Trái Cấm Tình Yêu Của Vampire
|
|
Ở trên bờ những người được vinh dự xem cảnh Raio và Samy ở bên nhau đều thầm chúc phúc cho họ, trừ Saly và hai vị khách không mời ra. Heyoumi và Kora đã chứng kiến toàn bộ kế hoạch của con rối, họ không can dự cũng không tiến ra gây rối, chỉ lặng lẽ quan sát từ xa rồi tự tạo cho mình những cảm xúc khó nói thành lời. Heyoumi ganh tỵ với Samy, cô giữ mạng sống lại cho Samy để tự ngược tâm mình, lại đau theo cách khó coi nhất khi người bày ra mọi việc lại là bề tôi mà cô đã tạo ra. Khẽ mỉm cười chua chát Heyoumi nhanh chóng rời khởi khu vườn thiêng, trước đó cô còn kịp nhìn con rối lần cuối và nói lời từ biệt với nó trong thâm tâm.
"Ra đi thanh thảng... Đừng làm con rối nữa, mi và ta đã không còn nợ gì nhau."
Bóng dáng Heyoumi khuất dần sau hàng anh đào, chính tình yêu và sự nhân hậu của con rối đã làm sống lại trong lòng Heyoumi nhiều suy ngẫm. Tình yêu đi kèm với sự ích kỉ sẽ mãi không có kết quả tốt, Heyoumi có ngộ ra được điều đó để quay đầu lại thoát ra khỏi sự khống chế của bóng tối, điều đó không do cô tự quyết định được vì vận mệnh của cô đang bị chúa tể nắm giữ.
Kora cũng nối bước theo Heyoumi, anh rời khỏi khu vườn thiêng với tâm trạng hổn tạp. Đố kị là điều hiển nhiên nhưng tim lại khẽ đau nên Kora mới bận lòng không rõ vì sao. Kora bước đi vô hồn rồi lấy tay đặt nhẹ lên môi mình, mùi máu của Samy như bay thoáng qua rồi đọng lại trong đầu lưỡi anh, có chút vị ngọt gọi là sự rung động
Lúc này con rối là người có tâm trạng ổn định nhất, nó vui vì sắp được giải thoát khỏi đau thương, vui khi nhìn thấy Raio đã tìm lại được hạnh phúc thật sự. Tayoo thì im lặng trầm ngâm, ngồi gần cậu vẻ mặt Yona đăm chiêu không kém, nhỏ không vui cũng chẳng buồn, chỉ khẽ đau theo nỗi đau của ai đó, vì nhỏ cảm nhận được tim cậu đang thầm rỉ máu.
Dưới đáy hồ sâu lúc này khung cảnh trở nên đẹp thanh thoát, hàng vạn ngôi sao biển đủ sắc đang phát sáng tạo nên một vầng hào quang bao quanh lấy Raio và Samy, nhưng cảnh có nổi bật đến mấy cũng phải khép mình chùn xuống để nhường chỗ cho yêu thương lên ngôi. Raio vẫn đang giữ lấy Samy cho riêng mình, cậu ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn sâu đủ để cô quên đi cơn khó thở. Thời gian lúc này như dừng lại, từng dòng nước cuộn xoay vây lấy hai tâm hồn thuộc về nhau, giúp cho Raio và Samy hòa quyện thành một, tâm ý tương thông. Khoảnh khắc ấy những mãn kí ức năm xưa lại chợt ùa về mờ ảo, từng khung cảnh một lướt qua chậm rãi trong đầu họ, như một cuốn phim được tua chậm giúp họ nhận ra một vài mảnh vỡ của kí ức mà mình tạm lãng quên.
Samy như đã nhớ ra thêm điều gì, sau nụ hôn sâu của Raio cô đã khẽ chau mày nhìn cậu chăm chú. Hình ảnh cậu bé với mái tóc bạch kim nổi bật, đôi mắt tím chìm đắm trong màn đêm tĩnh mịch nhưng vẫn vui vẻ đùa nghịch bên một cô bé, nụ cười hạnh phúc luôn hiện hữu trên môi họ. Cô bé ấy chính là Samy, còn cầu bé kia trông rất thân quen xong lại có phần xa cách, đã bao lần Samy mơ thấy cậu bé song đây là lần đầu tiên cô nhớ ra tên cậu, đó cũng là điều khiến cô phải thẩn thờ suy nghĩ.
" Raio... lại đây bên em nào Raio, ở đây có nhiều hoa đẹp lắm này. "
Tiếng kêu của cô bé cứ vang văng vẳng bên tai Samy, hình ảnh cô bé vô tư chạy đi trước, sau đó ngoảnh mặt lại với gọi cậu bé hiện lên mờ ảo, cánh đồng hoa oải hương trở nên đẹp tinh khôi bởi sự xuất hiện của họ. Samy vẫn nhìn Raio với cảm xúc hổn tạp, dứt khỏi dòng suy nghĩ cô bắt đầu rơi vào tâm trạng hổn loạn, đấu óc trống không tưởng chừng như muốn vỡ tung ra. Samy cứ nghĩ đến cậu bé thì tim lại đau, tên cậu ấy là trùng hợp giống tên Raio hay có một mối liên hệ nào khác giữa hai người, cô càng cố nhớ lại càng mơ hồ không sao xác định được cốt lỗi của vấn đề mình đang muốn xác thực.
Cảm nhận được sự khác lạ từ Samy Raio nhanh chóng ôm chặt lấy cô rồi hóa phép đưa cả hai rời khỏi đáy hồ. Chỉ trong tích tắt Raio và Samy đã có mặt trên bờ, lúc này con rối đã được Tayoo bế lại gần mặt hồ, Yona vẫn ở bên truyền pháp lực cho nó, nhỏ toàn tâm giúp sức nên con rối mới có thể tỉnh táo để bắt chuyện với Raio. Nó cất lời hỏi tình hình của Samy, giọng nói lúc này đã dần yếu đi và bị đứt quảng.
- Raio sempai... Samy... cô ấy bị sao thế?
- Ta không rõ, có lẽ cô ấy bị hoảng loạn vì nhớ đến một kí ức nào đó không nên nhớ... Do Samy cứ cố gắng nhớ nên mới bị đau đầu, ta không sao tiếp cận vào kí ức đó được. - Raio chậm rãi cất lời, cậu vẫn ôm trọn thân người nhỏ bé của Samy vào lòng, cô lúc này đã vơi bớt sự hoảng loạn và đã tỉnh táo hơn.
- Raio, em có cảm giác anh và Samy có duyên kiếp từ lâu rồi... anh nên tìm hiểu để giúp Samy thoát khỏi sự tơ rối... có vẻ như kí ức của cô ấy đã bị ai đó phong ấn lại. - Con rối tiếp tục cất lời, khi quan sát biểu hiện của Samy lúc còn ở dưới đáy hồ nó đã thông ra vài điều. Con rối vì thế muốn nhắc nhở Raio, để cậu giúp Samy tìm lại mảng kí ức đã bị lấy đi.
- Ta hiểu ý em... Khoan đã, có gì đó bất ổn ở đây... em đang dần mờ nhạt. - Raio sau khi nghe con rối nói thì lặng đi suy nghĩ, cậu đang nói đoạn chưa hết ý thì chợt nhận ra sự khác lạ của con rối nên vội bất an chuyển chủ đề ngay, tập trung sự chú ý của mọi người vào con rối.
- Cậu ấy đang tan biến sao? Không thể như thế được, Raio sempai anh làm gì đó cứu cậu ấy đi. - Samy thẩn thờ ngồi ôm đầu, cô đã thoát khỏi vòng suy nghĩ bế tắt của mình để trở về với hiện tại. Samy cất lời sau khi nghe Raio nói, thái độ lo lắng lộ rõ trên gương mặt đang dần xanh đi của cô.
- Vô ích thôi Samy, quá trễ rồi. - Tayoo ôm chặt con rối vào lòng, cậu chậm rãi cất lời thay cho Raio.
Tayoo trân quý và chăm lo cho con rối giống như cách cậu yêu thương Samy, chỉ khác là cậu xem nó như là em gái mình. Thời gian qua ở bên con rối Tayoo có cảm giác thân quen lạ, một phần do nó mang hình dạng của Samy, nhưng lí do sâu xa hơn là do cậu đồng cảm với sự ích kỉ nhưng lại rất cao thượng trong tình yêu của nó. Vật vô tri như con rối một khi đã có tình cảm sẽ rất đáng sợ, nó có thể bất chấp tất cả để có được người nó yêu. Nhưng con rối lại có tấm lòng lương thiện, tuy ban đầu sự tà ác đã che mờ tất cả song về sau chính nó đã lựa chọn quay đầu, buông bỏ tham vọng để được giải thoát, chờ ngày hồi sinh và có thể sống như một người bình thường.
Samy sau khi nghe Tayoo nói xong thì lặng đi, cô bắt đầu khóc như một đứa trẻ, nước mắt không ngừng rơi ướt đẫm cả cánh tay Raio. Nhìn thấy sự đau xót của Samy mọi người cũng phải tâm trạng theo cô, tuy đã cố kiềm chế cảm xúc song Yona vẫn không dấu được sự nuối tiếc, nhỏ đã thôi truyền pháp lực tiếp vì bị con rối ngăn cản, nó không muốn nhỏ phí sức nên tự phong ấn cơ thể rồi nhẹ nhàng mỉm cười chờ đón cái chết một cách thanh thản, không phiền muộn.
Raio và Tayoo là hai người có vẻ mặt lạnh nhất, họ không nói gì thêm chỉ ngồi làm điểm tựa cho Samy và con rối. Mọi người điều biết sự thật không thể thay đổi, vạn vật đều có số nên phải tuân theo quy luật tồn vong của nó. Đau đớn rồi cũng sẽ nhanh qua đi, chết không phải là kết thúc, nó chỉ mới là sự khởi đầu, câu nói này rất phù hợp với tình cảnh hiện tại của con rối.
Raio và Tayoo vẫn buồn thay cho con rối tuy nhiên lại không thể hiện cảm xúc ấy ra bên ngoài, nhưng chỉ với ánh mắt bi thương khi họ nhìn con rối cũng đủ để nó hiểu được tâm ý của họ dành cho mình, nó vì thế mỉm cười hạnh phúc siết nhẹ tay họ.
Saly ngồi bên phiến đá gần đấy, nhỏ như bị bỏ rơi khi không được ai chú ý. Sự thật là Raio đã quan sát Saly khi vừa mới lên, cậu biết Saly vẫn ổn nên mới tạm lơ nhỏ đi để toàn tâm ở bên con rối, giúp nó ra đi thanh thản không phiền muộn. Samy cũng đã hướng mắt xem xét Saly, cô biết nhỏ không sao nên mới an tâm cùng mọi người lo cho con rối. Chỉ có Yona và Tayoo là vô cảm trước sự tồn tại của Saly, sau cuộc nói chuyện với con rối cả hai đã thông suốt vài điều, đó là lí do họ rất hiểu Saly, chắc chắn nhỏ không thể bị gì nghiêm trọng.
Saly ngồi thẩn thờ quan sát mọi người, nhỏ không có chút cảm xúc khi nhìn con rối thoi thóp. Việc Raio vừa làm đã đủ để nhỏ đau tận tâm can, giờ anh lại vì con rối mà bỏ bê, xem nhỏ như người vô hình, mối thù này nhỏ sẽ bắt Samy trả thay cho con rối, đù trước đó nó đã phải chịu lấy đau thương từ nhỏ.
Lúc giao đấu với con rối Saly đã ân thầm dùng phép hạ độc nó, cộng với việc bị Heyoumi thu hồi pháp lực bóng tối nên nó đã bị hao tổn sinh khí khá nhiều. Khi nãy con rối lại cố gắng thi triển phép để tạo ra cạm bẫy thử lòng Raio, nó dường như đã vắt cạn sức để làm việc cuối ấy cho nên mạng sống hiện tại như đèn đưa trước gió, sẽ rất nhanh thôi sẽ phải vụt tắt. Mọi người đều biết rõ việc ấy, nhưng không ai đau buồn nữa vì họ biết với cảnh hiện tại biến mất sẽ tốt hơn cho con rối.
Khung gian khu vườn thiêng trong khoảnh khắc này chợt bừng sáng, ánh nắng mai xoa dịu sự lạnh giá trong lòng của mỗi người, lúc này đây chỉ có yêu thương là vĩnh hằng. Sự chia li không còn đáng sợ như quy luật của nó, bởi vì trong thâm tâm ai cũng có mảng kí ức trống để lưu lại những người thân đã ra đi.
- Thôi nào.. mọi người trầm tư thế sao em ra đi thanh thản được. Vui lên nào, rồi một ngày nào đó em nhất định sẽ quay về...
Con rối cất lời xóa tan bầu không khí yên lặng, lời nói ẩn ý của nó khiến cho sự bất an của mọi người vơi đi phần nào, dù biết rằng nó sẽ quay về nhưng hiện tại họ vẫn không nỡ nhìn nó ra đi sớm như thế này.
- Vui chứ, mọi người rất vui vì cậu sắp được giải thoát khỏi kiếp con rối. Cậu hãy sớm quay về, tuy ta quen nhau chưa lâu nhưng mình đã xem cậu là bạn, vì thế khi đi xa cậu phải nhớ đến mình đấy. - Samy sau khi lau vội nước mắt thì cất lời nhắn nhủ với con rối, cô còn cười ôn hòa nắm tay nó.
- Nhất định sẽ nhớ... mình sao có thể quên được gương mặt của cậu chứ, vì mình từng là cậu mà. Mình muốn nghe lại bài " Khúc li biệt ", Yona hát lại cho mình nghe nha, còn Samy và anh Tayoo thì múa minh họa, riêng Raio sempai... em muốn được anh ôm giây lát, trước lúc ra đi đây là tâm nguyện cuối cùng của em. - Con rối dùng những sinh khí sau cùng để cất lời, nó nhìn mọi người bằng ánh mắt mong đợi, vẻ mặt lúc này đã trắng đi rất nhiều, thân thể nó cũng đang mờ nhạt hơn.
