Huyền Thoại Vampire Trắng
|
|
Chương 31
Tác Giả: Tường Vy
Nhật Huy đứng trên tầng cao của bữa tiệc, ánh mắt vô cảm, nhàn nhã nhìn xuống phía dưới, nhìn những con người đang đắm mình vào cơn mê loạn, chiếc bông taibằng kim cương bên tai trái ánh lên một thứ màu sáng lấp lánh đến chói mắt.
Khẽ lắc ly rượu mạnh trên tay, ánh mắt Nhật Huy phát sáng theo từng đợt sóng sánh của ly rượu vang đỏ, ánh mắt lạnh lùng đầy bi thương.
Đột nhiên Nhật Huy nhớ đến thằng con trai có đôi mắt màu xanh đại dương, một cảm giác khó diễn tả xuất hiện trong cậu. Đôi mắt đó… nếu nó là màu huyết dụ, cậu…cậu không biết mình sẽ làm gì nữa…
Minh Châu là đứa đầu tiên trong đời dám dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Nhật Huy, là đứa duy nhất dám chủ động tấn công cậu, cũng là kẻ mang trọn hình bóng của…
– Ngài Nhật Huy… – Một bóng người bước đến, cúi đầu nhìn Nhật Huy đầy cung kính.
Nhật Huy im lặng, cậu đang đeo đuổi suy nghĩ của riêng mình mặc kệ Huy Hoàng đứng lải nhải bên cạnh, đối với cậu, đó không là cái gì cả.
Nhật Huy là ai? Là một thiếu gia của một tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nhì thế giới, là đấng tối cao của một dòng tộc vampire hùng mạnh, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, tài giỏi lại có quyền lực như Nhật Huy ai dám không nể trọng? Nhưng trong cái nể luôn luôn tồn tại cái sợ… Chưa có bất cứ ai dám tiếp xúc thậm chí đến gần Nhật Huy. Nhiều người chọn con đường yên thân thành cái bóng mờ quan cậu, số còn lại xu nịnh bu quanh cậu hòng tìm cơ hội tiến thân dù luôn bị Nhật Huy lạnh nhạt. Đối với tất cả, cậu là con người bí ẩn và cực – kì – tàn – nhẫn, là mặt trời cao vời vợi mà họ không bao giờ với tới nổi, họ chỉ biết sợ hãi, câm nín phục vụ như đám chiên ngoan đạo bị ép phải sùng bái quỷ dữ.
Nhật Huy coi những con người dưới trướng mình là các quân cờ không hơn không kém, nếu vô dụng thì ném hay thí bỏ chẳng thương tiếc. Trong cuộc sống suốt mười năm qua kể từ năm bảy tuổi của mình, Nhật Huy không còn cần bất cứ ai gần gũi, không cần tình cảm, càng không ban phát lòng thương hại cho bất cứ ai. Mục tiêu tồn tại duy nhất suốt cuộc đời mười năm qua của Nhật Huy là đeo đuổi và vượt qua người đó. Ngoài ra, tất cả chỉ là phụ, có hay không cũng vậy thôi, thích thì nâng niu, chán thì vứt bỏ chẳng thương tiếc.
– Thưa ngài… các cô gái đã đợi ngài rất lâu rồi… – Tên Huy Hoàng cúi đầu cung kính, nhẫn nại lên tiếng.
– Được rồi. Ngươi chọn giúp ta đi. – Nhật Huy không quay lại, lạnh lùng buông từng chữ một như thể đây không phải là việc liên quan đến mình.
– Dạ! Ở phòng số một… – Huy Hoàng vẫn một mực cung kính, khẽ khàng như thiếu nữ e thẹn.
Nhật Huy không đáp lời, khẽ đưa tay vuốt mái tóc đỏ rực có vài sợi lòa xòa trước trán, quay người bước về phía căn phòng số một.
Đêm càng lúc càng trở nên âm trầm còn lòng người thì không thôi gợn sóng…
Tình cảm đang dần hiện thân.
Bão tố đã đến gần…
Bức màn quá khứ ai sẽ là người hé mở…?
oOo
Cánh cửa phòng số một nhẹ mở ra. Trong ánh sáng màu vàng nhẹ ấm áp Nhật Huy không khó để nhìn thấy cô gái đang ngồi trên chiếc ghế sát trong vách, đưa tay đẩy cánh cửa cho đóng lại. Cánh cửa khép lại, âm thanh từ bên ngoài cũng tắt hẳn, ngăn cách giữa một cánh cửa là hai thế giới hoàn toàn tách biệt, Nhật Huy chậm rãi bước vào.
– Ơ… – Bị đánh động bởi tiếng mở cửa, cô gái bên trong phòng giật mình vội đứng bật dậy.
Nhật Huy phất nhẹ tay ra hiệu cho cô gái im lặng rồi nhàn nhã bước đến gần cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng vừa mang nét gì đó phong trần, quyến rũ vừa có cái gì đó bất cần, lạnh nhạt, tuy nhiên vẫn đảm bảo tỉ lệ sát gái đạt trên mức tuyệt đối khiến cô nàng rụng rời chân tay, hồn vía nhanh chóng theo đó mà thăng thiên.
– Tên em? – Nhật Huy khoanh tay trước mặt cô gái, thản nhiên buông từng chữ một, đôi mắt màu huyết dụ hơi sáng lên quan sát người đối diện như thầm đánh giá .
– Dạ… em là Ái Vi… Dương Ái Vi. – Cô nàng cúi đầu thẹn thùng, e thẹn đáp lời Nhật Huy
Tuy đã tiếp xúc nhiều người đẹp nhưng Nhật Huy phải thầm khen cô gái trước mặt mình, mái tóc nâu óng ả dưới ánh đèn mềm mại tràn quanh bờ vai trắng muốt, mắt to tròn lóng lánh như phủ sương sớm, tinh khôi và trong trẻo, gò má phúng phính ửng hồng và đôi môi trái tim quyến rũ, trông cô y hệt một con búp bê vô cùng sống động.
