Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 30: Cô bị hôn Không bao lâu, Phong Khải Trạch dừng xe ở ngoài cửa của một bệnh viện lớn.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy cổng chính của bệnh viện qua cửa sổ xe, nở nụ cười co giật, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Thì ra tên điên này không phải đang nói đùa, mà là thật sự muốn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân.
Anh ta có bệnh, nhưng cô thì không.
"Xuống xe thôi." Phong Khải Trạch cởi dây đai an toàn, sau đó xuống xe, đứng ở bên ngoài chờ cô.
Cô đành lắc đầu, không còn cách nào khác cũng đành phải xuống xe theo, đi tới bên cạnh anh, nhìn anh cười gượng, lạnh lùng hỏi: "Phong tiên sinh, anh xác định muốn đi vào bệnh viện sao?"
"Không phải là anh muốn vào, mà là em phải đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, đi thôi."
"Thân thể tôi rất tốt, không cần làm kiểm tra."
"Em chắc chắn đầu gối của em rất tốt sao?" Hắn liếc đầu gối của cô một cái, âm trầm hỏi, cả người thoạt nhìn rất bá đạo, nhưng trong đó lại phảng phất sự quan tâm, còn mang theo chút yêu chiều.
Chỉ tiếc là chút yêu chiều này quá nhạt, nhạt đến mức làm người khác không cảm thấy được.
Nói đến đầu gối, Tạ Thiên Ngưng đúng là có cảm thấy hơi đau, mới vừa rồi chỉ lo nói chuyện với anh, căn bản là quên chuyện này, giờ vừa nhắc tới liền cảm thấy đau.
"Phong tiên sinh, anh không nói điều này cũng không ai coi anh bị câm đâu." Cô cúi người xuống, lấy tay xoa đầu gối một chút, phát hiện không quá đau, liền ra vẻ không sao cả: "Không có gì đáng ngại, đã không còn đau như ngày hôm qua, hai ngày nữa là tốt rồi, cho nên cái việc kiểm tra toàn thân này a, miễn đi."
Nói xong, liền xoay người đi.
Nhưng vừa mới xoay người, cả người liền bị bế đi làm cô giật nảy mình.
"Này, anh làm gì đấy, mau thả tôi xuống."
Nơi này là cửa chính bệnh viện, nhiều người qua lại, bị người khác bế như vậy, thật sự rất mất thể diện .
"Chuyện anh đã quyết định, không ai có thể thay đổi, anh nói em làm kiểm tra toàn thân thì sẽ phải làm kiểm tra toàn thân." Anh bá đạo nói. Nói xong liền ôm cô đi về phía cửa chính bệnh viện, không đếm xỉa gì đến ánh mắt của những người xung quanh.
Tạ Thiên Ngưng nghĩ muốn giãy giụa, mắng anh thật lớn, nhưng lại ngượng ngùng, bởi vì xung quanh có quá nhiều ánh mắt của người khác, làm cô xấu hổ cúi đầu, chuyện gì cũng không dám làm.
Ôi mẹ ơi, sao cô lại gặp phải một tên điên như vậy chứ.
"Tiên sinh, xin hỏi có anh có cần giúp đỡ gì không?" Một y tá đi tới, lễ phép hỏi.
"Đưa cô ấy đi làm kiểm tra toàn thân, ngay cả một cọng tóc cũng không được bỏ sót, có biết không?" Phong Khải Trạch để Tạ Thiên Ngưng xuống, giao cho y tá, giọng điệu cường thế như ra lệnh, giống như là cô ta không thể không làm.
Y tá hơi giật mình, ngây ngốc gật đầu, trả lời: "Vâng"
"Phong tiên sinh, tôi có làm kiểm tra toàn thân hay không, đó là quyền cá nhân của tôi, còn chưa tới phiên anh quyết định đi?" Tạ Thiên Ngưng không cam tâm bị người dắt đi, càng không muốn làm cái kiểm tra toàn thân gì hết.
Thật ra thì làm kiểm tra toàn thân cũng không có gì, nhưng chính là cô không thích cảm giác bị người khác bức bách như vậy.
"Chuyện của em, đều do anh quyết định."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào anh là người đàn ông của em."
"Lại là câu này, anh có chứng cớ gì có thể chứng minh anh là người đàn ông của tôi sao?"
