Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa
|
|
Chương 30: Mẹ con liên thủ náo nhà họ Mộ Bôn Lang đem xe dừng ở ngoài cửa sắt biệt thự nhà họ Mộ, sau khi Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc xuống xe, anh ta liền lái xe rời đi, đi hội hợp với lão đại.
Hai mẹ con xách theo hành lý đơn giản đứng ở bên ngoài biệt thự, rời khỏi nhà họ Mộ sáu năm, trong sáu năm này cô đều dùng họ mẹ, chỉ có điều, cô rất rõ ràng, mặc kệ như thế nào, sớm muộn cô cũng phải trở về cái nhà này, ban đầu cô rời đi là bởi vì đau lòng, muốn ra ngoài xoa dịu tâm trạng, bởi vì sinh Tiểu Nặc, chuyến đi này kéo dài sáu năm, dù là như thế, cô cũng sẽ không tiện nghi cho bọn họ.
Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nhìn qua một lần ngôi biệt thự, quay đầu hỏi: "Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết, nhà ông ngoại nhiều tiền thế này."
"Con lại có ý định gì?" Sao Trình Du Nhiên không biết đầu con trai là mưu ma chước quỷ chứ.
Tiểu Nặc anh tuấn cười một tiếng, lôi kéo tay mẹ, không nói gì.
Trình Du Nhiên mang theo con trai, tiến lên đè chuông cửa, "Leng keng ——"
"Ai đấy?" Bên chuông cửa vang lên âm thanh nghi vấn.
"Bà nói tôi là ai?" Trình Du Nhiên nhíu mày nhìn Camera, chỉ nghe được đầu kia ống nói điện thoại trầm mặc mấy giây, "Tiểu, tiểu, tiểu ——"
"Đừng tiểu tiểu nữa, mở cửa!"
Lúc này, cửa bị mở ra trong nháy mắt, Trình Du Nhiên mang theo con trai xách theo hành lý đi vào.
Vậy mà, vào giờ phút này, Vạn Tuyết Cầm gọi điện thoại xử lý chuyện bệnh viện gia tộc trong thư phòng, gần đây bởi vì ông chủ bệnh, rất nhiều chuyện đều do bà ta chủ trì.
"Phu nhân, phu nhân, không xong!" Vú Trương thở hổn hển chạy vào, nhìn phu nhân đang gọi điện thoại, lập tức im tiếng, bởi vì, bà ta rất rõ ràng, phu nhân ghét nhất người khác quấy rầy lúc bà ấy gọi điện thoại.
Vạn Tuyết Cầm trừng mắt liếc vú Trương, đứng lên, vừa thông điện thoại, vừa đi ra ngoài thư phòng.
Vú Trương vẫn không có cơ hội mở miệng, không thể làm gì khác hơn tiến lên đi theo sau, có điều sắc mặt càng ngày càng lo lắng, tiến lên nói, lại lo lắng.
Lúc này, Vạn Tuyết Cầm xuyên qua hành lang, đi xuống bậc thang, hướng về phía đầu bên kia điện thoại nói: "Bây giờ tôi thay tiên sinh nói với các người, hẹn thời gian cụ thể chúng ta lại ——"
Lời kế tiếp của Vạn Tuyết Cầm vẫn chưa nói hết, liền chợt thu, bước chân cũng đột nhiên dừng lại, nhìn người được quản gia mang theo đi vào đại sảnh.
Vú Trương thấp giọng nói: "Phu nhân, tôi mới vừa muốn nói với bà, đại, đại tiểu thư cô ấy trở lại. . . . . ."
Mặt chú Trung quản gia kích động, kêu người làm cầm đồ giúp tiểu thư, Trình Du Nhiên cười cười nhìn thân thể chú Trung còn rất tốt, đi vào trong phòng khách.
Tiểu Nặc đi theo sau lưng mẹ, thấy đại sảnh đường hoàng, đôi tay cắm ở túi, một bộ dáng vẻ ông cụ trầm ngâm, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, "Mẹ, con đói rồi."
"Tiểu thiếu gia đói bụng? Vậy tôi lập tức đi chuẩn bị đồ ăn cho cậu." Dù thế nào chú Trung cũng không nghĩ ra tiểu thư mất tích sáu năm trở lại, còn mang theo một tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, đã sớm kích động ông, vội vàng sai người đi lấy đồ ăn.
Tiểu Nặc lập tức hướng chú Trung lộ ra nụ cười ngây thơ, thanh âm non nớt: "Ông Trung, cám ơn ông."
Chú Trung vừa nghe Tiểu Nặc gọi mình là ông, trong lòng đã sớm nở hoa.
