Xin Lỗi, Em Là Ác Quỷ!
|
|
Chương 36: Yêu Lại Từ Đầu?
- Hừm, cô ấy là ai?_ Nó khoanh tay trước ngực dò xét hắn.
- Người quen thôi_ Hắn thản nhiên.
- Quen mà vừa gặp đã ôm lấy, rõ là ở nơi công cộng, chỗ khác không biết thế nào_ Nó lườm hắn.
- Trời ạ, người ơi em có cần trẻ con thế không. Em ấy tên Di, ít hơn ta 1 tuổi._ Hắn đặt tay lên vai nó.
- Không cần biết là ai. Nhưng..._ Nó ngừng lại.
- Nhưng gì?_ Hắn khó hiểu hỏi nó.
- Hứa sẽ làm đi rồi em nói cho_ Nó nghiêm túc.
- Ư...Ừm...Hứa, nói đi_ Hắn ấp úng một lúc rồi gật đầu.
- Không được ôm ai khác ngoài em, tốt nhất cũng không được cười luôn_ Nó tỉnh bơ trước vẻ mặt méo xệch của hắn.
- Này, em không cho anh ôm cả mẹ anh sao?_ Hắn hỏi.
- Có lẽ..._ nó nói rồi đi chọn đồ làm lơ hắn.
.......
2 tiếng sau, cửa hàng bánh ngọt.
Hai người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ phía đông, có một bể nước cạnh đó và vài con cá vàng.
- Em ăn ít kem thôi, làm ơn đi mà_ Hắn vừa lau miệng cho nó vừa than.
- Anh nghĩ gì?_ Giọng nói lạnh tanh.
- Sao em không ăn cả bánh nữa, đây là tiệm bánh ngọt đó_ hắn giở khóc giở cười.
- Anh có ăn đâu, kêu em ăn làm gì_ Nó vẫn chăm chú ăn đĩa kem dâu.
- Vậy em đút cho anh đi, anh ăn liền_ Hắn chống tay trên bàn.
- Đơn giản...
Nói rồi nó xúc một miếng bánh vịt quất đưa lên miệng hắn.
- Aaa nào..._ Nó nói.
- A_ Hắn ngoan ngoãn mở miệng ra chờ.
- Ầm_ Cuối cùng miếng bánh về miệng nó chứ không phải miệng hắn.
- Em...Thật là..._ Hắn cười trước cái biểu hiện đáng yêu của nó.
- Thật là sao?_ Nó vẫn tiếp tục ăn.
- Hậu đậu_ Hắn nói rồi rướn người hôn vào môi nó thật nhanh rồi ngồi như cũ.
- Hừ...anh muốn chêt hả?_ Nó giơ cái thìa thẳng mặt hắn.
- Nếu em chết cùng, anh sẵn sàng muốn_ Hắn chọc tức ní.
- Hư này_ Nó cho cái thìa vào miệng ngậm làm hắn tưởng không sao, nào ngờ nó đứng dậy cốc vào chán hắn.
- Đồ đầu gấu_ Hắn xuýt xoa đau.
- A...to gan_ Nó rướn người véo chặt hai má hắn.
- Aaa...đau...đau...bỏ ra_ Hắn kêu lên.
- Hừm_ Nó bỏ tay ra rồi lè lưỡi trêu ngươi hắn.
- Em cứ đợi đấy_hắn nói chắc như đinh đóng cột
- ừm..._ Nó bình tĩnh gật đầu nói rồi ăn tiếp.
......
Buổi chiều khi mà nắng vẫn chưa dịu đi thì ngoài phố có đôi trai tài gái sắc nắm tay nhau luyên huyên dọc đường.
- Rốt cuộc anh đi đâu?_ Có vẻ nó đã mỏi chân.
- Đi ra biển_ Hắn đáp.
- Sao không đi xe?_ Nó nhăn mặt.
- Không lãng mạn_ Hắn nói câu này làm nó muốn ngất.
- Thế để em bắt taxi đi mình, còn anh cứ đi bộ 1 mình cho nó mãn lạng nhé?_ Nó dọa hắn.
- ới, em đừng có làm thế. Tốn tiền lắm _Hắn chốt 3 từ sau.