Lời mới vừa dứt, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ nắm eo của cô, kéo cô vào một lồng ngực xa lạ, một đôi môi dày mà lạnh lẽo, lập tức phủ lên cánh môi chưa từng bị ai xâm phạm của cô.
"Ưmh ——"
Tạ Thiên Ngưng trợn to mắt nhìn cái gương mặt tuấn tú phóng to trước mắt cái kia, kinh ngạc đến cả người cứng ngắc.
Bây giờ là cái tình huống gì?
Cô bị hôn.
|
Chương 31: Ý tưởng loé lên Căn bản Phong Khải Trạch không quan tâm có ai nhìn không, muốn làm gì là làm ngay, để chứng minh cô là của anh, anh hôn cô trước mặt mọi người.
Một nụ hôn, tuyên bố chủ quyền thuộc về anh.
Mười sáu năm qua anh luôn nghĩ về cô, không biết có phải yêu hay không.
Đã yêu, thì anh sẽ yêu hết mình.
Mười sáu năm qua anh đã gặp rất nhiều cô gái nhưng không ai có thể làm cho anh rung động, chỉ cần nhìn thấy các cô gái là anh lại nhớ đến cô.
Bây giờ cô đang dựa vào lồng ngực của anh, một cái nhăn mày một nụ cười, từng câu từng chữ đều làm tim anh rung động.
Tạ Thiên Ngưng vừa khôi phục tinh thần liền dùng sức đẩy anh ra, giận đến mức liền chửi thật to, đồng thời vung tay đấm anh.
“Tên háo sắc này, đi chết đi”.
Cánh tay vung lên liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt giữa không trung, làm cô không thể đánh.
Anh dễ dàng dùng lồng bàn tay của mình bao chặt lấy quả đấm nhỏ của cô, lạnh giọng nói: “Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi làm kiểm tra toàn thân, nếu không… ”.
Lời còn chưa nói hết, cô tức giận mắng to.
"Đồ háo sắc ——"
Cô đã trêu ghẹo ai mà bị tên thần kinh này quấn lấy chứ?
Thần kinh?
Từ này chợt lóe lên trong suy nghĩ của Tạ Thiên Ngưng, trên gương mặt vốn tràn đầy tức giận đột nhiên tươi cười nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi làm kiểm tra toàn thân”.
Phong Khải Trạch nhìn nụ cười gian xảo trên mặt, biết ngay cô định giở trò, nhưng anh không thèm quan tâm, chỉ cần cô đồng ý đi làm kiểm tra là được.
“Em cùng y tá đi làm kiểm tra đi, anh sẽ đi làm thủ tục cho em”.
“Làm phiền anh vậy, Phong tiên sinh”. Cô cười duyên rồi xoay người đi, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
Nếu anh ta bị thần kinh thì cô sẽ đem anh ta đến nơi cần đến, sau này anh ta sẽ không tới quấy rối cô nữa.
Y tá đưa Tạ Thiên Ngưng đi tìm bác sĩ làm kiểm tra, nhưng khi cô vừa đi vào cửa liền làm bộ hoang mang, không ngừng giải thích với mọi người:
“Bác sĩ, thật ra người muốn tới bệnh viện kiểm tra không phải là tôi mà là bạn trai của tôi. Cô y tá, chàng trai vừa rồi mà cô gặp là bạn trai của tôi, mấy ngày trước do anh ấy không cẩn thận bị đụng vào đầu, vả lại còn mua vé số đã nhiều năm mà không trúng thưởng cho nên phát điên, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới lừa được anh ấy tới bệnh viện. Ngoài mặt nói tôi đi kiểm tra, nhưng thật ra là tôi muốn đưa anh ấy đi kiểm tra”.
"Việc này ——"
Bác sĩ cùng y tá nhìn nhau rồi nhìn sang cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ, không biết có nên tin hay không.
“Hiện giờ bạn trai tôi nhìn giống như một người bình thường, nhưng thật ra đầu óc đã điên loạn rồi, người ta gọi anh là ‘Phong tiên sinh’, anh ấy còn rất vui mừng! Bác sĩ, chút nữa ông nên tìm vài người bảo vệ khỏe mạnh rồi đưa anh ta đến khoa tâm thần trị liệu, bằng không khi anh ấy nổi điên lên sẽ đập phá, còn đánh người đó”.
"A ——"
Nghe lời này, bác sĩ cùng y tá dần dần tin lời cô.
