Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa
|
|
Chương 25: Ranh giới sống chết (Trung) Kim Vạn thấy Viêm Dạ Tước thì cả khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt, mu bàn tay trúng một viên đạn, vẫn còn chảy máu, đã không cách nào cầm súng, biện pháp duy nhất chính là chạy trốn, tuy nhiên cùng lúc đó, Đan Hùng mang người tới bắt được, đồng thời kẻ địch bên trong bị giết chết toàn bộ, động tác nhanh như tia chớp.
Giờ phút này, hai người bốn mắt nhìn nhau, cặp con ngươi đen như mực vẫn lạnh lùng vô tình như cũ, ngũ quan khắc sâu, anh tuấn, nổi bật bất phàm, hơn nữa, trên người anh phát ra uy nghiêm, có khí thế "quần lâm thiên hạ", trong nháy mắt này Trình Du Nhiên chưa từng rung động qua!
Lúc này, từ trong cửa nơi khúc quanh lóe ra ba bóng dáng, pằng pằng pằng ——
Anh nắm lấy eo Trình Du Nhiên, nhanh nhẹn lật người tránh né, tròng mắt đen đảo qua, trong nháy mắt, cánh tay dài duỗi ra, cặp mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra hung ác nồng đậm.
Pằng pằng, hai phát chạm vào là nổ ngay, động tác nhanh đến mức khiến người nhìn không rõ ràng lắm, ba người cũng đã có hai người ngã xuống đất, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.
Trình Du Nhiên bị kỹ thuật bắn vừa nhanh vừa chuẩn của anh làm cho ngơ ngẩn, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, Viêm Dạ Tước lại xuất hiện tại nơi này, "Anh ——"
"Đi!" Viêm Dạ Tước nói một chữ cắt đứt lời của cô..., lôi kéo cô băng qua hành lang, phát hiện cửa sổ cũng đã bị phong kín, căn bản không có biện pháp đi ra ngoài.
"Từ bên này đi." Trình Du Nhiên hô một tiếng, lúc cô tiến vào, đã ngắm nhìn tình huống chạy trốn, cho nên, nhớ rất rõ ràng đường đi, cô nhanh chóng chạy ở trước mặt, mang theo bọn họ tiến vào đại sảnh, đưa tay đẩy cửa nội đạo.
Chợt, chung quanh vang lên mấy giây còi báo động, ngay sau đó, âm thanh tích tích tích vang lên.
Âm thanh này vang lên ở chính chỗ cánh cửa, rất rõ ràng, lúc Trình Du Nhiên đẩy cửa, chạm vào cơ quan.
"Lão đại, bên trong khóa cửa cần dùng bom cảm ứng." Đan Hùng liếc mắt nhìn, nói.
Trình Du Nhiên dĩ nhiên biết bom cảm ứng là đồ chơi gì, giương con mắt nhìn về phía Viêm Dạ Tước, mồ hôi trên trán chảy xuống, không ngờ lão hồ ly gian trá khóa cửa xong cư nhiên cài đặt bom cảm ứng.
"Đừng động!" Viêm Dạ Tước nhíu chặt lông mày, sắc mặt trầm xuống, Trình Du Nhiên chợt tiếp một câu: "Biết."
Lăn lộn ở chợ đen nhiều năm, trong lòng cô rất rõ ràng, chỉ cần cô vừa động, trong vòng ba giây bom sẽ nổ tung, hơn nữa, lão hồ ly kia tuyệt đối sẽ không đặt một quả bom, bom bên trong biệt thự đều liên tiếp, chỉ cần một quả phát nổ, sẽ tăng nhanh những quả bom hẹn giờ kia.
Như vậy, cả tòa nhà này sẽ bị hủy diệt, chớ nói chi là bên trong nhiều người như vậy, Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước cùng Đan Hùng một chút, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra anh ta sẽ tự mình đến cứu mình.
Trầm mặc một giây, Trình Du Nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Chỉ cần đi thẳng theo nội đạo sẽ ra cảng, các người mau rời khỏi nơi này đi!"
Người xung quanh nghe xong lời này thì ngẩn ra, sắc mặt của Viêm Dạ Tước càng thêm âm trầm hơn vừa rồi.
Đan Hùng nhìn Trình Du Nhiên, không ngờ cô sẽ nói như vậy, "Lão đại, thời gian không nhiều lắm, đi nhanh đi."
Nghe vậy, vẻ mặt Viêm Dạ Tước trở nên lạnh lẽo âm u, trong mắt lóe ra ánh lạnh, "Đan Hùng, lập tức mang theo mọi người rời khỏi nơi này!"
Lão đại nói lời này là ý bảo anh muốn lưu lại?
Vẻ mặt Đan Hùng trở nên khẩn trương, anh ta không thể để cho lão đại có chuyện, dù nhân vật quan trọng ở lại cũng nên là anh ta ở lại.
"Lão đại, anh rời đi trước, nơi này giao cho em là được."
Trình Du Nhiên cũng ngớ ngẩn trong lòng, lo lắng nói: "Lão đại Viêm, hiện tại cũng không phải là ——"
"Câm miệng!" Viêm Dạ Tước gầm lên giận dữ, bỗng nhiên xoay người nhìn Đan Hùng: "Lập tức đi!"
Đây là mệnh lệnh, giữa lông mày mang theo phách khí vương giả!
Vẻ kinh ngạc trong nháy mắt thoáng qua trên mặt Đan Hùng, rất nhanh, khôi phục tỉnh táo trước đây, nắm chặt quả đấm, hướng thuộc hạ khoát tay áo: "Đi!"
Ngay sau đó, vội vã mang theo Kim Vạn rời đi theo hướng nội đạo.
