Yêu Người Cùng Tên
|
|
Chương 53 Cô ta nghe thấy tiếng nói của tôi liền trở người nhìn lại - Ơ… Anh… - Mệt thì nằm yên đó đi - tôi kéo lấy chiếc ghế nhỏ ở bàn trang điểm và ngồi xuống cạnh giường. Cô ta cố nhổm dậy dựa lưng vào tường - Anh...anh vừa đến à? - Ờ - tôi nhìn ra chỗ khác để tránh ánh mắt cô ta. - Anh đợi em tí - Q.Nga xuống giường và chạy ra ngoài, lúc đi vào cầm theo cốc nước. Cô ta có vẻ vui khi tôi đến đây - Anh uống nước đi - Ừ - Anh đi đâu về thế, anh đã ăn gì chưa? - Tôi ăn rồi, mà…. bệnh tình cô thế nào? - E vẫn bình thường, sang tuần mổ anh ạ, thứ 4 tuần sau. - Ừ, thế người có mệt lắm không? - Cũng mệt nhưng anh đến đây e hết mệt rồi - cười - Cố gắng mà ăn uống, điều trị cho khỏi hẳn đi. - E chẳng biết được nữa, hồi nhỏ e bị bệnh này, rồi uống thuốc nó đỡ, giờ chẳng hiểu sao lại bị tái phát - thở dài - Có bệnh thì phải chữa, quan trọng là tâm lí đừng có căng thẳng, tôi thấy cô đang tự làm khổ mình đấy Cô ta ngồi trên giường thả lỏng chân xuống dưới, đôi mắt nhìn xuống 2 bàn tay đang đan chặt vào nhau. - À mà công việc mới có gì khó khăn không? - Không anh ạ, dù hơi lạ lẫm 1 tí nhưng vẫn trong khả năng của e. Mà ngại quá, vừa mới vào làm được mấy tuần đã xin nghỉ chữa bệnh - Không sao đâu, chuyện đó ko đáng ngại lắm, mà nếu khó khăn gì thì bảo tôi, nằm trong khả năng tôi giúp được thì tôi giúp - Vâng - Mà, cô còn giữ những thứ này à - tôi cầm con gấu bông nhỏ nhắn mà tôi tặng cô ta trên tay và nhìn nó. Con gấu dễ thương thật, con gấu màu đỏ, mặc 1 cái váy đan len màu trắng, mắt thì tít vào như đang cười. Tôi cũng mỉm cười 1 cái, nhưng chợt quay về thực tại - Cô vẫn còn giữ con gấu này à? - Nó là quà anh tặng mà, mỗi khi buồn e lại bỏ nó ra nhìn - Nhìn nó để buồn thêm à - Sao...anh lại nói thế - Thôi tôi về đây, giữ gìn sức khỏe - tôi đứng dậy bước ra - Anh... Cô ta gọi và chạy theo ôm chầm lấy tôi từ sau lưng - Anh ở lại với em 1 lúc nữa được không? Tôi từ từ lấy tay và gỡ cái ôm từ đằng sau đó ra - Cô đi nghỉ đi, tôi thấy cô đang mệt lắm đấy, còn vài ngày nữa là mổ rồi. Đừng có lo lắng gì cả - Anh đừng đi mà Cô ta đang khóc, vẫn đứng đó 2 tay buông thõng - Em xin lỗi, em sai rồi. Em xin lỗi anh mà Tôi ngoái lại nhìn cô ta, và tôi chợt nghĩ đến cái cảnh khi cô ta quyết định chấm dứt với tôi cách đây mấy năm. Tôi cũng đã khóc, cũng đã cầu xin. - Cô đừng khóc nữa, có phải tôi ko gặp cô nữa đâu. Nói thì nghe lời đi, không thì ko có lần sau gặp lại đâu. Tôi về đây Tôi bước ra khỏi phòng thì gặp Đức đang đứng ngoài, chắc nó cũng nghe được phần nào cuộc nói chuyện của tôi và Q.Nga - Anh đi về đây - Anh ở lại chơi tí nữa ạ - Thôi, anh về, còn mấy cái bản vẽ ở nhà đang dang dở - Dạ vâng - Hôm nào chị mổ alo anh. Thế nha - Vâng, em chào anh Tôi về nhà cùng tâm trạng ngổn ngang. Cũng chẳng có hứng làm việc, đi rán vài cái xúc xích và đem mấy lon bia ra ban công ngồi. Đúng là thật sự bế tắc. Cực kì bế tắc. Tôi đang ngồi uống thì thằng Quân về. - Sao ngồi 1 mình thế mày, ăn uống gì chưa? - Ăn rồi, vào tủ lạnh cầm mấy lon ra đây ngồi đi Nó lạch cạch đi nướng con mực đem thêm dăm lon bia - Có mực sao không nướng - Tưởng có 1 mình, tao nướng cả con sao ăn hết. À mà mày đi đâu từ sáng đến giờ thế - Xuống công trình, chốt sổ, nghiệm thu vài thứ linh tinh - Ừ - Sao thế, lại buồn phiền vì ít tiền à, hay buồn phiền vì hết mì ăn liền. - Vẫn chuyện vợ con thôi - tôi nhìn xuống dòng người vẫn còn đang tấp nập ngoài đường - Cuộc sống là 1 mớ hỗn độn phải lo toan mà - Mày không biết, nhiều lúc tao chỉ muốn sống theo suy nghĩ tình cảm của tao thôi. Nhưng còn nhiều thứ phải lo quá, gia đình, công việc. - Đừng thế chứ, mày phải hiểu là bố mẹ mày chỉ có 1, vợ thì có thể lấy vợ 2, vợ 3. - À không, tất nhiên là lúc nào bố mẹ tao cũng số 1 rồi. Còn tao ko muốn tình cảm của tao nó chạy lung tung hết cô này đến cô khác thôi - cười - À quên, mai nhà bác Tuân có giỗ, bác ấy nói với mày chưa - Nói rồi, mai tao với mày mua ít hoa quả sang thắp hương. - Ờ, mà uống đi - Đời là bể khổ, cuộc sống là bể máu, ko là máu thì cũng là bùn. Lầy lội lắm mày ạ Đang ngồi uống thì có điện thoại “18001091” calling. Tôi vẫn để điện thoại đó mà không nhấc máy - Ủa, sao không nghe. - Tao có nên nghe ko - Nghe đi Tôi nhấc máy và nói - Có chuyện gì mà cô gọi muộn thế - Anh chưa ngủ à? - Chưa - E gọi để cảm ơn anh hôm nay thôi - bẽn lẽn và có chút ngại ngùng - Có gì đâu mà cảm ơn - Cảm ơn anh...vì hôm nay anh đến thăm em - Không có gì - Anh ngủ ngon nhé. - Ờ Tôi cũng chẳng có hứng để mà chuyện trò gì với cô ta trong lúc này cả. Bởi vì chuyện tôi quan tâm nhiều nhất không phải cô ta mà là Linh Nga, tôi đã cảm thấy có chút gì đó bất an ở trong lòng khi lúc chiều cô ấy nói với tôi vài điều rất kì lạ. - Có chuyện gì thế - thằng Quân hỏi - Lúc tối tao đến thăm cô ta, cô ta gọi điện cảm ơn. Đúng là đàn bà - cười - Ủa, sao mà phải thăm - Bị tim sắp mổ. Thằng Đức nó gọi điện cho tao xin xỏ bảo quan tâm đến cô ta, dạo này nhìn thảm lắm - Thế à, bao giờ mổ. Dù sao nó cũng là người yêu cũ của mày. Mà mày thù nó lắm à - Không hẳn, những gì là quá khứ không bao giờ tao quên được. Có điều giờ tao ko muốn lằng nhằng vì có Linh Nga - Cũng khổ nhỉ. Theo tao thì mày đừng cạn tình quá, tất nhiên là sống cho mình, nhưng cũng đừng để người khác chê trách thôi. Cố gắng giữ vững quan điểm - Ừ, thôi, uống nốt rồi ngủ đi, sáng mai còn qua nhà Trang. Quên, nói đến Trang , hay mày tán con bé đi. - Mày dở hơi à, ấm đầu à - Không được à - Nó thì như bà chằn, lúc nào cũng sai tao việc này việc kia. Nhà nó thì giàu, nhà tao thì nghèo, nghĩ đến là thấy chả có hi vọng với tương lai gì hết rồi. - Ơ thế mày chưa thấy nhà giàu lấy nhà nghèo bao giờ à. Tao nói mày nghe, không có nghề gì ngon bằng nghề lấy vợ giàu - tôi trêu - Thôi thôi, lấy nó về tao phải đội nó lên đầu. Không chừng sau này làm ô sin cho nó ấy - Haha, đùa thôi, nhưng cứ suy nghĩ về lời tao nói đi, tao cũng muốn tốt cho anh em thôi. Với lại nhà cái Trang nó cũng ko phải giàu mà chảnh đâu. - Làm ơn, đừng rắc vào đầu tao lòng tham được không mày. Uống đê - Ờ - cười Sáng hôm sau tôi cùng thằng Quân đến nhà Trang. Vào đến nhà thì có mấy bác lớn tuổi đang ngồi cùng bác Tuân và bà nội của Trang - Dạ con chào bà, cháu chào các bác các chú - Cháu chào bà, chào các bác ạ - Quân nói - Tùng với Quân vào đây ngồi đi cháu. Giới thiệu với mấy bác mấy chú đây là bạn của cháu Trang - Thế à, trông anh nào cũng đẹp giai sáng sủa. Bố nó không chọn lấy 1 anh về làm rể - Dạ chọn rồi đấy bác - bác Tuân tươi cười - Tùng, lại đây ngồi bà nói cái này - bà nội Trang gọi tôi lại ngồi cạnh - Dạ, bà dạo này khỏe không ạ - Bà khỏe, cháu dạo này đẹp trai ra đấy- bà nắm chặt lấy tay tôi và thì thầm. Mọi người thì vẫn nói chuyện bình thường - thế 2 đứa định bao giờ cưới? - Dạ - tôi ngượng ngùng cười - bà ơi bọn con còn trẻ mà bà - Mau mau cưới đi nha, để bà còn bế chắt chứ Tôi gãi đầu - Ngại à, có gì khó nói thì cứ nói với bà. Cái Trang nhà bà nó được chiều nên nhiều lúc nó tiểu thư lắm. Nên có làm sao để còn nói bố mẹ nó dạy - Dạ không có đâu bà, Trang đối với con ngoan lắm, bà không phải lo. Lát sau trang đi từ trong bếp ra thì thầm vào tai tôi và bà - Anh với bà đang thủ thỉ cái gì mà thân thiết thế - cười tươi - À, hỏi thăm sức khỏe thôi. Mẹ với các cô nấu xong cơm chưa con. Đem lên thắp hương cho các cụ đi - Dạ sắp xong rồi bà. Anh Tùng - Trang vẫy tôi ra ngoài sân Tôi đứng dậy đi ra ngoài với Trang - Có chuyện gì thế? - E tưởng anh không đến chứ - Không thích anh đến à, đi về vậy - Ơ kìa, e nói đùa thôi - Mà hôm nay là bố e mời anh chứ e có mời anh đến đâu nhỉ, mọi lần cũng thế mà. Ủa mà bảo anh cái gì - Chiều anh đưa e đi có việc 1 chút nhé - Đi đâu? - Lúc đi rồi biết, hì - Đừng bảo qua biên giới nha - Được thế thì tốt, thôi vào đi anh, cơm nước sắp xong xuôi rồi. - Có vậy thôi mà cũng gọi ra tận ngoài này, làm màu quá đấy - E thích thế, hehe Tôi vào trong nhà, lát sau