Ok bạn. Chương này mình viết vội nên cũng không để ý lắm. Vì chương này chỉ làm nền cho chương sau thôi bạn nhé!
|
Chương 41: Sự thật và giả rối P1. Tại căn hầm nhà họ Trần. Ánh đèn sáng rực khắp mọi nơi trong căn hầm, nơi đây không khí thật ngột ngạt chỉ có mùi người và mùi người, không một chút gió, không một chút ánh nắng mặt trời mà chỉ có sự lạnh giá bao chùm tất cả mọi nơi. Cái giá lạnh thấm sâu vào trong da thịt mỗi con người lạnh buốt. Ba chiếc máy bay và mười ba chiếc container được những tên sát thủ và vệ sĩ chuyển một lượng rất lớn vũ khí chứa trong các thùng đựng rượu trong đó chỉ có bốn chiếc xe container chứa vũ khí thật còn tất cả chỉ là giả để qua mặt các cơ quan chức năng, chúng đang tất bật di chuyển như những người máy đang làm việc. Ông Trần với bộ vest màu đen đứng quan sát các hoạt động trên môi nở một nụ cười nhan hiểm, bên cạnh là hai tên vệ sĩ thân cận. Một tên vệ sĩ tiến lại phía ông, cung kính cúi đầu. - Thưa ông chủ! Đã xong, giờ chỉ còn chờ lệnh của ông chủ.- Tên vệ sĩ. - Tốt! Chuẩn bị xuất phát.- Ông Trần. - Vâng!- Vệ sĩ. - Máy bay xuất phát! Sau 20 phút nữa container mới được đi.- Ông Trần nói qua bộ đàm. - Rõ.- Vệ sĩ. Ông Trần bước tới chiếc Porsche 356A cùng hai tên vệ sĩ bước vào trong xe, cùng lúc này cánh cửa tầng hầm từ từ mở rộng, ba chiếc máy bay rời khỏi tầng hầm, bay trên bầu trời ở chế độ tàng hình phân tán khắp mọi đường không. Sau 20 phút mười lăm chiếc xuất phát, chiếc container số 2,4,5,6,8,9,11,13, đi hướng phía Bắc còn chiếc container số 1,3,7,10,12 rẽ hướng phía Đông, sau một tiếng chiếc Porsche 356A mới rời khỏi căn hầm. Trên chiếc Porsche 356A. Ông Trần với khuôn mặt lạnh lùng chăm chú nhìn về phía màn hình chiếc laptop mini, tai đeo chiếc tai nghe trắng. - Thưa ông chủ! Sắp tới trạm Red.- Vệ sĩ Jack ngồi bên cạnh ông Trần nhìn vào màn hình laptop riêng lên tiếng. Ông Trần không trả lời mà vẫn chăn chú nhìn màn hình laptop. Trên màn hình laptop lúc này là bản đồ thành phố, bốn chiếc xe trở vũ khí và một chiếc chở rượu đang trên đường SS3 cách trạm Red 10 km nhưng màn hình báo hiệu có cớm. Lấy bộ đàm bên cạnh ông thông báo cho những tên đàn em lái xe. - Giữ thái độ bình tĩnh, đưa giấy tờ cho chúng kiểm tra.- Ông Trần. - Rõ. Để bộ đàm xuống ông lại nhìn vào màn hình laptop. Bên góc trái màn hình laptop là tất cả hình ảnh từ chiếc camera nhỏ được gắn tinh vi trên chiếc áo khoác của những trên sát thủ và đàn em để thu lại toàn bộ hình ảnh. Tất cả đều rất kĩ càng và tỉ mỉ một con kiến cũng không qua nổi những thiết bị tối tân được gắn trên người những kẻ vận chuyển lô vũ khí và cả lô hàng. Cuộc kiểm tra tại trạm Red đã trót lọt, bốn chiếc xe tiếp tục đi. Lần lượt bốn chiếc xe đều qua các trạm một cách trót lọt ông Trần cảm thấy bất ổn khi lũ Fbi lại không đánh hơi thấy và cả người con gái bí ẩn kia nữa? Khẽ nhíu mày nhìn vào những hình ảnh mà camera thu về từ bốn chiếc xe, tất cả đều bình thường. Xe đã tới trạm Black cuối cùng, qua trạm này thì tất cả đều suôn sẻ và một số tiền lớn sẽ lại được chuyển vào tài khoản của ông. Bỗng tên đàn em giọng hoảng hốt nói qua bộ đàm: - Thưa ông chủ! Chúng muốn dỡ lô hàng xuống kiểm tra. - Hãy dúi cho chúng tiền và nói với chúng là cần xuất hàng gấp mà chỉ toàn rượu sợ chuyển đi chuyển lại sẽ gây vỡ và mất độ ngon của rượu.