"Mọi người, mau lên, nhanh lên một chút!"
Mấy giây ngắn ngủn, chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, yên tĩnh khiến Trình Du Nhiên chỉ có thể nghe thấy âm thanh tim mình khẩn trương nhảy cùng tiếng hít thở, nhưng cô cố gắng bảo mình duy trì tỉnh táo, coi như mồ hôi trên trán nhỏ xuống, tay cũng bắt đầu run rẩy, cô hít sâu, nhìn Viêm Dạ Tước ở lại, thản nhiên nói: "Sao anh không đi?"
Giọng nói hết sức nhỏ, sợ động tác mình mỉm cười sẽ xúc động máy tăng nhanh.
"Đừng tưởng rằng anh ở lại thì tôi sẽ cảm ơn anh, tôi chỉ cảm thấy. . . . . ."
"Đừng nói nhiều!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói.
"Anh. . . . . ." Giọng điệu của anh rõ ràng rất bá đạo, lại làm cho Du Nhiên có loại cảm giác không giống, nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì.
Cặp con ngươi màu đen lóe ra kiên cường không người nào có thể địch, cong người xuống, cánh tay bền chắc vòng qua eo Trình Du Nhiên, trầm giọng nói: "Muốn chết, cũng không phải tự em tính toán!"
"Anh muốn làm cái gì! ?" Trình Du Nhiên nhíu chặt mi tâm.
"Đừng động!" Viêm Dạ Tước chợt truyền đến một tiếng quát lạnh, sắc mặt biến thành nghiêm túc, "Nghe kỹ! Tôi đếm tới ba liền lập tức buông tay!"
"Cái gì?" Trình Du Nhiên mở to cặp mắt, chẳng lẽ anh ta không biết buông ra, bọn họ đều sẽ bị nổ thành vụn phấn à?
Buông tay, cái này bày tỏ bọn họ đều muốn xong đời ở chỗ này?
"Anh chính là ——"
"Không nên nói nhảm, một!"
Viêm Dạ Tước nói đếm tới ba cô liền thả tay? Có thể không? Nhìn vẻ mặt trấn định của anh, cô nên tin tưởng anh ư?
Trừ cái này cũng chưa có biện pháp khác, thôi! Bất cứ giá nào! Dù sao cuộc đời cũng giống như một ván bạc, không thua chính là thắng!
"Ba!" Âm thanh lạnh lẽo vang lên ——
Mặc kệ Trình Du Nhiên có phản ứng kịp không, một tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực, màu đen nhất thời nhô lên, nhanh chóng chạy hướng cây cột phía trước ——
Trong lúc mới vừa chạy ra hai bước, âm tiếng phá hủy uy lực kinh người đột nhiên vang lên!
Chỉ thấy cánh cửa vừa dầy vừa nặng đã bị nổ bay, tất cả chung quanh trong nháy mắt bị nổ thành vụn phấn, mảnh vụn bắn ra bốn phía, hỗn hợp nở rộ cùng ngọn lửa, đánh thẳng vào bốn phía ——
Viêm Dạ Tước ôm chặt Trình Du Nhiên xông ra phía trước, mặt Trình Du Nhiên chôn ở bờ vai anh, mắt thấy ngọn lửa sẽ bốc thẳng phía bọn họ, khoảnh khắc muốn cháy đến lưng Viêm Dạ Tước thì anh nhảy mạnh một cái, tốc độ tựa như tia chóp trong nháy mắt khéo léo lật người, ôm chặt Trình Du Nhiên nhanh chóng nhào tới hướng mặt đất sau cây cột trước mặt, thân hình cao lớn bao bọc cô.
Cả đại sảnh trở thành một biển lửa, mảnh vụn mang theo ngọn lửa tung tóe bay đầy trời, như sao băng rơi xuống, mấy mảnh vụn rải rác đánh vào trên người Viêm Dạ Tước, anh thế nhưng lại giống như không có việc gì, bảo vệ Trình Du Nhiên dưới khuỷu tay mình.
Tia lửa đang thiêu đốt đầy trời, Trình Du Nhiên áp vào lồng ngực anh, không biết vì sao, cô không nghe được nhịp tim của đối phương, hình như chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, mơ hồ cảm thấy tiếng hít thở phái nam trên đầu mình nặng nề. . . . . .
Trong phòng không chỉ có một quả bom, lúc này, tất cả bom hẹn giờ bởi vì vừa chợt nổ mà máy tăng tốc!
|
Chương 26: Ranh giới sống chết (Hạ) Đợt nổ tung vừa rồi đã chặn lại lối đi thông ra cửa, bọn họ căn bản không có biện pháp đi thông ra ngoài tòa nhà, đường ra duy nhất chính là. . . . . .
"Đi! Đến lầu chót!" Hai người nhìn chung quanh một chút, ăn ý trăm miệng một lời nói.
Giờ phút này, cả tầng hai cùng đại sảnh đều cháy sạch hoàn toàn, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt lên cao, trong biển lửa, Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước lôi kéo, né tránh mảnh vụn bay xuống, đi thông lên trên lầu.
Đang muốn chạy ra khỏi biển lửa, trên trần nhà, một khối gỗ bốc cháy rơi xuống hướng Trình Du Nhiên, tay Viêm Dạ Tước vươn ra rồi thu lại, lôi cô ra sau lưng mình.
