Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
|
|
CHƯƠNG 193 : KỈ NIỆM NGÀY CƯỚI ( 3 )
Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính đến tận giữa trưa mới ra khỏi phòng, cả khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra. Tô Mộc Vũ trừng mắt nhìn Phong Kính, Phong Kính nhẹ nhàng nhếch hai hàng chân mày, cô hận không thể một đấm đánh bay hắn.
Bà chủ khu biệt thự mang thức ăn lên, trêu “Hai người là vợ chồng mới cưới à? Thật là ngọt ngào quá đó!”. Bà mở khách sạn ở đây nhiều năm, thông thường chỉ có vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật mới ngọt ngào như vậy.
Mặt Tô Mộc Vũ đỏ lên, nói “Không phải, bọn em kết hôn đã bốn năm rồi”
“Kết hôn bốn năm mà tình cảm còn tốt như vậy quả thực không thấy nhiều” Bà chủ cúi người, nháy mắt, dùng tiếng Anh nói: “Chồng cô thật là người đàn ông tốt”
Tô Mộc Vũ mím môi, nở nụ cười: “Cám ơn”
Bà chủ bật ra tiếng cười sang sảng “Ngày mai chính là ngày tổ chức nghi thức tế lễ, hoan nghênh các vị cùng ănmừng với chúng tôi!”
Bên trong phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Buổi chiều, Tô Mộc Vũ đứng trên boong thuyền nhìn ngắm một màu xanh lục bảo của nước biển trước mắt, từng tốp chim hải âu tung bay trên đầu vừa mỹ lệ vừa hùng vĩ.
Tô Mộc Vũ như một đứa trẻ tựa người trên lan can nhìn xuống mặt biển, từng đàn cá lướt qua như phía dưới chứa đầy bọt biển. Cô chợt kinh hô một tiếng, vươn tay chỉ những chiếc vây nổi lên khỏi mặt nước: “Phong! Phong! Anh mau đến xem, là cá heo đó!”
Tô Mộc Vũ kích động giữ chặt lấy tay áo Phong Kính, trong mắt tràn đầy hưng phấn quả thật chẳng khác Nhạc Nhạc và Nữu Nữu chút nào. Phong Kính ôm eo cô, nói: “Cẩn thận một chút, coi chừng ngã xuống bây giờ”
Tô Mộc Vũ mãnh liệt gật đầu, ánh mắt long lanh tiếp tục xem cá heo, cho đến một lúc lâu sau mới phản ứng, hiện tại ở trên boong, hai người trong tư thế ôm nhau thân mật, mà chiếc du thuyền này cũng không phải chỉ mình cô và hắn.
Mặt Tô Mộc Vũ đỏ lên, nói: “Anh buông em ra đi, trên thuyền còn nhiều người lắm đó”
Phong Kính vẫn làm lơ, bên cạnh đó còn cúi đầu khẽ cắn lên vành tai cô, hơi thở ấm áp thơm mùi bạc hà phả lên mặt cô “Kệ họ, muốn nhìn thì để họ nhìn đi”
Tô Mộc Vũ vẫn không biết khi nào thì Phong Kính lại trở nên phóng khoáng như thế này?
Nhưng loại cảm giác này… dường như cũng không tệ.
Cô trộm cong khóe miệng, tiếp tục ngắm nhìn đại dương xinh đẹp. Du thuyền vẫn tiến về phía trước, mặc cho gió biển thổi vào người, cảm giác thật thư thái. Bên cạnh có một cặp đôi mới cưới đỏ mặt trao nhau nụ hôn, Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng mỉm cười.
Trưa, du thuyền dần dần giảm tốc độ thưởng lạc giữa đại dương mênh mông. Có vài du khách thậm chí còn lấy cần câu bắt đầu câu cá. Tô Mộc Vũ đề nghị: “Phong, hai là chúng ta…”
Lời chưa nói xong, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay hắn nong nóng lướt đi bên hông mình. Tô Mộc Vũ đỏ mặt, cắn răng nhỏ giọng nói: “Này, chúng ta là đi du lịch, anh đừng… đừng có như vậy…”
Tên vô lại, quả thật vô lại!
Giọng Phong Kính có chút khàn khàn, bàn tay to siết chặt vòng eo Tô Mộc Vũ, thấp giọng cảnh cáo: “Nếu em không muốn xảy ra chuyện gì thì tốt nhất đừng có nhúc nhích”
Tô Mộc Vũ khẩn trương không dám tiếp tục động đậy. Đây cũng không phải chuyện đùa, còn đang ở trên du thuyền đó!
Hơi thở Phong Kính có chút âm trầm, hơi nóng phả vào cổ cô khiến toàn thân cô run rẩy. Đôi mắt mọng nước, hai má đỏ rực, hàm răng trắng khẽ cắn chặt làn môi.
Vốn là hành động vô ý, cô vẫn không biết nó ngược lại càng có một loại mị hoặc khác khiến đôi mắt Phong Kính dần sâu sắc. Hắn nâng người cô lên, sau đó ấn xuống một nụ hôn thật sâu.
“Ưm…” Tô Mộc Vũ chỉ kịp phát ra một tiếng rên khẽ, tất cả còn lại đã bị hắn nuốt vào trong miệng.
Bầu trời trong xanh, mặt biển phản chiếu ánh mặt trời màu hổ phách xinh đẹp, gió biển lùa thổi, hải âu tung cánh, thỉnh thoảng vang vọng âm thanh vui đùa của những chú cá heo.
Dưới bầu trời, hai người ôm nhau, hôn nhau ngọt ngào hơn cả hương vị của rượu nho thấm vào ruột gan.
Quên hết, tất cả đều quên hết, trong đầu chỉ còn đối phương, hai người gắn bó lẫn nhau, đầu lưỡi triền miên nhảy múa, trái tim thình thịch đập loạn, từng tế bào đều bị kích thích.
Cô nghĩ rằng nếu như lúc này trên người mình mọc ra một đôi cánh, cô nhất định có thể bay lên không trung.
Một nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, lúc Tô Mộc Vũ bình tĩnh lại, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, từng ngụm từng ngụm thở phì phò như thiếu chút nữa thôi đã bị ngạt thở chết mất.
Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Phong Kính, nhìn thấy không ít các cặp nam nữ đứng xung quanh chúc phúc cho hai người trong tiếng vỗ tay “Oa a!”
