Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 82: Kinh diễm toàn trường Ôn Thiếu Hoa đứng trước mặt cha xứ chờ cô dâu, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn khách khứa trong hội trường hết lần này đến lần khác tìm kiếm hình bóng trong lòng kia.
Thế nhưng nhìn nhiều lần vẫn không thấy, trong lòng có chút mất mát.
Điều chỉnh lại tâm trạng, vẫn có thể nhịn xuống được.
Lúc này tất cả khách khứa đều đến đông đủ, nhưng không thấy bóng dáng Tạ Thiên Ngưng. Hiển nhiên, lời cô nói lúc trước chẳng qua là mạnh miệng mà thôi, gì mà dẫn bạn trai mới đến tham dự hôn lễ của hắn, tất cả đều là khoác lác.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ôn Thiếu Hoa bỗng nhiên cực kì dễ chịu, có chút đắc ý, vì vậy cũng không tìm bóng dáng của Tạ Thiên Ngưng nữa, tập trung chờ cô dâu của mình.
Lúc này, Tạ Minh San khoác cánh tay Tạ Chính Phong, đi từ từ trên thảm đỏ, mang theo nụ cười hạnh phúc, từng bước từng bước tiến tới.
Giờ phút quan trọng nhất cuối cùng đã tới, chỉ cần bọn họ trao nhẫn, ở trước mặt cha xứ nói rằng "Con nguyện ý", như vậy cô và hắn đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Tạ Chính Phong đi tới trước mặt Ôn Thiếu Hoa, không đưa tay con gái mình giao cho hắn ta, mà nghiêm túc hỏi: "Thiếu Hoa, cậu có thể đảm bảo cả đời sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái tôi không?".
Thật ra vấn đề này trong lòng ông đã có đáp án, chẳng qua là đang lừa mình dối người muốn hỏi mà thôi.
Ôn Thiếu Hoa có thể vứt bỏ người phụ nữ bỏ ra mười năm vì hắn ta, sao có thể chung thủy với cô con gái không bỏ ra gì của ông đây?
Nếu như anh nhìn trúng con gái ông chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp, như vậy hạnh phúc của cuộc hôn nhân này rất nhanh sẽ chấm hết.
Ông biết rõ kết quả là như vậy, nhưng lại không ngăn cản được.
Ôn Thiếu Hoa thâm tình nhìn cô dâu trước mặt, không chút do dự trả lời: "Con có thể."
"Nhớ kỹ lời hứa của cậu ngày hôm nay" Tạ Chính Phong cười khổ nói, sau đó đem Tạ Minh San giao cho hắn, ngồi xuống một bên, tâm tình cực kì nặng nề.
Ninh Nghiên đã sớm ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt ông như vậy, bèn thấp giọng nhắc nhở ông: "Ông đừng có nhăn nhó nữa, tránh cho mất mặt".
Nhắc nhở xong, nhìn cô dâu chú rể mà cười vui vẻ.
Tạ Chính Phong miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng lại không phải là xuất phát từ nội tâm, bởi vì ông căn bản không vui.
Vẻ mặt Ôn Minh cũng thế, nặng nề cúi đầu, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Bọn họ phản bội lời hứa năm đó, chỉ sợ vận rủi liền đến. Mặc dù Thiên Ngưng chủ động nói hủy bỏ hôn ước, nhưng mà chỉ cần có người nghĩ xa hơn một chút, cũng biết là bất đắc dĩ bị buộc phải hủy bỏ hôn ước.
Cuộc hôn nhân ngày hôm nay, rốt cuộc là đúng hay là sai đây?
Khách khứa cũng không biết nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn chúc mừng cô dâu chú rể.
Lúc này, cha xứ bắt đầu nói: "Ôn Thiếu Hoa tiên sinh, anh có đồng ý lấy cô Tạ Minh San làm vợ, bất kể là bệnh tật hay khỏe mạnh, hay vì bất cứ lý do gì, cũng yêu cô, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy đến già hay không?".
Ôn Thiếu Hoa nhìn về phía Tạ Minh San dịu dàng cười một tiếng trả lời: "Con đồng ý".
Cha xứ lại hỏi Tạ Minh San: "Cô Tạ Minh San, cô có đồng ý lấy anh Ôn Thiếu Hoa làm chồng, bất kể là bệnh tật hay khỏe mạnh, hay vì bất cứ lý do gì, cũng yêu anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng anh ta, tiếp nhận anh ta, vĩnh viễn chung thủy đến già hay không?".
Tạ Minh San trực tiếp trả lời: "Con đồng ý".
"Xin chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau".
Lúc này có người mang nhẫn lên.
Ôn Thiếu Hoa cầm chiếc nhẫn của nữ, đeo lên ngón áp út của Tạ Minh San
Tạ Minh San kích động nhìn chiếc nhẫn dần dần đeo vào ngón tay cô, cho đến tận cuối, trong lòng cười, sau đó cầm chiếc nhẫn của nam, đeo lên cho đối phương.
Hai người thành công trao nhẫn, trở thành vợ chồng.
Ngay lúc này, đột nhiên có người đến gần lễ đường, hơn nữa còn là hai người, một nam một nữ, người phụ nữ khoác tay người đàn ông, nhẹ nhàng tiến vào.
Tạ Thiên Ngưng khoác tay Phong Khải Trạch, nét mặt tươi cười, chậm rãi đi trên thảm đỏ, ở trong mắt mọi người cô giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, không chỉ làm người ta ngạc nhiên, còn làm cho người ta trợn mắt há miệng, bởi vì ánh sáng của cô đã hoàn toàn rọi sáng lễ đường này.
Lúc này cô mặc một cái váy liền màu trắng, dài tới đầu gối, bên hông thắt đai lưng, cảm giác như lễ phục chính thức, nhưng lại mang theo hương vị thuần khiết.
Dưới chân mang giày cao gót lóng lánh, đem hai chân cô phác thảo đến hoàn mỹ, phối sức đơn giản, nhẹ nhàng lại không mất thẩm mỹ, trên tai đeo một đôi khuyên ngọc trai màu bạc, cùng váy màu trắng làm nổi bật ngũ quan tinh xảo của cô.
Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng mà tự nhiên, hợp với nụ cười từ tâm của cô, son môi màu hồng, đặc biệt mê người. Lông mi cong cong nhếch lên, tinh tế khiến cho ánh mắt của cô động lòng người.
Tóc phía sau buộc một nửa, để vài cọng tóc rủ xuống vai, một kiểu tóc độc nhất, làm cho người ta xem thế là đủ.
Khách khứa hội trường, không ai mặc đồ màu trắng tham dự hôn lễ, theo lý cũng không nên mặc đồ màu trắng, để tránh đoạt biểu tượng thanh khiết của cô dâu.
Nhưng mà Tạ Thiên Ngưng cố ý mặc đồ màu trắng, từ đầu đến chân, bất kỳ một chi tiết nhỏ cũng hơn cô dâu gấp trăm lần, chứ đừng nói là toàn thân.
Hơn nữa người đàn ông bên cạnh cô, càng là tiêu điểm chính so với chú rể chói mắt hơn nhiều.
Phong Khải Trạch không có cố ý ăn mặc sang trọng, chẳng qua là ăn mặc tương đối đàng hoàng hơn một chút thôi.
Vậy mà điểm này, cũng đã đè Ôn Thiếu Hoa xuống rồi.
Tạ Chính Phong đã sớm ngạc nhiên đến đứng lên, trợn mắt há mồm nhìn Tạ Thiên Ngưng, đơn giản không thể tin được là cô, dụi mắt mấy lần, xác định không hoa mắt mới tin tưởng.
Ninh Nghiên cũng ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Tạ Thiên Ngưng đi tới, đầu cũng ngừng suy nghĩ, tất cả dừng lại trên thân hình xinh đẹp của cô, không ngừng ngưỡng mộ.
Ôn Minh nhìn thấy tất cả, mặc dù kinh ngạc, nhưng tâm tình nặng nề hơn, dự cảm chẳng lành càng ngày càng lớn.
Thiên Ngưng xuất hiện như vậy, không thể nghi ngờ là cô đang trả thù. Không biết chút nữa cô sẽ làm ra chuyện gì?
