[Tản Văn] Em Là Nhà (22+)
|
|
#132
Hàng đêm mình mơ thấy tiếng bé khóc thảm thiết, mơ thấy mặt mũi bé ướt đẫm nhìn mẹ, không làm sao mà nguôi ngoai, mà yên lòng nổi. Thử đủ mọi cách, mọi loại biện pháp, đều thất bại. Rốt cuộc, mệt mỏi quá, không thể đường đường chính chính nữa, mình quyết định một sống một còn với nó. Băm vằm nó trước đi, còn sau đó ra sao mình cũng đíu quan tâm. Buổi tối ấy vừa ăn cơm xong, mình nhớ là mình cầm dao muốn chém nó thì phải, tiếc là anh lại cản. Mọi người sợ hãi lùi lại, chỉ có anh cứ tiến dần tiến dần về phía mình. Ánh mắt kia, bi thương lắm. Giây phút ấy, ngực đau tới quặn thắt, tim gan chua xót cùng cực. Mình thấy một ngày nọ, anh cũng bị đâm tới mức nhập viện, hiện tại sẹo vẫn chưa lành, mãi mãi có khi cũng chẳng lành. Nhớ tới, lại thẫn thờ, dao rơi khỏi tay từ lúc nào không biết, anh vội vã đá nó ra xa rồi ôm mình về phòng. Chồng không sợ vợ sao? Giá như chồng bỏ qua lý trí, cảm nhận và tin vợ bằng trái tim thì tốt nhỉ. ... Mấy tháng sau đó mình bị trầm cảm nặng, nhìn đâu cũng thấy đen ngòm buồn chán, mọi người thì chia nhau canh giữ như đợt trước ý. Thật giống tù nhân, chẳng qua là phòng giam có đẹp hơn một chút. Mình không điên, nhưng chắc sắp bị biến thành điên thật rồi. Bà Nga thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, bà ấy cũng cho rằng mình chập mạch rồi. Đắng không sao tả nổi. Nguyệt càng bảo Nguyệt không dở hơi, người ta lại càng chắc chắn Nguyệt dở hơi. Nhục. Rồi lần nọ, mình lấy hết sức can đảm đánh liều, cố giữ giọng thật bình tĩnh. -"Chị nghe em nói này. Chị yêu đơn phương chồng em, em biết. Hôm đó chị ôm anh ấy ngoài vườn, em còn nấp sau đống rơm khóc." -"Nguyệt...mày..." -"Em không có ý gì cả, chuyện qua lâu rồi, chỉ là em muốn chứng tỏ em hoàn toàn tỉnh táo, và việc con Vi và mụ già kia đẩy em là có thật." -"..." -"Giờ không ai tin em cả, em không có chứng cứ. Tất cả mọi thứ chống lại em, chồng cả ngày yêu chiều em rất cảm động. Nhưng con em mà, cháu ruột chị mà, giờ còn hi vọng mỗi vào chị, chị bỏ rơi em thì em biết làm sao?" ... Mình tâm sự nhiều lắm ý, rốt cuộc trời phật phù hộ, bà ấy tuy nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đồng ý giúp em gái. Đợi mãi mới có dịp giáo sư hội thảo buổi chiều, con Hạnh tới trông mình nên ba mẹ cũng yên tâm. Nó lén lút chở chị ra sân bay để vào Nam với bà Nga. Mình lần này đi chỉ mang ba bộ quần áo ngủ còn điện thoại tư trang cũng để lại hết. Trước khi ra khỏi nhà có viết mẩu giấy nhắn, nói mình không điên, xin giáo sư xem xét kỹ, mong anh sáng suốt lấy lại công bằng cho vợ cho con. Mình không nỡ đâu, nhưng chồng nếu suốt ngày ở bên vợ, chồng sẽ cứ toàn tâm toàn ý mà chăm sóc, rồi lo vợ bị nhọc bị loạn này nọ, chẳng có đầu óc đâu mà đào bới các việc khác. Xa nhau đi, xa mấy ngày cho anh thảnh thơi, thảnh thơi rồi bình tĩnh suy đoán.
