[Tản Văn] Em Là Nhà (22+)
|
|
#127
Cả tuần sau đấy mình cứ như sống dở chết dở ý, không hiểu sao ốm nghén nặng đến vậy. Mãi mới được buổi khoẻ khoẻ để chồng chở đi siêu âm và khám tổng quát. Trái với tâm trạng những ngày trước, không khí hôm nay u ám kì lạ. Chồng ra ngoài nói chuyện với bác sĩ lâu ơi là lâu, khi vào thấy mặt buồn phiền lắm. -"Sao thế anh?" Anh quay mặt đi, mãi một lúc sau mới áp mặt lên cổ mình thủ thỉ. -"Chúng ta còn trẻ, hay để lần sau..." Nghe câu đó mà mình sởn cả gai ốc, cuống quít hỏi anh con làm sao, có phải con bị dị dạng hay có bệnh gì không, van nài dù sao cũng là cục máu cục thịt của mình, có gì bình tĩnh giải quyết. -"Con khoẻ, chỉ có điều đứa nhỏ này hư, nếu muốn giữ em sẽ rất khổ, từ giờ tới lúc đẻ chắc chỉ được nằm ở nhà dưỡng thai, nếu chẳng may..." Ôi mình thở phào luôn ấy. Mình biết chồng thương vợ lắm, sợ mình suy nghĩ ảnh hưởng sức khoẻ thành ra tóm gọn sự việc như vậy thôi chứ chẳng nói rõ tình hình cụ thể. Giữa con và vợ anh sẽ không do dự mà chọn vợ, mình hiểu tâm ý ông xã nên cũng ngoan không hỏi nhiều mà chỉ năn nỉ. -"Nằm thì nằm chứ có gì đâu, em chịu được mà, cho em đẻ con nhé!" Anh thở dài, suốt quãng đường về chẳng nói gì cả, về nhà thì đơn giản báo cáo ba mẹ tình hình ổn, lên phòng hai vợ chồng bắt đầu rơi vào trạng thái căng thẳng, mình khóc sụt sịt suốt cả buổi. Không phải mình hèn không dám đấu tranh mà mình biết tính ông xã. Chiều thì cực chiều nhưng không nhờn được đâu, nếu đã quyết thì chẳng ai ngăn cản nổi, mình lo cho bé kinh khủng. -"Chẳng sao đâu mà, làm vậy tội con lắm." -"Ngày xưa ở quán em cũng có đứa nhân viên thụ tinh nhân tạo rồi cơ địa nó yếu phải nằm bất động cả chín tháng mười ngày. Cuối cùng vẫn mẹ tròn con vuông mà, đằng này mình mang thai tự nhiên..." -"Đôi khi bác sĩ họ cứ nói quá lên thôi chồng đừng suy nghĩ nhiều." ... Khản cả cổ mà cái người này như khúc gỗ vậy, đứng ngoài ban công xa xăm trầm tư. Mình không chịu nổi tiến về phía đó, vòng tay qua ôm lấy anh từ đằng sau mếu máo. -"Đi mà, vợ xin chồng đấy." Anh cầm lấy tay mình xoa xoa rồi nhỏ giọng. -"Vào đi em, lạnh..." -"Chồng đồng ý đi, vợ hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Ông xã chưa gật đầu, chỉ là xoay người bế vợ vào giường, khẽ hôn lên trán rồi dỗ mình đi ngủ. Mình nhọc quá nên thiếp đi lúc nào cũng không hay, tới lúc nắng sớm chiếu vào phòng mới uể oải ngước lên, thấy anh phờ phạc lắm, chả nhẽ đêm qua không chợp mắt tẹo nào? Ai đó cầm tay, nhá nhá buồn buồn. -"Lần này chồng chiều vợ." Trời đất, thở phào luôn. Hạnh phúc chết mất, mình toe toét trấn an anh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh cũng cười, nhưng mà méo xệch.
