Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 233: Một tiếng nôn oẹ Phong Khải Trạch bị đánh đến hàm răng ra máu, Tạ Thiên Ngưng lập tức chạy tới, lo lắng nhìn vết thương của anh, đau lòng nói: "Anh sao rồi, có đaukhông? Cánh tay cũng bị chảy máu, không được ah..., phải đi bệnh viện nhanh lên mới được, tránh cho vết thương nhiễm trùng."
Phong Khải Trạch cũng không cảm thấy đau, nhất là được quan tâm như thế , trong lòng ấm áp, càng muốn ở trước mặt Ôn Thiếu Hoa tỏ ra mình bây giờ rất hạnh phúc, vì vậy giở một chút tính khí trẻ con lấy lòng trấn an, "Em thổi cho anh một chút liền hết đau, thổi một chút."
"Bây giờ, y phục cũng bị xốc xếch như vậy, không biết trên người còn có vết thương khác hay không, đi, đi đến bệnh viện kiểm tra một chút." Tạ Thiên Ngưng không có tâm trí nhìn những thứ khác, chỉ lo lắng cho tình trạng của Phong Khải Trạch, không muốn anh bị vấn đề gì.
Cô hiện tại chỉ có anh, không muốn anh xảy ra chuyện gì.
"Yên tâm, thân thể anh bằng sắt, những vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại, về nhà bôi thuốc một chút là hết thôi." Anh không quan tâm vết thương trên người, ấm áp nhìn cô, bởi vì cô quan tâm anh như vậy, yêu anh như vậy, làm anh cảm thấy vui mừng, hạnh phúc.
Nếu như không phải có sự xuất hiện của cô, chỉ sợ anh bây giờ còn tiếp tục ra sức đánh Ôn Thiếu Hoa.
Ôn Thiếu Hoa dùng ánh mắt ghen tỵ và tức giận nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, cô đối với Phong Khải Trạch dịu dàng và quan tâm, để cho hắn cảm thấy thật tức giận, không nhịn được gào thét giễu cợt cô, "Tạ Thiên Ngưng, cô giỏi lắm, bây giờ tôi đã hiểu. Trước kia không biết cô có bản lãnh này. Bây giờ chắc không có một người đàn ông nào có thể chạy thoát được lòng bàn tay của cô, không chỉ dịu dàng, còn biết cách dụ dỗ, khiến cho đàn ông vui vẻ, quả thật làm cho ai cũng mê mệt, khó trách Phong Khải Trạch bị cô quyến rũ mê mệt đến như vậy , xem ra trước kia là tôi xem thường cô."
Tạ Thiên Ngưng nghe ra trong lời nói có ý châm chọc, nhưng cô mặc kệ hắn, kéo cánh tay Phong Khải Trạch, muốn rời đi, "Con khỉ nhỏ, chúng ta đi."
Phong Khải Trạch không đi, đứng bất động tại chỗ, cười lạnh nhìn Ôn Thiếu Hoa, ngược lại giễu cợt hắn, "Ôn Thiếu Hoa anh đang hâm mộ hay là ghen tỵ với chúng tôi?"
"Phong Khải Trạch, đừng nói tôi không thức tỉnh anh, người phụ nữ này lòng dạ xấu xa khó đoán, anh phải coi chừng một chút, nếu rơi vào tay cô ấy sau này sẽ không có kết quả tốt, đến lúc đó hối hận không kịp." Ôn Thiếu Hoa chỉ là nói lung tung, thực ra là không muốn nhìn Tạ Thiên Ngưng đối xử tốt với người đàn ông khác.
Ban đầu bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê, mặc dù cô giúp hắn xắp xếp cuộc sống ngay ngắn rõ ràng, tuy nhiên cô không có dịu dàng như thế đối với hắn, thậm chí đi cùng với hắn còn nhăn nhó, khó chịu giống như người không quen biết, cũng không dễ dàng cho hắn đụng vào. Mà bây giờ, cô thay đổi, triệt để thay đổi, biến thành một người phụ nữ kiều mỵ, dịu dàng, thân thiết, đây chính là người phụ nữ hắn muốn.
Tại sao cô đối với người đàn ông khác có thể như vậy, đối với hắn lại không được, tại sao?
Tạ Thiên Ngưng vốn không muốn để ý nhiều tới Ôn Thiếu Hoa, tránh cho hắn suy nghĩ lung tung, nhưng nghe được những lời này của hắn, cuối cùng không chịu nổi, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn, chất vấn: "Tôi lòng dạ xấu xa, xin hỏi tôi như thế nào gọi là lòng dạ xấu xa?"
"Bộ dạng lúc trước ở cùng tôi, khác hoàn toán bây giờ khi đang ở cùng với người đàn ông khác, chẳng lẽ lòng dạ không xấu xa sao?"
"Ôn Thiếu Hoa, vậy tôi liền nói rõ ràng cho anh biết, anh nói ai là người đàn ông khác? Anh ấy là chồng của tôi, tôi toàn tâm toàn ý yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, không có như anh, chỉ là một món đồ bỏ đi, anh không đáng để được người nào yêu cả. Tôi vốn là không muốn nói chuyện với anh, để tránh cho anh suy nghĩ lung tung,nói năng bậy bạ, nhưng anh thật sự rất quá đáng, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, gặp lại anh trong bộ dạng này, tôi thật sự muốn ói."
"Ụa ——" Tạ Thiên Ngưng sau khi mắng xong, dạ dày khó chịu lại muốn ói, vì vậy dùng tay che miệng, ợ khẽ một tiếng.
Một tiếng nôn ọe này làm tất cả mọi người cho là cô đang làm bộ muốn ói, hạ nhục Ôn Thiếu Hoa, cho nên không có hoài nghi. gì.
Cũng như mọi người Phong Khải Trạch cũng cho rằng như thế, vì vậy ôm cô trong lòng, tiếp tục châm chọc Ôn Thiếu Hoa, "Thiên Ngưng, chớ vì một người rác rưởi như vậy mà tức giận, không nói nữa, nếu em bị chọc tức, anh sẽ rất đau lòng."
"Được, em không tức giận." Cô cố gắng nén cảm giác buồn nôn, nở ra nụ cười nhàn nhạt, hít sâu, khiến thân thể dễ chịu hơn một chút.
Tại sao cứ muốn ói?
Ôn Thiếu Hoa vô tình nghe được âm thanh nôn ọe của Tạ Thiên Ngưng, lầm tưởng cô là nôn mửa, giễu cợt hắn, vốn là đang tức giận, hiện tại càng tức hơn, hung ác nhìn cô chằm chằm, cắn răng nghiến lợi gào thét, "Tạ Thiên Ngưng, cô như vậy không cảm thấy thật là quá đáng sao? Trước kia cô chưa bao giờ như vậy, nhưng bây giờ cô trở nên làm cho người ta rất đáng ghét, cô thật rất đáng xấu hổ."
Tạ Thiên Ngưng hít sâu, kiềm chế cơn giận, vì vậy tận lực giữ vững tâm trạng bình thường ôn hòa nói, "Mặc kệ tôi trở thành người như thế nào, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh, tôi bây giờ là vợ của Phong Khải Trạch, anh nói vợ người khác như vậy, không cảm thấy rất bất lịch sự sao? Về phần đáng xấu hổ, so sánh với anh, tôi thật không dám."