- Được, để ta ở bên và tiễn em đi... - Raio đáp lời, cậu nói xong thì tiến đến dỡ lấy con rối từ tay Tayoo.
- Trước khi hát mình muốn trả lời câu hỏi của cậu... Mình đã xem cậu là bạn, không phải vì cậu mang thân phận của Samy, mà vì cậu là một con rối lương thiện.
Yona chậm rãi cất lời, nhỏ nói xong thì bắt đầu cất giọng hát. Con rối nghe Yona nói liền mỉm cười hạnh phúc, nó nhìn nhỏ bằng ánh mắt biết ơn đầy yêu thương.
Samy cũng nhanh chóng hòa nhịp múa theo giai điệu bài hát, Tayoo thì đứng bên Yona từ tốn chơi vĩ cầm, cậu phiêu theo cảm xúc để kéo nên những âm thanh tiễn biệt rất thân tình.
Con rối lúc này là người hạnh phúc nhất, tâm nguyện cuối của nó đã được thành toàn, không còn gì để tiếc nuối nó vì thế cất lời cuối nhắn gửi với Raio, hi vọng cậu sẽ giống như nó có thể sáng suốt chọn cho mình một cách giải thoát để thoát khỏi đau thương.
- Raio sempai... hãy sống vui vẻ và ở bên cạnh người anh yêu, đừng rời xa cô ấy... Samy ngốc lắm, anh cứ chạy cô ấy sẽ không đuổi kịp, và cô ấy sẽ chọn cách chạy trốn như anh đấy... Hai người đừng cố chấp... anh nên giúp Samy nhận ra sự thật... đừng lầm tưởng tin Saly, cô ấy không phải người đơn thuần... Saly là...
Con rối đang nói đoạn thì phải cắt lời vì sức đã kiệt, máu từ miệng tuông ra khiến nó không tiếp tục nói được.
- Ta hiểu rồi, em hãy yên tâm ra đi... Ta hứa sẽ bảo vệ Samy, không để cô ấy chịu uất ức hay đau khổ. - Raio cất lời trấn an con rối, cậu tuy hứa với nó sẽ ở bên Samy nhưng lại là theo cách âm thầm.
Yona, Samy và Tayoo đã thôi hát múa, giai điệu " Khúc biệt li " kết thúc trong khoảnh khắc bình yên nhất, gió cũng không thổi nữa, chỉ có nhưng cánh hoa trắng rơi nhẹ khắp nơi như thầm khóc thương cho con rối.
Mọi người nhanh chóng đến bên con rối, họ vây quanh nó, cùng nắm tay truyền hơi ấm và tiễn đưa nó. Con rối nằm trong vòng tay Raio, ánh mắt nó chậm rãi dừng lại trên từng gương mặt thân quen. Cố gượng chút sức tàn nó cất lời cuối từ biệt mọi người, ẩn ý vẫn dành nhiều cho Samy.
- Em ra đi khi được ở bên mọi người thế này... thì chẳng còn gì nuối tiếc hay ân hận. Mọi người hãy sống hạnh phúc thay cho phần của em... nắm tay nhau mà đi đến hết cuộc đời. Samy, cậu hãy nhớ cẩn trọng đừng... quá tin người, cậu cũng đừng chạy trốn mãi, hãy dũng cảm giành lấy anh ấy.
Con rối nói rồi thì nắm lấy tay Samy đặt vào tay Raio, nó khó nhọc nói hết câu, thân người mờ nhạt dần không còn chút sức sống. Mọi người nhìn con rối bằng ánh mắt xót thương, không ai nói thêm lời nào, họ đồng loạt mặc niềm cùng đọc thần cú cầu siêu cho nó.
Tiếng khúc khít vang lên, Samy vẫn khóc ròng như đang tận mắt nhìn mình phải ra đi. Con rối mang hình dáng Samy, nó vẫn chưa trở về với hình dạng vốn có của mình, đó là lí do Samy bị chi phối tâm trạng theo nó. Khoảnh khắc bi thương này Samy đã từng mơ thấy, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau, không phải cô chết đi nhưng sao tim vẫn đau thế này, đây có thể là một dự cảm cho tương lai của cô. Một ngày nào đó Samy cũng sẽ phải ra đi, như cách mà con rối đã chọn cho mình...
Con rối hiểu rõ tâm tư của Samy, tuy không thể nói gì thêm vì sức đã tàn song bàn tay nó đang đặt nhẹ lên gương mặt ẩn sâu sự đau thương của Samy, như muốn trấn an và truyền thêm sức mạnh cho cô. Sau đó con rối hướng ánh mắt nhìn mọi người lần cuối, nó đã tan biến rất nhanh vì sinh khí đã cạn thật sự, trước lúc trở thành tàn tro hư ảo con rối đã kịp nhắn gửi câu cuối với những người bạn của nó.
- Tạm... biệt...
Câu nói vừa dứt đó cũng là lúc con rối biến mất vào hư không. Vòng tay Raio buông hờ không còn giữ lấy con rối, Samy tuy cố níu giữ lấy con rối thêm giây lát song cô vẫn không sao nắm được nó. Con rối đã ra đi thực sự, trong thoáng chốc nơi mặt đất hiện ra vật sinh khai của con rối, đó là một hình nhân con rối đơn điệu được may bằng vải trắng. Con rối ấy có đôi mắt buồn, miệng cũng không cười dù trên tay nó đang nắm giữ một trái tim của yêu thương. Khẽ cúi người Samy nhặt con rối lên và ngắm nhìn nó, cô lại khóc khúc khít, nước mắt chảy dài rơi xuống mắt con rối. Trong khoảnh khắc ấy không gian chợt bừng sáng lạ thường, nhưng nó đã nhanh chóng biến mất ngay sau đó, không có gì thay đổi ngoài vẻ mặt hạnh phúc của con rối, môi nó đang mỉm cười với mọi người.
Không ai nói gì sau sự việc kì lạ ấy, Raio, Tayoo và Yona chỉ trầm tư nhìn Samy đầy ẩn ý, họ nhanh chóng trấn an cô và cùng ra về. Yona là người xóa tan sự im lặng, nhỏ nắm lấy tay Samy cất lời thay hai chàng trai.
- Con rối đi rồi sẽ lại quay về, cậu mà cứ nặng tình thế thì ai nỡ đi đây Samy. Ngoan về phòng nghỉ cùng mình, mấy ngày qua cậu đã chịu nhiều vất vả nên chắc đã mệt lắm.
- Ta về thôi, mình đúng là đang không ổn. - Samy nắm lấy tay Yona rồi kéo nhỏ đi cùng mình, lời cô nói ra vô hồn, ẩn chứa đầy sự bất an.
- Em và Tayoo đưa Samy về giúp ta, ta sẽ đưa Saly về phòng mình giúp cô ấy trị thương.
Raio cất lời sau khi nghe Samy nói, cậu nhanh chóng đến bên bế Saly vụt biến vào hư không. Lúc này Samy, Yona và Tayoo cũng rời khỏi khu vườn thiêng, họ mang theo con rối cùng về để nó không còn cô đơn như trước đây.
Khung cảnh khu vườn trở về với sự yên bình vốn có của nó, những cánh hoa đào vẫn bay vờn trong gió như đang tiễn đưa linh hồn con rối về với cõi thiên thu. Một ngày nữa lại dần trôi qua với biết bao sự kiện, kì thi cuối kết thúc đã để lại trong lòng người nhiều cảm xúc hổn tạp, có yêu thương và có cả sự đau xót lúc chia li. Tạm biệt con rối các bạn trẻ lại quay về với nhịp sống của mình, vẫn còn rất nhiều sóng gió và khó khăn đang đợi họ vượt qua...
|
Chương 33: LỜI CHIA TAY
Trường Quenci sắp bắt đầu bước vào một bầu không khí mới, nơi đây sẽ nhanh chóng trở nên vắng lặng và cô liêu bởi sự rời đi của rất nhiều học viên. Số ít những người còn lại cũng có kì nghỉ ngắn ngày, họ được phép trở về thăm nhà nhưng sẽ quay lại trường khi kì thi dành cho Vam hoàng gia diễn ra.
Ở bên ngoài phe bóng tối vẫn đang âm thầm triển khai kế hoạch sang bằng thế giới phép thuật. Dưới sự chỉ đạo của vị chúa tể lắm mưu, nhiều kế đám thuộc hạ của ông ngày càng trở nên hung bạo hơn, chúng trà trộm ở khắp nơi, gieo rắc tai họa xuống đầu những sinh linh vô tội. Từ đất nước Vam, phù thủy, đến cả nơi con người sinh sống đâu đâu cũng in dấu của bọn quỷ hắc ám. Waski đang muốn gây náo loạn nhằm mục đích dụ hoàng tử Vam ra mặt, ông còn dùng cách rải rác tay sai ở khắp nơi hòng tìm kiếm vị nữ thần đang lưu lạc.
Chúa tể bóng tối để tâm đến sự tồn tại của nữ thần vì nàng chính là khắc tinh của ông, năm xưa ông đã quá lơ là khi để Mila có cơ hội tạo ra hậu nhân cho mình, nàng ấy chết đi nhưng sức mạnh vẫn còn để lại, đó là mối đe dọa khôn lương đối với ông.
_____________________
Sau khi kì thi lên cấp kết thúc tất cả học viên trường Quenci nhanh chóng thu dọn hành trang để trở về nhà, chỉ có những người chủ chốt cùng toàn thể giáo sư là nán lại để trấn giữ, ngăn chặn kẻ thù tấn công nhằm mục đích hủy hoại nơi này.
Khung cảnh trường giờ đây trở nên náo nhiệt hơn cả lúc diễn ra kì thi, những đám đông tụ tập lại chia tay, tiếng khóc khúc khích vang lên, nụ cười giờ đây trở nên lạ lẫm đối với tất cả học viên. Nơi đâu cũng đầy ấp người, hành trang và hộ pháp, những linh thú sau kì ngủ ngắn để tiến hóa đều đã quay trở lại, chúng bay lượn xung quanh chủ nhân, chốc lát còn cao hứng cất giọng hòa âm cùng nhau.
Tách biệt với sự náo nhiệt kia có một cô gái lại chọn một góc khuất để tìm đến sự bình lặng, sau khi trải qua biết bao sống gió cô đã trở nên mạnh mẽ hơn, dù trong tim đang chằn chịt những vết thương không sau hàn gắn được. Cô gái nhỏ ấy cách đây vài tháng chỉ là một con người bình thường, cuộc sống của cô cũng bình thường đến mức nhàn hạ, nhưng từ khi bước chân vào ngôi trường này thì số mệnh của cô đã rẽ sang một trang khác. Cô được học phép thuật, được quen nhiều bạn mới và gặp cả tình yêu mà mình đang chờ đợi. Niềm vui cô có không ít, song số lần cô phải đối mặt với tử thần lại nhiều hơn, nước mắt cứ tuôn rơi không biết bao nhiêu là đủ, nổi đau vì thế cũng ngày càng day dẳn hơn. Cô gái ấy chính là tôi - Samy Hana, một nhân vật thuộc về thế giới khác, nơi phép thuật là một thứ rất xa xỉ vì con người không thể có được.
Đứng thẩn thờ trên một ngọn tháp tôi đưa mắt ngắm nhìn ngôi trường lần cuối, tất cả cảnh vật, con người nơi đây sẽ trở thành kí ức khó phai trong lòng tôi. Mấy tháng vừa qua được sống và học tập tại trường Quenci, tôi đã ít nhiều thay đổi suy nghĩ lẫn tính cách của mình. Tôi trưởng thành hơn, không còn trẻ con và ngây ngô, cũng không còn sợ sệt ma quỷ hay một thứ gì đó. Đúng là có dịp đối mặt với tử thần con người sẽ trở nên gan lì hơn, dù thế tình cảm trong tôi vẫn rất yếu đuối, khi phải chia li với ai đó tôi sẽ không sao quên được, nỗi đau ấy tự khắc ghi tạt vào trong tim.
Sự ra đi của con rối là ngòi châm đầu tiên cho việc mà tôi đang nói, tuy không thân thiết nhưng vì đồng cảm với cô nên tôi cứ mang mãi tâm trạng trầm buồn chưa thể dứt ra được. Sau khi trải qua ngày thi cuối đầy cảm xúc, chứng kiến cái chết thanh thản của con rối tôi chợt nhớ về bà của mình nhiều hơn, tôi rất sợ bà rời xa mình, vì bà là người thân duy nhất của tôi. Nhưng tuổi bà ngày càng cao nên ngày mà tôi sợ nhất sẽ nhanh tìm đến, mấy tháng không gặp bà lòng tôi lúc nào cũng nhớ mong và bất an. Tôi nhớ cả Sasa tiểu thư, lâu rồi nhỏ không viết thư cho tôi, nói đúng hơn là tôi không thể nhận được thư của nhỏ vì kết giới đóng nên mấy con quạ buộc phải nghỉ hưu sớm, chúng lười biến bỏ cả việc bay lượn chỉ lo ngủ vùi để giết thời gian.
