Đợi Em Nói Yêu Anh
|
|
"Ella"
Vừa bước vào quán cafe, Lâm Vũ liền nghe thấy một giọng nữ trong trẻo quen thuộc từ đằng xa, một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn màu hạt dẻ ngồi trên ghế, giơ cao cánh tay vẫy vẫy cô, thoải mái nở nụ cười
"Lin, đến lâu chưa"
Lâm Vũ cũng cười cười bước tới, đặt túi xách sang một bên, vừa ngồi xuống liền mở miệng hỏi
"Mới tới thôi", Linda nói rồi liền gọi cho Lâm Vũ một ly nước táo, đây cũng là thức uống mà Lâm Vũ yêu thích, trước giờ không đổi. Người phục vụ rất nhanh nhẹn, chỉ một lúc liền mang thức uống ra cho cô, đặt lên mặt bàn. Lâm Vũ nghiêng đầu nói cảm ơn một tiếng, đưa ly nước táo lên miệng uống một hớp, vị chua ngọt như tan ra trong miệng, lúc này mới thong thả hỏi người đối diện
"Sao vậy, hôm nay có chuyện gì mà rảnh rỗi hẹn em ra đây"
Linda nghe như vậy, cau mày, phùng to hai má giả bộ tức giận: "Như thế nào, chẳng lẽ có việc mới được gọi em tới?"
Lâm Vũ chỉ cười cười, thoải mái ngửa người tựa lưng vào ghế, mở miệng" Chị biết ý em không phải như vậy mà".
Linda lúc này mới bĩu đôi môi nhỏ nhắn, mày nhăn lại, cô đương nhiên biết ý tứ Lâm Vũ không phải như vậy. Quen nhau một thời gian dài, hai người cũng đã quá mức thân thiết, chỉ là từ trước tới giờ nếu như có bất kì chuyện gì hai người cũng có thể trực tiếp gặp mặt tại Hoàng gia, đâu cần phải hẹn nhau ra quán cà phê nào khác. Cũng vì thế mà Lâm Vũ mới đoán chắc rằng Linda hôm nay có tâm sự trong lòng. Nhìn người trước mặt mình đột nhiên trầm mặc xoay tới xoay lui ly nước trái cây trong tay, bộ dáng ủ rũ không giống thường ngày, Lâm Vũ lúc này mới không đùa nữa, thân mật kéo kéo cánh tay Linda, thấp giọng dò hỏi
"Được rồi, có chuyện gì, nói cho em nghe" Linda giương mắt nhìn Lâm Vũ, môi mím lại, miệng mấp máy như thể muốn nói lại thôi khiến cho Lâm Vũ càng thêm khó hiểu
"Tên Lâm Phong đó...", Đến lúc Lâm Vũ tưởng cô sẽ không nói, Linda lại đột ngột mở miệng, khẽ thì thào vài tiếng.
"Lâm Phong? Sao, anh ấy bắt nạt chị?"
Lâm Vũ ngắt lời. Nếu như mọi ngày nghe như vậy, Linda nữ vương nhất định sẽ bất mãn chun chun mũi, hùng hổ đập bàn mà quát lên "Tên khốn đó dám" thì hôm nay lại chỉ ngồi yên một chỗ, ngưng mắt nhìn Lâm Vũ, chậm rãi lắc lắc đầu. Lâm Vũ khẽ chớp chớp đôi mắt đen láy, mày nhíu lại, bỗng chợt, lưu quang trong mắt vừa chuyển, đột nhiên đưa mặt tới gần sát Linda, cười lớn một tiếng
"Lin, Phong có phải tỏ tình với chị rồi không"
Người nào đó sững sờ giống như bị nói trúng tâm tư, giật mình ngẩng đầu dậy, buột miệng" Sao em biết?"
Tất cả mọi chuyện đã rõ ràng, Lâm Vũ cũng buông được gánh nặng trong lòng xuống, thở phào. Cô còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng ấy, hóa ra là chuyện tốt, chuyện tốt a. Thấy Lâm Vũ càng cười càng thêm bí hiểm, Linda bất mãn kéo kéo khóe môi, thấp giọng chửi rủa
"Tên đó nói cho em nghe sao, tên khốn ấy"
"Linda, Phong không nói em nghe. Đều là em tự đoán được "
Thấy người trước mặt trong mắt ngoài mắt đều là phiền muộn, Lâm Vũ cũng không đùa nữa, bình tĩnh giải thích
"Lin, tình cảm của Phong dành cho chị, chỉ cần người ta không mù đều có thể nhìn rõ a. Anh ấy quan tâm chị như vậy, cưng chiều chị như vậy, Linda, đừng nói với em chị đối với anh ấy không có chút cảm giác.
"Ai đối với tên đó có cảm giác chứ"
Bất giác rất hùng hồn đáp trả lại một câu như thế, nhưng mà, phản ứng quá mức kịch liệt khiến cho Lâm Vũ nhướng nhướng mày, vui vẻ cười ha hả
"Sao, không có cảm giác. Haiza, anh ấy mà nghe thấy chị nói như vậy chắc sẽ buồn lắm đây "
Linda nhăn mặt:" Anh ta buồn thì liên quan gì tới chị, chị có bắt anh ta thích chị đâu"
Nụ cười trên môi Lâm Vũ càng tươi hơn, giả bộ nói bâng quơ "Đúng vậy a, anh ấy cũng thật là, có bao nhiêu cô chết mê chết mệt thì không thích lại đi thích người vô tâm như chị a, không bằng đi tìm người khác vậy"
"Hắn dám"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linda càng nhăn hơn, trong mắt hừng hực lửa giận, cao giọng quát lên một tiếng.
"Sao rồi, chị không thích anh ấy lại không cho anh ấy đi thích người khác, như vậy, có chút vô lý a"
"Nhưng mà...."
Nhìn thấy Linda giống như con mèo xù lông, tiếp đó lại ỉu xìu buồn bã như quả bóng xì hơi, Lâm Vũ liền thở một hơi dài:" Được rồi, đừng tự lừa mình dối người. Chị rõ ràng cũng thích anh ấy, sao lại phải cố chấp phủ nhận. Anh ấy có điểm nào không tốt chứ, quan trọng nhất là anh ấy đối với chị một lòng. Đừng bỏ lỡ một người tốt như vậy, tránh về sau lại hối hận. Linda, đến lúc mất đi mới thấy quý trọng"
Đến lúc mất đi mới thấy quý trọng...
Linda lẩm nhẩm lại câu nói của Lâm Vũ, trầm mặc không trả lời, cũng không có quả quyết như lúc trước nữa. Có vẻ như mấy lời nói của Lâm Vũ cũng đã có chút tác dụng đả thông tư tưởng, điều này khiến cho Lâm Vũ rất vui mừng.
"Vậy còn em, Ella, còn em thì sao?"
Linda vô tình hỏi lại một câu lại khiến cho Lâm Vũ ngây ra không hiểu. Rõ ràng là đang nói chuyện tình cảm của hai người mà sao lại liên quan đến cô rồi.
"Còn chuyện gì nữa, chính là chuyện của em và lão đại a"
Linda nhìn bộ dáng Lâm Vũ sững sờ mở to mắt giống như không hiểu, trong lòng thầm mặc niệm cho ai đó tội nghiệp, lão đại a, xem ra yêu phải ai đó chặng đường tình duyên của anh cũng gian truân không kém đâu
"Em với anh hai thì sao chứ. Linda, chị rốt cuộc đang nói gì vậy"
Ella a Ella, em nói chị vô tâm, rốt cuộc ai mới là người vô tâm đây chứ. Lần này đến lượt Linda không nhịn được thở dài:"El, tình cảm của lão đại a đến cả người mù cũng sẽ cảm nhận được, đừng nói với chị em không cảm nhận được"
Lâm Vũ ngượng ngùng sờ sờ mũi, nếu mà anh không nói với cô có lẽ cô cũng sẽ không biết đâu.
"Nhưng mà, bọn em là anh em"
"Là anh em không chung huyết thống", Linda vội vã đính chính, lại bổ sung thêm
"Có anh em nào sáng tối bên nhau, tự nhiên ôm ấp thân mật. El, chị hỏi em một câu. Em... có yêu lão đại không?"
Lâm Vũ đang cúi đầu xuống, nghe thấy câu hỏi từ Linda thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt là một mảnh mê man.
Yêu
Thế nào là yêu, thế nào lại là không?
Cô còn nhớ từ rất nhiều năm trước, cô gác đầu ở trên đùi của anh đọc sách, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của cô
"Em yêu anh hai nhất nhất"
"Suốt đời sao"
"Ưm, suốt đời"
Cô từng nhớ mình đã từng nói một câu như thế, bây giờ nhớ lại, anh có lẽ vì câu nói của cô mà ôm cô vào lòng thật chặt, thì thào bên tai cô" Vật nhỏ, em phải nhớ kĩ những gì mình đã nói". Cho tới bây giờ, cô vẫn nhớ, chỉ là một chữ "yêu" khi còn nhỏ, so với bây giờ đã không còn giống nhau nữa. Cô cũng đã từng thần lặng thích một người, cảm giác rung động qua bao năm mặc cho đã phai nhạt nhưng dù sao cũng để lại dấu ấn không nhỏ. Đã từng có lúc cô suy nghĩ, cô đối với Thần, rốt cuộc là yêu, hay, chỉ đơn giản là tuổi trẻ nhất thời rung động
"Linda, rốt cuộc, thế nào mới là yêu?"
Thấp giọng thì thào một câu, Lâm Vũ băn khoăn nhìn thẳng vào Linda đang ngồi diện, cảm xúc trong người không ngừng dao động khiến cô khó chịu. Linda nghĩ nghĩ một lúc, chậm rãi hỏi lại
"Em đã từng thích ai chưa. À, ý chị là... mối tình đầu"
Lâm Vũ gật gật đầu.
"Em có từng thích một người, nhưng mà chỉ là đơn phương thôi", cô cười khan" Chính xác thì em chưa kịp làm gì anh ấy đã đi mất rồi"
"Như vậy sao. Vậy khi anh ta đi em có cảm giác như thế nào",Linda hỏi tiếp
"Có chút hụt hẫng, cũng có chút buồn"
"Lâu không?"
"Cũng không lâu lắm", Lâm Vũ nghĩ nghĩ rồi đáp. Một vài tháng cũng không tính là lâu đi.
"Như vậy, nếu như lão đại đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của em, Ella, em sẽ cảm thấy như thế nào"
Lâm Vũ bỗng nhiên ngớ người, hai mắt mở lớn. Nếu như một ngày anh đột nhiên biến mất trước cuộc sống của cô.....
Linda nhìn thấy biểu hiện của Lâm Vũ, trong lòng cũng đã hiểu rõ tất cả, trong lòng thầm cảm thấy may mắn cho Trình Hạo, chỉ là ngoài mặt lại cứng rắn hỏi lại
"Ella, nói chị biết"
"Em sẽ chết".
