Hoa Hồng Của Quỷ
|
|
CHAP 6: LẠNH NHẠT Sáng sớm ở biển Hơi thở mang mùi muối thoang thoảng tràn ngập trong căn phòng còn đọng lại mùi hoan ái hôm qua, Khang cựa người, mở mắt nhìn chung quanh. Không gian vẫn chìm trong im lặng. Cô người tình tối qua vẫn ngủ im, ko động đậy. Hắn bước xuống nhà tìm nước uống và cũng là để tìm nó. Nhưng …. Phòng ngủ, phòng khách, dưới bếp… nói tóm lại là tìm khắp nhưng ko thấy đâu. “ Chẳng lẽ vừa đánh trận đầu đã thắng, cô ta bỏ đi rồi sao?” Tu ừng ực cốc nước trong tay, hắn hí hửng nghĩ. Cùng lúc đó, Từ đằng sau, một cánh tay ôm eo hắn kèm theo mùi nước hoa sực nức cùng giọng điệu lả lơi: - Anh. Cô bồ của hắn đã tỉnh. Đáng nhẽ ra sau đêm qua hắn ta sẽ đá tung cô nàng ra khỏi danh sách tình ái như hắn vẫn làm vs bao cô nàng tình 1 đêm khác nhưng mà dù sao, đang vui vì đuổi đk cô vợ sao chổi, hắn quyết định giữ nàng lại một ngày hôm nay, coi như là ban cho cô nàng 1 ân huệ. Nghĩ vậy hắn cũng quay người lại đặt vào môi nàng một nụ hôn. “ cạch” Đúng lúc đó Rosie bước vào. Hắn giật mình khi nhìn thấy nó nhưng nhanh chóng ý thức đk tình trạng mừng hụt của mình, hắn xiết chặt hơn người con gái trk mặt, hôn cô ta mãnh liệt hơn nữa, tay ko ngừng luồn vào từng ngóc ngách đường cong trên cơ thể nàng. Cô nàng kia dù biết có người nhưng với bản tính trơ trẽn cô ta cũng ko ngừng đáp trả lại. 2 người cứ quấn lấy nhau trong men tình. Còn Rosie, Nó ko nói ko rằng, vẫn điềm nhiên tiến vào rót một cốc café nóng rồi ngồi xuống cái bàn đối diện mà nhìn chằm chằm vào màn khoá môi mãnh liệt kia. Nó muốn xem chàng và nàng diễn đk trong bao lâu. 1’ trôi qua Nó vẫn cứ đăm đăm vào họ ko thôi 2’ trôi qua Vẫn cứ thế. Gương mặt vẫn cứ bình thản như một độc giả đang xem một cảnh trên phim hàn vậy. Tuy nhiên hắn thì ko thoải mí đk như thế, 2 phút vừa qua hắn đã cạn kiệt oxi trong khí quản, cô nàng kia cũng đang “ hấp hối” ko kém. Thôi thì dù ko muốn nhưng rốt cuộc hai người vẫn phải buông nhau ra. Lúc này Rosie mới đặt tách café xuống, lại nở 1 nụ cười ngạo nghễ. Nó bước vụt qua họ. Bỗng dưng giọng nói chanh chua cất lên: - Này, là vợ mà ko biết chuẩn bị bữa sáng cho chồng sao? Nó khựng lại,ngó nghiêng một lúc như thể chắc là cô ả nói mình. - tôi ư.- chỉ tay vào bản thân.- Ko biết nấu. - Chẳng nhẽ cô ko đk dạy sao.- Thấy nó có vẻ ít nói, cô nàng kia đk nước làm tới. - Không.- nó thản nhiên lắc đầu. Nhưng trong thâm tâm thì lại muôn phần khinh bỉ, lòng cười khẩy. nó vốn ghét nhất loại người dậu đổ bìm leo, đục nước béo cò như ả “ Có, đk dạy. nhưng là dạy làm sao để bẻ cổ 2 người một cách nhanh nhất ”. Hắn đứng một bên nhìn thấy nó bị cô bồ chanh chua kia bắt nạn thì cũng hả hê lắm, nhưng mà, thái độ của nó. Hắn muốn nó phải tức điên lên chứ ko phải bình tĩnh như bây giờ. Chính vì vậy hắn xác định cho dù cô ả kia có làm gì quá đáng, hắn cũng ko quan tâm. Miễn sao chọc giận đk nó. Và đúng như Minh Khang muốn, cô nàng thấy thái độ hời hợt của nó thì như lửa bị tạt dầu hừng hực khí thế lao về phía trk, túm tóc nó, kéo giật lại. Quả là cô ả ko biết mình vừa làm điều dại dột gì. - Dám tỏ thái độ ak, cô chán sống rồi phải ko.