Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
|
|
Chương 55: Lễ khai mạc! Mặc Tiểu Tịch vội vàng mở quyển album ra, tập trung nhìn vào nét mặt của Tập Vân Noãn, một quyển cẩn thận giấu ở trong ngăn kéo, một quyển chứa đầy hình của đàn ông.
Nhìn kỹ, ánh mắt Tập Vân Noãn nhìn Tập Bác Niên là ánh mắt đắm đuối đưa tình, nụ cười ngọt ngào vui sướng, dựa vào người Tập Bác Niên, giống như đắm chìm trong biển hạnh phúc.
Xem ra, Tập Vân Noãn thầm yêu anh trai của mình, nếu vậy, theo như lời trong di thư, người đàn ông cô yêu, không nhất định là Nguỵ Thu Hàn, đương nhiên, bây giờ vẫn chưa phải là lúc kết luận.
Nếu có thể tìm được máy ghi âm thì tốt, rốt cuộc là Ninh Ngữ Yên hay Thích Tân Nhã lấy đi, chuyện của Tập Vân Noãn, chẳng lẽ có liên quan đến bọn họ sao?
Mấy ngày sau, Tập Bác Niên dẫn Ninh Ngữ Yên và Mặc Tiểu Tịch đi tham dự lễ khai mạc.
Nếu anh không đi, ngược lại giống như anh đang sợ "Tên mặt trắng" kia, cho nên, anh thoải mái trái ôm phải ấp, trang phục lộng lẩy đi tham dự.
Mặc Tiểu Tịch cố ý chọn váy rộng thùng thình để che giấu chiếc bụng đã to.
Ninh Ngữ Yên thì ngược lại với cô, giống như muốn khoe ra, mặc quần áo bó sát, sợ người khác không nhìn ra cô ta đang mang thai.
Trong hội trường khai mạc có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, phóng viên vô cùng bận rộn, may mà hôm nay có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nên cũng không có tập trung vào bọn họ.
Đội chó săn nhìn ra được Ninh Ngữ Yên đang mang thai, mà Mặc Tiểu Tịch vẫn đặt túi xách ở trên đầu gối, nên nhìn không rõ lắm.
Tuyên truyền hơn hai giờ, sau khi Thiên Dã trò truyện cùng các diễn viên khác và người chủ trì xong, còn có ca sĩ lên đài biểu diễn.
Mặc Tiểu Tịch từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào Thiên Dã ở trên đài, tất cả mọi người cũng đang nhìn anh, anh cũng dùng dáng vẻ lịch sự và nhẹ nhàng đáp lại những người xem dưới đài, chỉ có thể nói anh là một người vô cùng chuyên nghiệp, bởi vì cô nhìn ra, anh như vậy, không hề chân thật.
"Tiểu Tịch..."
Nguỵ Thu Hàn! A, là thế giới quá nhỏ, hay oan gia quá nhiều, trong lòng của Mặc Tiểu Tịch liên tục oán trách.
"Tiểu Tịch, sao em lại đến đây? Đến một mình sao? Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?" Nguỵ Thu Hàn bước lên một bước, đè nén tâm trạng kích động.
Mặc Tiểu Tịch vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, về chuyện của Tập Vân Noãn, cô còn phải hỏi anh ta một chút vấn đề: "Được rồi!"
Bọn họ tìm đến một hàng đồ ngọt, lấy một chút nước uống và đồ ăn nhẹ.
"Tiểu Tịch, mấy ngày nay, anh không ngừng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, nghĩ tới anh đã đối xử khốn nạn với em như thế nào, anh không có tư cách chỉ trích em thay lòng đổi dạ, lạnh lùng với anh, nếu anh không phản bội em, hôm nay chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc." Nguỵ Thu Hàn kéo lấy tay cô: "Tiểu Tịch, anh vẫn yêu em như ngày xưa."
"Không phải anh cũng yêu Tập Vân Noãn sao?" Mặc Tiểu Tịch nhìn chằm chằm vào anh ta, cười khẽ nói.
Nguỵ Thu Hàn vô cùng ngạc nhiên: "Tiểu Tịch, sao em biết được? Là Tập Bác Niên nói với em sao?" Anh ta còn tưởng, cô sẽ không biết.
