Thiên thần băng giá
|
|
Chương 16 Thấm thoắt 1 ngày đã trôi qua và bây giờ đã là 10h đêm. Iris vừa lết cái thân xác mệt mỏi của mình lên phòng, thả bịch cái cặp thân yêu ở 1 nơi nào đó rồi gầm lên tiếng hét vĩ đại xuyên thủng 9 tầng mây:
- Louis, tôi sẽ đập anh chết tươi!!!
1 nơi nào đó trong vũ trụ này, nơi mà hiệu trưởng đáng kính , nói đúng hơn là đáng thương đang an dưỡng tuổi già:
- Ách xì, sao bỗng dưng lại lạnh thế nhỉ?
Hét lên cho thỏa ''nỗi niềm mong nhớ với anh họ thân yêu'' xong, cô đi vào phòng tắm trút giận nhưng không may vấp phải 1 em xà bông đáng yêu đang chờ đợi ai đó dẫm phải và thế là....vâng, thưa, bạn trẻ Iris đã té thẳng cẳng và đập đầu vào cái thành bồn cầu... Nhưng mà đừng lo, đầu bạn ấy cứng hơn cả bê tông, hồi nhỏ bị Haruko lỡ tay ném cục gạch Nokia mới lượm được sau 1 chuyến ghé thăm cái nơi mà loài người sinh sống mà bạn ấy vẫn còn đứng hiên ngang như 1 vị anh hùng cơ mà, chỉ tội Haruko tối hôm ấy phải lon ta lon ton đi chân đất về nhà, tìm được đôi dép yêu dấu thì bạn ấy lại bị đập đầu vào tường khi có 1 em chuột chết khuyến mãi đi kèm trả lại cùng đôi dép tổ ong huyền thoại ngàn lỗ của mình.
Mà thôi, chúng ta sẽ được biết nhiều thông tin chi tiết về tuổi thơ trẩu tre và đầy dữ dội của 12 con người đầy bá đạo này sau, bây giờ chúng ta sẽ tìm hiểu xem trong khi cô nàng Iris đang ở nhà ngủ ngon lành sau màn vận động hoành tráng khiến cả đám gia nhân hỗn loạn.
10h30:
Cả đám xách cặp về nhà để sửa soạn cho bữa tiệc thường niên dành cho năm học mới của đại học Tinh Anh. Đứa nào đứa nấy trông cũng bơ phờ vì tất cả đều làm trong hội học sinh nên việc rất nhiều, may mắn thay là cô hội trưởng Iris cũng chịu xông vào giúp đỡ chứ không hề trốn việc như mọi ngày, giao hết lại cho Kai và Edward xử lý. Tụi nó thề với ông trời kia, khi nào Louis quay trở lại làm việc thì tụi nó sẽ lập hội đồng úp xọt, tẩn cho ông già to gan lớn mật dám đẩn hết tụi nó vào hội học sinh, để cho chúng nó quay cuồng giải quyết. Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của A1, cô nàng lớp trưởng A2, Sophie dựa lưng vào tường cười khẩy trâm trọc:
- Có chút chuyện mà cũng không xong, chỉ là bữa tiệc thường niên hàng năm mà cũng khiến các cậu mệt mỏi thế này, hay do năng lực quá yếu kém? Mà đúng là ngài hiệu trưởng không có mắt nhìn, chọn cho đại học Tinh Anh 1 hội trưởng chẳng ra gì.
Haruko hơi cười, trả lời:
- Đây là chuyện của hội học sinh, Sophie, em nên bớt lo chuyện bao đồng và chuyên tâm vào học thì hơn. Lớp A2 đang chờ lớp trưởng chuẩn mực của mình về chăm sóc kia kìa.