Song thời điểm tránh thoát mảnh vụn, ánh mắt Trình Du Nhiên đảo qua bên trái, nhanh nhẹn xoay người, nhảy ra một bước đứng ở bên trái Viêm Dạ Tước, hai thân hình giao thoa ở giữa, Trình Du Nhiên chợt đẩy Viêm Dạ Tước chạy đi ——
Bùm! Một tiếng vang thật lớn, cây cột bị phá hủy, chấn động cực lớn làm Trình Du Nhiên bắn về phía trước, Viêm Dạ Tước vừa quay đầu, ánh mắt trầm xuống, cây cột nổ tung lần nữa, anh duỗi cánh tay lôi kéo, kéo Trình Du Nhiên vào trước lồng ngực của mình, linh hoạt xoay người tránh né tập kích, di chuyển đến sau cột trụ.
"Huề nhau." Trình Du Nhiên nhẹ nâng khóe miệng lên, trước anh cứu cô, hiện tại vừa lúc huề nhau, Trình Du Nhiên cô chưa bao giờ cố ý giúp người để được mang ơn, cũng không thích thiếu người nhân tình.
Giờ phút này, sắc mặt cô tái nhợt, đau đớn tập kích thần kinh của cô, một khối gỗ vụn đang bay tung tóe, cắt qua bắp đùi cô, máu tươi thấm vào quần, cô trấn định cởi quần áo ra, nhanh chóng buộc chặt bắp đùi, lúc này không còn kịp khâu lại nữa, cũng chỉ có thể làm tạm vậy.
Sau đó, giương mắt nhìn Viêm Dạ Tước, cố nén đau đớn truyền tới từ bắp đùi, nói: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều lắm."
Nhìn cô hình như không có việc gì, rõ ràng đã đau đến mức thay đổi sắc mặt.
Viêm Dạ Tước nhăn mày lại, động tác lôi kéo mạnh, chặn ngang ôm cô lên, bước nhanh ra khỏi biển lửa, tiến vào hành lang an toàn, nhanh chóng chạy hướng trên lầu.
Lúc sắp đến gần lầu chót, ba bóng dáng thoáng qua.
Ngay sau đó, pằng pằng pằng ——
Ba viên đạn xẹt qua trong nháy mắt, Viêm Dạ Tước ôm cô xoay người, nhanh nhẹn xoay người tránh né.
Tròng mắt đen đảo qua, chỉ thấy mấy bóng đen thu vào trong mắt, từ động tác nhanh nhẹn lưu loát của bọn họ là có thể nhìn ra đó là sát thủ trải qua huấn luyện hiệu suất cao.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lúc này, còn có người tới nơi này chặn lại, xem ra Lục Tường thật đúng là muốn đưa Viêm Dạ Tước vào chỗ chết, cái lão hồ ly này!
Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh trong lòng, nhưng mà trên mặt lại không xuất hiện một tia sợ hãi, tình huống như thế đối với anh mà nói sớm đã là chuyện thường như cơm bữa, có thể ngồi lên vị trí hôm nay, vô luận là bạch đạo hay hắc đạo, người muốn diệt trừ anh nhiều đến đếm không hết.
Muốn giết anh? Được, anh thật muốn xem những người Lục Tường huấn luyện ra có bản lĩnh này hay không!
Nhưng hiện tại anh ôm Trình Du Nhiên, trong nháy mắt, nhanh chóng lui về phía sau, ôm Trình Du Nhiên tránh né nhanh như tia chớp, sau dùng cánh cửa ngăn cản mấy phát đạn.
"Ở lại chỗ này!" Viêm Dạ Tước ấn hai vai Trình Du Nhiên, đặt cô ở phía sau cửa, ngay sau đó, ngước mắt, tròng mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra nồng đậm hung ác.
Một giây kế tiếp, anh giống như báo đen đột nhiên nhô lên, một tay bắt được nòng súng chỉ tới hướng anh, làm cho người ta còn chưa kịp phản ứng, đã bắt ngược lại một gã đàn ông áo đen, một tay giữ chặt chốt an toàn, một tay khác dùng sức vặn cổ gã đàn ông đó.
Giờ phút này, súng đã ở trong tay anh, một tay giữ chặt gã đàn ông đã bị mất mạng, máu lạnh làm thành lá chắn che mình, đồng thời một tay lưu loát đem súng lục lên cò.
"Pằng pằng ——"
Hai phát bắn ra, một gã đàn ông khác còn chưa kịp phản ứng, cũng đã ngã xuống đất, thân thể run rẩy khổ sở, từng viên đạn đều đúng chỗ hiểm của hắn, cuối cùng bắn ra, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.
Người đàn ông cầm súng đạn trong tay bắn càn quét thành tổ ong, tay không không quyền, Trình Du Nhiên nhìn một màn kia, ngẩn ra trong lòng.
Ba gã khác là nhân vật lợi hại nhất, động tác nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện tựa như ma quỷ, có thể ngồi lên vị trí lão đại Viêm bang, bản lĩnh của Viêm Dạ Tước tuyệt đối không thấp kém, trải qua một trận đọ sức, cũng không để bọn họ thương tổn được chút nào.
Nhưng thời gian đã không còn nhiều, anh phải giải quyết bọn họ trong vòng mười giây!
Lúc này, trong lúc lơ đãng một bóng đen di chuyển, trong tay nắm súng lục trên đất lên đang muốn tập kích anh từ phía sau.
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, sắc mặt Trình Du Nhiên núp ở phía sau cửa bỗng kinh ngạc, nắm vũ khí bên cạnh lên, chịu đựng đau đớn ở bắp đùi, lặng yên không một tiếng động lao nhanh đến, dẵm thảm tập kích người kia, hướng phía sau, hung hăng dùng vũ khí đâm một cái.
Thân là bác sỹ, cho tới bây giờ cô cũng chỉ cứu người, không ngờ cũng có lúc tự tay giết người.
Khóe miệng Trình Du Nhiên kéo ra một nụ cười cứng ngắc, ngay sau đó khom người nắm súng vừa rồi, lấy một đường cong hoàn mỹ, đem súng ném vào trên tay Viêm Dạ Tước.