"Đúng vậy, anh ta đã nói cho tôi biết tất cả, rốt cuộc giữa anh và Tập Vân Noãn đã phát triển như thế nào?"
|
Chương 56: Người đàn ông ghê tởm “Anh và cô ấy quen biết nhau ở buổi Party năm ngoái, bởi vì nói chuyện hợp nên từng có qua lại một thời gian, nhưng anh và cô ấy chỉ chơi đùa mà thôi, huống hồ anh cảm thấy cô ấy cũng không thích anh bao nhiêu, ngày đó xảy ra một trận cãi vả, anh thuận miệng nói chia tay, cô ấy đã đứng dậy và bỏ đi, ai ngờ sau đó cô ấy lại nhảy lầu, Tập Bác Niên một mực khẳng định là anh, anh có trăm miệng cũng không giải thích được.” Ngụy Thu Hàn không dám nhìn cô, anh ta biết vào lúc này nên thẳng thắn là tốt nhất, lúc đó anh ta thật sự là bị quỷ ám.
Mặc Tiểu Tịch hỏi tiếp: “Vậy anh có biết tại sao cô ấy lại phát cáu hay không?”
“Sao anh biết được, tính tình của cô ấy trước giờ vẫn rất nhã nhặn, em không ở bên cạnh anh, anh chỉ muốn tìm một người để giải buồn mà thôi, không có chút tình cảm nào, mà cô ấy cũng bởi vì cô đơn nên mới qua lại, điều này anh có thể cảm nhận được.”
“Đàn ông luôn tự tìm lý do cho mình sau khi không kiềm chế được dục vọng nguyên thủy, Ngụy Thu Hàn, bây giờ tôi rất may mắn, ít nhất không cần ở cùng một chỗ với người đàn ông ghê tởm như anh.” Mặc Tiểu Tịch cười lạnh đứng dậy, bây giờ cô muốn đến cảm ơn Tập Bác Niên, so ra, cô càng không thể chấp nhận một người đàn ông đang qua lại với cô mà còn đi ăn vụng.
Mặt của Ngụy Thu Hàn lạnh xuống: “Ghê tởm? Em nói tôi ghê tởm? Mặc Tiểu Tịch, bây giờ em không còn yêu tôi, cho nên muốn dứt khoát thoát khỏi tôi phải không? Em đừng quên, về mặt pháp luật, em vẫn là vợ của tôi, em mang thai con của người khác, có mặt mũi gì đứng ở trước mặt tôi nói tôi ghê tởm.”
Mặc Tiểu Tịch không nói một lời, thật sự không có gì để nói: “Tạm biệt!” cô bình tĩnh nói tạm biệt.
Giờ khắc này, trong lòng cô ngược lại vô cùng thoải mái, cô sẽ không dao động bởi người đàn ông này, cho dù oán hận, cũng sẽ không còn.
Ngụy Thu Hàn sững sờ nhìn cô rời đi, anh ta thà rằng để cô phát cáu với mình, còn tốt hơn là dáng vẻ rời đi tiêu sái này, anh ta nhắm mắt lại, lòng đau như cắt, đã không còn sức cứu vãn.
Trở lại hội trường, lễ khai mạc đã chuẩn bị kết thúc, Tập Bác Niên dùng ánh mắt xoi mói nhìn cô: “đi đâu lâu vậy?”
“Tôi đói bụng, đến tiệm bánh ngọt ăn một chút đồ, nhưng, khó ăn quá.” Nhìn thẳng về phía trước, Mặc Tiểu Tịch lạnh nhạt trả lời, trong mắt phát ra ý cười như có như không.
Tập Bác Niên tập trung suy nghĩ, không tiếp tục hỏi nữa.
Sau buổi lễ khai mạc, Thiên Dã đi qua chào hỏi bọn họ, mục đích của anh là muốn tìm cơ hội ở riêng với Mặc Tiểu Tịch.
Tập Bác Niên vui vẻ đồng ý, nụ cười trên mặt đầy ý vị sâu xa, ghé vào tai Ninh Ngữ Yên nói vài câu, sau đó Ninh Ngữ Yên mượn cớ rời đi.
Bọn họ đã nói cái gì? Người phụ nữ hiếu thắng như Ninh Ngữ Yên, đột nhiên lại đồng ý rời đi trước! Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch cảm thấy có chút ngạc nhiên và lo lắng.
Cả buổi tối, Mặc Tiểu Tịch đều cầm túi xách che trước bụng.
