Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!
|
|
Chương 18-1
Mở cửa xe, Trương Lam bước xuống, gió thổi thoảng qua, tiếng lạch cạch vang lên, chú Trần cười nói: " Gió nổi lên rồi, Trương Lam, mau vào đi thôi." "Vâng!" Trương Lam quay đầu cười, mang theo cặp sách vào trong nhà, dì Lưu nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi: "Hôm nay về trễ như vậy sao?" Trương Lam mệt mỏi ngồi trên ghế sofa: "Hôm nay ở trường học có đại hội thể dục thể thao, sau khi xong cháu cùng bạn học đi ra ngoài ăn." "Cháu ăn cơm chiều không? Dì hâm lại cho cháu?" Dì Lưu đem cặp sách treo lên, hỏi. "Không cần, cháu ăn rất no, thật sự rất no." Trương Lam duỗi thắt lưng. Lại giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, sắp mười giờ rồi, trong nhà thật trống vắng, cô hỏi dì Lưu: "Dì Lưu, ba mẹ cháu còn chưa có về sao?" " Chưa có đâu, tối nay khả năng sẽ không về, ông chủ đến Chu thị họp, Trì Bình cũng đi theo." "Nga, vậy ngày mai thì sao?" "Ngày mai không biết, cháu mau lên phòng ngủ sớm một chút, trời mát, ngày mai dậy có thể mặc áo dài tay." "Vâng." Trương Lam từ trên ghế sofa nhảy xuống, cầm lấy cặp sách, lên phòng. Ở Phí thành không có mùa thu, mùa hè dài đằng đẵng, năm ngoái mùa thu chỉ có hai ngày, sắp đến tháng mười một liền lạnh, mà mùa đông nhìn bầu trời âm u, lúc dài lúc ngắn, có thể lạnh có thể ấm áp, Trương Lam sau khi lên lầu, lấy quần áo ngủ vào phòng tắm, còn chưa vào, điện thoại di động liền vang lên. Cô xoay người trở lại, cầm điện thoại di động lên, là số lạ. Cô suy nghĩ một lúc, nhận lấy. "A lô? Cậu khỏe nha." Cô cười nói, đầu kia an tĩnh hai giây, đột nhiên một giọng nam cười lên, trong veo, thoải mái: "Về đến nhà rồi sao?" Tiếng cười có chút quen thuộc, Trương Lam sửng sốt: "Tiết Nhượng?" "Ừ." Cậu đáp. Trương Lam kinh ngạc, sau đó giơ điện thoại di động lên trước mặt, xoa xoa mắt. Không xác định hỏi lại: "Tiết Nhượng, thật sự là cậu sao? Cậu có biết tớ là ai không? Cậu không gọi nhầm số đi? Cậu vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho tớ, tớ cũng không cầm quyển bài tập của cậu đâu!" "..." Tiết Nhượng không biết làm sao, cậu cúi đầu, tựa vào trên ban công nhà mình: "Không gọi sai, chính là gọi cho cậu, Trương Lam, xác nhận một chút xem cậu về nhà chưa." "Nga, về nhà rồi, đây là số của cậu sao?" Trương Lam thở ra một hơi, ngã xuống giường nhìn đèn lưu ly trên tường. "Ừ, của tôi, lưu lại đi." "Không lưu." Trương Lam hừ một tiếng. "Muốn chết sao?" Cậu cười lạnh. "Đúng vậy, muốn chết!" Trương Lam cố ý hừ hừ. Tiết Nhượng đầu bên kia, nhịn không được khóe môi câu lên, cậu thấp giọng gọi: "Trương Lam." "Ừ? " "Ánh mắt của cậu rất xinh đẹp." Tay Trương Lam run lên. Điện thoại di động rơi xuống giường. Đang tốt đẹp, vì sao lại khen người ta!!! Tiết Nhượng còn nói: "Đem tôi từ trong danh sách đen kéo ra!" Tiếng nói xuyên qua microphone, lúc xa lúc gần, nhưng lại làm người sợ hãi, Trương Lam cảm giác bên tai nóng lên. Cô lẩm bẩm: "Không kéo, cậu cứ vĩnh viễn ở trong danh sách đen mà ngây ngốc đi." Cậu cười nhạo: "Cái giọng này của cậu, thật nũng nịu, giống như đang làm nũng với bạn trai vậy." "Ai nũng nịu? Chính cậu không nghiêm túc, nghĩ gì cũng không nghiêm túc!" Trương Lam sốt ruột rống lên. "Ừ, cậu nghiêm túc vậy cậu có hiểu ý của tôi sao? "Tiết Nhượng dường như trêu chọc con mèo nhỏ, giọng nhẹ nhàng, ý tứ hàm xúc rõ ràng. Trương Lam che ngực, tim thình thịch thình thịch nhảy lên, học thần Tiết Nhượng, tối nay