Đợi Em Nói Yêu Anh
|
|
Tách
Tách
Tách
Từng tiếng nhỏ giọt trong chiếc bình truyền nước vang lên trong phòng bệnh yên ắng . Lâm Vũ nằm trên giường bệnh, trên người cô đã được thay bằng bộ đồ khô ráo, sắc mặt đã khá hơn một chút nhưng vẫn rất trắng, xanh xao, hai mắt nhắm chặt lại, đôi môi thâm tím, thoạt nhìn có vẻ cực kì yếu ớt. Một người con trai đứng ở bên cạnh giường, đôi mắt nhìn người con gái đang nằm trên giường, chăm chú như vậy, chuyên tâm như vậy, giống như đã nhìn người con gái kia từ rất lâu, giống như một khắc, lại giống như cả đời. Ánh mắt anh sâu xa, trong mắt anh ẩn chứa nhiều điều, cảm xúc bất ổn không ngừng dao động lên xuống. Đôi tay anh vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cô, nhẹ nhàng mà cẩn thận giống như vuốt ve thứ đồ trân quý nhất, rồi dần dần, anh do dự đặt một bàn tay đến gần cổ tay của cô. Quần áo bệnh nhân vốn rất rộng, cổ tay mảnh khảnh của cô để lộ ra bên ngoài, nhỏ như vậy, giống như bộ dáng của cô bây giờ, yếu ớt khiến cho người ta thương tiếc. Anh chầm chậm kéo cổ tay áo của cô lên, từng chút, từng chút một, không khó để nhận ra từng ngón tay anh đang run rẩy, đôi môi mím chặt lại, ánh mắt vẫn không rời. Cho đến khi tay áo được vén qua khuỷu tay, đôi tay của anh mới dừng lại, cả người cứng ngắc, mười ngón tay mở ra, nắm chặt lại rồi lại mở ra, chầm chậm kéo lại tay áo cho cô.
Đến lúc anh định quay lưng đi, chợt cảm thấy một bàn tay bắt lấy cổ tay của anh, nhiệt độ nóng hổi truyền qua tay khiến anh quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy miệng cô khẽ mở, thấp giọng nỉ non
"Đừng đi"
Cả người anh khựng lại
"Thần...đừng đi"
"Thần"
"Thần"
Từng tiếng thì thào nối tiếp khiến cho đôi mắt anh tối sầm, giống như vừa mới được đưa lên thiêng đàng lại bị ném xuống địa ngục tàn nhẫn, một tay kia nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt, dù có đau, cũng chẳng bằng cái đau đớn trong lòng người.
...
"Đây là đâu ?"
Đó là câu hỏi đầu tiên sau khi Lâm Vũ tỉnh dậy. Cô cố gắng chớp chớp đôi mắt mỏi mệt, nhìn khắp xung quanh một lượt, chỉ có một màu trắng thuần đập vào trong mắt cùng với mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Đây không phải là phòng bệnh sao. Sao mình lại ở đây. Phải rồi, Diệp tuyền đánh ném chiếc dây chuyền vào hồ bơi, sau đó mình liền nhảy xuống tìm... Dây chuyền... dây chuyền của mình...
Lâm Vũ vôi vàng sờ lên cổ, khi sờ thấy một mảnh trống trơn thì trong lòng bàng hoàng, trái tim đập kịch liệt liên hồi. Không có. Dây chuyền của cô..
"Em đang tìm cái này sao ? "
Giọng nói ôn hòa quen thuộc khiến cho Lâm Vũ ngẩng đầu lên, chẳng mấy chốc liền ròi vào một đôi mắt màu hổ phách sâu không thấy đáy, chỉ là sau một khắc, sự chú ý của cô liền chuyển vào chiếc dây chuyền màu bạc quen thuộc anh đang cầm trên tay, vội vàng đưa tay ra giật lấy. Sau khi nhìn kĩ đó là chiếc dây chuyền thân thuộc, không nhịn được vuốt ve thật lâu, yên tâm thở ra một hơi rồi cẩn thận đeo lại trên cổ. Anh đứng ở một bên, nhìn hành động cẩn thận của cô, không hiểu sao đáy lòng thắt lại, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc
"Cảm ơn anh. Thực sự cảm ơn anh, anh..."
Một tiếng "Anh hai" suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, cũng may là cô kịp thời ngăn lại, ngay sau đó như nghĩ đến chuyện gì liền mở miệng hỏi anh
"Tại sao tôi lại ở đây"
"Bác sĩ nói em bị dị ứng mới lên cơn sốt cao, sau đó lại còn nhảy vào hồ nước lạnh, cơ thể không chịu nổi mới ngất đi"
Ra là vậy. Khoan đã, dị ứng, như vậy anh....
Cô cẩn thận mà dè dặt nhìn anh, đôi mắt mở to, nhìn thấy đôi môi anh mím chặt, có vẻ như đang chỉnh trang lại giường cho cô thoải mái hơn, trong lòng không hiểu sao căng thẳng, trái tim liên tục nhảy lên
"Anh... có phải đã biết gì không"
Cô dè dặt hỏi một câu như vậy, anh vẫn chuyên tâm vào công việc của mình, nghe cô hỏi liền ngẩng đầu lên, hỏi lại một câu không liên quan.
"Em có đói không, có muốn ăn gì không ? "
"Anh....?"
"Tôi đi mua chút cháo cho em nhé"
"Anh biết hết rồi, phải không"
Cô thở dài, mày nhíu lại, nhàn nhạt hỏi anh. Nhìn bộ dáng của anh như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra điều gì. Không ngờ, anh nghe cô hỏi như vậy, động tác trên tay dừng lại, để lộ một nụ cười khổ
"Biết, tôi có thể biết gì chứ, biết em lừa dối tôi... hay là biết... em xem tôi như trò đùa"
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, lời nói nhẹ nhàng lại khiến cô hoảng sợ, đáy lòng thắt chặt lại
"Không phải như vậy, em..."
"Tôi nên gọi em là Lâm Nhiên...hay vẫn là Trình Nhiên, em...rốt cuộc còn bao nhiêu thân phận nữa, còn bao điều giấu diếm tôi nữa"
"Anh hai, đừng như vậy"
"Anh hai, em vẫn biết tôi là anh hai của em sao. Nhiên, em có biết không, em đôi khi... thực sự rất tàn nhẫn... rất tàn nhẫn"
Anh nói xong một câu liền bỏ ra ngoài, cô vội vã gọi với theo, muốn xuống giường đuổi theo anh. Chỉ là người vẫn còn rất yếu ớt, tay chân lại mềm nhũn vô lực, không nhịn được liền ngã xuống, chiếc kim truyền trên tay cũng bị cô mạnh mẽ rút ra, máu không ngừng chảy, đáng tiếc, anh không thấy được
"Cô không sao chứ"
Một cô ý tá từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy cô ngã trên nền đất, vội vàng tiến đến muốn đỡ cô dậy
"Tiểu thư, Trình thiếu trước khi đi đã dặn chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt. Cô bây giờ vẫn còn rất yếu, đừng xuống giường vội, muốn lấy gì cứ nói với tôi"
Lâm Vĩ không để ý đến lời cô ta nói, chỉ chăm chăm nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh đã không còn bóng người, khuôn mặt buồn bã. Ánh mắt của anh lúc đó cứ thường trực trong tâm trí cô, có thất vọng, có đau khổ, có lẽ lần này, cô thực sự đã sai lầm rồi.
...
Cạch
Ực
Cạch
"Anh nói lão đại bị sao vậy"
Linda huých huých khuỷu tay Lâm Minh, thấp giọng thì thầm, mắt không dời khỏi người nào đó đang ngồi một mình bên quầy rượu
"Không biết nữa, lúc nãy tôi có đến gần liền bị đuổi ra ngoài, sắc mặt rất xấu. Nhưng mà cậu ấy đã uống nhiều lắm rồi, ai ngăn cũng không được"
"Khải đâu, cậu ta có lẽ khuyên được đó"
"Anh ấy làm việc xuyên đêm từ hôm qua tới giờ, vừa mới ngủ được một chút"
Hai người đứng ở một góc nhìn vỏ chai rỗng la liệt trên nền đất, quay sang nhìn nhau, mày nhăn lại, Linda tự động hiểu ý, rút điện thoại trong túi ra, tiếng tút tút dài vang lên trong điện thoại
"Linda"
"El, em đang ở đâu"
"Em.. có chuyện gì sao"
"Giọng em sao vậy. Em với lão đại... cái đó... hai người cãi nhau sao"
"Anh hai, anh ấy làm sao vậy"
"Cậu ta uống đến chai thứ 3 rồi đó, nếu mà uống nữa, đừng nói là một Trình Hạo mà đến ba Trình Hạo cũng không chịu được. El, chị nói này, hai người giận nhau thì không sao nhưng mà..... alo... alo.. El...Ella"
Từng tiếng tút tút dài vang lên trong điện thoại báo hiệu người bên đầu kia đã cúp máy. Chết thật, lại dám dập máy của mình.
