Huyền Thoại Vampire Trắng
|
|
Chương 42
Tác Giả: Tường Vy
Chiếc xe lao vút trên đường, êm như ru. Tôi cũng không quan tâm nhiều, theo thói quen nhìn ra bên ngoài nhìn ngắm mọi thứ.
Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm đã buông xuống, phủ chụp lên tất cả một màu đen tuyền, không khí ngột ngạt lan tỏa ra bốn phía. Bao trùm tất cả mọi nơi, ở trung tâm của thành phố, các cửa hàng lớn đèn điện sáng rực rỡ, tấp nập người ra kẻ vào.
Trung tâm thành phố, ở một nơi được ví như hòn ngọc viễn đông, là thiên đường của cuộc sống này, dưới ánh đèn màu, vật chất lại là thứ luôn được coi trọng, chỉ cần có tiền thì sẽ là thượng đế.
Tôi chợt cười, nụ cười không che giấu cảm giác chua xót, mỉa mai.
Kít!
Chiếc xe đỗ xịch lại khiến tôi giật mình định thần lại.
Trước mắt, toà nhà đồ sộ, sừng sững giữa không gian đen đặc như một con quái vật nguy hiểm, đang chực chờ nuốt trọn mọi thứ. Tôi nhíu mày nhìn tấm biển hiệu có chữ Dark to đùng đoàng treo tít trên cao. Ánh sáng từ nơi đó lạnh lùng rọi xuống làm tôi lóa mắt.
"Tại sao nơi này đèn điện sáng rực lại u tối đến vậy?" – Tôi ngây ngốc nhìn chằm chặp vào đó, quên bẵng người bên cạnh, cũng quên luôn bước xuống xe.
– Đi! – Nhật Huy nhanh lẹ bước xuống xe và nắm lấy bả vai tôi lôi tuột tôi khỏi xe, tôi hơi ngẩn người rồi cũng nối bước đi theo cậu ta. Lúc đi ngang qua cổng chính của Dark tôi thấy vài tay vệ sĩ to như bò mộng, mặt mày lạnh tanh đứng chắn ngay lối vào, tôi nuốt nước bọt, vô thức nép sau lưng Nhật Huy. Lúc Nhật Huy bước qua, chỉ thấy họ cung kính cúi đầu rồi nhường đường, miệng còn xun xoe mời cậu ta bước vào. Nhật Huy thản nhiên như không nghênh ngang tiến vào trong, tôi cũng vội vã nối đuôi theo cậu ta.
Xuyên qua lớp cửa kính màu xanh lục bích ngăn cách bên ngoài và bên trong quán bar, quang cảnh bên trong như thu trọn cả vào tầm mắt. Trước mắt tôi, là những con thiêu thân cuồng say trong ngọn lửa mê loạn, ánh sáng màu xanh loang loáng chói mắt đầy giả tạo, những thân hình uốn éo dập dình trong tiếng nhạc, như chìm đi trong ánh đèn màu chói lóa, trong làn khói thuốc đặc sệt như sương mù, khi ẩn khi hiện.
Tôi quay người nhìn Nhật Huy, ánh mắt khó chịu hiện rõ ngay từ khi bước vào, vì không gian quá ồn ào tôi đành phải hét lớn:
– Đây là cách giải khuây của cậu à? Tra tấn tinh thần thì có!
Nhật Huy không trả lời tôi, vẻ mặt lúc chiều đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hờ hững đến lạnh lùng, cũng không nhìn tôi lấy một lần, cậu ta bước thẳng đến một bàn tiệc nhỏ đã bày biện sẵn sàng, thản nhiên ngồi xuống. Tôi bực bội xoay người định rời khỏi đây thì sát bên tai nghe rõ mồn một tiếng Nhật Huy:
– Lại đây!