bị sao thế. " Trương Lam." "Ừ." Cô hoàn hồn, đáp. "Ngày mai gió nổi lên." Cậu nói. "Ừ, biết, trời sẽ lạnh, cậu nhớ mặc nhiều quần áo chút." Trương Lam nói. " Được, cậu cũng vậy, đừng mặc váy đi tất." Trương Lam cắn răng: "Không cần cậu quản tớ." "A ——" Cậu nhẹ cười một tiếng: "Đem tôi từ trong wechat kéo ra, cúp đây." "Tớ không kéo!" "Cậu cứ thử đi!" Cậu đè thấp giọng, uy hiếp, sau đó liền cúp điện thoại. Trương Lam nhìn vào điện thoại hầm hừ: "Thử thì thử!" Sau đó cô ném điện thoại di động, đi vào phòng tắm, trên tay còn cầm quần áo ngủ, quần áo ngủ bị cô vo thành một cục, cô nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, hai bên tai cũng đỏ, còn có đôi môi nhỏ nhắn cũng đỏ luôn. Tiết Nhượng hôm nay bị sao thế? Uống lộn thuốc sao? Trêu đùa như vậy thật không tốt, phạm pháp, có biết không? Ô —— Cô mơ mơ màng màng mở vòi tắm, nước ấm trút xuống, hơi nóng bốc lên toàn bộ phòng tắm, đem cô bao vây ở chính giữa, có thể là mở nước nóng quá. Từ trong phòng tắm đi ra, cả người cô tựa như đều nhuộm một tầng ngọt ngào, dưới chân trống rỗng, cô xoa nhẹ đầu, ngồi trên giường, liền ngồi phải một vật cứng, cô mơ màng mò ra, là điện thoại di động, nhìn tới điện thoại di động cô như càng mơ hồ, mới vừa rồi, Tiết Nhượng chủ động gọi điện thoại cho cô. Là giả đi, chính là một giấc mộng đi. Cô nghĩ như vậy, nằm xuống giường, ngủ một chút, sau đó dậy chơi trò chơi. ............................ Ta là dải phân cách............................. Chung Lệ Nhan bưng sữa bò, vào phòng Tiết Nhượng, để lên bàn, thấy cậu tựa vào ban công gọi điện thoại, giọng trầm thấp, bà nhướng mày, đi tới.
|
Chương 18-2
Chung Lệ Nhan bưng sữa bò, vào phòng Tiết Nhượng, để lên bàn, thấy cậu tựa vào ban công gọi điện thoại, giọng trầm thấp, bà nhướng mày, đi tới. Tiết Nhượng nhàn nhạt nhìn, Chung Lệ Nhan dừng lại, hướng con trai cười, lại chỉ chỉ sữa bò trên bàn, nói: "Nhớ uống." "Vâng." Tiết Nhượng gật đầu. Chung Lệ Nhan đi tới cửa, lại lên sân thượng nhìn, chỉ thấy Tiết Nhượng cúi đầu khóe môi hơi mỉm cười. Mày của bà nhíu lại, cuối cùng, không lên tiếng, đóng cửa đi ra ngoài. Phòng khách thật yên tĩnh. Tiết Khang một tuần nữa mới về, Chung lệ Nhan ngồi xuống, cầm lấy máy tính xách tay, gõ xuống bàn phím, ba phút sau, bà buông laptop ra. Đứng dậy, lần nữa tới cửa phòng của con trai, yên lặng chờ hai giây, bà vặn cửa phòng ra. Đi vào. Tiết Nhượng mở cửa kính sân thượng ra, đúng lúc vào phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Tiết Nhượng thoáng qua một tia không kiên nhẫn. Chung Lệ Nhan cười nói: "Sữa còn nóng, mau uống một chút." "Đã biết." Tiết Nhượng đi qua, cầm cốc sữa lên, ngửa đầu uống. Chung Lệ Nhan cũng không đi ra ngoài, chờ cậu uống xong, lấy cốc: "Đi ngủ sớm một chút, đừng thức quá muộn." "Vâng, mẹ cũng ngủ đi, ngủ ngon." Tiết Nhượng trở lại bên giường, Chung Lệ Nhan nhìn cậu, đi ra, đóng cửa. Cửa vừa đóng, trong phòng an tĩnh, ngón tay thon dài của Tiết Nhượng nắm gối, cầm gối hung hăng ném lên cửa. Gối yên tĩnh từ trên cửa, rơi xuống sàn nhà. Cậu che trán. Trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh. Cha mẹ người khác nghiêm khắc, có lẽ cũng không biến thái như vậy. Cha mẹ cậu nghiêm khắc, muốn cậu đi theo con đường họ đã vạch ra, muốn thành tích của cậu thật tốt, muốn cậu giỏi nhất trong toàn bộ gia đình, chung quy muốn đặt cậu ở trên đầu ngọn sóng. Trở thành tấm gương cho người khác. Có nhiều thứ không được làm. Không được hút thuốc, không