Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
|
|
Chương 171 "Đơn giản chỉ là không muốn ngủ chung với bất kỳ ai trên chiếc giường lớn." Đào Dục Huyên bình tĩnh nói.
Lần này chính là đâm trúng vào tâm hồn yếu ớt của Đào Du Du.
Thế đấy, đứa con trai cô vất vả mang thai 10 tháng, còn suýt mất mạng vì nó mà lúc này nó còn nhìn cô khinh bỉ.
Ghét bỏ!
Trong lòng thầm chảy máu, mặt mũi Đào Du Du tràn đầy bi thương, lơ đãng ngẩng đầu, cô thấy Vũ Văn Vĩ Thần lại đang cười cô.
Nói chính xác, là đang cười nhạo cô.
Làm mẹ như thế, có thể coi như là bi kịch của cuộc đời.
"Bà cô, chúng ta về nhà đi." Đào Dục Huyên hoàn toàn không có cảm giác trong lòng Đào Du Du đang buồn bã, sau khi kích thích cô một chút, thì quyết định tiến lên nắm lấy tay Đào Tú Quyên, kéo bà đi ra ngoài.
"Các người.... .......Đi lúc này à?" Đào Du Du nhìn người thân của mình muốn rời đi, có chút không đành lòng.
"Tối mai là sinh nhật của con nhất định phải đến sớm một chút, ngài Tổng Thống của đến đó." Đào Tú Quyên quay đầu nói với Đào Du Du, sau đó ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần.
“Con sẽ đến sớm một chút, việc ấy… Ngày mai ngài Tổng Thống có chuyện quan trọng, hẳn là không đến được. Các người trở về đi, trên đường cẩn thận một chút.” Đào Du Du không muốn để cho Đào Tú Quyên nghe Vũ Văn Vĩ Thần từ chối, trong lòng cô nhận định Vũ Văn Vĩ Thần sẽ không đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của cô, vì vậy nhanh chóng mở miệng từ chối thay anh.
“Vậy, vậy chúng ta đi trước, các cục cưng, chào tạm biệt mẹ và chú Tổng Thống đi.” Đào Tú Quyên hơi thất vọng nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó nói với Tiểu Nho bà đang ôm trên tay và Đào Dục Huyên đang đứng bên cạnh.
“Chào tạm biệt mẹ, chào tạm biệt chú.” Hai đứa bé nghe lời chào tạm biệt, sau đó dưới sự hướng dẫn của Đào Tú Quyên ra khỏi phủ Tổng Thống.
Đào Du Du nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng có chút không muốn, rất muốn đi cùng với bọn họ.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh chỉ còn cô và Vũ Văn Vĩ Thần, xoay người, cô nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, không muốn chửi anh, chỉ ngoảnh đầu đi qua bên cạnh anh, chuẩn bị làm việc của mình.
Nhưng khi cô bước qua cạnh anh, cánh tay cô bị bàn tay to của anh một phát bắt được, kéo người cô sắp rời đi lại.
“Anh làm gì thế?” Sắc mặt Đào Du Du khó chịu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang đứng bên cạnh cô.
“Hôm nay tôi không muốn ăn bữa tối, cô phân phó với phòng bếp không cần chuẩn bị.” Anh nói nhỏ bên tai cô.
“A, tôi biết rồi.” Đào Du Du nhẹ gật đầu, dù sao chỉ cần không làm phiền đến cô, thế nào cũng được.
Nghe lời phân phó của anh xong, cô cất bước chuẩn bị đi, nhưng tay cô vẫn bị anh nắm chặt.
“Làm gì còn không buông ra?” Không hiểu anh muốn làm gì, Đào Du Du có chút không kiên nhẫn nói.
“Đêm nay, mặc đẹp một chút.” Anh tiếp tục lưu lại một câu nói bên tai cô, sau đó buông cánh tay cô ra, hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, đi lên lầu.
Trong lúc nhất thời Đào Du Du không kịp phản ứng.
Mặc đẹp một chút? Tại sao anh ta bảo mình phải mặc đẹp một chút?
……………………….
Lúc chạng vạng tối, Vũ Văn Vĩ Thần đã làm xong công việc, anh thay một bộ âu phục được cắt may khéo léo, cả người toát lên vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái hào phóng.
Sau khi thân ảnh của anh xuất hiện ở lầu một, Đào Du Du còn mặc đồng phục làm việc màu đen đứng một bên.
“Không phải bảo cô mặc đẹp một chút rồi sao?” Đi đến trước mặt Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần có chút không vui, hơi nhíu mày.
“Ách…” Đào Du Du không hiểu lời này của anh là có ý gì.
“Quên đi, cô như vậy, nên cũng sẽ không có quần áo gì đẹp, đi thôi.” Nhìn vẻ mặt Đào Du Du không rõ tình huống, Vũ Văn Vĩ Thần khinh bỉ liếc mắt, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài.