Nhật Huy lại tiếp tục nở một nụ cười ngọt ngào hào phóng ban phát về phía Ái Vi kiến cô suýt nhập viện vì thiếu máu, cô càng lúc càng cúi đầu thấp xuống, hai tay thừa thải vân vê gấu áo. Tội nghiệp cho chiếc áo xinh đẹp của cô, nó sắp tử nạn vì đôi bàn tay xinh xắn của cô chủ đang dịu dàng vân vê như muốn vò nát vì tình trạng không biết mình phải làm gì lúc này của Ái Vi.
– Em… có muốn làm vợ ta không. – Nhật Huy vẫn không thay đổi sắc mặt, từ từ nâng gương mặt Ái Vi lên kề sát vào gương mặt cậu, đôi mắt Nhật Huy xoáy sâu vào đôi mắt của Ái Vi, sức nóng từ hơi thở của cậu phả ra làm hô hấp của cô ngưng trệ, cô gần như muốn hụt hơi, hồi lâu mới đáp lại được vài chữ
– Nếu… có… thể… thì…
Nhật Huy bất thần ôm lấy eo Ái Vi, vòng tay ôm trọn cả thân người Ái Vi kéo sát vào lòng mình, một tay đặt hờ lên chiếc cổ cao tuyệt đẹp của cô, cậu từ từ đưa sát gương mặt mình đến gần gương mặt Ái Vi, đôi mắt màu huyết dụ đẹp đến ma mị khiến cho Ái Vi gần như mất khả năng kiểm soát tình trạng của bản thân, chỉ biết đứng đờ ra nhìn Nhật Huy đưa mình vào sóng tình.
– Vì ta… em có thể hi sinh tất cả?
Ái Vi lúc này chỉ còn biết ngây ngốc gật đầu trước tất cả những gì Nhật Huy nói, đối với cô giây phút này như vừa lạc vào cõi mơ, tất cả đều đẹp hơn tất cả những gì Ái Vi có thể tưởng tượng,…
Nhật Huy hài lòng siết chặt vòng tay hơn, đầu từ từ cúi thấp xuống, thấp xuống, trượt dài như gió thoảng trên gương mặt cô rồi dừng lại ở chiếc cổ cao trắng ngần, Nhật Huy khẽ hít một hơi rồi nhoẻn miệng cười đẹp đến quỷ dị với hai chiếc răng nanh thật dài, cậu từ từ rê đến cổ cô.
|
Chương 32
Tác Giả: Tường Vy
Pặc!
–Á! – Ái Vi giật mình hét lớn, cả người bị ai đó kéo, ngã ngược ra sau, mặt áp ngay vào vòm ngực rắn chắc của ai đó, cô giật mình vội vã ngẩng đầu lên thì bắt gặp nay gương mặt tuấn mĩ nhưng lạnh lùng của Gia Huy.
–Ngài… – Câu nói của Ái Vi chưa được trọn vẹn thì cô bỗng thấy hoa hết cả mắt, rồi tất cả bắt đầu mờ dần mờ dần. Bên tai văng vẳng nghe tiếng ai đó. – “Về nhà và quên hết đi.” – Ái Vi lập tức làm theo như một con rôbôt, cô chậm chậm bước đến cửa và ra ngoài, ánh mắt vô hồn. Gia Huy đã nhanh chóng xóa đi phần kí ức của Ái Vi nên cô tạm thời sẽ nghe theo sự điều khiển của cậu, đến khi Ái Vi về được tới nhà thì cô sẽ trở lại bình thường.
–Ngươi dám phá chuyện của ta? – Nhật Huy gầm lên đầy tức tối, cả cơ thể như bắt đầu bốc cháy.
Mặc kệ gương mặt tràn ngập hàn khí cùng sát khí của Nhật Huy ở bên cạnh, Gia Huy không ngọt không nhạt, chậm rãi lên tiếng:
– Không can thiệp để anh tiếp tục giết người à? Dù sao anh cũng sẽ trở thành người thừa kế chính thức của dòng tộc. Tại sao lại hành động tàn ác như vậy?
–Ta muốn là kẻ mạnh nhất. Vượt xa cậu và cả người cha đáng kính của chúng ta nữa. – Nhật Huy cười nhạt, gằn rõ từng tiếng một.
–Vô dụng thôi. Nếu cứ giết người như thế anh sẽ mất tất cả. – Gia Huy vẫn một giọng lạnh lùng nhưng bắt đầu có vẻ to tiếng.
–Hừ! Nhật Huy cười lạnh, khóe môi khẽ cong lên tà mị. Đừng nói chuyện nực cười!
Rầm!
Kèm theo đó là một tiếng động chát chúa vang lên, Nhật Huy túm cổ áo Gia Huy đè mạnh xuống, bị bất ngờ Gia Huy không kịp phản ứng, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã nhào lên bàn, chiếc bàn gãy đôi rồi lật tung lên, mọi thứ trên bàn rơi xuống vỡ tan tành, bắn ra tứ phía. Gia Huy một thân to lớn nằm trên mảnh vỡ của vô số thủy tinh, nhất thời không kịp đứng dậy lập tức bị Nhật Huy túm lấy cổ áo, một phát đấm thẳng vào mặt Gia Huy, bất ngờ bị đánh Gia Huy quên mất tình thế hiện tại, vội vàng đưa tay đang chống dưới đất đỡ lấy cú đấm ngàn cân của Nhật Huy, lập tức mất đà lại té ngã xuống và kéo theo Nhật Huy.
Nhật Huy vốn chủ động tấn công nên đang ở thế thượng phong, đè mạnh Gia Huy xuống đất, dùng bàn tay thép nguội của mình nắm chặt cổ Gia Huy siết mạnh, Gia Huy không có cách né khỏi bàn tay đó liền dùng hết sức vươn tay siết chặt cổ Nhật Huy. Cả hai người tăng lực tay càng lúc càng mạnh, hai đôi mắt hằn rõ tia máu, trán đầy gân xanh và bê bết mồ hôi, từng hơi thở bị bóp nghẹt kêu lên đứt quãng như sắp tắt đến nơi. Cuối cùng cả hai không ai chịu nổi, cùng gầm lên một tiếng rồi một phát tống đối phương văng ra xa, mỗi người một hướng, lăn tới sát vách tường mới dừng lại.
