Bán Cho Tôi Một Trái Tim Bằng Nước - Sell A Water Heart
|
|
Chương 25: Jackson (Tiếp theo)
Hắn nhìn nó mà không nói gì.Vì nhìn nó lúc này mất đi hẳn cô gái lạnh lùng,quyết đoán,thay vào đó là sự yêu thương em trai,yếu đuối khiến người khác muốn che chở…
_Cậu đến đây làm gì? – Ryan lên tiếng hỏi.Trong giọng nói có chút gì đó không thoải mái
_Ryan….Kevin không có ý xấu đâu – Anna nói đỡ cho hắn
Kevin nhìn Anna đầy cảm kích rồi nói với Ryan:
_Có phải Minh Quân bị tai nạn xe hơi không? – hắn nhìn Ryan
_Ừm… - Ryan nói nhẹ nhàng như không muốn Yuy nghe thấy
_Nhưng sao lại là Jackson? – Kevin lại hỏi tiếp,nhưng lần này là hỏi Yuy
_Jackson…… - Yuy ngập ngừng
Khuôn mặt nó thể hiện rõ sự thất vọng.Ánh mắt yếu đuối chưa từng thấy…Yuy đang trở về với những tháng ngày trước kia,hai chúng nó đã có những ngày sống vô cùng hạnh phúc bên ba…Tất cả những tai ương cũng ngày càng nhanh đến.Đã có lúc nó nghĩ rằng mình sẽ mất đi tất cả một lần nữa.Hiện tại,suy nghĩ đó lại đến với nó khiến nó không thể nào tiêu thụ thêm bất cứ điều gì nữa…
_Jackson… - giọng nói của nó run hơn lúc nãy…
_Bình tĩnh đi.Em cần phải tìm ra người đã hại Quân chứ?Em nghĩ chuyện này là do ngẫu nhiên sao? – Ryan nhìn nó
Nó vẫn chẳng nghe thấy gì.Mọi thứ lúc này đều vô nghĩa.Nếu như Jackson của nó không tỉnh lại thì sao?Nó còn phải làm gì nữa trong khi nó đã đánh mất người em trai yêu dấu này.Yuy đã mất đi chỗ dựa tinh thần lớn nhất là ba rồi,luôn cả người em này mà cũng không giữ được thì sao có thể nhìn mặt ba chứ?
Cánh cửa trắng toát đáng sợ từ từ mở ra.Sau đó là một vị bác sĩ già có vẻ nghiêm nghị đi ra…Ông ta nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra,nhìn khuôn mặt lo lắng của ông ta khiến ai cũng hoảng sợ.Còn Kevin thì bình thản:
_Ông ơi.Ông đừng có hù bọn họ nữa.Ông nói tình hình của cậu nhóc đó cho cháu nghe đi – Kevin nhìn ông bác sĩ nói với giọng như đã quá hiểu ông ta
_Thằng nhóc này.Ở đâu ra mà dám nói với ông mình như vậy hả? – vị bác sĩ già lườm lườm Kevin
Cả đám lại được thêm một bất ngờ.Thì ra ông này chính là ông của Kevin…Thảo nào,ngay từ đầu nhìn hắn ta bình thản đến lạ lùng…
Yuy không thể chờ đợi hai ông cháu người này đối thoại với nhau nữa.Nó nổi điên lên và xém nữa đã thất lễ với ông ta:
_Ông cháu các người có gì thì để về nhà mà tâm sự.Mạng người còn nằm trong kia kìa.Ông mau nói xem Jackson bị làm sao nếu không tôi cho ông biết tay – Yuy nói thẳng thừng _Ơ?Con nhóc này ở đâu ra vậy????Mấy đứa mới dẫn nó tới hả?Đừng nói nó là người yêu cháu nha Kevin???? – ông nhìn Kevin với ánh mắt ái ngại
Nó mặc kệ đó là kiểu nhìn gì,quan trọng nhất vẫn là tính mạng Jackson…..Và thế là nó đã túm cổ ông ta:
_Nói mau lên – Yuy gằn từng tiếng
Theo phản xạ của mình,ông bác sĩ sử dụng thế võ của mình để khóa tay nó lại.Nhưng rất tiếc,hai người cân tài cân sức,đấu qua đấu lại cho tới khi mỏi hết người…Ông bác sĩ ngồi xuống ghế và nói:
_Giới trẻ hiện giờ khỏe mạnh thật.Cô nhóc này đúng là có khả năng lãnh đạo đó…Cả cậu nhóc trong kia cũng vậy.Thật ra thì cậu ta cũng cần một ít máu thôi. – nói xong ông ta cười
_Ông… - nó tức đến điên người
Mọi người chỉ biết đứng lắc đầu.Nhưng ai cũng phải thở phào nhẹ nhõm vì Minh Quân chỉ cần một ít máu.
_Cái gì?Cần máu vậy mà nãy giờ ông đứng đây đùa giỡn với Yuy sao? Cháu nghĩ ông nên từ bỏ nghê bác sĩ rồi quay lại tổ chức đi! – Hắn nói nhẹ nhàng tựa như lông hồng
_Yuy?Có phải người của UA không? – ông nội trố mắt ra hỏi lại nó
_Ông có mau truyền máu cho em tôi không?Hay ngồi đây nói tiếp? – nó chỉ hỏi đơn giản nhưng đủ làm cho ông ta sợ
Lần này thì không có chuyện cãi nhau hay gì nữa.Ông ta liền nhanh chóng đi lấy máu truyền cho Quân.Cũng may,máu này cùng nhóm với Yuy nên cho dù có thiếu cũng không lo.Chỉ lo cái tính ham vui của ông bác sĩ kia thôi.
Có điều là ông ta không nghĩ mình lại vừa đánh nhau với Yuy_Người đứng đầu UA…Quả là trăm nghe không bằng mắt thấy.Ông vừa được diện kiến tài năng lẫn dung mạo của Yuy.Không phải ông sợ không thắng nổi Yuy,người đi trước thì lúc nào cũng nhiều kinh nghiệm hơn,tuy nhiên,một cô gái bằng tuổi cháu trai mình lại có bản lĩnh lẫn nhan sắc như vậy chắc chắn rất tài giỏi.Bằng chứng là những lần cô ta lập công.Nếu như Yuy lấy Kevin thì chắc rằng,hai tổ chức sẽ ngày một giàu mạnh…Nghĩ đến đó ông khẽ cười…
[Phòng chăm sóc đặc biệt]
Sau một hồi nằm đợi truyền máu,cuối cùng cả nó và Minh Quân đều được đưa tới cùng 1 phòng.Nhìn thấy em trai mình vẫn nằm không động đậy khiến nó đau lòng vô cùng,nhưng nó chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào.Vì nước mắt không còn nữa,nó đã khóc quá nhiều………
Nhẹ nhàng gỡ nâng bình truyền dịch lên và đi đến giường của Minh Quân.Nó ngồi xuống cạnh cậu nhóc,ngắm nhìn từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt đó.Cậu nhóc có một vẻ đẹp của một thiên thần,lạnh lùng có,tàn nhẫn có,về những điểm này thì hai chị em rất giống nhau……
Yuy đưa tay vén mái tóc xõa ra trước mắt Quân…Nó cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu,lúc nghe tin nó cũng cảm nhận được điều này,lại còn nghe thấy tiếng Quân gọi mình…
_Em đã gọi chị phải không Jackson? – nó nhẹ nhàng nói
Trong bầu không khí yên tĩnh,không gian rộng rãi nhưng chỉ có nó và Quân…Những người khác đều ở bên ngoài.Họ không muốn quấy rầy hai người này…
_Chị đã hoảng lắm đó…Em mau tỉnh lại đi…Đừng như 6 năm trước chứ Jackson?Chị từng mất em rồi Jackson à…Chị không muốn cả Minh Quân bây giờ cũng đi luôn đâu…Xin em đó…Tỉnh lại đi – Yuy nắm chặt tay cậu nhóc
Lần này,nước mắt thật sự đã rơi…Sau bao nhiêu chuyện,hai chị em đều có nhau,mà giờ Quân lại nằm ở đây…Nó muốn người nằm đó là nó…Nó muốn thay thế Quân…
Thấy vậy…4 người ở ngoài sợ nó làm điều gì dại dột nên liền xông vào khiến nó giật mình.
