Những Ngã Rẽ Cuộc Đời
|
|
Thảo bắt đầu hoang mang khi nhìn thấy mặt mẹ cô rất nghiêm trọng nhưng cũng lẽo đẽo theo mẹ vào buồng nói chuyện. Vừa ngồi xuống mẹ cô nhìn vào mặt cô chằm chằm, giọng đanh lại :
- Mày giấu mẹ chuyện gì phải không?
- Ơ ! Không ạ sao mẹ lại hỏi thế?
- Mày có chửa rồi phải không?
Cô chột dạ, mẹ cô tinh tường quá, nghĩ chẳng thể giấu nổi nữa, cô đành cúi đầu gật gật thay cho câu trả lời. Mẹ cô ngồi trên ghế suýt nữa ngã nhào ra phía sau, bà bóp bóp vào hai bên thái dương, nói không lên lời vì câu trả lời của cô khiến bà shock quá. Nước mắt chảy trên gò má xương xảu. Bà gắt :
- Con ơi là con! Mày không nghe tao nên bây giờ mới ra cơ sự này. Bố mày mà biết thì ông ấy giết mày. Thế cái thằng đấy là thằng nào? Tao... Tao sắp chết vì nhục với hàng xóm rồi.
Cô hốt hoảng khi mẹ khóc lóc vật vã, trong lòng cô bây giờ cũng đang rối như tơ vò, nhìn mẹ khóc cô cũng không kìm được mà bật ra những tiếng nấc nghẹn. Cô nắm tay mẹ, cố dùng lời nói để xoa dịu tình hình
- Mẹ! Mẹ đừng cho bố biết, mấy hôm nữa con lên thành phố thì con sẽ thông báo cho người yêu con sau. Bây giờ con cũng không biết phải làm sao nữa. Con xin lỗi mẹ
Cô nức nở như một đứa trẻ, cô mường tượng ra cảnh bố mẹ sẽ phải cúi mặt khi ra đường,mọi người sẽ bàn tán rằng con gái bà chửa hoang. Ở cái vùng quê nghèo này, việc một cô gái chửa hoang là một thứ ghê gớm lắm, người ta bài xích và dị nghị khiến những cô gái không chịu nổi áp lực mà bỏ làng gia đi. Còn gia đình thì phải né tránh khi ra đường. Chẳng ai biết rằng trên thành phố việc sống thử diễn ra nhan nhản và hậu quả là những đứa con vô tội phải ra đi quá sớm. Nghĩ đến đây cô lại rưng rưng. Mẹ bỗng lau mạnh nước trên má, quả quyết
- Nó mà không cưới thì đi bỏ
Thảo giật mình hoảng sợ. Cô không dám nghĩ là mình sẽ bỏ con. Chẳng phải Hùng luôn nói là anh thích trẻ con hay sao? Biết đâu khi hay tin cô có thai anh lại nhảy cẫng lên vì vui mừng vì anh sắp được làm bố. Bỗng dưng cô giận mẹ vì lời nói nhẫn tâm khi nãy. Cô trấn an mẹ
- Anh ấy thích trẻ con lắm, chắc anh ấy không bỏ rơi con mình đâu.
Mẹ cô có vẻ không tin lắm, bà bảo cô không được tin đàn ông quá, tìm được một người tốt không phải dễ. Bà vẫn tỏ vẻ day dứt về đứa cháu ngoại bất đắc dĩ này. Cô biết mà rất thương trẻ con, những lời bà nói khi nãy chỉ là nóng giận mà thốt ra thôi. Nhưng việc gì đến cũng sẽ đến, cô chỉ hi vọng bố cô không biết điều này. Ông vốn rất nóng tính và cực kì xem trọng danh dự. Từ trước đến nay ông luôn bắt con cái phải học lễ học nghĩa và đi đứng nói năng cho phải đạo. Gia đình cô là gia đình truyền thống, biết tin này chắc ông sẽ từ cô mất. Cô thấy mình là đồ bất hiếu, không biết giữ thể diện cho gia đình.
Cả buổi chiều cô ngồi kể về Hùng bằng những lời lẽ tốt đẹp nhất. Cô tin chắc Hùng sẽ cưới cô và cả hai người sẽ cùng chào đón đứa con yêu ra đời.
Nhưng, cuộc đời ai biết trước được điều gì!!!!
