Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh
|
|
Chương 42: Sự thật và giả dối P2. Bốn chiếc container đứng yên trên đường FFC30 cột mốc số 14, cả con đường vắng lặng chỉ còn nghe tiếng gió vi vu thổi. Moon và Sky ngồi trên chiếc xe số 7 cả hai hiện rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt. - Sao 5 chiếc xe đột nhiên không chạy được nữa vậy anh Sky?- Moon. Sky đang chăm chú nhìn màn hình laptop, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. - Bị vô hiệu hoá rồi.- Sky. - Ông ta đã phát hiện ra sao?- Moon. - Ừ! Mau chóng rời khỏi đây mau!- Sky. - Nhưng còn lô hàng thì sao anh? Anh có cách nào cho nó hoạt động lại được không?- Moon. - Anh cũng không có cách nào chỉ có tiểu thư mới phá được vòng đai này vì nó rất hoàn hảo.- Sky. - Giờ sao đây anh?- Moon. - Có tín hiệu của trực thăng và ôtô. Mau lên ông ta tới rồi.- Sky vội gấp chiếc laptop và nhanh chóng kéo Moon ra khỏi xe. - Tất cả ra hết xe! Chúng đang tới.-Sky nói qua bộ đàm báo hiệu cho những tên đàn em đang trong xe. Từ trên cao 7 chiếc trực thang đang bay tới từng người trong chiếc trực thang thả dù xuống, chiếc Porsche 356A lao tới đậu áp sát chiếc container cuối cùng. Trên xe ông Trần cùng hai vệ sĩ bước xuống với vẻ lạnh lùng, đôi mắt nhìn Moon và Sky như muốn nuốt chửng lấy. Moon nhìn ông Trần bằng đôi mắt căm thù, đôi bàn tay nắm chặt lại, Sky nhìn ông Trần một lượt nhẹ nhàng rút khẩu Kp04 lên nòng chĩa thẳng về phía ông Trần, hai tên vệ sĩ rút súng chĩa thẳng vào Sky và Moon. Khi Sky rút súng cũng là lúc tất cả 20 đàn em cùng rút súng chĩa thẳng về những tên đang thả dù xuống mà bắn gây ra những tiếng "bằng" nghe thật ghê tai, máu cùng mấy cái xác rơi từ trên cao tiếp mặt đất từ từ và cùng với đó là liên tiếp những cơn mưa súng từ trong máy bay được xả xuống chỗ đàn em của Moon và Sky. - Khá lắm! Chúng mày sẽ phải nhận lấy cái chết thôi.- Ông Trần. - Ai nhận lấy cái chết thì chưa biết được.- Sky. - Ông sẽ phải trả giá cho những tội ác mà ông đã làm.- Moon rút khẩu súng trong thắt lưng chĩa thẳng vào ông Trần. Cùng lúc này 18 chiếc xe ôtô con lao nhanh tới, chúng bước xuống xe chĩa súng về phía Moon và Sky và chạy tới bao vây tất cả lại thành hình tròn. - Chúng mày cũng giỏi tráo người đó!- Ông Trần. - Quá khen! Bất ngờ chứ ông Trần?- Moon. - Ha ha! Chúng mày nghĩ tao là ai mà dễ đánh bại thế?- Ông Trần nhếch môi nhìn Moon và Sky. Moon cùng Sky tỏ ra khinh bỉ, cả hai đã tráo người trên 5 chiếc container ngay trạm Black. " Trên con đường xe vẫn đi lại tấp nập, chiếc xe container lao nhanh trên đường. Sau 5 phút sau chiếc xe container xuất hiện từ xa cách trạm Black 5km. Tại trạm Black là năm viên cảnh sát Năm chiếc container từ từ dừng bánh, một tên bước ra tỏ vẻ khúm núm. - Chào các anh công an!- Sát thủ. - Giấy tờ đâu?- Viên cảnh sát. - Đây thưa anh!- Sát thủ. - Chở rượu sao? Cho chúng tôi kiểm tra.- Viên cảnh sát. - Ấy ấy! Như thế các anh giết em mất!- Sát thủ. - Cậu vẫn sống đó thôi chết đâu mà chết? Vớ vẩn lui ra cho chúng tôi kiểm tra.