- Ông Trần. - Rõ. Hai tên vệ sĩ thân cận cơ mặt căn lại đầy lo lắng nhưng tuyệt nhiên vẻ mặt ông Trần vẫn bình thản nhìn vào màn hình laptop. Tên đàn em nói qua bộ đàm. - Chúng không nhận tiền mà nhất quyết đò kiểm tra lô hàng. - Chỉ có năm tên thì sử chúng nhanh gọn đi và thế người của ta vào.- Ông Trần. - Nhưng... chúng.- Giọng ngập ngừng. - Mau làm đi!- Ông Trần ngắt lời và quát lớn. - Vâng. Câu trả lời của tên đàn em vừa dứt thì đột nhiên màn hình camera và máy nghe lén mất tín hiệu lúc này màn hình chỉ xuất hiện bản đồ định vị, ông Trần cố gắng kết nối mà không được sự tức giận hiện hữu trên khuôn mặt ông. - Chết tiệt! Chúng làm gì mà mất kết nối rồi?- Ông Trần. - Ông chủ bình tĩnh! Chắc là do phải xử những tên cớm nên có thể bị mất tín hiệu.- Vệ sĩ Jack. - Một lũ ăn hại! Mau gọi cho Thiên Duy bảo nó kiểm tra xem đang có chuyện gì xảy ra.- Ông Trần. - Rõ.- Vệ sĩ Vodka. Vodka vừa rút điên thoại chuẩn bị gọi thì camera lại có tín hiệu, màn hình camera là hình ảnh những tên cớm nằm la liệt trên đất. Cơ mặt mọi người dãn ra khi camera và máy nghe lén có tín hiệu. - Chúng mày làm cái quái gì vậy?- Ông Trần tức giận quát qua bộ đàm. - Xin lỗi ông chủ! Do đột ngột quá nên tín hiệu camera bị mất. - Xử lý xong rồi thì mau chóng thay người và rời đi.- Ông Trần. - Vâng. Tất cả lại ổn thoả, ông Trần lại nhìn vào màn hình laptop nơi mà toàn bộ đường đi trong thành phố đều được Thiên Duy lập trình để phục vụ cho mục đích tiền của ông Trần. Xe đã rời chạm cuối an toàn, màn hình vẫn hiển thị vị trí xe đang đi và hướng đi của xe. - Thưa ông chủ! Xe đã rời trạm an toàn. - Mau di chuyển về phía Tây Bắc để giao hàng.- Ông Trần. - Rõ. Trên môi ông Trần nở một nụ cười nửa miệng, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop. Chiếc Porsche 356A vẫn lướt nhanh trên đường để lại sau làn khói trắng mờ ảo tan biến vào không gian. [ Chào ông bạn! ] [ Thế nào rồi? Lô hàng đã chuyển tới cho tôi chưa ông bạn? ] [ Sắp tới nơi rồi ông bạn. Chúng ta nên thận trọng. ] [ Khi tôi nhận được lô hàng thì tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ông ngay lập tức. ] [ Haha. Chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong lần sau nữa. ] [ Tôi rất vui...] - Ông chủ! Chiếc xe chạy không đúng với hướng đã định. Nó đã rẽ trái.- Jack hoảng hốt nhìn trên màn hình. Ông Trần ngừng cuộc nói chuyện nhìn vào màn hình chiếc laptop, trên màn hình chiếc container chở lô vũ khí đột nhiên rẽ phải chếch đi so với hướng xác định ban đầu, đôi đồng tử ông dãn ra, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống tạo ra âm thanh " cộp " khiến ông giật mình và trở lại vẻ mặt bình thản, rút bộ đàm quát lớn. - Chúng mày đang làm trò gì? Sao lại đi chệch hướng chỉ đường?