Lâm Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo như lưu ly, trả lời kiên định
"Nếu như anh ấy biến mất, em nhất định sẽ không thể sống nổi"
Vốn là trả lời người khác, lại giống như đang trả lời cho chính bản thân mình. Một người đã chiếm cứ cả trái tim mình như thế, Lâm Vũ a Lâm Vũ, mày còn đang do dự cái gì đây.
"Ella, em nói chị là người vô tâm, cũng nói mất đi mới biết hối hận, như vậy, nếu chính em đã có câu trả lời, đừng khiến bản thân mình phải hối hận"
Lâm Vũ bước lang thang trên đường, câu nói của Linda cứ văng vẳng bên tai, xua đi không được. Bỗng chốc, điện thoại cứ thế reo lên từng hồi
"Alo"
"Tôi quên mất...bây giờ sao.... cũng được"
Lâm Vũ cất điện thoại vào trong túi xách, bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng, điểm đến là sân vận động thành phố. Đến khi cô đến nơi đã thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng đợi ở cửa, nháy nháy đôi mắt hoa đào với cô, cất giọng trêu chọc
"Nhóc, lâu lắm không gặp, nhớ anh không"
"Không"
Lâm Vũ nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đáng đánh đòn trước mặt, không khách khí mở miệng khiến cho nụ cười của ai đó trong phút chốc cứng ngắc. Hàn Minh nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hẹp dài tỏ vẻ buồn bã, chẹp miệng:" Em thật vô tình"
"Đừng nói anh gọi tôi đến đây là để nói câu đó chứ"
Hai tay Lâm Vũ khoanh lại trước ngực, mày nhướng lên, giống như thể nếu như anh thực sự gật đầu sẽ nện cho anh một trận không thương tiếc. Hàn Minh lúc nàu mới không đùa nữa, kéo bàn tay dẫn cô vào bên trong, vừa đi vừa nói
"Hôm nay là trận thi đấu khá quan trọng của đội bóng rổ của anh, cho nên mới gọi em đến cổ vũ đó. Em nói xem, em nói dạy anh chơi bóng rổ lại không có trách nhiệm gì cả"
Hàn Minh nói một tràng khiến cho Lâm Vũ không biết nói gì. Kể ra thì cô cũng hơi vô trách nhiệm thật, thời gian gần đây có quá nhiều việc xảy ra khiến cho cô quên mất đã từng hứa với Hàn Minh như vậy. Ngồi trên hàng ghế trên cùng đã được chuẩn bị tốt, Lâm Vũ không khỏi nhăn mày khi thấy tên yêu nghiệt chết tiệt nào đó cứ hướng cô nháy mắt với vẫy tay khiến cho mấy nữ sinh đằng sau cô liên tục hét lớn. Hàn Minh chết tiệt, anh ta là muốn thi đấu hay muốn biểu diễn đây chứ. Trước khi trận đấu bắt đầu, Lâm Vũ chỉ là mang tính chất cổ vũ cho có lệ, nhưng ngay khi tiếng còi báo hiệu vang lên, hai mắt của cô lại tự động dán chặt vào hai đội trước mặt, trong người giống như có một dòng máu nóng đang sôi sục. Ngay cả Hàn Minh cũng như vậy, không giống như vẻ ngoài cợt nhả lúc trước, anh giống như biến thành một người khác, khuôn mặt yêu nghiệt cực kì nghiêm túc, từng động tác trên tay vô cùng nhanh nhẹn chuẩn xác. Ánh mắt Lâm vũ đảo quanh, nhìn thực lực của hai đội, mày nhíu lại. Thực lực hai bên mặc dù không có chênh lệch nhiều, nhưng mà chính xác kaf có chênh lệch. Bên này Hàn Minh làm đội trưởng có thực lực tốt nhất, nhưng bên kia đối thủ cũng không tệ, động tác giả thực hiện rất chỉn chu. Đúng như Lâm Vũ dự đoán, cho đến giờ nghỉ giải lao, hai bên tỉ số gần như cân bằng, bên Hàn Minh thua một vài điểm, sắc mặt khá ngưng trọng, xem ra là đã đánh giá khá thấp đối phương. Lâm Vũ tốt bụng mang đến cho hàn Minh một chiếc khăn bông với một chai nước khoáng, nhìn thấy anh mặc dù có chút căng thẳng nhưng vẫn hướng cô mỉm cười, không khỏi có hứng thú nói đùa bâng quơ
"Đồ đệ ngoan, hôm trước không có thời gian, vậy để bây giờ sư phụ dạy con"
Lâm Vũ nhờ Hàn Minh gọi mọi người trong đội tạo thành một vòng tròn lớn bao lấy cô và anh. Trong đó có mấy người chưa từng gặp cô bao giờ, không hiểu cô muốn làm gì đều tỏ ra khá khó chịu nhưng vì mệnh lệnh của đội trưởng nên đành phải làm theo, tuy nhiên cũng có hai người đã từng gặp Lâm Vũ một lần, chính là ở trận bóng rổ lần trước, khả năng của cô vẫn còn khiến họ nhớ mãi không thôi. Lần này, Hàn Minh lại đặc biệt không có như mấy lần trước đáp trả lại, chỉ cẩn thận ở trong vòng tròn, hai mắt sáng ngời. Anh biết rằng cô không nói đùa, cô là thực sự muốn cho anh một bất ngờ.
Hai người ở trong vòng tròn cho đến hết giờ giải lao, mấy người ở đội bên cạnh không biết rằng ánh mắt của mấy người đội Hàn Minh đã hoàn toàn thay đổi, tràn ngập hào hứng. Khi trận đấu tiếp tục, Lâm Vũ thoải mái ngồi ở trên ghế, uống một ngụm nước mát, quan sát mấy người bên đội Hàn Minh không ngừng kết hợp, lại thấy một động tác giả vô cùng đẹp mắt ăn trọn điểm kia của tên yêu nghiệt nào đó, trong đầu thầm khen: " không tệ". Mấy người đó không tệ đâu, cô chỉ hướng dẫn cách họ phối hợp một lần liền làm được, cũng là có chút bản lãnh. Nhờ có Lâm Vũ, sự chênh lệch cách biệt rõ ràng, bên hàn Minh dần dần chiếm thế chủ động. Cho đến khi trọng tài tuyên bố đội nào đó thắng cuộc với tỉ số gần như áp đảo, một bóng dáng cao lớn từ dưới sân chạy thẳng lên chỗ ngồi của Lâm Vũ, không đợi cô kịp phản ứng liền ôm cô gọn lỏn trong lòng, quay liền mấy vòng khiến cả khán đài thích thú hò reo.
Ra đến bên ngoài sân vận động, Lâm Vũ không nhịn được trực tiếp cho người nào đó một quyền đau điếng. Khốn khiếp. Dám ăn đậu hũ của cô, nếu như cô không phải vì sợ anh ta mất mặt mà nhịn tới bây giờ mới cho một trận thì... hừ... hừ...
Hàn Minh xoa xoa cái bụng bị đánh tới đau rát, thầm than nhóc con nào đó không có thật không có tình người, ngoài miệng vẫn cười cười
" Nhóc, hôm nay cũng là nhờ em"
" Anh hôm nay, không tệ"
Hai người cùng mở miệng, sau đó lại nhìn nhau cười lớn.
"Có phải thấy anh suất lắm không. Phải lòng anh rồi sao"
"Mơ tưởng"
Nghe thấy câu nói của cô, Hàn Minh bất chợt không cười nữa, nắm lấy bàn tay nho nhỏ, giọng nói nghiêm túc
"Nhóc con, anh không đùa. Làm bạn gái anh đi"
Anh kéo cô đứng lại,nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt là sự nghiêm túc chưa từng thấy. Lâm Vũ cố rút bàn tay ra, sững sờ, miệng mấp máy lại không biết nói sao. Cô biết anh ấy không nói đùa, sự nghiêm túc trong mắt quá mức chân thật khiến cho cô bối rối. Đừng đùa chứ, tên yêu nghiệt này lại hướng cô tỏ tình sao.
"Nhóc con, anh thực sự thích em, thích sự mạnh mẽ của em, cũng thích sự lạnh lùng của em, thích cách em nổi giận với anh. Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã biết mình không xong rồi. Nhóc, suy nghĩ cho kĩ, đừng vội từ chối anh"
Hàn Minh nói xong không đợi cho cô trả lờ liền rời đi, nhanh nhẹn giống như trốn chạy. Nếu như bình thường cô nhất định sẽ cười cợt trêu đùa không ngờ một play boy như anh ta cũng có ngày như thế, nhưng mà khi đối tượng rơi vào chính cô, Lâm Vũ lại cười không nổi. Ngay khi cô xác định được tình cảm của mình, lại có người hướng cô tỏ tình, ông trời là muốn trêu đùa cô hay sao đây.
Lâm Vũ bực bội nghĩ, vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi trên đường, trong đầu không ngừng vẩn vơ suy tư, nhập tâm đến mức không biết ngay trước mặt là chỗ dốc có một đoạn cầu thang. Bàn chân do mất đà khiến cả người ngã xuống khiến Lâm Vũ hô lên một tiếng, mặc dù số bậc không nhiều nhưng do không để tâm nên đầu gối đập vào nền đất, chảy không ít máu
"Aiz"
Xoa xoa cổ chân bị đau, muốn đứng lên lại cảm thấy rát buốt không thôi, đoán rằng mắt cá đã bị trẹo, Lâm Vũ càng thêm bực bội. Vừa xoa xoa chân vừa rút chiếc điện thoại trong túi xách, không do dự liềm bấm dãy số quen thuộc, đợi khi bên kia có một giọng nói trầm thấp vang lên, cô mới mở miệng, nhỏ nhẹ gọi một tiếng
"Anh hai" .... "Chân bị trẹo thôi. Cứ băng như vậy là được, mấy ngày sau tuyệt đối không được đi lại. Nếu như có biểu hiện xấu liền gọi cho tôi"
"Cảm ơn bác sĩ"
Trình Hạo tiễn bác sĩ tư ra cửa, lại nhìn Lâm Vũ đang ngồi trên giường, bàn chân cổ chân băng gạc trắng, ngay cả đầu gối cũng phải băng lại, sắc mặt thâm trầm. Nhớ đến lúc anh đến nơi thấy cô ngồi trên nền đất, đầu gối chảy đầy máu, mấy người đi đường quây xung quanh lại khiến anh lo lắng đến mức nào. Vật nhỏ này sao lại không cẩn thận như vậy chứ.