Lâm Thục Phân ngược lại không bị sự xinh đẹp của Tạ Thiên Ngưng dọa, mà tức giận nhìn chằm chằm vào cô, đối với hành vi của cô cảm thấy vô cùng không vừa lòng.
Cô không nên mặc đồ màu trắng, lại càng không nên cướp sự nổi bật của cô dâu. Cô làm như vậy, càng ngày càng làm cho người ta chán ghét mà thôi.
Những người có mặt, mỗi người một ý, ngạc nhiên có, thán phục có, còn có một chút chỉ trích, chỉ trích bọn họ không nên làm vậy, đoạt hào quang của cô dâu chú rể.
Ôn Thiếu Hoa chỉ ngây ngốc nhìn Tạ Thiên Ngưng, không nghĩ tới cô trang điểm có thể xinh đẹp như thế, hơn nữa khí chất thanh cao, tinh khiết mang theo sức sống, chín chắn nhưng ngây thơ, ngây thơ có ý vị. Hơn nữa cô còn có một người đàn ông cực kỳ xuất sắc làm nền, càng lộ vẻ cao quý.
Cô như vậy, sao trước kia hắn không nhận ra nhỉ?
Cô bây giờ, xinh đẹp hơn Tạ Minh San gấp mấy lần, cô cười giống như là ánh trăng, lóe sáng động lòng người, những người khác trong hội trường, giống như là ngôi sao, căn bản không cách nào sánh cùng cô.
Lần trước bác Tạ nói cô rất xinh đẹp, một chút hắn cũng không tin, nhưng nhìn cô bây giờ hắn đã tin. Bởi vì chỉ dùng xinh đẹp để hình dung, căn bản không đủ.
Tạ Minh San thấy Tạ Thiên Ngưng xinh đẹp hơn mình, trong lòng tràn đầy tức giận cùng ghen tỵ, nhưng nhiều nhất vẫn là hận ý.
Tại sao Tạ Thiên Ngưng phải chọn thời điểm này mà xuất hiện, hơn nữa còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, không thể nghi ngờ cô đang ra uy, châm chọc cô là cô dâu không đủ xinh đẹp.
Tại sao cô ta có thể làm như vậy, tại sao có thể?
Cô ta đang phá hoại hạnh phúc của cô.
Còn có, người đàn ông bên cô ta là ai, không nói tới toàn thân là hàng hiệu, lại còn uy phong như thế, hơn nữa bề ngoài anh tuấn hoàn toàn áp đảo Ôn Thiếu Hoa.
Tạ Thiên Ngưng tìm đâu ra người đàn ông như vậy để diễn kịch chứ?
Không khí trong hội trường vì sự xuất hiện của Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch mà trở nên yên lặng, dường như tốc độ không khí cũng chậm lại.
Bất quá tất cả mọi người có thể nhìn ra được, bọn họ không phải là thật lòng đến chúc phúc.
Lúc này, Tạ Thiên Ngưng đi đến trước mặt Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San, mỉm cười nhìn bọn họ, cũng không có lập tức mở miệng nói chuyện, chính là rất biết kiềm chế chỉ cười cười, tỏ ý gật đầu, lúc này mới từ từ mở miệng nói chuyện: "Ngại quá, tôi đã tới muộn, hi vọng hai người bỏ qua cho".
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới trận xôn xao.
Giọng Tạ Thiên Ngưng ngọt như đường, âm thanh tinh tế, rất cảm động, làm cho lòng mọi người gợn sóng, nhộn nhạo không thôi.
Ôn Thiếu Hoa vốn cũng đã rung động, nghe được âm thanh này của cô, càng không chịu nổi, trong lòng liên tiếp xao động, tràn đầy ngạc nhiên.
Cô thật không giống trước kia.
"Thiên -------".
Ôn Thiếu Hoa muốn mở miệng nói chuyện với Tạ Thiên Ngưng, nhưng mà Tạ Minh San không cho, lập tức ngắt lời, dịu dàng nói: "Chị họ, chị tới đây làm gì?".
"Minh San, tôi nói rồi, hôn lễ hai người, tôi sẽ dẫn theo bạn trai tham dự, chẳng lẽ đã quên rồi sao?" Tạ Thiên Ngưng mỉm cười trả lời, giọng nói mặc dù không dịu dàng như Tạ Minh San, nhưng làm rung động lòng người.
Mỗi chữ cô nói, giống như là âm thanh gảy ra từ đàn, nói xong một câu, giống như một khúc nhạc tươi đẹp, để lại dư âm vô tận trong lòng người.
Tạ Minh San nổi giận, không có cách nào che dấu bộ mặt giả tạo của mình, mang theo một tia tức giận, nghiêm nghị chất vấn: "Nhưng mà chị cũng không nên mặc như vậy mà đến, chị làm thế rõ ràng là đến phá hoại".
Ôn Thiếu Hoa nghe cô nói như vậy, không vui nhướng mày, rất là bất mãn.
Ở trong mắt hắn, Tạ Minh San vẫn luôn dịu dàng động lòng người, lương thiện, ở nơi quan trọng như thế này mà lại nói ra những lời đó, thật là mất mặt.
Chỉ tiếc lời đã nói ra, hắn có thể có cách nào sao.
Tạ Thiên Ngưng không để ý đến Tạ Minh San, tràn ngập áy náy nhìn Phong Khải Trạch, vâng dạ hỏi: "Em không mặc sai quần áo chứ?".
"Không có mặc sai a, quần áo rất chỉnh tề, anh giúp em nhìn, không có mặc sai" Phong Khải Trạch trước mặt mọi người, cưng chiều nói giỡn.
"Ô, em không phải ý này, ý em là, mặc quần áo tham dự như vậy, có phải sai hay không?” Cô làm nũng hỏi tới, bĩu môi, mang theo tức giận lại đáng yêu.
"Quy tắc là do người định, anh nói không sai thì là không sai"
Lời nói thật bá đạo, cưng chiều, dịu dàng nở nụ cười.
Mỗi một hành động của Phong Khải Trạch đối với Tạ Thiên Ngưng, càng làm cho người khác trợn tròn mắt.
|
Chương 83: Ân tình đoạn tuyệt Edit: Mia
Tạ Minh San nhìn thấy có một người đàn ông xuất sắc như thế đang cưng chiều Tạ Thiên Ngưng, hơn nữa còn cướp đi toàn bộ ánh hào quang của cô, trong lòng vô cùng tức giận.
Chị họ, tại sao chị không chịu thành toàn cho tôi?
Tại sao muốn phá hoại hạnh phúc của tôi?
Vì giữ hình tượng, dù Tạ Minh San tức giận như thế nào, cũng phải nhịn, đành cắn chặt hàm răng, hai mắt ẩn chứa căm hận nhìn trừng trừng cô, trong lòng thầm mắng: Tạ Thiên Ngưng, xem như chị lợi hại.
Ninh Nghiên khôi phục thần trí, phát hiện sự việc có gì đấy không đúng, nhìn thấy con gái của mình đã tức giận đến sắp bốc khói, hơn nữa toàn bộ sự chú ý của mọi người đều hướng về Tạ Thiên Ngưng, vì vậy bà quyết định chủ động mở miệng, phá vỡ yên lặng.
"Chà chà, giờ đến lúc để chú rể hôn cô dâu rồi."
Câu này khiến tất cả mọi người thu hồi tầm mắt, cứng ngắc đáp lại: "Đúng đúng đúng, đến lúc cho chú rể hôn cô dâu rồi."
"Chú rể hôn cô dâu đi."
Ôn Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn Tạ Thiên Ngưng, sững sờ, cho đến khi người trong lễ đường gào thét, hắn mới tỉnh lại, lúng túng thu lại tầm mắt, quay lại nhìn Tạ Minh San.
Vừa nãy hắn bị sao vậy, tại sao khi nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng thì liền như mất hồn?
Nhìn cô dâu trước mặt, hắn bỗng thấy rối loạn, trước kia vô cùng mong đợi, sao hôm nay lại thành do dự.
Chẳng lẽ hắn đang hối hận?
Hắn không thể nào thấy hối hận, không thể nào.
