Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
|
|
"... Cứ làm theo lời tôi nói đi. Thắc mắc chẳng có ích lợi gì đâu. Chào" "Ừ. Bye" Nhấn nốt nút "send", đôi môi hắn vẽ lên một đường cong rất nhỏ, nhỏ thôi không ai thấy được. Cuối cùng thì hắn cũng đã đạt được ý muốn của mình. Lướt sang bên Key, cậu ta đã gục tiếp xuống bàn từ bao giờ. Hắn lôi giấy bút ra viết viết cái gì đó rồi nhét vào tay Key, sau đó tỏ ra như mình không biết gì trước vài chục cặp mắt hám trai của đám nữ sinh. Rất lâu sau đó hắn vẫn bị chú ý, đành dùng cặp mắt sắc đầy uy quyền của mình chiếu vào từng người khiến lũ hám trai đó lạnh sống lưng, không ai bảo ai đồng loạt quay về phía bảng tiếp tục làm "học sinh chăm ngoan" Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Thoáng cái đã hết năm tiết học rồi. Bây giờ Key mới chịu mở con mắt ra, vươn vai một cái. Hắn đi đâu mất tiêu rồi. Cậu đứng dậy, một tờ giấy gấp gọn rớt trước mặt. "Muốn Windy không giận ông việc kia nữa thì mau tới sân bóng rổ của trường. Hân Hân sẽ dẫn Windy tới. Sau giờ ăn trưa" Key tỉnh hẳn và như lấy lại sức sống vậy. Vội chạy như bay tới sân bóng rổ mà không thèm để ý tới thời gian ghi "sau giờ ăn trưa" của hắn. Tới nơi... Sân vắng hoe chẳng có một ai. À có... Từ xa xa, có một người dáng dấp nhỏ nhỏ tới dần... Đó là bác lao công đang lau dọn (==") "Windy" được nhắc tới chắc là đây... Rút tờ giấy ra với tâm trạng khá ngạc nhiên, Key đọc lại mới thấy mình bị hớ. Tại cái tội hấp ta hấp tấp của cậu đây mà! Đúng là chán đời... Key định xuống căng tin vì nghĩ rằng họ đang ở đó, nhưng lại thôi. Cậu đi nhặt một quả bóng rổ, tới gần vạch kẻ li và bắt đầu những màn phát bóng lặp đi lặp lại. Ném rồi lại nhặt, ném rồi nhặt...
Hiện tại, nếu Key có xuống căng tin tìm nó và Windy thì cũng không thể được vì bọn nó đang ở bệnh viện với Mi Yeon. Cô nàng này cứ một hai nhất nhất đòi xuất viện, kêu mình đã khoẻ rồi. Vả lại, ở bệnh viện chán quá không có ai chơi cùng nên xuất viện đi học cho vui. - Có thật là ổn rồi không đó? Đừng giấu không có tai vạ về sau. Windy vừa thu xếp đồ đạc giúp Mi Yeon, vừa hỏi. Nó thì chẳng làm gì cứ ngồi đó coi khắp xung quanh, thi thoảng mở điện thoại ra xem giờ nữa. Chẳng biết nó có ý định gì đây. - Ổn rồi mà! Đừng có hỏi mình suốt như bà cụ non thế! Mi Yeon nhanh nhảu bê cái chậu hoa xương rồng nhỏ ở cửa sổ tới gần chỗ nó, tiện thể quay đầu lè lưỡi với Windy. - Rồi. Biết nàng khoẻ rồi. Windy khẽ lắc đầu và cười. Mi Yeon vừa dễ thương vừa ngây thơ như thế này ai dám làm cô buồn chứ? - Tất nhiên. Mình là ai hả? Hwang Mi Yeon đó_ Mi Yeon cười tít mắt, rồi quay mặt sang chỗ nó_ Hân Hân nè, mình có món quà này cho bạn. - Quà? - Ừm. Là chậu cây xương rồng này đấy_ Mi Yeon đưa cho nó cầm lấy_ Mình đã nuôi trồng nó và coi nó như một người bạn suốt mấy năm qua, cụ thể là 4 năm rồi. Nó nhìn kĩ cây xương rồng trong tay mình. Cây đang nở hoa rất đẹp và cũng chỉ nở một bông duy nhất. Cánh hoa màu vàng, bên trong là màu phớt đỏ. Mình cây xương rồng chi chít những gai, không nhánh. Một loài cây đẹp mà giản dị. Mi Yeon tiếp tục nói khi thấy nó vẫn giữ im lặng: - Mình tặng bạn bởi vì bạn có nhiều nét giống cây xương rồng. Người ta thường ví xương rồng