Yona mới vừa ở đây cùng tôi, nhưng nhỏ đã đi đâu đó sau khi nghe cuộc gọi nội tâm của anh mình. Tayoo thì đã biến mất sau khi đưa tôi từ khu thao chiến trở về phòng, anh có vẻ gì đó rất bí hiểm, còn nhắc tôi nên cẩn trọng khi tiếp xúc với Saly. Tôi không rõ ẩn ý trong câu nói của anh, nhưng có vẻ anh đang hiểu lầm Saly về việc gì đó. Cả Yona cũng thế, trước khi rời khỏi tòa tháp nhỏ đã dặn tôi không nên đến thăm Saly, cứ ở yên đây chờ nhỏ quay lại. Tôi nghe hai người họ nhắc nhở nên cũng bất an theo, thật sự Saly có chút khác lạ, từ ngày được Raio sempai quan tâm nhỏ có phần xa cách và ít tiếp xúc với tôi hơn trước đây. Tôi rất buồn vì có cảm giác sắp mất đi một người bạn, nhưng sự thật có ra sao tôi cũng không thể giả vờ làm lơ nhỏ. Tôi sắp phải rời khỏi nơi này, việc gặp Saly để nói lời từ biệt là lẽ dĩ nhiên nên làm vì thế tôi không suy nghĩ nhiều, cứ thế thong thả dạo bước rời khỏi tòa tháp đi đến kí túc xá Vam hoàng gia thăm nhỏ.
Sau mấy phút cuốc bộ, vượt qua cả trăm bậc thang tôi cũng đến được với mặt đất thân yêu, trời lúc này đã gần xế chiều, thời gian mới đó mà trôi qua nhanh vô thường, chớp mắt tí tôi sắp phải rời khỏi trường Quenci.
Tôi và mọi người từ khu thao chiến trở về kí túc xá đã gần trưa, vừa chợp mắt được giây lát nhưng đầu óc cứ đau liên hồi nên tôi mới đòi Yona dẫn đến tòa tháp cao nhất trường để ngắm cảnh, nói đúng hơn là để ngắm người. Yona và tôi đã đứng tâm sự khá lâu, vừa nói chúng tôi vừa nhìn từng dòng người đổ xô từ các con đường, không khí hiện tại quả là rất có mùi vị của sự li biệt. Yona có vẻ rất bình thản, nhỏ không tỏ ra quyến luyến hay níu kéo khi tôi bảo sẽ trở về nhà thăm bà, dù tôi biết nhỏ đã nhìn thấu tim can tôi, miệng thì bảo đi sẽ đi song lòng cứ không nỡ rời khỏi trường.
Kì thi lên cấp tuy tôi không trực tiếp vượt qua các kì thi, cũng không đủ tiêu chuẩn để ở lại nhưng thông báo phải rời đi chưa từng được chuyển tới tay tôi. Yona bảo tôi là trường hợp đặc biệt, thầy Hitashi cho tôi tự lựa chọn việc ở lại hay ra về, dù việc này chỉ có những Vam có thực lực mới được chọn. Tôi không rõ vì sao mình lại được đối xử đặc biệt như thế, có lẽ do tôi là người thân của cô Lina, vì cô ấy khá thân thiết với vị hiệu trưởng đáng kính nên ông mới thương cảm cho tôi cơ hội này. Cũng có thể do ai đó cầu xin với thầy, đưa ra một lí do thỏa đáng cần cho tôi ở lại, tôi càng nghĩ càng rối nên quyết định buông xuôi, mặc dụng tâm là gì vì việc ở lại tôi đây nhất định sẽ không chọn lấy. Lần này tôi đúng là đã phụ lòng thầy hiệu trưởng.
Tôi có ấn tượng tốt với thầy Hitashi vì ông là một bậc tiền bối rất đáng kính, lại học rộng hiểu sâu, yêu thương học viên hết mực. Tayoo có người cha như thế lại làm lơ như chẳng quen, tuy không hỏi nhưng tôi chắc giữa họ có khuất mắc gì đó chưa gỡ bỏ được. Hai người giống nhau đến mức cố chấp, trong lòng thì vẫn quan tâm con trai nhưng thầy không thể hiện điều đó khi đối mặt với Tayoo, còn anh thì cứ lạnh băng vô cảm nên nào rõ việc ấy. Kora cũng là con của Hitashi sempai nhưng không giống thầy chút nào, anh ta ác và nham hiểm, thủ đoạn cao tay lại lắm tật xấu. Nói chung tôi và anh không cùng đẳng cấp với nhau được, người xấu tôi gặp khá nhiều nhưng anh ta lại là kẻ nguy hiểm nhất, so với Heyoumi thì Kora đáng để tôi dè chừng hơn.
Nói mới nhớ còn một người từng muốn giết tôi, hắn ta là thuộc hạ của Heyoumi, một hộ pháp mặc độc một màu đỏ như chủ nhân mình. Mấy lần sau Heyoumi làm hại tôi đều tự thân vận động, ra tay trực tiếp không có sự can dự của hắn, ánh mắt đỏ của hắn khiến tôi nghĩ đến vẫn còn bị ám ảnh, nó bi thương và tàn độc đến đáng sợ, nhưng tôi có thể đọc được tình yêu mà hắn dành cho Heyoumi, có lẽ tất cả thần thú đều trung thành với chủ nhân mình như thế.
Đang dạo bước trên con đường nhỏ dẫn đế kí xá Vam hoàng gia, do tôi suy nghĩ vẩn vơ nên đã đi lạc mà không hay biết, lúc định thần lại tôi đã ở một nơi rất xa lạ. Quang cảnh hiện ra trước mắt tôi lúc này rất huyền ảo, có suối trắng, có mây ngàn xanh biết, lại có thêm mấy cây đào đang trổ hoa thơm ngát, cảnh vật sẽ rất bình thường không có gì để bàn cãi nếu như không có sự xuất hiện của một nhân vật. Mới vài giây trước hắn ta đã vung tay nhuộm đỏ khoảng đất dưới chân mình bằng máu tươi, cả dòng thác cũng nhanh chóng bị vấy bẩn mà đỏ rực, nhanh sau đó một màn sương đỏ cũng xuất hiện, nó vây quanh hắn ta tạo thành một cái kén mờ ảo. Tôi đã phải đứng há hốc mồm khá lâu sau khi chứng kiến sự chuyển vời của cảnh vật, chợt một hồi chuông báo động nhanh chóng kêu lên trong đầu tôi, nó nhắc nhở nếu tôi không trốn đi rất có thể sẽ bị người đó bắt lại và hút máu. Nghĩ là làm tôi phản ứng nhanh xoay người lại và bắt đầu nhắm mắt, co chân lên chạy. Nhưng lạ thay tôi chạy mãi vẫn không sao dịch chuyển được, khi định thần lại và mở to mắt ra nhìn tôi mới vỡ lẽ mình đang bị kẻ đỏ ao kia túm đầu, hắn ta cầm tôi nhẹ nhàng như thể cầm một con chuột mới vừa chui ra khỏi lồng.
Ở cự li gần này tôi có thể nhận ra hắn là ai, vì ánh mắt kia đúng là rất ám ảnh, nó vẫn đang hướng nhìn tôi bằng vẻ chết chóc đặc trưng. Oan gia đúng là không muốn gặp cứ hễ nhớ đến sẽ phải chạm mặt, cái tên đỏ toàn tập này đích thị là hộ pháp của Heyoumi, tôi có run đôi chút nhưng vẫn còn tỉnh táo để nhớ ra anh ta.
- Lâu ngày không gặp, tôi rất mừng vì cô hẳn còn sống...
- What? Tôi chắc có nghe nhầm.
Không khí đang yên bình thì bị giọng nói lạnh băng có phần đùa cợt của tóc đỏ làm xáo trộn, câu chào hỏi ấy nhanh chóng khiến tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Tôi vì thế đáp trả bằng một câu hỏi rất tỉnh, nó đã kèm luôn cả phần trả lời.
- Ha ha... là cô nhóc nghe nhầm. Heyoumi chủ nhân quá nhân hậu, lại biết thương hoa tiếc ngọc nên cô giờ vẫn còn sống. Chứ là ta thì cô đã chết lâu rồi...
Tên đỏ toàn tập ấy nghe tôi nói xong thì phấn khởi trả lời lại, thái độ kiêu căng không thể chấp nhận được, hắn còn đáng ghét phũ phàng ném tôi trở lại mặt đất, khiến tôi phải ê mông sau đó vì va phải mấy hòn đá đã nằm rất lâu chờ sẵn. Tóc đỏ quả đúng là oan gia, kẻ máu lạnh vô tình bậc lão niên, cách nói chuyện hống hách, sặc mùi dấm của anh ta khiến tôi không sao nghe lọt tai được. Ngay sau khi đứng dậy, tôi đã hiên ngang chống tay vào hông, mạnh mồm đốp chát không hề tỏ ra e sợ.
- Có gặp lại thì người chết sẽ phải là anh đấy tóc đỏ, ở đâu ra luật tôi sẽ chết trong tay anh. Ngay cả chủ nhân anh tôi còn không sợ nữa là. Cô ấy không đáng để tôi bận tâm, anh đương nhiên cũng thế...
- Miệng lưỡi ghê gớm hơn trước nhiều đấy, song kẻ yếu thì vẫn mãi kém cỏi và vô dụng thôi... Đừng nói ta không nhắc, là cô em tự tìm lấy cái chết nên đừng oán trách ai. Dám xem thường chủ nhân ta, tội lớn thế không thể tha thứ được.
Tên tóc đỏ ấy lạnh lùng tiến lại gần tôi, hắn ta nói đoạn thì nắm lấy cổ tôi và nâng cả người tôi lên cao. Toàn thân tôi nhanh chóng bị mất sức, đến thở cũng khó nhọc vì cánh tay như sắt ngụi của tóc đỏ, hắn đang hiên ngang bóp lấy chiếc cổ mỏng manh của tôi một cách không thương tiếc. Tóc đỏ có vẻ không đùa, hắn vốn có ý giết tôi thật nên vẻ mặt đang trưng ra sự lạnh lùng đến đáng sợ. Biết tình thế lúc này rất bất lợi nên tôi nhanh chóng hạ giọng, cố gắng tự cứu mình bằng câu nói khá dễ nghe của kẻ vì bị nắm đầu nên mới giả vờ ngoan ngoãn.
-Tôi... sắp đi rồi, anh hơi đâu chấp nhất.. người an phận không muốn tranh giành với chủ nhân mình. Hơn nữa tôi là con gái lại còn rất yếu ớt, anh giết tôi thế này sẽ mất phong độ lắm... Anh có thể thả tay ra để tôi còn đi cho kịp giờ trở về nhà.
- An phận? Cô là có dụng tâm mang tim Raio sempai đi theo mình... Diệt cỏ phải diệt tận gốc, lần này ta sẽ làm việc tốt tiễn cô một đoạn, để cô sống an nhàn người thiệt sẽ là chủ nhân ta.
Tên tóc đỏ đáng ghét ấy nghe chắc không hiểu tiếng người, anh ta vô cảm đến mức mặc kể lời tôi nói cứ thế siết tay mạnh hơn, câu nói đáp lại còn tanh nồng mùi máu. Tôi lúc này không thở được, cứ giẫy giụa liên hồi một cách yếu ớt, cảm giác cái chết đang cận kề. Tên tóc đỏ này quả là oan gia của tôi, anh ta vì trung thành với Heyoumi mà nhẫn tâm hại tôi vô cớ, lại còn ngang nhiên ra tay trong phạm vi trường. Xét về mọi phương diện tôi dám chắc có gì đó khúc mắc, dĩ nhiên chết lúc này tôi không sao cam tâm được, nhưng lòng tự tôn không cho phép tôi van xin anh ta, nên tôi cứ thế buông xui đặt cược tính mạng mình vào một người nào đó, vì linh cảm cho biết anh sắp xuất hiện để cứu tôi.
- Buông cô ấy ra, cậu là thần thú hộ pháp không phải sát thủ nên đừng làm việc hại người như thế. Zen, nên nhớ rõ cậu không có đủ tư cách đụng vào người của chủ nhân ta...
Tôi đang dần ngất lịm thì bỗng nghe thấy một giọng nói thân quen của ai đó vọng lại từ phía sau, đầu óc tôi vì thế nhanh chóng tỉnh táo hơn, toàn thân không còn mềm nhũng ra dù tim thì vẫn đang đập loạn cả lên. Tên tóc đỏ lúc này đã thả tay và vô cảm ném tôi ra xa, anh ta có vẻ nghe hiểu ý của người vừa nói hơn là lời tôi nói nên đã bỏ ngay ý định thảm sát người đẹp trước lúc phải hối hận, cái này là tôi tự viễn vong nghĩ cho vui để tự định tâm lại.
Tôi cứ ngỡ sẽ phải ngã một cách đau đớn, nhưng may sao trước lúc đáp đất đã có người giữ tôi lại và ôm trọn vào lòng. Khi tôi ý thức được mình đã an toàn thì mới dám mở mắt ra xem mặt vị ân nhân có duyên kia, quả như tôi linh cảm anh đúng là người quen lâu ngày mới gặp lại, Ayda sempai - thần thú hộ pháp của anh Raio.
Tên tóc đỏ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẽm, kiểu như bị phẫn uất vì vuột mất một con mồi béo dễ ăn, tôi thì đang bận nhìn Ayda nên đã làm lơ cứ thế xem hắn như vô hình chỉ toàn tâm hỏi chuyện anh Ayda, vẻ mặt sắp chết mới đây thôi giờ đã trở về vẻ hồng hào vốn có.
- Lâu ngày không gặp anh vẫn khỏe chứ? Anh đã tiến hóa chưa? À quên, cảm ơn anh đã đến cứu em.
- Chuyện ta nên làm nên em đừng khách sáo. Mà này, sao lần nào gặp em cũng thê thảm thế cô bé, không bị thương thì cũng sém chết... Raio sempai sẽ lo lắng cho em đấy, em nên ý thức bảo vệ mình đừng suốt ngày chạy nhảy khắp nơi tạo cơ hội cho người khác làm việc ác.
Ayda nghe tôi hỏi không vội trả lời, anh xem ra lo lắng cho tôi nhiều nên vừa thả tôi xuống đất đã nhanh tay xoay người tôi xem xét vết thương, còn luôn miệng nhắc nhở tôi bằng những câu nói thân tình. Tên tóc đỏ đứng bên khẽ chau mày, hắn ta vẫn nhìn tôi soi mói, tiếp tục cười điểu như vẫn đang muốn xơi sống tôi. Anh Ayda có vẻ không hài lòng với thái độ của hắn, anh không để tôi kịp nói gì ngay sau đó đã chuyển chủ đề sang hăm dọa tên tóc đỏ.