"Đừng quên, cô đã từng là vị hôn thê của tôi trong mười năm. trong mười năm đó cô đối với tôi có thể nói hết lòng hết dạ, muốn gì được đó. Nhưng trong nháy mắt, cô lại đem quan hệ của chúng ta phủi sạch, không cảm thấy thay đổi quá nhanh sao?"
"Đúng là thay đổi quá nhanh, mười năm tình cảm, anh không chút lưu luyến mà vứt bỏ nó đi,cũng là thay đổi rất nhanh vậy. Hôm nay anh trong tình trạng này, hoàn toàn đều do anh gieo gió gặt bão, không thể oán hận ai cả, bây giờ nhìn thấy tôi bên cạnh người đàn ông khác, anh tức giận muốn phá hư, nhưng lại phá không được, còn nhìn thấy tôi sống rất hạnh phúc. Anh không cảm thấy bàn thân anh rất ích kỷ sao?"
"Loại phụ nữ có mới nới cũ như cô, tôi cũng không lạ gì. Phong Đại Thiếu Gia, bây giờ anh đang rất hạnh phúc, tôi tin một ngày nào đó anh sẽ được chết rất thảm. anh phải giữ tiền của mình cho kỹ, đừng để người phụ nữ này chiếm toàn bộ của mình hết." Ôn Thiếu Hoa cố ý giễu cợt, mục đích là muốn cho Tạ Thiên Ngưng ở trước mặt mọi người mất mặt xấu hổ, những lời nói này không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng đủ để tạo thành một chút dư luận.
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng chặt hơn, trước mặt mọi người, rất khoát khí nói: "Ôn Thiếu Hoa, chuyện này cũng không cần anh hao tâm lo lắng, tôi là cam tâm tình nguyện đem toàn bộ tiền của tôi cho cô ấy. Nếu như tiền bạc có thể mua được một người vợ toàn tâm toàn ý yêu ta, thì cũng thật là đáng giá."
Tạ Thiên Ngưng hạnh phúc cười cười, dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh, cho dù không nói gì, nhưng cũng lộ ra được tình cảm như keo như sơn yêu say đắm .
Mặc kệ người ta nói như thế nào, chỉ cần anh hiểu cô là được, con người lúc sống, nên sống vì mình, cần gì quá mức quan tâm cái nhìn của người khác cơ chứ?
Ôn Thiếu Hoa cho rằng nói như vậy có thể đả kích Tạ Thiên Ngưng, không ngờ cô và Phong Khải Trạch tình cảm vẫn tốt như vậy, trong lòng ghen tỵ mãnh liệt, không thể nhìn hai người bọn họ ở cùng nhau hạnh phúc như thế, cho dù mình không có bản lãnh đó, cũng muốn dọa, "Được, tôi ngược lại muốn nhìn các người có thể hạnh phúc đến khi nào? Tạ Thiên Ngưng, vịt con xấu xí thì vẫn mãi là vịt con xấu xí, cho dù cô có mọc được lông Phượng Hoàng, cô cũng không thể trở thành Phượng Hoàng."
"Chỉ có những người đàn ông luôn tự cho mình là đúng kia mới nghĩ đem những người phụ nữ ra so sánh với chim sẽ và Phượng Hoàng, ở trong mắt của tôi, mỗi người phụ nữ đều là Phượng Hoàng, chỉ là có một số phụ nữ đem ánh sáng Phượng Hoàng để lộ ra ngoài, còn một số chỉ là đang ẩn núp mà thôi. Ôn Thiếu Hoa, đến bây giờ anh vẫn chỉ biết nhìn mọi chuyện từ bên ngoài, tôi thật sự vì anh cảm thấy buồn. Con khỉ nhỏ,em có chút mệt mỏi, đi thôi." Tạ Thiên Ngưng không dạy dỗ Ôn Thiếu Hoa nữa, cảm thấy mệt mỏi thật sự, có chút buồn ngủ, cho nên muốn đi khỏi.
Phong Khải Trạch cho là cô không muốn cùng Ôn Thiếu Hoa nói thêm nữa, nên mới viện cớ muốn rời khỏi, vì vậy làm theo ý của cô, "Được, chúng ta đi."
Quản lý khách sạn thấy hai người chuẩn bị đi, lập tức cung kính đưa đến cửa, nửa câu cũng không dám nói đến chuyện bồi thường, "Phong thiếu gia, phong thiếu phu nhân, hoan nghênh lần sau trở lại."
"Sẽ không có lần sau nữa." Phong Khải Trạch tà mị cười một tiếng, sau đó đưa Tạ Thiên Ngưng lên xe, sau đó cũng đi theo lên xe, lập tức rời khỏi.
"Cái gì, sẽ không có lần sau nữa." quản lý khách sạn bởi vì câu nói này, sợ đến mặt xám như tro tàn, nhìn xe rời đi trước mắt , cho đến khi bóng xe biến mất, lúc này mới nổi giận đùng đùng trở lại, chỉ vào Ôn Thiếu Hoa mắng to, "Ôn Thiếu Hoa, đầu óc anh bị nước vào sao, còn dám cùng Phong thiếu gia đánh nhau, xỉ nhục Phong thiếu phu nhân, anh muốn chết cũng đừng đem khách sạn của tôi lôi xuống nước? Tôi thật sự là bị anh hại thảm rồi."
"Ông không phải là đã đuổi việc tôi sao, khách sạn của ông có chuyện thì liên quan gì tới tôi?" Ôn Thiếu Hoa khinh thường trả lời, sau đó mang theo thương tích trên người chân thấp chân cao đi ra ngoài cửa.
"Giữ hắn lại cho tôi." quản lý khách sạn không để cho Ôn Thiếu Hoa đi, ra lệnh bảo vệ chặn hắn lại.
Mấy bảo vệ đi tới, chặn đường lại, không để cho Ôn Thiếu Hoa đi.
Ôn Thiếu Hoa xoay người trở lại, nghiêm túc nói: "Ông muốn gì? Nếu đã đuổi tôi, tại sao còn ngăn cản không cho tôi đi khỏi?"
"Ôn Thiếu Hoa, cứ như vậy để cho anh đi, ai tới bồi thường tổn thất của tôi? Mới vừa rồi anh và Phong thiếu gia ẩu đả, hư hại rất nhiều đồ, ghế bị đập nát vài cái, khăn bàn cũng bị rách vài cái, còn có một chút đồ dùng nhỏ, cái đĩa, bình hoa, bát đũa, những thứ này chẳng lẽ không cần bồi thường sao?"
"Cũng không phải là chỉ có một mình tôi làm hư, tại sao ông không đi tìm Phong Khải Trạch bồi thường?"
"Anh nghĩ tôi ngu ngốc ư, tìm Phong Khải Trạch bồi thường, vậy khách sạn của tôi không muốn làm ăn nữa sao? Mặc kệ, tóm lại những thứ này tôi toàn bộ bắt anh bồi thường, nếu như anh không bồi thường , vậy thì chờ đi ngồi tù. Tôi cho anh ba ngày, ba ngày sau nếu như anh không bồi thường, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Hừ ——" Ôn Thiếu Hoa không nói gì, đẩy bảo vệ ra, đi thẳng ra ngoài cửa.
Đáng chết, tiền không kiếm được bao nhiêu, giờ bắt tôi phải bồi thường, ba ngày , hắn đi đâu lấy tiền tới bồi thường những thứ này, hơn nữa nợ trên người làm sao trả đây?
