Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 40: Nói xằng bậy Tạ Thiên Ngưng chạy ra khỏi cửa Ôn gia mà cõi lòng tan nát, nước mắt ràn rụa, đôi mắt khóc đến sưng đỏ.
Giờ đã hơn bảy giờ tối, đường phố đã lên đèn, trời tối mù mịt nên người đi đường ai cũng vội vàng về nhà ăn bữa tối.
Còn cô chỉ có một mình đi trên con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn dòng người qua lại.
Cô giống như con thuyền nhỏ trôi bồng bềnh trong biển lớn, cô độc lại không biết phương hướng, cô không thể tìm được đường về nhà, lại càng không biết nhà ở nơi nào.
Không thể về nhà chú, càng không thể đến nhà bác Ôn, chỉ còn lại căn nhà trọ cô đang thuê. Nhưng giờ cô cảm thấy nhà trọ sao mà cô đơn lạnh lẽo đến vậy, khiến cô không muốn trở về.
Nếu cô không về thì biết đi đâu?
Tạ Thiên Ngưng vô tình đi đến trạm xe buýt, nhìn đường rồi lại nhìn xe buýt chạy qua, bản thân cô không biết nên bắt chiếc xe buýt nào để đi.
Chung quanh mờ mịt, lại thấy mình rất vô dụng, thật sự rất khổ sở.
Giờ phút này cô chỉ muốn nằm trong lòng ngực của mẹ, mà khóc cho thật to.
Nhưng cô biết, không thể xảy ra chuyện đó.
Cô ngồi xổm xuống, đầu ngục giữa hai chân, chịu không nổi mà khóc rống lên.
"Hu hu ——"
Gió đêm lạnh lẽo thổi, làm cho người cô khẽ run lên.
Dù cho cơn gió kia có lạnh đến mấy, cũng không lạnh bằng lòng cô.
Cô cho rằng trên thế giới này không có ba mẹ thì cũng có nhiều người quan tâm và yêu thương cô, nhưng giờ đây cô mới biết được, đó chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi, thực tế tàn khốc đã đánh tan hết tất cả những ảo tưởng đó.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình cô.
Chuông điện thoại trong túi xách Tạ Thiên Ngưng vang lên, nhưng do cô quá đau lòng nên không muốn nghe.
Chuông vang rất lâu, cứ tắt rồi lại kêu, lặp đi lặp lại, không ngừng quấy nhiễu cô.
Cho đến khi cô không chịu đựng được nữa, đành lấy điện thoại ra xem, cau mày nhìn một dãy số xa lạ hiện trên màn hình, trong lòng hơi nghi ngờ.
Số điện thoại xa lạ này cứ gọi cô mãi, không biết là có chuyện gì nhỉ?
Tạ Thiên Ngưng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mà không bấm nút nghe, cứ đờ mặt ra, cảm thấy rất khó hiểu.
Cô đã rất đau lòng rồi, còn bị ai đó gọi điện quấy nhiễu nữa đây?
Bình thường kiểu điện thoại quấy rầy này cô sẽ không nhận, nhưng lần này cô lại ấn nút nghe, không đợi đối phương mở miệng cô đã quát to đầy tức giận: “Tôi đang muốn chết, đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa, tối nay đi tìm người khác đi”.
Nói xong cô liền cúp điện thoại, tắt cả nguồn.
Chẳng qua tâm trạng cô không tốt nên mới ăn nói bậy bạ.
Nhưng cô lại không ngờ, câu nói xằng bậy kia lại làm cho người khác chết điếng cả người.
Phong Khải Trạch phải mất rất nhiều công sức mới ra khỏi bệnh viện tâm thần, anh trở lại nhà trọ định tìm Tạ Thiên Ngưng tính sổ, nhưng chờ mãi cho đến tối mà không thấy cô đâu, trong lòng hơi lo lắng mới gọi điện hỏi thăm.
Anh vô cùng tức giận vì cô không nhận điện thoại.
Nhưng anh không dừng lại mà tiếp tục gọi.
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối, anh chưa kịp nói chuyện đã nghe cô nói muốn đi tự sát làm anh sợ hết hồn, đang muốn hỏi rõ sự tình thì cô đã cúp máy, lại tắt nguồn luôn làm anh lo muốn chết.
“Cô bé ngốc nghếch này, chẳng lẽ thực sự muốn đi làm chuyện dại dột đó sao?”
