Đợi Em Nói Yêu Anh
|
|
Chương 30: Hiểu lầm
Chương ngắn Ta thực sự cũng muốn chăm chỉ viết cho mọi người đọc lắm a mà đi XH bận quá, sáng học tối lại sinh hoạt nữa hu hu T.T. Có gì khi ta về bù cho mọi người nha, đừng có bỏ ta mà đi thiệt tội nhắmmm
Thước phim ngày hôm đó, Lâm Vũ giao cho Linda toàn quyền xử lý, cô biêt Linda rất giỏi trong mấy vụ như thế này. Quả nhiên, Linda không làm cho cô thất vọng, cô ấy không trực tiếp tung đoạn phim đó lên mạng mà tìm người khác thay mình làm, nói cách khác chính là trò mượn đao giết người trong truyền thuyết. Diệp Tuyền ở trường Thanh Hoa này xác thực rất nổi tiếng, khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần cùng với bộ dạng ngọt ngào của cô ta không biết đã lừa được bao người yêu mến thậm chí là ngưỡng mộ. Chỉ là, con dao nào chẳng có hai lưỡi, bản chất của phụ nữ vốn là ích kỉ và đố kị, Diệp Tuyền thu hút nhiều nam sinh như vậy, vô tình cũng bao gồm người tình trong mộng của những nữ sinh khác, bọn họ đối với Diệp Tuyền chính là ghen ghét hận không thể lập tức diệt trừ. Số lượng người này tuyệt không nhỏ, tuy nhiên, tất cả đều là vì bối cảnh của Diệp Tuyền tương đối hùng hậu mà đành ngậm bồ hòn làm ngọt, khó chịu mà không biết phải làm gì. Bây giờ thì hay rồi, đột nhiên không phải đi tìm cũng được dâng lên tận miệng một đoạn phim thú vị như thế, có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, bọn họ còn quản là ai gửi cho bọn họ nữa sao. Cho nên, ngay sau khi Linda gửi cho cô một tin nhắn báo hoàn thành, đoạn phim được tung lên diễn đàn trường với tốc độ chóng mặt, số lượng bình luận phía dưới thì càng không phải nói, chủ yếu là lời phỉ báng cực kì khó nghe, hơn nữa bài đăng còn kèm theo những bức ảnh gốc mà Hàn Minh đưa cho cô cùng với một bài phân tích về thủ thuật ghép ảnh chi tiết đến không thể chi tiết hơn. Trong chuyện này, Lâm Vũ không động tay gì nhiều, cô chẳng qua chỉ là làm cho bài đăng kia gắn cố định trên diễn đàn, muốn gỡ cũng gỡ xuống không được, trừ phi là tìm được người so với cô cao tay hơn. Nói về chuyện này, cô cũng thực sự rất nhân từ a, cô chỉ là lâu lâu kiểm tra lại trình độ nghề nghiệp của cô một chút, làm cho đoạn đối thoại giữa hai người phát trên loa trường một chút cho mọi người cùng nhau thưởng thức thôi a. Hơn nữa, Diệp Tuyền có lẽ nên cảm ơn cô mới đúng, cô chẳng qua là giúp cô ta nắm bắt thông tin nhanh hơn thôi, không cần ai thông báo cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc này, Lâm Vũ không quan tâm phản ứng của Diệp Tuyền như thế nào, dù sao nếu như cô đoán không lầm, cô ta sẽ tới tìm cô, sớm thôi, thậm chí... còn có cả sự can thiệp của "người kia"....
Hiện tại, còn có một vấn đề nữa cần phải giải quyết, trong vài ngày tới, Ella không cách nào rời khỏi chỗ này, cái này đồng nghĩa với việc Lâm Nhiên sẽ không được xuất hiện một thời gian, như vậy Hàn Minh... Dù sao sau lần gặp trước, trong tâm cô cũng đã sớm coi anh là bằng hữu, anh đã luôn lo lắng cho cô như vậy, nếu như hiện tại "cô" lại tự nhiên biến mất không thấy tung tích, cô không biết anh sẽ nghĩ như thế nào nữa, vì rằng Ella và Lâm Nhiên, là hai người, nhưng thực chất lại là cùng một người, cũng là cô. Cô không biết nói sao với anh nữa, nếu như một người bình thường chợt nghe thấy một người khác sống với hai thân phận, có khi nào, họ nghĩ cô bị điên hay không?
Ngày hôm đó, sau khi anh hai nói với cô những lời kia, cô liền như vậy tìm cách trốn tránh anh. Trong những trường hợp như thế này, có những người mạnh mẽ đối mặt, có những người lại chọn làm đà điểu, tìm mọi cách để trốn tránh. Lâm Vũ là loại người thứ hai, không chịu đối mặt, cũng không có cách nào đối mặt. Anh đã từng hỏi cô, đối với anh, cô rốt cuộc là thứ tình cảm như thế nào, là hờ hững, là tình yêu, hay vẫn chỉ đơn thuần là thứ tình thân bao năm không thay đổi. Đêm hôm đó, cô thức trắng cả một đêm, câu hỏi ấy không ngừng xoay vần trong đầu, lại không có cách nào tìm được câu trả lời. Khuôn mặt của anh, ánh mắt dịu dàng chiều chuộng, những kỉ niệm của ngày trước bất giác ùa về không cách nào kiểm soát. Lâm Vũ nhiều khi cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, rõ ràng là tình cảm của bản thân mình, lại không cách nào hiểu rõ, không cách nào phân biệt, mù mờ giống như lạc giữa làn sương mù dày đặc. Cũng vì thế, cô mới chọn cách trốn tránh anh, cho đến khi nào cô cũng không rõ, có lẽ là khi cô có thể cho anh một câu trả lời thuyết phục, cũng là cho chính cô một câu trả lời thuyết phục. Cho đến lúc đó, có lẽ, hai người nên như vậy tách ra. Chỉ là cô không biết rằng , đêm đó, cô không ngủ, còn anh, cứ thế đứng trước cổng nhà cô cả một đêm, đến tận sáng mới rời đi.... ....
Về chuyện của Diệp Tuyền, Lâm Vũ đoán đúng một nửa, cô ta đúng thật khi vừa bước vào trường, nhìn thấy đoạn phim được lan tràn trên mạng, cô ta gần như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, tất cả vẻ mặt thanh thuần ngọt ngào ngày trước bị ném đi không thương tiếc. Miệng lưỡi thiên hạ vốn là thứ vô cùng đáng sợ, nó có thể nâng ta lên thiên đường, cũng có thể đẩy ta xuống địa ngục không thương tiếc. Lần này cũng giống như vậy, những người trước kia yêu mến Diệp Tuyền bao nhiêu, tất cả đều quay lưng lại với cô ta, buông ra những lời phỉ báng thậm tệ. Ngay cả những nữ sinh mà vẫn tưởng như hết sức thân thiết cũng kiếm cớ rời đi. Nhiều khi, Lâm Vũ không hiểu, tình bạn, tình bằng hữu, còn cả thứ gọi là tình người, trong một khắc lại có thể trở nên bèo bọt như thế. Chỉ là, Lâm Vũ có lẽ không ngờ tới, người đầu tiên mà Diệp Tuyền tìm đến, không phải là cô, mà lại chính là người cô đang tìm cách trốn tránh. Có lẽ ông trời trêu người, cũng có lẽ những hiểu lầm thường được tạo nên từ những lần tình cờ như thế...
