|
|
umk
|
Chương 41: Trên thảm cỏ xanh mướt trong khu rừng, Nhung từ từ mở mắt và chổm dậy cố gắng nhớ lại mọi chuyện, liếc mắt nhìn xung quanh. "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mình lại cảm thấy đau nhói ở chân rồi ngất đi? Hay là cô ta?" Lấy lại tinh thần Nhung bước đi. Cách đó không xa hai mươi cô gái vẫn còn nằm bất tỉnh trên nền cỏ. Nhung bước tới từng người một cho chân đá cho họ mỗi người một phát và hét. - Lũ ăn hại này! Dậy mau cho tao.- Nhung hét lên tức giận. Những cô gái mở mắt từ từ, hốt hoảng nhìn Nhung. - Chị! Cô ta đâu?- Một cô gái lên tiếng. - Một lũ ăn hại! Có một con ranh đó mà không làm gì được.- Nhung giọng bực tức. - Xin lỗi chị! Cô ta đã làm gì khiến bọn em đau nhói sau gáy và bọn em không còn biết gì nữa.- Một cô gái nói. - Chúng mày không đánh được cô ta đâu. Chỉ còn đợi cơ hội khác.- Nhung nở một nụ cười tàn độc trên môi. "Cô giỏi lắm! Tôi sẽ chơi với cô tới cùng." - Giờ tính sao chị?- Một cô gái lên tiếng. - Thôi về!- Nhung. Mọi người bước đi để lại sau là những rặng cây cao và tiếng gió thôi lá khô kêu rì rào. Tại bệnh viện Tâm Đức, phòng cấp cứu. Từng người qua lại trên dãy hành lang như những con rôbốt, mùi thuốc sát trùng nồng, mùi người hoà lẫn với tiếng kêu, tiếng kêu "cạch... cạch" của dụng cụ y tế khiến cho con người ta cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Moon đi đi lại lại trước phòng cấp cứu vẻ mặt đầy lo lắng. Quang ngồi tại ghế chờ thì chỉ biết nhìn Moon thở dài. Anh ngồi bên cạnh Quang, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt đầy lo lắng. Cạch... cạch. Cửa phòng cấp cứu mở, một vị bác sĩ trung tuổi bước ra, trên khuôn mặt có chút mệt mỏi, giọt mồ hôi lấm tấm lăn trên trán. Anh và Moon thấy vị bác sĩ thì cơ mặt giãn ra, chạy nhanh tới. - Bác sĩ cô ấy sao rồi?- Anh. - Chị ấy sao rồi?- Moon. Vị bác sĩ nhìn anh và Moon và lên tiếng. - Bệnh nhân đã qua tình trạng nguy hiểm. Do vết thương ban đầu khá sâu mà bệnh nhân lại cử động mạnh làm cho viết thương bị rách vùng khâu dẫn đến mất máu quá nhiều. Chúng tôi đã khâu lại và truyền máu cho bệnh nhân. Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, gia đình nên chăm sóc kĩ lưỡng cho bệnh nhân đừng để dẫn tới tình trạng như thế nữa.- Bác sĩ. - Cảm ơn bác sĩ.- Anh. Vị bác sĩ rời đi để lại anh, Moon và Quang với sự vui mừng. Bất chợt Quang nhìn Moon đầy tò mò. - Nhìn gì?- Moon. - Tôi có chút chuyện hỏi cô.- Quang. - Mi muốn hỏi tại sao một cây kim có thể ở chân Nhung và sao họ lại ngất chứ gì?- Moon. - Đúng!- Quang. - Cây kim đó không phải loại kim bình thường mà nó được thiết kế theo cơ chế thông minh. Luôn luôn tự tiết ra thuốc mê hoặc chất kịch độc tuỳ theo người sử dụng muốn đó là gì. Một khi kim đã được phi thì nó sẽ rất chuẩn xác. Nếu đã chạm vào da hoặc bất kì chỗ nào trên cơ thể nó sẽ kích thích rất nhanh và lan toả vào khắp cơ thể. Và chỉ có chị ấy dùng được nó còn bất kì ai chạm vào nó sẽ là một cây kim rất bình thường.- Moon. - Vậy cây kim đó sẽ để đâu được chứ?- Quang. - Trong chiếc vòng bông tuyết.- Moon. Nghe đến đây anh giật mình nhớ lại chiếc vòng. - Làm bằng kim cương?- Anh. - Không! Là Lonsdaleite.- Moon. - Lonsdaleite?- Anh. - Ừ!- Moon. - Tại sao nó lại có thể đựng được cây kim trong khi Lonsdaleite rất cứng?