Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 228: Không muốn làm Sau khi Tạ Minh San bị bắt trở lại phòng bệnh, vẫn cứ điên cuồng, cho dù bị người ta kiềm kẹp, cứ không ngừng hét toáng lên, cho đến khi mệt mỏi mới dừng lại, rồi ngủ.
Bác sĩ trưởng đi tới, đưa ra đề nghị, "Tạ tiên sinh, bệnh tình của con gái ông càng ngày càng nghiêm trọng, do bị kích thích mạnh, nên mới biến thành như vậy. Nếu như cô ấy không nghĩ thoáng đi, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng."
"Bác sĩ, cầu xin ông, hãy cứu con gái tôi đi, bác sĩ, tôi cầu xin ông, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, nếu như nó điên rồi, tôi phải sống sao đây?" Ninh Nghiên vừa nghe tình trạng Tạ Minh san càng ngày càng nghiêm trọng, lập tức khóc thút thít cầu khẩn bác sĩ.
"Chúng ta chỉ có thể dùng thuốc để khống chế bệnh tình của cô ta, nhưng muốn trị tận gốc, vẫn phải dựa vào chính bản thân cô ta, dựa vào sự cố gắng của các người, để cho cô ta có thể tỉnh táo lại. Đây là tâm bệnh, tâm bệnh còn phải tâm dược, nhưng loại tâm dược này chỉ sợ không thể nào có. Nếu như bệnh tình của cô ta không giảm đi, chúng ta đành đem cô ta vào viện tâm thần thôi."
Nếu nói tâm thuốc chính là Phong Khải Trạch, ai cũng biết Phong Khải Trạch là ma quỷ hóa thân, không thể nào đến đây cứu một người không quen.
"Nếu như con bé không thể tỉnh lại?" Tạ Chánh Phong không có niềm tin nào đối với Tạ Minh San, dường như cảm thấy cô sẽ không thể tỉnh lại.
"Nếu như cô ta không thể tỉnh lại, thì cả đời cứ điên điên khùng khùng như vậy, ai. Các người hãy chuẩn bị tâm lý xấu nhất đi." Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, sau đó đi ra ngoài, không nói thêm lời.
"Cái gì, cả đời điên điên khùng khùng." Ninh Nghiên không thể tiếp nhận nổi hiện thực này, chán nản ngồi dưới đất, mặt xám như tro, không thấy chút hi vọng nào vào tương lai, trong miệng thầm lẩm bẩm: "Xong rồi xong rồi, toàn bộ xong rồi."
Cô vẫn muốn con gái mình có hạnh phúc, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, lại hại cô biến thành bộ dáng này.
Tạ Chánh Phong rầu rĩ, vô lực tựa vào trên bàn, đối với chuyện này thật sự đành bó tay rồi.
Lúc này, y tá đem giấy tờ đưa tới, để cho Tạ Chánh Phong ký tên. Nhu hòa nói "Tạ tiên sinh, đây là tiền thuốc than hai ngày nay của cô Tạ Minh San, phiền ông ký vào, sau đó đi đến trả tiền.".
"A —— được." Tạ Chánh Phong vốn đang cảm thấy rất buồn phiền nhưng liền thay đổi rất nhanh, cho dù biết trong túi không có tiền, nhưng không thể không ký tên vào.
Không tới nửa tháng, ông đã đem toàn bộ số tiền kiếm được xài hết, giờ không thể trả nổi tiền thuốc thang, hơn nữa cũng không biết cuộc sống như thế này đến lúc nào mới kết thúc?
Sau khi y tá đưa tờ giấy tới, lần nữa thúc giục, "Tạ tiên sinh, hai ngày nay các người còn chưa đóng tiền thuốc, thật sự nếu không nộp phí, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị đó."
"Tôi sẽ đi đóng phí ngay."
"Được, vậy tôi không quấy rầy các người nữa, nếu có chuyện gì thì gọi một tiếng là được."
Sau khi y tá đi, Ninh Nghiên lập tức từ dưới đất đứng dậy, hỏi: "Chánh Phong, ông, trên người ông còn bao nhiêu tiền?"
"Ta vốn đã không còn tiền, việc kinh doanh ở vườn hoa mới vừa có khởi sắc, do phải đến bệnh viện chăm sóc Minh San đâu còn thời gian để kiếm tiền, toàn bộ số tiền lúc trước kiếm được, đều mang đi đóng tiền thuốc thang, giờ tôi đâu còn tiền nữa." Tạ Chánh Phong buồn bã thở dài, đã đến mức này rồi biết làm sao đây.
Mấy ngày nay không có trở về vườn hoa, chỉ sợ hoa của hắn cũng đã khô héo hết rồi.
"Nếu như không trả nổi tiền thuốc thang, bệnh viện sẽ không điều trị cho Minh San nữa, vậy, bệnh Minh San sẽ càng ngày càng nặng, sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần. Không, tôi không muốn con gái bị nhốt vào viện tâm thần, tôi không muốn, Chánh Phong, ông mau nghĩ cách cứu Minh San đi!" Ninh Nghiên tâm tình rất kích động, cả người như muốn sụp đổ.
"Ninh Nghiên, bà đừng như vậy, lỡ đánh thức Minh San thì làm sao giờ?" Tạ Chánh Phong nghiêm túc nhắc nhở bà, vừa thở dài, đau lòng nhìn cô con gái ở trên giường.
Cho tới nay, ông không cầu trở thành đại phú gia giàu có, chỉ cầu có một mái nhà hạnh phúc, có người nhà quan tâm lẫn nhau, nhưng ước mơ này dường như rất khó khăn.
"Chánh Phong, ông cầu xin Thiên Ngưng giúp đi, giờ chỉ có nó mới giúp được chúng ta thôi." Ninh Nghiên thấp giọng xuống, sợ đánh thức người trên giường. Nhưng vì cứu con gái, bất kể dùng cách gì cũng phải thử.
"Trước đây tôi cũng đã muốn nhờ Thiên Ngưng giúp, muốn mượn tiền của con bé, nhưng hiện giờ, tôi thực không thể mở miệng được."
"Tại sao không thể mở miệng được?"
"Bệnh của Minh San có thể cả đời này cũng không khỏi, tiền thuốc thang của nó tựa như động không đáy, bà kêu tôi mở miệng thế nào? Nhất là nghĩ đến mọi chuyện các người đã làm với Thiên Ngưng, tôi thực không thể mở miệng. Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ Thiên Ngưng, kết quả tập đoàn Ôn Thị bị phá sản, Minh San đoạt vị hôn phu Thiên Ngưng kết quả thành như vậy, chẳng lẽ bà không cảm thấy chỉ cần đối nghịch với Thiên Ngưng, đều không có kết quả tốt sao? Đây chính là báo ứng, báo ứng."
"Đó là vì bên người nó có một Phong Khải Trạch, ai muốn động vào nó, Phong Khải Trạch đều sẽ không bỏ qua. Đây chẳng có gì kỳ lạ , nếu như Phong Khải Trạch là chồng của Minh San, người nào đắc tội Minh San, đều sẽ có báo ứng, việc này rất bình thường. Chẳng qua số mạng Tạ Thiên Ngưng quá tốt, ông trời cho nó một người chồng giỏi, có tiền có quyền, có thể hô phong hoán vũ."
Nếu như con gái bà cũng có người chồng như vậy, thật là tốt biết bao.
Chỉ tiếc đây đều là ảo tưởng, bà đã từng tràn đầy tự tin khi cho rằng mộng có thể thành hiện thực, nhưng hiện giờ, bà mới hiểu, thì ra hy vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều.
"Phong Khải Trạch rất căm ghét các người, mà các người lại làm rất nhiều chuyện có lỗi với Thiên Ngưng, nên tôi mới không mở miệng được."
"Ông không nói, tôi sẽ nói, cho dù có phải quỳ xuống dập đầu, tôi cũng muốn cầu xin Thiên Ngưng giúp chúng ta." Ninh Nghiên không muốn từ bỏ biện pháp cuối cùng, nói là làm, trực tiếp đi đến cửa.
Nhưng còn chưa đi ra ngoài, Tạ Thiên Ngưng liền xuất hiện ở cửa, còn có Phong Khải Trạch.
Hai người vừa xuất hiện, Tạ Chánh Phong liền cảm thấy căng thẳng, nặng nề nói : "Thiên Ngưng, các con tới rồi à!"
Ninh Nghiên vừa rồi còn nói rất lớn mật, nhưng khi thấy cô đứng ở trước mặt liền cứng đờ, không dám nói gì cả, chỉ biết khúm núm đứng tại chỗ, cúi đầu.
Thì ra nói rất dễ, nhưng làm mới thực khó, ảo tưởng vẫn là ảo tưởng, so với thực tế quả là quá xa. .
Tạ Thiên Ngưng chỉ nghe được Ninh Nghiên nói câu sau cùng, đi vào trong phòng bệnh, gật đầu chào hỏi Tạ Chánh Phong, sau đó liếc mắt nhìn Tạ Minh San đang ngủ say ở trên giường, cuối cùng đem tầm mắt đặt vào trên người Ninh Nghiên, ôn hòa hỏi: "Thím, thím muốn nhờ con giúp cái gì?"