Chiều hôm đó, Lâm Vũ, à không, là Ella mới đúng, chính là đang trên đường trở về nhà, tình cờ nghe thấy giọng nói của một người khiến bước chân cô khựng lại, tò mò ngó đầu nhìn sang, hình ảnh của hai người trước mặt khiến cô thảnh thốt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Ở phía xa xa, Diệp Tuyền tựa người vào bờ tường, bàn tay run run nắm chặt lấy áo sơ mi của người đứng đằng trước, khuôn mặt quay về một bên khiến cô không nhìn rõ. Còn người đứng đằng trước kia, bóng dáng cao lớn, một nửa khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, còn không phải là Trình Hạo anh hai của cô hay sao. Nhưng mà tại sao ngay lúc này, hai tay anh dang ra chống vào tường, nhốt Diệp Tuyền vào trong khoảng không của riêng mình, khuôn mặt anh cũng nghiêng về một bên, nhìn từ góc độ của cô thực sự giống như... đôi môi của hai người khẽ chạm vào. Hai người kia cách cô khá xa, cô cũng chỉ nghe thấy thấp thoáng họ nói gì đó, chỉ là hiện tại cô không quan tâm, cũng không tài nào nghe lọt. Những hình ảnh trước mắt bất chợt gợi lên trong cô sự khó chịu mơ hồ, càng ngày càng rõ, càng ngày càng đậm, giống như tức giận, lại giống như chua chát, rõ ràng đến mức cô không có cách nào kiểm soát.
Lâm Vũ quay đầu rời đi, không phải cô không tin anh, chẳng qua, cô hiện tại thực không biết phải làm gì. Tiến lên tách hau người kia ra, hay, là tiến đến mạnh mẽ tra hỏi? Không bao giờ. Lâm Vũ vốn là kiểu người lí trí, khả năng kiểm soát cảm xúc cực kì cao. Dù rằng lúc đó bản thân có chút khó chịu, được rồi, cô thừa nhận, trong một khắc, quả thực rất khó chịu, nhưng cũng như những lần khác, cô cũng sẽ giành vài phút để bình tâm lại, tuyệt không để mình làm ra chuyện gì mất kiểm soát. Còn về Trình Hạo.... chuyện này, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, chắc chắn là như vậy. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh chưa từng lừa dối cô điều gì, cũng sẽ không lừa dối cô điều gì. Cô đối với anh, chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng, thậm chí còn hơn là tin tưởng chính bản thân mình. Chỉ là, nếu như... cô nói nếu như, anh lừa dối cô một lần, như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, tuyệt đối không
|
Chương 31 : Thần trở về
Lâm Vũ bước lang thang trên đường, cảm giác bức bối vẫn còn vẫn vít rất rõ ràng. Bước chân chậm chạp vô định, làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Hai mắt không khỏi khẽ híp lại, để mặc làn gió mát lạnh đánh tới, thổi bay nỗi phiền muộn trong lòng, thổi bay cả những hình ảnh cứ không ngừng lặp đi lặp lại. Hai chân cứ bất tri bất giác bước đi như thế, trong đầu trống rỗng không có mục đích, cho đến khi Lâm Vũ định thần lại mới nhận ra mình đã đến sân bóng rổ tự lúc nào. Sân bóng rổ này không phải sân bóng rổ mà cô và Hàn Minh hay lui tới, đây là sân bóng rổ mà cô thường luyện tập trước kia, là nơi cô bắt đầu tập những động tác đầu tiên, cũng là ... nơi cô gặp người đó lần đầu tiên. Sân bóng rổ này vốn rất vắng người, cho đến khi vùng đất quanh đây được thi công thì không có mấy ai đến nữa. Nhìn con đường đầy sỏi cát trước mặt, Lâm Vũ không khỏi thở dài một hơi thật sâu, đã lâu như vậy không đến nơi đây, cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu, chỉ khác là, cảnh vẫn còn, còn người thì đã không còn ở đây nữa. Lâm Vũ bước vào sâu bên trong, hai mắt vốn không ngừng đảo qua xung quanh thì bỗng nhiên, một bóng dáng mơ hồ ở phía xa bất chợt lọt vào tầm mắt lọt vào tầm mắt. Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, tầm mắt của cô ngay lập tức dừng lại, hai mắt không nhịn được mở to dần, hai tay buông thõng xuống, cả người không cách nào khống chế được từng đợt run rẩy đang trào lên. Hai chân cô muốn tiến lại gần hơn để nhìn cho thật rõ, thế nhưng, đôi chân ấy lại giống như mọc rễ xuống nền đất, không có cách nào di chuyển lấy nửa phần. Hai mắt vốn mở to, khóe mắt cay cay, rõ ràng muốn chớp mắt lại sợ rằng hình bóng của người trước mặt chỉ là một ảo ảnh, cứ thế mà biến mất. Nhiều khi, cuộc sống này thật kì diệu, cũng thật biết trêu đùa người như thế. Có những thời gian mỏi mắt tìm kiếm vẫn không thấy chút tung tích, rồi có những lúc, khi bản thân dường như muốn bỏ cuộc, người muốn tìm lại xuất hiện ngay trước mắt, đột nhiên như vậy, khiến cho bản thân không có cách nào tin tưởng, cũng không biết phải phản ứng thế nào mới tốt. Người ở phía xa dường như không phát hiện ra cô, anh vẫn đắm mình trong một thế giới riêng, từng động tác nhanh nhẹn chuyên nghiệp, trái bóng tròn lần lượt đập xuống đất, từng hồi...... từng hồi...
"Em sẽ đợi tôi phải không?"
"...."
"Nói cho tôi nghe, em sẽ đợi tôi phải không"
"Em sẽ không đợi anh đâu... nếu như anh không về sớm"
"Tôi nhất định sẽ về...."
Chỉ một năm thôi
Chờ tôi...
Tôi nhất định sẽ trở về..
Nhất định....
Nhất định phải đợi tôi.....
Đã trở về rồi sao. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, anh rốt cuộc cũng nhớ lại lời hứa khi xưa? Chỉ là, đã bao nhiêu lần cái một năm ấy, anh có còn giống như ngày trước... còn em... cũng có còn là con bé hiếu thắng lại nghịch ngợm đòi anh ngày ngày cõng trên lưng...
Nghĩ đến đó, hai chân cô bất chợt lùi lại phía sau, không may va phải mấy hòn đá ngay bên cạnh tạo ra vài tiếng động nhỏ, không lớn nhưng cũng đủ gây sự chú ý của người phía đằng xa vừa ném một trái bóng vào rổ. Khuôn mặt anh quay về phía này, mờ mờ ảo ảo, giống như là được phủ một màn sương mỏng, lại giống như chính đôi mắt cô đang dần nhòe đi. Chỉ là, đôi mắt quen thuộc của anh, cô vẫn nhìn rất rõ, ánh mắt cô hoài niệm, còn ánh mắt của anh lại lạnh lùng như thế, giống như nhìn thấy biểu hiện xúc động của cô, mày kiếm của anh nhíu lại không hiểu. Lâm Vũ bất giác sờ lên mặt mình, cười nhạt nhẽo, sao cô lại quên mất chứ, hiện tại cô đâu có đeo mặt nạ, anh đâu thể nào nhận ra cô nữa chứ. Nhưng mà, cô rốt cuộc nên phản ứng thế nào đây, tiến lên nói với anh rằng cô chính là cô học trò năm đó, hay cứ như vậy chất vấn anh tại sao bây giờ mới trở về. Đã từng tưởng tượng ra cảnh gặp lại, lại không ngờ rằng khi trực tiếp giáp mặt lại không thể nói lấy một câu. Cái cảm giác vừa muốn nói lại không muốn nói này rốt cuộc là cỡ nào khó chịu. Vui mừng, xúc động, ngại ngùng, bối rối, một loạt những cảm xúc không ngừng trào lên khiến cho cô không cách nào kiểm soát. Cô cũng muốn tiến lên nói với anh, chỉ là với khuôn mặt như thế này, cô phải mở lời như thế nào đây?
"Cô đến chơi bóng rổ sao?"
Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc không biết từ lúc nào đã gần sát đánh thức Lâm Vũ đang thất thần, đồng thời cũng khiến cô giật mình lùi ra sau vài bước.
"Không. Tôi chỉ đi ngang qua thôi"
Cô mở miệng. Ngoài khuôn mặt điển trai và giọng nói trầm thấp từ tính dễ hút hồn người khác vẫn như cũ, anh trong trí nhớ của cô không dễ dàng bắt chuyện với người khác như vậy.
"Có chuyện gì sao?"
