Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử
|
|
Tác giả: Tử Sa Hồ Thể loại: Ngôn tình Dành cho ai biết đọc -------------------------------------------- Gió mát từ từ lại, sóng nước lặng lờ.[1]
Trong Hách vương phủ, quanh năm luôn có một mùi hương phảng phất, đó là hương hoa, còn có thêm cả hương trái cây dịu nhẹ. Hàng cây ăn trái xanh um, lá trên cành khẽ lay động, không giấu được nét sầu của trái lớn đương mùa kết. Trên cây vẫn còn vương những giọt sương, tựa như những ngôi sao lấp lánh. Tất cả vẽ nên một bức tranh tươi đẹp, đầy màu sắc.
Kiều Linh Nhi nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế quý phi [2], nheo nheo đôi mắt nhìn cây nho trên đỉnh đầu, trong lòng chộn rộn.
“Ô kìa, chẳng phải là Vương phi đây sao? Sao lại một mình ở đây hóng gió vậy?”
Một giọng nói yểu điệu bỗng từ đâu truyền đến tai Kiều Linh Nhi, khiến đôi mày nàng nhíu lại.
Người của Hách vương phủ này quá vô vị, biết nàng thích chơi đùa còn kiếm chuyện đến tận cửa. Nếu không nhận tấm thịnh tình này thì chẳng phải thật có lỗi đã khiến người ta bỏ công vô ích, nhưng nếu nhận thì lại cảm thấy như mình bắt nạt người ta, quả thật là khó xử.
Kiều Linh Nhi còn đang trầm tư thì Phượng Mai đã lắc eo thon đi tới, đặt mông ngồi trên chiếc ghế nệm êm ái mà nha hoàn của nàng ta đã chuẩn bị sẵn. Đôi môi đỏ thắm khiến người ta thoạt nhìn đã nghĩ tới cây lựu, nhưng lại chẳng có hứng thú thưởng thức. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn điểm thêm chút phấn son càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
“Có vẻ như, Mai trắc phi đẹp lên vài phần.” Kiều Linh Nhi chớp chớp đôi mắt, con ngươi phân rõ trắng đen kia ánh lên sự thích thú.
Phượng Mai từ nhỏ vốn đã lớn lên trong lời khen ngợi của mọi người, nay nghe được lời tán thưởng của Kiều Linh Nhi, nàng ta chẳng những không vui vẻ còn hừ lạnh một tiếng. “Vương phi quá khen.”
Đứa bé xấu xa này mới chỉ lên tám, thế mà đã nghiễm nhiên chiếm lấy danh hiệu vương phi, thật vớ vẩn. Đúng là đứng gần nhà xí thì chẳng tránh khỏi phân!
Kiều Linh Nhi nhìn nàng ta, khoan khoái nheo hai mắt, làm ra vẻ không chút hứng thú với khuôn mặt đầy phấn kia.
“Vương phi cảm thấy người có thể ngồi vững vị trí này sao?” Phượng Mai không quen nhìn vóc dáng tiểu hài tử này, trong lòng đầy phẫn hận.
Kiều Linh Nhi mở to đôi mắt, chớp chớp mấy cái, vô tội nhìn Phượng Mai. “Mai trắc phi không sợ ghế của ta có đinh sao?”
Phượng Mai sửng sốt, nhất thời không hiểu được những lời này là có ý gì.
Kiều Linh Nhi lập tức ngồi dậy, dáng người nhỏ nhắn rất đáng yêu. “Ta tuy mới tám tuổi nhưng tốt xấu gì cũng là do Thái hậu nương nương gả cho Vương gia ca ca, nếu Mai trắc phi muốn ngang hàng với ta, có thể bẩm với Thái hậu nương nương. Ta nghĩ, lão tổ tông hẳn là rất thích ý này.”
Trong nháy mắt, toàn thân Phượng Mai toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng, “Hừ, cũng không thử soi gương xem chính mình, một con nhóc tám tuổi, đức hạnh cỡ nào. Tư cách làm ấm giường cũng không đủ, còn kiêu ngạo được sao?”
Phượng Mai là phi tử Vương gia sủng ái nhất, chỉ cần đem nước mắt ra dọa thì có thể bước lên vị trí vương phi cao quý.
Kiều Linh Nhi cúi đầu, nhìn trái nhìn phải rồi nhăn mặt, thân thể nhỏ bé này mới tám tuổi, đúng là không thể làm chuyện không phù hợp.