- vừa nói cô ta vừa dúi đầu nó xuống Hắn đứng đó chống mắt lên nhìn, cứ tưởng nó sẽ điên cuồng mà cào cấu cô ả dại dột như bản tính đanh đá, kênh kiệu vốn có của nó. Nhưng ko hắn đã lầm. Nó chỉ lạnh lùng phán 1 câu: - Buông ra. Cô bồ kia ko có vẻ gì muốn ngừng ngược lại thấy hắn ko nói gì thì như đk nước lấn tới, cố kéo tóc nó mà đay nghiến - Cô tưởng cô là ai mà dám ra lệnh cho tôi Nhưng đúng trong khoảnh khắc cô ả định giở chiêu trò tiếp theo, nó đã nhanh chóng xoay người, thoát khỏi móng vuốt của cô nàng, giờ đây, nó đang nắm chặt cổ tay và chằm chặp lườm cô ả bằng cái ánh mắt nhìn con mồi trk khi nổ súng. Ánh mắt lạnh và sắc đến ghê rợn: - Tôi là ai ư? Chỉ sợ đọc đk tên tôi rồi, cô lại ko thể nhìn thấy mặt trời nữa mà thôi. Mặc dù chỉ là lời đe doạ, nó vẫn chưa động tay với cô nàng nhưng bất giác khiển ả ta thấy gai sống lưng, miệng lắp bắp, chân tay luống cuống. Rõ ràng cô ả đã nhận thức đk sự nguy hiểm từ ánh mắt giết người ấy. Thấy cô nàng đã biết sợ, nó buông tay, quay người bước đi. Nó men theo bờ cát bước ra phía biển. Chọn 1 tảng đá to, nó ngồi xuống, dựa lưng vào đá, khẽ nhắm mắt đón nhận gió biển. Phải chợp mắt một chút, cả đêm qua ko ngủ, mệt mỏi quá. Quay lại 9 tiếng trk Trong khi Minh Khang và cô nàng nhân tình kia đang còn quấn lấy nhau trên giường thì Rosie đã có mặt tại trụ sở K. Bức tranh tường lại 1 lần nữa mở ra, nó nhẹ nhàng bước vào. Phía bên trong JJ đang còn sì sụp ăn mì tôm bỗng thấy nó vội vàng đưa tay đấm ngực vì nghẹn. cố kìm lại cơn ho, anh hỏi nó: - Sao lại ở đây? Nó vứt phịch cái mũ bảo hiểm xuống ghế - Có việc nên mới phải về. Thấy nó nói vậy, JJ buông vội bát mì xuống, vẻ mặt nghiêm túc thấy rõ - Có biến sao? Nguy hiểm ko? - Ko, ko phải có biến chỉ là….- nó nhìn quanh- profile của Trịnh Khang đâu rồi.? JJ tuy chưa hiểu nhưng cũng nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của nó. Tay anh vừa gõ lạch cạch trên bàn phím vừa hỏi: - Có chuyện gì sao? Lần trk đọc hết rồi mà - Bỏ sót thông tin, ak ko, bỏ sót 1 nhân vật.- Nó bước lại gần máy tính hơn - Ai vậy? - Hương Ly - Là ai?- JJ quay ra hỏi nó Bên cạnh, rosie vừa nhìn chằm chằm màn hình vừa lắc đầu: - Đang tìm nè. Một lúc sau màn hình hiện lên một bức ảnh, một cô gái xinh đẹp với những đường nét cổ điển, tinh khiết trên khuôn mặt. - Xinh đấy chứ.- nó nghiêng đầu nhìn cô gái này. - Xinh, nhưng yểu mệnh.