Lâm Thục Phân vì muốn hôn lễ diễn ra bình thường, nên đứng lên, khó chịu hỏi: "Thiên Ngưng, cô làm vậy rốt cuộc là có ý gì?"
"Trả thù." Tạ Thiên Ngưng lạnh lùng nhìn bà, trực tiếp trả lời, một chút cũng không che giấu.
Tại sao phải che giấu, bây giờ cô cũng không cần phải che giấu.
"Cô ——" lời nói trực tiếp như thế, khiến Lâm Thục Phân rất tức giận, hậm hực cảnh cáo cô: "Thiên Ngưng, cô thật quá đáng, Thiếu Hoa cùng Minh San thật lòng yêu nhau, cô cần gì phải phá đám bọn chúng? Nếu như cô tiếp tục phá đám, vậy tôi sẽ kêu bảo vệ tống cổ cô ra."
"Bác gái, cháu chỉ nói là đến báo thù, cũng không có nói là đến phá đám buổi hôn lễ này, ngược lại, cháu lại hi vọng buổi hôn lễ này tiến hành thuận lợi."
"Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Bác cảm thấy cháu nên muốn gì?"
"Thiên Ngưng, tôi hiểu Thiếu Hoa bỏ cô để lựa chọn Minh San là không đúng, nhưng hôn ước giữa cô và Thiếu Hoa, đó là mong muốn của ba cô, không phải là ý nguyện của nó, hi vọng cô có thể hiểu chuyện một chút, không cần miễn cưỡng giành giật những thứ không thuộc về mình." Lâm Thục Phân thử nhẹ giọng khuyên Tạ Thiên Ngưng, hi vọng cô buông tha.
Tạ Thiên Ngưng không trả lời Lâm Thục Phân, khinh miệt nhìn Ôn Thiếu Hoa, giễu cợt nói: "Ôn Thiếu Hoa, anh nói tôi là dân hai lúa chính gốc, vô cùng xấu xí không có một chút hương vị phụ nữ, cũng bởi vì lý do này, anh có thể không màng đến những gì tôi làm trong mười năm qua, không chút do dự từ bỏ tôi. Nhưng giờ tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi không phải là con vịt xấu xí, mà là thiên nga trắng xinh đẹp. Với lại tôi cũng nên cảm ơn anh, nếu như anh không chia tay tôi thì tôi vĩnh viễn cũng không biết cái gì gọi là tình yêu, cũng không biết hôn nhân như thế nào mới hạnh phúc. Tất cả những người chỉ để ý vẻ bề ngoài như anh, không đáng để tôi phó thác cả đời. Nhan sắc con người có thể biến mất theo thời gian, dù là dung mạo cực kỳ mỹ lệ cũng sẽ bị thời gian phá hủy, tôi không muốn sau khi kết hôn lại bị anh vứt bỏ." (vinhanh*đập bàn* tuyệt.)
"Cô ——" Ôn Thiếu Hoa vô cùng mất mặt, vốn đang sững sờ mê hoặc trước vẻ đẹp của cô, thậm chí có một chút hối hận cùng rung động, nhưng khi nghe những lời này, thì chỉ còn tức giận.
Một người phụ nữ, bất kể ở trường hợp nào, cũng phải suy nghĩ cho danh dự và tôn nghiêm của người đàn ông.
Người đàn bà đáng chết này, dám khiến hắn mất mặt như vậy ngay trong ngày quan trọng nhất, kinh khủng, dù cô ta đẹp thế nào, hắn cũng không thích.
Lâm Thục Phân cảm thấy Tạ Thiên Ngưng nói thật quá đáng, bèn bước lên trước, căm tức nhìn cô, nghiêm nghị khiển trách: "Tạ Thiên Ngưng, làm người không nên quá đáng."
"Bác gái, cháu thật sự quá đáng sao?" Tạ Thiên Ngưng giễu cợt hỏi ngược lại.
Cô không hề cảm thấy mình quá đáng.
"Chẳng lẽ cô không thấy mình rất quá đáng sao?"
"Nếu như tôi thật quá đáng, các người cảm thấy buổi hôn lễ này còn có thể tiến hành thuận lợi sao? Các người thật quá ích kỷ, có ai đã nghĩ qua cảm nhận của tôi không? Mười năm này, tôi thật sự toàn tâm toàn ý bỏ ra mà không oán không hối, nhưng lại đổi lấy sự phản bội cùng vứt bỏ. Mười năm, cuộc sống có thể có bao nhiêu cái mười năm, tôi bỏ ra thời gian đẹp nhất của người con gái, để đặt lên trên một người đàn ông không đáng giá một xu này. Tôi thấy rất bất bình và uất ức, cho nên tôi muốn trả thù, tôi muốn để cho bọn họ biết hôn nhân của bọn họ được xây dựng trên sự đau khổ của người khác, tôi càng muốn để cho bọn họ biết, dưới bề ngoài rực rỡ chưa chắc đã có hạnh phúc." Tạ Thiên Ngưng cười khổ phản bác, nói xong chợt biến thành oán trách.
Hiện tại cô chỉ muốn lấy toàn bộ uất ức trong thâm tâm nói ra.
Có vẻ sau khi nói xong, trong lòng đã thoải mái hơn.
"Một mình cô thật lòng thật dạ thì có tác dụng gì? Căn bản Thiếu Hoa chưa từng thích cô, cô cần gì cứ bám mãi không tha? Tình yêu là quan tâm lẫn nhau, cô hiểu chưa?"
"Bác gái, cám ơn bác đã nhắc nhở, bác nói đúng một bên đơn phương thì có được gì. Cho nên cháu quyết định, lần nữa đi tìm một người đàn ông đáng giá để cháu thật lòng thật dạ, mà anh ấy cũng sẽ thật lòng thật dạ với cháu. Hôm nay cháu đã tìm được bạch mã hoàng tử của mình." Tạ Thiên Ngưng nhìn Phong Khải Trạch, nở ra một nụ cười sáng lạn, dùng nụ cười nói rõ tất cả.
Phong Khải Trạch cũng đáp lại cô bằng một nụ cười dịu dàng, mang theo cưng chiều, khẽ gật đầu, thừa nhận anh là bạch mã hoàng tử của cô.
Anh đương nhiên là bạch mã hoàng tử của cô, mà cô cũng chỉ có thể là công chúa Bạch Tuyết của anh.
Hai người liếc mắt đưa tình, mọi người nhìn thấy đều ngầm hiểu.
Mặc dù Lâm Thục Phân tức giận, nhưng lại không biết nói gì.
Ôn Minh kéo tay bà lại, nhỏ giọng khiển trách: "Bà tạm thời bớt nói hai câu cũng không được sao? Trong chuyện này, người sai vĩnh viễn là Thiếu Hoa và Minh San, bọn chúng không nên gạt Thiên Ngưng âm thầm quen nhau nhiều năm như vậy. Bà hiện tại lấy gì mà nói Thiên Ngưng quá đáng?"
"Ôn Minh, ông câm miệng cho tôi." Lâm Thục Phân có phần giận đến hồ đồ, dịu dàng ngày thường lúc này toàn bộ biến mất, không để ý hình tượng rống to.
"Bà câm miệng lại cho tôi mới đúng, nói thêm nữa, bà không cảm thấy mất mặt hơn sao?"
"Hừ."
Tạ Chính Phong đi tới, vẻ mặt rất nặng nề mang theo chút cầu khẩn, nói: "Thiên Ngưng, chú hiểu trong chuyện này con là người đau khổ nhất, nhưng hãy vì chú, tha thứ cho chúng đi có được không? Bọn chúng cũng đã kết hôn, con hãy mở lòng ra đừng có gây khó dễ cho bọn họ."
"Chú không cần nói tha thứ hay không tha thứ, hôm nay cháu không phải đến phá đám hôn lễ của hai người đó, mà là tới chúc mừng, chỉ là nhìn quanh có vẻ như cháu không được hoan nghênh lắm. Đã như vậy thì cháu đi." Tạ Thiên Ngưng thản nhiên trả lời, sau đó liếc mắt nhìn Phong Khải Trạch, kéo cánh tay của anh.
Phong Khải Trạch dịu dàng hỏi: "Xong rồi?"