“Cô gái, đây không phải khoa tâm thần, hay cô đến khoa tâm thần tìm bác sĩ bàn về chuyện này nhé”.
“Bác sĩ, nếu tôi đi ra khỏi cánh cửa này e rằng sẽ không có cơ hội đi tìm bác sĩ khác. Mặc dù bạn trai tôi bị điên nhưng vẫn không chịu thừa nhận chuyện này, cho nên rất ghét đến khoa tâm thần gặp bác sĩ, chỉ cần nhìn thấy bảng hiệu ghi khoa thần kinh là anh ấy sẽ nổi điên. Tôi sợ chưa tìm được bác sĩ tâm thần đã bị anh ấy kéo về rồi. Bác sĩ, xin ông hãy giúp tôi, được không”?
Tạ Thiên Ngưng dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu để cầu xin.
Bác sĩ hơi do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
"Được rồi, tôi sẽ gọi cho đội an ninh tìm mấy người khỏe mạnh đi bắt anh ta lại".
"Cảm ơn bác sĩ".
Ha ha, Phong tiên sinh, tôi xem anh làm được gì đây?
|
Chương 32: Còn có mùi vị Phong Khải Trạch đang làm thủ tục, chợt thấy mấy bảo vệ tiến đến, không nói gì đã xông lên đè anh xuống, làm cho anh thấy rất khó hiểu.
“Các anh làm gì vậy?”
Đám bảo vệ không quan tâm đến lời nói của anh, nhanh chóng áp giải anh đến khoa tâm thần.
"Đi, đưa anh ta đến khoa tâm thần."
Khoa tâm thần?
Nghe mấy từ này, Phong Khải Trạch càng thêm khó hiểu lại bị đám người này áp giải đi, anh nhìn xung quanh phát hiện Tạ Thiên Ngưng đứng cách đó không xa, còn đắc ý vẫy tay với anh.
Không cần suy nghĩ hay hỏi gì nữa, càng không cần chống cự, hóa ra đều do cô gây ra.
So với suy nghĩ của anh thì cô gái này xem ra khó khuất phục hơn, có lẽ phải dùng thủ đoạn mới trị được cô.
Nhưng cô gái này thật sự rất thú vị, tin rằng cuộc sống sau này của anh sẽ không còn buồn tẻ nữa.
Tạ Thiên Ngưng đứng ở trong góc nhẹ nhàng vẫy tay khi thấy Phong Khải Trạch bị áp giải đi, trên mặt cười rất hả hê, nhỏ giọng nói: “Phong tiên sinh, tạm biệt anh, chúc anh gặp nhiều may mắn, bái bai”.
Sau chuyện này, tên điên này sẽ không còn tới quấy rầy cô nữa, giữa anh và cô đến đây là kết thúc.
Chuyện này xem như đã giải quyết xong, cô cũng nên trở về cuộc sống của chính mình rồi.
Tạ Thiên Ngưng hít một hơi thật sâu, sau khi đi ra khỏi cửa bệnh viện, đúng lúc chuông điện thoại trong túi xách vang lên, liền dừng lại móc điện thoại ra xem, trên màn hình hiện ra cuộc gọi đến của bác Ôn, liền ấn nút nghe.
“Bác Ôn, bác tìm cháu có chuyện gì không”?
"Này ——"
“Được ạ, tan việc cháu sẽ đến, dạ, cháu chào bác”.
Nói xong, cô cúp điện thoại, vẻ mặt hơi nặng nề.
Bác Ôn gọi cô đến nhà ăn cơm tối, chắc vì chuyện hủy hôn ước, dù cô không muốn cũng phải đi.
Mấy ngày nay cô luôn trốn tránh chuyện này, mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng huống chi là đối mặt.
Thôi được rồi, cứ đi giải quyết chuyện này cho xong.
Ôn Minh cúp điện thoại, thản nhiên mỉm cười.
Lâm Thục Phân ngồi vào bên cạnh nhìn thấy ông cười, liền hỏi thăm một chút: "Chuyện gì mà vui như vậy?"
"Tôi vừa gọi điện thoại cho Thiên Ngưng bảo con bé đến nhà ăn tối, con bé đã đồng ý rồi".
"Cũng không phải lần đầu tiên Thiên Ngưng tới nhà chúng ta ăn cơm tối, ông cần gì vui vẻ như vậy chứ?"