Tôi quay phắt người nhìn cậu ta, cậu ta ngồi khá xa so với tôi, chưa kể không gian hỗn loạn gần như không rõ âm thanh đang ngự trị, tôi nhíu mày, tay vô thức gõ gõ trán, dường như dạo gần đây tôi rất hay nhíu mày cùng mất tỉnh táo. Tôi đang thẫn thờ không biết phải làm sao thì bả vai bỗng bị khống chế, đẩy nhanh về phía Nhật Huy.
– Ngài Nhật Huy bảo cậu đến, không nghe sao? – Người đằng sau tôi bất chợt lên tiếng.
Không cần xoay lại tôi cũn biết đó là ai, còn có ai sở hữu được chất giọng khó nghe như cậu ta chứ? Tôi không trả lời, vùng mạn ra, khó chịu bước đến chỗ Nhật Huy, thả người rơi tự do xuống ghế. Đệm ghế mềm mại lập tức bị sức nặng của tôi đè lún xuống một khoảng khá sâu. Những người lúc nãy đi theo sau tên Điêu Tàn cũn lần lượt ngồi xuống, bắt đầu ra rả phát thanh.
Tôi ngả người trên sofa đó, đôi mắt thờ ơ quan sát khắp nơi.
Những bài nhạc đinh tai nhức óc, những thân mình đang điên cuồng vặn vẹo, mùi nước hoa sang trọng, mùi son phấn đắt tiền hoà lẫn với vị rượu cay nồng tràn ngập khắp không gian, khói thuốc lá bay bay, tạo cho người ta cảm giác như hư như ảo. Và hơn cả là những cặp trai gái đang chuốt say nhau trên những bộ ghế sô pha đắt tiền ở quán, tất cả trông thật hỗn loạn và dơ bẩn.
"Đây chính là mê… loạn?" – Tôi ngây ngốc lẩm bẩm. Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi làm tôi kẽ nhíu mày, cố nén xuống sự nôn nao trong dạ dày trước cái loại mùi hỗn tạp đang đặc sệt khắp không gian. Tôi thu mắt lại gần, trên bàn bày đầy những chai rượu ngoại đắt tiền, đang lấp lóa ánh sáng lạnh lẽo. Đầu lọc thuốc lá vương vãi trên nền đất. Bên tai bỗng văng vẳng tiếng cười khiến tôi chú ý.
Tên Điêu Tàn đang hoa chân múa tay làm điệu bộ vô cùng hào hứng diễn tả, xung quanh một đám người thi thoảng chen vào vài tiếng tâng bốc người bên cạnh tôi. Nhật Huy ngả người trên sofa, tay thoải mái lắc lắc li rượu vang đỏ, thứ chất lỏng đó sóng sánh, ánh lên thứ ánh sáng mê hoặc, môi in đậm một vệt thẳng tắp, tiếng cười trầm thấp mang theo một chút tự mãn.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, có một điều kiến tôi bắt đầu chú ý là Nhật Huy không hiếm khi cười nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy ý cười bên trong mắt cậu ta.
Bên cạnh tên Điêu Tàn vẫn đang say sưa diễn tả, chỉ có điều mấy cái bài nịnh hót này tôi nghe vài câu đã chán ngấy, vậy mà cậu ta vẫn còn tỏ ra thích thú.
Thật sự là nhàm chán! Vô cùng nhàm chán và vô vị!
Tôi hơi nhếch môi, tỏ vẻ mỉa mai. Cảm giác cổ họng hơi khô làm tôi muốn lấy ly nước trái cây trên bàn uống một chút, nhưng lại ngồi cách quá xa, tay không chạm được đến mặt bàn nên đành phải dịch chuyển thân mình đứng dậy. Tay vừa chạm vào ly, bỗng từ đâu không biết một đám con gái chạy ùa đến như ong vỡ tổ, không ngần ngại đẩy tôi ra khỏi bàn, nhanh chóng ngồi xuống, bâu lấy Nhật Huy như một bầy kiến thấy mật ngọt, ríu ra ríu rít như chim non.