được uống rượu, không được đánh nhau, không được chống đối thầy cô giáo, không được yêu đương —— Cậu xoay người, chậc một tiếng. Đứng dậy, xuống giường, vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt. Lúc đi ra, cậu cầm cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm. Nửa giờ sau, cậu bấm số gọi điện thoại, điện thoại vang lên một hồi, không có người nhận, Tiết Nhượng tựa vào đầu giường, duỗi chân dài, vén áo ngủ lên, lộ ra cơ bụng rõ ràng, cậu đang chuẩn bị cúp. Đầu kia liền nhận. Cậu câu môi xuy một tiếng. Đang muốn nói chuyện. Bên kia, mỏng manh, đứt quãng, ở trong đêm khuya, lại có thanh âm của cô gái mềm mại truyền tới. " Nhân Đầu, đừng phá tháp, Lam Bull cho ta, đừng thả, đừng, con mẹ nó ——." Đây là đang chơi trò chơi? Cậu yên lặng nghe, đúng vậy, đang chơi. Tiết Nhượng cúi đầu, khóe môi mỉm cười: "Nó nó cái gì, là con gái, có thể hay không lễ phép một chút." Đầu kia vẫn không đáp. Vẫn là "Mẹ nó, Nhân Đầu, phá đi chứ, đệch ——" Rất mềm mại, thiếu nữ sau khi ngủ dậy mang theo giọng mũi, nhẹ nhàng, mắng người cũng làm cho người ta tê dại, Tiết Nhượng cứ như vậy cầm điện thoại di động, nghe sắp đến một giờ đồng hồ. Cậu nhắm hai mắt, trong đầu xuất hiện đôi mắt xinh đẹp tựa như hồ ly của Trương Lam. Xế chiều hôm nay, hẳn là hôn lên đi. Cậu muốn. ... Trương Lam bị lạnh làm cho tỉnh giấc, mặc dù trên giường dì Lưu đã đổi chăn bông, nhưng cô không biết hôm qua ngủ như thế nào, buổi sáng liền thấy lạnh, lại mở to mắt, cửa sổ không đóng, gió từ cửa sổ nhẹ thổi vào, sách vở trên bàn bị gió thổi bay lên. Cô bất chấp rét run, từ trên giường đứng lên, lảo đảo chạy đến đóng cửa sổ. Xoay người lần nữa chạy về giường, cầm chăn bông lên, che lại bản thân. Thật là sắp đến mùa đông rồi, một chút ấm áp cũng không còn, mùa thu ở đâu —— mùa thu cùng mùa hè đều chen lẫn vào mùa đông rồi, chợt lóe lên. Cô tựa vào đầu giường, quấn chăn ấm áp. Chuông báo thức ở đầu giường vang lên, đúng lúc thời gian cô đi học bình thường. Nhưng hôm nay cuối tuần, cô nhấn tắt đồng hồ báo thức, cửa bị gõ, dì Lưu ở bên ngoài cửa, hỏi: "Cháu dậy chưa?" Trương Lam không muốn xuống giường, cô đáp: "Dậy rồi ạ." "Muốn xuống dưới ăn bữa sáng không?" "Không xuống đâu, cháu không xuống đâu, dì Lưu giúp cháu mang lên đi." Cuối tuần Trương Lam có khi ngủ đến mười một mười hai giờ, đều thường xuyên bỏ qua bữa sáng. Dì Lưu là mới đi ngang qua, nghe tiếng chuông báo thức vang lên, mới gõ cửa. "Được! Cháu đánh răng trước đi!" Dì Lưu nói. Trương Lam tựa vào trên giường, rụt chân lại, có chút ấm áp, mới xuống giường, cô dự định đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng, liền login chơi game. Rửa mặt xong đi ra, bữa sáng đã ở trên bàn, Trương Lam rụt chân, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác mặc vào, lại đi tất, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn một chút. Cô ngồi xuống, thuận tiện lấy di động qua, mở màn hình ra. Đúng lúc có tin nhắn. Là dãy số của Tiết Nhượng gửi đến, cô lập tức nhấn vào, thấy bản ghi âm thoại. Cô mở ra. "Nhân Đầu, đừng phá tháp, Lam Bull cho ta, đừng thả, đừng, con mẹ nó ——." "Mẹ nó, Nhân Đầu, phá đi chứ, Đệch ——" "Cút đi, tỷ tới, cho ngươi sáng mắt." "Phốc ——" Sữa bò trong miệng phun ra ngoài. Tê tê, mềm mại nũng nịu, giọng nữ. Đó không phải giọng cô sao? Còn có một tin nhắn thoại ngắn khác. " Trương Lam, cậu thật sự rất nũng nịu đấy." Giọng Tiết Nhượng nhẹ nhàng, mang theo ý cười. Tác giả có lời muốn nói: Chậc.