Ninh Nghiên không do dự nữa, trực tiếp quỳ xuống, nắm lấy tay Tạ Thiên Ngưng, cầu xin cô, "Thiên Ngưng, thím biết khi xưa đã làm nhiều rất nhiều chuyện có lỗi với con, cầu xin con nghĩ tình chúng ta đã chung sống mười năm, giúp thím một lần, có được không? Chúng ta đã hết tiền để đóng tiền thuốc thang, với số tiền này đối với con mà nói không đáng kể chút nào, có đúng không?"
"Thím à, thím đừng như vậy, mau đứng lên đi." Tạ Thiên Ngưng vừa nhìn thấy Ninh Nghiên quỳ xuống cầu khẩn, liền mềm lòng rồi.
Phong Khải Trạch không muốn cô mềm lòng, kéo tay của cô, ngăn cản cô đở Ninh Nghiên dậy, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng quỳ mấy cái là có thể giải quyết tất cả vấn đề, cho dù bà có quỳ đến chết, tôi cũng không giúp bà, một đồng cũng không giao ra."
"Khỉ con ——"
"Chuyện này không cần bàn, anh nói không giúp là không giúp, con người của anh từ trước đến nay ân oán rõ ràng, anh sẽ không thông cảm với kẻ nào đã làm tổn thương đến anh, cả người ở bên cạnh anh, nhất là người anh yêu."
"Khỉ con, thím đã biết sai rồi, anh đừng so đo với thím ấy nữa có được không? Minh San giờ bệnh rất nặng, cuộc sống của họ đã rất thống khổ, anh cứ xem như trừng phạt vậy đã đủ rồi đi."
"Đối với anh mà nói không có gì đủ hay không đủ, sống chết của bọn họ chẳng có quan hệ gì với anh. Hôm nay anh đứng ở chỗ này, đã là cho em mặt mũi rồi. Chớ nói mấy từ khoan hồng độ lượng gì đó, đối với người đáng ghét không xứng để nhận những chữ này. Anh đúng như bọn họ đã nói, anh là ma quỷ, không phải thiên sứ, nên đừng vọng tưởng anh sẽ mềm lòng."
Phong Khải Trạch cực kỳ vô tình, khiến Ninh Nghiên tuyệt vọng cúi đầu, không quỳ Tạ Thiên Ngưng, từ từ đứng dậy, nhìn người trên giường, đau lòng rơi lệ.
Xem ra đã hết cách rồi.
Tạ Chánh Phong biết có nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được phải nói chút gì đó, để cố cứu vãn tình thế, "Phong tiên sinh, chuyện cũng đã qua, con với Thiên Ngưng giờ đã có hạnh phúc, nên hãy tha thứ cho chúng ta đi."
Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, giễu cợt nói: "Được rồi, chuyện đã là quá khứ, nhưng vết thương vẫn còn để lại sẹo ở đây, vĩnh viễn không thể xóa sạch, con sẽ không vì chuyện đã qua mà có thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh."
"Đúng vậy, chuyện đã qua, vết thương vẫn còn lưu lại ở đây, làm sao có thể xem như chưa phát sinh?" Tạ Chánh Phong tự giễu, đã không thể cầu xin, cứ dựa theo tự nhiên thôi.
Tất cả đều là quả báo, gây nghiệt thì có báo ứng, không thể trách bất luận kẻ nào.
Tạ Thiên Ngưng có chút bất đắc dĩ, biết rất khó khuyên giải Phong Khải Trạch, nhưng vẫn muốn nói, hi vọng anh có thể thay đổi chủ ý, "Khỉ con, chú chỉ muốn lấy tiền để cứu người, chúng ta hãy giúp họ đi?"
"Đối với rất nhiều người, tiền này “đúng” là có thể thay đổi vận mạng, nhưng anh không muốn giúp bọn họ thay đổi số mệnh." Phong Khải Trạch vẫn rất lạnh lùng, nói không giúp chính là không giúp, thái độ vô cùng kiên quyết.
"Khỉ con, dù sao bọn họ cũng là người nhà của em, van cầu anh, giúp họ đi, có được hay không?"
"Ở trong mắt anh, bọn họ không phải người nhà của em, mà là kẻ làm hại em, em có thể mềm lòng, nhưng anh thì không, anh không làm, cũng không muốn làm. Thiên Ngưng, nếu như em yêu anh, đừng khuyên anh nữa, đừng để anh phải đứng giữa khó khăn này, anh sẽ bị tổn thương đó."
Lời này làm Tạ Thiên Ngưng không thể nói gì nữa, yêu anh nên không thể nói thêm nữa. Chuyện khó khăn này, rất khó mà giúp cho chú.
Không khí trầm xuống, không ai dám mở miệng nói, không khí dường như đông cứng, rất lạnh.
Ngay tại lúc này, người trên giường đột nhiên đứng dậy hô to, "Tôi nghe thấy giọng của Phong Khải Trạch, anh ấy đang gọi tôi, anh ấy đang đợi tôi."
". . . . . ."
|
Chương 229: Giả ngây giả dại Tạ Minh San tỉnh lại, ánh mắt chỉ đặt ở trên người Phong Khải Trạch, vẻ mặt rất kích động, từ trên giường nhảy xuống, lập tức chạy đến trước mặt anh, điên điên dại dại, "Phong Khải Trạch, anh đến đón em có đúng không, anh tới để cưới em, có phải không?"
Phong Khải Trạch cau mày tức giận, cả khuôn mặt đều là vẻ chán ghét, không quan tâm người ở trước mặt là một bệnh nhân, lạnh lùng mỉa mai cô, "Tôi thấy cô yêu tiền đến phát điên rồi? Muốn tôi cưới cô, vĩnh viễn không thể."
"Không phải như thế, anh sẽ lấy em, em xinh đẹp như vậy, anh sao lại không thích chứ?"
"Còn có rất nhiều người đẹp hơn cô nhiều, chẳng lẽ vì cô xinh đẹp tôi liền yêu cô sao? Tạ Minh San, tôi mặc kệ cô điên thật hay điên giả, muốn tôi thông cảm cho cô ư, tuyệt đối không thể nào."
"Không phải như vậy, em biết anh yêu em mà, có đúng không?"
Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, một tay kéo Tạ Chánh Phong qua, chỉ vào ông ta hỏi, "Tạ Minh san, ông ấy là ai?"
Tạ Minh san trợn tròn hai mắt nhìn Tạ Chánh Phong, sau đó lắc đầu một cái, ngu ngơ trả lời, "Không biết."
"Minh San, ba là ba của con, làm sao con lại không nhớ ba chứ?" Tạ Chánh Phong hoảng loạn, bởi vì con gái không nhận ra ông mà đau lòng.
"Ba, ba là cái gì vậy?"
"Minh San, vậy con có nhận ra ta không?" Ninh Nghiên đi lên trước, kéo tay Tạ Minh san, cầu khẩn nhìn cô, trong mắt đều là nước mắt.
"Không biết." Tạ Minh San chẳng thèm nhìn Ninh Nghiên một cái, lập tức lắc đầu, sau đó đi tới bên Phong Khải Trạch, kéo cánh tay của anh, ngu ngơ làm nũng, "Phong Khải Trạch, chúng ta đi kết hôn đi có được không, giờ hai chúng ta đi đi."
Phong Khải Trạch không thích bị người khác chạm vào, dùng sức hất cô ra, nghiêm túc cảnh cáo: "Không được đụng vào tôi."
Tưởng rằng như vậy Tạ Minh san sẽ biết khó mà lui, không ngờ cô càng thêm điên cuồng, bị hất ra, sau đó lại vọt đến, hai tay ôm thật chặc Phong Khải Trạch, điên cuồng gào thét, "Anh sẽ cưới em, anh nhất định sẽ cưới em, anh không thể không cưới em được."
". . . . . ."
Tạ Thiên Ngưng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, liền đi lên phía trước, cố gắng kéo Tạ Minh San ra, nói "Minh San, cô đừng làm như vậy."
"Cô tránh ra, không được giành đàn ông của tôi." Tạ Minh San dùng sức hất Tạ Thiên Ngưng ra, nói thế nào cũng không chịu buông Phong Khải Trạch ra, gắt gao ôm lấy anh.
Phong Khải Trạch hoàn toàn nổi giận, trong mắt đều là lửa giận, hai tay nắm chặc thành quyền, không nhịn được cảm giác đụng chạm ghê tởm này, dùng hết toàn lực đem người ôm chặc đẩy ra.
"Á ——" Tạ Minh San được đụng vào thanh giường bệnh, hét toáng lên.
Ninh Nghiên cùng Tạ Chánh Phong lo lắng con gái bị thương, lập tức chạy tới đở cô, lo lắng hỏi: "Minh San, có bị đau đâu không?"
"Minh San, con không sao chứ?"
Tạ Thiên Ngưng càng bị kẹp trong tình cảnh khó khăn này, dù muốn giúp chú, nhưng lại càng không muốn làm khó Phong Khải Trạch, đành giữ vững vẻ trầm mặc, cái gì cũng không nói, không làm, cứ thầm thở dài trong lòng.
Với tình huống này, cô phải làm gì bây giờ?