- Zen, cậu dám hành sự lỗ mãn trong ngôi trường này chắc là đầu óc bị đông cứng lâu ngày rồi. Vừa mới tiến hóa đã muốn tay nhuộm máu, là một thần thú ta cảm thấy xấu hổ thay cho cậu... Chủ nhân cậu quả là biết cách dạy ác bề tôi của mình.
Ayda đứng hiên ngang trước mặt tóc đỏ, anh cất lời giáo huấn với hắn bằng vẻ mặt vô cảm, tay thì đang nắm chặt tôi như thể tìm chút hơi ấm. Ayda gọi tóc đỏ là Zen còn tỏ ra rất hiểu hắn, nhìn cách hành xử của Ayda tôi dám chắc anh và tên khó ưa kia có mối thâm tình lâu năm. Lời Ayda nói có vẻ miệt thị người khác nhưng ẩn ý lại là sự quan tâm, tôi vì thế mới nhận ra anh không ghét Zen như vẻ ngoài đang thể hiện, hắn ta cũng không quá khó chịu khi gặp lại anh. Lúc nãy tôi mới đụng chạm tí tới Heyoumi, bảo không để tâm đến cô ta thì đã bị tóc đỏ bóp cổ sém chút chết, còn Ayda mắng xéo Heyoumi ác thì hắn lại im re chẳng buồn đốp chát lại. Nhưng sau đó Zen có vẻ thẩn thờ, hắn ta chuyển hướng nhìn sang Ayda, chậm rãi tâm tình ẩn ý với anh, còn không quên lườm tôi bằng ánh mắt vô hồn.
- Bỏ đi, lâu ngày gặp lại cậu vẫn khó ưa như xưa Ayda à... Mỗi người mỗi chủ, cậu vì Raio bảo vệ Samy, ta thì vì Heyoumi nên muốn giết cô ta, đường đi vốn không giống nhau nên dành làm kẻ thù truyền kiếp vậy. Lần này ta vì tình xưa nên bỏ qua con mồi của mình, giờ chúng ta đã là người dưng rồi nên đừng bao giờ xỏ mũi vào chuyện của ta nữa, cứ giữ con bé kĩ vào... sơ hở tí thì không có dịp gặp mặt nhau lần cuối đâu ha ha...
- Ta e rằng cậu mới là người không có cơ hội gặp mặt người cậu yêu lần cuối đấy Zen... Tốt nhất cậu nên khuyên cô ta quay đầu lại, đừng mù quáng đuổi theo thứ không thuộc về mình. Chủ nhân ta vốn kiên nhẫn và bao dung có giới hạn, anh ấy sẽ không bỏ qua những việc làm tàn ác của hai người. Để Samy sống yên bình đừng gây hấng với cô ấy nữa... ta khuyên chân thành đấy nên nghe theo và đừng làm ta thất vọng.
Zen nói vốn đã khó hiểu Ayda đáp lời còn thâm sâu hơn, người cả hai nhắc đến là Heyoumi nhưng sao mũi giáo cứ nhắm thẳng về phía tôi. Zen quả ghét tôi thật, tôi cũng chẳng ưa gì hắn nên không quan tâm việc hắn hăm dọa mình ra sao. Còn Ayda thì một mực bảo vệ tôi, tuy tôi và anh quen nhau không thân nhưng anh có vẻ hiểu và quan tâm tôi nhiều, giống như cách một người anh trưởng chăm lo cho em gái, hay nói đúng hơn anh rất giống Raio sempai có tấm lòng tận tâm. Đối với tôi cả hai đều như người thân, tính luôn Tayoo và Tama nữa thì tôi đúng là có vô vàn chỗ dựa khi may mắn quen được những chàng trai tốt ấy. Họ xem tôi là em, là bạn và có thể hơn thế nữa, cả Yona và Saly, tính luôn vị hiệu trưởng đáng kính thì xung quanh tôi ở đâu cũng có người quan tâm đặc biệt.
Từ một thế giới lạ lẫm, tôi bước đến đất nước Vam này rồi được gặp họ hẳn là có duyên từ lâu, trừ những người ghét tôi như Heyoumi và Kora ra, tính luôn tên Zen khó ưa này thì tôi đúng là không có nhiều kẻ thù trong trường. Vốn sống an phận và hồn nhiên nên trải qua bao lần sinh tử tôi vẫn rất ngang bướng, lần này thoát chết là nhờ Ayda đến kịp lúc, nhưng mấy lần sau nếu tôi cứ không nghe lời tự ý rời đi thì e là khó lòng giữ được tính mạng. Nghĩ đến đây tôi chợt tỉnh táo ra, tự nhắc nhở mình nên rời khỏi trường sớm để tránh làm gánh nặng cho nhiều người, đó cũng là cách tôi bảo vệ những người tôi thương yêu.
- Em nghĩ lung tung nhiều không tốt đâu... Ta về thôi, chắc em rất muốn chào Raio sempai trước lúc rời đi.
|
Tôi đang đứng ngẩn người thì bị giọng nói của Ayda gọi về với thực tại, anh nói đoạn thì bế bỗng tôi lên và thong thả bước đi. Khi lướt ngang Zen anh còn không quên nở nụ cười ẩn ý với hắn, kiểu chào xã giao theo đúng chất người dưng.
- Tạm biệt... Ayda, hãy tự bảo trọng. Chúng ta chia tay nhau từ đây, tình nghĩa huynh đệ xem như đã chính thức đứt đoạn.
- ...
Ayda chọn cách ra đi trong im lặng nhưng Zen đã kết thúc cuộc chạm mặt bằng một câu nói chia tay thân tình, nghe cứ như lời mấy người yêu nhau hay nói. Zen có vẻ quý Ayda nên mới không để tâm đến sự lạnh lùng của anh. Ayda sau đó không đáp lời, anh bế tôi nhanh chóng xuyên qua không gian để về gặp Raio sempai, khi chúng tôi sắp biến mất tôi đã kịp quay mặt lại nhìn Zen, ánh mắt hắn khi đó lại tiếp tục ám ảnh tôi, nó phản phất sự bi thương và nuối tiếc, có chút buồn đau xen lẫn niềm vui mừng hiếm hoi.
Zen khiến tôi chợt nhớ đến con rối, tôi còn nợ cô ấy cái tên và lời hứa tự mình đưa ra. Lần này về nhà tôi sẽ mang cô ấy theo và mang cả trái tim đang rỉ máu của tôi đi chữa trị.
Giống như phép thuật tình yêu là một thứ quá xa xỉ tôi không thể học tốt được, phép thuật có thể tự luyện tập mà thành thạo, nhưng tình yêu thì phải chọn đúng người để cùng nhau vung đắp. Nếu không gặp được một nữa của mình, hay không thể ở bên người đó thì tốt nhất nên chọn cách buông tay, tự ôm lấy nổi cô độc và tiếp tục sống tốt.Thay vì cố chấp giữ lấy một tình yêu trái cấm để tự làm đau mình và những người xung quanh, chi bằng tôi một lần cắt đứt để không làm tổn thương bất kì ai.
Ayda chỉ trong thoáng chốc đã đưa tôi đến trước cửa phòng anh Raio, do mãi suy nghĩ bâng quơ nên tôi đã quên mất việc mình đang được anh bế như một công chúa. Ayda đứng đợi hồn tôi về khá lâu nhưng không vội gọi tôi dậy, anh có thời gian thong thả để chờ tôi có cơ hội bình tâm lại.
Trong căn phòng sang trọng được cách âm tốt thi thoảng vẫn vang lên tiếng nói của Saly, tôi dám chắc anh Ayda đã làm phép tác động vào cánh cửa. Một lúc sau khi đã dứt khỏi vòng suy nghĩ tôi mới tỉnh ra để níu lấy áo anh Ayda và tự buông người xuống. Khi tôi đã chỉnh trang lại váy áo xong Ayda mới cất lời với tôi, anh còn khẽ cười ẩn ý khiến tôi thoáng đỏ mặt vì ngượng.
- Em nặng hơn trước đấy cô bé... Tình yêu sẽ giúp con người mạnh mẽ hơn cho nên em đừng lo nghĩ nhiều quá.
- Em đúng là có tròn lên thật. À ta vào thôi, em phải tranh thủ chào mọi người rồi về thu dọn hành lí nữa, cũng trễ lắm rồi.
Tôi cười ngây ngô đáp trả câu nói bông đùa của Ayda, câu nói ẩn ý của anh bị tôi phớt lờ, sau đó tôi nhanh chóng chuyển chủ đề giục anh vào phòng thăm Saly.
- Chờ tí đã, ta muốn hỏi em một câu.
- Anh có gì thắc mắc cứ hỏi, em sẽ trả lời thành khẩn ngay?
Tôi vô tư hỏi lại Ayda sau khi anh cất lời và nắm tay tôi giữ lại, ngăn không cho tôi mở cửa phòng.
- Có phải em đã mất đi một mảng kí ức khi bé không Samy?
- Sao anh biết chuyện ấy? Đúng là em đã quên mất một mảng kí ức lúc em sáu tuổi, em quên cả hình ảnh của bố mẹ và một người...
Tôi trả lời Ayda với thái độ ngạc nhiên xen lẫn chút khó hiểu vì không nghĩ anh sẽ hỏi mình câu đó. Ayda nghe tôi nói xong khẽ cười mỉm, anh còn suy nghĩ đăm chiêu, đưa tay vuốt mũi song xoa đầu tôi cất lời trấn an, có lẽ anh đọc được sự tơ rối trong mắt tôi nên mới hành sự dịu dàng thế.
- Em sẽ nhanh nhớ lại thôi cô bé. Ai đó... có lẽ cũng sẽ nhớ ra em. (Nhưng ta hi vọng em đừng nhớ lại mảng kí ức ấy, như thế thì em và chủ nhân ta sẽ không phải chịu nhiều đau đớn.)
Ayda nói đoạn thì dừng lại trầm tư, anh có vẻ muốn nói thêm gì đó với tôi nhưng lại chọn cách đọc thoại trong suy nghĩ, dĩ nhiên tôi nào có năng lực hiểu anh đang nói gì để đáp trả. Tôi sau đó chỉ cười trừ và im lặng, ánh mắt bi thương của Ayda hiện tại khiến tôi chợt nhói tim, bên trong phòng tiếng Saly vọng ra vẫn đều đều, cô ấy trò chuyện với anh Raio rất vui vẻ. Tôi buồn một phần cũng vì thế, là ganh tỵ và ngưỡng mộ, có thể do tôi cả nghĩ vì trước đây tôi đã từng được ở bên Raio sempai như Saly, khoảng thời gian ngắn ngủi ấy tôi thực sự rất hạnh phúc.
- Vào thôi Samy, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Em vào chia tay bạn mình đi, cô ấy chắc đang lo lắng cho em lắm.
Ayda thấy tôi đứng ngẩn ra thì vội bá vai, anh vừa nói vừa mở cửa cùng tôi vào phòng. Tôi ngoan ngoãn cất bước theo anh, cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy lúc bước chân vào phòng khiến tôi hơi đỏ mặt. Saly đang nằm trọn trong vòng tay anh Raio, họ có vẻ thân mật và tự nhiên hơn tôi nghĩ, ánh mắt cả hai còn đưa tình nhìn nhau rất say mê.
Raio nhìn thấy tôi có vẻ khá ngại ngùng, anh nhanh tay nhẹ nhàng đỡ Saly đứng dậy, không quên xem xét vết thương cho nhỏ. Không khí lúc này có phần căng thẳng lẫn ngột ngạt, Saly tỏ ra vui mừng khi gặp tôi, dĩ nhiên tôi cũng rất nhớ nhỏ, muốn trò chuyện với nhỏ nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
- E hèm, Samy đến đây để chào tạm biệt chủ nhân và Saly, chắc thần và cô ấy không làm phiền hai người nhỉ.
Ayda là người cất lời phá vỡ sự xa cách giữa chúng tôi, anh giả vờ ho khan sau đó hướng ánh nhìn ẩn ý về phía Raio sempai như chờ đợi một điều gì đó.
- Ta rất vui khi có thể gặp mặt em lần cuối... Samy, em hãy đến bên trò chuyện với Saly, cô ấy vừa mới nhắc đến em đấy.
- Vâng.
Raio tiến đến bên tôi, anh mỉm cười ôn hòa cất lời chào xã giao. Tôi nghe anh Raio nói xong chỉ đáp ngắn gọn không vội nói gì thêm, thái độ ngây ngô của tôi làm Ayda đứng bên khẽ lắc đầu, anh còn cười bí hiểm rồi đưa tay xoa đầu, đẩy nhẹ tôi về phía Saly đang đứng.
Sau lần cùng nhau trải qua sự sinh tử mối quan hệ giữa tôi, Saly và anh Raio dường như lại xa cách hơn. Người anh chọn vẫn là Saly, tôi bắt ép mình nghĩ Raio sempai chỉ xem tôi là một người em gái mà anh trân quý và luôn muốn bảo vệ, dù tôi và anh rất rõ sự thật không phải như vậy.
Tôi vốn không muốn xen vào làm vật cản tình yêu của anh và Saly cho nên mới nhất quyết rời đi, những thật tâm tôi không nỡ xa mọi người chút nào. Trở về Osaka tôi ngoài việc được ở bên bà và Sasa ra thì sẽ mất tất cả, những người yêu thương tôi sẽ nhanh chóng quên tôi thôi, họ có quá nhiều việc để lo, là tôi tự chọn buông tay họ cho nên không có quyền trách cứ ai.
- Samy, cậu phải đi thật sao? Mình sẽ nhớ cậu lắm ấy, chúng ta đã thân thiết như chị em rồi còn gì, mình quả thật không nỡ.
