Em Còn Yêu Anh Không
|
|
Chương 16: Ai đã đánh Steven? Biết tin Will trở về nước, nhóm bạn thân mở tiệc chào đón anh.
Vừa bước vào căn hộ của Kevin, tiếng nhạc Dance ồn ào làm Will cảm thấy chói tai. Anh vẫn còn quen với không gian bình lặng ở Ba Tu nên việc kết nạp không khí sôi động ở đây cần phải mất một thời gian.
Vừa nhìn thấy Will ở cửa, Kevin đã tiến đến, khoát vai Will và đưa cho anh một chai bia Budlight mát lạnh. Giữa thời tiết lạnh lẽo thế này, hương vị cồn đắng lạnh khiến anh lâng lâng cả người.
Kevin là một trong những người bạn thân cùng khóa với Will ở MIT. Tính Kevin
khá hòa đồng và vui nhộn.
"Sao đến trễ vậy anh bạn?". Keven đã thấm bia rượu, giọng nhè nhè say hỏi Will.
Will tu một hơi bia mát lạnh. Ba tháng rồi anh không biết mùi vị bia là gì.
"Tớ vừa mới xong việc là chạy đến đây ngay...."
Kevin vẫn chưa biết chuyện Will đã chia tay Vivian nên dẫn lối Will đến chỗ cô đang đứng.
"Hoa khôi đang chờ cậu đây."
Will đã trông thấy Vivian đứng trong góc phòng với một lũ đàn ông vây quanh từ khi anh vừa bước vào căn hộ này, nhưng anh đã vờ như không thấy, hay nói đúng hơn anh cũng chẳng buồn quan tâm để ý. Dù anh biết, ánh mắt Vivian đã theo sát anh từ lúc bước vào.
Có vẻ như Vivian và những người xung quanh cô đang chuyện trò điều gì đó rất thú vị nên cô trông rất vui vẻ và hưng phấn. Thỉnh thoảng, tiếng cười khanh khách vọng ra đến tận cửa.
Vivian khẽ liếc mắt đến chỗ Will đang đứng. Cô nhanh chóng rẽ đám đông tiến đến bên anh, mặc cho những ánh mắt si mê và tiếc nuối đang dõi theo từng bước chân uyển chuyển như đang đi trên sàn catwalk của cô. Tối nay, dù trời rất lạnh, cô vẫn thích ăn mặc theo style gợi cảm mà mình yêu thích. váy ống đỏ ngắn cũn ôm trọn thân thể tuyệt đẹp và quyến rũ. Mái tóc nhuộm highlight được uốn xoăn bồng bềnh buông xoã ngang lưng, khuôn mặt kiều diễm tựa nữ hoàng Ai Cập khiến bất cứ người đàn ông nào cũng muốn được chiếm hữu và bảo bọc. Họ thèm khát được cung phụng cô như một bà hoàng. Chỉ có điều, mấy ai đủ khả năng để bao cô "trọn gói" như Will đã từng làm. Từ ngày chia tay Will, chưa có ai đủ tiêu chuẩn mà cô đã đề ra.
Vivian đứng gần sát người Will. Cô nở nụ cười xinh tươi mê đắm lòng nguời, giả lã hỏi han anh như chưa hề có một sự chia tay nào ba tháng truớc đây.
"Chào cục cưng, anh khỏe không? Sao không gọi điện lại cho em?"
Vừa nghe tiếng "cục cưng" thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của Vivian, Will đã trố mắt nhìn cô ngạc nhiên. Ánh mắt thể hiện sự khinh khi rõ rệt trước thái độ trơ trẽn của cô. Chẳng phải, anh và cô đã chia tay rồi. Cô cũng đã khóc lóc van xin rồi sau đó lại chạy ngay đến với người tình. Thái độ lúc này của cô mang ý nghĩa gì đây? Trong đầu Will chợt nhớ đến hình ảnh của ả tóc đỏ đã đi cùng Steven đến hộp đêm trong lần ẩu đả ba tháng trước. Lần đó xảy ra trước khi anh đi Đông Nam Á làm từ thiện. Do quá đau khổ khi chia tay với Vivian, anh đã uống rượu thâu đêm suốt sáng. Sau khi bước ra từ quán bar Foxy, anh đã đánh nhau với Steven, hay nói đúng hơn là anh đã bị Steven đánh cho "thừa sống thiếu chết" đến độ Mark đã phải đến đưa anh về nhà.
Thái độ của Vivian không khó để Will nhận ra, cô đã bị đá và giờ đang muốn quay về lại bên anh?
"Cũng bình thường, còn cô?" Will dửng dung, mắt nhìn nơi khác.
"Anh nghĩ là em có khỏe được không? Anh làm gì mà đi biền biệt ba tháng nay mới về? Lúc về, cũng không báo em một tiếng."
Vivian làm ra vẻ nũng nịu. Trong lòng, cô cảm thấy hơi ê chề nhưng biết làm cách nào khác hơn đây? Tiền cô đã cạn. Ba tháng nay, cô không có một đồng đi shopping. Tên Steven xảo quyệt đã "đá' cô không thương tiếc, chỉ sau một tháng cô đến sống trong căn hộ cùng hắn ta. Bao nhiêu hy vọng về việc hắn sẽ thay Will "bao" cô như trước đây đều bị đập tan.
Will khẽ cười nhạt trước sự trơ trẽn và giả tạo của Vivian. Anh cũng lạnh lùng không buồn nhìn cô. Có vẻ như anh cũng không còn quan tâm đến sự tồn tại của cô ngay bên cạnh mình lúc này.
"Thế anh có nhận được lá thư mà em đã gửi cho anh không?" Vivian dịu giọng, liếc mắt dò xét thái độ của Will.
Khi nghe nhắc đến lá thư, Will quắc mắt nhìn Vivian khiến cô sựng lại. Cô không hề biết rằng, chính lá thư đó đã từng khiến mối quan hệ của Nga và anh bị lung lay. Đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ ánh mắt đau khổ, oán trách của Nga.
Will trầm ngâm nhìn lon bia trong tay. Không phủ nhận, anh đã rất bất ngờ khi nhìn thấy thư của Vivian. Truớc đây, cô chẳng viết thư tay cho ai bao giờ. Thế nhưng, vì muốn hàn gắn lại mối quan hệ với anh mà cô đã bỏ thời gian, công sức để nắn nót viết từng dòng chữ, gửi gắm hết cả tâm tình vào trong đó. Nếu như cô biết được rằng, anh đã không hề mở thư ra xem và thẳng tay ném vào sọt rác. Có lẽ, cô sẽ đau lòng như thế nào.
"Anh sao vậy? Thế anh có nhận được lá thư đó không?" Cô kiên nhẫn hỏi lại.
Trước đây, cô cũng chẳng có đủ kiên nhẫn nói lại lần thứ hai.
Will tu một ngụm bia, đưa mắt nhìn Vivian rồi trả lời lạnh tanh.
"Có...thì sao?"
"Nếu vậy thì anh nghĩ sao về những gì em đã nói trong thư?" Vivian ngập ngừng...
"Cô nói gì?" Will điềm nhiên nhìn Vivian. Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô chùng xuống...