"Thiên Ngưng cùng Thiếu Hoa đã hủy bỏ hôn ước, chẳng lẽ bà không thấy đau lòng chút nào sao? Tối nay, tôi muốn khuyên nhủ Thiên Ngưng, xem có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này hay không?"
Nghe ông nói như vậy, Lâm Thục Phân không vui chút nào, nghiêm túc nói: "Không phải tôi đã nói với ông rồi sao, chuyện của bọn trẻ, chúng ta nên bớt can thiệp vào sẽ tốt hơn, càng xen vào thì chuyện càng thêm hỏng bét, cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu Thiếu Hoa thật sự không thích Thiên Ngưng, thì ông cũng không nên cứ ép buộc nó nữa".
"Tôi hiểu, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của Thiên Ngưng một chút, nếu như con bé chấp nhận buông tay, vậy tôi không ép Thiếu Hoa nữa".
Chuyện của bọn trẻ, người lớn không nên can thiệp quá nhiều, nhất là chuyện hôn nhân.
"Ôn Minh, chuyện này có nên nói cho Thiếu Hoa biết trước một tiếng hay không ?"
"Không cần, mấy ngày nay nó ít khi ăn cơm ở nhà, ngày ngày cứ quấn quýt bên Tạ Minh San, chắc tối nay sẽ không về đâu, cứ kệ nó đi".
Ôn Minh không hi vọng Ôn Thiếu Hoa trở về, trong lòng rất buồn vì con trai của mình có lỗi với Tạ Thiên Ngưng mà thấy đau lòng.
Lâm Thục Phân biết rõ trong lòng ông đang nghĩ gì, không nói thêm nữa, cho dù ông cố che giấu, nhưng trong giọng nói có thể loáng thoáng nhận ra sự chán ghét với Tạ Minh San.
Cuộc hôn nhân này liên quan đến một đời người, đương nhiên bọn họ có thể hiểu, nhưng đôi khi vẫn không thể lý giải được hành động của thế hệ trẻ.
Hôn nhân ép buộc vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc, đây chính là điều bất đắc dĩ của bọn họ.
|
Chương 33: Không hẹn mà gặp Sau khi tan ca, Tạ Thiên Ngưng bắt xe tới chỗ Ôn gia, Ôn Minh đứng ở ngoài cửa chờ cô, vừa nhìn thấy cô bắt xe đến, hơn nữa khi bước xuống chân đi có chút khó khăn, trong lòng không ngừng đau lòng, đi qua thật nhanh, lo lắng hỏi: "Thiên Ngưng, chân con bị sao vậy, sao chân đi khập khiễng như vậy chứ?"
Lúc trước cô đều tự đi bằng xe điện ngầm tới, nhưng hôm nay lại bắt xe, không lẽ chỉ vì chân bị thương thôi sao?
"Không có gì, chẳng qua do không cẩn thận nên bị ngã, không cần quá lo lắng" Cô cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, cố làm cho bước đi của mình trông thật bình thường.
Mặc dù vậy, cô vẫn còn đi cà nhắc.
"Đứa ngốc này, sao không biết chăm sóc bản thân mình cho tốt chứ? Mau vào đi, lát nữa có thể ăn cơm rồi".
"Dạ".
Sau khi đi vào cổng, Lâm Thục Phân lập tức đi ra nghênh đón Tạ Thiên Ngưng, tay bà nắm lấy tay cô, thân thiện hỏi: "Thiên Ngưng à, cuối cùng cháu đã tới, làm sao lại để mình bị thương vậy chứ?".
"Mấy hôm trước do cháu không cẩn thận nên bị vấp té, nhưng bây giờ đã không sao rồi".
Bác Ôn cùng bác gái Lâm luôn rất nhiệt tình, làm cô rất cảm động, nếu như bọn họ là ba mẹ thì tốt biết mấy.
Chỉ tiếc rằng sau này cô không thể đến đây thường xuyên, thậm chí chắc sẽ không còn trở lại.
Sau khi giải quyết xong hôn ước của cô với Ôn Thiếu Hoa, cô sẽ không bao giờ đến nơi này nữa
Tạ Thiên Ngưng nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Ôn Thiếu Hoa, trong lòng cảm thấy rối rắm, không biết phải sắp xếp như thế nào.
Thiếu Hoa vắng mặt, làm cho cô cảm thấy rất mất mác.
Nhưng hắn không có ở đây, cô cũng không cần phải đối mặt nhiều chuyện.