- JJ tải lên 1 tệp tin lớn, anh bắt đầu thao thao bất tuyệt. Lê Hương Ly, là bạn gái của Trịnh Minh Khang, 2 người đã yêu nhau đk 2 năm, tình cảm khá là sâu đậm. tuy nhiên ngoài cô gái này ra, Phạm Nhã Chi cũng là 1 người yêu say đắm Minh Khang. Cô ta đã dùng mọi thủ đoạn bao gồm hành hạ thể xác, đe doạ tinh thần cô nàng Hương Ly, còn nói nếu ko chịu chia tay Minh Khang sẽ phanh phui bằng chứng bố cô ta, ông Lê Hiếu trốn thuế trong làm ăn. Chính vì vậy mà 2 tháng sau, vì chữ hiếu mà Hương Ly chia tay với Minh Khang lên đường du học. Tuy nhiên, chuyến bay hôm đó gặp tai nạn, có hơn 20 hành khách thiệt mạng, trong đó có cô gái tên Hương Ly này. Haz. Bây giờ thì Rosie đã hiểu câu nói của hắn trong phòng trang điểm lúc sáng rồi. Thì ra là vậy nói đi nói lại cũng là 1 chữ tình. Ngán ngẩm, nó khẽ thoát khỏi màn hình dữ liệu, thở dài 1 lần nữa: - Quýt làm cam chịu rồi. Trở lại hiện tại Rosie đang khẽ nhắm mắt trk biển, dù mệt mỏi nhưng nó ko tài nào chợp mắt đk. Dạo này những cơn ác mộng cứ thay nhau xoay vần giấc ngủ của nó. Vì thế cứ mỗi khi đêm về, ngủ ko đk bao lâu nó đã phải bật dậy đầm đìa mồ hôi và tay thì cứ nắm chặt. và lần nào cũng vậy, nó cũng ghìm lòng nén chặt những nỗi sợ ấy khiến nó trở thành vật chất ứ đọng, cứ trực trào tung bất cứ khi nào. Khẽ mở mắt nhìn biển. Lại nhẹ thở dài, Rosie chưa bao giờ thích biển. Ngày trk, chương trình đào tạo sát thủ của tổ chức đk diễn ra trên 1 ốc đảo nhỏ cách xa, rất xa đất liền. nơi ấy cũng có bờ biển với cát trắng, cũng có những thân cọ khẳng khiu nhưng đầy rẫy vết dao, vết đạn lạc. Xung quanh là hàng rào dây thép gai có gắn camera cùng những cái chòi quan sát treo đầy súng ống sẵn sàng ban tặng cái chết cho những kẻ ngu dốt muốn đào thoát.Nội bất xuất ngoại bất nhập. Nó đã lớn lên như thế, lớn lên với những cái chống đẩy, những trận đánh, những lần ngụp lặn tưởng như đã chết. Hàng ngày nhìn thấy những người xung quanh ngã xuống vì ko chịu nổi chương trình huấn luyện, hàng ngày nhìn thấy máu của những cuộc tấn công dành quyền sống, nó đã chai lì với tất cả. chương trình ban đầu có 100 học viên nhưng chỉ lấy có 10 người, như vậy đủ để hiểu đk sự khốc liệt của nó như thế nào. Có lẽ đến suốt cuộc đời này, Rosie cũng sẽ chẳng bao giờ quên đk quãng thời gian ấy, quãng thời gian về 1 tuổi thơ dữ dội. Lặng Nhìn những con sóng vỗ ko ngừng Rosie bất giác nghĩ về bản thân mình. Bao năm nay, nó đã cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền chỉ vì lo cho công chúa. Trên thế gian này nó ko coi ai là người thân ngoài công chúa. Làm công việc của 1 gián điệp, 1 sát thủ như thế này chuyện sống chết chỉ là trong nay mai, thậm chí là bất chợt ngay tức khắc. chính vì thế nó muốn kiếm đk 1 khoản tiền kha khá để cho dù một mai, nó ko còn trên cõi đời công chúa cũng có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình. Cô nàng là người mơ mộng, thích múa may,nhảy nhót. Nó muốn công chúa mãi mãi đk như thế, mãi sống vô ưu như thế, nó muốn cô ấy vui, vui cả niềm vui mà nó chưa từng biết đến, sống, sống cả cuộc sống mà nó chưa từng bước qua. Công chúa là 1 tờ giấy trắng,và nó, nó sẽ giữ mãi màu trắng đó.