dọn cơm ra ăn. Cũng chè chén với mấy ông bác của Trang, cũng may là bác Tuân chỉ giới thiệu là bạn của Trang, chứ chưa hẳn giới thiệu là người yêu. Họ hàng cô bác nhà Trang có vẻ vui. Cuối bữa thì ai cũng lâng lâng, bác Tuân quay sang tôi và nói - Tùng này, bác có mỗi đứa con gái thôi đấy - Dạ - Bác....chỉ nói thế thôi - cười Đúng là, toàn chơi đòn tâm lí thế này thì ai chịu nổi. Giờ mà nói trước mặt bố mẹ Trang, họ hàng cô dì chú bác nhà cô bé rằng mình không yêu Trang, khác nào bôi do chắt chấu vào mặt cả 2 bác. Tôi cũng chỉ biết cười trừ cho qua. Ăn cơm xong thì mọi người đi nghỉ hết, Quân xin phép về trước còn tôi thì ở lại đợi Trang. Lát sau cô bé cũng Trang điểm xong - Đi đâu đây? - Đi công viên đi anh - Gì cơ, yêu nhau đâu mà vào công viên - Anh thật là..., người này yêu người kia là được rồi. - Không anh ko đi công viên đâu - Thế thì đi uống cafe đi - Quán cũ à - Vâng, đi thôi anh Suốt quãng đường đi cô bé vui vẻ liến thoắng cái miệng, nói liên tục - Anh này, hôm nào e mua đồ sang anh dạy e nấu ăn nha - Dạo này anh bận lắm - Anh thì lúc nào cũng bận. - Mà anh này, anh đã bao giờ nghĩ người anh cưới không phải người anh yêu chưa? - E lại lảm nhảm tưởng tượng ra chuyện gì thế - Thì e đang hỏi anh mà - Chịu, không biết. - Đúng là ông già khó tính, nhiều lúc thì vui vẻ sao nhiều lúc ghét thế ko biết-lẩm bẩm - Anh nghe thấy đó nha - E cố tình nói cho anh nghe thấy mà. hì hì - cô bé bất ngờ dựa đầu vào vai tôi và ôm lấy tôi từ phía sau Suốt quãng đường từ đó cho đến quán cafe cô bé cứ ngồi như thế. Vẫn ôm chặt lấy tôi,không nhúc nhích - Này, đến nơi rồi, ôm mãi ko thấy nóng à - Hì - Trang nhanh nhảu nhảy tót xuống Gọi đồ uống xong xuôi, bỗng nhiên không khí yên lặng hẳn đi. Tôi chủ động phá tan cái không khí đó - Tít này, e thấy thằng Quân thế nào - Cái ông gà mờ ấy hả, e thấy bình thường . Sao anh? - Anh đang hỏi là phẩm chất với nhan sắc ấy - Ý anh nói là độ đẹp trai với tính cách á. - Ừ, được không? - Cũng ko hẳn đẹp trai, mà xấu trai thì cũng ko phải, có điều hơi đen, chịu đầu tư mấy chục triệu đi tắm trắng có khi lại thành hot boy.- cười lớn - Còn phẩm chất thì ngoan - Mỗi ngoan thôi à, nhưng tóm lại là được đúng ko - Vâng, dạo đầu trông lem nhem, đợt này chắc ở với anh nên ăn mặc cũng bảnh rồi.hì - 2 đứa yêu nhau đi - What? Anh bị làm sao đấy. Tự nhiên xúi người yêu mình đi yêu người khác, mà lại là bạn anh nữa - Em yêu anh phí lắm. Tôi nói dứt câu cũng là lúc Trang im lặng 1 lúc lâu - Anh này, e đã cố gắng vui vẻ, e thật sự muốn vui vẻ. Nhưng thái độ của anh từ lúc đi với e đến giờ… e không biết phải nói sao. Anh có cần phải đối xử với e như vậy không. - Trang mếu máo - Anh xin lỗi, anh không thể làm gì cho e lúc này được - E chỉ muốn chúng mình vui vẻ, muốn được những hôm ngồi sau xe anh cười đùa, e muốn được anh cõng e đi 1 đoạn đường dài. E muốn lắm anh ạ. E đang cố gắng , e vẫn nghĩ những điều cố gắng của e được đền đáp, và bây giờ e vẫn mong nó thành hiện thực. Nhưng chính anh làm e mơ hồ, mơ hồ đến mức hiện tại e ko biết e sẽ làm gì với anh, e ko biết anh nên nhận điều gì từ e. E ghét anh lắm, e có nên đối xử tệ bạc với anh không. E có nên nói với bố mẹ rằng “ anh Tùng không yêu con” hay e phải nói là “ chúng con chia tay rồi”. E nên làm gì hả anh?
|
Chương 54 - Anh... Cô bé lấy tay gạt hết nước mắt! - E sẽ giải quyết theo cách của e - Trang này, a đã nói với e rồi. Chuyện tình cảm không thể ép buộc được, e đừng làm anh khó xử được không. Còn mọi người xung quanh anh và e nữa, anh có quyền được sống cho anh nhưng anh cũng phải sống vì bố mẹ anh nữa. - Chẳng lẽ e ko thể sao, e có thể làm con dâu tốt. Hay anh chỉ nhìn vào những điều mắt thấy tai nghe, anh có bao giờ hỏi e nghĩ gì, e muốn gì từ anh hay không? E chưa bao giờ đòi hỏi anh, e cũng ko bắt anh yêu e, nhưng anh có biết cứ mỗi lần e định nói ra tình cảm của mình thì anh lại đón đầu và gạt phăng nó đi. Những lúc như vậy e thật sự không biết phải thế nào hết. Anh ác lắm. - 2 năm không phải là nhiều cũng không phải ít. Anh cảm ơn e vì đã bên cạnh anh những lúc buồn, lúc vui. Anh rất quý trọng điều đó Trang ạ. Anh xin lỗi vì anh đã không đáp lại tình cảm của e. - Thứ e cần là tình cảm của anh chứ ko phải lời xin lỗi. E không ngờ là anh lại yêu con bé đó, e bị shock thật sự đấy - Anh… - Anh không có gì để nói chứ gì. E cũng ko cần anh phải giải thích, biết đâu đó là tình cảm 1 sớm 1 chiều và có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Khi đó hãy nói với e, còn bây giờ e ko quan tâm - Đúng, vì đó là chuyện riêng của anh, nhưng a xin e, e hãy cứ là Trang bên cạnh a bấy lâu nay được không? Chuyện tình cảm để thời gian trả lời đi Tôi uể oải về căn nhà quen thuộc với sự mệt mỏi. Tự hỏi cuộc sống là gì chứ, tình yêu là gì chứ. Ai giải thoát cho tôi khỏi mớ bòng bong này đây. Bước vào cửa thì thằng Quân cũng bước ra khỏi nhà - Tối mày ăn cơm 1 mình nhé, tao không ăn cơm nhà - Đi đâu thế - À, đi...với mấy anh em...cùng công ty - Ờ, đi đi Bước vào phòng ngủ, tôi mở ngăn kéo lấy quần áo đi tắm, hiện lên mắt tôi là những bộ quần áo mà Q.Nga ngày xưa mua, cái tượng mà 2 đứa tô chung màu cũng đã phai đi nhiều. Tôi ngồi bệt xuống đất và lần lượt cầm từng thứ lên 1. Vuốt ve, nhìn ngắm! - Có lẽ đến lúc tao nhìn chúng mày lần cuối rồi. Tôi đi lấy 1 cái hộp và cho tất cả những thứ vào đó. Miệng mỉm cười. Dù sao những thứ đó cũng từng là quá khứ của tôi. Tôi ko quên được quá khứ, nhưng những kỉ vật này không nên xuất hiện ở cạnh tôi nữa, hơn 2 năm là thời gian quá nhiều khi chúng ở cạnh tôi. Ở nhà 1 mình cũng chán nên tôi sang nhà Linh Nga, hôm nay cô ấy ở nhà. Tắm rửa xong xuôi tôi tiện tay cầm cái hộp đồ đem ra thùng rác gần đó vứt. Tâm trạng cũng thoải mái được phần nào. Bởi vì tôi nghĩ chẳng có lí do gì những thứ đó được phép hiển hiện trước mặt tôi nữa. Cưỡi con wave vàng tôi phóng nhanh đến gặp Linh Nga. Thấy cửa phòng mở nên tôi tự tin bước vào từ ngoài cửa, nhưng rồi cái thần thái tự tin bỗng biến mất khi nhìn thấy bố Linh Nga đang ngồi ở bàn máy tính đọc báo - Con chào bố…Ơ….Con chào bác - Tùng đấy hả - bố Linh Nga quay lại - Dạ, bác đến lâu chưa ạ - Cũng vừa mới, chiều được nghỉ nên bác ghé xem tình hình thế nào - Linh Nga đâu rồi bác? - 2 chị em nó đi chợ rồi, chắc sắp về rồi - Vâng, 2 bác dạo này khỏe không ạ? - Khỏe, công việc cháu thế nào? - Loanh quanh thế bác ạ, đợt này cháu đang nghỉ phép mấy ngày Đang nói thì Linh Nga cùng Ngọc về - Anh, anh đến lâu chưa - E chào anh - Ngọc chào Anh vừa mới đến thôi, 2 chị em đi chợ mua được món gì đấy. - Mấy món linh tinh thôi, anh ngồi nói chuyện với bố đi, e đi nấu cơm Tôi và bác trai nói dăm ba câu chuyện, về công việc, về cuộc sống. Lúc sau cả nhà ngồi ăn cơm bố Linh Nga có nói - Hôm trước mẹ nói thế 2 đứa đã tính chuyện cưới xin gì chưa? - Thôi cứ từ từ bố ạ, cái gì gấp quá cũng không hay - Cháu còn đang vướng mắc chút công việc nên cũng chưa có thời gian thưa chuyện với bố mẹ cháu kĩ càng được ạ. Bố mẹ cháu thì cũng quý mến em Linh Nga lắm ạ. - Thật ra thì bố cũng ko tính giục 2 đứa, mà mẹ ở dưới quê cứ giục. Nghe đâu là không lấy năm nay thì sang năm Linh Nga không được tuổi. - Con đang muốn kiếm 1 công việc ổn định đã bố ạ - Công việc thì đơn giản, bố nhờ người xin được. Hay là… - Con muốn tự xin! - Haizz...