“Muốn đi đâu?” Đào Du Du bị anh kéo hơi vội vàng không kịp chuẩn bị, ngây ngốc hỏi.
Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời cô, chỉ xem cô như hàng hóa, kéo ra ngoài.
Ra khỏi phủ, hai người lập tức đến bên chiếc xe đã chờ sẵn bên ngoài, bởi vì đây là lần đầu tiên Vũ Văn Vĩ Thần bí mật ra ngoài, vì vậy dùng xe Benz đã qua cải tạo, nhìn bên ngoài chỉ là chiếc xe sang trọng bình thường, nhưng tất cả kính thủy tinh trên xe đều là kính công nghiệp, có tác dụng chống đạn. Bảo vệ đi phía sau cũng không đi theo giống như ngày trước, bọn họ bảo vệ cách xe Vũ Văn Vĩ Thần một khoảng cách gần, thiết bị trên xe có thể phát hiện ra nhân tố nguy hiểm hơn ba cây số.
Đào Du Du bị bắt lên xe, ngồi bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, cô hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc anh muốn gì.
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Nhìn thấy hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần ăn mặc đẹp như vậy, cô mơ hồ cảm thấy anh có thể muốn đi gặp một nhân vật quan trọng.
“Ăn cơm.” Hai chữ đơn giản, xem như là cho cô một câu trả lời.
“Ác…Là một cuộc hẹn rất quan trọng sao?” Thử mở miệng thăm dò, mặc dù quy tắc của quản gia là không được tìm hiểu bất kỳ chuyện riêng nào của chủ nhân.
“Đúng vậy.” Vẫn hai chữ đơn giản, ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không nhìn đến cô.
Đào Du Du yên lặng thở dài, đột nhiên hoảng sợ nói: “Là phụ nữ sao?”
Đây là trực giác của cô, nếu không phải đi gặp phụ nữ, anh sẽ không để ý đến cách ăn mặc như vậy. Trên thực tế, ngày thường anh mặc âu phục cũng đẹp trai đến mức độ nào.
“Đúng vậy.” Vẫn là trả lời hai chữ, trên mặt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình của anh bây giờ.
“Vậy… Tổng Thống, người phụ nữ này… khụ khụ… Xinh đẹp không?” Cô không dám hỏi thẳng đối phương có phải là đối tượng anh muốn xem mắt không, đó là lý do vì sao cô chỉ có thể tấn công từ bên cạnh trước.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe được vấn đề của cô, rốt cuộc quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô vài giây, thấy cả người cô có chút không được tự nhiên, mới mở miệng nói: “Bình thường thôi.”
|
Chương 172 "Bình thường à? Ai du, Tổng Thống, nhất định là ánh mắt của ngài quá cao, thật ra người phụ nữ như bình thường mới phải, phụ nữ quá xinh đẹp cũng không tốt, dễ dàng bị người ta ham muốn, biết không?" Lúc này Đào Du Du như một bà mai có một nốt ruồi dài nơi khóe miệng, rất là gà mẹ nói với Vũ Văn Vĩ Thần.
"Cô đây coi là có tính tự an ủi mình không?" Vũ Văn Vĩ Thần im lặng nhìn cô, sau đó như có điều suy nghĩ nói: "tấm lòng thật tốt."
"Tôi.... ..." Khóe miệng Đào Du Du giật giật, choáng, một phút không đả kích được cô thì sẽ chết sao? Vì sao lại muốn nhằm vào cô? Vì sao? Vì sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, Đào Du Du tiếp tục phát huy tinh thần bát quái của mình, vừa thăm dò: "Cô ấy là công chúa sao? Thiên kim nổi tiếng?"
"Không phải." Anh rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô, không một chút chán ghét bộ dạng phiền phức của cô.
"Đó là diễn viên? Người mẫu? Người nổi tiếng? Đại sứ nhân ái?" Đào Du Du tìm tòi suy nghĩ những nhân vật đẹp đẽ kia có thể trở thành phu nhân của Tổng Thống, trong lòng cô càng thêm khẳng định, cô gái thần bí này nhất định là đối tượng mà người mẹ Ngả Cầm Thị đã sắp xếp cho Vũ Văn Vũ Văn Vĩ Thần đi xem mắt.
“Cũng không phải” tiếp tục lắc đầu, Vũ Văn Vĩ Thần chợt nhìn cô chăm chú rồi nói: “Vì sao cô lại có hứng thú với cô ấy như vậy?”
“Hả? A, a... Ha ha, không có... không có gì đặc biệt cảm thất hứng thú, chỉ là... tùy... tùy tiện hỏi thôi... Tùy thiện bát quát một chút... Mà thôi...” Cô chột da vừa nghiêng mắt nhìn anh, vừa nhỏ giọng trả lời.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe cô nói vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh quay đầu nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng trong xe, trên đó đang phát chương trình tin tức quốc tế.