|
#133
Có những lúc mệt mỏi, có những khi buồn tủi, nhưng biết làm sao được? Mọi sự cũng đã rồi, giờ mình chỉ có thể kiên cường mà sống, vững vàng mà chiến đấu. Đời còn dài lắm, mấy đứa khốn nạn đó chắc chắn phải trả giá đắt, mình nhất định sẽ đợi đến ngày đó. Vào Nam đón bầu không khí khác tâm trạng cũng đỡ căng thẳng hơn. Anh trai chị gái hết mực thương yêu cưng chiều, đúng là quanh đi quẩn lại, ruột thịt trong nhà thì chẳng bao giờ bỏ rơi mình cả. Ngạc nhiên nhất là có thêm một người quan tâm nữa, còn ai vào đây nữa? Anh rể tương lai đấy. -"Cái thằng này nó sang nước mình theo chương trình trao đổi nghiên cứu, tao thương nên cho ở nhờ." Vâng. Phát biểu đíu biết ngượng mồm của chị "cut cho". Anh mũi lõ có vẻ hiểu hiểu vài từ, liên tục xua xua tíu tít chỉ bà hâm kia rồi lại chỉ vào chính mình. -"Ngụt no no, no ở nhờ, êu nhau...date..." Trình tiếng việt dạo này cũng khá đấy, chắc lão tây ba lô phải học hành chăm chỉ lắm đây. Khổ nỗi khác biệt văn hoá, nhiều bận dở khóc dở cười. Ví như tối hôm đó chị gái thân yêu của mình vào bếp trổ tài nấu giả cầy, nói chung bà ấy cũng thuộc dạng bờ rồ, nhìn ngon lắm, nức cả mũi. Anh Hoàng vừa ăn vừa gật gù hài lòng, đoạn còn tỏ vẻ thăm dò khách quý. -"Thối không mày?" -"?" -"Delicious?" -"Yep...yep...delicious...thối..." Gật đầu lia lịa, còn đánh mắt vào trong bếp cười trìu mến nữa chứ. -"Ừ, công nhận thối, con Nga nhà tao giỏi lắm đấy." Nghe đã thấy mùi nguy hiểm rồi, y như rằng mụ kia vừa bê bát canh chua vào có người đã lăng xăng chạy ra đỡ, tấm tắc khen. -"Nga, giả cầy thối, good job." -"Sao cơ? Nhầm à, ướp bao nhiêu giềng mẻ..." Chị càng thắc mắc anh lại càng tỏ vẻ chân tình. -"No no, thối thật đấy, cực kì thối." -"Hay mũi lõ ngửi mùi mắm tôm không quen nhỉ?" Mụ la sát già chau mày suy đoán, mình và ông Hoàng tay chống cằm ngây thơ lắc đầu. Bà xót người yêu hay sao ý, kéo ông ấy ra gắp một miếng cá kho bỏ vào bát, dịu dàng bảo. -"Thôi ăn tạm cái này vậy." -"Cá rất thối." -"Hả? Anh bị dị ứng giềng à? Ăn thử rau muống xào đi." -"Yep, rau muống cũng thối." -"Thế còn nộm đu đủ?" -"Thối, cực thối." -"Uống hớp canh chua vào xem nào?" -"Ừm, thối mà, cái gì cũng thối hết trơn." Mụ éo chịu được nữa rồi, ném thìa ném đũa đập bàn đập ghế, lửa giận phừng phừng. -"Đờ mờ mọi khi vẫn ăn ngon lành hôm nay lại giở quẻ, chị đây chỉ nấu được thế thôi, chú không ăn được thì cút mịa về nước đi." Hai anh em nhà mình ôm nhau cười méo ngậm mồm được, xong rồi bị bà ấy đuổi đánh phải chuồn gấp, chạy thùng thục giữ mạng, mệt thở không ra hơi mà sao vẫn thấy vui vẻ thế chứ nị. Ra tới sân vận động rồi mà Nguyệt Hoàng vẫn cứ ôm bụng nghiêng ngã mãi một lúc lâu mới dứt