Cô nhẹ nhàng hỏi tiếp. Nếu để ý kĩ còn có thể thấy giọng cô có chút run rẩy
"Không có gì"
Anh đáp
"Chỉ là tôi cảm thấy đôi mắt của cô thật giống một người quen của tôi"
Anh nói tiếp. Một câu nói của anh bất chợt khiến cho cả người cô cứng ngắc, bàn tay bất giác nắm chặt lại. Cô cười gượng
"Như vậy sao. Đôi mắt giống nhau là chuyện rất bình thường mà"
"Không"
Anh lập tức lắc đầu.
"Từ hồi đó đến giờ tôi chưa bao giờ gặp ai có đôi mắt giống như cô ấy cả. Cô ấy có một đôi mắt rất đẹp, trong suốt, lúc mở to giống như phủ một làn hơi nước, vô cùng xinh đẹp"
Nếu như không phải anh nói, cô cũng không biết cô có đôi mắt đẹp đến như vậy, hơn nữa, nếu như cô nhìn không lầm, khi nói mấy câu đó, khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên, ánh mắt dịu lại, lấp lánh ý cười. Không hiểu sao cô thấy bản thân thả lỏng hẳn đi, cười nhẹ, đùa một câu
"Như vậy tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần"
"Thật ra thì... tôi cũng muốn"
"Tôi không hiểu lắm"
"Tôi đã từng hứa với cô ấy sẽ trở về sau một năm. Cho đến bây giờ.... chỉ sợ đã quá trễ. Cô ấy, không biết còn đợi tôi không nữa"
Có lẽ là do ánh mắt anh mang nỗi bi thương cô chưa bao giờ nhìn thấy, Lâm Vũ vội vàng nói lảng sang chuyện khác
"Anh rất hay đến chỗ này?"
"Trong quá khứ thì có. Còn hiện tại thì chỉ một tháng đổ lại đây thôi. Từ khi tôi về nước, ngày nào cũng đến chỗ này. Đã bằng ấy năm rồi, cô ấy sao có thể còn ở đây nữa chứ"
Anh nhìn qua xung quanh một lượt, anhd mắt trầm xuống, trầm mặc không nói gì. Có lẽ anh cũng cảm thấy kì lạ khi mình đột nhiên lại cùng với một người xa lạ nói quá nhiều, chào cô một tiếng rồi vội vã rời đi. Nhìn bóng lưng của anh, Lâm Vũ chợt có xúc động muốn chạy tới kéo anh lại, nói với anh một câu " Cô ấy vẫn còn chờ" nhưng nghĩ sao lại bị cô mạnh mẽ đẩy lui xuống. Để ngày mai đi, ngày mai, cô sẽ dùng bộ dạng kia của mình để tới tìm anh, anh nói, ngày mai, anh vẫn sẽ ở đây đợi cô ấy... cũng... là ở đây đợi cô...
Chỉ là, Lâm Vũ có nằm mơ cũng không thể đoán trước được khi cô chưa kịp đến tìm thì đã gặp lại anh lần nữa trong một hoàn cảnh như thế. Chiếc áo sơ mi được cắt may vừa người, chiếc quần tây màu xám ôm lấy đôi chân thon dài, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị làm tôn lên khí chất nổi bật vốn có, chỉ là, sao anh lại ở đây, đứng trên bục giảng, trong tay còn cầm một chồng sách.
"Các em, đây là thầy giáo từ nước ngoài về sẽ giảng dạy bộ môn kinh tế ở trường ta một thời gian"
Hai tai cô dường như ù đi khi nghe mấy câu đó, cô thậm chí còn cảm nhận được khi thầy hiệu trưởng mải mê giới thiệu và lũ nữ sinh bên cạnh thét chói tai, ánh mắt của anh đảo qua bên này, khi lướt qua cô thì khựng lại một chút. Quan trọng là, anh đến trường Thanh Hoa này của cô, rốt cuộc là để làm gì, hơn nữa còn với một cương vị là giảng viên. Là do rảnh rỗi... hay là với mục đích gì khác? ..... "Có thể cho tôi xem danh sách của những học sinh trong trường không"
"Thầy muốn xem? Có chuyện gì sao?"
Hiệu trưởng nhìn người đàn ông ngồi ngay trước mặt, hay tay đan vào nhau, khí chất cao quý không ngừng từ người anh phát ra, tự nhiên giống như đã ăn sâu vào máu thịt. Cách ăn mặc có thể bắt chước, cách ăn nói cũng vậy, duy chỉ có khí chất là không thể nào. Nhìn người trước mặt mà xem, giơ tay nhấc chân đều mang sức hấp dẫn chết người, khiến cho người ta không tài nào dời mắt. Thật ra thì hiệu trưởng cũng thấy rất kì lạ, với tấm bằng xuất sắc của một trường danh tiếng như vậy, anh ta có thể tìm một công việc tốt hơn gấp ngàn lần ở bên đó, sao lại tự dưng chạy về đây làm một giảng viên nho nhỏ làm gì nữa không biết.
"Nói thật với hiệu trưởng, tôi là muốn tìm một học sinh, là học sinh cũ của tôi. Em ấy đã từng nói sẽ thi vào đại học Thanh Hoa này, đã lâu rồi tôi không gặp em ấy.... cho nên..."
Anh lấp lửng một chút. Hiệu trưởng nghe vậy thoải mái cười cười, dù trong lòng có chút nghi vấn vẫn đồng ý với anh ta, hỏi lại một câu
"Tôi có thể biết đó là trò nào không. Hơn nữa, trường học với hàng ngàn sinh viên, muốn tìm một trò cũng sẽ mất một thời gian đấy"
"Như vậy sao..."
Anh nghe vậy, hơi tựa người ra phía sau tựa vào chiếc ghế salon mềm mại, một vài sợi tóc màu nâu khẽ lòa xòa trước trán, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, chậm rãi nói một câu
"Em ấy tên là... Lâm Nhiên"
|
Chương 32 : Anh đã trở về
"Lâm.... Lâm Nhiên"
Nhìn thấy gương mặt thoáng chốc chuyển thành tái mét khó coi của hiệu trưởng, người ngồi đối diện liền tinh ý đoán ra được chuyện gì đó. Anh ngồi thẳng dậy, hai hàng lông mày nhíu lại, thấp giọng hỏi
"Có chuyện gì sao"
"À không... thật ra là gần đây có một trò cũng có tên như vậy vướng phải một số tin đồn không tốt lắm. Nhưng mà... trường có nhiều người tên trùng nhau như vậy, học trò cũ của thầy chắc là em nào khác rồi. Để tôi bảo người tìm hồ sơ những trò có tên như thế rồi sẽ đưa cho thầy"
"Như vậy, cảm ơn thầy trước"
Cho đến khi hiệu trưởng cười cười đứng dậy, lông mày anh vẫn chưa giãn ra, ánh mắt tối lại, thấp giọng thì thầm một câu
"Tin đồn không tốt sao....?" ... Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, nhu hòa rải rác trên thân mình một người đang chăm chú ngồi bên cạnh bàn làm việc. Cầm cốc cà phê đã có chút lạnh lên miệng uống một hớp, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi những tài liệu được đặt trên bàn, ngón tay không ngừng lật giở từng tờ một. Một trường cả ngàn học sinh, số lượng những người cùng tên cũng không phải là ít, chỉ là một chồng hồ sơ nhiều như vậy mà hiệu trưởng kêu người gửi cho, anh đều tự mình xem từng tập một, cẩn thận tỉ mỉ giống như sợ để sót bất cứ thứ gì. Trên mỗi tập hồ sơ đều có dán ảnh của sinh viên cho nên việc rà soát cũng không có gì khó khăn, chỉ sau vài giờ, tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào một bộ hồ sơ mà anh vừa mới mở ra, trong mắt là những tia sáng lấp lánh không rõ. Ánh mắt chăm chú nhìn vào trang đầu tiên, cứ giữ nguyên như vậy một lúc lâu không có thay đổi, chăm chú đến mức giống như muốn ở trên đó xuyên thủng một lỗ, lại giống như muốn qua đó mà mường tượng ra người nào đang ở trước mặt. Một ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bức ảnh nhỏ, trên ảnh là khuôn mặt một cô gái không có chút biểu cảm, dung nhan nhạt nhòa bình thường không có gì nổi bật lại khiến cho đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn mĩ như bừng sáng, ngay cả niềm vui đang dần lan tỏa cũng không tài nào che giấu được
"Nhiên... cuối cùng cũng bắt được em rồi"
Nhưng rồi, nghĩ đến chuyện gì đó, anh vội vàng cầm điện thoại lên, bấm vài nút, cho đến khi đầu bên kia có người nhấc máy, anh mới trực tiếp ra lệnh, giọng nói lạnh lùng không có một tia cảm xúc
"Điều tra cho tôi mấy tin đồn trong trường gần đây cho tôi, về một người..."