Đào Đu Đu lén nhìn anh vài lần, thấy anh không muốn để ý đến cô, vì vậy cũng không cảm thấy thú vị nên dời tầm mắt vào màn hinh tinh thể lỏng kia, không bao lâu sau, nhìn thấy tin tức mới nhất về Vũ Văn Vĩ Thần đi tham quan vũ khí mới nhất ở Bộ Quốc Phòng.
Trên màn hình, Vũ Văn Vĩ Thần mặc quân phục, thân hình cao lớn, mặc quân phục chỉ huy quân đội màu đỏ sậm vô cùng oai hùng, cả người anh toát ra một loại khí phách quân vương ngạo mạn.
“Không nghĩ tới mặc quân phục cũng đẹp trai như vậy.” Đào Đu Đu vừa nhìn màn hình trước mắt Vũ Văn Vĩ Thần, vừa lầm bầm lầu bầu.
Vũ Văn Vĩ Thần ngồi bên cạnh nghe cô nói như vậy, tâm tình lập tức tốt lên, thu lại vẻ buồn cười, anh bày ra bộ dạng xem thường nói: “Hiển nhiên tôi mặc cái gì cũng đề dễ nhìn.”
Đào Đu Đu nghe lời anh nói, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt kiêu ngạo kia, nhịn không được khinh bỉ: “Chậc chậc chậc.... tuy rằng bề ngoài nhìn rất đẹp trai, nhưng trong lòng đã đủ tu luyện rồi.”
“Cô nói cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, lập tức nhướng mày, hỏi ngược lại.
“Không có... Không có gì...” Thấy anh hơi khó chịu, Đào Đu Đu lập tức im miệng.
Cô không muốn chọc giận anh vào lúc này.
....................................................
Xe chạy trên đường khoảng hai mươi phút, sau đó ngừng lại, lái xe quay đầu hỏi Hồ Ứng đang ngồi bên ghế lái phụ: “Ngừng ở đây sao?”
“Ừ” Hồ Ứng gật đầu, sau đó quay đầu nói với Đào Đu Đu ngồi ở ghế sau bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần: “Quản gia Đào, mời theo tôi xuống xe.”
“Xuống xe? Vậy được rồi.” Đào Đu Đu không biết vì sao Hồ Ứng bảo cô xuống xe, đợi Hồ Ứng mở cửa xe giúp cô, cô ngoan ngoãn xuống xe.
Đóng cửa xe lại, cô thấy Vũ Văn Vĩ Thần không xuống xe.
Không biết bọn họ muốn chơi trò gì, cô dưới sự hướng dẫn của Hồ Ứng, đi vào trong một tòa nhà đẹp trước mặt.
Nơi này Đào Đu Đu đã nghe nói qua, nhưng còn chưa đến, hôm nay đã đến.
Dưới sự hướng dẫn của Hồ Ứng, bộn họ đi thẳng đến một cửa hàng trang sức xa hoa.
Đào Đu Đu xem như đã nhìn quen mặt rồi, cho dù là trước đây hay hiện tại, cô vẫn luôn sống trong cuộc sống xã hội thượng lưu, chỉ là vài năm sống ở nước ngoài, khiến cho cô nhận thức được đời người như cơn sóng nhỏ và gian khổ. Vì vậy, sau khi vào trong cửa hàng xa xỉ phẩm này, ngược lại cô khkoong vì vửa hàng này trưng bày những lễ phụ vật phẩm trang sức đắt tiền kia mà chậc lưỡi.
Trong lòng cô nhớ kỹ cô còn nợ Vũ Văn Vĩ Thần hơn một ngàn tiền giày, vì vậy quyết định không mua bất kỳ một vật phẩm gì ở đây.
“Cái kia... Trợ lý Hồ, anh đưa tôi đến đây làm gì? Chọn lễ phục giúp anh sao?” Mặc dù biết khả năng này không lớn, nhưng Đào Đu Đu vẫn hỏi.
“Chọn cho cô.” Hồ Ưng nói xong, đi đến một tủ quần áo đẹp trước mặt, tiện tay chọn hai cái váy màu sâm banh ném về phía Đào Đu Đu: “Đi thay thử xem.”
Thịnh tình nào Đào Đu Đu không có cách nào từ chối, đành phải bước đi vào phòng thay thử dồ ở phía trước, định sau khi ra ngoài nói với Hồ Ứng rằng cô không thể mua quần áo này.
Thay một bộ váy dài, Đào Đu Đu từ trong phòng đi ra, làn váy dài nằm trên mặt đất.
Sau khi Hồ Ứng nhìn thấy cô đi ra, lập tức lấy điện thoại di động ra chụp hình lại, sau đó gửi vào điện thoại Vũ Văn Vĩ Thần trên xe, vài giây sau, Vũ Văn Vĩ Thần gửi tin nhắn đến, trên bức ảnh có một gạch đỏ thật to.
Sau khi nhận được tin nhắn, Hồ Ứng ngẩng đầu nhìn về phía Đào Đu Đu, sau đó dùng tay ra dấu cho cô một dấu gạch chéo thật to.