|
CHAP 7: NGHI NGỜ Nhã Phương ngồi lặng im trên chiếc xe lăn sau vườn. Trời đã gần về trưa, ánh nắng mặt trời ngày trở nên lung linh hơn.Những chùm hoa quanh đây đang vươn mình khoe sắc khiến cho nơi này, đâu đâu cũng rực rỡ, sáng bừng. Có lẽ trk đây Phương ko nhận ra, vườn hoa sau nhà cũng đẹp đến thế. Chỉ đến lúc cuối của cuộc đời, khi trái tim cô ko còn đập mãnh liệt đk như trk, cô mới nhận ra sự thật ấy. Bệnh tim, căn bệnh quái ác ấy sắp khiến Phương phải rời xa cuộc sống thi vị này. Mặc dù mọi người xung quanh vẫn hy vọng vào kỳ tích nhưng Phương biết kì tích sẽ ko xảy đến với cô. Phương ko còn gì tiếc nuối cái gì trên đời, ngoài Tuấn, người bạn trai yêu thương cô hết lòng. Cô ko biết anh sẽ ra sao nếu ngày mai cô phải ra đi. Nhưng có lẽ thời gian sẽ xoá nhoà nỗi đau ấy và đưa anh đến một tình yêu tốt hơn chăng.? Nhưng đó là suy nghĩ trk kia, trk khi Nhã Chi em gái của cô trở về sau cuộc chạy trốn. Giờ đây cô lại có thêm 1 mối quan tâm khác. Có lẽ bởi sự trở về bất ngờ đến ko tưởng này khiến cô ngạc nhiên hay do nhận thấy em gái mình ko như trk đây nữa. Phương biết Nhã Chi rất yêu Minh Khang nhưng lại luôn bị anh làm cho tổn thương đến cùng cực. Cô ko biết giữa hai người xảy ra mâu thuẫn gì nhưng Minh Khang vẫn luôn lạnh nhạt với Nhã Chi như thế. Chính vì vậy mà khi cuộc hôn nhân đk sắp đặt con bé mới kháng cự một cách mãnh liệt đến vậy. Nó vốn đã muốn quên đi mối tình vô vọng ấy, muốn tìm con đường hạnh phúc khác. Nó đã yêu rất nhiều người chỉ để quên đi Minh Khang, nhưng khi nỗi nhớ đã nguôi ngoai thì cha mẹ lại khơi dậy một bi kịch mới. Nó ko chấp nhận bị tổn thương thêm nữa nên mới trốn đi. Vậy sao còn quay về.Hơn nữa sau khi quay về thì luôn hành động rất lạ. Mọi người có thể ko biết vì suốt ngày tất bật chuẩn bị đám cưới nhưng với Nhã Phương, một người bệnh ko thể đi lại như cô thì chẳng thể phụ giúp gì ngoài việc ngồi một chỗ mà quan sát, ghi lại tất cả sự vận động trong nhà. Chính vì thế mới có những phát hiện đáng nghi như vậy. Phương thừa biết em gái mình là một cô tiểu thư lười nhác, chuyên gia ngủ nướng hàng ngày nhưng sau khi trở về lại luôn dậy rất sớm. Nhã Chi ngày trk ko uống café vì sợ xỉn mem răng nhưng bây giờ lại uống. Khi xem tivi nó luôn xem các kênh thời sự chứ ko phải kênh thời trang . Hơn nữa trong lễ cưới Nhã Chi vốn thích những chiếc váy cưới ngắn hiện đại, sexy chứ ko phải loại đuôi cá dài cổ điển như hôm ở lễ đường nó mặc. Kể cả bó hoa cầm tay, Phương đã thấy trong đó có vài bông đồng tiền. Trong khi Nhã Chi luôn quan niệm hoa đồng tiền là loại hoa ko hương kém sắc nên ko lẽ nào lại chọn. Đặc biệt là thói quen ăn uống, những ngày bình thường ko nói làm gì nhưng khi ăn đồ tây, trong những món ăn có đậu hà lan, nó luôn dồn đậu vào một góc đĩa rồi bỏ đi. Hành động này ko giống với một người thích các loại đậu như Nhã Chi. Phương chợt nghĩ “ Dồn đậu vào 1 góc rồi bỏ đi, đã từng thấy ở đâu rồi….. sao mà giống….” Nghĩ đến giữa chừng cô lắc đầu quầy quậy “ a, ko phải, ko phải. Nhã Anh đã chết cách đây 13 năm rồi”. Mặc dù lòng nghĩ vậy nhưng trong thâm tâm lại ko ngừng hy vọng. Việc Nhã Anh đã chết, vốn ko tìm đk xác, như vậy có phải đáng để hy vọng ko. Hơn nữa hành động đó quá đáng ngờ, khi còn bé, mỗi lần mẹ nấu soup, em gái út của Phương, Nhã Anh cũng hay dồn đậu hà lan lại 1 góc rồi trút sang bát của cô như thế. “ Nếu như là con bé, vậy Nhã Chi đâu, vẫn đang trốn sao. Và Nhã Anh tại sao lại giả dạng Nhã Chi, chẳng lẽ….” Khuôn mặt hốc hác của Phương vốn xanh xao nay lại trắng bệch đi. Người khác có thể ko biết nhưng với Nhã Phương cô đã biết lí do vì sao Nhã Anh bị bắt cóc một đi ko trở lại. Trong một lần nghe cha mẹ nói chuyện, Cô đã biết em gái cô bị đem ra làm vật đánh đổi như thế nào. Và cho đến tận bây giờ Phương vẫn ko sao nguôi đi nỗi ám ảnh về chuyện đó.