Cả hai ngồi sát vách thở hổn hển, nhưng hai đôi mắt vẫn không ngừng chiếu vào đối phương, đặc biệt là Nhật Huy ánh mắt như muốn xé người đối diện ra làm trăm nghìn mảnh. Không khí trong phòng như đặc quánh lại chỉ còn tiếng thở gấp gáp cuả hai người, trận đấu thị giác của cả hai dường như cuốn không gian xung quanh cô đặc hơn bao giờ hết, không gian tràn ngập sát khí.
Nhật Huy nhanh chóng lấy lại sức, đứng bật dậy cầm lấy thanh kiếm treo ở sát cửa ném cho Gia Huy, còn mình cầm lấy một thanh kiếm bén ngót khác, đang phát ra thứ ánh sáng lạnh đến nhức mắt, cười lạnh.
– Đứng dậy!
Dùng chút sức cuối cùng, Gia Huy vươn tay chụp lấy thanh kiếm, dùng nó chống đỡ cơ thể đứng thẳng dậy đối diện với Nhật Huy, đưa cặp mắt đau thương nhìn vào người đối diện, mím chặt đôi môi đã thấm đẫm máu tươi.
– Ở đây sẽ gây tổn hại cho nhiều người.
– Căn phòng này không thể phá vỡ! – Nhật Huy chỉ trả lời một câu ngắn gọn, nhíu đôi mắt màu huyết dụ nhìn chằm chằm vào đối diện rồi bất ngờ vung kiếm, chém thẳng về phía trước…
Keng!
Tiếng hai thanh kim loại chạm vào nhau nghe khô khốc đến rợn người.
Nhật Huy cười nhạt rồi thu kiếm lại, tiếp tục tấn công Gia Huy.
Hai thanh kiếm chạm nhau chan chát, mọi thứ trong phòng theo mỗi đợt tấn công của Nhật Huy đều vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, bay tứ tán. Nhật Huy dùng đủ mọi chiêu thức hiểm độc nhất để kết liễu Gia Huy nhưng Gia Huy chỉ đơn thuần chống đỡ hoặc né đòn chứ tuyệt nhiên không hề có ý phản kích. Sau một hồi tấn công quyết liệt nhưng không ăn thua, Nhật Huy bỗng dừng lại, cơ thể từ từ phát ra ánh sáng đỏ rực, dường như khắp cơ thể Nhật Huy được bao bọc bởi lửa, cậu ta sắp sử dụng đến năng lực của mình, điều kiển lửa. Thấy Nhật Huy như vậy, Gia Huy cũng gồng mình vận nội công, ánh mắt mang theo hàng vạn tia đau khổ, từng đợt gió bỗng từ đâu xuất hiện trong căn phòng kín, bao quanh Gia Huy như một quả cầu bảo vệ, Gia Huy mang sức mạnh của gió.
Quả cầu lửa trong tay Nhật Huy bắt đầu cuộn xoáy liên tục, cùng sức nóng kinh hồn tỏa ra khắp không gian, đôi mắt Nhật Huy phát sáng, quả cầu lửa rời khỏi tay Nhật Huy, nhắm thẳng Gia Huy mà tấn công. Gia Huy vội vàng vung kiếm, chém thẳng vào quả cầu đó. Quả cầu bị chẻ đôi ra, cuộn xoáy giữa không trung rồi từ từ biến mất. Trước cảnh đó, Nhật Huy chỉ khẽ cười lạnh…
– Khá lắm. Nhưng đó chỉ là thăm dò.
Nhật Huy vung tay phải lên bắn thêm một quả cầu lửa về phía Gia Huy, Gia Huy chỉ lo đánh bật quả cầu lửa mà không để ý Nhật Huy đã vòng ra phía sau lưng mình từ khi nào. Thẳng tay chém mạnh một nhát dọc sống lưng, bị trúng đòn bất ngờ, Gia Huy chỉ kịp kêu lên một tiếng dùng hết sức vung thanh kiếm chém mạnh về phía sau, từ nơi vết thương một dòng máu đỏ thẩm chảy xuống, Gia Huy cố gồng mình ngăn chặn máu chảy ra ngoài, cắn răng cắm mạnh thanh kiếm xuống đất làm điểm tựa, Gia Huy đưa tay nâng quả cầu năng lượng trong tay mình lên, một giọt máu của Gia Huy văng vào quả cầu năng lượng đó. Quả cầu liền sôi sục xoáy rít lên dữ dội rồi đột nhiên bay thẳng lên hướng về vùng không gian đỏ rực đang bao phủ Nhật Huy. Quả cầu nhanh chóng tan vào đó rồi liền sau đó rồi bỗng nhiên hàng ngàn lưỡi gió dữ dội từ vòng năng lượng của Nhật Huy bất chợt phóng vào tâm quả cầu, quất thẳng vào Nhật Huy. Bị bất ngờ, Nhật Huy vội vàng phóng ra khỏi vòng năng lượng của mình và tạo quả cầu năng lượng khác để chống đỡ nhưng không kịp còn bị nó đánh văng tuốt ra xa.
Mọi trận chiến tay đôi đều phải dừng cả lại khi cả hai bên đều không thể đứng vững để mà xuống tay với bên kia. Nhật Huy cố gắng đứng dậy, khó nhọc đâm thanh kiếm về phía Gia Huy nhưng cuối cùng đành bất lực thả cho thanh kiếm bị luỡi gió của Gia Huy đánh văng đi. Gia Huy từ từ ngã xuống, cả Nhật Huy sau vài giây gắng gượng cũng đổ ập xuống, không còn gượng dậy được.
|
Chương 33
Tác Giả: Tường Vy
Không biết bao lâu sau đó Nhật Huy mới tỉnh lại, nhưng khi cậu tỉnh lại thì đã thấy Gia Huy nằm trên ghế sofa, bộ dạng lúc nãy đã được thay bằng một bộ trang phục tươm tất và sạch sẽ, mọi vết trầy xước đều biến mất, đơn giản vì cả 2 chỉ sử dụng những thanh kiếm bình thường, không có khả năng lấy mạng vampire, huống chi là các vampire cấp cao.