- Ngốc quá, mình không thể quay về trường nhưng cậu có thể đến thăm mình mà. Saly, cậu nhất định phải sống vui vẻ và hạnh phúc đấy.
Tôi mãi suy nghĩ nên tiếp tục đứng ngẩn người ra, lần này Saly là người lôi tôi về với thực tại. Nhỏ cất lời hỏi tôi, sự thân thiết của nhỏ làm tôi nhớ đến quảng thời gian chúng tôi vui buồn có nhau, thật sự rất giống người thân trong một nhà. Tôi tiến đến cốc yêu Saly và ôm trọn nhỏ vào lòng mình, sau đó tôi mới cất lời tâm tình nhắn nhủ nhỏ.
- Mình sẽ đến thăm cậu khi mọi việc đã ổn thỏa, mình sẽ sống hạnh phúc nên cậu cũng phải sống hạnh phúc đấy. Samy, cậu nhất định không được quên mình đấy hic...
- Cậu đáng yêu thế sao mình dám quên cậu được. Cũng trễ rồi mình phải về thu xếp hành lí, cậu nghỉ ngơi cho nhanh lại sức nhé Saly.
Saly mắt ngấn lệ ôm tôi chặt hơn, nhỏ bắt đầu khút khích làm tôi cũng tâm trạng theo, cứ thế tự nhiên khóc theo nhỏ. Ayda và anh Raio đứng bên im lặng, họ nhìn tôi và Saly nhưng không nói gì, chỉ thi thoảng trò chuyện nội tâm cùng nhau, ánh mắt suy tư của họ đã cho tôi biết điều đó. Tôi xem đồng hồ thấy đã trễ rồi nên vội đẩy nhẹ Saly ra và cất lời chào nhỏ, do nhỏ đang khóc nên chỉ gật đầu với tôi chứ không nói thêm câu nào. Tôi sau đó mới xoay sang chào anh Raio và Ayda, họ có vẻ vẫn đang bận bàn chuyện với nhau nên không để tâm đến tôi lắm.
- Raio sempai, anh Ayda, em xin phép được lui về trước. Hai người nán lại trò chuyện với Saly để cô ấy không buồn, an ủi cô ấy giúp em.
- Samy, biết ngay cậu sẽ mò đến đây thăm Saly mà. Sao không đợi mình cùng đi?
Tôi vừa nói hết câu anh Ayda và Raio chưa kịp phản ứng gì thì chợt có một giọng nói thân quen vọng lại từ cửa chính. Người có chất giọng trong trẻo, thánh thót như tiếng chim chỉ có thể là Yona tiểu thư, nhỏ có khả năng nhanh tìm được tôi và đang chuẩn bị hộ tống tôi trở về phòng mình để tra khảo.
Yona không biết đã đến từ lúc nào, mái tóc hồng của nhỏ được tôi tết gọn lại giờ hẳn còn bồng bềnh, trông Yona hiện tại mang một vẻ đẹp mị hoặc dù nét mặt nhỏ đang hiện rõ vầng sát khí dành cho tôi.
Yona chắc đã vội vã đi tìm tôi, mồ hôi nhỏ rơi ướt đẫm cả chiếc áo đang mặc, Saly đã nhanh tay lấy khăn đưa cho nhỏ lau, tôi thì cứ đứng ngơ ra cười trừ chưa dám manh động nói gì vì sợ làm nhỏ lo thêm. Nếu tôi kể vụ tự ý rời khỏi tòa tháp, sau đó chạm mặt Zen rồi sém chết trong tay hắn chắc sẽ bị Yona ca cho nghe một bản dài. Nhỏ trước đó đã bảo tình hình hiện tại rất phức tạp, khắp nơi toàn thần thú của các học viên, không biết đâu là người hiền vì khi tiến hóa tính khí của họ sẽ rất thất thường, nhỏ sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu không may chạm mặt phải kẻ ác. Yona lúc nào cũng suy tính sâu xa, nhỏ quan tâm và bảo vệ tôi mọi lúc, mối nợ ân tình này quả thật cả đời tôi có trả mãi vẫn sẽ không hết.
Khẽ thở dài dứt khỏi dòng suy nghĩ tôi nhìn Yona trìu mến, vẻ mặt đáng yêu ấy của tôi có sức mạnh làm tan chảy tảng băng đang nóng đỏ trong lòng Yona. Tôi quên mất trong căn phòng này ngoài tôi ra ai cũng có thể đọc được nội tâm của người khác, dĩ nhiên việc tôi vừa nghĩ đã được Yona và Raio sempai nhìn thấu, vẻ mặt họ vì thế khẽ chau lại, cả hai hướng mắt nhìn tôi và anh Ayda đầy sát khí. Thấy tình hình hơi căng thẳng tôi vội nhỏ nhẹ cất lời tâm tình với Yona, tôi không muốn nán lại nơi đây lâu thêm vì có chút ngại ngùng khi phải đối diện với anh Raio và Saly.
- Mình định đi tí rồi về ngay, cậu bận thế nên mình không muốn làm phiền. Saly đã khỏe nhiều rồi nên mình cũng yên tâm, giờ mình đã gặp mọi người cả rồi, chỉ cần tạm biệt Tayoo và Tama sempai nữa thì mình không còn gì để tiếc nuối khi rời khỏi trường. Mình về thôi Yona, trễ lắm rồi mình còn nhiều đồ phải thu dọn lắm sợ rằng sẽ không kịp.
- Để ta và Ayda cùng tiễn em và Yona, Saly không khỏe lắm nên khi nào em sắp đi ta sẽ đưa cô ấy đến gặp em lần cuối.
- Không cần đâu Raio sempai, em sẽ đưa Samy về an toàn. Tayoo đang đợi bọn em ở kí túc xá, có em và anh ấy ở bên không ai dám bắt nạt Samy đâu. Khuya nay lúc cậu ấy rời đi mọi người hãy lui đến tiễn hãy còn kịp, giờ để Saly ở đây một mình không ổn, cậu ấy vẫn chưa khỏe lại hẳn.
Raio sempai nghe tôi nói liền cất lời, anh muốn tiễn tôi về tận kí túc xá để tránh gặp phải kẻ nào đó nguy hiểm như tên Zen. Ayda nghe chủ nhân mình nói khẽ nhìn tôi cười ẩn ý, anh còn vui tay cốc nhẹ vào đầu tôi, tuy không nói câu nào xong thái độ thân thiện của anh khiến tôi có cảm giác sau ngày hôm nay tôi sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại anh.
Yona rất hiểu ý tôi, nhỏ vì thế nhanh miệng trả lời thay. Vừa nói Yona vừa kéo tay tôi đi ra cửa chính, trước đó nhỏ đã kịp vẫy tay chào Ayda và anh Raio, riêng Saly nhỏ chỉ cười xã giao cho có lệ. Tuy nhìn bề ngoài thái độ nhỏ đối với Saly rất bình thường, nhưng tinh ý có thể nhận ra Yona đang tạo ra khoảng cách với Saly.
Tôi cũng đã cúi chào mọi người trước khi rời đi cùng Yona, do nhỏ hành sự nhanh quá nên không ai kịp nói thêm gì nhiều, mấy câu chia tay nhau sướt mướt vì thế cũng không có dịp được nói ra.
Khi vừa rời khỏi căn phòng của anh Raio tôi có cảm giác mất mát một thứ gì đó rất vô định, có lẽ vì nơi đây đã lưu giữ rất nhiều kỉ niệm giữa tôi và anh. Những lần bị thương tôi đều được anh đưa về nơi này để chữa trị cho nên sự lưu luyến dĩ nhiên khó tránh khỏi. Trong khoảnh khắc chia tay này tôi cảm nhận được anh Raio đã không còn muốn đưa tôi về căn phòng của mình nữa, bởi vì hiện tại đã có một cô gái cần anh chăm sóc, cần anh ở bên quan tâm hơn.
Tôi nhận ra Saly có tình cảm với anh Raio từ lâu rồi, tuy nhỏ không nói nhưng với sự nhạy cảm của mình tôi có thể cơ mồ đoán ra được. Saly yêu anh Raio trong âm thầm, nhỏ tuy không phải Vam hoàng gia nhưng thân phận vẫn cao quý hơn tôi, lại học rộng, tài cao, xinh đẹp toàn diện. Saly sinh ra bẩm sinh đã tự tỏa sáng, nổi bật và sang trọng ở mọi góc nhìn. Lời chia tay khi nãy tôi dặn nhỏ có ẩn ý sâu xa, tôi hi vọng nhỏ luôn sống hạnh phúc, sống vui vẻ thay luôn phần của tôi. Saly sẽ ở bên anh Raio cùng anh chia sẻ yêu thương, nhỏ sẽ yêu anh thay tôi, trở thành một hậu phương vững chắc giúp anh an tâm làm việc lớn.
Anh Raio không giữ tôi ở lại, tất cả mọi người không ai khuyên tôi đừng rời khỏi trường, tôi không quá bất ngờ về chuyện đó, cũng không hỏi lí do vì tôi biết họ đang tỏ ra mạnh mẽ để tạo cho tôi sự bình tâm, tôn trọng quyết định tôi đã đưa ra cho mình.
Tôi muốn nói lời chia tay với từng người nhưng cảm xúc cứ bị dồn nén lại, khiến tôi không sao thốt nên lời. Tôi vì thế đã chọn cách ra đi trong cô độc, bỏ lại tất cả vươn vấn của tuổi trẻ chỉ mang theo kí ức vui và nụ cười của những người tôi luôn trân quý. Mãi suy nghĩ tôi quên mất cả việc thời gian đang trôi qua rất nhanh, chớp mắt tí trời đã tối, mùi anh đào trong gió thoảng qua cánh mũi giúp tâm tình tôi nhẹ tênh và rất dễ chịu. Bước chân tôi vô thức giẫm lên những cánh hoa trắng, đám lá khô cũng tranh nhau đến đưa tiễn tôi, chúng nằm rải rác hai bên đường, tạo thành một lối đi nhỏ có hình thù lạ mắt. Yona vẫn ở bên tôi, nhỏ đã giữ vẻ im lặng đầy suy tư rất lâu, không trò chuyện hay hỏi thêm câu gì,chỉ nhẹ nhàng siết tay truyền hơi ấm sang cho tôi.
Đêm cuối sau khi kì thi lên cấp kết thúc đối với tôi thật bình yên, dù trong lòng thì đang thầm dâng lên từng cơn sóng ngầm. Lời chia tay chợt trở nên xa xỉ đối với tôi và mọi người. Sự quyến luyến trong tôi, nổi đau không thể nói thành lời tôi đành giữ cho riêng mình, không muốn chia sẻ với bất kì ai. Nhất là đối với những người thân luôn ở bên tôi, tâm hồn họ sẽ mãi được tôi bảo vệ trong âm thầm.
Kí ức sâu sắc đến mấy cũng sẽ bị lãng quên, chỉ có yêu thương là trường tồn theo năm tháng. Ngày cuối cùng còn được là học viên trường Quenci tôi muốn mình sống như một Vampire thật sự, được ra đi kiêu hãnh trong nụ cười hạnh phúc cùng với một trái tim ấm. Tôi sẽ không cất lên lời chia tay khiến cho lòng người trĩu nặng, vì linh cảm mách bảo tôi sẽ còn gặp lại những người bạn của mình ở một nơi khác, đó là đất nước thuộc về tôi...
|
Chương 34: RỜI KHỎI TRƯỜNG QUENCI
Một ngày nữa lại sắp trôi qua vội vã, lúc này từng nhóm học viên vẫn đang tỏa ra từ các con đường trong khuôn viên trường Quenci, mọi người đều tập trung sớm để chuẩn bị cho chuyến đi xa không định ngày quay lại. Khắp nơi hoa đào nở rộ, mấy cơn gió xuân ngọt ngào hơn khi không vô tình thổi bay cánh hoa đi, chúng chỉ nhẹ nhàng mơn trớn những chiếc lá non, cùng khẽ rung mình như cùng vẽ nên một một bức tranh tiễn biệt, không nhạc điệu nhưng mang đến cho con người cảm xúc luyến lưu khó nói thành lời.
Trên con đường mòn trải dài được điểm tô bằng những bông hoa hồng tuyệt đẹp, có hai cô gái vẫn đang trải bước hướng về kí xá. Họ không chọn cách xuyên không gian để trở về, chỉ vì lí do đơn giản muốn ngắm nhìn cảnh vật rõ hơn, tận hưởng bầu không khí ôn hòa cùng cái se lạnh nhưng lại rất mát dịu của đêm xuân. Mấy con quạ lười biếng cũng đã chịu thức dậy, chúng bay rợp trời như những đốm sao đen, chốc lát cao hứng kêu quan quát phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, nhất là ở những nơi mọi người đã rời đi hết.
Trường Quenci khoác lên mình một tấm áo choàng kiêu sa với nhủ hoa, ánh đèn sáng lấp lánh. Kết giới sắp mở đó cũng là lúc cuộc chiến tiếp tục bắt đầu bước vào giai đoạn cao trào, không ai có thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chỉ vì quyết định trở về nhà của một nhân vật mà những bạn trẻ cho phép mình có kì nghỉ ngắn ngày, cùng rời khỏi trường Quenci để đi đến một đất nước khác, nơi bóng tối vẫn còn lu mờ chưa kịp phá vỡ cuộc sống yên bình của con người...
________________
Trời chỉ vừa mới sụp tối, hai cô gái đang thong thả dạo bước trong khung cảnh nên thơ của đêm xuân ấm. Con đường nhỏ dẫn lối về kí túc xá khu Đông trường Quenci được bao phủ bởi một màu trắng mờ ảo, rất nhiều hoa đào đang buông cánh nhẹ nhàng bay theo gió. Tuy khung cảnh có lung linh nhưng vẫn phải nép mình e thẹn vì không dám sánh ngang vẻ đẹp của hai cô gái kia, dù chỉ một người có đủ khả năng làm lù mờ vạn vật.