Ừ, tùy 2 đứa vậy. Nhưng 2 đứa lớn cả rồi, tất cả mọi chuyện, muốn lâu dài, hãy cứ chân thành và thật lòng, và hãy cư xử với nhau theo kiểu người lớn. Hiểu không - Dạ, bác yên tâm đi ạ. Ăn cơm xong bố Linh Nga ra về, tôi đưa Linh Nga đi dạo - E còn mệt không? - E khỏi ốm từ hôm qua rồi, giờ còn hỏi. - Phải hỏi chứ, biết đâu nhớ anh lại ốm tiếp thì sao. Mà lúc tối anh sang, gặp bố e cái giật cả mình. À còn nữa, anh lỡ gọi bố e là “bố” rồi. Làm sao bây giờ - Anh nói cái gì mà cứ bố e, e chẳng hiểu gì - Thì lúc anh sang, anh lỡ mồm nói là “con chào bố” í - Ôi trời, thôi từ nay anh gọi là bố luôn đi. Hì - Nhưng cứ ngượng ngượng sao sao ấy, tại lúc đó lỡ mồm thôi. Hề - Anh ơi, mai e định đi làm, anh cho e đi làm nhé - Huyền gọi à - Ngày kia khai trương cửa hàng mới rồi, e định qua đó xem có gì chuẩn bị giúp anh chị ấy - Ừ, nếu e cảm thấy khỏe rồi thì đi, cố gắng lên nha, nhưng không được làm việc quá sức đâu - Vâng, hì - Bỏ chuyện công việc sang 1 bên đi, đưa tay đây anh nắm cái nào - E khoác tay anh là được rồi mà - Không được - Tại sao chứ? - Thế này nhé. E có thấy mấy đôi yêu nhau như chúng mình, 2 người đi song song với nhau, con trai rất ít khi nắm tay con gái không. Thường là sẽ cho tay vào túi quần hoặc thả lỏng tay để người con gái khoác tay qua. E ko thấy bất công cho con gái à? - Anh để ý những điều đó làm gì, miễn yêu nhau là được mà - Thực ra những hành động nhỏ như thế ý nghĩa lắm chứ. E ko thấy hạnh phúc khi anh chai mặt để nắm tay e, cười với e, nói chuyện với e. Những chuyện này anh không có rành lắm, nhưng anh sẽ cố gắng để khi đi với e, e cảm thấy an toàn và e thấy hãnh diện khi có anh đi bên cạnh, 1 người dám bày tỏ bằng hành động ở chốn đông người. - Vâng. Hì, ơ nhưng mà đường này vắng người quá anh ạ, hay là chúng mình ra chỗ đông người đi anh - Thôi thôi, anh xin, đưa tay đây nào. Không mấy khi anh làm như thế này đâu, cho nên e tận hưởng đi nhé - E hiểu anh mà. Hì - Sau này khi nào rảnh chúng mình thường xuyên đi dạo thế này được ko - E chỉ sợ anh lại việc việc, rồi lại cắm mặt vào máy tính ấy, lúc đó lại bỏ bê e và các con - Yên tâm, khi nào anh là con người của gia đình, lúc đó bản chất đàn ông có trách nhiệm mới trỗi dậy mà. Hề hề - Anh này! - Gì em? - Em yêu anh - thì thầm - Có nhất thiết phải nói nhỏ thế ko, sao e ko hét ầm lên cho thiên hạ họ nghe đi để họ tức chơi - Anh thật là.... - Anh nói này, từ nhỏ đến giờ anh không hay bày tỏ tình cảm với người khác. Bố mẹ giáo dục anh nghiêm khắc lắm, nhiều lúc anh muốn nói “con yêu bố mẹ, con thương bố mẹ” nhưng khó lắm, anh không thể nói được. Cho nên e hiểu tấm lòng của anh là được rồi đúng không ? - E biết mà. Nhưng nếu ở với e, anh sẽ phải thay đổi. Chịu không? - Chịu chứ, anh cũng nghĩ là anh sẽ dạy cho con chúng mình nói “con yêu bố mẹ” và khi nào chúng nhớ anh và em chúng sẽ nói “ con nhớ bố mẹ lắm”. Còn nữa, anh sẽ tập nói “ anh yêu em” vào mỗi buổi sáng khi thức dậy và trước khi đi ngủ - Đừng có nói trước bước không qua đó nha - Cái gì chứ cái này chắc là anh làm được thôi Hơn 1 tiếng đồng hồ đi dạo với Linh Nga, tôi đã phấn chấn lên rất nhiều. Cô ấy làm cho tôi tin vào tình yêu này, hi vọng vào nó bởi vì tôi biết chắc. “Dù mối tình này có dài hay ngắn, nếu nó đem đến cho tôi 1 kết cục buồn thì sẽ rất khó để tôi lại yêu 1 lần nữa” Đưa Linh Nga về nhà, tôi cũng đi về. 11 giờ, trời bắt đầu chuyển sang mùa thu, buổi tối se se lạnh phảng phất đâu đây mùi hoa ngọc lan đầu mùa. Mọi thứ xung quanh dường như chậm lại rất nhiều. Cứ mỗi khi mùa thu đến là tôi lại có 1 chút gì đó man mác, không hẳn là buồn, cái cảm xúc thỉnh thoảng nghẹn ngào lên khi nghĩ về người mình yêu. Dù có nổi da gà lên vì những làn gió se lạnh lướt qua cũng vẫn thấy tim đập nhanh khi mọi thứ đang loạn lên vì nhịp của tình yêu Đang co ro giữa cái se lạnh đầu mùa thì có điện thoại của thằng Quân - Mày đang ở đâu thế - Đang trên đường về nhà, vừa bên nhà Linh Nga về - Có đem theo tiền không? - Có, sao thế? - Tao quên ví ở nhà, mày đem cho tao ít tiền lại cái bar chỗ ngã tư sở - Bar nào, ngã tư sở làm gì có cái bar nào - Đoạn chân cầu vượt ấy - À Diamond ấy hả, nhiều tiền ko tao còn biết lối ra atm rút - 1 triệu thôi - Vào bar đấy mà 1 triệu, mày đùa tao à - Share với anh em mà, nhanh đến nhà - Ờ, đợi tí 5 phút nữa có mặt Tôi nhanh chóng phi xe đến quán , thằng Quân đang đứng ngoài, xe ô tô của bác Tuân đậu gần đó, nhìn cái tôi nhận ra ngay - Cần bao nhiêu, tiền đây - tôi móc ví ra - Cất đi, mày vào trong kéo con bé Trang ra hộ tao cái - Cái gì, con bé ở trong này à. Sao mày chở nó đến đây - Tao nói thì kéo nó ra đi, tí về nhà nói - Tôi hùng hổ vào trong , ngó nghiêng 1 lúc thì thấy cô bé đang nhảy nhót cùng mấy đứa bạn hay tụ tập. Tôi tiến lại gần, thấy tôi cô bé ngừng nhảy cầm cốc rượu lên uống. - Em chào anh - mấy đứa bạn của Trang cũng gặp tôi đôi lần nên chúng biết - chúng cười và hét to - Anh đưa Trang về - tôi nói với 1 đứa bạn trong hội rồi kéo Trang ra ngoài Vừa bước ra khỏi cửa - Haha, đồ gà gô, e biết là ông này sẽ gọi ông này đến mà - chỉ tay từ Quân sang tôi - Lên xe đi - tôi vừa nói vừa kéo Trang lên xe - Đợi tao tí - Quân hốt hoảng - Mày định vào trong đấy làm gì nữa - Định vào gửi tiền bọn nó - Thôi khỏi, bọn nó dùng tiền của Trang nhiều rồi, để bọn nó tự trả. Mày đi xe máy về nhà đi, đưa chìa khóa ô tô đây. Để tao lo cho con bé - Đi cẩn thận đấy - Có mày cẩn thận đấy, thằng hâm. Tôi cài dây bảo hiểm vào cho cô bé rồi quay sang hỏi - Đồ say, giờ muốn đi đâu? - Nhà nghỉ hoặc khách sạn! - Trời, để anh đưa về nhà - Đã nói là nhà nghỉ hoặc khách sạn rồi - cô bé hét to Tôi chạy xe đi , cô bé gật gà gật gù ở ghế trước, lôi điện thoại ra tôi gọi cho bác gái - Alo bác ạ - Ừ Tùng à, Trang nó đi với cháu à, thằng Quân vừa gọi cho bác Vâng, lát nữa cháu đưa Trang về, 2 bác cứ ngủ trước đi ạ. Tí cháu về cháu gọi chị giúp việc - Ừ, đêm hôm đi đứng cẩn thận nhé - Vâng Trang vẫn nhắm tịt mắt, tôi đưa cô bé đến 1 quán ăn đêm - Đã bảo là ko về nhà rồi, - Xuống xe đi - E mệt lắm - Xuống ăn tạm cái gì đi rồi tính, xuống đi cho tỉnh người Cô bé lững thững bước xuống xe, tôi dìu Trang vào quán và ngồi xuống gọi cốc nước chanh - E ăn gì không - E không - Không ăn thì ngồi yên đấy, anh ăn. Đang đói - Vâng, e ngồi nhìn Tôi gọi ra bát cháo nhiều tía tô - Này, há miệng Trông bộ dạng thất thểu mệt mỏi của Trang, tôi thương cô bé lắm, tôi thừa hiểu sau những cuộc vui chơi nhảy nhót thế này thì rất mệt, không đói mới lạ. - Há miệng ra, khổ quá Cuối cùng cô bé cũng để tôi đút cháo. Ăn được vài miếng Trang ngân ngấn nước mắt - Sao anh tốt với e vậy, anh đừng làm thế này nữa - Này ăn đi, hỏi nhiều, ko thấy mấy người xung quanh họ đang nhìn có người khóc nhè à - Kệ họ liên quan gì đến e đâu - Thôi, há miệng ra ăn nốt đi rồi uống nước chanh cho tỉnh. Chơi nhiều mãi ko thấy chán à - Lại bắt đầu cằn nhằn, e ko ăn nữa đâu đấy - Ờ được rồi, ko cằn nhằn nữa. Miệng chữ A dùm tôi cái đi Cuối cùng cũng xong bát cháo, tôi ép Trang uống hết cốc nước chanh nữa rồi ra xe - Có người lo cho đến tận răng thích nhở - Chẳng ai bắt - Thế giờ về nhà nhé - Vâng Trên đường về tôi nói - Mai cứ thế phát huy nhé - Ý anh là sao cơ? - Chơi nhiều vào, không cần phải đi làm nữa đâu. Chơi mệt rồi rồi nghỉ cho khỏe lấy sức lại chơi tiếp - Chơi hay ko là việc của e, anh ko phải lo Lát sau về đến nhà Trang - Tự vào nhà đi, a đi xe về mai thằng Quân nó đến đón đi làm. Gọi cô giúp việc ấy, vào nhà thì nhẹ nhẹ cái chân thôi, bố mẹ ngủ hết rồi đấy - Xùy xùy, đúng là ông cụ non, e có phải trẻ con đâu mà dặn dò. Anh về đi - Ngủ sớm đi đấy Tôi quay xe đi về nhà. Về tới nhà thấy thằng Quân đang ngồi ở salon xem tivi - Lại còn ko đi ngủ, giờ này phim phủng gì nữa - Tao đợi mày về mà - Đợi với chờ, chìa khóa xe đấy, xe tao để dưới hầm. Mai đi xe đến nhà con bé rồi đưa nó đi làm hộ tao cái - Ừ, mà này xin lỗi nha, tao ko có cách gì lôi con bé ra được nên gọi mày đến - Lần sau có gọi thì nói thật cái giọng vào, nói dối cũng ko nên hồn, lúc đầu hỏi vay tiền tao đã nghi nghi. Cái bar đó làm gì có chuyện 1 triệu. Giả sử lúc đó tao đang đi với Linh Nga hoặc đang hôn nhau thì sao, lúc đó tao phải làm sao, phải làm sao. Con bé nó nói mày là đồ gà gô cũng đúng thôi - tôi cười - Ờ, tao biết rồi, lần sau rút kinh nghiệm - Thôi đi ngủ đi mai còn đi làm - Ừ. Hôm sau tôi có điện thoại của Đức - Anh ạ - Ừ - Mai chị em mổ, anh có đến được không ạ? - Mấy giờ e - Sáng 8h anh ạ - Sáng mai anh lại bận chút việc, nếu đến thì chắc phải sau 9h, có gì anh gọi điện. - Dạ vâng, e cảm ơn anh - Không có gì, thôi thế nhé Thế là cô ta mổ đúng ngày mà cửa hàng thằng Vũ khai trương, Linh Nga làm ở đó cho nên tôi đến là điều đương nhiên rồi, không thế không đến được. Vừa nghĩ đến nó thì thằng Vũ gọi điện - Đang ở đâu đấy mày - Ở nhà chứ ở đâu - Nay không đi làm à - Đang ở nhà nghỉ phép vô thời hạn - Kinh chưa, cái loại tham công tiếc việc như mày mà cũng chịu nghỉ mấy ngày cơ á - Có gì nói nhanh đi, oằn tà là vằn quá - À, mai tao khai trương cửa hàng mới, mai đến nhé - Có rượu ko mà mời tao đến, chuẩn bị con gà chọi với nửa con lợn rừng đi - Bạn với bè vậy đấy - Mai mấy giờ bắt đầu - 8h - Ờ, để mai tao đến ủng hộ vài bộ cho mẹ tao - Thằng điên, shop cho nam mà mày - Tiên sư - Thế nhé, mai đến nhớ đem phong bì Nói xong nó cúp cái bụp. Thế là Linh Nga bắt đầu ngày mai quản lí cửa hàng cho thằng Vũ, chắc sẽ vất vả lắm đây. Chập tối tôi làm ít phở cuốn và đồ ăn đem đến cho Linh Nga, vì gọi điện hỏi trước rồi, cô ấy còn đang tất bật chuẩn bị ở cửa hàng mới cho ngày mai. Đang trên đường đi thì có điện thoại của thằng Nhật - Ơi - Anh ơi, anh đang ở đâu thế - Đang ngoài đường - Anh ơi giờ e phải làm sao đây, bọn e .... - Làm sao, có chuyện gì - Mất.... mất .... mất zin rồi anh ơi
|
Chương 55 Mất cái gì, sao lại mất zin - Thì mất zin chứ sao - giọng run run thở dốc - Mày nói ko có đầu có cuối bố ai mà hiểu được. Tóm lại là làm sao? - Thì mất zin, e mất zin rồi. A ko hiểu à - Tức là quan hệ đến Z luôn ấy hả - Vâng - Với con nào? - tôi dừng xe - Ngọc anh ạ - 2 đứa mày giỏi nhỉ? Mày gọi điện để thông báo thế thôi à - Không phải, mà giờ e chẳng biết làm thế nào - Mày hơi bị được đấy, con gái nhà người ta, lại là em của người yêu anh. Thế giờ cái Ngọc đâu - Vẫn còn đang ngủ, trưa nay bọn e uống say nên về nhà nghỉ, e đang ở ngoài. Mà... - Mà sao? Hôm qua chúng mày quan hệ có dùng bcs ko - Không anh - Giờ tính sao. Nói - E hỏi anh là liệu Ngọc có khả năng có thai ko a - Anh ko ngờ là mày ngu đến mức này cơ đấy. - Thôi lúc khác chửi e cũng được. Giờ sao anh - 2 đứa đều lần đầu à - Vâng! - Mày muốn lấy vợ rồi à, muốn lấy vợ rồi thì tí nó ngủ dậy dắt nhau về thôi - Về đâu ạ. Giờ cưới làm sao được - Chẳng lẽ mày ko có tí kiến thức nào về tình dục với sinh lí à - Thì e mới hỏi anh là giờ làm sao, e sợ Ngọc có thai lắm. - Cũng biết sợ cơ đấy. Sợ sao còn làm. - Tại e say quá - Ko muốn có con thì ra hàng thuốc, mua thuốc tránh thai khẩn cấp rồi đưa cái Ngọc nó uống. Nhanh lên - Vâng Đúng là tuổi trẻ, suy cho cùng thì cũng chỉ tội cái Ngọc, vẫn biết là xã hội thay đổi nhưng cái kiểu thay đổi lai tạp dở dở ương ương nửa nạc nửa mỡ thế này thì khó lắm. 2 đứa có mà đến với nhau được thì tốt. Nhưng rồi còn tương lai, còn cuộc sống sau này. Tất nhiên dù sớm dù muộn chuyện này cũng xảy ra. Mong là ko có gì đi lệch quỹ đạo của nó. Tôi nhanh nhanh phóng xe đến cửa hàng mới của thằng Vũ. Tới nơi thì đang thấy thằng V đang hí hoáy khoan với đục. Thợ dán giấy tường với lắp bàn ghế đang làm. - A đây rồi, chào sếp chào sếp - thằng Vũ hớn hở - Sếp cái đầu mày. Chưa xong à. Giờ chưa xong thì mai khai trương làm sao. Linh Nga đâu - Lúc nào cũng Linh Nga, Linh Nga. Vừa chạy ra ngoài mua ít hoa quả rồi - Sao mày ko đi mua đi bắt người yêu tao đi. Ko biết Linh Nga đang ốm à - Xời, tao cũng là sếp, việc gì tao phải đi - Anh em cố gắng làm nhanh nhé, tí họ chuyển quần áo với đồ đạc đến đấy - nó quay sang nói với mấy người đang làm- mà mày có cái gì kia - nó chỉ cái túi tôi đang xách - Đồ ăn cho Linh Nga - Xời, tự làm à. Lãng mãn vãi luôn. Nhỉ. Tao ăn với - Mày có phải người yêu tao đếch đâu mà đòi ăn. Thôi trật tự mà làm đi, mồm mép như tép nhảy ấy - Dù sao tao với mày cũng ăn nằm với nhau rồi còn gì - Hồi nào mà ăn nằm, nghe kinh bỏ mẹ - Thì hồi đại học í - nhe răng cười - Lắm chuyện. Mà mai khai trương có đông người không - Toàn anh em bạn bè, quan trọng nhất là mày. - Mời ai mày cũng nói quan trọng nhất luôn hả. Vắng mợ chợ vẫn đông. Lo gì - Chỉ đc cái hiểu đúng ý bạn - nó cười hềnh hệch Đứng ngắm nghía cửa hàng 1 lúc thì Linh Nga về - Anh! Anh đến lâu chưa - cô ấy cười tươi - A vừa mới đến thôi - Này mấy ông kia, muốn tán cô này thì phải tỉ thí với ông này trước đi nha.- thằng Vũ quay sang vừa nói vừa cười với mấy thợ đang làm - Bọn e có tán đâu - mấy thanh niên lên tiếng, miệng vẫn tủm tỉm cười - Thôi đi mấy ông, lúc ko có người yêu người ta ở đây thì chém mạnh thế. Cứ nhìn thấy gái xinh là tít hết cả mắt vào. Tập trung mà làm cho xong đi - E đói ko? A đem đồ ăn đến cho e đây này - Gì vậy anh . Mà e chưa đói với lại mọi người còn đang làm, ăn sao được - Uh, thì để tí nữa xong việc rồi ăn cũng được - Đợi e xíu, e đi lấy đồ gọt hoa quả cho mọi người ăn. Chắc phải muộn mới làm xong Đúng là vác tù và hàng tổng, việc gì cũng đến tay. Mà cô ấy lại mới ốm dậy nữa chứ. Thằng Vũ vẫn đang hí hoáy với đống vít nở, khoan đục - Xong việc bia ko mày - tôi hỏi - Không, việc còn ngập mặt lên đây. À nhưng rượu thì được. Bia đầy bụng lắm - Haha, không phải xin phép chị Huyền à? - Mày biết sướng trước khổ sau là gì ko. Với lại có mày làm bia đỡ đạn rồi, lo gì - Chỉ đc cái to mồm. Mai khai trương đến đít rồi mà vẫn chưa thấy bộ quần áo nào ở đây - Thì sắp xong rồi đây. Xong chỗ này quét dọn cái là bọn nó chuyển quần áo đến luôn. Tao với ông trời tính cả rồi. - Các anh nghỉ tay ăn hoa quả đã rồi làm tiếp - Linh Nga đi ra và nói với mọi người - Cảm ơn bà chủ nhé - E ko phải bà chủ, cảm ơn ông chủ đây này - cười - Anh em ăn đi rồi cố gắng lúc nữa nhé Tôi kéo Linh Nga ra ngoài cửa - Mấy giờ e được về - E phải đợi họ chuyển quần áo đến rồi sắp xếp nữa. Chắc phải 9h - Xong thì gọi anh đến đón nha - Anh đi đâu à, sao ko ở đây với e - Anh đi có việc chút. À, tí mọi người làm xong e tranh thủ ăn đi kẻo đói nha. A đi lúc thôi, a quay lại luôn - Vâng - cười mỉm - a đi về sớm nhé, e đợi anh về ăn cùng đấy - Ừ Tôi lấy xe đi rồi alo cho thằng Nhật - Mày đang ở đâu - E đang ở nhà Ngọc - Ra quán cafe đầu ngõ đi. Ngồi đấy đợi dăm mười phút nữa anh về - Vâng Tôi về quán cafe gần nhà Linh Nga gặp thằng Nhật. Nó đã ngồi sẵn ở quán, mặt tỉnh bơ. - Sướng nhở - Sướng gì anh - Mẹ cái thằng... chả lẽ anh lại đập cho mày 1 trận - Thôi mà anh, sớm hay muộn thì cũng.... - Lại còn sớm với muộn à. Thái độ cái Ngọc giờ làm sao. Mua thuốc cho nó uống chưa - Có vẻ buồn mà lúc cười lúc khóc. E dỗ mãi mới chịu uống - Tốt nhất là tí mày cắp đít đi về. Tâm trạng nó đang bấn loạn như thế mày ngồi dỗ ko có tác dụng đâu. Để nói sau - Đúng là con gái, khó hiểu. 2 đứa đều tự nguyện mà giờ nó lại nằm khóc, xong thỉnh thoảng nhếch mép cười 1 cái. Nhìn sợ vãi anh ạ - Nó còn chưa chém mày là may chứ ngồi đấy mà sợ. - Giờ về nấu cái gì cho Ngọc ăn đi, ko phải nói nhiều với nó làm gì. Nấu xong đi về, để nó bình tĩnh lại rồi nói chuyện. Còn cả mày nữa, giờ mà chị Linh Nga biết xong lại nghĩ anh với mày cùng 1 giuộc với nhau thì sao. Mà mày tỉnh hẳn chưa đấy - Giờ vẫn còn biêng biêng thôi, chứ e ko say - Anh lạy mày. Hết thuốc chữa. Giờ mà mày còn chưa tỉnh thì lúc nào mới tỉnh - E tỉnh mà, chỉ đau đầu tí thôi. - Thôi, té đi. Anh nói chuyện với mày sau. Lộn ruột Tôi không ngờ thằng em mình nó lại chẳng nắm bắt được chút tâm lí con gái, rồi nhưng kiến thức tưởng chừng đơn giản hiển nhiên như thế. Thực ra cái chuyện này cũng khó nói, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo, lo cho 2 đứa nó. Tính tình nó thì cũng tốt, 1 phần là nó là anh em trong nhà, 1 phần cũng ngoan. Chỉ có điều mồm miệng đỡ chân tay nên nhiều khi không ăn thua cho lắm. Gặp thằng Nhật xong cũng còn sớm nên tôi quay lại chỗ Linh Nga, thấy cô ấy đang lúi húi quét với thu dọn - Mọi người đâu cả rồi em - Anh Vũ qua đón xe hàng, còn mấy thợ làm xong cả rồi anh ạ. E đang thu dọn với lau nhà cho sạch - Để đó đi, bỏ thức ăn a làm ra ăn đã. - Anh ăn với e nha - Ừ. A đã ăn gì đâu - Đợi e xíu, ở đây có bát đũa gì đâu - Anh để ở trong hộp ấy, có đũa với thìa. Biết ở