Đầy bên kia cũng không hỏi lại bất cứ điều gì, sau khi nghe hết mệnh lệnh của anh chỉ cung kính "Vâng" một tiếng rồi lập tức gác máy. Chỉ sau 10 phút, tất cả những tài liệu cần tìm đều được gửi vào trong hòm mail của anh, chi tiết đến không thể chi tiết hơn, thậm chí còn ghi rõ cả ngày tháng phân loại cẩn thận. Dạ Thần kéo con chuột xuống đọc từng cái một, sau khi một tin đồn gần đây nhất đập vào tầm mắt, ánh mắt đang dõi theo mỗi lúc ngày một tối sầm lại, càng ngày càng lạnh xuống, quanh người lại mơ hồ tỏ ra sát khí. Đến khi anh đọc được dòng chữ " Tạm thời nghỉ học" thì bàn tay nắm chặt lại, lấy điện thoại ra gọi lại cho số ban nãy, giọng nói lạnh lẽo tràn ngập sự tức giận
"Xem lại cái tôi vừa gửi cho cậu. Điều tra xem kẻ nào gửi cái đó lên, ngay lập tức."
Anh cúp máy, ngả người ra sau ghế tựa, bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại, hai mắt lại không dời khỏi màn hình máy tính, nhỏ giọng thầm thì
"Ngay cả người của tôi mà cũng dám động?"
Ánh mắt bất chợt đảo qua đồng hồ, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào số 4, Dạ Thần lập tức đứng dậy, với lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi lập tức rời đi. Cho đến khi bước vào sân bóng rổ quen thuộc kia, hai con ngươi màu nâu đảo qua đảo lại không thấy một bóng người, nội tâm không nén nổi sự thất vọng. Anh đã xem kĩ tập hồ sơ của cô, đơn giản lại bí ẩn giống như chính bản thân cô vậy, ngoài mấy thông tin cá nhân căn bản cũng không có gì mới, ngay cả số điện thoại được ghi ở đó cũng không gọi được. Không biết bây giờ cô ấy ra sao nữa, trải qua chuyện như vậy, cô ấy ... liệu có ổn không ? Đáng chết thật, tại sao anh không về sớm hơn một chút chứ. Vẫn biết cô ấy là kiểu người luôn giả bộ mạnh mẽ kiên cường, cũng biết cô ấy dù gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ một mình gánh chịu tất cả, anh lại chết tiệt để cô lại một mình. Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp cô, ngay tại nơi này, cũng vào một buổi chiều nắng đẹp như thế này
"Cho tôi thử một chút được không"
Dạ Thần nhìn nhóc con trước mặt, người cao chưa đến vai anh, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, khuôn mặt thường thường, cất giọng nói non nớt hỏi anh một câu như vậy. Anh còn nhớ lúc đó cả người anh đơ ra một lúc, mấy người đang chơi cùng anh thì khỏi phải nói trực tiếp cười phá lên vui vẻ
"Nhóc con, mấy trò như này không phải muốn chơi là chơi đâu. Đứng đó xem không thì đi về với mẹ đi"
Cô bé trong trí nhớ của anh, có lẽ là một đứa trẻ hiếu thắng và cao ngạo, không biết là không tự lượng sức mình hay thực sự cố chấp, nghe thấy mấy người nói như vậy chỉ bình tĩnh ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh, chậm rãi lặp lại câu nói đó một lần
"Anh dạy tôi chơi"
Anh lắc đầu. Đây quả thực không phải trò chơi dành cho trẻ con. Hơn nữa, anh không dạy ai chơi bóng bao giờ.
"Tại sao, anh khinh thường tôi?"
Nhìn một đôi mắt to tròn hướng anh chất vấn, không hiểu sao anh lại cảm thấy muốn cười, mới bất giác mà nói một câu
"Nếu như nhóc có thể đứng từ kia mà ném vào rổ, tôi sẽ đồng ý"
Cô bé nghe như vậy, nhìn vị trí anh vừa chỉ một lúc, lại nhìn anh, môi mím lại, vẻ mặt quật cường, ánh mắt lấp lánh những tia sáng không rõ. Đó cũng là lần đầu tiên, anh chợt cảm thấy, ánh mắt của cô bé đó, thực sự rất đẹp.
"Tôi nhất định sẽ làm được"
Cô nói
"Tôi chờ em"
Anh đáp lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người bạn ở đó. Dạ Thần chợt nghĩ, có lẽ đó là lần đầu tiên anh mở miệng nói đợi một người, hơn nữa còn là một người xa lạ anh chưa từng gặp, à không, nói đúng hơn là một con nhóc chưa lớn mới đúng, một con nhóc có đôi mắt thật đẹp. Cuối cùng thì, anh cũng đợi được, đợi cô ném quả bóng đầu tiên vào rổ, cô của lúc đó, hướng anh nở nụ cười ngọt ngào, giống như khẳng định, lại giống như một đứa trẻ con muốn nhận được lời khen. Còn anh của lúc đó, một người vốn dĩ lạnh nhạt vô tình, lại không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nở nụ cười ôn nhu từ trước đến giờ chưa bao giờ có. Từ ngày đó, cô gọi anh một tiếng " Thầy", còn cô, chính thức trở thành một học trò nhỏ của anh. Cô không biết về anh nhiều, ngoài việc tên anh có một chữ Thần, cái gì anh cũng không nói. Anh biết về cô càng ít hơn, cũng như vậy, không gì ngoài tên của cô. Chỉ là, thật kì diệu khi hai người cứ ở bên nhau như vậy, anh dạy cô chơi bóng rổ, cô học tập rất nhanh, mỗi lần học xong lại cùng anh đầu một trận, càng ngày càng gắn bó, cũng càng ngày càng thân thiết. Anh thích nhìn thấy cô cười, mỗi khi cười đôi mắt đẹp khẽ cong cong như ánh trăng non, nhiều lúc khiến cho anh nhìn đến thất thần. Cô có lẽ thích được anh cõng trên lưng, lúc nào có cơ hội cũng sẽ nhảy lên lưng bắt anh cõng. Anh thích nói chuyện với cô, chỉ đơn giản, tiếng cười trong trẻo của cô khiến cho anh bình tâm lại, quên đi muộn phiền, cũng quên hết mọi âu lo. Có lẽ từ khi đã thân thiết, cũng có lẽ từ sớm hơn, anh không biết tự lúc nào đã bị cô mê hoặc, ngày ngày muốn cô ở bên anh, muốn nhìn thấy cô cười, muốn dịu dàng xoa đầu của cô, muốn cứ như vậy cưng chiều cô hết mực. Cô có lẽ không nhận ra, vẫn như hồn nhiên ngây thơ như vậy. Đến bây giờ, có lẽ cô vẫn không biết...
Khoảng thời gian đó, để được ở bên cô, anh phải gác bỏ hết công việc sang một bên...
Khoảng thời gian đó, để được ở bên cô, anh phải xử lý mọi chuyện cá nhân qua điện thoại...
Khoảng thời gian đó, ở bên cô, anh cảm thấy bản thân mình ngày một thay đổi...
Biết cười, biết bao dung, biết dịu dàng, cũng biết suy nghĩ cho người khác...
Nhưng mà, tất cả những kỉ niệm đó, nếu như cô không còn nhớ nữa.......