Tô Mộc Vũ xấu hổ đến hai má đỏ bừng nhưng đáy lòng lại tràn đầy hạnh phúc. Cô bạo gan kiễng mũi chân khẽ hôn lên môi Phong Kính, lớn tiếng nói: “Ông xã, em yêu anh!”
Yêu đi, yêu đi, nếu đã yêu thì ngại gì nói ra lời yêu? Đã yêu thì cứ lớn tiếng nói ra thôi!
Phong Kính không nghĩ tới cô sẽ nói ra một câu như vậy, ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, vòng tay to lớn giữ chặt eo cô, xoay tròn ôm lấy cả người, hôn cô thật sâu. Sau đó, hắn khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Đương nhiên phải vậy rồi!”
Tô Mộc Vũ thiếu chút nữa hộc máu.
Hôm nay, cho dù hai người đi đến đâu cũng đều có người chúc mừng “Chúc anh chị hạnh phúc!”
Đi hết một con đường, đó lại là một con đường hạnh phúc, giống như lời chúc có thể chiếm được toàn bộ thế giới này.
Tô Mộc Vũ cảm thấy, thì ra điều hạnh phúc nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Mà trên một chiếc du thuyền phía sau bọn họ, bốn tên gián điệp vác ống nhòm, theo dõi.
“Báo cáo Bí Đao, có người ‘tập kích’ mẹ con, xin hỗ trợ vũ khí tấn công”
Cà Chua nghiêng đầu nhỏ, nói: “Nhưng đó là ba ba mà”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Su Hào tràn đầy nghiêm túc, đáp: “Dám tranh ma ma với anh, giết, không, tha!!!”
Còn chưa nói xong, mội cái cốc từ trên trời giáng xuống vỗ vào cái đầu nhỏ của nó.
Bí Đao tháo chiếc kính đen xuống, cười cười tiến đến bên cạnh Chu Hiểu Đồng, nói: “Bà xã, hay là chúng ta cũng ‘tập kích’ nhau đi”
Cùng bà xã, dưới bầu trời trong xanh, hôn môi nhau, chậc chậc… chảy nước miếng nha!
Chu Hiểu Đồng buông ống nhòm trong tay xuống, nhíu nhẹ mày. Một chiếc nĩa không biết từ đâu xuất hiện trên tay cô, huơ qua huơ lại trên không trung, hỏi lại: “Anh muốn?” bảo cô làm chuyện mất mặt trước bàng dân thiên hạ, không có cửa đâu.
Tiền Phong thức thời lùi về phía sau, nhân lúc Chu Hiểu Đồng đắc ý hất càm lên, hắn nhanh chóng đánh lén đoạt lấy chiếc nĩa trong tay cô, ném xuống đất.
Chu Hiểu Đồng giật mình “Này!”, nhưng cả người lại thất thủ mặc cho hắn hôn.
Tiền Phong giơ hai ngón tay thành hình chữ V sau lưng Chu Hiểu Đồng, cực kỳ đắc ý. Tiền đại thiếu gia đã ra tay thì sao lại thất thủ được?
Nữu Nữu cùng Nhạc Nhạc khinh thường, lắc lắc mông nhỏ đi chỗ khác.
|
CHƯƠNG 194 : KỈ NIỆM NGÀY CƯỚI ( 4 )
Tô Mộc Vũ cảm thấy, hai ngày này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô.
Phong Kính dẫn cô lên du thuyền ngắm cảnh biển, cùng nắm tay tản bộ dọc theo bãi biển, lặn xuống đại dương ngắm san hô, đứng dưới bóng cây nhìn hắn hái dừa, nếm thử vị ngọt của nước dừa do hắn hái, thưởng thức những món ăn độc nhất ở đây, thỉnh thoảng chơi đùa với hai chú cá Hoa Đào, thấy chúng vẫy vẫy hai cái đuôi, đụng nhau, hôn nhau, rồi lại tách ra
Dường như mỗi một phút mỗi một giây đều chứa đầy hạnh phúc.
Ngày hôm sau là buổi tế lễ của người dân đảo Maldives, tất cả mọi người đều náo nức.
Hai ngày nay Tô Mộc Vũ chẳng khác gì một đứa nhỏ, lúc nào cũng vui vẻ.
Chiều tối tham gia một bữa tiệc tế lễ, Tô Mộc Vũ mặc một chiếc bikini bên trong, bên ngoài che đậy bởi một làn váy lụa mỏng manh thoáng ẩn thoáng hiện dáng người tuyệt vời, tóc dài vấn lên, cài thêm mấy bông hoa. Tô Mộc Vũ đêm nay, đặc biệt gợi cảm.
“Là bà chủ giúp em đó, đẹp không?” Hai mắt Tô Mộc Vũ sáng lên, hỏi.
Phong Kính nheo mắt liếc cô từ đầu đến chân, sau đó lắc đầu không hài lòng. Hắn lục tung vali tìm một chiếc váy dài, sau đó gật gật đầu. “Thay đi!”
Tô Mộc Vũ nói”Nhưng mà chúng ta đang ở Maldives…”
Phong Kính nhào qua, để cho Tô Mộc Vũ tự thay, cho đến khi cô mặc xong chiếc váy dài, chỉ còn lộ ra đôi tay trắng trẻo xinh đẹp mới hài lòng gật đầu một cái.
Không biết đàn ông Trung Quốc đều có bản tính tham chiếm hữu rất kinh dị sao? Vợ mình, ai muốn để cho người khác ngắm? Nằm mơ!
Bên trong gian phòng cách vách, Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong cũng trình diễn một đại chiến tương tự.
“Bà xã, không được mặc đồ ít vải như thế!”
“Anh cút ngay! Còn nói nữa, cẩm thận đêm nay bà cô này vác trai về nhà!”
Tiền Phong ô ô kêu thảm: “Bà xã, em không thể như vậy…”
Bữa tiệc tổ chức trên quảng trường Mặt Trời Đỏ, xung quanh được trang trí đầy hoa tươi cùng lửa trại, rất nhiều người vây kín quảng trường, cực kỳ náo nhiệt.
Chu Hiểu Đồng đi vào, nước miếng cũng muốn chảy xuống: “Nhiều người đẹp trai quá!”