Đào Đu Đu kéo làn váy đến trước mặt Hồ Ứng nói: “Trợ lý Hồ, hiện tại tôi đang thiếu một khoản nọ, không có tiền mua lễ phục nữa.”
“Không sao, bộ lễ phục này là Phủ Tổng Thống tài trợ, vì vậy cô cứ yên tâm chọn lựa.” Hồ Ứng mỉm cười với cô, nghiêm túc nói.
Đào Đu Đu nghe cô không cần bỏ tiền ra, tinh thần lập tức chấn động, mẹ nó, tại sao không nói sớm? Làm hại tâm tình cô nặng nề như vậy.
Không bao lâu, Đào Đu Đu vào phòng thử đồ dổi một bộ lêc phục khác rồi đi ra, kết quả, vẫn nhìn thấy một dấu gạch chéo thật to.
Bởi vì cô không cần trả tiền, cô cũng được khích lệ, tự mình phân phó cho nhân viên phục vụ đưa một bộ lễ phục mới nhất của năm. Thật vất vả mới có thể cố gắng làm thịt Vũ Văn Vĩ Thần một trận cho hả giận, tất nhiên cô sẽ không nương tay.
|
Chương 173 Sau khi thử nhiều lần liên tiếp lại bị Hồ Ứng cho một dấu gạch chéo thật to, cô đã hối hận.
Đúng vậy, thiên hạ có bữa trưa miễn phí, nhưng không phải người nào cũng có lộc ăn này.
Ví dụ như bây giờ Đào Du Du giống như một đứa bé, cô hoàn toàn mất đi hứng thú đối với bữa ăn này.
Không ngừng đổi lễ phục khiến sự kiên nhẫn của cô mất sạch, hiện tại cô thầm nghĩ muốn bỏ cuộc, bỏ cuộc bỏ cuộc!!!
Nhưng mà có bài hát đã hát như vậy: tình yêu không phải là thứ bạn muốn mua là có thể mua được.... .......
Đặt vào người Đào Du Du, thì phải là: không phải cô muốn bỏ cuộc là có thể bỏ được.... ......
Vì vậy Đào Du Du không thể vứt bỏ chỉ có thể chấp nhận lập đi lập lại, thay quần áo, mặc quần áo, mở cửa, đóng cửa lại thay quần áo, mặc quần áo giống như cái máy đang làm việc.
Vào lúc cô thử lễ phục đến sắp không chịu nổi, sau khi đêp hết tất cả trang sức xa xỉ của cửa hàng lên người, thì Hồ Ứng nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cũng gật cái đầu cao quý.
Đúng vậy, chính là lễ phục màu sâm banh đệm cổ hình tròn vai khảm kim cương đã chinh phục ánh mắt Hồ Ứng, tất nhiên cũng chinh phục được ánh mắt của Vũ Văn Vĩ Thần đang ngồi trên xe.
Cuối cùng người soi mói vô địch này đánh một cái dấu hoa lệ lê trên tấm hình kia.
Tiếp theo chính là thử giày, cô nhân viên phục vụ chọn cho cô một đôi giày cao gót cao 8 centimet, sợi dây tinh tế ưu nhã quấn lên cô chân mảnh khảnh của cô, làm nổi bật thêm làn da trắng nõn của cô.
Vẫn là nhãn hiệu nổi thiếng nhất, mang vào chân cảm thấy rất thoải mái, tuyệt đối không bị đau chân.
Đào Du Du nghĩ rằng kết quả cũng không tệ, ngay lúc cô chuẩn bị xoay người rời khỏi cửa hàng, Hồ Ứng gọi cô lại, sau đó nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “ Các cô vui lòng mời nhà chuyên gia trang điểm giỏi nhất tạo kiểu tóc cao quý nhất cho cô ấy.”
Lần này thì Đào Du Du cũng không hiểu nổi.
Hôm nay là thế nào chứ?
Vũ Văn Vũ Thần muốn đi coi mắt, hình như lại trang điểm cho cô giống như một tiên nữ.
Nhưng mà anh ta đã không thích cô, tại sao còn làm bộ dạng chowfmong như vậy chứ?
Rốt cuộc đáng làm cái gì vậy?
Đào Du Du nghĩ mãi cũng không hiểu, ngay lúc trong đầu cô tràn đầy nghi vấn, người đã bị kéo lên cửa hàng xa xỉ phẩm trên lầu hai.
Thì ra nơi này không chỉ bán những mặt hàng xa xỉ phẩm hù chết người kia, mà còn tặng kèm trang điểm, trên đầu đã thay đổi thành một kiểu tóc rất đẹp.
