Tôi Là Ôsin ? (SaleeMRm)
|
|
Chap 34
Sinh nhật khác? Nghe có vẻ thú vị nha. Những điều chưa bao giờ trải nhiệm thường gây cho người ta sự tò mò. . . Nhưng là. . . lúc này chăng?
- Giờ sao đây?
Trưa hè nắng nóng, hai người ngồi trên ghế đá tại công viên, nó cất tiếng thở dài. Hắn thì trưng ra gương mặt lạnh ngắt, buông lời châm chọc:
- Sao là sao chứ? Không phải cô bày ra trò này sao? Kết quả thì sao? Ngồi trên. . . À không, phải là đứng trên xe bus mới đúng, chen chúc muốn ngạt thở. Đã vậy còn bị móc túi. Còn nữa, cái đó. . . thằng cha kia thiếu chút nữa là hắn. . . Tóm lại là tôi phải hỏi cô mới đúng, giờ tính sao đây?
Giờ tính sao đây? Tính sao đây? Không một đồng xu dính túi. Tất nhiên là phải kiếm tiền rồi. Tuy nhiên, bằng cách nào mới được?
Ngồi dưới bóng cây bàng suy nghĩ một lúc. Phía xa, cũng dưới bóng cây bàng truyền đến tiếng nói gắt gao:
- Được! Được! Không làm thì không làm. Ai cần công việc rẻ tiền này của bà chứ? - Mày không cần cũng không thiếu người cần. Tốt thôi, không làm nữa, mày xéo đi cho bà rảnh nợ! - Bà. . . Tôi nói cho bà biết, bà cứ chờ đi! Coi chừng có ngày trời đánh cháy hết chỗ này của bà đấy!
Nói rồi, người đàn ông nhảy lên xe đạp, phóng đi. Để lại bà cô kia chống nạnh chửi với theo:
- Trời có đánh cũng không đến lượt mày đứng xem đâu! Con bà nó thằng mất dạy! Nói cho mày biết, đừng để ra đường bà gặp phải mày, không xong với tao đâu!- nói đoạn, bà ta quay người thu dọn đống thú bông cùng mấy thứ đồ lưu niệm, không thôi lẩm bẩm- cha nhà nó! Vừa mới dọn hàng đã gặp phải xúi. Ám quẻ bà. . .
Lắng nghe nãy giờ, đột nhiên trong đầu nó xoẹt qua một tia sáng. Liền lôi xềnh xệch người bên cạnh đến chỗ người đàn bà nọ. . .
Chỉ trong vòng không đầy 5', thỏa thuận liền được chấp nhận. Người đàn bà kia thái độ bỗng thay đổi đột ngột, sau khi nói chuyện với My liền tíu tởn chạy vụt đi đâu đó.
Phải đứng ngoài rất lâu sau hắn mới biết thì ra nó là muốn kiếm tiền mới nghĩ ra chiêu trao đổi này. Nhìn con bé đứng rao hàng đến khàn cả tiếng mà chả có ma nào thèm ghé lại, trong hắn bỗng dâng lên một cỗ thương xót. Dù sao thì, nó làm như vậy là vì ai chứ?
Rốt cuộc thì sau đó có người muốn thể hiện. Tự mình đẩy nó sang một bên, cất tiếng rao:
- Các chị em cô bác xa gần không kể tuổi tác xin mời ghé lại xem đồ! Đồ lưu niệm, mỹ phẩm, áo đôi, gấu bông mua 1 tặng 3 đây! Xin mời xin mời! Mua 1 tặng 3, cơ hội hiếm có!