– Khá đấy em trai! – Nhật Huy khẽ nhếch môi buông một câu, không hiểu là nghĩa gì rồi bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Hình bóng Nhật Huy vừa khuất sau cánh cửa cũng là lúc Gia Huy mở mắt ra, đôi mắt màu đen tím mang ngập tia nhìn hỗn loạn đầy phức tạp.
Bỗng cánh cửa bật mở một cách vội vàng và một bóng người hớt hải chạy vào:
– Không xong rồi!
– Có chuyện gì? – Nhật Huy từ trong phòng vệ sinh bước ra, bộ dạng anh tuấn gọn gàng không hề mang một chút gì là vừa quyết chiến một trận sinh tử xong, cau mày đầy khó chịu.
Tên vừa chạy vào có đôi chút ngập ngừng rồi lấm lét nhìn Nhật Huy lên tiếng:
– Có một cô gái đang quậy phá ở bên ngoài ạ.
oOo
Nhật Huy và Gia Huy trợn mắt nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mặt, cứ ngỡ là xe tăng vừa càn quét nơi này.
Bàn ghế nằm nghiêng đứng ngửa, các chậu kiểng đắt tiền ngã chỏng chơ làm đất trong chậu rơi vung vãi trông hết sức dơ bẩn. Bình hoa, li tách chia nhau nằm hỗn loạn, mảnh thủy tinh vung vãi tứ tán. Tệ nhất là những cánh cửa phân cách bằng kính trong suốt trị giá hàng trăm triệu đồng vỡ tan nát thành ngàn mảnh, nằm yên vị trên sàn, các mảnh kính còn sót được khung cửa giữ lại nhưng lởm chởm, trơ ra nhọn hoắt.
Nhân viên, khách khứa đứng nép hết về phía gần cửa thoát hiểm, sợ sệt bàn tán với nhau, thấy hai tên đại thiếu gia lù khù xuất hiện thì họ lập tức câm như hến ngay. Chán hơn nữa là lũ vệ sĩ của Nhật Huy, tên nào tên nấy nhìn te tua thê thảm, người không đi nổi, kẻ bầm dập khắp mình. Chưa kể vài tên được bệnh viện mời vào xơi nước vì gãy xương.
Rốt cuộc tên quái nhân dám đến gây loạn trong Dark?
Nhật Huy vừa nhìn thấy quang cảnh trên, mặt lập tức đen hơn bao công, ánh mắt diều hâu liếc nhìn xung quanh, muốn tìm cái người gây họa nhưng nhìn thế nào cũng không tìm thấy được. Lập tức điên tiết gắt ầm lên:
– Chuyện này là sao?
Toàn bộ nhân viên mặt cắt không còn hột máu, đùn đẩy nhau lùi dần về phía sau, tản dần ra chừa hẳn một lối đi rộng rãi dẫn đến nơi đang chiếu phim hành động. Quay gương mặt có đôi mắt giận dữ nằm dưới hàng chân mày nhăn tít nhìn vào chỗ trống đó, mặt Nhật Huy bắt đầu biến dạng đến mức xem phim kinh dị Mĩ còn đỡ sợ hơn.
Phía xa kia một thân ảnh diễm kiều đang đứng trên bàn cao chờn vờn trước đám vệ sĩ như một con mèo đang trêu ghẹo con mồi của mình, ánh mắt ngập tràn thích thú cùng coi thường. Đôi môi anh đào thi thoảng ngân nga vài tiếng xuýt xoa khi “vô tình” hại ai đó đi trồng răng, nâng mũi,…
Vừa thấy thân ảnh đó, Gia Huy như bị điện giật. Đó không ai khác chính là Minh Châu.
– Ngài Gia Huy… – Quốc Bảo không biết nãy giờ ở đâu, đột nhiên tiến đến bên cạnh Gia Huy nhỏ giọng: – Cô ấy… sẽ gặp nguy mất.
Nhíu mày nhìn cô gái trước mặt vẫn đang vô tư trêu ghẹo đám vệ sĩ, Gia Huy cố hạ giọng thật thấp:
– Mau tìm nguyên nhân. Cô ấy có vẻ bị chèn ép và cần được giải tỏa.
Đám vệ sĩ sau gần ba mươi phút rượt đuổi đều thất bại, thi nhau ngã uỵch xuống đất mà thở dốc. Nở một nụ cười mê cười, Minh Châu nhảy phốc khỏi bàn, đạp chân lên một tên vệ sĩ to lớn, la to:
– Ta muốn kẻ mạnh nhất ở đây!
Nhật Huy không nói không rằng, nhún người phóng thẳng đến chỗ Minh Châu, gương mặt lộ rõ hàn khí.
– Ngươi muốn chết nên đến đây nhờ ta kết thúc giùm sao?
Minh Châu không đáp lời, mắt hơi nhướng cùng đôi môi kẽ cong đầy mị hoặc. Gương mặt cô hiện lên một sự thỏa mãn và phấn khích đến kỳ lạ. Cô nửa như nói với Nhật Huy lại nửa như lẩm bẩm với chính bản thân mình, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng sắc lạnh âm vang:
– Cuối cùng thì ta cũng tìm được ngươi rồi, con mồi của ta.
Nói rồi Minh Châu từ từ bước đến bên cạnh Nhật Huy, thân người kiều mị dựa hẳn vào người cậu. Bất ngờ trước hành động kì lạ của cô nàng, Nhật Huy gần như không kịp phản ứng. Minh Châu đưa tay khẽ chạm vào vòm ngực rắn chắc của Nhật Huy, ngón trỏ và ngón giữa thay phiên nhau gõ gõ vào đó,… hồi lâu cô di chuyển đôi mắt yêu nghiệt của mình đến sát mặt Nhật Huy, khẽ phà một luồng khí nóng vào cổ cậu, môi cong ướt át như đang nỉ non:
– Máu ngươi… ngon đấy!