với sự giản dị. Nhưng theo mình, bạn không như vậy. Bạn thu hút, bí ẩn, có khí chất quý tộc như hoa hồng, hoa lan, hoa mẫu đơn. Tính cách của bạn mới thực sự là cây xương rồng. Mạnh mẽ, luôn tạo cho mình một vỏ bọc đầy gai, có thể vượt qua tất cả những khó khăn, gian khổ cho dù có bị tổn thương, chảy máu tới đứt ruột đứt gan vẫn luôn tràn trề nhựa sống, tuy vậy vẫn có sự thay đổi về bề ngoài. Hân Hân, mình nói có phải không? Đó chính là lý do mà mình tặng cái cây này cho bạn đó! Nó lắng nghe hết những lời của Mi Yeon. Tay khẽ mân mê vuốt lên đầu những cái gai nhọn hoắt. Bất cẩn một chút thôi, cái gai đó sẽ làm ta chảy máu. - Giống được sao? Tôi còn lâu mới được như nó... Nó khẽ thầm thì như muốn nói với chính cái cây vậy. Đằng xa kia, Windy cũng nghe những lời nói đó. Cô cũng tự hứa với mình, phải mạnh mẽ như loài xương rồng kia. Cho dù chỉ là một nửa...
|
Brừm brừm. Chiếc xe BMW đỗ xịch trước một ngã tư. Cửa xe mở ra, xuất hiện ba bóng hình tuyệt đẹp như tiên giáng thế. - Mi Yeon, cậu tự về được không đó? Để mình đưa tới tận nhà cho. Windy nghiêng đầu hỏi kèm theo đôi chút lo lắng. Cô sợ một đứa con gái yếu đuối như thế này thì không thể đi một mình được. Cho dù có là ban ngày đi nữa. - Ổn mà Windy. Nhà mình ở gần đây thôi. Hai bạn cứ đi đâu thì đi đi. Mình không làm phiền nữa. - Nhưng mà... - Thôi đi mi. Mi Yeon không muốn thì thôi_ nó cản_ Ta với mi cũng có việc phải đi đó. - Haiz_ Windy thở dài_ Ừm thôi được rồi. Mi Yeon đi cẩn thận nhé! - Được rồi, được rồi. Hai người đi đi. Hân Hân nhớ chăm sóc chậu cây giùm mình nhá! Mà đặt ở cửa sổ phòng bạn sẽ dễ chăm sóc hơn. Bye - bye. - Biết rồi. Bye. Cái xe khởi động lao vút đi. Mi Yeon thu nụ cười lại, xoay người men theo con đường dẫn tới nhà mình. Bỗng tiếng nhạc phát ra trong túi áo. Có người gọi tới. Mi Yeon nói chuyện với người đó một lúc, không biết đầu dây kia nói gì mà cô đột nhiên dừng lại, khuôn mặt trở nên khó coi rồi gọi hai chiếc taxi. Một chiếc bỏ đống đồ đang cầm vào, viết địa chỉ và ra hiệu cho xe đi... Một xe cô ngồi lên, chuyển bánh theo hướng ngược lại... Mi Yeon đang đi đâu? ... - Chúng ta hơi mất nhiều thời gian. Quá giờ ăn trưa lâu rồi thì phải. Windy nhìn quanh sân trường vắng vẻ, học sinh đã ổn định trong lớp học. Giống như Windy, nó cũng liếc bao quát, vừa cất bước đi khá nhanh. - Bỏ qua đi. Hai người đó chắc đang chờ mình đấy. "Hai người đó..." câu nói của nó khiến Windy sựng lại. Nó biết, đương nhiên Windy hiểu, đó là hắn và... Key. Chỉ là Windy đã suýt nữa thì quên sự có mặt của "hai người đó" thôi. Điều đó cũng có nghĩa rằng, Windy chưa chuẩn bị cho lần đối diện không mong muốn này. Lặng lẽ đi theo nó như một cái máy, Windy cứ chìm sâu trong suy nghĩ mà tới lúc nào cũng không hay. Cô đâm sầm vào nó đúng lúc nó dừng lại. - Ơ, ta xin lỗi_ Windy bối rối nhìn nó, mắt hơi hoảng. Nó cũng chỉ gật đầu nhẹ với ý không sao, rồi tới chỗ hắn và Key. Bọn hắn đang chơi bóng rổ với nhau, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt. Hai người dường như ngang tài ngang sức, không ai nhường ai. Quả bóng cứ đập liên tục vào rổ, tạo thành âm thanh khô khốc. Bọn hắn giết thời gian bằng cách này, đột nhiên nó cảm thấy buồn cười!