Đều là Tạ Thiên Ngưng chết tiệt kia làm hại, hắn không sống tốt, cũng sẽ khiến cô không được sống tốt.
"Tạ Thiên Ngưng,cô đợi rồi xem."
|
Chương 234: Cái này gọi là khác loại Tạ Thiên Ngưng lo lắng vết thương trên người Phong Khải Trạch sẽ bị nhiễm trùng. Cho nên nhất định đưa anh đến bệnh viện kiểm tra. Phong Khải Trạch không thể làm gì khác hơn là đồng ý đến bệnh viện.
Trong bệnh viện mọi người vừa nhìn thấy hai nhân vật có tiếng tăm trong bộ dạng nhếch nhác đi tới. Không dám hỏi nhiều lập tức tiếp đón, phục vụ một cách chu đáo.
Xử lý vết thương cho Phong Khải Trạch ,bác sĩ có vẻ sợ hãi. Ngón tay loáng thoáng run run. Hình như sợ hãi gì đó. Nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cố gắng làm việc. Thỉnh thoảng run rẩy hỏi: "Phong thiếu gia? Đau không. Nếu như vết thương đau xin ngài nói một tiếng .Tôi sẽ nhẹ tay lại.."
"Ông nói nhảm nhiều như vậy làm gì? xử lý vết thương nhanh lên một chút " Phong Khải Trạch tức giận nói, bác sĩ run rẩy lập tức im lặng không dám nói thêm gì nữa.
Anh đáng sợ vậy sao? Chỉ có mình Thiên Ngưng không sợ khi ở bên cạnh anh.
"Bác sĩ , ông đừng khẩn trương ,khôngcó chuyện gì đâu. vết thương trên người anh ấy có nặng lắm không"" Tạ Thiên Ngưng đứng ở một bên nhìn, mặc dù thấy vết thương ở ngòai da nhưng vẫn không yên tâm nhất quyết phải xác định rõ là không sao.
"Thiếu phu nhân yên tâm. Phong thiếu gia chỉ bị thương một chút ở ngoài da. Không có vấn đề gì chỉ cần uống thêm thuốc tiêu viêm là được rồi. Không có vấn đề gì lớn. Nếu như cô vẫn là không yên tâm có thể làm kiểm tra toàn thân. Như vậy sẽ biết rõ hơn
"Tốt lắm? Làm kiểm tra toàn thân "
"Không cần, Thân thể anh rất tốt, không cần làm kiểm tra toàn thân "Trước kia anh thường xuyên bể đầu chảy máu. Cũng còn không làm kiểm tra toàn thân. Anh bây giờ vẫn rất ổn. Lần này chỉ là một chút vết thương nhỏ. em không cần phải lo lắng như vậy. Lát nữa uống thuốc là khỏe rồi." Phong Khải Trạch lập tức phản đối. Không muốn làm nhiều chuyện như vậy.
Chỉ là vết thương nhỏ mà phải làm kiểm tra toàn thân? Không phải chuyện nhỏ xé ra to rồi sao? Anh đâu phải thủy tinh đụng mạnh một chút là bể đâu.
"Không muốn cũng phải làm, lúc đầu em cũng không muốn để anh làm kiểm tra toàn thân. Nhưng anh nói vậy càng làm em lo lắng hơn. Mặc kệ, hôm nay anh ngoan ngoãn làm kiểm tra toàn thân cho em. Nếu không em sẽ nổi giận." Cô cao giọng ra lệnh, không giống như những người khác ,ai cũng sợ Phong Khải Trạch.
"Em muốn báo thù anh sao ?""
"Anh muốn nghĩ như thế nào cũng được, tóm lại hôm nay anh nhất định phải làm kiểm tra toàn thân ?.Nếu không buổi tối anh ra phòng khách ngủ đi."
"Tuân lệnh bà xã đại nhân ." Không còn cách nào, bà xã ra lệnh anh không thể không nghe theo ,anh cũng không muốn buổi tối ngủ ngoài phòng khách.
Bác sĩ thấy Phong Khải Trạch là ma quỷ hóa thân nhưng lại rất nghe lời vợ. Cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhịn cười không được ,nhưng lại không dám cười lớn tiếng. Nghiêm túc làm việc.
Từ trước cho tới nay tất cả mọi người đều cho là Tạ Thiên Ngưng cưới Phong Khải Trạch là vì tiền. Cho tới bây giờ lời đồn vẫn không dừng lại. Nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảm của bọn họ tốt như vậy, chắc lời đồn sẽ không còn. Bởi vì bọn họ thật là một đôi vợ chồng hạnh phúc. Một đôi vợ chồng làm người khác hâm mộ.
Tạ Thiên Ngưng không có tâm trạng để ý tới các thầy thuốc đang suy nghĩ gì? Hai con mắt nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay Phong Khải Trạch. Đột nhiên cảm giác buồn nôn lại tới. Vì vậy hết sức chịu đựng, không để cho mình phun ra tại chỗ. Bình tĩnh nói: "Con khỉ nhỏ,anh ở đây ngoan ngoãn để bác sĩ xử lý vết thương,em đi toilet một chút, lát nữa quay lại cùng anh đi làm kiểm tra."
Không đợi Phong Khải Trạch đồng ý, cô đã đi ra ngoài. Dạ dày không chịu được ,đến ngoài cửa che miệng nôn ọe, sau đó mới chậm rãi đi tới tolet.
"em đi cẩn thận một chút , nhanh lên rồi quay lại." Phong Khải Trạch không có suy nghĩ nhiều nhìn bên ngoài hô to, nhắc nhở.
Tạ Thiên Ngưng mặc dù ra tới bên ngoài nhưng vẫn nghe thấy lời nói truyền tới sau lưng Hơi cười cười, tiếp tục đi tới toilet. Ai ngờ trên đường đi lại đụng phải Hồng Thi Na. Hai người không hẹn mà gặp, không khí có chút căng thẳng. Trên người Hồng Thi Na bốc ra mùi thuốc súng nồng nặc giống như xắp nổ tung.
Sau chuyện bắt cóc uy hiếp đến giờ Hồng Thi Na cũng không có xuất hiện qua.Không ngờ ở trong bệnh viện gặp phải cô ấy.
Đây là trùng hợp, hay là có người cố ý an bài?
Mặc kệ là cái gì, bất cứ ai cũng đừng nghĩ đánh bại cô ,để làm con khỉ nhỏ chú ý.
Hồng Thi Na cầm trong tay báo cáo kiểm tra. Vừa nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng, trong mắt tràn đầy tức giận , độc ác nhìn cô chằm chằm. Khiêu khích nói: "Ơ, Đây không phải là Phong thiếu phu nhân sao? Sao lại trông nhếch nhác giống như từ trong đống rác chui ra vậy?""
"Tùy cô, cô thích nói như thế nào cứ nói như thế." Tạ Thiên Ngưng không để ý tới cô tiếp tục đi đến toilet? Không dừng lại nói nhảm.
Cũng không phải là bạn bè. Nói đi nói lại đều là những chuyện không ra gì. Cần gì lãng phí thời gian. Cô còn phải quay lại xem con khỉ nhỏ thế nào.
Nhưng Hồng Thi Na không để cho cô đi, chặn đường cô lại ,tiếp tục khiêu khích "Phong thiếu phu nhân, Phong đại thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì mà cô vội dữ vậy sao?""
"Hồng Thi Na, tôi không muốn nói chuyện với cô. Mời tránh ra."