Sophie hấm hứ quay gót bước đi. Nhỏ căm ghét Haruko vô cùng, bởi Haruko tuy bằng tuổi nhỏ nhưng lại được hiệu trưởng mời về để làm giáo viên giảng dạy, một việc vô cùng hiếm thấy, nhiều giáo viên tài giỏi muốn vào đây còn chẳng được chứ đừng nói tới việc giảng dạy, đã thế, Haruko chỉ là 1 đứa trẻ không cha, không mẹ, từ nhỏ chẳng hề được dạy dỗ tốt như nhỏ, phép thuật của Haruko là hệ gì chẳng ai biết, hậu đậu, vụng về lại hay quậy phá, thật không hiểu trong đầu thầy hiệu trưởng nghĩ gì mà lại mời 1 giáo viên tệ hại như vậy, nhỏ thầm nghĩ trong lòng. Nhưng cũng chẳng riêng gì nhỏ, cả A2 đều chẳng ưa gì cả Haruko và A1. Chúng căn bản không hiểu nổi mình kém hơn A1 ở điểm nào mà lại chỉ có thể mang tiếng xếp thứ 2 trong trường? Đã thế cái lớp ấy, thực lực còn chẳng hề khủng khiếp như lời đồn, chỉ ăn chơi, quậy phá là giỏi. Dần dà, A2 tỏ rõ thái đọ khó chịu của mình và hai lớp chính thức căm thù nhau từ đấy, không hề thân thiện nổi với đối phương dù chỉ là 1 câu. 1 lý do nữa chính là cô Nettle, cô giáo dạy môn quân sự cho tụi nó cũng chính là giáo viên chủ nhiệm A2.
Thấy dáng vẻ bơ phờ của mấy đứa học trò, Kai nở nụ cười méo xệch:
- Mấy đứa cố gắng chịu đựng thêm tí xíu. Tí nữa còn có 1 kiếp nạn lớn nữa kia kìa.
|
Chương 17 Lời Kai nói quả thật không hề sai 1 chút nào, khi bọn nó đến cổng trường để về nhà thì 1 khung cảnh hỗn loạn đập vào mắt chúng nó, người chen lấn, người xô đẩy, dẫm đạp lên nhau để mời những hot girl, hot boy của A2 đi dự tiệc, cỏ cây chen lá, đá chen hoa chính là câu nói phù hợp nhất để nói về lúc này. Reka bực bội rủa thầm trong lòng:
'' Tiên sư chúng mày, để anh thở cái đã chứ, anh không chết bẹp dí thì cũng phòi ruột mất' mà chết mất.''
Cuối cùng quá bực mình nên Reka quát ầm lên:
- Làm loạn sau giờ học, phá hoại an ninh trật tự trong trường, trong vòng 3 giây mà không về kí túc xá thì học sinh đó sẽ bị phạt nặng!
Đám học sinh có vẻ không quan tâm cho lắm, quay lại nhìn các học viên A1 bằng đôi mắt lấp lánh khiến Kai thở dài:
- Haizz....Reka, chú hại mọi người rồi!
Kai vừa dứt lời thì đám học sinh ngay lập tức quên A2 đi, thay lòng đổi dạ đến chóng mặt.
- Thầy Kai, thầy có thể đi cùng em đến bữa tiệc không ?
- Thầy Kai, thầy đến bữa tiệc cùng em nhé?
- A! Anh Windsky, anh sẽ đi cùng em chứ?
- Kệ con nhỏ ấy đi anh, đi cùng em đi.
- Cô giáo Haruko, cô sẽ đi cùng em nhé?
- Liệu em có thể có vinh dự đi cùng cô giáo xinh đẹp của em không? - Saphire, hãy đi cùng mình đến vũ hội nhé?
Ngoại trừ Iris đang say sưa ôm gối ngủ dưỡng sức ở nhà thì cả đám đều gặp rắc rối với fan cuồng.
Kai vốn đã quá quen với chuyện này nên rất nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây. Thấy Haruko vẫn gặp rắc rối nên cậu xông pha cứu mỹ nhân, trong lúc không ai kịp để ý, nhanh như cắt, cậu nắm tay cô chạy ra khỏi đám đông rồi bế phốc cô lên 1 cành cây cao, vừa đủ tầm khuất để 2 người có thể trốn. 1 lúc sau, lấy được sự bình tĩnh nên Haruko cười tinh nghịch:
- Chuyện lúc nãy, cảm ơn anh.
- Không có gì, bọn nhóc chắc là sẽ thoát được thôi. Em không cần lo lắng bởi chúng nó gặp nhiều tình huống tương tự rồi.
Kai cất giọng trầm ấm trả lời khi thấy dáng vẻ lo lắng của cô. Cậu rút từ trong túi áo 1 chiếc khăn màu trắng đưa cho cô:
- Em lau mồ hôi đi.
