Đôi Vợ Chồng 16 Tuổi
|
|
Nó ngồi co ro và khóc một mình, đến khi nước mắt đã cạn kho trời đã xẩm tối. Nhìn quanh nó ko biết đây là nơi nào nữa nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi . Ngồi sát vào thân cây, nó bất giác gọi tên hắn: – Phong ơi, Phong làm ơn đến đây đi cứu cứu tôi với . Nhớ lại những ngày tháng qua được ở bên hắn, cùng hắn đi học, cùng hắn đi chơi, phá hắn, được hắn quan tâm và che chở,bảo vệ nó nhớ lắm. Bây giờ nó muốn được ôm hắn, được dựa vào bờ vai ấy. Bờ vai làm nó thấy an toàn làm nó thấy an tâm, được dựa vào tấm lưng to lớn được …được nắm bafn tay rộng và to lớn , nó nó rất ấm áp nữa. Bây giờ sao nó cảm thấy nó muốn nhiều quá nó muốn hắn chỉ là của riêng nó. ” Tại sao khi ở bên anh Em ko trân trọng khoảng thời gian đó chứ Đến khi một mình em mới biết mình cần anh Đến khi ko còn được dựa vào bờ vai , vào tấm lưng ấy Em mới biết mình cần ở bên anh biết nhường nào Xin lỗi anh vì đã làm anh phải lo lắng Suốt thời gian qua Xin lỗi anh vì là người thứ ba đã chen vào tình cảm của anh Xin lỗi vì đã ko rời xa anh sơsm hơn Xin lỗi, xin lỗi anh”
|
Kim chay theo nó và cô như chết đứng khi đến bây giờ mà nó vẫn còn gọi tên hắn. Cô rất muốn đấm vào mặt hắn thật đau, và tát con hồ ly tinh kia để hắn biết rằng vì hắn mà nó đã phải đau khổ biết dường nào. Lại gần nó hình như nó đã ngủ rồi, vừa lúc đó Minh cung chạy tới Kim nói: – Cậu cõng nó về đi. Tôi sẽ theo sau Minh để nó nằm trên lưng cậu, được lấy tấm lưng cậu để nó dựa vào cậu nguyện cả đời để là nơi nương tựa vững chắc cho nó nhưng khi nó ngủ nó đã nói như thế này: – Phong ơi, Phong tôi yêu cậu nhiều lắm. Cậu có biết ko? Tại sao tôi lại ngu ngốc đi tin rằng cậu sẽ yêu tôi chứ. Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống áo Minh. Trái tim cậu tan thành từng mảnh , người con gái cậu yêu thương suốt bao lâu nay lại gọi tên thằng khốn đó lúc ngủ và khóc nữa. Tại sao người đó ko phải là cậu? Tại sao thằng Phong đó có được trái tim nó mà ko biết trân trọng nó chứ. Đôi mắt cậu lặng lẽ rơi lệ, cậu cười nhẹ. 8h sáng.. – Oáp… Chẹp chẹp. Nó đang ngồi trên giường với bộ dạng vô cùng lôi thôi. Kì mở trong nhà tắm bước ra nói: – Đi tắm rồi thay đồ đi đi ăn sáng. À mà mày còn nhớ hom qua xảy ra chuyện gì ko? – Ko, bộ có gì nghiêm trọng sao? Nó ngáp một cái – À,ờ ko có gì. Kim ngập ngừng Bước vào nhà tắm, tại sao nó lại ko nhớ được chứ. Khẽ thờ dài nó ngâm mình trong bồn tắm. Một tiếng sau, nó bước ra hôm nay nó mặc chiếc áo sọc đen ngang ngắn tới eo, và quần ôm đen, mang giày bánh mì màu đen nốt. Tóc để xoã, cầm theo cái ví màu đen có dây đeo nó bước xuống sảnh. Thấy Kim trong nhà hàng nó chạy lại, hôm nay khách sạn có tiệc Buffe, nó nhanh chóng lấy dĩa rồi lấy thật nhiều đồ ăn. Nào là tôm lăn bột, salad, cơm chiên, lại chỗ Kim ngồi thấy có Minh nữa nó tươi cười: – Xin chào mọi người . Đồ ăn ngon nhỉ,mà ma Kim này mình ngủ rờ phòng cậu đúng ko? – Ừ. Kim nhai miếng bít Tết trả lời. – Hôm qua Ngọc ngủ ngon ko? Minh ân cần – Cảm ơn Minh hôm qua nhờ có tấm lưng của cậu minh ngủ ngon lắm. Ba người ăn uống vui vẻ thì thấy hắn đang ngồi ăn với Phương Nga ơn bàn bên kia. Nó chơjt khựng lại Kim vội đổi chủ đề: – Ơ, a này Ngọc tối nay tụi mình đi ngắm biển nhé. Có cả Minh và Tuấn đi nữa – À,ừ. Mình biết rồi – nó nở nụ cười gươngj gạo. Tối, nó mặc chiếc aso thun trơn màu hồng phấn cùng quần short đen, Kim mặc váy dài tới đầu gối màu xanh dương . Minh mặc áo thun trắng và quần jean, Tuấn mặc áo thun xám và quần jean đen. Đi bộ trên biển nó chợt nhớ đến ngày mà nó với hắn đã hét lên với biển. Bỗng từ xa nó nhìn thấy hắn và Nga, ngay chỗ có đứng với hắn mấy ngày trước . Nga hét lên: – em yêu anh, Phong. Rồi om lấy thân người to lớn ấy Nó như chết trân tại chỗ , Kim chạy lại chỗ Nga nhưng bị nó cản lại. Vậy là tụi nó về khách sạn, ngày mai sẽ về trường nên nó quẹt nước mắt mà nói: – Thôi mình mệt rồi,về thôi! Nó cười buồn T/G: mình viết những chuyện xúc động ko được đạt cho lắm. Nên có vài chỗ bị lủng củng và chưa ăn khớp với nhau nén mong các bạn bỏ qua cho.