Sau khi Phong Khải Trạch dùng sức đẩy Tạ Minh San ra, nổi giận trợn mắt nhìn cô, sau đó sửa sang lại y phục trên người, muốn kéo Tạ Thiên Ngưng rời đi, "Thiên Ngưng, chúng ta đi."
Tạ Minh San vừa thấy Phong Khải Trạch muốn đi, lập tức xông lại kéo lấy anh, "Không được, em không cho anh đi, em không cho."
Vợ chồng Tạ Chánh Phong lo lắng con gái mình bị đẩy, đành tiến lại nắm lấy cô, "Minh San, con đừng như vậy, con đừng như vậy."
"Minh San, mau buông tay ra đi con."
"Không, tôi không buông, nếu như tôi buông tay ra thì cái gì cũng mất hết, tôi không buông đâu." Tạ Minh San đổi thành hai tay lôi kéo tay Phong Khải Trạch, bất kể nói cái gì, cũng quyết liều chết giữ chặt.
Cả khuôn mặt Phong Khải Trạch đều đen sậm, cực kỳ khó coi, nét mặt còn u ám hơn lúc nãy, thật quá đáng sợ.
Tạ Thiên Ngưng biết anh đang phát hỏa, hơn nữa rất khó chịu, vì vậy giúp một tay kéo Tạ Minh San ra, nghiêm túc khiển trách cô, "Tạ Minh San, cô tĩnh táo lại đi có được không? Anh ấy không thuộc về cô, đến cuối cùng cũng không thuộc về cô, dù có giành, cũng không thể nào giành được đâu."
"Ai nói không giành được, giờ tôi giành cho cô xem. Tạ Thiên Ngưng, tôi nói cho cô biết, Phong Khải Trạch là của tôi, là của tôi, của tôi." Tạ Minh San điên cuồng dùng sức kéo Phong Khải Trạch, muốn kéo anh trở về, để tiện hành động, liền xô đẩy thân thể Tạ Chánh Phong và Ninh Nghiên ra, "Các người tránh ra, đừng có cản trở tôi."
"Minh San, con tĩnh táo một chút đi, có được hay không?"
"Minh San ——"
Tạ Chánh Phong cùng Ninh Nghiên đã thật sự hết cách, căn bản không dám dùng lực lôi kéo, lo lắng làm bị thương con gái, cứ để mặc cho cô đẩy đi.
Phong Khải Trạch tựa như một tảng đá, đứng bất động, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tạ Minh San, đột nhiên vươn tay, hung hăng tán cô cái bát.
Chát ——
Tiếng tát tay vang lớn lên, làm tình thế hỗn loạn trở nên im lặng, tất cả mọi người đứng bất động, trợn tròn hai mắt nhìn Tạ Minh San bị đánh, chỉ có một người ngoại lệ.
Phong Khải Trạch sau khi tát một bạt tay Tạ Minh San, không hề hối hận, càng không có mềm lòng, im lặng nhìn cô, lạnh giọng nói: "Cô giả ngây giả dại đủ chứ, đừng tưởng làm như vậy là xong chuyện, tôi nói lại lần nữa, tôi là ma quỷ, cho dù cô điên thật, tôi cũng sẽ không đối hoài đến cô đâu."
Mặc dù Tạ Thiên Ngưng rất kinh ngạc về cái tát tay này, nhưng lại không trách Phong Khải Trạch, mà lại khuyên nhủ Tạ Minh san một lần nữa, "Minh San, đừng dùng cách này để giành vật mình muốn, bằng không người chịu tội chẳng qua chỉ có người bên cạnh cô, bọn họ là đã chịu quá nhiều đau khổ, chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao? Chú cùng thím đã già quá nhiều rồi, vì cô mà tóc đều đã bạc, chẳng lẽ cô không thể suy nghĩ cho bọn họ một chút nào sao?"
"Thiên Ngưng, đừng để ý tới cô ta, cô ta không phải điên thật đâu, chẳng qua chỉ đang giả bộ điên thôi." Phong Khải Trạch khẳng định nói, đối với hành động của Tạ Minh San càng thêm khinh thường.
Ninh Nghiên đau lòng khi thấy con mình bị đánh, liền đi ra ôm lấy con gái, đau lòng giải thích, "Phong thiếu gia, Minh San bị điên thật, là sự thật."
"Cô ta không phải bị điên thật, chính miệng các người đi hỏi cô ta đi, tôi không có hứng thú, dù điên thật cũng tốt, điên giả cũng được. Dù sao cũng chẳng liên hệ đến tôi, các người đừng mơ tôi giúp cô ta, vĩnh viễn không có chuyện này đâu. Thiên Ngưng, chúng ta đi." Phong Khải Trạch nói thẳng hết mọi chuyện ra, sau đó kéo Tạ Thiên Ngưng đi ra ngoài. Nhưng cô không chịu đi, anh liền kéo mạnh đi.
Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ nhìn những người còn lại trong phòng, dù muốn giúp nhưng cũng không thể giúp được, tình thế quá khó xử, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn rời đi cùng Phong Khải Trạch.
Giờ khỉ con nhất định rất giận, nếu như cô còn làm trái ý anh, chỉ sợ anh sẽ càng tức giận hơn, xem ra chỉ có thể xin lỗi chú, bởi vì cô cũng đã hết cách rồi.
Sau khi Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn sót lại gia đình Tạ Chánh Phong.
Tạ Minh San che đo gương mặt bị đánh sưng đỏ, cơn đau nhói nóng rang truyền đi khắp toàn thân, đến tận sau trong trái tim cô, khiến những rối loạn trong đầu đều đã được khai mở, nháy mắt liền thông suốt.
Một cái tát này, cô đã nhớ ra, Phong Khải Trạch đã đánh thức cô, để cho cô hiểu hiện giờ phải làm gì. Nếu không chiếm được, vậy thì hủy diệt, nếu cô không có được thì người khác cũng đừng mơ có được.
"Tạ Thiên Ngưng, Phong Khải Trạch, các người không muốn tôi sống tốt hơn, vậy tôi cũng sẽ không để các người được sống yên đâu, ha ha ——"
"Minh San, con, con làm sao vậy?" Ninh Nghiên nghe giọng hả hê của con gái, càng kinh hồn táng đảm.
Tạ Chánh Phong bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mặc cho con gái cười ha hả, lòng liền nguội lạnh, đột nhiên cảm thấy còn sống quả là rất mệt mỏi, thật muốn ngủ một giấc dài an lành.
Cũng được, việc đã đến nước này chỉ có thể như vậy.
Phong Khải Trạch mạnh mẽ kéo Tạ Thiên Ngưng ra khỏi bệnh viện, sau đó dừng bước, nghiêm túc ra lệnh: "Sau này không cho phép em tới gặp Tạ Minh San."
Tạ Thiên Ngưng khẽ mỉm cười, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận, biết rằng cần làm tiêu tán cơn giận này đi mới được, "Được được được, sau này em không tới nữa là được, anh đừng giận có được không, hạ hỏa đi mà, cứ thế sẽ làm rất nhiều tế bào bị chết đó."
Cô rất để ý đến tâm trạng của anh, cho nên nếu anh không muốn cô sẽ không làm.
"Thiên Ngưng, anh biết em rất muốn giúp bọn họ, nhưng với bản tính của Tạ Minh san, dù em có giúp cô ta, cô ta cũng sẽ không cảm kích em đâu. Thậm chí sẽ hận em hơn, đến bây giờ cô ta vẫn không chịu từ bỏ, đủ để thấy lòng tham muốn cô ta mạnh đến bao nhiêu, loại người không đáng giá đó, anh không cho phép em phí phạm tình cảm của mình, cho dù cô ta là em họ em cũng không được. Tuyệt đối không cho, bởi vì cô ta không có điên." Thái độ của anh vẫn rất kiên định, nói một không hai, nói không giúp là không giúp.
Nếu như cô em họ này biết sửa đổi thì anh sẽ giúp, chỉ tiếc cô ta quá xấu xa.
"Khỉ con, sao anh biết Minh San giả điên hả? Cả em và bác sĩ đều không hề phát hiện ra, cô ta đang giả bộ."
"Muốn giả điên để gạt bác sĩ rất dễ dàng, chỉ cần phát điên lên một chút là được, nhưng giả cách mấy cũng sẽ có sơ hở. Nếu như Tạ Minh San điên thật, vậy thì ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không nhận ra, sao lại nhận ra được em và anh? Cô ta muốn giả điên để đến gần anh, cho rằng anh sẽ không đối xử tệ với một người điên, đáng tiếc cô ta đã sai, dù cô ta thật sự điên, anh cũng sẽ không mềm lòng."
Tạ Minh San lần này đã cố bày ra chiến thuật, nhưng vẫn không gạt được ánh mắt của anh.
"Chỉ bằng điểm này cũng không thể chứng minh cô ấy đang giả bộ? Em cảm giác cô ấy hình như là điên thật."
"Không thể chứng minh cô ấy là giả bộ, nhưng dù cô ấy có điên thật hay điên giả cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh cả, cho nên anh cũng không có ý định đi tìm hiểu rõ chuyện này đâu."