Hiện tại, bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh!
Viêm Dạ Tước vừa lui về phía sau, tay bắt được đồ Trình Du Nhiên ném, đồng thời, bóp cò súng, nổ súng toi mạng.
Hai cánh tay duỗi một cái, chặn ngang ôm lấy Trình Du Nhiên lần nữa, thời gian đã không đủ chỉ còn lại mười lăm giây, thông hướng lầu cuối, cửa bị phong tỏa, chỉ còn khẩn cấp chạy trốn hướng cửa sổ trên mái nhà.
Vừa lúc đó, một bóng người chợt thoáng qua trên chỗ cửa sổ——
"Lão đại! Là tôi! Đi lên nhanh một chút!" Là giọng Phi Ưng, anh ta đứng ở cửa sổ trên mái nhà nhìn xuống, vội vã nói.
"Đỡ lấy cô ấy." Nhìn thấy thuộc hạ Phi Ưng, Viêm Dạ Tước đem Trình Du Nhiên nâng lên hướng cửa sổ trên mái nhà, Phi Ưng đứng ở cửa thuận thế nhận lấy Trình Du Nhiên, nhanh chóng ôm lấy cô ra phía ngoài cửa sổ, sau đó, lập tức vươn tay hướng cửa sổ trên mái nhà, tiếp ứng lão đại.
Viêm Dạ Tước cầm tay, một tay vịn dọc theo cửa sổ trên mái nhà, một tay linh hoạt lật chồm, đột nhiên nhảy ra cửa sổ trên mái nhà, chân vừa rơi xuống đất, còn chưa dừng lại một giây, đã thuận thế ôm lấy Trình Du Nhiên, bước nhanh chạy hướng máy bay trực thăng——
Bùm ——
Tiếng nổ mạnh long trời lở đất, sấm vang chớp giật vang lên, khói lửa chói mắt đột ngột hiện ra giống như là xông thẳng vào bầu trời, sau đó hóa thành một quả cầu lửa, cả tòa biệt thự sang trọng nhất thời thành một mảnh khói lửa, chật vật không chịu nổi.
Máy bay trực thăng cách đó không xa đang đến gần, nghe được tin nhắn A Tạp gửi đến thì Tần Tử Duệ đang ngồi ở bên trong khoang máy, cầm ống nhòm nhìn tình huống trên đảo, sắc mặt trầm xuống.
"Anh hai, nhìn tình hình chúng ta không có cách nào nhích tới gần được." Thuộc hạ mở miệng nói, Tần Tử Duệ giống như là không nghe được, anh biết, cô vẫn còn ở trên đảo.
Lúc này, bên kia ống nói điện thoại truyền đến âm thanh dồn dập của Tần Vi, "Anh hai, thuyền chuyên chở hàng bị cướp rồi!"
"Lập tức quay trở lại!" Dưới mệnh lệnh của anh hai, máy bay trực thăng nhanh chóng xoay vòng trở lại, rất nhanh, biến mất ở không trung.
Giờ phút này, quả cầu lửa càng đốt càng rực, ánh lửa kinh sợ chiếu sáng bầu trời.
Giữa lửa khói đầy trời, chợt hiện ra một chiếc máy bay trực thăng, phá vỡ ngọn lửa hỗn tạp khói dầy đặc mà xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, vệ tinh intercom truyền đến một âm thanh hả hê.
"An Nhẫn, lão đại bình yên vô sự, chúng tôi cần nơi hạ xuống!"
Ngồi ở kế bên vị trí tài xế, Bôn Lang hướng về phía intercom truyền tới tin tức cho bên An Nhẫn, ngay sau đó lộ ra vẻ tươi cười hả hê.
"Phía trước góc 90 độ." Âm thanh An Nhẫn truyền đến, ngay sau đó, bản đồ tiếp đất được gửi tới.
Viêm Dạ Tước cầm bộ đàm lên, lạnh giọng ra lệnh, "Lập tức sắp xếp chữa bệnh và chăm sóc."
Trình Du Nhiên dựa vào thành ghế, máu trên bắp đùi đã ướt đẫm y phục buộc chặt, bắt đầu xuất hiện trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.
Cô biết, bởi vì chảy máu quá nhiều, hơn nữa, bản thân cô đã không còn sức khâu lại rồi.
Viêm Dạ Tước ôm chặt cô, trầm giọng nói: "Sẽ không có chuyện."
"Ừ, tôi biết rõ." Trình Du Nhiên cố gắng gật đầu, dừng lại một chút, "Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc thật tốt, bởi vì. . . . . ."
|
Chương 27: Ngày nghỉ "Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc thật tốt, bởi vì thằng bé. . . . . ."
Trình Du Nhiên vốn nghĩ thầm nếu như cô có bất trắc gì thì chỉ còn mình Tiểu Nặc, chi bằng đi theo Viêm Dạ Tước, nhưng vẫn chưa nói hết, cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, ôm Trình Du Nhiên đi lên máy bay trực thăng, đội ngũ y sỹ đã sớm chờ sẵn, Viêm Dạ Tước đặt cô vào trong, trầm giọng nói với người ở bên trong: "Nếu cô ấy có chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ sống."
Mấy nhân viên cứu hộ hốt hoảng gật đầu, nhìn bóng lưng lão đại Viêm rời đi, lập tức đẩy xe cứu thương.
Viêm Dạ Tước không bận tâm trên người mình cũng bị thương, nhìn lướt qua Bôn Lang cùng Đan Hùng, hỏi: "Tình huống bên Văn Long thế nào?"