Tiền Phong giống như một người đàn ông đáng thương trong gia đình, tay trái nắm Nhạc Nhạc, tay phải ôm Nữu Nữu, kêu gào: “Bà xã, em không thể đối xử với người ta như vậy…”
“Câm miệng! Anh muốn Phong Kính và chị Mộc Vũ phát hiện hả?” Chu Hiểu Đồng nheo mắt lại, vung tay cảnh cáo.
Tiền Phong lập tức ngậm miệng: Bà xã không quan tâm mình, mình thật đáng thương, ô ô ô…
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, hàng trăm người dân bản địa mặc trên mình những bộ trang phục đặc sắc vây quanh lửa trại khiêu vũ, âm nhạc uyển chuyển êm tai, cuốn hút người nghe.
Tô Mộc Vũ mặc một chiếc vài dài, đang kéo tay Phong Kính đi đến bên cạnh đống lửa. Ánh lửa chiếu sáng lên khuôn mặt cô, trên cổ cô đeo một vòng hoa xinh đẹp.
“Phong, chúng ta cũng khiêu vũ đi” Tô Mộc Vũ nôn nóng muốn kéo Phong Kính cùng tham gia.
Phong Kính nhíu nhíu mày, nhìn thấy vẻ hưng phấn lóe ra trong ánh mắt Tô Mộc Vũ, hắn vẫn không nhẫn tâm cự tuyệt. Nhưng trên thực tế, Phong đại thiếu vạn năng, tao nhã, cơ trí, thật ra đối với cái này cái loại điệu nhảy dân tộc phóng khoáng này, thật sự không thể cử động được ta chân, thậm chí còn có chút………..rất khó coi, mấy lần thiếu chút nữa tay chân quấn lại với nhau.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy hắn theo không kịp tiết tấu liền thiếu chút nữa ôm bụng cười ra tiếng. Cả khuôn mặt Phong Kính cũng lạnh đi, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết cô đang đứng một bên nín cười đến chảy cả nước mắt.
Bản nhạc chấm sứt, Phong Kính trầm mặt đi ra.
Tô Mộc Vũ cười đến đau bụng, nắm lấy tay hắn, nói: “Phong, ở đây có rất nhiều người như vậy, em không có cười anh mà…”
Cô nói chưa dứt lời, cả khuôn mặt Phong Kính đều tái mét.
Tô Mộc Vũ dựa vào cánh tay hắn, nói: “Được rồi, em sai rồi, đừng giận em nhé?” Nhưng khi nghĩ đến chân tay loạng choạng, cả người cứng ngắt của hắn vừa rồi, Tô Mộc Vũ lại không nhịn cười được.
Nếu đỉnh đầu thật sự có hơi nước rồi, đầu Phong Kính nhất định là bốc khói đen lên rồi.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Nhìn thấy Phong Kính thở phì phì xoay người bỏ đi, Tô Mộc Vũ vội đuổi theo nhưng xung quanh chật kín người lại khiến hai người tách ra.
Phong Kính vác nguyên một khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng đi đến khu vực bàn ghế dành cho khách nghỉ ngơi. Người khác đều lao vào nhảy múa nên khu vực này không đông người lắm.
Có một nhân viên bưng đến một ly rượu, Phong Kính vừa uống vừa tức giận đến nghiến răng: Mộc Vũ đáng chết, thế mà lại ham chơi không đuổi theo hắn, xem tối nay hắn sẽ trừng phạt cô như thế nào!
Phong Kính đang hầm hầm tức giận ngồi một chỗ, một cô gái mặc bikini rất mỏng, thân dưới chỉ được quấn bằng một chiếc khăn voan trong suốt. Khi cô ta nhìn thấy một người đàn ông dễ nhìn, ánh mắt xẹt qua tia kinh diễm, nghĩ thầm: Nhìn tư thái của người đàn ông này nhất định là một người bất phàm, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay kia cũng phải đến trăm vạn, nếu như có thể leo lên người anh ta thì nhất định sẽ giàu to.
Cô ta nhếch môi, tiến đến trước mặt Phong Kính nói: “Xin chào, anh có bạn gái chưa?”
Phong Kính không thèm để ý đến cô ta.
Cô gái kia nghĩ rằng mình vẫn chưa gây được sự chú ý liền tiếp tục cúi người, cố ý đem bộ ngực lớn của mình cọ lên cánh tay Phong Kính, móng tay sơn đỏ diêm dúa lẳng lơ muốn nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực hắn.
Nhưng cô ta chưa chạm được vào, một thanh âm lạnh lùng đã vang lên “Cút ngay!”
Cô ta kinh ngạc, người đàn ông này làm sao có thể không có cảm giác với mị lực của cô ta chứ? Cô ta nghĩ, chẳng lẽ hắn ta lạt mềm buộc chặt?
Khóe miệng cô ta lại nhếch lên, cánh tay như rắn vòng quanh ngực Phong Kính, ái muội nói: “Chẳng lẽ anh thích chơi trò này? Cho dù là trò gì, em đều có thể…”
Sắc mặt Phong Kính càng ngày càng thâm trầm, dường như muốn bẻ lấy tay cô gái ghê tởm này, nhưng một giây sau hắn lại nhịn xuống. Hắn nhìn thấy Tô Mộc Vũ đang ôm hay tay, đứng đó, ánh mắt nhìn về phía hắn chứa đựng hứng thú.
Trong mắt Phong Kính cũng xuất hiện hứng thú, chẳng những không đẩy cô gái kia ra mà còn tỉnh bơ nhếch nhẹ đuôi chân mày nhìn Tô Mộc Vũ, giống như muốn bắt đầu một trò chơi thusbij.
Cô gái kia cũng nhìn thấy Tô Mộc Vũ, cô ta thấy hắn không có đẩy mình ra liền nghĩ hắn đã nhìn trúng mình liền đắc ý ôm lấy hắn, nói: “Này, anh ấy giờ đã là của tôi, cô… knock-out”
Phụ nữ đắc ý nhất chính là khi đoạt được đàn ông trên tay của một người phụ nữ khác, chuyện như vậy đối với các cô mà nói quả thật rất quang vinh.
Cô ta cứ nghĩ Tô Mộc Vũ sẽ thức thời mà xoay người đi, sau đó cô ta sẽ triển khai mị lực cùng người đàn ông này có một đêm tình ý mãnh liệt. Nhưng cô ta đã sai mười phần.