"Quả nhiên là hóa thân của ma quỷ, quả là máu lạnh vô tình ." Tạ Thiên Ngưng cười khổ lắc đầu một cái, lần này đã hiểu rõ tin đồn về ma quỷ.
Anhn quả đúng là ma quỷ.
"Tình cảm của anh đều đã đặt hết cho một người con gái tên là Tạ Thiên Ngưng, nên thứ dư ra cho người khác chỉ có vô tình. Nếu như em có muốn trách, thì đi trách người con gái có tên là Tạ Thiên Ngưng kia, bởi vì cô ta quá lợi hại, đem tất cả tình cảm của ta đi mất rồi." Phong Khải Trạch nói rất hài hước, nhưng đó đều là sự thật.
"Được rồi, đừng mồm mép nữa, kế tiếp anh muốn làm gì?"
"Bị Tạ Minh San vừa kéo vừa ôm, anh cảm thấy cả người rất khó chịu, giờ chỉ muốn trở về tắm và thay quần áo thôi."
". . . . . ."
Cô bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là đi theo anh, đi vài bước hơi quay đầu lại nhìn bệnh viện một chút, trong lòng rất thất vọng.
Nếu muốn đôi bên được vẹn toàn, cần phải nghĩ cách mới được.
|
Chương 230: Cùng nhau chết Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng rời khỏi bệnh viện, trong góc cửa chính bệnh viện bước ra một người, ánh mắt căm giận nhìn theo hai người.
Hồng Thi Na đã nghe được cuộc nói chuyện của Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, vốn là đang suy nghĩ không có cách nào đối phó hai người bọn họ, vì vậy bây giờ liền nghĩ ra một kế, liền đến hỏi thăm y tá phòng bệnh của Tạ Minh San ở đâu, sau đó trực tiếp đi tìm.
Tạ Minh San lúc này đang ngồi ở trên giường, đôi tay ôm đầu gối, rúc mặt vào trong, hai mắt vô hồn, nhìn chằm chằm về một hướng, không nhúc nhích, không điên cuồng giống như vừa rồi, mà là rất yên lặng.
Cô yên lặng, khiến Tạ Chánh Phong và Ninh Nghiên càng thêm lo lắng, chỉ sợ cô lại xảy ra chuyện gì, hôm nay bọn họ đã không thể chịu đựng nhiều hơn được nữa rồi.
"Chánh Phong, Minh San thế nào?" Ninh Nghiên nhìn cô, cảm thấy rất đau lòng, không nhịn được liền hỏi.
Tạ Chánh Phong thở dài một tiếng , bất đắc dĩ nói: "Có lẽ Minh San điên rồi."
Là điên thật rồi, điên cuồng trả thù, điên cuồng đi về phía cái chết, loại điên cuồng này, không ai có thể ngăn cản được, loại điên cuồng này, không thể khuyên giải cô bỏ qua.
"Điên thật rồi, vậy chẳng lẽ là muốn đưa Minh San vào bệnh viện tâm thần? Không được, không thể để Minh San vào bệnh viện tâm thần. Nếu như vậy không phải cuộc đời cô phải chấm dứt sao. Chánh Phong, chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra, ông hãy tìm cách cứu con đi." Ninh Nghiên không để ý tới ý trong lời nói của Tạ Chánh Phong, cho là Tạ Minh San điên thật rồi.
"Minh San à, con cứ vui vẻ sống qua ngày không được sao? Trên đời này có rất nhiều chàng trai còn tốt hơn cả Phong Khải Trạch, con cần gì cứ bám lấy nó chứ?" Tạ Chánh Phong không để ý tới Ninh Nghiên, chỉ muốn chân thành khuyên nhủ Tạ Minh San, ông biết cô không phải điên thật, bởi vì ông tin tưởng Phong Khải Trạch phán đoán đúng.
Khó trách thuốc bác sĩ cho đối với cô không có bất kỳ tác dụng gì, thì ra là cô căn bản không có điên khùng.
"Chánh Phong, Minh San đã như vậy rồi, làm sao còn nghe hiểu được ông đang nói chuyện gì?" Ninh Nghiên buồn bã , trong lòng chợt có chút hận, hận Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng tuyệt tình, nhưng lại bởi vì sợ Phong Khải Trạch, nên không dám nói.
"Con hiểu."
" Con hiểu không?"
Ninh Nghiên còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, ngồi ở mép giường, đau lòng nhìn con gái, chậm rãi hỏi: "Minh San, con hiểu không?"
Tạ Minh San không nhúc nhích, hai mắt không nhìn, ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, giống như đang trầm tư cái gì, như thờ ơ trước cơn giông tố.
Lúc này, Hồng Thi Na đẩy cửa đi vào, tỏ vẻ khinh miệt nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng đem tầm mắt nhìn vào Tạ Minh San, nở nụ cười gian xảo hỏi: "Muốn đối phó Phong Khải Trạch sao?"
"Cô là ai?" Tạ Chánh Phong không biết Hồng Thi Na, nhưng vừa nhìn dáng vẻ cũng biết cô không phải là người tốt, không hy vọng cô đến gần con gái mình.
Ninh Nghiên nhận ra Hồng Thi Na, lập tức tỏ thái độ nịnh hót cung kính chào hỏi, "Thì ra là thiên kim của tập đoàn Hồng thị , Hồng Thi Na tiểu thư, cô khỏe chứ, cô khỏe chứ."
"Bà biết tôi?"
"Trước đây tôi có thấy cô trên TV hoặc trên tạp chí, không ngờ người ở ngoài so với trên tạp chí xinh đẹp hơn."
"Thật sao?" Nghe đến mấy lời nịnh hót, tâm trạng Hồng Thi Na thật tốt, càng thêm kiêu ngạo.
Tạ Chánh Phong biết cô gái này là Hồng Thi Na, lập tức đuổi đi, "Cô đi đi, nơi này không hoan nghênh cô, đi khỏi đây."
"Tạ Chánh Phong, ông làm gì đó?" Ninh Nghiên tức giận mắng to, lập tức nói xin lỗi với Hồng Thi Na, "Hồng tiểu thư, thật xin lỗi, cô đừng để ý đến ông ấy."
"Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, không so đo với mấy người. Tạ Minh San, côcó hận Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng không?" Hồng Thi Na không thèm để ý Tạ Chánh Phong, trực tiếp nói chuyện với Tạ Minh San.
"Hận thì sao, không hận thì sao?" Tạ Minh San vẫn ngồi ở trên giường, nhưng hai mắt không hề vô hồn như trước nữa, mà kinh ngạc nhìn Hồng Thi Na, không ngờ cô lại xuất hiện ở đây, tin tức về cô và Ôn Thiếu Hoa đã lan truyền khắp nơi, chắc hẳn hai người bọn họ nên ở cùng nhau, Hồng Thi Na có nhiều tiền như vậy, Ôn Thiếu Hoa nhất định muốn gì được đó.
Ôn Thiếu Hoa cũng là tên đàn ông đê tiện.
"Không hận, thì cứ tiếp tục ở nơi này chịu khổ, còn nếu hận, thì hợp tác với tôi, cùng nhau đối phó bọn họ."
"Cô nói cô với tôi hợp tác, cùng nhau đối phó bọn họ?"
"Tôi và Phong Khải Trạch có rất nhiều ân oán, tôi nghĩ cô biết rất rõ ràng, về phần cô và Phong Khải Trạch đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không phải biết rõ ràng, nhưng tôi biết cô rất hận hắn, chỉ cấn như vậy là đủ rồi. Như thế nào, có đồng ý hay không, cùng tôi hợp tác đối phó kẻ địch chung của chúng ta?"
Tạ Chánh Phong nghe như vậy scarm thấy sợ, vội vàng khuyên can, "Minh San, không nên đồng ý với cô ấy, con muốn mắc thêm lỗi lầm nữa hả? Bây giờ chính là cơ hội để con làm lại cuộc đời, phải biết quý trọng cơ hội này."
Ninh Nghiên cũng có chút lo lắng, chỉ sợ lại đụng tới Phong Khải Trạch một lần nữa, làm cho kết quả sẽ thảm hại hơn, cho nên cũng khuyên nhủ, nói rất nhiều "Minh San, Phong Khải Trạch đáng sợ như thế nào không phải con không biết, đừng đụng đến hắn nữa, có được hay không? Con đã không có điên, vậy chúng ta về nhà sống cuộc sống bình thường, mẹ sẽ tìm một đối tượng thích hợp cho con."
"Minh San, nghe lời ba nói, đừng giả vờ nữa, con làm như vậy khác nào là tự lấy cuộc sống của chính mình ra để mạo hiểm ?"
"Đúng vậy, chúng ta bây giờ không thể mạo hiểm."
Tạ Minh San không để ý tới cha mẹ mình, chỉ suy nghĩ về chuyện của mình, mắt nhìn thẳng Hồng Thi Na, âm trầm hỏi: " tại sao cô muốn hợp tác với tôi?"
Hồng Thi Na mỉm cười xấu xa, ác độc trả lời, "Thêm một người, nhiều thêm một phần thắng, như vậy không tốt sao? Phong Khải Trạch không phải một nhân vật đơn giản, nếu muốn đối phó hắn, chỉ dựa vào một người căn bản không đủ."