"Đã lấy lại hàng, có điều không thấy bóng dáng Tần Tử Duệ cùng Tần Viễn, Lục Tường cũng rời đi, con lão ta bị chúng ta bắt được."
Viêm Dạ Tước nghe Đan Hùng nói, mày cau lại, lạnh lùng nói: "Làm cho đảo Tường Long biến mất hoàn toàn! Tiêu diệt sản nghiệp hiện có của Lục Tường, thông báo với mấy chú, tôi muốn mở hội nghị gia tộc!"
Một câu nói của anh, điều khiển phần lớn binh mã Viêm bang từ bốn phương tám hướng, đối với khu vực Tam Giác Vàng bao gồm cả Somalia, tất cả địa bàn thuộc về Lục Tường đều bị tiến hành càn quét tru diệt bốn phía, hai ngày hai đêm, không ngủ không nghỉ, mặc dù chạy trốn, nhưng thời kì làm thủ lĩnh hải tặc của ông ta cũng kết thúc ngay một khắc này.
Bệnh viện, Hongkong.
Ánh sáng dìu dịu chiếu rọi vào trong phòng bệnh, Trình Du Nhiên nằm rất an tĩnh ở trên giường, ngủ suốt hai ngày, giống như là rất lâu không có ngủ một giấc thật tốt, ngủ thế nào đều không đủ, còn muốn tiếp tục.
Chợt, đồng hồ điện tử phát ra âm thanh “tích tích”, hơn nữa chấn động ở trên cổ tay cô, khiến cho cô nhíu nhíu mày, lúc này mới mở mắt thật, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ anh tuấn chuyên chú nhìn cô, cô biết, mình còn sống trở về rồi, hơn nữa con trai ở bên cạnh, lần này lập tức khôi phục vẻ lười biếng.
Tiểu Nặc chớp chớp mắt tròn trịa, âm thanh non nớt vui vẻ nói: "Mẹ, rốt cuộc mẹ đã tỉnh."
"Con chơi đồ chơi này, có thể không đánh thức mẹ ư?" Cô đánh một cái ngáp, còn muốn lôi kéo chăn, vẫn muốn ngủ tiếp, cô trải qua mấy ngày, sợ rằng ngủ nửa năm cũng không đủ.
Nhưng một đôi tay nhỏ bé nắm lấy chăn của cô, một bộ dáng vẻ đại nhân nhỏ, nói: "Mẹ đã ngủ hai ngày hai đêm rồi, không thể ngủ nữa."
"Chẳng lẽ con không biết, bây giờ mẹ là bệnh nhân?" Trình Du Nhiên chỉ chân trái mình đang treo giữa không trung, nhíu mày hướng con trai nói.
Tiểu Nặc tặng cô một cái xem thường, buông tay ra, nói: "Vậy cũng tốt, mẹ cứ ngủ tiếp đi, thím Vân đưa đồ tới con ăn hết là được rồi."
Nói xong, cu cậu xoay người, đi tới bên bàn nhỏ, mở hộp giữ nhiệt ra, chuẩn bị ăn, cu cậu không tin mẹ không động lòng.
Trình Du Nhiên thật là ngủ hai ngày hai đêm rồi, nhưng cô cũng hai ngày hai đêm không có ăn cái gì!
Mấy ngày nay, cô có thể tưởng tượng được thức ăn thím Vân làm, đây quả thực là hấp dẫn, hấp dẫn cực lớn. . . . . .
Trình Du Nhiên ngồi dậy, đưa tay tháo băng ra, đang muốn xuống giường, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, người đi tới chính là Tiếu Chấn Vũ, thấy cô tự động xuống giường muốn di chuyển, vội vàng mở miệng nói: "Bác sĩ Trình, chẳng lẽ cô không biết bây giờ mình là bệnh nhân ư? Động như vậy, sẽ đụng phải vết thương."
Đây không phải là câu cô mới vừa nói với con trai ư, cô quay mặt sang, cười cười, "Tôi cũng là bác sỹ, biết chừng mực."
Trình Du Nhiên cũng không có nghe theo Tiếu Chấn Vũ mà không động, một chân nhảy tới ghế sa lon, thận trọng ngồi xuống, đoạt lấy đôi đũa trong tay con trai, ăn, thật không hổ là thức ăn thím Vân làm, chính là làm cho không người nào có thể kháng cự.
Tiếu Chấn Vũ cũng biết cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là như vậy cũng tốt, đây cũng chứng minh cô không có gì đáng ngại, cuối cùng có thể báo cáo với Viêm Dạ Tước, nhìn dáng vẻ cô ăn như hổ đói ăn đồ, cười cười, xoay người, nói: "Lần này lão đại cậu hỏi, cậu có thể trả lời rồi."
Bôn Lang cùng An Nhẫn đi vào sau Tiếu Chấn Vũ, nhìn tướng ăn của cô gái này xong thật đúng là có chút đần độn, Tiểu Nặc nhún vai bất đắc dĩ, tựa hồ đang nói cho cái chú đi tới, chú nhìn thấy đúng là sự thật, Bôn Lang nhìn bé trai ngồi ở trên ghế sa lon một chút, thời điểm ban đầu bắt cậu bé đi thật vẫn không có chú ý, vào lúc này, ngược lại nhìn kỹ rõ ràng xong, chợt toát ra một câu nói: "An Nhẫn, cậu nói xem, thằng nhóc này thoạt nhìn có chút hơi giống lão đại. . . . . ."
An Nhẫn đẩy mắt kính một cái, nói: "Thời điểm không nói lời nào, hình như có một điểm nhỏ. . . . . ."