"Em cùng những người đó đã kết thúc, từ đây về sau, em cùng bọn họ không còn quan hệ nữa, em muốn bắt đầu lại."
"Như vậy bắt đầu từ bây giờ trong lòng em đã không còn tồn tại Ôn Thiếu Hoa, nhớ, đây là cam kết giữa anh với em."
"Tạ Thiên Ngưng tôi xin thề với trời, bắt đầu từ bây giờ, Ôn Thiếu Hoa người này vĩnh viễn biến mất trong lòng tôi, hoàn toàn biến mất, về sau tất cả những gì của anh ta sẽ không liên quan đến tôi, tôi và anh ta, ân tình đoạn tuyệt." Tạ Thiên Ngưng giơ tay dứt khoát thề.
"Tốt, lời thề này anh rất thích nghe, nếu như em tiếp tục thề, kiếp này chỉ yêu mình anh, vậy anh sẽ càng vui vẻ hơn."
"Ơ ơ ơ, anh đừng có được voi đòi tiên nhé."
"Bé ngốc, chọc em chơi, đi thôi." Phong Khải Trạch vươn tay khẽ nhéo cái mũi của cô, sau đó dắt cô đi ra ngoài.
Tạ Thiên Ngưng cười rực rỡ, đi theo anh ra cửa chính, từng bước từng bước rời khỏi đây.
Hai người từ từ biến mất trong tầm mắt mọi người.
Cho dù bọn họ đã rời đi, không khí trên lễ đường vẫn nặng nề như cũ, không cách nào khôi phục lại không khí vui vẻ ban đầu.
Ôn Thiếu Hoa cảm thấy mất hết cả danh dự, tôn nghiêm bị giẫm nát dưới bàn chân, trong lòng rất khó chịu.
Người phụ nữ đáng chết, thì ra là cố ý, kinh tởm.
Nhưng hôm nay cô thật sự rất đẹp, rất có khí chất, dường như hắn không thể quên đi vẻ đẹp của cô.
Tạ Minh San ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Ôn Thiếu Hoa căng thẳng, có chút lo lắng, vì vậy nhẹ nhàng hỏi: "Thiếu Hoa, anh không sao chứ."
Hôn lễ của bọn họ đã kết thúc, hôm nay cô là vợ của anh rồi, đây là sự thật không thể thay đổi.
Mặc dù có chút mất mặt, nhưng kết quả không thay đổi là tốt rồi, hơn nữa Tạ Thiên Ngưng thề sẽ không quấn Ôn Thiếu Hoa nữa, về chuyện này cô cực kỳ hài lòng.
Ôn Thiếu Hoa vẫn căng thẳng, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Lâm Thục Phân rất hiểu hắn, vì vậy tới bên an ủi: "Thiếu Hoa, con đừng bận tâm đến Tạ Thiên Ngưng, có lẽ cô ta bị đả kích nên rối loạn thần kinh, đừng để ý tới cô ta."
Ninh Nghiên cũng lên khuyên: "Đúng vậy, con xem, Tạ Thiên Ngưng đã khác thường như thế, đầu cô ta nhất định là có vấn đề, mặc kệ đi! Con và Minh San bây giờ đã là vợ chồng, nên cố gắng cùng nhau xây dựng hạnh phúc cả đời."
Đối với việc này Tạ Chính Phong tuy bất mãn, nhưng khó nói ra, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, bất đắc dĩ thở dài.
Ôn Minh cũng giống vậy, không nói gì. Chuyện ra nông nỗi này, nếu quả như thật muốn truy cứu trách nhiệm, chính là trách nhiệm của bọn họ, không thể trách Tạ Thiên Ngưng.
Nhưng hôm nay là ngày vui của bọn họ, một số lời không tốt, không nói thì tốt hơn.
Ôn Thiếu Hoa nghe mọi người khuyên như vậy, vì lấy lại danh dự, cố gắng nặn ra nụ cười, ở trước mặt mọi người hôn Tạ Minh San một cái, sau đó hưng phấn hô to: "Mọi người nói xem cô dâu của tôi hôm nay có đẹp hay không?"
Mọi người vì thay đổi không khí, tất cả đều đồng thanh: "Đẹp."
Mọi người mở miệng cười vui, tiếp tục tiến hành..
Vậy mà không ai biết, trong góc ngồi một phụ nhân trung niên đeo kính đen, một thân mặc y phục cao quý.
Đôi mắt dưới cặp kính, căm tức nhìn từng người ở trên, sau đó lấy điện thoại di động, gọi ra ngoài, nói thẳng một câu nói: "Truyền chỉ thị của tôi, dừng việc chu cấp tiền bạc cho Ôn thị."
Nói xong, cúp điện thoại, sau đó đi ra khỏi lễ đường.
Từ đầu tới cuối, không ai phát hiện sự tồn tại của người phụ nữ này, lại không ai phát hiện bà rời đi.
Hiện trường, vẫn tiếp tục náo nhiệt, hò hét loạn lên.
|
Chương 84: Em còn có anh Sau khi Tạ Thiên Ngưng ra khỏi lễ đường, lúc trước còn cảm thấy rất rõ ràng, nhưng dần dần bỗng trở nên mơ hồ.
Mặc dù mình đã thắng lại một lần, nhưng cô lại cảm thấy cuộc sống không còn bất kỳ mục tiêu nào, cảm giác thật trống rỗng.
Đã cùng Ôn Thiếu Hoa đoạn tuyệt ân tình, điều này cũng có nghĩa là cô không thể đến Ôn gia, cũng không thể trở về Tạ gia nữa, chỉ có thể một thân một mình phiêu bạt lẻ loi bên ngoài.
Đến cuối cùng, cô vẫn thua, thua hoàn toàn.
Phong Khải Trạch thấy vẻ mặt của cô không đúng, bèn dừng bước lại, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy, không phải vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ ư, sao bây giờ lại nghiêm mặt rồi hả ?"
"Thật ra thì tôi thua, đúng không."
"Làm sao lại thua? Em thắng rồi."
"Thắng được một lần, nhưng lại thua mất tất cả. Từ nay về sau tôi không còn người thân, không còn nhà, một mình cô độc bên ngoài. Mỗi khi lễ tết, cũng chỉ có một mình, cô đơn, lạnh lẽo, đến một chỗ để dựa vào cũng không có." Cô cười khổ nói, khẽ ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt chảy ra ngoài.
Chuyện như vậy, nghĩ một chút đã cảm thấy chua xót rồi.
Chỉ có một mình, thật sự là một chuyện đáng sợ, cô bây giờ có thể nói là hai bàn tay trắng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn chút ý nghĩa nào.
Anh ôm cô vào trong ngực, dùng cái ôm ấp để làm ấm lòng của cô, an ủi: "Em còn có anh."
Mười sáu năm nay, anh cũng là một người cô đơn, nếu như không phải là có quyển nhật ký kia làm bạn, không biết sẽ có bao nhiêu đêm không thể chợp mắt.
Thay vì nói là có quyển nhật ký kia, chẳng bằng nói là cô, là cô sống ở trong lòng của anh, cho anh vô hạn hi vọng, để cho anh kiên cường sống qua mười sáu năm rồi mới có anh của ngày hôm nay.
"Cái đó không giống nhau." Cô rời khỏi ngực anh, thở dài một hơi, sau đó mù quáng đi về phía trước.
Anh đuổi theo, nghĩ muốn ôm cô đi, nhưng lại bị cô đẩy ra, còn nghiêm nghị cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo anh, không cho phép động tay động chân với tôi."
"Đừng quên, em là bạn gái của anh."
"Đó là bạn gái giả, hiện tại cũng đã diễn xong, cho nên chúng ta không cần phải duy trì cái loại quan hệ giả dối này nữa. Bắt đầu từ bây giờ, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa." Tạ Thiên Ngưng nghiêm túc đem quan hệ của bọn họ nói rõ ràng ra, nói xong liền quay đầu bỏ đi.
Nhưng sau khi xoay người bước đi, đột nhiên cảm thấy có chút chút không nỡ, cô không bỏ được chuyện anh thỉnh thoảng bá đạo, thỉnh thoảng dịu dàng cưng chiều.
