Truyền Thuyết Tình Yêu - The Love Legend
|
|
Linda chạy, cô cứ nhắm mắt mà chạy không cần biết đi đâu. Cô chỉ muốn tránh xa người đó ra, càng xa càng tốt. Nhưng bước chân Linda chợt khựng lại khi nghe tiếng gọi quen thuộc:
-Lin à!!!!
Kit cố gắng đuổi theo Lin, khi vừa nhìn thấy cô bạn cô nhóc mừng rỡ chống hai tay xuống đầu gối thở đều lấy lại sức. Linda chạy đến chỗ Kit ôm lấy cô cất lên lời nói trong tiếng nấc nghẹn ngào để mặc nước mắt tuôn rơi:
-Kit à làm sao đây? Tớ không mạnh mẽ như những gì đã nói với cậu. Tớ phải làm gì bây giờ?
Cô bé im lặng không nói gì chỉ vỗ nhẹ vào vai Linda an ủi. Kit biết điều cô bạn cần bây giờ là một chút yên tĩnh để trút hết những gánh nặng trong lòng ra thông qua những giọt nước mắt. Chắc vậy, chỉ cần khóc thật thoải mái thì có lẽ về sau sẽ nhẹ lòng hơn.
Khoản hai phút sau.....
-Hi, đã chưa nhóc?-Kit nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cười cười mang chút đùa vui.
-Có lẽ đỡ rồi. Cảm ơn cái áo của bà.-Linda sụt sùi lau đi nước mắt còn đọng trên hàng mi.
-Làm cái khăn lau mặt cho bà nảy giờ có trả tiền không?-Kit tiếp tục nở nụ cười trong khi đang phải ngồi cởi chiếc gile ướt cả một phần lớn ra hong khô.
-Ướt hết rồi sao? Xem nào....-Linda đang cúi xuống chợt bắt gặp vệt máu đỏ đã khô từ lúc nào, cô la lên:
-Kit cái gì đó? Máu kìa !!!!
-À, bị thương đó mà. Trong đôi giày đó có đinh. -Kit nhìn xuống vết thương trả lời một cách thản nhiên khiến Lin sôi máu lên, xỉ vào đầu cô hất nhẹ:
-Con ngốc này đi băng lại mau nhiễm trùng bây giờ!!!
Không đợi đến khi Kit trả lời hay kịp thời phản ứng gì Linda kéo cô nhóc lên phòng y tế sát trùng rồi băng vết thương sau đó xách ba lô đi về. Bởi lẽ thi xong rồi và hôm nay cũng là thứ bảy tuần thứ hai học viên được phép về thăm nhà của mình. Nghĩ cũng tốt, về nhà tâm trạng sẽ tốt hơn là ở đây chỉ cần bước chân khỏi phòng là gặp ngay những người không muốn gặp
~o~o~0~o~o~ Hai cô nhóc ngồi trên chiếc ghế sôfa của nhà Kit cười thả ga nhìn vào không ai nói hai cô gái này vừa bị thất tình. Cơ mà nói sao trách được, ai nói thất tình phải âu sầu ủ dột đâu, cười một chút đương nhiên sẽ tốt hơn.
"Hwajanghago meorireul jareugo Meotjin yeojaro taeeonal kkeoya Yeah Yeah Yeah
Dangdanghage jom deo kkutkkutage Dubeon dasineun nan ulji anha...."
Nhạc chuông điện thoại reo lên, Linda đang cười lăn cười bò tưởng chừng rơi xuống đất vội vàng lấy phone từ trong túi bắt máy :
-A lô!
"Con đang ở đâu ?-đầu dây bên kia trả lời, chỉ cần nghe giọng nói cũng biết người đó không ai khác chính là mẹ cô.
-Dạ! Con đang ở nhà Kit. Có chuyện gì không mẹ?"- Linda lập tức ngồi thẳng dậy trả lời.
"Về nhà ngay đi con."-mẹ cô nói.