"Các chú nói lão đại Viêm lớn lên giống cháu sao?" Người này lớn lên giống với ai, chỉ cần Tiểu Nặc vừa nghe, tinh thần sẽ cao gấp trăm lần, lập tức mở miệng, sờ sờ cằm mình, thật ra thì dáng dấp lão đại Viêm cũng thật đẹp trai, vậy thì nói cậu về sau cũng sẽ thật đẹp trai rồi. . . . . .
"Con đang nghĩ gì thế!" Trình Du Nhiên vỗ vỗ đầu con trai có ý nghĩ kỳ quái, ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Bôn Lang, nói: "Bát Lang, đồ có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được."
Kinh nghiệm lần ở Tam Giác Vàng cùng chuyện ở Somalia, cô cũng không muốn con trai có quan hệ gì với Viêm Dạ Tước, làm mẹ của cu cậu, chỉ muốn con trai có thể bình an, lớn lên khỏe mạnh, hơn nữa, Viêm Dạ Tước cũng căn bản không nhớ cô, vậy thì tại sao cô phải dùng mặt nóng dán lạnh mông người ta, nói cho anh biết, cô sinh một đứa bé cho anh?
Cô mới không cần, hơn nữa, sinh Tiểu Nặc hoàn toàn là quyết định của cô, Tiểu Nặc là đứa con của cô.
"Chẳng lẽ các người không nhìn ra, Tiểu Nặc lớn lên giống tôi sao?" Cô đưa tay sờ sờ đầu con trai, thân thể dựa vào thành ghế, nói: "Các người vẫn còn ở nơi này làm gì? Cũng nên trở về chỗ các người tới, thuận tiện nói cho lão đại các người câu, tôi muốn xin nghỉ!"
"Xin nghỉ?" Bôn Lang có chút kinh ngạc.
Đôi tay Trình Du Nhiên vây quanh trước ngực, "Dù làm người hầu cũng có kỳ hạn, chẳng lẽ hắc đạo thì không thể cho binh sĩ bị thương như tôi nghỉ ngơi ư? Dù sao gần đây tôi không đi đâu, tôi muốn dưỡng thương thật tốt."
Trong lòng cô nghĩ là bọn họ tốt nhất cũng đừng xuất hiện, vậy cô có thể cùng con trai trở về cuộc sống yên tĩnh, tốt nhất là sống đơn thuần không có việc gì, vậy không ung dung tự tại ư? Nhất định muốn đi vào trong chiến tranh tìm chết?
"Được rồi, tôi sẽ nói với lão đại." Bôn Lang thở dài một hơi trong lòng, lão đại bảo anh ta ở lại xem thử, thật là khó khăn hơn so với nổ súng giết người, tính mạng của anh ta làm sao lại khổ như thế này.
Ở bệnh viện nghỉ ngơi một tuần, Trình Du Nhiên liền quyết định ra viện, dù Tiếu Chấn Vũ nói quan sát nữa, cô vẫn kiên trì phải về nhà, ở nơi này, quả thật giống như là trại tạm giam, ngày ngày bị người nhìn, về nhà cô thấy tự do, vì vậy, xách tốt đồ, ném cái chìa khóa xe cho Bôn Lang chở về nhà.
Về đến nhà, hôm nay Tiểu Nặc đi vườn trẻ, Trình Du Nhiên chân sau nhảy ngồi ở trên ghế sa lon, hướng Bôn Lang nói: "Trong tủ lạnh có nước ngọt, tự lấy."
Nói xong, cô cầm điện thoại lên nhìn một chút, là Lâm gọi điện rất nhiều, đè xuống tin nhắn thoại.
"Cathy, tôi trở lại Newyork rồi."
"Cathy, cám ơn cậu, hiện tại bé con rất khỏe mạnh."
"Cathy, sao cậu không nhận điện thoại, tôi không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không, ba cậu hình như sắp không được. . . . . ."
|
Chương 28: Có căn nhà ở Newyork "Cathy, sao cậu không nhận điện thoại, tôi không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không, ba cậu giống như sắp không được, sau khi tôi trở lại bệnh viện từng gặp bác ấy, sợ rằng không đến bao lâu nữa, cậu nên trở lại xem. . . . . ."
Lâm còn nhắn lại tin gì nữa, Trình Du Nhiên đã không thể tiếp tục nghe, nhanh chóng cúp điện thoại di động, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, loại an tĩnh này, hình như có điểm không đúng.
Bôn Lang uống cola đi ra, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, giống như là ở nhà mình, mở ti vi, đổi kênh, phát hiện không có tiết mục gì đẹp mắt, mới thả hộp điều khiển ti vi xuống, quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên, uống một hớp cola, hỏi: "Cô làm sao vậy? Nhận cú điện thoại xong, sắc mặt liền thay đổi."
Trình Du Nhiên không nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng rất khó coi, đứng lên, khập khễnh đi vào gian phòng, Bôn Lang thở dài một cái, không khỏi cảm khái trên thế giới này con gái thật khó dỗ, thật là vô cùng may mắn, anh ta không phải dỗ dành con gái, hai chân tiếp tục bắt chéo nguẩy ở trên ghế salon xem ti vi uống cola.
Vào lúc này ngược lại cảm thấy nhiệm vụ lão đại đưa cho anh ta cũng không tệ lắm, rất lâu không có nhàn nhã thế này.
Trình Du Nhiên trở lại gian phòng, ngồi ở bên giường, đưa tay mở ngăn kéo ra, lấy ra một tấm hình, đây là tấm cô mười lăm tuổi cùng mẹ đi Nhật Bản xem hoa anh đào, đảo mắt đã mười một năm rồi, mặc dù bây giờ cô đã rời khỏi căn nhà kia, nhưng chuyện này, còn ở trong đầu cô, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tình cảnh mẹ tự sát, cũng sẽ không quên mình ghét hận đối với cái nhà kia và đối với bọn họ.