Nhớ lại hôm ấy, khi nàng xuyên đến cơ thể này, vừa vặn được chiêm ngưỡng dáng người mỹ miều của Phượng Mai, chỉ thế thôi đã cảm thấy rất cao hứng, vậy mà không ngờ nàng vẫn mang suy nghĩ của một hủ nữ hiện đại.
“Đừng tưởng rằng ngươi không mù là đủ khiến Vương gia thích ngươi, nhìn bộ dáng nhỏ thó của ngươi xem, hừ…” Thấy Kiều Linh Nhi không nói gì, Phượng Mai cho là mình đang chiếm thế thượng phong, lập tức vênh váo đắc ý.
Kiều Linh Nhi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, từ cái miệng nhỏ nhắn cũng phát ra một tiếng hừ lạnh. “Vân Lam, nhớ kỹ từng lời của Mai trắc phi. Lão tổ tông đang đợi, cũng đến giờ rồi, chúng ta tiến cung.”
“Vâng, tiểu thư.” Vân Lam, chẳng biết từ khi nào đã đứng phía sau Phượng Mai, nghe được lời của Kiều Linh Nhi liền cung kính đáp.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Phượng Mai đông cứng.
[1] Tô Thức 蘇軾 : Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng 清風徐來, 水波不興 (Tiền Xích Bích phú 前赤壁賦 ) Gió mát từ từ lại, sóng nước lặng lờ.
[2] Ghế quý phi
|
Thái hậu trước nay vốn rất yêu thương Kiều Linh Nhi, nếu để nàng ta tiến cung bẩm báo, chẳng phải Phượng Mai nàng sẽ bị Thái hậu ghét bỏ sao.
Không được, tuyệt đối không thể để nàng ta vào cung tố cáo mình.
“Vương phi xưa nay đại nhân đại lượng, chuyện nhỏ như vậy cũng cần bẩm với Thái hậu sao?” Phượng Mai ôn hòa nói, vẻ mặt lấy lòng trông thật chướng mắt.
Vốn dĩ Kiều Linh Nhi cũng không định thưa chuyện này với Thái hậu, nàng chỉ muốn dọa cô gái kiêu ngạo này thôi. Không ngờ nàng ta lại không biết tốt xấu như thế, vậy thì cứ theo ý nàng ta mà làm.
“Mai trắc phi thật biết nói đùa, dù gì ta cũng chỉ mới tám tuổi, sao có thể là đại nhân. Hơn nữa, nói đến chuyện thị tẩm, thân thể tám tuổi của ta sao có thể so sánh được với vóc dáng nở nang của Mai trắc phi chứ. Đã chiếm được sự sủng ái của Vương gia, hiển nhiên cũng có thể khiến Thái hậu yêu thích, ta tin tưởng chuyện này không thể làm khó Mai trắc phi.”
Nghe từng lời của Kiều Linh Nhi, Mai trắc phi quả nhiên ngây dại, không ngờ miệng lưỡi của Kiều Linh Nhi lại sắc bén đến thế.
Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm, xoay người đi ra ngoài.
Cả người Mai trắc phi run lên, vội vàng đi đến đại điện. Nàng ta phải ngăn cản Kiều Linh Nhi, không thể để Kiều Linh Nhi kia bẩm báo với Thái hậu.
“Tỷ tỷ? Làm gì mà khẩn trương vậy?” Lê trắc phi ngạc nhiên hỏi.
Hai người là tỷ muội kết nghĩa, Mai trắc phi rất hiểu Lê trắc phi, hơn nữa chuyện gì cũng giúp Lê trắc phi, có thể nói là có ân với nàng ta.
Mai trắc phi tỉnh táo lại, kéo Lê trắc phi vào phòng kể chuyện vừa xảy ra.
Lê trắc phi nhướng mày, “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, Vương phi tuy rất được lòng Thái hậu, nhưng nàng ta trước giờ nhát như chuột, hẳn sẽ không nói lung tung. Cho dù nàng ta có lên tiếng, tỷ cũng không cần lo lắng, tỷ còn có Vương gia mà, cứ yên tâm đi.”
Nếu là trước kia, Mai trắc phi sẽ không lo lắng, thế nhưng dạo gần đây, nàng ta không thể không lo. Kẻ vốn bị mù lại không hề mù, hơn nữa hôm ấy khi nàng ta và Vương gia đang bên nhau, con bé mù kia còn dám nói, kỹ thuật như vậy còn dám biểu diễn trước mặt người khác…
Nha đầu bây giờ và con bé mù nhát như chuột trước kia hoàn toàn không giống nhau!