Chỉ khoảng 10 phút sau, Lâm Vũ đã có mặt tại Hoàng gia, cô thực sự đến rất vội vã, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng phong phanh.
"Anh ấy ở đâu"
Linda cùng với Lâm Phong nhìn thấy Lâm Vũ đến, đồng thời chỉ về một góc góc phòng bên quầy bar, nhìn thấy khuôn mặt cô buồn bã, từ từ bước lại gần, hai người đều biết ý lui ra ngoài.
Trình Hạo rót thêm một ly rượu nữa, nhìn ly rượu sóng sánh trước mặt, trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi rượu đắng chát. Nghĩ lại cảnh trong bệnh viện, anh lại không nhịn được đưa ly rượu đến bên miệng uống một hơi liền cạn, bao tử nóng rát. Anh vốn không nên lỗ mãng như vậy với cô mới phải, dù sao, trước đây anh cũng đã hiểu rõ rằng cô vốn đã có rất nhiều, rất nhiều điều giấu diếm anh. Vốn chỉ cần cứ như vậy ở bên cạnh cô thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, chỉ là khi thấy cô nắm lấy tay anh, từ miệng lại phát ra tên của người đàn ông khác, anh thực sự không có cách nào kiềm chế được bản thân mình. Còn gì đau khổ hơn khi chứng kiến người mình yêu nhất trong cơn mê lại gọi tên một người đàn ông khác, nếu như thực sự không có cảm giác, thì không phải là do quá bao dung mà là trong lòng không thật tâm yêu thương người kia. Cứ tưởng tượng đến cảnh một ngày cô ở bên một người khác, mỉm cười ngọt ngào giống như đã từng với anh, đàn cho anh ta nghe giống như đã từng đàn cho anh nghe, anh lại cảm thấy một luồng máu nóng chạy lên đỉnh đầu. Trình Hạo a Trình Hạo, mày không thể không thừa nhận là mày đang phát điên lên vì ghen...
"Thần, đừng đi"
Thần, người đàn ông tên Thần đó, rốt cuộc là ai ?
Anh đang định đưa một ly rượu lên miệng uống đã thấy một bàn tay nhỏ bé ngay trước mặt, cầm lấy ly rượu của anh, giọng nói dịu dàng
"Anh hai, đừng uống nữa"
Khuôn mặt tái xanh của cô ở ngay bên cạnh, đôi môi thâm tím, bộ dạng yếu ớt khiến cho anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà che chở, muốn là bờ vai để cô tựa vào. Bàn tay anh bất giác giương ra, muốn sờ lên khuôn mặt cô, cô ở ngay trước mặt, mơ hồ như ảo ảnh, ngay sau đó, bàn tay liền khựng lại giữa khoảng không. Nếu như, bờ vai mà cô chọn, không phải là anh, người đứng ở bên cạnh cô, cũng không phải là anh, như vậy thì sao. Anh bất giác cảm thấy nổi cáu, thô lỗ gạt tay của cô ra, đưa ly rượu đến trên miệng uống tiếp.
"Em đi đi"
"Anh hai, đừng uống nữa"
"Em đi đi. Tôi không muốn gặp em"
Anh không nhịn được cao giọng hét lớn lên, còn cô, vì lời nói của anh mà sững sờ.
Anh hét lớn lên với cô
Trong quá khứ, chưa bao giờ anh làm như vậy.
Cô bất giác thấy tủi thân, vành mắt đo đỏ, cao giọng gào lên
"Được, em đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa"
Cô quay đầu bỏ chạy, bước chân vội vã. Anh không nhìn theo cô, chỉ là khi bóng dáng cô không còn, anh mạnh mẽ bóp nát ly rượu trên tay, thủy tinh cứa vào da thịt, máu chảy ra. Anh tức giận ném chai rượu xuống đất, hai tay ôm đầu, phiền não bao quanh
"Chết tiệt"
Anh bật dậy khỏi chỗ ngồi, lảo đảo đuổi theo cô. Cô chạy rất nhanh, chẳng mấy đã không thấy bóng dáng, đến khi anh chạy ra trước cổng Hoàng gia một đoạn dài vẫn không thấy tung tích cô, giống như hòa vào màn đêm, vĩnh viễn biến mất trước mặt anh.
Vĩnh viễn biến mất
Sao em có thể nói ra câu đó dễ dàng như vậy
Em quả thật rất tàn nhẫn...
Rất tàn nhẫn...
Nhiên...
Tách!
Một hạt mưa rơi xuống, đọng trên khóe mắt anh, ướt đẫm, ánh mắt mê man
Giọt thứ hai
Giọt thứ ba
Từng giọt mưa thi nhau rớt xuống, trong nháy mắt bao phủ thân hình cô đơn của anh.
Nước mưa thấm ướt vào trong áo
Lạnh
Lạnh thấu tâm can
Anh cứ đứng một mình như vậy trong mưa, nước mưa thấm ướt cả người, lạc lõng lại cô đơn.
Tâm lạnh buốt
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân nối tiếp vang lên.
Trình Hạo muốn ngẩng mặt lên, lau đi chút nước mưa còn vương trên mặt, trên khóe mắt.
Lại mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé từ đằng xa chạy đến, gắt gao ôm chặt lấy mình.
Vào một khắc đó, anh mới biết, thì ra trên đời còn có cảm giác ấm áp như vậy.
|
Xoạt xoạt
Trình Hạo ngồi ở một bên, nhìn người nào đó đang ngồi trước mặt loay hoay băng bó cho anh, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, môi mân lại thành một đường
"Xong rồi"
Anh nhìn bàn tay đã được băng bó sạch sẽ, lại nhìn cô, cô cúi đầu xuống, im lặng, có vẻ không khí giữa hai người vẫn còn ngượng ngịu, không ai chịu mở miệng trước.
"Hắt xì"
Cô cảm thấy cả người hơi lạnh, không nhịn được hắt hơi một cái thật to, chẳng mấy chốc liền nhìn thấy anh đứng lên, đi sang một phòng khác, cô nghĩ anh muốn đi, định mở miệng nói chuyện, nghĩ sao lại thôi, miệng mím chặt. Cô đảo mắt qua căn phòng một chút, căn phòng lấy màu trắng làm màu chủ đạo, khá đơn giản nhưng lại cực kì sạch sẽ, bày phối khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, giống như con người anh. Anh đã lái xe đưa cô về căn biệt thự anh mua, trong căn nhà chỉ có một mình anh, còn có người giúp việc đến dọn dẹp theo giờ, chưa một ai khác đến đây. Cô không mang theo quần áo, quần áo kia đều đã bị mưa làm ướt sũng, đành phải mặc quần áo của anh, dù hơi rộng một chút nhưng lại mang theo mùi hương nhàn nhạt của bạc hà, mùi hương thuộc về riêng anh.
Sau một khắc, tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên trên nền nhà, cô tò mò ngẩng đầu lên liền cảm thấy một tấm chăn lớn bao quanh mình, anh cẩn thận mà bao bọc tấm chăn quanh người cô, hơi ấm bao trùm. Cô cảm thấy được nguồn nhiệt ấm áp, theo bản năng rúc vào trong chăn bông lớn, chỉ để cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài đôi mắt chớp chớp, rất đáng yêu.