Cô gái có mái tóc hồng nổi bật đi phía trước với phong thái nhàn hạ, cô sở hữu vẻ đẹp thoát tục, thanh tao pha lẫn chút khí chất lạnh lùng và bí hiểm. Trang phục cô đang mặc rất giản dị, mang đậm dấu ấn trường Quenci vì nó chỉ là bộ đồng phục phổ thông, nhưng trong cô hiện tại vẫn vô phần cuốn hút.
Đi bên cạnh cô là một cô nhóc chưa vội lớn với thân hình hơi gầy nhưng vẫn dư chuẩn cân đối, làn da thì trắng hồng mịn màng như cánh sen, mặt mũi thì rất bình thường chỉ có thêm một vết bớt làm điểm nhấn. Cô nhóc ấy luôn nghĩ mình luôn kém sắc, nhưng sự thật thì trái ngược lại khi ai gặp cô cũng phải xuýt xoa khen ngợi.
Cô nhóc ấy không biết vì đâu lại tự ti về bản thân mình, cô không vui cũng chẳng buồn, cảm xúc cứ chênh vênh không sao bình ổn được. Trong thời khắc sắp chia li con người có chút khác lạ đến bất an, cô nhóc ấy cũng vì thế mà tâm trạng, cứ thả hồn nắm lấy tay Yona và bước đi cùng cô theo quán tính.
Cô nhóc ấy chính là tôi, Samy Hana - một học viên vẫn luôn giữ vững phong độ lẫn sự nổi tiếng của mình suốt mấy tháng qua.
Lúc này tôi hẳn còn dư dã thời gian để ngắm cảnh, trò chuyện với mọi người vì đúng mười hai giờ kết giới mới được mở cho học viên ra về. Yona ban đầu có vẻ gấp gáp muốn đưa tôi về kí túc xá ngay nên mới dùng thuật xuyên không, nhưng vì bị tôi càm ràm, dùng mọi lời ngon ngọt cầu xin miết nên nhỏ mới cho phép tôi được cuốc bộ, cùng ngắm cảnh đêm, hít sương xuân để vơi đi nỗi buồn đang cất giữ.
Tôi luôn thắc mắc lí do Yona có định kiến với Saly, nhỏ có tính khí lạnh lùng nhưng từ khi gặp tôi đã thay đổi hoàn toàn, nói đúng hơn Yona chỉ cư xử thân thiện với tôi và người nhỏ xem là người thân, ngoài ra những người khác không có diễm phúc được nhìn thấy nụ cười ấm áp của nhỏ.
Ngay từ đầu gặp Saly Yona đã ít tiếp xúc với cô, ở chung phòng nhưng nhỏ hiếm khi trò chuyện với Saly, có chăng chỉ nói mấy câu xã giao mờ nhạt. Tôi cứ nghĩ không thông nên lần này quyết định hỏi Yona cho ra lẽ, tôi muốn trước lúc về nhà có thể hiểu được mối quan hệ bạn cùng phòng khác lạ mấy tháng vừa qua.
- Yona, sao cậu lại không thích Saly thế? Cậu ấy rất tốt mà, tuy tính tình có hơi thay đổi nhưng vẫn xem chúng ta là bạn thân, luôn lo lắng cho mình và cậu.
- Bạn thân? Là do mình cậu nghĩ thế thôi Samy...
Tôi đang đi chợt dừng bước và khẽ níu tay Yona lại hỏi chuyện. Yona nghe tôi nói xong thì cất lời đáp trả ẩn ý, nhỏ còn không quên siết nhẹ tay tôi như muốn nhắn gửi thêm điều gì đó, song suy tính sao nhỏ lại chọn cách im lặng.
- Tớ thì nghĩ nhiều được việc gì chứ? Thôi bỏ đi, dù cậu có nói gì thì tớ vẫn không thay đổi quan điểm của mình đâu... Saly vẫn mãi là bạn tốt của tớ, và luôn là bạn của cậu.
- Sẽ có một ngày cậu hiểu lời mình nói thôi Samy, tình cảm giữa người và người đôi khi phức tạp lắm... nhìn bằng mắt không thể rõ tường tận được.
Yona khẽ thở dài sau khi nghe câu trả lời cố chấp của tôi, sau đó nhỏ trầm tư cất lời, ẩn ý vẫn là khuyên tôi nên giác ngộ chân lí bớt tin người mà nhỏ hay nhắc đến.
Thấy Yona không hứng thú với việc tôi quan tâm đến Saly nên tôi không hỏi gì thêm nữa, cứ thong thả dạo bước cùng nhỏ, tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng được ở gần nhau. Yona đi bên tôi mà tâm cứ lơ đãng bay vụt tận trời cao, nhưng chỉ vài phút sau nhỏ đã tìm lại cảm xúc khi nghe cuộc gọi nội tâm từ ai đó. Yona đang bước đều về phía trước chợt đứng khựng lại, nhỏ xoay người nhìn tôi cất lời giục, thái độ rất bí hiểm.
- Samy, ta thôi ngắm cảnh, thả hồn nữa nhé. Giờ chúng ta phải về kí túc xá nhanh...
- Yona, có việc gì gấp lắm sao?
- Về đến kí túc xá rồi cậu sẽ biết, anh Tayoo có món quà tặng cho cậu đấy.
Yona chỉ trả lời nữa vời trước câu hỏi ngô nghê của tôi, sau đó nhỏ cười bí hiểm tỏ ý sẽ giữ im lặng luôn cho đến khi chúng tôi về đến phòng của mình. Tuy có hơi vội nhưng tôi và Yona vẫn tiếp tục cuốc bộ chứ không đi xuyên không gian, vì lúc này đoạn đường còn lại đang rất đẹp, ngoài hoa đào ra còn có cả những dây thường xuân tô điểm cho cảnh vật, cảnh sắc vì thế trở nên thanh tao hơn rất nhiều.
Tôi dĩ nhiên hiểu ý nên không hỏi Yona thêm điều gì, cứ thong thả níu tay nhỏ và mang theo cảm giác chờ đợi để gặp lại Tayoo. Tôi không đoán được anh sẽ tặng gì cho mình, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Yona tôi càng thêm tò mò, chân vì thế vô thức đi nhanh hơn. Khi đã đứng trước cửa phòng mình tôi nhanh tay mở nó ra, phóng người vào trong với tốc độ ánh sáng để tìm anh Tayoo.
- Em đã bay không chuẩn đi còn đáng sợ hơn đấy Samy.
Tôi do không chịu nhìn đường lại chạy nhanh nên đã mất thăng bằng, ngã về phía trước theo quán tính cứ như một chiếc xe bị đứt thắng. May sao anh Tayoo đã đến bên đỡ tôi kịp, anh nhẹ nhàng túm lấy tôi và nhấc bổng lên cao, sau đó mới chậm rãi cất lời bông đùa.
- Em ngã... là do anh mà ra đấy.
- Tại sao lại do ta? Em đúng là thích trò vừa ăn cướp vừa la làng.
Tayoo lạnh lùng phán tội sau khi tôi cao giọng cãi bướng, đúng là tôi bất cẩn nên mới bị ngã nhưng lí do sâu xa vẫn từ món quà của anh mà ra. Tôi vì thế mới quy tội cho anh, tiếp tục mạnh miệng làm mặt dày để xin quà.
- Yona bảo anh có quà tặng em, vốn có tính tò mò nên em mới chạy nhanh rồi bị ngã. Xem như lỗi tại quà của anh nên giờ cho em xem nó được không?
- Em đúng là trẻ con hư hỏng, ngày càng ngang và khó chìu. Giờ em nhắm mắt lại đi... ta sẽ cho em xem quà, đảm bảo xem xong em sẽ vui ngay.
- Cậu nhắm mắt lại đi, khi nào mình bảo mới được mở ra nha.
Sau một hồi im lặng, đứng tựa người nơi cửa sổ xem màn đấu khẩu của hai người từng là oan gia Yona mới cất lời xuôi theo câu nói của anh Tayoo, nhỏ còn không quên xoay người tôi lại để tránh tôi giở trò gian lận. Tôi cứ thế bị Yona và Tayoo làm cho bấn loạn, có một cảm giác thân quen lạ khi họ nhắc đến món quà bí ẩn ấy, vật sẽ giúp tôi vui lên dù sắp phải đi xa.
Sau mấy phút nhắm mắt tôi vẫn chưa nghe tiếng Yona gọi nên có chút nôn nóng, khi vừa định mở miệng hỏi nhỏ thì anh Tayoo đã đến bên cầm tay, nhẹ nhàng trao cho tôi một vật gì đó. Ngay sau khi Yona ra hiệu tôi đã khẽ mở mắt ra ngắm nhìn nó, chút sững sờ và ngạc nhiên khi món quà ấy không quá xa lạ đối với tôi, đó chính là con rối, người bạn mới đây thôi vừa mới biến mất khi giúp tôi và anh Raio nhận ra tình cảm sâu nặng của mình dành cho nhau.
Lúc mang con rối từ khu thao chiến về tôi đã đặt cậu ấy trang trọng trên giường mình sau đó mới chợp mắt nằm cạnh rồi thiếp ngủ, khi tỉnh dậy tôi đã đi dạo cùng Yona, lúc ấy tôi không mang con rối theo vì nghĩ cậu ấy cần nghỉ ngơi. Tôi không biết từ khi nào anh Tayoo đã đến mang con rối đi, và đã giúp cậu ấy thay đổi như hiện tại. Con rối vốn là một vật vô tri, vẻ ngoài cũng rất đơn điệu không có gì nổi bật ngoài đôi mắt đen tròn, nhưng chỉ sau mấy canh giờ không gặp cậu ấy đã trở thành một hình nhân có vẻ ngoài y như người thật, đường nét còn sắc sảo và đẹp hơn cả tôi. Khi cầm con rối trên tay tôi có thể cảm nhận được sức sống và luồng sinh khí nhỏ đang tồn tại trong cậu ấy, sự khác lạ đó khiến tôi vui đến mức nhảy tung tăng như một đứa trẻ, còn vô tư chạy đến ôm cổ Tayoo, cất lời dò hỏi anh.
- Chuyện gì đã xảy ra thế Tayoo sempai, cậu ấy đang dần sống lại đúng không?
- Em vui đến mức kích động quá đấy Samy, để ta kể lại cho em nghe quá trình mình đã tạo ra món quà đáng quý này.
Tayoo khẽ xoa đầu tôi, anh nhìn vẻ mặt hớn hở giống trẻ nhỏ mới nhận được quà của tôi nên vui theo, giọng nói ra cũng trở nên ấm áp dù hàn khí bí ẩn vẫn còn lưu lại đôi chút. Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ tự kiềm chế cảm xúc rồi gật nhẹ đầu đứng ngoan lại chờ nghe anh Tayoo kể chuyện.
- Con rối vốn đã cạn kiệt sinh khí nên đã trở về với dáng vẻ vô trí, không cảm xúc, không linh hồn. Khi con rối biến về dáng vẻ sơ khai ta đã suy nghĩ ngay đến việc giúp cô ấy sớm ngày trở thành người. Lúc ngủ chung với em con rối bỗng tự hồi phục lại sinh khí một cách lạ thường, khi em và Yona đi dạo ta đã đến mang cô ấy đi rồi tìm đến vị thần có quyền năng tái sinh vạn vật, giúp linh hồn cô ấy trở về thân xác, để có thể tự tu luyện sớm ngày biến thành người. Sau khi được vị thần làm phép con rối trở nên xinh đẹp và sắc sảo hơn, cô ấy hiện tại tuy vẫn còn là một vật vô tri nhưng có thể lắng nghe và trò chuyện nội tâm với mọi người. Ta mang cô ấy tặng lại cho em để em tự lựa chọn, hoặc là mang cô ấy cùng em trở về nhà, hoặc là ta sẽ gửi cô ấy trở lại nơi vị thần tái sinh đang sống để ngài ấy dạy cách tu luyện và nhận cô ấy làm thần vật.
Tayoo vốn là một tảng băng nên rất hiếm khi quan tâm đến người khác, bao mùa xuân về nhưng băng trong lòng anh vẫn không sao tan hết, chỉ có tôi mới có khả năng giúp anh vứt bỏ sự lạnh lùng để mang lại chiếc mặt nạ hoàn hảo của một Vam hoàng gia. Từ khi gặp lại tôi anh đã sống bớt vô tâm hơn, nói cho chuẩn thì anh đã trở thành một Vam soái ca, người hùng trong tim tôi và nhiều cô gái khác. Hành động lần này của anh đã chứng mình rõ hơn điều tôi vừa nói, lời anh tâm tình vì thế mang đến niềm vui bất ngờ cho tôi. Cả Yona cũng rất phấn khởi, nhỏ cứ cười mỉm suốt, ánh mắt nhìn anh Tayoo còn ngập tràn yêu thương.
Tôi đã phải tịnh tâm lại để có thể nhớ ra điều quan trọng anh Tayoo muốn tôi quyết định, ngay sau đó tôi đã cất lời với anh, không quên kèm theo một nụ cười đốm tim người.
- Em chọn cách thứ hai, gửi cô ấy đến nơi vị thần tái sinh để cô ấy sớm ngày thoát khỏi kiếp con rối.
- Tốt, ngay sau khi tiễn em ta sẽ đưa cô ấy đi ngay.
Anh Tayoo xoa đầu tôi cất lời, vì đã đoán trước được câu trả lời nên anh không mấy ngạc nhiên, nói xong anh liền nhận lại con rối, nhẹ nhàng biến phép thu nhỏ rồi đặt cô ấy vào túi.
- Em cảm ơn anh rất nhiều, anh đúng là thần hộ mệnh ấm áp nhất của em.