“Nhưng…” Mai trắc phi nhíu mày.
“Tỷ tỷ, đừng lo lắng, Vương gia sắp về rồi. Tỷ cứ hoài phí tâm tư vào nha đầu kia, chi bằng đem tâm tư đặt lên người Vương gia đi.” Lê trắc phi ý nhị nói.
Lòng Mai trắc phi lúc này mới an tĩnh lại, than phiền với Lê trắc phi vài câu, rồi trở về phòng.
Về phần Kiều Linh Nhi, khi nàng vào cung, Thái hậu đang cùng nha hoàn Lục Nhu trò chuyện. Thấy nàng đến, Thái hậu cười nói: “Linh Nhi, cuối cùng con cũng nhớ mình phải vào cung thăm ai gia sao?”
Kiều Linh Nhi ngoan ngoãn nở nụ cười, nàng hành lễ rồi lại gần bên Thái hậu, nắm tay người làm nũng. “Lão tổ tông quên lời Linh Nhi đã nói với người rồi. Nếu người nhớ con, nhất định đã bảo Lục Nhu đến Hách vương phủ đón Linh Nhi vào cung. Là lão tổ tông không thương Linh Nhi.”
Từng câu từng lời oán trách như đánh vào lòng Thái hậu.
“Vương phi không biết đấy thôi, lão tổ tông lúc nào cũng nhớ thương người. Nếu không đã không luôn nhắc đến người khi nói chuyện với nô tỳ.” Lục Nhu dâng trà, tươi cười nói.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi mở to, long lanh phiếm nước. “Lục Nhu, ra là lão tổ tông đang trách Linh Nhi không nghe lời sao?”
Lục Nhu đau lòng, nàng ta không chịu được nước mắt của tiểu tổ tông, lão tổ tông hẳn cũng không nỡ nhìn thấy.
Thái hậu dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, “Linh Nhi lanh lợi như vậy, sao ai gia nỡ trách con.”
Trong nháy mắt, nước mắt ban nãy đã bay đâu mất, chỉ còn lại nụ cười gian của cô nhỏ tám tuổi.
“Con đó nha, chỉ biết dọa Hoàng tổ mẫu, con nói Hoàng tổ mẫu phải làm sao đây?” Thái hậu biết nàng chỉ làm bộ đáng thương, nhưng lại không nỡ trách phạt.
“Vân Lam? Cô làm sao vậy?” Lục Nhu nhìn Vân Lam đang đứng bên cạnh mặt đầy nước mắt, khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt của Thái hậu cũng nghiêm lại. “Vân Lam, có chuyện gì?”
Vân Lam vội quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa đem mọi chuyện xảy ra ở vương phủ bẩm báo.
Sắc mặt Thái hậu đại biến, nộ khí đằng đằng….
|
Chương 3: Hóa Ra Là Thập Tam Đệ
Vân Lam thấy Thái hậu nổi giận liền quỳ sụp xuống, “Thái hậu nương nương, xin người làm chủ cho Vương phi. Mai trắc phi luôn làm khó dễ Vương phi. Nô tỳ, nô tỳ thấy vậy rất đau lòng.”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật giật, nàng có dặn Vân Lam làm như thế này sao? Chẳng lẽ là nha đầu này chứng kiến mọi việc rồi nảy sinh thương cảm với nàng?
Mặc kệ là như thế nào, nha đầu này trung thành như thế là tốt!
Thái hậu ngoảnh lại, bắt gặp dáng vẻ thương tâm của Kiều Linh Nhi bé bỏng, bà không khỏi đau lòng.
Đứa nhỏ này từ bé đã không cha không mẹ, cho nên bà mới để con bé nhanh chóng vào Hách vương phủ, nào ngờ lại khiến đứa nhỏ này tổn thương.
“Linh Nhi, đứa bé ngoan, là Hoàng tổ mẫu không tốt, để con chịu thiệt thòi.” Thái hậu nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều Linh Nhi, khẽ thở dài.
Kiều Linh Nhi ngạc nhiên, chuyện này là sao? Đôi mày nhỏ nhăn lại, nhưng chẳng lên tiếng.