|
Chương 19-1
"Ai, nha, đây là như thế nào? Sữa bò không đủ ngọt hay sao?" Dì Lưu vào cửa, liền nhìn một bàn sữa màu trắng, sữa văng khắp nơi. Trương Lam đờ đẫn lấy lại tinh thần, cô cầm lấy điện thoại di động, đỏ mặt, ánh mắt lóe lóe: "Dì Lưu, do cháu không cẩn thận." "Không có việc gì, đứng lên đi, ăn không ngon thì nói với dì, dì làm cái khác cho cháu." Bà kéo Trương Lam kéo lên, lại thấy cô như đang chơi, lấy khăn giấy trên bàn, giúp cô lau tay, lại muốn giúp cô lau điện thoại di động, Trương Lam thấy khăn sắp lau tới, khoát tay nói: "Cháu không sao, điện thoại di động để cháu lau, còn ở trên bàn phiền dì Lưu giúp cháu." " Nha đầu ngốc, cái này có là gì, ngồi xuống đi, chờ môt chút dì đưa phần bữa ăn sáng tới!" Dì Thẩm thu tay, mỉm cười, xoay người sửa sang lại bừa bãi trên bàn. Trương Lam ngồi ở mép giường, nắm điện thoại di động. Một lát sau, gửi một tin nhắn ngắn cho Tiết Nhượng. 【 Cậu tối qua nghe lén bao lâu? 】 Rất nhanh, đầu bên kia đáp lại. 【 Một tiếng đồng hồ đi, chậc. 】 Trương Lam nghiến răng nghiến lợi. 【 Không biết xấu hổ! 】 Tiết Nhượng: 【 Kéo tôi từ trong danh sách đen ra. 】 Trương Lam: 【 Không kéo, cậu bắt nạt tớ, cậu kéo tớ vào danh sách đen một lần, tớ kéo cậu một lần, rất công bằng. 】 Tiết Nhượng: 【 Được, không kéo, vậy tôi sẽ đem đoạn ghi âm này phát trong vòng bạn bè. 】 Trương Lam: 【 Cậu dám! 】 Tiết Nhượng: 【 Tôi có gì mà không dám, cậu cứ thử xem. 】 "Chán ghét!" Trương Lam không nhịn được kêu lên. Dì Lưu đang dọn dẹp sửng sốt, nhìn cô: "Sao thế?" "Không, không." Trương Lam lắc đầu, xoay người nằm sấp ở trên giường, ôm gối, chân lộ ra bên ngoài, dì Lưu dọn dẹp xong, kéo chăn lên cho cô, nói: "Thời tiết lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo, nhiệt độ trong phòng hình như không đủ." Bà ngẩng đầu nhìn điều hòa, đứng dậy, tăng nhiệt độ cao thêm một chút, mới đi ra ngoài. Trương Lam nằm trong ổ chăn, nhìn chằm chằm di động. Tiết Nhượng: 【 Ừ? 】 Tiết Nhượng: 【 Tiểu tỷ tỷ hẹp hòi như vậy sao? Ngay cả lòng khoan dung tha thứ người ta cũng không có? 】 Trương Lam: 【 Đi!!! Tớ mới không hẹp hòi. 】 Vì thế lẩm bẩm bấm vào wechat, đem XR từ trong danh sách đen kéo ra, sau khi kéo, Trương Lam gửi đến một icon. 【 Tiểu tỷ tỷ: Ngoài miệng cười hì hì, trong lòng MMP. 】 【 XR: Ngoan, ôn tập một chút, thứ hai có kỳ thi khảo sát giữa kỳ. 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Cái gì? Lại thi tiếp? 】 【 XR: Ừ. 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ đang định chơi game...】 【XR: Kỳ thi này sẽ không cho cậu chép.】 【 Tiểu tỷ tỷ: Không cho tớ chép thì không chép, lúc thi cậu ngồi cách xa tớ chút! 