Tiểu Thần
|
|
TIỂU THẦN Tác giả: Tâm An Công ty phát hành: Amak Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn Số trang: 572 Ngày xuất bản: 9/2014 Thể loại: Cổ đại - Huyền huyễn
GIỚI THIỆU
Truyền thuyết kể rằng, thuở xưa có một chàng tiều phu nghèo tên gọi Phong Du. Một hôm, trong lúc lang thang nơi rừng rậm chàng vô tình cứu được một con thú lạ mắc bẫy. Đêm hôm ấy, giữa lúc họ Phong đang say giấc bỗng mơ hồ nhìn thấy một vị thần tiên áo trắng. Ông ta cảm tạ chàng đã cứu sống cả vương quốc Tây Lạc rồi trao cho một tấm thẻ đỏ và một quả cầu trong suốt, dặn dò hễ có mong ước gì chỉ cần viết vào thẻ đỏ, đặt dưới quả cầu, nhất định sẽ được như ý.
“Lời hứa này đáng giá thiên thu, ngày nào họ Phong không cần nữa vật kia sẽ tự về chốn cũ. Vật còn, hẹn ước còn, mong ước của Người là mệnh lệnh của chúng tôi…”
Nhà họ Phong từ đó đời đời kiếp kiếp luôn được vinh hoa phú quý, hạnh phúc dài lâu. Họ gọi những quý nhân phò trợ cho mình là các Tiểu Thần. Tiểu Thần có ba quy tắc lớn:
Một: không làm hại chủ nhân
Hai: giữ bí mật thân phận
Ba: lúc cần rời khỏi, nhất định phải rời khỏi.
…
Một câu chuyện hoang đường, là thật hay hư?
Chuyện này, chỉ có người họ Phong mới biết!
Vậy nhà họ Phong kia đang ở đâu?
Không ai biết...
|
Tự bạch về tác giả
Tâm An (Huỳnh Phúc): tốt nghiệp Đại học Kinh Tế Tp HCM năm 2009, khoa Tài Chính Doanh Nghiệp. Đây là chuyên ngành bản thân quyết định lựa chọn, cho nên bạn có thể gọi nôm na tôi vốn là “dân tài chính.” Đã gọi là dân tài chính đương nhiên sẽ yêu thích các con số, bảng cân đối kế toán, báo cáo kết quả kinh doanh, báo cáo lưu chuyển tiền tệ..v..v..toàn là những thứ mọi người thường chê khô khan như ngói. Dù vậy, các con số sẽ bật mí cho bạn bí mật của một công ty. Những lời hoa mỹ có thể lừa dối nhưng các con số sẽ không nói dối. Giữa các con số tồn tại một quy luật hợp lý, có nhiều mối dây liên quan, vì vậy nếu người nào đó cố tình “biến hóa con số” họ sẽ luôn luôn để lại dấu vết. Nhưng có ai nói một khi đã yêu con số thì sẽ không được yêu thích ngôn từ, say mê văn chương? Joe Vitale đã viết: “Ngôn từ có sức mạnh. Ngôn từ trong một câu nói hay thậm chí có đủ quyền năng để thay đổi cả thế giới.” Thay đổi cả thế giới là một điều lớn lao, cho nên…bạn biết không, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến điều này khi đặt bút viết. Khi những câu chuyện bắt đầu xuất hiện, khi tâm trí tôi “nghe và nhìn” thấy các nhân vật của mình đang nói chuyện, đang hành động, tôi bị thôi thúc phải ghi chép lại mọi thứ cho dù đơn giản chỉ để chính mình đọc lại và thấy vui vẻ. Con đường viết lách thật sự bắt đầu khi một người bạn cho tôi một sự ủng hộ, giúp tôi có sự tham lam để viết đầy đủ câu chuyện từ đầu đến cuối thay vì chỉ ghi lại nó dưới những đoạn ngắn rời rạc. Tôi tham lam được đưa câu chuyện của mình đến với bạn, mong muốn những thứ chỉ xuất hiện trong đầu tôi trở nên hiện hữu với bạn. Tôi thật sự muốn biết bạn có cảm nghĩ gì, suy nghĩ gì, đánh giá như thế nào về những con người hiện ra bên dưới ngòi bút của tôi, bạn có yêu hoặc ghét họ như tôi không? Con người đôi khi có nhiều mâu thuẫn, tôi rất thích đưa nhân vật của tôi bước ra ánh sáng với bạn, nhưng bản thân tôi lại thích ở trong bóng tối nhiều hơn. Có lẽ bởi vì biệt danh yêu thích