Ba ngày ở quê cuối cùng cũng hết, Thảo phải quay về trường tiếp tục làm luận án tốt nghiệp. Cô nhẩm tính khoảng thời gian tốt nghiệp xong cũng là khi cái thai được 3 tháng, nếu khéo léo che giấu thì không ai phát hiện được. Bố mẹ đưa cô ra bến xe, lúc xe sắp chuyển bánh, bà kịp chạy lên dúi cho Thảo ít tiền và bảo
- Cầm tiền mua gì mà ăn, đừng có hà tiện quá, mày gầy thế này mà ăn uống không hợp lý thì con mai sau yếu nhớt. Mẹ nói thật, mẹ càng thương lại càng giận mày. Dại dột quá con ơi,...
Nói rồi bà ôm mặt khóc rưng rức, cô nắm tay mẹ giọng cũng run run
- Mẹ yên tâm đi, con sẽ ăn uống tốt mà ..
Xe lăn bánh, cô ngoái nhìn ra phía sau, mẹ cô đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt nóng hổi. Lòng cô trống trải, không biết Hùng sẽ phản ứng như thế nào khi nhận được tin này đây? Anh sẽ cưới hay lại bỏ rơi cô như những bộ phim đầy bi kịch hay trong những bài báo nhan nhản hằng ngày?
|
Tháng tư, trời nóng như đổ lửa, cái quạt chạy vù vù cũng không giúp người ngồi trước nó được mát mẻ. Thảo nhét balo vào tủ rồi nằm vật ra giường lan man suy nghĩ, cô quyết định sẽ nói cho Hùng biết, ít nhất còn có cách giải quyết thay vì cứ nằm một chỗ tự suy diễn lung tung rồi lại lo lắng. Vừa nãy cố hút được hộp sữa thì lại ra hết, người mệt mỏi như sắp ngất đi được. Thảo bấm số có tên " Honey" rồi chờ đợi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc
- Em à? Em lên thành phố chưa? Lát anh qua nhé .
- Không cần đâu, em có chuyện muốn nói ngay bây giờ với anh.
- Sao thế?
- Em có thai rồi anh.
Cô nghe có tiếng " bụp" ở đầu dây bên kia, cô hấp tấp alo mấy lần thì tiếng anh trở lại, có gì đó hơi gượng gạo. Anh ngập ngừng
- Mấy... Mấy tháng rồi
- Hơn một tháng, em tính thì thấy thế chứ cũng không biết chính xác như thế nào cả . Thực lòng Thảo không biết Hùng đang nghĩ gì, cô thấy lo lắng khi Hùng dửng dưng, thái độ trong câu nói rất lạ. Cô cố tình hỏi dò
- Giờ anh định thế nào? Mẹ em biết chuyện rồi. Cô run run chờ đợi quyết định từ Hùng. Hùng bảo để anh suy nghĩ thêm rồi cúp máy luôn, không hỏi han cô cảm thấy thế nào. Nước mắt cô chảy vô thức, sự tủi thân dâng lên khiến cô nằm vật ra giường thút thít.
Hai hôm không thể liên lạc được với Hùng, cô sốt ruột lắm. Càng ngày cơ thể cô càng khó chịu hơn, cô nghỉ hẳn ở chỗ làm thêm vì lý do bận học nhưng thực tình là do cô đang nghén nặng. Ngồi một chỗ còn mệt huống hồ là bưng bê lau dọn. Cô đang bế tắc cùng cực mà Hùng lại biến mất không lý do. Cô không tin anh " quất ngựa truy phong" như mấy tên sở khanh trong những câu chuyện phiếm của bạn cô trên lớp. Cô tự nhủ có lẽ anh bận việc nên không liên lạc được. Cô lại lao đầu vào bài vở để quên đi nỗi lo lắng rạo rực trong lòng
Ngày thứ ba, Hùng chủ động gọi điện cho cô. Lúc ấy cô đang giặt quần áo, nhìn thấy số anh cô mừng như bắt được vàng. Cô tra khảo anh bằng một loạt câu hỏi rằng anh đã đi đâu hai hôm nay, có biết cô đã rất lo lắng và không quên hỏi anh về cái thai. Cô hy vọng anh sẽ dẫn cô về gặp mẹ rồi nói cho bà biết rằng cô đang mang trong mình đứa cháu nội đích tôn của bà. Tự dưng cô run lên vì hạnh phúc. Nhưng trái với mong đợi của cô, Hùng khẳng khái nói
- Em bỏ đi, dù sao nó cũng còn bé, em vẫn còn dang dở học hành, không lẽ em định sinh nó ra khi mà em vẫn chưa ổn định à?