Thấy vẻ ngập ngừng của Vivian, Will cũng muốn giúp cô kết thúc mọi chuyện tại đây, anh cũng muốn kiên định với ý nghĩ cắt đứt mối quan hệ đã từng có trước kia với cô để khỏi phải day dưa như thế này.
"Xin lỗi, vì quá bận nên tôi đã không xem lá thư đó. Nên...tôi cũng không biết cô đã viết gì..."
"Will, anh...." Vivian ngây người, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng.
Will tiếp lời, giọng khinh khỉnh.
"Nhưng nếu đó là lời đề nghị hàn gắn mối quan hệ đã qua...thì xin lỗi, có lẽ, tôi sẽ làm cô thất vọng..."
Khỏi phải diễn tả được khuôn mặt của Vivian khi nghe những lời tuyệt tình từ
Will. Cô không khỏi ngạc nhiên trước sự dứt khoát của anh. Trước đây, anh đã từng yêu cô nhiều như thế mà. Cô bảo gì, anh cũng nghe. Cô sai gì, anh cũng làm.
"Will, em đã nói, em biết lỗi của em rồi. Anh không thể tha thứ cho em sao?" Cô lí nhí, đặt đôi tay mềm mại lên cánh tay Will khẽ lắc lắc, nét mặt ra vẻ nũng nịu như con nít đòi quà.
Thế nhưng, hành động trẻ con của Vivian càng Will cảm thấy khó chịu. Anh chau mày, lãnh đạm nhìn cô và thầm chất vấn chính mình.
Trước đây, anh đã trao cả con tim cho một nguời như thế này sao?
|
"Vivian à, hãy để tôi tìm kiếm sự tôn trọng cuối cùng dành cho cô, có được không?"
Câu nói này, lời lẽ không hề nặng nề nhưng ý nghĩa thì vô cùng thâm thúy, nó khiến Vivian cảm thấy vô cùng muối mặt. Trong mắt anh, giờ đây, cô chẳng đáng được tôn trọng chứ đừng nói đến việc, anh sẽ quay trở lại bên cô. Cô thực sự mất anh rồi.
Vivian cúi đầu khóc sụt sịt. Dù hoàn toàn tuyệt vọng, cô vẫn cố tìm chút hy vọng mong manh cuối cùng bằng cách, quàng tay ôm lấy người Will tìm chỗ dựa.
Will lạnh lùng quay mặt đi nơi khác nhưng cũng không nỡ đẩy người cô ra. Nhất là khi cô đang khóc như thế này.
Will đảo mắt xung quanh đám đông tìm Mark nhờ trợ giúp nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu bạn thân đâu. Mắt anh dừng lại chỗ Steven đang đứng. Nếu như ba tháng truớc đây, nhìn thấy Steven như thế này. Có lẽ, anh sẽ xông thẳng tới và đánh cho hắn ta một trận nhừ tử. Nhưng giờ đây, điều đó đối với anh không còn ý nghĩa gì.
Steven quét mắt nhìn Vivian đang dựa vào người Will rồi cười khẩy với suy nghĩ. Cả đời, thằng này chỉ toàn ăn đồ thừa của mình. Anh cũng trao ánh nhìn khinh bỉ dành cho Vivian. Cái hạng đàn bà này. Từ đầu, anh đã không thực sự hứng thú gì. Chỉ là lợi dụng cô để Will phải bẽ mặt. Sau khi đã thỏa mãn được ý đồ của mình rồi, anh đã thẳng chân "đá" cô một cách không thương tiếc. Anh đoán, chắc cô ta hết tiền rồi nên lại lê lếch làm mặt dày để quay lại với Will. Anh cười khẩy, vẻ mỉa mai.
Will đẩy nhẹ người Vivian ra, không quên đưa cho cô hộp khăn giấy.
"Trưởng thành hơn một chút đi Vivian, cô đâu còn bé bỏng gì."
Vivian không nói không rằng, chỉ cúi đầu hít hà vào những tờ khăn giấy trắng tinh.
Rời bỏ vị trí của mình, Will tiến đến chỗ Mark, người đang trổ tài pha chế rượu. Trước mặt Mark là hàng tá những chai rượu với đủ kích cỡ và màu sắc khác nhau. Những ly rượu trông thật bắt mắt được bày la liệt trên bàn. Đám bạn cứ thế qua lại uống hết ly này đến ly khác. Will cũng muốn thử một ly nên nháy mắt với Mark rồi với tay lấy một ly rượu màu xanh thẫm với lớp bọt trắng bên trên.
Steven cũng lạng chạng tiến đến chỗ Will. Trông có vẻ, hắn ta đã ngà ngà say.
"Nghe nói cậu và Vivian sắp tái họp?" Giọng Steven nhèo nhẹo, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.
Will không trả lời vội, chỉ nhếch mép cười. Anh cầm ly rượu lên uống rồi mới nói.
"Có vẻ như mày rất thích quan tâm đến chuyện của tao?" Will gằn giọng nhưng khuôn mặt cố tỏ vẻ điềm nhiên.
Mark nhìn Will và Steven đang tia ánh nhìn lửa đạn dành cho nhau nên tỏ vẻ ái ngại. Cố can ngăn hai người ra.
"Will, thôi được rồi...Tối nay, dù gì cũng là ngày vui mừng cậu trở về...Nhịn một chút đi..."
Will nghe Mark nói thế thì cố kìm cơn giận trong lòng xuống. Trong thâm tâm, anh cũng không muốn đào bới lại chuyện này. Dù sao, Steven cũng đã bị một kẻ giấu mặt nào đó đánh tơi bời. Đến giờ, vẫn chưa tìm ra danh tính của người đó.
Nghe nói, Steven bị thương rất nặng, nằm viện cả tháng trời.
Tuy nhiên, trái với tâm ý muốn hoà bình của Will, Steven lại cứ cố khiêu khích bằng những câu từ rất khó nghe.
"Thật ra, tao biết, mày chẳng thể nào sống thiếu con đàn bà hư hỏng đó được. Sớm muộn gì thì cũng họp lại với nhau...Dẫu sao, đây cũng là điều tốt lành. Phải không mọi người?" Steven cao giọng như muốn cho cả phòng cùng nghe. Hắn vỗ tay bôm bốp.
"Tao đã cố nhịn, nhưng dường như mày không nhìn ra được điều đó...Tao nói lần cuối, nếu mày không câm mồm thì đừng trách." Will nghiến răng, tay đã cung lại, gân xanh nổi hết cả lên.
Steven lờ đờ say, cất giọng không hề sợ sệt lời dọa nạt vừa rồi. Trong lòng hắn tay vẫn còn vô cùng điên tiết việc đột ngột bị một nhóm người lạ mặt, bao gồm Mĩ đen, Mĩ trắng tấn công ba tháng trước đây. Họ còn kèm theo lời cảnh cáo xanh rờn mà không hề giấu giếm người đã chỉ định của cuộc tấn công đột ngột này. "Mày sẽ chết nếu còn động vào William Tells một lần nữa..."
"Giỏi, mới xa ông bố giàu có của mày vài tháng mà tao thấy khá khẩm ra rồi đó.
Hay là đã có ổng giựt dây, mày muốn làm gì thì làm? Mách ba mày thuê nguời đánh tao lần nữa phải không?"