|
CHAP 8: TẤN CÔNG Hoàng hôn Chân trời đỏ rực như lửa cháy Mặt trời tròn, to hơn bao giờ hết đang từ từ lặn xuống biển Rosie ko biết mình đã ngồi đây bao lâu, chỉ biết rằng đủ lâu để nó nhìn lại quãng đời đen tối của mình. Nhưng cứ ngồi thẫn thờ ở đây ko phải là cách tốt, nhiều khi nó nghĩ nếu trái đất này có hình vuông thì chắc nó đã có những góc khuất để trốn, nhưng buồn thay trái đất này lại là hình cầu nên dù có trốn tránh đến đâu thì sẽ vẫn phải đối mặt với cuộc sống. Thôi thì chủ động hơn bị động, nó vươn người đứng dậy bước về phía ngôi nhà phía xa xa. Ở nhà Minh Khang ngồi trầm ngâm trên ghế, ánh chiều tà hắt vào cắt hình rõ nét trên bức tường đối diện. ở đó phảng phất nét suy tư, trầm mặc nam tính của một người đàn ông. Một mình. Hắn đã đuổi cô bồ kia đi. Dù sao cô ả cũng chỉ là công cụ chọc tức nó nhưng cuối cùng thì sao. Kết quả đảo ngược lại. Thôi thì đã ko còn giá trị lợi dụng, đuổi về cho rảnh nợ. 24 tuổi, đáng nhẽ là cái tuổi trưởng thành hơn rất nhiều so với 1 cô nàng 18 tuổi lóc chóc. Hơn nữa từ trk đến giờ, cô nàng Phạm Nhã Chi mặc dù là con người thủ đoạn nhưng là kiểu thủ đoạn ấu trĩ, hắn chỉ cần liếc sơ sơ là có thể nhìn ra. Nhưng lần xuất hiện này, rõ ràng có cái gì đó thay đổi. Cảm giác với người con gái này rất khác, có gì đó cứng rắn, gì đó lạnh lùng và gì đó rất già đời. Minh Khang bất giác nhớ lại những ánh mắt nó nhìn hắn khi hắn cùng cô bồ mây mưa, hôn hít. Ánh mắt đó làm hắn thấy mình bị bóc trần, bị lật tẩy. có lẽ lúc này hắn mới đúng là kẻ ấu trĩ trong cuộc chơi: - Rốt cuộc là tại sao? Mình ko nhìn ra đk suy nghĩ của cô ta. Nghĩ đến đây, hắn bất giác đưa tay lên bóp trán.Đúng lúc đó…. - Lao lực đến thế sao. Một giọng nói cao vút mang chút mỉa mai cất lên khiến hắn giật mình vội vàng quay lại, là nó. - Cô vào khi nào, sao… sao tôi ko biết.- Ngơ ngác nhìn ra cửa.- mà tôi nhớ là chốt cửa rồi cơ mà, làm sao cô vào đk. Đáp lại những cử chỉ khẩn trương ấp úng đó nó chỉ bình thản nhún vai: - Có lẽ chốt bị hỏng chăng. - Không thể nào.- nói xong hắn ta chạy vội ra cửa kiểm tra. Đúng là hỏng thật Nhìn bộ dạng tiu nghỉu của Minh Khang lúc này, Rosie ko khỏi nực cười, nó vừa bước lên tầng vừa lắc đầu, khoé môi lại nở một nụ cười ranh mãnh - Khoá két ngân hàng tôi còn bẻ đk, chấp gì cái chốt nhỏ đó. 7h tối Nhìn thì có vẻ Rosie đang chăm chú xem thời sự trên tivi nhưng thực chất nó đang nghĩ về bản báo cáo ở nhà hắn. Nói cho cùng, nó chưa sờ vào bản báo cáo ngày nào thì còn nhiều nguy hiểm ngày ấy. Tốt nhất là nhanh nhanh kết thúc kì nghỉ lãng xẹt này cho xong rồi về làm một mẻ, hốt đk tên gián điệp kia thì càng tốt. chỉ có điều đến lúc này, vẫn chưa xác định đk có nội gián bên nội bộ viện khoa học quốc gia hay trong nhóm nghiên cứu bên tập đoàn NOS. Nó thì lại càng ko thể bỏ nơi này mà đi điều tra, dù sao hắn ta cũng nằm trong chương trình bảo vệ của cục tình báo. Khó nghĩ thật. Bỗng nhiên Rosie nghe thấy tiếng bước chân và nhịp thở của một chủ thể khác. Lập tức nó ngừng suy nghĩ tập trung hướng ánh nhìn về phía phát ra âm thanh. Là hắn. Minh Khang. Hắn đag bước từ trên gác xuống, chắc vừa tắm xong, tóc còn ướt. - Tin tức chính trị sao?