Mặc kệ có phải hay không, anh cũng phải mau chóng tìm cho ra cô.
Phong Khải Trạch lấy điện thoại gọi ngay cho Đường Phi, nóng nảy ra lệnh: “Đường Phi, anh hãy nghe rõ và khẩn cấp làm ngay, bất kể dùng biện pháp nào, trong vòng hai tiếng phải tìm ra một cô gái có tên Tạ Thiên Ngưng cho tôi”.
Nói xong anh liền cúp máy, vội vàng chạy đi tìm cô.
|
Chương 41: Nhân vật nóng nhất Đường Phi đang ăn cơm thì nhận được điện thoại, không hiểu Phong Đại thiếu gia muốn làm gì, nhưng vẫn cứ làm theo chỉ thị.
Trong 2 giờ phải đi tìm một người xa lạ, tưởng dễ lắm hay sao.
Không cách nào tốt hơn là dùng truyền thông đưa tin.
Đường Phi gọi điện cho các ông chủ của các đài truyền hình lớn thành phố, để cho họ đưa tên tuổi Tạ Thiên Ngưng lên mục trực tiếp, còn treo tiền thưởng cho người nào tìm được cô, để thông báo cho mọi người bắt đầu đi tìm.
Trong thời gian ngắn ngủi, Tạ Thiên Ngưng trở thành nhân vật nổi bật nhất trên truyền hình.
Tạ Chính Phong cùng Ninh Nghiên đang xem phim truyền hình đặc sắc, bỗng biến thành thông báo tìm người, làm cho bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra, nghe nói đang tìm người tên gọi là ‘ Tạ Thiên Ngưng ’ thì sợ ngây người.
"Chính Phong, trên TV thông báo tìm người, có phải là Tạ Thiên Ngưng mà chúng ta quen biết không?" Ninh Nghiên ngạc nhiên hỏi, không tin vào mắt mình.
Tạ Thiên Ngưng không phải nhân vật lớn, không ai lại lãng phí nhiều tiền của mình, chỉ để thông báo tìm cô trên Đài truyền hình chứ?
Có lẽ là trùng tên trùng họ thôi.
"Không biết, để tôi đi gọi cho Thiên Ngưng xem ". Tạ Chính Phong hơi lo lắng, vì vậy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tạ Thiên Ngưng thì phát hiện cô tắt máy, ông vô cùng sốt ruột.
"Thiên Ngưng tắt máy".
"Ông đừng lo lắng quá, Thiên Ngưng không phải là nhân vật lớn gì, không ai đi tìm con bé như thế này đâu, chắc cùng tên cùng họ thôi, yên tâm đi". Ninh Nghiên xem thường, cầm điều khiển ti vi lên chuyển sang kênh khác.
Nhưng dù bà chuyển đến kênh nào thì kênh đó cũng phát thông báo tìm một người tên Tạ Thiên Ngưng, làm cho bà bực tức liền tắt luôn ti vi.
Tạ Chính Phong giống như đang ngồi trên đống lửa, càng nghĩ càng lo cho Tạ Thiên Ngưng nên quyết định đi ra ngoài tìm cô.
"Ông đi đâu vậy?" Ninh Nghiên nghi ngờ hỏi.
"Tôi vẫn không yên tâm, nên muốn đi tìm Thiên Ngưng". Nói xong, ông nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Ninh Nghiên hơi tức giận nhưng lại không biết nói gì.
Mười năm nay, hơn phân nửa tình cảm của Tạ Chính Phong đều đặt hết trên người Tạ Thiên Ngưng, mới đầu bà còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng dần dần không thể chịu nổi.
Bà và Minh San mới là người thân yêu nhất của ông, vậy mà trong lòng ông lúc nào cũng chỉ có Tạ Thiên Ngưng, làm cho bà thấy rất khó chịu.
Cuối cùng Minh San cũng kết hôn với Thiếu Hoa, làm cho lòng bà thấy được an ủi.
Cả nhà họ Ôn cùng với Tạ Minh San đang chuẩn bị ăn cơm, chợt TV phát thông báo tìm người.
Ba chữ ‘Tạ Thiên Ngưng ’ khiến cho không khí gượng gạo càng trở nên đông cứng.
Ôn Minh nghe thấy thông báo vội vàng chạy nhanh đến trước màn hình TV xem cho rõ, ông chỉ nhìn thấy được ba chữ ‘ Tạ Thiên Ngưng ’ nên không thể xác định được người trong thông báo kia có phải là Tạ Thiên Ngưng ông quen hay không.
