Đã Có Tôi Bên Em
|
|
Nhưng nếu nói cô không cảm thấy hơi buồn thì là đang dối lòng, điều đó làm cô cảm thấy thất vọng khi đem lòng yêu Tử Phong.
Thiên Tư nở nụ cười tươi đáp trả:
- Em chỉ là con gái của gia đình bình thường thôi ạ, chị quá đề cao em rồi.
Câu nói của Thiên Tư nhẹ nhàng như cơn gió, trong trẻo như dòng suối đầy chất lạc quan, từng câu từng lời rõ ràng rành mạch không có chút gì gọi là dè dặt hay che giấu.
- Ồ,thế à! Vậy mà chị cứ tưởng...
Y Ngân "ồ" lên một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên về xuất thân của Thiên Tư " hóa ra chỉ thuộc dạng mạc hạn tầm thường". Nhưng câu nói của Y Ngân chưa dứt thì Tiểu Kì đã không nhịn được sự tức tối đã kìm nén từ nãy đến giờ mà lên tiếng phản bác.
- Vậy thì sao? Chị có ý kiến à?
- Không, chỉ là chị muốn tìm hiểu để tiện làm quen thôi, em không phiền chứ Tâm Di?
- Dạ, không!_Thiên Tư nở nụ cười tươi nhất có thể.
Y Ngân nở nụ cười đầy thách thức nhìn cả hai.
- Chị..._ Tiểu Kì tức vì nụ cười kia hận không thể mắng thẳng thừng vào mặt cô ta.
-Thôi,bỏ đi..._Thiên Tư biết Tiểu Kì đang giận nên nhẹ kéo tay cô và nói nhỏ vào tai Tiểu Kì.
- Đủ rồi cô đừng diễn trò nữa_ Thiên Ân nãy giờ theo dõi thái độ của cô ta những cử chỉ kia làm sao qua mặt anh được, nhưng hơn hết là vì thấy " mĩ nữ" của anh tức giận nên ra tay nghĩa hiệp anh hùng cứu mĩ nhân đây mà.
- Diễn trò? Tôi đang thật lòng muốn làm quen đấy chứ anh đừng nói khó nghe như vậy.
Y Ngân tỏ vẻ không vui khi nghe Thiên Ân nói trúng tim đen của mình nhưng vẫn cố bào chửa. Từ lâu cô đã bằng mặt không bằng lòng với Thiên Ân, anh mặc dù cởi mở nhưng lại khó nắm bắt nhất trong ba người, thậm chí cô còn nghĩ việc Tử Phong nhiều lần từ chối cô cũng có một phần liên quan đến anh.
- Thôi chỉ là hiểu lầm bỏ qua đi, sắp vào phần chính của buổi tiệc vui lên đi.
Khả Chiêu đứng từ nãy đến giờ chứng kiến tất cả không phải anh không biết Y Ngân có ý gì nhưng thấy cô bẻ mặt trước mọi người thì anh lại không nở lòng đành gỡ rối cho đỡ phiền phức.
Cái người thoải mái nhất có lẽ là Tử Phong rồi từ khi đi vào anh chỉ thốt ra được vài lời ít ỏi nghiễm nhiên đứng trơ ra đó hai tay đút túi quần, lẳng lặng quan sát từng chi tiết diễn ra trước mặt, lạnh lùng có khác.
Thật ra anh cũng muốn nói đấy chứ nhưng nhìn cách nói năng của Thiên Tư thì anh lại không muốn xen vào cách nói chuyện dịu dàng nhưng sắc xảo, anh nghĩ cô đủ bản lĩnh để ứng phó. Nhưng chưa tận mắt chứng kiến màn đối đáp kia thì Tiểu Kì đã nhảy vào thế là chấm hết.
Khả Chiêu nói xong thì lên bục tuyên bố buổi khiêu vũ bắt đầu, ai nấy háo hức chọn cặp.
Lúc này thì Thiên Ân và Tử Phong mới gặp phải cảnh thống khổ cùng cực bị đám tiểu thư quyền quí mặt bôi phấn tha son bám lấy cầu xin bắt cặp nhảy.
Từ chối không xong mà nhận cũng chẳng được vì đối tượng hai anh chọn đâu phải mấy cô nàng ẻo lả này mà là hai cô gái đẹp một cách thuần khiết đang đứng cách đó không xa, hai cô bị tách ra trơ mắt nhìn nhau sau đó nhìn hai chàng trai đang bị vây lấy bởi đám đông.