của tôi là mèo bánh bao, mà bạn biết mèo rồi đấy, lúc nào cần thiết mới ráng chui ra khỏi cái góc nhỏ êm ái của mình bằng không thì biến mất tăm mất tích. Nhưng bạn yên tâm, vì bạn đã dành thời gian quý báu của mình để đọc câu chuyện của tôi giữa vô vàn những câu chuyện hấp dẫn khác, tức là chúng ta có duyên với nhau nhiều lắm nên khi bạn gọi tôi sẽ cố gắng dẹp bỏ cái góc của mình và bước ra ngoài! Và nếu thỉnh thoảng tôi có chậm chân một chút thì đừng giận nhé! Tiểu Thần ra đời. Cô ấy là người mà tôi yêu thích và muốn tồn tại, luôn luôn mong đợi nhưng vẫn chưa thể tìm thấy trong những câu chuyện hoặc những bộ phim mà tôi được xem. Một cô gái không quá xinh đẹp, chỉ vừa thoáng nhìn có thể khiến bạn dễ dàng lướt qua nhưng sự đặc biệt trong tâm hồn lại níu chân bạn ở lại. Cô ấy hiểu biết nhiều thứ, sự hiểu biết ấy không tự nhiên có mà qua học hỏi và rèn luyện. Cô ấy là sự giao hòa giữa các tính cách, ở giữa lằn ranh mỏng manh giữa chúng. Cô ấy thấu hiểu bí mật ẩn giấu giữa những điều giản dị, vượt qua cách nhìn thông thường của lý trí, những cách hành xử theo lối mòn nhàm chán. Cô ấy mang đến sự bình an nhưng vẫn có lúc vui vẻ tinh nghịch. Nếu cần, đôi khi cô ấy sẵn sàng cho bạn chén thuốc đắng nghét để bạn hết bệnh mà không mảy may động lòng, để rồi khi bạn uống xong lại khẽ chìa tay vỗ nhẹ vai bạn an ủi. Nhưng cô ấy vẫn có nỗi sợ hãi, có sự cố chấp nhất định trong lòng. Sự không hoàn hảo chính là một điều hoàn hảo, bởi vì nó cho cô ấy có thêm cơ hội tiến bước, cơ hội gần gũi với tôi và bạn nhiều hơn. Tôi nghĩ về cô ấy rất nhiều và như người ta đã nói: mọi điều mà bạn tập trung vào rồi sẽ phát triển. Cho nên mọi việc đã đến một cách tự nhiên, câu chuyện về người con gái ấy càng lúc càng rõ nét và đầy đủ hơn, tôi “nghe” và “thấy” cô ấy trong tâm trí mình nhiều hơn. Khi tôi quyết định can đảm viết lách, tôi muốn bạn gặp cô ấy trước tiên. Giấc mơ trên con đường văn chương trước mắt? Ngọt ngào, cay đắng, chua xót, hạnh phúc, sợ hãi, lo âu, hồi hộp … mong bạn có thể thích thú nếm trải bao nhiêu mùi vị qua từng câu chuyện mà tôi chia sẻ. Hy vọng bạn đọc qua một lần lại muốn đọc thêm một lần, dù lúc buồn chán hay đang vui vẻ đến khi gấp sách đều có dư vị “ấm áp”, qua những câu chuyện cảm thấy an ủi hoặc nhận ra một ý nghĩa nào đó khiến bạn hài lòng. Mong bạn cảm thấy thời gian bỏ ra đọc sách là đáng giá, chỉ đơn giản vậy thôi! Tại sao là tiểu thuyết huyền huyễn? Câu hỏi này thật khó! Bạn biết không: những yếu tố căn bản của câu chuyện như con người, tình huống, bối cảnh… không được bắt đầu bằng việc lựa chọn thể loại mà đến một cách tự nhiên, sau khi nền tảng ban đầu đột ngột xuất hiện tiếp theo các chi tiết sẽ dần dần được mở ra. Cho nên chính xác tôi cũng không rõ tại sao, thậm chí viết xong vẫn còn mơ hồ. Vì vậy hai chữ tiểu thuyết xin nhận nhưng là “huyền huyễn” thật sự hay không đành nhờ các bạn đánh giá! Tuy tôi không thể trả lời câu này một cách rõ ràng nhưng có một điều chắc chắn: việc yêu thích các chi tiết kỳ diệu, huyền ảo là do ảnh hưởng lúc nhỏ đã đọc quá nhiều những câu chuyện cổ và đến bây giờ vẫn luôn mê mẩn các bộ phim hoạt hình: Tangle, Epic, Thần rừng Lorax....yêu thích đến mức có thể hớn hở ngồi xem và cười ngốc nghếch (cho nên chỉ xem một mình thôi!).