- Ông Trần. - Tín hiệu mất hết rồi thưa ông chủ!- Vodka vẻ đầy lo lắng khi bản đồ thành phố màn hình laptop biến mất chấm định vị năm chiếc xe container, camera và máy nghe cũng mất toàn bộ tín hiệu. - Khốn kiếp! Mau gọi cho Thiên Duy đi tìm xem chúng đang ở đâu.- Ông Trần. - Vâng!- Jack. - Lũ khốn kiếp! Chắc chắn chúng ta đã bị tráo người.- Ông Trần. - Thưa ông chủ! Cậu chủ nói chúng đang trên đường FFC30 ngay cột mốc số 14. Cậu chủ đã vô hiệu hoá xe trong 10 phút.- Jack. - Mau tới đó. Huy động trực thang chặn đường chúng, gọi tất cả người tới đó. Chúng ta phải lấy lãi được lô vũ khí trước khi CIA và FBI tới.- Ông Trần. - Rõ.- Vodka. Chiếc Porsche 356A lao nhanh trên đường và đột ngột cua gấp toạ nên những tia lửa bắn téo lên và lại biến mất. ---------------------- Cô đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ lọt vào căn phòng. Khơng khí trong bệnh việt thật ngột ngạt khiến cô khó chịu khẽ chau mày, đôi mắt sâu hút nhìn ra xa xa ngắm nhìn cảnh xung quanh. Cộc... cộc. Cô hướng đôi mắt sâu hút ra phía cửa nơi vừa phát ra âm thanh. - Chúng tôi vào được không? - Vào đi.- Cô. Cạch... cạch. Anh và Quang mở cửa bước vào, cô khẽ nhìn
|
Anh và Quang mở cửa bước vào, cô khẽ nhìn cả hai cái sự lạnh và lại hướng mắt ra phía cửa sổ. Anh nhìn thấy cô bị băng bó mà trái tim như có hàng vạn mũi kim đang xuyên vào, đau nhói. Anh lặng lẹ nhìn cô. - Cô đã đỡ chưa? Chúng tôi tới thăm cô.- Quang. - ...- Im lặng. - Mà cái bà trằn lửa đâu rồi?- Quang đảo mắt tìm khắp phòng. - Không biết.- Cô nhàn nhạt nói. I've seen it on your face Tells me more than any worn-out old phrase So now we'll go separate ways Never again we two Never again, nothing I can do Cuộc đối thoại của cô và Quang phải ngừng giữa chừng khi chuông điện thoại reo, cô khó nhọc bước lại phía bàn lấy điện thoại nhưng mới được hai bước thì anh đã đứng ngay trước mặt cô đưa cho cô chiếc điện thoại. Khẽ chau mày cô cầm lấy điện thoại, bấm trả lời. [ Thưa tiểu thư! Hôm nay ông Trần trực tiếp giao lô vũ khí Moon đã tự ý hành động mà không có chỉ thị của tiểu thư giờ không biết Moon và Sky chắc đang gặp nguy hiểm vì không thấy tín hiệu của hai người họ.] [ Ừ! ] Khẽ cúp máy cô nhanh chóng dùng chiếc đồng hồ đeo trên tay xác định tần số vị trí Moon và Sky. Anh và Quang thấy có gì đó bất thường trong hành động của cô. - Có chuyện gì xảy ra vậy?- Anh và Quang đồng thanh. - Không gì. Tôi ra ngoài chút.- Cô. - Cô đang bị thương chưa khỏi mà?- Anh. - Không sao.- Cô để lại câu nói và đi mất để lại trong Quang và anh mộ sự hoang mang. - Em cảm giác có chuyện gì đó!- Quang. - Ừ!- Anh. - Hôm qua em có nghe được loáng thoáng cuộc nói chuyện qua điện thoại của Moon và một ai đó mà liên quan tới vũ khí gì đó.- Quang. - Không lẽ? Mau đi.- Anh. Cả anh và Quang cùng rời khỏi bệnh viện. Ánh nắng, gió vẫn dịu nhẹ và ấm áp lan toả khắp không gian.
|
|
|