Thiên Ân thì cười cười nhúng vai bất lực nhìn hai cô gái, còn Tử Phong thì hơi khó chịu nét mặt lộ vẻ không vui thẳng thừng từ chối từng người một không chút thương tiếc, ai nấy đều thất thiểu bỏ đi.
Ai chẳng biết Tử Phong tính cách lạnh lùng như băng nếu anh đã nói không thích thì đừng day vào là tốt nhất, chẳng mấy chốc Tử Phong đã dẹp loạn mười hai sứ quân, bây giờ mới thấy vẻ lạnh lùng của anh cũng có giá trị trong những trường hợp như thế này.
Trong khi đó vì bản tính vốn hòa nhã, ấm áp nên mãi Thiên Ân vẫn đứng giữa cả đám con gái từ chối hết người này đến người kia, nhưng thái độ dịu dàng thế ai mà nghe lời cơ chứ, lâu lâu anh lại quay sang Tử Phong cầu cứu nhưng chỉ nhận được cái nhún vai và nụ cười giảo hoạt với ý bảo" tự xử đi".
Thiên Tư đứng nhìn cảnh đó nở một nụ cười thích thú đầy tinh nghịch, phải rồi dĩ nhiên cô vui vì ai kia có bản lĩnh chỉ vài câu nói đã dẹp sạch mấy cô gái diêm dúa kia.Trong khi đó Tiểu Kì lại tỏ vẻ bực dọc khó chịu ra mặt.
- Bà cười gì vui lắm à?
Cái này người ta gọi là giận cá chém thớt, giận người kia lại trút giận lên đầu người này, Tiểu Kì đang bực vì chuyện Y Ngân lúc nãy bây giờ lại thấy" người kia" gái đeo mà không hề từ chối nên bực. Lại thêm cô bạn cười ngô nghê nhìn mà phát bực nên đâm ra cau có.
- Ơ, có gì mà không vui, bà sao vậy ghen à?
Lần này khác rồi người bị trút giận không hề giận hay bực dọc mà còn luôn thường trực trên môi nụ cười hồn nhiên như cô tiên hỏi ngược lại nhưng có lẽ trúng tâm trạng đối phương thì phải.
- Ghen? Gì chứ? Rõ vớ vẩn.
Thiên Tư "à" lên một tiếng ta đây không biết nên không có tội, khuôn mặt tỉnh bơ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cái gương mặt này cô học được từ ai đó thì phải.
- À, chắc tôi nhầm.
Tiểu Kì không thèm đôi co mà bỏ đi chỗ khác, đáng lẽ ban đầu cô định mời Thiên Ân nhảy chung bây giờ thì không cần nữa rồi nhìn là bực làm gì còn tâm trạng để nhảy. Tiểu Kì đi thẳng đến chỗ Khả Chiêu.
Trong khi đó thì có một anh chàng anh tuấn không kém những chàng trai bên cạnh cô từ nãy đến giờ nhưng trông có vẻ chững chạc đứng tuổi hơn, trên tay cầm hai ly rượu đến cạnh Thiên Tư niềm nở chào hỏi:
- Chào em, em là Tâm Di đúng không?
Cô đang đứng nhìn Tử Phong bỗng có người đến chào hỏi còn đưa ra ly rượu ngỏ ý mời, cô nở nụ cười đón lấy ly rượu vì cô nghĩ người này mặt mày khôi ngô thế kia chắc không phải xấu nên nói chuyện một chút cũng chẳng hại gì.
- Vâng đúng rồi!
- Chúng ta nói chuyện một chút em không phiền chứ?
Nhân lúc Tử Phong còn chưa đến cậu ta muốn tìm hiểu cô gái mà Tử Phong để ý xem sao không chừng còn có thu hoạch hơn là dùng hết nước bọt dụ dỗ cái con người mặt lạnh kia mà chẳng moi được gì mà còn bị mắng cho cái tội nhiều chuyện. Rõ khổ!
- Dĩ nhiên là không, nhưng em không uống được rượu anh có thể cho em ly nước ép trái cây không?
Chàng trai nở nụ cười đưa tay ra hiệu cho một người làm đang cầm một khay nước đựng đầy đủ thức uống trên đó.
- Em uống gì?
- Nước ép dâu ạ_cô đưa ly rượu trên tay trả lại anh.
Chàng trai cũng lấy ly rượu đổi lại thành nước ép dâu rồi đưa cho cô.