|
CHƯƠNG 1: CHỦ NHÂN MỚI, THUỘC HẠ MỚI (1)
…. Chuyện xửa chuyện xưa
Bao kẻ đẩy đưa
Ai người thấu tỏ!
Nay tôi kể rõ
Xin hãy lắng nghe
Chuyện rằng:
Ở trong thôn nhỏ
Có kẻ họ Phong
Thật dạ ngay lòng
Làm nghề đốn củi
Sớm hôm thui thủi
Chỉ có một mình
Vì chuyện mưu sinh
Tự mình chăm chỉ
Mải mê suy nghĩ
Lạc lối rừng sâu
Trong dạ âu sầu
Buồn lo không ngớt
Ra tay cứu vớt
Thú lạ bị thương
Mới được dẫn đường
Trở về chốn cũ
Nửa đêm mơ ngủ
Nhìn thấy thần tiên
Cho hắn nắm quyền
Tiểu Thần hầu hạ
“Ước mơ trong dạ
Cứ viết hết ra
Tiểu Thần của ta
Cho ngươi toại ý”
Phong Gia đắc chí
Một bước lên tiên
Hạnh phúc triền miên
Không sao kể xiết
Có ai không biết
Danh tiếng lẫy lừng…
“Bình Nhi, không được đọc bài vè đó nữa!Mau ngủ đi.”
Người thiếu phụ sửa lại chiếc chăn cho con trai, nghiêm giọng nhắc nhở. Cậu bé xụ mặt có vẻ luyến tiếc bài đồng dao còn đang dang dở, cụp mắt xuống len lén nhìn mẹ. Một lúc sau thấy không bị trách mắng nữa, nó mới dám mở miệng ấp úng hỏi nhỏ:
“Mẹ à, bài vè này rất hay sao lại không được đọc hả mẹ?”
Người thiếu phụ âu yếm nhìn con trai, vuốt vuốt mái tóc bờm xờm , véo nhẹ cái lỗ mũi to của nó rồi nói:
“Bây giờ chúng ta sắp chuyển vào đất Phong Gia rồi, không nên tùy tiện đọc những bài đồng dao về họ. Mẹ con ta là người từ nơi khác đến, nếu không cẩn thận sẽ bị người ta bắt lỗi. Bảo Nhi ngoan ngoãn nghe lời, mẹ sẽ dạy con bài khác hay hơn có được không?”
Đứa trẻ gật gật đầu nhưng chợt nghĩ ra điều gì lại lắc tay mẹ định mở miệng hỏi, sau đó suy nghĩ thế nào nó rướn người lên thì thầm vào tai người thiếu phụ:
“Mẹ ơi, Phong Gia là có thật, vậy Tiểu Thần có thật không?”
Người mẹ bật cười ấn cậu con trai nhỏ nằm xuống giường, cốc nhẹ đầu nó:
“Chỉ là truyền thuyết, không có thật đâu con à!”
“Nhưng…trên đời này rõ ràng có thần tiên kia mà, nếu vậy biết đâu Phong Gia quả thật có tiểu Thần đi theo giúp đỡ họ? – đứa trẻ vẫn không chịu thua.
