bang chủ khi biết yêu
|
|
CÁI KẾT!
*2 ngày sau:
Hắn mơ màng tỉnh dần sau cơn mê, hắn cũng không biết là mình đã hôn mê bao lâu. Xung quanh toàn một màu trắng toát. Hắn cố nhớ lại mọi chuyện, cố gắng bứt đứt hết tất cả những sợi dây rồi leo xuống giường. Đầu hắn đau lắm nhưng lòng hắn còn đau hơn. Nó đâu rồi? Hắn phải đi tìm nó.....
- Nằm xuống đó!
Tiếng ai vậy? Phòng này có người sao? Hắn quay lưng lại, hắn có nhìn lầm không? Người mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi trên ghế sô fa đó chẳng phải là nó sao? Hắn mặc kệ vết thương đang đau mà chạy đến ôm chầm lấy nó, ôm đến mức nó suýt ngẹt thở. Giọng hắn run run:
- A...anh có đa...đang nằm mơ không?
Nó nhéo thật mạnh vào hông hắn làm hắn phải la lên:
- Á! Đau anh....
- Vậy thì chắc hong phải mơ đâu! - nó cười tinh nghịch.
Hắn buông nó ra đối mặt với nó:
- Kể anh nghe đi! Làm sao em có thể thoát khỏi đó?
Hắn vòng tay qua eo nó kéo nó vào người, nó cũng lấy tay câu cổ hắn âu yếm. Nó bắt đầu kể lại ngày hôm đó.
Mồ hôi nó đổ ướt cả tay, nhờ vậy nên sau khi Wind dìu hắn đi thì nó cũng tự cởi trói xong. Nó chạy sang chỗ Rose cởi trói cho cô nàng. Rose hất tay:
- Tôi không cần! Cô đi đi!
Nó vẫn ngoan cố cởi trói mặc kệ cô vùng vẫy. Nó đổ mồ hôi nhìn thời gian trên quả bom, không còn lâu nữa đâu. Rose bật khóc:
- Tôi là một đứa con gái xấu xa! Cô để tôi chết đi!
Nó nhanh tay cởi trói và mắng:
- Cô không được chết khi tôi chưa cho phép!
Rose nghẹn ngào:
- Tại sao tôi hại cô như vậy mà cô còn tốt với tôi chứ?
- Bởi vì tôi là
|
BANG CHỦ PHU NHÂN!!!!
*Đài Loan 4 năm sau:
Tại một ngôi biệt thự sang trọng có một người đàn ông đang đọc báo (nói vậy thôi chứ mới 23 tuổi à) và một người phụ nữa đang nấu ăn gần đấy (vợ thì 22). Bên cạnh là chiếc nôi có một cậu bé con siêu kute và siêu baby chỉ mới được một tuổi rưỡi.
- Anh ăn đi rồi còn đến công ty!
Vừa nói cô vừa để thức ăn sáng lên bàn cho chồng.
- Cám ơn em! Bà xã!
Anh kéo vợ lại hôn lên môi cô. Xem ra đời sống hôn nhân của họ rất hạnh phúc thì phải.
- Dạ cô cậu chủ có khách! - người hầu vào báo lại.
Hắn tiến vào nhà với nụ cười nhẹ chào buổi sáng. Mang trên người bộ vest đen lịch lãm, giày da bóng loáng, đồng hồ hàng hiệu. Đúng mẫu người đàn ông mà phụ nữ ao ước. Vẫn mái tóc nâu style Hàn Quốc, vẫn gương mặt điển trai lạnh lùng nhưng đã cố gắng cười nhiều hơn trước. Hắn kéo ghế ngồi xuống:
- Cát Chi à! Anh có việc cần nhờ em giúp này!
Cô bưng thêm một phần thức ăn ra mời hắn rồi cũng ngồi xuống:
- Chuyện gì thế anh?
- Hôm trước công ty đối tác đã tráo cái đĩa mềm chứa dữ liệu dự án mới. Em giúp anh vô hiệu hóa cái đĩa ấy được chứ?
- Chuyện nhỏ! - Cát Chi nháy mắt.
- Cậu nói công ty JA ấy hả? - King hỏi. (anh cũng là cổ đông trong công ty hắn)
Hắn gật đầu, King tiếp:
- À mà nghe nói nửa tháng nữa nhóc về phải không?
Hắn mỉm cười gật đầu, Cát Chi trêu:
- Người ta không còn là nhóc nữa đâu! Em đọc báo hay tin Tiểu Vy thắng liên tiếp mấy vụ kiện trong giới chính trị bên Nhật khi còn là thực tập sinh đấy!
King trầm trồ:
|
HAPPY ENDING!!!!!!!!!!!!
Hôm nay là ngày Hàn Quân và Rose về nước nè mọi người. 6 người tụi nó đã túc trực ở sân bay đúng giờ hẹn có cả bé Tử Minh và bé Ken nữa. Từ phía cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông hết sức là đẹp trai trong bộ vest lịch lãm đang đẩy mớ hành lí, bên cạnh là một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang đẩy chiếc xe nôi. Tèn ui Hàn Quân dắt ai về vậy ta????
Hai người đó tiến về phía chỗ tụi nó đag đứng. Cả bọn xém đột quỵ khi nhận ra cô gái đó là San San. Bọn hắn thì bắt tay Hàn Quân còn tụi nó thì chen lấn, xô đẩy để giành ôm San San. Làm mẹ hết rồi mà vậy đấy!
- Sao San đi mà hong nói lời nào hết vậy? Tụi này nhớ San lắm đấy! - nó trách móc.
- Thì chẳng phải bây giờ mình đã về rồi sao? - San cười tươi.
Cát Chi chỉ tay vào đứa bé gái chưa đầy một tuổi đang nằm trong nôi:
- Con ai vậy?
- Con của mình với Hàn Quân chứ ai!
- HẢ??????? - cả ba đồng thanh.
San San chợt nhận ra đối với tụi nó đây là một chuyện không tưởng thì phải. Cô cười xuề xòa nhưng tụi nó nào chịu bỏ qua.
- Hóa ra là trốn sang ấy làm vợ làm mẹ người ta!!!! - Khả Di trêu.
San San đánh trống lảng chỉ vào Ken và Tử Minh:
- Con trai của Wind và King đây hả? Đẹp trai quá đi!
Khả Di và Cát Chi hếch mũi gật đầu. San San quay sang nó:
- Còn cậu và Dragon Lee đâu? Hai người cho ra cái gì rồi?
- Mình mới về nước có một tuần mà!
Lúc này bốn người bọn hắn mới đi lại chỗ tụi nó. Hàn Quân quàng vai San San:
- Mọi người đang nói gì vậy?
- Nói xấu một số người ấy mà! Đi du họ
|
|