"Nếu tôi không tránh thì sao?""
Vậy tôi nói cho cô biết. Thân phận bây giờ của tôi dư sức đối phó với cô. Cho nên cô tốt nhất chớ đụng đến tôi. Nếu không đừng trách tôi không khách sáo đối với cô. Trước đây tôi sợ cô. Nhưng bây giờ tôi không sợ cô chút nào.."
"Ơ? Cưới Phong Khải Trạch mới nửa tháng. khí thế đại thiếu phu nhân của cô tăng lên rất nhiều. Bội phục bội phục. Tạ Thiên Ngưng bản lãnh của cô thật đúng là không nhỏ. Từ một con chim sẻ nhỏ biến thành Hỏa phượng hoàng. Thật là khiến người ta khó có thể tin. Tôi tưởng rằng chim sẻ vĩnh viễn không thể nào biến thành Phượng Hoàng. Nhưng bây giờ tôi cũng không nghĩ như vậy nữa. Chim sẻ có thể biến thành Phượng Hoàng, chỉ cần nhổ hết lông Phượng Hoàng của người khác gắn lên mình. Nhưng không phải trời sanh đã có lông phượng hoàng, cho dù có gắn vào cũng không phải, có lúc cũng sẽ rụng xuống hết. Tôi sẽ chờ xem chuyện cười."
Đối với giễu cợt của Hồng Thi Na ,Tạ Thiên Ngưng chỉ cười lạnh nhạt nói: "Hồng tiểu thư cô nói xong chưa? Nói hết lời xin mời nhường đường, đừng cản trở nữa"
Chim sẻ và Phượng Hoàng. Trước kia cô còn cảm thấy đây là sự thật. Nhưng hiện tại cô không hề nghĩ chim sẻ và Phượng Hoàng khác nhau. Bởi vì mỗi người cũng có thể là Phượng Hoàng cũng đều có thể là chim sẻ, do người đó sống thế nào mà thôi"
Hồng Thi Na vẫn không nhường đường, nhất định muốn giễu cợt đủ rồi mới đi."Chưa, tôi còn chưa nói xong. Tạ Thiên Ngưng nếu như không có Phong Khải Trạch cô bây giờ còn là một bị người phụ nữ bị vứt bỏ. Nói không chừng mốc meo ở nơi nào còn chưa biết. Cô đoạt đi tất cả của tôi, tôi nhất định không để cô đắc ý quá lâu.
"Chỉ tiếc trên thế giới này không có nếu như? Tôi bây giờ đã là vợ của Phong Khải Trạch . Bất luận là ai cũng không thay đổi được sự thật này ——" Tạ Thiên Ngưng tự tin nói với Hồng Thi Na. Nói chưa hết câu mắt cô nhìn báo cáo trong tay Hồng Thi Na Thấy được hai chữ ‘ mang thai ’ . Lập tức kinh ngạc nói: "Cô đã mang thai ?""
"Người nào? Ai nói tôi mang thai"" Hồng Thi Na vội vàng đem báo cáo trong tay dấu ra phía sau, không để cho cô nhìn thấy thêm bất cứ tin tức gì nữa.
"Tôi nói tôi không có mang thai. Tai cô bị điếc sao""
"Cô có mang thai hay không, không liên quan tới tôi? Dù sao đứa bé cũng không phải là của Khải Trạch. Cô làm sao có được phúc đó." Tạ Thiên Ngưng ra vẻ một bộ không sao cả, tiếp tục đi về phía trước.
Hồng Thi Na nắm thật chặt báo cáo trong tay nhìn về phía bóng lưng của cô hét to?"Tạ Thiên Ngưng cô đợi đó , một ngày nào đó tôi bắt cô trả lại gấp trăm lần."
". . . . . ."
Tạ Thiên Ngưng nghe được những lời này rất rõ ràng nhưng làm như không nghe thấy. Đi vào toilet ,vừa vào cửa liền che miệng chạy đến bồn rửa tay. Nôn ra, bởi vì hôm nay ói quá nhiều, trong dạ dày đã không còn thứ gì có thể ói, đành ói ra nước.
"Ụa——"
Hồng Thi Na hôm nay tới bệnh viện làm kiểm tra, không ngờ gặp phải Tạ Thiên Ngưng. Lại bị cô ta nhìn thấy nội dung trên báo cáo kiểm tra. Lần này thật xui xẻo ,sớm biết vậy thì đã không nói nhiều với cô ấy như vậy.
+++++
"Giấu đầu hở đuôi, nếu như không phải là mang thai. Cô ấy cần gì giấu báo cáo đi nhanh như vậy" Thiên Ngưng nghi ngờ đứa bé chính là của Ôn Thiếu Hoa.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật?.Đứa bé này thiếu chút nữa chính là của con khỉ nhỏ đúng không. Nếu như là đứa bé của con khỉ nhỏ mọi chuyện sẽ phức tạp rất nhiều.
Kể từ khi ăn trưa tới giờ vẫn muốn ói. Chẳng lẽ là do thức ăn ở khách sạn có vấn đề"
Tạ Thiên Ngưng không suy nghĩ nhiều. Sau khi rửa tay, súc miệng, lau miệng xong thì đi ra khỏi toilet. Đi ra cửa cô còn cố ý nhìn xem Hồng Thi Na còn ở đó hay không. Thấy cô ấy không còn ở đó nữa. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đi về phía trước.
Khi cô trở lại trong phòng bệnh, bác sĩ đã xử lý tốt vết thương của Phong Khải Trạch đang chờ cô quay lại.
Phong Khải Trạch thấy cô bình an quay lại mới yên tâm. Vậy mà sắc mặt cô lại tái nhợt làm cho anh có chút lo lắng? Quan tâm hỏi: "Sao sắc mặt em khó coi như vậy""
"Con khỉ nhỏ em vừa mới gặp Hồng Thi Na." cô không giấu diếm chuyện gặp Hồng Thi Na .Nhưng không nói cho anh biết trong người không khỏe.
Trước kia cô cũng thường đau bụng như vậy. Chịu đựng hai ngày là không có gì rồi, cần gì nói ra để cho anh lo lắng "
"Có phải Hồng Thi Na lại khi dễ em không?."" vừa nghe đến Hồng Thi Na anh lập tức tức giận giống như muốn ăn thịt người.
Sắc mặt cô khó coi như vậy. Nhất định là bị Hồng Thi Na khi dễ rồi. Xem ra anh phải làm cho Hồng Thi Na mất hết khí thế mới được.
"Cũng không phải cô ta khi dễ em, chỉ là nói một chút lời khó nghe mà thôi. Chúng ta đừng để ý tới cô ta nữa. Nhanh lên ,đi làm kiểm tra toàn thân xong rồi về nhà thay quần áo. Nhìn xem anh với em bây giờ nhếch nhác khó coi quá. Cả người em toàn dầu mỡ, quần áo anh thì bị rách như vậy.
"Cái này gọi là khác người. Em có hiểu hay không?" anh hài hước nói giỡn. Mặc dù ngoài miệng không đề cập tới chuyện Hồng Thi Na . Nhưng trong lòng lại đã nghĩ xong cách đối phó.
Thời điểm đối phó với tập đoàn Hồng thị đến rồi.
"Khác người cái đầu anh. Nhanh lên một chút, làm xong kiểm tra về nhà ăn cơm, em đói rồi."
"Không phải mới vừa ăn xong bữa trưa sao? Làm sao lại đói bụng?""