|
- Không chán sao? Cả tiếng chỉ để đập một quả bóng di chuyển. Chất giọng lạnh lạnh của nó đập vào đôi tai bọn hắn, khiến mọi hoạt động đang diễn ra phút chốc dừng lại như bị chết máy vậy. Không thèm liếc tới hai cái tượng đá kia, nó nhấc đôi chân đi không một tiếng động tới gần, tiện tay với quả bóng chuyền đang lăn lóc dưới sân tung lên rất cao, đồng thời nó cũng nhún người nhảy, căn thời gian chuẩn xác quả bóng bắt đầu rơi xuống vừa tầm, đập mạnh về hướng rổ. Quả bóng đi nhanh tới nỗi chỉ còn nhìn thấy một cái gì xẹt qua. Chân nó chạm đất vừa lúc với quả bóng lọt rổ rơi bịch xuống, lăn đi. Nó thản nhiên trước mấy con mắt hình chữ O đang nhìn mình. - Hết thời gian. Windy, ý tưởng mi đề xuất giờ thử xem. - Ư... Ừ_ Windy có chút không để ý, những cái cô nghĩ ra chả biết tiêu đi đâu mất hết_ Đợi ta nghĩ lại đã. Nó khẽ nhăn mày vẻ không hài lòng, liếc sang Key đang nhìn Windy với ánh mắt buồn bã và khó hiểu, cộng chút gì đó vẻ hối lỗi... yêu thương. Tên Key này, trong lòng đã rõ ràng như thế mà không thể xử sự gì cho Windy ngoài ánh mắt hỗn tạp đó sao... Lần này không nắm lấy cơ hội, chưa đảm bảo có lần tiếp theo đâu. Buông xuôi là chấm hết... Có cần nó cho họ một không gian nói chuyện không nhỉ? Nghĩ là làm, đầu nó nhanh chóng hình thành một lí do vô cùng hợp lẽ, đứng dậy bất ngờ cầm tay lôi hắn đi. - Ta ra ngoài với Ken mua ít đồ chuẩn bị. Mi cứ ở trong đây nhớ lại đi. Chừng nào nhớ ra rồi thì nói với Key hai người tập trước. - Ơ, Hân Hân, khoan đã! Windy ngớ người đuổi theo nó... Nhưng không thể đi tiếp vì có cái gì nắm lấy cánh tay Windy từ đằng sau. Cô bực tức vì nó đi xa quá rồi không đuổi được. Giật tay mình ra, cô cáu tiết quay về đằng sau. - Key, anh điên hả? Tự nhiên giữ tôi lại làm gì? Key vẫn mặc kệ câu nói đó, cậu cố gắng bình tĩnh đối diện thẳng vào mắt Windy. - Tôi có chuyện với cô, Windy. ... Phù phù. Nó và hắn sau một hồi chạy hộc tốc cuối cùng dừng lại ở một chỗ khá xa sân bóng rổ. Hình như đây là vườn hoa sau trường. Nơi này ít học sinh được bước chân tới. Hai người đứng tại chỗ chống tay lên đầu gối lấy lại sức. Tuy nhiên... Thấy cái gì đó kì lạ, hắn với nó nhìn nhau rồi cùng hướng xuống tay mình... Hai người vẫn cầm tay nhau. Vội vã giật ra, trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của nó và hắn bỗng chốc xuất hiện vệt hồng rồi biến mất rất nhanh. Có một sự ngượng ngập đang diễn ra ở đây thì phải...