- hắn nhìn nó hoài nghi Trong khi đó nó chỉ gật gật đầu, hờ hững đáp - Tẻ nhạt, vô vị. Xem cái khác đi.- vừa nói xong, ko cần biết nó có đồng ý ko hắn đã cầm lấy cái điều khiển chuyển sang kênh thể thao. Lại là bóng đá. Đàn ông đúng là y hệt nhau. Ngồi đk 1 lúc, Nhìn lũ người chạy loạn trên sân cỏ, bị trái bóng xoay vần nó ngán ngẩm đứng lên, định về phòng. Phụt
|
Chưa kịp cất bước, xung quanh ko gian chợt tối om. Tiếng Tivi cũng tắt ngấm. Theo bản năng, nó lập tức đề cao cảnh giác, cơ thể lẫn tinh thần đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Đây có thể chỉ là 1 vụ cúp điện đơn thuần nhưng cũng có thể là 1 vụ tấn công. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Mọi giác quan trên người nó bỗng trở nên nhạy bén hơn, tai tập trung cố lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Nhưng ngoài tiếng than vãn của hắn ra nó ko nghe đk tiếng động nào khác. - Ayza, sao lại cúp điện chứ. Làm sao đây. Trong không khí sực lên một mùi khét lẹt. - Cầu chì cháy rồi. – hắn bực tức vò đầu sau đó quay ra phía nó ra lệnh.- Cô ở đây, tôi xuống xem thế nào. Nhưng đời nào nó để cho hắn đi một mình. Ai biết đk cầu chì cháy là do ngẫu nhiên hay có kẻ sắp đặt. lập tức nó ôm chặt lấy cánh tay hắn, sợ hãi nói: - Tôi đi với anh, ở đây tối lắm Mặc dù miệng nói sợ lắm nhưng ánh mắt của Rosie như sáng lạnh lên trong đêm tối, nó nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới thắt lưng, rút nhẹ con dao găm sắc lẹm, chuẩn bị cho 1 cuộc tấn công. Dưới tầng hầm, nơi lắp đặt attomat tổng cho cả căn nhà, mùi cháy của vỏ dây điện khét lẹt đến mức khó chịu. Trong ánh sáng nhập nhoạng le lói của chiếc điện thoại, nó chỉ nhìn thấy một mớ dây điện loằng ngoằng đen ngòm cháy khét. - Ayza. Tự dưng lại cháy là sao.- Minh Khang bực bội xem xét tình hình “ Ko, ko phải tự dưng. Có người làm”.- 1 suy nghĩ thoáng loé lên trong nó. Con dao găm lúc nãy đã đc nắm chặt phần chuôi chuẩn bị phóng. Nó tiến sát lại hắn hơn. Nhìn bộ dạng đề phòng khi này của nó hắn cứ nghĩ nó yếu đuối bị doạ đến sắp khóc nhè thì hỉ hả ko thôi, nhưng thực chất hành động này là đang bảo vệ hắn. Đúng là làm ơn mắc oán. “ Crop” Có tiếng gì đó như là tiếng đế giày trên nền cát, ở đâu đó quanh đây. Nhưng chỉ vang lên 1 tiếng nhỏ rồi lại chìm trong ko gian im lặng. Nó nắm chặt lấy tay hắn như để đảm bảo đứa trẻ nghịch ngợm này sẽ ko chạy mất khỏi vòng kiểm soát. Trong khi đó hắn lại thở dài gạt tay nó ra: - phiền quá, cô buông tôi ra để tôi còn đi tìm hộp dụng cụ. Đúng lúc đó, có cái gì đó loé lên, giống như phản chiếu của 1 lưỡi dao vs ánh sáng từ điện thoại. “ Cửa thông gió” Rất nhanh chóng, nó phóng thẳng con dao găm trong tay về phía có bóng người. “ Phập” Có lẽ đã trúng mục tiêu. Tiếng bước chân, rồi tiếng động cơ xe máy. Kẻ đó thoát rồi. Rosie vội quay lại nhìn hắn. Trời đất ạ, hắn vẫn đang hồn nhiên với cái mớ “ đồ hàng” của hắn. Nào là tua vít,nào kìm, nào kéo, nào dao, rồi băng dính…. Nhìn thì có vẻ bài bản nhưng thực chất chân tay hắn lóng ngóng vô cùng. Rõ ràng vị thiếu gia này ko biết sửa điện là cái gì đây mà. - Ai…. Chết tiệt. sửa thế nào đây.