"Hôm nay bữa trưa chưa ăn no? Hơn nữa —— dù sao em cũng là đang đói bụng "
Hơn nữa toàn bộ thức ăn cũng đã ói cạn sạch —— những lời này cô không có nói ra? Chỉ là không muốn anh quá lo lắng. Chứ không lát nữa người bị kiểm tra toàn thân chính là cô.
"Cũng đúng. Đợi lát nữa sau khi làm xong kiểm tra anh liền đưa em đi ăn." chỉ tại Ôn Thiếu Hoa gây chuyện làm cho anh ăn không no.
Anh cũng chưa ăn no, huống chi là cô. Nói đi nói lại đều là lỗi của Ôn Thiếu Hoa . Ảnh hưởng bọn họ dùng cơm.
" Đi thôi"
|
Chương 235: Cái này gọi là khác loại Hồng Thi Na cũng chưa đi khỏi bệnh viện, mà là âm thầm đi theo Tạ Thiên Ngưng, thấy cô và Phong Khải Trạch ân ân ái ái, vui vẻ hạnh phúc, trong lòng lại nổi lên ước ao, ghen tị.
Tại sao người phụ nữ ở bên cạnh Phong Khải Trạch không phải cô, tại sao?
Tại sao cô mang thai không phải là đứa bé của Phong Khải Trạch, tại sao?
Cô vốn có một tương lai rất tốt đẹp, có một gia đình hạnh phúc, thế nhưng tất cả những gì thuộc về cô đều bị Tạ Thiên Ngưng cướp mất hết.
"Tạ Thiên Ngưng, cô làm cho tôi khổ sở như vậy, tôi sẽ không để cho cô sống quá dễ chịu, chờ xem, hừ."
Hồng Thi Na không tiếp tục nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng nữa, mà đi khỏi bệnh viện, ai ngờ vừa ra tới cửa chính bệnh viện lại gặp phải Ôn Thiếu Hoa, trên người có vết thương chằng chịt , vốn định giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục đi, nhưng không ngờ bị đối phương ngăn cản đường đi.
Ôn Thiếu Hoa không ngờ lại gặp Hồng Thi Na ở đây, thấy cô chuẩn bị đi lập tức ngăn lại , cố gắng nhanh chóng hóa ra một bộ dáng dịu dàng, "Hồng tiểu thư, làm sao cô tới bệnh viện, có phải trong người không thoải mái?"
Từ lần trước ở trong khách sạn ,sau khi xảy ra quan hệ, hắn liền chưa từng gặp qua cô, thật khó mới gặp được cô, không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này.
"Anh tránh xa tôi ra một chút là tốt rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh." Hồng Thi Na kiêu ngạo trả lời, căn bản không để người đàn ông này ở trong mắt, nhất là nhìn bộ dạng hắn chật vật như vậy, càng thêm khinh thường.
Mặc dù hắn biểu hiện rất dịu dàng, nhưng cô nhìn hắn thấy chướng mắt, bởi vì nhìn hắn chướng mắt, nên hận luôn đứa nhỏ trong bụng.
Cô cũng không muốn sanh con cho người đàn ông này, càng không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì.
"Tôi hiểu rõ mình có thân phận như thế nào, chỉ là quan tâm cô mà thôi, cũng không có mộng tưởng gì nhiều. Chuyện lần trước tôi rất xin lỗi, thật xin lỗi."
"Tốt nhất là như vậy, tôi không muốn cùng loại người như anh có chút quan hệ gì. Tôi đã quên hết toàn bộ những chuyện xảy ra giữa tôi và anh."
"Cô tới bệnh viện có chuyện gì?" Ôn Thiếu Hoa tưởng rằng mình biểu hiện dịu dàng như vậy một chút, Hồng Thi Na sẽ đối với hắn tốt một chút , ai ngờ kết quả vẫn như vậy, trong lòng bị đả kích, rất tức giận, nhưng lại không dám bộc lộ ra.
Hắn bây giờ không có tư cách tức giận, vừa rồi hắn đã cố gắng thể hiện cho cô thấy hắn là người đàn ông tốt, nhưng kết quả lại vẫn y như vậy.
"Tôi tới bệnh viện mắc mớ gì tới anh, anh tự lo cho bản thân anh đi, tôi —— ụa ——" Hồng Thi Na nói được nửa câu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, không nhịn được ọe lên một tiếng.
Nghe âm thanh nôn ọe, Ôn Thiếu Hoa kinh ngạc nhưng lại thấy vui, cà lăm hỏi: "Cô...cô mang thai, thật sao?"
"Tôi chỉ là ăn chút đồ không sạch sẽ, bụng bị đau, không có mang thai." Cô vốn là không muốn cho bất kỳ người nào biết chuyện cô đang mang thai, không ngờ biến thành như vậy, mới vừa rồi Tạ Thiên Ngưng đã biết, bây giờ Ôn Thiếu Hoa cũng biết, xem ra bí mật này không thể giấu được rồi.
Vì sao chuyện gì cũng bất lợi đối với cô?
Ôn Thiếu Hoa không tin, đoạt lấy báo cáo trong tay cô, nhanh chóng đọc, thấy báo cáo viết rõ mang thai, lập tức mặt mày hớn hở, "Thật tốt quá, tôi muốn làm ba, thật sự là quá tốt."
Hồng Thi Na không ngờ hắn sẽ giành báo cáo xem, vì vậy đoạt lại báo cáo, xé nát tại chỗ, vẫn còn phủ nhận, "Tôi nói tôi không có mang thai, anh nghe cho rõ, tôi không có mang thai, anh đừng ở đây nằm mơ giữa ban ngày."
Mới vừa rồi chỉ lo nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch, quên mất xé báo cáo ném vào trong thùng rác.
"Cho dù cô xé báo cáo đi, cũng không thể thay đổi sự thật cô đã mang thai, tại sao cô lại không thừa nhận? đứa bé thật sự của tôi."
Đứa bé này đến thật đúng lúc, hắn muốn nhờ đứa bé này để trở thành con rể Hồng gia, đây là cơ hội duy nhất để hắn trở mình, nếu như không nắm chặt cơ hội này, cả đời này cũng đừng nghĩ có ngày nổi danh.
"Vậy thì sao, chỉ cần tôi phá thai, tất cả sẽ trở về như lúc trước, không có gì lớn. Anh đừng cho là tôi sẽ vì đứa bé gả cho anh, đừng có nằm mơ."
"Anh muốn bỏ đứa bé này, tôi không cho phép." Ôn Thiếu Hoa tâm trạng rất kích động, kéo tay Hồng Thi Na, ra lệnh cho cô.
Hồng Thi Na hất tay Ôn Thiếu Hoa ra, khinh thường giễu cợt nói: "Không cho phép, anh là cái thá gì, anh có tư cách gì không cho phép tôi? Tôi cho anh biết, đứa bé này tôi nhất định sẽ bỏ, tôi tuyệt đối sẽ không sinh ra nó."
"Nó cũng là con của cô, chẳng lẽ cô có thể độc ác bỏ nó sao?" Bây giờ đứa bé là cơ hội duy nhất của hắn, là lợi thế để hắn trở mình, hắn tuyệt đối không cho phép cô bỏ nó.
"Vốn nó phải là đứa bé của Phong Khải Trạch, nhưng mà đến bây giờ biến thành con của anh, anh kêu tôi làm sao chấp nhận được? Không phải tôi độc ác, mà là đứa bé này không nên xuất hiện, cho nên tôi không thể không bỏ nó."