Nghe tiếng rao của hắn, không ít người ghé lại bên đường hỏi han, ngược lại nó ở một bên hốt hoảng, 1 tặng 3? Như vậy không phải sẽ lỗ hết sao? Nó vội dậm chân định chen vào chữa cháy, ai ngờ hết lần này đến lần khác bị hắn thô bạo gạt sang một bên. Cuối cùng đành đứng yên ngoài cuộc nghe hắn nói chuyện cùng khách hàng:
- Bạn muốn xem đồ gì? Các bạn xem, mua 1 tặng 3, rất được lãi nha. - Có mua 1 tặng 3 thật sao anh? - Đương nhiên rồi. Em nghĩ anh đường hoàng như vậy, ngang nhiên dám dở trò lừa bịp ngay giữa thanh thiên bạch nhật sao? - Em vẫn không tin, khuyến mãi như thế nào?
Hắn bỗng cười, gương mặt sáng bừng lên trong nắng:
- Ha ha! Thế này nhé, khuyến mãi thứ nhất: em được chiêm ngưỡng người đẹp trai mà không bị cho là vô duyên. Khuyến mãi thứ 2: không những chiêm ngưỡng, em còn có cơ hội trò chuyện cùng anh ta. Khuyến mãi thứ 3, hẳn là anh ta đang khiến em rất thoải mái.
Chẳng mấy khi thấy anh ta cười tươi thế này, mấy đứa con gái được dịp chiêm ngưỡng, cười đến híp cả mắt. Vội chen chúc nhau mà mua, mỗi người vơ đến mấy thứ. Nó nghe nãy giờ chối tai biết bao nhiêu, cái gì đẹp trai đẹp trai chứ? Suy cho cùng là tự khen mình, vậy mà mấy đứa con gái cười toe toét như thế kia sao? Hắn ngược lại cũng không thấy ngại? Cả một lũ mê trai! Đang tự hỏi, tại sao không có ai lí trí giống mình? Cuối cùng, cũng nghe được một câu rất lí trí trong đám con gái ấy:
- Vậy nếu khuyến mãi của anh khiến em không thoải mái thì sao?
Đảm bảo tình huống này nằm ngoài dự đoán của hắn ta. Nên nhất thời phản ứng không kịp, cả người cứng đờ.
- Anh đáp ứng em khuyến mãi khác có được không?
Hắn chần chừ vài giây, có chút gượng gạo hỏi lại:
- Khuyến mãi như thế nào? - Anh. . . Cho. . . Anh cho em xin số điện thoại được không?
|
My god! Nó thiếu chút nữa hộc máu, hắn ngược lại cười toe toét, lũ con gái được dịp:
- Anh gì đó ơi, chụp ảnh cùng em có được hay không? - Anh ơi, trả lời em 3 câu hỏi thôi được không? - Em lấy liền cặp áo đôi này, bù lại, mỗi cặp anh mặc vào cùng em chụp vài kiểu nhé?
Nó đứng một bên nhếch mép cười khẩy, thật giống như đang xem diễn trò vậy. Nếu không phải điều hắn ta đang làm cũng không hẳn bất lợi thì nó đã phá từ lâu. . .
Đám đông tụ tập lại đây. Người đi qua đi lại, tò mò liền chen vào xem. Kết quả, chẳng mấy chốc mà hắn trở nên đắt "show". Kéo theo đống lợi từ chỗ hàng kia, sau cùng, chì trong chưa đầy 1 tiếng, khoản đồ lưa niệm gì gì đó đã như bốc hơi. Bên tai nó vẫn bị vướng vào lời nói của hắn, luôn không ngừng "Được! Được!"
|
. . .
Hẳn là bà ta có thế nào cũng không nghĩ tới mấy món đồ của mình bán nhanh như vậy. Kì thật thì làm sao có thể tin được chứ? Nhưng mà hắn là ai? Phải rồi, hắn là ai chứ? Hắn là Hoàng Sơn Việt đại danh đỉnh đỉnh nha! Cái gì cũng không thành vấn đề đi! Nghĩ thế, hắn liền nhếch mép cười nhạt một tiếng. . . Bầu trời hôm nay nắng rất đẹp đi! Ha ha!