Will không thể kiềm chế được nữa, anh ném mạnh ly rượu xuống sàn.
XOẢNG...
Steven trừng mắt nhìn Will khiêu khích giống như, muốn đánh tao thì cứ nhào
vào.
Vivian im bặt sau một hồi đóng kịch tự xem.
Bạn bè trong phòng im thin thít theo dõi...
Will nhanh chóng sấn tới nắm lấy cổ áo của Steven cảnh cáo.
"Bố tao không phải là người đánh mày."
Steven không hề nôn nóng hay sợ sệt, hắn chỉ cười khẩy nói.
"Chẳng lẽ, bố mày tự nhận là đã đánh tao? Đụng đến con trai cưng của ổng mà ổng bỏ qua à? Mày về nói ổng là, nếu có ra mặt thì hãy ra mặt sao cho xứng với đẳng cấp của ổng. Còn đi hà hiếp con nít như thế này thì tao khinh lắm."
Will giận điếng người. Nếu như, cha anh thực sự có nhúng tay vào việc này, thì
anh cũng không đồng tình với cách xử sự của ông. Tuy nhiên, ông Anthony là nguời cha mà anh vô cùng yêu thương và kính trọng. Thấy kẻ hèn hạ kia miệt thị, anh thực sự không thể để yên được. Hơn nữa, ông Tells đã nhấn mạnh nhiều lần rằng, ông không hề nhúng tay vào việc này và vẫn đang âm thầm điều tra ai là người đã đứng sau lãnh trách nhiệm dạy cho Steven một bài học.
BỤP....BỤP...
Will cung bàn tay lại thành nắm đấm, thẳng tay đánh vào mặt Steven với một lực mạnh nhất có thể.
Hai cú đánh như trời giáng vào mặt làm Steven choáng váng và ngã nhào xuống nền nhà. Hắn ta loạng choạng cố đứng dậy.
Mark nhanh tay ôm người Will lại. Phải cố gắng lắm Mark mới ngăn được cơn nóng giận đang sôi sục trong đầu Will.
"Đủ rồi Will...Hắn ta say rồi..." Mark khuẩn trương nói.
Will hét vào mặt Steven. Mọi sự tức giận dồn nén bấy lâu nay giờ có dịp nổ tung. Anh tưởng chừng như mình có thể giết chết hắn ta ngay lúc này.
"Mày là thằng bạn tồi...Có nằm mơ tao cũng không thể tin được, mày lại làm chuyện này với tao..." Will hét lên.
Vivian đưa tay lên miệng để che giấu gương mặt đang sợ hãi. Cô đứng co nguời lại trong góc phòng, quan sát hai người đàn ông cô đã từng "qua lại" đấu đá với nhau.
"Mày mới là thằng tồi. Không đấu lại tao nên đã phải nhờ người cha độc tài của mày ra tay trả thù tao. Ha, mày ngon lắm. Tao thề tao sẽ không để yên chuyện này..." Steven hất hàm cười khẩy, lấy tay quẹt vệt máu đang tuôn ra từ khuôn miệng.
Will vẫn còn rất tức giận, anh cố đẩy người Mark ra để sấn tới chỗ Steven nhưng vừa lúc đó, Kevin cũng ra tay can ngăn.
"Thôi Will, được rồi. Nó say nên đừng trách cứ. Dù sao cũng là bạn bè với nhau..." Kevin nói.
Mặc dù, bạn bè đã ra sức khuyên can. Thế nhưng, Steven lại là kẻ không biết điều. Hắn vẫn buông lời khiêu khích. Mục đích cuối cùng của hắn ta là làm cho Will điên tiếc. Hắn rất muốn được đo ván Will một lần nữa, nhưng ý định của hắn không thực hiện được nên ra sức khiêu khích Will.
"Dẫu sao, giờ Vivian cũng về lại với mày rồi. Nói thật, tao cũng đã "dùng" nát bấy rồi. Đồ thừa thãi, vứt đi cũng không ai thèm. Chỉ có đồ ngu như mày mới nhặt lên thôi..." Steven ngã đầu ra sau cười khanh khách, vẻ mặt vô cùng đểu cáng.
Vivian như chết điếng người. Cô không thể tin rằng đây là bộ mặt thật của Steven. Làm sao cô có thể từng chung sống, qua lại với một người đàn ông tồi như thế này được cơ chứ? Cô tức giận đi nhanh đến chỗ Steven rồi chửi thẳng vào mặt hắn ta.
"Steven, anh là thằng tồi..." Môi Vivian rung lên bần bật.
Steven nghe Vivian chửi thì tức điếng nguời. Con ả lả lơi này hôm nay dám lên tiếng bênh vực Will nữa à...
"Tồi à? Tồi mà sao cô lại si mê tôi đến độ bỏ thằng khờ này để chạy theo tôi hả?" Steven cất giọng bỡn cợt.
"Tôi chưa bao giờ yêu anh cả. Đừng có bịa chuyện..." Vivian lấp bấp.
"Cô nói không yêu tôi à? Nếu không yêu sao lại dám lên giường với tôi?" Vừa nói, Steven vừa đưa ngón tay miết lấy gương mặt phấn son của Vivian. Cô khoát mạnh tay hắn ta ra.
"Đừng chạm vào người tôi. Đồ đàn ông hèn hạ..."
Bị Vivian chửi nặng nề trước mặt bạn bè như vậy khiến Steven vô cùng muối
mặt. Vì thế, hắn ta không ngần ngại đáp trả lại cô một cách không thương tiếc.
"Cô dám phủ nhận việc đã từng lên giường với tôi à? Nói cho cô hay, tôi có bằng chứng trong tay đây này. Cô có muốn xem không? Tôi vẫn còn giữ nhiều tấm hình của những lần ân ái giữa cô và tôi ở nhà. Trông cô ăn ảnh lắm, Vivian. Thật không hổ danh hoa khôi..."
Đám bạn của Will ngớ người ra trước sự thật đang được phơi bày trước mắt. Nhiếu ánh mắt tỏ vẻ ái ngại xen lẫn khinh bỉ dành cho Vivian. Vivian đỏ rần mặt, xấu hổ trước những lời xì xầm của nhóm con gái sau lưng mình.
Không thể diễn tả được sắc mặt của Vivian ngay lúc này, nó tái mét đến độ thấy cả những đường gân xanh li ti. Cô giận rung người khi biết nhân vật bí mật đã gửi hình hôm đó cho Will chính là Steven. Hắn ta là một tên khốn nạn, khốn nạn không ai sánh bằng. Thật là cay đắng cho cô. Tại sao lại có thể qua lại với một tên bệnh hoạn một thời gian dài như vậy mà không thể nhận ra được bộ mặt thật của hắn.
"Anh...chính anh là người đã gửi hình cho Will để chia rẽ chúng tôi...Anh ...là đồ tồi...Cút đi " Vivian đưa ngón tay về phía cửa. Cô quên luôn rằng đây không phải là nhà của cô.
"Cô có tư cách gì mà đuổi tôi, đồ đàn bà hư hỏng..." Steven khinh khỉnh nói.