"Nhiên... rốt cuộc em đang ở đâu"
Đáp lại anh chỉ là tiếng gió heo hút nhẹ nhàng thổi qua khiến cho tâm tư trùng xuống, chỉ là, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh bất chợt nghe thấy một tiếng nói ngay sau lưng, nhỏ như vậy, nhẹ như vậy, giống như thầm thì, lại giống như một tiếng thở dài không thể kìm nén
"Thầy"
Ấy vậy, một tiếng nói khẽ khàng như thế lại trong phút chốc khiến cho bản thân anh sung sướng đến tột độ, vội vã quay người lại. Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc gần ngay trước mắt, anh vẫn có cảm giác như không thật, theo bản năng muốn tiến lại gần để chặm vào cô lại bị cô lùi về sau một bước tránh thoát. Một động tác nho nhỏ của cô chứng tỏ sự hiện hữu chân thật, đồng thời lại khiến cho nội tâm anh bất chợt đau nhói. Không phải. Cô ttong quá khứ không bao giờ trốn tránh anh như vậy
"Nhiên"
Anh thủ thỉ. Cô trầm mặc không nói một câu. Ánh mắt cô nhìn anh trong một thoáng lại cúi gằm mặt xuống, tràn ngập những cảm xúc phức tạp
"Nhiên"
"Anh nói sẽ đi một năm"
Giọng nói quen thuộc rốt cuộc vang lên, không còn chút non nớt của ngày xưa mà trong trẻo như chuông bạc, lại khàn khàn giống như pha chút nghẹn ngào xúc động không thể kìm nén
"Anh còn nói sẽ về sớm"
Anh rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Lần này thì cô không tránh nữa, để mặc cho anh ôm như vậy, bên khóe mắt một giọt lệ chảy ra. Anh siết chặt hai vòng tay lại, cằm tựa ở trên vai cô, ở bên tai khẽ thì thầm một câu
"Anh về rồi. Nhiên... anh đã trở về rồi. Xin lỗi em. Anh đã trở về rồi. Nhiên...."
Bọn họ đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, không biết rằng, trong lúc đó, có một người con trai đứng ở phía xa, hai bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt tối sầm...
|
Chương 33 : Anh theo dõi em ?
Nàng nào hóng truyện vào điểm danh nào, cho ta chút động lực viết đi ahhh :think: Cảm ơn @hueyeuthuong và maicuc nhé đã luôn ủng hộ m, chương này và chương sau m viết tặng hai bạn nha :bighug:
"Em uống đi"
"Cảm ơn anh"
Lâm Vũ nhìn cốc cà phê ngay trước mắt mỉm cười rồi tiếp nhận, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Cà phê màu nâu sữa chỉ được đựng trong một chiếc cốc nhựa trắng đơn giản, hương vị lại cực kì đậm đà, ngọt đắng vừa phải, hương cà phê ngọt ngào thoang thoảng qua chóp mũi, một làn khói nhẹ từ chiếc cốc cà phê bốc lên cao càng khiến cho gương mặt cô có chút mờ ảo. Dạ Thần ngồi ngay bên cạnh cô, cũng cầm cốc cà phê trong tay nhưng không uống, trong thoáng chốc lại không biết phải mở miệng nói gì
"Anh mua ở đâu vậy"
Cô hỏi
"Ở cửa hàng cà phê đầu ngõ chúng ta vẫn thường mua. Không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà cửa hàng ấy vẫn còn bán loại cà phê này"
Anh mỉm cười, đáp lời, ánh mắt thoáng niềm vui khi nhắc đến những kỉ niệm xưa. Còn cô nghe như vậy, tay bất giác xoay tròn cốc cà phê, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay, cũng truyền thẳng đến nội tâm đang có chút rối loạn
"Đúng là vẫn còn bán.."
Ngập ngừng một chút, cô nói tiếp
"Chỉ là hương vị không còn như xưa nữa"
Nói đến đây thì ngừng hẳn, cốc cà phê vẫn xoay tròn trong tay đã có chút nguội. Anh vì lời nói của cô mà có chút sững sờ, không khí cũng vì thế mà trở nên ngượng ngùng trầm mặc. Cô cũng không phải cố tình nói như thế, mà nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, đó là điều tất nhiên không thể tránh khỏi, cô không còn là cô bé của ngày xưa nữa, một cô bé không ngừng coi anh như thần tượng, như một người thầy, một người anh, một người tri kỉ và cả... một người để cô thương nhớ hằng đêm. Còn anh, có lẽ cũng đã như vậy thay đổi ... .....
Mối tình đầu của cô.....
"Em.... có ổn không".
Giọng nói của anh chậm rãi, có chút ngập ngừng, thậm chí còn pha chút day dứt. Cô cười nhẹ, sao lại phải day dứt chứ, anh đâu làm gì sai. Cô không muốn căng thẳng như thế, cả quá khứ và trong hiện tại, vô vẫn coi anh là một người bạn tốt, một người tri kỉ, mà đương nhiên, giữa bạn bè với nhau, không cần thiết sử dụng đến giọng điệu như thế
"Em vẫn ổn"
Cô thoải mái cười, tất nhiên là vẫn ổn, ăn tốt, ngủ tốt, có anh hai, có ba, có bạn bè bên cạnh. Mặc dù trong một năm đầu, nỗi nhớ về anh vẫn không thể nguôi ngoai
"Em sống rất tốt"
Giống như sợ anh không tin, cô bổ sung thêm, tâm trạng thông thoáng, nụ cười cũng rực rỡ trên môi
"Như vậy, còn vụ tìn đồn đó?" "Tin đồn?"
Mất một lúc mới nhớ ra anh đang nói đến chuyện gì, cô không khỏi "À" lên một tiếng, uống thêm một ngụm cà phê đã lạnh mới thong thả trả lời
"Vụ đó hả, em đã giải quyết tốt lắm. Không có vấn đề gì đâu. Anh còn không biết em là loại người như thế nào sao, mấy chuyện như vậy sao có thể khiến cho em có chuyện gì được chứ"
Cô lại cười, dường như ngày hôm nay cô cười hơi nhiều, chỉ là trong lòng cũng rất ngạc nhiên, anh ấy như vậy mà tìm hiểu của về chuyện của cô. Dạ Thần cũng cười, anh đương nhiên biết cô không phải loại con gái yếu đuối chỉ biết khóc lóc phó mặc cho số phận, anh đương nhiên biết, vì căn bản, chính sự mạnh mẽ kiên cường của cô mới có thể thu hút anh đến thế, từng ngày khiến cho anh trầm mê. Nghĩ là thế, nhưng mà, nội tâm lại không thể nhịn được vì cô lo lắng, lại vì cô mà thêm đau lòng.
"Anh xin lỗi"
"Anh có ổn không"
Hai người đồng loạt mở miệng, hai câu nói lại khác nhau. Lời xin lỗi của anh khiến cho cô sững sờ, lại khiến cho cô bất giác thở dài
"Anh xin lỗi"
Dạ Thần lặp lại.
"Anh không cần nói xin lỗi em. Hơn nữa, khônh phải bây giờ anh đã trở về rồi sao" Cô đưa tay còn lại ra trước mặt anh, thoải mái cười cười, hai mắt cong cong như hình trăng non, ánh mắt sáng lấp lánh
"Chúng ta vẫn là bạn. Là bạn thì không phải khách khí như thế"
"Là bạn sao..?"
Anh thầm thì.
"Phải, là bạn. Haiza, lâu lắm anh mới trở về như vậy,em mời anh đi ăn món ngon"
Cô không còn gọi anh là thầy nữa, cũng không có hỏi anh lý do tại sao lại nhiều năm như vậy mới trở về. Dạ Thần chợt cảm thấy, có thể cô còn trách anh, hoặc cũng có thể cô đã không còn quan tâm đến chuyện đó thực sự, dù rằng nghiêng về phía sau nhiều hơn. Là bạn sao? Có lẽ bắt đầu từ bạn cũng tốt lắm, dù sao nhiều năm như vậy, anh hoàn toàn bị cách ly với bên ngoài, cũng không biết cuộc sống của cô trong từng ấy năm như thế nào. Lần này, anh phải hảo hảo tìm hiểu thật tốt. Nghĩ như vậy, anh cũng thoải mái đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, gương mặt điển trai sáng lạn, gật gật đầu
"Được"
Hai người vừa định đứng dậy, điện thoại trong túi áo của cô bỗng chốc reo lên, nhìn thấy tên người gọi đến, ánh mắt cô không khỏi nhu hòa như nước, khóe môi bất giác mỉm cười
"Nhiên nhi, lâu như vậy không có trở về nhà, quên lão già này rồi sao?"