“Đừng đau lòng. Hoàng tổ mẫu thay con dạy dỗ kẻ không biết trên dưới cao thấp kia.” Thái hậu thấy Kiều Linh Nhi vẫn cúi đầu như trước, thân thể nhỏ bé làm ra vẻ cứng cỏi, là dáng vẻ chịu ủy khuất cũng không dám nói ra, khiến người ta thấy mà đau lòng.
Lục Nhu thấy vậy cũng không khỏi xót xa, “Vương phi chớ buồn, kẻ không phân cao thấp hiển nhiên sẽ phải chịu phạt.”
Lúc này, Linh Nhi mới ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như nước chớp chớp, nàng dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói, “Lão tổ tông, Linh Nhi không đau lòng, người cũng đừng nóng giận, tức giận sẽ thương thân. Người cũng đừng vì Linh Nhi mà khiến bản thân không vui, nếu không Linh Nhi thật bất hiếu.”
Thấy con quỷ nhỏ nàng một phen luyên thuyên, Thái hậu nở nụ cười, gật gật đầu, “Được, Hoàng tổ mẫu không tức giận, ta cũng không cho phép con đau lòng.”
Kiều Linh Nhi cũng tươi cười gật đầu.
Song Thái hậu lại lạnh lùng hạ chỉ, “Lục Nhu, cho người gọi Mai trắc phi tiến cung.”
Lục Nhu rất nhanh đã lui ra ngoài.
Kiều Linh Nhi nhạy bén xem xét, không biết Thái hậu sẽ trừng phạt Mai trắc phi ra sao đây, thật ra nàng chỉ muốn vui đùa một chút.
“Hoàng tổ mẫu, người. . . .” Kiều Linh Nhi do dự định hỏi, xong lại thôi.
“Con yên tâm, Hoàng tổ mẫu sẽ không để con chịu thiệt thòi. Đợi đến khi Mai trắc phi tiến cung rồi Linh Nhi muốn xử phạt nàng ta thế nào?” Thái hậu bông đùa hỏi.
Thấy Vân Lam vẫn còn quỳ dưới đất, Linh Nhi chỉ nháy mắt mấy cái, chẳng nói gì.
Thái hậu nghi hoặc dõi theo tầm mắt nàng nhìn qua, thấy Vân Lam vẫn như cũ đang quỳ, liền nở nụ cười, “Nha đầu kia, ngươi mau đứng lên đi. Bằng không Linh Nhi lại trách ai gia.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương.” Vân Lam đứng dậy, rồi im lặng đứng sang một bên.
Kiều Linh Nhi lắc lắc tay Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu dọa người, Linh Nhi từ trước đến nay đều một lòng nhu thuận, sao dám trách Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu còn chưa lên tiếng trả lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười sang sảng, “Ha ha ha ha, chẳng lẽ Linh Nhi thật sự rất ngoan sao?”
Kiều Linh Nhi nhăn mặt, là kẻ nào không biết phép tắc, muốn cười cũng phải vào điện thỉnh an trước chứ.
Người kia thân vận hoa phục, tóc trên đỉnh đầu được buộc bằng hai sợi dây đính hai viên trân châu lớn, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười, “Tôn nhi bái kiến Hoàng tổ mẫu.”
“Dật nhi hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm hoàng tổ mẫu sao?” Thái hậu cả cười nhìn Tư Đồ Dật.
“Hôm nay tôn nhi theo Thất ca tiến cung. Huynh ấy tìm phụ hoàng thương nghị chính sự, tôn nhi nhớ Hoàng tổ mẫu nên liền đến thăm người. Hì hì, không ngờ Linh Nhi đã ở đây trước rồi.” Tư Đồ Dật cười cười nhìn về phía Kiều Linh Nhi.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi khẽ động, “Hóa ra là Thập tam đệ.”
Tư Đồ Dật bỗng hóa đá, hắn đã quên mất rằng bé gái tám tuổi này đã trở thành Bát tẩu!
Kiều Linh Nhi mỉm cười, vẻ mặt này của Tư Đồ Dật chính là thứ nàng muốn thấy!
|
Chương 4: Dùng Chưởng Độc?
Nửa năm trước, Kiều Linh Nhi vào Hách vương phủ. Thời đại này, nữ tử mười sáu tuổi mới được xem như đã trưởng thành, nhưng nàng chỉ mới tám tuổi, không tránh khỏi trở thành đề tài bàn luận của mọi người.