Anh từ từ bước đến, quỳ một chân xuống, cẩn thận xoa xoa qua một lớp băng thật nhẹ nhàng không làm cô bị đau, mặc dù sắc mặt không tốt nhưng trong mắt đều là yêu thương lo lắng, trầm giọng hỏi
"Thế nào, có đau không"
Nhìn bọi dạng dè dặt của anh, lại giống như có chút không vui, Lâm Vũ vội vã lắc lắc đầu. Từ hồi nhỏ, cứ mỗi lần cô bị thương, dù nặng hay nhẹ anh đều bày ra bộ mặt như vậy, giống như ai lấy mất của anh cái gì. Nhưng mà, cô hiểu rõ, anh cũng là lo lắng cho cô thôi
"Sao lại bất cẩn như vậy chứ. Em nói xem, nếu mà cầu thang chỗ đó cao...."
Trinh Hạo đang mở miệng trách móc chợt cảm thấy hai cánh tay của cô vòng qua cổ của anh, siết thật chặt, cằm của cô tựa vào vai của anh, hương thơm thoang thoảng vấn vít quanh chóp mũi khiến cho anh thoáng chốc ngưng bặt, nhíu nhíu mày
"Vật nhỏ, sao vậy, đau sao"
Anh nghĩ rằng cô bị đau, không trách nữa, dịu dàng vỗ vỗ lưng của cô, ôm cô vào lòng
"Ngoan, không sao"
Hành động quen thuộc khiến cho Lâm Vũ không hiểu sao khóe mắt cay cay, một câu nói của Linda bất chợt nảy ra trong đầu:" Ella, lão đại đối với ai cũng rất lạnh lùng. Dù là với chị hay với Phong, Khải, dù tính là anh em nhiều năm nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu được cậu ấy. El, nghe chị, đừng để sự dịu dàng dành riêng cho em thuộc về người con gái khác"
Anh ấy sẽ dịu dàng ôm một người con gái khác, cười với cô ấy, cưng chiều cô ấy giống như cưng chiều cô. Lâm Vũ bất giác mím chặt môi, cô không dám nghĩ tiếp nữa. Vòng tay siết ở cổ anh càng thêm chặt hơn, trong lòng cũng càng thêm kiên định
"Anh hai......"
|
Chương 41 : Nghịch ngợm trêu đùa
TT: Chương này rất là..... ngại quá :3
"Anh hai....."
Lâm Vũ tựa cằm vào vai anh, cánh tay vẫn siết chặt, ở một bên tai nhỏ giọng thì thầm
"Anh hai.... hôm nay có người hướng em tỏ tình"
Giọng nói của cô thực chậm, thực nhỏ nhưng lại khiến cô tinh tế cảm nhận được người nào đó vì câu nói của cô mà trong thoáng chốc cứng ngắc, nếu như là ngày trước, có lẽ, cô sẽ đơn thuần không phát hiện được. Ánh mắt Trình Hạo ở nơi cô không nhìn thấy thoáng qua một tia ảm đảm mê man, khí tức xung quanh lại dần dần lạnh xuống giống như đến âm độ . Không đợi cho anh có thêm chút phản ứng gì, Lâm Vũ lại tiếp tục nói nhỏ
"Thời gian qua.... cảm ơn anh"
Trình Hạo nghe thấy cô nói như vậy, sững sờ, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, bạc môi mím chặt lại. Cô... là đang muốn từ chối anh hay sao. Trong lòng cứ đinh ninh như vậy, rõ ràng miệng muốn kéo ra một nụ cười thản nhiên lại không tài nào nhếch miệng, biểu tình gương mặt hoàn toàn cứng ngắc, không biết phải làm sao mới tốt. Đến lúc này, Lâm Vũ mới nới lỏng cánh tay, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách có chút ảm đạm của anh, bàn tay nhỏ hướng khuôn mặt tuấn mĩ quen thuộc vuốt ve từng chút một. Từ hai hàng lông mày rậm đến sống mũi cao thẳng, bạc môi mỏng và đôi mắt màu hổ phách thật đẹp lại quá mức quen thuộc, ánh mắt chuyên chú.
Ở bên cạnh cô biết bao nhiêu năm, là anh.
Sủng cô, yêu thương, chiều chuộng cô đến vô pháp vô thiên, cũng là anh.
Bao nhiêu năm, cô vẫn luôn nghĩ, anh vốn dĩ là ở bên cô như vậy, chỉ cần cô quay lại sẽ thấy anh ở bên cạnh. Cũng vì thế, cô mặc nhiên hưởng thụ sự yêu thương của anh, cưng chiều của anh, cũng chưa từng nghĩ đến anh âm thầm chờ đợi.
Linda à, bây giờ em mới hiểu, em làm sao có thể để cho người đàn ông này thuộc về người con gái khác đây?
Trong lúc Trình Hạo cảm thấy khó hiểu khi cô đột nhiên lộ ra một mặt chuyên tâm, bàn tay cô ở trên gương mặt anh vuốt ve, vừa muốn mở miệng hỏi lại cảm thấy cô bưng lấy hai má của anh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo nhanh như chớp cúi sát lại gần. Cho đến khi anh phản ứng kịp, chỉ thấy ngay trước mắt là hàng mi dài đang run rẩy của cô cọ vào mặt anh ngưa ngứa cùng với xúc giác mềm mại trên môi. Trình Hạo chấn động, hai mắt không nhịn được mở lớn một chút.
Này là, cô hôn anh.
Cô thế nhưng lại chủ động hôn anh.
Mặc dù nụ hôn chỉ là hai cái chạm môi nhẹ nhàng, ngây thơ lại non nớt như vậy, nhưng mà...
Là cô chủ động!
Anh không hiểu, không phải cô đang muốn từ chối anh sao?
Hai cánh môi chạm vào nhau, không có kĩ xảo, cũng không có hôn sâu, chỉ là đôi môi nhỏ nhắn của cô cứ như vậy chạm vào đôi môi mỏng của anh, thật lâu, thật lâu. Cho đến khi cô từ từ tách ra, hai tay vẫn bưng lấy hai bên mặt của anh, nhìn khuôn mặt vì không hiểu mà ngơ ngơ ngác ngác giống như chấn động, biểu cảm thực sự rất đáng yêu, cô không nhịn được nở nụ cười
"Tiểu Vũ, em...."
Trình Hạo lúc này mới phản ứng kịp, một ngón tay đặt lên cánh môi của mình, trong một khắc lại không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.
"Thật ngốc, anh còn không hiểu sao. Vậy coi như em chưa làm gì đi"
Cô giả bộ phùng to hai má, đôi mắt xẹt qua vẻ tinh nghịch, một ngón tay ấn ấn vào trán anh, giọng nói trong trẻo như trách móc. Trình Hạo giật mình, vội vã túm lấy hai bàn tay của cô, ít nhất thì trước đây chưa bao giờ cô thấy anh khẩn trương như vậy, tuy là, bộ dạng này của anh, thực là tmd quá mức đáng yêu nha.
"Em dám. Tiểu Vũ, nói anh nghe, có phải đúng như anh đang nghĩ không"
Nét mặt anh vui sướng như điên, hai con ngươi màu hổ phách sáng lấp lánh nhìn thẳng vào cô giống như hai ngọn lửa cháy bỏng nồng nhiệt, nồng nhiệt đến mức khiến cho Lâm Vũ có chút ngượng ngùng. Cô quay mặt sang một bên, không nhìn vào anh nữa, bĩu bĩu đôi môi đỏ mọng
"Ai biết anh đang nghĩ gì chứ"
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng mà thần sắc ngượng ngùng vui vẻ, hai má phớt hồng càng tôn thêm vẻ xinh đẹp lại gián tiếp cho ai đó câu trả lời chính xác nhất. Nụ cười trên môi vẫn thường trực không tắt, Trình Hạo lúc này mới từ từ tiến tới, chạm một bên mặt của cô để cô đối diện với mình, cất giọng trầm trầm lại không che dấu được sự thỏa mãn
"Tiểu Vũ, anh rất vui"
"Thật sự, thật sự rất vui vẻ"
Anh lặp lại hai lần bộc lộ sự vui sướng đến tột độ, niềm vui đến quá vội vã phảng phất là giống như trong mơ. Lâm Vũ nhìn thấy thần sắc vui của anh, không nghĩ tới một nụ hôn phớt qua lại khiến anh vui như vậy, đáy mắt thoáng qua tia áy náy, trong lòng lại thầm cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn, ánh mắt trong trẻo đối diện với anh, chân thành mở miệng.
"Anh hai, cảm ơn anh"
Cảm ơn anh vì đã luôn thích em.
Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em.
Cảm ơn anh, vì tất cả.
Những ngày sau đó, dưới sự vừa khuyên nhủ vừa cưỡng ép của Trình đại thiếu gia, Lâm Vũ bất đắc dĩ nhìn anh chuyển hết quần áo đồ dùng từ căn hộ của cô sang biệt thự của anh, nói như cách anh giải thích thì chính là để thuận tiện chăm sóc cô thật tốt. Đối với lý do hết sức hợp tình hợp lý của anh, Lâm Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, hai người từ nhỏ đã sống cùng nhau, chuyển sang ở chung cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa tình cảm cũng đã xác định rõ ràng, quan trọng nhất chính là Lâm Vũ đối với anh một lòng tin tưởng. Mấy ngày này, Lâm Vũ chính là an tâm nghỉ ngơi, mặc dù cô vô cùng lo lắng chuyện quy hoạch kia nhưng anh hai lại nói với cô không cần phí công suy nghĩ nhiều, tất cả để anh lo liệu, việc quan trọng nhất bây giờ chính là dưỡng thương cho thật tốt. Tuy là không biết anh dùng cách nào, nhưng, chỉ cần anh đã nói như vậy, cô liền tin. Từ trước đến giờ, chỉ cần anh nói, cô liền tin tưởng, đó là sự tín nhiệm bồi dưỡng qua nhiều năm mà thành, từ lâu đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy không dễ dàng thay đổi.