"Thêm một người, thêm một phần thắng." Tạ Minh San nói lại những lời này, cuối cùng thâm hiểm cười to, "Được, tôi đồng ý hợp tác với cô, nhưng mà tôi cần tiền."
"Tiền không phải là vấn đề, đây là chi phiếu năm triệu, coi như thành ý hợp tác của tôi, sau này tôi sẽ nói với cô về chuyện đó." Hồng Thi Na lấy chi phiếu từ trong giỏ xách ra, đưa cho Tạ Minh San.
Tạ Chánh Phong nóng nảy khuyên can, "Minh San, đừng lấy tiền của cô ấy."
Nhưng khuyên can thế nào cũng vậy, Tạ Minh San nhanh chóng trực tiếp nhận chi phiếu, không thể ngăn cản được, "Nói đi, chúng ta hợp tác như thế nào?"
"Việc này không thể nóng nảy, mấy lần trước thất bại đã cho tôi hiểu ra đạo lý, nóng lòng sẽ khó thành đại sự, muốn thành công không thể nóng lòng. Chúng ta phải có kế hoạch, từ từ đi, trước tiên cô sửa sang nhà của mình đi, tôi phải đi lấy báo cáo kiểm tra, hôm nào tôi lại gặp cô." Hồng Thi Na với dáng vẻ tràn đầy tự tin, xoay người đi.
Tạ Minh San không nói gì, cả người tính tình thay đổi, không giống như trước đây ngang ngược ương ngạnh, tính tình trầm ổn hơn rất nhiều, không có chút lo lắng nào nữa.
Cô như vậy, khiến Tạ Chánh Phong càng thêm sợ, sợ đến nỗi tim đập mạnh, bởi vì ông đã thấy những chuyện không tốt lành, nhưng không có năng lực để ngăn cản.
Ninh Nghiên mặc dù có chút lo sợ, không muốn tiếp tục đối đầu với Phong Khải Trạch, nhưng nghĩ đến Phong Khải Trạch tuyệt tình không giúp mẹ con bà, cộng thêm Hồng Thi Na ra tay hào phóng, đưa một lần thôi đã là năm trăm vạn, cuối cùng vẫn không chịu nổi ma lực của tiền, mặc dù bị mê hoặc nhưng trong lòng có chút bối rối, nửa thì muốn nữa thì không muốn, rất mâu thuẫn. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là im lặng không nói gì.
Trước kia chỉ có một mình mẹ con bà chiến đấu, cho nên mới thua thảm như vậy, hiện tại có Hồng Thi Na giúp một tay, phải chăng sẽ có phần thắng?
Nhưng Phong Khải Trạch thật sự rất lợi hại, nên phần thắng cực kỳ nhỏ, nếu như thua, thật sự sẽ xong đời.
Nên làm như thế nào thì tốt?
Tạ Chánh Phong chú ý tới ánh mắt của Ninh Nghiên, phát hiện hai mắt của bà chỉ nhìn chằm chằm vào chi phiếu trong tay Tạ Minh San, không cần hỏi cũng hiểu trong lòng bà đang suy nghĩ gì.
Xem ra họ cuối cùng cũng không tránh được cám dỗ của tiền, ông nên trở về lại vườn hoa của mình.
"Nếu Minh San đã không sao, vậy ở đây cũng không còn chuyện của ông nữa, các người hãy tự chăm sóc thật tốt cho mình. Minh San, ba khuyên con một câu, đừng tiếp tục như vậy nữa, Phong Khải Trạch và Thiên Ngưng không làm gì có lỗi với con, tất cả đều do con tự mình vọng tưởng."
"Đủ rồi, ông không cần giúp tôi, đừng nói gì nữa, ông đi đi." Tạ Minh San lạnh lùng nói, giống như là một Ma Nữ.
"Minh San, con nghe ba một câu thôi, được không?"
"Chuyện của tôi không cần ông lo. Phong Khải Trạch nói đúng, tôi đúng là đang giả khùng giả điên, vốn tưởng rằng tôi điên rồi, hắn sẽ có chút xíu đau lòng, xem ra tôi đã sai, hắn đúng thật là ma quỷ, không có tính người. Bắt đầu từ hôm nay, Tạ Minh San tôi còn sống, mục tiêu duy nhất chính là khiến Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng vĩnh viễn không có ngày yên ổn, nếu tôi đã không có hạnh phúc, vậy tôi cũng sẽ khiến Tạ Thiên Ngưng không có được hạnh phúc, muốn chết thì cùng nhau chết."
"Con —— ai ——"
Tạ Chánh Phong đã không biết phải nên nói gì nữa, bất đắc dĩ than một tiếng, xoay người bỏ đi.
Thà rằng như vậy, ông thà thấy con gái mình điên thật, điên rồi cũng tốt, điên rồi cũng sẽ không bị thù hận che mờ mắt, tiếp tục làm ra những chuyện hại mình, hại người nữa.
Ninh Nghiên vốn vẫn còn bị năm ngàn vạn mê hoặc, nhưng nghe được những lời của Tạ Minh San nói, sợ, có chút hối hận vừa rồi tại sao không hết sức ngăn cản cô và Hồng Thi Na hợp tác.
Nhưng ngăn cản, có tốt không?
Hồng Thi Na ra khỏi phòng bệnh của Tạ Minh San sau đó đi đến lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ, vừa nhìn thấy báo cáo kia, trợn tròn mắt, khiếp sợ la to, "Mang thai. Làm sao có thể như vậy, tôi...tôi đã uống thuốc ngừa thai rồi mà ."
Lần trước trời xui đất khiến đã cùng Ôn Thiếu Hoa xảy ra quan hệ, cô sợ mình sẽ mang thai, cho nên sau đó liền uống thuốc ngừa thai , nhưng không thể ngờ được, cuối cùng vẫn mang thai.
Chẳng lẽ bởi vì quan hệ đúng thời kỳ rụng trứng, cho nên thuốc ngừa thai mới không có phát huy được hiệu quả sao?
"Hồng tiểu thư, thuốc ngừa thai cũng không phải là 100% có thể tránh thai, cũng sẽ có ngoại lệ. Cô mới vừa mang thai hơn một tuần lễ, nếu như cô muốn bỏ nó đi , vì để an toàn với cơ thể, tốt nhất là ở mang thai 35 đến 40 ngày mới có thể làm phẫu thuật." Thầy thuốc chân thành đề nghị, ai ngờ Hồng Thi Na phản đối mắng to.
"Ai nói tôi muốn bỏ? ông là cái thá gì, ông có tư cách gì thay tôi quyết định?"
"Thật xin lỗi, tôi đã nói sai, xin Hồng tiểu thư tha thứ."
"Việc tôi mang thai ông tuyệt đối phải giữ bí mật, không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu như tôi muốn bỏ đứa bé, tự nhiên sẽ liên lạc với ông. Nếu ông dám nói việc này ra ngoài, tôi sẽ làm cho ông khó giữ được chén cơm này."
"Tôi nhất định giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không để cho người thứ ba biết."
"Hừ." Hồng Thi Na hừ lạnh một tiếng, xé nát báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay, vất hết vào trong thùng rác, vênh váo tự đắc rời khỏi.
Nếu như đứa bé này là của Phong Khải Trạch , thật là tốt biết bao, chỉ tiếc là không phải, mà đứa bé lại là của tên Ôn Thiếu Hoa chết tiệt kia.
Đứa bé này là ngoài ý muốn, là một điều không nên xuất hiện.
|
Chương 231: Gặp nhau ngoài ý muốn Kể từ khi cùng Hồng Thi Na ở trong khách sạn xảy ra quan hệ, Ôn Thiếu Hoa vẫn chờ Hồng Thi Na tới tìm hắn, hy vọng có thể có cơ hội trở thành con rể Hồng gia, như vậy thì quá tốt giống như cá chép hóa rồng. Nhưng đợi hơn một tháng, mất hết kiên nhẫn, điện thoại cũng không có, hơn nữa Hồng gia đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì cả, Ôn Thiếu Hoa vẫn còn phải tiếp tục làm nhân viên phục vụ trong khách sạn, Ôn Thiếu Hoa nóng lòng không muốn đợi thêm nữa rồi.
Ôn Thiếu Hoa không muốn cả đời nhân viên phục vụ, hắn thật không cam lòng, cũng không cam tâm ở khách sạn làm nhân viên phục vụ, nhưng với hoàn cảnh bây giờ, muốn trở mình thạt sự rất khó, trừ khi có một người có quyền thế giúp hắn, bằng không thì không thể nào.
Không được, cho dù có khó khăn như thế nào đi nữa hắn cũng phải nghĩ ra cách để thay đổi số mạng, nếu không cả đời hắn sẽ làm nhân viên phục vụ, thà rằng liều một phen để có cơ hội trở mình.
"Thiếu Hoa, đây là món ăn của bàn số 6, đưa lên nhanh đi, đừng làm cho khách đợi lâu." Một nhân viên phục vụ đưa khay thức ăn trong tay cho Ôn Thiếu Hoa.
Ôn Thiếu Hoa tâm trạng không tốt, không muốn làm theo, không vui hỏi: "Tại sao anh không đưa lên, lại cố tình muốn tôi mang lên?"