- Anh là ai? Sao lại biết em, nếu em không lầm em chưa từng gặp anh._cô đón lấy nước ép dâu trên tay anh nhẹ nhàng hỏi.
- Anh là trợ lí của chủ tịch Du, gọi anh là Key được rồi.
- Chủ...chủ tịch Du, không... Phải là anh Tử Phong à?
|
Cô mở to mắt nhìn người trước mặt. Xem ra người trước mặt cô cũng không hề tầm thường rồi để làm được một trợ lí chủ tịch đầy bản lĩnh như Tử Phong thì bản lĩnh cũng không hề nhỏ.
Ánh mắt 3K dần chuyển sang nét cười ẩn ý đầy tinh nghịch. Anh thầm nghĩ một cô gái bình thường lại có thể lọt vào mắt của Tử Phong bây giờ còn gọi Tử Phong một cách thân mật như vậy xem ra tiến triển hơn anh nghĩ rồi.
Nhiều lần anh dò hỏi tâm ý của Tử Phong nhưng đều bị anh chối bay chối biến bây giờ có cơ hội tiếp cận Tâm Di nên anh cũng muốn thử xem tâm tư của cô gái này là như thế nào.
- Anh Tử Phong? Xem ra em và Tử Phong có quan hệ đặc biệt nhỉ?
- Không...không đâu em chỉ xem anh ấy như thần tượng thôi, anh đừng hiểu lầm.
Thiên Tư xua xua tay phủ nhận hàm ý trong câu nói của 3K, mặc dù cô rất muốn thừa nhận nhưng cô không có can đảm thổ lộ rằng cô thích anh nhưng cô không phải là hạng con gái trơ trẻn lại đi nói thích một người hơn mình cả về địa vị lẫn danh vọng. Huống chi cô còn chưa biết anh có cảm giác thế nào với cô nếu lỡ anh chán ghét cô thì sao, nghĩ đến đây cô lại cảm thấy buồn.
- Vậy à? Cô gái nào cũng muốn thừa nhận có quan hệ đặc biệt với chủ tịch Du trong khi đó em lại từ chối kì lạ thật._3K xoa xoa cằm nghĩ ngợi, có lẽ thật sự Tử Phong không nhìn lầm, cô gái này có suy nghĩ đơn thuần lại không ham danh lợi, thậm chí anh còn cảm nhận được ở cô cái chất gọi là tiểu thư danh giá nhưng tại sao thân phận cô lại tầm thường như vậy.
Cô chỉ cười nhẹ không đáp nhấp một ngụm ly nước ép trên tay.
- À, Tử Phong có hôn thê rồi đấy.
Dù muốn dù không sớm muộn gì cô cũng phải biết, để cô biết trước tốt hơn, sẵn tiện một công đôi chuyện vừa cho cô biết sự thật vừa thử lòng cô.
Nói xong câu này 3K có cảm giác rất tội lỗi vì nói ra chuyện riêng của vị chủ tịch kính mến nếu anh biết được chắc chắn không tha cho cậu ta đâu. Nuốt khan một cái, dù sao lời cũng nói ra rồi đâu rút lại được đành cá cược một lần vậy.
Nếu yêu thì cô sẽ ghen hay ít ra cũng tỏ ra buồn bã sầu não đôi khi trong tình yêu cũng cần có vài thứ xúc tác, nếu Tử Phong đã không đá động thì xem như 3K tốt bụng làm ông tơ bà nguyệt kết tóc xe duyên cho họ vậy.
Lời của 3K nhẹ tựa lông hồng nhưng dường như câu đó đối với Thiên Tư nó lại đẩy cô từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cô mới ở bên cạnh anh nhen nhóm được chút hi vọng bây giờ tiêu tan hết rồi, đành vậy chỉ cần nhìn anh hạnh phúc là đủ.
- Vậy à chắc anh ấy hạnh phúc lắm nhỉ?
- Anh cũng không biết có lẽ vậy vì cô ấy rất xinh đẹp lại hiền lành.
Đã lỡ làm người xấu thì phải làm cho trót, đã cá thì phải cá cho lớn, đã làm thì phải làm một vố cho thật đau thì kết quả mới chính xác được. Thuở nay mặt mũi hôn thê Tử Phong ra sao 3K còn chưa biết vậy mà nói oang oang như rành lắm.