được. Lâu lắm mới có dịp ở riêng một chỗ với anh trai thân yêu, tâm sự trên trời dưới đất. Số anh Hoàng yêu đương cũng lận đận lắm, nhiều khi chẳng phải do bản thân không tốt mà kiểu duyên phận ý, chưa gặp được người thích hợp. -"Nguyệt này, tiền ngày xưa mày mượn của anh..." -"À, anh có việc à? Anh cần bao nhiêu để em chuyển cho?" Mở một cái quán lúc đầu tưởng đơn giản nhưng mà cũng trăm thứ phát sinh, mệt não lắm, ngày đó vay mượn chỗ này chỗ khác linh tinh hết cả, mà nhiều nhất là của ba mẹ và Hoàng đại ca. Ba mẹ thì hoàn nợ lâu lắm rồi, anh trai bao lần định trả mà anh ấy cứ chần chừ chưa chịu. Dù sao thì số tiền ấy mình vẫn để riêng mà, cũng có động vào đâu. -"Không, cũng không phải tiền của tao." -"Gì cơ?" -"Mày nghĩ xem, thời điểm đấy tao lấy đâu nhiều tiền như vậy. Là tiền từ nơi khác gửi về đấy, tao hứa với người ta không tiết lộ danh tính, ừ thì tao vẫn giữ lời hứa, tự mày đoán..." Thế này mà còn không đoán được có mà thành con nai vàng ngơ ngác mịa nó mất. Nhưng mà, có cảm giác gì đó nghẹn ngào khó tả lắm.
|
#134
-"Thú thực cả anh và con Nga lựa chọn tin mày, nhưng gọi là thương em gái thôi chứ tính ra...cái đợt mày bị điên mỗi ngày bịa một chuyện khác nhau chẳng biết mày còn nhớ không? Bây giờ..." Bây giờ từ giúp việc đến nhân viên spa, mười người như một chống lại mình. -"Là con người mà mày, minh mẫn đến đâu cũng có lúc hồ đồ..." -"Em biết." -"Kiếm được tấm chồng như nó không phải là dễ đâu, đừng giận cá chém thớt. Nhớ ngày xưa ấy, có đợt đầu Nguyệt hơi nóng nóng thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả nên ba mẹ buổi đó vẫn để mấy anh chị em ở nhà chơi rồi đi ăn đám cưới bình thường. Mày thì ghê khỏi nói rồi, lúc ba mẹ ở nhà thì im thin thít, hai cụ vừa rời khỏi đã bám lấy người ta khóc lóc..." -"Hả? Em mà vậy á?" -"Chứ còn gì, tao nhớ mày nũng nịu kinh khủng lắm, cứ em đau đầu quá à, em nhọc quá à, mếu mếu máo máo nhìn phát ghét." -"Sao không ai ra vả cho em một phát?" Đùa vậy thôi chứ biết anh Hoàng thương mình mà, anh ấy không bao giờ đánh đâu. -"Hai đứa tao đã bảo mày làm màu rồi nhưng chồng mày không tin, cứ ra ra vào vào cuống quít cả lên, sau đó thì mò ngăn bàn lấy hết tiền nhét vào túi, mặc áo quần dài cho mày rồi cõng đi bệnh viện." -"Ặc, anh ấy sao ngốc thế, tiếp theo như nào?" -"Còn như nào nữa, có ốm đíu đâu, chắc là nô nhiều nên nóng người, ra tới nơi bác sĩ cho vài viên C ngậm lại tí ta tí tởn ngay mà, chỉ giỏi mè nheo..." -"Vâng." -"Buồn cười nhỉ, âu cũng là duyên số, trước khi đi có người còn cho tao bao nhiêu là tiền, bảo để mua đồ ăn vặt dần dần cho mày..." Đang nói tự dưng anh ấy quay sang nghiêm chỉnh. -"Nguyệt, nhưng anh xin