"Nhưng nó đã xuất hiện, mặc kệ nói thế nào, đứa bé cũng là con của cô, chẳng lẽ một chút tình thương của mẹ, cô cũng không có sao?"
"Không cần nói với tôi cái gì là tình thương của mẹ, tôi sẽ không để cho con của tôi có người cha hèn mọn như anh, anh không xứng đáng làm cha của con của tôi."
"Tôi không cho phép cô bỏ đứa bé con của tôi." Ôn Thiếu Hoa một lần nữa kéo tay Hồng Thi Na, mãnh liệt yêu cầu cô phải giữ đứa bé này.
Nhưng vô dụng, Hồng Thi Na kiên trì muốn bỏ đi, dùng sức hất hắn ra, dùng ngón tay trỏ chỉ vào hắn, cảnh cáo nói: "Ôn Thiếu Hoa,anh tốt nhất đừng động chân động tay với tôi, nếu không coi chừng tôi."
"Phải làm thế nào cô mới không bỏ đứa bé này?"
"Mặc kệ như thế nào, tôi sẽ không sanh đứa bé này, anh quên chuyện này đi. Nếu như anh muốn con, tìm người phụ nữa khác sinh cho anh đi."
"Thi Na, tôi thề, tôi nhất định sẽ dùng cả đời để yêu cô cùng đứa bé, chỉ cần cô đồng ý chấp nhận, cô muốn tôi làm gì cũng được." Ôn Thiếu Hoa không dùng sức mạnh, mà nhẹ nhàng cầu khẩn..
Dù có phải quỳ xuống, hắn cũng muốn thay đổi tất cả.
Nghe những lời này, Hồng Thi Na có chút động lòng, dù sao đã lâu không có người đàn ông nào nói yêu cô rồi, nhưng lý trí nói cho cô biết, người đàn ông này không đáng để cô bận tâm, "Ôn Thiếu Hoa, rốt cuộc như thế nào anh mới không quấy rầy tôi nữa?"
"Mặc kệ như thế nào, tôi sẽ không bỏ cô và đứa bé, bắt đầu từ hôm nay, trong thế giới của Ôn Thiếu Hoa chỉ có hai người, tôi sẽ làm hết tất cả biện pháp ngăn cản cô bỏ đứa bé này."
"Được, nếu như anh có thể làm cho Tạ Thiên Ngưng biến mất, tôi sẽ không bỏ đứa bé này. Tôi cho anh mười ngày, mặc kệ anh làm biện pháp gì, chỉ cần có thể khiến Tạ Thiên Ngưng biến mất, tôi sẽ làm như anh mong muốn." Hồng Thi Na đột nhiên nghĩ đến một kế, trên mặt là nụ cười gian tà, không đợi Ôn Thiếu Hoa có đồng ý hay không, cô lập tức bỏ đi.
Cô biết Ôn Thiếu Hoa không thể làm gì được Tạ Thiên Ngưng, nên cô cần làm vậy để hắn không đến quấy rầy cô nữa. Mười ngày sau, là có thể bỏ đứa bé rồi.
Ôn Thiếu Hoa đứng bất động tại chỗ, nhìn bóng lưng Hồng Thi Na rời đi, trong lòng tràn đầy do dự, còn có chút sợ, căn bản không dám đụng đếnTạ Thiên Ngưng.
Tạ Thiên Ngưng bây giờ có Phong Khải Trạch bảo vệ, muốn đụng đến cô quả thực là so với lên trời còn khó hơn, có thể cô không có biến mất, mà là hắn biến mất.
Nhưng không đụng đến cô, hắn nhất định không có cơ hội trở mình.
Nên làm gì đây?
Đúng lúc này Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch từ trong bệnh viện đi ra, thấy Ôn Thiếu Hoa ở bên ngoài, lần này tình huống có chút không hay rồi.
Ôn Thiếu Hoa dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tạ Thiên Ngưng, trong đầu vẫn suy nghĩ đến lời nói của Hồng Thi Na, hận không được ra tay liền bây giờ, khiến người phụ nữ này biến mất, nhưng bên người cô có Phong Khải Trạch, hắn không thể dễ dàng động thủ.
Phong Khải Trạch không ngờ sẽ gặp phải Ôn Thiếu Hoa, thấy bộ dáng nhếch nhác, không nhịn được giễu cợt hắn một phen, khiêu khích nói: "Ơ, đây không phải là Ôn Đại thiếu gia ư, cũng tới bệnh viện trị thương à?"
Tạ Thiên Ngưng không muốn hai người bọn họ đánh nhau, vì vậy kéo cánh tay Phong Khải Trạch, khuyên anh rời đi, "Con khỉ nhỏ, em đói rồi, đi thôi."
|
Chương 236: không đủ để sợ "Được, anh đưa em đi ăn."
"Um”.
Ôn Thiếu Hoa căm tức nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, giận đến cắn răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hận không được xông lên cho bọn họ một đấm.
Dù sao hiện tại ta cũng không còn gì nữa, có lẽ liều mạng mới có được một con đường sống . Tạ Thiên Ngưng, đừng trách tôi lòng dạ ác độc, muốn trách thì trách cô đắc tội quá nhiều người.
Tạ Thiên Ngưng lên xe, trong lúc vô tình quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, phát hiện thái độ của hắn so thường ngày ác độc rất nhiều, không chỉ có run rẩy, trong lòng có chút hoảng sợ.
Phong Khải Trạch phát hiện cô có điều gì khác lạ , vì vậy quan tâm hỏi, " sao vậy, trong người không thoải mái sao?"
"Không phải, em cảm thấy Ôn Thiếu Hoa hình như muốn trả thù, thấy phải trong lòng có chút hoàng sợ." Nàng thu hồi tầm mắt, hít một hơi, thật lòng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hắn thuận mắt nhìn lại, cũng liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, chẳng thèm ngó tới, "Một con cọp bị nhổ răng , không đủ gây sợ."
"Hồng Thi Na mang thai, đứa bé này là của Ôn Thiếu Hoa , không biết hắn biết chuyện này chưa?" chẳng lẽ cô nên nói cho Ôn Thiếu Hoa biết chuyện này?
"Em nói cái gì, Hồng Thi Na mang thai?" anh hả hê cười, càng cười càng to, thậm chí còn vỗ tay lái xe cười to, "Ha ha —— Hồng Thi Na mang thai."
"Con khỉ nhỏ, Hồng Thi Na mang thai, anh vui mừng như vậy sao, cũng đâu phải là con của anh?" cô nhìn anh chằm chằm, tức giận nói.
"Người phụ nữ kia chọn thời kỳ rụng trứng để gây chuyện, mục đích là muốn mang thai đứa bé của anh, không ngờ trời đất xui khiến mang thai con của Ôn Thiếu Hoa, em không phải cảm thấy rất buồn cười sao?"
"Có gì đáng cười, anh cười nữa đi ,em xắp chết đói rồi."
"Được, được,được, anh không cười, giờ anh đưa em đi ăn."
"Về nhà ăn đi, bộ dạng của chúng ta bây giờ rất nhếch nhác, đi chỗ nào cũng không được, hơn nữa em có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi."
"Tùy ý bà xã." anh hôn một cái lên má cô một cái, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Sau khi xe khởi động, Tạ Thiên Ngưng lần nữa liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, phát hiện hắn đã đi vào bệnh viện, vì vậy không nhìn nữa, trong lòng có chút phiền muộn.