Lâm Thục Phân biết cô đang tìm gì, liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, cố khuyên cô một phen: "Thiên Ngưng à, bác biết cháu và Thiếu Hoa đã hủy bỏ hôn ước, bác cũng biết cháu thích Thiếu Hoa rất nhiều, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu hai người cứ ép buộc sống bên nhau, nhất định sẽ không có hạnh phúc. Cháu là một cô gái tốt, bác tin rằng sau này cháu sẽ tìm được một người tốt. Bác vẫn sẽ đối xử với cháu như con gái của mình, trước kia thế nào thì bây giờ và tương lai cũng vậy. Bác hy vọng cháu không nên bởi vì Thiếu Hoa hủy bỏ hôn ước, mà không còn cần đến bác gái và bác Ôn nữa".
Lúc này nghe hết một trận giảng đạo, Tạ Thiên Ngưng hít thở sâu vào cố gắng cười vui vẻ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười trả lời: "Bác gái, bác yên tâm đi, dù cháu và Thiếu Hoa không có kết hôn, cháu vẫn không quên hai bác đâu. Mấy hôm nay cháu đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã thông suốt, nếu Thiếu Hoa không thích cháu, mà cháu cứ cố bám lấy anh ấy, sẽ gây ra bi kịch cho cả ba người".
"Thiên Ngưng. Cháu có thể nghĩ như vậy, bác rất an tâm. Cháu đứng là đứa bé hiểu chuyện, Thiếu Hoa thật không có mắt nhìn, mới để mất đi cháu, đó chính là thiệt hại của nó" Ôn Minh cũng nói ra cảm xúc của mình, về chuyện hủy bỏ đính hôn chỉ có thể cố gắng chấp nhận nó.
Kỳ thực ông không muốn hôn ước này bị hủy bỏ.
Tiếc rằng chuyện này, không thể ép buộc được.
"Bác Ôn, bác gái Lâm, hai bác vĩnh viễn là bậc trưởng bối mà cháu yêu quí nhất, cháu sẽ cố gắng đi tìm hạnh phúc của riêng mình, có lẽ đến ngày đám cưới của Thiếu Hoa và Minh San, cháu sẽ dẫn bạn trai mới của mình tham dự lễ cưới đó". Đầu Tạ Thiên Ngưng dựa vào trên bả vai của Lâm Thục Phân, tựa như đứa con gái đang muốn làm nũng.
Khi còn bé, cô luôn đều tìm mẹ để làm nũng, nhưng về sau tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Lâm Thục Phân hiền hòa vỗ vỗ đầu của cô, nuông chiều nói: "Phải chi cháu là con gái của bác, thật sự tốt biết bao".
"Vậy hãy để cháu làm con gái của bác đi".
"Được được được lắm".
Lúc này, bỗng nhiên có người đẩy cửa đi vào.
Mọi người đều đưa mắt nhìn qua, thấy người trở về, vẻ mặt liền xìu xuống.
Ôn Thiếu Hoa mở cửa dẫn theo Tạ Minh San đi vào, phát hiện Tạ Thiên Ngưng ở đây, nhất thời lúng túng dừng lại ở cửa, không biết nên nói gì cho tốt.
Hắn không biết hôm nay Tạ Thiên Ngưng sẽ đến, nên mới dẫn theo Tạ Minh San tới.
|
Chương 34: Hơi đau lòng Tạ Minh San thấy Tạ Thiên Ngưng, lửa giận trong lòng liền bốc lên, nhưng không thể để lộ ra bên ngoài, cô đành phải dằn cơn tức giận xuống.
Rõ ràng đã hủy bỏ hôn ước, sao cô ta còn đến nơi này?
Không lẽ muốn lợi dụng bác Ôn, giúp cô ta xoay chuyển cuộc hôn nhân này sao?
Không được, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Bầu không khí căng thẳng tới cực điểm, Lâm Thục Phân nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, phá lên cười để dẹp tan bầu không khí yên lặng: "Thiếu Hoa, con đã về rồi à. Muốn dẫn người đến, sao không gọi điện thoại về báo trước một tiếng, để mẹ chuẩn bị cho tốt chứ?"
.
“Mẹ, con nghĩ trong nhà chỉ có ba mẹ, nên không có gọi điện về". Ôn Thiếu Hoa nhỏ giọng trả lời, liếc mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng một cái, lập tức di dời ánh mắt.