_Này này…Bình tĩnh đi…Qua nguy hiểm rồi mà – Kevin nói vội
Nó không quay người lại nhìn họ.Bộ dạng nó lúc này thật đáng ghét.Nó ghét bản thân nó vô cùng…Đã không đủ sức để bảo vệ em trai…
_Mọi người có biết vì sao tôi lại gọi Quân là Jackson không? – Yuy vẫn chăm chú nhìn gương mặt Jackson
_Chuyện ra sao vậy? – Anna lên tiếng hỏi
Yuy nở nụ cười buồn bã nhất từ trước đến nay và nó bắt đầu kể lại câu chuyện cách đây 6 năm.Câu chuyện lấy đi gần hết nước mắt:
_Quân đã từng bị tai nạn 6 năm trước sau khi ba bị ám sát…Tai nạn đó có phải do ngẫu nhiên hay không thì đến giờ vẫn chưa rõ….Nhưng sau đó,thằng nhóc bị mất trí nhớ hoàn toàn.Trước đó nó tên Jackson…Sau tai nạn thì sống với cái tên Minh Quân.Tôi sợ rằng,sau lần tai nạn xe hơi này nó lại mất đi trí nhớ,nó sẽ không còn nhớ ra người chị này nữa… - giọng Yuy lạc đi
Anna tiến lại gần Yuy để an ủi nó.Ai cũng nhìn nó đầy cảm thông.Những người ở đây trừ ông nội của Kevin ra thì ai cũng thấy Yuy làm việc ra sao rồi,nhưng bây giờ không Yuy mà là Trịnh Ngọc Thiên Duyên rất mực yêu thương em trai…
_Nói đi! Toàn bộ những gì mấy người biết về tai nạn của Jackson – Yuy nói một cách lạnh lùng
Chỉ trong giây lát mà cô gái này có thể thay đổi đến chóng mặt,mới nãy thì yếu đuối như trái chuối còn giờ thì đã trở lại là Yuy…
Những người ở đây đều mừng rỡ khi thấy Yuy đã bình tĩnh lại hơn…
Ryan quay sang nhìn Kevin và ông bác sĩ.Hai người này cũng chẳng biết nói gì…Vì họ có biết chuyện gì vừa xảy ra đâu!
_Tôi nghĩ chuyện này không phải do ngẫu nhiên.Nói xem,mọi người nghĩ ai làm – Yuy quay người ra nhìn 4 người kia
Ánh mắt của nó hoàn toàn thay đổi,khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ,ánh mắt thì chất chứa sự thù hận…Nhìn vào mắt nó khiến tất cả phải đóng băng.
_Nói đi. – Yuy nói ra hai chữ này nhẹ nhàng bao nhiêu thì càng khiến người ta sợ hãi bấy nhiêu
_Yuy,người duy nhất dám hại chúng ta bây giờ chỉ có Hoàng Nhật Dạ mà thôi
_Em biết…Nhưng em muốn biết rằng cô ta đã làm gì Jackson!- nó lạnh lùng trả lời…
_Thật ra thì nếu cháu đã đoán được ai làm ta tin chắc cháu đã nghĩ ra cách đối phó… - ông nội của Kevin lên tiếng
_Phải!Có đúng anh muốn hợp tác với chúng tôi không? – Yuy quay sang nhìn Kevin
Hắn ta gật đầu và gần như đoán được nó chuẩn bị nói gì tiếp theo:
_Tôi sẽ hợp tác cùng anh! – nó nở nụ cười ma mị nhưng đầy tự tin khiến người khác phải rùng mình
|
Chương 26: Lỗi lầm của các người mãi không thể xóa bỏ!
[Trường Hoàng Gia]
“WOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…………………”
Đó những tiếng nói của người hâm mộ khi nhìn thấy từ trong chiếc George 4 người mà 2 cặp.
Đó không ai khác ngoài Ryan-Anna,Kevin-Yuy…
Họ bước đi trong sự ngưỡng mộ của tất cả học sinh trong trường.Từ sau cái ngày tranh cử,tiếng tăm của Thiên Duyên nổi nhanh như cồn,không chỉ ở trong trường mà còn ra đến các trường khác.Ngay cả học sinh của Blue Star,Hoàng Nhất…đều chạy sang xem mặt nó.
Cũng kể từ ngày tranh cử đến nay nó không đeo mắt kính chiếm nữa khuôn mặt nữa mà thay vào đó là kính áp tròng.Kiểu tóc không cột cao như trước nữa mà cắt ngắn lên rồi xõa ngang vai khiến cho khuôn mặt tròn trĩnh của nó càng thêm xinh đẹp.Ai nhìn vào cũng trầm trồ khen ngợi.
Cô nàng Anna càng không thua kém,với mái tóc được bím hai bên trông nhỏ xinh đẹp vô cùng.Hai cô công chúa đi cùng hai chàng hoàng tử,họ thật quá đẹp đôi…
Trên danh nghĩa thì ai nhìn vào cũng nó họ thật đẹp đôi,thật đáng ngưỡng mộ,nhưng không ai biết rằng,đằng sau đó là cả một bí mật khủng khiếp…
Có phải con người sống trên đời chỉ để lợi dụng nhau? Tại sao chị em lại có thể sát hại lẫn nhau? Chỉ vì tiền tài danh lợi hay vì tình yêu? Tại sao tình ruột thịt lại không chiến thắng thủ đoạn?
Hay con người sinh ra là để bỏ rơi? Tại sao con gái lại không được chấp nhận? Con gái thì lại bị khinh thường, vì nghĩ rằng nó không làm nên trò trống gì…Tại những người cha mẹ đó lại nhẫn tâm đem bỏ giọt máu của mình?
Tình yêu trên thế giới này phải chăng chỉ là trò chơi? Thứ tình cảm này bị đem ra lợi dụng để thực hiện những mục đích khác nhau nhưng rồi cuối cùng ai hạnh phúc? Tất cả liệu có hoàn thành ước muốn để trở lại với tình yêu đích thực của trái tim?
Hạnh phúc chỉ là cỏ rác thôi sao? Có những người ngay từ khi sinh ra cho đến lớn vẫn phải chịu những tổn thương không thể xóa bỏ.Miệng cười rất tươi nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi đau không thể nói.Tại sao không thể tạo hạnh phúc cho nhau? Tại sao đến phút cuối mới nhận ra những lỗi lầm?