- vậy anh cõng em đi, đỡ tốn sức của em_ Nó hếch lông mày nhìn hắn khiêu khích kiểu, có giỏi thì làm đi.
- Em nặng như heo ý_ Hắn ẩn trán nó.
- COn trai gì mà chân yếu tay mềm_ nó hất hàm.
- Hư...Lên đi_ hắn ngồi xuống cho nó chèo lên.
- Đơn giản_ Nó cũng leo lên lưng để hắn cõng thât.(không sợ lộ hàng, váy rõ là ngắn)
- Hừ_ hắn hậm hực.
Cõng nó ra tới bờ biển mà hắn cứ làm như mấy chục km ko bằng à. Hắn ngồi luôn xuống nền cát.
- em nặng...chết...đi được à_ Hắn thở hổn hển.
- Nặng sao?_ Nó nhìn về phía ngoài xa.
- Rất nặng_ Hắn không để ý đến giọng nói của nó lắm.
- Nặng sao còn yêu?_ Giọng nói lạnh thấu xương vang lên như mang mùa đông quay lại.
- Hả?...Nói thế thôi chứ em có gầy hay béo thì vẫn mãi yêu em thôi mà_ Hắn ngạc nhiên rồi nhanh chóng khẳng định.
- Anh có tin em không?_ Nó quay lại nhìn hắn
- ..._ Hắn khựng lại.
Quá khứ lại hiện về trong đầu hắn. Tối hôm ấy, nếu không phải vì 1 chữ yêu hai chữ tin thì...hai đứa nó đã không xa cách...thì hai đứa nó đã không phải bắt đầu lại từ đầu. Nhưng không...bắt đầu lại cũng tốt.
- Trước đây, anh rất tin em rồi anh không tin nữa, rồi anh lại tin và bây giờ anh rất tin em, kể cả tương lại chắc chắn anh sẽ mãi yêu em_ Hắn ôm lấy nó nói rõ từng chữ từng từ một.
Nó ư, vẫn nghe, vẫn hiểu, vẫn nhớ và đang khóc trong lòng. Là vậy sao?
- Sao đã không tin còn tin tiếp?_ Dù biết câu trả lời nhưng nó vẫn hỏi.
- Vì người anh yêu trên đời là em_Hắn chả nghi ngờ gì vẫn trả lời như thường.
- Về thôi_ Nó đứng dậy.
- Gì?_ Hắn quát lên.
- Sao?_ Nó âu yếm nhìn hắn.
- Vừa ngồi chưa nổi 10 phút kêu về là sao?_ hắn hậm hực.
- Hừ,...ra biển chơi 1 lúc rồi về được chưa?_ nó chẹp miệng.
- Yeh, em yêu của anh_ Hắn nhảy cẫng lên ôm cổ nó rồi cùng bước ra chỗ sóng.
|
|
Chương 37: Nữ Hoàng
*Biệt thự Sarah*
Tưởng chừng như biệt thự này không có chủ nhân ở chỉ có người làm nhưng không. Nơi đây đã biết thành một căn cứ bí mật của một băng đảng và chả ai biết sự hiện diện của tổ chức.
12h đêm rồi, chiếc đồng hồ vừa điểm đúng thì ngoài cổng có một chiếc sẽ đi vào. Trên xe có một người đeo chiếc mặt nạ dát vàng ánh kim với lông vũ đen ở bên cạnh mắt trái. Mặc một bộ đồ bó toàn thân màu đen dài tay. Đi boots cao cổ. Đeo chiếc nhẫn hình chữ L ngón áp út. Đi đằng sau là mấy người nữa cũng đeo kính đen, đồng phục đen. Cánh cửa lớn mở ra, những ánh sáng nhanh nhảu len ra ngoài nhưng trong chốc lát, khi người con gái và đoàn quân kia vào trong, cánh cửa lại đóng lại. Vào trong rồi họ mới nghe được những tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi. Thật là khủng khiếp.
- Chào nữ hoàng!_ Một nam nhận kính cẩn cúi đầu chào.
- Người đâu?_ Giọng nói tưởng chừng không dành cho phái nữ và nó đầy uy quyền.
- Dưới tầng hầm ạ_ Người kia thưa rồi đi trước dẫn đường.