Giọng của Minh Châu tuy nhỏ và có thập phần êm dịu nhưng khi những từ kia vừa thoát ra khỏi khuôn miệng xinh xắn ấy lập tức tất cả mọi người đều đóng băng, miệng há hốc.
– Muốn hút máu ta? – Nhật Huy nhếch môi cười lạnh. – Ta sẽ dạy dỗ lại cô một cách đàng hoàng.
– Bắt ta đi!
Minh Châu đang dựa vào Nhật Huy bỗng đẩy mạnh, xoay người tung một cú đá vào mặt Nhật Huy, không kịp né khỏi cú đá, Nhật Huy lập tức té bật ngửa ra sau. Hung hăng quệt dòng máu đỏ thẩm bên khóe môi, Nhật Huy lạnh giọng:
– Ta hơi coi thường ngươi rồi. – Rồi lao vút về phía trước.
Minh Châu phía bên kia vẫn không tỏ ra sợ sệt, thi thoảng còn nhún mình đầy hào hứng, cô tiếp tục bắt đầu trò mèo vờn chuột. Thoắt phóng từ những tấm kính đầy mảnh vỡ lên sân khấu, rồi từ sân khấu phóng đến cửa và treo lủng lẳng khắp nơi có thể như đèn chùm, môi vẫn giữ nụ cười tươi tắn. Cô thoăn thoắt phóng mình từ nơi này sang nơi kia một các dễ dàng, nhưng không may, cô bị Nhật Huy dùng dây xích phóng đến trói lại và ngã lăn ra đất.
Nhật Huy gương mặt đầy tia tức giận vì bị nữ nhân trước mặt trêu đùa, nhanh chóng xốc áo Minh Châu đứng dậy dựa hẳn vào vách tường, đôi môi chậm rãi kéo thành một vệt thẳng tắp.
– Trò chơi đã kết thúc!
– Ngươi muốn hút máu ta? – Vẫn ngữ điệu nhẹ nhàng không chút run sợ, Minh Châu ngước đôi mắt xanh đại dương nhìn vào đôi mắt Nhật Huy. – Nếu ngươi có thể… – Minh Châu chậm rãi buông từng chữ cùng lúc kéo đôi môi anh đào đỏ mọng lên cao. Gương mặt cô có nét gì đó ngu ngơ khờ khạo vô hại nhưng lại có nét gì đó sắc nhọn độc ác và điên loạn khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Trong phút chốc nhìn vào đôi mắt đó, cả người Nhật Huy như đóng băng, cả cơ thể cơ hồ không nhúc nhích. Trên trán bắt đầu rịn mồ hôi, gân xanh trên tay và trán càng lúc càng nổi rõ hơn nhưng Nhật Huy không sao cử động được, chỉ biết đưa đôi mắt nhìn trừng trừng vào thân ảnh trước mặt.
Tất cả mọi người tại Dark đều nghẹt thở từ lúc Minh Châu bị Nhật Huy bắt được đến bây giờ, ai cũng nghĩ cô nàng sẽ lãnh một hậu quả vô cùng ghê gớm nhưng không hiểu sao họ chỉ thấy Nhật Huy đứng đờ ra cùng với vẻ mặt cực kì khó coi. Họ muốn lao đến tấn công nhưng không dám vì chưa được lệnh của Nhật Huy và vì họ biết họ không thể làm gì được người con gái trước mặt.
– Ngươi là nô lệ của ta. Còn muốn hút máu ta sao? – Minh Châu nói rồi từ từ rê đến cổ Nhật Huy. – Máu ngươi… Ta cảm thấy hơi đói…
Nhật Huy bắt đầu rùng mình, hơi thở nóng hổi đang phà vào cổ khiến từng lớp da gà cậu liên tục nổi lên, mắt cậu càng lúc càng mở to, gân xanh cũng gần như hằn hết trên cơ thể. Nhật Huy nắm chặt lấy con dao bạc mà cậu luôn thủ sẵn trong người, mặc cho cảm giác tê liệt cứ lan dần khắp cơ thể. Cậu thấy mình rã rời từng thớ thịt nhưng cậu không thể gục ngã, cậu – không – có – quyền – gục – ngã. Máu của Nhật Huy không thể bị lấy đi một cách nhục nhã ở nơi này, mà lại là bởi một nữ nhân. Cậu từng muốn chết nhưng trái tim lại ép buộc cậu phải sống. Cậu phải bảo vệ một thứ thiêng liêng cho đến khi nó phục sinh, thứ đó có ý nghĩa định mệnh đối với sự tồn tại của cậu. Dùng hết ý chí cuối cùng, Nhật Huy gầm lên rồi vung con dao bạc về phía trước.
Minh Châu không hề nao núng phóng mình ra xa khỏi lưỡi dao rồi lắc đầu tỏ vẻ thương cảm.
– Chậc… chậc! Ta đúng là xem thường ngươi rồi.
Minh Châu nhún người định tiếp tục trò chơi bỗng ngửi thấy một mùi hương cực kì quyến rũ. Mùi máu, mùi máu rất thơm nó làm Minh Châu thấy rạo rực. Nở một nụ cười ma quỷ, Minh Châu lao vút đi về hướng phát ra mùi máu.
Nhật Huy sau giây phút thoát ra khỏi sự khống chế của Minh Châu lập tức lồng lên như dã thú bị thương, thét lên bảo bọn tay chân đuổi theo.
|
Chương 34
Tác Giả: Tường Vy
Minh Châu lao đi một thoáng đã đến được nơi phát ra mùi máu.
Tay người đó bị một con dao bạc xuyên qua, máu từ đó không ngừng chảy ra thành dòng uốn éo quấn lấy cánh tay khiến nó trở nên đỏ rực. Nhìn chàng thanh niên trước mặt nghiến răng lại vì đau đớn, Minh Châu chỉ khẽ cười.
– Ngươi dùng máu của mình để quyến rũ ta sao?
– Cậu thèm máu đến mức không tha cho ai sao?