"Này, đang tìm Thiên Ngưng sao?"
"Chắc không phải đâu, Thiên Ngưng mới vừa đi, làm sao có người biết mà lên truyền hình tìm con bé chứ, có lẽ trùng họ trùng tên thôi". Lâm Thục Phân không tin đây là thông báo tìm Tạ Thiên Ngưng, trong lòng chỉ lo nghĩ đến Tạ Minh San.
"Minh San, sau này cháu nhớ thường xuyên đến đây nói chuyện với bác nhé, bác ở nhà có một mình nên rất buồn".
"Dạ, sau này cháu nhất định sẽ thường xuyên đến thăm bác, đến lúc đó bác đừng ghét bỏ cháu vì cứ đến làm phiền bác nhé". Tạ Minh San làm nũng, dáng vẻ dịu dàng càng xinh đẹp đến động lòng người.
"Đúng hơn bác sợ cháu chê bác phiền phức đó".
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, không hề để ý đến thông báo tìm người.
Ôn Minh vẫn rất lo lắng, vì vậy gọi điện cho Tạ Thiên Ngưng, phát hiện cô tắt máy, ông quá sốt ruột nên lập tức ra lệnh cho Ôn Thiếu Hoa đi tìm cô: "Thiếu Hoa, giờ con hãy đi tìm Thiên Ngưng cho ba, ba muốn xác định con bé vẫn bình an vô sự mới có thể yên tâm được."
"Ba ——". Ôn Thiếu Hoa không muốn đi.
Nhưng Ôn Minh bắt anh phải làm: "Con đi ngay cho ba".
Không thể làm gì khác hơn đành nghe lệnh làm việc: "Được, con đi."
Cô gái này thật sự rất đáng ghét.
Tạ Minh San lo lắng, vì vậy cũng đi theo ra ngoài: "Bác trai, bác gái, con cũng muốn cùng Thiếu Hoa đi tìm chị họ".
Ngộ nhỡ đây là thủ đoạn mà Tạ Thiên Ngưng dùng để đoạt lại Thiếu Hoa, chẳng phải cô mất trắng hết sao.
|
Chương 42: Tôi hận các người Tạ Thiên Ngưng đi lang thang một mình trên đường, không biết bản thân đã trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trên truyền hình.
Tất cả đả kích cùng kéo đến làm cho cô không thể trụ nổi nữa, đau đớn, trước đây cô nghĩ dù thế nào cô cũng sẽ đè nén lại, phải kiên cường đứng lên, nhưng giờ cô hoàn toàn gục ngã.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Ôn Thiếu Hoa tuyệt tình, bị Tạ Minh San hãm hại, lại còn bị hai bác Ôn với bác gái Lâm đối xử lạnh lùng với cô, trong lòng cô giống như có một ngọn lửa đang không ngừng thôi thúc cô, chỉ có suy nghĩ là muốn chết.
Trong lúc vô tình đi ngang qua một siêu thị nhỏ, chợt nghĩ tới ‘rượu’, vì vậy đi vào chọn vài chai rượu.
Tại quầy tính tiền, lúc Tạ Thiên Ngưng lấy tiền trong ví ra không cẩn thận làm rơi chứng minh thư lên trên quầy.
Nhân viên thu ngân giúp cô nhặt lên, đưa hai tay trả lại: “Cô à, chứng minh thư của cô rơi ra này”.
"Cám ơn!"
Tạ Thiên Ngưng đưa tay cầm lấy, ai ngờ cô thu ngân rụt tay lại, trợn mắt nhìn kĩ tấm thẻ, kích động hỏi: "Cô à, cô tên là Tạ Thiên Ngưng sao?"
"Đúng vậy! Xin hỏi có chuyện gì không?" Tạ Thiên Ngưng trả lời, cảm thấy thái độ cô thu ngân rất kì lạ.
Cô không quen cô nhân viên thu ngân này, tên cô với tính tiền thì có liên quan gì nhau chứ?
"Không, không có gì, chứng minh thư của cô đây". Cô thu ngân cung kính đưa lại chứng minh thư cho cô, trên mặt nở nụ cười sáng chói, giống như nhặt được mấy trăm vạn vậy.