|
#128
Từ hôm đó quán xá giao hết cho cái Hạnh, Nguyệt chỉ quanh quẩn ở nhà dưỡng thai thôi. Anh thì không nhận thêm lớp nào nữa, thỉnh thoảng có hội thảo quan trọng lắm mới đi, còn lại nghiên cứu ở nhà, mà chắc anh chỉ làm việc trong lúc mình ngủ thôi chứ lúc mình thức thấy ông xã ở bên nói chuyện tâm sự suốt à. Đứa nhỏ này, quả thật ghê gớm kinh khủng khiếp. Thời gian mang bầu, mẹ chồng chăm, chồng chiều, rồi ba mẹ đẻ sốt ruột lên thăm liên tục. Phải người bình thường chắc phải tăng cân nhanh lắm, mình thì gần như không có khẩu vị luôn, nhìn thấy cái gì cũng kinh. Nhiều lúc cố nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống rồi mà tầm nửa tiếng sau lại cho ra hết, người thì cứ ngày một gầy. Đôi lúc không muốn anh lo, thấy có hiện tượng cái là mình lừa lừa vào nhà vệ sinh xả nước thật lớn cho át tiếng rồi nôn thốc nôn tháo. Ít ra nôn xong người nó còn thoải mái hơn chút xíu. Với khăn lau mặt mũi cho sạch rồi đi ra, mở cửa thì bắt gặp ai đó đứng tựa vào tường, mắt đỏ hoe nhìn vợ, tim mình như bị ai nhéo một cái ý. Hai đứa đứng trân trân nhìn nhau, rồi anh lại gần xoa xoa bụng mình nịnh nọt đứa nhỏ. -"Ba thương bé lắm, bé đừng hành mẹ nữa." Nước mắt rơi, cái cảm giác làm mẹ, có con, rồi người đàn ông mình yêu nhất, lại là ba đứa trẻ, thiêng liêng ngọt ngào lắm. Ba tháng qua đi, dù nhiều khi mệt mỏi muốn gục, mà vì con nên thấy cũng đáng. Giờ nó lớn lớn chút rồi, đỡ bướng bỉnh hơn xưa, thỉnh thoảng ba nó đưa mẹ nó đi dạo loanh quanh hít thở khí trời nó cũng không làm mình làm mẩy gì cả. Hôm trước siêu âm cùng cả ba mẹ chồng thì bác sĩ tiết lộ cho hai cụ biết giới tính con rồi, nhưng ông ấy bảo mới chỉ chắc tầm tám mươi phần trăm thôi nên hai vợ chồng quyết định không hỏi, dù sao thì trai hay gái bọn mình đều yêu cả. Nếu trên mạng có giải thưởng người chồng của năm thì chắc mình nhiệt liệt vào bầu cho anh nhà một phiếu, cẩn thận chu đáo hơn cả phụ huynh ý. Mình sắp thành bảo vật nghìn năm nuôi trong lồng kính mất rồi. Thậm chí đến việc xoa dầu dừa cho khỏi rạn da cũng là ông xã giúp, ban ngày lo ăn lo uống, lo tâm trạng mình không thoải mái, đi một bước theo một bước, ban đêm matxa tay chân mặt mũi giúp vợ thư giãn. -"Em có gì thì cứ trút ra đi." -"Sao lại thế hở chồng?" -"Anh đọc sách thấy bảo mang bầu vào khó chịu lắm tính khí thất thường, mà chưa thấy Nguyệt càu nhàu lần nào cả, em cứ nín nhịn thế không tốt, anh lo quá..." Hix, cưng chết mất. Ừ Nguyệt người ngợm lúc nào cũng như bị ai đánh là sự thật, ngủ thì chập chà chập chờn, khó chịu đíu tưởng được, nhưng mình hài lòng với chồng yêu mà, có gì đâu mà phàn nàn. Mình vuốt vuốt tóc anh động viên. -"Đừng stress, em ổn mà." -"Thật không?" -"Vâng, đợi thêm mấy tháng nữa là con ra rồi, lúc đó em phải đi chơi một trận cho sướng." -"Ừ anh đèo vợ đi." Vâng. Nhất định là thế rồi, cả nhà ba người chúng ta sẽ thật là vui vẻ hạnh phúc.