"Sao lại tùy tiện chạy khỏi bệnh viện như vậy, lại ngất xỉu nữa thì phải làm sao"
Giọng nói anh có chút trách móc, nhưng hơn hết, vẫn là lo lắng nồng đậm. Anh đặt một bàn tay lên trán cô, nhẹ nhõm thở phào một hơi
"Cũng may không có sốt"
Cô nhìn anh như vậy, sống mũi cay cay, vành mắt cũng hồng lên. Anh hai luôn là như vậy, dù cô có làm gì sai, vẫn sẽ luôn ở bên cô, quan tâm đến cô, lo lắng cho cô, 5 năm trước đã như vậy, đến bây giờ cũng vẫn như vậy.
"Anh hai, anh... còn giận em nữa không"
Cô khịt khịt mũi, thấp giọng hỏi một câu, giọng điệu lo sợ lại rụt rè khiến cho lòng anh trong thoáng chốc mềm lại. Nhìn bộ dáng của cô bây giờ, khoanh chân ngồi ở trên giường anh, một tấm chăn lớn bao quanh chỉ để lộ đôi mắt và vài lọn tóc lòa xòa ngay trước mắt, ánh mắt còn đáng thương hề hề nhìn anh như làm nũng, anh làm sao mà nổi giận được chứ.
" Giận.."
Anh nói một câu làm cho miệng cô méo xệch, đầu cúi xuống
"Nhưng mà, nhiều hơn, chính là đau lòng. Anh chợt cảm thấy, chúng ta quen biết nhau năm năm, một khoảng thời gian dài như vậy, anh rốt cuộc là làm không đủ tốt hay ít nhất, là chưa đủ tốt để khiến em thật tâm tin tưởng...."
"Không phải như vậy, tuyệt đối không phải"
Cô nghe anh nói, kích động đến mức từ trên giường nhảy dựng lên, không ngừng xua xua tay
"Nếu như vậy, thì, là tại sao ?"
Cô thở dài một hơi, từ từ ngồi xuống bên mép giường, hai tay xoắn chặt lại với nhau, giống như một quả bóng xì hơi, giọng điệu ủ rũ
"Anh hai, em... đã bao giờ... anh cảm thấy..em lợi dụng ba nuôi, cả anh nữa.. em"
Lần này, đến lượt Trình Hạo kích động
"Vật nhỏ, em... sao em lại nghĩ như vậy chứ"
"Anh hai, em gặp được ba nuôi, gặp được anh, đó là chuyện khiến em phi thường vui vẻ, cũng cảm thấy bản thân cực kì may mắn. Nếu như không có ba, có lẽ bây giờ, em không biết đã phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ, chứ chưa kể đến việc có đồ thể ăn, có quần áo để mặc. Mọi người xung quanh đều nói, em là con riêng của ba, cố tình lợi dụng ba, nhưng mà ba lại không quan tâm, ba vẫn đối với em rất tốt, anh cũng đối với em rất tốt, thực sự rất tốt. Nhưng mà, em vẫn luôn hiểu rõ, em nợ hai người, quá nhiều, thực sự là quá nhiều. Bọn họ đồn đại này kia, ba nuôi không tức giận, còn bảo em không cần để ý, nhưng mà, làm sao em không để ý được cơ chứ. Bọn họ nói cũng chẳng có gì sai, em chính là một kẻ ăn bám như vậy. Em rất sợ, năm năm trước anh không hề nghĩ tới, nhưng về sau, về sau thì sao, tương lai không ai nói trước được, nếu như.... nếu như có một ngày nào đó anh chợt cảm thấy em tiếp cận hai người chỉ là vì tiền... đến lúc đó... quan hệ của chúng ta...em thực sự không dám nghĩ tới nữa"
"Em không ngừng cố gắng học, cố gắng kiếm tiền, mục đích duy nhất chính là có thể nhanh chóng độc lập một mình, không cần phụ thuộc vào ai, cũng không cần để cho bọn họ nói này nói kia nữa. Em...."
Cô nói một tràng dài, càng nói càng xúc động, vành mắt cũng đỏ hoe, đến gần cuối thì không nói được nữa, anh cũng đã mạnh mẽ đứng dậy, kéo cô vào lòng mà ôm chặt, chặt đến mức như muốn khảm cô vào thân thể mình.
"Đồ ngốc"
"Đồ ngốc"
"Vật nhỏ ngu ngốc"
Anh không ngừng ở bên tai cô thì thào, giọng nói hàm chứa sự tức giận không thể kiềm chế, cô tựa vào một bên vai của anh, sự kiên cường đều bị dỡ bỏ, nước mắt không ngừng rơi
"Anh xin lỗi"
"Nhiên, xin lỗi em"
Đúng vậy, là lỗi của anh, giờ thì anh đã hiểu, tại sao cô sống chết không chịu đến trường học( Rin: Là thời gian chị ấy bị trầm cảm đó). Cô rõ ràng còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được áp lực từ người đời, nhớ lại khoảng thời gian đó, để khiến cho cô mở lại lòng mình, anh quả thực đã tốn không biết bao nhiêu thời gian. Chỉ là, hiện tại, anh thực sự cảm thấy tức giận. Sau bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ cô vẫn cảm thấy cô chỉ là người ngoài hay sao. Lẽ nào cô không biết, anh gặp được cô, đó, mới là may mắn của anh.
"Nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy, trước kia không, bây giờ không, tương lai lại càng không. Vì thế, em không cần phải gồng mình lên mà gánh chịu lấy tất cả như vậy. Em nghe cho kĩ đây, trừ bỏ em có rời bỏ anh mà đi mất, còn anh, sẽ không bao giờ rời bỏ em, không bao giờ"(:3)
Đêm hôm đó, hai người nằm trên cùng một chiếc giường như thưở bé, cô kể cho anh nghe về thân phận của cô, về tên của cô, về mẹ, về người đàn ông kia, về tất cả, cởi bỏ hết mọi khúc mắc trong lòng mình, không chút giấu diếm. Cho đến cuối cùng, chỉ còn thấy anh ôm cô vào lòng, nói với cô một câu khiến cho cô suýt chút không nhịn được lại bật khóc
"Vật nhỏ, em vất vả rồi"
Trong lúc yếu lòng nhất, chỉ cần có một người ở bên, một người dịu dàng nói với ta một câu như vậy, còn gì hạnh phúc hơn đâu.
Trước đây, hai người thi thoảng vẫn ngủ chung một giường, nhất là vào những ngày mưa, cô thường sợ sấm sét. Nhưng càng về sau, anh không dám ngủ cạnh cô nữa, sợ mình sẽ không kìm lòng được tình cảm mà làm gì cô, sợ mình không nhịn được mà làm cô tổn thương. Vì thế sau bao nhiêu năm rồi, anh mới lại ở cạnh cô như vậy, trong lòng lại không có chút tạp niệm, ngoài chia sẻ, vẫn chỉ là đơn thuần sẻ chia.
Đến lúc cô gần như đã thiếp vào giấc ngủ, gối đầu lên tay của anh, vệt nước mắt còn vương trên hàng mi, anh mới dám nhẹ nhàng hôn lên trán cô một chút, thấp giọng thì thầm
"Ngày mai, dẫn anh đi gặp mẹ "
|
Lâm Vũ nhìn Trình Hạo đứng ngay sau lưng mình, anh nhìn cô mỉm cười ôn nhu, cô hít sâu một hơi rồi mới từ từ đẩy cửa bước vào, một tiếng két nho nhỏ vang lên bên tai. Tiếng động nhỏ không làm ảnh hưởng đến người trong phòng bệnh, bà vẫn an tĩnh nằm trên giường, ánh nắng từ bên ngoài hắt lên khuôn mặt an ổn của bà, yên tĩnh như vậy, lại giống như đã thuộc về một thế giới khác, khiến cho người ta đau lòng. Cô từ từ bước tới gần chiếc giường, không hiểu sao thấy lòng bất an, anh nhận ra sự thay đổi của cô, nắm lấy tay cô kéo đến bên giường bệnh, đôi mắt chăm chú nhìm vào người trên giường. Đó là một người phụ nữ rất đẹp, gương mặt giống cô đến 7 phần, chỉ là dù đôi mắt đã nhắm chặt, nét mặt vẫn vương chút ưu thương.
"Đây là mẹ của em, bà ấy kêu Lâm Nhạn. Mẹ, đây là anh hai của con, người con đã kể với mẹ"
Dù cô có nói, người trên giường vẫn không mở mắt, cô cũng như không nhận ra, tự nhiên giới thiệu hai người. Anh nghe thấy cô nói như vậy, lại cực kì nghiêm túc cúi chào một tiếng, giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên, giống như chắc nịch, giống như khẳng định, lại giống như một lời hứa với người trước mặt.