|
Kim chay theo nó và cô như chết đứng khi đến bây giờ mà nó vẫn còn gọi tên hắn. Cô rất muốn đấm vào mặt hắn thật đau, và tát con hồ ly tinh kia để hắn biết rằng vì hắn mà nó đã phải đau khổ biết dường nào. Lại gần nó hình như nó đã ngủ rồi, vừa lúc đó Minh cung chạy tới Kim nói: – Cậu cõng nó về đi. Tôi sẽ theo sau Minh để nó nằm trên lưng cậu, được lấy tấm lưng cậu để nó dựa vào cậu nguyện cả đời để là nơi nương tựa vững chắc cho nó nhưng khi nó ngủ nó đã nói như thế này: – Phong ơi, Phong tôi yêu cậu nhiều lắm. Cậu có biết ko? Tại sao tôi lại ngu ngốc đi tin rằng cậu sẽ yêu tôi chứ. Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống áo Minh. Trái tim cậu tan thành từng mảnh , người con gái cậu yêu thương suốt bao lâu nay lại gọi tên thằng khốn đó lúc ngủ và khóc nữa. Tại sao người đó ko phải là cậu? Tại sao thằng Phong đó có được trái tim nó mà ko biết trân trọng nó chứ. Đôi mắt cậu lặng lẽ rơi lệ, cậu cười nhẹ. 8h sáng.. – Oáp… Chẹp chẹp. Nó đang ngồi trên giường với bộ dạng vô cùng lôi thôi. Kì mở trong nhà tắm bước ra nói: – Đi tắm rồi thay đồ đi đi ăn sáng. À mà mày còn nhớ hom qua xảy ra chuyện gì ko? – Ko, bộ có gì nghiêm trọng sao? Nó ngáp một cái – À,ờ ko có gì. Kim ngập ngừng Bước vào nhà tắm, tại sao nó lại ko nhớ được chứ. Khẽ thờ dài nó ngâm mình trong bồn tắm. Một tiếng sau, nó bước ra hôm nay nó mặc chiếc áo sọc đen ngang ngắn tới eo, và quần ôm đen, mang giày bánh mì màu đen nốt. Tóc để xoã, cầm theo cái ví màu đen có dây đeo nó bước xuống sảnh. Thấy Kim trong nhà hàng nó chạy lại, hôm nay khách sạn có tiệc Buffe, nó nhanh chóng lấy dĩa rồi lấy thật nhiều đồ ăn. Nào là tôm lăn bột, salad, cơm chiên, lại chỗ Kim ngồi thấy có Minh nữa nó tươi cười: – Xin chào mọi người . Đồ ăn ngon nhỉ,mà ma Kim này mình ngủ rờ phòng cậu đúng ko? – Ừ. Kim nhai miếng bít Tết trả lời. – Hôm qua Ngọc ngủ ngon ko? Minh ân cần – Cảm ơn Minh hôm qua nhờ có tấm lưng của cậu minh ngủ ngon lắm. Ba người ăn uống vui vẻ thì thấy hắn đang ngồi ăn với Phương Nga ơn bàn bên kia. Nó chơjt khựng lại Kim vội đổi chủ đề: – Ơ, a này Ngọc tối nay tụi mình đi ngắm biển nhé. Có cả Minh và Tuấn đi nữa – À,ừ. Mình biết rồi – nó nở nụ cười gươngj gạo. Tối, nó mặc chiếc aso thun trơn màu hồng phấn cùng quần short đen, Kim mặc váy dài tới đầu gối màu xanh dương . Minh mặc áo thun trắng và quần jean, Tuấn mặc áo thun xám và quần jean đen. Đi bộ trên biển nó chợt nhớ đến ngày mà nó với hắn đã hét lên với biển. Bỗng từ xa nó nhìn thấy hắn và Nga, ngay chỗ có đứng với hắn mấy ngày trước . Nga hét lên: – em yêu anh, Phong. Rồi om lấy thân người to lớn ấy Nó như chết trân tại chỗ , Kim chạy lại chỗ Nga nhưng bị nó cản lại. Vậy là tụi nó về khách sạn, ngày mai sẽ về trường nên nó quẹt nước mắt mà nói: – Thôi mình mệt rồi,về thôi! Nó cười buồn T/G: mình viết những chuyện xúc động ko được đạt cho lắm. Nên có vài chỗ bị lủng củng và chưa ăn khớp với nhau nén mong các bạn bỏ qua cho.