"Hôm nay bụng tôi hơi khó chịu, giờ muốn vào nhà vệ sinh, anh giúp tôi đưa lên đi." Nhân viên phục vụ ôm bụng, trông có vẻ khá nôn nóng.
"Tâm trạng tôi không được tốt, anh tìm người khác giúp đi."
"Tâm trạng của anh khi nào mới được tốt hơn? Đừng có mơ tưởng Hồng đại tiểu thư sẽ gả cho anh, điều đó là không thể nào. Người anh em, giúp một tay đi, bụng của tôi đang rất đau, anh nhanh lên một chút giúp tôi đưa lên cho khách, tôi vào phòng vệ sinh."
"Này——"
Ôn Thiếu Hoa còn muốn từ chối, nhưng đối phương đã nhanh chân chạy mất, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là chính mình tự đi đưa đồ ăn.
Ôn Thiếu Hoa ghét nhất là đi đưa đồ ăn, hắn không chịu nổi thân phận hèn mọn này khi phải cung kính nói chuyện với khách, coi bọn họ là Thượng Đế.
Nhưng hết cách rồi, không làm sẽ không có tiền, không có tiền thì phải đói bụng.
Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch đang trong phòng ăn dùng cơm, hai người đút cho nhau ăn, nhìn rất hạnh phúc, làm cho người khác ngưỡng mộ, rất nhiều người sợ Phong Khải Trạch, nhưng khi ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng anh ấy đúng là một người đàn ông tuyệt vời, mọi người phụ nữ đều hâm mộ.
"Con khỉ nhỏ, khách sạn này thức ăn rất ngon, chúng ta hình như là lần đầu tiên tới." Tạ Thiên Ngưng vừa ăn vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, cảm giác cũng không tệ lắm.
“Không phải lần đầu tiên anh đến ." Phong Khải Trạch cầm ly cao cổ, lắc lắc rượu đỏ bên trong, trên mặt nở nụ cười tà.
Có lẽ, đời này anh sẽ không quên cái khách sạn này.
"Anh trước kia thường xuyên đến nơi này để dùng bữa sao?" Cô không cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ là trước khi quen biết cô anh thường xuyên đến đây ăn.
Nhưng anh là Phong Đại Thiếu Gia lại không thích ăn những loại thức ăn mắc tiền chỉ thích ăn cơm bình thường ở những quán địa phương.
"Sai rồi, cũng không phải thường xuyên đến, anh chỉ là đến nhiều hơn em một lần."
"Là sao?"
"Thiên Ngưng, em còn nhớ lần trước Hồng Thi Na bắt cóc em, uy hiếp anh, phải cùng cô ấy xảy ra quan hệ ?"
Vừa nghe đến chuyện này, khuôn mặt Tạ Thiên Ngưng bỗng nhiên xụ xuống, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: "Anh thấy vui khi nói chuyện này à? Có phải rất hối hận lần đó không thể vui vẻ hưởng thụ một chút không?"
"Em đừng có ăn dấm chua được hay không? Anh chỉ muốn nói, lúc đó Hồng Thi Na đặt phòng tại khách sạn này, cũng là nơi xảy ra tai tiếng giữa cô ta và Ôn Thiếu Hoa, mặc dù đã là chuyện một tháng trước, nhưng vì chuyện này làm kinh động quá lớn, đến bây giờ vẫn còn có người bàn tán xôn xao." Phong Khải Trạch giễu cợt, cười nhạo Ôn Thiếu Hoa cùng Hồng Thi Na.
"Anh đang lấy le, hay là đang hài lòng?"
Sau đó cô mới biết, khi đó Hồng Thi Na đã tự mình cởi hết đồ trên người, nghĩ đến hình ảnh này, trong lòng cô liền tức giận.
"Không phải đang lấy le, cũng không phải hài lòng, chẳng qua là anh cảm thấy buồn cười mà thôi. Tốt lắm, không nói chuyện hai người này nữa để khỏi làm em mất hứng, ảnh hưởng đến bữa ăn. Thiên Ngưng, mấy ngày nay chú có điện thoại nhờ em giúp chuyện gì không?"
“Chú không có điện thoại cho em, là em gọi điện thoại cho chú, bây giờ chú đang ở trong vườn hoa, nhưng anh đã đoán đúng, Minh San đích thật là giả điên. Cô bây giờ đã không còn giả điên nữa, cho nên không cần lo tiền viện phí, thuốc men, chú sẽ không cầu xin em chuyện gì nữa đâu, anh không phải lo lắng em động lòng rồi giúp đỡ bọn họ? Chỉ là trong lời nói của chú có một chút rất kỳ quái, nói em coi chừng Hồng Thi Na và Minh San, em nghĩ chú nhất định là biết Minh San sẽ không dễ dàng dừng tay, cho nên mới nhắc nhở em. Về phía Hồng Thi Na, trước giờ cô ấy đã hận em rồi, không có gì đáng ngạc nhiên."
Khi nghe được chú nói cùng lúc những chuyện này, cô cũng không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao hai người kia vẫn luôn muốn cướp người đàn ông của cô, nên vẫn cần cẩn thận.
"Chú tại sao lại biết chuyện của Hồng Thi Na ?" Phong Khải Trạch nghe những này, nghĩ sâu xa , giữa hai lông mày nổi lên ý cảnh giác, cảm giác chuyện này không đơn giản.
"Hồng Thi Na cho Tạ Minh San năm trăm vạn, hai người tính toán hợp tác đối phó chúng ta." Tạ Thiên Ngưng nói xong rất thoải mái, không đem chuyện này để riêng trong lòng.
"Chuyện quan trọng như vậy, đến bây giờ em mới nói cho anh biết, không cảm thấy rất quá đáng sao?" Đối với chuyện hai người này hợp tác, Phong Khải Trạch không có nhiều cảm giác kinh ngạc, bởi cả hai người này đều có chung một mục đích, nhưng anh không ngờ rằng Hồng Thi Na lại chủ động đi tìm Tạ Minh San.
Lần trước từ bệnh viện trở về, đã qua bốn năm ngày, Tạ Chánh Phong về nhà cũng không có động tĩnh gì, cho nên anh sẽ không hỏi nhiều, bởi vì yên tĩnh quá mức, có chút buồn bực, không nhịn được nên mới hỏi.
Anh không tin Tạ Minh San thật sự sẽ bỏ qua như vậy, trực giác nói cho anh biết, người phụ nữ này không giỏi kiềm chế như vậy, có lẽ sau lưng cô ta đang mưu tính đến chuyện gì đó.
.
Hai người phụ nữ này cùng ở chung một chỗ cũng tốt, tránh khỏi đối phó xong một người còn phải dọn dẹp thêm một người khác.
"Lúc em nghe cũng không có cảm giác gì, vốn định tối nay sẽ nói cho anh, tự nhiên lại quên mất, đến bây giờ mới nói cho anh, chuyện này đều tại anh, mỗi ngày đều muốn em nhiều đến như vậy, anh có biết hay không? Giờ toàn thân đều rất mệt, lại còn bị thiếu ngủ nghiêm trọng, giờ mà bắt em đứng ngủ cũng được luôn đó."Cô nhìn anh chằm chằm thẳng thắn kể tội, nghĩ đến anh mỗi buổi tối đều tinh lực tràn đầy, thân thể liền cảm thấy mệt mỏi.
Nếu cứ phục vụ anh mãi thế, e rằng cô sẽ chết sớm quá.
Phong Khải Trạch rất vui vẻ, dùng nĩa xiên một miếng thịt, đưa đến trước miệng cô, "Nếu bảo bối của anh mệt muốn chết rồi, vậy thì ăn nhiều một chút, bảo bối, há miệng ra."
"Tốt." Tạ Thiên Ngưng hé miệng, bỏ miếng thịt vào trong miệng, đang muốn nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vì vậy lấy tay che miệng.
"Ụa ——"
Vừa mới nhẹ ói một chút, đột nhiên có nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến, làm cô bị ngắt quãng, không thể nôn ra được, cảm giác buồn nôn cũng lắng xuống, kinh ngạc nhìn người trước mắt, quả thật chính mình không thể tin được tất cả những gì đang chứng kiến.
Phong Khải Trạch thấy cô che miệng muốn ói, đang chuẩn bị hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa đồ ăn, vẻ mặt anh lập tức cứng ngắc, mắt lạnh nhìn mặt của hắn, "Sao lại là cậu?"
Khó trách có người muốn ói, bởi vì khi anh nhìn thấy người, cũng muốn mắc ói theo.
Ôn Thiếu Hoa đưa thức ăn đi lên, thấy khách là hai người này, lập tức cảm thấy rất lúng túng, nhất thời quên mất đem khay thức ăn cầm trong tay để xuống, đứng yên nơi đó bất động, trong lòng có chút chấn động.
Tại sao phải để hắn nhìn thấy hai người kia, tại sao phải để họ nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, tại sao?
Tạ Thiên Ngưng cũng có chút thẹn thùng, nhìn đi chỗ khác, không muốn nhìn Ôn Thiếu Hoa, tất cả thuận theo tự nhiên. Lần trước cô bởi vì đuổi theo bác Ôn nên khiến ông khó chịu, lần này là ngoài ý muốn, vì không muốn để cho không khí căng thẳng, lúng túng, tốt nhất không cần để ý đến.