- Viên cảnh sát. Tên sát thủ rút trong túi áo ra một sấp tiền dúi vào tay viên cảnh sát. - Các anh thông cảm cho chúng em nếu kiểm tra thì sẽ đổ vỡ và rượu sẽ mất ngon lúc đó chúng em biết bán cho ai?- Sát thủ. - Anh đừng làm vậy không chúng tôi sẽ lôi anh về cục đó!- Viên cảnh sát. - Em xin lỗi em sai rồi anh, mong các anh bỏ qua cho chúng em!- Sát thủ. - Được rồi để chúng tôi kiểm tra.- Viên cảnh sát. Nhân lúc cảnh sát tiến tới các xe container tên sát thủ từ từ rút trong tay áo một khẩu súng chĩa vào sau gáy viên cảnh sát. - Mày đứng yên không tao bắn vỡ sọ mày!- Sát thủ. - Cậu... cậu... sao giám?- Viên cảnh sát. - Sao tao không giám? Mày nghĩ mày là ai? Cảnh sát à? Ha ha chúng mày đều phải chết! Đường sống không đi lại đâm đầu vào cái chết! Ha ha.- Sát thủ. - Tất cả chúng mày đứng yên không tao bắn vỡ sọ nó!- Tên sát thủ. Bốn viên cảnh sát đồng loạt quay người lại khi nghe những lời đe doạ của tên sát thủ thì cũng là lúc đồng loạt bốn khẩu súng được dí ngay sau gáy các viên cảnh sát. - Đứng yên. Dơ hai tay lên.-Những tên sát thủ đồng thanh quát lớn. Năm viên cảnh sát vẻ mặt lo sợ khi súng ngay sau gáy, những tên sát thủ nở một nụ cười nhan hiểm. - Xử.- Sát thủ. Tên sát thủ vừa dứt lời thì đồng loạt năm khẩu súng được bóp cò. Đoàng... đoàng... Tiếng súng làm xoá tan bầu không khí đầy chết chóc đó, lần lượt năm tên sát thủ từ từ ngã xuống đường và hai mươi tên gần đó cũng ngã xuống từ từ mà không kịp trở tay. Khi năm tên sát thủ chưa kịp nổ súng thì chúng đã bị bắn chết ngay tức khắc. Moon, Sky cùng đàn em đứng đó với làn khói thuốc súng bay mờ mờ, trên nền đất là những cái xác hoà chung màu máu đỏ tươi và mùi tanh nồng bốc lên thật khó chịu làm cho người ta có cảm giác rợn người khi nhìn cảnh này. Năm viên cảnh sát kia chính là Sky, Moon cùng đàn em đã cải trang để cướp lô hàng. - Mau thu dọn sạch sẽ đi. Lấy đồ chúng thay vào, mau lên thời gian chỉ có 5 phút thôi.- Sky. - Tất cả phải thật cẩn thận.- Moon. Sau vài phút xong mọi việc camera và máy nghe lén được Sky kết nối lại, tất cả lại trở về như quỹ đạo của ông Trần " Một nụ cười trên môi. - Mai Thanh Hương con gái độc nhất của Mai Hắc Lâm chủ tịch tập đoàn dầu khí A.J thế giới.- Ông Trần nhìn Moon đầy đắc ý. - Ông không có tư cách nói tên ba tôi.- Moon tức giận nhìn ông Trần. - Ha ha! Cháu giờ trở thàng mồ côi nhỉ! Thật tội nghiệp!- Ông Trần. - Câm mồm chó của ông lại.- Moon. Vệ sĩ Jack thấy vậy liền chĩa súng về phía Moon bóp cò nhưng ông Trần ra lệnh không bắn. Ông Trần nhìn Moon tỏ vẻ nuối tiếc và cảm thông. - Sao cháu lại nói với người lớn thế? Tội cho cháu tôi không có ba dậy dỗ đây mà.- Ông Trần. - Ông đừng tỏ ra nhân hậu, tôi phỉ nhổ vào lời quan tâm của ông.- Moon. - Cháu có muốn biết ai đã hại ba cháu không?- Ông Trần. - Chính ông chứ không ai khác! Hôm nay ông phải đền mạng cho ba tôi!- Moon quát lên đầy uất hận. - Cháu nhầm rồi! Người hại ba cháu không phải ta. Cháu phải nghe ta nói đã!- Ông Trần. - Ông đừng hòng lừa tôi! Lốt cáo già của ông không qua được tôi đâu.- Moon. - Người hại ba cháu chính là Hoàng Gia Phúc ba của Hoàng Yến Nhi. Ông ta đã trực tiếp gây ra cái chết cho ba cháu và Hoàng Yến Nhi đã gián tiếp gây ra cái chết của ba cháu.