-Ý anh là sao? Anh không định cưới em à ?
- Không, ý anh là anh sẽ cưới em, mình sẽ có con nhưng không phải bây giờ, nghe anh đi
Thảo nghe Hùng nói mà rụng rời chân tay, cô vịn vào mép bàn để khỏi quỵ ngã, tay vẫn cầm điện thoại, cô đưa lên tai nói bằng giọng cay đắng
- Ra là thế..
Nói rồi, cô vứt điện thoại xuống bàn rồi khóc nức nở. Mẹ cô nói đúng, cô tin người quá để rồi ngày hôm nay phải ôm cay đắng một mình. Cô tự cười vào cái ban mặt mình đã quá ngu muội khi tin vào Hùng quá nhiều. Cô yêu anh nhiều đến mức có thể cho anh tất cả, vậy mà anh nỡ đối xử với cô như vậy. Trò đời này....sao mà tệ bạc thế?
Mấy hôm nay Hùng vẫn gọi cho cô vài cuộc điện thoại nhưng cô không nghe máy. Cô tự nhủ nếu như anh cần cô thì sẽ tìm đến phòng trọ của cô ngay khi không liên lạc được. Cô cười, cho rằng mình bị hoang tưởng, dứt được với cô chẳng phải là anh rất có lợi hay sao? Cô nghĩ đến đứa con vô tội trong bụng mình mà trào nước mắt. Vơ vét chút tiền còn sót lại, cô một mình lầm lũi đến phòng siêu âm. Bác sĩ nói cái thai được 6 tuần 5 ngày rồi, phôi khoẻ, tim thai cũng đã có. Ông bác sĩ chỉ vào chấm đen bé tí xíu trên màn ảnh bảo rằng đấy chính là thai nhi. Cô chợt cười vì nó bé quá, bao giờ nó mới lớn nhỉ?
Chẳng biết bị ai xui khiến, cô ngại ngùng hỏi bác sĩ
- Cháu muốn bỏ thai bây giờ có được không bác sĩ
- Bỏ thì bỏ được nhưng thai khoẻ thế này thì bỏ làm gì. Đầy người mong cái chấm bé tí xíu khoẻ mạnh như thế này còn chẳng được.
Cô lặng im nhìn lên kết quả siêu âm rồi lặng lẽ ra về. Trên đường, cô thơ thẩn như kẻ mất hồn. Bỏ thì thương, vương thì tội. Với hoàn cảnh như hiện nay thì nuôi bản thân còn chẳng xong huống hồ lại có thêm một đứa trẻ. Cô không thể về quê được, lại càng không nhờ Hùng giúp đỡ. Cô thấy hận anh, hận bản thân và hận cái kiếp người sao mà bạc bẽo như vôi.
Hùng đứng trước cửa phòng cô, nhấp nhỏm nhìn vào đồng hồ như đang sốt ruột lắm. Cô định bỏ đi thì Hùng đã kịp chạy lại. Anh hỏi sao cô không nghe máy, sao lại trốn tránh anh. Cô gào lên
- Anh đến đây làm gì? Tôi không bỏ con đâu. Nó không có tội.
Nước mắt ngập ngụa trên mặt, cô lảo đảo tiến về cửa phòng, Hùng kéo tay lại
- Anh xin lỗi, anh không bỏ con đâu, anh nghĩ lại rồi. Mai mẹ anh về, em cùng anh về nhà nói chuyện với mẹ được không em?
Thảo nhìn Hùng dò xét xem những điều anh nói có phải là sự thật hay không. Lòng cô đã dịu lại, tuy nhiên điều cô lo lắng là liệu mẹ anh có chấp nhận hay không !
|
Những lời hứa hẹn của Hùng cũng chính là động lực để cô quyết giữ đứa con trong bụng. Cô không biết rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu, chỉ cần con cô có gia đình trọn vẹn là đủ. Đương nhiên, cô vẫn phải đối mặt với rất nhiều khoa khăn. Trước hết là mẹ anh sau đó đến gia đình nhà cô. Nhưng thôi, lo lắng cũng vô ích ngày mai sẽ trả lời cho tất cả. Hùng dìu cô vào phòng, vuốt tóc cô rồi từ từ đưa bàn tay đặt lên cạp quần của cô. Thảo hất tay anh ra, lí nhí
- Em xin lỗi, không được đâu, em đang có thai mà.