Trình Du Nhiên liếc con trai một cái, cũng biết cu cậu am hiểu nhất chính là khoe mẽ, mặc kệ cu cậu, ngẩng đầu nhìn đại sảnh, năm đó người một nhà chuyện trò vui vẻ trong đại sảnh, lại có rất nhiều thay đổi, vật dụng trong nhà thay đổi, giường đổi, cũng đổi rất nhiều người giúp việc, bao gồm cả chủ nhân cũng đổi.
Vậy mà, thời điểm Trình Du Nhiên giương mắt nhìn về phía bậc thang, liền thấy sắc mặt kinh ngạc, nhíu mày, nói: "Dì Cầm, đã lâu không gặp, dì thật giống như già rồi."
Nói xong, cô xoay người, xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, nhận lấy trà người làm đưa cho cô, uống một hớp.
Gân xanh trên trán Vạn Tuyết Cầm hiện lên, rất muốn mở miệng mắng Trình Du Nhiên không có gia giáo, nhưng lại vẫn nhịn được, trên mặt kéo ra một nụ cười cứng ngắc, từng bước một đi xuống bậc thang, nói: "Du Nhiên, con rốt cuộc trở lại, sáu năm này, dì và cha con đều lo lắng."
"Thật sao?" Trình Du Nhiên ăn trái cây trên bàn, sau đó đưa mâm đựng trái cây cho con trai, dựa vào thành ghế, nói: "Thật là làm cho dì Cầm lo âu rồi."
Hai người nói chuyện giống như là đánh Thái Cực, kẻ đẩy tới người thối lui, Vạn Tuyết Cầm cười cười, lại nói: "Trở lại là tốt rồi, có cái gì không quen thì cứ việc nói."
"Không có gì không thích, trở về nhà mình còn có thể không quen sao?" Trình Du Nhiên nhíu mày, nói hời hợt, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đây là nhà của cô.
Tiểu Nặc giương mắt nhìn người nói chuyện khách khí cùng mẹ, làm thế nào nói đều là lời mỉa mai, quay đầu, nói với mẹ: "Mẹ, Tiểu Nặc mệt, muốn đi ngủ, mẹ theo con có được không."
"Nếu tiểu thư và đứa trẻ đều mệt rồi, chú Trung, đi dọn dẹp phòng cho bọn họ."
Chú Trung nhanh chóng tiến lên, nhưng thật ra là lo lắng tiểu thư biết gian phòng của cô đã bị người khác dùng, trong lòng mà không vui mừng.
Ai biết, Trình Du Nhiên khoát tay áo, nói: "Không cần, dọn dẹp gian phòng gì chứ, tôi đi phòng của mình là được rồi."
Nhiều năm không về, gian phòng của cô nói không chừng cũng đổi chủ nhân rồi, nhưng cô vốn là thuộc về cái nhà này, làm sao có thể đi ngủ phòng khách, kéo con trai nói một tiếng hướng Vạn Tuyết Cầm, liền đi lên bậc thang.
Vạn Tuyết Cầm lạnh lùng hừ khẽ, cô ta còn tưởng rằng nơi này còn là nhà của cô ta sao? Gian phòng vẫn là của cô ta ư? Đi vào đi rồi bàn.
Nhưng trong lúc bà ta đang nghĩ như vậy, trên lầu chợt truyền đến một tiếng vang “rầm” thật lớn, xảy ra tình huống gì rồi, Vạn Tuyết Cầm đang muốn gọi vú Trương đi lên xem một chút.
Lúc này, một bóng người nhỏ bé chạy tới bậc thang lầu hai nói: "Mọi người không nên kinh hoảng, mẹ cháu luôn mở cửa bạo lực như vậy, không có cách nào."
Tiểu Nặc nhún nhún vai bất đắc dĩ, chỉ là bộ dáng hả hê, nói xong, cu cậu đã biến mất ở bậc thang, nhanh chóng chạy hướng gian phòng, còn nghĩ tư thế mẹ mới vừa một cước đá tung cửa kia, thật đúng là đẹp trai, xem ra, mẹ khủng bố cũng không thua kém vị lão đại Viêm kia.
Vậy mà, Vạn Tuyết Cầm đứng ở phòng khách nắm chặt quả đấm, gân xanh trên mặt đột nhiên phình, Thiết Đô ở trong lòng bàn tay bà ta, ai biết Du Nhiên sẽ tự mình trở lại!
Lúc này, mặt Vạn Nhã Cầm tức giận đi vào, liếc mắt nhìn bánh ngọt trên váy của mình, không chỉ có như thế, còn khiến cô ta không đuổi kịp Lãnh Triệt, nghĩ tới đây, sắc mặt càng ngày càng đen, ngàn vạn lần không để cho cô gặp mẹ con thêm lần nữa, nếu không cô nhất định cho bọn họ đẹp mắt.
