Đồ Đầu Đất! Tôi Yêu Em!
|
|
Chương 45: Nó sững người nhìn bàn tay to lớn đang giữ chặt lấy tay nó, một cảm giác ấm áp bủa vây khiến sự sợ hãi ban đầu dường như biến mất. Ngẩng đầu lên, nó giương đôi mắt to tròn đã giàn giụa nước mắt nhìn người trước mặt.
Hắn đứng đó, gương mặt tuyệt mỹ vẫn lạnh tanh như thường ngày, nhưng đôi mắt đã ngập tràn sự trìu mến và dịu dàng. Nó mở to mắt, ngơ ngác và khó hiểu. Chẳng phải Na bị bắt cóc sao? Sao hắn lại ở đây? Đầu nó bắt đầu phân tích với hàng trăm câu hỏi được đặt ra, khiến gương mặt nó ngệt ra trông rất ngố. Đột nhiên hắn khẽ mỉm cười, tránh người sang một bên rồi búng tay một cái. Phụt Lập tức đèn bật sáng sau cái búng tay của hắn. Cả khu vườn lấp lánh ánh sáng đầy màu sắc được bố trí khắp nơi. Những quả dâu tây đỏ mọng treo lơ lửng, được bao quanh bởi những bóng đèn nhiều màu, tất cả hoà quyện khiến nơi đây như thiên đường. Nhưng nổi bật hơn cả là một bàn tiệc thịnh soạn ngay giữa khu vườn, toàn là những món nó thích.
''- happy birthday to you! Happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you....!'' bài hát chúc mừng sinh nhật bỗng vang lên. Từ phía xa, Rin và Na đang cầm bánh kem tiến về phía nó. ''- chúc mừng sinh nhật nhóc, Ái Minh!'' ''- sinh nhật vui vẻ nhé con bạn tốt của tao!'' Cả hai đều tươi cười chúc mừng sinh nhật nó, bên cạnh là hắn cũng đang mỉm cười.
Nó ngỡ ngàng, vỡ oà trong sự hạnh phúc, nó vui đến nổi không biết phải nói gì. Thì ra mọi người vẫn nhớ đến sinh nhật của nó, trong khi đó ngay cả sinh nhật của mình mà nó còn không nhớ nữa. ''- bất ngờ lắm đúng không? Tụi tao chuẩn bị kì công lắm đấy!'' Na cười toe toét, đưa chiếc bánh kem hình con heo cực dễ thương ra trước mặt nó ''- thổi nến đi'' ''- đúng rồi, nhóc thổi nến nhanh đi!'' Rin vui vẻ hối thúc. Nó khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt cầu nguyện, gương mặt thanh tú thật hiền hoà khiến tim ai đó đập lỗi nhịp và hình ảnh quen chợt thuộc ùa về. ---- Trên chiếc xích đu ở khu vườn hoa hồng xanh, có hai đứa bé đang chơi đùa. Cô bé ngồi để cậu bé đẩy, tiếng cười thích thú của cô khiến cậu cũng vui lây. ''- Anh Ren không nhớ hôm nay là ngày gì à?'' giọng nói trong trẻo vang lên. ''- ngày gì nhỉ? Anh quên rồi!'' cậu bé 7 tuổi giả vờ quên, ngơ ngơ hỏi ngược lại, tay vẫn đẩy đều đều chiếc xích đu. Cô bé buồn bã cuối đầu, đôi mắt to tròn đã ngân ngấn nước khiến cô càng thêm đáng yêu. Cậu bé thấy vậy thì mỉm cười, bỗng nhiên cậu đi đâu đó rồi quay lại, trên tay cậu là chiếc bánh kem hình con heo rất dễ thương. Trong khi cô bé vẫn đang cúi đầu, nước mắt đã lăn dài trên hai má phúng phính. ''- happy birthday Hàn Minh, happy birthday Hàn Minh, happy birtday.......happy birthday to you.......!'' cậu bé khẽ ngâm nga câu hát chúc mừng trong sự ngỡ ngàng và vui sướng của cô bé. ''- thổi nến đi nào!'' cô bé tươi cười cầu nguyện rồi thổi nến, cô hạnh phúc chuẩn bị hôn lên má cậu....... ------ Hình ảnh xẹt qua đến đó rồi bỗng vụt tắt, để lại cho hắn một cảm giác đau đớn tột cùng, một kỉ niệm đẹp nhưng chìm trong sự đau khổ và tuyệt vọng. Hắn khẽ quay đi, kiềm nén nổi đau đang dày vò rồi lấy lại tinh thần vui vẻ như ban đầu.
Nó cầu nguyện xong rồi cười tươi thổi nến. Nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nụ cười nó tắt ngúm. Thay vào đó là gương mặt đen thui, ánh mắt như muốn giết người bắn thẳng về phía Rin và Na.