Tôi tò mò đưa mắt nhìn, xung quanh Nhật Huy có khoảng chục cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, diễm lệ đang ríu rít vồ lấy cậu ta như mèo vồ cá ra sức nũng nịu, kéo tay kéo chân, quàng những cánh tay mềm mại mịn màng như ngọc qua cổ cậu ta, ôm chặt như những cái tua bạch tuộc quấn vào không cách nào kéo ra. Tôi không khỏi mím môi cười khẽ, nâng ly nước trái cây lúc nãy uống cạn.
– Buông ra! – Nhật Huy gằn giọng, đôi ngươi lạnh lùng lóe sáng.
Các cô gái đều lần lượt buông tay trong tiếc nuối, nhưng vẫn cố gắng ngồi áp sát cậu ta, không chừa bất cứ kẽ hở nào. Duy có một cô nàng sống chết không hề buông tay, cả thân người yêu mị dựa sát vào người Nhật Huy, tay vân vê mấy cúc áo sơ mi, như thể cô ta hận không thể bứt tung mấy cái khuy đó ra vậy.
Tôi nhướng mày khi thấy cô nàng này mặt mũi non choẹt, mười lăm, mười sáu là cùng. Nhưng nói chung là rất đẹp. Tuy đã nhìn thấy nhiều người đẹp như những cô nàng trong lớp của Nhật Huy nhưng tôi chưa ai có nét dễ thương đầy mị hoặc và cuốn hút hơn cô gái này. Mái tóc đen bóng trượt dài trên bờ vai nõn nà, trắng muốt, mắt to tròn trong veo cùng hàng mi dày quạt xếp đầy mê hoặc, đôi gò má phúng phính ửng hồng và đôi môi trái tim đang nhoẻn nụ cười quyến rũ, mê hoặc. Cô nàng mặc một cái váy trắng mỏng bó sát lấy thân người bốc lửa, dài quá gối nhưng không thể che đi đôi chân nuột nà ẩn hiện sau làn váy mỏng tanh ra sức mời gọi.
Nụ cười của cô nàng, tôi phải thừa nhận là có ma lực vô cùng khó tả. Bàn tay nhỏ bé non mềm, xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của Nhật Huy. Cô nàng thản nhiên vuốt ve Nhật Huy, lại còn thần bí nghiêng người ghé vào lỗ tai cậu ta nói nhỏ gì đó. Chỉ thấy vẻ mặt Nhật Huy tối sầm còn cô nàng lại tiếp tục nở nụ cười.
"Cô ta là ai mà có thể làm Nhật Huy có vẻ mặt này nhỉ?" – Tôi hiếu kì nhìn cô gái kia, lẩm bẩm.
Bỗng cậu ta đưa tay vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán, dường như tôi thoáng thấy cặp chân mày Nhật Huy khẽ nhíu lại, chỉ thoáng qua thôi, cậu ta lại trưng ra vẻ mặt có chỉ số sát thương cực cao của mình hướng về các cô nàng. Tất cả các cô gái đều chết trân trước nụ cười của cậu ta, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đó quên cả phản ứng.
Tôi nhìn cảnh đó mà ngán ngẩm lắc đầu. Cậu ta quả là phong lưu! Có thể giết chết con gái nhà người ta chỉ bằng nụ cười chắc chỉ có mình Nhật Huy.
Nhật Huy dùng đôi tay của mình nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của cô nàng kia, hạ xuống, đôi môi vẫn giữ vững nụ cười, nhìn cô nàng kia trầm giọng:
– Ta ra nhảy chứ?
Cô nàng kia đưa đôi mắt yêu mị của mình soi vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Nhật Huy, bỗng cô nàng rướn người, đặt vào bên má của Nhật Huy một nụ hôn.
Nhật Huy cười nhạt, khẽ cúi người, đẩy gương mặt đến sát vành tai cô gái, thầm thì gì đó tôi không rõ, tư thế vô cùng ám muội. Xung quanh ồ lên tiếng xì xào của các cô gái, họ nhìn cô nàng đang tay trong tay với Nhật Huy, vừa rồi còn dám tự tiện hôn thần tượng của họ ngay trước mặt mà mắt không che giấu được ghen tị, chỉ hận không thể lao tới thế chỗ.