Trong đầu Yuy luôn tồn tại những ý nghĩ đó và nó biết rằng,chính bản thân mình cũng đang lợi dụng tình yêu.Nhưng tất cả chỉ là sự ép buộc,nó bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.Nó sinh ra là để chịu đau khổ,vậy thì nó có quyền trừng trị những kẻ đó,những kẻ tồn tại chỉ để làm đau khổ người khác…
Có lẽ bắt đầu từ ngày hôm nay,nó chẳng còn tấm lòng thương người hay vị tha như trước nữa rồi.Những chuyện gần đây đã khiến nó trở nên tàn nhẫn gấp bội phần.Và sau khi có kết quả cuộc thi,những trận chiến đấu nguy hiểm sẽ xảy ra…
Cũng đúng thôi…Trên bảng thông tin của trường đã có ghi thông báo kết quả…Nó chưa nhìn vội mà quan sát thái độ trên gương mặt của Hoàng Nhật Dạ trước.Cô ta đang đứng nhìn nó với ánh mắt vô cùng đáng sợ.Đáp lại cô ta bằng một ánh mắt trống rỗng tỏ vẻ không quan tâm.Bao nhiêu đó nó cũng đủ biết kết quả là gì.
“Trịnh Ngọc Thiên Duyên sẽ là hội trưởng của nhiệm kì trong tất cả những năm tới!”
Một dòng chứ đầy súc tích với nhiều người nhưng đối với nó thì chỉ là 1 đáp án.Đáp án cho những thử thách về đối đáp,kinh nghiệm,xoay chuyển và cả sắc đẹp!
Quay người định bỏ đi thì nó nhận được một câu nói đểu của Colddream và có lẽ tất cả những người đang đứng đó đều nghe thấy:
_ “Chưa dừng lại đâu Trịnh Ngọc Thiên Duyên!” – Nhật Dạ cố gắng gằn từng chữ,vì thế mà trong giọng nói của cô ta chẳng có chút đáng sợ mà chỉ thấy bộc lộ sự độc ác,sự đố kị với người khác…
Kevin kéo tay nó đi vì không muốn nó tiếp chuyện loại người đó.Nó cũng đâu có ý định trả lời cô ta đâu.
Không trả lời không có nghĩa là không có phản ứng.Nó tặng cho cô ta một cái nhìn khinh bỉ nhất từ trước đến nay.
Loại người không giành được thứ mình muốn thì quay ra phá hoại người khác không xứng sống trên đời tí nào.Điển hình là Colddream.Dường như cô ta coi mạng sống của những người xung quanh mình là cỏ rác,ngay đến cả em gái còn hại thì nói gì những người khác.
Yuy bỏ đi cùng Kevin, Anna và Ryan.Bốn người bọn họ đi đến đâu cũng nhận được sự ngưỡng mộ.Nhất là Yuy,nó hoàn toàn nổi bật ngay từ đêm thi nhan sắc.Tuy nhiên,nó của bây giờ và nó của đêm đó có ánh nhìn khác nhau hoàn toàn.
Nó buông tay Kevin ra khi đã gần khuất hết những học sinh,hành động đó khiến hắn ta có chút khó chịu.Nhưng đối với nó,tình yêu chỉ là một con số 0.Hắn phải biết rằng điều kiện của nó chính là hắn phải đóng giả làm người yêu của nó trong 1 thời gian,vì thế đừng nên khó chịu.
Lạnh lùng đi về phía phòng hiệu trưởng.Ryan,Anna,Kevin nhìn theo dáng nó mà trong lòng rất lo lắng.Từ ngày hôm qua đến giờ,Yuy vẫn giữ nét mặt đó,chắc là vì Jackson,cậu nhóc vẫn chưa tỉnh lại.
Nó gõ nhẹ cửa phòng hiệu trưởng và bước vào khi chưa thấy tiếng ông hiệu trưởng đồng ý:
_Chào thầy! – Yuy vẫn giữ nét mặt không cảm xúc
Nghe tiếng thì ông ta đã biết đó là ai.Hình tượng thầy hiệu trưởng lúc này thật buồn cười,ông ta chạy lại bảo nó ngồi xuống ghế hiệu trưởng và rót nước,rồi ân cần hỏi han:
_Nhìn em hôm nay xanh xao quá,chắc em bị ốm hả?Có cần thầy cho nghỉ hôm nay không? – ông hiệu trưởng nịnh nọt
_Phiền thầy dẹp cái kiểu nói chuyện đó giùm em!Em tới đây là để nói chuyện chứ không phải để hỏi tội thầy!Sao thầy sợ dữ vậy?Bộ em ăn thịt thầy hả? – nó trợn đôi mắt đã to ra
_Thầy…Xin cô…Trước giờ tôi chỉ làm theo mệnh lệnh chứ đâu có biết gì đâu,vì vậy tôi phạm lỗi lầm với cô xin cô bỏ qua! Lần sau tôi không dám hại người nữa đâu!– lão van xin
_Hại người? – nó ngạc nhiên hỏi
_Xin lỗi cô!Cậu Minh Quân…… - lão không dám nói tiếp
BỐP
Năm dấu tay của nó in trên mặt lão hiệu trưởng!Thì ra lão chính là người đã gián tiếp hại Jackson.Nó tới đây đơn thuần chỉ là nói chuyện,nào ngờ lão lại chột dạ khai ra hết.Còn kẻ đứng sau vụ này nó đã biết là ai rồi.
Nhận được cái tát trời giáng của Yuy khiến lão không dám ngẩng mặt lên nữa.Lúc này đây,một thầy hiệu trưởng lại đi quỳ dưới chân của một học sinh,thật quá nhục nhã!
Nó đứng đó,mặc cho lão cứ ôm lấy chân mình,tuyệt nhiên không nhúc nhích.Nét mặt bỗng trở nên sầm lại.Yuy của bóng tối đã trở lại…Và lão đã tới số! Nó rút chiếc Note trong túi ra và bấm gọi Kevin:
_Anh hãy cùng Anna,Ryan lên phòng hiệu trưởng đi!
Không đợi hắn trả lời,nó đã tắt máy khi kết thúc câu nói
_Thiên Duyên…. – lão hiệu trưởng tha thiết van xin
_Đừng bao giờ gọi tên tôi nữa… - nó cầm con dao gọt trái cây đặt trên bàn và đến gần lão._Đã có bao giờ người ta nói với ông rằng “nợ máu phải trả máu” chưa? – Yuy cười bỡn cợt
Mặt mày ông ta tái xanh như tàu lá chuối.Nó nhìn mà phát buồn cười,quả thực là nó không nghĩ là lão lại sợ mình đến vậy…
_Sao lúc hại người lương tâm ông không sợ hãi?
Cho dù nó có hỏi tới câu “tên ông là gì?”hay câu “ông có mấy đứa con” thì lão cũng chẳng dám đáp lại.Lão rất khôn ngoan,vì lão biết nó rất thẳng thừng,nếu như ai đó dám trả lời khi nó đang bực thì hậu quả rất khôn lường…
Nhưng hôm nay lại khác.Lão không trả lời thì nó càng khó chịu,càng tức giận hơn.Bởi vì Jackson đến giờ vẫn còn bất tỉnh trong bệnh viện,nó sao có thể bình tĩnh được?
Cầm con dao mân mê trước mặt lão như đang đe dọa một hồi khiến nó chán nên đành phải chuyển qua mài dao đợi người tới rồi xử lí…
Tiếng dao mài trên dĩa nghe mà khiếp sợ,tuy vậy lão vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn nó hay van xin tiếp…Chỉ có nó là tiếp tục hỏi:
_Ông làm hiệu trưởng lâu lắm rồi đúng không?
Dường như con người nó có sức chịu đựng cao lắm thì phải?Nó vẫn không nổi giận khi ông ta không trả lời mình.Con người Yuy là như vậy,những lúc như thế này thì giận dữ đối với nó không hề đáng sợ mà chính là sự lãnh cảm…
Khuôn mặt quả thật là rất lạnh lùng,từng lời nói đùa cợt mang âm điệu hận thù vang lên thật đáng sợ.