"Chào cô, cháu là Trình Hạo. Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Vũ Nhi thật tốt, tuyệt không để cô ấy chịu bất cứ thương tổn gì"
Cô nghe anh nói như vậy, chỉ nghĩ đó là lời nói bình thường, giống như anh trai hướng em gái chăm sóc, không để ý nhiều, cứ như vậy ngồi bên mẹ nói chuyện. Hai người ở lại bệnh viện thêm một lúc thì đi ra, anh lấy xe định đưa cô trở về trường
"Hôm nay có tiết không"
"Ưm.. có, 10h45 có một tiết nữa, chắc sẽ điểm danh"
"Vậy anh đưa em trường, anh cũng có tiết"
"Anh hai ... cái kia...em"
"Em sợ anh đưa em về trường có người nhận ra hay sao"
Cô bị anh nói trúng tim đen, có chút ngại ngùng, mặc dù không phải hoàn toàn là như thế......được rồi.... cô thừa nhận, cô chính là sợ người nào đó thấy hai người đi cạnh nhau thì... ôi, cuộc sống đại học yên bình của cô
"Anh đồng ý? Thực sự không để ý ?"
Cô rụt rè hỏi một câu như vậy, đột nhiên anh nghiêng người sang, ép đến mức khiến cô giật mình, bất giác lui về phía sau, lưng chạm vào cửa kính xe mát lạnh
"Anh cần bồi thường"
"Hả"
Cô không hiểu, đẩy đẩy anh ra, hỏi lại, hơi thở nóng ấm của anh ở bên tai khiến cho cô bối rối.
"Anh đồng ý với em, ở trường sẽ tỏ ra không quen biết, nhưng mà... anh cần phí tổn bồi thường"
"Bồi thường... bằng cái gì"
"Cái này... sau này nghĩ ra sẽ nói cho em biết"
Anh cười nhẹ, lùi về khiến cô không khỏi thở phào một hơi, sau đó liền thấy anh ngồi yên ổn tại vị trí, thắt dây an toàn, bắt đầu khởi động xe.
"Anh hai, có một chuyện em vẫn muốn hỏi anh"
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm đó em bị một đám người chặn đường đó, sao anh lại tình cờ đến đúng lúc như vậy. Nếu như không phải tình cờ, anh..."
Anh nhìn thấy ai bị hại cũng đi cứu như vậy sao? Đó mới là điều cô muốn hỏi. Trình Hạo không quay sang nhìn cô, vẫn chuyên tâm lái xe, một lát, anh mới mở miệng trả lời
"Sao tự dưng lại hỏi như vậy"
"Em.."
Anh không đợi cô trả lời liền ngắt lời
"Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà em cứ gặp anh một lần liền chạy. Anh thừa nhận, chính là lúc ở căn tin đó, cảm thấy rất có hứng thú với người kia, nhưng mà đơn thuần chỉ vì thiên phú của cô ta mà thôi. Còn lần đó, sau khi nghe thấy tên của em, niềm nghi ngờ càng dâng cao, mới bất giác muốn đi kiểm chứng"
"Ah, như vậy là do em vào viện anh mới nhận ra phải không. Như vậy, còn lần ở bể bơi.." Cô gật đầu như đã hiểu, sau đó lại hỏi lại khiến cho anh cười khẽ
"Không, ngay từ khi em đánh nhau với bọn họ, anh đã nhận ra. Một khắc em cởi bỏ kính, anh liền khẳng định, đó chính là em, đôi mắt của em, một khi nhìn kĩ, sẽ không thể quên. Những chuyện sau đó, chỉ là để chứng thực thêm mà thôi"
Cô trầm mặc không nói, vấn đề này quả nhiên vẫn có chút nhạy cảm a.
Trình Hạo quả nhiên giữ lời hứa, để cô đến gần trường thì dừng xe lại, lựa một chỗ khuất để cô xuống xe khiến cho cô vô cùng cảm kích. Nhưng mà sau khi bước vào trong trường học, cảm thấy những người chỉ chỉ chỏ chỏ ở quanh mình, cô lại không nhịn được thở dài. Thiên a, sao cô lại quên mất còn có một Diệp Tuyền luôn không muốn để cho cô sống tốt chứ, cô thực sự chỉ là muốn một cuộc sống đại học yên bình thôi mà.
"Nhìn thấy chưa, nhỏ đó đó, dọa đánh Diệp Tuyền xong bị người ta phát hiện lại giả bộ nhảy xuống nước"
"Phải vậy không, đúng là đồ điên"
"Phải đó, mình nghe mọi người kể lại mà. Còn nghe nói hôm đó cô ta được Trình học trưởng cứu, xem ra tin đồn là thật"
"Không phải chứ, người quái dị muốn đi quyến rũ đại thần sao, không biết xấu hổ. Diệp Tuyền cô ta có lẽ sẽ vì vậy mà phát điên lên mất"
Lâm Vũ quét qua đó một ánh mắt sắc lạnh, không thèm để ý tới. Diệp Tuyền. Đó là cái tên mà chỉ nhắc đến đã khiến trong lòng cô ngứa ngáy. Nếu như không phải vì người kia, cô đã sớm khiến cho cô ta thân bại danh liệt...
"Em luôn muốn đi trả thù một người, không, không chỉ là một người, em còn muốn khiến cho cả gia đình họ phải khốn khổ. Như vậy, có phải quá đáng lắm không"
"Nhiên, trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, đối với em là đúng, đối với người khác, lại là sai. Em hận một người, muốn trả thù một người, đó là điều tất nhiên. Không phải tôi khuyên em không nên trả thù, chỉ là, đối với tôi, trẻ con không bao giờ sai lầm, có sai, cũng chỉ là do ba mẹ chúng tạo nghiệt. Có những chuyện, đã qua thì không thể nào vãn hồi. Nhiên, nếu có thể tha thứ, liền tha thứ đi, cho người ta một đường sống, cũng là, cấp cho chính mình một tia thanh thản"
Còn nhớ ngày đó, cô ngồi yên lặng ở bên anh, nghe anh nói, trầm mặc. Cô vẫn luôn nghĩ, cô cố gắng nhiều như vậy, mục đích cuối cùng, cũng chính là có thể có một ngày tự tay khiến cho gia đình kia thân bại danh liệt, khiến cho ba người bọn họ không có chốn nương thân, trả lại cho bọn họ tất cả những gì mẹ đã phải chịu đựng. Nhưng mà, một thời gian như vậy trôi qua, càng ngày, cô lại càng cảm thấy trống rỗng đến khó tả, báo thù rồi thì sao, khiến cho bọn họ đau khổ lại làm sao, giống như anh nói, những chuyện đã qua, sẽ mãi mãi không thể nào vãn hồi, mẹ cũng sẽ không tỉnh dậy, còn ông ta.....Anh nói không sai, mặc dù trong tâm cô cực kì ghét đứa con của bọn họ, nhưng, như vậy thì sao, cô cũng không phải là người không nói lý, cô không thể không thừa nhận, cô bé đó, vốn không có tội. Cô ngồi nói chuyện với anh suốt một đêm, bắt đầu học cách nghĩ thoáng lên, học cách buông bỏ, học cách tha thứ, đương nhiên, với điều kiện người không phạm ta, ta không phạm người. Còn hiện tại, có vẻ như, cô muốn cho cô ta một đường sống, cô ta lại càng không biết tận dụng.
"Nhóc"
Lâm Vũ đang thất thần, đột nhiên có một người từ xa chạy tới , thân mật kéo tay của cô, khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại ngay trước mắt, tràn đầy sự lo lắng
"Em rốt cuộc là đi đâu vậy. Tôi nghe nói em rớt xuống hồ bơi , ngất xỉu, lúc chạy đến thì lại không có ai, số điện thoại thì không có. Rốt cuộc là có làm sao không"
Anh ta nhìn quanh cô một hồi, nhìn thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm, lông mày vẫn nhíu chặt lại, nói như ra lệnh
"Cho tôi số điện thoại. Em không cho tôi liền cướp"
Cô nhìn tia lo lắng trong mắt anh ta, không hề có chút giả dối, không hiểu sao thấy lòng ấm áp, giọng điệu cũng mềm nhẹ đi nhiều, ngoan ngoãn đọc cho anh số điện thoại.