Ngồi phịch xuống cái ghế cạnh gốc cây, hắn mệt mỏi nhắm mắt, cố gắng điều chế hơi thở của mình. Nó cũng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nó khẽ liếc sang bên hắn một chút rồi chuyển đi ngay. Vân vê vạt váy màu đen cố hữu của mình, nó giữ im lặng, khuôn mặt dần trở lại vẻ băng giá, nét bất cần. Không khí "chẳng ra gì" này chỉ được phá vỡ khi hắn lên tiếng. - Tại sao cô lôi tôi ra đây? Chẳng phải cô bảo đi mua đồ sao? - Anh cũng biết thừa, đó chỉ là lí do_ nó dựa vào ghế, đôi mắt hướng ra xa phía chân trời_ Câu hỏi đó chỉ là thừa thãi. - Tôi hỏi chút, tại sao cô lại thay đổi ý định? Nghe tới đó, gương mặt nó hơi biến sắc rồi lại trở về bình thường. - Tôi chỉ muốn Windy trở lại bình thường, vậy thôi. - Thật sao? Chỉ vậy ư? Hắn nghi ngờ nhìn nó. Nó vốn là người không thể suy nghĩ đơn giản và bộc phát tới vậy. Ẩn sau vụ này còn cái gì khác chăng? - Ừ.
|
- Nếu vậy thì bỏ qua. Hắn thở dài, cũng chẳng bắt ép nó làm gì. Dù có doạ dẫm, làm đủ thứ để moi móc kiểu gì thì hến vẫn là hến thôi. Sự thật là vậy đó! Chẳng lạ gì nó nữa... Hắn bỗng giật mình. Từ lúc nào mà nó luôn hiện hữu trong đầu óc hắn như vậy? Dường như, hắn dần quan tâm nó hơn, muốn bên cạnh nó nhiều hơn. Thấy nó không ổn, hắn không thể nào vui trong lòng được... Không biết hắn thành kẻ nói nhiều và lắm chuyện khi bên cạnh nó như thế này bao giờ nữa.
Hắn đang thay đổi.
Vì nó.
Chẳng nhẽ...
Không, không phải. Hắn tự nhủ với chính mình, chỉ là tò mò, tò mò về nó, về cuộc sống đã trải qua, đồng cảm với con người lạnh lùng hơn cả hắn này. Chỉ thế thôi, chắc vậy thôi...
Đáng tiếc một điều, những điều này nó không thể biết. Nếu biết, chưa thể đoán được nó sẽ phản ứng và suy nghĩ như thế nào nữa. Giữ im lặng và nói một câu: " Không liên quan tới tôi, chả có gì hết!" chăng? - Nguyễn Hoàng Minh Tuấn! Nó gắt tên hắn lên khiến hắn giật mình suýt nữa đập đầu vào gốc cây. Vội vàng tỉnh lại khỏi chín tầng mây, hắn trả lời nó, kèm theo sự thắc mắc. - Chuyện gì mà cô lôi cả tên cúng cơm của tôi ra gọi vậy? - Chuyện gì ư? Tôi gọi rát cổ họng bốn năm lần rồi mà sao không trả lời? - Có nghe thấy đâu mà trả lời. - Anh bị điếc hả? - Đâu điếc. - Vậy để hồn đâu? - Ở trong người. - Nhịn anh đi. Nó lườm hắn, cố kiềm cơn bực mình lại không để phang hắn một trận. Giống như hắn, nó cũng đã thay đổi. Một sự thay đổi ngầm, ít người có thể nhận ra... Ngay cả chính nó. Nó biết tức giận, tuy không thể hiện ra mặt nhưng cái thái độ lại tỏ rõ điều đó... Nó biết tranh cãi, đôi lúc nói nhiều, có thể khóc mà không kịp kiểm soát nữa... Đúng là khác lạ thật... Nó cũng chỉ thay đổi, chỉ khi ở cùng hắn. Một Hân Hân bằng xương bằng thịt giờ mới xuất hiện. Đúng, không phải là con người được khắc bằng băng, cái xác vô hồn, cảm xúc chỉ thể hiện với người thân nữa mà còn với người ngoài, là hắn. À, hình như hắn không phải người ngoài ha... - Về thôi. Hai người tội nghiệp kia chắc là nói chuyện xong rồi đó. Nó đứng dậy, nhằm hướng cũ mà đi. Đứng dậy theo, hắn nhanh chân đi ngang bằng với nó. Hai người chỉ duy một màu đen. Điều đó không làm mất đi sự đẹp đẽ mà còn tôn lên dáng vẻ trời phú, toả sáng hệt mặt trời. Trông như một cặp đôi của tạo hoá, không ai có thể bì kịp.