_Lão già kia,có lẽ đến lúc lão phải từ chức rồi đó.Muốn tôi tận tay chia tay lão không?Hay là tự rút lui? – nó bắt đầu đổi giọng
Tự nhiên Anna,Ryan,Kevin xông cửa chạy vào…Ai nấy nhìn Yuy không nói nên lời.Họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng họ chắc chắn rằng Yuy đang là một con ác quỷ!
_Yuy…Bình tĩnh – Ryan nhẹ nhàng nói
Nó quay mặt sang nhìn ba người mới vào đó.Mặt không một chút cảm xúc …Nó nhìn ba người đó một cách đau đớn…
Ryan nhận ra khuôn mặt này,cách đây 6 năm về trước…Cũng ngay trong cái ngày Yuy bị đưa ra khỏi nhà họ Trịnh,lúc đó mặt nó cũng như vậy…Ryan không nói gì nữa.Anh sợ sẽ làm nó mất bình tĩnh.
_Colddream sai ông ta hại Jackson…. – Yuy nói thật chua xót.
Hiện tại lúc này,nó cũng không hiểu mình đang làm cái gì nữa,chỉ biết trong lòng đang rất đau đớn,rất hận thù,chỉ muốn lật tung cái thế giới này lên rồi tìm những kẻ đáng ghét để giết chết.Có như vậy thì những người như nó mới không phải chịu đau khổ…Cái đau khổ đến tận cùng của trái tim một cô gái 16 tuổi
Kevin,Anna và Ryan nghe xong thì quay sang định xông lên túm cổ lão,cuối cùng cũng không ai lên vì làm như vậy chỉ thiệt cho họ,phải bắt ông ta làm mồi nhử kẻ đứng đằng sau.
_Ông muốn thăm tổ tiên sớm hả? – Anna hỏi với ánh mắt ăn tươi nuốt sống
_Nói xem nào,ông được gì khi làm như vậy – Ryan cười đểu
Riêng Kevin thì không nói gì,hắn cứ đứng đó,quan sát nét mặt của Yuy xem nó đang nghĩ gì.Điều hắn thấy chính là nét mặt cứng rắn đến lạ thường của nó,gương mặt đó vẫn không biểu hiện cảm xúc rõ ràng….
Đột nhiên Yuy lên tiếng:
_Ông có còn muốn làm hiệu trưởng không? – gương mặt tàn ác hiện lên Bộ mặt hèn nhát,nhục nhã của lão hiệu trưởng bây giờ mới chịu ngẩng lên,ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.Lão đã gật đầu.
_Hahahaha……. – nó cười một tràng dài khiến cho những người đứng gần nó thấy rợn cả sống lưng…_Vậy thì hãy tiếp tục làm đi…- sắc mặt thay đổi
_Ca…ả…m ơn… - sự run sợ vẫn còn ngự trị trên gương mặt lão
_Với một điều kiện……….. – Yuy mỉm cười
Ba người kia hoàn toàn hài lòng hay nói đúng hơn là nhất trí với nó,quả là Yuy có khác…………
|
Chương 27: Họp nội bộ
Chiếc xe hơi lăn bánh vào ban đêm,những con người ngồi trên xe không ai nói với ai câu nào,mỗi người một suy nghĩ…
Ba người…Mỗi người quay đầu một phía,nhưng gương mặt ai cũng đăm chiêu…Trông họ không hề giống những cô cậu 16 tuổi.
Yuy trong chiếc váy đen,đôi giày đen,túi xách đen…Những vật dụng đen trên người khiến nó trở nên quý phái sang trọng.Nhưng yếu tố cốt yếu mà những thứ đó mang lại chính là cảm giác đáng sợ ở con người này.Trông nó nguy hiểm,lạnh lùng lắm.
Anna khoác lên người bộ váy màu đỏ,tô thêm chút son càng làm nhỏ nổi bật.Sau bao nhiêu chuyện thì nhỏ đã trưởng thành hơn nhiều,đầu óc bắt đầu nhanh nhạy hơn.
Ryan mặc sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen…Đây là gu người yêu mà Anna rất thích,rất tiếc,Key chỉ toàn là mặc đồ đen,hệt như Yuy…Trông Ryan thật quyến rũ,gương mặt sáng ngời đó sắp sửa cưa đổ rất nhiều cô gái…Có thể nói,thân hình anh chuẩn hơn người mẫu,nếu không phải anh ruột thì chắc nó yêu Ryan từ lâu rồi .
Chiếc xe dừng lại một dinh thự to lớn,nguy nga tráng lệ như tòa lâu đài,ngay cổng có đề dòng chữ “D&A” viết tắt của Devil and Angle…Nơi đây chính là tổ chức bí mật của UA!
Bước xuống xe,cả ba nhìn một chiếc xe nữa cũng đang đậu trước cổng,hình như có người ngồi trong xe.
Thấy cả ba xuống xe,người ngồi trong chiếc xe đó mới bước ra…Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú mặc sơ mi đen kèm với jeans đen…
_Sớm dữ! – Yuy phán 1 câu vô cùng “thân thiện”
_Cô thì quá trễ - Kevin đốp lại
_Thôi đi hai anh chị!Gặp nhau là cãi,oan gia hả? – Anna đùa
Nhưng rồi nhỏ chợt nhận ra mình đã bị hố,ngay lập tức xua tay ra vẻ ta đây không tội không tình gì hết.Cũng may là chuyện lớn trước mắt nên Yuy không tính toán.
Nó chạm tay vào bộ phận nhận dạng ngoài cổng và bấm mật khẩu.Đôi tay thoăn thoắt khiến người ta chẳng nhận ra được nó đã bấm cái gì.
Cánh cổng dần dần mở ra…Nó ra hiệu cho mọi người đưa xe vào…Sau đó tất cả bị sự to lớn của dinh thự bao phủ.
Bên trong được thiết kế giống một ngôi biệt thự.Đặc biệt có một tấm hình của người đàn ông đặt trên bàn trong phòng khách,làm người ta phải chú ý đến.Chính là hình ba nuôi của nó.
Bốn người ngồi trên sô fa của phòng khách,nhưng chẳng thấy ai ra chào đón họ cả.Thấy lạ quá nên Kevin hỏi:
_Ở đây không có người sống hả?
_Có – nó đáp gọn gàng
_Đâu? – câu hỏi cũng gọn
_Đây – câu trả lời này gọn nốt,nhưng không phải là do Yuy trả lời mà là của một anh chàng bước xuống từ trên lầu.
Anh ta có khuôn mặt điển trai,thân hình cũng chuẩn,có điều không bằng Ryan,Jackson,Key và Kevin. Khẽ cúi đầu chào Yuy,anh ta đứng kế bên nó và cất tiếng hỏi thăm:
_Tiểu thư đã 1 tuần không đến,cậu chủ cũng vậy.Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
_Yan,đúng là đã có chuyện,nhưng để tôi nói sau đi.Tôi muốn biết mọi người đã tới đủ chưa? – nó nhẹ nhàng hỏi
Lần đầu tiên Kevin nghe Yuy dịu dàng như vậy,trông hắn rất ngạc nhiên.Mắt tròn mắt dẹt hết nhìn Yuy lại quay sang nhìn Yan.
_Mọi người đã đến từ lâu rồi chỉ chờ tiểu thư thôi – anh ta lễ phép đáp
_Tốt.Chúng ta đến gặp họ! – nó dõng dạc
Nãy giờ ba người kia chỉ biết nhìn Yuy nói chuyện với anh chàng kia,họ vẫn chưa biết ở đây có những gì,những ai,và phải làm gì.