lỗi, anh đã biển thủ một nửa để mua con robot hàng hiệu đời mới nhất, dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, mày đừng tức giận làm gì nhọc người..." Tức gì chứ, thấy ngọt ngào không à. ... Dạo gần đây anh chị dành hầu hết thời gian bên mình, thi thoảng ôn lại những kỉ niệm thơ ấu. Ngày ấy tâm trí còn non nớt, khi bị ba la mẹ mắng thì sợ hãi biết bao, còn bây giờ mỗi khi nhắc đến lại tủm tỉm mỉm cười, à, thì ra mình đã từng như vậy. Các cụ khuyên, khi giận dỗi nếu không kiềm chế nổi thì nên tách ra, đừng ở lại mà gây tổn thương lẫn nhau. Mình tuy không giận chồng nhưng tất nhiên không thể tránh khỏi những lúc tủi thân khổ sở, anh chẳng tin vợ, tủi thân quá đi chứ. Ban đầu là muốn anh có thời gian tĩnh tâm, giờ chẳng ngờ được rằng thời gian ấy mình suy nghĩ được nhiều thứ đến vậy. Mình nhớ chồng mình quá! Ở đây cũng tốt, nhưng nói cho cùng, chẳng bằng ở với chồng. Không có ai dỗ ăn hàng ngày, không có ai ôm mỗi tối. Nửa đêm nếu thời tiết bỗng dưng trở lạnh lấy đâu người chỉnh lại điều hoà hay đi tất cho. Thỉnh thoảng vô thức gọi tiếng ông xã ơi, đáp lại cũng chỉ là bốn bức tường. Vô dụng thật đấy. Mới xa có chút mà tưởng như cả thế kỉ vậy rồi ý, não nề hết cả người, thương thương nhớ nhớ. -"Nguyệt, Nguyệt...ngủ chưa..." Tiếng bà Nga nho nhỏ bên ngoài. -"Trung tìm mày sắp điên rồi đấy, tính sao?" Tự dưng xúc động lắm, mắt rưng rưng cả lên. Mình phải nén mãi mới nói bình tĩnh được. -"Bảo hộ là mai em về." -"Không tiếp kế hoạch nữa à? Tưởng mày đợi tới khi nào nó nhận ra sự thật?" -"Thôi làm thế tội anh lắm, số em đen thì em đành chịu vậy." -"Ừ." -"Chị dặn chồng em giữ gìn sức khoẻ ăn uống đầy đủ nhé, bảo em vẫn sống tốt cho anh yên tâm." Một lát chẳng thấy ai nói gì nữa, chắc bà ấy về phòng rồi. Tầm mười phút sau lại có tiếng cạch cửa, tưởng mụ còn việc gì dặn dò nữa nên mình nhoài dậy bật đèn. -"Chị..." Chỉ thốt được duy nhất một chữ ấy thôi rồi toàn thân cứng đơ sững sờ. Bởi căn bản, không phải là chị. Bà Nga lúc nãy troll mình hả? Anh vào Nam từ bao giờ? Ướt như chuột lột vậy? Nửa đêm nửa hôm mưa to gió lớn, đúng là ngu hết thuốc chữa. Mất một cơ số thời gian mình và ông xã ngây người nhìn nhau không chớp mắt thì sự việc sau đó có thể tóm gọn như này. Bạn chồng hình như biết gì đó rồi cảm thấy có lỗi, quỳ gối trước mặt bạn vợ. Sẽ cực kì lãng mợn nếu như bạn vợ không xót ruột hốt hoảng vội vàng nhào xuống, thành ra ngã mịa một cái bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Thế là bạn chồng phải lao ra đỡ bạn vợ, hai bạn ôm hôn nhau thắm thiết như kiểu ngàn năm xa cách giờ mới trùng phùng vậy. Buồn cười nhỉ? Cấm cười nhá, người ta yêu người ta có quyền nhá!