Cũng bởi vì cô cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nói, Ôn Thiếu Hoa mới nghĩ cô coi thường hắn, không muốn nhìn hắn, trong lòng cố nén oán giận, sợ xảy ra sai sót sẽ bị cười nhạo, vì vậy liền đem thức ăn trong tay để xuống, "Hai vị, xin mời dùng."
Nhưng trong lòng đang tức giận, không thể khống chế được, kết quả không cầm chắc khay thức ăn trong tay, đặt mạnh khay lên trên bàn làm thức ăn văng tung tóe ra bàn.
Choảng ——
Âm thanh chén dĩa bể, làm quấy nhiễu đến nhiều người trong phòng ăn.
"A ——"
Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc kêu to, y phục trắng trên người bị thức ăn làm cho dính đầy dầu mỡ, bẩn hết.
Phong Khải Trạch vội vàng đứng lên, đẩy Ôn Thiếu Hoa ra, cuống quít kiểm tra, "Thiên Ngưng, sao vậy, em có bị sao không ?"
"Không có việc gì, vẫn may không phải là canh nóng, nêu không sẽ bị bỏng." Tạ Thiên Ngưng đứng lên, cầm khăn giấy lau, nhưng lau thế nào cũng lau không hết, vì vậy phải đi vào toilet, "Con khỉ nhỏ, anh chờ em đi toilet một chút."
"Anh đi cùng với em." anh nhớ tới chuyện lần trước cô bị Đường Phi bắt đi, lo lắng sẽ xảy ra chuyện lần nữa.
"Em đi toilet nữ, anh đi theo rất kỳ dễ bị người khác hiểu lầm. Em hiểu rõ anh lo lắng cho em, nhưng anh yên tâm, ba người kia hiện tại không dám đụng đến em , cho nên em rất an toàn. Đừng lo e đi một chút, rất nhanh sẽ trở lại."
Tạ Thiên Ngưng nói rất nhẹ nhàng, trước khi đi cũng không nhìn Ôn Thiếu Hoa một cái, thẳng hướng về phía toilet.
Cô không thể nhìn, nếu như nhìn, sợ Ôn Thiếu Hoa sẽ lúng túng hơn nữa, cho nên không nhìn.
Ôn Thiếu Hoa từ đầu đến cuối cũng không có nói xin lỗi, nhìn bóng lưng Tạ Thiên Ngưng rời đi, trong lòng tức giận hơn vài phần, quả thật giống như núi lửa sắp bộc phát.
Hắn chịu chê cười đủ rồi, chịu đủ những ánh mắt khinh thường này rồi, chịu đủ cảnh cúi đầu chào người khác một cách hèn mọn rồi.
Lúc này, quản lý khách sạn chạy tới, lập tức nói xin lỗi, "Phong thiếu gia, thật xin lỗi, là chúng tôi không đúng, bữa ăn này do khách sạn chúng tôi mời, kính xin Phong thiếu gia tha thứ."
Phong Khải Trạch vẫn còn đang lo lắng cho Tạ Thiên Ngưng, căn bản không thèm để ý đến những người này, suy nghĩ một chút, vì vậy ra lệnh: "Ông lập tức gọi một nhân viên phục vụ nữ vào toilet cùng phu nhân tôi, không để cô ấy xảy ra chuyện gì, nếu như sơ xuất để cô ấy xảy ra chuyện gì, nhà hàng của các người phải đóng cửa liền."
"Dạ, tôi lập tức cho người đi đến đó."
Ôn Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn Phong Khải Trạch, không ngờ anh đối với Tạ Thiên Ngưng tốt đến mức độ này, chỉ đi vào toilet cũng lo lắng cô gặp chuyện không may.
Tạ Thiên Ngưng, cô vốn không khác gì một con vịt xấu xí, tại sao lại vượt lên tất cả mọi người trở thành Phượng Hoàng ?
Tại sao?
|
Chương 232: Đánh nhau Từ lúc Ôn Thiếu Hoa làm rơi thức ăn đến bây giờ, chưa nói câu nào, chỉ nhìn theo hướng toilet, trong mắt hằn lên vẻ tức giận cùng với không cam lòng càng ngày càng mãnh liệt. Lúc này cắn răng nghiến lợi, nghiễm nhiên quên mất nói xin lỗi.
Muốn hắn ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch nói ‘ thật xin lỗi ’, hắn làm không được.
Phong Khải Trạch tinh mắt nhìn ra được cơn giận của hắn cùng với việc không cam lòng, vì trả thù, quyết định gây phiền phức cho hắn, khinh miệt nói: "Ông là quản lý quán rượu này, ông tuyển nhân viên vào làm không có huấn luyện tốt sao, đã làm sai mà câu ‘ thật xin lỗi ’ cũng không có, phép lịch sự của nhân viên phục vụ như vậy thì kém quá, đây chính là chất lượng phục vụ của các người sao?"
"Phong thiếu gia, thật xin lỗi, đều là lỗi của chúng tôi. Ngài yên tâm, tôi đã khai trừ nhân viên phục vụ này rồi." Quản lý vì muốn Phong Khải Trạch không tức giận, căn bản không để ý Ôn Thiếu Hoa, chỉ muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Ôn Thiếu Hoa vừa nghe sẽ bị khai trừ, lập tức thức tỉnh, tức giận bất bình nói: "Quản lý, đây tất cả cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, tại sao muốn khai trừ tôi?".
"Việc này là lỗi do anh, tôi chỉ khai trừ anh mà thôi, không bắt anh bồi thường đã coi như là nể mặt anh rồi. Anh đã làm sai nhưng câu ‘ thật xin lỗi ’ cũng không chịu nói, tôi để người như anh lại để làm chuyện buôn bán của tôi bị ảnh hưởng sao? Anh đi liền đi, sau này không cần tới đây làm nữa, tôi không thể chứa ngọn núi lớn như anh ở đây."
"Quản lý ——"
"Không cần nhiều lời, cút."
Ôn Thiếu Hoa biết không thể thay đổi mọi chuyện, nên không ăn nói khép nép, mà dùng sức nói lớn, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, phẫn nộ nói: "Phong Khải Trạch, xem như anh lợi hại."
"Tôi cảm thấy mình không làm điều gì ác, từ đầu đến cuối tôi đều không làm bất cứ chuyện gì đối với Ôn gia, bây giờ suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy mình quả rất nhân từ , tập đoàn Ôn Thị phá sản, không hề dính dáng tới tôi, hoàn toàn là do anh không có năng lực nên kết quả là như vậy, tôi thật là hối hận, tại sao ban đầu không đâm các người một đao, để Thiên Ngưng trút hết cơn giận. Nếu như mà bây giờ tôi muốn, các người cơm cũng không có để ăn." Phong Khải Trạch nhíu mày nhìn Ôn Thiếu Hoa, căn bản không để hắn vào trong mắt.
"Sẽ có một ngày tôi chiến thắng được anh, tôi nhất định không bỏ qua cho anh."
"Cá chép lật đổ được người dễ như vậy sao, anh bây giờ tiếng xấu lan xa, sợ rằng không có bất kỳ một công ty nào đồng ý sử dụng anh, hôm nay công việc nhân viên phục vụ cũng không giữ nổi, còn nói gì lật đổ người khác? Nếu như anh có thể an phận làm người, đừng có nghĩ làm những việc xấu xa nữa, có lẽ cuộc sống này còn có thể qua, nếu không, vậy thì khó nói."
"Phong Khải Trạch, anh đừng quá tự cao tự đại, mà khinh thường người khác"
"Lúc trước cậu phách lối, trong mắt không có người khác, lúc đó là dáng vẻ gì. Nghĩ lại lúc đó cậu luôn xem mình là nhất, hay khinh miệt người khác, dáng vẻ khi đó hay lắm sao? Ôn Thiếu Hoa, đáng lẽ tôi cũng không muốn nói chuyện với hạng người như cậu, chẳng qua tôi vẫn phải cảm ơn cậu đã vứt bỏ Thiên Ngưng, nếu không phải cậu vứt bỏ cô ấy, tuyệt đối cô ấy sẽ bám theo cậu đến chêt, may vì cậu đã bỏ cô ấy, nên tôi mới có cơ hội có được cô ấy, thật sự rất cám ơn cậu."
Tất cả những lời này của Phong Khải Trạch đều là giễu cợt, thấy Ôn Thiếu Hoa đang nổi trận lôi đình, cũng không kiềm chế được nữa rồi, vì vậy liền động thủ đánh người, giơ tay đấm một đấm tới, miệng la to: " Phong Khải Trạch ——"
"Muốn đánh nhau phải không? Được, tôi chiều ý cậu." Phong Khải Trạch dùng tay chụp quả đấm, ngăn hắn, mặt cười cười, đột nhiên trả hắn một đấm.
"A ——" Ôn Thiếu Hoa bị một đấm đánh ngã ở trên bàn, không phục, đứng lên cố gắng đánh nữa, nhưng đều là đánh bừa.