"Hì hì, vậy cho tôi địa chỉ nhà luôn đi"
Cô nghe anh ta nói như vậy, một tia hảo cảm vừa nảy lên liền biến mất hết tăm hơi. Tên yêu nghiệt chết tiệt, có điên rồi cô mới cho rằng anh ta tốt. Cô mặc kệ anh ta, bước đi thật nhanh về phía trước, quẳng ra một câu
"Tôi còn có tiết, đi trước. Còn nữa, nếu như còn muốn học bóng rổ, vẫn nên gọi tôi một tiếng "sư phụ " "
Anh nhìn bóng lưng của cô, sờ sờ mũi, cầm chiếc điện thoại trong tay, không hiểu sao ngốc nghếch cười một chỗ, cực kì cao hứng. ...
"Lâm Nhiên, đứng lại đó"
Lâm Vũ nhìn mấy nữ sinh đột nhiên tiến đến trước mặt mình, một cô gái hùng hùng hổ hổ kéo tay Diệp Tuyền, lai giả bất thiện, nét mặt đầy địch ý khiến cho lòng cô phiền chán. Rốt cuộc lại có chuyện gì nữa đây.
"Mau tránh đường"
Cô lạnh lùng nói một câu, ánh mắt đột nhiên rét lạnh khiến cho người trước mặt không hiểu sao run nhè nhẹ, sau nghĩ gì đó lại hùng hổ lớn tiếng chất vấn
"Lâm Nhiên, cô cũng đừng quá đáng như thế. Tiểu Tuyền lần đó chỉ là muốn cùng cô nói chuyện, sao cô lại dám đánh cậu ấy. Cô bám theo Hàn Minh không nói, lại còn mơ tưởng đến Trình Hạo, đúng là không biết xấu hổ. Cô..."
"Linh Na, đừng nói nữa, mình không sao."
Diệp Tuyền đứng ở đằng sau, tiến lên tỏ vẻ muốn kéo cô gái kia đi, khuôn mặt có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương
"Tiểu Tuyền, là cậu quá thiện lương. Cậu xem cô ta quá đáng như vậy, sao có thể nhịn được chứ"
Ha, lại cái gì đây, rủ nhau đóng kịch sao. Lâm Vũ nhìn xung quanh một chút, hôm nay cô thực sự không có muốn trốn tiết nha, nhưng mà nhìn số người vì hiếu kì mà vây quanh, lần này, không bỏ cũng không được rồi
"Cô muốn gì"
Lâm Vũ rốt cuộc cất tiếng, giọng nói nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc
"Muốn gì, tôi muốn cô hướng Tiểu Tuyền xin lỗi, để cho cô ấy tát lại một cái. Còn nữa, cô phải hứa, tránh xa Hàn Minh cùng với Trình Hạo ra"
Lâm Vũ nghe như vậy, không nhịn được bật cười, cuối cùng biến thành cười lớn, cười khiến cho mấy người trước mặt không hiểu ra sao
"Cô cười cái gì chứ"
"Tôi cười cái gì? Còn không phải cười các cô sao. Nếu như tôi không làm, vậy thì sao"
"Cô... đồ không biết xâu hổ, mọi người đều chứng kiến việc xấu của cô, cô lại còn dám nói như vậy. Mẹ của cô không dạy cô sao, hay là bà ta với cô cũng chỉ là một loại người, chuyên đi quyến rũ người...."
Bốp!
Một cái tát như trời giáng vào một bên mặt của Linh Na khiến cho cô ta không kịp phản ứng, một bàn tay ôm lấy nữa gương mặt của mình, mắt mở to giống như không thể tin, ngay cả Diệp Tuyền đứng đó cũng không biết làm sao. Lâm Vũ đứng ở một chỗ, một bàn tay vừa hạ xuống, hai mắt sắc lạnh, cả người tỏa ra sát khí nhàn nhạt, giống như nhiệt độ xung quanh cứ như vậy giảm xuống đến âm độ.
"Cô lặp lại lần nữa"
"Cô dám đánh tôi. Tôi nói vậy thì có gì sai, mẹ cô chính là đồ bỏ.."
Bốp!
Một cái tát nữa lại hạ xuống, nhanh đến mức khiến cho mọi người không kịp phản ứng. Đến lúc Linh Na phản ứng kịp , cô ra mới hét toáng lên, định tiến lên cho Lâm Vũ một cái tát, lại dễ dàng bị cô cầm lấy một cổ tay. Cô từ tốn tiến gần lại từng bước, giọng nói lạnh lẽo như tử thần khiến cho người trước mặt đột nhiên sợ hãi, bất giác lùi ra sau
"Tôi nói cho cô biết, mẹ của tôi dạy tôi tốt lắm. Bà nói, nếu như một con chó điên cắn con, con tất nhiên không cần cắn lại, nhưng mà..." -cô cố tình dừng lại một chút-" nếu như con chó kia vẫn không biết sống chết, tôi cũng sẽ không nghĩ mà tiễn nó một đoạn đường, khiến cho nó hảo hảo đầu thai, biết đâu kiếp sau lại được chuyển sang thân phận khác, không còn đi cắn bậy lung tung"
Mọi người đều biết cô chửi xéo ai, mấy người đứng xem kịch vui không nhịn được cười lớn khiến cho cô ta xấu hổ đỏ mặt. Lâm Vũ cũng không đùa nữa, chán ghét đẩy mạnh cô ta ra khiến cô ta suýt chút mất đà ngã xuống đất rồi lại chán ghét chà lau đôi tay mình, giống như vừa chạm vào thứ gì đó thực ghê tởm. Diệp Tuyền thấy như vậy, vội vàng tiến đến đỡ cô gái kia, ánh mắt nhìn Lâm Vũ đầy đáng thương, nhỏ giọng chất vấn
"Sao cậu lại có thể như thế. Ngày hôm đó mình đối với cậu đã không nói gì thì thôi.Chẳng lẽ được mấy học trưởng chống lưng nên tùy tiện như vậy"
Mấy học trưởng trong miệng cô ta, không phải ai khác chính là Hàn Minh và Trình Hạo. Lâm Vũ liếc cô ta một cái, cười nhạt
"Diệp Tuyền, ngày hôm đó, ai làm gì, trời biết đất biết, không cần trước mặt tôi giả bộ đáng thương. Còn nữa, chuyện của tôi, không đến lượt cô xen vào. Bạn của cô liên mồm nói, tôi không được đến gần hai người kia, hảo, cô lấy quyền gì nói tôi như thế. Thứ nhất, nếu như cô là không phải bạn gái của họ, cô không có tư cách mà ở đây nói chuyện. Thứ hai, nếu như cô là bạn gái của họ, như vậy, trực tiếp đến tìm họ nói chuyện, không cần ở đây tìm tôi nháo, thực khiến cho người ta chán ghét"
Câu nói của Lâm Vũ trong nháy mắt khiến cho Diệp Tuyền á khẩu, cứng họng không phản bác. Nếu như cô ta thừa nhận điều thứ nhất, như vậy liền thừa nhận không có tư cách ở đây náo loạn, là cô gây sự vô cớ. Nếu như là thừa nhận điều thứ hai, như vậy dù cho cô bị người hâm mộ của Hàn Minh và Trình Hạo đánh chết cũng không có dũng khí tìm họ chất vấn. Một câu nói của Lâm Vũ hoàn hảo khiến cho nhuệ khí của hai người mất sạch, vốn tính đến khiến người ta chịu nhục, không nghĩ tới, chính mình lại càng thêm nhục nhã
"Như vậy, cô cũng không thể tùy tiện đánh người"
"Tùy tiện, Diệp Tuyền, cô có hiểu tiếng người không vậy. Người ở đây đều nghe rõ, cô ta phỉ báng mẹ tôi trước. Nếu như có người xúc phạm mẹ của mình, bản thân lại không tức giận phản ứng, như vậy, người ta không gọi là người mà chính là súc sinh a"
Cô nói một câu liền quay người đi, không thèm quay đầu lại. Lời nói của cô, trong nháy mắt khiến Linh Na giận tím mặt, Lâm Vũ chẳng khác nào thẳng mặt mắng cô ta là súc sinh. Mọi người nhìn theo bóng dáng Lâm Vũ, nhỉ giọng nghị luận, Linda từ một góc khuất chui ra, nói nhỏ với mấy người bên cạnh
"Này, lão đại, trường chúng ta từ khi nào có người thú vị như vậy nha. Tính cách này, chậc chậc, thật là giống một người"
Trình Hạo nghe lời cô nói, nhìn về một hướng đã khuất bóng người, cười nhẹ, vốn cứ tưởng tiến lên bảo hộ cô, lại quên rằng, người của anh, vốn dĩ luôn luôn mạnh mẽ như vậy
|
"Cậu nói cái gì. Học trưởng vậy mà lại cứu cô ta"
Linh Na nhìn Diệp Tuyền đột ngột hét lên trước mặt, gương mặt giận dữ không còn chút vẻ dịu dàng như thường ngày, không khỏi có chút ngỡ ngàng, mày hơi hơi nhíu lại, nhìn Diệp Tuyền chăm chú. Diệp Tuyền lúc này mới biết là mình luống cuống, ho nhẹ một tiếng, hắng hắng giọng, mềm nhẹ nói một câu
"Xin lỗi, là do mình ngạc nhiên quá"
Linh Na nhìn thấy như vậy, cho rằng Diệp Tuyền đối với Trình Hạo là tình cảm quá mức sâu nặng, nghe tin anh đối tốt với người khác mới nhất thời không kiềm chế được, trong lòng bất chợt cảm thấy cô thật đáng thương, cũng không để ý tới ánh mắt cô ta ngày càng sắc lạnh mà thấp giọng an ủi.