"Nhã Cầm, không phải em đi tìm Lãnh Triệt sao? Làm sao thành cái bộ dáng này?" Tuyết Cầm nhíu nhíu mày nhìn dáng vẻ em gái nhếch nhác đi tới, hỏi.
"Chị à, tức chết em rồi!" Vạn Nhã Cầm tức giận dậm chân, cắn răng nói ra: "Đụng phải đôi mẹ con không có gia giáo, tức chết em rồi, ngàn vạn lần không để cho em gặp thêm ——"
"Chú Trung, phòng của tôi thế nào nhiều đồ bỏ đi như vậy, sai người mang đi, nếu không tôi ném ra ngoài từ cửa sổ!"
|
Chương 31: Oan gia đường hẹp "Chú Trung, phòng của tôi sao nhiều đồ bỏ đi thế này, sai người mang đi, nếu không tôi ném ra ngoài từ cửa sổ!" Trình Du Nhiên mi cưỡng đi ra, hướng chú Trung ở lầu dưới nói.
Vậy mà, Vạn Nhã Cầm vốn đang một bụng tức giận với đôi mẹ con kia khi nghe được câu này liền ngẩng đầu, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, "Chị, chính là cô ta! Tại sao cô ta ở nhà chúng ta."
Trình Du Nhiên nhìn từ trên cao xuống, đưa mắt nhìn người phụ nữ bù lu bù loa, xem ra thật đúng là oan gia đường hẹp, nghe được lời của cô ta, lạnh lùng khẽ hừ, nói: "Vị tiểu thư này, tôi xuất hiện tại nhà mình thì có vấn đề gì không? Ngược lại là cô, chạy tới nơi này giương oai."
Nhã Cầm nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống, tức giận muốn đi lên bậc thang, lúc này bị người chị Vạn Tuyết Cầm kéo lại, nhẹ giọng nói: "Đây là con gái lớn của lão gia, Du Nhiên, chị từng nhắc với em."
Nhã Cầm nghe được lời của chị gái, nhất thời cực kỳ sợ hãi, người mất tích sáu năm lại trở về vào lúc này.
"Được rồi, chú Trung, ông đem đồ của Nhã Cầm ra, chuyển vào phòng khác đi." Bà ta ngước mắt nhìn Trình Du Nhiên nói: "Đây là em gái dì, giữa hai người có hiểu lầm gì thì thôi, dù sao cũng là người một nhà."
Trình Du Nhiên không nói gì, ngáp một cái, liền hướng gian phòng đi tới, cô ngồi máy bay lâu, đã rất mệt, tạm thời không muốn lãng phí thời gian ngủ của mình.
Bộ dáng này của cô khiến Vạn Nhã Cầm tức bực dậm chân, kéo chị gái tới một bên, hỏi: "Chị à, tại sao tên tiện chủng này trở lại? Hơn nữa còn dẫn theo một tiện chủng con."
Tiện chủng con về vào lúc này, rõ ràng chính là muốn giành tài sản nhà họ Mộ với chị gái, cái này không thể được, mãi mới chờ đến lúc này, tại sao có thể để cho cô ta tùy tiện lấy đi?
Vạn Tuyết Cầm lại có vẻ hết sức trấn định, trong lòng bà ta rất rõ ràng, lần này Du Nhiên còn dẫn theo một bé trai trở về xác thực gây bất lợi cho mình, nhưng cũng bởi vì là như thế này, ba ta mới trấn định, bản thân bất lực liền rối loạn trận cước.
"Cũng không biết tiểu tiện chủng kia có phải là cô ta làm lung tung ở bên ngoài cùng người đàn ông nào, chị, chị phải nghĩ biện pháp mới đúng." Vạn Nhã Cầm quay đầu nhìn về phía chị gái, "Chị, nếu chị còn cái gì khiêm nhường cô ta, sợ rằng tất cả đều sẽ bị cô ta cướp đi."
Cô ta từng lĩnh giáo qua mẹ con bọn họ cậy mạnh, thật ra thì, những thứ này Vạn Tuyết Cầm cũng biết, nhưng trước mắt bà ta vẫn không thể ngay mặt xung đột cùng cô, dù sao, nhiều năm qua lão gia cũng mong đợi Du Nhiên trở về.