Phong Khải Trạch đã từng tập võ, động tác nhạy bén, không chỉ có thể đỡ sự công kích của đối phương, còn đánh ngược lại vào người hắn, khiêu khích nói: "Tới đi, không đánh nữa à?"
Ôn Thiếu Hoa lau vết máu trên khóe miệng, từ dưới đất đứng dậy, dù là đứng không được vững, vẫn muốn đánh tiếp, "Phong Khải Trạch, tôi giết chết anh."
Ngây lúc này, bảo vệ chạy vào, dùng sức kéo hắn, không để cho hắn làm loạn nữa.
Quản lý lập tức đứng ra, tức giận mắng, "Ôn Thiếu Hoa, nơi này không phải anh có quyền giương oai. Bắt hắn ném ra ngoài cho tôi."
Bảo vệ muốn kéo Ôn Thiếu Hoa ra ngoài, Phong Khải Trạch cản lại, "Chờ một chút, cứ để hắn đánh, tôi cũng đang muốn đánh."
"Phong thiếu gia, này, này không được, ngộ nhỡ cậu ta làm anh bị thương, sẽ không hay đâu." Quản lý có chút khó xử, không muốn khiến chuyện càng ngày càng lớn.
"Không có gì không tốt, người này tôi đã muốn đánh lâu rồi, tôi còn chưa có đánh đủ đâu, hơn nữa, hắn không thể làm tôi bị thương được đâu."
"Này —— được, buông hắn ra." Quản lý hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là gọi bảo vệ buông Ôn Thiếu Hoa ra, sau đó đứng qua một bên.
Ôn Thiếu Hoa giận đến mất đi lý trí, biết rõ đánh không lại Phong Khải Trạch, nhưng vẫn muốn đánh tiếp, sau khi bảo vệ buông tay, hắn liền tiếp tục xông lên, một đấm hướng lên đầu Phong Khải Trạch đánh.
Phong Khải Trạch nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra, chụp cổ tay Ôn Thiếu Hoa, đánh vào bụng của hắn mấy đấm, sau đó một cước đá văng hắn, gạ hắn ngã trên mặt đất, tiếp tục khiêu khích nói: "Tới đi, tiếp tục?"
Từ lâu anh đã nghĩ muốn đánh Ôn Thiếu Hoa một trận rồi, hiếm khi hôm nay có sẵn cơ hội, phải đánh hắn một trận cho đã.
Ôn Thiếu Hoa bị đánh đến nằm dài trên mặt đất, mặt bị sưng lên, nhưng vẫn không phục, cố gắng bò dậy, cầm cái ghế bên cạnh làm vũ khí, hơn nữa còn dùng hết sức lực đánh Phong Khải Trạch.
Phong Khải Trạch đưa tay cản lại cái ghế, cánh tay Ôn Thiếu Hoa xước ra một vết máu, nhưng hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục đánh, một đấm đánh cho Ôn Thiếu Hoa nằm luôn trên bàn, "Đứng lên tiếp tục nào, tôi muốn nhìn xem cậu có bao nhiêu bản lãnh?"
"Phong Khải Trạch ——" Ôn Thiếu Hoa bò dậy một lần nữa, lại bắt đầu đánh, kết quả vẫn là bị đánh tiếp .
Hai người đàn ông không để ý đến mọi người xung quanh tiếp tục đánh nhau trong phòng ăn.
Quản lý khách sạn thấy tình hình trở nên như vậy, biết mình không khống chế được, đột nhiên nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng có thể ngăn cản hai người bọn họ đánh nhau, vì vậy kêu nữ nhân viên phục vụ đến toilet gọi Tạ Thiên Ngưng quay lại.
Tạ Thiên Ngưng đang lau y phục trên người trong toilet, không biết chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng cô lau như thế nào cũng không lau sạch được những vết dầu trên y phục màu trắng, khiến nó trông rất khó coi.
"Lau không hết, làm sao đây?."
"Phong thiếu phu nhân, trên y phục dính nhiều vết dầu như vậy, chỉ có thể đem đi giặt mới được, chứ rửa không ra đâu." Nữ phục vụ viên đứng ở bên cạnh đợi cô, thấy cô dùng sức lau vết dầu, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở cô.
"Tôi biết rõ lau không hết, chỉ là muốn lau cho đỡ một chút. Thôi, dù sao cũng đã như vậy, không lau nữa. Đúng rồi, cô đứng rất lâu rồi , không đi toilet sao?"
Nữ phục vụ này từ khi cô vào toilet đến bây giờ cũng đứng ở đây, cô cảm thấy là lạ.
"Là Phong thiếu gia yêu cầu quản lý kêu tôi tới, coi phu nhân có cần giúp đỡ gì không ."
"Con khỉ nhỏ đúng là suy nghĩ nhiều quá, đi toilet cũng không yên tâm. Thôi, chúng ta quay lại, tránh để anh lo lắng quá" Tạ Thiên Ngưng đang nói muốn quay trở lại, đột nhiên dạ dày truyền đến một cảm giác buồn nôn, ợ lên một tiếng, lập tức lấy tay che miệng, vốn định quay lại, nhưng cuối cùng chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là ói vào bồn rửa tay.
"Ụa——"
"Thiếu phu nhân, cô...cô không cần vội?" Nữ phục vụ thấy vậy, sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cô cũng sẽ xong đời.
"Không sao, không sao" Tạ Thiên Ngưng sau khi ói xong, quay lại nói một câu, nhưng lại không nhịn được muốn ói, đồ ăn mới ăn xong ói hết ra rồi, cả người có chút mệt mỏi.
Cô hôm nay không hiểu bị gì lại ói nhiều như vậy?
"Thiếu phu nhân, hay là hôm nay có phải bà ăn trúng đồ gì đó không sạch sẽ ?"
"Không có, buổi sáng tôi chỉ ăn ít bánh bao thịt bò, đồ ăn Trung Quốc thì ăn ở nhà hàng này"
"Thực phẩm của chúng tôi tuyệt đối sạch sẽ, bảo đảm là không có vấn đề gì." Nữ phục vụ tranh thủ thời gian giải thích, cũng không muốn khiến khách sạn bị truy cứu trách nhiệm này.
"Tôi ——“Tạ Thiên Ngưng vốn định giải thích, không để cho nữ phục vụ lo lắng, nhưng lại bắt đầu muốn ói, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời xuống.
Ngay lúc này, một nữ phục vụ khác chạy vào, vội vàng nói: "Phong thiếu gia, không xong, Phong thiếu gia cùng Ôn Thiếu Hoa đánh nhau."
"Cái gì, đánh nhau." Tạ Thiên Ngưng lập tức dừng lại nôn mửa, hít một hơi thật sâu, cảm giác buồn nôn biến mất, sau đó cầm khăn giấy, lau miệng, nhanh chóng đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Hai người kia đánh nhau như thế nào, ngộ nhỡ có người bị thương hay xảy ra án mạng thì rắc rối.
Trong phòng ăn, khách hàng hầu như đều đã tính tiền đi hết, chỉ còn lại Phong Khải Trạch và Ôn Thiếu Hoa ở đây đánh nhau, bên cạnh rất nhiều bảo vệ, nhưng vì không được cho phép nên không dám đến ngăn cản,.
Phong Khải Trạch mặc dù chiếm ưu thế, có bản lĩnh, nhưng cuối cùng không tránh được chịu một vài vết thương nhỏ, trên cánh tay bị chảy máu, y phục trên người cũng bị xé rách, nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh.
Ôn Thiếu Hoa cả người đều là thương tích, điệu bộ nhếch nhác, coi như bị đánh đến bể đầu chảy máu, nhưng vẫn tiếp tục đánh, hơn nữa còn là càng đánh càng hăng, không chỉ lấy cái ghế làm vũ khí, ngay cả đồ trên bàn cũng lấy để đánh, làm cho phòng ăn rối tung lên.
Quản lý khách sạn đứng ở một bên nhìn, thấy đồ đạc bị đập thành ra như vậy, cảm thấy lo lắng, nhưng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục khuyên can, "Phong thiếu gia, đừng đánh, thôi, đánh tiếp nữa sẽ gây ra án mạng đó."
Nhưng vô dụng, hai người kia càng đánh càng hăng, không dừng lại, tiếp tục vật lộn.
Tạ Thiên Ngưng nhanh chóng chạy tới, thấy Phong Khải Trạch và Ôn Thiếu Hoa đang uốn éo thành một đoàn, không thể làm gì khác hơn là hô to gọi bọn họ dừng lại, "Dừng tay, dừng lại đi."
Phong Khải Trạch nghe được âm thanh của cô, lập tức đẩy Ôn Thiếu Hoa ra, không cùng hắn đánh nữa.
Nhưng Ôn Thiếu Hoa cũng không ngừng lại, bị đẩy ra sau, lại xoay ngược trở lại, một đấm hướng về Phong Khải Trạch .
"Con khỉ nhỏ, cẩn thận." Tạ Thiên Ngưng kinh hoảng hô to, nhưng đã quá trễ.
Phong Khải Trạch không ngờ Ôn Thiếu Hoa không dừng lại còn tiếp tục đánh, cho nên không hề phòng bị, lãnh trọn một đấm mạnh của Ôn Thiếu Hoa làm hàm răng bị chảy máu.
|