''- LÝ AN BÌNH, TRỊNH HẠO QUÂN, HAI NGƯỜI DÁM GẠT TÔI?????'' nó hét muốn vỡ cả khu vườn. Hai người này dám thông đồng gạt nó, làm nó sợ gần chết, xíu nữa là đứng tim rồi. ''- hêhê cái này không phải ý của tao, mà là tên này nè, tụi tao chỉ thực hiện theo thôi.....!'' Na cười xuề xoà chữa cháy, nhỏ chỉ chỉ ngón tay về phía cái người đang tỏ ra vô tội kia, Rin cũng gật gật đầu đồng tình. Lập tức ánh mắt sắc lẹm của nó chỉa về phía hắn khiến hắn giật bắn cả người. ''- vô tội nhỉ?'' nó khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn ngược lại. Rin và Na thấy vậy thì nhìn nhau cười rất gian. ''- hai người cười cái gì, đừng quên hai người cũng có như nhúng tay vào đấy!'' nó trừng mắt, đột nhiên chiếc bánh trên tay nhỏ bị giật lấy. Nhận ra ''nguy hiểm'' cả ba liền bỏ chạy, nó đuổi theo hét ầm ĩ. Khu vườn xinh đẹp lập tức biến thành bãi chiến trường của cả bốn người. Tiếng cười đùa tràn ngập khắp nơi, nhưng nó không hề biết định mệnh nghiệt ngã đang chờ đợi nó ở phía trước, rất gần......rất gần thôi.....!
|
Chương 46:
Nhà hàng Sơn Trà.
Phu nhân của Tống thị- bà Kim Ái Hiên bước chậm rãi ra khỏi nhà hàng. Gương mặt hiền hậu toát lên khí chất sang trọng khiến người khác đều phải kính nể.
''- thưa phu nhân, bây giờ chúng ta về nhà hay là....''
''- đến cô nhi viện!''
Bà Ái Hiên ngắt lời người tài xế, hướng đôi mắt buồn nặng trĩu nhìn ra đường. Chiếc xe bắt đầu lăng bánh, chạy thẳng đến cô nhi viên Nhân Ái. Ngoài đường xe cộ đông đúc, người người qua lại tấp nập. Đột nhiên gương mặt bà biến sắc trở nên tái nhợt, từng kí ức ùa về trong tâm trí, chúng hiện rõ như một thước phim, cào xé trái tim bà đau nhói.
''- dừng...dừng xe....!'' giọng bà run run, tay mở vội cửa xe, lập tức bà lao ra ngoài chạy theo một người phụ nữ đang xách giỏ chậm rãi đi trên đường.
''- phu nhân! Phu nhân! Người đi đâu vậy?'' tài xế hoảng loạn gọi với theo, lập tức lái xe chạy theo bà.
''- Gia Ngân! Gia Ngân! Hà Gia Ngân!'' phu nhân luôn miệng gọi tên người phụ nữ, bà cố chạy theo nhưng do sức khoẻ không cho phép, cộng với việc xúc động quá mạnh. Bà ngã quỵ, ngất xỉu ngay trên đường. Người phụ nữ cũng dần biến mất không dấu vết.
''- TRỜI ƠI! PHU NHÂN ƠI NGƯỜI LÀM SAO VẬY!''
*** Khuôn viên trường.
Xoảng!
''- Ối cha mẹ ơi, mày bị cái gì vậy, làm tao giật mình!''
Na quát ầm lên khi nhỏ đang chơi game bị tiếng động mạnh làm hoảng hồn. Nó ngồi thẫn thờ nhìn ly nước đột nhiên trượt khỏi tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Tim nó chợt nhói lên, lòng bồn chồn khó chịu, sao tự nhiên nó thấy bất an thế này.
''- ê! Mày sao vậy?''
''- tao không biết, tự nhiên tao thấy bất an quá! Tao phải gọi điện cho mẹ tao ngay!'' nó lo lắng vội vàng lấy điện thoại gọi cho mẹ nó. Đầu dây bên kia rất lâu sao mới có người trả lời.
[- alô?]
''- mẹ....mẹ có làm sao không đấy?''
[- sao là sao hả con? Mẹ vẫn ổn, không có chuyện gì cả.] mẹ nó trả lời giọng khó hiểu.
''- à...dạ không, không có gì đâu ạ, con chỉ hỏi vậy thôi. Con chào mẹ nhé!''
[- ừ, bye con!]
Sao khi cúp máy nó mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sao lòng nó vẫn bất an thế này...
''- không có chuyện gì rồi, về lớp thôi!'' Na vỗ vai an ủi nó.
''- ừ, đi!''