-Sao ạ? Cho con ở đây hôm nay đi, bữa sau con về.-Lin mè nheo đưa tay lấy vài hạt đậu phộng trên chiếc đĩa trước mặt.
"Ông nội con vừa đáp máy bay. Con mà không về ngay thì mẹ không biết chuyện gì xảy ra đâu."
Ngay sau lời nói đó của mẹ, Linda đã đánh rơi cả mấy hạt đậu xuống đất trước khi cho vào miệng. Cô lấy lại bình tĩnh sau vài giây choáng ngợp:
-Thật ạ? Con sẽ về ngay. Chào mẹ.
-Phải về sao?-Kit quay sang tròn mắt nhìn Lin.
-Uhm, nhà tui có việc. Về trước nha, mai tui qua rủ bà đi học.
Linda gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy mang ba lô đi ra cửa. Cô phải đi ngay, cầu trời ông về không phải vì đã biết chuyện của cô với Fye Akira. Nếu không thật sự cô không lường trước được sẽ như thế nào.
CẠCH!!!!
Cánh của đóng lại, trong nhà chỉ còn lại mình Kit cảm giác trống vắng lạnh lẽo lại dâng lên. Buồn chán! Cô nhóc vơ lấy cái áo khoác trên giá mắc mặc vào và khóa cửa đi ra ngoai.
Lê bước chân trên con đường tấp nập xe cộ, đèn hoa lung linh như những vì sao tỏa sáng trên nền trời đen tối. Không biết từ bao giờ mà đi dạo đã trở thành thói quen của Kit. Cô bé cứ đi lòng vòng như vậy để suy nghĩ vẩn vơ lung tung. Những lúc như thế này tâm trí cô không còn nặng trĩu u sầu nữa, cảm giác thoải mái rất dễ chịu.Gió nhẹ thổi qua ôm ấp mái tóc nâu hạt dẻ mềm mượt của Kit khiến cô bé giật mình ngước nhìn xung quanh.
Đây là đâu?
Kit cứ mãi loay hoay tìm kiếm một chút dấu hiệu nào đó nói cho cô biết mình đang ở đâu nhưng toàn bộ chỉ là những bãi đất trống với cây cỏ xanh rì. Cô nhóc chạy thật nhanh về phía trước khi phát hiện thấy ánh sáng hắt ra từ toà nhà hoặc cũng có thể là nhà hàng khách sạng gì đó đằng xa.
Đến khi khoảng cách được rút ngắn Kit ngước mặt lên nhìn mồm lẩm nhẩm đọc cái những chữ cái kiểu toả sáng màu lục trên nóc tòa nhà trắng tinh khôi :
-Tree Place ?
Cô bé bất giác sững sờ. Tree Place, nhà hàng khách sạn trực thuộc tập đoàn Diamond được dán mác chuẩn năm sao ,được mệnh danh là một trong những cây hái ra tiền tại Việt Nam của tập đoàn thuộc hàng top trên thế giới này. Kit biết, biết rất rõ về nó. Cô nhóc còn biết nơi đây mang cái tên "Tree Place" bởi lẽ nơi bãi đất trống đối diện đó có một ngôi nhà trên cây bằng gỗ được xây dựng rất tỉ mỉ.
Đi mãi chạy mãi cuối cùng rồi Kit cũng trở về nơi đây. Cô từng bước tiến lại gần ngôi nhà kia. Cơ mà hình như cô nhóc không biết mấy năm gần đây thiếu gia tập đoàn này đã ra lệnh ngoài cậu ra không một ai được bước chân đến gần căn nhà đó ngoại trừ cậu, nếu không sa thải ngay lập tức. Nhưng Kit lại thản nhiên vào đó mà chẳng một ai đứng ra ngăn cản.
|
Chắc các bạn đang nghĩ đến Ouji, xin thưa là không phải như bạn nghĩ. Người cho phép cô nhóc đến gần ngôi nhà chỉ đứng nhìn từ phía cửa kính khách sạn nhưng lại giữ vai trò vô cùng quan trọng về sau.