】 【 XR: Bao nhiêu?】 【 Tiểu tỷ tỷ: Một km đi. 】 【 XR: Cậu có biết một km là bao nhiêu không? 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Chắc là từ phòng học ra đến cổng trường? 】 【 XR: Phốc! 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Cười cái gì mà cười! Đùng. JPG】 【 XR: Hình ảnh. 】 【 XR: Phần ôn tập trọng điểm đấy, cậu theo như tôi nói, ôn tập đi. 】 Trương Lam mở hình ảnh ra. Phía trên là chữ của Tiết Nhượng, chữ của cậu thật sạch sẽ, có lực, hơn nữa lúc cậu chụp rất có tâm, cổ tay cùng đồng hồ đều chụp phải. Tay con trai, thật đẹp. Cô nhìn đến thất thần. Chờ đến khi cô quay đầu lại xem điện thoại, wechat có mấy tin nhắn gửi đến. 【 XR: Đang xem sao? 】 【 XR: Ừ? 】 【 XR: Trả lời tôi. 】 【 XR: Không phải đang nhìn tay của tôi đi? Chảy nước miếng? 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu đang nằm mơ sao? 】 【 XR: A, đừng quên, cậu còn len lén sờ tay tôi nhiều lần. 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Mời cậu ra khỏi wechat của tớ, gặp lại! 】 "Cháu vừa nãy cái gì cũng chưa ăn, dì làm cho cháu một cái bánh mì." Dì Lưu mở cửa đi vào nói, liền thấy Trương Lam ngồi ở mép giường rung chân, cúi đầu cười vui vẻ. Bà đem mâm để trên bàn, hơi khom người nhìn Trương Lam: "Cười cái gì vậy? Tiểu công chúa?" Trương Lam sợ hết hồn, lập tức che điện thoại di động, ngẩng đầu: "Dì Lưu!" Dì Lưu cười một tiếng. "Đang xem cái gì vậy?" Trương Lam lắc đầu: "Không xem cái gì cả, chỉ là cùng bạn học nói chuyện, thứ hai bọn cháu có kỳ thi, cháu, cháu phải ôn tập." "Ôn tập?" Dì Lưu như nghe phải chuyện gì đó không thể tượng tưởng nổi: "Ôn tập sao?" Trương Lam gật đầu: "Đúng vậy!" "Ôn tập tốt, ôn tập, cháu ôn tập đi, dì không làm phiền cháu, dì bây giờ ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho cháu, trưa nay cháu muốn ăn gì? Hầm cho cháu bát canh gà ác được không? Thời tiết lạnh, uống bổ máu, còn có hình như kinh nguyệt cháu sắp tới, mấy ngày nay không thể ăn lạnh." Dì Lưu nghe cô muốn ôn tập, mừng tít mắt, không giống như lúc học trung học. "Vâng ạ." Trương Lam nhớ tối hôm qua ăn nhiều đồ lạnh như vậy, không nhịn được le lưỡi. Dì Lưu lại dặn dò tiếp, bảo cô đừng học quá mệt, liền đóng cửa đi ra ngoài. Trương Lam: "...." Học tập quá mệt? ... Cô cũng không có ý định ôn tập. Điều hòa mở một hồi, ấm áp hơn, Trương Lam đi chân trần xuống giường đi đến trên bàn, đem bánh mì cùng sữa ăn, ăn xong lại ngồi xuống giường, ngồi một hồi, lại đứng dậy, chạy đến bàn học, mở tin nhắn ra, dựa theo những phần trọng điểm mà Tiết Nhượng nói, xem, bắt đầu làm. Mười phút. Hai mươi phút. Ba mươi phút. Trương Lam có chút mệt nhọc.