"Tiểu Vũ, dậy, cũng muộn rồi, mau dậy đi"
Lâm Vũ khẽ mở đôi mắt mập mèm, mí mắt vừa nâng lên đã thấy khuôn mặt tuấn mĩ của người nào đó ngay gần sát, không nhịn được trùm chăn lên đầu rồi ngủ tiếp. Ưm, không dậy, lâu lắm rồi mới được ngủ nướng như này, thêm nữa là chăn nệm này thực ấm, thực thoải mái a, không dậy, không dậy đâu. Trình Hạo buồn cười nhìn người nào đó quấn chăn như con tôm, ngay cả cái đầu cũng không để lộ ra bên ngoài, bất đắc dĩ hơi dùng sức kéo lớp chăn ra khiến cô lèm bèm vài tiếng, cất giọng sủng nịnh
"Ngoan, dậy đánh răng rửa mặt còn ăn sáng thoa thuốc"
Nhìn Lâm Vũ vẫn nằm yên không nhúc nhích, Trình Hạo nghĩ nghĩ một lúc liền tiến sát lại gần, ở một bên tai của cô thổi thổi khí, giọng nói từ tính mà quyến rũ
"Có dậy không. Không dậy anh liền hôn đến lúc nào dậy mới thôi"
Nói rồi anh liền làm như thật, hôn từ vành tai đến hai má của cô vẫn không dừng lại, giống như thực sự muốn hôn tiếp đôi môi nhỏ nhắn đang mím chặt kia. Lâm Vũ trong nháy mắt bừng tỉnh, cơn buồn ngủ cũng thoáng chốc bay đi hết không sót chút nào, vội vã bưng kín miệng của mình, cất cao giọng
"Em còn chưa có đánh răng"
Trình Hạo nghe vậy, mày nhướng lên, thích ý hỏi lại: " Vậy đánh răng là có thể hôn phải không"
Nhìn thấy hai mày cô nhíu lại, lườm anh một cái khiến anh thức thời im bặt không trêu cô nữa, sau đó anh mới tiến đến, cẩn thận bế cô vào nhà tắm, đặt ở trên một chiếc ghế anh đã chuẩn bị sẵn. Chân của cô chưa khỏi hẳn, không thể tự đi được, muốn làm gì đều là anh giúp cô làm. Trình Hạo nhanh nhẹn lấy một ít kem đánh răng để lên bàn chải của cô, lại lấy cho cô một chút nước vào cốc thủy tinh, trong khi cô đánh răng rửa mặt thì anh đứng đằng sau giúp cô chải mái tóc dài. Tóc của cô rất đẹp, vừa đen vừa mượt, sờ vào cảm giác trơn tuột khiến anh yêu thích không buông tay. Thắt một kiểu đuôi ngựa đơn giản, nhìn thấy cô đã rửa mặt xong, anh lại bế cô ra ngoài phòng bếp, trên bàn thức ăn cũng đã được anh chuẩn bị sẵn. Mỗi khi cô hỏi
"Sao không để em đi xe lăn, không thì nhảy lò cò là được"
Anh sẽ đều vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, sủng nịnh cười cười: "Không liên quan, là anh thích bế em"
Nhìn bàn thức ăn phong phú trước mặt, Lâm Vũ lấy muỗng múc một thìa canh đưa lên miệng nếm thử, vị ngon ngọt khiến cô híp hai mắt thỏa mãn, ưm, ngọt như vậy, canh này có lẽ được hầm rất lâu đi. Trù nghệ của Trình Hạo đương nhiên không bằng Lâm Vũ, anh cũng chẳng mấy khi vào bếp, nhưng là, những món cô thích ăn anh đều từng học qua, hơn nữa làm thực sự rất tốt, rất cẩn thận.
Trình Hạo nhìn cô uống một ngụm canh, lại dùng đũa gắp vào bát của cô một miếng cá, hỏi :"Như thế nào, có vừa miệng hay không?"
Lâm Vũ cười hì hì bỏ chiếc thìa trong tay xuống, nhanh như chớp kéo lấy cổ áo cảu anh, mổ trên miệng anh vài cái khiến cho anh sững người, tinh nghịch nói:" Hương vị rất tốt a, thưởng cho một cái".
Không dự đoán nhìn thấy anh sờ sờ môi của mình, trên mặt còn xuất hiện hai vệt đỏ ửng khả nghi, Lâm Vũ trong lòng cười lớn, trời đất, hôn một cái cũng đỏ mặt, anh hai hiền lành của cô từ khi nào trở nên hay thẹn thùng như vậy rồi. Bất quá bộ dạng này của anh, quả nhiên vô vùng đáng yêu a, làm cho cô yêu thích không thôi. Không để ý tới ánh mắt tò mò quái dị của cô, khuôn mặt Trình Hạo càng đỏ hơn, nhưng là khóe môi nhếch lên biểu tình tâm trạng anh rất tốt, không ngừng gắp thức ăn cho cô, trong lòng thầm nhủ: A, ngày nào cũng như thế này, thực không tệ.
|
Suốt mấy ngày liền, Lâm Vũ liền phát hiện ra một chuyện, anh hai và cô mặc dù không chung huyết thống, nhưng mà hai người dường như lại có một điểm tương đồng, nói gón gọn chính là một chữ "sắc" a. Trong mấy ngày, Lâm Vũ chính là thường xuyên bị anh đánh lén, bế hôn, ép vào cửa hôn, đè xuống giường mà hôn, chỉ cần có cơ hội liền hôn, hôn đến mức cô mặt mũi đỏ bừng từ trong lòng anh chui ra, thở phì phò kháng nghị
"Anh rốt cuộc trở nên háo sắc như vậy từ khi nào a"
Anh sẽ chỉ cười đến sán lạn, nói nghiêm túc
"Vật nhỏ, em không biết từ rất lâu trước đây, mỗi lần nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn này đóng vào mở ra, anh liền muốn đè em xuống mà hôn"
Còn về Lâm Vũ, cô vốn là bản tính nghịch ngợm phúc hắc lại rất náo động, chẳng qua do trải qua quá nhiều biến cô mới tạo cho cô một kiểu ổn trọng bình tĩnh thậm chí có chút lạnh lùng khi đối xử với mọi người. Nhưng là, khi ở chung với Trình Hạo, tất cả tính nghịch ngợm của cô đều bộc lộ ra hết, chọc đến nhiều lúc còn khiến anh đau đầu. Do một chân bị thương, cô chỉ có thể ở trong nhà, không được đi ra ngoài chơi đùa, xác thực vô cùng nhàm chán, Lâm Vũ lại chỉ có thể tận tình trêu chọc người nào đó cho vui vẻ một chút. Chỉ là, cô rốt cuộc không biết, từ lúc nào mình đã trở thành một sắc nữ như thế a. Tỷ như chiều nay, anh ngồi ở đầu giường xử lí tài liệu, cô không có việc gì làm gối đầu ở trên đùi anh đọc sách. Nhàm chán buông quyển sách trên tay xuống, ánh mắt chuyển tới khuôn mặt chuyên chú của người nào đó khi làm việc. Người ta thường nói đàn ông đẹp trai nhất là khi chăm chú làm gì đó, hôm nay cô mới xác nhận, quả thực là không sai mà. Nhìn mà xem, khuôn mặt anh hơi hơi cúi xuống, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ hắt lên một nửa khuôn mặt, chính là đẹp đến không sao tả xiết. Sống mũi cao thẳng, hàng mi dài như cánh quạt không ngừng chuyển động lên xuống, ánh mắt màu hổ phách sáng trong như ngọc lưu ly thượng hạng, còn cả đôi môi xinh đẹp hơi hơi mím lại. Bất tri bất giác, Lâm Vũ nhìn đến ngẩn người, ánh mắt si mê. Thật là, rõ ràng là con trai, sao có thể đẹp đến như vậy chứ, đẹp đến mức khiến cô không dời mắt được. Giống như một phản xạ, một bàn tay của Lâm Vũ đưa lên, trong khi anh không để ý lại kéo thấp đầu của anh xuống, đầu hơi hơi nâng lên, hai cánh môi của hai người cứ thế chuẩn xác chạm vào nhau. Đến khi anh kịp phản ứng, trong mắt tràn ngập vui vẻ, biến bị động thành chủ động, đáp trả lại cô. Một tay hơi nâng cái ót của cô lên, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào tham lam mút hết vị ngọt trong miệng, nụ hôn không giống như mọi khi dịu dàng mà có chút vội vã, chứa chan tình cảm nồng nhiệt. Cho đến khi cả hai người không thở nổi nữa, anh mới lưu luyến buông cô ra, nhìn người trong lòng sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng xinh đẹp khiến anh không nhịn được lại cúi xuống hôn cô lần nữa, vừa hôn vừa thì thào:" Là em quyến rũ anh"
Cô cười đáp:" Sai rồi, ai bảo do anh sinh ra đẹp mắt như vậy".
Cô nghịch ngợm hơn nữa lại là một lần khác, lúc đó, khi bị anh đặt trên đùi hôn, cô vô cùng tức giận nghĩ nghĩ. Rõ ràng là trước đây anh không có bạn gái, kĩ thuật hôn lại tốt như vậy, lần nào cũng hôn đến mức khiến cho Lâm Vũ cả người mềm nhũn trong ngực anh. Đến một buổi tối, cô quyết định phải lập án tra khảo một lần, biết đâu trước đây anh lại giấu diếm cô có bạn gái cơ chứ, thực sự không công bằng. Vậy là thừa dịp anh đã ngủ say, Lâm Vũ nhảy lò cò lẻn vào phòng của anh, cẩn thận chui lên giường, lại dùng hai sợi dây mình đã cẩn thận chuẩn bị buộc hai cổ tay của anh lên đầu giường. Sau khi xác định mọi thứ đã ổn thỏa, cô mới tiến lại gần, nằm ở trên người của anh, bắt đầu tiến hành công cuộc tra xét. Ở bên tai của anh bắt đầu thổi khí, lại cắn day nhè nhẹ, hài lòng nhìn mí mắt của anh nâng lên, đôi mắt màu hổ phách vẫn còn chút ngái ngủ, nhìn thấy cô lại thoáng qua tia kinh ngạc.
"Tiểu Vũ, sao em lại ở đây"
Khẽ cử động lại nhận ra hai tay bị trói thật chặt, anh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cô, tiểu nghịch ngợm này lại muốn chơi trò gì đây. Lâm Vũ bĩu đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười ranh mãnh
"Em hôm nay chính là đến vấn tội a"
"Tội? Hỏi tội gì cơ"
Nhìn thấy ánh mắt anh khó hiểu, Lâm Vũ tiến sát lại gần, cất giọng trong trẻo: "Nói mau, trước đây anh có bao nhiêu bạn gái hả"
Anh ngây người:" Bạn gái, Tiểu Vũ, anh trước đây làm gì có bạn gái nào"
Cô nhắn nhăn cái mũi:" Hứ, còn nói không có. Nếu như vậy sao cái kia.... kĩ thuật hôn đó lại điêu luyện như vậy. Dám nói dối, xem em trừng phạt anh thế nào"
Dứt lời, hai bàn tay nhỏ nhỏ bắt đầu di chuyển. Chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo ngủ trên người anh ra để lộ làn da màu đồng khỏe mạnh, Lâm Vũ trong mắt đều là ý cười ranh mãnh bắt đầu cúi đầu xuống. Nụ hôn vụn vặn rơi ở trên mặt, vào hai bên, nhẹ nhàng lướt qua bạc môi xinh đẹp đang khẽ mở ra. Cô cắn cắn môi dưới của anh, trêu chọc khiến cho anh động tình, vừa muốn đưa lưỡi thưởng thức sâu hơn sự ngọt ngào của cô thì cô lại giảo hoạt rời đi. Đôi môi đặt ở trên cổ của anh, vừa hôn vừa liếm, khi lướt qua yết hầu thì day day thật nhẹ khiến đôi mắt anh tối sầm lại.