Trở về với Kit, cô đang chậm rãi bước lên từng bậc thang. Những tiếng cọt kẹt khó chịu vang lên chính là minh chứng cho thấy căn nhà này đã quá cũ kỹ. Lên đến bên trên hình như phía trong chẳng có gì, tối quá. Kit quyết định ngồi phía ngoài cửa quay mặt ra nhìn mọi thứ. Cảnh vật khác xưa nhiều quá khiến ngay cả cô cũng ngỡ ngàng không nhận ra và có lẽ tình cảm cũng vậy nó lại khiến cô mất ngủ nữa rồi.
Gió khẽ lướt qua tạo ra dư âm nào đó. Có lẽ đây là thứ cảm giác quen thuộc duy nhất mà Kit còn cảm nhận được tại nơi đây. Cô nhóc lấy cơn gió làm giai điệu ngân nga những câu hát quen thuộc...
......Đường mây giờ đây xa vắng dấu chân địa đàng
Vườn hoang tìm đâu cho thấy giấc mơ nồng cháy
Cuộc sống mới rồi người có thấy vui
Xin hãy giữ lại một chiếc lá rơi
Thời gian rồi đây sẽ như con thuyền lướt trôi.....
Kit giật mình quay lại, ai đó đã hát cùng cô những câu sau cùng mà người duy nhất bây giờ cô nghĩ đến là ....
-Ouji!
Người con trai đó bước ra từ trong bóng tối, mái tóc bạch kim nổi bật dưới những vì sao le lói và ánh đèn lập lòe. Cậu, chính cậu Ouji Raidenkama. Khi vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng quen thuộc, Kit lập tức đứng dậy quay lưng chạy xuống nhưng có lẽ Ouji đã nhanh hơn, cậu nắm chặt cổ tay giữ khiến bước chân cô dừng lại:
-Sao lại chạy? Lên đây! Kit lờ đi như không nghe thấy, cô bé vùng vãy cố gắng thoát ra nhưng hình như vô vọng cậu xiết tay chặt hơn khẳng định như đe dọa:
-Em không lên thì anh xuống. Nhưng chắc là cái thang này không chịu nổi cả hai chúng ta.
-Ưm! -Kit nhăn mặt khó chịu.
Điều đó thu hút ánh nhìn từ Ouji, cậu quan sát cô thật kỹ là phát hiện ra ngay vết thương lúc sáng dưới bàn chân kia đã rỉ máu, hình như là vướn phải đinh trên bậc thang rồi. Không nói gì thêm Ouji kéo mạnh tay lên và cô đành ngậm ngùi bước lên.
TÁCH!!!!
Ánh đèn sáng rọi khắp căn nhà nhưng với diện tích chỉ bằng căn phòng của Kit. Trong khi Ouji đi tìm hộp y tế cất đâu đó, cô nhóc đứng dậy chạm vào những đồ vật được bảo vệ trong lồng kính mặc cho máu đang rỉ ra trong lòng bàn chân.
Hai bộ đồng phục hồi tiểu học, hai cái mũ một hồng một xanh, hai chiếc áo mưa,....rất nhiều tất cả mọi thứ đều đi đôi. Nhưng trên hết cái thu hút cô chính là hai chiếc cốc in hình Kit và Ouji cả hai tặng nhau vào sinh nhật thứ sáu của cô và mừng cậu lên bảy. Ngày sinh cả hai chỉ cách có vài ngày nên hai bà mẹ đã bàn là sẽ tổ chức chung một ngày, một món quà chung. Kỷ niệm, nếu như việc đó không xảy ra có lẽ Kit đã không vội bỏ đi mà quên cả những kỷ vật này.
-Bất ngờ quá đúng không? Chúng đều là tự tay anh giữ gìn không để cho bàn tay ai khác chạm vào vì chúng chỉ thuộc về anh và em. Ngồi xuống nào.-Ouji cầm hộp y tế trên tay gọi Kit lại.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống không nói gì thêm. Cậu tháo lớp băng cũ ra lấy thuốc sát trùng rữa vết thương. Kit nhăn mặt:
-Ưm.