Không nghĩ tới Tô Mộc Vũ không có rời đi mà ngược lại còn bình tĩnh đi đến. Cô cầm lấy ly rượu trên bàn tát lên mặt cô ta, cười nói:
“Này, anh ấy… là người đàn ông của tôi!”
|
CHƯƠNG 195 : KỈ NIỆM NGÀY CƯỚI ( 5 )
“Này, anh ấy… là người đàn ông của tôi!”
Cô gái kia bị tạt rượu. Cô ta vuốt tóc một cái, sau đó hét lên như phát điên: “Cô làm cái gì đó hả?”
Tô Mộc Vũ mỉm cười nói: “Tôi thấy cô vẫn còn chưa hiểu chuyện nên giúp cô tỉnh táo một chút”
Phong Kính vẫn bình tĩnh ngồi đó, một tay chống cằm, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong mờ.
Cô gái kia tức giận đến nghiến răng. Cô ta sửa sang lại đầu tóc của mình, vẫn bám víu trên người Phong Kính vừa trừng mắt Tô Mộc Vũ vừa nũng nịu nói:
“Một người đàn bà đanh đá như thế, anh có muốn không? Có lẽ em sẽ khiến cho anh rất vừa lòng đó. Đuổi cô ta đi đi, em với anh… sẽ cùng nhau có một đêm thật lãng mạn, anh thấy sao?” Bộ ngực lớn đắc ý cọ cọ lên người Phong Kính.
“Vậy sao?” Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng cười, ánh mắt đảo qua Phong Kính, nói: “Nếu Phong thiếu muốn chơi thì tôi đây cũng không để ý, tôi có thể nán lại xem chút không?”
Phong Kính khẽ quát một tiếng: “Cút ngay!”
Cô gái kia nghĩ Phong Kính bảo Tô Mộc Vũ cút liền bật người đắc ý nói: “Này, anh ấy bảo cô cút đi, có nghe hay không?” Nói xong, cô ta còm dám vòng tay ôm lấy cổ Phong Kính.
Kết quả đương nhiên là có thể tưởng tượng ra. Phong Kính bẻ quặt tay cô gái kia đẩy ra, không chút thương hương tiếc ngọc ném cô ta lăn ra một bên như một mảnh giẻ. Một bàn rượu trút xuống hết lên đầu, lên người cô ta, mái tóc đã ướt hiện tại lại càng ướt nhẹp một cách thảm hại.
“Tôi nói cô cút!” Phong Kính nhíu mày, nói một cách lạnh lùng.
Tô Mộc Vũ che miệng cười, tự nhiên khoác cánh tay Phong Kính, nói: “Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, anh ấy không chỉ là người đàn ông của tôi, mà còn là chồng tôi”
Cô gái kia ngồi dưới đất nhìn bóng lưng Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ rời khỏi, tức giận đến tái mét mặt.
Cách đó không xa, Nhạc Nhạc vẫn đang làm trinh thám nheo đôi mắt nhỏ lại: dám dụ dỗ đàn ông của ma ma, hừ! Xem sự lợi hại của nó đây!
Nhạc Nhạc nắm chặt hai nắm tay nhỏ, lập tức nghĩ ra một quỷ kế liền hồi báo một tiếng cho Bí Đao. Sau khi được sự đồng ý liền nhấc chân chạy tới.
Cô gái kia bị làm cho mất mặt, chật vật đứng lên, vuốt vuốt tóc định xoay người đi.
Thằng nhóc chạy đến che miệng nở nụ cười, vội làm bộ như vô ý tông vào người cô ta. Á một tiếng, sau đó nó nhu thuận ngẩng đầu, trợn to một đôi mắt ngập nước nói: “Chào cô!”
Đôi mắt to kia nháy mắt mưu sát trái tim cô ta, cô ta kinh diễm nói: “Cháu là con cái nhà ai vậy? Thật đáng yêu!”
Nhạc Nhạc kiêu ngạo trong lòng, hừ một tiếng: Hừ! Không cần cô ta phải nói ra, nó vốn biết nó đáng yêu, dù sao cũng không phải con cái nhà cô ta!
Thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại vô cùng nhu thuận khiến cho người ta yêu thích “Cô xinh đẹp ơi, cô có thể ôm con một cái không?”
Yêu cầu của một đứa trẻ đáng yêu như thế, cho dù có là người có tâm địa sắt đá cũng không nhẫn tâm từ chối. Cô gái kia dường như là gật đầu ngay lập tức, sau đó vươn tay ôm lấy Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, bỗng nhiên hét lớn: “Cứu con với… cô này muốn tán tỉnh con nè…”
Ánh mắt mang theo quở trách của người đi đường xung quanh đều tụ lại đây: Cô ta có sở thích “luyến đồng” (1) à? Một đứa trẻ nhỏ như thế cũng không tha.
(1) Luyến đồng: Yêu trẻ con
Cô gái kia xấu hổ: “Không phải…”
Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, nhu thuận ôm lấy cổ cô ta, giòn giã nói: “Con chỉ đùa với cô thôi mà. Cô nè, da của cô thật đẹp nha”
Cô gái kia lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức vui vẻ vuốt mặt mình: “Thật sao?”. Bất kỳ một cô gái nào được khen làn da mình đẹp cũng đều vui sướng, đặc biệt là loại người như cô ta.
Nhạc Nhạc trợn to đôi mắt đen láy xinh đẹp, nói: “Một chút cũng không giống người ba mươi tuổi, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi chín mà thôi”
Gương mặt đang mỉm cười của cô ta nháy mắt cứng đờ, chỉ thiếu miệng sùi bọt mép mà chết thôi.
Nhạc Nhạc vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, nhếch cái cằm nhỏ đắc ý quay trở về.
Nữu Nữu nhìn anh hai của mình một cách sùng bái, khen ngợi: “Anh hai, anh thật là lợi hại!”
Nhạc Nhạc đắc ý xoa mũi “Đương nhiên!”. Có nó ra tay, ai cũng phải thua.
“Đi! Chúng ta tiếp tục theo dấu mục tiêu!”
________________________
Trên đường quay về khách sạn, biểu cảm của Tô Mộc Vũ vẫn rất tự nhiên, thậm chí vẫn luôn mỉm cười, nhìn không ra một chút khác thường. Cho đến trước cửa.