"Tiểu Vũ... đừng"
Tiếng nói của anh không làm cô dừng lại, miệng vẫn hôn từng điểm nhỏ trên ngực trần của anh, vừa liếm vừa day nhè nhẹ khiến cho Trình Hạo ngứa ngáy, không nhịn được vặn vẹo. Chết tiệt, cô ấy rốt cuộc có biết là đang làm gì không chứ. Cảm giác tê dại vừa đau vừa ngứa trước ngực khiến cho từng đợt tê dại dâng lên, nơi nào đó bắt đầu có phản ứng.
"Tiểu Vũ....mau dừng lại..... cái này..... cái này là ai dạy em"
Lâm Vũ từ ngực của anh ngẩng đầu lên, không hề nghĩ liền trả lời:" Là Linda a. Mấy hôm trước em kêu chán cô ấy liền nói với em trò này chơi rất vui. Sao vậy, anh không thoải mái?. Không phải cô ấy nói anh sẽ rất vui sao a."
Cô nghiêng nghiêng đầu, ngây thơ hỏi lại, không chút để ý anh mắt anh càng ngày càng đục ngầu. Linda chết tiệt, cô ấy lại dám dạy cô cái này. Tiểu yêu tinh kia rốt cuộc có biết, lúc này cô chỉ mặc đúng một chiếc váy ngủ mỏng manh ngồi ở trên người của anh, đường cong quyến rũ như ẩn như hiện, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh trăng có biết bao phần mê hoặc. Cô lại còn vừa hôn vừa khiêu khích anh như vậy, cô ấy rốt cuộc có biết đang đùa với lửa hay không. Lâm Vũ vẽ vòng tròn lên vòng ngực rắn chắc của Trình Hạo, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Cô nói muốn tra khảo anh, thực ra chỉ là một phần. Khi Linda biết rằng cô đồng ý chấp nhận anh, cô ấy thật sự tươi cười đến sáng lạn, nói rằng mình quả thực là một quân sư tốt. Rồi khi Lâm Vũ nói muốn làm cho anh vui, Linda liền bảo cô làm như vậy, dạy rất tỷ mỉ, nhưng mà hiện tại, nhìn anh hai mắt như có hai ngọn lửa, bộ dạng không chút nào thoải mái giống như cô ấy nói, không lẽ, cô ấy lừa cô.
Lâm Vũ không biết rằng khi cô không ngừng vẽ vòng tròn lên vòm ngực đã khiến cho Trình Hạo sớm bị dục hỏa đốt người càng thêm khó chịu, toàn thân vặn vẹo, cô gắng áp chế cảm giác muốn đè cô xuống dưới thân, hung hăng chiếm đoạt.
"Vũ.... dừng lại.... cởi trói cho anh... anh sắp không nhịn được nữa"
Lâm Vũ nhìn Trình Hạo ồ ồ thở dốc, thân thể vặn vẹo, cho đến khi cảm thấy có thứ gì đó căng cứng chạm vào dưới đùi của mình mới giật mình tỉnh ra. Đối với những chuyện nam nữ thân mật, nói Trình Hạo không có kinh nghiệm thì Lâm Vũ chính là một tờ giấy trắng. Từ trước đến giờ, cô vốn không quan tâm đến vấn đề này, sách báo cũng chưa từng đọc, lý thuyết cũng không biết chứ đừng nói đến thực hành. Cảm thấy vật gì đó không ngừng chạm vào đùi mình, cô khó chịu nhích nhích cái mông, không ngờ lại vô tình đè xuống nơi nào đó khiến cho Trình Hạo cả người run lên, miệng không nhịn được rên rỉ
"Ưm"
Lâm Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Trình Hạo có vẻ như đang rất khó chịu, nghĩ rằng mình đã chơi quá mức, áy náy hỏi anh
"Anh hai, em xin lỗi, anh không sao chứ"
Lồng ngực không ngừng phập phồng, trên trán gân xanh cũng nổi lên, Trình Hạo khó khăn mở miệng thì thào một tiếng
"Dây"
Lâm Vũ rốt cuộc tỉnh ra, vội vàng tiến đến tháo dây trói cho anh. Dây vừa mới nới lỏng còn chưa có cởi hết liền thấy mình nhanh chóng bị một lực lớn lật người lại, người nào đó nhanh chóng đè lên trên. Đôi môi khẩn cấp hạ xuống tìm lấy đôi môi đỏ mọng của cô ra sức hút lấy, nụ hôn cuồng nhiệt vội vã thậm chí có chút thô lỗ khiến cho cô có chút đau. Một bàn tay nóng rực của anh không nhịn được ở dưới làn váy ngủ vuốt ve làn da non mịn, cảm giác nóng rực khiến cho cô không khỏi hô lên.
"Ưm... anh hai... anh hai"
Trình Hạo khó khăn lắm mới có thể buông ra cánh môi mềm mại của cô, cặp mắt đỏ ngầu nhìn cô khiến cho cô có chút sợ, bàn tay nắm chặt đè nén dục hỏa đang không ngừng dâng lên
"Anh hai.... anh sao vậy"
"Không sao đâu. Để anh đi tắm nước lạnh là hết thôi"
Cảm nhận người bên trên thân nhiệt nóng bỏng như phát sốt, Lâm Vũ thầm nghĩ có lẽ mình đã gây nên tội, vội vàng kéo anh giống như đang chuẩn bị rời đi
"Không cần. Nửa đêm lạnh như vậy anh muốn tắm nước lạnh, anh muốn chết sao"
Cố gắng tách ra xa một chút, cô lại cứ thế không hay biết mà dịch gần, anh cuối cùng không nhịn nổi nữa, ôm lấy cả người cô vào lòng, thấp giọng thì thào
"Vũ, giúp anh"
Giúp? Giúp như thế nào a. Cho đến khi bàn tay nhỏ bị bàn tay to nắm lấy đặt vào chỗ nào đó, cảm giác nóng bỏng xa lạ khiến Lâm Vũ hoảng hốt, mặt đỏ lựng, vội vàng muốn rụt tay lại lại bị anh dùng sức giữ chặt
"Ưm... Vũ"
Nhìn khuôn mặt anh thống khổ, Lâm Vũ trong lòng không đành, cũng không cố tình rút tay về nữa, ngoan ngoãn để cho anh nắm lấy. Trình Hạo cảm thấy bàn tay mát lạnh của cô lên xuống, trong miệng không ngừng thở dốc, ánh mắt khép hờ, hai đùi kẹp chặt lấy hai đùi của cô, hít hà hương thơm nhàn nhạt. Đôi môi chuẩn xác bắt lấy môi của cô, nhiệt tình hôn sâu, chiếc lưỡi dài cuốn lấy chiếc lưỡi của cô chơi đùa, càng hôn càng thêm cuồng nhiệt. Một lát sau, Lâm Vũ cảm nhận được bàn tay anh bỗng chốc dừng lại, ôm chặt lấy cô vào lòng, cả người run rẩy bắt đầu đến lợi hại, hơi thở dồn dập cũng theo đó bắt đầu bình ổn. Trình Hạo thở chầm chậm, nhìn vào đôi mắt đen tuyền lấp lánh ngay trước mặt, cảm nhận dư vị tình dục đang dần qua đi, nói dịu dàng
"Tiểu Vũ, không có một thằng đàn ông nào ôm người mình yêu ở trong lòng lại không có phản ứng sinh lý, nhất là khi anh đã yêu em đến từng ấy năm. Anh không muốn tổn hại em, vì vậy, lần sau đừng đùa vậy nữa"
Giọng nói của anh dịu dàng lại nghiêm túc khiến Lâm Vũ ngẩn ra, thoáng chốc mặt đỏ bừng không biết nói thế nào, rốt cuộc cũng hiểu tại sao anh lại như thế. Ngay sau đó lại cảm thấy áy náy, cô nghịch ngợm như vậy, anh lại không muốn thương tổn cô, vì vậy có chút xấu hổ nói
"Xin lỗi anh, em không biết... em"
Trình Hạo thở dài, anh không trách cô, anh yêu cô còn không hết, sao trách cô được chứ. Anh cũng biết cô là vô tình, thời gian trước kia, cô đều chỉ quanh quẩn ở nhà, anh thậm chí còn ngăn cô tiếp xúc với mấy thứ như vậy, cô không biết là phải. Hiện tại xem ra, nên để cho cô ấy chuẩn bị tinh thần trước một chút, có một số chuyện, ngây thơ quá cũng không tốt a. Nhìn thấy bóng lưng anh bước vào nhà tắm, nghĩ đến ai đó, Lâm Vũ không khỏi nghiến răng nghiến lợi, Linda chết tiệt, dám nói dối em, khiến cho em bẽ mặt như vậy, xem em làm sao xử lý chị đây.
|
Chương 42 : Nghe lén "Tiểu Vũ, em là đang định làm gì đây"
Trong chiếc tủ quần áo vang lên giọng nói trầm thấp của Trình Hạo, hàm chứa sự nghi hoặc. Đang yên đang lành, cô lại bảo anh đưa cô về căn hộ của cô, vừa vào trong đã ngó qua ngó lại rồi trốn một mạch vào trong chiếc tủ quần áo chật hẹp này. Trình Hạo không khỏi đau đầu, rốt cuộc là tiểu nghịch ngợm này lại nghĩ ra trò gì mới đây không biết.
Lâm Vũ vẫn mải mê nhòm ngó ra ngoài, nghe thấy anh nói, đưa hai ngón tay lên miệng anh ý bảo anh hạ thấp giọng xuống, còn cô thì thì thầm giống như một tên trộm, không hề quan tâm rằng đây chính là căn hộ của mình.
"Suỵt, từ giờ không được nói chuyện. Em chính là kéo anh xem kịch vui a, nếu mà không phải chân em đau không đi được, em chính là đi xem một mình rồi". Cô làu bàu, nói rồi lại quay ra nhìn qua khe cửa, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Mặc dù không biết rõ kịch vui trong miệng cô là gì nhưng Trình Hạo đoán chắc rằng nó cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Nhìn nụ cười nham hiểm của cô lúc này, ánh mắt ranh mãnh sáng ngời, không hiểu sao Trình Hạo đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng. Anh còn không quên lần trước cũng là do cô nghịch ngợm mà khiến anh một phen dục hỏa đốt người không khống chế nổi đâu.