Hắn ta tiến đến ghé sát người Vivian. Hơi rượu nồng nặc phà vào mặt làm cô khó chịu. Vivian định giơ tay lên tán vào mặt Steven, nhưng hắn ta đã kịp ngăn lại và giũ mạnh tay cô ra khiến người cô như muốn chúi về phía trước.
Will không còn có thể nhịn nhụt một thằng đàn ông hèn hạ như Steven thêm một chút nào nữa. Anh vùng tay Mark và Keven ra, tiến nhanh đến đánh tới tấp vào mặt, vào người Steven. Vì quá say, nên Steven không có khả năng chống đỡ, ôm đầu co người trên nền nhà. Cảnh tượng này chẳng khác thảm cảnh đã xảy ra với Will ba tháng trước đây. Có điều, Steven may mắn hơn vì những người bạn của Will đã tiến đến can ngăn anh ra...Nếu không, có lẽ, Will sẽ đánh chết Steven đêm hôm nay ....
Bữa tiệc sau đó mới được thực sự bắt đầu sau khi Steven được đưa về nhà. Trên người hắn ta còn in đầy vết tích đỏ bầm máu me từ những cú đánh của Will. Trước khi được dìu ra khỏi căn hộ của Kevin, hắn ta còn quay lại cảnh cáo Will.
"Mày nhớ đấy. Tao không bỏ qua chuyện này đâu..." Ánh mắt Steven sắc như dao, chứa đựng đầy vẻ hằn học và oán hận.
Will chẳng buồn quan tâm hay trả lời Steven. Nhiều giờ trôi qua sau trận đánh nhau với Steven, mà cơn nóng giận trong lòng Will vẫn còn sôi sục. Anh đứng cạnh cửa sổ, châm thuốc hút rồi nhìn ra sân, nơi chỉ có một màu trắng xóa của tuyết.
Vivian cầm một ly rượu đưa cho Will, rồi giựt lấy điếu thuốc trên miệng anh.
"Anh đừng hút thuốc nhiều quá, không tốt cho sức khoẻ đâu."
Will không nói gì, chỉ uống cạn ly rượu rồi đi đến quầy bar nhỏ nơi góc phòng.
Anh bật nắp chai Vodka rồi rót một ly đầy uống cạn nó và cứ tiếp tục như thế cho đến khi Vivian ngăn anh lại.
"Anh điên à. Uống kiểu này có mà cháy cả ruột gan..."
"Tôi muốn ngồi một mình..."
"Nếu anh muốn uống, em sẽ uống với anh."
"Tùy cô..."
Will lạnh lùng trả lời. Suốt buổi, anh chỉ im lặng, miên man suy nghĩ về một điều gì đó mà gương mặt trông vô cùng ngờ nghệch và thất thần.
Còn Vivian thì như chỉ độc thoại một mình...
|
Chương 17: Tình cũ không rủ cũng tới Khó khăn lắm Vivian mới có thể dìu Will trở về căn hộ của anh. Đêm nay, anh uống cạn cả hai chai Vodka. Tiệc chưa tàn nhưng Vivian phải đưa anh về, vì anh không thể đứng vững được nữa, đầu gục xuống bàn trông thật thảm hại. Nhìn anh cô nhớ đến hình ảnh cách đây ba tháng trước, anh cũng say khướt như thế này...
Vivian đỡ Will ngã xuống giường rồi đi lấy khăn ấm lau mặt cho anh. Chưa kịp lau thì anh đã nghiêng người nôn mửa khắp nơi. Mùi tanh tưởi của rượu khiến cô nhăn mặt khó chịu.
Anh say thực sự, lần đầu tiên cô thấy anh say bí tỉ như thế này. Đêm nay, khi chứng kiến cảnh anh lao đến đánh Steven, vì hắn đã xúc phạm cô khiến cô vô cùng hối hận. Cô trách bản thân mình vì đã phản bội anh để đến với một người không ra gì như Steven. Lần đầu tiên, cô cảm thấy thực sự yêu anh. Từ tận sâu trong đáy lòng mình, cô cầu mong anh tha thứ. Cô nắm lấy tay anh, vuốt ve
gương mặt anh rồi khóc.
"Em xin lỗi, Will...xin anh hãy tha thứ cho em...Tuy trước đây, em đến với anh là
vì vật chất. Nhưng ngay lúc này đây, tình yêu của em dành cho anh là chân thật hơn bao giờ hết..."
Vivian khóc lóc, cô không ngừng kể lể những đối mặt trong cuộc sống sau khi chia tay với Will và thành khẩn cầu xin sự tha thứ từ anh cho dù lúc này, anh đã không còn minh mẫn vì rượu.
Vivian không biết Will có nghe thấy lời mình nói không? Chỉ biết anh lờ đờ nhìn cô, miệng không ngừng thì thầm một điều gì đó như muốn đáp lại những lời cô vừa thốt nên. Bất chợt, anh giơ tay chạm vào tóc cô, rồi vào mắt, vào làn môi đang ướt đẫm vì nước mắt...
"Will...anh...tha thứ cho em phải không?" Vivian mừng rỡ nói, đưa tay nắm lấy bàn tay Will đang chạm vào khuôn mặt mình.
Will vẫn cố nói một điều gì đó nhưng cô nghe không rõ. Tuy nhiên, cô đoán chắc rằng, anh đã tha thứ cho cô. Hành động trìu mến của anh ngay lúc này đã nói lên được điều đó. Anh nghiêng đầu nhìn cô bằng đôi mắt khép hờ, tay anh vẫn không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô bằng động tác rất dịu dàng. Sau đó, anh đưa tay luồng lên cổ cô, rồi từ từ kéo cô xuống gần người anh hơn.
Will choàng tay ôm siết lấy thân người đầy quyến rũ của Vivian, rồi lần mò tìm kiếm khuôn miệng đỏ mọng của cô và đặt lên đó một nụ hôn cháy bỏng. Vivian cũng nhiệt tình đáp trả làn môi anh bằng đầu lưỡi nóng bỏng còn vương những giọt rượu cay nồng, tay cô không ngừng dò dẫm mọi bộ phận nhạy cảm nhất trên người anh để tăng sự kích khích. Về khoảng làm đàn ông mê muội, cô xứng đáng được đứng ở những cấp độ chuyên môn. Will cũng đã từng mê đắm cô vì điều này. Cô luôn biết cách làm anh sung sướng...
Từng mảnh vải rơi lã chã trên nền nhà, hai cơ thể trần trụi khích chặt vào nhau đầy ham muốn cháy bỏng. Và cứ thế, họ dần chìm vào mê cung của tình ái sau ba tháng trời xa cách....
Ngoài trời, tuyết vẫn rơi đều đều. Gió rít từng cơn lạnh lùng bên khung cửa sổ.
Phía bên kia của bầu trời, Nga đang đứng nắn nót viết từng dòng chữ lên tấm bảng đen nho nhỏ bằng viên phấn trắng tinh. Bất thình lình, viên phấn dài đột ngột gãy đôi rồi rơi xuống nền nhà vỡ vụn. Cô cúi đầu nhìn xuống những mảnh vỡ trắng tinh như tuyết. Trong lòng dâng lên một cảm giác bất an lạ thường.
Đột nhiên, cô thấy tim mình đau nhói....