Câu nói của 3K vừa tuôn ra khỏi khuôn miệng kia thì thu vào tầm mắt là sự buồn tẻ của Tâm Di đang hiện rõ trên mặt, nụ cười tắt hẳn.
Thiên Tư thì chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến thái độ của người kia nhìn mình nữa, cô đang chìm trong suy nghĩ hỗn độn" Phải rồi cô gái xinh đẹp lại hiền lành ai có người yêu như thế mà chẳng hạnh phúc"
Nói xong 3K nở nụ cười, không quên hất mặt về phia Tử Phong đang đứng cách đó không xa rồi bỏ đi tìm một cô nào đó để bắt cặp nhảy chứ.
Anh định bắt cặp với Tâm Di rồi đấy chứ nhưng thấy cô nhìn với vẻ ngạc nhiên như thế lại sợ cô xem mình là tên trêu hoa ghẹo nguyệt lại khổ. Hơn nữa anh đã thấy cặp mắt sắc lạnh màu cà phê của ai kia không ngừng hướng sang bên này mặc dù đang bàn chuyện với một số người, xem ra cô gái này anh không thể động vào rồi.
Huống gì bây giờ trên gương mặt cô viết rõ hai chữ "thất vọng" dĩ nhiên chẳng còn tâm trí đâu để nhảy.
- Mà anh nghĩ em cố gắng chắc còn cơ hội đừng buồn.
Xem ra 3K đã thành công một nữa vì mặt Thiên Tư chẳng còn chút sinh khí.
Định giúp cách nào cho nhẹ nhàng một chút nhưng xem ra cách này hơi nặng tay thì phải.
Dù sao 3K đã lỡ xây một bức tường chắn giữa họ nhờ sự nhẹ dạ cả tin của Tâm Di, mạng sống cậu ta như chỉ mành treo chuông rồi, thành công không còn chờ xem phản ứng của Tử Phong nữa.
3K đi rồi bỏ cô lại mặt ngây ra nhất thời không hiểu được rằng anh ta có ý gì tại sao lại nói cho cô biết Tử Phong có hôn thê, định cảnh cáo cô đến gần anh chăng? Nhưng câu sau lại như cổ vũ cô đừng bỏ cuộc? Anh ta khó hiểu hơn cô nghĩ.
-----------------------------
Trong khi 3K nói chuyện với Thiên Tư thì Tiểu Kì cũng đến nói chuyện với Khả Chiêu.
- Anh với em đi khiêu vũ.
- Sao thế được?
Khả Chiêu nhăn trán chẳng hiểu em gái mình định làm gì khuôn mặt hầm hầm lại đòi anh nhảy chung.
- Sao lại không được?
- Anh nhảy với Y Ngân rồi, em tìm người khác đi Thiên Ân rảnh chán em rủ nó đi.
Trời có điên không chứ cô đang bực vì người kia mới đi tìm cậu bây giờ lại bảo cô bắt cặp với anh ta nằm mơ chắc.
Tiểu Kì đảo mắt một vòng rồi chỉ tay về phía Thiên Ân đang đứng giữa vườn hồng.
- Anh nhìn kìa!
- Nhìn gì?
Tuy hơi khó hiểu nhưng Khả Chiêu vẫn cố nhìn theo tay Tiểu Kì, thấy cảnh tượng đó lại nhìn thấy thái độ của Tiểu Kì đầy giận dữ kết hợp hai sự việc cậu đủ tinh ý để nhận biết rằng Tiểu Kì giận vì chuyện gì.
Đang yên đang lành Khả Chiêu bật cười một cách ngạo nghễ.
- Anh cười gì?
Một câu hỏi sao có thể hỏi hai người cơ chứ? Tiểu Kì vừa tránh đứa bạn bây giờ lại đến người anh ý gì đây chứ?
- Em ghen à?
- Ghen?
-----------------------------------------------
Bên này Tử Phong đang nói chuyện với vài người, nhưng tia nhìn lại không ngừng lia sang Thiên Tư, anh thoáng thấy 3K đến cạnh Thiên Tư nhưng không hiểu sao cô lại thoáng buồn.
Không chần chừ Tử Phong nhẹ nhàng cất bước đến bên Thiên Tư, sao thấy cô buồn anh lại cảm thấy khó chịu, anh chỉ muốn thấy trên môi cô là nụ cười chứ không phải là sự u sầu đến tuyệt vọng.
Nếu nói anh không có cảm giác với cô thì cũng không hẳn nhưng nói anh thích cô thì anh lại không dám nghĩ đến, hãy để thời gian quyết định vậy.