Giọng nói già nua ấm áp từ trong điện thoại truyền ra, pha theo chút giọng điệu ủy khuất khiến cho cô bật cười. Nhắc mới nhớ, dạo này bận rộn công việc như vậy, cô vẫn đến bệnh viện thường xuyên, lại không có đến thăm ba nuôi
"Ba, sao lại nói như vậy chứ"
"Như vậy, tối về ăn một bữa cơm đi. Ta gọi cả anh hai của con rồi"
"Tối nay sao ạ..."
Lâm Vũ quay ra nhìn Dạ Thần cũng đang nghi hoặc nhìn mình, nói vào trong điện thoại một tiếng "Dạ" rồi cụp máy, quay lại có chút áy náy nói với anh
"Ba nuôi của em gọi, ông nói tối sang ăn cơm. Như vậy...."
"Không sao, em cứ đi đi. Cho anh số điện thoại của em, có gì anh sẽ liên lạc sau"
Lâm Vũ gật đầu, hai người trao đổi số điện thoại rồi Lâm Vũ mới rời đi, chỉ là khi cô hỏi số điện thoại mới của anh, anh lại chỉ nói một câu "Anh vẫn dùng số cũ" khiến cho cô giật mình, rõ ràng bao nhiêu năm trước cô đã từng gọi mà không thấy ai nghe máy, cô mới vô tình nghĩ rằng anh đã đổi sang số khác, phương tiện liên lạc duy nhất của hai người cũng cứ thế mất đi. Sau khi ngạc nhiên một chút lại là cười khổ, vấn đề đó, bây giờ có còn quan trọng nữa đâu? ...
"Bác Hà, ba đâu rồi, với cả anh hai nữa, đã về chưa"
Bác Hà nhìn thấy Lâm Vũ thì cười đến sáng lạn, thân thiết kéo tay cô vào bên trong, vừa cười vừa nói
"Cô chủ, lão gia với cậu chủ vẫn chưa về. Cô lên phòng trước đi, khi nào lão gia về tôi sẽ gọi xuống. Còn nữa, hôm nay lão gia còn dặn tôi nấu mấy món mà cô thích ăn nhất đó"
Lâm Vũ cũng không từ chối, cười cười gật đầu rồi bước lên phòng. Cô cũng phải kiểm tra lại chuyện diễn đàn một chút, cô không tin là Diệp Tuyền ở phía kia không có chút phản ứng nào cả. Vừa mở máy tính ra, truy cập vào trang web đã thấy có tín hiệu xâm nhập từ một địa chỉ ip lạ. Ha, xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định xóa bài đăng đó đi sao? Cũng phải thôi, nếu như bài đăng đó vẫn còn tồn tại, thêm một người biết, thêm một người bình luận, vụ việc này sẽ chẳng bao giờ chìm xuống. Mặc dù rằng hiệu quả đã đạt được như cô mong muốn như ban đầu, nhưng mà, nếu như Diệp Tuyền kia càng muốn xóa, cô lại càng muốn giữ lại. Đang xem xét một chút lại bất chợt thấy yêu cầu đăng nhập từ địa chỉ lạ kia, cả màn hình bất chợt tự động điều khiển. Lâm Vũ không khỏi cười một tiếng, cũng thật là đúng lúc a, không lẽ lại trùng hợp như vậy, lúc tìm thì không tới, lúc không tìm thì đột ngột tới. Lâm Vũ đặt mười ngón tay lên bàn phím, bàn tay như bay múa, ánh mắt không rời khỏi màn hình. Muốn xóa đi phải không, như vậy cô liền xóa hết những bài đăng trước kia chuyển thành bài đăng gần đây nhất. Khoan đã, địa chỉ ip này..... Ha, lần này lại nhờ đến hacker của nước ngoài sao, đúng là có chút đầu tư đấy nhỉ. Mười ngón tay tiếp tục gõ xuống, hai hàng lông mày lại càng ngày càng nhíu chặt lại. Cao thủ. Từ cách người này xử lí dữ liệu, chắc chắn không phải là mấy tên hacker nghiệp dư. Đôi môi không khỏi khẽ nhếch lên, trong mắt không có chút lo lắng, có chăng chỉ là sự thú vị khi tìm thấy một đối thủ mạnh. Hai mắt của cô vẫn dán chặt vào màn hình, mười ngón tay không ngừng hoạt động, hai bên giằng co. Cho đến khi trên trán cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng nhẹ, Lâm Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười thỏa mãn. Cuối cũng thì cũng giải quyết xong tên kia, chắc hẳn hắn đang tức giận lắm đây. Tuy nhiên, đấu qua đấu lại như vậy, nhìn thì đơn giản lại cực kì mệt mỏi, những hàng chữ chi chít trên màn hình máy tính, cho đến khi cô gõ thêm vài phím mới trở lại màn hình như ban đầu. Lâm Vũ bất giác vươn hai tay lên cao, hai bàn tay đan ngược vào nhau, chớp chớp đôi mắt mệt mỏi lại chợt phát hiện Trình Hạo đứng ở đằng sau cô từ lúc nào. Cô không khỏi giật mình thốt lên
"Anh vào từ lúc nào vậy"
"Anh vào từ lâu rồi, thấy em đang bận nên không mở miệng làm phiền"
Trình Hạo đáp, ánh mắt đảo qua màn hình máy tính vẫn còn bật sáng. Lâm Vũ nghe như vậy chỉ biết "À" một tiếng, nhớ đến chuyện gì đó mà khuôn mặt đột nhiên nóng bừng, đôi môi mím lại, ngượng ngùng không biết nói gì thêm. Kì lạ là, Trình Hạo dường như không để ý đến điều đó, anh chỉ nói thêm một câu
"Xuống ăn cơm thôi, ba đang đợi"
Rồi ngay lập tức bỏ ra ngoài, để lại một bóng lưng cao lớn có chút lạnh lùng. Lâm Vũ không khỏi nhíu mày lần nữa, anh hai hôm nay, hình như có gì đó khang khác với mọi khi, nhưng mà khác ở chỗ nào, cô lại không rõ.
Quanh bàn ăn chỉ có ba người, trên bàn lại có không biết bao nhiêu món ngon, đúng như bác Hà nói, tất cả đều là những món ăn mà cô thích. Chỉ là, rõ ràng không khí trên bàn ăn hôm nay hết sức kì lạ. Trình Mục thì không phải nói, lâu như vậy không được gặp Lâm Vũ, cực kì vui vẻ trò chuyện với cô, hỏi hết từ chuyện này đến chuyện khác, mà Lâm Vũ cũng nhiệt tình trả lời, không ngừng gắp thức ăn cho ông. Điều kì lạ nhất chính là thái độ của Trình Hạo, người vốn mỗi khi dùng cơm, sẽ đều vui vẻ nhìn cô dịu dàng, gắp vào bát cô những món cô thích ăn nhất, ngày hôm nay lại chỉ im lặng ngồi ăn đồ của mình, thi thoảng đáp lại ba nuôi một tiếng, quan trọng nhất là không đánh mắt nhìn cô lấy một lần, chính xác là chỉ một ánh mắt cũng không có. Thái độ này của anh khiến cho cô nghi hoặc, hơn hết lại cực kì bức bối khó chịu. Khuôn mặt lạnh tanh đó là sao vậy, giống như có ai đó nợ anh cái gì vậy. Hơn nữa, nếu như muốn ngượng ngùng, cô mới phải là người ngượng ngùng mới đúng chứ? Còn cả chuyện của Diệp Tuyền hôm đó, cô còn chưa có hỏi anh đâu?