Bỗng nhiên, điện thoại đang cầm trong tay run lên từng hồi, Lâm Vũ ấn nút từ chối, sau đó vội vàng gửi đi một tin nhắn
"Em đang bận chút việc không nghe máy được, chìa khóa em để dưới chậu hoa thứ 2 từ ngoài vào, tài liệu em đã để trong phòng ngủ a, chị cứ xem đi đợi em về"
Cuối tin nhắn còn là một cái mặt người thực lớn, chính là giống hệt nụ cười trên môi cô lúc này, anh còn nhớ mỗi khi tính kế người khác trên mặt đều là biểu tình như vậy. Lâm Vũ đưa tay lên bịt miệng Trình Hạo lại ý bảo anh im lặng, chỉ một lúc sau, cửa phòng ngủ được mở ra, Lâm Vũ qua khe cửa nhìn thấy một bóng người hấp dẫn xinh đẹp quen thuộc với mái tóc xoăn dài đến eo chậm rãi đi vào phòng. Cô vứt chiếc túi xách hàng hiệu lên trên giường, nhìn xung quanh căn phòng rộng rồi thoải mái nằm lên chiếc giường trắng của Lâm Vũ, không hề ngờ tới trong chiếc tủ ở cuối góc phòng có hai người đang đứng nấp bên trong. Cảm nhận sự mềm mại thoải mái, Linda thỏa mãn nhắm hai mắt lại, giường của nhóc con này thật là mềm a, lại thơm nữa. Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ lại một lần nữa mở ra, nghe thấy tiếng động, hai mắt Linda vẫn nhắm chặt, đoán là Lâm Vũ đã trở về, miệng nở nụ cười chào hỏi
"Sao về sớm vậy. Không phải nói em bận chuyện gì sao"
Nói rồi lại không nghe thấy tiếng đối phương đáp lại, có chăng chỉ là hơi thở ổn trọng trầm thấp, Linda không khỏi nghi hoặc mở đôi mắt đẹp, sau đó lại không nhịn được giật mình, từ trên giường bật dậy như lò xo, lớn tiếng hỏi : " Sao lại là anh?"
Vừa nói khỏi miệng, nghĩ đến gì đó, hai mày cô không khỏi nhíu lại, hai hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két nho nhỏ. Ella chết tiệt, em thế nhưng dám gài chị. Lâm Phong cũng hơi bất ngờ, ngay sau đó liền bình tĩnh lại, hơi hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, chuyện tốt này không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Trong mắt anh thoáng qua ý cười, không tệ, nhóc con kia lần này làm thực đúng ý anh. Mạnh mẽ kéo cánh tay của người nào đó đang muốn chạy trốn, Lâm Phong chắn ở trước mặt Linda, giọng điệu từ tính chậm rãi vang lên: "Em định đi đâu"
"Liên quan gì tới anh", trong phòng ngủ vang lên trọng cao vút của Linda, có vẻ như có chút tức giận, nhưng mà, hình như còn có chút sợ sệt. Sợ sệt? Linda nữ vương của chúng ta cũng sợ sệt. A. Thật thú vị. Trình Hạo nhìn người nào đó mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa, cuối cùng cũng hiểu rõ nhóc con này đang âm mưu điều gì. Cái này, có tính là có thù tất báo hay không? Trình Hạo sủng nịnh sờ sờ mái tóc mềm mượt của cô, chuyện động thân thể để cô đứng thoải mái một chút. Chân của cô trải qua vài ngày bồi bổ tĩnh dưỡng đã có thể cử động được, lớp băng cũng tháo rồi, duy chỉ có cử động mạnh là không được. Mặc dù đường đường là lão đại như anh lại phải đứng trong tủ quần áo nghe trộm, nếu để cấp dưới biết được chắc sẽ cười sái quai hàm, đáng chết là, anh lại yêu chết cái tính trẻ con này của cô, mất mặt một chút thì sao chứ, cô vui là tốt rồi.
"Liên quan? Đương nhiên là liên quan. Linda, em đừng tưởng anh không biết mấy ngày nay em trốn anh. Dù sao chúng ta cũng đã đi tới mức quan hệ kia....."
"Không được nói"
Linda bất chợt hét lên một tiếng, chỉ thiếu nước tiến đến bịt miệng Lâm Phong đang cười đến đắc ý ngay trước mặt. Lâm Vũ ở trong tủ quần áo dỏng tai lên lắng nghe, lòng tò mò, bọn họ đã cái gì a, quan hệ, mức nào quan hệ? Trời ạ, mau một chút nói cho cô biết. Trình Hạo đứng ở bên trong tủ, nhìn bộ dáng lúng túng xấu hổ của Linda qua khe cửa, lại thấy gương mặt vui sướng của Lâm Phong, dù sao cũng cùng là đàn ông, thoáng chốc hiểu chuyện gì xảy ra, không khỏi hơi tiến lên thì thầm vào tai nhóc con phía trước một câu. Lâm vũ nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn trong thoáng chốc ửng hồng, sau đó ánh mắt vừa hứng thú vừa sùng bái nhìn Lâm Phong ngoài cửa. Chậc chậc, thiệt không ngờ tốc độ của Phong nhanh như vậy, tốc chiến tốc thắng, thảo nào Linda gần đây đều tìm cách trốn tránh như vậy, xem ra cũng là mắc cỡ đến chết a.
"Em nhìn Phong sùng bái như vậy, có phải cảm thấy tốc độ của chúng ta quá chậm hay không"
Người nào đó tà tà cười, lại hơi cúi thấp người xuống chầm chậm ở bên tai cô thổi khí, giọng nói từ tính quyến rũ như muốn mê hoặc lòng người. Lâm Vũ bỗng dưng cảm thấy da gà toàn thân nổi lên, bất giác dịch người sang bên cạnh một chút, đùa cái gì đây a, sao mà cô cảm thấy giọng của anh giống như hàm chứa chút nguy hiểm vậy chứ. Ảo giác, nhất định là ảo giác a. Lâm Vũ lắc lắc đầu, quyết định không thèm để ý đến, đôi mắt to tròn tiếp tục hướng ra cửa theo dõi
"Linda, đừng trốn nữa. Theo anh về", giọng điệu Lâm Phong dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ, có lẽ chính giọng điệu ấy lại khiến Linda khó chịu, miệng nhỏ dẩu lên cao, hỏi lại
" Về, về đâu"
"Về nhà của anh, không đúng, là nhà của chúng ta"
"Nhà của anh, sao tôi phải về nhà của anh, bản cô nương không về"
"Sao... em cướp đi lần đâu của anh, sau đó liền phủi mông chạy trốn"
Giọng nói của Lâm Phong bất chợt thay đổi 180°, nghe cái giọng đó thật sự giống như oán phu vậy, muốn bao nhiêu ủy khuất vô sỉ liền có bấy nhiêu. Chỉ là, một người đàn ông cao trên mét tám, dáng người cao lớn, nói ra câu đó thế nào cũng cảm thấy có chút kì lạ. Cảm nhận từng tầng da gà đang nổi lên, Lâm Vũ phải cố bịt miệng nén cười, không ngờ Lâm Phong này bình thường đã nguy hiểm vào những lúc quan trọng có thể tùy cơ ứng biến như vậy, không sợ mất hình tượng a, đáng khen, đáng khen.
Linda thì khỏi phải nói, mắt mở lớn, ngón tay chỉ vào Lâm Phong hơi run run, xem ra là rất tức giận, cũng có khi không ngờ tới người trước mặt còn có một mặt vô sỉ như vậy. Tên khốn này rốt cuộc đang nói gì đây, lần đầu tiên? Mẹ nó chứ lần đầu tiên, nếu như nói thì câu này cũng phải do cô nói chứ, anh ta có quyền gì chất vấn cô.
"Anh... anh....đồ vô sỉ. Tôi nói rồi, dù sao cũng là người lớn cả rồi, chẳng qua là lên giường một lần, bây giờ cũng là thế kỉ 21 rồi, tính là cái gì"
Nghe xong câu đó, trên mặt Lâm Phong xuất hiện một tầng sương lạnh, ánh mắt tối sầm xuống, nhiệt độ xung quanh cũng như giảm xuống tới độ âm.
Anh cất giọng lạnh lùng:" Em thực sự nghĩ như vậy?"
Linda đang trong cơn tức giận, không thèm để ý tới biểu hiện của anh, hùng hổ gật đầu:" Đúng đó, tôi chính là nghĩ như vậy, thì làm sao....a..a"
Giọng nói của cô còn chưa dứt, thân hình đã bị Lâm Phong nhanh như chớp ném lên giường như ném một con gà con, sau đó nhanh chóng phủ phục lên. Lâm Vũ trong tủ quần áo không khỏi giúp cô mặc niệm trong lòng, Lâm Phong mỗi lần để lộ ra ánh mắt nguy hiểm như vậy thể nào cũng có mấy kẻ không được sống tốt. Linda a Linda, khụ khụ, lần này chị gây họa rồi.
Linda đương nhiên không ở thế hạ phong, lập tức giãy giụa phản kháng, chân tay khua khoắng loạn xạ, miệng bắt đầu hét lớn
"Thả tôi ra, tên chết tiệt.... mau thả.... tên háo sắc này"
"Háo sắc, tôi cho em biết thế nào là háo sắc"
Nói xong liền phủ môi xuống bưng kín cái miệng đang lo ó của cô khiến Linda chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm không rõ, hai tay giữ chặt tay cô đặt trên đầu. Sau đó chính là bàn tay thuần thục thoát đi quần áo của hai người, thật sự là rất nhanh a, chỉ một chốc liền thấy chiếc váy của Linda bị vứt sang một góc, sau đó là một bộ đồ lót phụ nữ, rồi đến quần áo của nam nhân. Lâm Vũ không ngờ tới tình cảnh này sẽ xảy ra, cả người sững sờ, hai mắt mở to, ngơ ngẩn nghe tiếng động bên ngoài. Cũng may người nào đó nhanh tay lẹ mắt phản ứng kịp, nhanh chóng bịt hai mắt của cô lại, kéo cô đứng sát vào người anh để không gây ra tiếng động. Đáng chết, cũng may là che kịp, nếu không nhóc con này chính là nhìn thấy thân thể tên kia không sót cái gì. Lúc này Lâm Vũ vẫn đang hoảng loạn, cái gì thế này, bọn họ là định như vậy biểu diễn cho cô xem luôn sao, à, quên mất, họ đâu biết cô ở trong này. Lâm Vũ cô xin thề, cô không hề nghĩ trường hợp này sẽ xảy ra a, cứ tưởng hai người họ cãi nhau một chút rồi nói lời thân mật, đâu thể ngờ chưa đàm phán xong liền.... "vận động". Lệ rơi đầy mặt, ôi, làm sao bây giờ a.
Mặc dù bị Trình Hạo quay người lại, đầu nhỏ áp vào ngực áo của anh, thị giác dù bị hạn chế lại khiến thính giác càng thêm nhạy cảm, chính là những âm thanh mờ ám trong phòng đều nghe rõ từng chút một, sống động đến không thể nào sống động hơn
"Khốn khiếp..... ưm... nhẹ một chút, đau quá", là tiếng của Linda.