- Ông Trần. Ông Trần vừa nói vừa nhìn Moon bằng sự đau đớn. Bàn tay Moon càng siết chặc lấy khẩu súng, khuôn mặt đầy căm thù nhìn ông Trần. - Đến giờ này ông còn muốn vu khống tội lỗi của ông cho ba con chị ấy sao? Ông chẳng bằng loài cầm thú.- Moon. - Ta nói cháu sẽ không tin nhưng nếu một người biết rõ về cái chết của ba cháu thì cháu nghĩ sao?- Ông Trần. Trong đôi mắt đen long lanh kia là một nỗi đau khôn cùng, Moon nhìn ông Trần bằng cái nhìn xoáy sâu trong đôi mằt to tròn tàn độc kia nhưng lại không thấy sự giả dối trong đó mà là một sự đau xót, thoáng chút giật mình và trong lòng có chút hoang mang lo lắng hoà chung với sự đau đớn và căm thù. Cảm giác của Moon lúc này đều hỗn loạn và đang dần lạc vào sự rối loạn và thù hận lên tới đỉnh điểm. - Ông câm miệng đi! Đừng dùng những ngôn từ xảo quyệt của ông để lừa Hương.- Sky. - Sao cháu nghĩ sao? Có muốn gặp người đó không?- Ông Trần. - Em đừng tin ông ta! Ông ta là con người xảo quyệt đâ`
|
ần. - Em đừng tin ông ta! Ông ta là con người xảo quyệt đầy mưu mô, điều gì ông ta cũng có thể dàn xếp được.- Sky quay sang nhìn Moon. - Tôi muốn gặp người đó!- Moon. - Ta sẽ cho cháu đi gặp người đó ngay bây giờ.- Ông Trần tỏ vẻ đắc ý. - Với điều kiện!- Moon. - Cháu cứ nói đi.- Ông Trần. - Cho họ đi đi!- Moon nhìn sâu trong đôi mắt ông Trần. - Cho họ đi sao? Cũng được thôi dù sao thì chuyện này là của riêng ta và cháu.- Ông Trần. - Không! Em đừng tin ông ta.- Sky. - Đây là chuyện về gia đình em về cái chết của ba mẹ em. Em muốn biết sự giả dối mà ông ta tạo ra.- Moon. - Đừng! Nghe anh! Sống chúng ta cùng sống, chết chúng ta cùng chết.- Sky. - Anh đi đi! Anh phải trở về để phúp chị ấy!- Moon. - Tiểu thư cần em! Mọi người cần em! Em đừng tin ông ta.- Sky. - Anh đi đi!- Moon quát lớn. Sky nghe thế thì chỉ biết còn cách lùi lại và rời đi cùng đàn em mà trong lòng thì không đành. Moon nhìn Sky lên xe đi khuất thì lên tiếng. - Giờ tôi xem ông dở trò gì nào?- Moon. - Mau cho người đó ra đây!.- Ông Trần.
ần. - Em đừng tin ông ta! Ông ta là con người xảo quyệt đầy mưu mô, điều gì ông ta cũng có thể dàn xếp được.- Sky quay sang nhìn Moon. - Tôi muốn gặp người đó!- Moon. - Ta sẽ cho cháu đi gặp người đó ngay bây giờ.- Ông Trần tỏ vẻ đắc ý. - Với điều kiện!- Moon. - Cháu cứ nói đi.- Ông Trần. - Cho họ đi đi!- Moon nhìn sâu trong đôi mắt ông Trần. - Cho họ đi sao? Cũng được thôi dù sao thì chuyện này là của riêng ta và cháu.- Ông Trần. - Không! Em đừng tin ông ta.- Sky. - Đây là chuyện về gia đình em về cái chết của ba mẹ em. Em muốn biết sự giả dối mà ông ta tạo ra.- Moon. - Đừng! Nghe anh! Sống chúng ta cùng sống, chết chúng ta cùng chết.- Sky. - Anh đi đi! Anh phải trở về để phúp chị ấy!- Moon. - Tiểu thư cần em! Mọi người cần em! Em đừng tin ông ta.- Sky. - Anh đi đi!- Moon quát lớn. Sky nghe thế thì chỉ biết còn cách lùi lại và rời đi cùng đàn em mà trong lòng thì không đành. Moon nhìn Sky lên xe đi khuất thì lên tiếng. - Giờ tôi xem ông dở trò gì nào?- Moon. - Mau cho người đó ra đây!.- Ông Trần.