Cả ngồi nhà chỉ có phòng khách sáng còn những phòng kia một màu đen tối nhưng mỗi bước chân của nữ hoàng kia đi tới đâu thì đèn nơi đó sáng lên, đi qua rồi thì lại đen tối. Xuống tới hầm, người kia bật đèn lên. Một ánh đèn màu vàng, nhỏ nhoi nhưng soi sáng khuân mặt ngây thơ nhưng dính máu đang bị treo hai tay sang hai bên, lững thững người giữa phòng. Là cô gái ấy, là Thiên Di, cô gái sáng nay tại trung tâm thương mại. Người được gọi tên nữ hoàng kia tiến tới nâng cằm Di lên, nhìn vào đôi mắt mở tờ mờ kia.
- Sao? Chịu như thế...đã chủ chưa?_ Nữ hoàng nhẫn mạnh từ cuối.
- Cô...là...ai?_ Giọng nói yếu ớt đầy đau đớn vang nhẹ lên.
- Người mà bé đã từng...tranh giành thứ của ta_ Tiếp tục bóp cằm Di chặt hơn.
-..._ Đôi lông mày nặng nề cau lại như vẫn chưa hiểu chuyện.
- Chưa nghĩ ra sao? Nghĩ mình tốt bụng lắm chắc_ Nữ hoàng đẩy mạnh khuân mặt kia lại phía sau.
- Làm gì tiếp ạ?_ Người con trai kia tiếp tục nói.
- ...Đánh cho tới chết tôi_ Từng từ, từng từ như cứa vào tim con người kia.
- Không...không_ CÔ gái kia kháng cự bằng lời thì cũng chả làm được gì.
" Phập...Phập...Aaa...Á..."
Từng tiếng dây thừng cài gai thép vang lên rồi từng tiếng kêu thảm khốc của người con gái kia, nó làm đám vệ sĩ kia cũng mủi lòng thương cũng giật mình trong từng lần đánh, từng tiếng kêu nhưng còn nữ hoàng kia. Vẫn đinh ninh ngồi xuống cái ghế ở đó, nhâm nhi li trà ngắm nhìn người con gái trước mắt. Di, với bộ váy rách tả tới, máu đỏ chảy ra như làm dính thịt với váy của cô ta vậy, tóc thì ướt bết lại, khuân mặt xước xác, máu rỉ ra từ khóe môi.
- Dừng_ Nữ hoàng kia lên tiếng khoan hồng khi thấy người kia gần ngừng thở.
Nữ hoàng tiến tới sát Di lần nữa, từ từ tháo chiếc mặt nạ ra cho Di nhìn rõ mặt mình. Ôi sao gương mặt kia vẫn cố mở mắt to ra mà nhìn, vẻ mặt đầy kinh hãi và trong giây lát Thiên Di đã chết vì sợ, đôi mắt vẫn hiện lên những nét kinh hãi. Nữ hoàng đó chính là nó, nó lại che đi khuân mặt quay lại để đám người kia không biết thân phận thật của nó.
- Vứt cho lũ chó sau nhà_ Nó nhìn cái xác môi nhoẻn nụ cười nửa môi.
- Vâng thư nữ hoàng_ Người đánh kia và mấy người nữa lôi cái xác đi.
- Thưa người, người tên Mia mà người cần xử lí đã xong rồi ạ!_ Một nữ nhân khác đeo mặt nạ màu tím bước lên thông báo- Hữu Huyền cơ
- Ồ, sau bao năm không gặp các người không những không già đi mà còn nhanh nhẹn hơn ngày xưa đó_ Một câu nói mà khiến người ta vừa tự hào vừa đau.
- Dạ..._ Cả hội ú ớ không biết trả lời sao.
- Hử? ta nói sai sao?_ Nó thà cứ nói lạnh lùng còn hơn cái giọng giả vờ quan tâm này, thật khiến người ta khó xử.
- Dạ...Không ạ,...Nhưng sao người lại nói vậy?_ Một chàng hậu vệ không hiểu chuyện lên tiếng hỏi.
Nó ngay lập tức đưa mắt nhìn người nói câu đó.
- Ngươi, là người của ai?_ Nó nhìn bộ đồ màu xanh biển đậm mà đoán không phải vệ sĩ của nó.
- Dạ, tiểu nhân là người của Tả Trường cơ_ Người kia được nước mà nói không biết rằng xung quanh bao ánh mắt nhác nhở nên im lặng.