Đằng xa, có ba dáng người đang vui vẻ trò chuyện. Trông họ rất nổi bật. Có một người con trai và hai người con gái. "Hình như là ba du học sinh của trường Mia, Star, K&Q thì phải. Trông khá quen..." nó và hắn thầm nghĩ. "Kính của mình..." nhớ ra điều gì, nó vội vàng tìm kiếm. Lúc nãy vướng quá, nó vứt đi đâu mất tiêu rồi. Hắn như tương thông với suy nghĩ của nó, rút ra một đôi kính từ túi ngực tự tay đeo cho nó kèm theo một câu nói nhỏ: "Nãy cô đánh rơi". Nó gật đầu với ý cảm ơn.
- Ô, đây có phải là bộ đôi Snow cả trường đồn ầm lên không? Gì? Bộ đôi Snow? Sao chưa nghe bao giờ? Mà khoan, bộ đôi gì ở đây? - John, cậu nói với ý gì?_ hắn đề phòng, bất giác đẩy nó ra phía sau một chút. - Ủa, biết tôi hả? Tưởng người nổi tiếng như Ken đây không quan tâm tới dân thường vô danh tiểu tốt như chúng tôi chứ?_ John tiếp tục mỉa mai. - Im đi! Nó lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện. Sống lưng mấy người kia bỗng chốc cứng đơ lại, không ngoại trừ hắn. Mồ hôi từ tay úa ra, mặc dù đây đã là đầu mùa đông. - Sao bắt tôi im? Cô có quyền gì?_ John tiếp tục nói cứng. - Chả sao. Nhức đầu! Nó buông ra những câu lạnh lùng tới dựng gáy. Liếc tới hai người đằng sau, rồi nhìn lại tên John, chẳng để ấn tượng gì vào đầu nó cả nên gần như nó gần như quên mất họ là đối thủ trong thời gian tới này. - Hân Hân, về thôi. Windy và Key đang đợi. Nó gật đầu, đi ngang qua ba người kia. Nó thản nhiên bỏ lại một câu khiến họ trợn tròn mắt. "David John, Alice, Kang Hae Na, suýt nữa tôi quên mất sự tồn tại của mấy người trong trường"
|
1s
2s
4s
6s - Cô vừa nói cái gì? Nhắc lại xem! John bất động rất lâu sau đó mới phản ứng lại được. Nhưng nó đi xa quá rồi, đâu quay lại nữa. Tức tới nỗi đầu bốc khói, đã thế John còn bị Alice và Hae Na trêu nữa. - Ha ha, John, nhìn cậu thảm quá!_ Alice cười sảng khoái. - Đúng đó, đại công tử John của chúng ta bị con gái dội một gáo nước lạnh mãi mới tỉnh lại được kìa. Hae Na cũng hùa theo mà cười sằng sặc. John thẹn quá hoá giận, liều giọng. - Cái gì chứ? Cô ta thuộc loại quá bình thường như vậy thì chấp nhặt làm gì. Cua cô ta rồi đá bay một phát là xong! Im bặt. - John, đừng đùa nhá_ Alice ngó nghiêng quan sát, cẩn thận nói. - Cẩn thận cái miệng cậu không mở được tới ngày mai đâu_ Hae Na đe doạ. Có gì mà hai người này cứ phải lo sợ thế nhỉ? Chuyện thường thôi mà? Hae Na hiểu cái thái độ ngờ nghệch của John, đành giải thích: - Cậu suốt ngày đi với gái mà không đoán được cái cô tên Hân Hân đó sao? Cô ấy có phong thái và khí chất không giống người thường đâu. Theo tớ đoán, Hân Hân là một người có tầm ảnh hưởng tới thế giới đấy! - Này, đừng suy đoán từ cái hồ sơ trống rỗng của cô ta vậy chứ!