|
#135
Giáo sư tối đó khổ tâm lắm, mình đã bảo vợ hiểu vợ thông cảm rồi mà anh không khá lên được, nói đúng một câu tội vợ quá, anh là thằng không ra gì rồi câm lặng, lại cái kiểu ông ấy nghĩ mình sai nên cảm thấy không có quyền nói hay giải thích nhiều, chỉ hiền hiền nhận lỗi chịu trận. Ấy kể ra mau mồm mau miệng tý có phải tốt không, cho mình nghe vài câu nịnh cho nó sướng tai, đằng này, mình cũng im nữa chắc tình hình cứ như vậy đến sáng mất. -"Chuyện đã rồi thì thôi, chồng mượn bộ áo quần của anh Hoàng rồi đi tắm đi không cảm." Anh nghe lời, xong thì hai vợ chồng có nói chuyện nghiêm túc một lúc. Mình rời đi đúng là khiến người ta cảm thấy mọi việc không ổn muốn tìm hiểu lại rồi, nhưng chỉ là cảm thấy thôi, phải biết ơn thằng cháu cứ tránh bà nội với mẹ yêu, hai người động vào là nó khóc ré lên. Sau đấy ông xã dụ với nịnh nọt mãi bé mới mếu máo đáp nó sợ bị đánh bị đẩy giống bác Nguyệt, chảy máu nhiều ơi là nhiều, sợ ơi là sợ. Vẫn là anh thông minh hơn, đợt ấy mình mải miết hết cách này tới cách nọ, gặp nó cũng chỉ tưởng chắc là không được cho ngủ chung hay mua đồ chơi nên làm nũng, đâu có ngờ sự tình như vậy. Với trẻ con mà nói đúng là nhanh quên nhưng việc gì mà rợn quá chúng sẽ bị ám ảnh mãi, giống như ngày nhỏ con Hạnh bị trêu một lần thôi mà từ đó sợ ma mấy năm éo dám đi tè một mình. Thế là ổn rồi, mình chỉ cần vậy thôi. Thế gian này, chỉ cần một người tin mình là thấy nhẹ lòng lắm rồi. Anh vào Nam vội nên mọi chuyện cứ để đó, cho tới hôm hai vợ chồng về mới họp mặt gia đình, gồm hai vợ chồng mình, hai vợ chồng nó và ba mẹ. Giáo sư lúc nào cũng vậy, trầm lặng bình tĩnh nhưng khả sát thương méo ai bằng. Đầu tiên là đoạn phim ghi lại mấy lời bé con nói. Người giúp việc và nhân viên spa được gọi đến, còn ngoan cố lắm, cứ lén lút nhìn lên rồi lại nhìn xuống, nhưng lời trẻ con so với lời người lớn, cái nào đáng tin hơn? Mẹ chồng mình kiểu nghi nghi nên bắt đầu nóng mặt. -"Các người sợ gì chứ? Sợ lão Quốc này hả? Không phải sợ, có tôi bảo kê..." Người vừa được nhắc tới thì chột dạ xua xua. -"Thôi chuyện đã rồi dĩ hoà vi quý cả đi." Có thể mẹ Vân quá hiểu ba Quốc, có thể là vậy. Chỉ cần nghe một câu đã đoán được toàn bộ, mình chưa bao giờ thấy mẹ nóng đến thế. -"Tôi nhịn ông bao nhiêu năm rồi nhé, ông đừng tưởng một tay che trời, cả cái con này nữa, từ bé chưa bao giờ tôi đánh cô mắng cô, còn cô thì hay rồi, giống hệt con mẹ cô, một lũ khốn nạn..." -"Bà bình tĩnh đi." -"Tôi còn bình tĩnh được hả? Con mẹ nó đ... thoã hãm hại thằng Trung có nhà cũng không về được, giờ lại tới lượt nó giết cháu đích tôn của tôi, giống rắn độc, con này hôm nay biến khỏi nhà bà ngay, mày không đi thì bà đi. Ông Quốc tuỳ ông luôn, giờ ông giữ ai..." Tình hình đúng kiểu nước sôi lửa bỏng, ba phải giữ không cho mẹ phát tiết, con Vi thì chắc động tới lòng tự ái nên cũng rồ luôn. -"Bà dám nói mẹ tôi, vì bà mà mẹ tôi chết oan, bà là loại cọp đội lốt thỏ thôi, bà tưởng bà hay ho lắm à, mấy chục năm phải cười với bà tưởng