-Ráng chịu chút xíu. Xong rồi đây.-Ouji lên tiếng xoa dịu.
Cậu cẩn thận băng lại rồi cất chiếc hộp vào chỗ cũ thật gọn gàng. Nhìn chung bên trong nơi này tuy cũ kỹ nhưng lại rất sạch sẽ không chút bụi bẩn. Kit thật sự bất ngờ.
-Nói gì đi, sao lại im lặng?-Ouji lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó chịu này.
-Nói gì?-Kit trả lời trổng không chẳng chủ ngữ vị ngữ gì.
-Bất cứ cái gì giải thích đi ba năm trước sao lại bỏ đi? Nói trước anh không thích cách nói chuyện của em, bình thường lại đi.-Ouji chậm rãi tiến lại gần cô sau khi cất đồ vào chỗ.
-Anh đã làm gì bản thân tự biết . Tôi cũng chẳng thích những hành động của anh .-Kit tiếp tục buông ra lời nói lạnh lùng mà chẳng thèm nhìn mặt Ouji.
-Không giải thích được cũng phải giải thích.-ngọn lửa tức giận cháy lên, cậu xiết chặt cổ tay cô bé gằn từng chữ.
I can tell you're looking at me I know what you see Any closer and you'll feel the heat (GG) You don't have to pretend that you didn't notice me Every look will make it hard to breathe (T R X) B-Bring the boys out...
Tiếng chuông điện thoại của Kit reo lên cắt đứt sự căng thẳng ngộp ngạt đang diễn ra tại đây. Ouji buông tay ra, Kit lấy điện thoại bắt máy :
-A lô.
"Kit đúng không?
" -Dạ, xin hỏi ai vậy ?-Kit hỏi .
|
"Anh đây, anh vừa giải quyết xong công việc rồi. Em ra công viên gặp anh được không?"-giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên trả lời .
-A! Angel, anh chờ một chút em ra ngay.-Kit nở nụ cười tươi gật đầu.
-Ai ?-Ouji cau mày hỏi.
Cô nhóc cất điện thoại vào túi váy, đứng dậy bước đi: -Không cần quan tâm. Tôi về đây.
Nhưng vừa mới đi được vài bước có một lực vô cùng mạnh kéo Kit vào trong đẩy cô sát đến tường gỗ của căn nhà. Trong giây phút hoảng loạn cô nhắm chặt đôi mắt lại một cảm giác kì lạ dâng lên. Có cái gì đó mềm mềm ấm ấm xâm chiếm bờ môi cô. Không phải chứ? Kit mở đôi mi ra nhìn, thì ra cô bé đang bị cưỡng hôn. Cái lưỡi tham lam của Ouji lần vào trong cố gắng tách hàm răng trắng đều của Kit nhưng cô cố mím chặt lại. Dùng hết sức cắn vào môi cậu.
Ouji buông tha cho Kit và môi dưới của cậu đã xuất hiện vệt máu đỏ tươi nhưng bây nhiêu đó vẫn chưa hết nổi ấm ức trong lòng Kit. Nụ hôn ấm áp còn đâu sao lại chỉ là cay đắng như thế này?
CHÁT!!!!!
Cơ mặt Ouji đau rát. Cô lần đầu tiên trong cuộc đời cậu bị con gái đánh và người đó lại là cô.
-Em! Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao lại khiến anh đau đớn như thế này ? Tại sao ba năm trước lại bỏ đi?
-Anh muốn biết đúng không? Được để tôi nói cho anh biết !
|
THE LOVE LEGEND Tác giả: Kasa Ichigono Chương 38: ĐIỀU LÀM TAN NÁT TRÁI TIM TÔI
"Ta cùng nhau đi tìm quá khứ Xem cuộc sống đưa ta về đâu. Tàn dư trong ký ức chôn giấu Tương lai tươi sáng cùng nguyện cầu."