- Ấm áp? Lâu rồi ta mới nghe hai từ ấy, em quên tên của ta là tảng băng sao? Là em đặt cho ta còn gì.
- Em có sao? Chắc anh nhầm rồi, em luôn gọi anh là băng tảng cơ, anh còn là oan gia khó ưa của em hì hì.
Tôi nhìn anh Tayoo cất lời nói chân thành, nhưng đáp lại anh hỏi tôi bằng giọng điệu bông đùa, vì thế tôi phải xuôi theo trả lời anh bằng thái độ tinh ranh, nháy mắt và còn lại gần khoác vai anh thân mật.
- Cô nhóc đúng là trước đây ta rất ghét nhau, khoảng thời gian chưa nhận ra em ta vẫn hay đấu khẩu còn gì. Tâm ta nghĩ không muốn không liên quan đến em, những vẫn luôn phải cứu em vì em quá ngây ngô, dễ xảy ra chuyện...
- Là em trẻ con luôn độc thoại một mình chứ anh nào có để ý đến lời em. Cảm ơn anh vì tất cả, em vẫn còn nợ ân tình anh nhiều lắm Tayoo sempai à.
Anh Tayoo nghe tôi nói xong không vội cất lời, cứ đứng suy nghĩ đăm chiêu gì đó giây lát, sau đó mỉm cười tiếp tục xoa đầu tôi thể hiện đã tiếp nhận thành ý.
- Ta tạm dừng việc nhắc lại chuyện xưa ở đây, cũng trễ rồi nhưng cậu còn chưa thu dọn hành lí đấy Samy.
- À mình làm liền đây, đồ mình ít lắm nên mình sẽ dọn chúng nhanh thôi hì hì.
Tôi và anh Tayoo đang đứng bất động, cứ thả hồn trò chuyện bằng mắt thì bị giọng nói trong trẻo của Yona gọi thức tỉnh, ngay sau đó tôi vội đáp lời nhỏ rồi nhanh chóng tiến lại tủ mình mang tất cả quần áo ra ra xếp gọn lại. Chỉ trong thoáng chốc tôi đã dọn xong hết những đồ dùng của mình, lúc mới vào trường tôi chỉ mang mỗi cái vali nên giờ ra đi cũng sẽ thế. Yona phụ tôi lấy những vật linh tinh còn lại xong nhỏ và anh Tayoo giúp tôi đưa tất cả hành lí xuống đất, tôi thì nán lại phòng thay vội bộ trang phục khác để việc đi lại dễ dàng hơn.
Chỉ mất ít phút tôi đã chuẩn bị và thu dọn hành lí xong, sau đó tôi cùng anh Tayoo và Yona nhanh chóng đi ra khu tập trung để dự lễ chào tạm biệt dành cho toàn thể học viên, dĩ nhiên người chủ trì và phát biểu sẽ là thầy Hitashi đáng kính.
Ba người húng tôi cuốc bộ vừa đi vừa trò chuyện thoáng chút đã có mặt gần cổng chính, lúc này không khí ở nơi đây rất náo nhiệt nhưng lại ngập tràn sự chia li cho nên tất cả mọi người đều trầm buồn. Họ im lặng, dùng ánh mắt để tâm tình, tận hưởng những giây phút bình yên cuối cùng được ở gần nhau.
Buổi lễ đưa tiễn được diễn ra khá đơn giản nhưng vẫn không kém phần trang trọng. Thầy Hitashi không nói nhiều chỉ căn dặn vài điều để học viên ghi nhớ, đôi mắt ngập tràn yêu thương hướng ánh nhìn trìu mến xuống phía dưới. Lúc này thầy Hitashi đang đứng trên chiếc bụt cao, nó đặt ở giữa sân khấu được bố trí nơi khuôn viên trước cổng chính. Mọi người đều đang giữ yên lặng chờ đợi nghe thầy phát biểu, sau mấy phút ổn định trao đổi thông tin với một vị giáo sư lớn tuổi đứng cạnh mình, thầy mới cất chất giọng trầm ấm làm không khí nơi đây dần xáo trộn lên, tiếng khúc khít của một vài học viên nữ cũng vì thế âm vang khắp nơi.
- Chào tất cả các học viên ưu tú của trường Quenci, hôm nay ta đại diện cho toàn thể giáo sư gửi lời chia tay tạm thời đến các em. Kì nghỉ này sẽ kéo dài vô thời hạn cho nên ta hi vọng các em sẽ có khoảng thời gian sống vui vẻ bên gia đình, không cần phải lo lắng hay bất an về bất cứ việc gì. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, dù có chuyện gì xảy ra các em hãy luôn ghi nhớ mình từng là học viên trường Quenci, phải tự hào vì các em đã dần trưởng thành hơn khi bước chân đến nơi đây, được tất cả giáo sư chỉ dạy tận tình, bạn bè giúp đỡ và yêu mến. Nào các nam thanh nữ tú, khi cánh cửa mở ra các em hãy bước đi hiên ngang trở về nhà, không được khóc như một người yếu đuối, hãy cười lên nào vì nụ cười của các em sẽ là động lực cho những người ở lại tiếp tục bảo vệ trường Quenci.
Lời thầy Hitashi nói ra âm vang đều đều, nơi khóe mắt tuy không có giọt lệ nào nhưng tôi có thể cảm nhận được sự xúc động từ thầy. Toàn thể học viên lặng đi giây lát, sau đó mọi người đồng thanh vô tay thay cho lời hứa, nụ cười nở trên môi họ lúc này thật đẹp dù nó có phần gượng gạo.
Thầy Hitashi đưa mắt nhìn bao quát phía dưới rồi nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tiếp theo nghi thức của buổi lễ thầy giơ tay làm phép tạo ra pháo hoa, khiến cho bầu trời đêm đang mờ nhạt chợt rực sáng và lung linh diệu kì. Quang cảnh trường Quneci ngay sao đó cũng thay đổi theo, hoa đua nhau khoe sắc và tỏa ra mùi hương thoang thoảng, mấy con quạ giờ đã không còn thất nghiệp, chúng bay thành hàng, chọn lấy một vali bất kì và giúp học viên mang đi. Đèn từ các dãy phòng học, các ngọn tháp cũng đua nhau rực sáng, gió thổi tung những cánh đào làm nền cho cảnh vật, con đường dẫn ra cổng chính các phiến đá cũng thay đổi màu sắc trong rất thích mắt vì giống như các phiến nhạc, thi nhau hòa tấu một bản giao hưởng ánh sáng.
Phía trên bầu trời pháo hoa vẫn đang được bắn ra, nó hiện rõ một dòng chữ là tên của từng học viên, bên cạnh còn kèm theo những ảnh nổi bật của họ. Cảnh tượng quen thuộc này tôi đã từng được chiêm ngưỡng tại lễ hội Hangry, đây là món quà toàn thể giáo sư muốn tặng cho các học viên sắp rời khỏi trường. Họ muốn tổ chức cho những học viên sắp rời đi một lễ chia tay đúng nghĩa, mà trước đây chỉ những người tốt nghiệp mới vinh dự được trải qua khoảnh khắc thiêng liêng và ý nghĩa này.
Tôi như người trên mây đứng ngơ người ngắm nhìn khung cảnh đẹp lung linh đang phô bày trước mắt mình, trong lòng thì cứ nôn nao thầm chờ đợi gặp một ai đó trong vô định.
Lúc này Yona đang đứng bên đã thì thầm gì đó, do tiếng pháo hoa ồn nên tôi chỉ nghe thoáng qua câu nói của nhỏ, đại khái là nhỏ trêu sẽ không có ảnh của tôi hiện lên nên tôi không cần ngắm nữa. Yona đúng là đi ruốc trong bụng tôi, dù không phải là Vam nhưng tôi từ lâu đã xem ngôi trường thân thương này là nhà, dĩ nhiên việc một học viên muốn mọi người chiêm ngưỡng ảnh và nhớ đến mình rất dễ hiệu và có thể nhìn ra được.
Sau khi tua lại câu nói đùa của Yona tôi đã phải cười trừ, nhỏ vui tính và thực tế đến mức nỡ vùi dập cảm xúc của bạn thân, vì thế tôi đã không nương tay lại gần bá vai nhỏ hôn nhiệt tình. Yona không phản ứng lại hành động đùa tự nhiên của tôi, nhưng mọi người có vẻ rất để ý, họ nhìn tôi như sinh vật lạ, lúc này có lẽ ảnh tôi có hiện lên cũng không còn ý nghĩa và không ai thèm nhìn nó, vì họ đang bận ngắm nhìn người đẹp thật ở bên ngoài, dù hiện tại tôi trông rất bình thường khi chỉ diện một chiếc đầm trắng đơn giản.
|
Nói cho vui thế thôi chứ hầu hết mọi người đang hướng nhìn anh Tayoo và một nhân vật rất nổi tiếng cũng đang ở gần bên. Hắn ta chính là kẻ oan gia hay đòi hút máu mỗi khi gặp tôi, Kora máu lạnh - kẻ mà tôi thề sẽ không đội trời chung.
Kora không biết đã đến từ lúc nào, chắc khi tôi đang bận suy nghĩ vẫn vơ khi nhớ và mong chờ một ai đó. Anh ta đứng bên Tayoo như hai người xa lạ, không nói câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn lên nền trời sau đó đọc một câu thần chú thầm trong miệng. Anh Tayoo và Yona có vẻ còn khó chịu hơn tôi khi bị Kora làm phiền, họ nhìn anh ta khẽ chau mày, song nhanh nắm tay tôi kéo đi nhưng cánh tay tôi tôi đã bị ai đó nắm lại, dĩ nhiên kẻ đó chỉ có thể là Kora đáng ghét.
- Anh đùa đủ chưa, đừng quậy nữa... hãy để Samy yên ổn rời khỏi trường Quenci.
- Ta có làm gì đâu, ta chỉ là muốn tặng quà cho Samy và tiễn cô ấy về nhà thôi mà ha ha.
Tayoo mất kiên nhẫn trước thái độ im lặng khó đoán của Kora, anh vì thế cất lời lạnh lùng với hắn, sau đó nhanh chóng gỡ tay anh ta ra và kéo tôi về phía mình. Kora từ tốn trả lời anh, hắn ta không giành tôi lại, chỉ chậm rãi vừa nói vừa đưa tay lên môi hôn thoáng qua, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, còn không quên cất giọng cười khả ố.
Yona đứng bên tôi nhếch môi tỏ vẻ khinh khi Kora, nhỏ nắm tay trấn an dù biết tôi không hề e sợ khi đối mặt với anh ta. Tôi và nhỏ bắt đầu ngó lơ anh ta, cả anh Tayoo cũng không màn đấu lí với Kora nữa, anh tiếp tục trò chuyện và căn dặn tôi vài điều quan trọng, chúng tôi nhanh chóng rời đi, hòa vào đám đông rồi đến đứng tách biệt ở một góc khá yên tĩnh gần cửa chính.
Kora không đi theo chúng tôi, anh ta có vẻ thong thả và đang chờ đợi điều gì đó nên cứ hướng mắt nhìn bầu trời đang dần chuyển màu khi những bức ảnh của học viên đã hiện ra gần hết. Rất nhanh sau đó vẻ mặt Kora trở về với vẻ lạnh lùng và nham hiểm, hắn ta chỉ tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi nhìn lên nền trời. Tôi theo cảm tính nhận ra điều không bình thường nên hướng mắt nhìn theo Kora, lúc này mọi người đều đứng ngơ ra vì các bức ảnh vừa lướt qua nền trời. Sau khi xem chúng tôi đã phải có thái độ ngạc nhiên xen lẫn căm phẫn tương tự, bởi lẽ Kora đã tặng tôi một món quà quá đáng sợ.
Kora thảng nhiên làm phép mặc định khi ảnh của mọi người đã hiện ra hết thì ảnh của tôi và anh ta sẽ là màn kết có hậu cho buổi lễ chia tay hôm nay. Dĩ nhiên các bức ảnh thân mật ấy là trò đùa quái ác của anh ta, nó còn kèm theo những từ ngữ sến hơn cả lời nam chính trong truyện ngôn tình hay nói. Lời lẽ ấy tôi chắc Kora đã phải có tâm hại tôi lắm mới nghĩ ra được, anh ta khiến tôi đọc xong phải phì cười điên dại, cảnh làm tôi ấn tượng và cảm thấy khôi hài nhất đó là bức ảnh Kora ôm tôi tình tứ kèm theo dòng chữ "Ta đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, Samy à... mãi là người yêu duy nhất của ta nhé." Tôi đã phải đau bụng với cách tỏ tình trẻ con của Kora, nếu đó là lời người yêu nói thì tôi sẽ có cảm xúc hơn, đằng này anh ta và tôi là oan gia cho nên những việc làm ấy tôi xem rất lố bịch.
Khác với sự vô tư của tôi Tayoo đứng bên cạnh như sắp bốc hỏa khi đọc đòng chữ ấy, Yona cũng lạnh lùng im lặng không nói gì, còn mọi người thì đang nhìn tôi như sinh vật lạ, biết bao lời bàn tán vang lên, họ săm soi tôi như thể tôi là kẻ bắt cá nhiều tay, khi vừa hết tin đồn với anh này đã cặp với anh khác, và giờ thì bị gán cho danh phận là người yêu hờ của anh Kora đào hoa.