"Tạm thời đừng nói cái này, Nhã Cầm, hôm nay em đi tìm Lãnh Triệt, như thế nào rồi?" Vạn Tuyết Cầm quay đầu hỏi em gái mình, chỉ thấy sắc mặt của cô ta nhất thời trầm xuống, tức giận nói: "Nói đến đây cái này em càng tức, nếu không phải là hai mẹ con bọn họ, em đã sớm hẹn hò cùng Lãnh Triệt, đều là bọn họ nửa đường chạy đến đảo loạn, kết quả, Lãnh Triệt vội vã bỏ đi dù sao đều là mẹ con bọn họ."
Vạn Tuyết Cầm nhìn em gái cắn răng nói ra, xem ra Du Nhiên trở lại thật sự là không phải chuyện tốt, khi còn bé lão gia đã bàn xong với nhà họ Lãnh, chờ Du Nhiên hai mươi tuổi, phải đi gặp mặt Lãnh Triệt, hơn nữa đem hôn sự nói ra, nhưng lúc Du Nhiên rời nhà trốn đi, sau đó, lão gia đã nói đồng ý để Nhã Cầm kết thân với nhà họ Lãnh.
"Nhã Cầm, mặc kệ như thế nào, em phải mau sớm bắt được tim Lãnh Triệt, có biết hay không?" Vạn Tuyết Cầm nhẹ giọng nói, nhất định phải làm cho chuyện này ổn thỏa mới được.
"Chị, tại sao vội vã như vậy?"
"Em chớ xía vào những thứ này, nếu em gả đi, về sau có hưởng phúc vô tận, cứ làm theo chị nói là tốt rồi." Vạn Tuyết Cầm không có nói quá nhiều, xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, không cẩn thận đè lên thứ gì, lấy ra gõ một cái, khẽ ném hướng trên bàn.
Loảng xoảng!
Một tiếng tiếng vang chói tai, Tiểu Nặc đem tai nghe tháo xuống, nhìn tần số đến gần cái mông, nhăn mày lại, xem ra máy nghe lén của cậu bị độc thủ rồi.
Ai, Tiểu Hắc đáng thương, mày cứ thế hy sinh.
Trình Du Nhiên dựa vào trên ghế dựa, bắt chéo hai chân, ước chừng giống như một đại tiểu thư, đang nhìn người làm từ trong ra ngoài đều bị đổi đi, lúc này, nhìn sang con trai ngồi trên ghế sa lon chơi máy vi tính, cũng biết cu cậu điều phối những thứ đồ chơi điện tử kia, nói không chừng còn len lén cài đặt máy theo dõi ở phòng khách, đang trộm nghe, chỉ là, nhìn vẻ mặt cu cậu, cô không khỏi cười cười, nói: "Thế nào? Đây không tính gọi là nghe lén còn mất nắm gạo phải không?"
"Mẹ, mẹ, có tin tức lớn." Tiểu Nặc nâng đầu nhỏ lên, giống như là thật có phát hiện gì đặc biệt lớn, sau đó để máy vi tính xuống, bò đến trên chân mẹ, ghé vào bên tai mẹ nói: "Mẹ, vừa rồi bà ngoại kế. . . . . ."
"Đợi chút, cái gì mà bà ngoại kế?"
"Bà ta là mẹ ghẻ, vậy không phải con nên gọi là bà ngoại kế sao?" Tiểu Nặc gãi gãi đầu, đây là từ ngữ cu cậu nghĩ thật lâu, chẳng lẽ không được sao?
Trình Du Nhiên nhẹ oh một tiếng, nói: "Họ thế nào?"
"Bà ngoại kế bảo cô gái kia nhất định phải bắt được một người tên là Lãnh Triệt, sau đó nhanh chóng hoàn thành hôn sự." Tiểu Nặc nhỏ giọng nói ở bên tai mẹ.
Trình Du Nhiên nghe được hai chữ Lãnh Triệt này ngược lại ngẩn người, cái tên này nghe ngược lại có chút quen thuộc, nhưng lập tức không nhớ ra, có điều chuyện này gấp gáp như vậy, trong đó nhất định có nguyên nhân gì.
"Mẹ, họ còn nói rõ ngày mai muốn cùng đi tham gia bữa tiệc nhà họ Lãnh, như vậy mới có thể nước chảy thành sông, mẹ, không bằng ngày mai chúng ta cũng đi xem một chút, thuận tiện, để cho bọn họ nửa đường hết nước." Tiểu Nặc nâng đầu nhỏ dễ thương, Trình Du Nhiên cúi đầu nhìn con trai, đưa tay quét qua mũi cu cậu, nói: "Cái gì nửa đường hết nước, mẹ thấy con muốn đi chơi mới đúng."
Có điều đề nghị này của con trai cũng không tệ, bởi vì, chuyện khiến họ gấp gáp như vậy, nhất định chính là chuyện quan trọng, vậy thì đi xem một chút.