____________________o~0~o____________________
Bây giờ tôi và các bạn hãy cùng quay ngược lại thời gian, chúng ta sẽ đi tìm hiểu một bí mật trong quá khứ. Có thể đây không phải là vấn đề chủ chốt dẫn đến trận chiến sinh tử về sau, nhưng nó chính là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa tiếp theo cho cuộc chơi.
Ba năm trước......
Tại một ngôi trường trung học cơ sở trông bên ngoài có vẻ cũ kĩ, xập xệ nhưng bên trong chất chứa các thành tựu khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, được khai sáng từ những bộ não thiên tài suốt hàng trăm năm. Toạ lạc nằm ở một khu phố vắng vẻ với bao nhiêu là cây cỏ chưa khai phá,cải tiến, ngôi trường này gần như là không ai biết đến, số lượng học sinh cũng chẳng bằng một phần năm các trường cấp hai hệ B khác.
Tuy nhiên học sinh ở đây ai nấy đều là những cá thể ưu tú và trên hết nơi này chính là chỗ bí mật đào tạo nhân tài cho Venus, Sun và Pluto - ba học viện danh giá nhất thành phố. Song, ngôi trường này vẫn tồn tại những con người bình thường, nhưng chắc các bạn cũng biết để được vào đây thì những cá thể đó phải có bộ não thiên tài như thế nào. Và họ được đào tạo trên căn bản của hộ vệ để về sau khi tốt nghiệp tại một trong ba ngôi trường kia thì điểm đến của họ sẽ là Đại nội Thị vệ Hoàng Gia.
Lê Thùy Dương và Trần Hoàng Gia Linh, xếp hạng ba và hai trong số năm mươi người bình thường may mắn đặt chân vào đây, hai nhân tài được tất cả giáo viên cấp cao ở ngôi trường này không loại trừ cả pháp sư để ý đến. Luôn luôn nằm trong top mười những hộ vệ sơ cấp có thể tham gia chế độ học tập đặc biệt mà không phải đóng học phí, lúc đó hai cô bé chỉ mới là đứa trẻ mười ba tuổi.
Kit chọn học viện này thay vì những ngôi trường bình thường khác bởi lẽ cô muốn tạo ra bước đột phá trong cuộc sống và khiến cho pama tự hào về một đứa con bị khiếm khuyết như mình. Khiếm khuyết, đừng bất ngờ khi cô bé chọn từ ngữ này để chỉ bản thân.
Ở một pháp sư độ tuổi từ tám đến mười là giai đoạn trưởng thành, mỗi pháp sư sẽ nhanh chóng bộc lộ những sức mạnh đặc trưng mà mình sở hữu. Thế mà Kit vẫn chỉ là một con nhóc bình thường, với gia tộc shaman thì bất thường. Cô không có bất kì một loại sức mạnh nào kể cả những tiền tố cơ bản như gió, lửa, đất hoặc nước. Cô nhóc khác xa với hai người chị tài ba đang là học sinh ưu tú của Venus.
Mặc dù cảm thấy rất tự ti nhưng cô không bao giờ buông xuôi. Cho dù không phải là một pháp sư thực thụ nhưng cô bé sẽ cố gắng không ngừng để trở thành một con người hoàn thiện. Vả lại Đại Hoàng Tử cũng học ở đây. Kit đã từng nghe chú Long nói nếu được lọt vào top mười những người xuất sắc trong khóa học đặc biệt thì lên cấp ba sẽ có thể trở thành hộ vệ hoàng gia, được người trong hoàng tộc lựa chọn. Thế thì lúc đó cho dù chỉ là một pháp sư khiếm khuyết cô vẫn có thể ở bên cạnh cậu.
Đó là động lực giúp cho cô nhóc vượt qua tất cả những kỳ thi cam go nhất.