- Tả Trường cơ dạo này để người của mình LỘNG HÀNH vậy sao?_ Nó quát lớn vế sau.
Người kia lập tức quỳ xuống, trán chạm sàn nhà.
- Mong người thứ tội_ Giọng nói run rẩy.
- Tại sao phải thứ?_ Nó khoanh tay trước ngực.
- Dạ...tiểu nhân nói nhiều_ tên này lắp bắp.
- Đem cắt lưỡi thì sống mà nguyên vẹn thì...chó ăn_ Nó nhìn người kia hối tiếc, chỉ được cái to lớn, nói rồi nó bước lên tầng.
- Thưa người còn chuyện gì căn dặn không ạ?_ Tên lúc đầu chào đón nó hỏi.
- Có tất cả bao nhiêu anh em trong hội...nội đến tối mai hội tụ tại đây, giờ cũ_ Nói đến đây nó dừng lại.
- Vâng ạ, Nhưng hội tụ rồi thì sao ạ?_ Tên này chắc lại muốn chết.
- CHiến tranh_ Nó lườm hắn cảnh cáo nói.
- Người đi thanh thản!_ Cả đám người cúi chào nó khi nó bước lên xe ô tô.
...
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mặc kệ hôm nay là thứ mấy, mấy giờ, nó vẫn nằm ngủ. Ngủ một cách vô thức với mọi vật xung quanh nếu không trực tiếp tác động vào người nó. Harry lạ lùng bước vào phòng nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh, từ khi tỉnh lại nó ngủ dậy muộn hơn trước kia. Harry vừa chạm vào chán nó ngay lập tức mắt nó mở ra to tròn nhìn anh.
- Anh làm gì trong phòng em?_ Nó vẫn giữ nguyên tư thế hỏi.
- Bảo bối lạ lắm_ Harry lắc đầu, rút tay lại
- Lạ gì, chỉ là buổi tối không ngủ được, gần sáng mới ngủ nên dậy muộn thôi_ Nó với cái điện thoại xem giờ.
- Bảo bối không định đi học lại sao? Nghỉ bao lâu rồi, ở nhà cũng chán_ Harry kéo dèm cửa cho nắng vào phòng.
- Muộn rồi đi gì nữa_ Nó trả lời trống không.
- Chúng ta ngoại lệ mà_ Anh nhìn nó cười.
- Ừm...Nhưng anh hai phải đồng ý một điều kiện_ Nó vẻ mặt siêu quậy.
- Nói đi_ Harry khoanh tay dựa lưng cửa sổ nhìn nó.
- CÕng em đi khắp hành lang các lớp _ Chị này chơi trội à nha.
- What the hell?_ Harry sốc toàn phần_ Đi vô bệnh viện đi cô nương_ anh cốc đầu nó.
- Không thì..đừng làm phiền_ Nó xoa đầu rồi kéo chăn kín cổ nhắm mắt ngủ.
- Hư...Ở trường gái theo James xếp hàng dài vì nghĩ hắn độc thân đấy_ Anh khiêu khích nó.
Nó mở mắt nghĩ ngợi, máu ghen trỗi dậy.
- À, dưới phòng để đồ có mấy bộ garter belt nữ mà fan girl tặng James, hắn cho anh đấy, em xem có thích không?_ Anh này được đà trêu em.
Màu nó sôi lên rồi nhưng vẫn cố nhịn.
- Thấy bảo mấy cô diễn viên người mẫu nhí toàn xin vô trường mình học để ngồi ăn cơm cùng hắn nữa_ Harry tiếp túc.
- Thôi ngay đi_Nó ngồi dậy quát.
|
Chương 38: Tình Địch Ư?
- A! Chỗ của em có bạn gái nào xinh xinh ngồi ý_ Harry cố réo thêm một câu nữa.- Mặc xác anh_ Nó ném cái gối vào harry rồi lại nằm.
Đến mực này Harry cũng đành chiều ý nó để hoàn thành lời nói của bác sĩ "Để cô bé ra ngoài nhiều sẽ tốt cho trí nhớ'"
- Đi đi, anh cõng_ Giọng buồn buồn.
- Thiệt hơm?_ Nó ngồi bật dậy.