"Được, nghe theo Tiểu Nặc, được rồi, mẹ phải ngủ, có cái gì đợi tỉnh ngủ rồi nói." Trình Du Nhiên ôm con lên, đặt ở trên ghế sa lon, mình hướng giường đi tới.
"Mẹ, vậy khi nào chúng ta đi bệnh viện thăm ông ngoại." Tiểu Nặc ở phía sau hỏi.
"Không phải mẹ đã nói rồi sao? Chờ mẹ tỉnh ngủ rồi nói, con không muốn ngủ chung ngủ với mẹ à?" Trình Du Nhiên chợt dừng bước, xoay người nhìn con trai, nhíu mày hỏi.
Tiểu Nặc vội vàng khoát tay, nói: "Mẹ, Tiểu Nặc trưởng thành, không thể cùng giường với con gái."
"Nhóc con, hiện tại bắt đầu ghét bỏ mẹ con rồi hả? Có phải vừa đến nước Mĩ, trúng ý con gái nước ngoài liền quên mẹ?" Trình Du Nhiên nhìn con trai chất vấn, Tiểu Nặc bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, lẩm bẩm, cậu còn chưa xem đã bị mẹ suy nghĩ lung tung, haiz, bất kể cô gái gì, còn không bằng máy vi tính này.
|
Chương 32: Người một nhà gặp nhau Sau khi Trình Du Nhiên tỉnh ngủ, đang muốn xuống lầu hỏi chú Trung có cái gì ăn không, ăn no xong thì mang con trai đi thăm Mộ Vi Chi.
Mới vừa đi tới hành lang, liền nghe được âm thanh huyên náo truyền đến từ lầu dưới, Tiểu Nặc nhanh chóng buông tay mẹ ra.
"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nặc đi xem một chút."
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, cũng theo sau con trai, hướng lầu dưới đi tới, chỉ thấy Tiểu Nặc vốn là muốn xuống lầu chợt dừng bước.
"Sao không đi?" Trình Du Nhiên nhíu mày, liền nhìn thấy người làm ra hết đại sảnh, còn có nhân viên cứu hộ, thận trọng đẩy xe lăn của Mộ Vi Chi đi vào.
Sáu năm không gặp, gương mặt già nua rồi, trong tóc đen pha lẫn tóc trắng, trước kia bước chân ông vững vàng, mà bây giờ lại ngồi trên xe lăn được người ta đẩy vào, đẩy ông chính là Vạn Tuyết Cầm, hướng chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, hoàn toàn là dáng vẻ nữ chủ nhân.
Mộ Vi Chi cũng ngẩng đầu lên, thấy mặt quen thuộc kia, nhất thời cứng đờ, ấp a ấp úng nói ra: "Du Nhiên, con thật sự trở lại?"
Trước mắt thật sự là con gái ông, sáu năm không thấy, xem ra cô càng giống như mẹ cô, có một khuôn mặt đẹp, khác biệt chính là, mặt cô rất lạnh lùng, có lẽ, cô còn đang trách ông chuyện năm đó.
Trình Du Nhiên từ trên lầu đi xuống, đến bây giờ, cô không thể quên cảnh mẹ nhảy xuống từ trên sân thượng, nhưng vẫn tỉnh táo, hướng cha mở miệng nói: "Ba, câu hỏi của ba thật quái lạ, chẳng lẽ đây không phải là nhà con sao?"
"Đây đương nhiên là nhà con, là nhà con, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi." Nghe con gái kêu một tiếng ba, Mộ Vi Chi nở nụ cười.
Lúc này, Tiểu Nặc thò đầu ra, nhìn ông ngoại một chút, quay đầu hỏi mẹ: "Mẹ, vị này chính là ông ngoại Tiểu Nặc sao?"
Trình Du Nhiên gật một cái, lúc này cu cậu mới lễ phép hướng ông ngoại hô một tiếng, "Ông ngoại, ông khỏe không ạ, con tên là Tiểu Nặc." Cho tới nay khoe mẽ đều là sở trường của Tiểu Nặc, nhưng sở trường này mang đến không ít chỗ tốt cho cu cậu.
Vào lúc này, Mộ Vi Chi nghe một tiếng ông ngoại, nụ cười càng thêm sâu, ngoắc hướng Tiểu Nặc, không ngờ sáu năm qua Du Nhiên đã kết hôn ở bên ngoài, còn có đứa trẻ đáng yêu này, nhưng ông lại không biết, kỳ thực con gái mình không có kết hôn.