|
Chương 43: Niềm tin sụp đổ. Một bà lão với gương mặt phúc hậu, nhưng bà lại có một đôi mắt sắc xảo, lọm cọm bước đi theo sau là hai tên sát thủ. Moon nhìn bà lão thật kỹ, bà lão thì nhìn Moon bằng ánh nhìn sắc nhọn suy xét. Nhưng khi bà nhìn chiếc vòng cổ hình con én mà Moon đeo thì bà lập tức thay đổi sắc mặt. Bà vui mừng khôn xiết ùa lại ôm Moon khóc như một đứa bé làm Moon không biết phải làm sao để an ủi bà lão. - Cuối cùng... ông trời cũng để... tôi gặp lại được... tiểu thư rồi! Hu hu!- Bà lão nói trong tiếng nấc ngẹn ngào. Moon vỗ về an ủi bà lão như vỗ về một đứa trẻ con vậy. Trong đầu Moon thì một mớ hỗn loạn của kí ức rời rạc, mờ mờ, ảo ảo tất cả đều rất mơ hồ đối với Moon. Chính Moon không còn nhớ ra bà lão này là ai nữa, đời thật biết đùa. - Bà đừng khóc nữa! Chẳng phải bà đã tìm thấy cháu rồi sao?- Moon. - Phải rồi! Tôi đã tìm được tiểu thư rồi!- Bà lão buông Moon ra và lau đi những giọt nước mắt. - Tiểu thư đã khôn lớn thế này rồi! Tiểu thư có khoẻ không? Cuộc sống có khổ không? Già này rất nhớ tiểu thư.- Bà lão nhìn Moon một lượt. - Cháu khoẻ! Cuộc sống tốt! Nhưng bà là?- Moon. - Tiểu thư đã quên bà già này rồi sao?- Bà lão. - Cháu thật sự xin lỗi bà! Cháu không nhớ ra.- Moon. - Già này là quản gia của gia đình tiểu thư từ lúc tiểu thư còn chưa chào đời cho đến khi ông chủ qua đời và tiểu thư bị thất lạc.- Bà lão. - Quản gia? Bà là? Sao có thể?- Moon dần dần nhớ ra bà lão trước mặt mình là ai. Bà lão trước mặt Moon chính là người quản gia của gia đình Moon năm xưa, những giọt nước mắt lăn dài trên má khi Moon nhớ lại nụ cười hiền hậu của ba mình. Có ai biết rằng Moon rất nhớ ba! Nhớ nụ cười hiền hậu, nhớ giọng nói ấm áp của ba năm xưa rất nhiều! Giọng nói của bà quản gia kéo Moon về với thực tại. - Bao năm qua tiểu thư ở đâu?- Bà lão. - Cháu đã được gia đình họ Hoàng cưu mang. Họ rất tốt và đặc biệt là tiểu thư nhà họ rất tốt bụng nếu bà gặp chị ấy cháu đảm bảo bà sẽ thích chị ấy.- Moon đầy hạnh phúc. - Nhà họ Hoàng? Hoàng Gia Phúc sao? - Bà lão. - Vâng chính là họ! Sao vậy bà?- Moon. Khuông mặt bà lão trở nên tái nhợt, trong đôi mắt sắc xảo kia ánh lên cái nhìn lạnh giá khiến Moon cũng phải sợ hãi. Ông Trần đứng đó xem toàn bộ với một nụ cười thần bí trên môi. - Giờ cháu đã tin ta chưa?- Ông Trần. - Ông im đi!- Moon quay sang nhìn bà lão. - Bà cho cháu biết ai là người gây ra cái chết của ba cháu?- Moon. - Chuyện này... thì... ta.- Bà lão ngập ngừng. - Bà nói cho cháu biết đi! Có phải tất cả là do ông ta làm?- Moon chỉ thẳng tay về phía ông Trần đầy phuẫn uất. - Không!- Bà lão. - Không? Tại sao lại thế chứ? Tại sao?- Moon dần dần mất bình tĩnh. - Cháu hãy bình tĩnh nghe ta nói! Mười ba năm trước đây ông chủ và ông Hoàng Gia Phúc cạnh tranh trên thương trường, do ông Hoàng có những vụ làm ăn phi pháp đã bị ông chủ phát hiện, sau nhiều lần ông chủ khuyên can ông Hoàng thì ông ta đã đồng ý sẽ cải tà quy chính nhưng ông ta lại ngấm ngầm sai người bắt cóc tiểu thư để uy hiếp ông chủ lấy lại tất cả chứng cứ buộc tội của ông ta. Sau khi ông chủ hứa sẽ đưa hết bằng chứng cho ông ta thì