Trước kia cả hai còn chưa chia tay, khi hắn gặp cô chẳng có một chút cảm giác gì, thỉnh thoảng còn coi cô không khí.
Nhưng bây giờ cả hai đã chia tay, khi hắn gặp lại cô đột nhiên thấy rất khó nói chuyện, giống như không còn mặt mũi nào để nhìn cô.
Có lẽ bởi vì hắn đã nợ tình cảm của cô trong suốt mười năm qua.
Nhưng hắn biết rất rõ, thiếu nợ và tình yêu là hai chuyện khác nhau, hắn không thể nói nhập chung làm một.
Tạ Thiên Ngưng cũng rất khó xử, không biết nói cái gì cho tốt, cũng không muốn với hai người họ, liền mượn cớ rời khỏi: "Bác gái, cháu đến phòng bếp xem thử có cái gì cần giúp đỡ không?".
Không đợi Lâm Thục Phân đồng ý, cô liền đứng dậy mà đi thẳng vào trong nhà bếp.
Ôn Thiếu Hoa ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cô rời đi, nhìn thấy cô cứ giả vờ kiên cường làm cho hắn hơi đau lòng.
Mọi người nhìn Tạ Thiên Ngưng rời đi, khiến Tạ Minh San cảm thấy bản thân mình như vô hình, vì thế đảo ngược lại tình thế, chủ động mở miệng nói chuyện: "Bác Ôn, bác Lâm, hai bác khỏe chứ".
"Khỏe" Ôn Minh lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó cầm tờ báo trên bàn, che hết mặt, giả bộ xem báo, cái gì cũng không nói.
Ông vẫn rất lạnh nhạt, mọi người đều có thể cảm thấy được.
Tạ Minh San khó chịu cúi đầu, trong lòng không nghĩ ra được gì.
Bác Ôn xưa nay đều rất thích Tạ Thiên Ngưng, nhưng người bây giờ Thiếu Hoa muốn kết hôn chính là cô, nên không có cảm tình với cô là phải rồi.
Không sao, chỉ cần cô được gả cho Thiếu Hoa, tất cả đều dễ dàng xử lý.
Lâm Thục Phân thấy thái độ của Ôn Minh như vậy, vô cùng không hài lòng, vì không muốn không khí càng căng thẳng, dịu dàng nói chuyện với Tạ Minh San: "Minh San, mau qua đây ngồi, đừng đứng đó mãi chứ".
"Bác gái, cảm ơn bác".
"Sau này đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ mau vào đây, vào đây".
Những lời này của bà làm cho Tạ Minh San thật phấn khởi, trong lòng thầm mừng.
Dù cho bác Ôn không thích cô, nhưng mà bác gái đã chấp nhận cô, xem như cô ở Ôn gia này đã có một chỗ dựa, sau khi gả vào đây sẽ không gặp nhiều khó khăn.
"Bác trai, bác gái, cháu cũng sẽ đi vào bếp, làm vài món sở trường cho hai bác nếm thử". Tạ Minh San dịu dàng bày tỏ, sau đó đi vào trong bếp.
Từ đầu đến cuối Ôn Minh đều không có lên tiếng, chỉ ngồi ở một chỗ xem báo.
Lâm Thục Phân không vui, liền giật lấy tờ báo, nghiêm túc khuyên bảo: "Chuyện đã như vậy, lẽ nào ông vẫn không tiếp nhận Minh San sao?".
"Tôi có nói không tiếp nhận sao?".
"Ông chưa nói, nhưng thái độ của ông đã biểu lộ hết rồi. Ông làm như vậy chỉ càng làm khó cho Minh San, càng làm con bé đau đớn hơn, ông có biết hay không?".
"Được được được rồi, tôi sẽ cố gắng chú ý đến thái độ của mình một chút".
Ôn Thiếu Hoa đứng ở một bên, thấy hết những chuyện vừa rồi, trong lòng rất rối loạn, sau đó uể oải nói một câu: "Ba, mẹ, con về phòng thay quần áo".
Nói xong, liền nhanh đi lên lầu không để ý tới bất cứ chuyện gì.
Hắn biết rõ sau khi hủy bỏ hôn ước, nhất định ba sẽ rất phản đối, dù trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn rồi, nhưng tại sao hắn vẫn thấy trong lòng rất buồn phiền chứ?
|