Nhật Huy không tỏ thêm thái độ gì nhanh chóng đứng bật dậy, bước ra sàn nhảy, các cô gái cũng lần lượt đứng dậy chạy theo cậu ta. Vì đám đông ùa ra quá nhanh nên tôi không kịp trông rõ vẻ mặt cô gái kia nhưng tôi cũng không quan tâm nữa, cầm ly nước trái cây trên bàn tiếp tục đưa lên môi uống, nghiêng ngó xung quanh.
|
Chương 43
Tác Giả : Tường Vy
Nhật Huy bước ra sàn nhảy khiến cho không khí vốn nóng bỏng lại càng cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Các cô gái nãy giờ ngồi bên trong để ngắm nhìn Nhật Huy cũng nhanh chóng bước ra sàn nhảy, họ lần lượt phô ra tuyệt kĩ điêu luyện của mình hòng thu hút Nhật Huy. Tôi nhìn mà cảm thấy buồn cười.
Bỗng nhiên bốn phía dậy lên gào thét như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi, tôi giật điếng người suýt làm rơi ly nước trên tay, đưa tay vuốt ngực cố định thần rồi lia đôi mắt cú vọ khắp nơi tìm nguyên nhân của vụ khủng bố vừa rồi.
Thì ra nguyên nhân cũng chẳng đâu xa, ở trên sàn nhảy chính hình chữ T cao hơn nửa mét, một bóng người vừa bước lên sàn nhảy chính, dáng người cao lớn, đẹp mạnh mẽ như chiến thần, mái tóc lãng tử hơi rối xù lên đầy cá tính, gương mặt điển trai theo một cách rất riêng không thể nhầm lẫn, không phải sự non nớt và hoang dã của tuổi nổi loạn như những người bạn đồng tuổi mà là một vẻ thâm trầm, lạnh nhạt đến bức người. Ở đôi mắt cậu ta, một sự lạnh lẽo phảng phất tỏa ra khiến người ta có cảm giác nguy hiểm. Cậu ta thản nhiên bước đến gần mấy anh chàng DJ.
Tiếng DJ vang lên đầy phấn khích:
- Các bạn có thấy rõ đây là ai không?
- Có! – Đám người ở dưới vô cùng phấn khích gào lên, thiếu điều muốn chạy hết cả lên đó.
Anh chàng DJ có vẻ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, bỏ tai nghe ra, một tay đập vào vai chàng trai mới bước lên sàn nhảy, giọng nói rất lớn và rõ ràng:
- Đêm nay Nhật Huy sẽ trở DJ chính!
- Yeah! – Bên dưới phấn kích hét ngày càng lớn hơn, mọi người ùa hết cả ra bên ngoài sàn nhảy, đến mức trên sàn chật kín, người người dần lan ra đến chỗ để bàn ghế mới đủ chỗ đứng, căng mắt nhìn chàng trai kia bắt đầu biểu diễn.
Tôi căng mắt ra hết cỡ, thậm chí nếu mở to thêm tí nữa, tôi không dám đảm bảo mắt mình còn nằm yên tại vị trí. Phía trên cao kia, Nhật Huy đã đeo tai nghe và bắt đầu trỗi nhạc, đôi ngươi huyết dụ trở sáng rực và đầy sức sống.
Tôi ngồi chống cằm, hình ảnh này của Nhật Huy chợt khiến tôi chú ý, bây giờ tôi mới thật sự có cảm giác Nhật Huy đang là một con người và có sự sống. Tính tình và cách ứng xử của cậu ta thay đổi xoành xoạch tuỳ theo thời gian, hoàn cảnh, đối tượng giao tiếp và cả… thời tiết thì phải. Lúc gặp tại nhà kho và trường học, Nhật Huy rõ ràng là tên bệnh hoạn, khó ưa không chịu nổi, nhưng khi tỉnh lại ở căn nhà gỗ của Nhật Huy tôi lại tiếp xúc với một con người cô độc với tất cả, còn bây giờ trước mặt tôi một cậu thanh niên đang hăng say, nồng nhiệt với sở thích của mình.