Cô nhìn mình trong gương, phản ứng đầu tiên chính là, đây không phải là diễn viên Hepphurn? ( Audrey Hepburn, một nữ diễn viên xinh đẹp được yêu thích nhất, hóa thân mỹ lệ, tin rằng rất nhiều bạn đọc yêu quý cũng không xa lạ gì với cô ấy. Hy vọng bạn nào thích nhìn mỹ nữ có thể lên Baidu một chút để xem nữ thần Hepburn của chúng ta. Một tạo hình của cô ấy thường vô cùng vô cùng mỹ lê, quý phái, lẵn thần màn ảnh lớn kinh điển chân chính.)
Tạo hình phục cổ vén lên thật cao khiến Đào Du Du cũng không nhịn được chảy nước miếng.
Đẹp, thật sự rất đẹp.
Nhưng mà, việc này vẫn chưa xong, tiếp theo quan trọng nhất là phần trang điểm.
Ngày thường, Đào Du Du vì công việc nên trang điểm rất nhạt, nhưng hôm nay tạp hình của cô rất đẹp, vì vậy trang điểm kết hợp với tự nhiên tương đối đẹp đẽ. Vì thể hiên sự cao quý đoan trang trên người cô, lúc nhà tạo mẫu trang điểm cho cô, cũng chọn màu sắc hài hòa trái ngược với hình tượng của cô, vì vậy cảm giác đáng yêu trên người cô biến mất nhiều, thay vào đó là sự trang nghiêm như bậc mẫu nghi thiên hạ, đẹp đẽ quý giá.
Tất cả đã được chuẩn bị xong, lúc cô đứng lên từ chỗ ngồi một cô nhân viên xinh đẹp mang bao tay cầm một cái hộp tinh xảo, mở hộp ra, một sợi dây chuyền nằm lẳng lặng bên trang được tạo thành từ hàng chục viên ngọc có kích thước khác nhau.
Vì tóc của Đào Du Du được bới lên cao nên cái cổ thon dài lộ ra bên ngoài, phối hợp với sợi dây chuyền này thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Nhưng giờ phút này, Đào Du Du chợt nhận ra điều gì, cô đẩy sợi dây chuyền trước mặt ra, quay đầu hỏi Hồ Ứng đang đứng bên cạnh: “ Đây rốt cuộc là đang làm gì? Tại sao tôi phải ăn mặc thành bộ dạng này?”
“ Cô không cần biết nhieuf như vậy, chuẩn bị xong thì đi xuống lầu thôi, ngài ấy còn chờ ở bên ngoài đó.” Hồ Ứng quyết định từ chối trả lời câu hỏi của Đào Du Du, anh chỉ nói ra lênh của chủ mình.
Đào Du Du không còn cách nào khác, bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, đành phải tùy ý đeo sợi dây chuyền kia vào, sau đó ngay lúc một nhóm nhân viên tụm lại, cô đi xuống lầu, đi đến bên cạnh chiếc xe.
Hồ Ứng mở cửa xe cho cô, cô cảnh giác nhìn anh ta, sau đó tâm không cam tình không nguyên bước vào trong xe.
Trên xe, Vũ Văn Vĩ Thần chờ đợi muốn ngủ gật, hiếm khi vào lúc này anh lại không nổi giận, sau khi nhìn thấy Đào Du Du, lại ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm.
Đào Du Du bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, vì vậy liếc anh một cái nói: “ Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy người đẹp sao?”
“ Thì ra trang điểm lại quan trọng như thế.” Vũ Văn Vĩ Thần không có ý châm chọc cô, chỉ cảm thán nói.
“ Đúng vậy, anh chưa từng nhìn thấy những minh tinh kia không trang điểm sao? Nói không chừng bỏ lớp trang điểm ra còn không xinh đẹp bằng tôi đâu.” Hôm nay tâm tình của Đào Du Du rất vui, hiếm khi Vũ Văn Vĩ Thần thừa nhận vẻ đẹp của cô.
“ Xin hỏi sự tự tin của cô từ đâu đến?” Vũ Văn Vĩ Thần thấy hôm nay Đào Du Du nổi lên sắc tâm, vì vậy không nhịn được đả kích cô.
Khóe miệng âm thầm giật giật, Đào Du Du cười gượng hai tiếng, quyết định không đấu lại anh.
|
Chương 174 Xe chậm rãi chạy về phía trước, lúc mặt trời ngã về tây, rốt cuộc cũng dừng lại một khu nghỉ dưỡng bên cạnh bờ hồ Tân Nguyệt của thành phố Định Khôn.
Sau khi Đào Du Du xuống xe, nhìn trước mặt một nhà hàng thủy tinh nằm trên mặt nước như một tác phẩm nghệ thuật, làm cô sững sờ đến ngẩn người.
"Quản gia Đào, xin mời." Hồ Ứng đứng trước mặt cô dẫn đường, Vũ Văn Vĩ Thần cất bước đi về phía khu nghỉ dưỡng.
Đào Du Du sửng sốt trong giây lát, sau đó nhấc làn váy bước theo Vũ Văn Vĩ Thần.