Từ nhỏ đến lớn, đúng là chưa từng có người nào cưng chiều cô như vậy, loại cảm giác này thật hạnh phúc.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, người đàn ông này không phải nhân vật đơn giản, chọc phải anh ta, chỉ sợ về sau sẽ phiền toái không ngừng.
Một người có thể thanh toán được khoản tiền lớn hơn một ngàn vạn, làm sao có thể là nhân vật đơn giản được?
"Này, anh làm gì vậy?"
Phong Khải Trạch bước nhanh cho theo kịp cô, cứng rắn kéo cô trở lại đi về phía xe của mình, không nói hai lời đẩy cô vào trong xe, sau đó đóng cửa xe lại, rồi mình cũng lên xe.
Anh nhốt hai người vào trong không gian nhỏ hẹp, xe cách âm rất tốt, không nghe được bất kỳ âm thanh bên ngoài nào, vì vậy không khí trong xe càng yên lặng hơn, một tiếng động nhỏ cũng không có.
Vô cùng yên lặng, mới khiến cho người ta cảm thấy khó thở, dường như ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy.
Tạ Thiên Ngưng không chịu nổi yên lặng như vậy, định mở cửa ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng anh không cho, giữ chặt cô sau đó khóa cửa xe lại, không cho cô xuống xe.
Nhìn thấy anh hành động như vậy, cô tức giận chất vấn: "Phong Khải Trạch, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Anh muốn làm gì, đã sớm nói cho em biết rồi, không phải sao?"
Anh muốn theo đuổi cô.
"Anh đừng đùa kiểu này với tôi nữa được không? Nếu như tôi đoán không sai, anh là một thiếu gia giàu có, một đại thiếu gia chỉ biết ăn chơi phóng túng, cho nên mới có nhiều thời gian cùng tốn nhiều tiền bạc trên người tôi như vậy. Nhưng mà tôi lại không có thời gian, cũng không có sức lực để chơi cùng với anh, anh đi tìm cô gái khác đi, được không?" (> .
|
Chương 85: Tên khốn kiếp Tạ Thiên Ngưng cảm thấy suy sụp tinh thần ở trong nhà vài ngày, bỗng nhiên thấy cuộc sống trôi qua như vậy thật không có sức sống, vì thế lấy sơ yếu lý lịch ra làm thật tốt, tính đi ra ngoài một lần nữa để tìm một công việc làm.
Trước khi ra ngoài, vừa vặn gặp ngay Phong Khải Trạch, hai người đúng là không hẹn mà gặp.
“Đi tìm việc à?” Phong Khải Trạch liền mỉm cười, ôn hòa hỏi.
“Hiện giờ tôi không có việc làm, thật sự nếu không tìm được việc sớm muộn ngồi không ăn mỏ vàng cũng hết.” Cô tức giận đáp lại anh một câu, sau đó đi về phía trước.
Nhưng mới đi có hai bước, liền quay đầu lại, lễ phép hỏi: “Anh có phải rất rảnh không?”
“Rồi sao?”
“Dù sao anh cũng rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, chi bằng lái xe đưa tôi ra ngoài, thế nào hả?”
“Anh khuyên em nên bỏ suy nghĩ đó đi, em sẽ không tìm được công việc nào đâu.”
Vốn tâm tình Tạ Thiên Ngưng không tệ, nghe những lời này của anh xong, mặt lập tức biến sắc liền chửi người: “Này, cho dù anh không muốn đi cũng đâu cần nguyển rủa tôi như vậy.”
“Anh chỉ nói sự thật, khẳng định em tìm không được việc.”
Đương nhiên tìm không được, vì hiện giờ không có ai dám tuyển dụng cô.
“Anh xem thường người khác quá, bây giờ tôi sẽ đi tìm việc làm, chờ khi tôi tìm được, quay về đánh chết anh, hừ.” Cô hừ lạnh một tiếng, tự tin gấp trăm lần tiến thẳng về phía trước.
Cô cũng không tin, dựa vào năng lực cô lại tìm không được việc làm?
Phong Khải Trạch cười lạnh một tiếng, đang muốn đi cùng cô, nhưng di động trong túi liền vang lên, không còn cách, anh đành dừng bước, móc điện thoại ra xem.
Lại là Đường Phi gọi điện đến, anh bỗng có chút không muốn nghe.
Nhưng do dự một lúc, vẫn là nghe.
Nghe đối phương nói, ấn đường chau lại hết sức không vui, vẻ mặt cực kỳ khó coi, thật lâu sau mới đáp lại một câu: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong liền cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn phía trước, đã không còn thấy bóng dáng của Tạ Thiên Ngưng.
Cũng được, chỉ ra ngoài để tìm việc thôi, không có gì đáng lo cả.
Phong Khải Trạch suy nghĩ một chút, nán lại thêm một thời gian ngắn, sau đó liền đi về phía trước, đến bãi đỗ xe, lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, anh không nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng ở ven đường đang chờ xe Bus.
Nhưng cô lại nhìn thấy xe anh, trong mắt cô bốc ra lửa giận, nhịn không được lầm bầm lầu bầu đầy oán giận: “Còn nói gì là muốn theo đuổi mình, gạt người, tự lái xe đi cũng không chịu chở mình một đoạn, tên khốn kiếp, về sau nếu mình còn tin nửa câu của tên đàn ông thối này nữa thì mình không mang họ Tạ.”
(tâm tâm: chị này thật kì, không muốn tin người ta theo đuổi mình rồi giờ lại vin vào cái chuyện anh theo đuổi mà nói anh không có thành ý tí nào. ==”)
Tạ Thiên Ngưng mắng xong, đúng lúc xe bus đến, không suy nghĩ nhiều, lên xe, tính cố gắng đi tìm công việc, trở về làm cho tên điên phải tức chết.
Phong Khải Trạch lái xe thật nhanh, không tới một giờ đã về Phong gia, vừa vào cửa liền lạnh lùng hỏi: “Thế nào lại gấp gáp tìm tôi về, có chuyện gì?”
Phong Gia Vinh nhìn thấy thái độ của anh, tức giận đến muốn chửi người, nhưng Đới Phương Dung không cho, kéo ông lại dùng ánh mắt nhắc nhở ông, đừng hành động theo cảm tính, nhắc nhở xong liền đứng lên, mỉm cười nói: “Khải Trạch, con về rồi à, lại đây ngồi một chút.”
“Không cần, các người có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi không có thời gian.” Phong Khải Trạch đứng bất động, vững như Thái Sơn, nhìn Hồng Thi Na cũng ở đây, trong lòng đã đoán được chuyện bọn họ muốn nói, vì thế trước hết tỏ rõ quyết định của chính mình: “Nếu muốn nói chuyện tôi cưới người phụ nữ này, vậy thì miễn đi.”
“………….”
Hồng Thi Na khổ sở cúi đầu, trong lòng thật sự khó chịu, đôi mắt không nhịn được phiếm lệ, muốn khóc. Nhưng cô biết, trường hợp này không thể khóc, bằng không rất mất mặt.
Phong Gia Vinh chịu không nổi, đứng lên quát to: “Phong Khải Trạch, tao nói cho mày biết, chuyện hôn sự này tao đã tính rồi, cho dù mày không muốn cưới cũng phải cưới.”
“Dựa vào cái gì?”
Anh không muốn cưới, những người này có thể buộc anh ở trước mặt cha xứ nói rằng ‘con đồng ý’ sao?
“Dựa vào tao là ba của mày.”
“Nếu ông là mẹ tôi, tôi nhất định nghe lời cưới người phụ nữ này, đáng tiếc ông không phải, hơn nữa cũng ông cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của người cha.”
“Phong Khải Trạch.”
“Các người vội vàng gọi tôi về đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn nói đề tài cũ kĩ này thôi sao? Nếu đúng vậy, thật sự xin lỗi, tôi không có thời gian để tiếp các người.” Phong Khải Trạch khinh thường cười, nói xong liền xoay người rời đi.
Phong Gia Vinh không cho, ra lệnh anh đứng lại: “Mày đứng lại đó cho tao.”