Tôi bất giác cười nhẹ.
Nụ cười trên môi đông cứng, tôi giật mình thu lại nụ cười trên môi.
Tại sao tôi lại cười?
Trên sàn nhảy giai điệu nhạc bắt đầu thay đổi nhanh đến chóng mặt kiến tôi bứt mình ra khỏi mớ suy nghĩ vừa hình thành trong đầu. Âm nhạc điên cuồng vang lên, điệu nhạc đặc biệt của Nhật Huy kích thích dây thần kinh của mỗi người, đám đông đột nhiên hưng phấn điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc, không khí được hâm nóng tới cao trào.
Tôi cũng không kiềm chế được cơ thể, thi thoảng cũng lắc lư theo điệu nhạc một cách không ý thức.
Bỗng từ phía trong một thân ảnh nhỏ nhắn bước ra chính giữa sàn nhảy chính, đó là cô gái lúc nãy tấn công Nhật Huy, cô nàng đã thay một bộ đồ da đen, váy ngắn đến quá đùi non, bó sát toàn thân tôn lên từng đường cong rõ nét, làn da trắng ngần gần như trong suốt cùng gương mặt quyến rũ đầy ma mị như hoa anh túc nở rộ trong đêm, xinh đẹp nhưng là độc dược, đôi chân mang bốt cao cùng màu, uyển chuyển bước đi trên sàn, tiếng thuỷ tinh vang lên hòa cùng tiếng nhạc vang dội đầy khiêu khích. Cô nàng bước đến gần DJ, vô cùng sành điệu khoát tay Nhật Huy ra đứng giữa sàn nhảy.
Không khí lại dấy lên một hồi cao trào mới, dường như tất cả đều quên đi thực tại. Cùng hòa nhịp với giai điệu bốc lửa của hai con người trên sàn nhảy chính kia. Trong sự hưng phấn đó, bỗng nhiên tất cả đèn của sàn nhảy đều bị tắt đi, ánh sáng chỉ còn lại ở giữa trung tâm, tập trung chiếu lên hai thân ảnh đối lập trên sàn.
Nhật Huy chắp hai tay ra đằng sau, đứng yên, còn cô nàng kia bắt đầu bám lấy cơ thể Nhật Huy, thân thể chuyển động mềm mại như rắn, dưới ánh đèn dáng người quyến rũ càng thêm nổi bật, cô nàng uốn éo, mềm mại bên vóc dáng to lớn của Nhật Huy, từng động tác một điêu luyện như muốn khắc sâu vào lòng người, đột nhiên cô xoay người, mái tóc đen như tấm lụa phất qua, nhẹ nhàng chảy xõa xuống cánh tay, cô xoay nửa người lại, ánh mắt nhìn quyến rũ, kỹ thuật nhảy tuyệt vời như vậy khiến không khí trong sàn nhảy càng ngày càng náo nhiệt.
Cả người đầm đìa mồ hôi khiến tóc cô người dính cả vào cổ, những tiếng huýt sáo chói tai liên tục vang lên. Nhật Huy khẽ nhếch môi cười rồi đưa tay ôm lấy eo thon của cô nàng xoay một cái, cả thân người cô xoay đúng một vòng trọn và ngã gọn vào vòng tay Nhật Huy. Nhật Huy nghiêng người, bắt đầu dẫn dắt cô gái theo nhịp điệu của mình, thi thoảng lại sử dụng vài động tác mờ ám mà khiêu khích khiến không khí trong sàn nóng lên đến cực độ.
Tôi nhìn Nhật Huy dẫn dắt cô nàng trên sàn nhảy mà không khỏi giật mình, bây giờ cậu ta đã trở thành một người khác, đôi mắt đa tình, động tác đầy nguy hiểm, ám muội trượt dài trên cơ thể cô gái.