Thiên Dã muốn tìm thời cơ nhưng khổ nỗi Tập Bác Niên luôn nhốt Mặc Tiểu Tịch bên người, không quan tâm người khác dùng ánh mắt gì nhìn cô, giễu cợt cô, còn thỉnh thoảng làm ra những hành động thân mật, cho đến khi làm cô hoàn toàn trở thành trò cười cho cả hội trường.
trên khuôn mặt tuấn tú của Thiên Dã từ từ hiện lên vẻ tức giận, kích động nắm chặt quả đấm, muốn kéo cô cách xa người đàn ông bên cạnh, trên thế giới này, sao lại có người đàn ông hoành hành ngang ngược như vậy, không để ý đến vị hôn thê của mình.
Mặc Tiểu Tịch nhìn về phía Thiên Dã, biết anh đang tức giận, âm thầm lắc đầu với anh, Tập Bác Niên cố ý làm như vậy, anh muốn ép Thiên Dã nhịn không được ra tay giải vây cho cô, đến lúc đó, những phóng viên kia sẽ cắn chặt Thiên Dã không rời.
cô cũng dần hiểu rõ, tại sao Ninh Ngữ Yên lại đồng ý rời đi trước, nếu cô ta ở đây, Tập Bác Niên hành động như vậy, làm cho cô khó chịu thì Ninh Ngữ Yên cũng không đẹp mặt hơn cô bao nhiêu, dù sao người bên ngoài cũng không biết nội tình bên trong.
“Sốt ruột sao? Muốn tôi dẫn em qua đó chào hỏi cậu ta một chút không?” Tập Bác Niên quỷ dị kề sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói.
|
Chương 57: Chữa lợn lành thành lợn què Mặc Tiểu Tịch nghiêng đầu, dựa quá gần, môi vô ý chạm nhẹ vào môi anh.
cô vội vàng né ra, mặt đỏ lên, tức giận dùng mu bàn tay lau miệng, tim đập giống như trống trận.
Đột nhiên cảm thấy mềm mại, ngọt ngào giống như mật đường làm cho người ta lưu luyến, Tập Bác Niên muốn cô dừng lại lâu một chút, đáng tiếc cô đã vội vàng xoay đầu, trên mặt hiện đầy vẻ chán ghét, còn dùng tay lau miệng.
Hôn môi với anh làm cô khó chịu vậy sao, dám ghét bỏ anh?
“Nếu có thể, tôi muốn trở về, bụng có chút không thoải mái, chỗ này ngột ngạt quá.” Mặc Tiểu Tịch cúi đầu, đè thấp giọng nói, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn chạm nhẹ, tại sao tim vẫn điên cuồng đập thình thịch.
“Cho dù ra về, cũng phải nói lời tạm biệt với nhân vật chính một chút chứ.” cô càng không muốn Thiên Dã nhìn thấy bộ dạng thân mật của bọn họ, anh lại càng muốn qua đó.
Tập Bác Niên ôm chặt lấy Mặc Tiểu Tịch, nở nụ cười kiêu ngạo, đi về phía Thiên Dã.
Thiên Dã nhìn thấy bọn họ đi qua, điều chỉnh lại sắc mặt, trở nên vô cùng khách sáo và lịch sự, cho dù trong lòng anh hận không thể đánh Tập Bác Niên một quyền.
“Tập tiên sinh, chơi vui vẻ chứ!” Thiên Dã nâng ly rượu trong tay lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt lướt qua mặt của Mặc Tiểu Tịch, trong lòng tràn đầy đau khổ.
“Cũng không tệ lắm, phim làm rất tốt, không hổ là ngôi sao thần tượng nổi tiếng, thân ái, em cũng nghĩ vậy phải không?” Tập Bác Niên vô cùng thân thiết kêu lên, nắm lấy cằm của Mặc Tiểu Tịch và hỏi.
Mặc Tiểu Tịch gượng cười gật đầu: “Đương nhiên rồi! Thời gian không còn sớm, chúng ta nên về thôi!”
cô không thể ở lại nữa, cô không thể đoán được nếu ở lại thêm một giây, sẽ có chuyện gì xảy ra, xung quanh có hơn mấy chục cặp mắt đang nhìn, cô không thể nói sai một chữ.
“Thời gian vẫn còn sớm, đã tới đây, chuyện chưa hoàn thành, sao có thể thất vọng ra về, có phải không, bảo bối?” Tập Bác Niên cười nham hiểm, dùng tay vỗ nhẹ lên sống lưng của cô.
Mỗi một cái đều giống như gõ vào trong lòng của Mặc Tiểu Tịch, ngay cả xương cốt cũng lạnh run, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chịu đi!