"Tiểu Tuyền, cậu cũng đừng quá thương tâm, có lẽ chỉ là tình cờ thôi"
"Na, cái cậu nói đó là thực sao. Thực sự là học trưởng"
"Cái đó... đúng vậy. Người mà mình thuê có báo lại, ngày hôm đó, mình cũng rất bất ngờ. Bây giờ nghĩ lại, ngày hôm đó ở bể bơi, cô ta rơi xuống nước không phải cũng là do học trưởng cứu lên sao"
Diệp Tuyền ngồi ở một bên, nghe thấy Linh Na nói như vậy, bàn tay không nhịn được nắm chặt lại, đáy lòng dâng lên một cổ bất an càng ngày càng bành trướng, sau một khắc liền khiến cho khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo. Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào đâu. Học trưởng sao có thể chú ý đến cái đồ quái dị đó được, cô ta thì có cái gì tốt chứ, không tài, không sắc. Những ý nghĩ chồng chất trong đầu nhanh chóng khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu, ánh mắt càng thêm rét lạnh, móng tay được sơn màu đẹp đẽ đâm sâu vào lòng bàn tay. Không. Cô tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra. Từ trước đến giờ, những gì Diệp Tuyền cô đã định thì sẽ không bao giờ để vuột mất, Trình Hạo, cô định rồi. Lâm Nhiên, tôi đã cảnh cáo cô như vậy, nếu như vẫn cố chấp không buông, đừng trách tôi độc ác ! ....
Ở một góc nào đó, Lâm Vũ không nhịn được hắt hơi liên tục, vô thức sờ tay lên trán. Không có sốt mà, mới vừa khỏi bệnh, chẳng lẽ lại như thế bị lại. Tiếp nhận túi đồ trên tay thu ngân, Lâm Vũ nhanh chóng ra khỏi siêu thị, bắt một chiếc taxi, điểm đến không phải nơi nào khác chính là căn biệt thự lần trước cô mới đến, căn nhà riêng mà Trình Hạo đã mua. Không sai, sau một màn dưới trời mưa hôm đó, Lâm Vũ tình cờ lại khỏi bệnh, chỉ là Trình đại thần siêu cấp vô địch của chúng ta cứ như thế lần đầu tiên hoa hoa lệ lệ đổ bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng, sốt cao không đỡ. Nếu không phải lúc cô gọi cho anh nghe giọng anh khản đặc, tràn ngập âm mũi, cô cũng không biết anh bị bệnh, nằm bệt ở nhà, cô liền cứ như vậy xin nghỉ mua thuốc cùng chút đồ ăn đem đến cho anh. Cầm chìa khóa đã được anh đưa từ hôm trước, cô thuần thục cởi giày bước vào trong nhà, để túi đồ ăn mới mua trên gác bếp rồi nhanh chóng bước lên lầu hai, đi vào phòng của anh. Chỉ thấy anh lúc này đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt, không cả phát hiện ra cô đã tới, trong cơn mê mày kiếm nhíu chặt lại, có vẻ rất khó chịu. Cô lo lắng tiến đến bên cạnh giường, muốn áp tay mình lên trán anh lại cảm thấy bàn tay mình lạnh ngắt, sợ đánh thức anh liền do dự thay bằng một bên má, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua da thịt khiến cô giật mình. Cư nhiên lại nóng như vậy, xem ra là sốt rất cao. Cô chạy vào phòng tắm lấy một chiếc khăn sạch, làm một cái túi chườm đơn giản để lên trán cho anh, nhiệt độ mát lạnh khiến cho anh thoải mái dãn đôi lông mày, ậm ừ vài tiếng, mắt vẫn không mở. Lâm Vũ thấy như vậy, thở dài một hơi, nhanh chóng chạy xuống nhà nấu một bát cháo thịt nạc anh thích ăn nhất, thêm chút hành lá, chuẩn bị thuốc rồi lại mang lên lầu.
"Anh hai... anh hai... dậy đi"
Lâm Vũ ngồi ở bên mép giường, đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ, lay lay cánh tay của anh. Trình Hạo từ trong mê man tỉnh lại, nâng lên mí mắt nặng trĩu, sau khi nhìn rõ người đến là cô liền khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn
"Vật nhỏ, đến rồi sao"
"Anh hai, tới, ngồi dậy ăn chút gì đi, uống thuốc rồi lại ngủ"
Trình Hạo từ từ ngồi dậy, tay day day trán, Lâm Vũ cẩn thận lấy một cái gối mỏng, để ở đằng sau lưng để anh tựa cho thoải mái
"Tới, ăn một chút cháo đi"
Cô bưng bát cháo đến trước mặt anh, màu sắc đẹp đẽ, hương thơm nghi ngút khiến cho người ta đói bụng. Chỉ là Trình Hạo vốn trong người đang khó chịu, nhìn thấy đồ ăn trước mặt, không có cảm giác thèm ăn, liền lắc lắc đầu, mày nhíu lại
"Anh không muốn ăn"
"Không được, ăn no rồi mới có thể uống thuốc, nếu không sẽ không tốt. Em nấu không nhiều, ăn một chút thôi"
Anh mím chặt môi, định vươn tay ra đỡ lấy bát cháo, nghĩ sao lại thôi, để hai tay ở trong chăn, hướng cô nói một câu khiến cho cô suýt chút đem bát cháo đánh rơi
"Em đút thì anh ăn"
Thiên a, cái giọng nói đó ở đâu ra vậy, sao mà cô có cảm giác anh giống như là đang... làm nũng . Nhưng mà, nhìn một người đàn ông cao lớn lại hướng một cô gái nhỏ nũng nịu, nhìn thế nào cũng có chút quái dị
"Đầu của anh có chút choáng"
Người nào đó vẫn tiếp tục vô sỉ
"Tay của anh còn không có chút lực"
Giọng nói cần bao nhiêu đáng thương liền có bây nhiêu đáng thương, y hệt một tiểu hài tử cố chấp đòi kẹo.
"Bụng của anh...."
"Thôi được, thôi được, em đút, em đút là được chứ gì"
Mắt thấy mục đích đã đạt được, anh cười đến sáng lạn, gương mặt tuy có chút tiều tụy lại vô tình khiến anh mất đi một phần xa cách, thêm vào đó một phần ôn nhu dịu dàng. Lâm Vũ cẩn thận múc một thìa cháo, cẩn thận đưa đến bên miệng thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng cho anh, anh lúc này cực kì ngoan ngoãn mà mở miệng ăn hết, chẳng mấy chốc bát cháo đã vơi đi một nửa. Đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn nhóc con trước mặt cẩn thận đút cho mình từng thìa từng thìa một, thỉnh thoảng còn lấy khăn lau miệng cho anh, trong lòng bỗng dưng cảm thấy thỏa mãn không thể diễn tả, cả người dường như khỏe lên rất nhiều.