Đới Phương Dung sợ ông lại dùng giọng điệu của bậc bề trên ra nói, vì thế đi tới thấp giọng khuyên bảo: “Có việc gì từ từ nói, đừng như vậy mãi, như vậy chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.”
“Tôi cũng muốn nói chuyện hòa hợp với nó, nhưng bà xem cái bộ dáng của nó kìa, bảo sao tôi có thể nói chuyện hòa thuận với nó chứ?”
“Việc đều do người làm, ông không thử qua, làm sao mà biết chứ?”
Phong Gia Vinh bất đắc dĩ thở dài một hơi, đành phải thỏa hiệp, điều chỉnh giọng điệu một chút, hòa dịu hỏi: “Khải Trạch, làm thông gia với Hồng gia có thể giúp cho Phong Thị đế quốc phát triển tốt hơn, hơn nữa ba đã xem qua rất nhiều nhà có tiếng tăm, cũng chỉ có Thi Na mới xứng với Phong gia chúng ta, con không cưới con bé thì cưới ai hả?”
“Té ra các người xem gia tộc mà chọn người a, như vậy thì thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện gia tộc này. Chỉ cần là cô gái mà tôi thích, dù là cô ấy là cô gái quê mùa thì tôi cũng sẽ cưới. Nhưng nếu cô gái đó là người tôi không thích, cho dù có là con gái của Ngọc Hoàng đại đế, cô ta cũng phải đứng sang một bên cho tôi.” Phong Khải Trạch châm biếm trả lời, sau đó khinh thường nhìn Hồng Thi Na một cái, đối với cô gái rung động lòng người, dịu dàng như nước cảm thấy ghê tởm.”
Ngoại trừ quả táo của anh ra, cô gái nào trong mắt của anh cũng đều là ghê tởm, dù xinh đẹp cũng không có tác dụng.
Chuyện này khiến Hồng Thi Na càng xấu hổ cúi đầu, hai tay gắt gao níu chặt lấy váy của mình, nhịn ủy khuất cùng tức giận trong lòng. Càng xem càng muốn.
Chỉ mới vậy cô đã không chịu nổi rồi sao?
Rốt cuộc cô không xứng ở chỗ nào, vì sao anh lại chán ghét cô như thế?
Mặc dù bị anh nói không đáng giá một đồng, cô vẫn không chịu từ bỏ mà thích anh, thích khí phách uy nghiêm, ngông cuồng tự cao tự đại kia của anh.
Phong Gia Vinh nghe Phong Khải Trạch nói cái gì: chỉ cần thích, dù là cô gái quê mùa cũng sẽ cưới, khiến ông càng tức giận hơn, bản tính cố chấp kia lại bắt đầu tái phát, quát to cảnh cáo: “ Phong Khải Trạch, tao nói cho mày biết, đời này ngoại trừ Thi Na ra, mày đừng hòng nghĩ đến chuyện cưới người khác.”
“Tôi đây cũng nói cho ông biết, cho dù con gái khắp thiên hạ này có chết hết đi thì tôi cũng không cưới cô ta.”
(vinhanh: *vỗ tay bốp bốp* hay, hay lắm, chí lý, em yêu anh quá anh Trạch à).
“Mày__________”
“Không cần ông, tôi gì nữa, tính tình của tôi ông biết rõ mà, chỉ cần tôi không đồng ý, không có người nào có thể ép buộc tôi làm những chuyện mà tôi không thích.”
“Nếu mày không đồng ý, tao cắt đứt quan hệ cha con với mày.” Phong Gia Vinh nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng chỉ là lời nói khi tức giận mà thôi, căn bản không tính làm như thế.
Nhưng mà chuyện cảnh cáo này đối với Phong Khải Trạch mà nói, chẳng có tí hiệu quả nào, mà còn dùng bộ dáng mong còn không được trả lời: “Tốt, nếu không thì cứ nói Đường Phi lập tức chuẩn bị mời phóng viên đến, chúng ta cùng tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con.”
“Không có Phong Thị đế quốc làm hậu thuẫn cho mày, mày thấy bản thân có thể đứng vững trên thế giới này sao?”
“Có muốn xem thử một chút, xem khi không có Phong Thị đế quốc, tôi có thể đứng vững bằng hai chân hay không?” Phong Khải Trạch cười u ám, sau đó nói với Đường Phi đang ở bên cạnh: “Đường Phi, lập tức đi chuẩn bị đi mời phóng viên, chủ đề chính là cha con Phong gia muốn cắt đứt quan hệ với nhau. Tôi nghĩ đám truyền thông rất thích tin tức này nhất là bọn báo lá cải.”
“Thiếu gia, chuyện này______” Đường Phi thấy thật khó xử, đứng bất động, kỳ thực trong lòng hiểu rõ, Phong tiên sinh chỉ là tức giận mới nói thế, nhưng lời Phong thiếu gia nói có thể không phải là nói đùa đâu.
Quả nhiên, Phong Gia Vinh nghe thấy muốn gọi phóng viên, trong lòng càng nóng nảy, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Phong Khải Trạch_____”
“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây. Về sau không có chuyện gì quan trọng, đừng gọi tôi về, còn có, tôi không thích người xa lạ nhìn thấy bộ dạng của tôi. Cho nên lần sau có gọi tôi về, tốt nhất dọn sạch sẽ trước, bằng không đừng trách tôi không nể mặt.”
“Mày________”
Phong Khải Trạch không nói thêm lời nào, cả người âm trầm, tiêu sái bỏ ra ngoài.
Phong Gia Vinh tức chết đi được, đối với chuyện này cảm thấy thật sự bất lực.
Người bên ngoài chỉ cần nghe tên Phong Gia Vinh đều sợ tới mức phát run, nhưng riêng đứa con trai của ông, một chút cũng để người cha như ông để vào trong mắt, thật sự đáng giận.
Đới Phương Dung đối với chuyện này cũng thật sự bất đắc dĩ, nhịn không được khuyên răn một câu: “Gia Vinh, theo tôi thấy, chuyện kết thông gia này hay là thôi đi, đứa nhỏ Khải Trạch này tính tình rất ngang bướng, ông càng ép buộc nó, nó lại càng không chịu thỏa hiệp.”
Vừa nghe Đới Phương Dung nói hủy bỏ hôn sự này, trong lòng Hồng Thi Na thấy rất không cam lòng, trong lòng một cỗ oán khí không phát ra được.
Hiện giờ giới truyền thông bên ngoài đều truyền tin cô với Phong Khải Trạch sắp kết hôn, nếu hiện giờ lại hủy bỏ cuộc hôn nhân này, chẳng phải cô sẽ mất hết danh dự sao?
Huống chi cô thật sự muốn gả cho Phong Khải Trạch.
Tuy rằng trong lòng Hồng Thi Na cực kỳ không đồng ý, nhưng không nói lời nào, chỉ nghe những người khác nói.
Phong Gia Vinh đối với đề nghị này, không cần nghĩ liền cự tuyệt, cố chấp nói: “Chuyện kết thông gia này đã định rồi, ai cũng không thay đổi được.”
“Nhưng mà Khải Trạch không đồng ý, chẳng lẽ ông muốn trói nó vào cột gỗ lên lễ đường sao?”
“Nó sẽ đồng ý.”
“Ông muốn làm gì?” Đới Phương Dung thấy sự thâm độc trong mắt Phong Gia Vinh, trong lòng chợt thấy sợ hãi.
Phong gia có thể phát triển đến ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ nhờ vận may, còn phải có sự tàn nhẫn.
Lòng dạ Phong Gia Vĩnh rất tàn nhẫn, bà rất rõ ràng, chỉ vì đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn, thậm chí là mất hết tính người.
“Bà cứ chuẩn bị chuyện hôn lễ này thật tốt là được rồi, chuyện còn lại, không cần lo gì cả.” Phong Gia Vinh không nói, nhưng lại vô cùng tự tin.
Hồng Thi Na không nhịn được nữa, lễ phép hỏi: “Bác trai, Khải Thạch thật sự sẽ cưới cháu sao?”