đây ko có nên anh đem theo mà. Mà phở cuốn ăn bốc cũng được chứ sao. Càng ngon, ăn xong mút tay càng ngon. Hề Linh Nga bỏ hộp thức ăn ra và chúng tôi cùng ăn - Anh làm ngon ko? - Ngon anh ạ - cười Nhìn cô ấy ăn ngon lành tôi cũng vui. Nhưng giờ trong lòng tôi nó cứ canh cánh mãi cái chuyện của thằng Nhật và cái Ngọc, ko biết có nên nói với Linh Nga hay không. Đang ăn thì thằng Vũ xông vào - Á à, đôi này ăn mảnh ko cho mình - Anh ăn không ạ? - Linh Nga hỏi - Ai bảo mày không có ở đây, mà tao làm cho Linh Nga chứ làm cho mày à - Gớm, Linh Nga này, thằng dở hơi này hôm nay nó làm phở cuốn, chẳng biết đâu gặp cái hôm nó lên cơn nó đem cơm cháy đến cho e ăn đấy. Đừng vì mấy cái phở cuốn mà tin lời nó - Cơm cháy ăn với ruốc ngon mà anh- Cười - Nhà này được cả đôi, hầy! Mà tí mày phụ tao sắp xếp cái đống quần áo nó chuyển đến nhé. - Ờ, mà sao ko thấy bóng dáng cái Huyền đâu thế - Tí dắt thằng Bin đấy bây giờ ấy. Chắc dọn hàng với cho nó ăn xong Tối hôm đó tôi cùng thằng Vũ và Linh Nga với mấy người nữa sắp xếp cửa hàng cho nó đến 10h đêm mới xong rồi đi ăn đêm đến 12h . Trên đường về tôi hỏi Linh Nga - E mệt ko? - Hơi hơi thôi anh ạ - Từ nay trở đi là e vất vả đấy. Cố gắng nha - Vâng,thì e vẫn đang cố mà. - Nhưng vẫn phải giữ sức khỏe, mệt thì nghỉ, có gì khó nói với Huyền hoặc Vũ thì cứ nói với anh - Vâng, anh toàn lo xa. Đúng là ông cụ non. Khéo anh còn nghĩ nhiều hơn e ấy. - Cũng vì anh lo cho e thôi. - Ngày trước anh cũng hay thế này phải ko? - Ngày trước là sao? Thế này là cái gì? - Thì anh lo lắng cho người ta, đón đầu trước mọi việc, nghĩ cách giải quyết trước. Cái hồi anh yêu chị Q.Nga cũng thế này à - Cũng ko hẳn, e khác mà. Khác rất nhiều. Anh chỉ quan tâm thôi. - E hiểu mà. Con gái nhiều khi cũng ko thích người khác quan tâm quá. Mà anh quan tâm theo kiểu đúng mực chu toàn nên có thể chị ấy ko thích. Nhưng e thích là được rồi. Hì. - Sao e lại nghĩ thế - E đùa thôi mà. Ai chẳng muốn có người quan tâm. Những gì nó thuộc về bản chất mà ko phải là xấu thì anh cứ giữ lại. E thấy anh nhiều lúc như ông cụ non, lúc thì như trẻ con ấy - Dễ thương mà đúng ko? - Không, người ta gọi là đáng yêu - Thì như nhau cả thôi. E về ngủ sớm đi nha - tôi đưa Linh Nga vào tận trong cổng - Vâng, anh về đến nhà gọi e nha - Ừ Tôi về đến nhà gặp thằng quân đang ngồi xem phim - Muộn thế - Ừ, qua phụ thằng Vũ với Linh Nga tí cho xong. Mai mày qua chứ - Thằng Vũ nó điện cho tao từ hôm qua rồi - Mà nay mày có gặp Trang ko? con bé thế nào - Không, nay tao xuống công trường thôi. Mà mày cứ để lằng nhằng thế này mãi à - Giờ biết sao, tao phũ cũng ko được. Mà yêu cũng ko xong. Còn liên quan đến mối việc của công ty nữa chứ. Giờ con bé mà hiểu được cho tao, ko cố chấp như bây giờ thì tốt. Lúc đó cũng dễ ăn dễ nói với người lớn. Hay mày tán nó đi - Thôi thôi, đừng có nhắc lại câu này nữa, mày nhắc đến làm tao lại sởn da gà. Con gái con lứa gì mà gớm như ma - Đấy là mày chưa thấy những điểm tốt thôi, xinh, nhà giàu, ngoại giao tốt, ít để người khác bắt nạt. Còn đòi gì nữa - Nhưng nhà tao ... - Lại liên khúc nghèo chứ gì. Nhà nó ko cần môn đăng hộ đối đâu, cũng chẳng cần giàu hay nghèo vì nhà nó quá nhiều tiền rồi. Tao nói nghiêm túc đây. Đây ko phải là mày rước con bé đi dùm tao, nhưng nó là cơ hội tốt cho mày. Cái nghề lấy vợ giàu nó cũng đem lại nhiều cái lợi mà - Thôi, stop. Cái gì đến nó sẽ đến. Mày chẳng nói thế còn gì. Kệ Sáng hôm sau 8h tôi cùng Quân đến cửa hàng thằng Vũ để khai trương. Qua cửa hàng mua lẵng hoa đem đến cho oách. Lúc đến thì còn lưa thưa vài người. Toàn người quen với họ hàng của thằng Vũ, khách vãng lai thì có 1 ,2 người. - Đây chúc mày làm ăn phát đạt. Mà nhớ trả lương cho vợ tao, à nhầm người yêu tao cao 1 tí đấy - Làm ăn tốt nha, chúc này sang năm mở thêm cửa hàng cho em bé nữa là đẹp - Cảm ơn 2 anh -Huyền cười tươi - Cảm ơn 2 thằng bạn tốt. Được thế thì còn gì bằng. Vào đây làm chén rượu đã - Mày đùa tao à. - Đùa gì, tiệc ngọt nhẹ, có bánh gato với rượu vang thôi - Kinh chưa, làm ăn chuyên nghiệp vãi. Mà cái cửa hàng này to gấp đôi cái shop ở nhà mày ấy nhỉ - Thì khách đến cũng phải có cốc nước hoặc chén rượu chứ. To hơn xiu thôi . Đc cái mặt tiền cũng rộng nên làm xôm xôm tí. Tôi đi vào trong thấy Linh Nga đang đứng chọn đồ cho khách. Tôi khẽ mỉm cười và khoanh tay đứng nhìn cô ấy đang mải miết chọn đồ. Người yêu tôi , cô ấy tốt lắm. Người yêu tôi, cô ấy hiền lắm. Người yêu tôi, khi nhìn nghiêng cô ấy xinh lắm. Người yêu tôi... Đợi cô ấy xong việc tôi tiến lại sau và nói - Bà chủ có thể chọn cho tôi cái quần Doraemon được không nhỉ - Ơ- ngoái lại- Anh! - Anh nào thế, tôi hỏi ở đây có bán quần doraemon không? - Đồ cho trẻ con ở đây không bán đâu anh. Hì - nhe răng cười - Thế thôi tôi đi hàng khác vậy. Hề. Đầu tiên tôi cũng tỏ vẻ nghiêm túc nhưng về sau không nhịn được, nên 2 đứa đều cười như ngô rang - Này nha, anh không muốn e cười chút nào luôn ấy - Sao anh lại nói thế - Anh chỉ muốn e cười với anh thôi. Vì lúc e cười làm anh.... anh có tham quá ko vậy - Quá tham luôn, nhưng e ko cười thì ai mua hàng - Đùa thôi, nhưng nay e trang điểm xinh lắm. Cho a hôn cái coi - Ơ kìa, đông người thế này. Không được - Anh có ý này, giờ anh giả vờ là anh thì thầm vào tai e. Xong rồi anh thơm má 1 cái thôi. Ko được à - Anh thông minh đấy, nhưng không được đâu thỏ ạ. - Người gì mà ki bo, lần sau ko đến ủng hộ mua hàng bây giờ. Đùa thôi mà sáng đến giờ bán được cái nào chưa e - Thì toàn người quen mua thôi. Được vài bộ rồi. Để e chọn cho a bộ nha. E tài trợ luôn - Ghê chưa, anh chọn bộ đắt nhất bây giờ - Ko quan trọng, miễn anh thích là được mà. - Đùa thôi, lúc khác mua, anh với thằng Quân bỏ tiền vào phong bì kia rồi. Chứ ở nhà quần áo nhiều a có mặc hết đâu - Thì cứ mua lấy may. E chọn cho a 1 cái áo nhé - Ừ, e chọn đi Cuối cùng Linh Nga chọn cho tôi 1 cái áo kẻ. Tôi mặc vào trông trẻ lắm - Chọn cái khác đi em - tôi tủm tỉm cười - Sao thế anh, e thấy trẻ mà, hợp với anh nữa - Không, anh sợ mặc cái áo này ra đường mấy đứa con gái nó mải nhìn anh nên gặp tai nạn giao thông - Anh đúng là...- cười- thống nhất lấy cái này nha anh - vừa nói cô ấy vừa lấy tay chỉnh cổ áo với body tôi lại cho vừa vặn - Kể ra sau này lấy vợ vào cứ như thế này thì thích nhỉ. Lương của vợ cứ lấy đi mua quần áo thôi. Hehee - Cười gian chưa kìa. Cái đó sau này tính nha. Anh thích thì sáng nào e cũng làm cho a được. Chỉ có điều e sợ anh cả thèm chóng chán thôi Đang đứng với Linh Nga thì có điện thoại. 18001091 calling. Linh Nga ngó qua điện thoại của tôi - Anh nghe đi - Hôm nay cô ta mổ...- tôi ngập ngừng - Anh cứ đi ra ngoài nghe đi- Linh Nga đẩy người tôi ra ngoài cửa - anh nghe đi, e tiếp khách Tôi bốc máy - Tôi nghe - Tùng phải không - Ai đấy ạ - Bác là mẹ Q.Nga, em nó sắp lên bàn mổ - Vâng, cháu biết - Cháu có thể sắp xếp thời gian đến đây được không. Q.Nga nó muốn gặp cháu
|
