Chap 21: 5h30 sáng. Nó khẽ mở mắt. Từ từ ngồi dậy, nó nheo mắt nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn chưa sáng. Nó thầm thắc mắc sao hnay lại dậy sớm vậy chứ. Mọi lần dù dậy sớm thì cũng là để chuẩn bị đi học. hnay được nghỉ nó tự cho mình “nướng” tí mà không hiểu sao lại thành ra vầy nè. Suy nghĩ một lại nó xuống giường, vệ sinh cá nhân, “make-up”, rồi lấy vội chiếc áo khoác nhẹ. Xuống nhà, nó đi đôi giày thể thao. Tự dưng nó lại có hứng đi bộ. Đeo tai nghe vào, nó bắt đầu đi chầm chậm về phía hồ “Thiên Nga” (tự chế) Đến nơi, nó dừng chân lại bê bờ hồ, tay đút túi áo khoác, đảo mắt về giữa hồ. Nước hồ trong veo không chút gợn sóng, bình yên thật! Vì còn sớm nên nơi đây không có nhiều người qua lại, chỉ có những cụ già đang tập dưỡng sinh, một vài thanh niên đang chạy bộ. Nó hít một hơi dài tay dang rộng, mắt nhắm lại như thể đang tận hưởng cái bầu không khí trong lành hiếm có này. Thích thật! Nhưng mà nhìn bộ dạng nó lúc này chẳng giống nó thường ngày. Mà nói sao đi nữa nó cũng là người mà, cũng có lúc phải thả lỏng mình chút chứ. Bỗng một tiếng nói khá quen vang lên khiến nó giật mình nhưng may là không bị người kia phát hiện: -Ngọc Yến lạnh lùng cũng có lúc như vậy sao? Nó thu lại bộ dạng lúc này, chưng ra sự lạnh lùng thường ngày. Quay đầu lại nhìn cái kẻ đáng ghét kia xem là ai. Là hắn – Nguyên Khang. Nó bất ngờ nhìn anh. Như hiểu được, anh khẽ cười: -Tớ đang chạy bộ thấy ai đó giống cậu nên tới xem. Thì ra là cậu thật! Nhưng thật là không ngờ cậu cũng có lúc như vậy! -Tôi… - Nó bối rối. Điên thật! Tự nhiên lại bị hắn ta thấy. Sao có thể trùng hợp như vậy? Còn đâu là vỏ bọc lạnh lùng của nó? -hì, đùa cậu tí thôi! – thấy bộ dạng không biết làm sao của nó, gương mặt có chút lo lắng hắn cười lém lỉnh rồi đưa tay lên xem đồng hồ và tiếp: -Cũng 6h rồi, cậu có muốn đi ăn sáng không? -Không…. –Nó định từ chối thì hắn đã kéo tay nó đi nói một cách bá đạo vô cùng: -Mặc kệ cậu đồng ý ko. Tớ đói rồi. ĐI thôi! -Cậu đói nhưng tôi không! – Nó khó chịu nhăn mặt cố giật tay ra khỏi bản tay to khỏe kia. Hắn ngỡ ngàng nhìn nó, tay có chút nới lỏng. hắn là bị con gái từ chối sao? Nhân tiện nó rút tay quay đầu bỏ đi. - Này, đi ăn với tôi! Từ trước tới nay không có ai từ chối tôi đâu! Dù là nam,nữ hay thuộc giới tính thứ 3! – Hắn đuổi theo nắm lấy tay nó, mặt cực tức giận. Gì chứ hắn nói sao cũng là một hotboy, ai đời lại bị 1 cô nhóc như nó từ chối. Thật đáng giận!. - -Cậu có bị khùng không hả? Tôi bảo tôi không đói! – Nó tuy nói một cách từ từ nhưng hàn khí không hề nhẹ! -Còn nữa, từ trước tới nay không ai từ chối cậu à? Vậy tôi sẽ là người đầu tiên làm điều đó. Đừng có ra vẻ kiêu ngạo với tôi! – Một lần nữa nó giật tay mình ra. -Cậu thật không muốn cùng đi ăn với tớ? Thật sự không đói? – Hắn mặt mày nhăn nhó nói đầy vẻ thất vọng. Nó gật đầu nhẹ mà không do dự… nhưng hình như là ông trời muốn nó đi ăn cùng hắn hay sao mà cái bụng của nó lại phát ra tiếng biểu tình dữ dội: “ọt….ọt….