- Từ cổng trường vào thôi_ Anh khổ sở mong nó đồng ý.
- Thôi được, xuống nhà trước đê, bảo bối xuống liền.
- :3...
......
* Trường Lãnh Thiên*
Giờ gia chơi của tiết một, học sinh khắp nơi, không chỗ nào là không thấy áo trắng của học sinh. Ngoài cổng là mấy cô cậu đi muộn đang năn nỉ bác bảo vệ cho vô. Rồi một chiếc siêu xe đỗ lại thu hút mọi ánh mắt, từ ngoài vào trong, trong thì chạy ra xem.
Harry mở cửa cho nó xuống. Tinh nghịch bước xuống nhìn anh hai. Harry nản lòng cúi thấp người rồi nó thoát cái đã leo lên lưng anh. Mọi học sinh như đơ toàn tập, họ nhanh chóng trở về bình thường rồi lôi điện thoại ra chụp. Nó vẫn thản nhiên nghịch điện thoại trên lưng anh. CÒn anh thì không biết dấu mặt vào đâu, chưa bao giờ mà cái đường lên lớp nó xa vời như thế này.
Lên tới gần cửa lớp, hai người gặp ngay lũ bạn vừa đi ra cửa, đứa thì ngạc nhiên, đứa thì cười sặc sụa, đứa thì ghen chết thui. Lúc này nó mới chịu xuống.
- Em hành anh trai mình dữ quá đấy_ Daisy lau mồ hôi cho Harry.
- CÒn ngắn chán_ Nó nhìn xuống sân trường rộng lớn kết một câu.
- 2 like_ Elena và Alice nhìn nhau rồi cùng nói.
- Dài vậy kêu ngắn_ Ken hoảng hốt nhìn đoạn đường kia.
- Tao còn dài hơn_ Hắn giờ mới nói.
- Mày là mấy mét?_ Andy hỏi.
- Gần 3 km_ Hắn hậm hực nói rồi lườm nguýt nó.
- COn trai gì mà_ Nó nhìn Harry với hắn lắc đầu, bữu môi xong đi vô lớp.
Quả nhiên, anh hai nó nói không sai, có một bạn nữ ngồi ở chỗ của nó nhưng sai một điều. Người này...xấu. Nó trở lại vẻ mặt lạnh lùng, bước đi lẹ nhưng như ma, tiến về phía chỗ ngồi cũ của mình. Nó đặt cái cặp xuống bàn cái "rầm". Mọi người kể cả bọn bạn đều nhìn nó. Cô gái kia giờ mới để ý tới nó. Trước ngực, một bảng tên hiện lên: Hoàng Thùy Anh. Ôi cái tên nghe chả đúng gì cả.
- Bạn là ai?_ Cái giọng nói chanh chua của TAnh vang lên.
- Tôi mới là người nên hỏi câu này_ Nó thở hắt.
- Nếu là về chỗ ngồi thì bạn thấy đó, chỗ này có người ngồi rồi_ Cô này cũng không vừa, khoang tay trước mặt dùng ánh mắt khêu chiến với nó.
- Đấy chỉ là ngồi ké thôi. Nên trả lại chỗ cho chủ nhân của nó trước khi cả lớp B cũng không có chỗ ngồi_ Nó bắt đầu bực dọc, đôi mắt bắt đầu chuyển đỏ.
- Chủ cũ à? Xin lỗi, có chủ mới rồi, bạn ngồi chỗ khác đi, còn nhiều mà_ TANh cười.
- Không trả đúng không?_ Nó hỏi lại.
- Không thể trả_ Nói chắc như đinh.
- Vậy tôi ngồi cùng bạn_ Nói rồi nó đẩy cặp qua chỗ kế bên, chỗ của James.
- CHỗ đó cũng có người rồi_ Đôi lông mày cau lại, có vẻ TANh không nhịn được nữa.
- Có sao, cậu ấy đâu phải chuyển đi_ Nó ngồi lên mặt bàn.
- ý gì?_ Người kia không hiểu.
- Thì là cậu ý bế tôi. Ok? không ảnh hưởng gì đến nhà ở nhờ chứ?_ Nó nhếch môi.
- Bạn quá đáng rồi đấy. Biết cậu ấy có cho không_ TANh đứng phắt dậy.