– Không! Ta chỉ muốn máu kẻ mạnh. – Minh Châu không ngần ngại mà trả lời ngay, rồi từng bước chầm chậm bước đến gần cậu thanh niên. – Máu tên lúc nãy cũng ngon đấy, nhưng ngươi đã tự nguyện thì…
Minh Châu cúi người xuống, cắm chặt răng mình vào nơi vết thương đang chảy máu của chàng trai, thỏa mãn hút từng dòng máu ấm nóng.
Cậu thanh niên nhíu mày, mồ hôi rịn ra như suối dù đang giữa đêm đông, sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch, răng nghiến chặt để bản thân không phát ra tiếng rên đau đớn, nhìn thân ảnh trước mặt đang say sưa rút đi nguồn sống của mình.
Một người không biết từ đâu chạy tới, đẩy Minh Châu ra khỏi người thanh niên thét lớn:
– Không được hút máu ngài Gia Huy.
Cậu thanh niên đó không ai khác chính là Gia Huy, từ khi cô làm loạn và đòi gặp người mạnh nhất thì Gia Huy đã lờ mờ nhận ra cơn khát máu đang hoành hành trong cơ thể Minh Châu, vì thế cậu đã lẳng lặng rời khỏi nơi đó để thực hiện kế hoạch lôi kéo Minh Châu đến đây.
– Ngươi là… – Minh Châu xoay người lại, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, chẳng những không giận dữ mà còn nở nụ cười đầy mị hoặc.
Gia Huy phất tay ra hiệu cho Quốc Bảo ngừng nói, tay nắm chặt bàn tay bị thương cố cho nó ngừng chảy máu, nhìn Minh Châu.
– Tại sao cậu chỉ muốn hút máu kẻ mạnh?
– Việc này… ưm… – Minh Châu đang nói giữa chừng bỗng khuỵu người xuống, ngã ngay vào vòng tay Gia Huy, đôi mắt nhắm lại đầy yên bình.
– Ngài Gia Huy… cô ấy…
– Cô ấy ngủ… – Gia Huy nói đến đó chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của nhiều người, lập tức giục Quốc Bảo. – Rời khỏi đây mau! – Rồi bế bổng Minh Châu, lao vút đến gốc cây lớn gần đó để trốn.
Đúng như Gia Huy dự đoán, tầm vài chục giây sau một tốp chừng mười người xuất hiện ở nơi Gia Huy vừa rời khỏi, quanh quất tìm kiếm.
– Lạ thật… Lúc nãy tôi nghe mùi máu ở đây mà. – Một người lên tiếng sau một tìm kiếm dấu tích nhưng thất bại, lập tức được sự hưởng ứng của những người bên cạnh.
– Tôi có linh cảm không tốt về cô gái đó. – Một người khác, vẻ mặt trầm ngâm lên tiếng. Cô ta có khả năng khống chế được ngài Nhật Huy.
– Chúng ta phải về báo với ngài chủ tịch. – Một người khác sau khi chăm chú nghe người trước phân tích thì cũng lên tiếng. – Đây là chuyện rất hệ trọng.
Những người còn lại cũng nhanh chóng đồng ý rồi rời đi với vẻ mặt cực kì nghiêm trọng.
Phía sau gốc cây, Gia Huy cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn cô gái đang say sưa ngủ trong lòng mình như một con mèo nhỏ, lòng không tin được cô lại có khả năng vô cùng dị thường đến thế. Chuyện này chắc sẽ kinh động đến hội đồng Vampire. Cậu phải làm sao để tiếp tục bảo vệ cô gái này đây?
– Ngài Gia Huy… ngài có sao không? – Quốc Bảo từ một nơi khác chạy đến, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Gia Huy.
– Ta không sao. Chúng ta đi mau đi, mùi máu của ta đã lan rất xa rồi.
Khi mặt trời le lói những tia sáng đầu tiên, bầu trời dần sáng, mọi thứ lúc tỏ lúc mờ. Bầu trời trong vắt buổi sáng thật đẹp, nó mang một màu xanh thanh thoát, dịu nhẹ. Tiếng chim ríu rít chuyền cành nghe thật vui tai. Trong khuôn viên ngôi biệt thự rộng lớn, một bãi cỏ xanh mượt còn vương lại ít sương ban tối, long lanh và trong suốt. Hơi thở se se lạnh của buổi sáng đầu đông phả vào không gian, lẩn khuất từng ngóc ngách.
Trong căn biệt thự xa hoa, một cô gái xinh xắn đang yên giấc trên chiếc giường màu xám, mái tóc đen dài xõa tung, che đi một phần làn da trắng nõn, và đôi môi anh đào cong cong, sự hiện diện của cô dường như làm bừng sáng căn phòng tràn ngập sắc màu u tối lạnh lùng này. Đôi mi quạt xếp khe khẽ lay động rồi từ từ mở ra khi những tia nắng của ban mai đang nhảy nhót trên gương mặt.
– Ơ… oáp! – Tôi ngáp thật dài, mở mắt nhìn trần nhà lạnh tanh, tôi bật dậy, vò rối tung mái tóc, gãi gãi cái cổ, vươn vai nhìn ra cửa sổ với đôi mắt mở không lên, những tia nắng đang thi nhau chiếu thẳng vào mặt khiến tôi hơi chói, tôi mò mẫm thò chân xuống giường tìm đôi dép chợt đớ người.
“Ở đây là…”
– Cậu dậy rồi sao? – Một bóng người to lớn từ nơi cửa bước vào.
– Sao tôi lại ở đây? – Tôi trợn mắt nhìn Quốc Bảo.
Không đáp lại lời tôi, Quốc Bảo yên lặng đứng ngay cửa, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn chằm chằm vào tôi như muốn xuyên thủng. Hơi ngơ ngác với thái độ của Quốc Bảo, tôi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh quát lên:
– Này!
– Cậu không nhớ gì sao?
Đáp lại lời Quốc Bảo là cái đầu lắc cùng gương mặt ngu ngơ của tôi.
Quốc Bảo cũng thôi không nhìn tôi nữa, quay lưng đi.
– Ngài Gia Huy đang ở thư phòng. Đến đó rồi sẽ rõ.