- Hey! Anh bị sao thế? Liệu có phải là ảo tưởng sắc đẹp quá không hả?- nó đột nhiên nhảy ra từ đâu, cắt đứt sợi dây mộng tưởng của hắn. - Gì? Xong rồi sao? - Ờ. Anh biết không? Đương nhiên không biết rồi! Bà ấy phải nói là sock toàn tập, còn hào phóng rút thêm 1 tờ ra. Này, bà ta còn năn nỉ tôi cho số điện thoại đấy! Aicha. . . Thấy tôi thông minh không hả? Cách như vậy không phải ai cũng nghĩ ra đâu. Giờ có tiền rồi, làm gì bây giờ đây? Này, có việc gì đặc biệt anh muốn làm không?
Rốt cục thì nó cũng ngừng luyên thuyên. Nhưng là. . . lại hỏi tới vấn đề này?
Gió nhè nhẹ lay động mái tóc. Đứng cạnh đài phun nước, nghe tiếng nước phun lên, vài giọt nhỏ li ti táp vào mặt nó, mát lạnh. Vô cùng nhỏ, thế nhưng thanh âm của hắn phát ra kì thực rất rõ ràng. Từng chữ một lọt vào tai nó:
- Điều tôi muốn làm. . . Chỉ sợ. . . ngay cả tôi, cũng không có khả năng. . .
Gương mặt nó xoẹt qua một tia lạnh. Thế nhưng lại vờ như cố tình không nghe rõ, "A" lên một tiếng kéo tay hắn chạy đi. Đoạn, dừng trước vòng xoay ngựa gỗ, dùng mọi thủ đoạn lôi kéo hắn chơi cùng. Cuối cùng nó vẫn không thành công. Hắn đành đứng ở một bên nhìn nó lướt qua lướt lại.
Sau khi trở ra, nó lại kéo tay hắn, nói:
- Có muốn thử chút cảm giác mạnh không?
Kết quả, nguyên cả buổi chiều hôm đó hai người hét đến khản cổ.
. . .
- Anh ước đi chứ?
Xung quay một mảng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ vài ngọn nến sinh nhật, vô cùng yếu ớt. Nó nhìn gương mặt phản chiếu ánh nến của hắn, tinh tế vô cùng. Nó không thấy hắn ước điều gì, rất nhanh đã thổi tắt nến. Không gian chợt sáng bừng lên, hít một hơi thật sâu, hát:
- Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to you!
Dứt lời, một miếng kem liền áp lên trên mặt của hắn. Nó thỏa mãn cười ha ha. Hắn ngược lại bừng bừng tức giận, dốc hết sức lực đáp trả. Đáp trả, lại đáp trả. Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng hít gió kinh ngạc. Nó cũng không ngờ nội công của mình thâm hậu như vậy, hất nguyên cái bánh sinh nhật "hạ cánh an toàn" trên mặt hắn.
. . .
- Xin lỗi, hại anh không được ăn bánh sinh nhật vào ngày sinh của mình. - Bỏ đi, tôi cũng không thích ăn đồ ngọt. - 3 tiếng nữa là qua sinh nhật anh. . .
Nó thở dài, cứ bước đi như vậy, lúc qua quảng trường thấy một đám đông tập trung lại. Không nhịn được tò mò chen vào xem.
Một cô bé đệm đàn guitar hát giữa đám đông. Trông con bé có vài nét tinh nghịch, giọng hát cũng giống như ngoại hình, thanh thoát vô cùng. . . Tiếng hát của cô bé vừa dứt, mọi người vỗ tay. Biểu tình cực kì thoải mái. Nó tiến lên một bước, hỏi cô bé:
- Có thể cho chị mượn cây đàn không?