- Quang. - Ta chỉ biết rằng hình bông tuyết của chiếc vòng chứa được cây kim.- Moon. - Ừ!- Quang. Cả ba người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng. ----------------- Tại biệt thự họ Trần, trong phòng ông Trần. Ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính chiếu rọi vào căn phòng rộng lớn phủ lên đôi vai ông Trần đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng và hít thở không khí trong lành. Cộc... cộc. - Vào đi!- Ông Trần. Cạch... cạch. - Thưa ông chủ! Không có thông tin về vụ cướp lô vũ khí vừa qua.- Vệ sĩ. - Ừ! Hãy chuẩn bị lô hàng khác để chuyển cho ông Leo sớm nhất. Ta sẽ đích thân vận chuyển. Gọi Thiên Duy lên ta gặp.- Ông Trần. - Vâng!- Vệ sĩ. cạch... cạch. Tên vệ sĩ bước ra khỏi phòng để lại mình ông Trần trong căn phòng rộng. Một nụ cười nửa miệng trên môi, đôi mắt to tàn độc ánh lên cái nhìn sắc nhọn. Cô đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt thiên thần có nét mệt mỏi. " Một cô bé có khuôn mặt thiên thần đang ngồi khóc thút thít dưới gốc cây đào trong ánh nắng tươi vui của mùa thu. Từ xa một cậu bé có vẻ đẹp như được tạo hoá chạm khắc tỉ mỉ chạy lại phía cô bé. - Sao nhóc lại khóc nhè rồi?- Cậu bé. - Hu hu! Me không thương em!- Cô bé. - Nín nào nhóc! Mẹ lúc nào cũng thương bé hết mà!- Cậu bé ngồi bên cạnh cô, khẽ vuốt những gọn tóc và lau khô hai hàng nước mắt. - Thật không hai?- Cô bé. - Thật! Mẹ chỉ đi làm chút mẹ sẽ về mà.- Cậu bé. - Mẹ sẽ mua kem cho em chứ hai?- Cô bé. - Mẹ sẽ mua thật nhiều kem cho nhóc. Giờ chúng ta vào nhà thôi nhóc!- Cậu bé. - Vâng!- Cô bé đứng lên lau khô nước mắt và cùng cậu bé và nhà. Trong ánh nắng tươi vui của mùa xuân hoà cùng tiếng cười đùa ấm áp của hai đứa bé mang bao niềm vui và hạnh phúc." Anh bước vào trong phòng, nhìn cô nằm trên giường bệnh mà tim anh nhói đau. Nhẹ nhàng bước tới bên cô ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần kia, khẽ vuốt những sợi tóc của cô, lau khô những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trên gương mặt thiên thần kia. "Nước mắt em lại rơi! Anh phải làm gì để em không phải khóc vì đau khổ nữa?" - Hai! Hai!- Cô nói trong tình trạng mê sảng. Khẽ nắm lấy bàn tay thon dài ấm áp của cô anh cảm giác như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. "Người đó là ai mà làm em phải đau đến thế?" Moon đang đứng trên ban công bệnh viện nhìn toàn thành phố. Gió nhè nhẹ thổi làm mái tóc Moon tung bay trong gió càng khiến Moon quyến rũ hơn. Quang im lặng ngắm nhìn Moon mặc cho gió thổi và nắng phủ lên đôi vai. Không gian tĩnh lặng kéo dài cho đến khi chuông điện thoại Moon vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Like an image passing by, my love, my life In the mirror of your eyes, my love, my life... [Em nghe!] [Ngày mai ông ta sẽ chuyển lô vũ khí. Ông ta sẽ chính thức vận chuyển. Em thông báo tiểu thư đi.] [Chị ấy đang bị thương! Giờ tính sao anh?] [Em cứ nói với tiểu thư đi! Tiểu thư sẽ có cách mà!] [Vâng!] Kết thúc cuộc nói chuyện Moon hít một hơi thật sâu và lại thả hồn mình vào trong hình ảnh toàn thành phố. ( Chương này rất ngắn vì mình muốn chương sau trọm vẹn ý mong mọi người thông cảm cho mình.)
|
để ý hơn lỗi chính tả nhé và tránh trường hợp lặp lại từ
|