Thiếu phụ nhìn con trai bao dung hỏi:
“Làm sao con biết trên đời này có thần tiên?”
Thấy mẹ có vẻ không tin, cậu bé ra sức giải thích:
“Lúc nãy…lúc nãy mẹ ở dưới bếp, con đã nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh rất to bay ngang qua nhà mình vào trong khu rừng kia kìa, con vừa nhìn thấy đã biết ngay đó là thần tiên xuống thăm trần gian chúng ta!”
“Được rồi, thần tiên không muốn bị làm phiền cho nên chuyện hôm nay con sẽ không kể cho ai nghe và cũng không đọc bài vè kia nữa, bây giờ phải đi ngủ có được không? – người mẹ ôn tồn hỏi, nhìn gương mặt ngây thơ tràn đầy vẻ quả quyết của con trai không khỏi mỉm cười. Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt thoải mái cảm nhận bàn tay mềm mại của mẹ nó đang vỗ về, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
….
Trong khu rừng gần đó.
Đêm khuya, bốn bề cây cối chìm trong giấc ngủ bình yên. Thỉnh thoảng một cơn gió đùa nghịch khẽ làm tán lá lay động rồi tất cả nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng. Trên trời một mảnh trăng khuyết yếu ớt, kẻ bên dưới toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu êm ái như màu trời những ngày quang mây. Ông ta khẽ vuốt bộ râu dài trắng tinh, lặng lẽ nhìn ngắm mọi vật xung quanh.
“Xin lỗi người, con đến muộn!”
Một vị cô nương không biết từ đâu xuất hiện, nhẹ nhàng lên tiếng gọi. Âm thanh ấm áp trong trẻo vang lên giữa bốn bề tĩnh mịch càng thấy thanh tao. Toàn thân nàng ấy cũng lấp lánh một thứ ánh sáng mơ hồ không rõ màu sắc.
Ông lão từ từ xoay người, điềm nhiên trả lời:
“Ta không đợi con, vẫn chưa kịp nhìn cho rõ mọi thứ quanh đây, không cần xin lỗi! – ánh mắt chăm chú quan sát người con gái trước mặt như thể tìm kiếm điều gì, một lúc sau mới gật gù lên tiếng – con đã mang ngọc đến à, tốt lắm! Đã đến lúc ta dạy con cách giữ ngọc ngoài thân trong thời gian dài, không chỉ tạm giấu vài ngày như hiện nay. Sử dụng ngọc thần ở nhân gian là điều cấm kỵ, có thể sinh chuyện rắc rối còn làm pháp lực của nó suy yếu, cho nên con chỉ gọi nó khi nào thật sự cần thiết. Sau đó ta giúp con thu lại khí ở trên thân, hoàn toàn làm một người bình thường. Con có cam tâm làm một người bình thường không?”
Vị cô nương nhẹ gật đầu:
“Dạ biết, không phải là lúc bất đắc dĩ, con tuyệt đối sẽ không dùng đến ngọc. Tất cả mọi chuyện đều dựa vào những gì bản thân đã học tự tìm cách giải quyết.”
Ông lão râu trắng mỉm cười vừa ý:
“Tốt, thật ra với bản lĩnh của con ta cũng không quá lo lắng. Ngay cả dung mạo năm xưa con chọn cũng rất tốt, không xinh đẹp tuyệt thế cũng chẳng hút lấy mắt người, vừa đủ khả ái nhưng không quá nổi bật!”
Cô nương nghe những lời này không hờn không giận trái lại tỏ ý tán thành:
“Người trong nhân thế chỉ nhìn hình dáng bên ngoài, vì một thứ phù du mà âu sầu phiền muộn, cũng vì nó mà gây lắm chuyện bể dâu, họ đã rất vất vả! Con nên triệt để làm một cô nương bình thường trong mắt nhân gian, tránh giúp người thành ra hại người!”
Hai kẻ kỳ lạ trò chuyện giữa đêm khuya, tiếng thanh tiếng trầm hòa vào nhau như một khúc ngạc ngân nga. Mỗi lời đều êm đềm mà nói, dường như từ trong một cõi thanh tịnh hư vô nào thoát ra, không nghe được có chút tâm tư lo toan, hờn giận, oán trách, vướng bận thường thấy của thế nhân.