"Ông ngoại, Tiểu Nặc đẩy ông đến ghế sa lon nhé." Tiểu Nặc khéo léo đi tới, ý bảo Vạn Tuyết Cầm cho cu cậu đẩy, chỉ thấy Vạn Tuyết Cầm mở miệng nói: "Để bà đẩy đi, ông ngoại cháu muốn trở về phòng nghỉ ngơi."
"Trước tiên không nghỉ ngơi, Tiểu Nặc, con tới đẩy ông ngoại đi bên ghế sa lon." Mộ Vi Chi lên tiếng, Vạn Tuyết Cầm không thể làm gì khác hơn là đồng ý, Tiểu Nặc cười cười hướng bà ta rồi đẩy ông ngoại đi tới hướng ghế sa lon, ngừng lại, Mộ Vi Chi khích lệ: "Tiểu Nặc thật là ngoan."
"Dĩ nhiên, đây là điều mẹ đã dạy Tiểu Nặc từ nhỏ." Tiểu Nặc đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nâng đầu lên nhìn về phía ông ngoại, nói.
Nhìn bộ dáng Tiểu Nặc đáng yêu, Mộ Vi Chi lộ vẻ già nhẹ tay vuốt mặt Tiểu Nặc, cảm khái: "Bộ dạng này của con, cực kỳ giống mẹ con lúc nhỏ."
Trình Du Nhiên ở một bên không nói lời nào, tiếp tục ăn trái cây, nhìn Tiểu Nặc khoe mẽ ở trước mặt ba, lại nhìn sắc mặt của Vạn Tuyết Cầm, nhíu mày, Vạn Tuyết Cầm nhìn bộ dạng hai ông cháu hòa thuận, trong lòng không có cảm thụ.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của Nhã Cầm, "Chị, em đem Quân Nhiên trở về rồi."
Cô ta đi vào, sau lưng còn có một thanh niên dáng dấp cao gầy, xem ra mười một mười hai tuổi, còn mặc đồng phục học sinh, xem ra là tan giờ học trở lại.
Vạn Tuyết Cầm lập tức đứng lên, hướng con trai nói: "Bên ngoài rất nóng, tới đây ăn chút trái cây, ba con trở về."
"Ba." Anh ta nhàn nhạt gọi Mộ Vi Chi, nhìn bé trai ngồi bên cạnh ba, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không có viết ở trên mặt, lại nhìn cô gái ngồi ở một bên, ngược lại có chút ấn tượng.
Lúc này, giọng nói của Mộ Vi Chi vang lên: "Quân Nhiên, đó là chị gái con, mau gọi chị."
"Chị." Anh lại nhàn nhạt kêu một tiếng, sau đó hướng bọn họ nói: "Mẹ, ba, con muốn trở về phòng làm bài tập."
"Một lát làm tiếp, sắp ăn cơm rồi." Mộ Vi Chi mở miệng nói, sau đó lại bị âm thanh tò mò của Tiểu Nặc chọc cho cười ra tiếng, "Ông ngoại, đó là. . . . . ."
"Đó là cậu con."
Tiểu Nặc đứng lên, quan sát Mộ Quân Nhiên một chút, nói: "Chào cậu, con tên là Tiểu Nặc, lần đầu tiên gặp mặt xin chiếu cố nhiều hơn."
Cu cậu lễ phép vươn tay, một bộ khoe mẽ, Mộ Quân Nhiên ngẩn người, nhưng vẫn vươn tay, bàn tay bắt tay cùng tay nhỏ bé, nhưng không có lên tiếng, bởi vì, anh luôn rất ít nói chuyện, vậy mà, Tiểu Nặc lại phát hiện trên cánh tay anh có dấu vết, liền vội vàng hỏi: "Cậu, sao cậu bị thương?"
Nghe nói như thế, Mộ Quân Nhiên lập tức thu tay về, không nói gì, Mộ Vi Chi lập tức cầm tay của con trai hỏi: "Đây là chuyện gì?"
"Là con không cẩn thận va chạm."
"Ba nói con phải cẩn thận, đây chính là một đôi tay học y." Mộ Vi Chi mở miệng nói.
Quân Nhiên gật đầu một cái, nhưng không có nói chuyện, Trình Du Nhiên chỉ lẳng lặng nhìn, trong lòng thầm kết luận, vậy căn bản không phải đụng vào cái gì bị thương, đứa nhỏ này, xem ra thật đúng là có điểm kỳ quái, chỉ là có quan hệ gì với cô, cô cũng không rảnh rỗi mà quản xem bọn họ làm chuyện khỉ gió gì.
"Được rồi, được rồi, lão gia, tất cả mọi người đi ăn thôi." Vạn Tuyết Cầm mở miệng nói, ý bảo con trai đẩy ba anh đi phòng ăn.