Yuy ra hiệu cho họ đi theo.Nó nói nhỏ gì đó với Yan,khi anh ta bỏ đi thì nó dắt mọi người lên lầu…Lên đến tầng thứ 3 thì dừng lại.
_Nhắm mắt lại đi Kevin – nó chỉ nói với 1 mình Kevin
Hai người còn lại cứ trơ trơ ra nhìn nó nhưng không làm theo.Sau khi Kevin nhắm mắt,nó quay cái nút hộp số quạt ngược trở lại.Thiết bị thật đặc biệt,sau đó,quạt ngừng quay và hạ xuống thấp.
Thì ra đó chính là một cái cầu thang,được làm bằng chất liệu đặc biệt.Thấy nó bước lên nên Anna cũng bước lên.còn Ryan thì dìu Kevin bước lên, vì hiện tại cậu ta đang nhắm mắt…Không ai nói với ai câu nào.
Mấy người bọn nó dừng lại trên một vị trí rất cao,có thể hình dung là cao nhất ngôi dinh thự này,sau lưng Yuy chính là cánh cửa,nó lướt tay bấm mật khẩu rồi bước vào.
_Chào tiểu thư! – tiếng của nhiều người cùng đồng thanh
Lúc này Kevin mới mở mắt ra,nhiều người đang ngồi quanh cái bàn dài.Chuyện này không ngạc nhiên,tổ chức hay công ti của hắn cũng rất nhiều.Nhưng lần này cảm giác rất khác,lần đầu tiên thấy một cô gái được nhiều tôn kính đến vậy. Yuy bước đến ngồi vị trị của người đứng đầu,còn ba người kia thì ngồi vào những ghế còn trống.Không khí trật tự đến lạ lùng,khiến con người ta cảm thấy ngạt thở.
_Xin lỗi để mọi người chờ và cả việc của tuần qua.Chắc các vị cũng đã biết tôi gặp những chuyện gì ở trường học đúng không? – nó lạnh lùng hỏi
_Chúng tôi có nghe,nhưng vẫn không hiểu ngọn nguồn nguyên nhân,hơn nữa dạo này tổ chức bị quấy nhiễu nhiều lắm. – một người trong đó đại diện nói
_Tôi biết.Quân có nói rồi.Hôm nay tôi tới để nói cho mọi người biết lí do.Thứ nhất,Hoàng Thanh Nhất và Hoàng Nhật Dạ tuyên chiến với UA,họ gây ra rất nhiều trở ngại,cả những chuyện không liên quan đến tổ chức cũng nhúng mũi vào.Và Hoàng Nhật Hạ-em gái của Nhật Dạ bây giờ là người bên phía chúng ta.Thứ hai,tổ chức bị quấy phá là do có người muốn tôi ra mặt,chắc mọi người cũng thừa biết được ông trùm Kevin trong giới này,người này không ai khác chính là người ngồi kế ông đấy Kim Nhật! – nó mỉm cười lạnh lùng
Cô gái nhỏ nhắn,xinh đẹp giữa những lực lượng đầy quyền uy,hẳn cũng là một người quyền uy không kém,và cô ấy có những khả năng thiên bẩm mà chưa một người nào biết được tường tận.
Cuộc họp diễn ra trong hơn 1 tiếng đồng hồ,sau khi kết thúc khuôn mặt ai cũng lạnh lẽo,bởi vì trong cái thế giới này,tình cảm là thứ không nên tồn tại.
Tất cả những điều này chỉ là lí thuyết thôi,từ trước đến nay làm gì có ai sống mà không có tình cảm,bằng chứng là những người ác đến tột độ nhưng rốt cuộc thì có người xuất hiện khiến họ thay đổi và bắt đầu hành động khác đi,nhưng,mỗi người sẽ có một kết quả riêng cho mình.Cho dù có từ bỏ đi chăng nữa cũng sẽ bị truy đuổi cho đến giây phút cuối cùng.Rồi đâu chỉ mình họ,còn con cái họ về sau nữa,sẽ phải theo cái nghiệp này.
Mọi người cùng nó đi xuống nhà thì gặp Yan,anh ta có vẻ thạo hết đường đi trong cái dinh thự to lớn này,mà hình như cũng chỉ có mình anh ta sống ở đây.
Yuy nhận được nụ cười tươi tắn từ Yan,đó là những điều khiến nó có thể bình tâm nhất lúc này.Nó mời tất cả cùng ngồi xuống ghế sô fa gần đó.
_Yan này,anh cũng đã đoán ra được là chuyện gì rồi phải không? – nó nhìn sâu vào ánh mắt của người đó và chờ đợi câu trả lời.
Yan gật đầu…
Ánh mắt của nó không thể nào sắc lạnh hơn nữa,giờ đây nhìn nó,thật sự rất giống một người chị đích thực.
_Nghe đây Yan,sắp tới,tôi có chuyện phải đi xa.Phiền anh tới thăm Quân nhé,nếu có thể thì hãy sang nhà tôi và giúp đỡ mọi người. – giọng Yuy buồn bã
_Tiểu thư,còn ở đây? – Yan ngập ngừng _Chỗ này ư?Anh đừng bận tâm,căn nhà này,tuyệt đối,không bay mất đâu – nói rồi nó nhoẻn miệng cười.
Sau khi nghe những lời nó nói,những người còn lại có vẻ cũng rất bất ngờ,khi nãy nó không hề nhắc đến chuyện đi xa.Vì thế mà Kevin hỏi:
_Cô tính đi xa,mà đi đâu?
Yuy ngước nhìn người con trai này,từ khi nào mà cô có cảm giác hắn ta là người tốt,điều đó có phải là quá bất bình thường,quá vô lí không?
Nhanh chóng bình tĩnh và nó trả lời:
_Mọi người yên tâm đi.Tôi chỉ là đi ra nước ngoài vài ngày,vì cần đặt thêm một số món đồ
Biết rằng không thể cãi lệnh nó,tất cả đều gật đầu đồng ý và mọi chuyện đã tạm dừng ngay hôm đó.Mà không phải chỉ là mệnh lệnh,Kevin chẳng qua đang hợp tác nên mới có ý nhường nhịn mà thôi ^.~
|
Chương 28: Dơi Quỷ
Những ngày sau khi Yuy đi buồn chán đến mức không có gì để nói. Ngay cả một tên điên đến quấy rối như mọi khi cũng chẳng thấy. Mọi thứ chìm vào im lặng như có bàn tay nào đó sắp đặt, khiến ai cũng cảm thấy bồn chồn .
Tất cả mọi thứ đều diễn ra như hằng ngày, chỉ duy nhất một điều đó là Yuy và cả Colddream không ai đến trường. Tính từng ngày nó đi thì giờ cũng đã ba ngày. Nhưng cũng chính cái bữa trưa của ngày thứ ba ấy, cả đám nhận được một tin vô cùng bất ngờ.
Một hộp quà được gửi đến Hoàng Gia, có tất cả bốn hộp, bên ngoài đều ghi rõ tên người nhận, trông có vẻ bí ẩn lắm vì hộp nào cũng có vỏ đen thui.
Ryan, Kevin và Anna cùng mở chiếc hộp ra, còn lại một cái là của Quân, nhưng hiện giờ cậu nhóc vẫn chưa tỉnh lại.
Bên trong là một thư mời kèm theo một chiếc mặt nạ Draculla, trong thư có nói: “ Những ai nhận được thư mời phải lập tức đến hội Dơi Quỷ(Captain House) nếu không đến, tự khắc sẽ nhận hậu quả. Kí tên: Vick.”