----
Cả Will và Vivian không hề biết rằng, mọi động tĩnh trong căn hộ cao cấp vốn được coi là an ninh nhất Cambridge này đều lọt vào tầm mắt của những người lạ mặt. Sau đó, tất cả mọi thông tin đều được báo cáo về biệt thự The Tells..
Ông Anthony đang đứng gần khung cửa sổ, chấp tay ra phía sau, đưa đôi mắt nâu đen sắc lạnh và quyền lực ra phía khuôn viên tuyệt đẹp trước nhà. Ông gằn giọng từng tiếng qua điện thoại rồi cúp mạnh xuống bàn.
"Bằng mọi cách phải tìm cho ra kẻ đã đứng sau vụ tấn công Steven..."
Ông Anthony châm điếu xì gà rồi rít một hơi dài cố ghìm cơn giận xuống. Sau khi nghe tin Steven lại kiếm cớ gây chuyện với Will, ông điên tiết chỉ muốn dạy thêm cho hắn ta một bài học nhớ đời. Tuy nhiên, ông mím môi xí xoá cho qua, vì đây dù sao cũng là chuyện của bọn trẻ con. Hiện giờ, điều đang làm ông quan tâm nhất vẫn là người đã đứng sau vụ tấn công Steven. Ông đã yêu cầu cảnh sát sở tại can thiệp để điều tra rõ ràng vụ này. Thế nhưng, có vẻ như ông rất thiếu kiên nhẫn trước cách làm việc của họ nên đã suy tính tự mình điều tra.
Ông không muốn Will nghi ngờ và trách cứ ông là kẻ chủ mưu. Will là đứa con trai duy nhất mà ông cực kỳ yêu thương và bảo bọc. Ông không muốn giữa hai cha con xảy ra bất cứ hiểu nhầm nào.
Lùng sục trong bộ nhớ tất cả những nhân vật có thể liên quan đến vụ việc này một hồi lâu. Khóe mắt nâu dưới hàng chân mày đã nhuộm bạc chợt lóe lên một tia sáng tinh anh. Ông nhíu mày chép miệng.
"Không lẽ là..."
|
Chương 18: Thế giới tâm linh Sài Gòn...
Chiều nhạt nắng...
Phố hàng mã dần về chiều càng đông đúc, tấp nập người qua lại. Tuy mùa cao điểm Rằm tháng 7 đã trôi qua lâu rồi, nhưng khách hàng vẫn lui tới nơi này thường xuyên để mua sắm vật dụng cần thiết gửi cho người thân ở cõi âm. Dù kinh tế rơi vào thời điểm khó khăn, nhưng khách hàng lui tới nơi này vẫn khá đông đúc. Bởi, đối với họ, dù cuộc sống ở dương gian có khó khăn như thế nào đi chăng nữa, cũng không nỡ để người thân ở thế giới bên kia thiếu thốn...
Nhan nhãn hai bên đường trãi nhựa xanh đã nhuốm màu của thời gian, những cửa hàng mọc san sát nhau bày bán la liệt hàng trăm món hàng, tất cả đều được làm từ giấy hết sức tinh xảo và sống động. Từ những mặt hàng truyền thống cơ bản như: quần áo nam nữ, nón, mũ...đến những vật dụng lớn và phức tạp hơn như: nhà lầu, xe hơi, trực thăng... đang được xếp chồng chất, la liệt từ trong cửa hàng ra đến tận lề đường tấp nập người qua lại.
Bà Hạnh Phước, chủ tiệm hàng mã với bảng hiệu lấy từ đích danh của chính mình, đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế dựa được làm từ những sợi dây cao su đủ màu sắc, tay cầm chiếc quạt giấy màu tím than đong đưa lên xuống nhịp nhàng, thân hình đẩy đà trong bộ váy dài hoa hoè như váy ngủ, tựa hẳn về phía sau, giọng rôm rã đối đáp với khách mua hàng.
"Cái đó hàng mới về, 50 ngàn một cái nha chị "
"Chị gói cái này cho tôi "
Bà Phước tươi cười cám ơn rồi chào tạm biệt khách hàng. Dõi mắt trông theo dòng người qua lại, từ xa, bà đã nhận ra dáng người cao gầy quen thuộc cùa bà Nguyệt với gánh hàng mã trĩu nặng trên vại.
Dừng lại trước gian hàng, bà Nguyệt thở phì, giơ tay gạt mấy sợi tóc đang bay lơ phơ trong gió, vài cọng vẫn còn đang dính bết lại trên vầng tráng ướt đẫm mồ hôi. Dù trời không còn oi ã, nóng bức mà đã bước sang đông tự bao giờ.
"Khổ thân, thế thằng Nhân đâu?" Bà Phước một tay chóng hông, một tay vẫn cầm quạt đều đều, hỏi giọng quan tâm.
"Ờ, nó đi học rồi, mà cũng có nặng nhọc chi đâu, toàn là giấy thôi mà " Bà Nguyệt trả lời thoái thác, giọng yếu ớt vì mệt. Người lom khom lấy trong thúng tre những bịch hàng mã đủ màu sắc mới cóng.
"Thế còn ông Thiên?" Bà Phước vẫn cố hỏi thêm dù đã đoán trước được câu trả lời.
Bà Nguyệt cúi gầm mặt không nói gì, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Chẳng lẽ lại "vạch áo cho người xem lưng" rằng, chồng bà đang nằm say bí tỉ ở nhà, thì chỉ có "xấu chàng hổ thiếp" mà thôi. Có khi, thiên hạ lại cười chê vào gia đình bà, chỉ tội nghiệp thêm cho bọn trẻ nhà bà. Thôi thì, chuyện mình mình lo, buồn cũng không ai biết, khổ cũng chẳng ai hay.
"Đây là đồ nam nữ, và lá tiền vàng bạc đúng với số lượng chị đặt lần trước. Chị kiểm lại dùm tôi"
"Để ngay cửa đi, lát tôi kiểm " Bà Phước chỉ tay về hướng cửa chính, nói giọng như ra lệnh.
Sau đó, như sực nhớ ra điều gì, bà nhìn theo dáng người khắc khổ của bà Nguyệt, hỏi giọng hiếu kỳ.
"Nghe nói chị định gả con Nga cho Đài Loan phải không?"
Bà Nguyệt để túi đồ xuống nền gạch bông bóng loáng, người thựng lại. Nga xa
nhà đã lâu rồi mà lời đàm tiếu về việc lấy chồng Đài Loan của cô vẫn cứ được nhiều người nhắc đến. Bà không ngờ nhiều người lại biết đến chuyện này. Thật đúng là không gì qua được miệng lưỡi của người đời.
"Làm gì có chuyện đó, Nga nó còn nhỏ mà " Dù trong lòng không vui, bà vẫn cố cười nhạt phủ nhận
"Nhỏ đâu mà nhỏ, cũng 19, 20 rồi còn gì? Chẳng lẽ, nó mãi ở nhà nắm lấy gấu váy mẹ "
"Nếu có gả, tôi cũng không muốn gả chồng xa"
"Lấy chồng Đài sướng mà còn đòi gì nữa ?" Bà Phước trề môi, nói giọng khinh khỉnh ra mặt.