Cô từng cho là ba và mẹ yêu cô, năm ấy từ Nhật Bản về đến nhà, ba lại dẫn theo một người phụ nữ khác cùng một đứa bé vừa sinh ra trở lại, nói cho cô biết đây là em trai cô, cũng xin mẹ cô lưu mẹ con bọn họ lại, mẹ cô đồng ý, chỉ vì sau khi sinh cô liền không cách nào mang thai nữa, bọn họ là gia đình y học nổi tiếng, cần phải có một người đàn ông thừa kế gia nghiệp, mà Trình Du Nhiên chỉ là con gái.
Từ đó về sau, Vạn Tuyết Cầm mang theo đứa bé đến ở, cái nhà ấm áp đó liền thay đổi hẳn, mẹ cô đón nhận thực tế, lại trở nên buồn bực không vui, không còn nụ cười, không hề mang cô đi du lịch nữa, cả ngày nhốt mình ở trong phòng.
Toàn bộ căn nhà bắt đầu do Vạn Tuyết Cầm trông coi, bà ta dần dần thành nữ chủ nhân của cái nhà này, mà mẹ cô xem ra lại càng giống như là vợ nhỏ, nhưng mẹ cô luôn muốn mình không cần quan tâm những thứ này, đến cuối cùng không thể tiếp tục chịu đựng loại khổ sở này nữa, thành bệnh tâm thần.
Vào năm Trình Du Nhiên mười chín tuổi, mẹ mình nhảy xuống từ trên lầu, cô vĩnh vi nhớ, gió điên cuồng gào thét, mẹ đứng ở sân thượng, bà thay chiếc váy bà thích nhất, làn váy hoa nhỏ yên ả tung bay theo gió.
Trình Du Nhiên lại bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vã chạy tới, "Mẹ, đừng, mẹ mau xuống đây, xuống có được không."
Nghe được giọng của con gái, bà quay đầu lại, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ vẻ gì, giống như là thờ ơ với tất cả mọi chuyện, vậy mà, vẻ mặt này càng khiến Trình Du Nhiên khẩn trương thêm, ánh mắt của mẹ chưa bao giờ trống rỗng như vậy.
Vậy mà, lúc Trình Du Nhiên muốn tiến gần kéo mẹ lại, bà lại không nói gì, cả người nghiêng đổ, "Đừng!"
Tiếng kêu phá vỡ bầu trời đêm, gió lạnh xuyên thấu xương, Trình Du Nhiên tận mắt thấy mẹ nhảy xuống, hung hăng quăng xuống đất, bỏ lại cô rời đi.
Mùa đông năm ấy, ấy sao lạnh lẽo, lo xong xuôi lễ tang của mẹ, từ đó, nhà họ Mộ cũng chỉ có một Mộ phu nhân, cô cũng không nói gì, đêm đó rời khỏi nhà họ Mộ, không lấy thứ gì, chỉ cầm một tấm ảnh cuối cùng chụp mẹ cùng cô ở Nhật Bản, tấm hình mang theo nụ cười xinh đẹp.
"Mẹ, mẹ nhớ bà ngoại à?" Không biết Tiểu Nặc đi vào từ lúc nào, thân thể nhỏ bé bò lên giường, ôm cánh tay mẹ hỏi.
Trình Du Nhiên thu hồi suy tư, ôm con trai vào trong ngực, nói: "Suy nghĩ chút chuyện, ngày mai con được nghỉ hè, chúng ta đi Newyork thăm bà ngoại có được không?"
"Chúng ta sẽ đi Newyork sao?" Tiểu Nặc nâng đầu nhỏ lên, vô cùng hưng phấn nói, mẹ cũng đã sớm nói muốn dẫn cu cậu đi du lịch, cu cậu vẫn muốn đi Newyork, nhưng mẹ không đồng ý, bây giờ có thể đi, thật sự là quá tốt.
"Xem con vui mừng kìa." Trình Du Nhiên ngắt ngắt lỗ mũi Tiểu Nặc.
Tiểu Nặc cúi đầu nhìn qua hình trong tay mẹ, mở miệng nói: "Dung mạo của mẹ và bà ngoại thật là giống nhau."
"Đó là đương nhiên, dù gì năm đó bà ngoại con cũng là hoa khôi khoa y của trường đại học, không biết có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi bà, đặc biệt là thời điểm làm giải phẫu, rất lợi hại!" Nói đến mẹ mình, Trình Du Nhiên luôn là một bộ tự hào, bởi vì, cho dù cô sinh ra ở gia đình y học, từ nhỏ đã học y, nhưng người đầu tiên dạy cô giơ tay cầm dao mổ, chính là mẹ cô.
"Nhưng Tiểu Nặc tin tưởng, mẹ lợi hại hơn." Tiểu Nặc lớn tiếng nói, thật đúng là con Trình Du Nhiên, khẩu khí vẻ mặt nói chuyện cơ hồ cũng giống nhau như đúc.
Làm ra quyết định này, ngày hôm sau Trình Du Nhiên bảo Bôn Lang chở cô đến bệnh viện xin nghỉ, nhiều ngày không đi làm, bác sỹ Lưu nhất định sẽ giận dữ, xem ra, lần tốt nghiệp này lại bị nhỡ rồi.
Xe dừng ở bãi đậu xe, Trình Du Nhiên bảo Bôn Lang chờ ở trong này còn mình thì khập khh đi vào bệnh viện.