" Reng..Reng...Reng"
Tiếng chuông vang lên, hai bên tạm đình chiến. Mọi người về chỗ. Hắn ngồi xuống nhìn nó mỉm cười, cô giáo vào lớp chào xong. Nó ngồi luôn lên đùi hắn, vắt chân chìa ra phía đường đi. TAnh với đám học sinh ngạc nhiên vô cùng. Hắn còn vòng tay ôm eo nó.
- Hai người quen nhau?_ TAnh hỏi.
- Không_ Cả hai không hẹn mà cùng trả lời một câu.
- Vậy ..._ TAnh định nói thì cô giáo xen vào.
- Có chuyện gì vậy James, CÒn nhiều chô mà sao ngồi 3 cho chật vậy em?_ CÔ Trang nhẹ nhàng hỏi.
- Cô cũng biết hai người đó ngồi với nhau từ trước mà_ Harry lên tiếng bênh vực bảo bối của mình.
- Nhưng em đã ngồi rồi mà_ TANh cãi.
- Thùy Anh, họ là hôn phu, em lên ngồi với Hải đi_ Cô Trang tất nhiên cũng nghe theo người trả lương rồi.
- ...Vâng_ Anh uất ức chuyển chỗ.
Nó thản nhiên nhìn TANh đầy thách thức rồi ngồi về chỗ của mình.
- Cô cứ dạy đi ạ_ Harry lên tiếng thông báo.
Ngồi trong lớp học mà hai đứa nó cứ quấn quýt lấy nhau làm mấy bạn trong lớp nhất là TAnh gato hết mực.
Giờ tan trường nó bắt đầu làm thẩm phán.
- Anh....cô ta là ai?_ Nó nhìn chằm chằm TAnh đi trước hỏi hắn.
- Chả biết_ hắn thản nhiên.
-..._ Nó huých tay Daisy.
- Sao?_ Daisy nhìn nó hỏi.
- Cùng họ với chị đó_ Nó nói.
- Hơ, cứ cùng là quen à cô. Tôi không có liên quan_ Daisy bật cười.
- COn gái của chủ công ty tiệm cà phê LyLy đó_ Andy từ đằng sau lên tiếng.
- Sao biết?_ Alice thấy lạ hỏi.
- Ờ thì...học sinh mới phải biết rõ mới chơi được_ Andy vội giải thích tránh hiểu lầm.
- Ồ, người yêu ơi, từ bao giờ anh chịu để con gái tiệm cà phê ngồi cạnh mình thế?_ Nó nghiến răng ken két nhìn hắn.
- Mới chuyển đến đây được tuần chứ mấy mà_ Ken nói thay.
- Tại cô ta cứ chen vô mà, anh đâu đồng ý đâu_ Hắn cũng giải thích sự tình rõ ràng.
- Nhưng cũng không phản đối_ Nó đổi lại cái giọng lạnh nhạt làm hắn hoảng loạn.
- Thôi mà, đổi chỗ rồi thây_ Hắn kéo tay áo nó.
- Hư_ Nó hất hàm chạy qua ôm tay anh hai nó làm Daisy phát hờn.
- Em như con nít ý_ Daisy giận nhéo má nó.
- Aa...này, chị chưa kết hôn với anh em đâu đấy, tốt nhất nên nhường em kẻo em phản đối hai người kết hôn thì khổ _Nó dạo.
- Thôi, xin cô nương_ Daisy hậm hực.
- Cứ biết điều như anh hai là tốt _ Nó liếc nhìn Harry.
-...._ Harry không biết nên cười hay khóc thay cho số phận của mình nữa.
Nó ôm tay Harry đi phía trong nên không ai nhận ra nó nhìn TAnh đi trước với ánh mắt như nào và với nụ cười chết chóc...
...Xin lỗi,...tôi sẽ giết hết...giết tất cả những ai ve vãn...thậm chí lại gần người con trai Của tôi...Nếu có trách...hay trách số và... cái tâm địa cũng chả phải cừu kia...Chắc tôi đã quá hiền...nhưng đó chỉ là ngày xưa...còn giờ thì...Máu là thức uống của Devil.
|
Chương 39: Nữ Hoàng Triệu Quân
*Biệt thự Lãnh Thiên*Trong nhà giờ này ồn ào vô cùng, tiếng cười nói vui vẻ của tất cả mọi người trừ hai người không nói gì mà làm việc của riêng mình. Đó là Harry và Lexy, anh đang ngồi nghịch điện thoại, nó thì ngồi ăn hoa quả nghĩ linh tinh, không để ý tới hắn nằm gối đầu lên đùi nó.