Hùng buồn hẳn, anh đứng dậy vươn vai rồi bước ra cửa và ngoái lại nhắn:
- Mai anh đến đón em !
Thảo ngồi thừ ở giường suy nghĩ về những gì xảy ra khi nãy. Cô bất ngờ vì lời đề nghị gặp mẹ Hùng nói chuyện cô đang có thai. Cô lại thấy đau lòng vì Hùng không hề quan tâm đến cô mà chỉ đòi hỏi cho cái nhu cầu của anh. Cô tự hỏi liệu anh có thương cô hay không? Nếu có tại sao mấy hôm trước anh lại đề nghị cô phá thai? Không lý giải nổi, cô nằm vật ra giường giơ tờ giấy gắn hình ảnh siêu âm bác sĩ đưa cho khi nãy. Cô thầm thì
- Con! Không biết bà nội con có chấp nhận mẹ không? Mẹ xin lỗi vì khi nãy đã có ý định bỏ con. Ngoan nhé, mẹ chờ con ra đời. Cả nhà chúng ta bên nhau...con nhé...
Sáng chủ nhật, Hùng ghé qua nhà đón Thảo như lời hứa ngày hôm qua. Hùng xách một túi lớn đưa cho Thảo và nói
- Em mặc cái này vào. Nghe anh dặn đây. Nếu mẹ anh hỏi em ở đâu thì cứ bảo nhà em ở trên này. Còn nếu như mẹ anh hỏi em gia đình em làm gì thì em cứ nói bố mẹ em là chủ doanh nghiệp gì đó,em cứ bịa ra một cái tên mà nói! Em tuyệt đối không được nói thật về gia thế nhà mình nhé!
Thảo ngạc nhiên nhìn Hùng rồi thắc mắc nhưng anh gạt đi và yêu cầu cô đi thay bộ đồ mà anh vừa mua. Cô không hiểu tại sao mình lại phải nói dối như thế. Bố mẹ cô làm nông có gì xấu hổ mà phải tìm cách bịa đặt hư danh? Bộ đồ mà Hùng mua cho Thảo là một cái váy ôm sát toát lên các thông số đẹp của cơ thể cô. Thảo ngại ngùng vì lần đầu mặc váy và cảm giác thì không dễ chịu chút nào. Cô e ngại nhìn Hùng
- Em không quen
- Đẹp lắm! Nhớ kĩ lời anh dặn đấy! Hãy nhớ bố mẹ em là chủ một doanh nghiệp nhỏ phân phối mỹ phẩm nhé! Hùng dường như không để tâm đến cảm giác của cô. Có lẽ điều anh đang quan tâm là làm sao để lừa gạt được mẹ anh, để mẹ anh tin cô không phải là con bé nhà quê, gia đình cô có địa vị trong xã hội và cô xứng với anh .. Cô thấy buồn, cô không muốn lừa gạt ai cả. Nhất là mẹ anh cô lại càng không muốn. Hùng đã quyết, cô đành làm theo dù trong lòng cảm thấy dày vò.
Mặc chiếc váy vào người, đi đôi dép cao vài cm, cô cùng Hùng đi ra tiệm trang điểm, làm tóc. Nhìn vào gương cô không nhận ra mình. Cô không khác gì được lột xác. Hình ảnh quê mùa biến mất, thay vào đó là một cô gái kiểu cách và vô cùng hiện đại. Hùng cười châm chọc
- Sức mạnh của make up ghê gớm thật!
Đột nhiên cô cảm thấy hơi tự ái bởi câu nửa đùa nửa thật của Hùng. Dù sao cô vẫn là gái quê, cái vỏ bọc này càng tố cáo cô là kẻ kệch cỡm, học đòi mà thôi. Hùng muốn biến cô thành một con người hoàn hảo trước mặt mẹ anh ư?