Tạ Thiên Ngưng không nghĩ nhiều, cầm lấy chứng minh thư cất vào ví, tính xong tiền, sau đó cầm túi đồ vừa mua đi ra ngoài.
Cô vừa rời đi, cô thu ngân lập tức gọi điện thoại báo ngay toàn bộ sự việc vừa xảy ra, hi vọng nhận được số tiền thưởng.
Hiện giờ tất cả kênh trên ti vi đều phát thông báo tìm một người tên Tạ Thiên Ngưng, chỉ cần cung cấp tin chính xác là có thể nhận được mấy chục vạn tiền thưởng, đây chính là lộc trời cho!
Tạ Thiên Ngưng không hay biết gì, trong đầu chỉ nghĩ đến nổi khổ của mình, cầm theo túi đựng rượu đi lang thang không có mục đích, một hồi đi đến cây cầu Takahashi, dưới chính là dòng nước.
Thấy phong cảnh không tệ, cô dừng lại trèo qua lan can, ngồi xuống lấy ra một chai rượu, mở nút uống từng hớp to rồi hét lên.
"Á ——"
Nơi đây rất ít người ở, địa thế lại cao, ngồi trên lan can có thể nhìn thấy nhiều nơi khác.
Ánh đèn đô thị sáng trưng, đông dân số nên khắp nơi đều là người, theo lí thuyết thì nơi nào có nhiều người thì nơi đó sẽ không cô độc và tịch mịch, thế nhưng cô lại rất cô độc, rất tẻ nhạt.
"Tạ Thiên Ngưng, cuộc đời của mày đúng là rất thất bại, thất bại".
Mỗi lần lẩm bẩm lại uống thêm một hớp rượu, tửu lượng của cô không tốt nên chỉ uống một ít đã thấy ngà ngà say.
Gió sông lạnh lẽo thổi qua gương mặt đầy nước mắt của cô, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Nước mắt cho mười năm của cô.
"Ôn Thiếu Hoa, Tạ Minh San, hai tên khốn kiếp kia, tôi hận hai người, rất hận hai người". Tạ Thiên Ngưng hướng về phía dòng nước chảy hét to, tức giận ném chai rượu trong tay xuống sông.
Do dùng sức quá đà, thêm cả người đều hơi say nên cả người mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước, rơi xuống nước.
"Á ——"
"Bùm ——"
Bọt nước văng khắp nơi.
|
Chương 43: Trong nước có không khí Trong tít tắt, Tạ Thiên Ngưng rơi xuống dòng nước chảy xiết, Phong Khải Trạch vừa vặn lái xe đến, người chưa kịp bước xuống xe đã thấy cô rơi từ trên cầu xuống, sau đó cả người bị chìm xuống dưới nước sông, bọt nước văng tung tóe, bề ngoài trông giống như muốn tự tử.
"Thiên Ngưng -------"
Lòng dạ rối bời kêu to một tiếng, lập tức xuống xe, chạy tới chỗ cầu mà cô rơi xuống, đứng ở trên cầu nhìn người dưới nước đang ra sức vùng vẫy, không nghĩ nhiều liền leo qua lan can trên thành cầu, nhảy xuống bơi tới bên người cô.
"Cứu mạng a, ừm, cứu mạng -----"
Tạ Thiên Ngưng không biết bơi, lúc bị nước sông che phủ, khiến cho cô còn đang say rượu cũng phải tỉnh táo lại, ý thức cho cô biết mình đang gặp nguy hiểm, đành phải liều mạng trồi lên trên mặt nước, liên tục kêu cứu.
Nhưng mỗi lần kêu cứu mạng, đều uống ngụm lớn nước sông, mũi tai toàn bộ đều bị nước vào, cô bị sặc nên thấy rất khó thở, cơ thể từ từ chìm xuống, cho dù cô đã nhiều lần liều mạng cố nổi lên trên mặt nước, nhưng không ngăn được chính mình đang chìm xuống.
Giờ phút này, cô vô cùng hoảng sợ, đau khổ trong lòng đã bị nước sông rửa sạch, làm cho cô ý thức được mạng sống thực sự rất đáng quý.
Cô không muốn chết như vậy.
"Cứu mạng ------"
Kêu lên một tiếng, liền uống ngụm lớn nước sông, kết quả cũng không còn cơ hội kêu to, cả người đều bị nước sông nhấn chìm xuống, không nổi lên được nữa.