Vị cô nương nhìn mảnh trăng đã lên đến đỉnh đầu, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, xoay người nhìn lão thần tiên đang ngồi bên cạnh:
“Thượng lão, con nghĩ đã sắp đến lúc phải rời khỏi đây, đến nơi con cần đến! Người còn chuyện gì muốn dặn dò xin cứ nói, sau khi lấy ngọc ra, bắt đầu từ ngày mai con phải hoàn toàn làm một người bình thường, người cũng sẽ không theo định kỳ đến gặp con nữa phải không?”
|
Thượng lão gật gù, vuốt chòm râu bạc. Bàn tay lướt đến đâu, từ nơi đó bay ra những đốm sáng xanh nhỏ lung linh như những mẩu than li ti bay ra khỏi đống lửa đang cháy. Nhưng thay vì vẻ hừng hực nung nấu đáng sợ của lửa, loại ánh sáng xanh dịu này cho người ta cảm giác êm mát, rất muốn đưa tay chạm vào. Tiểu cô nương kiên nhẫn chờ đợi, không có vẻ gì nôn nóng. Cuối cùng ông lão lên tiếng thật chậm rãi:
“Đúng vậy! Nếu con cảm thấy đã đến lúc thì cứ làm theo ý mình. Khi nào cần hãy gọi ta, ta cũng sẽ tùy tình huống mà đến gặp con. Chuyện dặn dò…ta chỉ muốn nhắc con một việc: phải ghi nhớ cho kỹ, thân phận của chúng ta không thể để họ biết được. Nếu họ nhận ra con thật sự là ai, có thể làm những gì, hậu quả thật không tưởng tượng nổi! Con người nếu chưa dứt được lòng tham, nắm trong tay quyền lực quá lớn sẽ chỉ hại người hại mình!Nhớ kỹ, chúng ta làm vậy cũng là vì họ, nếu thất bại, con vẫn có thể trở về Tây Lạc, nhưng người nhà họ Phong sẽ phải gánh thêm nhiều tai kiếp.”
Con đã hiểu! – nàng ấy khẽ cúi đầu nhận lời răn dạy
“À, vẫn còn một chuyện – ông lão trầm giọng, im lặng nhìn nữ nhi nhỏ bé được mình dẫn dắt, mất một lúc mới nói – cẩn thận với luyến ái của nhân gian kẻo hại người, hại mình!”
Vị cô nương thoáng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn người tôn kính trước mặt rồi thở nhẹ, bình thản đáp:
“Luyến ái?! Lão thần tiên, con làm sao có thể rơi vào những chuyện luyến ái này, người biết con sẽ dùng hết tâm sức hoàn thành nhiệm vụ của mình để trở về Tây Lạc, đó mới là nhà của chúng ta! Chỉ có một điều… con vẫn không biết khi nào mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ, người có thể chỉ dẫn con không?”
Ông lão cười to, khẽ vỗ nhẹ bờ vai cô như muốn trấn an
“Lúc cần đến thì đến, lúc cần đi thì đi là quy tắc của chúng ta, khi nào đến lúc tự con sẽ cảm nhận được. Giống như hôm nay con tự mình quyết định thời cơ xuất hiện, có một ngày con sẽ biết đến lúc phải rời khỏi. Còn chuyện luyến ái – lão thần tiên dừng lại một chút như muốn chắc chắn lời nói của mình thật sự được ghi nhớ - đã từng có tiểu Thần vướng vào nghiệp duyên không về Tây Lạc nữa, phải tiếp tục sống trong bể khổ của chốn phù du, ta không mong con rơi vào hoàn cảnh tương tự!”