Rời khỏi cửa hiệu trang điểm, cô leo lên taxi bằng bộ dạng khệnh khạng. Người ta nói mang thai tuyệt đối không được đi dép cao nhưng dường như Hùng không hề quan tâm đến điều này. Anh bảo cô phải thật bình tĩnh nếu không Sẽ lộ hết mọi việc. Cô cố lấy lại hơi thở, đặt tay lên ngực tự trấn an. Chưa bao giờ đi gặp gỡ ai đó khiến cô hồi hộp đến mức này. Dù sao đây cũng là bước ngoặt của cuộc đời cô nên lo lắng là điều không tránh khỏi.
|
Taxi đỗ ở cổng nhà Hùng, cô bước xuống trong tâm trạng hơi lo sợ mặc dù không phải là lần đầu cô đến đây. Hùng dắt tay Thảo vào trong nhà, bà giúp việc lên tiếng chào Hùng rồi nhìn Thảo đầy ái ngại. Thảo gật đầu chào bà ấy rồi ngó nghiêng khắp nơi. Cảm giác bây giờ đối với cô mà nói cực kì lạ lẫm, cô hơi run run nhưng Hùng đã kịp xiết lấy tay cô.
Mẹ Hùng ngồi giữa chiếc ghế gỗ to trong phòng nhìn Thảo chằm chằm như muốn áp đảo lý trí của cô. Lúc này cô mới nhìn kĩ khuôn mặt của bà. Nếu nói rằng bà còn trẻ thì không đúng, nhưng quả thực, nếu so với mẹ cô thì bà trẻ hơn thật. Đôi mày xăm theo đường nét sắc lẹm, khuôn mặt vẫn còn lớp phấn trang điểm dày cộp. Cô lí nhí
- Cháu chào bác ạ!
Bà Thanh - Mẹ Hùng nhìn cô chằm chằm và gật đầu không đáp lại lời chào, bà vào đề luôn
- Chẳng hay cháu đã có thai với thằng Hùng nhà bác?
Cô ngơ ngác, thì ra Hùng đã nói cho mẹ biết mọi chuyện, giọng cô run run, không dám nhìn lên phía mặt mẹ anh.
- Thưa.. Dạ thưa bác...
Bà Thanh nhìn cô rồi cười khẩy một tiếng
- Thôi, cháu không cần phải trình bày. Dù sao bác cũng quen với việc này rồi. Trước đây cũng có vài đứa nhà quê gài thằng Hùng rồi tìm bác,thú thật là thằng Hùng vốn lăng nhăng, bác mệt đầu vì mấy đứa vác bụng bầu đến đây rồi?
Thảo ngạc nhiên nhìn Hùng, không ngờ cô là cô gái thứ n tìm đến Hùng, không ngờ anh lại có quá khứ " hoành tráng" đến vậy. Trong lúc này đây, cô cảm thấy thất vọng đến tột cùng, cô cảm thấy mình đang bị mắc lừa, một cú lừa ngoạn mục. Cô không dám nói gì cả. Nỗi nhục đang xâm lấn cô. Bà Thanh lên tiếng nói tiếp
- Nhưng chắc cháu không giống bọn nó, trông cháu khác hẳn bọn chúng, bác nhìn thấy cháu thấy hài lòng lắm. Nghe thằng Hùng nói nhà cháu ở thành phố này. Bố mẹ cháu làm kinh doanh hả
Thảo khép nép ngồi trên ghế như chú mèo ướt, tay vân vê cái túi xách nhỏ xinh trên đùi, cô đáp
- Dạ không! Bố mẹ cháu làm ruộng, quê cháu ở ....cháu là sinh viên lên đây thuê trọ thôi ạ
Hùng đang nhìn Thảo, có lẽ anh đang bị Thảo làm cho bất ngờ, tới mức anh chỉ đứng im mà không lên tiếng thanh minh với mẹ. Bà Thanh thì khác, bà cười giễu cợt, thái độ bình thản lạ thường, khẽ vắt chéo chân ngồi nghiêm nghị, bà nói
- Cháu có vẻ rất thành thật?
- Cháu nghĩ bố mẹ làm nông hay bất cứ việc gì miễn không phi pháp thì không có gì phải giấu giếm ạ . Chắc anh Hùng không dám nói thật với bác, nhưng cháu nghĩ sớm muộn bác cũng biết thôi ạ
Cô không ngờ rằng mình có thể tự tin, đĩnh đạc trả lời bà Thanh như vậy. Đúng! Hễ nhắc đến bố mẹ là cô như có thêm sức mạnh, mọi sợ hãi tan biến hết.
Bà Thanh vẫn nhìn Thảo từ đầu đến chân, cuối cùng bà buông một câu đầy mỉa mai
- Cách ăn mặc của cháu cho bác thấy cháu không phải là gái quê? Mới lên phố mà đã đổi đời rồi hả cháu?