Quân Nhiên vẫn còn sững sờ tại chỗ, Tiểu Nặc đã vượt lên trước một bước, đẩy ông ngoại đi tới hướng phòng ăn.
Trên bàn cơm chuẩn bị bữa ăn tối phong phú, Tiểu Nặc ăn, nhưng cu cậu đói bụng lắm, cả cái bàn, cũng chỉ có âm thanh cu cậu ăn cơm.
Nhã Cầm nhíu nhíu mày, hừ lạnh nói: "Du Nhiên, con dạy đứa bé thế nào vậy, ăn cơm phải có dáng vẻ ăn cơm."
"Tôi dạy con thế nào cũng không liên quan đến dì." Trình Du Nhiên lạnh lùng nói, bỏ thêm một đùi gà cho con trai, nói: "Thích ăn thì ăn nhiều chút, chủ yếu nhất là ăn uống no đủ, trưởng thành mới có hơi sức bảo vệ mẹ con."
"Mẹ, cho dù con không có lớn lên, cũng không cho người khác bắt nạt mẹ." Tiểu Nặc cầm đùi gà lên, bỏ vào trong bát ông ngoại, nói: "Ông ngoại, cái này rất nạc, mẹ nói rồi, ông chỉ có thể ăn thịt nạc, cái này cho ông ăn."
"Tiểu Nặc thật là ngoan." Mộ Vi Chi sờ sờ đầu cháu ngoại, đứa nhỏ này thật là thông minh, nghĩ thầm, nếu bọn họ có thể một mực bên cạnh mình thì tốt rồi, dù sao cuộc sống của ông không còn nhiều lắm, ông cũng biết, mình từng làm quá nhiều chuyện sai lầm. . . . . .
|
Chương 33: Bữa tiệc nhà họ Lãnh Ngày hôm sau, sau khi Trình Du Nhiên tỉnh ngủ, mang theo Tiểu Nặc đi đến trước mộ mẹ.
Đây là một khu vực u tĩnh, người an nghỉ chôn sâu ở trong đất, nhưng cô lại không biết mẹ mình có thật an nghỉ hay không, sáu năm qua, trừ ngày chôn cất ra thì cô chưa từng tới, nhưng giống như cũng không có người khác tới qua, nơi này thoạt nhìn hoang vu.
Trình Du Nhiên đưa tay xoa xoa hình trên tấm bia đá, trên mặt giống như bình tĩnh, hướng về phía tấm hình nói: "Mẹ, đây là Tiểu Nặc, con trai con."
"Bà ngoại, Tiểu Nặc tới thăm bà." Tiểu Nặc đem hoa bách hợp cầm trong tay đặt ở trước tấm bia đá, ánh mắt mở tròn vo, nhìn tấm hình bà ngoại, giọng nói non nớt.
Trình Du Nhiên sờ sờ đầu con trai, nhìn tấm hình trên bia đá, vẫn không nói gì, không biết đã trải qua bao lâu, mới kéo Tiểu Nặc xoay người rời đi, thật ra thì, ở trong lòng của cô, cũng vẫn không cách nào tha thứ cho mẹ cứ thế vứt bỏ cô rời đi, không thể nào tiếp thu cô không đủ dũng cảm.
Cho nên, cô mới không ngừng tự nói với mình, tuyệt đối không thể giống như vậy, cô dũng cảm sinh Tiểu Nặc, hơn nữa nuôi cu cậu lớn, tại thời điểm gì, cô đều sẽ không vứt bỏ cu cậu, cũng không có bất luận kẻ nào có thể cướp cu cậu đi.
"Mẹ, kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu à?" Tiểu Nặc ngồi ở ghế cạnh tài xế, quay đầu hỏi mẹ.
Trình Du Nhiên chống một tay lên cửa sổ xe, một tay cầm tay lái, bị âm thanh của Tiểu Nặc cắt đứt suy tư, suy nghĩ một chút, nói: "Mua đồ, hình như lâu rồi chúng ta chưa mua đồ."
"Mẹ, mẹ cũng biết lâu rồi mẹ không có mang Tiểu Nặc đi mua đồ sao?" Tiểu Nặc bĩu môi, lúc này tương đối giống nhau đứa bé ngây ngô, cô liếc con trai một cái, nói: "Dạ dạ, mẹ hiểu rõ sai rồi, con nói muốn mua cái gì, mẹ sẽ đưa cho con là được."
"Đây chính là mẹ nói đó." Tiểu Nặc cười trộm tà ác, mẹ không dễ dàng gì mở miệng như vậy, cu cậu đương nhiên sẽ không khách khí.