Ở trong nước, không thể thở, chỉ cần cố liều mạng để thở, sẽ uống thêm một lượng lớn nước sông, cả người cô bây giờ rất khó thở, cuối cùng không còn sức vùng vẫy, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời điểm ý thức không rõ, trong đầu lóe lên ý nghĩ thế này: nếu như có thể sống sót, cô nhất định sẽ không đau lòng vì Ôn Thiếu Hoa, bởi vì giờ phút này cô mới hiểu được, người đàn ông này không đáng để cô hi sinh mạng sống của mình chỉ vì anh ta ".
Thì ra cô vẫn chưa hiểu rõ hết tình yêu.
Một khi đã như vậy, cứ vui vẻ buông tay đi.
Tạ Thiên Ngưng bị ngạt thở liền hôn mê, trong mờ hồ có thể cảm nhận được có một cánh tay ôm chặt lấy cô, một đôi môi lạnh buốt hôn lên môi của cô, liên tục truyền không khí cho cô.
Phong Khải Trạch bơi lên rồi lặn xuống dưới nước, ôm chặt lấy cô ở trong nước, hôn cô để cố truyền không khí cho cô.
Đột nhiên có dưỡng khí, làm cho cô có chút tỉnh táo lại, từ từ mở to mắt, xuyên qua dòng nước, mơ hồ nhìn thấy có người đàn ông hôn vào môi cô mình, truyền cho cô luồng không khí để thở.
Người đàn ông này hơi quen, nhưng cũng hơi xa lạ, làm cho cô có chút lưỡng lự.
Anh ta là ai?
Mặc dù cô không biết anh ta là ai, nhưng cô có thể khẳng định anh ta không phải Ôn Thiếu Hoa.
Tạ Thiên Ngưng nửa hôn mê, căn bản không có sức giãy dụa mặc cho người kéo đi.
Sau khi Phong Khải Trạch cho cô không khí, kéo cô nổi lên trên mặt nước, cố bơi về bờ, sau đó đem cô đặt trên mặt đất bằng phẳng, không chút do dự giúp cô hô hấp nhân tạo, hai tay dùng sức đè bụng của cô, ép nước bên trong nôn ra.
Ngoài mặt đang cấp cứu nhưng trong lòng rất căng thẳng: quả táo hung dữ, em mau tỉnh lại cho anh, không được phép của anh em không thể chết, có nghe thấy không?
Một đám người đứng vây quanh nhìn họ, cũng có người tốt bụng bấm 120, không bao lâu xe cấp cứu liền tới.
Bác sĩ từ trên xe chạy nhảy xuống dưới, muốn đem Tạ Thiên Ngưng lên trên xe, nhưng mà giờ phút này Phong Khải Trạch lại rất sợ hãi ngẩn nhìn, ngăn cản nói: "Các người định làm gì?".
"Anh ơi, chúng tôi chỉ muốn đưa cô ấy tới bệnh viện".
Nghe bác sĩ nói như vậy, anh mới lấy lại được tinh thần, không nghĩ nhiều cũng đi theo lên xe cùng nhau tới bệnh viện.
Anh mới vừa tìm được cô, tuyệt đối không để cô biến mất đi như vậy.
|
Chương 44: Nhất thời dao động Đúng lúc Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San cũng ở gần khu vực cầu Takahashi, bọn họ đi tới bên cạnh xe cấp cứu, hai người đều rất bình tĩnh, không có cảm xúc nào đối với xe cấp cứu này.
Lúc này, ở trên cây cầu có một túi xách làm cho Ôn Thiếu Hoa phải chú ý, bước nhanh qua, cầm lên túi xách, thuận tiện lật qua xem, hoảng hốt.
"Minh San, đây không phải túi xách của Thiên Ngưng sao?".
Tạ Minh San đi tới, liếc mắt nhìn liền nhận ra cái túi xách này, không hề phủ nhận: "Đúng vậy, đây là túi xách của chị ấy. Kỳ lạ, sao chị ấy ném túi xách ở đây, vậy người đâu rồi?".
Ôn Thiếu Hoa cầm túi xách nhìn bốn phía, không thấy Tạ Thiên Ngưng chỉ thấy trên cây cầu có mấy chai rượu, hơn nữa còn chưa mở ra.
Đột nhiên trong lòng có chút lo lắng.
Hắn hiểu rất rõ Tạ Thiên Ngưng, không phải người vứt đồ bừa bãi, nếu như không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cô sẽ không ném túi ở chỗ này.