Song, hôn sự này do Thái hậu đứng ra làm chủ, Kiều Linh Nhi có sự hậu thuẫn của người, không kẻ nào dám loạn ngôn. Dù là bách tính dân gian cũng không dám tùy tiện bàn tán.
Đứa trẻ tám tuổi trở thành Bát tẩu, Tư Đồ Dật chịu được điều này sao?
Kiều Linh Nhi thấy vẻ mặt bi thương này của Tư Đồ Dật, trong lòng rất không ý tứ mà cười to.
Thái hậu nhíu mày, “Dật nhi, Linh Nhi là Bát tẩu của con, sau này không thể gọi thẳng tên, nếu để người khác nghe được sẽ cho là con không biết phép tắc.”
Tư Đồ Dật tức chết, phải gọi một con bé tám tuổi là tẩu tẩu, chuyện đó so với sự tình bây giờ chẳng phải lại càng thêm bi thảm sao? Có thể gọi được sao? Tốt xấu gì ta cũng đã mười lăm tuổi!
Kiều Linh Nhi điềm đạm nói, “Lão tổ tông, có lẽ do Thập tam đệ thấy con không xứng làm Hách vương phi, cho nên không muốn gọi một tiếng tẩu tẩu.”
Giọng nói kia đã lạc đi, đầy ủy khuất, lại có phần cam chịu.
Thái hậu đau lòng vô cùng, uy nghiêm trừng mắt liếc Tư Đồ Dật một cái, “Còn không mau thỉnh an Bát tẩu?”
Oa, thật là tốt, vừa rồi chỉ phải gọi tẩu tẩu, hiện tại đã thành phải thỉnh an nha.
Tư Đồ Dật thật hối hận, lẽ ra hôm nay hắn không nên vào cung. Phải thỉnh an con nhóc tám tuổi kia, thật không cam lòng.
Nhưng hắn có thể làm gì khác sao? Có lão tổ tông làm chủ, hắn nào dám lỗ mãng.
“Thập tam thỉnh an Bát tẩu.”
Nghe giọng nói lộ rõ sự bất bình kia, trong lòng Kiều Linh Nhi vui như mở hội, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài… Vị vương gia nào cũng rất tinh ý, nếu để anh ta biết được là nàng giả vờ đáng thương, ngày sau sẽ càng thêm phiền toái.
“Thập tam đệ miễn lễ, sau này không cần khách khí như vậy.”
Thái hậu gật gật đầu, nở nụ cười, “Linh Nhi à, đợi Hiên nhi đến đây con cũng nên gặp nó. Đã lâu như vậy mà hai đứa chưa từng gặp mặt, nhân lúc nó về kinh thành, mọi người gặp gỡ làm quen một chút.”
Hiên nhi? Chẳng phải là Thất vương gia Tư Đồ Hiên sao? Là vị Thất vương gia trong lời đồn, vô cùng tuấn mỹ nhưng cũng rất thâm hiểm sao. Anh ta tuy rất ít khi xuất hiện tại kinh thành, nhưng lại là hoàng nhi mà Hoàng thượng coi trọng nhất, hơn nữa cũng rất được Thái hậu sủng ái.
Kiều Linh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, lão tổ tông.”
Tư Đồ Dật liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi, thầm nghĩ, đợi khi nàng ta gặp được Thất ca, không biết sẽ còn phát sinh chuyện thú vị cỡ nào, hắn thực chờ mong.
“Hoàng tổ mẫu, Thất ca đang bàn chính sự với phụ hoàng hẳn cũng tốn không ít thời gian, chi bằng để tôn nhi đưa Bát tẩu đến hoa viên một lát?” Trong lòng Tư Đồ Dật đầy toan tính.
Thái hậu lắc đầu cự tuyệt, “Hôm nay phải lúc, ta còn có chuyện phải xử lý. Để hôm khác đi.”
Tư Đồ Dật thấy thật khó hiểu, “Còn có chuyện gì ạ?”
Nhắc đến chuyện phải giải quyết, lửa giận trong lòng Thái hậu lại nhen lên, “Lúc trước ai gia đã nói không cần cưới nữ nhi Phượng gia, Bát ca ngươi lại bỏ ngoài tai, giờ thì hay rồi, nó còn dám leo lên đầu bắt nạt Linh Nhi.”