Nhưng bây giờ thì anh không thể không quan tâm cô, mặc dù biết có gì đó nghịch lí trong tâm trạng nhưng bảo anh bỏ mặc cô thì không thể.
-----------------------------
|
CHƯƠNG 12: XAO ĐỘNG
Sao thấy em đau nước mắt em rơi lòng tôi lại đau, dù rất muốn không đá động hay mảy may nghĩ đến em nhưng tim tôi lại không cho phép.
Nếu đã không thể xin anh đừng quan tâm đến em, ít ra như thế em sẽ dễ chịu hơn và sẽ thôi nuôi hi vọng.
Tử Phong bước đến cạnh Tâm Di gieo tia nhìn lo lắng lên gương mặt thất thần của Tâm Di:
- Em sao vậy không khỏe à?
Thoáng thấy Tử Phong nhưng Tâm Di mãi suy nghĩ nên không để ý rằng Tử Phong đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, bây giờ trong lòng cô tràn ngập sự thất vọng có còn tâm trạng nào để chú ý đến chuyện khác nữa chứ. Nhưng dù sao trước mặt Tử Phong cô vẫn phải cười, nói là mình không sao mặc dù cô không ổn chút nào.
- Em không sao.
- Không sao? Sao sắc mặt em kém vậy?
Anh là ai cô tưởng chỉ dăm ba câu chỉ một nụ cười gượng thì có thể lừa anh sao?
Sao anh cứ hỏi dồn cô như thế giá như từ đầu anh đừng có cử chỉ ôn nhu hay quan tâm cô thì có lẽ cô đã không nuôi hi vọng bây giờ biết anh có hôn thê rồi cô lại thêm thất vọng. Dù rất muốn cố gắng giả vờ như chưa biết nhưng điều đó cứ lẩn quẩn trong tâm trí mãi chắc dứt đi được.
Nhân lúc tình cảm cô dành cho anh chưa sâu đậm thì anh hãy dừng ngay những cử chỉ quan tâm đó đi để cô từ từ quên.
- Em đã bảo là không sao mà anh đừng quá bận tâm.
Sắc mặt Tâm Di lúc này đã cố trấn tĩnh nhất có thể để cho anh thấy rằng cô không sao. Cô không muốn anh lo lắng hay quan tâm cô nữa, cô sẽ cố gắng biến tình cảm nam nữ trong cô dành cho anh thành tình bạn hoặc cao hơn là tình anh em như cô và Khả Chiêu.
- Vậy thì tốt.
Tử Phong thôi không hỏi nữa nếu cô đã không muốn nói thì dù anh có cố hỏi cũng bằng thừa, thay vì như thế thì hãy làm cô vui thấy cô cười ít ra anh cũng nhẹ nhõm hơn.
Nói xong Tử Phong chẳng thèm hỏi ý Tâm Di đã mạnh bạo nắm lấy tay cô kéo vào đám đông trong điệu nhạc nhẹ nhàng êm ái để khiêu vũ, nói khẽ vào tay cô:
- Vậy thì ra khiêu vũ nhé!
Tâm Di nhất thời vẫn chưa nuốt hết câu nói dịu dàng cùng với sức nóng lan tỏa quanh vành tai đã bị anh lôi tuột đi tự bao giờ, cô vẫn đưa mắt nhìn theo dáng anh, môi mím chặt như muốn bật thốt ra "anh đừng quan tâm cô như thế nữa". Nhưng đôi bàn tay to rộng kia cứ nắm chặt đem lại cho Tâm Di một cảm giác vô cùng ấm áp, cho dù cô rất muốn buông cũng không đành.
Ở cách đó không xa 3K nở nụ cười mãn nguyện xem ra kế hoạch khá thành công, lát nữa sẽ thử thêm một chút nữa là có kết quả.
Một chỗ khác cũng có một người mặt vest đen trông cũng lịch lãm không kém trên tay cầm ly rượu vang lắc lắc thứ chất lỏng sóng sánh trong ly tạo thành từng đợt sóng li ti, đôi môi nhếch lên đầy thủ đoạn.
- Tử Phong cậu có điểm yếu rồi.
------------------------------
|
Bên này Khả Chiêu không ngừng chấp vấn Tiểu Kì:
- Nếu không ghen tại sao thấy nó bên cạnh cô gái khác em lại không vui?