Ai cũng thắc mắc ở đâu ra cái hội Dơi Quỷ đó…
_Ryan, Kevin, hai người nghĩ sao? – Anna muốn thăm dò ý kiến trước khi quyết định
_Đi chứ sao! – cả hai đồng thanh
_Trời! Hai anh hợp nhau đó, thôi, tới với nhau luôn đi cho đẹp đôi – Anna che miệng cười khúc khích.
_Thôi đi cô nương, cô ở đó mà chọc tôi. Tập trung vào vấn đề chính. – Ryan khẽ nhắc
_Okie… - Nhỏ lại xòe hết cả răng ra.
Đúng là Anna rất lạc quan, ở bên cạnh nhỏ chẳng ai lo buồn cả, suốt ngày chọc cho người khác cười, suốt ngày nhí nha nhí nhố, nhưng người ta thường nói, những người cười nhiều thì họ đang che giấu nỗi đau, còn những người ít nói thì họ cô đơn và ẩn chứa rất nhiều điều sâu kín………Vì vậy mà khi Anna cười đùa, Ryan cảm thấy có chút gì đó mệt mỏi, miễn cưỡng.
Tạm gác tất cả những suy nghĩ, họ lập tức lấy xe và đi đến hội Dơi Quỷ như đã nói trong thư…
Quả đúng như cái tên, trong căn biệt thự Captain toàn là một lũ đeo mặt Draculla, tên nào cũng giống tên nào, chẳng phân biệt được.
Không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ, những điều này không quá hiếm hoi đối với bọn họ nhưng thật sự trong lòng ai cũng rất tò mò không biết ai là người kêu mình tới.
Và với tính cách của mỗi người,chẳng lẽ lại ngoan ngoãn nghe theo?Ở đây còn có Ông Trùm Kevin và Ryan,Anna chứ đâu phải tay vừa,nhưng kẻ ra lệnh như vậy cho họ có khi còn ghê gớm hơn.
Cả ba người nhìn nhau và ra hiệu im lặng, âm thầm ngồi xuống 3 chiếc ghế vừa khéo đủ cho họ. Cứ như mọi chuyện đã tính toán kĩ càng lắm.
Đột nhiên, kẻ có vẻ là người cầm đầu lên tiếng:
_Hẳn là mọi người khác bất ngờ, nhưng Dơi Quỷ cũng là một phần của UA, và hiện nay, thủ lĩnh đã sang nước ngoài, cho nên tôi đứng ra chủ trì nội bộ, đồng thời, những kẻ cần thải ra tôi sẽ thải ra, trong tay tôi là tất cả những lỗi lầm của mọi người, và ngay sau vài phút nữa, các vị hãy tự giác đứng dậy kể tội chứ đừng để tôi phải nêu rõ ràng ra. – giọng nam trầm ấm vang lên đầy uy lực, từng câu từng chữ như muốn nuốt chửng người khác.
_Khoan đã, chúng tôi là người mới, vậy thì rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? – Ryan lên tiếng
_À quên, có lẽ cũng phải nên giới thiệu cho mọi người biết, đằng kia chính là anh trai của thủ lĩnh, cô gái xinh đẹp kia là công chúa họ Vương, anh chàng đẹp trai nhưng lạnh lùng kia chính là người mà thế giới đêm ca tụng Ông Trùm Kevin. – vẫn cái giọng đó nhưng điềm đạm và có chút mỉa mai.
Những tiếng xì xào không vang lên, đó chính là điểm khác biệt của thế giới đêm. Vì muốn tồn tại thì phải luôn không ngừng suy nghĩ, đấu tranh, không thể để lộ rõ sự sơ xuất, những tiếng xì xào lo lắng, tò mò lại càng không nên biểu lộ ra. Thế nhưng vẫn sẽ có những người thắc mắc mà hỏi:
_Họ đến đây làm gì? – một người trong số đó
_Làm gì ư?Là hợp tác với Dơi Quỷ! – kẻ cầm đầu phán rất chắc chắn.
_Hợp tác? Chẳng phải Dơi Quỷ và UA là một, chúng tôi đã là người của UA,tại sao lại còn phải hợp tác? – Anna vội hỏi, nét mặt khá bàng hoàng, dường như nhỏ đã đoán ra được điều gì đó khác thường.
_Bọn chúng mong muốn lại đổ UA – Kevin lần đầu lên tiếng.
Một tràng cười kéo dài, nghe có vẻ thích thú, nhưng cũng có chút giận dữ…Có lẽ người này rất hận UA. Nghe tiếng cười đó, nếu ta chú ý thì có thể nhận ra ngay tâm trạng chủ nhân tiếng cười.
_Quả không hổ danh là cậu ba nhà họ Trần! Thế nào? Cậu chịu hợp tác với tôi chứ? Tôi sẽ cho cậu những nguồn lợi gấp mười lần Yuy! – tuy rằng đang đeo lớp mặt nạ nhưng cả đám vẫn cảm nhận được nụ cười đểu cán đang hiện hữu trên gương mặt đó.
Tất cả rơi vào trạng thái im ắng đến đáng sợ. Đúng là đáng sợ, nhưng hai chữ “đáng sợ” luôn luôn gặp trong thế giới này. Chính vì vậy mà chỉ có những ai vững vàng, quyết đoạn, can trường và bản lĩnh mới có thể tồn tại.
Trên gương mặt Kevin vẫn một màu cảm xúc, không phải vì không biết xử lí như thế nào mà là đang ghi nhớ giọng nói, cử chỉ của tên cầm đầu đấy. Thái độ của những người xung quanh cũng không mấy thoải mái vì có vẻ như Ryan, Anna, Kevin được đánh giá quá cao.
Chính vì sự đánh giá cao đó mà bây giờ Anna đang cảm thấy rất tức giận. Không những không vui mừng sung sướng mà còn có cảm giác đang bị xúc phạm. Nhỏ biết rằng trên đời này không ai học được chữ “ngờ”, nhưng có lẽ sự phản bội của Dơi Quỷ đã khiến nhỏ nhớ tới cái ngày mình bị đẩy ra đường. Người đã cứu và giúp đỡ nhỏ chính là Yuy, người thân của nhỏ cũng là Yuy, nếu một ngày mà Yuy cũng như nó thì sẽ thế nào? Càng nghĩ Anna càng không thể cho phép chuyện đó xảy ra, nhỏ nghiến răng nói:
_Sẽ không bao giờ có chuyện hợp tác! – khuôn mặt nhỏ thể hiện rõ sự khinh bỉ, tay nắm hờ bấu vào mép quần. Cái gương mặt xinh tươi, dễ thương, lạc quan như một thiên thần giờ đã biến thành thiên thần bị gãy cánh.
_Nếu tôi đồng ý? – Kevin lạnh lùng hỏi
_Thế thì quá tuyệt, chúng ta hãy nhanh chóng kí vào hiệp ước, để mọi chuyện bảo mật và niêm phong một cách an toàn. – nói xong tên cầm đầu vội lôi từ trong chiếc cặp xách gần đó một bìa hồ sơ.
Anna thầm cảm ơn Kevin, với đôi mắt lanh lợi của một nhà hóa trang nổi tiếng thế giới thì Anna đã lập tức hiểu ra và nhìn thấy trên bàn tay của kẻ cầm đầu có một hình xăm. Đó là một cái móc câu của thần chết đang nhiễu máu trên một bông hoa. Đồng thời, móng tay của tên đó cũng rất dài, tuy nhiên, ngón tay út lại không có móng. Bấy nhiêu đó có lẽ cũng đủ khiến cho nhỏ tìm ra được tên đó là ai.