“Này, kiểm tra phản ứng của em rất vui vẻ sao?” Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn Phong Kính, tuy là cười nhưng lại khiến cho người đối diện phải căng thẳng.
Phong Kính ôn nhu vuốt mặt cô, hỏi: “Em giận sao?”. Điệu bộ có chút cẩn thận, hắn biết lúc nãy mình đã hơi quá đáng.
“Em không có tức giận, nhưng em chợt nhớ Kiều Na từng nói: Đàn ông, không thể thật cưng chiều hắn, nếu không hắn sẽ cưỡi lên đầu phụ nữ. Vì thế để trừng phạt, Phong thiếu, đêm nay anh hãy…” Tô Mộc Vũ cười giảo hoạt “… ngủ một mình nhé!”
Tô Mộc Vũ cười vô cùng sáng lạn, cửa nhanh chóng đóng lại ngăn cách Phong Kính bên ngoài.
Phong Kính bị nhốt ngoài cửa, trên hành lang cũng có người khác đi qua đi lại, ai cũng đoán được là vợ chồng son cãi nhau, người chồng bị nhốt ở bên ngoài, thế nên mọi người đều lén cười làm như không để ý mà lướt qua.
Phong Kính chưa từng rơi vào tình huống này này, lập tức xấu hổ đến điên lên.
Mà bên trong cánh cửa, nhìn ra ngoài từ mắt mèo trên cánh cửa, Tô Mộc Vũ mím môi cười. Tên vô lại này, mấy ngày nay dày vò cô như vậy, hôm nay cô quyết tâm nghỉ ngơi một bữa.
Tô Mộc Vũ lêu nghêu hát, cầm quần áo đi vào phòng tắm, tiếng nước rầm rì vang lên.
Ngay lúc cô còn đang đắc ý, bỗng nhiên cửa phòng tắm không biết khi nào thì bị đẩy ra. Tô Mộc Vũ vẫn chưa nhận ra điều đó, bỗng nhiên một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô.
“A!!” Tô Mộc Vũ theo bản năng kinh hô một tiếng. Sau khi cảm nhận ra hơi thở quen thuộc, kinh hoảng mới dần biến mất “Anh vào bằng cách nào?”
Hắn không phải là bị mình nhốt ngoài cửa sao? Làm sao có thể vào đây được?
Giọng của Phong Kính truyền đến từ phía sau, mang theo ý cười: “Bà xã yêu, chẳng lẽ không có ai nói cho em biết rằng anh có thể đến chỗ bà chủ lấy chìa khóa dự phòng sao?”
Tô Mộc Vũ nghe hắn nói như thế, tức giận cùng xấu hổ đua nhau trào lên. Cô cầm cánh tay hắn cắn mạnh một cái.
Chết tiệt, lần nào cũng xem cô như đứa ngốc, hết đùa cái này đến giỡn cái kia. Cắn chết hắn!
Phong Kính không tránh, mặc cho cô cắn. Tô Mộc Vũ chỉ muốn cắn nhẹ một cái, không ngờ trên tay hắn lại lưu một dấu răng thật sâu.
Phong Kính không thèm để ý, ôm chặt Tô Mộc Vũ, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô, nói: “Đừng giận anh nhé? Bà xã, lúc nãy… anh rất quá đáng” Bộ dạng giải thích của Phong Kính rất không lưu loát, dù sao nhiều năm như vậy, số lần hắn cúi đầu kiểm điểm quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tô Mộc Vũ thấy hắn như thế, phù một tiếng bật cười.
Phong Kính “thẹn quá hoá giận”, ôm Tô Mộc Vũ lên đặt vào bồn tắm, bắt đầu trừng phạt.
Toàn thân Tô Mộc Vũ lõa lồ bị ném vào trong bồn tắm, quả thật trông giống như một dĩa thức ăn đặt trên bàn chờ người ta đến nhấm nháp. Cô mặt đỏ, vội nói: “Này, anh… anh mau ra ngoài!”
Nhưng đáp lời đó chỉ là tiếng nước ào ào…
Ngoài cửa, bốn cái đầu chụm lại một chỗ trên vách, cố gắng lắng nghe thanh âm từ bên trong.
Su Hào: “A? Sao không nghe thấy tiếng? Chẳng lẽ ma ma không tha thứ cho ba ba sao? Thật tốt quá!”
Cà Chua: “Ma ma giận ba ba là tốt lắm sao?”
Su Hào nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, sau khi trở về sẽ không có người tranh giành ma ma với chúng ta!”
Bí Đao nhanh chóng chụp hai cái miệng nhỏ của hai đứa lại, nói khẽ: “Nói hay lắm, nhưng mà nói nhỏ một chút!”
Chu Hiểu Đồng lấy một chiếc máy thu âm dán lên vách cửa, khí phách nói: “Để đó cho em! Không nghe thấy kỹ thuật hiện đại sẽ cứu vớt thế giới sao?”
Lúc cô ấy dương dương đắc ý chuẩn bị vận dụng kỹ thuật hiện đại của mình để “cứu vớt thế giới” thì cũng là lúc cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Bốn người không có sự chuẩn bị phù một tiếng ngã xấp xuống.
Bốn người đồng thời thầm nghĩ một tiếng không tốt, vừa định chuồn thì hai đôi chân đã chặn trước mặt họ.
Bốn người đồng thời ngẩng đầu, vung bốn đôi móng vuốt gãi đầu, chột dạ nói: “Hắc hắc, buổi tối tốt lành nha Phong Kính, Mộc Vũ, ba ba, ma ma…”
|
CHƯƠNG 196 : KỈ NIỆM NGÀY CƯỚI ( 6 )
“Không quấy rầy hai người nữa, đừng vội, đừng vội!” Tiền Phong cười hắc hắc, một ngón tay vung lên, lập tức thấp giọng nói: “Đi thôi!”
Bốn người vội vàng đứng lên. Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng chạy trốn nhanh, mà Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu chân ngắn, mới vừa chạy hai bước đã bị bàn tay to của Phong Kính chụp tới.
Hai đứa vung móng vuốt, nói: “Bí Đao, mau giúp đỡ, Đại Ma Vương đột kích, mau giúp đỡ!”
Bí Đao ngẫm nghĩ: Tự mình còn khó bảo toàn, hai đứa bảo trọng!
Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu ôm nhau, lui vào một góc, cả người phát run nhìn Đại Ma Vương: “Đừng lại đây… đừng lại đây… Dù có chết bọn con cũng không đầu hàng!”
Phong Kính có cảm giác rất muốn giết người. Sau này trở về, nhất định phải ném Tiền Phong vào danh sách đen từ chối qua lại, hai đứa này đều bị hắn ta dạy hư rồi.
Tô Mộc Vũ cười to ôm lấy hai đứa, nói: “Được rồi, đừng nháo nữa. Hai tiểu quỷ này, lén lút đi theo ba ba với ma ma, lỡ gặp chuyện gì thì sao đây? Nhất định sẽ hù chết ba ba, ma ma đó!”
Nhạc Nhạc không sợ, vỗ vỗ ngực nhỏ, nói: “Con sẽ bảo vệ Nữu Nữu, núp phía sau chú thần kinh!”
Một bên, Phong Kính tiếp tục xoa trán: Liệt vào danh sách đen từ chối qua lại cũng không ổn, trở về lập tức giết không tha!
Tô Mộc Vũ cười ha ha ôm lấy thằng nhóc, nói: “Được rồi, hai bảo bối của ma ma, mau để ma ma tắm cho, cả người bẩn không chịu nổi!”
Hai đứa nhỏ nghe được ma ma tắm cho liền nhảy nhót, núp sau lưng ma ma nhăn mặt le lưỡi với Đại Ma Vương. Thấy ba ba đen mặt, hai đứa nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Vì thế, hành trình kỷ niệm ngày cưới lãng mạn chỉ có hai người của Phong Kính hoàn toàn kết thúc tại đây.
Hai đứa nhỏ như hung thần giữ cửa lẽo đẽo đi theo sau ma ma chúng, không cho ba ba tới gần nửa bước. Sắc mặt Phong Kính càng ngày càng đen.
Còn Tô Mộc Vũ, giữa đường có hai đứa con xuất hiện, mừng rỡ muốn chết. Cuộc hành trình vốn dĩ lãng mạn, đột nhiên có sự gia nhập của hai đứa nhỏ cùng vợ chồng Tiền Phong, mỗi nơi họ đặt chân qua đều lưu lại tiếng cười đùa của bọn họ.
Một đêm gió lớn, Tô Mộc Vũ bị cảm lạnh, ở lại khách sạn nghỉ ngơi
Phong Kính định ở khách sạn một ngày nghỉ ngơi nhưng không chịu nổi hai đứa nhỏ trước đó chúng nghe những người khác nói đi câu cá trên biển cũng rất vui. Tô Mộc Vũ bảo mình không sao, ngủ một giấc rồi sẽ khỏe, để bọn họ tự đi chơi
Uống thuốc, tỉnh. Tô Mộc Vũ cảm thấy khỏe lên nhiều, cổ họng hơi khô nên cô đi rót một ly nước.
Phía xa xa bãi biển, nước biển vỗ vào bờ cát rồi lại rút đi.
Tô Mộc Vũ hít một hơi, đặt ly thủy tinh lên bàn kính. Ánh mắt chăm chú dõi theo ngoài bãi biển, đúng là không có nước biển, đáy biển khô cạn lộ ra san hô đủ màu sắc. Gần một km bãi biển dưới ánh mặt trời chỉ toàn cát biển và san hô.
Trên bờ cát, mọi người đang nhìn ra phía xa xa, không ít du khách đứng nguyên tại chỗ, mờ mịt khó hiểu. Chiếc bàn đột nhiên rung rinh, ly nước lay động rơi xuống đất vỡ tan. Trong phòng ăn, mọi người đi đến bên cửa sổ sát đất nghi hoặc nhìn về phía xa. Ánh mắt ai nấy kinh hoảng, đã xảy ra chuyện gì?
Chợt, một cơn sóng cao gần ba mươi mét đổ ập vào bờ biển như muốn “hủy thiên diệt địa”.
Trên bờ biển, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai kinh hoảng của du khách. Vô số người điên cuồng chạy về phía cao “Sóng thần! A!!!”
Sóng thần! Sóng thần! Sóng thần!
Trái tim Tô Mộc Vũ đập liên hồi, ngón tay run lên, cả bàn tay run rẩy, trong đầu trống rỗng. Cô chạy ra ngoài theo bản năng.
Cả khách sạn náo loạn, nơi nào cũng đều là người sợ hãi chạy trốn, tiếng kêu gào, thét thất thanh. Bà chủ khách sạn chặn Tô Mộc Vũ ngoài cửa, hét lên: “Mau chạy lên lầu! Đi ra ngoài không an toàn!”. Cho dù là bà chủ cũng kinh hoảng, cơn sóng thần lớn như vậy bà chưa từng thấy suốt cả vài thập niên nay.
Nhưng giờ phút này Tô Mộc Vũ cái gì cũng không nghe lọt tai. Cô chỉ biết, chồng cùng các con mình đang ở bên ngoài, sinh mạng họ đang căng như dây đàn.
“Chồng con em đang ở ngoài đó!” Tô Mộc Vũ dùng sức đẩy bà chủ ra, điên cuồng chạy đi.
Biển khơi như mãnh thú bị chọc giận, điên cuồng gào thét, vụn gỗ bay tán loạn, hơi nước như cơn lốc bổ nhào đến. Tô Mộc Vũ nhìn sóng biển trước mặt, cô chỉ biết thở hốc vì kinh ngạc.
Một cơn sóng mang theo phẫn nộ đánh ập vào đầu cô. Tô Mộc Vũ quay cuồng trong nước biển như một con thuyền nhỏ chông chênh giữa đại dương bao la.
Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, giữ cô thật chặt, cánh tay còn lại ôm lấy thân cây.
Trong tiếng nổ, sóng thần đánh tung từng cánh cửa sổ khách sạn, xung quanh đều là thủy tinh bay tứ tung, bốn phía tối đen một mảnh, nước biển điên cuồng tràn vào, khách sạn như một mô hình giấy bị ném đi.
…
Sóng biển úp vào nhanh mà rút đi cũng nhanh, khắp nơi đều là những mảnh vụn của vữa, gạch, gỗ, thủy tinh,… Những vật dụng trong nhà chìm chìm nổi nổi trên mặt nước. Bờ cát vốn dĩ an bình xinh đẹp, trong phút chốc đều tràn ngập tiếng khóc kêu la.