Hùng đứng bên cạnh, nhăn nhó nhắc mẹ không nên nói thế với Thảo nhưng bà gạt đi. Bà bảo Hùng cứ để yên cho bà nói chuyện với khách. Hùng im lặng không dám nói thêm câu gì.
Thảo cũng không biết phải nói gì, cô đang bị bà Thanh bắt thóp. Cô hối hận vì đã ăn mặc như vậy để đến gặp bà, để bây giờ khó mà trả lời sao cho thoả đáng. Chưa kịp để Thảo nói, bà Thanh lại lên tiếng phá tan sự ngượng ngập
- Thôi, bác cũng nói luôn... Bây giờ cháu cần bao nhiêu?
Thảo gần như chết lặng khi nghe bà Thanh hỏi vậy. Hùng đứng bên cạnh gắt lên
- Mẹ, mẹ nói gì thế?
Bà Thanh quay sang mắng Hùng không thương tiếc, như cái cách mà mọi phụ huynh thường làm khi con cái mắc lỗi
- Mày còn nói nữa à? Vài hôm lại có đứa đến đây ăn vạ. Tao đi làm ăn chưa thấy mệt đầu à mà cứ phải đi giải quyết hậu quả cho mày!!!
Rồi bà liếc sang nhìn Thảo
- Cháu thông cảm, bác dạy con nghiêm chỉnh lắm, không giống như nhà khác đâu. Cứ để nó lêu lổng rồi .... Chẹp. Bà chặc lưỡi tỏ ra bất lực trước con trai bà
Thảo thấy mình như đang bị xúc phạm nặng nề. Lòng tự tôn của cô không cho phép người khác chà đạp lên. Cảm giác như ai đó đổ lên cô cả xô đá, lạnh đến tê tái. Tay cô xiết chặt cái quai túi xách nhìn về phía bà Thanh, bằng giọng không có một chút khúm lúm
- Xin lỗi bác, cháu không đến đây để xin tiền bác. Cháu chỉ muốn bác biết rằng cháu đang mang trong người giọt máu của anh Hùng. Nếu bác vẫn nghĩ cháu định đào mỏ thì cháu xin phép bác ạ!
Nói dứt lời, Thảo đứng dậy cúi đầu chào bà Thanh rồi chạy thẳng ra cổng mặc cho Hùng kéo tay cô lại. Mọi thứ vụn vỡ trong cô, buổi gặp ngày hôm nay chỉ là cái cớ để mẹ anh xỉ nhục cô mà thôi. Sao cô khờ khạo đến mức này?
Ngồi trên taxi, cô khóc nức nở, bác tài xế ái ngại hỏi
- Đi đâu đây cháu?
|
Cô trở về phòng trọ, mùa hè nóng như đổ lửa nhưng lòng cô tê tái. Nước mắt cứ chảy vô thức cho đến khi lả đi vì mệt. Hùng gọi vài cuộc cho cô nhưng cô bật im lặng. Tự dưng cô thấy Hùng đáng trách, người yêu bị xỉ nhục mà anh không lên tiếng bảo vệ. Anh là đồ hèn nhát!
" Em tưởng giếng anh sâu
Em nối sợi gầu dài
Ai ngờ nước giếng cạn
Em tiếc hoài sợi dây"
Câu ca xưa ngân nga trong đầu, ừ thì cô đã mù quáng mà trao hết những gì cô có cho anh, nhưng biết đâu anh chỉ coi cô như trò chơi qua đường.
- "Cháu cần bao nhiêu tiền?"
Nghĩ đến câu nói này là cô lại bật khóc thổn thức. Nếu cô mà cần tiền thì đâu cần phải nằm đây suy nghĩ khổ sở như thế này. Cô chỉ cần con cô có cha, có mẹ đầy đủ. Chỉ vậy thôi, nhưng sao khó quá, sao lại nghiệt ngã với cô như vậy?
Nằm một lúc thì đói, cả ngày hôm nay không ăn được gì mấy, cứ ăn vào là nôn. Cô lo sợ con mình sẽ không đủ chất nên với một hộp sữa uống chống đói. Vừa uống vào là cơn buồn nôn ập đến. Cô lao vào nhà vệ sinh cho ra hết, nôn hết cả mật xanh mật vàng.