Chương 56 - Cháu.. - Cháu bận à? - Bác nói với Q.Nga lát nữa cháu mới đến được. Mà mấy giờ mổ ạ - Bị chậm 2 tiếng nên 11h mới mổ cháu ạ. Cháu đến được à, thế thì tốt quá rồi. Bác cảm ơn nha - Không có gì ạ! Cúp máy tâm hồn lơ lửng theo. Dự định của tôi là khai trương xong rồi mới đến bệnh viện. Dù sao trong hoàn cảnh này cô ta cũng đáng để thương hại. Mà biết đâu cái sự thương hại của tôi có thể làm cô ta khá lên chút ít. - Ai gọi mà mặt đực ra thế? - thằng Quân hỏi - Mẹ Q.Nga - Ủa, bà ý gọi mày làm gì? - Q.Nga nay nó mổ tim, bà í nói tao qua động viên. Chắc giờ tao phải đi - Thế còn Linh Nga? Mà đi thì nói với thằng Vũ 1 câu - Chắc Linh Nga hiểu thôi - tôi vỗ vai nó và chạy đến chỗ thằng Vũ vẫn đang tươi cười tiếp khách - Tao phải đi có việc chút - Việc gì? - Lúc khác nói đi - Ơ thế mày định bỏ Linh Nga lại đây à, lúc nào cũng tham công tiếc việc, có vài ngày nghỉ mà cũng... - Nói nhiều, thế nha -Ơ à mà này, trưa quay lại đây rồi ra quán nhậu ăn mừng - Chưa biết, tính sau đi - Anh đi đâu ạ - tiếng Linh Nga sau lưng tôi - Anh có chút việc phải đi bây giờ. - Vâng... vậy anh đi đi - Linh Nga có vẻ buồn, cô ấy cúi mặt xuống và cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy 1 lần. - E ko hỏi anh đi đâu à ? - Anh muốn đi ắt hẳn có lí do, e ko muốn biết. Mà thôi anh đi đi kẻo lỡ việc Dường như cô ấy linh cảm được điều gì đó nên giọng nói có vẻ tủi thân - Hôm nay cô ta... - Anh đi đi, đang đông khách, e đi tiếp khách Muốn đi thì ít mà muốn ở lại thì nhiều. Nhưng dù gì tôi cũng sẽ đi, đành giải thích với Linh Nga sau vậy. Nửa tiếng sau tôi có mặt ở bệnh viện. Đức ra ngoài đón tôi lên phòng Q.Nga, cửa phòng hé mở. Tôi và Đức đứng khựng lại bởi tiếng nói vọng ra từ trong phòng - Anh về đi, cút về đi - Anh xin lỗi, anh chỉ muốn đến... - Không xin lỗi gì hết, anh chẳng có lỗi gì. Lỗi tại tôi ngu thôi - Dù gì chúng mình cũng là vợ chồng, anh mong e... - Thôi anh đi về đi, khuất mắt tôi đi - Nhưng mà anh vẫn còn.... - Tôi nói anh giả vờ điếc à, hay anh ko hiểu tiếng người. Đi đi Nghe giọng nói thì tôi cũng đoán ra được là ai . Vài giây sau anh ta chạm mặt tôi ngoài cửa. Anh ta ko quên liếc tôi 1 cái với sự khinh bỉ rồi bước đi. Tôi cũng lẳng lặng mở cửa đi vào. Dưới đất giỏ hoa quả văng tứ tung. - Này - tôi gọi khi cô ta đang nằm quay lưng vào tường - Anh đến đấy à - khuôn mặt vẫn ko giấu nổi vẻ tức giận khi nãy - Có nhất thiết phải cáu thế ko? - Anh nghe thấy hết rồi sao ? Tôi gật đầu, cô ta cúi gằm mặt và ngồi chống cằm vào đầu gối - E xin lỗi - Lỗi gì mà xin - E nhờ mẹ điện cho anh, a đang làm ở công ty à? - Không, nay nghỉ Đức đi vào và hỏi - Bố mẹ đâu rồi chị? - Vừa ra ngoài ấy. E ra ngoài luôn đi, đóng cửa vào dùm chị - Chị cũng chuẩn bị đi, hơn tiếng nữa mổ rồi đấy. Anh Tùng trông chị giúp em nhé - Ừ Đức đi ra ngoài và để tôi ngồi lại với cô ta - E cảm ơn - mỉm cười - Thích thì tôi đến, ơn huệ gì - E cứ nghĩ anh sẽ ko đến. Giờ anh ở đây rồi - cô ta thẹn thùng rồi nở 1 nụ cười tươi. Vẫn cái nụ cười đó, cái nụ cười y như trong cái tấm ảnh mà cu Bin xé làm đôi. Vài năm rồi tôi mới lại thấy nụ cười này của cô ta - Mệt ko? - E không, tí mổ hi vọng ko sao. - lắc đầu - Ừ Thật sự tôi chẳng biết nên nói thế nào, tâm trạng cô ta có vẻ vui hơn, phấn khích hơn mọi khi - Anh đợi em lên bàn mổ rồi hãy về nha. Được không- lí nhí trong cổ họng - Biết thế - Anh nói thế là e biết rồi.hì - Biết sao? - Là đồng ý ở lại. Mà anh này cho e mượn tay anh 1 tí - Làm gì - dấu hỏi to đùng hiện lên đôi mắt của tôi - Lâu rồi....e ko được cầm nó - vừa nói xong cô ta chủ động cầm lấy tay trái của tôi, tôi co tay lại thì cô ta lại ra sức nắm lấy - Anh này, ngày trước mỗi khi nắm tay e, anh luôn bảo là tay e khô, tay e ko mềm bằng tay anh, không đẹp và thon bằng tay anh. Bây giờ vẫn thế anh ạ. - cười- e vẫn luôn tin rằng anh sẽ chờ em. Vì anh đã nói cho anh 2 năm, lúc đó anh kiếm ra tiền. E vẫn nhớ câu đó. Giá như bây giờ cho e được chọn lựa 1 lần nữa, cho e chọn lại thì tốt biết bao. Giờ anh đã có người yêu rồi, anh ko đợi em nữa. Em có nên đợi anh không nhỉ? - Không, đừng có nhắc lại chuyện ngày xưa nữa - Anh đừng thù hằn e nữa được không? E biết anh vẫn còn ghét e lắm - Ừ, ghét - tôi thả giọng - Người yêu anh có tốt ko? - Tốt - Bố mẹ anh có thích cô ấy ko? - Thích - Lấy nhau là duyên trời định. Giờ e hầu như chẳng còn gì. Cuộc đời đã xô e đi quá xa rồi. Bao hẹn thề rồi cũng chẳng đâu vào đâu. Con người thì vẫn thay đổi từng ngày. Mỗi lần e nghĩ đến anh e lại thấy buồn - Thế thì nghĩ làm gì? - Có thể chờ đợi, suy nghĩ ko đem lại điều gì tốt cho e, nhưng anh hãy cứ để e nghĩ đến anh. Coi như đó là điều e làm được cho anh lúc này - Nói năng linh ta linh tinh, nằm xuống nghỉ tí đi. - Nhưng hôm nay e vui thật mà. Hì, cảm ơn anh - Q.Nga ôm chầm lấy cổ tôi. - Anh ko ôm e 1 cái được à - Tôi... - Ôm động viên e 1 cái thôi mà, được không - cô ta năn nỉ Tôi vòng tay ôm cô ta 1 cái. Vừa buông tay thì bố mẹ cô ta mở cửa bước vào - Cháu chào 2 bác - Ừ, chào cháu. Tùng đúng ko? - mẹ Q.Nga hỏi - Dạ vâng - Bác nghe thằng Đức nó nhắc đến cháu nhiều, hôm nay mới gặp - bác trai lên tiếng - Dạ - Con chuẩn bị đi, sắp phải vào phòng chờ mổ rồi đó - Vâng - 2 đứa nói chuyện đi, bác ra ngoài chút - lần lượt lại đi ra hết - Hôm nay tôi mới được gặp bố mẹ cô...một cách chính thức - E xin lỗi - Sao cô cứ xin lỗi với cảm ơn suốt thế. Bình thường đi. Lát sau cô ta cũng được bác sĩ đưa đến phòng chờ mổ. Trước khi đi tôi cũng động viên. - Cố lên. Cứ vào mổ đi, tôi đợi ở ngoài. - Anh yên tâm đi, e ko chết được đâu - cười Tôi đi ra hành lang thì Đức đang đứng ngoài - Anh í muốn gặp anh - Ai cơ - Người đang ngồi đằng kia kìa - Đức hất đầu về phía xa xa sảnh chờ của bệnh viện. Tôi từ từ tiến lại, 2 tay đút túi quần với dáng vẻ tự tin và đứng trước mặt anh ta - Anh muốn gặp tôi? - Ngồi đi - Dạo này cậu thế nào? - Vẫn thế, chả có gì thay đổi. Vẫn chưa mua được ô tô. "Vài năm về trước anh ta có ngồi uống rượu với tôi. Khi đó có Q.Nga ngồi bên cạnh tôi - Có người yêu xinh thế này cố mà giữ nhé - E chẳng giữ, yêu thì tự giác. Muốn giữ đâu có được.Mà anh làm cùng công ty Q.Nga thì để ý thằng nào tòm tem anh cứ bảo e - Bảo chú làm gì? - Biết thôi - Khiếp mấy cái ông này, uống nhiều quá. À đại ca ơi, mai e đem cái lap đến anh sửa dùm e nha, hình như bị hỏng win rồi - Ừ - Anh sửa được sao ko để anh sửa cho - tôi hỏi - Thì tiện, ai sửa chẳng được hả anh - Ờ, mà anh lương tháng đc nhiều không - Đủ tiêu, tầm chục, mà anh đang định mua cái ô tô - Anh có rồi còn gì, e chẳng biết bao giờ mới mua được ô tô - Làm cái nữa, làm con morning rẻ rẻ thôi đi tạm. Xe này chủ yếu ông già đi thôi. Chú cứ cố gắng đi, giờ có con ô tô là gái nó theo như rệp ngay ấy mà Tôi mẩm bụng" tiền của bố mẹ mày chứ tiền của mày đếch đâu mà to mồm" Trở lại cuộc nói chuyện tôi với anh ta - Ừ, thế vợ con sao? - Chuẩn bị đi đăng kí - Thế à, tôi ko ngờ đến giờ cậu mới chịu cưới đấy - Tôi đợi người yêu li hôn rồi mới cưới được - Cậu nói cái gì - anh ta quay ngoắt sang nhìn tôi - Ơ thế anh ko biết gì à, vợ cũ của anh í, đang chuẩn bị mổ kia kìa. Mổ xong tôi với vợ cũ của anh đi đăng kí - Cậu dám - Dám chứ sao không? Gu của tôi nó hơi dị nên điều gì cũng có thể xảy ra mà. - nhìn anh ta có vẻ hơi tức và có chút gì đó ghen tuông. - tôi nghe nói nhiều cô cũng qua tay anh rồi, à nhầm anh qua tay nhiều cô chứ. Gì mà nóng thế - Sao phải nóng, bình thường Tôi đứng dậy và nói - Anh nghe cho kĩ đây này.Hôm nay là anh chủ động gặp tôi nên tôi cũng nói luôn. Anh thừa hiểu anh đã cướp tình yêu của tôi. Cách đây vài năm, cái tình yêu đấy nó làm tôi khốn đốn. Tôi cũng đã chưa từng chủ động nói chuyện với anh, cũng chẳng tranh cãi phân trần phải trái với anh, bởi vì tôi ko giành giật 1 đứa con gái mà đi làm mất lòng tự trọng của mình. Tôi cũng muốn đấm anh lắm, nhưng thôi bẩn tay. Nếu 3 năm trước anh nói với tôi rằng " chú nhường người yêu cho anh đi" thì chắc là tôi còn chút tôn trọng anh. Làm thằng đàn ông thì đàng hoàng vào. Như tôi đây này, hôm nay tôi nói với anh là tôi sắp lấy vợ của anh đấy. Có vợ mà ko biết giữ thì đừng hỏi tại sao. - Cậu - anh ta chết đứng ko nói nên lời Nói xong tôi đi ra chỗ bố của Q.nga và đang ngồi đợi. Còn anh ta thì vẫn đang bàng hoàng vì câu nói ko có thật của tôi. Thực ra tôi ko định nói thế, nhưng bởi vì chính anh ta gọi tôi lại và nói chuyện. Thêm phần nữa là tôi cũng ghét anh ta. Dù sao thì cũng nhẹ nhõm hơn - Ngồi đây cháu- bố Q.Nga nói với tôi - Vâng - Nó từng là con rể bác đấy - nhìn về phía anh ta - Cháu biết - Nó khéo mồm khéo miệng lắm. Chỉ tiếc bác nhìn người sai. - thở dài - xin lỗi cháu vì... - Cháu hiểu, bác ko phải nói đâu ạ - Ngày xưa bố nó với bác là bạn thân, cũng chỉ tại bác giới thiệu và định hướng cho Q.Nga nó lấy thằng này. Thấy chúng nó quấn quýt bác cũng vui. Ai ngờ nó đổ đốn rồi thành ra thế này. Q.Nga nó vẫn còn yêu cháu lắm đấy - Yêu thì cũng chẳng làm gì được nữa bác ạ. - Ừ - thở dài Tôi cùng bố Q.Nga và