"Tiểu Du Nhiên, em thật là lợi hại!" Mới vừa vào thang máy, liền đụng phải vị Đại Vĩ không có việc gì liền đến nơi đi bộ, anh ta nhíu mày, "Bộ dáng này còn tới làm, như thế nào, chân có thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Đa tạ quan tâm, không có việc gì." Trình Du Nhiên cười cười nhàn nhạt, mà Đại Vĩ càng thêm được voi đòi tiên, lại gần nói: "Thật không nghĩ tới, nếu em chạy tới trợ giúp học giả khoa giải phẫu thần kinh, có cơ hội cũng giới thiệu tôi một chút nhé."
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, có chút không rõ cho nên tạm biệt Đại Vĩ đi tới khoa phụ sản, mới vừa vào phòng làm việc, chỉ thấy bác sỹ Lưu Văn Hoa ngồi ở bên trong, sắc mặt trầm xuống, nói: "Trình Du Nhiên, rốt cuộc cô cũng biết tới bệnh viện rồi sao?"
"Bác sỹ Lưu, tôi còn muốn xin nghỉ vài ngày, có. . . . . ."
"Cô không cần xin tôi nghỉ, viện trưởng đã đồng ý yêu cầu bác sỹ Tiếu, cho cô đi làm trợ thủ của anh ta."
Bây giờ Trình Du Nhiên mới hiểu được lời Đại Vĩ vừa nói, không ngờ tiểu tử Tiếu Chấn Vũ kia vẫn tính là có chút lương tâm, xin nghỉ giúp cô, như vậy, cô vừa hay có thể tốt nghiệp rồi.
"Thu thập xong đồ, học tập tốt, nếu tiếp tục ở bệnh viện nữa, cô thật không thích hợp làm bác sỹ đâu."
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, vừa định nói cám ơn, liền nghe được nơi cửa truyền đến âm thanh của Bôn Lang, giận dữ hét hướng Lưu Văn Hoa: "Cái bà thím này nói gì vậy hả? !"
Bôn Lang đi vào, nhìn người phụ nữ giáo huấn Trình Du Nhiên, quả thật chính là một bà thím.
Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm xuống hơn, hỏi "Anh là ai, vì sao xông vào phòng làm việc?"
|
Chương 29: Chuyến đi đến nước Mỹ Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm hơn, hỏi "Anh là ai, vì sao xông vào phòng làm việc?"
"Bà thím à, nếu tôi muốn, ngay cả phòng viện trưởng tôi cũng dám, đừng nói phòng làm việc của bác sỹ." Bôn Lang liếc bà thím này một cái, Lưu Văn Hoa hình như cũng bị bộ dáng đó làm cho tức giận, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói một câu, "Vị bệnh nhân này, mời xem rõ chữ trên cửa, nơi này là khoa phụ sản, tôi đề nghị anh nên đi khoa thần kinh kiểm tra xem sao, nếu không, bệnh tình tăng thêm, không quá tốt đối với anh."
Lưu Văn Hoa nói với giọng điệu chuyên nghiệp, Bôn Lang vốn còn xem thường bà thím này, muốn giúp đỡ một tay, không ngờ mình đi dọa người, cuối cùng tự mình đụng phải con cọp chân chính, còn là cọp mẹ, lần này thật đúng là nhất thời không nói tiếp được.
Trình Du Nhiên ở một bên thật là bất đắc dĩ, Bôn Lang luôn không tài ba trong đối đãi với phụ nữ, còn dám lao ra gây chuyện, thở dài một cái, mở miệng nói: "Lời bác sỹ Lưu nói Du Nhiên nhớ rồi, vậy em đi trước."
Nói xong, liền lôi kéo Bôn Lang, "Vị đại ca này, anh không đỡ bệnh nhân này à?"
Bôn Lang hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Văn Hoa một cái, cuối cùng đi theo Trình Du Nhiên ra ngoài, nhưng sắc mặt có chút sa sầm, giống như là trong lòng nén tức giận, Trình Du Nhiên cười trộm, tiểu tử có hình dạng này còn khó xem hơn, xem ra thật không hổ là bác sỹ Lưu có danh xưng là thần mặt đen, quả nhiên có thủ đoạn.
"Tôi nói này Bát Lang, anh vốn không am hiểu đối xử với phụ nữ, cũng không nên đi gây sự chứ."
"Nói cho tôi biết tên bà thím vừa nãy, tôi sẽ nhớ kỹ."
"Lại còn thím, người ta có thể còn trẻ tuổi hơn so với anh đấy." Trình Du Nhiên thở dài đành chịu, bác sỹ Lưu cũng mới hai mươi lăm tuổi, chẳng qua là ăn mặc tương đối bảo thủ một chút, đã bị tiểu tử 28 gọi thành bà thím, ai sẽ vui mừng nổi.
Mắt Bôn Lang trợn trắng, "Tôi mới không tin, cô ta trẻ tuổi. . . . . ."
"Được rồi, dừng, tối nay bay, nếu như anh muốn lưu lại tiếp tục tìm đối phương gây phiền toái, vậy thì ở lại đây đi." Trình Du Nhiên di chuyển chân đi tới hướng xe, mặc kệ người đàn ông gần đây rảnh rỗi nhàm chán.
Hôm nay là ngày cuối cùng Tiểu Nặc đi học, buổi chiều trở lại, bọn họ sẽ tiến về phía Newyork, thằng nhóc kia, nhất định vui vẻ chết rồi.
Quả nhiên, Tiểu Nặc về đến nhà đã vào phòng mình, từ hôm qua đã bắt đầu buôn bán, cũng không biết cầm cái gì, khi chuẩn bị đến sân bay, cu cậu mới từ trong phòng đi ra, vác trên lưng ba lô bình thường cu cậu mang đi vườn trẻ, nhưng Trình Du Nhiên nghĩ cũng biết, khẳng định không phải sách vở đi học thì nhất định là đồ chơi điện tử thường nhất định là đồ chơi điện tử thường
|