Lâm Vũ để bát cháo đã gần hết lên mặt bàn, lấy một cốc nước cùng với thuốc đã được chuẩn bị tốt đưa đến cho anh uống. Nhìn thấy anh uống xong, cô lại đỡ lấy cốc nước đặt lại, rút chiếc gối đằng sau ra để anh nằm xuống, chỉnh chỉnh lại chăn cho anh. .
"Anh mệt thì ngủ một chút đi, em đi xuống nhà"
Cô vuốt lại mép chăn cho cẩn thận, nhẹ nhàng nói một câu, vừa định đi xuống nhà liền cảm thấy một bàn tay nắm chặt lấy tay của cô, giọng nói trầm thấp của anh từ từ truyền ra.
"Đừng đi, ngồi với anh một chút"
Lâm Vũ quay đầu lại, nhìn gương mặt tiều tụy có chút yếu ớt của anh, không hiểu sao cảm thấy đau lòng, cũng không từ chối, ngồi xuống bên đầu giường, một bàn tay luồn vào mái tóc anh vuốt nhẹ. Anh có vẻ như cũng quá mệt mỏi rồi, mắt nặng trĩu, nhanh chóng chìm vào cơn mê, thân nhiệt nóng bỏng lạ thường, bàn tay cố chấp nắm chặt lấy tay cô không buông. Cô vuốt ve mái tóc mềm mượt của anh, một tay còn lại bị anh nắm lấy, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nóng đến dọa người. Chẳng mấy chốc anh liền lâm vào giấc ngủ say, chỉ là được một lúc cả người lại vặn vẹo khó chịu, có lẽ thuốc đã có tác dụng, cô thấy anh bất giác đạp chăn ra. Cô cẩn thận gỡ bàn tay của anh, đi tìm một cái khăn bông sạch, chậm rãi điều chỉnh cho anh nằm nghiêng về một bên, từ từ lau hết mồ hôi trên lưng cho anh. Đến khi cô lau xong, muốn chuyển qua trước ngực tiếp tục lau, anh lại đột ngột nắm chặt lấy bàn tay của cô, mắt vẫn không mở ra. Cô nhìn anh như vậy, muốn gỡ bàn tay của anh ra, rõ ràng là anh bị bệnh, lực đạo lại lớn, nắm đến mức bàn tay của cô cũng đỏ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm
"Vũ nhi... Vũ nhi"
"Anh hai... em ở đây, đừng nháo nữa, để em lau sạch, như vậy mới khỏi bệnh được"
Giọng điệu của cô nhỏ nhẹ, giống như dỗ dành một đứa trẻ con. Chỉ là anh dường như không nghe thấy, nắm chặt tay cô không buông, cô chỉ còn cách dùng chút lực, cậy từng ngón tay của anh ra. Mắt của anh vốn đang nắm chặt, đột nhiên mở ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, trong đó còn có thứ gì đó khiến cô không hiểu, giống như sợ hãi, lại giống như lo được lo mất. Anh đột nhiên dùng lực một chút khiến cho cô chưa kịp phản ứng liền kêu lên một tiếng, sau một khắc anh đã nằm đè lên trên cô, hai tay anh nắm chặt hai cổ tay cô đặt lên đầu giường, giam cầm cô trong không gian thuộc về anh, hơi thở nam tính nóng rực quanh quẩn bên chóp mũi.
"Vũ... vũ nhi.... Đừng đi"
Lâm Vũ ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt anh do sốt đến đỏ hồng, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, mơ hồ, phảng phất giống như nhìn thấy một thứ gì đó khác, thậm chí cô còn tinh tế cảm nhận được đôi tay anh đang run rẩy
"Anh hai, anh sao vậy, em không...."
"Đừng"
Lâm Vũ không kịp nói gì nữa, mắt mở to nhìn hai hàng mi dài ngay trước mắt, cô chỉ kịp nghe thấy anh kêu thêm một tiếng, khuôn mặt tuấn tú của anh đã tiến sát lại gần, đôi môi hai người cứ thế dán chặt vào nhau, không một kẽ hở...
|
Hai đôi môi không một kẽ hở, dính chặt vào nhau, anh vẫn nắm chặt cổ tay của cô, hơi ấm phả ra trước mặt, hàng lông mi dài của anh còn cọ vào mặt cô ngưa ngứa. Cho đến khi hai người tách nhau ra, anh nâng người dậy, ngẩng mặt lên nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, trong mắt như phủ một tầng hơi nước mỏng, cô mới từ trong ngạc nhiên hoàn hồn, nhanh chóng muốn đẩy anh ra lại sợ làm anh bị thương. Anh nhìn cô một lúc, lại cúi đầu xuống, đầu chôn ở trước cổ của cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô giật mình, vội vàng hô lên vài tiếng
"Đừng... anh hai"
Cô vùng vẫy một chút, kì lạ nhận ra bàn tay của anh đã nới lỏng từ khi nào, cổ tay của cô cũng được thả tự do, cả người anh vẫn đè lên cô, không động đậy.
Lâm Vũ cảm thấy khác lạ, lay lay người bên trên, thử hỏi nhỏ một tiếng " Anh hai, anh hai". Cô nghi ngờ liền cúi đầu xuống xem thử, không ngờ lại thấy Trình Hạo đang gục đầu vào hõm vai của cô, đầu quay về một bên, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều giống như đã ngủ say. Nhìn thấy như vậy, cô không khỏi thở phào một hơi, ngay sau đó lại không hiểu sao mình lại thở phào, một ngón tay bất giác đặt lên môi, miết nhẹ, đôi mắt đen tuyền như có điều suy nghĩ. Ở nơi này...dường như vẫn còn chút hơi ấm của anh.
Cho đến khi Trình Hạo tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái dễ chịu, có lẽ là do thuốc có tác dụng, đầu cũng không còn đau như trước nữa, chỉ là cả người vẫn còn có chút mệt mỏi vô lực. Nhưng mà, sau khi liếc mắt một cái, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo quen thuộc của người nào đó ngồi bên cạnh giường, cô có lẽ quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi mất, đầu còn tựa lên một bên mép giường thì chút mệt mỏi vô lực đó đều mất sạch không còn dấu vết, khóe miệng cũng bất giác mà nâng lên một vòng cung đẹp mắt. Trình Hạo không nhịn được mà vuốt ve một bên má của cô, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, cô đã lột mặt nạ để lộ ra làn da thật vốn có, trắng trẻo non mịn khiến người ta muốn vuốt ve mãi, lại nhìn đôi mắt nhắm chặt của cô, nghĩ nghĩ một lúc, từ từ cúi người xuống, cho đến khi đôi môi sắp chạm tới một bên gò má, cô lại đột ngột ngẩng đầu lên, trán của anh đập vào đầu của cô gây nên tiếng vang thanh thúy, cả hai người đều bị đau, đồng loạt nâng tay ôm lấy đầu
" Đau quá, anh hai, làm gì vậy a"
Lâm Vũ một tay xoa xoa chỗ bị đau, một tay dụi dụi đôi mắt mập mèm, hướng Trình Hạo hỏi một câu.
"Anh là anh sợ em lạnh, muốn đắp chăn cho em, em lại đột ngột ngẩng đầu lên, đập đến anh còn đau nữa"
Trình Hạo cũng giả bộ ôm lấy trán, bình tĩnh nói một câu, khuôn mặt tuấn tú lại giống như vô tình quay về một bên, tình cờ để lộ mấy vệt đỏ ửng khả nghi. Lâm Vũ cũng chỉ nghĩ là do anh bị sốt, lại nói mình đến chăm sóc anh lại cứ như vậy ngủ quên, quả thật cũng có chút ngượng ngùng, liền từ bên cạnh đứng dậy, tiến đến gần áp mặt mình vào trán anh một chút rồi liền nhanh chóng lui ra, nhẹ nhàng thở phào một hơi, tưới cười nói " Ưm, cũng may không có sốt nữa. Anh muốn ăn gì không, em đi làm".