tôi sướng lắm chắc, tôi hận chưa đập vỡ mặt bà thì thôi..." -"Mẹ cô không phải chết mà là bỏ con, cầm tiền rồi bỏ cô ở lại để đi lấy chồng. Ba chỉ nói vậy cho cô đỡ đau lòng thôi, có cần anh cho địa chỉ đi tìm mẹ." Chồng mình ngồi yên từ nãy tới giờ mới từ tốn lên tiếng, có đứa sốc phải biết. Nó như chó bị dồn vào đường cùng vậy, cắn bừa cắn loạn luôn. -"Hà Quốc Trung, anh tưởng anh hay ho lắm hả, rốt cuộc cũng chỉ là một thằng gay thôi, để vợ mình ngoại tình với chồng tôi, thằng con trong bụng cũng chẳng phải của anh, định đóng kịch đến bao giờ?" Điện thoại mở ra, toàn cảnh ái ân thác loạn. Đến hôm nay, mình mới hiểu rõ nghĩa của cụm từ "đại ca Quốc mặt ngựa". Vì không có camera phòng trong nên mình đoán lúc đầu ba chỉ biết nó gây sự với mình chứ không rõ nguyên nhân sâu xa. Giờ thì hay rồi. Chẳng biết đại ca sốc vì nghe tin con trai duy nhất bị gay. Hay là vì con rể với con dâu qua mặt thông đồng đây? Chỉ biết bàn ghế cốc chén bị đá tung toé, một đạp thằng An văng lên bậc cầu thang thứ ba rồi lại lăn xuống. Thế đã là gì, cả bàn chân đại ca còn đang dí lên mặt nó kia kìa. -"Mịa kiếp loạn, trước khi cưới tao đã cảnh báo mày như nào?" Con vợ khóc lóc thảm thiết, thằng chồng thì chưa kịp lên tiếng trình bày giải thích đã bị vả cho vài phát rồi. -"Ba, là con Nguyệt dụ dỗ trước." -"Mắt lác hả mà nhìn con rồ này thành con Nguyệt? Còn thằng này nữa, ông nói rồi mà, đíu mẹ tai mày điếc hả? Tao đã nói tao chỉ có một đứa con gái rượu cơ mà? Phản rồi, mẹ, chó má, dám phản cơ đấy! Gan cũng lớn quá nhỉ thằng ôn con? Hôm nay xem ra tao không thiến mày thì không xong rồi..." -"Ba, xin ba..." -"Lôi cô Vi về phòng, khoá thẻ, thằng Năm đâu, mài dao mang ra đây cho tao." Trời, cứ phải gọi là quá phong độ, quá bá đạo. Thảo nào mẹ Vân lại cãi cả gia đình trốn theo ba. Giờ thì Nguyệt đã hiểu. Về phần bạn người yêu cũ, chả nhẽ bạn bị hoạn thật à? Ôi cũng tội mà thôi cũng kệ. Gieo nhân nào gặp quả ấy, đó là lẽ tất nhiên ở đời rồi, chẳng phải bàn cãi nhiều.
|
#136
Không rõ ai báo mà ba mẹ bạn chạy đến đúng lúc thế cơ chứ, van xin rối rít tít mù, mỗi người ôm một ống quần đại ca, cả con Vi cũng lao xuống sướt mướt. -"Ba, tha cho anh đi ba." -"Bình tĩnh ông thông gia, con cháu có gì mình khuyên bảo sau." -"Không phải con trai em nên em bênh đâu, anh chị nghĩ lại xem, thằng bé cốt cách chính trực có thừa, chắc chắn bị hại..." -"Phải, phải rồi ba, là con Mai, nó thù nhà mình nên mang gái dụ anh An." -"Vâng, hôm đó con trúng thuốc cả người bứt rứt khó chịu, con biết dẫu cũng là lỗi của con nhưng con thề con chỉ một lòng một dạ với Vi, con lấy danh dự đàn ông ra thề." Khiếp dẻo mỏ kinh thật. Vẫn biết là con Mai âm thầm hại, thuê cả đứa hình dáng giống mình, xăm xiếc chu đáo, nhưng mình đíu tin là với thằng An nó lại phải dùng thuốc, thằng cờ hó đấy thì gái nào chả chơi, phân biệt gì đâu. Tóm lại bao nhiêu tội lỗi bây giờ là đổ hết lên đầu bạn Mai, mỗi người một câu nhao nhao ầm ĩ, nhà sắp thành cái tuồng chèo rồi. -"Quốc