- Cảm ơn anh.
Kai trong trí nhớ của Haruko vẫn luôn là 1 người con trai ấm áp, ôn nhu và dịu dàng, luôn biết quan tâm tới người khác, cô không phải là không thích Kai, nhưng cô không có đủ dũng cảm để biến mối quan hệ đó thành tình yêu, bởi cô biết, Kai cũng luôn chỉ coi và đối xử với cô giống như là 1 người em gái bé nhỏ cần sự quan tâm chăm sóc, như đối xử với Iris. Đôi mắt màu vàng chanh hồn nhiên thường ngày thoáng chút buồn bã:
'' Kai này, anh thật là vô tâm và ngốc nghếch, trên thương trường anh tài giỏi đến đâu, thì trong tình cảm anh đúng là 1 tên khờ. Anh không biết là trái tim em đã thuộc về anh từ rất lâu rồi, đúng không?''
Cô cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, mí mắt trĩu nặng, đôi mắt từ từ khép lại, cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng,1 giấc mộng quá đỗi ngọt ngào, đầu tựa vào vai Kai ngủ ngon lành. Kai cười nhẹ, cảm nhận sự thuần khiết ấm áp mà cô gái này mang lại, 1 cảm giác rất dễ chịu với anh bởi vampire vốn không thể cảm nhận nhiệt độ, cơ thể lạnh như 1 khối băng, thế nhưng thật lạ lùng, anh lại có thể cảm nhận hơi ấm và thân nhiệt của Haruko. Giang rộng đôi cánh đen, anh bế Haruko bay về nhà, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi rời đi. Cũng sắp đến giờ bữa tiệc khai mạc rồi, tốt nhất là anh cũng nên quay về nghỉ ngơi một lúc cho đỡ mệt. 1 ngày lại sắp sửa qua đi.
|
Chương 18 Iris tỉnh dậy, nhìn thấy đồng hồ điểm 11h15 thì phát hoảng, vội vàng trang điểm rồi vớ đại lấy một chiếc váy màu trắng tuyết mặc vào, soi lại gương để chỉnh trang. Trong gương là 1 người thiếu nữ thiên thần kiều diễm, thanh khiết trong chiếc váy trắng tinh khôi được thiết kế kì công và tinh xảo từng góc cạnh, từng cánh hoa trắng muốt bay là là trên tà lụa màu mềm mại, mái tóc màu bạc thả dài óng ả, nước da trắng ngần, nhưng lại có đôi mắt màu máu, đỏ rực tựa hồng ngọc, đôi mắt không có lấy 1 chút cảm xúc, vô hồn. Cô gái trong gương và Iris trông vô cùng giống nhau, thế nhưng cô gái trong gương lại có vẻ ngoài trưởng thành, quyến rũ và xinh đẹp hơn Iris rất nhiều. Cô gái kia nhếch đôi môi căng mọng của mình lên, nhìn cô:
- Bây giờ thì cô sẵn sàng để tiếp quản sức mạnh rồi đấy nhỉ?
- Ta sẽ không bao giờ biến thành cái thứ như ngươi đâu, biến đi.
Iris hét lên, trong lòng như có hàng vạn mũi dao đâm vào tim nhức nhối. Cô thà chết còn hơn là biến thành cái thứ như cô ta.
Cô gái kia nở nụ cười đầy ma mị. nói tiếp:
- Đừng ngoan cố trốn tránh nữa, ta là cô, cô là ta, cô sẽ không bao giờ có thể chối bỏ được ta đâu. Tốt nhất là cô nên làm 1 đứa trẻ ngoan trước khi làm thương chính mình
- Biến đi.
Iris lạnh lẽo rút con dao bạc ở hông ra, phi thẳng vào tấm gương khiến nó vỡ tan thành từng mảnh vụn nhỏ, thế nhưng giọng nói đó vẫn tiếp tục vang vọng đâu đó trong căn phòng:
- Cô gái bé nhỏ đáng thương ngu ngốc, 1 ngày nào đó, ta với ngươi cũng sẽ trở thành 1 người, ngươi cứ kháng cự như thế chỉ tổ vô ích mà thôi.
Iris rít lên, gằn giọng:
- Cút đi.
