Thiếu Gia Ơi!!! Đừng Quậy Nữa
|
|
"ui giời, tưởng gì chứ cái đó thì...KHÔNG BAO GIỜ" nó dồn cục tức lên mà la, làm hắn giật nãy mình "nếu cô không đưa thì miễn nhá, 50 lần ó nha" hắn nói vẻ tự cao làm nó tức hơn Đang bực mình thì trên đầu nó xuất hiện 1 bóng đèn "à cũng được thui, nếu cậu không chỉ thì thôi, nhưng ngày mai trên YouToBe có 1 clip hài của hotboy trường KTUS thì chắc..."nó trưng bộ mặt tưng hửng ra "cô..."bây h thì hắn còn tức hơn nó lúc nãy "cô seo con, h con có chỉ hay không hả CON!!!" Nó gằn giọng và nhấn mạnh từ cuối <bây h không chỉ con này thì chết, còn chỉ thì nó nghỉ mình sợ nó, thế thì còn gì là Đại Thiếu Gia nữa chứ. Nhưng chỉ nhỏ cu hồn này còn hơn mang nhục>hắn thằm nghỉ "thui được rùi, tui chỉ, cách này tuy cũ mà công dụng lắm nha"hắn nói "ừm chỉ đi, nó nhìu quá à" nó bực bội nói "hừ!!! Cô lấy 4 cây viết cố định lại thành 1 hàng bằng keo dán sắt cho cứng, sau đó viết theo hàng dọc, xong rùi đó, cô làm thử đi" hắn ân cần chỉ nó, nó cũng ngoan ngoản làm theo *Bên Phòng Của Thiên Vương "seo cô ngốc thế, phải cầm đúng cách mới viết được" Vương bực mình la um sùm "tại cậu chỉ không đúng cách nên tôi mới làm sai, còn bày đặc dậy đời tôi à" Hân cũng không kém, chửi ngược lại Zà sau đó @?!#§*^¡¿ Hai người cãi nhau rung rinh cả nốc nhà Cuối cùng cũng viết xong chép phạt[ cách này là do anh Phong nhà ta bày đầu ạ] Hân mệt mỏi thả người phịch xuống giường Vương, vì mệt quá nên ngủ lun tại chỗ "áá seo cô tự tiện ngủ ở trên giường tôi, mún chết hả hả" Vương hét toáng cả lên nhưng thấy nó im ru nên cũng để vậy lun Vương đặt Hân nằm lại ngay ngắn, rùi kéo mền lại cho Hân "đồ bà chằn, lè, lêu lêu" Vương trêu Hân rùi cũng tắc đèn, trải nệm ngủ dưới đất Trên môi Hân vẽ lên 1 nụ cười xinh đẹp, tiếc là Vương không thấy ^^ lại trở về với hắn và nó "tôi về à nha" nó nói "ừm" hắn đang buồn ngủ nên nói đại rùi tắc đèn nằm xuống "ù" nó thở dài đi về phòng Tại phòng nó zà Hân Nó chờ mãi không thấy Hân về nên nghỉ là Hân ngủ quên bên Vương rùi. Nó nhắm mắt tính ngủ thì... cốc...cốc...cốc "Hân hả, tao tưởng mày ngủ bên lun chứ..." Nó vừa mở cửa vừa nói thì ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ Nó la thất thanh khi thấy 1 cái bóng đen lù lù ra trước mặt
|
|