|
PART 23 Sáng, tất cả học sinh tập trung tại sảnh và chuẩn bị lên xe ra về, mọi người trong lớp và các bạn khác rất quí mến nó từ trước . Lại rất ghét Nga nên đã coos tình đi thật chậm bỏ Nga xa thật xa Phong để nó được ngồi kế bên Phong vậy mà ai đâu biết rằng lúc nó định ngồi xuống mọi người mừng thầm trong bụng thì tự nhiên Nga kêu lên: – Anh Phong ơi, ở trên hết ghế rồi mà ở dưới ghế cao xe chạy xóc lắm cho em len ngồi với. Phong khó xử nhìn Ngọc rồi nói: – À thôi bà xuống dưới ngồi cho Nga lên đây nha. Nó hay bị say xe lắm. Ngon ko nói gì lặng lẽ bước xuống dưới , mọi ánh măst như dao găm phóng về phía hắn. Joyce uất ức chạy lại nắm tay Ngọc ngồi xuống chỗ Phong đẩy Nga ra rồi nói: – Say xe gì chứ, sao ko uống thuốc đi. Ai đến trước thì phải được hưowrng chứ. Câu sau nói đầy ẩn ý – Vậy em sẽ uống thuốc em xin lỗi. Nga giả bộ đuwa tay quẹt nước mắt rồi đi xuống Nhìn thấy vậy, Phong tự nhiên tức giận lên, hét vào mặt Joyce: – Ngồi gì mà ngồi chứ, toi đã nói Ngọc nhường cho em ấy. Ngọc cũng đồng ys rồi mà, Nga bị say xe cô ko thấy sao? Ngọc buông tay làm rơi túi đôf xuống đất rồi mở to mắt nhìn hắn và nói ko nên lời. Nó chỉ biết đi xuống dưới ngồi thôi, và nó đã thấy nụ cười ác độc trên gương mặt của Nga. Joyce tức giận, hét lên: – Cậu là đồ ngu ngốc. Sau này chắc chắn cậu sẽ phải hối hận Nói xong, Joyce mặt hầm hầm về chỗ còn nó thì mở nhạc lên đeo tai phone và nó đang cần được yên tĩnh: ” Đoá hoa trong veo mỏng manh Gieo vào nỗi đau thật nhanh Từng lời em nói khẽ thôi Nhưng cào xé tâm hồn tôi…” Đi được một lúc nó bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu , sực nhớ ra chết rồi nó chưa uống thuốc chống say xe. Mặt nó trắng bệch, thấy bụng khó chịu cổ họng thì như có chất lỏng chua chua cứu muốn nôn ra nhưng ko được. Bạn nữ kế bên thấy nó như vậy thì vội la lên cho cả xe biết:
|
Minh vội chạy lại chỗ nó và vuốt vuốt để nó cảm thấy đỡ hơn . Xoa dầu cho nó cậu lo lắng sắp chết rồi đây, mặt nó xanh xao, lạnh ngắt vậy mà khi cậu quay lại thì vẫn ko thấy hắn xuống. Tức giận cậu đập mạnh tay xuống nền xe, Kim biết hắn ko xuống chứ nhưng cô vẫn để cho Minh chăm sóc nó, Tuấn lắc đầu nhìn Phong rồi gửi cho Phong một tin nhắn. Ring…Ring…Ring Là tin nhắn của Tuấn ,hắn mở ra xem: ” tao thật thất vọng về mày, Phong ạ. Tại sao người ngồi dưới kia ko phải là mày mà là Minh chứ . Mày ko nhận ra Nga ả là một con hồ ly tinh sao? Ai cũng nhận ra chỉ có mày ko nhận ra. Cứ như vậy mày sẽ mất Ngọc, đến lúc đó thì đừng mong sưj tha thứ của mọi ngừoiw và nó. Tới lúc đó chăsc nó là của Minh rồi” Hắn nhắn lại: ” Chuyện của tao mày đừng xen vào ” Tuấn nhìn qua Phong nhún vai ra vẻ: OK tao sẽ ko xen vào chuyện của mày Thật ra bây giờ hắn muốn xuống đó xem nó như thế nào lắm nhưng mặc cảm tội lỗi năm xưa và gương mặt Nga nhìn mình như muốn khóc khiến hắn ko xuống dưới với nó. Có nghĩa rằng bây giờ Ngọc đã đứng vị trị thứ hai sau Nga rồi.
|