|
Chương 19-2
Trương Lam có chút mệt nhọc. Cô quay đầu nhìn máy tính bàn, máy tính giống như tỏa ra một sự mê hoặc rất lớn, lúc này giống như một người đẹp trai, vai rộng eo hẹp, còn cười với cô, còn ngoắc ngoắc ngón tay. Khuôn mặt kia, đặc biệt giống Tiết Nhượng. Ba mươi lăm phút. Cô đứng dậy, đi tới máy tính, ánh mắt lóe sáng, mở máy tính ra. Bắt đầu trò chơi. Gõ bàn phím thật nhanh. Ăn cơm trưa xong, Trương Lam về phòng, định xem qua bài tập chút sau đó rồi ngủ. Năm phút sau, cô nằm ở trên bàn học, ngủ rất ngon. Sau đó mơ mơ màng màng, giống như có tiếng điện thoại vang lên, mở hé mắt, cầm lấy, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nghe. Mặt lại lần nữa nằm xuống sách vở. "A lô." Cô nhắm mắt lại cúi đầu trả lời. "..." Tiết Nhượng hỏi: "Ôn tập đến đâu rồi." "Ôn tập?" Cô rất buồn ngủ, thần trí như trôi đi: "Ôn tập cái gì? Tớ mới chơi trò chơi xong, mệt quá." Tiết Nhượng miết nhẹ môi dưới, cười khẽ: "Cho nên? Hôm nay cậu cũng chưa ôn tập sao?" "Không, tớ sao có thể ôn tập được." Cô còn chưa có mở mắt, chỉ cảm thấy tiếng nói rất êm tai, Tiết Nhượng xuy một tiếng: "Uổng phí công sức của tôi, cúp đây." "Đừng cúp! Thanh âm của cậu rất êm tai, cậu nói thêm một hồi nữa đi!" Giọng cô mơ hồ, Tiết Nhượng nhướng mi: "Cậu đang ngủ?" "Ừ, có chút mệt." "Vậy cậu hôn tôi một cái." Cậu đột nhiên nói. "Moa!" Âm thanh mềm mại nũng nịu truyền tới. Tiết Nhượng ở đầu bên kia, không nhìn được chửi thề một tiếng. "Cậu sao lại mắng người chứ?" Trương Lam nghe được, bất mãn nói, cô quay đầu, bên kia nằm trên sách vở, ấn nút, lúc này mặt lại áp lên di động. "Tôi không mắng..." Lời chưa nói xong, trong loa truyền tới tiếng "Đô đô đô —— ". Đầu kia cúp. Tiết Nhượng cầm điện thoại, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Sau đó, đôi mắt cậu mang theo ý cười, cơ thể lười biếng dựa vào trên vách tường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời u ám. Một màu xám tro bao phủ cả một tòa cao ốc. Cậu phát một tin lên vòng bạn bè. XR: Chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ bị hồ ly câu hồn. Lúc Trương Lam vào bắt đầu vào lớp, cậu không nghĩ tới điều này, cô gái tính cách hoạt bát năng động khắc sâu trong lòng cậu, sau đó biết được cô và Tần Thiên là bạn tốt, Tần Thiên dặn, ở trong trường chăm sóc cô cho thật tốt, cậu liền làm theo, ai lại nghĩ đến được —— lúc cậu ngã trên mặt đất, cô gái ở trong lòng như ánh mặt trời, tươi sáng rực rỡ. Giống như thất thải cầu vồng*, tiến vào lòng cậu. *Bảy sắc cầu vồng. ... Ở nhà ngây người hai ngày, bởi vì thời tiết lạnh, Trương Lam lười ra ngoài, chủ nhật Chu Tuệ cùng Đinh Tiểu Linh chạy tới tìm cô chơi, ba người ở trên phòng thay đổi quần áo trang điểm, sau đó lấy điện thoại chơi game. Trương Lam đem bài ôn tập toàn bộ đều ném ra sau đầu. Buổi sáng thứ hai, Trương Lam đi vào lớp, mới bất tri bất giác nhớ tới, hôm nay có kỳ thi. Cô đi tới chỗ ngồi, chớp mắt. Tiết Nhượng đang dựa lưng vào ghế ngồi, đeo tai nghe, kéo cô xuống: "Ngồi xuống, chắn tầm mắt!" Tay Trương Lam bị cậu kéo, kinh ngạc, theo bản năng rút tay lại, sau đó mặt liền đỏ, cô lẩm bẩm: "Cậu sao lại kéo tay tớ? Đây phải nói là cậu sờ soạng tớ." Tiết Nhượng tựa tiếu phi tiếu nhìn cô. Hồi lâu, cậu liếm môi một cái, đến gần cô, tầm mắt dừng ở son màu đỏ trên đôi môi nhỏ nhắn của cô, Trương Lam khẩn trương, đưa tay che miệng cậu. "Cậu, cậu làm gì vậy? Sáng sớm đã đùa giớn lưu manh!" Bàn tay con gái thật mềm, nhất là của cô, càng mềm hơn, Tiết Nhượng liền như vậy nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, mặt Trương Lam đỏ lên. Rụt tay lại, nói: "Sắp thi rồi!" Tiết Nhượng nghiêng đâu, đeo tai nghe: "Có thể cho cậu chép." "Không muốn! Tớ muốn quyết chí tự bản thân làm!" Trương Lam vừa nói liền đem cặp sách bỏ vào trong ngăn bàn, lại lấy bút và giấy nháp ra, để trên bàn. Phan Vĩ ở một bên ngậm kẹo que, ý vị thâm trường nhìn Tiết Nhượng. Tiết Nhượng lười biếng nhìn lại, há miệng nói. Khẩu hình "Cút đi!" Phân Vĩ hừ một tiếng, lại đáp: "Tớ biết tình trạng của cậu rồi, đừng ép tớ nói ra!" "Chậc." Tiết Nhượng khinh thường cười, Phan Vĩ cúi đầu, gõ wechat. 【 Phan Vĩ: Tiểu ca ca, cậu thích cô ấy khi nào thế? Vì sao? Lúc trước còn không thấy cậu có phản ứng nha, nói mau, tư vấn trực tiếp, phải nói cho tớ mới được. 】 【 XR: Kha nam, tự cậu đoán đi. 】 【 Phan Vĩ:... 】 Tiếng chuông vang lên, thầy giáo giám thị đến. Lần này người coi thi là thầy giáo chủ nhiệm, mặc tây trang màu đen, đứng thẳng lưng, tóc chải đều, sau khi phát đề thi, ông sắc bén nhìn bọn họ, nói: "Đều tự lực làm bài, đừng nhìn loạn, đầu cũng đừng quay lên quay xuống, tôi liếc mắt là có thể thấy các cô cậu đang làm gì, gian lận với tôi là vô ích, thu điện thoại di động lại." Ông lấy điện thoại của lớp trưởng đi. Lớp trưởng: "..." Tôi là lớp trưởng ư! Tôi lần trước thi đứng thứ hai nha! Các bạn học nhìn, không nhịn được bật cười, Trương Lam cũng bật cười, một cây bút, để bên môi cô, cô nghiêng đầu, Tiết Nhượng lười biếng cười nói: " Thi thật tốt." Trương Lam trừng cậu: "Cậu quản tớ!" Tiết Nhượng dùng đầu bút điểm điểm trên môi của cô. Trương Lam: "..." Mẹ ơi! Có người trêu đùa con! Tác giả có lời muốn nói: Nhóm bảo bối, bảy giờ sáng mai gặp lại.
|
Chương 20-1
Quyết chí tự thân tự lực, sáu chữ này, rất nhanh liền như mấy cái tát đánh vào mặt. Trương Lam kiên trì không đến ba giây, liền muốn nhìn bài thi của Tiết Nhượng, đầu vừa xoay qua, mặt đã bị tay cậu đẩy ra, Trương Lam nghiến răng: "Không phải nói cho tớ chép sao?" Tiết Nhượng cúi đầu, nói rất nhẹ: "Thầy giáo giám thị còn ở đây, cậu quay đầu lại đi." Trương Lam cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt của thầy giáo vừa vặn nhìn hướng này, cô cúi đầu xuống, cầm bút, ở trong nháp viết linh tinh. Thầy chủ nhiệm hừ một tiếng, từ bục giảng đi xuống, cố ý đi tới bên cạnh người Trương Lam. Trương Lam cúi thấp người, cả khuôn mặt đều áp vào bài thi, ở trên nháp viết một câu đề, coi như chạm mặt, nhưng tốt xấu gì cũng có tính toán. Thầy chủ nhiệm cúi người xuống, lại gần cô, nhìn chằm chằm hai giây, từ bên cạnh đi qua, còn có mùi của keo xịt tóc. Ông vừa đi. Trương Lam thở phào một hơi, cả người buông lỏng, bút lệch qua trên bàn. Tiết Nhượng không cần quay đầu đều biết tình huống của cô, nhẹ cười, Trương Lam bị cậu cười mặt đỏ lên, dùng bút chọc chọc cánh tay cậu. Tiết Nhượng một bên nhanh chóng điền đáp án, một bên phân tâm: "Ừ?" "Tớ đều chưa làm nha, làm sao bây giờ?" Trương Lam có chút ủy khuất. "Cậu trước cứ điền trước đi." Tiết Nhượng lật bài thi, điền tiếp: "Sau đó, tôi sẽ giúp cậu, nhưng cùng lắm chỉ có thể giúp cậu đạt tiêu chuẩn." "Đạt tiêu chuẩn là tốt rồi!" Trương Lam nhớ tới đãi ngộ của lần trước, tinh thần hăng hái, Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn cô, câu môi: "Tôi giúp cậu đạt tiêu chuẩn, cậu lấy gì để báo đáp?" Trương Lam nhìn cậu, chớp chớp mắt. "Mang cho cậu Tiramisu nha? Ăn ngon lắm nha." Tiết Nhượng nhìn đôi môi phấn nộn của cô, vào mùa đông, con gái luôn thoa một lớp trong suốt của son dưỡng môi, giống như hoa quả đông