ọt” Thấy vậy hắn lại cười lém lỉnh, một lần nữa cầm lấy tay nó lôi đi, vừa đi hắn vừa nói: -tớ biết gần đây có nhà hàng đồ ăn cũng không tệ. Nó miễn cưỡng đi theo hắn. Thật là! Hnay nó bị sao vậy nè, liên tiếp để hắn thấy được bộ dạng “không lạnh lùng” của mình. Nó tự nhủ là sẽ không bất cẩn như vậy nữa đâu. Lén nhìn hắn, nó quan sát thật kĩ. Hnay hắn mặc quần jean màu đen, chiếc áo phông màu xám, khoác ngoài là chiếc áo khoác nhẹ màu đen nốt, đi kèm với đôi giày thể thao màu trắng, chiếc mũ phớt màu trắng. Nhìn hắn cũng thật đẹp nha! Bây giờ nó mới để ý thấy. Mấy lần trước gặp hắn cũng chỉ nói chuyện vài câu, không có nhìn hắn kĩ như này. Vì trời cũng đã sáng, một số cô nàng đi đường nhìn thấy hắn thì chạy lại chào hỏi: -Anh gì ơi, làm quen được không? -Anh có bạn gái chưa? Em làm bạn gái anh nhé? -Anh ơi cho em số điện thoại đi! Thế là số lượng cô gái vây quanh hắn cứ chốc chốc lại tăng thêm. Rồi chuyện gì đến cũng đến, nó bị đẩy ra ngoài. Đứng nhìn bọn con gái bằng ánh mắt khinh bỉ, nó tự hỏi sao bọn chúng có thể hám trai như vậy? Đúng là làm mất mặt nữ nhi mà. Nhưng rồi nó thấy chuyện đó chả liên quan đến mình toan quay người bỏ đi thì lại là một bàn tay kéo nó lại. Theo đó là một câu nói: -Đây là vợ tôi! – hắn cố nhận mạnh chữ vợ, phần vì muốn cắt đuôi mấy cô nàng kia, phần vì muốn chọc tức nó. Mà hắn là định nói từ “bạn gái” hay”người yêu” cơ… nhưng lại không biết vì sao mà nói thành từ”vợ”. Nghe vậy mấy cô nàng hám trai thất vọng, nhìn nó bằng ánh mắt ghen tức: -Nhỏ đó xấu vậy mà lại là vợ anh ấy á? -Mặt nhỏ đó kìa… eo ôi, thấy mà gớm. Sao anh ấy có thể thích được nhỉ? Chắc bị bỏ bùa rồi. -Sao trẻ vầy mà đã có vợ rồi? Về phần nó thì kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Hắn nhân cơ hội kéo nó đi tiếp, trong người cảm thấy sợ vì nó cứ mắng hắn còn hơn vậy. Im lặng đến đáng sợ luôn. Nó cả người tỏa ra đầy hàn khí. Mặt mày lạnh tựa như băng. Mắt cứ nhìn hắn đầy tức giận. Nó không phải vì muốn vỏ bọc lạnh lùng mình cất công dựng nên bị một đứa con trai như hắn phá vỡ thì cũng đã hét toáng lên rồi? Vợ ư? Nó đang phải kiềm chế lắm, không hét vào mặt hắn được nên nó chọn cách im lặng, cố gắng không thèm chấp.Hnay chắc chắn là 1 ngày xui xẻo, mới sáng ra đã bị thế này rồi… Nó cố trấn tĩnh lại mình. Bước vào nhà hàng, hắn kéo nó lại bàn gần cửa sổ. -Quý khách dùng gì ạ? – Một anh chàng bồi bàn tiến lại. Trong lòng anh thầm nghĩ sao một người đẹp trai như hắn lại đi với nó nhỉ? -2 đĩa mì Ý, 2 cocacola. – Hắn nói. -Xin quý khách chờ chút ạ! – Anh bồi bàn nói rồi chạy đi. Nó đưa ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. -Giận à? – Hắn mở miệng một cách khó khăn. Nhìn nó e dè. -…- im lặng đúng theo phong cách của nó. -Xin lỗi mà… tại tình thế cấp bách. – Hắn nói có phần hối hận. Quả thật là hắn không nên làm vậy. -…- tiếp tục im lặng. -Vậy làm sao cậu mới tha lỗi cho tớ? – Hắn kiên nhẫn nói. -….- không có tiếng trả lời. Nó không bỏ về là may rồi. hắn nghĩ vậy nên cũng yên phận không nói nữa. Vừa đúng lúc đồ ăn được mang ra. Vẫn là anh bồi bàn lúc nãy, anh đặt đồ ăn xuống liền nói: -Chúc quý khách ngon miệng! Nó nhìn đĩa mì Ý, liền cầm nĩa lên ăn một cách tự nhiên. Lâu lâu lại dừng lại, đưa cốc cocacola lên miệng, uống một ngụm rồi lại ăn tiếp. Hắn nhìn rồi khẽ cười, và cũng cúi xuống ăn. … Sau 15’, cả hai đều ăn xong. Nó định ngồi đợi hắn đi thanh toán xong để cảm ơn vì bữa ăn nhưng lại nghĩ từ cảm ơn có trogn từ điển sống của nó sao? Việc gì nó phải ngồi đợi để cảm ơn hắn? Lúc nãy nó bỏ qua chuyện hắn tự ý nói nó là vợ mình là đã may cho hắn lắm rồi. Nghĩ là làm. Nó đứng dậy đi về chẳng thèm quay lại nhìn. Hắn trở lại thì không thấy nó, lo lắng nhìn quanh thì thấy nó đang đi về phía cửa nhà hàng. Hiểu ra, hắn chỉ cười chứ không đuổi theo. Hắn nghĩ: “Cô nhóc này hay thật! Không ngờ thường ngày lạnh như băng mà cũng dễ thương vậy….”
|