Tôi không biết mình vinh dự hay bất hạnh khi toàn bị ép nổi tiếng vì được các mỹ nam để mắt đến, mối quan hệ giữa tôi với anh Tayoo và Raio sempai xưa nay rất trong sáng, ngoài tình bạn ra chúng tôi chưa dám tiến xa hơn bởi những rào cản vô hình, đó cũng là lí do tôi chọn rời xa nơi này. Với Kora dĩ nhiên tôi càng không thể có tình cảm nam nữ, thế mà lần này anh ta lại tiễn tôi đi với những chứng cứ sống động thế kia, nổi oan này khiến tôi về nhà rồi hẳn còn bị phẫn uất bởi không thể minh oan cho mình được. Nhưng vì tôi nghĩ việc Kora làm không có ý nghĩa và ảnh hưởng lớn đến mình nên đã chọn cách bơ đi, qua ngày hôm nay tôi và anh ta đã không còn gặp lại nhau thì chấp nhất làm gì cho hao mòn nhan sắc. Tôi chỉ cần những người thân bên cạnh hiểu mình là được, còn ai nghĩ gì thì mặc họ, đối với Kora có lẽ lần chạm mặt đầy ấn tượng này sẽ giúp tôi dứt khoác quên đi tình bạn thuở bé cùng anh.
Kora vẫn đứng đó nhìn tôi trìu mến, anh ta đang bắn tim về phía tôi, diễn vai tiễn người yêu ra đi với vẻ quyến luyến khiến người khác nhìn vào dễ lầm tưởng là thật. Anh Tayoo nhìn thái độ đầy khiêu khích của Kora không vừa mắt nhưng biết tôi xem anh ta như vô hình nên cũng xuôi theo, khẽ xoay người che tôi đi tiếp tục cùng Yona và tôi nói chuyện phiến rất vui vẻ. Mọi người ngắm tôi lâu cũng chán nên bắt đầu tập trung lại làm việc của mình, họ chia tay nhau bằng những cái ôm vội, tay nắm tay đưa tiễn nhau đi về phía cổng chính, chờ đợi tiếng chuông điểm sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này.
" Tính toong.... tính toong...
Không khí đang hồi hỗn tạp với đủ cung bậc cảm xúc thì một âm thanh da diết vang lên, ngay sau đó cánh cổng trường nhanh chóng được mở toan sau tiếng thở phào nhẹ nhõm của thần Dam. Người đã làm nhiệm vụ của mình rất hoàn hảo khi kì thi diễn ra không hề có sự xâm nhập của bắt kì ai, tất cả học viên vì thế rất kính trọng người, họ cùng cúi đầu chào và ngắm nhìn người với tình cảm biết ơn chân thành cùng sự ngưỡng mộ thầm kính.
Thần Dam ẩn mình trong cánh cửa với vẻ ngoài mờ ảo nhưng tôi có thể nhìn rõ sự xúc động của người, ngay sau đó người đã tạm thời nhắm nghiền mắt lánh đi để giao lại quyền điều hành, bảo vệ học viên cho thầy Hitashi và các vị giáo sư đang trấn giữ ở xung quanh trường.
Lúc này tất cả học viên đã xếp hàng ngay ngắn đứng theo làn đường phân chia giữa các lớp, Vam hoàng gia và Vam quý tộc đi phía bên trái, phía còn lại dành cho phần đông các Vam thường trong đó dĩ nhiên có vị trí của tôi. Mọi người trên tay đều đang kéo vali chuẩn bị bước qua cánh cổng lớn để rời khỏi tường, các con quạ vẫn bay kề sát họ để phụ giúp mang những mòn đồ khác. Từng nhóm một xuất phát, họ vẫy tay chào tạm biệt các giáo sự và những người còn ở lại.
Tôi lúc này vẫn còn lưu luyến nán lại cùng hai người bạn, vali chợt trở nên nặng hơn, bước chân trong vô thức không sao nhấc lên được nên cứ dính chặt một chỗ. Khác với sự yếu đuối của tôi Tayoo và Yona cứ bình thản đến kì lạ, họ không nói gì nhiều và còn tỏa ra vô cảm, chỉ lặng lẽ ôm hôn tôi tạm biệt, sau đó đẩy tôi tiến về phía đám đông, hòa vào họ để rời khỏi trường.
Sau mấy phút bước đi chậm chạp, cố lê người đi cho có tôi cũng đã tiến về hàng của mình và đứng xếp cuối cùng, ánh mắt tôi thì đang hướng về phía xa xăm chờ đợi một thân ảnh nhưng anh vẫn chưa đến. Tôi cho phép mình nghĩ thiên thần vì bận việc nên không thể tiễn tôi về được, nhưng lí do đó vẫn khiến tim tôi đau nhói lên từng hồi, vì thế tôi đã xoay người đi để tránh bị Yona và Tayoo nhìn thấy nước mắt tôi cứ rơi vô định không sao kiểm soát được. Như cảm nhận được tôi đang buồn vì đều gì nên anh Tayoo và Yona đã phản ứng nhanh hơn, họ xoay người trước và không nhìn tôi nữa, nhưng vẫn nán lại để tôi an tâm hơn. Tôi khẽ mỉm cười vì sự tâm lí của bạn mình, ngay sau đó liền nối bước mọi người, tiến gần hơn với thế giới bên ngoài trường Quenci. Đang đứng thẩn thờ với mớ cảm xúc không tên bỗng bị một cái ôm làm thức tỉnh, mùi hương của người đó nhanh chóng giúp tôi hồi tỉnh lại, vội cất giọng nhỏ nhẹ tâm tình kiểu oan gia với anh ta.
- Kora, buông tôi ra... anh làm trò trẻ con gì thế? Ta đâu phải người yêu anh cần gì phải diễn vai nam chính dở hơi cứ níu giữ nữ chính. Anh không buông tôi sẽ...
- Em sẽ hôn ta à ha ha... Không cần em phải phí công thế, tự ta biết nên làm gì, hôn em xong ta sẽ buông em ra ngay.
- Anh...
Tôi đang nói đoạn thì bị Kora dùng tay bịt miệng lại, anh ta là cố ý không hiểu lời tôi nói, cứ hâm he cưỡng hôn khiến tôi phải khó xử. Bị Kora giữ chặt từ phía sau nên tôi không thể xoay người lại cầu cứu anh Tayoo và Yona, tôi không biết họ giờ còn nán lại không nên càng bất an, cứ cố giẫy giụa, giẫm chân Kora đủ kiểu nhưng đều vô ích. Kora là con trai hiệu trưởng lại nổi tiếng nên mọi người có phần kiên nể, họ không tiện can thiệp vì nghĩ chúng tôi là một cặp. Thầy Hitashi và các giáo sư đang bận trấn giữ cổng nên không có thời gian để ý đến tôi, có vẻ như anh Tayoo và Yona cũng đã rời đi vì nghĩ tôi đã gần bước chân ra khỏi cổng trường. Tình cảnh không mấy vui vẻ này khiến tôi mất kiên nhẫn nên đã cắn lấy tay anh ta đến khi chảy máu mới chịu buông ra, anh ta đau nhưng không mắng tôi câu nào, chỉ giữ chặt tôi hơn và bắt đầu kê mặt sát tôi để thực hiện ý định của mình. Kora hành sự nhanh đến mức tôi không có cơ hội để kêu cứu, chỉ kịp thở vội một cách bất lực, bị động làm con mồi chờ anh ta ăn thịt.
- Buông cô ấy ra và biến đi Kora.
Tôi đang nhắm mắt cố né nụ hôn đáng sợ của Kora thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói trầm ấm, người cứu tinh ấy đích thực là thiên thần trong tim mà tôi đang chờ gặp, tôi vì thế nhanh chóng mở mặt ra nhìn anh cầu cứu.
Người đó đúng là Raio, anh đang đứng sát bên tôi và giữ chặt lấy tay Kora, phũ phàng hất mạnh anh ta ra xa tôi. Sau đó anh Raio thong thả kéo tôi lại gần mình, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đang mím chặt của tôi, giúp tôi thả lỏng người. Saly cũng đang có mặt tại nơi này, nhỏ nhìn tôi xót xa, khẽ ôm tôi thì thầm phớt lờ câu nói chưa kịp buông ra của Kora.
- Mình và anh Raio đến trễ, may mà cậu chưa bị anh ta bắt nạt.
- Cô bé nhầm rồi, là Samy bắt nạt ta. Mà hai người làm quá rồi đấy... chúng tôi yêu nhau thì hôn từ biệt có gì sai.
Saly vừa nói hết câu tôi chưa kịp trả lời nhỏ đã bị Kora chen ngang, anh ta còn tỏ thái độ dửng dưng tỉnh như không, tự nhiên đưa tay mình lên miệng liếm máu. Hành động và lời nói khiêu khích của Kora khiến tôi buồn nôn, nhưng vì gặp được Raio sempai tôi vui quá nên không buồn chấp anh ta. Sau mấy giây lặng đi tôi vội đáp lời trấn an Saly, sau đó tôi xoay sang nhìn anh Raio tâm tình đôi lời vì anh đã đến kịp lúc giải vây cho tôi
- Mặc kệ anh ta, tớ ổn mà nên cậu đừng tự trách mình. Cảm ơn anh Raio đã cứu em, được gặp anh và mọi người lần cuối em thật sự rất vui và xúc động.
- Chuyện ta nên làm nên em đừng quá khách sáo Samy à.
Tôi và anh Raio đang nói đoạn thì anh Tayoo và Yona đã đến bên, cả anh Tama, anh Ayda cũng có mặt để tiễn tôi. Sự có mặt của họ khiến tôi mạnh mẽ hơn, Kora lúc này trở thành người thừa thải, anh ta vì thế nhếch môi cười khiêu khích, không nói lời nào chỉ biến ra một bó hoa hồng xanh tặng cho tôi xong liền rời đi.
Sự lánh mặt rất biết điều và thái độ kì lạ của Kora giúp không khí trở về với với sự yên bình vốn có, anh Raio và mọi người nhìn tôi trìu mến, những cái ôm và lời chia tay cứ thế được cất nên. Khi mọi người đã rời đi hết lúc này nơi cổng chính trường Quenci chỉ còn lại mỗi mình tôi là còn nán lại, anh Raio xem đồng hồ sau đó thay mặt mọi người nói lời cuối và trao tặng tôi một món quà từ biệt.
- Trễ lắm rồi nên nhanh chóng rời khỏi trường thôi Samy. Còn đây là tấm lòng của ta dành cho em... em lên đường bình an, nhớ giữ sức khỏe và viết thư cho mọi người.
- Em cảm ơn anh, cảm ơn mọi người đã đến tiễn em. Em sẽ rất nhớ mọi người, hi vọng chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại nhau.
- Nhất định sẽ gặp lại nhau...
Sau câu nói chìm đắm trong cảm xúc của tôi, mọi người tuy không hẹn nhưng đều cất nên lời hứa đầy ẩn ý, như ngầm thông báo với tôi về một mối duyên phận nào đó vẫn còn được giữ kín.
Tôi im lặng mỉm cười và khẽ gật đầu thay cho lời hứa, sau đó tôi ôm tiễn biệt Saly và Yona lần cuối rồi xoay người, cầm chặt món quà anh Raio vừa đưa bước đi qua chiếc cổng lớn cao sừng sững. Khi đã đứng phía ngoài khu vực trường Quenci tôi đã mỉm cười nhìn mọi người lần cuối, vẫy tay chào họ trước lúc cánh cổng kia vô tình được khép lại. Khoảnh khắc này tôi có thể cảm nhận được sự nuối tiếc không sao thốt thành lời, trái tim vì thế cũng đau thắt lại, khiến tôi khó thở, bước đi vì thế trở nên khó nhọc.
Sau mấy phút đứng ngây người ngắm nhìn ngôi trường thân yêu lần cuối tôi mới chịu rời đi, hình ảnh những tòa tháp bay lơ lững, mấy dãy nhà cao đẹp nguy nga, từng gốc cây, cảnh vật nơi đây hẳn còn hiện ra rõ nét trong trí nhớ tôi. Lần này về nhà tôi không biết bao giờ mình mới có cơ hội quay trở lại trường Quenci, vì tôi mãi mãi không thuộc về nơi này, mấy tháng vừa qua khi được học tập và sống ở đây sẽ nhanh chóng trở thành kí ức đẹp được tôi gìn giữ. Khẽ cất bước đi tôi đưa tay lau vội giọt nước mắt vừa rơi, song cất câu nói cuối cùng như một lời nhắn gửi dành cho ngôi trường thuộc về thế giới huyền bí này.
- Tạm biệt trường Quenci, tạm biệt những giấc mơ hoang và tình yêu chưa bao giờ được bắt đầu...
>>>000<<<
Bóng dáng Samy dần khuất sau hàng anh đào đang trổ hoa trắng xóa cả khoảng trời, những chiếc lá khô nằm rải rác trên con đường mòn như nâng bước chân cô. Samy một mình cô độc rời đi với cảm xúc hổn tạp, yêu thương đứt đoạn, kỉ niệm mang theo cũng trở nên nặng trĩu trong lòng cô. Nước mắt Samy vẫn rơi vô định, nó được gió xoa dịu và nhanh chóng khô đi nhưng nỗi đau trong tim cô thì vẫn luôn âm ỉ. Samy sẽ không thể sống hạnh phúc và tự tìm lại nụ cười cho mình, vì thế giới mà cô nên thuộc về chỉ có một, có đi đâu xa cô cũng sẽ nhanh chóng quay về đó. Nơi người yêu Samy vẫn đang thầm gọi tên cô.
Những người ở lại cũng tâm trạng không kém, ngoài Saly ra mọi người đều có chung một cảm xúc đây không phải là lần cuối cùng họ được gặp Samy. Không ai níu giữ Samy, họ tôn trọng quyết định và mong muốn của cô, và quan trọng sự rời đi của cô đã giúp họ có cơ hội tạo ra khoảng lặng trong lòng mình để suy nghĩ và nhận ra nhiều điều.
Một ngày nữa lại trôi qua vội vã, tuy không ít sóng gió đã nổi lên nhưng vẫn có những khoảnh khắc bình yên tồn tại. Bầu trời đêm trong xanh với ánh trăng sáng trên cao soi rõ thân ảnh của những bạn trẻ, mỗi người đều có một suy nghĩ để theo đuổi, họ nhanh chóng rời đi trả lại khung cảnh đẹp hoàn hảo cho cổng chính trường Quenci...
|