thạch vậy. Cậu dùng bút chạm vào môi cô: "Môi cậu có ăn ngon không?" Trương Lam ngơ ngác nhìn cậu. Tiết Nhượng nhướng mày cười, quay đầu trở về, tiếp tục làm. Hai giây sau, Trương Lam chợt cúi đầu xuống, cầm bút lên, bắt đầu điền, nhưng bên tai vẫn ửng đỏ. Cả một ngày đều thi, thi xong môn này sẽ đến môn khác, đều là bài thi trắc nghiệm, làm cho Trương Lam thật chán nản, dù sao mỗi lần thi cô đều như vậy, chính cô cũng thành thói quen, cuối cùng là môn chính trị, bắt đầu vào tiết hai buổi chiều, lúc này bầu trời xám tro chậm rãi le lói ánh mặt trời. Ở trong phòng thi các bạn học đầu đổ đầy mồ hôi, ánh nắng chiếu vào, rơi ở trên khuôn mặt ấm áp, không khỏi, chân mày bọn họ cũng thư giãn, làm bài càng nhanh hơn. Còn chưa đến giờ nộp bài thi, vậy mà có không ít bạn học đã nộp lên, vừa ra phòng học, chân bước nhẹ nhàng, rất nhanh biến mất ở cầu thang. Phan Vĩ cũng nộp bài thi, nhìn Tiết Nhượng ở phía trước, cười xấu xa: "Cậu cũng nộp đi." Tầm mắt còn cố ý nhìn đến Trương Lam đang múa bút thành văn, Tiết Nhượng sớm đã làm xong, cậu có thể là người nộp đầu tiên, nhưng bởi vì Trương Lam, cậu chậm chạp không giao lên, vừa nhìn gò má Trương Lam, ánh mặt trời chiếu ở trong mắt của cô. Lông mi cong cong, giống như cây quạt nhỏ, cậu nhiều lần muốn dùng đầu bút chạm vào lông mi thật dài của cô. Trương Lam thì căn bản không biết tâm tư của người ngồi bên cạnh này, cô đang cố gắng làm, môn chính trị này, kỳ thực đối với cô không khó, ba cô Trương Trọng Cảnh có khứu giác của thương nhân, cũng có tư tưởng chính trị, trước kia cô đều ở bên cạnh ba, ngồi trong lòng ông, cùng ông xem tin tức chính trị tẻ nhạt. Nếu không phải đi học mỗi môn đều ngủ. Khả năng thành tích sẽ không giống như bây giờ. Bất tri bất giác, bạn học trong lớp đi hết rồi, thầy giám thị là chủ nhiệm lớp bên cạnh, ngồi trên bục giảng, hai tay ôm ngực, đang ngủ gà ngủ gật. Trong phòng học yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng bàn ghế di chuyển của lớp bên cạnh. Viết xong một câu cuối cùng, Trương Lam đem bài thi nộp lên: "Nộp bài thi!" "Trương Lam." Giọng lười biếng của Tiết Nhượng truyền tới. "Ừ?" Trương Lam quay đầu, nhìn về phía cậu, ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu, có chút mông lung, cậu lười biếng tựa vào trên vách tường, Trương Lam trừng mắt nhìn: "Chuyện gì nha?" Tiết Nhượng động một cái, sau đó, lại gần cô, Trương Lam ngừng thở, ngay sau đó, ở khóe môi của cô, bị môi mỏng của cậu nhẹ nhàng chạm vào, xúc cảm ấm áp mềm mại, Trương Lam che miệng, trừng mắt to nhìn cậu, bên tai Tiết Nhượng cũng có chút đỏ, cậu rũ mắt xuống, lấy bài thi của mình, thuận tay lấy cặp sách, kéo ghế ra, tiến lên nộp bài thi. Thầy giám thị từ trong mộng tỉnh lại, ngồi thẳng người, phát hiện trong lớp chỉ còn một bạn học nữ. Ông hướng Trương Lam gọi: "Bạn học, em còn không nộp bài thi sao? Các bạn trong lớp đều đi cả rồi." Cùng với lời của thầy giáo, tiếng chuông tan học vang lên, Trương Lam hoàn hồn, lúng túng cầm bài thi, nộp lên. Thầy giám thị ngẩng đầu: "Sao mặt em lại đỏ như vậy? Sốt sao?" "Không có, không có ạ!" Trương Lam lắc đầu, lúc đi xuống thiếu chút nữa đụng vào bàn, cô trở lại chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, liền không nghĩ tới. Nửa giây sau, cô nằm ở trên bàn. Tim đập nhanh. 【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu có ý gì? 】 【 XR: Nộp bài thi rồi sao? 】 【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu đừng có chuyển chủ đề. 】 【 XR: Hôm nay cậu thoa son, là vị quýt? 】
|