"Đau, chính là trừng phạt em, dám như vậy trốn anh. Linda, rõ ràng em biết tình cảm của anh, sao lại khiến anh đau lòng như thế", lần này là tiếng của Lâm Phong. Lâm Phong dùng sức, Linda liền phát ra tiếng kêu khe khẽ
Linda cắn chặt môi ngăn chặn tiếng rên rỉ phát ra, Lâm Phong thì lại càng cố tình hoạt động mạnh khiến cô không chịu được
"Không được.... Lâm Phong... chậm một chút..... ưm...."
"Phong, gọi anh Phong"
"Ưm...Phong... Phong"
"Bảo bối, anh yêu em, bảo bối của anh"
Nói xong lại thúc mạnh vài cú, tiếng kêu mờ ám tràn ra khắp phòng ngủ. Không chỉ có tiếng rên rỉ động tình của phụ nữ mà còn cả tiếng thở gấp dồn dập của đàn ông, quan trọng hơn chính là âm thanh này đánh thẳng vào màng nhĩ hai người trốn trong tủ quần áo.
Lâm Vũ tựa vào bộ ngực rắn chắc ấm áp của Trình Hạo, mặt đỏ như quả cà chua, ngượng ngùng không biết nói gì. Cảm nhận thấy bên trên là hơi thở nam tính dường như có chút vội vã thô ráp, Lâm Vũ tò mò ngẩng đầu lên, đấp vào mắt chính là đôi mắt màu hổ phách có chút vẩn đục, nhìn cô chăm chú, trong mắt như có hai ngọn lửa cháy sáng bập bùng. Ánh mắt ấy, thực sự giống như con sói muốn nhào tới đem cô nuốt vào bụng a. Lâm Vũ hiện tại chính là hận không thể đập đầu vào tường, này có tính là hại người bị trời phạt hay không. Trải qua lần mất mặt hôm đó, Lâm Vũ liền rất chăm chỉ lên mạng tìm tài liệu về mấy vấn đề nhạy cảm này, điều gì cũng khiến Lâm Vũ đứa trẻ ngoan này giật mình một phen. Nhìn biểu hiện của anh hai bây giờ, không phải là biểu hiện động tình đó chứ, dù sao từ khi mối quan hệ của hai người tiến triển, anh vốn không hề che giấu ham muốn đối với cô, hơn nữa, ánh mắt bây giờ của anh thực sự là quá mức trần trụi a.
Không hiểu sao bất giác lại muốn lùi ra sau một bước lại bị anh dùng tay vòng ra sau eo ngăn lại, khuôn mặt tuấn mĩ tiến sát lại gần, ở bên tai cô nói thực nhỏ, hơi thở nam tính không ngừng vây lấy khiến mặt Lâm Vũ càng thêm đỏ hơn.
"Em muốn bọn họ phát hiện ra chúng ta nghe trộm sao"
Bàn tay nóng rực để ở eo cô kéo cô tiến sát lại gần, hai thân thể ấm nóng tiến sát lại nhau, dính chặt không một kẽ hở, cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của đối phương. Chiếc tủ quần áo này tuy nói là nhỏ, nhưng so với tủ quần áo bình thường rộng hơn không biết bao nhiêu lần, đừng nói 2 người mà 6,7 người đứng cũng còn dư chỗ. Chính là hiện tại, sự rộng rãi đó đối với một số người lại là quá mức thuận tiện.
Bàn tay nóng rực của anh không yên phận ở sau lưng cô vuốt ve qua lại, cảm giác mềm mại trơn tuột khiến anh yêu thích không buông tay. Hai người ở ngoài phòng ngủ dường như một lần lại một lần, cho đến giờ vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Một tai nghe hai người họ diễn cảnh đông cung, một tay lại ôm trong ngực cơ thể thơm mát yêu kiều, Trình Hại chỉ cảm thấy một dòng máu nóng không ngừng bốc lên đỉnh đầu, không khỏi ôm cô càng chặt hơn. Lâm Vũ nắm lấy bàn tay làm loạn của anh, miệng lại không cách nào kêu lên sợ người bên ngoài phát hiện, cả người nóng như trong lò thiêu, tim đập thình thịch. Mắt trộm liếc người đàn ông anh tuấn trước mặt, thấy anh nhíu chặt hai mày, bộ dạng kìm hãm khó chịu, không khỏi đau lòng một phen. Đến cô nghe mấy người kia vận động còn mặt đỏ tim đập, huống chi là anh người đàn ông khỏe mạnh như vậy. Cố tình đứng cách xa ra một chút để anh kìm hãm lại, miệng thì thào nhắc nhở
"Anh hai, chúng ta là đang vụng trộm, không thể....."
"Đúng vậy, anh hiện tại chính là một kẻ nghe trộm đang muốn hôn"
Vừa dứt lời, đôi môi liền khẩn cấp hạ xuống tìm đến cánh môi nhỏ nhắn của cô, lại dùng sức mút lấy, ôm cô thật chặt.
"Ưm..... ưm"
Lần này đến lượt Lâm Vũ phát ra vài tiếng rên rỉ vụn vặt, lúc đầu còn phản kháng một chút, nhưng sau nhìn thấy hàng mi dài của anh ngay trước mắt, đôi mắt đen cũng bắt đầu nhắm chặt lại, từ từ đáp lại anh. Nhận ra nhiệt tình của cô, anh vui mừng, động tác trên tay cũng mạnh bạo hơn, siết lấy cái eo của cô như muốn bẻ gãy nó thành hai khúc. Lưu luyến buông cô ra một lúc, nhìn hai cánh môi sưng đỏ hơi vểnh lên, xinh đẹp đến không thể tả, dục vọng trong nháy mắt tăng lên không thể kiềm chế, căng trướng đau nhức, đầu gục xuống vai cô thở hổn hển. Không được. Lần đầu tiên của cô không thể ở nơi như này được. Anh tự nhủ, cố gắng khắc chế dục vọng không ngừng kêu gào, gân xanh trên trán cũng nổi lên. Cũng may khi anh sắp không nhịn được nữa, ở ngoài phòng ngủ vang lên tiếng nói của Lâm Phong, có vẻ như cuộc" vận động" nào đó đã kết thúc.
"Đi về thôi"
"Vâng"
Lần này là giọng Linda nhỏ nhẹ đáp lại, xem ra đã đàm phán thành công rồi. Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Trình Hạo giống như cơn gió chạy ra ngoài, bay nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại, tiếng nước xả ra nhanh chóng vang lên ào ào. Lâm Vũ ngồi sụp xuống, mồ hồi đầy mặt, nhìn theo bóng lưng của anh, đầu đầy hắc tuyến. Ngày hôm nay rốt cuộc là trừng phạt, hay... lại là bị trừng phạt đây?
|
Chương 43 : Trở về là vì em
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, Trình Hạo từ bên trong bước ra ngoài. Lâm Vũ đang ngồi chăm chú trên giường, nghe thấy tiếng động liền theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa nhìn một chút, con mắt không nhịn được sáng lên.
Chiếc áo tắm mở rộng ra để lộ làn da màu đồng khỏe mạnh, xương quai xanh tinh tế, cơ ngực hơi gầy nhưng rắn chắc vừa phải, trên đó còn vương vài giọt nước lấp lánh dọc theo cơ bụng, quyến rũ đến không thể tả. Mái tóc ướt sũng lòa xòa trước trán, ánh mắt màu hổ phách do mới tắm nên phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, giống như viên bảo thạch lưu ly sáng bóng muốn hút hồn người. Nước miếng không tự chủ đánh ực một cái, yêu nghiệt a. Hồi trước cứ tưởng tên Hàn Minh kia là yêu nghiệt nhất, không ngờ anh hai mới là thâm tàng bất khả lộ. Rõ ràng bề ngoài là bộ dáng ôn hòa lại xa cách, không ngờ lại có một mặt yêu nghiệt như vậy.
Buồn cười nhìn vẻ mặt háo sắc của nhóc con nhà mình, Trình Hạo từ từ bước đến, mỗi một bước cổ áo càng thêm mở rộng, giọng nói trầm trầm quyến rũ như rượu ủ lâu ngày, kết hợp với bộ dáng hiện tại thật giống như hoa anh túc mê hoặc người
"Muốn sờ không"
"Muốn".
Người nào đó bất giác trả lời, ngay sau đó lại nhận ra có gì không đúng, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, trừng mắt nhìn anh
"Anh trêu em"
Anh không đùa nữa, bước một bước dài đến gần giường, ôm cô vào lòng, cười cười không nói. Đúng là anh cố tình, ai bảo cô hai lần đều khiến anh khó nhịn như vậy, nếu như nhịn thêm vài ba lần nữa, không hỏng thì cũng nghẹn chết a. Chỉ là trước đây Trình Hạo vốn cảm thấy bộ dạng con trai quá đẹp mắt không có cái gì tốt, nhưng mà hiện tại, nhìn khuôn mặt yêu thích của cô, xem ra cũng không tệ.
"Anh hai, Nhan thúc vừa gọi tới cho em, vụ quy hoạch đó đúng là ngừng rồi"
Nhớ tới chuyện gì đó, cô quay sang nói với anh, khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ, còn có thêm một chút tò mò. Ban đầu là muốn tự mình ra tay, không ngờ tới anh nói lời giữ lời, tất cả đều thay cô lo liệu ổn thỏa, lại còn nhanh như vậy, mặc dù cô không biết rõ anh dùng cách gì, nhưng mà, không thể không nói, cảm giác này thực giống như được người ta bảo vệ, cảm giác rất tốt. Đừng nhìn anh bình thường bề ngoài ôn hòa như vậy, cô ở với anh 6 năm, còn không hiểu hết hay sao. Là ông chủ đứng phía sau Hoàng gia, lại là người sẽ tiếp quản Trình Thị trong tương lai, nếu như không đủ tài năng thủ đoạn, cũng sẽ không tồn tại trên thương trường lâu như vậy. Cô còn nhớ năm cô 15 tuổi, lúc đó anh mới 16 tuổi, cô tận mắt chứng kiến anh đứng trước một người đàn ông run rẩy quỳ trên mặt đất mà van xin, ánh mắt anh rét lạnh, ánh mắt lúc đó, quả thực giống như bậc đế vương cao cao tại thượng, quả thực khiến cho người ta sợ hãi. Nụ cười ôn hòa trên môi anh vẫn vô cùng quen thuộc, nhưng, lại khiến cho người đàn ông kia đổ mồ hôi hột, bàn tay phải run run cầm con dao sắc nhọn tự tay cắt đi hai ngón tay của mình, đau đớn tột cùng lại không dám oán trách nửa lời. Cô cũng nhớ biểu tình của anh khi phát hiện ra cô nấp sau cánh cửa, đó là lần đầu tiên cô thấy anh lo lắng như vậy, ngay cả nụ cười quen thuộc thường trực trên môi cũng chợt tắt ngấm. Anh không để tâm đến người đàn ông kia, mặc cho hắn bị thuộc hạ xử lý liền ôm cô ra ngoài, ôm cô chặt đến mức khiến cô không thở nổi
"Vật nhỏ, em sợ không"
Sợ, sợ cái gì chứ. Giọng điệu của anh run run, thậm chí còn có chút dè dặt. Đôi mắt cô mở lớn, không phải do sợ hãi, chẳng qua là do quá kinh ngạc.