Nhận được một cái mỉm cười, nó đón lấy cây đàn, ngồi xuống ghế với cái tư thế cũng như bao người chơi đàn guitar. Chần chừ mãi, mới cất giọng:
"Hôm nay em sẽ nói những điều. . . vì sao bao lâu nay em quá khó hiểu. Vì sao em không vui, khi nhìn thấy anh, đang kề vai đi bên ai. . . . . . . . Giá như anh, chẳng thuộc về ai. . . Thì tình cảm hai ta đâu là sai. Giá như mình, gặp nhau khi trước. . . . . . Giá như anh, chẳng thuộc về ai. . ."
Không rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy giọng của nó thật ấm, thật hay. Nhưng mà đó là lời bài hát sao? Hắn nghe, giống như, có cái gì thật. . .
Bất giác nhìn lên, ánh mắt của hắn và nó chạm phải nhau. Kì thật có cái gì khiến hắn không dứt ra được. Trong mắt nó, hắn không nhìn ra có điều gì.
"Giá như anh, chẳng thuộc về ai. . . Thì tình cảm hai ta đâu là sai. Giá như mình, gặp nhau khi trước, thì em đã đến trước một bước... Ghét con tim em đã thuộc về ai, mà sao chẳng khi nào nghe lời em. Yêu dại khờ, dù có khi... Giả vờ không yêu. . . Nhưng lòng đau. . ."
Mọi người vỗ tay, có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía nó, họ cười rất tươi. Cười cái gì? Họ rốt cuộc vì sao lại cười? Liệu có phải cười bộ dạng nó quá ngu ngốc hay không?
Không biết vì sao nước mắt vỡ òa. Nó đứng bật dậy, chạy thật nhanh. Nó sợ, thật sự sợ hắn sẽ đuổi theo, sợ ánh mắt đó của hắn, nó không dám nhìn tới. Bởi vì nhìn vào, nó không dấu nổi
|
Chap 35
Nó không biết mình chạy bao lâu. Chỉ là cảm giác như thời gian không ngừng quay, quay nhanh đến chóng mặt. Ánh đèn hỗn tạp hất lên người, mắt nó nhoè đi, tất cả những ánh đèn đó chỉ còn là những điểm sáng nhỏ chồng chất lên nhau, đủ màu sắc, chói mắt vô cùng. Thế nhưng nó không dám quay đầu lại. Nó cũng không hiểu, vì cớ gì phải chạy trốn như vậy? Rõ ràng là nó không có làm sai, vậy hà tất phải chạy trốn như thế? Nó không lí giải được, giống như những lần bị bóng đè trước đây, rõ ràng là biết mình sắp chết đến nơi nhưng không có cách nào mở mắt, không sao thoát ra được.
Tiếng còi xe inh ỏi truyền đến, tai nó dần ù đi. Quay đầu mội cái liền bị ánh sáng bất ngờ chiếu thẳng vào mắt. Trong lúc đó, chỉ kịp nghe một tiếng thét kinh hãi.
Tay nó bị giật mạnh một cái, dường như mất hết cảm giác. Mãi cho đến khi định thần lại, mới cảm thấy mặt mình đang áp vào một nơi ấm áp vô cùng. Chân mày nó từ từ dãn ra, khẽ mở mắt. Hơi thở gâp gáp của hăn còn chưa kịp điều hòa. Lúc này nó chợt nhận ra, nó và hắn lúc này không hề có khoảng cách. Chớp mắt một cái, một dòng chất lỏng ấm áp chảy dài trên mặt. Đi bao xa như vậy, đợi bao ngày như vậy, cuối cùng thì cái khoảng cách kia cũng đã không còn nữa rồi. Nhưng chỉ là, trong khoảnh khắc này thôi sao?
Cả người nhẹ bẫng, từng nhịp đập vừa nhanh vừa mạnh mẽ phát ra từ phía lồng ngực hắn, nó nghe rất rõ. Giọng hắn theo hơi thở run run phát ra, âm lượng không to không nhỏ, chỉ đủ hai người nghe thấy:
- Cô. . . làm. . . làm tôi. . . sợ chết khiếp đi được!