Mặc Tiểu Tịch cau mày, nghĩ cách, đột nhiên, nảy ra một diệu kế.
cô dùng hai tay ôm ngực, làm bộ khó thở: “Niên, tôi khó chịu quá, tôi không thở được, tôi muốn ra ngoài.” cô thở hổn hển, bộ dạng giống như muốn ngất xỉu.
Tập Bác Niên biết cô đang diễn trò, muốn dùng chiêu này buộc anh rời đi, cho nên anh cố ý không đỡ cô, xem trình độ diễn xuất của cô đến cỡ nào, cuối cùng có ngất thật hay không.
Nhưng Thiên Dã không biết, nghĩ cô là phụ nữ mang thai, có lẽ bị thiếu dưỡng khí: “Mặc Tiểu Tịch, em không sao chứ, khó chịu ở đâu?” Anh vô cùng lo lắng nhìn cô.
Đồ ngốc! Anh đừng nhúng tay vào, Mặc Tiểu Tịch hét lớn ở trong lòng, nếu đã như vậy, cô không thể không giả bộ đến cùng, thôi thì thử một lần, cô không tin Tập Bác Niên thấy cô ngất, vẫn còn muốn ở lại.
Nhắm hai mắt lại, cô yếu ớt ngã xuống, tay theo bản năng bảo vệ bụng.
“Tiểu Tịch...”
“Mặc Tiểu Tịch...”
cô ngất thật!
Tập Bác Niên sững sốt, không tự chủ được đưa tay tiếp lấy cô, Thiên Dã cũng sợ hãi đưa tay ra tiếp lấy.
Bốn cánh tay đồng thời ôm lấy cô, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn đối phương, một đôi mắt sâu thẳm, u tối, một đôi mắt trong veo, thông suốt, lúc này, không ai chịu rút tay về trước.
“Thiên Dã tiên sinh, người phụ nữ của tôi, tôi tự mình lo được rồi.” Tập Bác Niên sâu xa mở miệng, tràn đầy mùi thuốc súng.
“Tôi là chủ nhân, tôi cũng có trách nhiệm, để tôi giúp một tay, tôi thấy Tập tiên sinh cũng uống không ít rượu.” Thiên Dã âm thầm siết chặt tay, mang theo một chút cố chấp.
Mặc Tiểu Tịch làm bộ ngất xỉu, cho rằng đây là biện phát tốt, nhưng bây giờ lại chữa lợn lành thành lợn què, biến cục diện trở nên bế tắc.
|
Chương 58: Cởi quần áo ra! Cô đứng lên nói cô không sao cũng không được, tiếp tục nằm cũng không xong.
Tuy khách mời xung quanh không có bao vây để xem náo nhiệt, nhưng ánh mắt luôn chú ý đến nhất cử nhất động của bọn họ, sợ bỏ lỡ những cảnh tượng đặc sắc, lúc này, cuối cùng cũng làm cho bọn họ toại nguyện.
Không ít người cầm điện thoại di động lên chụp lén.
Sắc mặt của người đại diện tên Tô Lộ Di của Thiên Dã đã vô cùng khó coi, căn dặn bảo an không được để phóng viên đi vào, bên cạnh đó cũng nói lời xin lỗi với các khách mời, hy vọng bọn họ xoá đi hình đã chụp, gần đây Thiên Dã thật sự làm cho cô rất lo lắng, từ sau lần cứu Mặc Tiểu Tịch ở Dubai, thì rất nhiều chuyện đã liên tục xảy ra, lần này cũng không bàn bạc với cô đã tự mình đến nhà họ Tập mời, bây giờ lại làm ra chuyện thế này, không phải anh muốn phá huỷ tên tuổi của mình chứ, ai dính dáng đến Mặc Tiểu Tịch kia, đều sẽ bị lây nhiễm danh tiếng xấu.
"Thiên Dã, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn, cậu thật sự muốn đấu với tôi sao?" Tập Bác Niên nhướng mày, cười lạnh nói.
"Tập Bác Niên, tôi sẽ không để anh chà đạp tiểu Tịch, tôi muốn bảo vệ cô ấy." Thiên Dã hạ thấp giọng, không chút yếu thế đáp trả, nói vô cùng nghiêm túc, bộ dạng thành kính giống như một tín đồ đang tuyên thệ, trong mắt lộ ra sự kiên trì.
Bọn họ đã phá huỷ lớp nguỵ trang cuối cùng.