Trong thâm tâm của những người cạn nghĩ như bà Phước, lấy chồng nước ngoài chính là một sự giải thoát, một sự lột xác và trên hết là một sự đổi đời.
Chỉ với một chút nhan sắc hơn người, thân phận nghèo xác xơ có thể trở nên sung sướng, nhàn hạ, lại vừa có thể lo cho gia đình ở Việt Nam. Như vậy, còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Bà Nguyệt không muốn đôi co thêm làm gì. Bà biết dù có nói gì đi nữa, thì người ta vẫn cố cắt cớ này nọ. Tất cả cũng chỉ do cái nghèo mà ra. Đôi co gì khi đây là chủ mối của gia đình bà, lỡ lớn tiếng người ta không lấy hàng nữa thì phần thiệt chỉ thuộc về mình. Vì thế, bà nhanh chóng lãng sang chuyện khác.
"Vậy đợt sau, hàng đặt y như cũ hả chị?"
Bà Phước lem lém nhìn bà Nguyệt, biết không thể moi móc thêm thông tin gì
được nữa, nên chậm rãi móc trong túi ra ba tờ tiền 100 ngàn thẳng băng chìa về phía bà Nga.
"Tiền đợt này nè"
"Cám ơn chị nhiều."
Bà Nguyệt cầm tiền, bỏ nhanh vào túi áo bà ba màu đen đã ngã màu. Khi bà định quảy gánh bước đi thì bà Phước đã nhanh miệng gọi lại, tay vẫn quạt liên hồi.
"À....quên. Tôi có chuyện này định hỏi chị."
"Có chuyện gì thế chị Phước?" Bà Nguyệt rời gánh hàng xuống khỏi vai, bước lại gần hơn chỗ bà Phước đang ngồi.
"Chuyện là vầy. Có một người khách của tôi định đặt một ngôi nhà 3 tầng, diện tích bằng khoảng một cái giường cho người chồng trẻ vừa mới mất. Chị có
định làm không?"
Bà Phước đon đả hỏi, ánh mắt kỳ vọng vào sự đồng ý của bà Nguyệt. Một phần vì lợi nhuận bà có thể nhận từ đơn đặt hàng này. Một phần cũng muốn giúp bà Nguyệt có chút tiền nuôi con.
"Xin lỗi chị. Chắc tôi không nhận đơn đặt hàng này được." Bà Nguyệt mặt buồn, lắc đầu dứt khoát.
Bà Phước nghe bà Nguyệt từ chối thì thoáng thất vọng nhưng không bất ngờ.
|
Từ lâu, bà đã biết quy tắc làm việc của bà Nguyệt. Bà không bao giờ nhận những đơn hàng to, khổ lớn. Mặc dù, những đơn đặt hàng như vậy có thể mang đến cho bà một lợi nhuận rất lớn, tốt hơn nhiều so với những bộ đồ cúng nam nữ và vàng bạc đại mà bà vẫn làm hàng ngày.
"Sao chị cứ cố chấp và mê tín dị đoan hoài. Làm thử một lần có chết ai đâu mà sợ.
Người ta sẽ trả công hậu hĩnh lắm. Thời gian người ta đề ra cũng rất thong thã. Đến rằm tháng 7 năm sau mới giao hàng nên chị vẫn có thời gian làm những đơn đặt hàng khác. Tại tôi qúi chị và biết tài nghệ làm hàng mã của chị nên mới ngõ lời đó. Chị suy nghĩ lại đi. Khi nào báo tôi cũng được..."
Bà nguyệt lắng tai nghe những quyền lợi mà bà Phước vừa liệt kê với khuôn mặt buồn rầu, không biết biểu lộ của sự tiếc rẻ hay là lãng tránh?
"Tôi biết là vậy. Nhưng cám ơn chị. Tôi không làm đâu. Tôi đã nói từ đầu là không nhận đơn hàng lớn." Bà Hậu kiên định trong lời nói.
Biết không thể nào lay chuyển được quyết định của bà Nguyệt. Bà Phước đành chào thua. Cho đến tận bây giờ, bà Phước vẫn không tài nào hiểu nổi, vì sao bà
Nguyệt lại "dị ứng" với những đơn hàng như thế này. Cho dù nhà có nghèo khổ, thiếu trước hụt sau, bà Nguyệt thà chịu đói chứ không chịu làm. Nhiều lần, bà Phước gặn hỏi nguyên do. Bà Nguyệt chỉ lãng tránh rồi xua tay cứ không chịu bật mí.
Không muốn dây dưa bàn ra bàn vào về vấn đề này với bà Phước. Bà Nguyệt cám ơn rồi vội vàng quảy gánh bước đi. Dáng người lom khom dưới đôi gánh bằng gỗ cũ kĩ. Ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều đông chiếu lên đôi vai gầy nhỏ nhắn, bóng nghiêng nghiêng in dấu xuống nền vìa hè nhấp nhô. Trông khắc khổ, đáng thương đến nao lòng!
Bà Phước tay vẫn quạt đều đều, đưa mắt nhìn theo dáng bà Nguyệt, miệng lẩm bẩm vài câu rồi thở dài.
"Cũng bằng tuổi mình, sao mà lại khổ tâm cực xác đến vậy. Nếu chịu gả con Nga cho Đài Loan thì có phải sướng thân hơn không. Đã vậy, lại còn ngang bướng không chịu làm hàng loại lớn để hốt bạc triệu như người ta." Bà Phước vừa nói vừa thở dài ngán ngẫm.
Đôi khi, con người ta không hẳn là xấu xí, nhưng lại vô tình thốt lên những lời nói thiếu nghĩ suy. Mà không hề biết rằng, sự quan tâm của mình lại mang đến niềm đau cho người khác...
Bà Nguyệt dõi mắt về phía trước nhưng tâm trí thì mãi tận nơi đâu. Mấy ngày nay, bà nhớ con gái lớn quay quắc. Đã hơn một năm trời, Nga vẫn chưa quay lại Sài Gòn để thăm nhà. Không thể trách cô được. Vì ngày nào, ông Thiên cũng đều đay nghiến về chuyện cô bỏ nhà đi để phản đối chuyện lấy chồng. Cô đi lâu như vậy rồi, mà ông vẫn chưa từ bỏ ý định này. Mỗi khi lên cơn say, ông lại quát tháo ầm ĩ, một hai đòi bà Nguyệt và Nhân lên Kon Tum để bắt cô về.
Ấy vậy mà, mỗi lần, bà Nguyệt tự tay viết thư hay nhờ Thiên Ngân viết dùm để gửi lên Kon Tom cho Nga đều với giọng hân hoan. Bà luôn trấn an việc ba cô đã nguội lạnh chuyện ép gả chồng. Lúc đó, cô mừng thầm trong lòng và luôn tin như vậy mà an lòng làm tiếp công tác từ thiện ở Ba Tu. Duy chỉ có đều, bà Nguyệt không cho cô về lại Sài Gòn để thăm nhà. Cô hơi ngạc nhiên và tò mò vì điều này. Nhưng ý mẹ đã vậy, cô cũng không dám cãi lại. Nếu cô có hỏi, bà Nguyệt chỉ bảo rằng, vì sức khoẻ cô vốn yếu ớt lại đường xa nên không muốn cô về Sài Gòn, Vì thế, cứ vài tháng, bà và Nhân tự lên trên đó thăm cô. Mặc khác, bà lấy lý do, vì sợ bố cô nhìn thấy cô lại gợi nhớ chuyện cũ. Nên tuyệt nhiên, cô cũng không dám bén mảng về nhà. Thỉnh thoảng, bà cũng đi với Ngân hoặc Nam nhưng Ngọc thì không bao giờ. Bà sợ con bé lại về mách lẻo với bố nó thì khốn. Và cứ thế, hơn một năm qua, cô chưa một lần về lại Sài Gòn. Cô nhớ gia đình, cô nhớ Sài Gòn da diết!