Vừa rồi ánh mắt Ôn Thiếu Hoa thật rất đáng sợ, để trong lòng của cô có chút sợ, cảm giác hắn sẽ làm chuyện xấu gì đó.
Là cô suy nghĩ nhiều quá sao?
Hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều quá.
|
Chương 237: Cô muốn tạo phản Editor:vyvyanfake
Sáng sớm Phong Khải Trạch liền rời khỏi giường, thấy người còn nằm ngủ trên giường, hình như rất mệt mỏi, cho nên anh không đánh thức cô, từ từ rời giường đi rửa mặt, ăn sáng xong, anh liền mở Laptop ra, kiểm tra tình hình thị trường chứng khoáng như thế nào, phát hiện có chút thay đổi, vì vậy lập tức gọi điện thoại cho Cự Phong.
“Hôm nay sát nhập? Cự Phong, anh lập tức kiểm tra Hồng Thiên Phương có phải định đem vốn của tập đoàn Hồng thị rút đi? Phải nhanh lên một chút, nhất định phải biết rõ chuyện này trước khi bọn họ đem tiền đi, nếu không chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều."
“ Được, tôi chờ tin tức của anh."
Phong Khải Trạch cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong mắt loé lên tia sáng, môi mỏng nâng lên, tạo thành một vòng cung hoàn mỹ, lộ ra khuôn mặt tà mị khẽ cười.
Nếu như anh đoán không sai, Hồng Thiên Phương đang muốn thoát khỏi sự khống chế của Liên minh Hắc Phong, sẽ tìm cách nuốt trọn tập đoàn Hồng thị, chiếm làm của riêng, rồi lập ra một vùng trời mới, để nâng cao quyền lực.
Muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh, nằm mơ đi.
Lúc Phong Khải Trạch đang trầm tư, điện thoại di động lại vang lên, là Đới Phương Dung gọi tới, không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp ấn nút trả lời, nghe đối phương nói chuyện một lúc, trực tiếp từ chối: “ Do các người thôi, tôi sẽ không mang Thiên Ngưng về để bị khinh thường nữa đâu."
Đới Phương Dung không hề từ bỏ, tiếp tục khuyên bảo: “Khải Trạch, Thiên Ngưng gả cho con đến bây giờ đã hơn nửa tháng, con bé chưa bao giờ vào cửa nhà Phong gia, bên ngoài người ta dị nghị rất nhiều, nói đủ thứ, rất khó nghe. Nếu như cậu không muốn Tạ Thiên Ngưng bị tổn thương bởi những lời đồn đại đó, vậy thì mang con bé trở về một chuyến, con yên tâm, dì đã thuyết phục ba của con, ông ấy đã đồng ý. Chỉ cần Thiên Ngưng vào cửa nhà họ Phong, về sau cũng không có lời ra tiếng vào nữa, dì biết con không quan tâm những lời đồn đại đó, nhưng dù sao cũng nên suy nghĩ cho Tạ Thiên Ngưng một chút, để con bé có chút mặt mũi, được không?"
“ Để tôi suy nghĩ một chút."
“ Dì cũng đang chuẩn bị bữa trưa, con nhớ mang Thiên Ngưng về. Con yên tâm, lần này là dì gọi con trở về, nếu như ba con dám phản đối, dì nhất định sẽ đứng ra bảo vệ, coi như con nể mặt dì, có được không?"
“ Được." Phong Khải Trạch đồng ý, sau đó cúp điện thoại, liếc mắt nhìn cô gái đang ở trên giường ngủ say, không biết quyết định của mình là đúng hay sai.
Anh biết những lời suy diễn bên ngoài, mặc dù anh vờ như không biết, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, vẫn có chút tổn thương.
Cũng được, chỉ là trở về nhà ăn một bữa cơm mà thôi, nếu có chuyện gì, thì cũng không làm gì lớn .
Phong Khải Trạch nghĩ thông suốt, sau đó xem một lúc nữa, phát hiện đã mười giờ, sắp đến trưa rồi, vì vậy tới giường, nằm nghiêng, lấy tay chống đầu, từ từ đánh thức người ở trên giường, “Thiên Ngưng, dậy đi. mười giờ rồi."
Anh phát hiện cô hình như ngủ hơi nhiều, vốn tưởng rằng cô mệt muốn chết rồi, cho nên hai ngày nay anh cũng không đụng đến cô, nhưng cô đã ngủ hai ngày, vậy mà vẫn có thể ngủ, thật kì quái.
“ Thiên Ngưng, mau thức dậy, chút nữa có chuyện phải đi rồi."
“Dạ ——" Tạ Thiên Ngưng ưm một tiếng, vẫn chưa chịu mở mắt, muốn ngủ tiếp, nhưng bên tai không ngừng truyền đến tiếng gọi, làm cho cô không thể tiếp tục ngủ, không thể làm gì khác hơn là mở mắt, mệt mỏi oán trách: “ Con khỉ nhỏ, anh cho em ngủ thêm một lát có được hay không?"
Vừa mới nói một câu, lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Anh không để cho cô ngủ tiếp, lấy tay mở mí mắt cô ra, thổi mắt cô, dịu dàng dụ dỗ cô, “ Ngoan, mau dậy đi. Hôm nay em không có ăn sáng, như vậy không tốt với dạ dày, phải ăn uống bình thường mới được. Mới vừa rồi Đái Phương Dung gọi điện thoại , bảo chúng ta trở về Phong gia ăn cơm trưa, bây giờ đã mười giờ, nếu như em không dậy, sẽ tễ đó."
“Trở về Phong gia ăn cơm —— cái gì?" cô vốn không để ý, khi đại não xử lý xong, mới lập tức kinh ngạc ngồi dậy, “Con khỉ nhỏ, ba anh không phải là không muốn cho em vào nhà họ Phong sao, thế nào hôm nay lại đột nhiên bảo chúng ta trở về Phong gia ăn cơm?"
Phong Gia Vinh không thể nào dễ dàng để cho cô bước vào nhà họ Phong, nhất định là có vấn đề gì.
“ Đây không phải là lời đề nghị của ông ta, là của Đới Phương Dung. Đi một chuyến cũng không có gì đâu, có anh bên cạnh em, ông ta không dám làm loạn đâu . Đi rửa mặt đi, anh sai thím Chu chuẩn bị cho em bữa sáng, em ăn trước chút gì đi, đến Phong gia chưa chắc có thể ăn được đâu. Được rồi, không được ngủ, bây giờ ngày nào em cũng ngủ hơn mười lăn giờ, thật không bình thường." Anh nhẹ nhàng cổ áo cô, sau đó đứng lên, ra khỏi phòng, xuống dưới giao phó cho thím Chu chuẩn bị bữa ăn sáng, thuận tiện ở dưới đợi cô.
Tạ Thiên Ngưng dùng hai tay ấn xuống huyệt thái dương, để nâng cao tinh thần, kéo lê thân thể mệt mỏi đứng lên mặc quần áo, mới vừa mặc quần áo tử tế xong, đột nhiên rất buồn nôn, liền oẹ một tiếng, lập tức lấy tay che miệng chạy vào phòng rửa tay, hướng trong bồn cầu mà nôn mửa, kết quả chỉ là nôn khan, nhưng vẫn rất muốn ói.