Mặc dù món ăn được nấu rất vừa miệng, Lâm Vũ lại vì thái độ của ai đó mà ăn không được ngon. Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, Lâm Vũ cũng với Trình Mục nói chuyện thêm một lúc nữa thì cô đưa ông lên phòng nghỉ ngơi, dạo này sức khỏe của ông có vẻ kém đi một chút, rất dễ mệt mỏi. Lâm Vũ đem một dĩa hoa quả ra phòng khách ngồi gọt, nhìn thấy Trình Hạo giống như chăm chú xem ti vi, không để ý đến cô, lại không biết phải mở miệng như thế nào. Đang định mở miệng hỏi liền cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, nhìn thoáng qua người gọi tới, lại nhìn thoáng qua Trình Hạo đang ngồi nói chuyện, môi mím lại, đứng dậy đi ra ngoài cửa mới bắt máy
"Em đây"
"Bây giờ sao...."
"Thôi được, đợi em một chút. Em tới liền.. Chỗ đó phải không... được"
"Em định đi đâu"
Vừa mới ngắt máy, quay sang đã thấy Trình Hạo đứng ngay bên cạnh, không khỏi giật mình một chút, một nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, giống như buồn bã, lại giống như tức giận
"Em ra ngoài với bạn một chút"
"Bạn?"
"Phải, một người bạn của em mới từ nước ngoài về"
"Em định đi gặp người đàn ông đó sao" "Ý anh là sao"
"Hừ, còn không phải là người đàn ông mà chiều nay cùng em thân mật ôm ấp"
Giọng nói của anh giống như có chút chế giễu, Lâm Vũ thì giật mình bật thốt lên
"Anh theo dõi em"
Mặc dù không phải anh cố tình như vậy, anh lại giữ vẻ trầm mặc, nghiễm nhiên coi như thừa nhận. Lâm Vũ thấy anh không nói, nhớ đến thái độ của anh với cô, lại nhớ đến chuyện anh ôm hôn Diệp Tuyền bị cô nhìn thấy, không hiểu sao chẳng buồn giải thích, quay người muốn rời đi.
"Em còn muốn đi"
Anh nắm lấy cổ tay của cô, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn đem cổ tay cô bẻ gãy
"Em đi đâu là chuyện của em, không cần anh quản"
Cô bị đau, tức giận hét lên một tiếng, muốn vùng khỏi tay anh. Anh thấy như vậy, không hiểu sao thấy một dòng máu nóng trào lên, không kịp suy nghĩ liền đẩy mạnh cô vào tường, một tay nắm lấy cổ tay của cô đặt lên trên đầu, một tay khác chống vào tường, giam cô vào trong khoảng không của riêng mình, không cho rời đi....
|
Chương 33 : Cưỡng hôn
Vì bị kêu chậm nên post một chương nữa =) Chậm thật sao ta, ta thấy mấy truyện edit cũng 2-3 ngày một chương mà :think: Vs cả ta đang đi quân sự lè 1 tuần nữa mới về cơ T.T
Hai cổ tay bị nắm chặt đặt ở trên cao đầu, vòng tay của anh vây ở xung quanh, trong không gian chỉ tràn ngập hơi thở nam tính ấm áp quen thuộc. Lồng ngực của anh phập phồng ngay trước mắt, khuôn mặt tuấn mĩ gần sát , có vẻ như đang rất tức giận. Tức giận? Anh rốt cuộc tức giận gì chứ? Lưng bị đập vào tường có chút đau khiến cho Lâm Vũ càng thêm bực bội, cố gắng vùng vẫy hai cổ tay lại cảm thấy như bị gông xiềng xích chặt lại không tài nào tránh thoát
"Anh rốt cuộc muốn làm gì, thả em ra"
"Thả em, để em đi gặp tên đó, không đời nào"
"Anh đừng vô lý như vậy, anh ấy chỉ là bạn em thôi"
"Là bạn, là bạn mà ôm nhau lâu như thế"
Em không nhìn thấy không có nghĩa là anh cũng không nhìn thấy. Em rốt cuộc có biết, ánh mắt anh ta nhìn em cũng giống như anh nhìn em vậy, có bao nhiêu phần quyến luyến, lại có bao nhiều phần cố chấp muốn giữ em làm của riêng. Trình Hạo chỉ cảm thấy một lòng máu nóng bốc lên đỉnh đầu, một cơn tức giận không biết từ đâu dâng lên, thậm chí trong đó còn có cả một chút sợ hãi mà anh không muốn thừa nhận. Người đàn ông vừa gọi điện cho cô, anh biết, thực ra cũng không thể nói là biết, anh đã từng gặp anh ta một lần cõng tiểu Vũ về nhà, cô còn ở trên vai tên đó cười cười nói nói thực vui vẻ. Trong đầu của anh hiện tại chỉ quay đi quay lại một câu hỏi, người đã từng làm cô rung động, người đã từng yêu cô, liệu có phải là người đàn ông đó hay không? . Nếu như là như vậy, chẳng lẽ, bao nhiêu năm qua, cô ấy vẫn là một mực còn chờ anh ta trở về ? Suy nghĩ bất chợt nảy ra khiến cho Trình Hạo bất giác xiết chặt vòng tay lại, ánh mắt càng thêm tối sầm.
"Đó chỉ là do lâu ngày không gặp thôi. Còn nữa, anh có tư cách gì quản em, em ôm ai thì có làm sao chứ"
Anh thậm chí còn cùng người em ghét nhất ôm hôn, như vậy thì đã sao. Lúc đó, anh có nghĩ tới em hay không? Hai người đều mang trong mình những khúc mắc riêng, chỉ có một điểm chung là, tất cả đều khiến cho cả hai cảm thấy khó chịu và nghi ngờ lẫn nhau, cũng từ đó, tạo nên mâu thuẫn trong mối quan hệ của hai người.
"Bỏ em ra... bỏ em ra.....ưm ưm.."
Trình Hạo vì hai chữ "tư cách" của cô mà nổi điên, không suy nghĩ gì liền trực tiếp dùng miệng của mình che lại cái miệng nhỏ của cô, tránh để cho cô lại nói thêm câu gì đó khiến cho anh không kiềm chế được. Hai đôi môi dán chặt vào nhau, nụ hôn không dịu dàng như lần đầu tiên mà có chút thô bạo, nhiều hơn vẫn là ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ. Tay của anh vẫn nắm lấy cổ tay của cô không buông, một chân của anh để xem vào giữa hai chân cô, tay còn lại đỡ đằng sau gáy của cô khiến cho cô không thể nào trốn tránh. Cảm nhận được sự thô bạo của anh, hai hàng răng của cô cắn chặt lại, ánh mắt quật cường không để cho anh công thành chiếm đất. Anh thấy được sự phản kháng của cô, không hiểu sao càng thêm bực bội, một tay bóp chặt lấy cằm của cô khiến cô bị đau, miệng khẽ mở ra. Nhân lúc này, đầu lưỡi của anh nhanh chóng đi vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho đang trốn tránh của cô, cũng cô triền miên dây dưa. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt lại mạnh mẽ, dần dần cướp đoạt đi không khí trong miệng khiến cô không tài nào thở nổi, toàn thân mềm nhũn. Chỉ là nụ hôn đó, giống như một liều thuốc an thần dần dần khiến anh bình tĩnh lại, lực đạo ở cổ tay cũng giảm bớt. Ngay lúc đầu, Lâm Vũ còn dùng sức phản kháng, nhưng càng về sau, cả người cô cứng ngắc giống như một pho tượng không có chút cảm xúc. Gò má của hai người chạm vào nhau, đột nhiên, một cảm giác mát lạnh ở gò má khiến cho anh giật mình, vội vã tách ra, hình ảnh ngay trước mắt lại khiến cho trái tim của anh bất chợt thắt chặt lại. Chỉ thấy bảo bối của anh, bảo bối mà anh hết mực cưng chiều lúc này hai mắt mở to, đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bài xích, giống như ủy khuất, lại giống như muốn nói
"Anh không phải, anh không phải là người anh hai dịu dàng của tôi"