Nga vẫn chăm chỉ dạy học và hăng say làm công việc hái chè bên Ba Tu 2. Cô muốn kiếm chút tiền gửi về Sài Gòn để giúp đỡ gia đình. Công việc làm hàng mã từ bao đời nay của bà Nguyệt ngày càng gặp khó khăn. Cộng thêm việc công an địa phương đến nhà nghiêm cấm công việc tay trái "đoán vận mệnh con người" của ông Thiên, nên nhà càng rơi vào túng thiếu. Bà Nguyệt tuy không ủng hộ việc ông Thiên coi bói cho khách trong nhà. Nhưng trong lòng cũng thừa nhận rằng, thu nhập từ tiền đặt quẻ và các phí như cúng sao giải hạn, cúng tam tai... mà ông Thiên đặt ra đã giúp kinh tế cho gia đình được phần nào.
Cho đến tận bây giờ, bà Nguyệt cũng không biết rành rẽ việc của ông Thiên làm. Bà cũng không biết tài đoán vận mệnh của ông có thật và trúng hay không? Chỉ có điều, ông có kha khá khách đến nhà xem quẻ mỗi cuối tuần. Rồi sau đó, họ lại giới thiệu bạn bè đến xem. Ngày trước, khi còn ở Huế, ông chỉ chuyên tâm làm hàng mã. Sau này, khi cả gia đình chuyển vào Sài Gòn sống, kinh tế rơi vào khó khăn. Rồi một thời gian sau đó, trong một lần sang Campuchia với một người bạn. Ông học cách bói bài của một ông thầy người Việt nào đó bên nước bạn. Ngay khi trở về lại Sài Gòn, ông bắt đầu nghề làm "thầy bói nói dối ăn tiền". Ban đầu, bà Nguyệt phản đối kịch liệt ý định của ông. Nhưng ông vẫn cương quyết làm theo ý mình. Hai vợ chồng gây gỗ nhiều lần. Cuối cùng, bà đành nhượng bộ nếu như không muốn ông làm hàng mã loại lớn, thì phải để ông xem bói. Bọn trẻ thì có vẻ đứng về phía bố mìn. Chỉ vì sau mỗi lần khách đến xem bói, ông lại cho chúng một ít tiền tiêu vặt. Hay sau khi khách đến cúng sao giải hạn hay các loại nghi lễ cầu khấn, bọn chúng lại được một bữa no nê. Từ đó, ông nảy sinh ra một kế hoạch, cứ hễ khách đến tìm ông xem bói. Ông sẽ tránh mặt và để con mình ra đón khách rồi hẹn ngày khác lại đến. Trong quá trình giao tiếp, con ông sẽ chú ý đến những đặc điểm chi tiết về tính cách hay hình thể của khách rồi báo lại với ông. Nhiều lần, nhờ những thông tin này, mà ông được khách đặt quẻ rất hậu hĩnh. Cũng nhờ nghề tay trái này của ông, mà gia đình có thể sống lây lắp đến này hôm nay. Chứ nếu chỉ trông vào nghề hàng mã thì chắc chắn không thể đủ lo cho bọn trẻ được đi học đầy đủ.
Ngày trước, khi gia đình còn ở Huế, việc kinh doanh của gia đình bà Nguyệt rất khấm khá. Tất cả đều nhờ vào bàn tay khéo léo của bà và ông Thiên. Thu nhập từ việc làm giấy tiền vàng bạc, quần áo cho người cõi âm mà gia đình bà đang làm hiện tại thực sự chẳng là gì so với nguồn thu nhập ngày trước. Trước đây, thu nhập gia đình rất khá giả là nhờ vào những đơn đặc hàng lớn, tỉ mỉ tốn nhiều nhân công. Những người đặc hàng này, họ là những người cha, người mẹ, ngượi vợ trong gia đình có thân nhân chẳng may qua đời khi còn rất trẻ tuổi. Vì quá thương xót, nên họ luôn muốn bù đắp và hoàn thành nguyện vọng của người quá cố lúc sinh thời bằng việc, đặc những món đồ mà người quá cố từng sử dụng hay mơ ước được có nhưng vẫn chưa thực hiện được. Đó có khi là những vật dụng không thường như ô tô, xe máy, biệt thự...hay những món phức tạp hơn như trực thăng, máy bay hay thậm chí là cả một khách sạn cực đại có kích cở lên đến nhiều m2. Thường thì những khách hàng chịu bỏ tiền ra để đặc những món hàng này là những người lắm tiền, nhiều của. Vì thế, khi món hàng được hoàn thiện khiến họ ưng ý và hài lòng. Bà Nguyệt được trả công rất hậu hĩnh hơn cả giá cả đã giao ước từ ban đầu.
Tuy nhiên, nghề nào cũng vậy, điều có những quy luật và quy ước ngầm trong nội bộ của những người làm nghề. Đặc biệt, đối với một nghề nhạy cảm, thiêng về tâm linh như nghề làm hàng mã này. Những người sống bằng nghề làm vàng mã quan niệm rằng, hàng cho người đã khuất được quy định kích thước. Có nhà cửa, ngựa, xe cỡ đại nhưng không to quá giới hạn cho phép. Nghĩa là chiều ngang không quá 1m và chiều dài không quá 2m, thậm chí phải nhỏ hơn rất nhiều phần diện tích mà người đã khuất được “sở hữu” khi chết. Nếu quá cỡ sẽ khó mang vát xuống thế giới bên kia và cũng có thể vô tình động chạm đến những qui luật ngầm bên dưới. Người cõi âm có thể sẽ xảy ra tranh chấp về diện tích sở hữu, còn người cõi dương sẽ phải lãnh đủ những sự trừng phạt của thần linh. Họ cho rằng, những người vì lợi nhuận cao làm hàng mã theo ý muốn của những người thích “chơi trội” thì không nên sống bằng nghề
mang nặng tính tâm linh này.