"Đúng là phong lưu!" – Tôi mắng thầm rồi xoay đi, không xem tiếp nữa. – Chợt một câu chuyện của hai người ngồi gần đó khiến tôi chú ý.
- Làm sao đây? Tớ yêu rồi thì phải! – Giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên khiến tôi tò mò quay người lại.
Trước mặt tôi là hai cô gái cũng rất là xinh đẹp, một trong hai cô đang ngồi dùng đôi tay che trọn đôi gò má đỏ ửng, thì thầm:
- Cách đây vài hôm tớ đã nằm mơ thấy được hẹn hò với Nhật Huy, còn được anh ấy hôn nữa. – Giọng cô nàng càng lúc càng nhỏ, đôi mắt luyến láy đầy ngượng ngùng rất đáng yêu.
- Wow! Tớ ghen tị với giấc mơ của cậu đấy! – Cô gái bên cạnh reo lên, mắt không che giấu sự ngưỡng mộ.
- Ừm… Kể từ đó mình không thể ngừng suy nghĩ về anh ấy dù trong một giây. - Đôi mắt cô mơ màng hồi tưởng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
- Như vậy gọi là tình yêu sao? – Tôi không kiềm được thắc mắc mà lên tiếng hỏi.
Hai cô nàng kia không hề tỏ vẻ tức giận khi có người nghe hết câu chuyện của mình mà còn sốt sắng gật đầu, một cô còn hăng hái giải thích cho tôi:
- Dĩ nhiên rồi. Vì yêu nên mới có cảm giác hồi hộp khi nhìn thấy người đó chứ.
- Còn mơ về người đó nữa! – Cô gái kia phụ họa.
- Vì yêu ư? – Tôi ngây ngốc lẩm bẩm.
Hai cô gái kia ngẩn người nhìn tôi rồi phá ra cười, tôi không quan tâm, đúng hơn là không kịp chú ý đến, đứng bật dậy, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
|
Chương 44
Nhìn vào gương một hồi lâu, tôi giật mình nhìn hai má phấn nộn bị bao phủ một màu đỏ ửng, cảm giác được mình trong gương nhìn rất lạ lẫm.
Tại sao mặt tôi lại đỏ như tôm luộc thế này?
Bất giác tôi đưa ngón tay vỗ về đôi môi mình, xúc cảm lửa nóng kia tựa hồ còn đọng lại trong đầu.
Thích sao?
Tim tôi càng lúc càng đập mạnh, gò má càng nóng bừng lên thật khó chịu. Tôi bức bối vò đầu, thật lòng không dám tin. Khi còn là con trai tôi còn chưa từng có cảm giác với một cô gái nào cả… tại sao bây giờ lại đi thích một thằng con trai dễ dàng như thế chứ?
Tôi đờ đẫn nhìn vào gương một hồi lâu, bên tai đột nhiên truyền đến cuộc nói chuyện của vài người.
– Ngày mai bọn DBM sẽ khóc ròng cho mà xem.
Nghe đến tên trường mình, tôi lập tức dỏng tai lên nghe. Một anh chàng tỏ vẻ ngu ngơ không hiểu, mấy anh chàng còn lại hơi liếc xéo có vẻ coi thường rồi "tốt bụng" giải thích.
– Vốn dĩ chỉ có đại ca trường TVQ và DBM thách đấu với nhau thôi… – Anh chàng đột nhiên ngưng ngang, làm ra vẻ mặt vô cùng gian xảo, nhếch môi cười. – Trường TVQ sẽ liên kết với TQK để dạy dỗ lại trường DBM.
"Sao cơ?" – Tôi giật nảy mình quay lại, không kịp suy nghĩ gì thêm, tôi tóm lấy áo tên gần nhất giật mạnh, ghì cho mặt hắn kề sát vào gương mặt không thể nào đáng sợ hơn của mình, gằn giọng:
– Ở đâu hả?