Một hàng lệ từ khóe mắt chảy ra, lướt qua gò má bé bỏng trắng nõn, qua cần cổ rồi nhỏ xuống đất, từng giọt, từng giọt giống như cứa vào trái tim của anh từng nhát một. Trình Hạo a Trình Hạo, mày rốt cuộc đang làm cái gì thế này. Đã từng hứa sẽ luôn yêu thương cô, đã từng thề sẽ không để ai làm cô phải buồn bã, vậy mà bây giờ, chính bản thân mày lại khiến cho cô ấy rơi lệ. Bàn tay của anh run run buông ra hai cổ tay nhỏ bé đã bị anh nắm đến đỏ lừ, cảm giác hối hận không ngừng xâm chiếm khiến khuôn mặt anh tái mét lại. Cả thân mình cô vẫn mềm nhũn, giống như quá đỗi bất ngờ, lại giống như bàng hoàng, từ từ ngồi xổm xuống mặt đất. Trình Hạo nhìn cô, lại nhìn hai bàn tay của mình, không chút do dự liền cho chính bản thân mình một quyền vào má phải, lực đạo mạnh đến mức khóe môi gần như bị rách, máu chảy ra. Lâm Vũ đang chìm trong cơn thẫn thờ, lại đột ngột bị hình ảnh trước mắt dọa sợ, không chút suy nghĩ liền chạy tới bắt lấy cảnh tay phải của anh đang chuẩn bị cho chính mình một quyền nữa. Anh không muốn làm đau cô, chỉ dùng sức tách mười ngón tay của cô ra, giọng nói mệt mỏi không có chút độ ấm
"Em đi đi. Là anh không đúng, không nên cấm em như vậy"
Cô thậm chí còn nghe thấy khi anh cúi đầu thấp xuống, tóc mái lòa xòa che khuất một phần khuôn mặt anh, giọng nói như thầm thì
"Em nói đúng... tư cách.. anh làm gì có tư cách gì chứ"
Anh không khỏi tự cười nhạo chính bản thân một lượt rồi cứ để mặc cô như vậy, chậm rãi quay lưng đi, một bên mặt sưng vù, anh lại chỉ dùng tay lau qua loa vệt máu ở khóe miệng. Lâm Vũ vội vã chạy theo ngăn anh lại, đưa tay chậm vào bên mặt bị thương của anh, ánh mắt lo lắng, vệt nước ở ngay khóe mắt vẫn chưa khô
"Anh làm sao vậy chứ, tại sao lại đánh mình như vậy. Mau để em xem"
Trình Hạo chỉ bình tĩnh gạt tay của cô ra, chậm rãi nói
"Em đi đi. Anh không sao đâu"
Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe giống như sắp khóc, một ngón tay của anh lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên gò má, giọng nói dịu dàng quen thuộc lại vang lên
"Chuyện lúc nãy, anh xin lỗi. Em hãy quên hết đi. Còn nữa... đừng khóc"
Đừng khóc
Anh......sẽ đau lòng
Anh gạt tay của cô ra, muốn đi, cô lại cố chấp ôm lấy eo của anh, giọng nói như nức nở
"Em không đi. Em không đi nữa. Em không đi nữa"
Lâm Vũ không biết bản thân mình rốt cuộc làm sao nữa, nước mắt không nhịn được cứ thế chảy ra, dù cô có nhắm chặt mắt cũng không ngăn lại được. Cô không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, tại sao quan hệ của hai người lại đột ngột trở nên như vậy chứ, không phải lúc trước vẫn còn rất tốt sao. Hai vòng tay của cô siết chặt lại. Không hiểu sao cô có cảm giác, nếu như cô buông tay ra, anh sẽ đi thật, sẽ rời khỏi cô thật, nếu như vậy, lúc đó, cô phải làm sao? Nước mắt của cô thấm đẫm gò má, làm ướt một mảng áo sơ mi của anh, trong một khắc cũng khiến trái tim anh mềm nhũn. Anh muốn tách cô ra để nhìn thấy khuôn mặt cô, lại bị cô tưởng rằng anh muốn rời đi lần nữa, dùng sức ôm chặt anh lại.
"Em không đi nữa, anh hai, đừng tức giận, anh không muốn em đi, em sẽ không đi nữa"
Cô khóc như trẻ nhỏ, dường như tất cả sự yếu đuối đều phô bày ra hết. Anh đau lòng vuốt ve mái tóc của cô, vẫn biết cô là kiểu người luôn giả bộ mạnh mẽ, lại lần này đến lần khác khiến cho cô rơi lệ. Cô ấy vốn là luôn như vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách, cho đến cuối cùng, không phải vẫn chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm lại nhạy cảm hay bám dính anh làm nũng hay sao?
"Anh không đi nữa"
Anh nói, bàn tay vẫn vuốt mái tóc mềm mượt của cô
"Thật không"
Câu hỏi đầy âm mũi không hiểu sao khiến anh thấy buồn cười
"Ừ, Anh nói dối em bao giờ chưa"
Cô nghe thấy như vậy, nghĩ nghĩ một lúc mới chậm rãi buông ra. Anh vì sự ngập ngừng của cô mà bật cười ngoài miệng, trong lòng lại tự trách. Xem ra, cô ấy lại thực sự bị mình dọa sợ rồi
"Đừng khóc nữa, xấu lắm"
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô lên, dịu dàng lau đi hết vệt nước mắt, lại vì cô chỉnh trang lại đầu tóc rối bù. Một người anh trai cưng chiều em như mạng lại trở về
"Là ai làm em khóc chứ"
Cô lầu bầu, thô lỗ quẹt đi nước mắt trên mặt, trong lòng lại phỉ nhổ bản thân mình sao trở nên yếu đuối như vậy, hơi chút là khóc nhè. Chỉ là cô không biết, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người lạ, cũng chỉ có thể ở bên anh mới có thể thoải mái khóc lóc như trẻ nhỏ
"Ừ, là anh sai"
"Anh còn dám chê em xấu"
"Ừ, là anh nói sai, không xấu chút nào"
Cái này thì anh không hề nói dối, mặc dù lúc cô khóc, hai mắt đỏ hoe, đôi mắt sáng lấp lánh, gò má hồng hồng trơn bóng khiến cho người ta chỉ muốn cắn một miếng, xác thực vô cùng xinh đẹp
"Làm lành nhé"
Cô đưa ngón út ra trước mặt anh, giống như mấy năm trước đây cũng như vậy, mỗi lần bọn họ giận nhau, đều dùng cách này để làm lành, giống như trẻ con, lại khiến cho cả hai thực vui vẻ
"Ừ, làm lành"
Anh cũng đưa ngón út ra, ngoắc vào ngón tay của cô. Hai ngón tay cái chạm vào nhau, biểu hiện giống như đóng dấu. Lâm Vũ lúc này mới chú ý tới một bên mặt càng ngày càng sưng đỏ của anh, lo lắng kéo anh vào trong nhà, chính mình lại đi lấy một túi đá chườm, ngồi sang bên cạnh anh, cẩn thận từng chút một chườm lên vết thương. Tinh tế cảm nhận được anh vì động tác của cô mà giật mình một chút, trong lòng cô vừa lo lắng vừa bực mình, chuyện hồi nãy bị anh cưỡng hôn cũng vứt ra sau đầu, vừa chườm vừa nói
"Đau phải không. Đau chết anh đi. Biết đau sao lại còn tự làm mình bị thương như vậy, anh không xót nhưng mà em xót. Thật là khổ thân cái khuôn mặt đẹp này mà"
Miệng thì nói thế nhưng động tác trên tay lại cực kì nhẹ nhàng, cẩn thận chườm từ phía ngoài rồi mới lui dần vào bên trong, vừa chườm vừa mở miệng thổi nhẹ cho anh bớt đau. Anh nhìn khuôn mặt quen thuộc ngay gần sát, lại nghe cô lầu bà lầu bầu không thôi, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, mặc cho một bên mặt vẫn còn đau rát. Đau một chút thì có sao chứ, cô vẫn như vậy lo lắng cho anh, không phải sao? Chườm đá một lúc, cô lại dùng một ít thuốc đỏ bôi lên vết rách trên khóe miệng anh, đôi môi mỏng xinh đẹp có vài giọt máu lại càng tăng thêm vẻ mị hoặc, bất chợt khiến những hình ảnh về nụ hôn mãnh liệt khi đó lại ùa về, sau một khắc khiến cho mặt cô đỏ lựng, động tác trên tay cũng dừng lại, không biết phải nói gì...
|