***
Sao khi cúp máy, Từ Gia Hân run rẩy ngồi bệt xuống sàn. Bà đã nói dối con, thật ra mẹ nó không hề ổn chút nào. Lúc nảy bà đã nghe thấy có người gọi tên chị mình. Bà nhận ra giọng nói đó, chính là phu nhân của Tống gia, người mà chị của bà một lòng trung thành và hết sức kính nể. Nhưng bà không dám quay đầu lại, bà không thể để phu nhân gặp mặt. Hiện giờ chưa phải lúc, nếu bà xuất hiện chắc chắn nó sẽ gặp nguy hiểm. Rồi mẹ nó bật khóc nức nở, nổi đau giày xéo khiến bà như ngừng thở. Làm sao....làm sao mới toàn vẹn mọi chuyện đây?
|
Chương 47:
Ra chơi, nó cùng Na xuống căntin. Nhưng khi đi ngang qua bản thông báo, thấy một đám đông học sinh đang vây quanh. Bản tính tò mò nổi lên, nó kiễng chân dòm ngó nhưng chẳng thấy gì cả. Bực mình, nó cố chen vào nhưng được vài bước thì lại bị đá ra. Na nhìn nó mà nóng cả mặt. Nhỏ đói lắm rồi mà nó còn vậy nữa.
''- cái con này, mày có đi hay không, tao đói lắm rồi đấy, một lát nữa thầy cô thông báo mặc sức mà nghe.''
''- ờ thì đi, nhưng chờ chút để tao coi thông báo cái gì đã....'' nó vừa trả lời vừa tiếp tục ngó nghiêng vào bên trong.
Na như ''bùng nổ'', nhỏ chịu hết nổi, máu nóng nổi lên nhỏ tức giận nắm áo nó lôi đi xềnh xệch.
***
''- THÔNG BÁO! NHÀ TRƯỜNG XIN THÔNG BÁO ĐẾN CÁC EM HỌC SINH. NHÂN NGÀY THÀNH LẬP TRƯỜNG, CUỐI TUẦN NÀY TRƯỜNG TỔ CHỨC BUỔI CẮM TRẠI NGOÀI TRỜI DÀNH CHO CÁC EM BA KHỐI LỚP 10, 11 VÀ 12!....''
''- đấy, hài lòng chưa?'' Na cầm miếng bánh thông thả nhai, đưa ánh mắt sang nhìn nó.
''- hihi vậy là được cắm trại rồi. Đó giờ tao chờ được cắm trại bao giờ cả!'' Nó hào hứng reo lên. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên nó cắm trại. Mà phải lần đầu tiên không nhỉ, nó nhớ thoang thoáng hình như nó đã từng được cắm trại nhiều lần rồi. Nhưng sao đầu óc nó mơ hồ quá, không nhớ rõ được. Đột nhiên hình ảnh một cậu bé đang cầm chiếc bánh kem xẹt qua đầu nó. Rất nhanh đến nổi nó chưa nhớ kịp thì đã biến mất.
''- có gì đâu mà hứng thú dữ vậy, hừ thế nào cũng có chuyện cho mày xem.''
''- có chuyện là sao?'' nó đang ăn vì câu nói này của Na mà ngẩng đầu, mặt khó hiểu. Na im lặng không nói thấy vậy nên nó cũng không hỏi nữa.
**** Cốc...cốc
Nó đang dọn dẹp phòng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
''- ai vậy? Vào đi!''
Cạch! Cửa hé mở, là...Ren.
Nó tròn mắt dẹp nhìn hắn, sao hôm nay hắn lịch sự thế. Còn gõ cửa nữa chứ. Thường ngày toàn những tiếng rầm rầm thô lỗ, không thì là tiếng gọi hối thúc lạnh nhạt.
''- có chuyện gì à?''
''- quà.'' hắn khoanh tay đứng dựa người vào cửa, ném hộp quà về phía nó. Nó bất ngờ chới với vội vàng chụp lấy. Cái tên khó ưa này, hôm qua sinh nhật không tặng. Tự nhiên hôm nay mới đem qua, đã vậy còn ném như đồ thừa nữa chứ.
''- cám ơn!'' nó nhăn mặt khó chịu. Hắn chẳng nói chẳng rằng lạnh nhạt đóng cửa bỏ đi. Nó nhìn mà tức anh ách. Giải thích vài câu bộ chết à? Hắn đúng là đồ khó ưa mà.
Nó mãi lẩm bẩm nguyền rủa mà không hề biết có người bên ngoài đang ngất ngay trong hạnh phúc. Hắn vẫn luôn mỉm cười suốt dọc đường đi về phòng. Sở dĩ hôm nay hắn mới tặng quà là vì hắn muốn nó sẽ chú ý vào món quà của hắn hơn. Và sẽ chỉ suy nghĩ về hắn mà thôi.
|