Tiểu cô nương nhìn Thượng lão đầy cảm kích lên tiếng:
“Con đã hiểu! Bây giờ xin người dạy cho con cách giấu ngọc
|
CHƯƠNG 1: CHỦ NHÂN MỚI, THUỘC HẠ MỚI (2)
Thôn Nhã Y đang vào mùa thu hoạch thảo dược. Trên những cánh đồng xanh ngát một màu, thấp thoáng bóng dáng nam thanh nữ tú trong thôn đang ra sức hái thuốc mang về. Muốn có loại dược liệu tốt nhất, bọn họ không chỉ phải biết gieo trồng, chăm sóc, biết thời điểm nào ra đồng thu hoạch, càng phải biết cách thu hoạch để giữ lại dược tính tốt nhất. Những thứ này đương nhiên không thể tự có, tất cả đều phải học. Học không tốt thì không được động vào cây thuốc, đặc biệt là vào giai đoạn cuối cùng nhận được thành quả này. Cho nên, những người đang ở ngoài đồng chính là những người trẻ tuổi ưu tú nhất của Nhã Y. Nhưng nói vậy vẫn không đúng, bởi vì người ưu tú nhất vừa vượt qua được kỳ thi sát hạch quan trọng, bây giờ không có ở ngoài đồng.
Tại sao?
Vì cô nương ấy hiện đang là đầu đề của một cuộc cãi vã kinh thiên động địa, đã tái diễn suốt mấy ngày không dứt ở trong ngôi nhà nhỏ cách đồng thảo dược của Nhã Y không xa.
Mạc lão bà hơn sáu mươi tuổi vẫn còn tinh anh khỏe mạnh hơn người chính là bà của Mạc Quân Nghi, một trong hai nhân vật đang tranh cãi. Người còn lại không ai khác là Đồng Niên, thường được gọi Niên lão, người tổng quản việc thu hoạch, sơ chế thảo dược của thôn Nhã Y, một trong các sư phụ dạy dỗ tất cả những nam thanh nữ tú đang làm việc ngoài đồng, đương nhiên cũng là sư phụ của cô nương ấy.
“Mạc bà bà, rốt cuộc bà giấu tiểu Nghi đi đâu, hôm nay lại không ra đồng thu hoạch thảo dược?” – Niên lão mặt đỏ tía tai truy hỏi.
“Ta không biết, khi nào Quân Nghi của ta được chấp thuận đến Phong Gia làm thầy thuốc thì ta mới để nó đến giúp ông thu hoạch thảo dược” – Mạc lão bà không hề thua kém, chẳng chút nao núng đáp lời.
Niên lão vẻ mặt khổ sở không biết nói gì, bất đắc dĩ phải lặp lại câu trả lời này đến lần thứ bao nhiêu cũng không rõ.
“Ta đã nói là không thể được!”
“Tại sao lại không thể?”
Mạc bà bà dường như càng không kiên nhẫn, suốt mấy ngày nói tới nói lui thứ nhận được vẫn là câu trả lời này, quả thật cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nội dung tiếp theo của cuộc tranh cãi quanh đi quẩn lại vẫn là:
“Ta và các trưởng lão đều không đồng ý, Quân Nghi tuy là tư chất hơn người, thông minh sáng dạ, phẩm chất cũng rất tốt nhưng mà tính tình cổ quái, thường hay làm những việc kỳ lạ, nếu đến Phong Gia hành y chỉ e sẽ làm ảnh hưởng tên tuổi Nhã Y chúng ta.”
“Ông nói tiểu Nghi của ta làm những việc kỳ lạ gì chứ”
“Quân Nghi chữa bệnh rất giỏi nhưng khổ nỗi người không bệnh nó cũng muốn chữa, cứ bắt người ta uống những thứ thuốc do nó chế ra, quan trọng nhất là còn tự mình tìm kiếm những loại cây độc mang về.”
“Tiểu Nghi đã nói rất rõ, muốn chữa độc thì phải hiểu rõ độc tính, một số trường hợp còn phải dùng độc trị độc.”
“Những thầy thuốc như chúng ta đâu phải kẻ ở trong giang hồ, biết quá nhiều những thứ độc dược đó làm gì. Ta đã nói nó kỳ lạ như vậy sớm muộn sẽ sinh ra chuyện, lão bà bà đừng chỉ bênh vực cháu mình, phải giúp sư phụ như ta khuyên nhủ nó thì hơn!”