|
#129
Thứ hai đầu tuần anh có buổi họp quan trọng trên Viện Toán, chỉ mấy tiếng thôi mà cứ dặn đi dặn lại ý. -"Khổ quá chồng yên tâm đi, vợ ngủ một giấc là chồng về chứ gì? Nhà thì năm sáu người giúp việc anh lo cái gì." -"Ừ..." Ừ đấy mà quyến luyễn mãi mới chịu rời. Mình mệt nên miên man ngủ tiếp, không lâu sau đó có người lay, tưởng chồng nên vẫn rúc đầu trong chăn, chỉ lười lười nói. -"Xong sớm vậy à anh?" -"Anh ót gì, con khốn nạn dậy mau." Nghe tiếng quát liền giật mình tỉnh giấc, phát hoảng luôn, cả con Vi và mẹ chồng nó đang nhìn mình đầy hằn học. -"Con hồ ly dám dụ dỗ con trai bà..." -"Nguyệt ạ, mày lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây chính trực, không ngờ mày lại làm cái trò bỉ ổi đấy." -"Còn nằm đấy à, mau dậy." -"Mày biết đợi một hôm cả nhà đi vắng khó như nào không? Tao nhịn sắp điên rồi, hôm nay nhất định cho mày biết lễ độ cái con giật chồng chó má này..." Hai người ấy, một mẹ một con vừa lôi vừa kéo, đập vào mặt mình đoạn video trời ơi đất hỡi của thằng chồng nó thác loạn với gái. -"Mày xem việc tốt mày làm đi..." -"Điên à, liên quan gì, tôi mệt lắm mời hai vị về cho." -"Còn chối nữa à, ngực to mông nở như này chỉ có con đ.. nhà mày thôi, xem đi, đến kiểu tóc cũng giống, tay còn có chữ Trung kìa, không mày thì còn con méo nào?" Phát điên với con dở này mất, mình liếc lại màn hình, con kia nhìn không rõ mặt nhưng đúng là khá giống mình, giống từ chi tiết xăm hình nữa, chả nhẽ có đứa chơi đểu? -"Mày tỉnh lại đi, ngu nó vừa thôi, tao có thần kinh đâu mà dây vào thằng chồng khốn nạn của mày? Chưa rõ mặt rõ mũi mày đã kết luận là tao hả? Xăm này thì đi chỗ nào chả xăm được?" -"Cái loại vô học nhà mày mà dám chửi con trai bà hả? Nó đường hoàng chính trực, chẳng qua bị hồ ly mày dụ dỗ thôi..." Vãi thật. Tự dưng đang yên đang lành cẩu huyết đíu chịu được. -"Nói đi, đứa nhỏ này là con anh An phải không?" -"Mày dở hơi à?" -"Tao biết rồi, ông Trung là gay, chính con Mai tiết lộ với tao. Thảo nào, ông ấy lại cưới một con thấp kém như mày, hoá ra chỉ là vở kịch che mắt thiên hạ, có phải mày thoả thuận với lão rồi không? Mày vào nhà tao để trả thù?" Mịa kiếp, lại là con cờ hó Mai, mình đã biết nó không tha cho mình dễ dàng mà, đíu ngờ được nó hèn đến mức này! Cả cái con Vi nữa, ngu như bò đội nón, bị xỏ mũi như một con chó mà cũng không phân biệt được. Mình máu nóng dồn hết lên đỉnh đầu mà gọi người giúp việc không được, thân cô thế cô nên vẫn phải cố nén xuống. -"Bình tĩnh đi, có gì đợi chồng tao về nói chuyện." Mình đang định với điện thoại gọi cho anh thì nó đã ném một phát vào cửa vỡ tan, con này điên rồi, cả bà mẹ chồng của nó nữa, không khác hai