“Thi Na, cháu cứ tin tưởng trăm phần trăm đi, bác cam đoan ngày cưới nó sẽ đến. Nếu như cháu có thời gian, cứ đến tìm Khải Trạch nhiều hơn, theo nó, cùng nó bồi dưỡng thêm tình cảm. Đường Phi, cậu chắc hẳn biết rõ hành tung của thiếu gia, bất cứ lúc nào cũng phải nói cho Thi Na biết, có rõ không?”
“…………..”
Chuyện này thật sự làm khó Đường Phi rồi, đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không được.
Phong Gia Vinh không nghe được câu trả lời của Đường Phi, ra lệnh lần nữa: “Đường Phi, cậu có nghe không?”
“Nghe, nghe rõ ạ.” Đường Phi không còn cách nào, đành kiên trì trả lời, trong lòng liên tục gào lên ai oán: Lần này chết chắc rồi.
Nếu anh dám để lộ hành tung của thiếu gia, như vậy sau này muốn gặp mặt thiếu gia, chỉ e là còn khó hơn cả lên trời.
Nhưng nếu không tiết lộ ra hành tung của thiếu gia, anh lại không có cách nào nào ăn nói với Phong tiên sinh.
Hồng Thi Na cũng không quan tâm Đường Phi khó xử, trong lòng chỉ nghĩ đến Phong Khải Trạch, tính trong vòng một tháng này cứ thường xuyên đi tìm anh.
Hai người ở chung càng lâu, từ từ sẽ nảy sinh tình cảm, như vậy anh sẽ cam tâm tình nguyện cưới cô rồi.
Đúng, cứ như vậy đi.
|
Chương 86: Muốn tìm người bồi Tạ Thiên Ngưng tìm việc một ngày, nộp rất nhiều hồ sơ lý lịch, nhưng lúc nộp hồ sơ đều bị trả lại, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có, trực tiếp bị loại.
Lúc đầu cô còn cho rằng hồ sơ của mình có vấn đề, nhưng kiểm tra tỉ mỉ lại rất nhiều lần, không phát hiện một chút vấn đề nào, ngay cả dấu chấm cũng không sai, tại sao tất cả hồ sơ nộp đi liền bị trả lại chứ?
Thật kì lạ.
Mang theo sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, trở lại chỗ ở của mình, lúc này là hơn bảy giờ tối, đã qua thời gian bữa tối, nhưng cả ngày cô không ăn gì, đói bụng đến mức đau dạ dày, không còn cách nào khác là nhịn đau, tùy tiện ăn gì đấy.
Từ khi rời khỏi Tạ gia, một ngày ba bữa của cô càng không ổn, mấy ngày nay có Phong Khải Trạch chăm sóc ăn uống cho cô, cho nên cô không để ý nhiều, nhưng bữa tối nay lại không nhìn thấy anh.
Mặc dù trong lòng cô có chút mất mát, nhưng lý trí nói cho cô biết, cô phải kiên cường độc lập, không thể quá ỷ lại vào người khác, nếu không sau này một mình sinh hoạt thế nào?
Một hồi sau, mùi cơm chiên trứng tỏa ra.
Tạ Thiên Ngưng bưng cái đĩa, đặt gần miệng hít một hơi, không nhịn được tán thưởng : "Thơm quá a! Ăn thôi."
Ngay lúc cô chuẩn bị ăn, kẹt một cái, khóa cửa kêu.
Tiếng kêu này khiến cô dừng động tác lại, cứng ngắc nhìn cửa chính. Nếu như cô đoán không sai, tên điên kia lại tới nữa rồi.
Bởi vì trừ anh ta ra, không ai có chìa khóa nhà cô.
Quả nhiên, Phong Khải Trạch dùng chìa khóa mở cửa đi vào, thấy Tạ Thiên Ngưng đang ăn cơm chiên trứng, gương mặt không vui, còn có chút tức giận, lạnh lùng hỏi: "Em còn chưa ăn cơm sao?"
"Đang ăn." Tạ Thiên Ngưng lấy lại tinh thần, trả lời qua loa, sau đó không để ý đến anh, ăn cơm chiên của mình.
Một ngày không gặp anh, cảm giác giống như thiếu cái gì đó, trong lòng có chút khó hiểu.
"Không phải đã nhắc em, ba bữa phải ăn đúng giờ rồi sao, sao em lại không nghe?" Anh nghiêm túc hỏi, tỏ ra bất mãn đối với hành động không quan tâm đến thân thể của cô.
Anh mới đi có một ngày, cô đã không biết chăm sóc tốt cho mình, thật không biết lúc nào cô mới có thể suy nghĩ cho mình nhiều thêm một chút?
"Tôi mới về, tất nhiên bây giờ mới ăn."
"Không tìm được việc đúng không? Sợ rằng đối phương vừa nhìn thấy hồ sơ lý lịch của em, liền lập tức trả lại rồi." Anh ngồi bên cô, nhìn có chút hả hê, trong lòng đã đoán được chuyện hôm nay cô gặp phải. (tâm tâm: tưởng tượng ra cái mặt anh Trạch lúc này làm ta muốn đánh ghê ==)
Không có lệnh của anh, ai dám nhận cô?
Nhìn anh có chút hả hê khiến cho cô vô cùng tức giận, bỏ cái thìa trong tay xuống, hung dữ nhìn chằm chằm anh, lớn tiếng hỏi lại: "Không tìm được thì thế nào, mắc mớ gì tới anh?"
Anh hiển nhiên lại biết rõ chuyện hôm nay cô gặp phải, đúng là quá thần kỳ rồi.
Chẳng lẽ là anh giở trò?
"Phong Khải Trạch, tôi hỏi anh, có phải anh động tay động chân vào cho nên những công ty kia mới nhìn thấy hồ sơ lý lịch của tôi liền trả lại ngay không?"
"Đúng." Anh không chút do dự trả lời, hơn nữa còn đáp rất quả quyết, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Anh đắc ý làm Tạ Thiên Ngưng nổi trận lôi đình, đứng lên, hai tay chống nạnh lớn tiếng chất vấn: "Tại sao anh lại làm thế?"
Không cho cô tìm được việc làm, vậy sau này cô sống bằng cách nào đây?
Phong Khải Trạch lấy tay móc lỗ tai, không chút để ý trả lời: "Chỉ muốn em có thêm chút thời gian ở bên anh." (tâm tâm: bon chen một câu, lúc này anh thật đáng ghét >”
"Anh thật nhàm chán."
"Cũng bởi vì nhàm chán, cho nên mới muốn tìm người bồi."
"Anh——"
Không đúng, chuyện như vậy người bình thường không thể làm được, trừ phi sau lưng có thế lực vô cùng lớn, anh rốt cuộc là ai?
"Phong Khải Trạch, anh rốt cuộc là ai?"
"Đây là chuyện cá nhân ——"
"Đây là chuyện riêng tư cá nhân của anh, chỉ cần tôi đồng ý gả cho anh, anh liền nói toàn bộ cho tôi biết, có đúng không?"
"Không tồi, quả nhiên biết anh muốn nói gì, đúng là trái tim liên thông!" (vinhanh*té ngồi mà cười sằng sặc* tự tin quá đó anh.)
Quả thật Tạ Thiên Ngưng giận đến sắp nổi điên, hận không đem người đàn ông cố ra vẻ bí ẩn trước mặt, hung hăng đánh cho một trận.
Thôi, không so đo cùng loại người đầu óc có vấn đề.
"Phong tiên sinh, làm phiền anh đi ra ngoài, tôi muốn ngủ rồi."
"Bây giờ mới tám giờ, lúc này ngủ không phải quá sớm sao, chi bằng chúng ta làm chuyện khác đi, thấy thế nào?" Phong Khải Trạch cười tà mị, ngồi bất động, xem bộ dạng là không chịu rời đi.
Nụ cười của anh khiến cả người Tạ Thiên Ngưng nổi da gà, cảm giác như bị gió lạnh thổi.
Giữ một người đàn ông ở lại trong nhà, tóm lại là không an toàn.
"Tôi không có chuyện gì làm với anh hết, anh đi ra ngoài đi."
"Sao lại không có, dù sao vẫn còn sớm, chi bằng cùng anh tâm sự, bồi dưỡng chút tình cảm."