_Chúng tôi đồng ý!Nhưng với một điều kiện!Thế nào? – Ryan đột ngột lên tiếng, sắc mặt vẫn một màu biểu cảm Tên cầm đầu đó có biểu hiện khó hiểu, tay cầm ly nước của hắn bỗng dưng run run, mồ hôi túa ra đầy tay, nếu như không có người hầu cận kế bên thì hắn đã bộc lộ cảm xúc rồi. Nhìn thấy cảnh đó, Anna càng cảm thấy ghét hắn hơn. Nhưng hai anh chàng bên cạnh nhỏ thì vẫn một nét mặt. Nhỏ tự hỏi thầm trong bụng rằng thời nay trai đẹp đều lạnh lùng sắt đá kiểu như vậy ư?
Đúng là thời tiết nóng bức dễ khiến con người ta phát điên hơn là bình thường và lúc này chính là lúc Anna bất bình thường, bắt đầu có những suy nghĩ điên khùng. Nhưng có một điều đã vô tình đánh thức bộ não của nhỏ. Tên cầm đầu Dơi Quỷ không thuận tay trái nhưng hắn ta cầm ly uống nước và đóng dấu vào hiệp ước bằng tay trái như kiểu đang cố làm như vậy, lạ thay tay đó không hình xăm, hắn đang cố tình che giấu hình xăm? Chắc chắn hình xăm đó có liên quan đến thân thế của hắn!
Khuôn mặt nhỏ nhanh chóng xuất hiện nụ cười rồi cũng nhanh chóng vụt tắt, nhưng điều đó không qua được mắt Ryan, vì nãy giờ anh vẫn đang theo dõi xem biểu hiện của như thế nào. Những tưởng nhỏ sẽ hét lên không đồng ý nào ngờ lại tỏ thái độ rất hợp tác, nhất định đã tìm ra được gì rồi.
Nếu đã có ý định phản bội UA thì hẳn kẻ này cũng không phải tay vừa, hắn ta phải rất thông minh thì mới có khả năng thắng, chính vì vậy mà hắn mới nhanh chóng nhận ra hình xăm của mình đã bị để ý. Nhưng tại sao lại khinh suất như vậy? Đó là điều mà Anna vẫn đang suy nghĩ, liệu có chăng chỉ là vô ý?
Mọi thứ sau đó diễn ra theo sự quyết định của Ryan và Kevin, nhỏ không hề chen chân vào mà chỉ chăm chú quan sát, nhất định rằng những thứ nhỏ gom góp được sẽ rất có ích.
|
Chương 29: Niềm vui không trọn vẹn
Đã bao giờ bạn nói với một người rằng người đó rất trơ trẽn chưa?
Bạn đã từng nói với một ai rằng người đó chẳng là gì trong cuộc sống của bạn chưa? Hay đã từng nói bạn từng nói mình hận một ai đó?
Người ta nói yêu thương thì dễ nhưng ghét bỏ thì rất khó. Đối với những ai thâm thù đại hận từ khi mới gặp thì âu đó cũng là do cái ăn ở của kiếp trước. Nhưng một khi đã thương ai thì rất khó để hận người đó.
Nhưng cái định lí đó cũng chỉ là mặt lí thuyết, còn thực tế?
Đối với những con người thuộc thế giới đêm thì cho dù có yêu thương cách mấy mà đã chạm tới lợi ích của nhau thì cũng trở thành kẻ thù. Thế giới đó thật đáng sợ. Nếu như một người bình thường ắt hẳn sẽ coi trọng máu mủ, ruột rà,hẳn là phải có tình thương mến thương. Còn những kẻ ghét nhau nhưng đôi lúc cũng xuất hiện một chút cảm thông. Người bình thường biết giúp đỡ nhau mà không cần đáp trả. Người bình thường có thể mở rộng trái tim để yêu thương…Còn những người trong thế giới đêm hoàn toàn không định nghĩa được hai chữ “yêu thương” vì nếu quá yếu mềm sẽ dễ dàng bị tiêu diệt ngày.
Thậm chí họ sẵn sàng vì mục đích cá nhân mà phản bội những ai đã từng giúp đỡ mình. Đương nhiên không ai cho không ai cái gì cả, kẻ được giúp đỡ phải làm việc cho kẻ giúp mình. Trường hợp của Dơi Quỷ và UA cũng chính là như vậy. Và câu nói “đời cha làm đời con chịu” cũng chẳng lệch tí nào cả.
Ngay buổi chiều hôm đó, chuyến bay của Yuy đã hạ cánh, nó lập tức quay trở về biệt thự. Một cô gái đeo kính đen, diện lên người chiếc đầm đen không dài quá đầu gối, style của nó đúng là đậm chất ác quỷ, lúc nào cũng một màu đen. Đôi môi đỏ làm nổi bật lên cả làn da trắng của Yuy, bước đi giữa đoàn vệ sĩ thật oai, khiến nhiều người phải ngưỡng mộ. Nhìn ánh mắt của những kẻ đó khiến nó không khỏi phỉ báng, đúng là con người không bao giờ dừng lại ở những cái mà mình đang có, bản thân nó cũng vậy, không ngoại trừ ai cả.
Bước lên xe, nó tựa đầu vào ghế, nhẹ nhàng tháo bỏ mắt kính và nhắm hờ để đôi mắt có thể nghĩ ngơi.
_Tiểu thư, cô đã 2 ngày không ngủ! Có cần nghỉ hết hôm nay không? – một anh chàng bảnh bao bên cạnh hỏi han tình hình Yuy
_À không cần đâu, tôi đang rất mong chờ về nhà để thăm Jackson. – nói rồi nó nở nụ cười đầy hy vọng.
Câu nói của Yuy vừa kết thúc đã khiến cho anh chàng điển trai tên Vick thoáng đứng hình, anh lén theo dõi diến biễn cảm xúc của nó, thật sự rất khó nắm bắt, nhưng có một điều chắc chắn, trong lòng Yuy đang đâm chồi niềm tin. Điều đó rất rõ qua ánh mắt của nó.
Ánh mắt con người là vũ khí vô cùng đáng sợ nếu ta biết sử dụng, đó cũng chính là điểm yếu nhất của con người. Nhìn vào đôi mắt cương định của Yuy khiến cho Vick cảm thấy như mình đang bị thiêu đốt, bị cuốn sâu vào những hận thù mà cô gái này đang toan tính. Đó không phải là một cô gái tầm thường, thông minh, mà chẳng hề thiếu sự tàn nhẫn.
Sự hiếu chiến luôn tồn tại trong thế giới đêm, nhưng mỗi người lại có một mức độ khác nhau và người ta thường nói “rừng càng già càng cay”,trường hợp của Yuy và cuộc chiến giữa những người trẻ tuổi lại khác, đó cũng là sự cay nghiệt, sự kết thúc cho những lỗi lầm của thế hệ trước.
Chiếc xe dừng bánh trước ngôi biệt thự to lớn.
Căn nhà im ắng lạ thường, có lẽ là mọi người đang ngủ chăng?
Yuy một mình lên phòng và dặn Vick đánh thức mọi người dậy.
Ngay lập tức nó đi tắm và thay đồ. Nếu như lúc xuống máy bay là một cô gái lạnh lùng, đầy âm mưu đen tối thì bây giờ nó lại biến thành thiên thần váy trắng, trong sáng như đúng độ tuổi của mình. Lặng lẽ ngắm mình trong gương, nó đưa tay chạm vào khóe mắt mình trong gương, một cảm giác cay cay xuất hiện, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Nó lại cười, một nụ cười tràn đầy hi vọng.