con cẩu lên cơn là mấy. Cả cuộc đời mình, mới chỉ xem đánh ghen qua phim ảnh hoặc mấy cái video trên mạng thôi. Thực sự, không thể ngờ được có ngày chính mình là người trong cuộc. Cùng là phụ nữ với nhau, cớ sao ác độc? -"Cái thứ vô học nhà mày mà dám mang thai con bà hả?" -"Đừng hi vọng sinh đứa nhỏ này ra, đã là chồng của tao thì không bao giờ được phép có con ngoài giá thú mày hiểu không?" -"Có trách chỉ trách mày lẳng lơ thôi..." Từ xưa, với những kẻ khốn nạn, chẳng bao giờ mình xuống nước trước. Bây giờ vì con, bất chấp sĩ diện mở lời năn nỉ. Nhưng đúng là với những con cẩu, không làm sao mà nói chuyện được. Một ngày xưa kia, khi nó nguy kịch mình đã gọi xe cấp cứu giúp. Đổi lại ngày hôm nay, hai mẹ con nhà nó đẩy mình ngã lộn từ trên giường xuống đất rồi vội vàng bỏ chạy. Phía dưới máu chảy ngày một nhiều, xương cốt mình tưởng chừng nát vụn, cả người đau đến chết đi sống lại. Đứa nhỏ này, mình và anh đã mong mỏi yêu thương đến nhường nào, trải qua bao nhiêu gian khổ mới giữ được tới giờ. Vậy mà... Mãi mãi, mãi mãi không sao quên được lúc ấy,cái cảm giác đau đớn tuyệt vọng tái tê, như trăm ngàn mũi tên cứ lần lượt, lần lượt xuyên thẳng vào tim.
|
#130
Lần đầu tiên mình tỉnh, xung quanh là một màu trắng. Có rất nhiều người nhưng anh ở gần mình nhất, chỉ kịp hỏi con sao rồi. Chồng nói mọi thứ ổn, vợ thở phào yên tâm lắm, sau đó mệt quá lại thiêm thiếp mất. Lần thứ hai mở mắt thì đã ở nhà, thấy đèn ngủ lờ mờ, bên ngoài cũng có vẻ tôi tối, không gian thì tĩnh lặng tới mức nghe được cả tiếng kim đồng hồ chạy, có thể là nửa đêm rồi. Hơi cựa người, lại vướng cánh tay ai đó đang ôm chặt. Ngước lên thấy khuôn mặt ông xã xơ xác phờ phạc đến khổ. -"Chồng..." Chẳng biết người ta đang nghĩ gì nữa, nghe mình gọi anh mới khẽ giật mình, ánh mắt vui vẻ hẳn, tay áp lên mặt lên trán mình kiểm tra qua, giọng nói lắp bắp thấy lạ. -"Sao rồi em...khó chịu ở đâu..." -"Không, em khoẻ mà." -"Ừ, tốt rồi, tốt quá rồi." Chồng gặp ác mộng à, cứ tội tội kiểu gì ý? -"Ăn chút gì nhé." Mình thì mồm miệng nhạt thếch ý, nếu bình thường ra là mệt mỏi muốn ngủ luôn, nhưng giờ đâu phải có một mình, phải nghĩ cho bé nữa nên bảo chồng thế cũng được. -"Lấy thức ăn còn trong tủ lạnh quay ấm lên cho em là được rồi, không phải nấu đâu." -"Ừ." Quan trọng là có cái nuốt vào bụng để con đủ chất thôi chứ giờ ăn gì cũng thấy như nhau cả mà. Lúc anh đi mình theo phản xạ đưa tay xuống thăm con chút. Lạ vậy? Con không lớn thêm được chút nào à? Mẹ lo quá, mẹ nhoài dậy bật đèn lớn, mẹ nhìn rõ bụng mẹ. Bé đi đâu rồi? Bé sút cân thôi phải không? Nói với mẹ là bé gầy đi, nói với mẹ đi. Bé không nói cũng được, bé chỉ cần hạnh