Đây là khu nghỉ dưỡng theo phong cách vườn hoa, lúc xe tiến vào, Đào Du Du không cẩn thận liếc nhìn cửa ra vào thấy một băng biểu ngữ có màu sắc sặc sỡ, trên đó viết sắp khai trương.
Có vẻ như khu nghỉ dưỡng này vẫn chưa chính thức mở cửa kinh doanh, Vũ Văn Vĩ Thần chọn nơi đây làm địa điểm hẹn hò quả thật không tệ, cho dù là cảnh vật xung quanh, phong cách, đều là tốt nhất, ở đây như rơi vào trạng thái phong kín, vì vậy rất an toàn.
Vào nhà hàng, Đào Du Du bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Trong phòng ăn to như vậy, ở giữa phòng lại đặt một cái bàn dài, khăn trải bàn màu trắng, trên bàn đạt hai cây nến lớn màu bạc, trên đế cắm nến cắm ba cây nến màu trắng nhạt.
Trên bàn ăn còn đặt một bó hoa hồng nhạt thật đẹp.
Lúc này ánh mặt trời nằm ở phía chân trời, ánh chiều ta xuyên qua từ cánh cửa thủy tinh lớn, chiếu vào sàn nhà thủy tinh trong suốt của nhà hàng, bên dưới sàn nhà có thể nhìn thấy hồ nước trong veo, dưới đáy hồ có cỏ nước đang trôi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có vài con cá bơi qua bơi lại, phong cảnh đẹp vô cùng.
Cả đời Đào Du Du chưa từng nhìn thấy cảnh tượng mơ mộng như vậy, cô cho rằng, cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong tranh vẽ.
Sau khi Đào Du Du đi vào phòng ăn, Hồ Hứng lại biến mất.
Cả phòng ăn to như vậy, trừ bỏ một nhân viên phục vụ đứng một bên, cũng chỉ còn lại Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần, mà Đào Du Du suy nghĩ vì sao ko có cô gái mà Vũ Văn Vĩ Thần đi xem mắt.
Cô bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ Vũ Văn Vĩ Thần chuẩn bị bữa tối hoa hoa lệ lệ này là vì cô sao?
Không thể nào, không phỉa, tại sao anh ta phải làm như vậy chứ?
Nhưng mà cho dù có thể hay không, có nên hay không, dù sao bây giờ cô cũng đã đến đây.
Hành động tiếp theo của Vũ Văn Vĩ Thần càng làm cho Đào Du Du cảm thấy ngạc nhiên.
Anh đi đến trước bàn ăn, tiếp đó kéo ghế ngồi ra, sau đó nhìn về phía Đào Du Du, dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống.
Đào Du Du đúng là được sủng ái mà lo sợ, Tổng Thống đại nhân vô cùng cao quý, chí cao vô thượng lại tự tay kéo ghế cho cô ngồi, đây chính là vinh hạnh đặc biệt, sửng sốt vài giây, thấy ánh mắt của nhân viên phục vụ rất có ý nghĩ sâu xa nhìn về phía cô thì cô mới phản ứng kịp, lập tức nhấc làn váy tao nhã ngồi xuống.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy người phụ nữ ngây ngốc này cuối cùng cũng có phản ứng, đôi lông mày đang nhăn lại tập tức giãn ra, sau đó tự mình đi đến chỗ ngồi cách xa ngồi xuống đối diện với cô. Hai người ngồi cách nhau trước bàn dài hơn ba mét, bắt đầu "vô cùng thâm tình" nhìn nhau.
Sau khi ngồi xuống, lại nghe thấy tiếng đàn violon êm ái và tiếng đàn dương cầm truyền đến cách đó không xa, nghiêng đầu theo tiếng nhạc, lại thấy hai nhạc sĩ ăn mặc đẹp đang ngồi cách đó không xa biểu diễn hết lòng vì bọn họ.
Khi đó, đã có người hầu bàn đẩy xe thức ăn chậm rãi đi đến, trước đó rót hai ly rượu vang cho hai người, sau đó bắt đầu chia ra dọn thức ăn lên bàn cho bọn họ.
Lúc này trong lòng Đào Du Du có một thắc mắc.
Cô nhớ rõ lúc trên đường đến đây, ở trên xe cô có hỏi Vũ Văn Vĩ Thần, đối tượng hẹn hò k phải con gái, có xinh đẹp hay không đợi lát nữa sẽ có một loạt bát quái, nhưng hôm nay ngồi đối diện với anh ta là mình, vì vậy, những câu trả lời ở trên xe của anh đều nhằm vào cô sao?
Nghĩ lại thấy không đúng, lúc anh trả lời mấy câu hỏi kia với thái độ vô cùng mập mờ, rõ ràng nói cô gái kia là đối tượng hẹn hò của anh, hơn nữa anh còn ra vẻ rất hài lòng đối với cô.... .....
Vì sao bây giờ tất cả lại biến thành như vậy?