_ John bĩu môi khinh thường. - Hừ, cậu tưởng một người bình thường mà đủ khả năng đứng cạnh một thiếu gia bậc nhất thế giới, Ken ư? Hơn nữa, gương mặt cô ấy đâu phải bình thường đâu mà rất đẹp đó chứ! - Hờ, một lọ lem thì sao? Cô ta cũng đâu đẹp như Hae Na nhà ta nói đâu nhỉ? - Cổ tích không bao giờ có trong đời thực đâu ha. Giả thiết thử xem, cô ấy mà bỏ cặp kính ra thì sẽ như thế nào? - Ơ thì... John cố gắng dùng hết trí tưởng tượng phong phú của mình để đoán gương mặt nó. Nhưng không tài nào đoán nổi. Alice gật đầu đồng tình với Hae Na, cô khoanh tay trước ngực, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại mà suy nghĩ. - Đúng như Hae Na nói. Bộ đôi Snow và Wind của trường này đều không phải là những đối thủ tầm thường. Nếu ba chúng ta không liên thủ lại, chắc chắn phần thắng chỉ còn là không phần trăm. - Wind? Bộ đôi Windy và Key? Bỏ đi, vậy giả sử thắng được bốn người đó, người thắng cuộc trong ba chúng ta sẽ là ai? - Điều đó còn hỏi ư? Lúc đó, chúng ta sẽ đấu loại chứ sao nữa. Alice cười mỉm, thoáng nét gian xảo trong từng lời nói. John và Hae Na cũng không khác gì, cả ba con người này đang chuẩn bị kế hoạch triệt hạ bốn người bọn nó. Liệu có thành công? Nó, hắn, Windy và Key sẽ như thế nào khi gặp tình huống này? - Ba người chưa chắc đã đủ đâu. Cần tôi giúp một tay chứ? John, Alice và Hae Na đồng loạt quay đầu lại về phía phát ra tiếng nói. - Cô là...??? ...
Nó và hắn đi quá lâu so với sự cho phép rồi. Gấp gáp về thật nhanh, cùng với tâm lí lo sợ kế hoạch cho hai người này nói chuyện riêng không những bị đổ bể mà còn gây nên quan hệ của hai người đó trở nên xa cách và căng thẳng hơn thì toi! Phải ngăn chặn tình huống có khả năng cao này xảy ra nữa chứ. Nhưng mà... Có vẻ nó và hắn đã lo xa quá rồi. Thậm chí, phải nói là không thể ngờ tới trường hợp này nữa. Windy và Key đang cười đùa trò chuyện, còn cùng nhau tập những động tác đầu tiên nữa. Thấy nó và hắn đứng sững lại trước cửa, Windy vui vẻ gọi vào rồi nhanh chóng chỉ lại những đoạn đã tập kĩ cho nó và hắn xem, tiện thể sửa chữa. Cả bốn người tập trung vào luyện tập, thi thoảng lại có tiếng hò, tiếng cười của Key và Windy khi nó cứng đầu không chịu làm theo vài động tác mà theo nó gọi là "ẻo lả", "bún nhão". Vậy là kế hoạch lại thay đổi. Mỗi lần phải như vậy là mặt Windy xị ra như cái bánh bao thiu, cằn nhằn tới lùng bùng lỗ tai. Chậc, ai kêu đụng tới cái ý tưởng "mất mấy phút trời mới nghĩ ra" chứ. Dù vậy, vẫn có cảm giác gọi là gượng gạo đang diễn ra thì phải... - Ta đi mua nước. Mọi người cứ tập tiếp đi nha! Windy cười tươi rồi lon ton chạy đi ngay. Nó nhân cơ hội đó chống đối không thèm tập nữa. Bọn hắn cũng chán nản nhìn nó rồi ngồi xuống. Chạy một hơi tới quán nước mua đồ nhanh bao nhiêu, Windy lại chậm rãi trở về bấy nhiêu. Chẳng phải đồ nặng mà cô muốn suy nghĩ đôi chút. Khuôn mặt cô có sự do dự, ngập ngừng thoáng qua. "Không biết, sự lựa chọn hiện tại của mình có hoàn toàn đúng không?" ... Một giờ trước. - Tôi có chuyện muốn nói với cô, Windy! Windy giật mình nhìn đôi mắt kiên định của Key, bất giác nghiêng đầu tránh đi, không dám nhìn thẳng lần nữa. Giọng nói cô trở nên khá bối rối. - Có gì mau nói đi. Đừng làm mất thời gian của tôi.
|