Chính điều này đã làm Tiểu Kì suy nghĩ mấy ngày nay rồi, cô thường nói Tâm Di yêu rồi vậy còn cô thì sao?
- Em không có, chẳng qua em là con gái nên không thể chủ động quá.
Khả Chiêu nhìn qua thôi cũng đủ biết cô đang nói dối, lần này xem ra anh phải làm người bắt cầu để hai người này bước qua rồi.
- Vậy để anh nói cho_vừa nói Khả Chiêu vừa quan sát hành động của Tiểu Kì.
- Không..không cần đâu.
Bảo Khả Chiêu đi nói là lẽ gì cơ chứ, nhưng chính cô cũng không hiểu bản thân mình đang muốn gì nữa, muốn lại gần anh nhưng vì thẹn nên không dám, thấy anh đứng cạnh người khác cô lại bực dọc không vui trong lòng.
Nhưng cô lại chợt nhận ra cô chẳng là gì của anh thì lấy quyền gì để ghen.
- Vậy thôi, anh đi đây.
Nói xong Khả Chiêu đi ngay, cũng chẳng phải tốt lành gì vì thấy Thiên Ân đang đến nên không muốn làm kì đà thôi. Khả Chiêu đến cạnh Y Ngân mời cô khiêu vũ, thật ra cô định đến tìm Tử Phong nhưng cô đã thấy Tử Phong nắm lấy tay Tâm Di nỗi hụt hẫng dâng trào đáy mắt như có lửa. Khả Chiêu đã mời cô không thể từ chối nên đành chấp nhận vậy dù sao đây cũng là buổi tiệc của Khả Chiêu.
Thiên Ân đi từ xa đến nhẹ cất giọng nói ôn nhu:
- Em khiêu vũ với anh được chứ Tiểu Kì?
Tiểu Kì đang chìm trong thế giới riêng của mình thì nghe một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp. Chợt thấy nụ cười kia nỗi bực dọc trong cô cũng chẳng còn bây giờ cô lại mơ tưởng ngày nào cũng có thể nhìn thấy nụ cười ấy.
Thiên Ân nhìn cô hồi lâu lại hiện lên tia khó hiểu không trả lời anh sao lại nhìn anh trân trân như thế, lẽ nào mặt anh dính gì?
- Mặt anh dính gì à?
Tiểu Kì giật mình nhận ra hành động vô cùng lộ liễu kia, ai lại đi nhìn người khác không chớp mắt như thế, cô cúi mặt ngượng ngùng đỏ đến tận mang tai.
- Không...không có.
- Em vẫn chưa trả lời câu trước.
Nhìn thấy mặt cô đỏ thế kia Thiên Ân khẽ cười ít ra cô cũng có cảm giác với anh nên mới ngượng như thế, anh cũng chẳng truy vấn cái nhìn kia làm gì.
- Được...được ạ.
Sau đó Thiên Ân không ngại ngùng nắm lấy tay Tiểu Kì kéo vào đám đông đang chìm đắm trong dòng nhạc dịu nhẹ.
---------------------------
Kéo Tâm Di đến giữa đám đông Tử Phong nhẹ đưa tay ra để cô đặt bàn tay lên tay mình, một tay anh đặt lên eo cô theo phản xạ cô hơi giật mình. Ở cạnh anh tim cô đã đập loạn cả lên, bây giờ còn mặt đối mặt với anh ở khoảng cách gần như thế bảo cô bình tĩnh là chuyện không thể nào.
Đâu có bất cứ cô gái nào mà không đổ trước Tử Phong, nếu như bắt cô nói anh đẹp trai thôi thì chưa đủ phải hình dung là rất rất rất đẹp trai. Nhưng cho dù cô có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa thì anh vẫn không phải của cô hà cớ gì cô cứ nuôi hi vọng mãi như thế.
Cảm nhận được sự bất bình thường trong cô Tử Phong khẽ cười, nếu một cô gái được anh chạm vào mà giữ bình tĩnh được thì đã thuộc loại quá bạo dạng rồi.
Bước chân Tâm Di đôi lúc loạng choạng lại giẫm lên chân Tử Phong một cách vụng về rồi lại rối rít xin lỗi cúi gằm mặt vì thẹn. Bởi vì cô rất ít dự tiệc chỉ đi được vài lần vào những buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Kì hay vài đứa bạn học phổ thông, thậm chí có những buổi tiệc cô chỉ đi đến đó đưa quà nói dăm ba câu rồi về, về phần nhảy nhót cô đã bao giờ đói hoài tới đâu mà rành.