hoẹ mẹ như xưa, cho mẹ chút linh cảm thôi, được chứ? Mình phát hoảng, cơ thể lạnh toát run cầm cập, đầu óc trống rỗng theo. Nước mắt, cũng chẳng hiểu sao cứ chảy dài. Ông xã đứng trước mặt từ bao giờ, mình biết, mình biết là chuyện chẳng lành, mà mình vẫn cứ ôm chút hi vọng nhỏ nhoi. Mình kéo áo anh xin xỏ. -"Chồng ơi đưa mẹ con em đi khám đi, bé nhà mình, bé bị suy dinh dưỡng rồi chồng ạ..." Người này, hình như hơi run rẩy thì phải. -"Ăn chút rồi ngủ mai anh đưa đi..." Không khí u uất lắm, mình nằng nặc không chịu mà anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành. -"Anh không quan tâm tới con gì cả, không nhờ anh nữa, em xuống bảo mẹ." Vợ gào vợ thét mặc vợ, chồng chỉ lặng lẽ siết chặt. -"Có gì chứ, anh sợ gì chứ, bé mất rồi phải không?" Mình nín thở chờ đợi, khó khăn lắm anh mới gật đầu. Cái gật đầu của anh, như dội gáo nước lạnh vào mình vậy. Kinh ngạc đến sững sờ. Còn nhỏ, còn nhỏ vậy mà. Suốt đêm ấy mình không sao ngủ nổi, xót con quặn thắt ruột gan, mà rõ ràng, rõ ràng có cái gì đó không đúng. Mãi tới tờ mờ sáng mới nhớ ra. Uất. Nghẹn. Chẳng kịp nghĩ nhiều nữa, điên tiết lao đi tìm nó tính sổ. -"Vi, con chó mày ra đây." -"Con khốn nạn kia..." -"Cô Nguyệt ơi cô Vi đi tập rồi." Được, tưởng đi tập thể dục mà thoát được à? Đợt này không giết mày không phải là tao nữa Vi ạ. Hùng hùng hổ hổ chạy xuống tầng một, tiếc là chưa kịp mở cửa đã bị ai đó giữ lại, khẩn khoản nói thương mình, khẩn khoản bảo mình bình tĩnh. -"Anh ơi, con mình chết oan, là con Vi và mẹ chồng nó đẩy em..." -"Lên nhà với anh." -"Không được, em phải đòi lại công bằng cho con..." -"Nguyệt, xin em..." Hai đứa mình giằng co một hồi thì ba mẹ cùng vợ chồng nó cũng vừa hay đi chạy về. Đây rồi, ba mặt một lời, xem nó chối đằng trời.
|
#131
Sai lầm của mình, là đánh giá lũ cờ hó quá thấp. Họp gia đình. Cả ba mẹ thằng An cũng qua, bà ấy và con Vi, một mực cho rằng mình vu khống. Chúng còn lý luận con Mai trốn đi lâu rồi, chưa từng gặp. Tất cả giúp việc trong nhà về phe nó, nói buổi hôm ấy không hề thấy cô Vi về nhà, chính bác Ngọc, người làm cao tuổi nhất của cái gia đình này, dũng cảm đứng ra làm chứng. -"Hôm ấy tôi vừa mang nước cam lên thì cô Nguyệt tỉnh giấc, chính mắt tôi trông thấy cô ấy choáng rồi vấp ngất xỉu, nhưng khoảng cách xa quá tôi không kịp đỡ..." Mịa kiếp cái bà già này. Già khắm khú mà bịa chuyện không chớp mắt thế. Nhục nữa là mẹ Vân kéo mình ôm ôm vỗ về an ủi. -"Nguyệt à, mẹ thương lắm, chỉ có điều, hôm đó Vi và mẹ An đi spa với mẹ, hai người còn nằm tắm trắng ở phòng cạnh phòng mẹ..." Chỉ là nằm cạnh phòng thôi mà? Họ lẻn ra lúc nào mẹ cũng đâu có biết được? Mình đòi gọi nhân viên