ông ta yêu cầu ông chủ tới căn nhà hoang đón tiểu thư. Sau đó tôi không thấy ông chủ trở về nữa và tôi biết được tin một căn nhà hoang bị cháy, vài ngày sau thì người ta xác nhận và chuyển hài cốt của ông chủ về. Công ty thì đã bị bán lại cho nhà họ Hoàng, nhà cửa cũng bị nhà nước tịch thu vì lý do ông chủ tham ô. Tôi đi tìm cô chủ nhiều lần mà không thấy tin tức may mà nhờ ông Trần giúp già này tìm được tiểu thư không thì già này chết cũng không tìm được tiểu thư.- Bà lão nói trong nước mắt. Khi nghe những lời bà lão nói khiến Moon choáng váng đứng không vững, tâm trạng lúc này của Moon là sự thất vọng, chen lẫn sự căm ghét. Một niềm tin đặt vào một người hoàn toàn sụp đổ, trái tim đau nhói lên như có hàng vạn mũi kim đâm vào trái tim, vết thương đang rỉ máu. - Cháu không tin! Bà gạt cháu đúng không? Bà gạt cháu đúng không bà? Bà nói đi!- Moon lay thật mạnh vai bà lão. - Đó là sự thực thưa tiểu thư.- Bà lão. - Cháu không tin! Chị ấy không gạt cháu đâu! Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây.- Moon hét lên trong tuyệt vọng. - Tiểu thư nên nhớ rằng nhà họ Hoàng đã hại ông chủ. Họ phải trả giá cho tất cả!- Bà lão. - Ba cháu! Tại sao họ lại làm thế chứ? Tại sao?- Moon hét lên đau đớn. - Tất cả vì đồng tiền.- Bà lão. - Không thể nào!- Moon. Trái tim Moon như bị ai bóp nghẹt lấy, giờ thì cô nhóc không còn biết tin ai nữa vì tất cả những điều cô nhóc nghe là của chính người quản gia của gia đình trước kia thì sao có thể nhầm lẫn được nhưng người mà cô nhóc tin tưởng suốt bao năm qua chả nhẽ lại gạt cô? Sự thù hận của Moon luôn sôi sục trong lòng và Moon luôn mong sẽ có ngày trả thù cho ba nhưng lúc này thì Moon lại không muốn trả thù vì người mà Moon phải trả thù lại là người mà rất mực yêu thương và quý trọng. Tâm trạng cô nhóc rơi vào hỗn loạn, bế tắc không có cách nào thoát ra nổi. Nở một nụ cười đầy đắc ý thoáng qua rồi vụt tắt, ông Trần nhìn Moon bằng cái nhìn xót xa, đầy thương cảm. - Cháu có muốn ta giúp cháu trả thù nhà họ Hoàng không?- Ông Trần. - Tiểu thư! Họ đã hại ông chủ tiểu thư không thể tha thứ cho họ được! Tuyệt đối không!- Bà lão. - Cháu nên nhớ rằng nhà họ Hoàng mới là kẻ thù của cháu!- Ông Trần. - Họ là kẻ thù? Họ đã giết hại ba?- Moon. - Đúng thế! Họ đã hại ông chủ. Họ khiến tiểu thư phải mồ côi.- Bà lão. Đôi mắt đen long lanh trở nên đỏ ngầu chứa đựng sự đau đớn, xót xa và cả sự thù hận nhìn thẳng vào không gian vô định. - Tôi muốn ông giúp tôi trả thù họ!- Moon. - Tốt! Ta sẽ giúp cháu!- Ông Trần tiến lại phía Moon vỗ vai cô nhóc. Bỗng một cơn gió thổi qua khiến cho những tên sát thủ và vệ sĩ ngã từ từ xuống nền đất làm cho ông Trần rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng ông hiểu ra đó là loại thuốc mê nên ông ngừng hít thở, Moon thấy vậy thì ngừng hít thở trong vài giây. Khi tất cả ngất đi chỉ còn lại Moon và ông Trần thì một cô gái xuất hiện với một chiếc mặt nạ bạc, bộ đồ đen và mái tóc buộc cao. - Tiểu thư!- Moon. - Tiểu thư? Cô ta là? Kẻ thù của cháu đó!