Tô Mộc Vũ nuốt một ngụm nước biển, thở hồng hộc quay đầu nhìn Phong Kính đang chật vật ôm thân cây, hỏi: “Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu đâu?”
Nhạc Nhạc rúc vào trong lòng Phong Kính, run rẩy sợ hãi kêu: “Ma ma, con ở đây…”
Tô Mộc Vũ lập tức quay đầu: “Nữu Nữu đâu?”
Cách đó không xa, Tiền Phong ôm Chu Hiểu Đồng trong ngực. Hai người cũng chật vật ôm một thân cây. Chu Hiểu Đồng ôm ngực ho khan “Không sao, em mới ôm con bé…”
Buông Nữu Nữu trong lòng ra, nhưng đứa bé kia mới vừa xoay người lập tức khiến mọi người kinh hoảng. Đứa nhỏ này có thân hình tương tự như Nữu Nữu, nhưng rõ ràng không phải Nữu Nữu!
Đứa bé kia sợ hãi khóc thét, trên bờ có một cô gái hoảng hốt nhào đến ôm lấy đứa bé.
Tô Mộc Vũ tái nhợt “Nữu Nữu… Nữu Nữu của em đâu?” Cô điên cuồng chạy đi, hô lớn “Nữu Nữu! Nữu Nữu! Con đang ở đâu? Ma ma ở đây nè!”
Cô không dám tưởng tượng, Nữu Nữu chỉ mới ba tuổi, làm sao con bé có thể chống chọi được cơn sóng dữ đó?
Phong Kính giữ lấy Tô Mộc Vũ, hét: “Mộc Vũ! Em đừng xúc động, để anh đi tìm con bé!”
Một đợt sóng biển vừa rút, không ai biết có còn đợt nào khác hay không.
“Em đi với anh!” Tô Mộc Vũ kiên trì nói.
Phong Kính cầm tay cô đưa qua cho Tiền Phong, nói: “Tiền Phong, cậu đưa mọi người đến chỗ an toàn trước, mình đi tìm Nữu Nữu! Mau chạy đến chỗ cao đi!” Phong Kính xoay người nhảy lên một chiếc ca nô chạy ra biển lớn.
Tô Mộc Vũ khóc nức nở bị Tiền Phong kéo tay.
Cơn sóng biển thứ hai tiến vào sau nửa tiếng, độ cao so với đợt trước thấp hơn một chút. Tất cả mọi người trên đảo đều tập trung lên một ngọn núi thấp nhìn về phía xa, hoặc khóc, hoặc tự băng bó vết thương.
Tô Mộc Vũ nắm chặt bàn tay nhìn về phía biển. Trong nửa tiếng, bọn họ đều tìm khắp nơi trên hòn đảo nhỏ này. Con nít vốn không nhiều nhưng không hề thấy bóng dáng Nữu Nữu.
Tô Mộc Vũ sắp phát điên rồi.
Nữu Nữu, con đang ở đâu?
|
CHƯƠNG 197 : GẶP LẠI NỮU NỮU
Lúc Phong Kính trở lại, cả người chật vật không chịu nổi, trên mặt không che dấu được vẻ mỏi mệt. Hắn tìm kiếm bốn tiếng liên tục, ca nô cũng đã hết xăng.
Tô Mộc Vũ run rẩy chạy tới nắm tay hắn, hỏi: “… Nữu Nữu đâu?”
Phong Kính ôm chặt lấy Tô Mộc Vũ ngăn cho cô không khống chế được chính mình “Anh xin lỗi… Anh không tìm được con bé…”
Tô Mộc Vũ chấn động, xụi lơ. Cô liều mạng đẩy Phong Kính ra, giọng khản đặc hét lớn: “Anh buông em ra, em tự mình đi tìm! Nữu Nữu đang kêu em, em nghe thấy tiếng con bé! Anh mau buông em ra!”
Cô cắn vai Phong Kính, hắn nhịn đau, dấu răng cắm sâu vào da thịt hắn, máu rướm ra.
Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng giữ chặt Tô Mộc Vũ, khuyên can: “Mộc Vũ, chị bình tĩnh! Nữu Nữu cũng là con gái của Phong Kính, anh ấy nhất định sẽ không buông tay, chị phải tin tưởng anh ấy!”
Tô Mộc Vũ loạng choạng, lúc này mới nhả bả vai Phong Kính ra. Nhìn thấy vết thương của hắn đầy máu, nước mắt cô tự động rơi xuống, cả người đều run rẩy: “Em xin lỗi, em…”
Cô không phải không biết Phong Kính rất mệt mỏi, chỉ là lòng cô rất đau. Nữu Nữu là một miếng thịt trên người cô, làm sao cô có thể không đau cho được?
Phong Kính hiểu rõ tâm tình của cô bây giờ, cũng tương tự như tâm tình giờ phút này của hắn “Mộc Vũ, em đừng như vậy. Anh có gặp một chiếc du thuyền, trên thuyền người ta có nói đã từng gặp một đứa nhỏ giống như Nữu Nữu. Chắc là con bé đã được cứu rồi, chúng ta rời khỏi nơi nguy hiểm này trước đã, anh thề, anh nhất định sẽ đem Nữu Nữu trở về cho em!”
Tô Mộc Vũ tựa vào trong lòng ngực của hắn, hai tay giữ chặt quần áo hắn. Giờ phút này, hắn là điểm tựa duy nhất trong lòng cô.
Phía xa truyền đến thanh âm còi hú bén nhọn, tiếng còi hú cảnh báo cắt qua bầu trời đêm trên đỉnh đồi của hòn đảo Laguna. Đèn pha từ xa quét qua, vòng quanh mấy vòng trong bóng đêm, dừng trên bãi đá ngầm. Một vài chiếc thuyền cứu hộ đang đến, mọi người trên đồi đều hú hét ầm ĩ kêu gọi.
Thủ đô Male của quần đảo Maldives nhận được tin có sóng thần, lập tức cử thuyền bè đến cứu trợ.