- Ê, muộn có đi bar chơi hơm?_ Alice với Lexy.
-..._ Nó miệng vẫn nhai, hồn vẫn chưa trở về xác.
- Này, Alice gọi em kìa_ Hắn lay nhẹ nó.
- Hớ?_ Nó sực tỉnh.
- Bà bị ma nhập à?_ Elena cười sặc sụa trước vẻ mặt của nó.
- Thôi đi_ Nó nhấc cái gối sau lưng ném vào Elena nhưng có Ken đỡ hộ.
- Thần tiên tỉ tỉ bớt giận, đừng hành người yêu em chớ_ Ken mặt -_-
- ..._Nó lườm Ken tóe điện.
- Ơ, có đi bar không?_ ALice hỏi lại.
- ĐI làm gì?_ nÓ nhíu mày nhìn đồng hồ ở cổ tay hắn.
- Chết, cần đi gặp bác sĩ ngay_ Daisy nhìn nó lắc đầu nói vẻ nghiêm trọng.
- Chơi chứ làm gì_ Andy nói xen vào.
- Chán lắm, giải tán, đi ngủ_ Nói xong nó cúi xuống hôn vào môi hắn một cái ra tiếng rồi đẩy hắn dậy, đi lên phòng chậm rãi.
- Harry à, đưa em gái cậu đi khám đi _ Harry ngồi dậy lắc đầu.
- Chán thế, tui đi về đây_ Alice đứng dậy
- Bye_ Andy cũng dậy theo, không quen chào mọi người.
- Ơ, thế cũng tan giã à?_ Ken với áo Andy.
- Thế ở đây ngủ qua đêm chắc_ Andy phủi tay Ken ra một cách phũ phàng.
- Đợi tao về với_ Ken cũng đứng dậy, không quên nhét nốt quả dâu tây vào miệng.
- Thằng kia!_ Giọng nói tức giận của Elena làm mọi hoạt động dừng lại.
- Hửm?_ Ken quay lại.
- Định để tiểu thư đây ăn quả bơ hả? Hay để tiểu thư đi bộ? Đã thế tiểu thư đi bar chơi một mình_ Xối một tràng vào mặt Ken xong Elena đi một mạch ra ngoài.
- Ơ???_ Ken đơ một lúc rồi đuổi theo.
- Đuổi theo đi lại còn_ Daisy nhắc
- Ờ_ Và thế là ken đuổi theo nhỏ.
- Đúng là hâm_ Alice thốt nốt câu rồi cũng đi về cùng Andy.
Giờ trong phòng còn hai người Harry và Daisy. Daisy ngừng lượt điện thoại quay qua nhìn Daisy bên cạnh cũng đang nghịch điện thoại.
- Em không về sao? Muộn rồi_ Anh vuốt tóc cô gọn ra sau.
- Anh đuổi em à?_ Daisy hỏi.
- Nếu em muốn ở lại thì tùy_ Harry với tay lấy miếng táo bỏ vô miệng.
- Hư, đáng ghét, đi về đây_ Cô đẩy đầu anh ra xa rồi đứng dậy.
Harry liền đưa tay kéo cô lại, môi chạm môi, hai người trao nhau một nụ hôn mãnh liệt rồi Harry đứng dậy chuồn trước để cô đứng cười một mình rồi mới ra về.
Trên phòng nó đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
-...._ Người bên kia đang báo cáo chuyện gì đó.
- Ồ, thế thì sẽ giết hết_ Nó nói vẻ thản nhiên.
-.....
- Không phải hôm nay_ Nó nói tiếp.
-...
-..._ Nó không đáp lại cúp máy luôn bởi có tiếng gõ cửa.
- Ai?_ Nó hỏi.
- Anh hai_ HArry mở cửa bước vào.
Nó ngồi trên giường nghiêng nghiêng đầu nhìn anh hai.
- Nhìn gì vậy?_ Harry khó chịu.