Do dự một chút, sau khi bồi bàn đặt thức ăn lên bàn rồi đi ra ngoài, rốt cuộc cô cũng lấy dũng khí hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: "Tổng Thống, lúc đầu ở trên xe ngài nói muốn cùng hẹn hò với một cô gái ở đây, vì sao không thấy cô gái kia?"
"Cô ấy ở trong này." Ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần rời khỏi bàn ăn, nhìn chăm chú vào vẻ mặt nghi ngờ của Đào Du Du, trầm giọng đáp.
"Là sao? Ở trong này? Vì sao tôi không thấy?" Thật ra trong lòng Đào Du Du đã có câu trả lời, nhưng cô không thể tin được đối tượng mà hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần hẹn hò lại là cô, vì vậy đành giả ngu hỏi.
"Ở trong mắt tôi." Nhìn Đào Du Du đang làm bộ dạng giả ngu kia, Vũ Văn Vĩ Thần lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt từ chăm chú chuyển sang thâm tình.
Đào Du Du bị ánh mắt này của anh làm cho chấn động, trái tim nhỏ bé đột nhiên đập mãnh liệt.
Cô biết rõ ý của anh, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có một người, người đó chính là cô.
"Món ăn ở đây dường như rất ngon, tôi......Tôi ăn trước đây.... ..." Tim càng đập nhanh, Đào Du Du bị ánh mắt của anh làm cho mặt cô bắt đầu nóng lên, cho nên vì né tránh tầm mắt của anh, cô bắt đầu đem lực chú ý của mình dời đến những món ăn ngon ở trước mặt, hơn nữa còn cố ý nói lớn tiếng, giống như đang nhắc nhở Vũ Văn Vĩ Thần dùng cơm trước.
Vũ Văn Vĩ Thần thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, dưới ánh nến, anh thấy trên mặt Đào Du Du ửng đỏ trông rất đẹp mắt, giống như quả táo đỏ dụ dỗ người.
Cách đó không xa, tiếng nhạc du dương vẫn còn vang lên, nhưng mà trên bàn cơm hai người đều có suy nghĩ riêng.
Giờ phút này tâm tình Đào Du Du rất khẩn trương, không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay cô mới phát hiện, lúc Vũ Văn Vĩ Thần không nổi giận với cô, rõ ràng rất đẹp trai, nhìn vào ánh mắt của anh cũng hết sức mê người, đây là thế nào.
|
Chương 175 Lúc dùng cơm, hai người đều rất im lặng, Đào Du Du luôn cảm thấy trong lòng mình kèm nén hơi thở không dám thở ra.
Tuy giờ phút này có thức ăn ngon trước mặt, nhưng cô lại không có nhiều tâm tình để thưởng thức, nhai thức ăn trong miệng cũng như nhai sáp nến.
Thật vất vã hai người mới dùng cơm xong, tâm tình của Đào Du Du vô cùng thấp thỏm, người bồi bàn trẻ tuổi đẹp trai nhanh chóng thu dọn.
Lần này anh ta mang đến một món điểm tâm ngọt.
Khi chiếc bánh ngọt mê người khiến người ta yêu thích đó đưa lên, thì Đào Du Du không nghĩ được nhiều như vậy nữa, cô cầm miếng bánh ngọt lên cắn một cái, Đào Du Du cắn miếng bánh này hơi lớn, miệng lại mở ra không đủ, vì vậy trên miệng cô dính bơ, bộ dáng trông rất chất vật.
Mà bi thương nhất chính là, chính cô cũng không có cảm giác, lè lưỡi liếm một vòng quanh miệng, xem như lau miệng sạch sẽ. Nhưng cô không biết, khóe miệng của cô còn sót lại bữa tối.
Dùng hết món điểm tâm ngọt, Vũ Văn Vĩ Thần chú ý đến khóe miệng Đào Du Du còn dính thức ăn, anh không lau cho cô, mà cố nén cười lẳng lặng nhìn cô.
"Phong cảnh ở đây thật đẹp, lần sau có cơ hội nhất định sẽ đứa Tiểu và Đào Dục Huyên đến đây, chúng nó nhất định sẽ vui." Đào Du Du hài lòng nuốt miếng bánh ngọt xuống, sau đó uống một ngụm rượu vang, rồi mới mở miệng nói.
"Vậy cô vui không?" Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần một tay ôm ngực, tay kia bưng ly đế cao, nhẹ nhàng lắc lắc rượu đỏ trong ly, hai mắt mỉm cười nhìn cô.
"Vui lắm, nếu có thể cởi giày cao gót dưới chân ra thì tốt hơn, mang giày cao như vậy, tôi cảm thấy rất có áp lực." Đào Du Du nghĩ vậy cười cười, sau đó nói.
Sau khi cô ăn xong cái bánh ngọt kia thì tâm tình thả lỏng một chút, tuy rằng không hiểu vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lại đột nhiên mời cô ăn cơm, nhưng đến bây giờ vẫn không cảm thấy anh có âm mưu gì, vì vậy cô cũng không lo lắng nhiều như vậy.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe lời cô nói xong, lập tức để ly rượu trong tay xuống, sau đó đứng lên đi đến trước mặt cô.