1… 2… 3… 4… 5…
Cạch…Là tiếng mở cửa…
_Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you… - là giọng hát đồng thanh của Anna, Ryan.
Rồi một người nữa lù lù xuất hiện từ phía sau cánh cửa. Nhìn thấy kẻ đó, Yuy chỉ muốn tung cho một cú đá vì tội phản lệnh.
Nó lăm lăm nhìn Vick như muốn ăn tươi nuốt sống, còn anh ta chỉ biết cười hề hề cho qua chuyện . Nếu như không có anh trai ngăn cản thì nó đã cho tên đó một trận. Nhưng không sao, vẫn còn Anna đứng về phía nó, nhỏ đã kịp thời thúc vào bụng làm anh ta xém nằm vạ dưới sàn. Cảnh tượng thật hài hước. Yuy vẫn không quên hạch sách Vick:
_Thế nào? Dám phản lệnh? Muốn tôi tống anh về Mỹ không? – Ánh mắt lườm lườm
_Tiểu thư, cô đừng đối xử với kẻ bề tôi như thế chứ, tôi muốn làm cô vui thôi, hôm nay sinh nhật tiểu thư mà? – Anh chàng với vóc dáng mạnh mẽ, khuôn mặt góc cạnh, bắt mắt nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên và nói.
_Sinh nhật? – Nó hỏi lại
Phải, hôm nay chính là sinh nhật nó. Cũng đã lâu rồi, từ khi bước ra khỏi cái nhà đó nó đã không còn coi đó là ngày mình sinh ra, cũng không hề tổ chức sinh nhật lần nào.
Không ngờ sau ngần ấy năm lại có ngày được tổ chức sinh nhật, nó cảm thấy vui, niềm vui như lâu ngày rồi mới bộc lộ, khiến cho người khác cũng vui lây.
_Trông em hôm nay rất vui. Có chuyện gì sao? – Ryan hỏi thăm
Đáp lại anh là cái gật đầu thật nhẹ nhàng, sau đó nó nhẹ nhàng ôm lấy Ryan. Một cái ôm thật thoải mái khiến cho tấm lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anna và Vick khẽ nháy mắt nhau thật tinh nghịch, mặc dù cả hai mới tiếp xúc chưa đầy một tiếng đồng hồ. Thế mới biết cái tính của hai người đó. Thật là lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan.
Sau đó, Anna và Ryan nghe nó kể lại mọi chuyện, thì ra, Vick chính là đội trưởng đội huấn luyện của UA, người được ba nuôi tin tưởng nhất tại Mỹ. Trước đó, Yuy cũng nghe ba nhắc đến người này, và nhắc nhở nó có thể sử dụng người này.
Còn điều khiến nó vui ở đây không chỉ là được tổ chức sinh nhật mà là kết quả của chuyến đi Mỹ vừa qua. Thì ra nó sang Mỹ là để tìm gặp vị bác sĩ thân thuộc của ba nuôi trước đây, nhờ ông ấy chữa trị cho Jackson. Ông ấy là bạn thân của ba và rất đáng tin tưởng, cũng là người vô cùng quý mến Jackson.
Nghe đến đó khiến cho ai cũng cảm thấy nhẹ nhàng, một vấn đề đã được gỡ ra. Đặc biệt là Yuy có được một ngày thật vui. Chính vì lẽ đó mà Anna cùng anh trai nó quyết định tạm thời không vội nói ra tình hình Dơi Quỷ, như vậy sẽ mất vui.
Nhưng mà nào có ngờ đâu, sự xuất hiện của một nhân vật khiến nó cảm thấy mất hứng, nó hận mình đã lỡ hợp tác với hắn ta, một con quỷ hách dịch nhất trên đời.
_Đi cũng kín mà về cũng kín nhỉ? – giọng nói đầy mỉa mai, chắc chắn ai cũng đoán được
_Kevin, vào luôn đi, hôm nay sinh nhật Yuy – Anna hồ hởi nói mà không thèm nhìn diễn biến cảm xúc của Yuy, nó tự hỏi nhỏ có còn là bạn mình không nữa?
Mặc cho diễn biến sắc mặt của nó không mấy chào đón nhưng Kevin nào có phải là người chuyên nhìn thái độ của kẻ khác để hành động? Không hề, hắn tự nhiên bước vào với vẻ mặt nghênh ngang.
Ryan khẽ nhíu mày, những suy nghĩ của anh không hề để lộ ra ngoài, chỉ là một cái nhíu mày thoáng qua. Trong đầu anh vẫn còn nhớ những gì Key nói với mình, và đó cũng là lí do quan trọng để anh luôn ở bên Yuy.
Thấy chỉ có mình Anna chào đón mình nên Kevin cũng buột miệng mà hỏi:
_Đi mấy ngày rồi có nhớ đã hứa với tôi cái gì không hả? – hắn hất mặt về phía Yuy
_Tôi có thể? – nó hỏi lại
_Tốt! – hắn đột nhiên nở nụ cười nham hiểm, trong đầu xuất hiện mấy ý tưởng chẳng hề tốt đẹp.
Yuy đột nhiên đứng dậy, sắc mặt khá nhợt nhạt. Ryan để ý thấy tay nó đầy mồ hôi, Kevin cũng đã phát hiện ra điều đó. Không đợi Ryan, Kevin tiến lại gần Yuy, Vick từ trong nhà bếp nhìn về phía nó và phát hiện ra điều lạ thường nên lập tức chạy đến đỡ nó lên phòng. Bàn tay Kevin bị hất ra khiến hắn ngạc nhiên, còn Yuy không hề phản ứng gì, sắc mặt ngày càng tái đi.
_Tiểu thư, mau lên phòng đi! – sắc mặt của Vick càng khó coi hơn Kevin và điều này khiến cho cả ba người còn lại vô cùng thắc mắc
Kevin khẽ cau mày, không hề mở miệng hỏi anh chàng đó là ai, hai từ đút vào túi, giương mắt nhìn người con trai đang thân thiết với nó.
Hắn đang không biết nó đang bị làm sao, lại càng không quan tâm, vì thế nên không muốn hỏi, và hắn nghĩ mình cũng chỉ là hơi rung động trước nó, cũng như những lần trước, chỉ là chơi đùa mà thôi.
Anna ngay lập tức chạy lên phòng Yuy sau những giây phút lo sợ đến bất động (dễ kích động vậy chị ^.^). Ryan sau đó cũng lên nhưng trước khi đi, anh không quên tặng cho Kevin một câu nói chân thành:
_Từ trong đáy lòng, cậu hãy nghĩ đến trường hợp xấu nhất mà cậu có thể thấy để cảm nhận. Tôi không thể cho cậu bất cứ lời khuyên nào cả. – nói rồi quay đi
Nhưng câu trả lời của Kevin ngày hôm nay thật sự đã làm thay đổi suy nghĩ trong lòng Ryan, những định kiến trước kia nay càng thêm chắc chắn. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ con người đó có thể lạnh lùng nói ra những lời này:
_Trường hợp xấu nhất đối với tôi là cô ta không hợp tác với tôi nữa. Lời khuyên của anh sao? Tôi sẽ cần nó nếu như không thể hợp tác với cô ta nữa. – Người quay lưng đi trước là hắn, nét mặt không thể nào đoán ra được suy nghĩ.
Khóe miệng Ryan nhếch lên, quyến rũ mà tàn độc. Lời nói đó, sau này, nhất định cậu ta sẽ phải hối hận. Vì trên đời này, chữ “ngờ” chưa ai có khả năng lĩnh hội được.
Anh nhận ra mình còn phải xem tình hình của em gái nên lập tức bỏ lên lầu.
|