Tên đó dường như vừa nghe thấy chuyện tếu lâm nhất thế giới vậy, trợn tròng mắt nhìn tôi rồi ngửa cổ lên trời cười như điên như dại.
– Mày làm gián điệp cho bọn DBM à? Hôm nay con mọt sách như mày tính làm anh hùng à? – Tên kia vừa dứt lời, mấy tên còn lại cũng ồ ra cười hô hố.
Tôi không đủ kiên nhẫn để chờ bọn chúng nín cười nữa, một tay buông cổ áo tên kia ra, nắm vào vòi nước trên bồn rửa, từ từ siết mạnh, gầm gừ với bọn kia:
– Nói!
Vòi nước trong tay tôi dần dần méo mó đến thảm hại như gương mặt của bọn kia, bọn chúng tái mét mặt mày, mặt cắt không còn giọt máu nhìn tôi, tôi cười khẩy, buông tay hất tên kia xuống đất.
Cả đám sững sờ đứng đực tại chỗ, có vẻ chúng không tin nổi hay chưa từng chứng kiến một con mọt dùng tay bóp méo vòi nước như tôi. Bây giờ thì chúng thấy rồi đấy thôi! Cũng bổ óc chứ nhỉ.
– Nói mau! Hay… – Tôi không nói tiếp, mắt chậm rãi đảo trên từng gương mặt xám nghoét của bọn chúng, dừng lại trên nắm tay trên bồn rửa, buông ra. Nước từ nơi đó xịt ra vài tia nhỏ nhỏ, văng tung tóe khắp nhà vệ sinh.
Cả bọn lấm lét nhìn nhau không dám hó hé tiếng nào, mãi đến khi trên mặt tôi bắt đầu hiện rõ màu đỏ đầy tức giận thì một tên mới lắp bắp lên tiếng.
– Ở ngôi nhà bỏ hoang… trên đường ba mươi sáu… lúc sáu giờ tối mai. – Tên kia ngồi bẹp luôn dưới đất không dám đứng dậy, khó nhọc trả lời tôi.
Bọn còn lại cũng rúm ró đứng nép vào phía trong, chẳng tên nào dám nhảy ra can thiệp. Tôi nhếch môi. – "Bọn chết nhát!"
– Cám ơn! – Tôi quay lưng bước đi một cách oai hùng khỏi… nhà vệ sinh.
Vừa mới mở cửa ra âm thanh chói tai bên ngoài đã thi nhau ùa vào khiến tôi muốn dựng tóc gáy. Ánh đèn từ quả cầu pha lê xoay mòng mòng trên cáo, chiếu vào mặt tôi rọi các tia sáng nhân tạo màu mè, chói mắt.
Âm thanh điên cuồng.
Ánh sáng cũng điên cuồng.
Con người lại càng điên cuồng gấp bội.
Thác loạn. Đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy ở cái vũ trường này, à, còn cả mùi tiền cám dỗ nữa! Tôi tự hỏi tại sao các đại gia, công tử tìm đến Dark để làm gì? Họ có thể làm gì ở đây ngoài việc ném tiền vào những li rượu sóng sánh, vuốt ve gái đẹp và giày xéo đôi giày mới cáu, đắt đỏ xuống nền để nhảy lưng tưng như con khỉ mắc phong? Chắc rảnh quá không biết làm gì với mớ tiền họ kiếm được hay của cha mẹ họ làm ra nên vào đây đốt ấy mà! Tôi tặc lưỡi nhìn chai rượu Rum giá hơn trăm triệu đồng đang hấp hối khi một gã công tử tóc vàng lỉa chỉa như một con nhím vàng chóe đổ chai chúng lên đầu mình và dùng chúng thay thế… xà bông giặt đầu ý lộn gội đầu. Đám bạn gã ta cười hô hố phụ họa theo hành động chúng cho là "anh hùng", vừa gội vừa… lắc.
– Khùng! – Tôi lẩm bẩm, hất phần tóc rối ra sau vai, đẩy cửa bước hẳn ra ngoài.