Những sự kiện lạ lùng đối với những người từng vi phạm vào điều cấm kỵ khiến bà Nguyệt e dè khi nhận đơn đặc hàng của khách. Tuy nhiên, vì lợi nhuận khá hấp dẫn có thể mang đến cho gia đình bà một cuộc sống sung túc. Nên bà đã nhắm mắt cho qua mà đồng ý làm. Sau khi chiếc máy bay Boeing được một đại gia ở Hà Nội đặc làm cho cậu con trai còn trẻ tuổi không may qua đời vì bạo bệnh được hoàn thành và bàn giao, thì cùng là lúc gia đình bà Nguyệt xảy ra chuyện đau lòng. Nga, cô con gái lớn hết mực ngoan hiền của bà bị người khác hãm hại đến độ bị trầm cảm cả một thời gian dài. Rồi sau đó, cô bị tai nạn giao thông nghiêm trọng mất cả trí nhớ. Lúc đó, bà vô hối hận và hoảng sợ. Nhiều ngày sau đó, bà đều khấn vái thần linh tha tội cho gia đình bà. Từ đó, bà tuyệt đối không còn nhận những đơn đặt hàng lớn nữa. Gia đình cũng dời nhà chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Và tuyệt nhiên, câu chuyện không may đó bị bà cấm đoán không bao giờ được nhắc lại.
Ông Thiên từ ngày bị công an địa phương "quan tâm" thì không còn dám nhận khách vào nhà xem bói nữa. Chỉ nhận xem cho những khách hàng quen thuộc. Những lúc như vậy, các con ông phải thay nhau canh gác. Tuy vậy, nhiều lần, không biết có người báo hay không mà ông vẫn bị công an kiểm tra bất ngờ và lập biên bản. Số tiền bỏ quan chẳng thấm vào đâu so với tiền nộp phạt. Ông không còn xem bói tại nhà nữa và chuyển địa điểm sang chùa. Tuy nhiên, "Thu nhập" chẳng bao nhiêu do ít khách. Có ngày, từ sáng đến chiều, ông chẳng xem được người khách nào.
Chán nản, ông lại sa vào rượu chè nhiều hơn trước. Mỗi lần về nhà, trong cơn say bí tỉ, ông lại la mắng đánh đập vợ con. Lý do khiến ông cáu bẩn bao giờ cũng là việc, bà Nguyệt và Nhân giấu giếm nơi ở của Nga ở Kon Tum. Ông trách mắng cô chính là nguyên nhân khiến gia đình ông sa cơ như thế này. Chính cô đã đẩy gia đình vào cơn bể cực ra sao và trách cô bất hiếu vì dám cãi lời cha mẹ, bỏ nhà đi để cự tuyệt việc lấy chồng. Ông luôn tin tưởng rằng, chỉ cần cô lấy chồng, cuộc sống gia đình sẽ được cải thiện đáng kể. Bao nhiêu đứa trong xóm đi lấy chồng Đài Loan đều gửi tiền về cho cha mẹ mỗi tháng phụng dưỡng kia mà.
Thời gian gần đây, công việc làm hàng mã của bà Nguyệt cũng không còn thuận lợi như trước. Bà chỉ chú trọng làm những đơn đặc hàng nhỏ và đơn giản đủ để vợ chồng bà và Nhân làm. Vì thế, kinh tế cũng xuống từ đấy. Trong khi các con bà ngày một lớn lên và cần tiền để học tập. Những món hàng mã thủ công đơn giản như tiền vàng bạc, quần áo nam nữ hay những vật dụng nhà cửa và mô hình nhỏ ...luôn có cung nhiều nên rất cạnh tranh. Dụng cụ và trang thiết bị làm ra hàng cũng ngày càng hiện đại và cải tiến. Trong khi đó, bà không có tiền để nâng cấp nên chỉ làm theo kiểu lấy công sinh lời. Nhiều lần, ông Thiên hối thúc bà nhận đơn đặc hàng lớn nhưng bà nhất định không chịu. Mỗi lần như vậy, vợ chồng lại cãi nhau và Nga lại bị lôi vào chính giữa vì cô chính là nguyên nhân khiến bà Nguyệt quyết định như vậy.
"Tôi đã nói không được rồi cơ mà. Ông mà nhận về nhà. Tôi bỏ đi cho ông vừa lòng. Ông không nhớ năm xưa thần linh đã trừng phạt gia đình ta như thế nào sao? Chẳng thà đày đọa thân tôi cũng được, nhưng đừng đổ lên đầu các con tôi phải gánh chịu. Ông không nhớ chuyện con Nga hay sao?"
"Chuyện đó chỉ là trùng hợp. Bà cứ nghĩ quẫn rồi không chịu chớp thời cơ để làm ăn. Ai cũng có một thời. Không biết nắm lấy thì sẽ trượt luôn từ đó. Nghèo mạt kiếp. Miếng ăn không lo mà cứ mãi nghĩ vẫn vơ, tin vào những chuyện nhảm nhí...Ngày đó, con Nga nó như vậy là vì..."
Ông Thiên chưa nói hết câu thì đã bị bà Nguyệt trừng mắt khiến ông im bặt. Mỗi khi, ai trong gia đình nhắc lại chuyện này, vẻ mặt sắc lạnh và tức giận của bà khiến họ rung sợ và không dám hó hé. Bà đã cấm mọi người trong gia đình không bao giờ được nhắc chuyện này một lần nữa, nhất là trước mặt Nga.
"Ông có im ngay không? Tôi đã cấm không được nói chuyện này nữa rồi mà."
"Không nói thì thôi, bà làm gì dữ vậy. Vợ mà cứ như là bà nội tôi vậy..."
Bà Nguyệt mặt hầm hầm không nói gì, ngồi bệch xuống nền nhà tiếp tục công việc cắt giấy. Ông Thiên cũng ngồi xuống ngay bên cạnh để cùng làm, miệng vẫn không ngớt lãi nhãi.
"Mỗi lần, động tới con gái cưng của bà là bà dựng đứng lên. Còn mấy đưa kia thì sao hả? Không phải con bà à? Bà lo cho con Nga như vậy. Không sợ mấy đứa kia nó so bì và tủi thân hay sao?"
"Nó không là con ông hay sao mà ông suốt ngày đay nghiến nó. Nó đã bất hạnh như vậy, ông chưa hài lòng hay sao mà còn lôi chuyện cũ ra để nói. Tôi nói rồi, ông muốn đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng không được đối xử với con Nga như vậy...." Bà Nguyệt cao giọng nói, ánh mắt nhìn ông trách cứ.
"Thôi được rồi, tôi sợ bà lắm rồi. Bà muốn làm gì thì làm đi. Có đói, có no thì cũng đừng có gọi tên thằng Thiên này...."
Mỗi lần, hai ông bà gây gỗ với nhau. Mấy đứa con lại chui vào phòng ngồi bệch xuống nền nhà cúi đầu lên gối khóc. Dạo này, ông bà gây nhau ngày càng nhiều. Không chuyện tiền bạc thì cũng là chuyện của Nga. Không về chuyện tối say chiều sỉn của ông thì cũng là chuyện ông bài bạc thế nào. Kết thúc những tiếng oang oang qua lại, bao giờ, bà Nguyệt cũng rấm rứt khóc, còn ông thì xách xe đạp bỏ đi khỏi nhà vài ngày. Điểm đến để giải toả cảnh nghèo túng của ông thường là quán cà phê vỉa hè hoặc là quán nhậu. Dạo gần đây, ông còn có một nơi thú vị khác nữa để đi. Nơi mà ông không còn phải nhìn thấy cảnh nghèo nàn và đói rách ở nhà. Nơi mà ông được thoải mái đầu óc và cung phụng như
một ông hoàng.
Tất nhiên, nơi bí mật này, bà Nguyệt và các con ông không bao giờ biết...
|