"Ai muốn bồi dưỡng tình cảm với tên vô lại như anh? Hơn nữa, ngay cả anh là ai tôi cũng không biết, tại sao phải bồi dưỡng tình cảm với anh, anh đi ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài." Tạ Thiên Ngưng dùng sức kéo Phong Khải Trạch, sau đó đẩy ra ngoài cửa.
Người đàn ông này cái gì cũng không muốn nói cho cô biết, căn bản ngay cả thân phận của mình cũng không muốn, thần thần bí bí, nhất định là có điều gì, hơn nữa anh cũng không đơn giản.
Cô không muốn cùng những người có quyền có thế dây dưa một chỗ, vậy nên sớm vạch rõ giới hạn với anh, tránh sau này dây dưa không rõ.
"Này, thật sự một chút cơ hội em cũng không cho anh sao?" Phong Khải Trạch bám ở cửa, dùng sức trụ vững không muốn bị đuổi ra ngoài.
Vừa rồi ở nhà ăn đã đầy một bụng ức khí, giờ anh chỉ muốn tìm người trò chuyện, chẳng lẽ lại khó khăn như vậy sao?
"Phong tiên sinh, anh cái gì cũng không muốn nói cho tôi biết, bảo tôi làm sao cho anh cơ hội? Anh đã có thấy ai nói chuyện yêu đương với người xa lạ không? Bây giờ không phải tôi không cho anh cơ hội, mà là anh không muốn tôi cho anh cơ hội, có hiểu chưa?"
"Này ——"
Cô nói hình như rất có đạo lý.
Nhưng nếu nói cho cô biết sự thật, chỉ sợ sẽ dọa cô chạy mất, vậy anh càng không có cơ hội.
"Được rồi, tôi bị giày vò cả ngày đã đủ rồi, giờ thật sự rất mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, xin anh để cho tôi được ngủ ngon giấc, có được không?" Tạ Thiên Ngưng không còn hơi sức cầu khẩn, giả bộ như rất mệt mỏi.
Thấy cô mệt mỏi như vậy, Phong Khải Trạch rất đau lòng, đang muốn nói chút lời thương tiếc, nhưng lại bị người kia đẩy ra ngoài.
Phịch một tiếng.
Cánh cửa nặng nề đóng lại, chặn anh ngoài cửa.
Thật ra thì anh có thể cầm chìa khóa mở ra, chỉ là suy nghĩ một hồi liền bỏ ý nghĩ này, sau đó xoay người đi về chỗ ở của mình.
Cô cũng mệt mỏi hết một ngày, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt đi, mà anh cũng còn chuyện cần phải làm.
Phong Khải Trạch trở lại chỗ ở của mình, lập tức khóa trái cửa, sau đó trở về phòng của mình, mở máy vi tính ra phát hiện có rất nhiều thư điện tử.
Mấy ngày không có thời gian đọc thư, đúng là chất đống không ít, xem ra phải tìm chút thời giờ xử lý.
Mở bức thư thứ nhất ra, tin tức bên trong khiến anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, liền cầm điện thoại di động ở bên bấm gọi ra ngoài, thận trọng nói: "Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng."
Nói xong liền ngắt điện thoại, sau đó giải quyết bức thư thứ hai, một bức lại một bức, giống như đang làm việc.
Khi anh giải quyết xong tất cả thư điện tử đã là hai giờ sáng, cảm thấy rất mệt mỏi, bèn tắt máy tính trực tiếp ngả đầu ngủ.
Vừa nằm xuống là ngủ thẳng cho tới khi trời sáng bưng, nhìn đồng hồ đã là mười giờ sáng, đang muốn rời giường rửa mặt, thì chuông cửa vang lên.
Người đến tìm anh lúc này, trừ Tạ Thiên Ngưng ở đối diện, chắc sẽ không còn người khác nữa?
Phong Khải Trạch vừa nghĩ tới là Tạ Thiên Ngưng, liền tùy ý cầm áo ngủ bên cạnh mặc vào, cứ như vậy đi mở cửa.
Mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ người bên ngoài, liền thân thiện chào hỏi: "Sớm ——"
Nói được một nửa, thấy rõ người trước mắt, lập tức thu lại sự thân thiện, thái độ trở nên cực kỳ lạnh lùng, nghiêm khắc hỏi: "Sao cô biết chỗ ở này của tôi?"
Thật ra không cần hỏi anh cũng biết đáp án, ngoại trừ Đường Phi, không kẻ thứ hai nào biết rõ hành tung của anh.
Xem ra hiện tại cả Đường Phi, anh cũng không thể tin.
Người đứng ở cửa là Hồng Thi Na, khi thấy Phong Khải Trạch cười dịu dàng vội tới mở cửa cho cô, còn chào hỏi nhiệt tình trong lòng cực kỳ cao hứng, nhưng không nghĩ tới, cao hứng này không tới một giây, toàn bộ đều biến mất.
"Khải Trạch, em,em đến xem anh có khỏe không?"
Sự thân thiện mới nãy của anh, là dành cho ai?
Là cô gái lần trước mà cô đã gặp sao?
"Chỉ cần cô lập tức biến mất, tôi sẽ rất khỏe."
"Khải Trạch, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện sao?" Hồng Thi Na ra vẻ điềm đạm đáng yêu, cầu khẩn nhìn người đàn ông lạnh như núi băng trước mắt.
"Tôi không có gì để nói với cô cả."
"Sao lại không có chứ, chúng ta có thể tìm rất nhiều chuyện để nói, từ từ hiểu rõ nhau cũng được mà."
"Tôi không muốn hiểu cô, cút đi." Phong Khải Trạch không muốn nhiều lời, trực tiếp đóng cửa.
Nhưng Hồng Thi Na không muốn buông tha, nhanh chóng đưa tay ra, kết quả bị cửa kẹp, đau đên mức cô kêu to: "A ——"
Phong Khải Trạch nghe được tiếng kêu, lập tức mở cửa ra, không nhìn bộ dạng khổ sở của cô, trực tiếp mắng to: "Nếu như cô nói muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, không cần chết ở trước mặt tôi, trông thật chướng mắt."
Sau khi mắng xong thì không đóng cửa nữa, mà quay lại phòng khách, định tìm cốc nước uống, xoa dịu cơn giận trong lòng.
Nếu không giải tỏa, e rằng anh không nhịn nổi mà muốn động thủ đánh phụ nữ mất.
"Em ——" Hồng Thi Na không rời đi, mà đi thẳng vào, đem chuyện cánh tay mình bị thương bỏ sang một bên, tiếp tục cầu khẩn nói: "Khải Trạch, chẳng lẽ anh không muốn cho em một cơ hội sao?"
Muốn lay động trái tim anh còn khó hơn lay động tảng đá.
Biết rõ rất khó, nhưng cô không nhịn được muốn làm chuyện khó này. Dù cho trái tim anh có là kim cương, cô cũng muốn đi lay động nó.
Bởi vì cô biết, chỉ khi bước vào được trái tim kiên cố này, thì mới có thể có được hạnh phúc cả đời.
Phong Khải Trạch cầm một bình nước từ trong tủ lạnh ra, mở ra uống một hơi đã hơn phân nửa, lúc này mới bình tĩnh trở lại, ngay sau đó căm tức nhìn người phụ nữ đang đi tới, không vui hỏi: "Ai cho cô vào?"
"Em——"
Không đợi Hồng Thi Na giải thích, Phong Khải Trạch đã bắt đầu cảnh cáo: "Hồng Thi Na, tôi không cần biết cô là công chúa hay đại tiểu thư tập đoàn gì hết. Chỗ này là của tôi, tôi nói không có sự cho phép của tôi, không được ai tự ý bước vào, mau cút ra ngoài."
"Khải Trạch, tay của em bị thương, ít nhất anh cũng phải giúp em bôi thuốc, sau đó em sẽ đi."
"Chỗ tôi không có bất cứ loại thuốc trị thương nào cả, cút."
"Sao lại không có, không phải đặt ở trên bàn kia sao?" Hồng Thi Na làm mặt dày, ngồi vào trên ghế sa lon nhất quyết không đi.
Bác Phong đã nói, muốn có được trái tim của Phong Khải Trạch, nhất định cần phải có kiên nhẫn cùng nghị lực.
|