Tôi cảm thấy khó hiểu nhưng cũng nghe theo, lếch thếch lê từng bước trên hành lang, đẩy nhẹ cánh cửa có cái bảng đề chữ “Thư phòng”. Tôi thấy Gia Huy ngồi trên chiếc ghế xoay, hai mắt nhắm nghiền, sau lưng cậu là một tủ sách cao đến trần nhà.
“Tên này định ôm sách ngủ hay sao vậy?” – Tôi nghĩ thầm rồi từ từ tiến lại gần.
Tôi đi thật chậm và nhẹ nhàng, nhìn từ xa tôi đã thấy gương mặt Gia Huy phảng phất nét mệt mỏi, mái tóc đen tím rũ xuống che đi đôi mày rậm nam tính, đôi mắt tinh anh sáng ngời khép lại thật bình yên khác hẳn cảm giác lạnh lùng xa cách khi tỉnh giấc. Len lén trộm nhìn Gia Huy, tim tôi đập thịch một cái rõ to. Gia Huy rất đẹp, một nét đẹp mạnh mẽ, cứng rắn pha chút thanh tú, mềm mại, dịu dàng. Bất giác tôi đưa tay lên định chạm vào đôi môi mỏng cương nghị, bỗng Gia Huy thở một hơi mạnh vào tay tôi làm tôi giật mình rụt tay lại, vô tình va trúng quyển sách đặt trên bàn khiến nó rơi xuống. Mặt đỏ bừng vì hành vi vụng trộm ngốc nghếch của mình, tôi luýnh quýnh cúi xuống nhặt cuốn sách lên.
Giật mình tỉnh giấc, Gia Huy mở mắt nhìn tôi đang cúi xuống nhặt sách, lên tiếng.
– Tỉnh rồi à? – Gia Huy mở đôi mắt còn vương chút ngái ngủ nhìn tôi, lười nhác nằm yên không ngồi dậy.
“Tỉnh rồi à? Câu này đáng lẽ phải để tôi nói mới hợp lẽ chứ? “ – Tôi nhíu mày, cảm giác vụng trộm lúc nãy cũng đã biến mất, thay vào đó là nỗi thắc mắc khi nãy Quốc Bảo gieo vào lòng tôi.
– Ngày hôm qua… tôi đã làm gì sao?
– Cậu không nhớ? – Gia Huy ngồi thẳng dậy nhìn tôi, đôi mày rậm khẽ nhíu lại, trong thoáng chốc gương mặt lại quay lại vẻ mặt lạnh lùng vốn dĩ.
“Sáng sớm mà hai người này bị gì thế nhỉ cứ lần lượt hỏi tôi không nhớ sao. Không nhớ thì tôi mới phải hỏi, chứ biết rồi tôi hỏi làm chi. Hai tên này quả là ấm đầu.” – Tôi nghĩ thầm trong bụng thế thôi chứ nào dám nói ra nên đành tiếp tục lắc đầu.
Gia Huy khẽ mím môi rồi nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi:
– Ngày hôm qua cậu đã đến phá tung bữa tiệc của Nhật Huy và đòi hút máu Nhật Huy.
|
Chương 35
Tác Giả: Tường Vy
Tôi trợn tròng mắt to như hai cái chén, miệng mở lớn hết cỡ, méo xẹo. Sau năm phút hoàn toàn bất động, tôi hét lên:
– Đùa sao?
Dường như không quá bất ngờ với phản ứng của tôi, Quốc Bảo khẽ lên tiếng:
– Nếu ngài Gia Huy không tự cắt tay mình lôi kéo cậu đến có lẽ cậu đã hút máu ngài Nhật Huy rồi.
Tôi lại tiếp tục há hốc mồm, cơ thể bỗng rùng mình, gai ốc dựng đứng cả lên, mãi một lúc sau đầu tôi từ từ gục xuống, hai vai xụi lơ như gãy rồi. Bên tai lại nghe tiếng Gia Huy.
– Vậy ngày hôm qua. Cậu nhớ những gì?
Tôi vẫn không ngẩng đầu lên, vò vò mái tóc, lầm bầm:
– Hôm qua… tôi rơi từ sân thượng xuống. Rồi…
Nói tới đây tôi nín thinh, nếu tôi nói ngày hôm qua tôi giả làm bạn gái Duy Phong thì Duy Phong sẽ bị xóa kí ức mất, tôi cắn chặt môi, quyết không thể để kí ức vừa mới được hình thành trong Duy Phong bị xóa bỏ.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt chờ đợi của hai người, ra vẻ đau đầu, ủy khuất:
– Tôi… tôi… không nhớ gì cả…
Gia Huy nhìn tôi với ánh mắt xen chút hoài nghi rồi lẩm bẩm gì đó với Quốc Bảo. Một lúc lâu cả hai quay sang nhìn tôi, Quốc Bảo lại nhìn tôi dò xét rồi lên tiếng:
– Trước giờ chưa có ma cà rồng nào giống cậu cả. Cậu phải cẩn thận đấy.
Tôi chưa kịp hiểu ý của Quốc Bảo thì tôi thấy Gia Huy đứng dậy, thân người to lớn cúi xuống sát mặt tôi, đôi mắt đen tím ánh lên sự dịu dàng.
– Tôi sẽ bảo vệ cậu.
– Tôi… tôi… tôi đã nói không cần sự giúp đỡ của các người mà. – Tôi quay mặt đi, cố che giấu đôi gò má nóng rực cùng tiếng đập thình thịch phản chủ của trái tim.
Không nhìn Gia Huy, nhưng tôi có cảm giác cậu đang nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt lạnh lùng hàng ngày của cậu hôm nay sao ấm áp lạ, làm tim tôi liên tục lỗi nhịp.
– Quốc Bảo, Minh Châu phải đi học. Chuẩn bị cho cậu ấy đi. Tôi đi trước.