Lời nói của Thiên Dã làm cho lòng của Mặc Tiểu Tịch cảm thấy vô cùng ấm áp, giống như được ánh mặt trời bao phủ, cô nhìn vào mặt anh, cảm động không thôi, mặc dù nói, anh đấu không lại Tập Bác Niên, không cứu được cô, nhưng trên thế giới này, còn có một người thật sự quan tâm đến cô, muốn bảo vệ cô, một chút tình cảm chân thành như vậy là đủ rồi.
Liếc thấy nụ cười trên mặt của Mặc Tiểu Tịch, lồng ngực của Tập Bác Niên căng ra, có một đôi tay vô hình đang đè ép trái tim anh, làm cho anh cảm thấy vô cùng đau đớn, sự tương tác giữa bọn họ giống như không liên quan đến anh, biến anh trở thành người ngoài cuộc.
"Nếu cậu có bản lĩnh nói những lời này, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh cậu đến thử, nhưng cậu nhóc, cậu vẫn còn non lắm." Tập Bác Niên cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mặc Tiểu Tịch, cắn lấy đầu lưỡi của cô.
"Ư..." Mặc Tiểu Tịch bị đau nên vặn vẹo cơ thể, tên điên này.
Tập Bác Niên thừa cơ ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Thân ái, bây giờ còn ngất nữa không, muốn tôi hôn em thêm một cái không hả?"
Trong miệng của Mặc Tiểu Tịch đầy mùi máu tươi, cô vốn không biết nên kết thúc cục diện bế tắc này như thế nào, quan trọng hơn là liên luỵ Thiên Dã xúi quẩy theo.
Cô lại làm bộ như mới khôi phục thần trí: "Hình như không còn chóng mặt nữa, các người thả tôi xuống, tôi tự đi được."
Thiên Dã nghe vậy, nghi hoặc nhìn cô, chợt hiểu ra cô đang giả bộ.
Đứng phía sau cô, Tập Bác Niên dùng ánh mắt chiến thắng ôm Mặc Tiểu Tịch rời đi, mà Thiên Dã thì bị người đại diện giữ chặt, lấy lý do công việc, tạm thời dẫn ra khỏi hiện trường.
Trên đường, Tập Bác Niên để bộ mặt lạnh như băng, xem ô tô giống như máy bay, chạy cực nhanh trên đường cái trống trải.
Mặc Tiểu Tịch phát hiện đây không phải là đường trở về nhà họ Tập, thần kinh lập tức căng thẳng: "Tập Bác Niên, anh lại muốn làm gì?"
"Em có quyền hỏi sao?" Tập Bác Niên ném cho cô một cái nhìn lạnh lẽo, thờ ơ nói.
"Đương nhiên có, miệng là trên mặt tôi, tôi muốn hỏi thì hỏi." Mặc Tiểu Tịch tức giận nói, cô ghét anh luôn dùng giọng điệu ra lệnh này để nói chuyện.
"Két..." Tiếng phanh xe vang lên, xe dừng lại ở ven đường.
Tập Bác Niên khóa cửa xe, mở đèn trong xe lên, đóng cửa sổ, quay đầu lại: "Cởi quần áo ra."
"Anh..., bệnh thần kinh." Mặc Tiểu Tịch vô cùng tức giận, lúc này đang ở trong xe, không phải đầu óc anh không bình thường chứ.
"Thì ra là em muốn tôi cởi cho em." Tập Bác Niên cười xấu xa, vuốt ve đùi cô rồi thẳng đến chỗ tư mật của cô.
|
Chương 59: Sẽ có tình yêu sao! Mặc Tiểu Tịch bị dọa sợ hãi: “Tập Bác Niên, anh quên tôi mang thai sao? Phụ nữ mang thai không thể sinh hoạt tình dục, không phải anh hy vọng đứa bé bình an vô sự sao, vậy tốt nhất lúc này anh không nên làm càn.”
Tập Bác Niên cười mỉa: “Em tưởng tôi không biết sao? Từ 3 đến 6 tháng là có thể làm, hôm nay, tôi nhất định phải muốn em.”
Anh dùng tốc độ sét đánh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hấp thụ hương vị ngọt ngào quen thuộc, dục vọng trào lên trong nháy mắt, cảm giác này làm cho anh cảm thấy vô cùng kích thích.
“Ư…” Mặc Tiểu Tịch nghiêng đầu, muốn tránh khỏi sự chiếm đoạt của anh.