Vừa nghe đến chuyện này, Tư Đồ Dật liền tỏ vẻ bất bình, ra chiều oán giận nói, “Mai trắc phi to gan dám khi dễ Bát tẩu? Bát tẩu, để đệ thay tẩu dạy dỗ nàng ta.”
Kiều Linh Nhi gật gật đầu, sau lại nghi ngờ hỏi, “Thập tam đệ chuẩn bị giáo huấn nàng ta ra sao? Nói cho cùng nàng cũng là Bát tẩu của đệ, có phải hay không lại muốn dùng chưởng độc?
Khóe miệng Tư Đồ Dật giật liên hồi.
“Dật nhi, cái gì độc chưởng?” Thái hậu nghi hoặc hỏi.
Kiều Linh Nhi cười thầm trong lòng, nàng cũng đang đợi câu trả lời của anh ta.
|
Chương 5: Khiến Ai Kia Có Phần Xúc Động
Nỗi khổ trong lòng Tư Đồ Dật liệu có ai hiểu được? Lão tổ tông yêu thương Kiều Linh Nhi, chuyện này toàn thiên đô thậm chí toàn bộ Nam Hạ vương triều đều biết. Lời nói của nàng ta, đương nhiên rất có trọng lượng.
“Thập tam đệ, lão tổ tông đang hỏi đệ, sao đệ không trả lời?” Hai hàng lông mày của nàng hơi nhíu lại.
Thái hậu có vẻ không vui nhìn Tư Đồ Dật, “Dật nhi?”
Tư Đồ Dật bất đắc dĩ đành phải trả lời thành thật, “Chính là dùng cái này…” Nói xong, hắn liền giơ bàn tay to lớn của mình lên.
Thái hậu trừng mắt, “Dật Nhi, con dám động thủ sao?”
Đáy lòng Kiều Linh Nhi như có nhạc, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đứng đắn nói, “Thập tam đệ, ta nghe nói có một lần thị thiếp trong phủ không cẩn thận vào nhầm thư phòng của đệ, chính là bị đệ dùng một chưởng độc này săn sóc?”
Thái hậu ngay lập tức cau mày, nhìn Tư Đồ Dật với vẻ không hài lòng.
Tư Đồ Dật không ngờ Kiều Linh Nhi lại biết được chuyện này. Chết tiệt, lại còn nói ra trước mặt lão tổ tông, đây chẳng phải là cố tình ép ta vào chỗ chết?
Thế nhưng hắn còn chưa kịp biện minh, Kiều Linh Nhi đã tiếp tục, “Bất kể thế nào, đệ cũng không thể động thủ đánh người. Nếu mỗi ngày đệ đều có chỗ không vừa ý, chẳng phải sẽ có rất nhiều cô gái bị trách tội sao? Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi nói vậy có phải không?”
Lúc Kiều Linh Nhi nghiêm trang giáo huấn Tư Đồ Dật, quả là có phong thái của đại nhân; song, khi nàng nói chuyện với Thái hậu thì lại là dáng vẻ tiểu hài tử đáng yêu, đứa trẻ hoạt bát hồn nhiên đương tranh công rất đỗi bình thường.
Tư Đồ Dật cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác bị sét đánh, bản thân bị công kích nhưng lại không thể biện giải.
“Dật Nhi, con nên nghe lời Bát tẩu, sau này không thể động thủ với nữ nhi. Con đường đường là một Vương gia, sao có thể động thủ với thị thiếp. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?” Thái hậu không vui khiển trách.
Tư Đồ Dật một bụng ủy khuất, nhưng chẳng thể giãi bày, chỉ có thể nói một câu, “Dạ, Hoàng tổ mẫu.”
Lúc này Lục Nhu tiến vào, thỉnh an Tư Đồ Dật rồi tâu lên, “Thái hậu nương nương, Bát vương gia đến.”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, “Cho vào.”
Khi Tư Đồ Hách tiến vào đã nhìn thấy Kiều Linh Nhi đứng cúi đầu bên cạnh Thái hậu, hắn liền nhíu mày rồi nhìn Tư Đồ Dật gật đầu, xong xuôi mới thỉnh an Thái hậu, “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu phất tay, “Đứng lên đi. Đừng đứng cả như thế, ngồi đi.”
Kiều Linh Nhi vẫn như trước cúi đầu, đứng bên cạnh Thái hậu, một cái liếc nhìn Tư Đồ Hách cũng không có. Nhưng thật ra nàng muốn xem rốt cuộc Tư Đồ Hách sẽ xử lý như thế nào.
|