Những lúc Tâm Di giẫm lên chân Tử Phong lại nhíu mày nhưng chỉ buông một câu dịu dàng rồi cười nhẹ:
- Không sao.
Tử Phong cứ dìu Tâm Di đi như thế trong điệu nhạc êm dịu, nhưng sao Tâm Di thấy nặng đầu và cảm giác khó chịu đang dần xâm chiếm, cô không muốn ngã quỵ lúc này.
Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng Tâm Di:
- Đổi cặp nhé!
Đó là giọng nói của 3K cậu ta nhẹ buông tay cô gái đang nhảy cùng mình để đổi với Tử Phong, theo phản ứng anh cũng buông tay Tâm Di vì anh nghĩ 3K đang định nói với Tâm Di điều gì đó.
3K làm việc chẳng có gì tốt lành thấy người ta tình tứ nên muốn phá đám thế thôi.
Lúc Tâm Di và cô gái kia sắp chạm tay đối phương thì Tâm Di bị vật gì ngán chân ngã xuống oanh liệt kèm theo tiếng"rắc" đầy đau đớn, đầu óc cô bây giờ vô cùng khó chịu và xoay mồng mồng như muốn ngủ một giấc.
Tử Phong định nắm lấy tay cô gái kia nhưng thấy Tâm Di ngã anh vội chạy đến cạnh cô vẻ mặt lo lắng hiện rõ, cô gái kia chới với xuýt nữa thì ngã. Còn 3K thì vò đầu bứt tóc vì tội lỗi tày đình vả lại khâu thử lòng thứ hai vẫn chưa thực hiện được đã xảy ra chuyện nên có chút tiếc nuối.
- Em có sao không Tâm Di?_giọng Tử Phong có chút gì đó xót xa khi thấy khóe mắt cô ầng ậng nước.
- Chân...chân em đau quá._khóe mắt cô nhòe đi vì đau đớn.
Tử Phong gieo tia nhìn về phía chân cô hình như nó đang chuyển sang sắc xanh có lẽ cú ngã vừa rồi làm cô trật chân rồi.
Rồi Tử Phong chuyển tia nhìn về phía Y Ngân anh đủ thông minh để biết tại sao Tâm Di lại ngã, vì khoảng giữa anh và 3K là cặp nhảy của Khả Chiêu và Y Ngân.
Không gian trong phút chốc ngưng động như muốn nuốt chửng những con người có liên quan, Y Ngân chột dạ khi bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh đầy cảnh cáo.
- Đừng để tôi thấy hành động ngu ngốc kia lần nào nữa.
Từng câu từng chữ đầy uy lực như thể một lưỡi dao sắc bén chỉ cần chạm nhẹ sẽ có vệt máu đỏ ứa ra.
Y Ngân không thể thốt lên bất cứ lời nào nữa đã quá rõ ràng lần này cô thật sự không còn cơ hội. Tử Phong đã vì cô gái kia mà bất chấp vỏ bọc lạnh lùng bị lột bỏ thì chắc chắn anh sẽ không để bất cứ ai tổn hại đến cô gái ấy.
Không màng đến dáng vẻ lạnh lùng, không màng đến hàng trăm con mắt xăm soi đang nhìn Tử Phong đầy ngạc nhiên, Tử Phong bế thóc Tâm Di vào lòng đôi chân cất bước.
Tâm Di mặt dù đang choáng váng nhưng cô vẫn không thể ngờ Tử Phong lại hành động như thế. Nhưng cô cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn trong vòng tay anh, nhưng cô có nên nuôi hi vọng không khi anh đã có hôn thê.
|
Tiểu Kì đang nhảy cùng Thiên Ân cũng buông tay chạy đến bên Tâm Di đang nằm trong vòng tay Tử Phong.
- Anh định đưa Tâm Di đi đâu?
Đưa mắt nhìn Tâm Di rồi nhìn Tử Phong, Tiểu Kì hỏi trong lo lắng.
Lúc này ai đứng cạnh Tử Phong đều có cảm giác có khí lạnh bao quanh, lạnh lùng đến tàn nhẫn.
- Bệnh viện.
- Không...không cần đâu, em không sao.
Nhẹ kéo kéo vạt áo Tử Phong, Tâm Di yếu ớt cất giọng.
- Đừng bướng!
Tử Phong nhíu mày nhìn Tâm Di buông lời cảnh cáo.