1 tiếng cười hoang dại cất lên, Iris ngồi xụp xuống, lấy tay ôm lấy ngực. Mỗi lần cô ta xuất hiện như thế này là tim cô lại đau đớn đến cùng cực, đau đến nỗi không thể nào tả xiết, những bí mật của quá khứ thoáng lướt qua rồi biến mất, mơ hồ như 1 làn khói mỏng khiến đầu cô như muốn vỡ tung ra. Mỗi đêm trăng tròn là cô ta lại trở lại, từ 1 năm về trước, khi mà cô khước từ lễ trưởng thành* của mình. Mỗi lần như vậy là cô luôn không thể kiểm soát bản thân mình, bản năng khát máu trong 1 vampire lại trỗi dậy, cô cứ thế chém giết điên cuồng cho đến khi bình minh lên, quần áo và đôi bàn tay thấm đẫm màu máu. Nếu như cô may mắn có thể kiềm chế mình thì lại phải chịu cơn đau thấu tận xương tủy, cào xé bên trong.
- Anh hai vào nhé.
Kai thấy Iris không nói gì thì mở cửa bước vào. Đập vào mắt anh là Iris đang ngồi im một chỗ run rẩy, khổ sở chịu đựng sự đau đớn đang hành hạ từng giác quan, thớ thịt trên cơ thể cô. Kai khom người xuống, nhét vào miệng Iris cái gì đó rồi nói:
- Nó chỉ có tác dụng chữa trị tạm thời thôi, khi mặt trời mọc cũng là lúc em phải chịu cơn đau khủng khiếp hơn gấp ngàn lần đấy.
- Thế cũng được. Cảm ơn anh.
- Anh xuống nhà trước.
1 lúc sau, cảm thấy đỡ hơn nên cô cũng xuống rồi đi cùng Kai tới dạ tiệc.1 bữa tiệc đầy cạm bẫy đang chơ đợi cô.
Một buổi tối đẹp trời tràn ngập ánh sao và khung cảnh thơ mộng ở vườn hoa lưu ly thật sự rất phù hợp với buổi dạ tiệc năm nay. Đưa thiệp mời cho người gác cổng, 1 chàng trai với mái tóc và đôi mắt đỏ rực, cao ngạo bước vào, theo sau anh là 1 cô gái với mái tóc màu xanh lơ bồng bềnh tựa sóng biển, đôi mắt saphire trong veo và đầy mơ mộng. Chiếc váy voan mỏng màu xanh lơ được điểm xuyết bằng những viên pha lê trong suốt như những giọt nước càng tôn lên sự thanh khiết và tĩnh lặng như nước hồ của cô. Anh chàng mặc vest đỏ nhếch môi, nói với cô gái bên cạnh mình khiến cho cô tức điên lên:
- Trông cô cũng tạm chấp nhận được, ít nhất cũng không làm tôi thất vọng.
- Anh biến tôi thành thế này lại còn nói nữa à, thôi được rồi, tôi đi về để cho anh cặp với mấy tiểu thư xinh đẹp đằng kia nhé.
Saphire toan bỏ đi nhưng Reka đã kịp kéo tay cô lại:
- Này đừng có bỏ tôi lại 1 mình thế chứ, cô phải làm tròn trách nhiệm chứ.
- Anh BUÔNG RA!!!
Tiếng hét của Saphire lại 1 lần nữa làm mọi người chú ý tới cặp đôi này. Reka thấy vậy thì kéo Saphire ra chỗ khác, bỗng, mọi người ngây ra nhìn người thiếu nữ thanh nhã mới tới đang tiến về phía hai người.
- Deghiana...là..em..à?
Saphire lắp bắp. Hôm nay trông Deghiana thật khác với mọi ngày. Chiếc váy ren lưới màu hồng phấn được đính những bông hoa anh đào hai bên vạt váy tôn lên vẻ đẹp, thanh tú của cô, mái tóc buông dài thả tự nhiên, đính những bông hoa đào thơm ngát. Nếu nói Saphire là hiện thân của biển cả tĩnh lặng thì Deghiana lại là hiện thân của sự yên bình. Deghiana nhìn Saphire mỉm cười:
- Chị Saphire, là chị à, trông chị hôm nay đẹp quá. Reka trả lời mang chút trâm trọc:
- Anh mà ra tay thì con cá chết nó cũng đẹp được.