Trình Hạo bị hành động của cô làm cho giật mình, đến khi nghe thấy Lâm Vũ gọi lần thứ hai rồi mới trả lời, cứng ngắc đáp một tiếng rồi lại thẫn thờ khiến Lâm Vũ không hiểu nổi, nhìn nhìn anh rồi định đi xuống nhà nấu chút đồ ăn. Trình Hạo ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng cô vừa quay đi, vô thức đưa tay lên sờ trán mình một chút, lại ngây ngô cười. Đột nhiên, bước chân Lâm Vũ khựng lại, quay đầu lại nhìn anh, nghĩ đến chuyện gì đó, môi mím lại, ấp úng mở miệng
"Anh hai.. cái đó... lúc nãy.."
"Lúc nãy? Lúc nãy có việc gì sao ?"
Nghe giọng điệu của anh, đôi mắt anh nhìn cô như thắc mắc, Lâm Vũ vội vàng xua xua tay, nói một câu "Không có gì, không có gì đâu, em đi nấu cháo cho anh" rồi bỏ trốn mất dạng. Cho đến khi bóng dáng cô hoàn toàn khuất sau cánh cửa, trong đôi mắt màu hổ phách của Trình Hạo mới lóe lên một tia ranh mãnh, ngay sau đó là tràn ngập ý cười. Nhớ lại lúc đó, anh quả thực trong cơn mê man nhìn thấy hình ảnh cô bỏ đi, dù anh có chạy theo phía sau, chạy mãi, chạy mãi vẫn không bắt kịp bóng dáng cô, cô quay đi, cùng với một người khác, để lại cho anh một bóng lưng cao ngạo mà lạnh lùng. Một khắc ấy, Trình Hạo lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, trong cơn mê lại không phân biệt được hư hư thực thực mới cố chấp nắm chặt tay cô không buông. Chỉ là cho đến khi cô cạy cánh tay của anh ra, anh theo phản xạ túm cổ tay cô, lật người lại đè lên người cô, một khắc đó, anh liền tỉnh, tuy thế, trái tim vốn nảy lên từng hồi lo sợ, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc mới có thể buông lỏng. Nhìn cô mở to đôi mắt nhìn anh không hiểu, lại nghĩ đến giấc mơ vừa nãy vẫn còn ám ảnh không buông, anh nghĩ thế nào liền hôn xuống, không ngoài dự khiến khiến cho cô ngạc nhiên. Trình Hạo đặt một ngón trỏ lên môi, miết nhẹ một đường, cảm giác mềm mại vẫn còn quanh đây, mềm mại đến mức khiến cho anh mê muội..
Dưới sự chăm sóc cực kì chu đáo của Lâm Vũ, Trình Hạo sau hai ba ngày liền khỏi bệnh, không những thế tinh thần còn cực kì sảng khoái, khí sắc hồng hào, so với trước khi bị bệnh cơ hồ còn tốt hơn một phần. Chưa kể đến việc trong ba ngày này anh đúng thực là quấn chặt lấy cô không buông, hơn nữa còn thường xuyên lấy cớ mình bị ốm mà để cô giúp mình làm đủ mọi việc, tận lực thu hẹp khoảng cách của hai người. Sau ba ngày đó, Lâm Vũ do có chút mệt mỏi mà quyết định nghỉ học một buổi, Trình đại thần của chúng ta thì chỉ bình tĩnh cảm thán đúng một câu "Thi thoảng bị bệnh có lẽ cũng không tệ".
Chỉ là, có lẽ gần đây Lâm Vũ vướng phải vận xui, nếu không thì cũng là do tiểu nhân ám hại, đến ngày thứ tư khi cô muốn đến trường, Hàn Minh lại gọi điện cho cô, úp úp mở mở nói ra một loạt, ý chính vẫn là khuyên cô tạm thời đừng nên đến trường. Lâm Vũ là người như thế nào chứ, kiểu người thấy việc liền tránh sao, tất nhiên là không, cô cứ như vậy không để ý đến lời của Hàn Minh, hôm sau liền đến trường, hơn nữa, cô cũng rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Rảo bước trên sân trường, nhìn ánh mắt của mấy người nhìn cô, Lâm Vũ chợt cảm thấy có lẽ chuyện này thực sự nghiêm trọng, bởi vì nếu là ngày thường sẽ không có ai để ý đến cô, còn hiện tại, trong ánh mắt những người xung quanh, tất cả đều là ác ý, có chỉ trích, thậm chí còn có ghê tởm
Bộp!
"Đi đứng cái kiểu gì vậy"
Lâm Vũ xoa xoa bả vai bị đau, rõ ràng là cô ta va vào cô lại còn dám mở miệng trách móc như vậy, thực sự là không nói lý. Cô chưa kịp mở miệng, người kia đã cười lớn một tiếng, giọng nói như khinh bỉ châm chọc
"Ha, tôi còn tưởng là ai, thì ra là cô. Cô như vậy mà còn dám vác mặt đến trường, không biết xấu hổ sao. Haiza, trường này là chỗ để học, là trường danh giá, không chứa nổi người như cô đâu"
Cô ta nhìn Lâm Vũ một hồi, ánh mắt chế giễu, bàn tay còn phủi phủi bả vai vừa đụng vào cô giống như vừa chạm phải thứ gì đó ghê tởm lắm. Lâm Vũ nghe lời vũ nhục như vậy, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói một câu.
"Cô nói cái gì"
Cô gái kia nhìn ánh mắt sắc lạnh của Lâm Vũ, không hiểu sao rùng mình một cái, bất giác lùi lại một bước, cao giọng hét lên, giọng nói choe chóe dường như muốn cho cả trường biết
"Cô.. cô đừng có giả bộ. Người trong ảnh rõ ràng là cô, lại còn bày đặt ngây thơ không biết gì. Hừ, thành tích như vậy mà muốn vào được đây, không biết là ai đứng đằng sau trải đường chứ"
Cô ta nói như vậy rồi chạy biến đi mất để lại Lâm Vũ đứng một chỗ không hiểu, ảnh, ảnh nào chứ. Cho đến khi đi vào căn tin, nhìn thấy ánh mắt quái lạ của mọi người, cô lại càng cảm thấy kì quái hơn. Nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi ở một bàn ăn nhìn cô mà chỉ chỏ, nhìn nhìn chiếc máy tính trước mặt, rồi lại nhìn cô, Lâm Vũ rốt cuộc không nhịn được, sải bước đi qua, mạnh mẽ cướp chiếc máy tính ở trên bàn
"Này, cô làm gì vậy. Mau trả lại cho tôi"
Lâm Vũ không nghe thấy những gì cô ta nói nữa, nhìn những hình ảnh trước mặt, những dòng chữ nối tiếp khiến một luồng máu nóng dường như bốc lên đỉnh đầu, đôi tay cô không nhịn được siết chặt lại, ánh mắt tối sầm lại, khí lạnh tỏa ra. Thứ mà cô đang đọc không có gì khác lại chính là trang diễn đàn của trường, mà ở đó hiện tại có một bài đăng mới với tiêu đề rất rõ ràng " Rò rỉ ảnh nóng của nữ sinh đại học được đại gia lớn tuổi bao nuôi". Tiêu đề lớn màu đỏ chói đập vào mắt, điều đáng nói chính là, những tấm ảnh trần trụi bên dưới, dường như làm mờ mà không làm mờ, không khó để nhìn rõ, nhân vật chính trong đó, không ai khác chính là cô, thậm chí còn có một tấm ảnh cô đang nhận một xấp tiền từ tay người khác. Bài đăng đó không biết từ đâu còn lôi lại lịch sử học bạ của cô, nói cô không được học trung học, thi vào Thanh Hoa cũng là do có người đi cửa sau. Nực cười, cô vốn bỏ học một thời gian, trên học bạ đương nhiên không có ghi trường học, chỉ là những tấm ảnh kia... Lâm Vũ không khỏi bước nhanh ra khỏi căn tin mặc kệ những lời xì xào bàn tán sau lưng, muốn hãm hại cô đúng không, muốn đổ lỗi cho cô đúng không, tốt lắm, như ý nguyện, cô đã thực sự nổi giận rồi. Xem xét những kẻ có thù oán với mình dưới thân phận Lâm Nhiên, trong đầu Lâm Vũ chỉ có duy nhất một khuôn mặt hiện ra khiến cho cô không khỏi căm hận, người "em gái" yêu quý của cô, Diệp Tuyền!
|