“Lão già lẩm cẩm này, ông chữa bệnh nhiều quá đến mức đầu mình bị hư cũng không nhận ra. Luật lệ trong thôn chúng ta trước giờ không hề thay đổi, người vượt qua kỳ sát hạch chữa bệnh sẽ được chính thức ra ngoài hành y, còn nữa, kẻ nào đứng đầu có thể tự mình chọn nơi tốt nhất muốn đến.Tiểu Nghi của ta muốn đến Phong Gia có gì mà không được.”
“Phong Gia? Lão bà bà muốn cả làng Nhã Y cùng nhau chịu tội? Tiểu Nghi tính tình cổ quái, vốn đã không phù hợp ra ngoài hành y một mình huống chi là đến Phong Gia, nếu các vị chủ nhân bị những hành vi kỳ quái của nó khiến cho tức giận, thử hỏi chúng ta có thể sống được bao lâu.”
“Cái ông lão này, đúng là chết nhát! Phong Gia tuy là chủ nhân nhưng Nhã Y nổi tiếng từ trước đến nay là nơi làm ra thảo dược chất lượng tốt nhất, là nơi sản sinh nhiều thầy thuốc tài đức bậc nhất thiên hạ không ai sánh bằng. Không có chúng ta ai sẽ chăm sóc sức khỏe cho các chủ nhân, họ có giận bao nhiêu cũng phải giơ cao đánh khẽ, không dám tự tay hủy hoại tài sản đáng quý của mình. Hơn nữa, tiểu Nghi nếu không làm họ hài lòng thì thôi, sao có thể gây ra chuyện liên lụy cả làng, con bé xưa nay cư xử chừng mực, thấu hiểu lý lẽ thế nào ông còn chưa rõ hay sao. Nó vẫn được các trưởng lão trong làng đặc cách cho theo đến vùng lân cận thăm bệnh, y thuật không hề thua kém ai.Từ trước đến giờ ông cứ không ngừng khen ngợi, hôm nay đến lúc quan trọng lại quay ngoắt sang chê bai cháu của ta. Sau này tốt nhất đừng đến chỗ ta ăn bánh do tiểu Nghi làm, cũng đừng nhờ nó chọn dược liệu giúp ông, đúng là kẻ vong ơn phụ nghĩa”
“Lão bà này, ta chính là lo cho nó, sợ nó ra ngoài bị ăn hiếp, muốn giữ nó ở lại làng yên ổn làm người kế vị cho ta, làm ra những dược liệu tốt nhất. Bà lại bảo ta vong ân phụ nghĩa cái gì? Đúng là bà già lẩm cẩm không hiểu lý lẽ.”
“Hai người vẫn đang cãi nhau vì chuyện của con?” – tiểu cô nương mặc y phục xanh nhạt, mang theo giỏ thuốc vừa bước vào đã nghe tiếng ồn ào, chỉ biết lắc đầu mỉm cười hỏi han.
“Tiểu Nghi, mấy hôm nay con không ra đồng giúp ta quản bọn trẻ ranh đó, ta thật sự mệt chết! Ngày mai đến giúp sư phụ một tay có được không?” – Niên lão vừa nhìn thấy người đã vui mừng ra mặt.
Tiểu Nghi vui vẻ gật đầu:
“Ngày mai con sẽ đến. Hôm nay tiểu Nghi vốn định ra đồng nhưng bà bà bảo con nghe nói có người nhìn thấy loài nấm đốm xanh kỳ lạ ở trong rừng, muốn con đến xem thử, nhân tiện hái về làm thuốc, chỉ có điều… – nàng ấy khẽ đưa mắt sang Mạc bà bà đang giả vờ không hay không biết bên cạnh – con tìm mãi mà không thấy, đường đi xa nên về trễ. Ngày mai con nhất định đến giúp sư phụ một tay.”
Niên lão gật gù hài lòng, chẳng trách tiểu Nghi này là học trò được ông thương yêu nhất. Tính tình phóng khoáng dễ chịu, hiểu biết lý lẽ, không để bụng oán giận ai, không giống Mạc lão bà nóng nảy chút nào. Nhưng cũng không thể trách, tiểu Nghi là do lão bà kia nhặt được ở bìa rừng cách thôn Nhã Y hơn năm mươi dặm đem về nuôi, khác biệt là điều khó tránh khỏi.