Sau khi sóng điện thoại có tín hiệu trở lại, Phong Kính đầu tiên liền liên hệ với bạn bè gần đây tìm kiếm Nữu Nữu. Nhạc Nhạc vì hoảng sợ mà phát sốt, Tô Mộc Vũ phải chăm sóc thằng bé. Nữu Nữu đã mất tích, cô không thể để cho Nhạc Nhạc lại xảy ra chuyện.
Tìm kiếm suốt ba ngày.
Trong vòng ba ngày này Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ chưa từng nghỉ ngơi, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, không dám một phút buông lỏng. Bọn họ lúc nào cũng chờ đợi tin tức của Nữu Nữu.
Ngày thứ ba, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Hai mắt Phong Kính đỏ ngầu, Tô Mộc vũ gầy đi một vòng. Ngay lúc mọi người gần như tuyệt vọng thì có một người lạ đến xin gặp mặt.
Người nọ khoảng bốn mươi tuổi mặc một chiếc áo bào trắng, một tay đặt trước ngực, dùng tiếng Trung không chút lưu loát nói: “Xin hỏi, đây là nơi ở của Phong thiếu gia và Phong thiếu phu nhân sao?”
Phong Kính ngạc nhiên nhìn người đàn ông ăn vận kỳ lạ, có lẽ là tầm bốn mươi tuổi. Cả người áo trắng chỉnh tề, bên trên đính những chiếc cúc áo màu vàng, xem ra giống như là người trên những hòn đảo phụ cận.
“Xin hỏi anh tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”
Người nọ giống như đã tìm kiếm lâu rồi, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, tiếp tục dùng tiếng Trung bập bẹ nói: “Tôi là Tác Tư, thái tử phi của đảo quốc chúng tôi cho mời các vị”
Thái tử phi?
Cả đám người Phong Kính đều sững sờ. Cái gì mà thái tử phi? Không phải chỉ xuất hiện trong phim truyền hình cùng các tiểu thuyết gì đó sao?
Chẳng lẽ… người này thật xuyên không tới?
Trên mặt Tác Tư xuất hiện một nụ cười. Ông ta vươn tay mời, những thanh niên áo trắng phía sau lập tức tách ra hai bên.
Bọn họ lúc đặt chân từ du thuyền xuống hòn đảo này vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Hỏi ra mới biết, đây là một đảo quốc có mấy ngàn năm lịch sử, vẫn còn duy trì chế độ quân chủ lập hiến, mà Tác Tư lại chính là thừa tướng của đảo quốc.
Bước trên tấm thảm đỏ, tiến vào tòa cung điện màu trắng tráng lệ, hai bên đều có bảo vệ đứng nghiêm trang. Thảm đỏ trãi dài, đột nhiên một cô bé mặc một chiếc váy ngắn đeo đầy trang sức cồng kềnh kích động bổ nhào vào trong lòng Tô Mộc Vũ.
“Ma ma!”
Tô Mộc Vũ nhìn thấy Nữu Nữu như biến thành một người khác trong lòng mình, kinh ngạc: “Nữu Nữu, làm sao con lại ăn mặc thành như thế này?”
Một cậu thiếu niên tầm mười tuổi mặc một trang phục màu vàng hoa lệ đi tới, hai tay vòng sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn môi hồng răng trắng nhưng lại mang bộ mặt nghiêm trang không đúng với lứa tuổi của mình. Cậu ta nói: “Phụ thân, mẫu thân, xin buông thái tử phi của ta xuống”
Phong Kính híp mắt nhìn cậu thiếu niên trước mặt, dáng người thon dài, tuy rằng tuổi không lớn nhưng vẫn có thể nhìn thấy khí chất bất phàm trên người, chỉ là có chút ra vẻ ‘già trước tuổi’.
“Tôi là ba của con bé, tôi muốn đưa nó đi”
Thiếu niên có chút trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng phất tay, lập tức bảo vệ hai bên vây lại.
Nữu Nữu lập tức chạy tới ôm lấy chân Phong Kính, nói: “Anh Trà Sâm rất tốt với con. Anh ấy cứu con đó, lúc đó con nắm được vòng cổ của anh ấy. Anh ấy nói, ai nắm lấy vòng cổ của anh ấy sẽ phải làm thái tử phi của anh ấy. Ngược lại anh ấy cho con rất nhiều đồ ăn ngon nha”
Nữu Nữu mở to đôi mắt tròn xoe long lanh, nói nhỏ vào tai Tô Mộc Vũ: “Ma ma, thái tử phi là cái gì vậy? Có giống như kẹo bơ đường không?” (1)
(1) “Thái tử phi” đọc giống như “kẹo bơ đường” - Tài zǐ fēi và tài fēi táng
Hiển nhiên, thanh âm của Nữu Nữu không đủ nhỏ, toàn bộ người ở chỗ này cũng nghe được. Chu Hiểu Đồng lại càng không nhịn được mà xì một tiếng bật cười.
Mặt thái tử Trà Sâm xanh mét. Thừa tướng Tác Tư bên cạnh đã không đành lòng là nghiêng đầu đi, dường như ông ta đã có thể nhìn thấy thảm cảnh tương lai của đảo quốc mình.
Trải qua mấy ngày hiệp thương, hai bên ước hẹn mười lăm năm. Nếu mười lăm năm sau Nữu Nữu còn nhớ rõ nơi này và nguyện ý gả cho thái tử Trà Sâm, mọi người sẽ đáp ứng hôn sự của hai đứa trẻ.
Về phần mười lăm năm sau, cậu thiếu niên này và Nữu Nữu đã trưởng thành, có xảy ra một mối tình siêu pham như thế nào thì…
______________________
Một ngày nào đó của mười lăm năm sau…
Một cô gái thích ăn vặt nào đó: “A!!! Cái khế ước này là thế nào? Em tự bán mình khi nào thế?”
Một anh chàng thái tử nào đó, khóe môi nhếch lên mang theo mị hoặc: “Em quên miếng bánh ngọt mười lăm năm trước sao? Đây là do em tự ký kết. Bảo bối, em không xong rồi, lấy cả đời của em trả cho miếng bánh ngọt của anh đi!”
Anh chàng thái tử kéo người, trực tiếp đóng gói mang đi.
Cô gái thích ăn vặt chảy xuống hai hàng nước mắt bi thương: “Không cần a… Em không muốn chỉ vì một miếng bánh ngọt mà tự bán mình đi. Ít nhất cũng phải một xe bánh ngọt chứ!!!”
|