Tôi dường như nghe được tiếng cười dịu dàng của Gia Huy, bàn tay to lớn khẽ xoa đầu tôi rồi bước đi.
oOo
Bóng lưng Gia Huy vừa khuất sau cánh cửa, Quốc Bảo lập tức cầm cây kéo nhọn từ từ tiến tới gần tôi. Tôi trợn mắt nhìn cây kéo trên tay Quốc Bảo, lòng thầm hoảng sợ không lẽ cậu ta định một nhát kết liễu tôi sao?
–Hơ… hơ gì vậy? – Tôi khẽ nuốt nước bọt, nhìn cằm cằm vào cây kéo trên tay Quốc Bảo, lắp bắp.
–Cắt tóc. Cậu tính không đi học à? – Quốc Bảo lại giương đôi mắt khó hiểu nhìn tôi.
– Ớ… – Tôi kêu lên một tiếng rồi mới sực nhớ lại, tóc tôi hiện giờ dư sức làm hung khí giết người, nhe răng cười hềnh hệch cho đỡ tẽn tò, tôi quay lưng lại để Quốc Bảo dễ dàng tác nghiệp.
Sau năm phút cắt cắt tỉa tỉa, Quốc Bảo đạp tôi bay vào nhà vệ sinh còn cái gì mà cho tôi năm phút để sửa soạn, cậu ta đúng là đồ hai mặt, trước mặt Gia Huy thì cung cung kính kính còn đối với tôi thì như Satan bắt nạt cún con, à không phải, bắt nạt một mầm xanh của đất nước. ( Mầm mống gây họa thì có)
Sau khi yên vị trong nhà vệ sinh sau phát đạp của Quốc Bảo, tôi mới có cơ hội nhìn bản thân trong gương, vẫn là cái đầu tóc sùm sụp che gần nữa gương mặt, cái tên này cứ như quái vật ấy, chỗ nào ngắn chỗ nào dài cậu ta đều cắt giống y chang hôm qua, đúng là quái vật.
Đang miên man suy nghĩ thì tôi nghe tiếng đập cửa đùng đùng bên ngoài, cùng tiếng hét chói tai của cậu ta.
– 6 giờ 46 rồi đó!
– Biết rồi! – Tôi cũng hét to không kém trả lời cậu ta rồi bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
oOo
Không thèm để ý Quốc Bảo đang ngồi trên ghế, tôi vác cặp tính đi thẳng, chợt nghe tiếng cậu ta gọi mới miễn cưỡng quay lại.
– Đeo kính này!
Tôi đưa tay chụp lấy cặp kính nobita Quốc Bảo ném cho mình rồi nhanh chóng đeo vào mắt, lập tức đầu óng xoay mòng như chong chóng.
– Oái sao mà chóng mặt vậy?
– Vì mắt cậu có ma lực đặc biệt. – Quốc Bảo trả lời ngắn gọn rồi nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt nâu sẫm dường như lóe lên vài tia ma mãnh, bất chợt Quốc Bảo ghé sát mặt vào cổ tôi, thì thầm. – Máu cậu… ngon đấy.
Cơ thể tôi lập tức phản ứng, miệng méo xẹo cả thước, mắt mở to trợn trừng nhìn khoảng không trước mặt, cơ thể bỗng rùng mình một cái rồi da gà da vịt thi nhau nổi lên từng mảng, nhất thời… đơ!
Dường như nụ cười trên môi Quốc Bảo càng trở nên đậm nét, lại cúi xuống phà vào cổ tôi một luồng khí ấm nóng.
– Tôi… hơi đói…
Tôi lại tiếp tục há hốc mồm cho người đếm răng, tôi bắt đầu có cảm giác trước mặt không phải là một thanh niên đang mở nụ cười nụ cười quyến rũ mà là ác quỷ Satan nhe hàm răng lởm chởm, một tên hỗn đản biến thái đang tấn công… con trai nhà lành. Sau năm phút hoàn toàn bất động, chịu hết nổi cái cảm giác ớn lạnh Quốc Bảo mang tới, tôi nhe răng phập ngay vào cổ cậu ta.
Quốc Bảo trợn ngược mắt, há hốc miệng, cậu ta bất ngờ và đau tới nổi chết đứng, mãi ba giây sau cậu ta mới thét lên như lợn bị thọc tiết, nhảy tưng tưng ra khỏi người tôi, lắp bắp không thành tiếng:
– Cậu… cậu…
– Cậu cậu cái đầu anh. Biến thái à? – Tôi trợn tròng mắt, bắt đầu phun ngọc, cái cặp trên tay cũng tống thẳng vào người Quốc Bảo. – Hôm nay trời nóng quá đúng không? Anh ăn nhằm cơm thiu rồi lên cơn tưng tưng phải không? Anh đừng lo… – Tôi dừng lại, nở nụ cười... dã man. – Tôi – sẽ – giúp – anh – bình – thường – trở – lại – nhanh – thôi! Này thì ngon này! Đói này! Tôi cho anh đi gặp tổ tiên để biết thế nào là đói nhé! – Khuyến mãi sau từng chữ “vàng ngọc” mà tôi hét ra là những cú đá “bôm bốp” sặc mùi bạo lực vào cái thây đang nằm la oai oái dưới đất.
Dừng lại sau giây phút mỏi chân, tôi co gối chống tay đứng thở hồng hộc, không quên ngắm lần cuối cái thây rên ư ử dưới đất vì tội chơi dại.
Quốc Bảo nhăn nhó đứng dậy, quăng trả cái cặp cho tôi, nói như sắp hụt hơi:
– Cậu… dã man quá đó! Tôi chỉ diễn tả hành động của cậu với ngài Nhật Huy đêm qua thôi.
Bùm!
“Tôi vừa nghe cái quái gì thế ? Tôi… tôi đã hành động như vậy sao? Tôi… biến thái!”– Hai chữ cuối cùng hiện lên trong đầu khiến tôi chết đứng. – “Từ bao giờ tôi trở nên biến thái như vậy chứ?”
Chớp chớp đôi mắt sắp ứ nước vì sốc, hận vì không thể tự ngất ngay lúc này, tôi quay lưng chạy thẳng với gương mặt trắng toát, tái mét cam đoan chung vô diệm còn phải bái làm sư phụ.
|