Nó bỗng bật khóc, khóc nấc lên như vừa bị đánh đòn. Cả người dựa vào hắn không chút sức lực.
Âm thanh thật trầm của hắn vẫn từ từ run lên, một chút tức giận cũng không có:
- Đừng sợ. . .không sao nữa rồi. Có tôi ở đây. . . đừng khóc nữa. . .
Không rõ qua bao lâu, dường như là rất lâu sau, đến khi nó cảm thấy dường như nước mắt không thể trào ra nổi nữa, áo hắn ướt nhèm một khoảng, mới từ từ đẩy hắn ra. Ngước khuôn mặt nhem nhuốc và cả đôi mắt sưng vù lên nhìn hắn. Chỉ nghe một tiếng bật cười thật khẽ:
- Nhìn cô như con mèo vậy.
Nó không đáp lời, thinh thoảng lại nấc lên từng cơn. Hắn bỗng cầm lấy cổ tay nó, quay người nói:
- Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn kem.
Đi được nửa bước, lại thấy nó vẫn không nhúch nhích, quay đầu nhìn lại, hỏi:
- Sao thế?
Nó chần chừ mãi mới lên tiếng:
- Tôi. . .tôi. . .tôi tê chân.
Hắn lại cười nhẹ, đi đến chắn trước mặt nó, quay lưng lại rồi nửa ngồi nửa qùy xuống. Làm cái tư thế này, khiến nó sững sờ:
- Làm gì vậy? - Mau lên, tôi đói quá! Muốn ăn kem.
My lưỡng lự trong vài giây rồi cũng cúi người xuống, ngả vào lưng hắn. . .
- Này, sao cô nặng thế hả? - Nặng cho anh mệt chết đi!- nó nguýt hắn một cái. - Tôi chết thì ai cõng cô đây?
Nó im lặng không đáp, mãi lúc sau mới cất giọng:
- Hoàng Sơn Việt. . . - Ừm? - . . . . - Gì thế? -. . . Tôi. . .nếu tôi. . .tôi nói tôi thích anh. . . À không, này, tôi thích anh.
Những bước chân đều đặn của hắn bỗng chậm mất vài nhịp, phản ứng lại không quá ngạc nhiên:
- Ừm. . . . . . . Vì sao? - Nếu tôi biết vì sao, thì có chết tôi cũng không thích anh! - . . . . . - Tôi biết anh bây giờ không thích tôi, cũng sẽ không bao giờ thích tôi. Tôi cũng sẽ không mong anh thích tôi. Chỉ là, chỉ là. . .tôi. . .nếu như tôi còn để ở trong lòng, chỉ sợ tôi sẽ vì không nói ra được mà tức chết. Hơn nữa, chỉ cần anh đối với tôi có quan tâm, tôi sẽ từ đó mà đâm ra mộng tưởng, không dám đối diện với sự thật. Rồi khi bị anh từ chối, tối sẽ lại càng thất vọng hơn, tôi sợ cái cảm giác bị làm tổn thương đó. Thế nên tôi, tôi chỉ có thể nói như vậy. Qua ngày hôm nay, tôi sẽ không thích anh nữa. . . - . . . . . . . Cô nghĩ, cô làm được sao? - . . . Không biết. Nhưng tôi sẽ cố. Anh cũng đừng để tâm chuyện này. Tại sao anh hỏi như vậy? - Không có gì. Chỉ là, có rất nhiều thứ. . . .thật sự không như ý mình. . .
Gió đêm nhè nhẹ thổi, thổi vài lọn tóc của hắn chạm vào mặt nó ngứa ngáy. Tóc hắn phảng phất cả mùi hương bạc hà. Thanh âm nhẹ bẫng theo tiếng gió lướt qua tai: "Chỉ là, có rất nhiều thứ. . . .thật sự không như ý mình. . ."
. . .
|
Chap mới chap mới... Hóng T.T
|