Đào Du Du thấy anh đứng lên mà không biết anh muốn làm gì, chỉ sững sờ nhìn anh, mãi cho đến khi anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, sau đó xoay cái ghế của cô đối mặt với anh, cô ngây ngốc mở miệng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Vũ Văn Vĩ Thần không nói gì, chỉ im lặng vén váy cô lên, sau đó cánh tay dịu dàng nâng mắt cá chân của cô lên, động tác rất nhẹ
cởi nút gài dây giày phía sau mắt cá chân ra giúp cô, cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân cô.
Sau khi giày trên chân được cởi ra, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô nói: "Tuy thấp một chút, nhưng cũng không có vấn đề gì."
"Cái........Cái gì?" Đào Du Du hơi mơ hồ không hiểu, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần dùng hành động cho cô câu trả lời.
Anh đột nhiên từ mặt đất đứng lên, sau đó hơi mỉm cười xoay người, hai cánh tay lớn đặt lên eo cô, anh dùng một tay kéo cô từ trên ghế lên, sau đó ngay lúc cô chưa kịp phản ứng, tay kia đã nắm lấy bàn tay đang luống cuống của cô, lúc này tư thế của hai người giống như đang khiêu vũ.
Bởi vì bỏ giày cao gót ra nên khi Đào Du Du cao 160cm đứng trước Vũ Văn Vĩ Thần cao 180cm thì có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, đầu cô chỉ cao đến ngực anh, làm cho anh không đố kỵ chút nào đưa mắt nhìn xuống cô.
Bây giờ Đào Du Du mới hiểu ý trong lời nói của anh, thì ra anh muốn đưa cô đi khiêu vũ.
Theo nhịp điệu âm nhạc, Vũ Văn Vĩ Thần vì lo lắng cho Đào Du Du đang đi chân trân nên bước chân khiêu vũ rất nhỏ. Mà Đáng thương cho Đào Du Du lúc này đã hối hận khi cởi giày cao gót ra.
Nếu cô sớm biết tiếp theo sẽ khiêu vũ, có làm thế nào có chết cũng mang giày cao gót chống đỡ.
Bất đắc dĩ cô đành kiễng mũi chân của mình lên, cố gắng để cho cơ thể mình cao ngang người anh.
Tiếng nhạc từ từ trôi qua tai bọn họ, Đào Du Du nhón chân chậm rãi di chuyễn theo bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần, vì hai người ở khoảng cách khá gần, nên đỉnh đầu của cô vừa vặn chạm vào cằm của anh, chiều cao của hai người chênh lệch nhau nên bọn họ không có cách nào dùng ánh mắt trao đổi.
Trong không khí tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, làm cho suy nghĩ của Đào Du Du bỗng chốc bay thật xa,
dường như giờ phút này người cùng khiêu vũ với cô không phải là Tổng Thống đại nhân ngày thường thích diễu võ dương oai với cô.
Loại cảm giác này thật đẹp, ánh nến lãng mạn dưới bữa tối, người đàn ông đẹp trai, âm nhạc vui tươi và điệu nhảy yêu thích.
Hết thảy tất cả người phụ nữ nào đều không thể chống lại sự dụ hoặc này.
Đào Du Du là phụ nữ, vì vậy trong một khoảnh khắc kỳ diệu như vậy, cô đã đem những ân oán trước đây giữa cô và Vũ Văn Vĩ Thần ném sang một bên.
Vào lúc không khí đang dâng cao trào, Vũ Văn Vĩ Thần chợt ôm lấy Đào Du Du, cảm giác được cơ thể mảnh mai của cô, nhớ đến nhiều năm qua, nhiệm vụ quan trọng đặt lên đôi vai gầy yếu này của cô là nuôi dưỡng hai đứa con, mà tất cả đều là do nhà Văn Văn áp đặt cho cô.
Cho dù là cái chết năm đó của ba cô, hay là đứa con trong bụng cô, nếu không có Vũ Văn thị, có lẽ bây giờ cô trải qua một cuộc sống an nhàn không buồn không lo giống như những thiên kim tiểu thư khác.
Nghĩ đến những việc này, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần khẽ động, đột nhiên cúi đầu, chống lại ánh mắt của anh chính là cái cằm của Đào Du Du, anh dùng giọng nói rất trầm thấp: "Mãi mãi đứng bên cạnh tôi giống như vậy được chứ?"
"Ách.... ..." Đào Du Du hơi sững sờ, không nghĩ đến anh lại đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Giờ phút này, thời gian như ngừng lại, trong ánh mắt bọn họ chỉ có hai người, khoảng cách gần như vậy, hơi thở ấm áp phả vào mặt đối phương, không khí mập mờ lặng lẽ trôi qua giữa hai người bọn họ.
|