Đúng là anh Phong nhà ta, vì đã tối nên hành lang đã tắt đèn ạ. "cô đi dạo với tôi đi, tôi ngủ không được" hắn đang ngượng đỏ mặt vì thấy nó trong bộ dạng mái tóc thả được vắt qua 1 bên, trong bộ đồ ngủ màu xanh biển nhạt hình Micki "trời tưởng tên cu hồn sống nào ai dè là cậu. Ù đi thì đi" Hai thân ảnh đi xong xong nhau tiến về đâu không xác định Cứ thế hắn zà nó đi, đi mãi trong sự im lặng, gió đêm lạnh ngắt luồn qua người nó bất giác rùng mình. Hai hàng lông mi nó hơi cụp xuống "cô lạnh hả" hắn nói giọng nhẹ tênh như không khí "ù, hơi hơi à" "vậy thui, tôi đưa cô zô nhà hen, nhìn cô có vẻ bùn ngủ lém á" Nói rùi hắn nhắc bổng người nó lên, bế nó về nhà. Về phần nó, vì quá mệt nên ngủ lun trên tay hắn, nó tựa đầu vào lòng ngực vững chắc của hắn ngủ ngon lành. Hắn chỉ nhìn nó rùi cười nhẹ. Khi đã chắt là nó đã ngủ hắn qua phòng Vương đi xuyên qua cánh cửa định kêu Vương dậy nhưng thấy Vương dưới đất cùng cô gái tên Hân[vì chị Hân ngủ có tật hay lăn nên rớt xuống đất không hay biết lun á] là bạn nó nên thôi Nó đang ngủ thì bật dậy xuống bếp ún nước vì khát Thì nó thấy hắn đang đi đâu đó, nó cũng đi theo xem. Tới trước khuôn viên trường cũ, hắn kéo cái rào sắt chắn đường ra, nó cũng âm thâm quan sát xem hắn làm gì Hắn gồng mình bật ra 1 đôi cánh lông vũ đen tuyền đẹp lấp lánh, hắn bay lên cầm tấm bảng bị đỗ che khuất ánh trăng thả xuống, hắn lấy từ cổ áo mình ra 1 sợi dây có viên đá rupi được khắc tỉ tinh tế chiếu vào mặt trăng Ánh trăng bỗng đổi sang sắc đỏ phản chiếu ánh sáng lấp lánh đó xuống mặt hồ củ khuôn viên cũ, mở ra 1 cánh cổng ma thuật ảo. Hắn bước vào đó, nó cũng bước theo sau, cánh cổng nhanh chóng khép lại. Mặt trăng trở lại bình thường và tấm bảng bị đỗ cũng bay về vị trí cũ che đi ánh trăng làm nơi khuôn viên lại u tối và ẩm ướt như trước
|
Đúng là anh Phong nhà ta, vì đã tối nên hành lang đã tắt đèn ạ. "cô đi dạo với tôi đi, tôi ngủ không được" hắn đang ngượng đỏ mặt vì thấy nó trong bộ dạng mái tóc thả được vắt qua 1 bên, trong bộ đồ ngủ màu xanh biển nhạt hình Micki "trời tưởng tên cu hồn sống nào ai dè là cậu. Ù đi thì đi" Hai thân ảnh đi xong xong nhau tiến về đâu không xác định Cứ thế hắn zà nó đi, đi mãi trong sự im lặng, gió đêm lạnh ngắt luồn qua người nó bất giác rùng mình. Hai hàng lông mi nó hơi cụp xuống "cô lạnh hả" hắn nói giọng nhẹ tênh như không khí "ù, hơi hơi à" "vậy thui, tôi đưa cô zô nhà hen, nhìn cô có vẻ bùn ngủ lém á" Nói rùi hắn nhắc bổng người nó lên, bế nó về nhà. Về phần nó, vì quá mệt nên ngủ lun trên tay hắn, nó tựa đầu vào lòng ngực vững chắc của hắn ngủ ngon lành. Hắn chỉ nhìn nó rùi cười nhẹ. Khi đã chắt là nó đã ngủ hắn qua phòng Vương đi xuyên qua cánh cửa định kêu Vương dậy nhưng thấy Vương dưới đất cùng cô gái tên Hân[vì chị Hân ngủ có tật hay lăn nên rớt xuống đất không hay biết lun á] là bạn nó nên thôi Nó đang ngủ thì bật dậy