- hắn bực dọc vứt chiếc tua vít xuống đánh cái “ keng”. Sau đó hắn lập tức gọi điện cho thợ điện đến sửa. Nhưng ko cần hắn bấm số, rosie bên cạnh đã cúi xuống, nhặt cái tua vít lên, lấy thêm con dao và ít băng dính tiến về cái bảng điện. - cô làm gì vậy.- Minh Khang thắc mắc - sửa điện.- vừa nói tay nó vừa thoăn thoắt làm như thể 1 người thợ thành thục lành nghề trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn. 10’ sau “ Phụt” Sau khi đóng cầu giao, lập tức căn nhà lại sáng bừng như cũ. Lúc này nó mới quay sang và nhìn rõ hơn bao giờ hết khuôn mặt sửng sốt của hắn. - đk, đk rồi kìa. Sao, sao cô…- hắn ấp úng ko nên lời - Tôi ko vô dụng như anh.- nó đóng nắp hộp dụng cụ rồi bỏ lên nhà mặc kệ hắn ở lại với hàng đống câu hỏi. Chuyện quan trọng bây giờ ko phải là hắn hay cái bảng điện,mà là tên sát thủ vừa rồi.
|
CHAP 9: ĐẦU MỐI Rosie đang đứng ở trk đường quốc lộ lớn dẫn về thành phố. Vừa rồi nó vừa trèo lên cửa thông gió, men theo dấu chân và vết bánh xe, nó đã bước ra đến đây. Cuộc tấn công lúc tối, do trời tối quá nên nó ko thể xác định được nhân dạng của hung thủ. Nhưng mà ko sao, rosie ko nhìn thấy hắn cũng có nghĩa hắn chưa chắc nhìn thấy nó. Như vậy hành tung vẫn chưa bị lộ. Lại lủi thủi quay về nhà, vừa đi vừa nghĩ. Bất giác, Rosie ngồi thụp xuống, cách 1m trk cửa nhà, có cái gì đó, như là… 1 dấu chân. “ Dài khoảng 2 gang rưỡi, số giầy khoảng 40, 41. chiều cao của con người thường gấp 7 lần so với chiều dài bàn chân, có nghĩa là tên này cao khoảng 1 mét 75 đến 1m8. Có lẽ là đàn ông. Nhìn cũng có vẻ là dân chuyên” Đang định đứng lên bỗng cách đó ko xa, loé lên một tia phản xạ của kim loại. Một tấm huy hiệu lăn lóc trên đất. Có lẽ là tên kia để lại.Rosie Tiến đến nhặt nó lên và chăm chú quan sát “ là nikel, Khoan đã hình khắc mèo đi hia này, nhìn thấy ở đâu rồi thì phải” - Sao mà thẫn thờ vậy. Một giọng nói cất lên làm giác quan trong cơ thể nó lại một lần nữa khởi động tư thế sẵn sàng chiến đấu nhưng khi nhận ra người nói câu đó là hắn, rosie nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm hàng ngày, cất vội chiếc huy hiệu vào túi lại tươi cười như ko có chuyện gi xảy ra. - Không có gì, hóng gió chút thôi - Gió máy gì, ko định vào nấu cơm sao. Gần 8h rồi đấy.- hắn cáu lên với nó, có lẽ là do cái bụng đã biểu tình Nhưng hắn đùa sao, ko phải hồi sáng đã nói là ko biết nấu rồi còn gì. Bảo nó vào bếp sao. Quỷ thần ơi, nếu là cầm dao giết người thì đk chứ cầm dao nấu ăn thì làm sao có thể. Từ trk đến giờ cơm nước vẫn do công chúa nấu nướng, nó có biết làm gì đâu. Thế là lại 1 lần nữa phải nhắc lại chuyện này: - Tôi đã nói rồi, tôi ko biết nấu - Vậy sao, vậy mà tôi lại nhớ có người từng nói rằng sẽ vì tôi mà bỏ đi cái danh tiểu thư,sẽ vì tôi mà giặt giũ, nấu cơm, quét nhà thậm chí là chết nếu ko đk ở bên cạnh tôi. Hình như người đó là cô thì phải.