Saphire đang định quay ra đáp trả nhưng một ngón tay đã đặt giữa môi cô ngăn không cho cô nói:
- Không nên cãi nhau đâu, mất vui đấy chị Saphire.
Saphire quay lại và sửng sốt lần 2, cái thằng này, hoàng phục nó còn ghét mặc nữa là vest.
Aki nhe răng quay lại nhìn Deghiana thay cho lời xin lỗi vì đến trễ. Deghiana nhìn Aki với ánh mắt đầy sát khí xong cũng thôi. Chờ 1 lúc cũng thấy chán nên Aki quay lại rủ rê Saphire:
- Hai chị em mình ra ngoài tìm gì chơi đi.
- Đi thôi, chị chỉ chờ chú nói câu đấy.
Nhìn hai đứa kia lon ta lon ton chạy loạn lên, Deghiana và Reka không hẹn mà đồng thanh;
- Haizz, hai cái người đó, bao giờ thì mới lớn nổi đây hả giời!
Tất cả mọi người lại 1 lần nữa hướng ánh mắt của mình vào 2 người mới tới, Edward và Daphne. Edward vẫn đi theo phong cách thường ngày, điềm đạm và trưởng thành trong bộ lễ phục màu đen, quyến rũ và đậm chất bá vương. Đi cạnh anh là Daphne xinh đẹp, mái tóc xanh lá búi cao thả lọn, đính thêm vài bông hoa trắng muốt. Chiếc váy voan đính ren nổi và kim sa càng khiến cho cô trở nên hiền dịu và thanh thoát hơn.
- Ái chà chà, Edward à, cậu phải lo giữ cô ấy đấy, kẻo cô ấy mà chạy mất thì.
Cả hai người quay lưng lại thì thấy 1 cô gái có mái tóc vàng óng như ánh nắng cột cao bằng chiếc nơ đỏ, đôi mắt hoàng kim tinh nghịch nhìn hai người. Bên cạnh cô chính là thầy giáo Kai với bộ âu phục màu nâu và nụ cười ấm áp chết người.
- Hai cậu mới đến à?
- Ừ, cũng vừa mới đến thôi, mà trông cậu với anh Kai đẹp đôi lắm.
- Hehe, cảm ơn cậu, mình sẽ không để anh ấy đi lạc như tên khùng nào đâu.
Haruko đưa mắt ý nhị nhìn Edward đây ẩn ý.
- Ở kia có phải là Del và Sofia không hả mấy cậu?
Edward lên tiếng chỉ vào bàn tiệc. Del và Sofia đang vui vẻ trò chuyện, thi thoảng Del còn thì thầm vào tai Sofia cái gì đó khiến cô nàng cười khúc khích. Aki thấy vậy thì trêu chọc:
- Em thấy hai người cưới nhau đi là vừa đấy.
Đang vui vẻ trò chuyện thì bị Aki phá bĩnh nên cả hai người thuận tay, mỗi người cho cậu ăn một cái cốc đầu.
Tất cả mọi người trong căn phòng lại lần nữa choáng với 2 người vừa bước vào. Người thiếu niên với đôi mắt xanh, sâu thẳm, lạnh lẽo, mái tóc màu xám bạc, mặc bộ lễ phục màu trắng với những đường thêu chỉ vàng, người thiếu nữ với đôi mắt và mái tóc màu hồng tím, vận chiếc váy satin màu tím đính hoa hồng. Mọi người trầm trồ nhìn đôi ki đồng ngọc nữ, xuýt xoa khen ngợi. Windsky tiến tới chỗ mấy cô cậu bạn thân đang đứng không nói gì. Reka lên tiếng:
- Bộ ông nói thì ông mất tiền hay mất miếng thịt à, thế Iris đâu?
- Không biết.
Windsky vừa dứt lời thì Iris xuất hiện, nếu so sánh thì cô hôm nay chính là người nổi bật nhất. Iris tiến lên bục, mỉm cười nói:
- Đại diện cho hội học sinh của A1 năm nay, tôi xin phép chính thức khai mạc dạ tiệc hằng năm, chúc mọi người có 1 bữa tiệc vui vẻ.
|