Cũng đã mấy ngày rồi, tại sao vẫn muốn ói? Vốn tưởng rằng nghỉ ngơi 2 ngày sẽ khoẻ lại, không ngờ đến ngày thứ ba vẫn còn khó chịu như vậy, xem ra phải đi khám mới được.
Chỉ là hôm nay đi không được, vì phải gặp Phong Gia Vinh, mặc kệ mệt mỏi như thế nào, vẫn phải nâng cao tinh thần.
“ Ụa ——"
Tạ Thiên Ngưng nôn đến mệt lả, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, mặc dù cả người không có chút sức lực, ngay cả đứng cũng không vững, nhưng vẫn phải nâng cao, rửa mặt xong sau liền xuống lầu ăn sáng.
Phong Khải Trạch đã sớm đợi cô ở dưới, hơn nữa cũng đã chuẩn bị bữa sáng, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả người vàng vọt, đau lòng hỏi: “Thiên Ngưng, có phải thân thể em không thoải mái?"
Mấy ngày nay, anh cảm thấy cô là lạ, ngủ nhiều như vậy mà vẫn mệt mỏi, chẳng lẽ là thân thể có vấn đề sao?
“Không có việc gì, có lẽ là ngủ không ngon." Nàng cố nặn ra một nụ cười, không để cho anh lo lắng, sau đó ngồi xuống ăn điểm tâm. Mới uống được một hớp canh, cảm giác buồn nôn lại tới, nhưng lần này cô hết sức chịu đựng, mặc kệ muốn nôn thế nào, vẫn cứng rắn nuốt xuống, tiếp tục cố nén ăn điểm tâm.
“ Anh thấy em ngủ rất nhiều, làm sao lại ngủ không ngon đây? Thiên Ngưng, thấy kì quái, nếu quả như thật là thân thể không thoải mái, không cần chịu đựng, nói ra."
“ Không có chuyện gì cả..., có thể là do bệnh bao tử lại tái phát, hơi khó chịu, chỉ cần chú ý chuyện ăn uống là đượ rồi. Em không muốn ăn nữa, đi thôi." Cô chỉ ăn vài miếng bánh bao, uống gần nửa ly sữa bò rồi đi.
Thấy cô ăn được ít như vậy, anh có chút không yên lòng, “ Mới ăn có một chút, không được, phải ăn thêm chút nữa."
“ Em không muốn ăn, em muốn uống nước chanh, chút nữa không phài chúng ta sẽ đến Phong gia ăn trưa ư, hay là đi ngay bây giờ, thuận đường mua cho em ly nước chanh, có được hay không?" Cô nũng nịu, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn.
“Sao đột nhiên lại muốn uống nước chanh hả ?" Anh nghi hoặc hỏi, nhưng không từchối lời cầu khẩn của cô, để tờ báo trong tay xuống, đứng lên, “ Đi, anh dẫn em đi mua nước chanh."
“ Được."
Vừa nghĩ tới vị nước chanh, Tạ Thiên Ngưng đã cảm thấy rất thèm, thật muốn uống một hớp ngay bây giờ.
Phong Khải Trạch thấy cô cười vui vẻ như vậy, vì vậy chở cô đi mua nước chanh, khi thấy cô uống xong nước chanh vẻ mặt thỏai mái, sắc mặt đều tốt rất nhiều, vốn là còn lo lắng thân thể cô xảy ra điều gì, cuối cùng cũng yên tâm, tiếp tục chở cô về Phong gia.
Hôm nay anh rất muốn biết ông ta giở trò gì.
Đới Phương Dung mất công mới có được cơ hội này, cho nên mỗi chi tiết đều chù ý cẩn thận, một chút cũng không dám qua loa, từ sớm đã gọi người ở phòng nếp chuẩn bị , mỗi một món ăn đều được chuẩn bị cẩn thận.
Phong Gia Vinh sáng sớm mặt liền căng thẳng, tâm trạng không vui làm bộ như đang xem báo, thật ra thì một chữ ông cũng không đọc, nghĩ đến việc chút nữa Tạ Thiên Ngưng bước vàu cửa Phong gia, trong lòng liền vô cùng khó chịu, thấy Đới Phương Dung lo trong lo ngoài , cảm thấy rất phiền lòng, vì vậy dạy dỗ bà mấy câu, “ Bà không thể ngồi yên chờ ư, ở trước mặt tôi mà cứ đi tới đi lui , phiền chết người?"
“ Phong Gia Vinh, tôi cảnh cáo ông, chút nữa lúc Khải Trạch cùng Thiên Ngưng trở về ông tốt nhất không nên dùng loại giọng giọng điệu này nói chuyện, nếu không tôi sẽ ly hôn với ông. Nếu như ly hôn, vậy tôi sẽ lấy một số tài sản, nếu như ông không muốn mất tiền, thì tốt nhất không nên làm hư chuyện hôm nay." Đới Phương Dung không sợ hãi chút nào cảnh cáo ông, hôm nay bà đã không giống như trước kia, sợ Phong Gia Vinh.
Trước kia chỉ là không muốn cãi nhau cùng ông ta, bây giờ bà chị đựng đủ rồi, bà muốn phản công lại.
“Đới Phương Dung, ai đã biến bà thành bộ dạng này? Là Phong Khải Trạch hay là Tạ Thiên Ngưng, hoặc là hai người bọn chúng? Trước kia bà chưa bao giờ lớn tiếng với tôi, nhưng bây giờ, bà không chỉ lớn tiếng với ta, thậm chí còn dám la lối om sòm với tôi, bà biết tôi ghét nhất bị người khác đè đầu cưỡi cổ mà."
“Không có ai thích bị người khác giẫm lên đầu, ngươi ghét, người khác cũng không thích. Cho nên hôm nay tôi biến thành bộ dáng này, hoàn toàn là do ông, tôi đã chịu đủ rồi ông chủ nghĩa độc quyền. Hôm nay tâm tình của tôi tốt, cho nên khôn muốn to tiếng với ông, ông tốt nhất chớ phá hư chuyện tốt của tôi, nếu không ngọc đá cùng vỡ , hừ." Đới Phương Dung bỏ đi, tiếp tục đi làm việc của mình, trong lòng đã đem Phong Gia Vinh thành người ngoài cuộc .
Bây giờ bà chỉ muốn có một ngôi nhà yên ấm, có tình thâm gia đình, Phong Gia Vinh không đem lại cho bà, bà cần gì sợ ông?
Phong Gia Vinh giận đến sắp nổ tung, nhưng cơn tức giận này lại không thể bộc phát ra, đành dằn nén lại ở trong lòng, khiến cả người thấy rất khó chịu.
Trước kia chỉ có Phong Khải Trạch làm trái ý ông, bây giờ còn hơn nữa, Đới Phương Dung cũng làm phản, những người này chẳng lẽ đều muốn cùng ông đối nghịch sao?
Đáng ghét.
Đường Phi đứng ở bên cạnh, trầm mặc không nói , vì có âm mưu, cho nên có chút hoảng hốt.
Hắn không nói cho Phong Gia Vinh biết chuyện Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ, nếu như Phong Gia Vinh biết chuyện này, sợ rằng sẽ đồng ý Tạ Thiên Ngưng làm con dâu, tiếp theo đó là nghĩ cách lấy tiền của cô.
Cho nên hắn phải hành động trước Phong Gia Vinh, cầm trong tay khoản tiền của Tạ Thiên Ngưng.
|