- Minh Khang nhìn nó mỉa mai. - Vậy sao, chắc anh lầm, người đó ko phải tôi. Nói rồi nó bỏ hắn đứng trơ trọi ngoài ấy mà bước vào trong. Lúc đi qua Minh Khang, rất nhanh chóng và kín đáo nó bỏ thiết bị định vị GPS vào túi áo hắn rồi khẽ mỉm cười. Cái gì chứ, chết vì hắn ta. Nó nực cười cho kẻ mang danh Phạm Nhã Chi kia. Đúng là khi người ta đk nắm toàn quyền sinh mệnh của mình trong tay thì lập tức trở thành kẻ phung phí. Chết vì người khác ư, chưa và không bao giờ nó nghĩ đến việc đó. Nhưng chưa bước đk tới cửa, nó đã bị một ánh đèn ô tô sáng chói chiếu thẳng vào mặt kèm theo đó là tiếng còi inh ỏi - hello, anh hai Là nàng quỷ nhỏ Khánh Linh. Vừa đưa tay lên che mắt, Rosie vừa thở dài: “ lại thêm 1 mối lo” Mặc kệ cho hai anh em chàng hàn huyên, nó nhanh chóng bước lên lầu. Ngồi trên nhà một lúc, không nghe thấy tiếng 2 anh em nhà kia đâu Rosie mới bước xuống lầu xem sao. Trống ko. Lấy điện thoại ra, mở chương trình định vị. Hắn ta đang dừng lại ở 1 đoạn đường cách biển 200 km về hướng đông. “ Hình như ở đó có 1 nhà hàng hải sản, chắc 2 anh em đi ăn tối rồi” Yên tâm về sự mất ích của Minh Khang, nó nhanh chóng thay đồ rồi vẫy taxi trở vào thành phố. Rosie cần về trụ sở, nó muốn biết chiếc huy hiệu này là gì. Trong ánh trăng lạnh lẽo và cô quạnh Bóng dáng một cô gái bước đi trong cô độc đến đau thương nhưng lại dứt khoát vô cùng. Cô đi rất nhẹ tiếng giầy như lặng đi vào tĩnh mịch, âm u. Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng máy móc ro ro chạy, tiếng động cơ của bức tranh tường. Căn phòng đầy máy tính và thiết bị lại hiện ra một lần nữa. Bên trong, JJ đang ngồi thư thái nghe nhạc trên ghế, thấy Rosie bước vào vội vàng bỏ tai nghe xuống hỏi thăm: - Sao thế, ko ở nhà vs chồng chạy đến đây làm gì? Nó khẽ cười trk câu nói đùa đó nhưng rồi nhanh chóng lấy lại nghiêm túc. - Vừa bị tấn công, mấy giờ trk. Đến nước này JJ ko ỡm ờ cợt nhả vs nó nữa, mặt anh cũng lập tức đanh lại: - Có phát hiện gì ko? - Ko, chỉ biết là nam, cao khoảng 1m8 nhưng mà lại có đk cái này.- vừa nói nó vừa đưa chiếc huy hiệu cho JJ JJ ngắm nghía một chút rồi cũng lắc đầu: - Ko có ấn tượng. còn em? Trầm ngâm một chút Rosie chợt loé lên một ý nghĩ: - mèo đi hia, đúng rồi là biểu tượng của mafia Liên Xô cũ. Xem nào, người Nga,… buôn bán vũ khí……- nó búng tay cái tách.- Victor Bovchav, kiểm tra cho em người này. JJ lập tức gõ cành cạch vào bàn phím, một lúc sau,màn hình lại hiển thi dày đặc profile của nhân vật vừa nãy. Gương mặt thoả mãn, nó ngồi xuống ghế từ từ rót cho mình một cốc café - Quả ko sai. Đến lúc này, khuôn mặt nó mới giãn ra đk 1 chút, tuy nhiên “ ọt, ọt…” Cái bụng lại réo ầm ĩ JJ, ukm…… anh có mì ly đúng ko?
|