Lúc này, có một người đi ngang qua đường.
Ôn Thiếu Hoa đi lên phía trước, nhã nhặn hỏi: "Chào anh, xin hỏi nơi này vừa xảy ra chuyện gì sao?".
"À có đó, vừa rồi có một cô gái nhảy sông tự tử! Nhưng đã có người đến cứu, vừa mới đưa lên xe cứu thương đi rồi".
"Cô gái kia có hình dáng ra sao, bao nhiêu tuổi vậy?" Ôn Thiếu Hoa vừa nghĩ tới có thể là Tạ Thiên Ngưng nhảy sông tự tử, càng thêm lo lắng, liền muốn hỏi cho rõ.
Chẳng lẽ người ở trên chiếc xe cấp cứu vừa rồi, là Tạ Thiên Ngưng sao?.
"Dáng người ra sao tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng trông cô ấy còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi".
Người qua đường nói xong câu này, không nói nhiều thêm liền tiếp tục đi về phía trước.
Ôn Thiếu Hoa cầm túi xách của Tạ Thiên Ngưng, trong lòng vô cùng thấy áy náy còn tự trách bản thân mình, đột nhiên thấy mình đối xử với cô rất tàn nhẫn.
Một người phụ nữ nỗ lực vì anh dành ra mười năm tình cảm, mà anh nói không cần là không cần, chỉ nghĩ đến chính mình, không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.
Anh đã làm những gì?
"Minh San, bây giờ anh muốn đi bệnh viện xem Thiên Ngưng thế nào rồi".
Nói xong, lập tức rời đi ngay.
Thế nhưng Tạ Minh San không cho anh đi, cương quyết kéo anh lại, cố hết sức khuyên giải: "Thiếu Hoa, nếu giờ anh đi đến bệnh viện tìm chị ấy, thì chị ấy sẽ không từ bỏ hy vọng với anh, không lẽ anh muốn kết hôn với chị ấy sao?".
"Anh -----"
Vừa nói tới "Kết hôn", trong lòng Ôn Thiếu Hoa bắt đầu có chút lưỡng lự, thấy rất mâu thuẫn.
Nghĩ đến chuyện kết hôn với một cô gái quê mùa, trong lòng anh cực kỳ khó chịu. Còn những cố gắng của cô đã làm, khiến cho anh không thể làm ngơ.
Giờ anh nên làm gì?
Tạ Minh San đoán được Ôn Thiếu Hoa đang nghĩ gì, vì không muốn anh bị dao động ý chí của mình, cố dùng từ ngữ dụ dỗ: "Thiếu Hoa, em biết anh lo lắng cho chị ấy, biết rõ trong lòng anh thấy rất hổ thẹn với chị ấy. Nhưng chuyện áy náy với tình cảm không hề liên quan đến nhau, nếu anh muốn dùng hôn nhân đáp lại thì sẽ không có hạnh phúc. Hôm nay chị ấy lấy cái chết ra uy hiếp anh, mục đích chính là muốn anh thay đổi ý định của mình, không lẽ anh muốn chấp nhận điều đó sao?".
Lấy cái chết ra uy hiếp.
Câu này làm Ôn Thiếu Hoa nhất thời dao động, kiềm chế nổi lo lắng trong lòng của mình xuống, cau mày lại không vui.
Anh ghét bị người khác uy hiếp.
"Dù sao chị ấy đã được đưa vào bệnh viện, chắc không có gì đâu, ngày mai chúng ta đến thăm chị ấy, tiện thể đem trả lại túi xách cho chị ấy luôn, có được không?" Tạ Minh San kéo cánh tay Ôn Thiếu Hoa, làm nũng cầu xin, không muốn anh cứ nghĩ nhiều về Tạ Thiên Ngưng.
Cô nghĩ rằng Tạ Thiên Ngưng sẽ từ bỏ hoàn toàn, không ngờ tới còn lợi hại hơn cô dám lấy cái chết ra để uy hiếp, xem ra cô phải sử dụng thêm chút bản lãnh nữa mới được, bằng không hạnh phúc của mình sẽ bị cướp đi mất.
"Được rồi, chúng ta cứ về nhà trước đi." Ôn Thiếu Hoa không muốn nghĩ nhiều đến Tạ Thiên Ngưng, dẫn Tạ Minh San rời đi.
Anh sẽ không để cho cô gái kia lấy cái chết ra uy hiếp anh.
|