- Vào phòng em giờ này có việc gì?_ Nó quay lại tư thế bình thường.
- Thấy đèn sáng vô coi thôi _Anh thản nhiên đi quanh phòng nó nhìn ngó linh tinh.
- Không có kẻ gian đâu_ Nó khó chịu nói kéo anh nó qua đứng trước mặt mình.
- Hì,... mai dậy sớm đi học nhé!_ Anh hai dặn.
- Tùy_ Nó đáp củn lủn.
- Gì?_ Anh nó cx vậy.
- Thích thì đi..._ Nó nói.
- Vậy để Tanh chuyển lên ngồi với hắn_ Anh gian tà đi ra khỏi phòng làm nó tức điên lên.
- AAAAAAAAAAAA_ nó hét lên khiến chim chóc gần đó bay toán loạn, Harry bịt tai.
Ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa một lúc rồi nó đi thay đồ để còn đi đóng kịch nữa.
*Sarah *
12 h đêm, cánh cổng lại mở ra. Nó bước xuống từ trên xe. Bước theo thảm đỏ mà vào trong. Nó mặc một chiếc váy đen ánh kim cúp ngực chiết eo, bồng phần chân váy, ngắn ngang đầu gối. Đeo chiếc mặt nạ lần trước, với đôi giày cao gót đề giày cao 15 cm. Mọi người trong phòng chính ai nấy đều đeo mặt nạ cả, màu quần áo chính là màu tím, xanh dương đậm và màu đen. Mọi người thấy nó vào thì rẽ ra hai bên, cúi đầu chào. Nó bước lên trên cao, ngồi vào cái ghế dát vàng, chiếc ghế dành cho nữ hoàng. Bên trái là Tả Trường cơ, bên phải là Hữu Huyền cơ đứng cả nhé. Luucs nó an tọa mọi người mới đứng thẳng dậy.
- Không biết người triệu tập chúng tiểu nhân có chuyện gì vậy ạ?_ Một người ở dưới lên tiếng.
- Ngươi nghĩ là gì? _Nó vắt chân hỏi lại lạnh tanh.
- Dạ...dạ_ Người kia lập tức lúng túng trước lời nói của nó.
- Nguyên nhân hôm nay Nữ hoàng mở ra cuộc triệu kiến này là muốn thông báo chúng ta sẽ quay lại thế giới đêm. Ngôi nữ hoàng đêm một thời vắng bóng giờ nữ hoàng đã trở lại và muốn chinh phạt tất cả các băng đảng đã phản chủ nhưng không thành kia._ Giọng nam nhân của Tả Trường vang lên.
Bên dưới những tiếng à ừ xì xào vang lên.
- Trật tự_ Ngay lập tức Hữu Huyền lên tiếng quát.
Mọi người im re.
- Các người ai có ý kiến không?_ Nó hỏi.
- Không biết chúng ta có đồng minh với bang nào không ạ?_ Một giọng nữ nhi hỏi.
- Haha..._ Nó bật cười_ Trước giờ ta đây chỉ có 3 chiến lược. 1 là đầu quân cho ta, 2 là Giết, 3 là không còn là mối lo. Chứ không có kết bạn_ Nó vẫn băng lãnh.
- Xin hỏi nữ hoàng năm nay bao nhiêu tuổi?_ Một giọng nam vẻ thắc mắc.
- Tuổi của ta có liên quan đến việc này sao?_ Nó lườm người kia.
- Dạ..._ Người này tịt luôn.
- Hỏi có đáp. Ta tuổi trăng tròn._ Nó đáp.
- Tức là 16_ Thấy bên dưới vẫn ngơ ngác huyền cơ nói luôn.
- Người trẻ vậy liệu có tham chiến đc hết các trận không?_ Một câu hỏi nữa.
- 13 tuổi ta đã làm nữ hoàng của thế giới đêm, người sợ ta không bóp chết ngươi đc sao_ Nó vẻ bực bội.
- Vâng..._ Nguopwif kia thủi ngay sợ nó giết.
- Nói trước, đừng có nói nhiều, giỏi ta cũng giết hết đấy_ Nó dọa.
- Vâng ạ_ Bên dưới nghe dăm dắp
- Cả hai người, lo mà quản người của mình, không tròn phận cũng đừng trách_ Nó liếc hai người bên cạnh.
|