Ánh đèn chớp tắt hòa lẫn trong bóng tối làm tôi không thể nhìn rõ, đành phải cố căng mắt hết cỡ để tìm kiếm bóng dáng của Nhật Huy trong đám đông. Cuối cùng tôi đã thấy một nhóm các cô gái như có keo dán, tự động dính theo bóng lưng của anh chàng làm tôi mới đầu còn tưởng mình hoa mắt nên mới nhìn thành một đống bùi nhùi di động.
Bên cạnh Nhật Huy là cô gái xinh đẹp lúc nãy, cô gái kiễng mũi chân hôn lên cổ Nhật Huy, rồi chầm chậm buông ra, ánh mắt nóng bỏng, ý tứ ve vãn thể hiện rất rõ ràng trong đó, hơn nữa thân thể như là không có xương sống, cứ dán lên trên người Nhật Huy không rời.
Mấy cô gái bên cạnh làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô nàng khi muốn độc chiếm Nhật Huy như thế? Vì vậy mỗi người một lý do liền dính theo cậu ta nửa bước không tách khỏi. Dường như bọn họ đến đây không phải để xả xì–trét mà chính là muốn gặp và ve vãn Nhật Huy.
"Cậu ta có vẻ bận rộn." – Tôi lẩm bẩm rồi cười gian tà, lén lút bước đến bàn, bỏ vào áo một tí đồ ăn, cầm lấy một ly nước trên bàn rồi cũng len lén chuồn êm. Để tránh cho có thêm người đến quấy rầy, tôi muốn tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn, bèn vẫy tay gọi một anh bồi bàn.
– Ở đây có nơi nào yên tĩnh một chút không? – Vừa thấy anh bồi bàn bước đến, tôi liền dồn dập hỏi ngay.
– Nếu quý khách muốn yên tĩnh thì theo cầu thang bên kia! – Anh ta chỉ về phía cầu thang bên cạnh quầy pha chế rượu. – Cầu thang đó dẫn đến sân thượng, nơi đó tương đối yên tĩnh.
– Thank you.
Tôi tức tốc bay thẳng đến cầu thang, đi lên sân thượng. Vừa đi lên, tôi liền bị những thiết bị lắp đặt nơi đây hấp dẫn. Sân thượng không giống như lầu dưới, nó tương đối rộng lớn, còn có mùi hương nhàn nhạt của hoa thiên lý bay thoang thoảng trong gió, làm cho người ta không tự chủ được mà buông lỏng tinh thần, quả nhiên là một nơi thanh tĩnh mà.
Tôi thỏa mãn đi về một chỗ giữa sân thượng, nhìn thấy phía trước có một bộ bàn ghế, liền bước thẳng đến và ngồi xuống, vui vẻ thưởng thức một ngụm Cocktail, bỏ thức ăn giấu trong áo ra thản nhiên ngồi nhấm nháp.
Cơ bản cá nhân tôi không phải là người ưa thích cái không khí ồn ào ở lầu dưới, nhất là tôi lại không quen biết nhiều người trong đó. Đã như vậy, tôi thà đi lên sân thượng là tốt nhất. Nơi này vô cùng yên tĩnh, thật sự là một nơi vô cùng tốt để thanh tĩnh.
Tôi yên vị trên ghế, mặc cho gió thốc qua thổi tung mái tóc rối xù, bầu trời đêm như được khảm đá quý, đẹp nhưng xa tít tắp, cố với thế nào cũng không chạm vào được. Tôi chợt nhận ra ngày trước bản thân chưa bao giờ ngồi một mình ngắm bầu trời đêm thế này, cảm giác thật xa lạ, đơn độc và lẻ loi với cả thế giới.
Tôi khẽ thở hắt ra, lòng tự nhủ. – "Tất cả chỉ còn là quá khứ." – Một cảm giác mệt mỏi bao trùm, tôi ngã người ra sau, lấy tay phủ lên mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
|