Nhưng mà cuộc sống bình yên thì không bao giờ kéo dài được bao lâu. Ví như không có chuyện gì xảy ra thì giờ đây chàng hoàng tử và nàng hộ vệ đã sớm hạnh phúc bên nhau rồi. Tuy nhiên cuộc thi cấp cao cuối năm đã thay đổi tất cả.
Đã gọi là cuộc thi cấp cao có nghĩa là hộ vệ sau hai khóa đào tạo sơ cấp ở lớp sáu và bảy sẽ trực tiếp thi đấu với những học viên là pháp sư ở một lớp bất kỳ để thăng cấp bậc từ sơ cấp chuyển sang trung cấp. Cứ như vậy đến năm lớp chín sẽ có thêm một kỳ thi để thăng bậc cao cấp .
Cuộc thi gồm hai phần: kỹ thuật chiến đấu và kiến thức nâng cao của mười hai môn học. Nói chung cũng giống như những bài thi ở các trường bình thường vậy thôi.
Và kỳ này năm mươi hộ vệ sau khi sàng lọc kỹ càng chỉ còn lại mười hai người phải đối mặt với 7A- lớp học pháp sư đứng đầu khối 7. Đúng xui luôn, cái này là do hiệu trưởng bốc thăm chọn. Lớp học đứng đầu với những cá thể ưu tú không chút khuyết điểm cùng với lớp trưởng được mệnh danh là Nữ thần bất bại. Quả thật kỳ thi này rất cam go, nếu không vượt qua sẽ bị trục xuất khỏi học viện.
Lo thì lo nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Phần thi thứ nhất mặc dù nói là kỹ thuật chiến đấu nhưng vì toàn bộ mười hai cá thể này đều là người bình thường nên việc pháp sư giao đấu với họ mà dùng phép thuật thì coi như phạm luật, pháp sư đó bị hạ hạnh kiểm và nhận điểm F. Phần thi này chỉ yêu cầu ở mười hai hộ vệ sơ cấp về kỹ thuật sử dụng vũ khí cũng như võ thuật. Họ phải đánh được pháp sư đối thủ ra khỏi vòng tròn giới hạn để nhận được điểm A+ và bằng trung cấp.
Có thể nói đây là phần thi tủ của Linda nên cô bạn vượt qua dễ dàng chỉ trong vòng chưa đầy mười phút. Còn Kit, võ thuật tàm tạm, kỹ thuật cũng khá nhưng mà chỉ ở mức khá dường như vẫn chưa đủ. Cuộc đấu của cô kéo dài hơn hai tiếng rưỡi khiến đối phương mệt mỏi ngã quỵ. Thể lực tốt cô may mắn vượt qua.
|
Đến phần thi thứ hai, lúc này chỉ còn lại bốn hộ vệ sơ cấp với hai người điểm B còn Kit và Linda thì đang dẫn đầu với điểm A+ trong khi bên pháp sư đã cử ra bốn người toàn bộ đều nhận điểm maxi A+ trong phần thi trước. Tranh bậc lên trung cấp hoặc bị trục xuất quả thật tỷ lệ thắng rất mong manh khi bên kia có Nữ thần bất bại.
Một ngày trước khi phần thi diễn ra, rắc rối đã bắt đầu xuất hiện. Kit đang ngồi ôn tập lại kiến thức tại phòng thi viện bị một người bạn cùng khóa gọi lên phòng giáo viên.
"Em sẽ không được tham gia cuộc thi kế tiếp."
"Sao ạ?"-Lời nói của cô chủ nhiệm tựa như sét đánh ngang tai Kit, cô nhóc sau một hồi bàng hoàng liền lên tiếng hỏi như không tin vào những gì vừa nghe.
BỘP!!!
"Nhìn đi em sẽ biết mình đã làm gì. Tôi lấy nó ra từ trong cặp em."- cô ném một xấp giấy trắng xuống bàn rồi lạnh nhạt nói.
Kit khó hiểu đi đến cầm chúng lên. Đề thi trung cấp đặc biệt chính thức???? Đề chính thức ư???? Cô nhóc đơ người, cặp mắt trợn tròn:
"Sao? Sao lại? Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó, làm sao đề thi lại ở trong cặp em được, thưa cô!!!!"