mặt ngựa, tôi và ông, li dị." Phục luôn rồi đó. Cứng vãi chưởng! Đúng là mẫu phụ nữ tiên tiến của thế kỉ mới. Giọng mẹ nhỏ nhẹ nhưng phá tan cái bầu không khí hỗn loạn. -"Bà nhờn với tôi à? Năm éo nào cũng doạ li dị là thế nào? Thích trêu tức nhau hả? Được, bà có giỏi bà biến mịa luôn đi, tôi xem chỗ nào nó chứa chấp bà?" -"Ông không phải thách. Nụ đâu, lên dọn đồ, con theo bà." -"Mày đứng yên đó cho tao." Bé Nụ kể cũng khổ, không dám cãi bà, nhưng cũng đíu dám trái lệnh ông, thành ra ngây ngốc luôn. Ba Quốc lửa giận ngùn ngụt liền trút hết lên thằng con rể, dần cho một trận tím mặt tím mày rồi quay sang anh nhà mình hất hàm hỏi. -"Con Mai, tao hay mày?" -"Chưa phiền đến ba." Xong kể cũng buồn cười, lúc nãy thì vênh váo thế mà giờ ngựa đại ca đã vội vã lao lên gác đóng sầm cửa lại, xem tình hình này thì chắc cụ bà không bỏ nhà ra đi được rồi. Chiều hôm ấy chồng chở vợ về resort ở Hà Tây. Trên đường đi mình đã linh tính là việc gì rồi, kể cả trước đây cũng có dự cảm anh sẽ lo chu đáo cho con thôi, nhưng mà bản thân sợ mất mát, sợ đối diện, chưa một lần hỏi. Chỗ yên nghỉ của bé, ba bé an bài sạch đẹp yên bình lắm, xung quanh có rất nhiều hoa cỏ tươi mát. Ba quỳ xuống xin lỗi bé, mẹ cũng quỳ theo ba. Ba mẹ ở với bé rất lâu, sống mũi ba đỏ hoe, còn mẹ thì khóc một trận cạn nước mắt. Sau rồi dù nhớ nhưng mình cũng kiềm nén không xuống thăm con, lo thăm nhiều quá bé lại không yên lòng đầu thai kiếp khác, lo bé thương mẹ, lúc nào mẹ cũng cố gắng sống vui. Qua đó mấy hôm mình mới hiểu cái đoạn đối thoại hai câu giữa ba và anh. Giáo sư quyết đưa cờ hó ra hầu toà, đại loại là tội vu khống, mức độ như nào thì mình không rõ lắm, nhưng vì hậu quả khiến bà bầu xảy thai nên chắc chẳng nhẹ được rồi. Đùa chứ thà rằng cứ làm theo phong cách của ba Quốc, đánh hay dằn mặt một trận cho sợ đến già có khi với nó còn tốt hơn, một con người hoàn hảo xem trọng sĩ diện hình thức như thế chẳng hiểu có chịu được nỗi nhục lớn như vậy không? Bạn tìm mình, không dưới mười lần. Phải thôi, tất cả mọi người lờ nó như rác, không tìm mình thì tìm ai? Nhưng thật xin lỗi, nỗi đau mất con, mỗi khi nghĩ lại vẫn còn nhói lắm, tao nhịn chưa lao ra phang cho mày một trận là may lắm rồi! Lại còn mẹ khởi nghĩa không thành, ba sợ mẹ trốn đi nên cho giám sát cả ngày, đi đâu cũng có mấy thằng mặc đồ đen theo sau, bảy giờ tối không nhì nhằng chúng đã áp tải về rồi. Ông xã cương quyết muốn dắt vợ ra ở riêng, mình cũng thích thế. Khổ nỗi mẹ Vân cứ gặp mình là nước mắt rơm rớm, giờ hai đứa đi thì mẹ sống trong cái nhà này còn ý nghĩa gì nữa? Nói chung mệt mỏi lắm, một bên mẹ chồng, một bên là chồng, Nguyệt bị kẹt cứng. Suy tới tính lui, thôi thì mẹ phụ nữ nhìn tội hơn nên mình đành phải làm cái "hội thảo" với anh nhà, năn nỉ ở lại thêm một thời gian cho ba nguôi nguôi rồi tính sau. Gớm đâu, các giáo sư đi hội thảo thì được ăn được quà, đổi lại thân phận bánh giò đây thuyết trình bã bọt mét ra rồi còn bị vần lên nghịch xuống như đất nặn ý. Ghét!
|