Đức ngồi đợi cô ta đang mổ. 12h có điện thoại của Linh Nga - Anh à - Ừ, anh đây. Anh chưa... - E biết rồi, anh cứ ở đó đi, anh Quân nói với e rồi. E gọi điện nhắc anh kiếm gì ăn đi kẻo đói - E đã ăn gì chưa - Mọi người bây giờ đi ăn đây ạ, khi nào anh về thì alo cho e nha - Ừ, anh biết rồi Tầm 3 tiếng sau Q.Nga mổ xong. Tôi cố nán lại chút rồi về, cô ta vẫn chưa tỉnh vì tác dụng của thuốc gây mê. Ca mổ nói chung là thành công. Tôi về đến cửa hàng thì mọi người vẫn đang tất bật bán hàng. Khai trương nên sale nhiều đông khách là phải. Linh Nga thấy tôi tất tưởi chạy ra - Anh về rồi à, chưa ăn gì phải không. Mặt thì toàn bụi thôi, e mua khẩu trang cho anh mà chẳng bao giờ anh đeo vậy. Anh vào đi rửa mặt đi, đợi e chạy ra đây xíu - Khiếp, vừa về đến nơi đã tuôn 1 tràng dài, e như cái máy thế - Thôi đi ông tướng, anh đi rửa mặt đi. Vừa nói khỏi mồm Linh Nga ù té chạy đi đâu mất. Vào trong rửa mặt xong đi ra thì thằng Vũ đã đứng trước quầy bô bô - Mày ngu lắm, ngu ko để đâu hết ngu - Mày nói cái gì đấy, bảo ai ngu, sao mà ngu - Mày chứ ai, thằng Quân nó mà ko nói cho tao với Linh Nga biết thì to chuyện - Sao mà to chuyện? - Lúc mày đi, Linh Nga nó vào nhà vệ sinh khóc sưng đỏ cả mắt, mặt thì như cái bị. Tiên sư, lại đúng hôm khai trương, mặt nó như đưa đám ai dám mua hàng. Mày tí hại chết tao đấy - Tao thấy Linh Nga bình thường mà - Gớm, ko có tao với thằng Quân bơm cho mày thì đợi đấy mà bình thường. Mà phúc 70 đời nhà mày là nó còn biết nghĩ đấy. À quên bố mất, nó mổ ổn chứ - Ừ, ổn. Mà tao đi là vì tại lương tâm tao nó cắn rứt thì tao mới đi. - Vứt mẹ cái lương tâm đấy cho chó nó ăn đi, cái trước mắt ko lo, toàn lo đâu đâu. Nó chết thế đếch nào được Lúc sau Linh Nga vội vàng chạy từ đâu về. Tay xách hộp gì đó - Anh ăn đi này. - Sao cái gì e cũng ôm đồm vào người thế. Anh tự lo được mà - Tại e thích. Hì, anh ăn đi - Linh Nga mở túi lấy đũa ra cho tôi ăn bún - Ủa mà sao giờ này có bún? - E sang phố bên có quán bán đến tận tối, anh ăn đi ko đói Cũng đói nên tôi sụp soạt hết bán bún. Linh Nga thì lấy tay chống cầm ngồi nhìn tôi ăn - Cảm ơn vợ, hề - Tối về e xử tội - cười Chập tối dọn hàng sớm nên mấy nhân viên với gia đình thằng Vũ, thêm tôi với thằng Quân nữa đi liên hoan. Hôm đó về muộn nên Linh Nga về nhà tôi ngủ. Vừa bước vào cửa nhà thì Linh Nga có điện thoại - Alo...Ừ, chị ở nhà anh Tùng, chị nhắn tin cho em rồi mà...thế à... nhưng giờ muộn lắm rồi...Ừ...sợ gì... mọi hôm ở 1 mình có sao đâu hôm nay lại sợ...gọi điện cho thằng Nhật ấy, bảo nó nói chuyện cho đỡ buồn...Ừ, khép kĩ cửa vào nhé. - Ngọc à em? - Vâng, nó điện bảo sợ - Sợ cái gì ? - E cũng chẳng biết. Thấy có vẻ đang buồn, có khi lại cãi nhau với Nhật - Ừ - Mà 2 đứa nó nắng mưa thất thường lắm. Ko sao đâu anh Sau khi vệ sinh cá nhân. Thằng Quân thì về phòng nó ngủ. Tôi với Linh Nga vào phòng tôi - Như hôm trước nha - tôi nói - Ngủ sàn nhà mãi anh ko chán à, anh sang ngủ với anh Quân đi - Anh thích ở đây. - cười - Vâng, để e trải chăn cho, trời sang thu nên lạnh lạnh đó - E ko biết anh là super men à. Ốm sao được - E nói thật đấy, anh cứ chủ quan là ko được đâu Linh Nga có vẻ mệt, tôi nằm dưới sàn còn Linh Nga nằm trên giường - Vợ ơi ? - Dạ, ơ mà e đã phải vợ anh - Hề, anh hỏi này. Hôm nay có người khóc nhè rất là to đúng ko? - Đâu có đâu, ai thế anh. Anh đang bảo cu Bin à - Không, lúc sáng ở cửa hàng, lúc anh đi đấy. - Bụi bay vào mắt mà anh - tỉnh bơ - Anh xin lỗi, anh phải đi vì... - Vâng, e biết mà. - Anh ko muốn nhắc đến vì anh sợ làm e nghĩ ngợi. anh làm điều đó mong e hiểu. - Dù sao anh cũng đến buổi khai trương rồi mà. Với lại e cũng biết anh khó xử nhiều chuyện. - Cùng cố gắng nha - tôi nhổm dậy thì thầm vào tai Linh Nga - Anh yêu em - Vâng, em cũng yêu anh, nhiều nhiều nhiều - cười Vì mệt nên cả 2 đứa đều ngủ say. Sáng hôm sau tôi thức dậy thì Linh Nga đã đi làm, cô ấy làm sẵn bánh mì cho tôi và viết giấy để lại rằng khi nào ăn thì cho vào lò vi sóng nướng lên cho nóng. Quay ra cầm cái điện thoại thì có tin nhắn của Trang nhắn từ sáng sớm - Em đi đây, lúc nào nhớ anh thì em sẽ về!
|
Chương 57 Tôi vội vàng gọi lại cho Trang, cô bé tắt máy. Vừa dứt thì chú Quang gọi điện: - Alo - Tùng à, cháu đang ở đâu thế? - Cháu đang ở nhà, có việc gì thế ạ? - Ông Tuân vừa điện cho chú, bảo xin cho cái Trang nghỉ phép 1 thời gian. Cháu có biết gì không? - Cháu mới nhận được tin nhắn của Trang. Chú đợi cháu đến công ty rồi nói chuyện cụ thể - Ừ, công ty đang lắm việc mà đùng 1 cái nó nghỉ thế này. Tôi vội vàng mặc quần áo phi xe đến công ty rồi lên thẳng phòng chú Quang - Chú ạ, sáng nay bác Tuân bảo sao ạ? - Gọi từ lúc nãy, ông í bảo con bé ngại nên nhờ ông ấy nói giúp, xin nghỉ 1 thời gian - Chú có hỏi Trang đi đâu không ạ? - Chú hỏi lí do, thì ông Tuân bảo con bé nó định đi du lịch 1 thời gian cho thư giãn đầu óc. Nghỉ lúc nào không nghỉ, đang lúc lắm việc thế này. Mà chuyện này có liên quan gì đến cháu ko thế - Cháu...thật ra Trang biết cháu có người yêu rồi, mà cháu ko đáp lại nên chắc cô bé buồn lắm. Sáng nay có nhắn tin cho cháu là sẽ đi. Còn cháu ko biết đi đâu, bao giờ về. Cháu gọi cũng không được. - Thôi, hỏng, hỏng rồi. - Sao thế ạ? - Ông Tuân đã biết chưa - Mới hôm gần nhất cháu sang thì vẫn bình thường, bố mẹ Trang thì vẫn thế, mà cháu nghĩ Trang cũng ko nói đâu ạ - Biết làm sao được, mà cái đống việc còn đang ngổn ngang bên chỗ ông Tuân. Giờ mà đổ bể thì rách việc lắm đấy.- lo lắng - Chú để cháu qua nhà Trang xem sao- tôi đứng dậy - Ừ, có gì alo luôn cho chú nhé - Vâng Đúng là cái đồ con gái ngang bướng. Cứ thích cái gì là làm, bảo đi là đi. Tôi qua nhà Trang thì cả 2 bố Trang đang ở nhà - Cháu chào bác ạ - Ừ, vào nhà đi cháu - Bác gái đâu rồi ạ - Bà í đưa con Trang ra sân bay rồi - Trang đi đâu thế ạ, sáng cháu nhận được tin nhắn của Trang, cháu gọi điện lại thì không được - Bác thay mặt nó xin lỗi cháu, là do bác ko bảo được nó - Ơ sao....lại.... - Trang nó nói với 2 bác rồi - Sao cơ ạ? - tôi mở to mắt và căng tai ra nghe - Cháu cứ bình thường đi, bác biết hết rồi. Bác vẫn cứ tưởng nó yêu cháu, nhưng nó bảo nó ko dám gặp cháu vì nó lừa dối cháu. Chắc cháu buồn lắm đúng ko? - Cháu... - Do bác ko quản lí nó, suốt ngày nó quấn lấy cháu như vậy lại làm bác chủ quan. Bác mà biết thằng kia là thằng nào bác giết. Nghe đến đây thì tôi cũng lờ mờ hiểu ra được phần nào. Trang ơi là Trang? Có nhất thiết phải làm thế không? Cái con bé dở hơi này nữa! - Thế rốt cuộc là Trang đi đâu ạ? - Nó đi sang bên thằng em. Giờ chắc lên máy bay rồi - Sao bác không điện cho cháu sớm ạ? - Bác ko nghĩ là cháu đến tận đây, nhưng thôi, dù gì lỗi cũng là do con gái bác. Bác mong cháu hiểu. Trước khi đi nó cũng nói với bác là nó đi du lịch rồi tĩnh tâm lại thôi. Sớm muộn gì nó cũng về. Giấy thị thực bên đó cùng lắm là cấp vài tháng thôi - Mới đây mà người ta cấp thị thực cho nhanh vậy hả bác? - Nó giấu bác rồi nhờ người quen làm visa cho gần tháng nay rồi. Con bé này đúng là...