Rút từ trong túi vải thô mang theo một xấp giấy dày chi chít chữ, Niên lão vuốt râu cười cười nói với tiểu Nghi:
“Tiểu Nghi, ta vẫn muốn con ở lại trong thôn, thay ta kế thừa công việc tổng quản về dược liệu của Nhã Y. Nhưng ta biết con muốn ra bên ngoài thử sức, như vậy cũng tốt, đi xa rồi sau này về đây sẽ càng có nhiều trải nghiệm, cho nên vẫn theo thông lệ mang thứ này đến cho con xem. Đây là danh sách một trăm nơi sẽ cần danh y của làng chúng ta đến làm việc, trong các con những ai đạt điểm cao nhất sẽ được chọn trước nơi mình muốn đến, cứ theo thứ tự lần lượt sắp xếp. Tiểu Nghi, con là người được chọn đầu tiên”
“Con muốn đến Phong Gia” – nàng ấy bình thản đáp lời khiến Mạc lão bà rất hài lòng vừa ý còn Niên lão chỉ biết chán nản buông một câu:
“Phong Gia không có trong danh sách này”
“Niên sư phụ, con biết nơi đó không có trong danh sách này nhưng Phong Gia hiện đang cần thầy thuốc mới thay thế, chuyện này đã được ghi rõ trong thông báo ở miếu thờ của làng, theo quy tắc chỉ cần biết được nơi nào đang cần danh y của thôn chúng ta, người đứng đầu kỳ sát hạch cũng có thể tự mình đề xuất muốn đến nơi này.”
Tiểu Nghi lời nói rõ ràng rành mạch, dáng vẻ trầm tĩnh phân trần lý lẽ không chút sơ suất, quả là khiến người ta không biết lời nào từ chối cho đúng. Niên lão chỉ biết vuốt vuốt chòm râu, đành dùng khổ nhục kế tranh thủ cảm thông:
“Tiểu Nghi, ta biết con là người vượt qua kỳ sát hạch tốt nhất, nhưng mà Phong Gia từ trước đến giờ đều có thầy thuốc là nam nhân, hơn nữa còn là những người lớn tuổi nhiều kinh nghiệm. Tuổi con quá nhỏ, lại là nữ nhi, khó lòng làm cho bọn họ tin tưởng, nếu đưa con đến e là sẽ bị người ta cho rằng Nhã Y bất kính. Ngoan ngoãn nghe lời ta, vài ngày nữa Triệu thúc của con sẽ theo Nhị gia Phong Hoan của họ lên đường về phủ, con đừng làm khó ta có được không. Ở đây có rất nhiều nơi tốt, cứ chọn chỗ con thích là được rồi!”
“Cái ông lão này, thật là…
Mạc bà bà vừa muốn tranh cãi đã bị tiểu Nghi ngăn lại, cô nương này kiên quyết đến Phong Gia nhưng bị từ chối vẫn không có chút phản ứng thất vọng hay phiền não, càng không hề tức giận, thậm chí ánh mắt rất thông cảm với Niên lão gật đầu mà nói:
“Con hiểu rồi, con không làm khó người. Chuyện Phong Gia, Niên lão đừng lo nữa!”
Nói xong đã đứng dậy, định mang theo giỏ thuốc đi vào trong
“Tiểu Nghi, con vẫn chưa chọn nơi nào muốn đi kia mà” – Niên lão gọi với theo
“Sư phụ, con đã chọn Phong Gia, nếu lần này không thể đi có lẽ vẫn chưa đến lúc, con sẽ ở lại Nhã y tiếp tục làm việc.”
Nhìn tiểu cô nương khuất sau rèm cửa, Niên lão vui vẻ gật gù
“Con bé này thật là hiểu chuyện, không giống…”
Ông ấy chưa nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Mạc lão bà, vội vàng thu lại vật dụng nhanh chóng rời đi.
Còn lại một mình, Mạc lão bà tự lẩm bẩm:
“Tiểu Nghi của ta chưa từng có mong muốn đến nơi nào làm việc, bây giờ lại nhất định chọn Phong Gia, nó sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy ư? Lão già họ Đồng này còn không chịu nhận mình là ngốc!”
….
|