spa đến hỏi. Họ đến rồi, lại càng thêm chứng cứ chống lại mình. -"Được chưa Nguyệt? Bỏ cái tật vu oan giáo hoạ cho người khác đi." -"Cái loại vô học này." -"Mày nên vào viện lại hoặc ứng tuyển làm biên kịch ấy." Mấy người xỉa xói, ba chồng mình hắng giọng. -"Nó mới mất con, bọn mày ít lời đi một chút." Bọn chúng nói thế nào, mình đíu quan tâm. Quan trọng nhất là, ngày hôm nay, không một ai tin mình. Kể từ ba mẹ ruột tới anh chị em bạn bè, ai cũng nghĩ mình quá đau lòng đâm ra hoang tưởng. Người đàn ông của đời mình, cả thế giới có bỏ rơi cũng được, chỉ cần anh nghe mình thôi. Nhưng không!!! Chồng nói chồng tin vợ, đó chỉ là lời nói an ủi thôi, nếu chồng thực sự tin thì chẳng bao giờ để yên cho lũ cờ hó nhởn nhơ như vậy. Một người học Toán, hẳn là lý trí hơn một con bán bánh giò rồi. Sự việc rành rành ra thế, hẳn chỉ có thể phán xét dựa trên nhân chứng sống, trong đó có mẹ Vân. Nực cười nhất là ba mẹ mình còn gọi lên hỏi anh, lo lắng mình bị tái bệnh, hỏi có cần đưa vào khoa thần kinh một lần nữa không? Mình biết, nếu đặt mình là ông xã mình cũng không tin đâu, hơn ai hết, anh chính là người chứng kiến khoảng thời gian mình đau đớn cùng cực sinh ra rồ dại, nói năng lảm nhảm. Vậy đó, tiền sử là một con điên nó khổ như thế đấy! Được rồi, giờ chỉ có một thân một mình. Nhưng chẳng sao cả, dù thế nào mình cũng sẽ chiến đấu tới cùng. Mình tìm cái thằng chịu trách nhiệm với hệ thống camera trong nhà. Tất nhiên các phòng ngủ không có lắp máy quay, nhưng cầu thang, ngoài ngõ đều có, như vậy là đủ rồi. Nó gõ gõ cái gì loằng ngoằng lắm, vài lớp mật khẩu mới vào xem được, mà chỉ đồng ý cho xem thôi chứ cấm được mang đi, thật hay ho, xem cả đoạn video sắc nét mà đúng tầm buổi sáng hôm ấy chẳng ai về nhà cả, cứ như có ma can thiệp vậy. Nói đùa con Vi chẳng khôn tới mức này đâu, chắc chắn có người chống lưng cho nó, là ai thì còn phải bàn à? Đã cố tình làm giả thế này thì mình tài thánh cũng chẳng trộm để mang đi phân tích được. Mà có phân tích thì giỏi lắm là kết luận được cảnh quay không thật chứ vẫn không có bằng chứng hai người đó về nhà hại mình. Đắng. Mình tìm cách mua chuộc lại người giúp việc, rút rất nhiều tiền, thuyết phục bọn nó gần lung lay rồi, không ngờ từ phía sau nghe tiếng quát tới điếng người. -"Nguyệt!" Anh sững sờ lắm, như kiểu mình ác độc rắp tâm hại người ý. Mình chẳng làm gì sai cả, chẳng có gì phải sợ. Chồng không nói gì nữa, chỉ kéo vợ về phòng, cũng không mắng mỏ hay đả động gì chuyện cũ, nhưng mình tức. Con Mai thì đíu tìm được, con Vi thì nhởn nhơ vì có ba che chở. Mình xót con, mình buồn anh. Mình hận. Mình phát rồ lên vì éo xử được mấy đứa hãm hại con mình.
|