xuống bếp ún nước vì khát Thì nó thấy hắn đang đi đâu đó, nó cũng đi theo xem. Tới trước khuôn viên trường cũ, hắn kéo cái rào sắt chắn đường ra, nó cũng âm thâm quan sát xem hắn làm gì Hắn gồng mình bật ra 1 đôi cánh lông vũ đen tuyền đẹp lấp lánh, hắn bay lên cầm tấm bảng bị đỗ che khuất ánh trăng thả xuống, hắn lấy từ cổ áo mình ra 1 sợi dây có viên đá rupi được khắc tỉ tinh tế chiếu vào mặt trăng Ánh trăng bỗng đổi sang sắc đỏ phản chiếu ánh sáng lấp lánh đó xuống mặt hồ củ khuôn viên cũ, mở ra 1 cánh cổng ma thuật ảo. Hắn bước vào đó, nó cũng bước theo sau, cánh cổng nhanh chóng khép lại. Mặt trăng trở lại bình thường và tấm bảng bị đỗ cũng bay về vị trí cũ che đi ánh trăng làm nơi khuôn viên lại u tối và ẩm ướt như trước
|
Đúng là anh Phong nhà ta, vì đã tối nên hành lang đã tắt đèn ạ. "cô đi dạo với tôi đi, tôi ngủ không được" hắn đang ngượng đỏ mặt vì thấy nó trong bộ dạng mái tóc thả được vắt qua 1 bên, trong bộ đồ ngủ màu xanh biển nhạt hình Micki "trời tưởng tên cu hồn sống nào ai dè là cậu. Ù đi thì đi" Hai thân ảnh đi xong xong nhau tiến về đâu không xác định Cứ thế hắn zà nó đi, đi mãi trong sự im lặng, gió đêm lạnh ngắt luồn qua người nó bất giác rùng mình. Hai hàng lông mi nó hơi cụp xuống "cô lạnh hả" hắn nói giọng nhẹ tênh như không khí "ù, hơi hơi à" "vậy thui, tôi đưa cô zô nhà hen, nhìn cô có vẻ bùn ngủ lém á" Nói rùi hắn nhắc bổng người nó lên, bế nó về nhà. Về phần nó, vì quá mệt nên ngủ lun trên tay hắn, nó tựa đầu vào lòng ngực vững chắc của hắn ngủ ngon lành. Hắn chỉ nhìn nó rùi cười nhẹ. Khi đã chắt là nó đã ngủ hắn qua phòng Vương đi xuyên qua cánh cửa định kêu Vương dậy nhưng thấy Vương dưới đất cùng cô gái tên Hân[vì chị Hân ngủ có tật hay lăn nên rớt xuống đất không hay biết lun á] là bạn nó nên thôi Nó đang ngủ thì bật dậy xuống bếp ún nước vì khát Thì nó thấy hắn đang đi đâu đó, nó cũng đi theo xem. Tới trước khuôn viên trường cũ, hắn kéo cái rào sắt chắn đường ra, nó cũng âm thâm quan sát xem hắn làm gì Hắn gồng mình bật ra 1 đôi cánh lông vũ đen tuyền đẹp lấp lánh, hắn bay lên cầm tấm bảng bị đỗ che khuất ánh trăng thả xuống, hắn lấy từ cổ áo mình ra 1 sợi dây có viên đá rupi được khắc tỉ tinh tế chiếu vào mặt trăng Ánh trăng bỗng đổi sang sắc đỏ phản chiếu ánh sáng lấp lánh đó xuống mặt hồ củ khuôn viên cũ, mở ra 1 cánh cổng ma thuật ảo. Hắn bước vào đó, nó cũng bước theo sau, cánh cổng nhanh chóng khép lại. Mặt trăng trở lại bình thường và tấm bảng bị đỗ cũng bay về vị trí cũ che đi ánh trăng làm nơi khuôn viên lại u tối và ẩm ướt như trước
|