Đầu lưỡi của anh quấn chặt lấy cô, giống như định lại cùng một chỗ, không cách nào tách ra, mùi thuốc lá thoang thoảng xông thẳng lên não cô, nội tâm của cô ra sức chống cự, nhưng lý trí lại tiêu tán đi từng chút, sa vào khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Hai tay vòng qua cô anh, mười ngón tay cắm vào trong mái tóc đen của anh, cảm giác mềm mại xẹt qua tay, cô xụi lơ dưới cơ thể anh, nhắm mắt lại, trong sự va chạm của anh, dường như có thể tiến lên thiên đường.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, anh tựa vào vai cô, thở hổn hển, bọn họ không nói chuyện, cũng không ôm nhau.
“Nặng chết đi được…” Mặc Tiểu Tịch lạnh mặt, đẩy anh ra.
Hơi thở của Tập Bác Niên đều đặn trở lại, ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ dưới thân: “Tiểu Tịch, vừa rồi nhiệt tình chủ động như vậy, bây giờ cần gì phải trương ra bộ mặt giống như tôi cưỡng bức em, thành thật một chút không được sao?” Ánh mắt của anh mang theo một chút mong đợi.
Mặc Tiểu Tịch nhìn vào mắt anh, đột nhiên không kìm được mà cười lên: “Ha ha…”
“Em cười cái gì?” Tập Bác Niên bị nụ cười của cô làm cho nổi cáu.
Mặc Tiểu Tịch ngừng cười và nói: “Tôi cười đầu óc của anh không được bình thường, anh đang hỏi đối tượng anh muốn trả thù có yêu anh không, anh cảm thấy giữa chúng ta có tình yêu sao? Căm hận còn không hết, mà cho dù là có, tôi cũng không cần.”
Tập Bác Niên nhìn chằm chằm vào cô một lúc, lật người ngồi lên ghế tay lái, im lặng mặc quần áo!
cô nói không sai, cho dù có, cũng sẽ không thể, giữa bọn họ, sẽ không có tình yêu!
Mặc Tiểu Tịch nhìn theo bóng lưng của anh, trong mũi đau xót: “Tập Bác Niên, tôi hỏi anh một vấn đề được không, nếu tôi không phải là đối tượng trả thù của anh, anh sẽ yêu tôi chứ? sẽ chứ?”
“Vấn đề này, hình như trả lời cũng không có ý nghĩa?” Tập Bác Niên cau mày, thản nhiên trả lời.
Mặc Tiểu Tịch cười khổ, lẩm bẩm nói: “Cũng đúng, không có ý nghĩa gì cả.”
một chất lỏng ấm áp im lặng chảy qua huyệt thái dương của cô, hòa vào trong tóc, trở nên vô cùng lạnh lẽo, nước mắt xuất hiện rồi tan biến, ấm áp lạnh lẽo, kể từ bây giờ cho đến tương lai.
Ngày hôm sau.
Ninh Ngữ Yên xông vào phòng của Mặc Tiểu Tịch, không nói lời nào, bước lên ra một bạt tai, đánh thức Mặc Tiểu Tịch từ trong mộng tỉnh lại.
“nói, hôm qua các người lên giường với nhau phải không?” Gần đây Tập Bác Niên càng ngày càng không có hứng thú với cô ta, đêm qua trở về còn mang theo mùi hương của phụ nữ, cô ta đoán chính là đi ngủ với con hồ ly tinh này, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, dù sao vị trí Tập phu nhân cũng đã vững chắc nằm trong tay cô ta, cô ta còn sợ cái gì, nhưng lòng đố kị vẫn đốt cô ta phát điên.
“Đúng! Nếu cô có bản lĩnh, đánh tôi một cái thì đánh Tập Bác Niên một cái đi, bởi vì anh ta là người nhào lên trước.” Mặc Tiểu Tịch xoa mặt, cười lạnh và tiếp tục nói: “Ninh Ngữ Yên, nếu lần sau cô còn ra tay nữa, tôi sẽ nói với anh ta, để vị trí Tập phu nhân của cô cũng khó mà giữ nổi.”
“Ha ha…” Ninh Ngữ Yên cười phách lối: “Chỉ bằng cô?”
“không sai, chỉ bằng tôi, tôi sẽ nói hôm nay cô đánh vào bụng tôi, tôi sẽ nói cô năm lần bảy lượt muốn hại tôi, tôi sẽ nói cô là người hai mặt, trong ngoài khác nhau. Ninh Ngữ Yên, nếu cô lại tìm tôi gây rối, tôi sẽ không để cô sống dễ chịu, không phải cô rất thông minh sao, cẩn thận suy nghĩ đi.” Mặc Tiểu Tịch nói xong, chỉ vào cửa: “Bây giờ, cút ra ngoài cho tôi.”
|