"Câu đó là tôi nói mới đúng. Học lực của em không phải hạng yếu tại sao lại ăn trộm đề thi thế này? Hay là từ trước đến giờ em cũng dùng cách này để có được thành tích như bây giờ???" -cô vẫn tiếp tục dùng giọng điệu lạnh nhạt trả lời Kit.
"Nhưng thưa cô em ở thư viện suốt thời gian nghỉ để ôn tập thì làm sao em có thể...."
Cô bé chưa kịp nói hết câu cô giáo chủ nhiệm đã chen ngang:
"Ở thư viện? Có ai làm chứng là em ở đó suốt mà không bước chân ra khỏi cửa nửa bước?"
Kit im lặng. Nhân chứng? Tìm đâu ra khi chỉ có mỗi Linda, nhưng Lin với cô nhóc lại là bạn thân cho dù có đứng ra làm chứng mọi người cũng nghĩ là bao che chứ chẳng ai tin.
"Không có sao? Vậy em đã vi phạm quy chế thi. Lê Thùy Dương, em bị mất quyền tham gia phần thi sau cũng như không có tư cách được học trong ngôi trường này. Tôi đã thông báo với gia đình em, bây giờ em về thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây ngay lập tức." -cô lạnh giọng để trên bàn tờ giấy trắng hình như là giấy đuổi học.
Kit như lặng đi, bàn tay run run cầm lấy tờ giấy trắng, nước mắt như chỉ trực trào ra. Cô nhóc bước ra khỏi phòng giáo viên nhưng không biết rằng đằng sau mình là cái nhìn hối lỗi, tiếc nuối. Kit nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi nhanh chóng chạy đi tìm thầy hiệu trưởng.
Cô không thể để mọi chuyện như thế này được. Bao nhiêu công sức học tập cố gắng của cô không thể đổ sông đổ biển trong phút chốc như thế này. Chắc chắn thầy sẽ hiểu, cô sẽ đi giải thích với thầy.
Chạy được một lúc đến căn phòng đầu tiên của tầng trệt- phòng hiệu trưởng, Kit đừng lại định mở cửa đi vào thì thanh âm trầm ấm của thầy từ bên trong vọng ra:
"Cảm ơn người đã giúp tôi nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa việc này"
" Không có gì đôi bên chúng ta cùng có lợi. Con bé đó cứ như cái đuôi đeo bám khiến tôi đau đầu."
Giọng nói tuy vui vẻ lịch sự nhưng vẫn không lấn át được khí chất lạnh lùng không thể lẫn vào đâu trả lời thầy khiến cô bé giật mình, bàn tay buông khỏi nắm cửa đưa đôi mắt qua khi hở của những họa tiết trên tấm cửa kính nhìn vào trong. Vóc dáng cao lớn, quý phái sang trọng cùng mái tóc sáng chói đó. Cô nhóc mở to mắt hết cỡ, là ông ta!!!!
"Nói thật tôi cũng thấy tiếc, con bé đó rất giỏi nhưng mà việc lấy trộm đề thi lại rất nghiêm trọng. Tôi không ngờ thủ phạm lại là con gái tôi."- thầy hiệu trưởng khẽ thở dài.
"Đó đã là kế sách vẹn toàn nhất rồi. Đổ hết tội lỗi lên con bé đó thì con gái anh vẫn giữ được danh hiệu Nữ thần bất bại của học viện này và tương lai sáng lạng của nó cũng không bị dính chút vết dơ quá khứ nào."
TONG !!!!
Những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên gương mặt Kit. Cô nhóc quay lưng bỏ về lớp, đủ rồi đủ lắm rồi cô không muốn nghe nữa. Bây giờ thì cho dù có nói thế nào thì cô bé cũng chẳng thể minh oan được cho bản thân mình. Ngôi trường này thật đáng sợ, đáng sợ vô cùng.
|