- thở dài - mà nếu nó có về, nếu nó suy nghĩ lại cháu tha thứ cho nó nha - Cháu... - Thật sự đây là điều bác không muốn. Bác vừa giận nó vừa thương nó. Giận nó lắm, nhưng tính con bé nó thế, có thể là sự cảm nắng thất thường của tuổi trẻ. 2 đứa đến được với nhau thì tốt, còn không thì đành chịu vậy. - Bác đừng lo. Thôi cứ để Trang lựa chọn. Cháu cũng chẳng làm gì được. Trang có liên lạc với bác thì bác cho cháu xin cái số điện thoại. Thôi bác nghỉ đi cháu về đây ạ - Ừ, cố gắng nhé. Không hiểu tại sao tôi lại thấy buồn. Trên đường về tôi cứ lơ mơ, ngẩn ngơ, cứ nghĩ đến Trang tôi lại thấy nao lòng. Cái thứ tình cảm ko phải tình yêu, nó là thứ tình cảm lạ lắm. Ko phải sự thèm khát yêu thương, mà là cái đuôi đằng sau bỗng dưng biến mất. Và tình cảm tôi dành cho Trang ko phải là nhỏ. Nhất là khi bố Trang lại nói cho tôi biết cái điều không có thật. Tôi cảm thấy hổ thẹn bởi vì tôi, tôi yêu người khác chứ ko phải Trang. Cô bé đã nói dối để vì tôi. Cô bé đang trốn chạy tôi, đang trốn chạy cả bản thân cô bé, trốn chạy những điều mà cô bé không có được. Liệu thời gian và lựa chọn này có làm cô bé khá hơn không nữa. Tình yêu là điều mơ mộng, là ai cũng muốn có, muốn hạnh phúc với người mình yêu." Trang à, lời xin lỗi của anh đối với em ko bao giờ là đủ, cũng không bao giờ là xứng đáng đối với em. Anh sẽ cố gắng, e cũng cố gắng nhé" Tôi về công ty với bộ dạng mệt mỏi. Lên thông báo cho chú Quang rằng mọi chuyện ko liên quan đến công việc để chú yên tâm. Mọi người trong phòng tôi thấy tôi đến công ty đúng đợt đang xin nghỉ lại ngạc nhiên. Vào phòng ngả lưng ra ghế thì chị Linh đi vào - Sếp, kí cho chị mấy quyển này cái - Gì đấy chị - Hồ sơ bản vẽ sếp đẩy cho đấy, anh em làm xong rồi, chờ em đến kí mà nay em mới đến - Vâng, chị để đó đi, chút em kí - Ừ, à mà này, em và Trang...có chuyện à - Sao chị lại hỏi vậy - Trang xin nghỉ việc em ko biết à. - Chị nghe ở đâu đấy? Huyên thuyên - Thì mấy người ở gần phòng sếp bảo thế. Chị hỏi em cho chắc. - Chị đi bảo với mấy người kể cho chị là mồm mép ít thôi, Trang xin nghỉ phép. Ai bảo nghỉ hẳn. Mà thôi e đang mệt, tí chị vào lấy hồ sơ sau nhé. E còn nhiều việc Mới có từ sáng đến trưa mà đồn mọi ngóc ngách trong công ty. Đến chịu mấy bà này mất. Tôi xem lại đống việc còn tồn đọng mấy ngày rồi về cửa hàng Linh Nga. Qua đó thì có 1 em nhân viên thằng Vũ mới tuyển tên Diễm. 2 chị em đang cặm cụi xếp quần áo - Chào 2 người đẹp - Em chào anh - Diễm chào - Ơ, anh đến à - Linh Nga có vẻ ngạc nhiên - Ừ, sáng đến giờ bán được nhiều chưa? - Cũng tàm tạm thôi, chiều chắc là đông hơn. Mà anh đi đâu về đấy? - Anh vừa ghé qua công ty. - Công ty có việc à anh - Thì lúc nào chẳng có việc, anh có làm hay không thôi - cười - À quên đây là Diễm, sáng nay anh Vũ đưa đến, cô bé đang học đại học năm 2, phụ em buổi sáng. - Ừ, diễm trong tiếng hán là kết hợp nhiều thứ hài hòa lắm đấy nha. Tên hay. Anh cũng giới thiệu anh là người yêu của bà cô này - tôi chỉ tay sang Linh Nga, cô ấy có vẻ ngượng ngùng - Vâng, e nhìn là biết rồi - cười Lát sau Diễm đi mua cơm về rồi 3 người ăn cùng. Hết ca làm cô bé cũng về, còn lại tôi với Linh Nga - E đã thấy mệt chưa? - Thì quản cả 1 cái cửa hàng như này, vất vả lắm đó - E cố chắc cũng được mà. Giờ chỉ sợ không có việc thôi, chứ vất vả e chịu được - Thuê anh đi, anh đến phụ em- tôi trêu - Anh có dám nghỉ việc ở công ty không mà nói - Tất nhiên là không rồi - tôi cười - Mà anh này. Bố mẹ ở nhà đang giục, còn vài tháng nữa là hết năm rồi - Giục cái gì? - Thì chuyện cưới xin đó - E đã muốn cưới chưa? - E chưa, e muốn 1 thời gian nữa. E muốn chắc chắn - Chắc chắn cái gì? - Thì chuyện tình cảm, gia đình - Ừ, thế thì gác lại đi, lại băn khoăn ba cái chuyện của anh chứ gì? Linh Nga gật đầu, cô ấy nói thế là tôi hiểu. Nút thắt bây giờ chính là ở tôi. Nhiều lúc tôi cứ thấy Linh Nga lo lắng, bối rối. Thật ra đó cũng là tâm lí chung của con gái, nhưng ít ai mà lại chịu đựng được như Linh Nga, đến tôi nhiều khi cũng chẳng hiểu nổi sao 1 người con gái lại cứ cắn răng để chịu những điều đáng lẽ ko dành cho bản thân như vậy. Chiều hôm đó tôi qua bệnh viện xem tình hình Q.Nga thế nào. Cô ta vẫn còn đang nằm, tôi đến lúc cô ta đang truyền dịch. Mẹ cô ta thấy tôi đến cũng chủ động tránh ra ngoài 1 lát - Anh! - Ờ, nằm im đi, đừng có nhổm dậy. Hôm nay sao rồi? - Còn đau lắm anh ạ, nhưng mà anh đến thế này là e vui rồi. - Tôi tưởng mổ xong cô ngủ luôn chứ. Cố gắng ăn uống đi, rồi còn đi làm. Đợt này công ty nhiều việc lắm đó. - Vâng! Anh ngồi xuống cạnh đây đi- cô tay lấy tay đưa xuống chỗ cạnh giường gần cô ta - Làm gì? - Chẳng lẽ anh cứ định đứng vậy à? - Ờ- tôi miễn cưỡng ngồi xuống - Anh nhìn em đi- cô ta cứ chằm chằm nhìn vào tôi - Làm gì? - ánh mắt tôi dò hỏi - Thì cứ nhìn em xem! Tôi đưa mắt nhìn qua cô ta rồi vội vàng lảng qua cửa sổ - E có xinh được như ngày xưa không anh? - Không! - Anh biết tại sao không? - Không! - Ngày xưa mỗi lần đi với anh, anh đều nói e nên mặc bộ này, bộ kia, nên trang điểm, nên để tóc như thế nào, anh nhớ ko. Để khi đi với anh, anh tự hào rằng có người yêu xinh đẹp. Em chẳng biết được mấy lần e nghe lời anh nữa. - cô ta giọng có vẻ trùng xuống. - Đang ốm, lo mà nghỉ ngơi đi. Ba cái chuyện linh tinh đấy để lúc khác. Cứ khỏe lên đi rồi thích làm gì thì làm - E ko nói điều này với anh thì còn nói với ai được nữa. Hì. Mà e hơi mệt, e ngủ nhé - Ờ, ngủ đi, tôi về đây. - Đừng, anh cứ ngồi đó đi, đợi e ngủ rồi về. Được không? - Tại sao, tôi bảo mẹ cô vào trông cũng được mà - E muốn thế, đi mà - cô ta năn nỉ - Rồi, ngủ nhanh đi tôi còn đi về - tôi cố nán lại dăm phút nữa để cô ta ngủ hẳn rồi mới về. Khi ra cửa tôi gặp Đức bên ngoài. Nó kéo tôi ra 1 góc nói chuyện - Cảm ơn anh nha - Ơn huệ gì! - E cứ sợ anh không đến, hôm qua anh cũng đến, hôm nay anh cũng đến. Mà người yêu anh có biết không đấy? - Biết - Chị ấy có nói gì không anh? - Thôi, cái đó chú ko phải lo, anh tự giải quyết. Anh đã làm mọi thứ anh có thể rồi. Xa hơn nữa chắc không được. - Vâng, e biết mà. Thôi anh về đi ko muộn, anh em mình gặp nhau sau Tôi về nhà thì thằng Quân đang sụp soạp mì tôm - Về rồi à? Ăn gì chưa? - Chưa, cơm ko nấu sao ăn mì! - Đói và mệt quá, với tao tưởng có 1 mình nên ăn mì cho nhanh - Bỏ đó đi, đợi tao nướng mấy con cá chỉ vàng làm mấy lon bia. Mày gọi thằng Vũ đến đây đi, bảo nó đừng dắt theo cu Bin. Bảo nó là sang bàn chuyện làm ăn, ko bảo sang uống bia Huyền nó lại ko cho đi. - Lạ nhỉ, nay lại có hứng uống bia à? - Đang chán. Uống xong ngủ cho ngon Lát sau thằng Vũ lò dò đến. - Có việc trọng đại gì thế chúng mày- nó cười phớ lớ và giọng nói ồm ồm khi bước vào nhà - Chả có cái đếch gì hết. Gọi sang uống bia sếch không được à? - Sao thằng Quân bảo tao sang bàn cái gì cơ mà. Tìm người yêu cho thằng Quân à, hay mày lấy vợ? - Có mấy con cá chỉ vàng với bò khô, ăn tạm rồi nốc bia thôi. Hỏi nhiều. - Nó hôm nay tâm trạng, mày chiều nó đi - thằng Quân nói - À, hóa ra bạn tôi hôm nay có tâm sự, được rồi, bạn cứ để mình., tưởng gì chứ chia sẻ và đồng cảm thì việc này hơi khó - nó cố tình chọc tôi - 2 thằng chúng mày có uống ko thì bảo. - Có chứ, có chứ. Ba thằng bọn tôi mỗi thằng uống đc tầm 5 lon, lúc đó cũng phê phê. Bàn chuyện trên trời dưới biển bỗng nhiên tôi lại xịt ra câu - Trang đi rồi mày ạ - Gì cơ, đi đâu? - Đi xa lắm - Chết rồi á - thằng Vũ - Thằng này, phủi phui cái mồm mày đi- thằng Quân chặn họng - Đi nước ngoài rồi - Thế á, ngon rồi, ngon rồi - thằng Quân có vẻ mừng rỡ - Ngon cái tông môn nhà mày, con bé nó đi nhắn cho tao mỗi 1 cái tin. "Em đi, bao giờ nhớ anh em về". Nó mà về đây tao... - Sao, ông định làm gì? - thằng Vũ ra giọng thách thức - Chửi cho trận - Tao biết mà, mày chỉ làm được đến thế thôi- nó lại cười - Mày ko thấy nó đang buồn à- Quân hỏi - Kệ nó chứ, tao là tao vui cho nó, bởi vì Trang đi rồi thì 1 mình Linh Nga 1 giang sơn. Tha hồ mà quẩy. Haha. Ơ mà thế đếch nào mày lại buồn - Chịu, ko yêu nó nhưng ko có nó lởn vởn xung quanh thấy buồn lắm. - Kể cũng tội, mà thôi cũng kệ. Tính nó ngang như cua. Được cái đáng yêu, dễ thương. Nhà giàu nữa. Ôi cái cuộc đời này. Vợ ơi anh xin lỗi, giá mà bố em cũng giàu như thế nhỉ? - Uống xong nói linh ta linh tinh. Lo mà sản xuất đứa nữa đi. - thằng Quân giục - Dở hơi, giờ 1 đứa đã mệt đứt hơi rồi. Chúng mày muốn tao thành ở nhà trông con à. Mà tao nói thật, lấy vợ vào chẳng sung sướng cái mẹ gì đâu. - Thế đêm đến ai sướng hộ cho- tôi trêu - Xùy xùy, tao cảnh báo thôi, còn thích khổ thì cứ lấy đi. Ko gì bằng trải nghiệm thực tế. Mày tưởng lấy vợ như đi du lịch chắc. Gần hết thùng bia, thằng nào thằng đó cũng ngất ngất, thằng Vũ thì bắt taxi về. Còn tôi và thằng Quân cũng đi ngủ. Sáng hôm sau tôi còn đang ngủ thì có điện thoại. Nghía lên thấy số của thằng Nhật - Gì đấy, sáng sớm đã gọi - Có chuyện lớn rồi anh ạ, anh dậy đi 9h rồi. Em đang ở trước cửa đây, dậy mở cửa cho em đi!
|