- Anh để em theo chăm sóc Tâm Di._ Tiểu Kì càng lo lắng khi nhận thấy sắc mặt Tâm Di mỗi lúc lại nhợt nhạt đi trong thấy.
- Không cần, anh lo được.
Phủ nhận sự giúp đỡ của Tiểu Kì, Tử Phong lạnh lùng cất bước đi. Tiểu Kì định cất bước đi nhưng bị Thiên Ân nắm tay kéo lại.
- Không cần theo, Tử Phong lo được.
Thiên Ân đã cảm nhận được rằng Tử Phong đang lo lắng, một khi Tử Phong đã quyết định điều gì thì không ai có thể thay đổi được.
- Mong là vậy._Tiểu Kì thở dài hướng tia nhìn theo Tử Phong.
-----------------------
Tử Phong đi rồi bỏ lại phía sau bao ánh mắt, ánh mắt tiếc nuối của cô gái lạ mặt xuýt chút được khiêu vũ cùng vị chủ tịch trẻ lịch lãm,trong số đó còn có ánh mắt đố kị đầy căm phẫn của Y Ngân cô đã nói không cho cô gái kia đến gần Tử Phong nhưng cuối cùng thì sao Tử Phong vẫn dùng vòng tay kia để che chở cho Tâm Di, xem ra cô càng đi thì càng sai.
- Anh thất vọng về em đấy.
Khả Chiêu buông lời chỉ trích đầy thất vọng, cậu biết là Y Ngân yêu Tử Phong và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có được Tử Phong xem ra đây chỉ là bước khởi đầu cảnh cáo Tâm Di.
Nở nụ cười nhạt thếch Y Ngân thốt lên giọng bất cần.
- Em vốn như thế mà, đây chỉ là cảnh cáo.
- Nhưng lần sau đừng dại dột mà làm những chuyện vô bổ đó chẳng có lợi gì cho em đâu.
- Anh thừa biết em chẳng bao giờ thụ động kia mà.
- Hãy suy nghĩ cho kĩ trước khi hành động và đừng bao giờ động vào Tâm Di, anh xem Tâm Di như em gái vì thế anh cũng sẽ không bỏ qua nếu còn lần sau.
- Anh nói thì em phải nghe sao, anh có thấy ai ngu ngốc đi nhường tình yêu của mình cho người khác chưa?
Câu nói của Y Ngân làm Khả Chiêu phải suy nghĩ, có lẽ cô nói đúng chẳng ai khi yêu mà không ích kỉ cả, chẳng ai khi yêu mà không sinh lòng hẹp hòi.
- Dù biết thế nhưng tình yêu xuất phát từ lòng thù hận thì chẳng bao giờ trọn vẹn cả.
- Em không cần trọn vẹn, chỉ cần ở cạnh người em yêu là đủ em sẵn sàng loại bỏ bất cứ ai là cái gai trong mắt.
- Em...quá cố chấp rồi.
Bây giờ thì Y Ngân chẳng cần ai hiểu chỉ cần cô hài lòng thì sẽ làm cho dù trong mắt người khác đó là xấu xa hay bẩn thỉu, tanh tưởi.
Tiểu Kì nói chuyện với Thiên Ân xong đi thẳng đến chỗ Y Ngân chất vấn:
- Lại là chị thật ra trong bụng chị chứa gì? Dao găm à?
- Tất nhiên là không.
- Không? Năm lần bảy lượt hại Tâm Di xảy ra chuyện chị bảo không, ai tin chứ.
- Vậy thì sao? Muốn trả thù thay cô ta à?
Y Ngân nở nụ cười nữa miệng đầy thách thức nhìn Tiểu Kì ý muốn nói"xem cô làm gì được tôi".
- Chị..._ Tiểu Kì uất ức định đưa tay lên cho cô ta một bạt tay nhưng đã bị Khả Chiêu chặn lại.
- Thôi đi Tiểu Kì!
- Anh à, chị ta...
Uất ức không giải tỏa được Tiểu Kì cáu kỉnh bỏ lên phòng. Thiên Ân đi đến cạnh Khả Chiêu hỏi một cách khó hiểu ánh mắt hướng theo Tiểu Kì.
- Tiểu Kì sao vậy?
- Chắc nó giận tao rồi, mày theo an ủi nó giùm tao đi, tính nó trẻ con lắm.
- Ừm để tao đi thử xem sao.
--------------------------------
|