- Ông Trần. Ông Trần nhìn thật kỹ cô gái bí ẩn trước mặt mình, nhưng ngoài đôi mắt xanh biển thì ông không thể nhìn ra ai. Trên người cô gái có một mùi hương dịu nhẹ mà ông cảm thấy rất quen nhưng không biết nó là hương gì. Moon nhìn cô gái trước mặt đang tiến nhanh về phía mình thì không khỏi giật mình lùi lại về phía sau, cứ như thế kẻ tiến thì kẻ lùi. Cô gái dừng lại phía ông Trần rút súng ra chĩa thẳng về phía ông Trần. - Ông hãy trả lại mẹ cho tôi.- Cô gái lạnh lùng nói. Ông Trần bỗng dưng bất động khi nghe giọng nói của cô gái nhưng rồi ông cố gắng trẫn tĩnh lại để xác định lại và tỏ vẻ bình thản. - Hoàng Yến Nhi! Mày nghĩ một con nhãi như mày có thể bắn được tao?- Ông Trần nhìn Moon bằng cái nhìn thúc dục. - Mau đi đi!- Cô gái dục Moon. - Sao tôi không thể chứ?- Cô gái. - Ha ha mày nhầm rồi!- Ông Trần. - Tôi nhầm ư? Hoàn toàn không! Ông phải trả giá.- Cô gái. Cô gái nắm chặt khẩu súng và bóp cò. Trong tâm trí cô một sự đau
|
Trong tâm trí cô một sự đau đớn và một sự vui mừng. Bằng... bằng. Tiếng súng vang lên xé tan không gian, cô gái quay lại nhìn người sau mình bằng ánh mắt buồn và thất vọng. Khi cô gái nổ súng cũng là lúc Moon bóp cò và viên đạn xuyên thẳng vào mạn sườn cô gái. Ông Trần tránh được phát súng nhìn Moon đầy đắc ý. Moon nhìn sâu vào đôi mắt xanh biển kia bàn tay Moon hạ khẩu súng xuống và dần buông lơi tay khiến khẩu súng rơi xuống đất. - Sao? Em!- Cô gái. - Gia đình cô và cả cô phải trả giá cho cái chết của ba tôi cô nghe rõ chưa?-Moon hét lên đầy phẫn uất. - Tuyết!- Quân chạy tới đỡ lấy cô khi cô đang từ từ ngã xuống khi bị trúng phát súng của Moon. Quang cũng chạy tới bên cô, cậu nhìn Moon bằng cái nhìn xoáy sâu. - Tại sao cô lại làm thế với chị mình?- Quang. - Ha ha! Chị ư? Không! Cô ta là kẻ thù của ta! Cô ta phải chết!- Moon cười điên dại. - Cô điên thật rồi!- Quang. - Ha ha tao đang điên đó!- Moon. - Cô cố gắng lên! Tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện nhanh thôi.- Quân. Cô nhìn Moon đầy đau xót, đôi môi cô mấp máy và từ từ ngất đi trong vòng tay của Quân. Ông Trần khẽ nhếc môi cười, nhìn người con gái kia. Bốp... bốp. Tiếng vỗ tay của ông Trần càng như tăng thêm sự tức giận, Quân quay lại nhìn ông Trần bằng đôi mắt lạnh lùng chứa đầy sát khí. - Ta làm gì mà cậu nhìn ta? Ta không ngờ cậu biết cô gái đó? Nhưng cậu nên nhớ rằng cậu đang làm việc cho ta đó.- Ông Trần. - Phiền ông nhớ lại rằng tôi làm cho ông nhưng không tuân thủ quy định của ông.- Quân bế cô trên tay và bỏ đi. Quang ném cho Moon cái nhìn khinh bỉ và bỏ đi cùng Quân. Khi Quân bế cô đi khuất thì Moon quỳ sụp xuống nhìn đôi bàn tay của mình. Cô nhóc vừa dùng chính khẩu súng do Nhi chế tạo để bắn chính Nhi người mà cô nhóc luôn yêu quý và luôn không muốn cô tổn thương thế mà cô nhóc lại làm cô tổn thương. - Không thể nào!- Moon hét lên đau đớn. Ông Trần tiến lại phía Moon vỗ về cô nhóc. - Cháu đã làm đúng! Không có gì ân hận cả vì cô ta xứng đáng chịu hình phạt đó.- Ông Trần. - Đúng sao?- Moon. - Cháu làm đúng!- Ông Trần. Moon nhìn vào khoảng không gian vô định mà trong lòng đau nhói. Nắng ấm trải dài khắp mọi nơi cũng như nỗi đau phủ đầy trong trái tim của cô và Moon.
|
|