"Nhìn thấy anh hai như vậy, có phải cảm thấy, anh rất độc ác rất tàn nhẫn hay không. Có phải muốn rời bỏ anh hay không"
Hồi ức mơ hồ cứ thế tràn về. Khi cô hiểu anh muốn nói gì, nhanh chóng lắc lắc đầu, kiên định mà nói:" Em không sợ. Anh hai, em biết anh sẽ không làm tổn thương em, nên em không sợ"
Hình như lúc đó, anh giống như thở phào một hơi, ôm cô chặt hơn. Chẳng qua, từ 6 năm trước cho đến bây giờ, cô vẫn không cảm thấy có gì không đúng, một người đàn ông, cần kiên cường và quyết đoán khi làm việc, lại cần dịu dàng với người thân. Ngoại trừ mẹ và ba nuôi, thì người mà cô tin tưởng nhất trên đời này chính là anh, dù có tàn nhẫn như thế nào đi nữa, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô dù chỉ một chút. Nghĩ lại, một đoạn quá khứ như thế, có lẽ, từ lần đầu tiên anh dang tay ra với cô, cô đã biết, người đàn ông này sẽ theo mình đồng cam cộng khổ, cả đời. Lâm Vũ à, mày cũng thật ngu ngốc, sao bây giờ mới nhận ra nhỉ, từ rất lâu rồi, trái tim đã bị anh bắt lấy, vốn không còn là của mình nữa.
Trình Hạo cười đến bí ẩn, vụ quy hoạch đó đương nhiên không thể thực hiện, ngay cả khi cô không nói, anh cũng sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước. Không chỉ là động đến nới an nghỉ của người đã khuất, hơn nữa lại còn khiến nhóc con của anh không vui, chuyện như vậy, anh tuyệt không cho phép.
"Anh hai", cô đột nhiên gọi nhỏ, hai mắt cong cong, cười đến sáng lạn.
"Chúng ta ra biển chơi đi" ... .... Ào ào
Biển lớn mênh mông, dưới ánh chiều tà đỏ rực giống như được phủ lên một lớp màu lóng lánh trong suốt. Từng con sóng từ ngoài xa cuồn cuộn mạnh mẽ, sau một khắc lại mau chóng tản đi, chầm chậm tan ra thành những dòng nước nhỏ con bấu víu vào bờ, in thành những dấu ấn nông sâu trên nền cát. Ở nơi đó, cũng có hai bóng dáng đi bên cạnh nhau, hai bàn chân trần mặc cho nước biển làm ướt, thoải mái hưởng thụ cảm giác mát lạnh sảng khoái. Nhìn từ đằng sau, chỉ thấy một bóng lưng con trai cao lớn khỏe mạnh, bên cạnh là người con gái cao gầy thanh mảnh, hai người đứng bên cạnh nhau bên bờ biển, xứng đôi như vậy, giống như khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp cũng chỉ làm nền cho đôi bích nhân.
Hít thật sâu làn gió sảng khoái dễ chịu, phảng phất như còn mang chút hơi mặn của biển, Lâm Vũ thỏa mãn nhắm hai mắt lại hưởng thụ. Lâu rồi không được hít thở không khí trong lành như này, cả người giống như hòa vào trong gió biển, thực sự rất sảng khoái.
"Cũng đã lâu lắm rồi"
"Ừ, cũng đã lâu lắm rồi"
Đã lâu lắm rồi bọn họ không đến đây. Ngày trước, Lâm Vũ chỉ là một con bé sinh sống ở quê, cho đến 13 tuổi còn chưa biết thế nào là biển. Trình Hạo nhìn làn sóng dào dạt trước mắt, dường như thấy bóng dáng một cô bé xinh đẹp trong chiếc váy trắng muốt hiếu kì vừa nghịch nước vừa chạy nhảy xung quanh không biết chán, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hướng anh cười đến sáng lạn.
"Anh hai, mau lại đây. Nước mát lắm, mau lại đây"
Bàn tay nho nhỏ đưa về phía anh, sau lưng lại là chiều tà đỏ rực, lại giống như cả biển lớn ôm lấy thân hình bé bỏng của cô. Bàn tay to không khỏi nắm lấy bàn tay đang để bên cạnh, bao nhiêu năm như vậy, vẫn có thể nắm lấy bàn tay này, âu cũng là một loại hạnh phúc.
Lâm Vũ mặc cho anh nắm lấy bàn tay của mình, hai người sóng bước bên nhau, không nói gì. Mặc dù im lặng, nhưng mà, cảm giác thật sự tốt lắm, giống như tận hưởng không gian chỉ thuộc về riêng hai người, cảm nhận hơi ấm qua lòng bàn tay, cảm nhận sự hiện hữu của người mình yêu thương, tất cả phiến muộn đều may đi mất, có chăng chỉ còn niềm hạnh phúc lấp đầy. Nhìn chăm chú vào bầu trời phía xa, cao vời vợi, nếu như, có thể mãi mãi như vậy, thật tốt biết mấy... .... Chân của Lâm Vũ dưới sự chăm sóc tận tình của ai đó nhanh chóng khỏi hẳn, chỉ là, trong những ngày đó, cả hai đều có những khoảnh khắc hết sức vui vẻ. Trình Hạo sủng cô thì không phải nói, Lâm Vũ đối với anh lại càng thêm ỷ lại, mối quan hệ phát triển hết sức tích cực. Chân đã khỏi, Lâm Vũ cũng bắt đầu đi học lại, đương nhiên là trong hình dáng của Lâm Nhiên. Ngày hôm trước cô vô tình nhận được mail của nhà trường gửi về, nói qua nói lại chính là hi vọng cô có thể quay về trường tiếp tục học tập, thái độ có thể nói hết sức khẩn thiết, làm cho Lâm Vũ cực kì tò mò. Cô không phải là sinh viên giỏi, cũng không tham gia hoạt động đóng góp gì, ngoài lần dính phải vụ vu oan kia chưa từng gặp hiệu trưởng thêm một lần nào, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra đây.
"Nhiên"
Nghe thấy có người gọi mình, Lâm Vũ quay đầu, không dự đoán thấy khuôn mặt vô cùng tuấn tú của ai đó. Khác với Trình Hạo, khuôn mặt tuấn mĩ có vẻ sạch sẽ ôn hòa, khuôn mặt của người trước mặt chỉ có thể miêu tả bằng một chữ" lạnh". Đường nét trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn mĩ, chỉ là khí tức lạnh lẽo nguy hiểm khiến người ta không dám lại gần, trên người lại mang theo khí chất cao quý vương giả khó có thể che giấu.
"Thần"
Lâm Vũ gọi nhỏ, lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó lại mìm cười. Phải rồi, cô quên mất là anh đang làm giảng viên ở đây. Nhìn người trước mặt, lại nghĩ đến bức mail mới nhận được, Lâm Vũ bỗng dưng hiểu ra. Thái độ của nhà trường thay đổi, có khi nào liên quan tới anh hay không?
"Nhiên, có rảnh không" ... Dạ thần lịch sự đẩy cửa, Lâm Vũ nói một tiếng cám ơn rồi bước vào trong. Đây là một quán bar, nói là bar nhưng không hề hỗn loạn như những quán bar khác, bên ngoài trông giống như một quán cafe, không gian bên trong bày trí cũng không tệ. Hai người ngồi vào quầy bar, Dạ Thần gọi ra hai chai bia lạnh, Lâm Vũ nhìn thấy, không khỏi cười cười. Năm đó anh dẫn cô đi cũng chính là cùng nhau uống bia lạnh, uống đến mức cả hai đều ngà ngà say, không ngờ anh vẫn nhớ.
"Em vẫn khỏe chứ"
Mở nắp hai chai bia, đẩy một chai đến trước mặt cô, Dạ Thần chậm rãi hỏi. Lâm Vũ cầm lấy chai bia anh đưa tới, mỉm cười gật đầu
"Ưm, vẫn tốt. Lần trước đã khiến anh lo lắng rồi, em xin lỗi"
Dạ Thần cũng cười, khuôn mặt tuấn tú bình thường lạnh lùng trước mặt cô lại vô cùng dịu dàng : " Không sao. Anh chỉ là tò mò thôi, lần đó có chuyện gì xảy ra sao" Lâm Vũ mím môi, hai mắt thoáng qua tia buồn bã, nụ cười trên môi cũng chợt tắt :"Ngày hôm đó là ngày mẹ em qua đời"
Dạ Thần ngẩn ra, nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, vội vàng nói:" Xin lỗi, anh...."
"Không sao, em biết mà", cô ngắt lời.
"Chắc em buồn lắm"
Anh nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, trong mắt tràn đầy đau lòng. Cô khẽ nhếch miệng không nói gì, quả thực, đúng là rất đau, trong đầu lại nghĩ, cũng may có anh hai ở bên, giúp cô vực dậy, nếu như chỉ có một mình, cô không biết làm sao có thể vượt qua được đây.
"Sao anh lại về trường làm giảng viên", trong đầu vẫn quanh quẩn chuyện này, cô không nhịn được liền hỏi.
Anh cười, đáp, giọng điệu đùa giỡn:" Anh chính là thất nghiệp a, không ngờ phỏng vấn liền được chọn"
Cô bĩu đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ chính là không thèm tin. Có quỷ mới tin anh ấy. Mặc dù trên người anh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng nhìn đường may sợi chỉ vô cùng khéo léo, tuyệt đối là hàng thiết kế riêng, giá trị không nhỏ, đó là chưa kể đến khí chất vương giả trên người anh, có muốn giấu cũng không được.
Anh nhướng mày:" Em không tin"
Cô cũng nhướng mày:" Nghĩ sao em tin"
Anh giơ giơ hai tay ra trước, tỏ ý đầu hàng. Khuôn mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng vào mắt của cô, thái độ đột nhiên thay đổi khiến Lâm Vũ không phản ứng kịp
"Nhiên, lần này anh trở về, một phần để mở rộng thị trường kinh doanh sang Trung Quốc, một phần khác, là vì em"
Anh gằn từng chữ một, Lâm Vũ không khỏi sững sờ, đầu đang hơi cúi xuống mạnh mẽ ngẩng lên. Vì cô, anh rốt cuộc là đang nói gì vậy.
|