- Đến con cũng chống lại mẹ, không để mẹ yên à?
Nhìn mình trong gương thật là thảm hại. Đôi mắt to tròn trước đây bị thay bằng màu khói, lụp xụp hàng mí. Khuôn mặt trắng hồng thay vào đó là màu xanh nhớt và môi thì tím tái. Cô bật khóc trước những món quà của tạo hoá. Rồi chẳng biết ngày mai phải ra sao cả. Cô không có gan bỏ con nhưng rõ ràng cũng chẳng có hi vọng để làm vợ Hùng. Một mối quan hệ không rõ ràng, không dứt khoát nhưng hậu quả rành rành là đứa con tội nghiệp đang nằm trong bụng.
CÔ SẼ SINH CON, DÙ BẤT CỨ GIÁ NÀO
Tự đặt ra kế hoạch trong đầu, cô lấy khăn lau nước mắt, chải tóc gọn gàng, thay bộ quần áo khác rồi ra phố. Cô muốn thư giãn một chút vì từ sáng đến giờ lòng cô ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Phố xá đông đúc, ai cũng hối hả về nhà như có ai đang chờ. Chẳng ai để ý một cô gái có gương mặt u sầu lướt nhẹ trên đường. Chốc chốc lại nhìn vào gia đình nhỏ có bố có mẹ có đứa con đáng yêu đang đòi mua bóng bay. Cô dừng lại, nhoẻn miệng cười nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình lại thôi. Giá như người đàn ông kia là Hùng, kia là cô, và đứa bé là con cô thì hạnh phúc biết bao. Cô tự trách mình sao lại ước thứ xa xỉ như thế?
Đi mỏi chân, cô nghỉ tại một ghế đá ngồi ngắm nhìn dòng xe nườm nượp. Như một kẻ khờ đang ngắm nhìn cuộc đời, cô lấy điện thoại ra xem thì thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của Hùng. Cái tên " honey " mà cô đã lưu giờ như một nắm muối xát vào vết thương lòng. Cô xoá cái tên ấy đi, chỉ lưu vỏn vẹn là H . Như thế sẽ bớt nhức nhối hơn khi Hùng gọi.
Hơn một tuần kể từ ngày đến gặp mẹ Hùng, cô không thấy Hùng có động tĩnh gì cả. Cô đi ra đi vào vật vờ như một cái bóng. Cô hi vọng anh gọi cho cô một cuộc điện thoại chỉ để khẳng định rằng anh vẫn cần cô nhưng hoàn toàn vô vọng. Cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần, chi biết rằng nước mặt gần như đã cạn, có khóc thì cũng chỉ là khoé mắt khoo khốc, đôi môi run bần bật mà thôi.
- Chắc là bỏ của chạy lấy người rồi
Có lúc tuyệt vọng cô đã tự nói thầm với bản thân mình như thế !
Cô hiểu một điều rằng
- " Đàn bà chỉ như những cánh hoa, đàn ông là những con ong chăm chỉ kiếm tìm mật ngọt "
Đoá hoa đẹp trong cô đã sớm bị con ong chăng hoa như Hùng lấy đi rồi, còn gì mà tiếc nhớ?
Sáng chủ nhật, Thảo dậy sớm đi mua đồ ăn về nấu. Số tiền mẹ dúi cho cô lúc lên xe về quê ăn giỗ chỉ còn lại một ít. Cô tính đi tính lại cũng không biết phải làm sao để dùng đến cuối tháng. Công việc không có, ngày nào cũng dùng đến tiền. Cô thừ người một lát rồi chạy ra hiệu thuốc mua vài vỉ Sắt uống theo như lời dặn của bác sĩ.
Lúc quay về nhà, cô ngẩn người khi nhìn thấy một túi đồ dựa ở thành cửa. Nhìn ngó xung quanh xem có chắc chắn là ai đó gửi đồ cho cô không nhưng không thấy ai cả. Cô mở ra xem thì thấy trong đó có rât nhiều thứ: Sữa anpha mama, thực phẩm chức năng tốt cho thai kì và một số đồ dùng linh tinh. Đang suy nghĩ chủ nhân của cái túi này là ai thì có giọng nói cất lên ở phía sau
- Thảo!
Cô quay người lại - là Hùng
Mở cửa vào nhà, mặt cô hầm hầm tức tối.
- Tôi tưởng anh đi luôn rồi!
|