Quả nhiên, tên tiểu tử này thật đúng là không khách khí, vừa đến nơi bán hàng độc quyền, liền chọn một cái laptop cao cấp, cộng thêm một máy bay, còn có một điện thoại di động, đây quả thực là lừa gạt.
Lần này cô sớm xuất huyết nhiều, Trình Du Nhiên trừng mắt liếc con trai cực kỳ có hứng thú đối với sản phẩm điện tử, thở dài một cái, hai người tiếp tục xuyên qua đường phố.
Khu đường năm trung tâm ở Manhattan Newyork, hai bên đường là nhà cao tầng với tường thủy tinh sáng lấp lánh, đám người lui tới bày biện ra một bức cao nhã, tranh cảnh sinh hoạt nước Mĩ hiện đại thời thượng.
Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc đi vào trung tâm thương mại đường năm, vật phẩm mới rực rỡ muôn màu làm cho người ta hoa cả mắt.
Hai mẹ con tiêu xài hào phóng, đặc biệt là Tiểu Nặc, vừa nhìn thấy quần áo đẹp mắt liền lôi kéo mẹ nói: "Mẹ, Tiểu Nặc cảm thấy cái này rất hợp với mẹ."
"Thôi đi, đồ khêu gợi như vậy, mặc vất vả." Mặc vào còn phải bảo hộ, không mệt mới là lạ.
Tiểu Nặc thở dài bất đắc dĩ, nhún vai, nói: "Mẹ, mẹ không thể có chút phẩm vị sao?"
"Mẹ con như vậy đã rất có phẩm vị rồi." Trình Du Nhiên trái lại chỉ mình, nói: "Thế nào? Hiện tại bắt đầu ghét bỏ mẹ con rồi ư?"
Tiểu Nặc vội vàng khoát tay, nói vô tội: "Mẹ, con đây là vì tốt cho mẹ, mẹ phải mặc hấp dẫn một chút, nói không chừng lão đại Viêm sẽ thương hoa tiếc ngọc."
Trình Du Nhiên liếc con trai mình một cái, kể từ lần gặp qua Viêm Dạ Tước, tiểu tử này hai câu không rời vị lão đại Viêm, giống như trong nháy mắt anh ta trở thành thần tượng của cậu bé.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là liên hệ máu mủ sao? Còn kẻ liên hệ máu mủ đâu rồi, người kia đã sớm quên mất, nói không chừng hiện tại người ta đang phóng túng vui vẻ cùng với cô gái nào rồi cũng không biết.
"Mẹ, từ trong ánh mắt mẹ, nhìn ra được mẹ đang nhớ lão đại Viêm." Tiểu Nặc nhếch miệng lên cười tà ác.
"Ai nhớ anh ta, nếu con không đi, cũng đừng đi nhé." Trình Du Nhiên cho con trai một cái xem thường, thật ra thì, ngày ở Somalia, cô thật sự bởi vì anh xuất hiện mà kinh ngạc.
Kỳ thực ở trong lòng Tiểu Nặc, vẫn nhớ tình cảnh ngày đó lão đại Viêm ôm mẹ từ máy bay trực thăng xuống, chú ấy là thần tượng của cậu cũng bởi vì chú ấy cứu mẹ.
Tiểu Nặc ôm sản phẩm điện tử của mình nhanh chóng bắt kịp mẹ, nói: "Mẹ, tối hôm nay chúng ta còn đi bữa tiệc nhà họ Lãnh chứ?"
"Dĩ nhiên đi, có ăn có uống tại sao không đi?" Trình Du Nhiên nhíu mày, hai mẹ con giơ bao lớn bao nhỏ lên đi bãi đậu xe, tối nay bọn họ hình như là có chuyện làm rồi.
Gần tối, từng chiếc xe hơi nổi tiếng cao cấp lần lượt lái vào biệt thự nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh lập nghiệp là hắc đạo, đến bây giờ đã sớm tẩy trắng trở thành một trong mười tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới, từ nhỏ Lãnh thiếu gia nhà họ Lãnh đã đặc biệt nhạy cảm với số chữ, am hiểu cổ phiếu, kỳ hóa, hoàng kim, công trái, bất động sản chờ các hạng đầu tư, ba mươi tuổi anh ta đã trở thành nhân vật truyền kỳ giới tài chính, song hôm nay là ngày anh ta chính thức tiếp nhận công ty gia tộc, nhân vật nổi tiếng các giới rối rít chạy tới.
Lúc này, một chiếc xe mui trần màu đỏ tiến vào bãi đậu xe nhà họ Lãnh, một chiếc chân dài nhỏ trắng nõn bước ra xe trước, bóng hình xinh đẹp cao gầy rất nhanh hiện ra ở trước mặt mọi người, vải vóc sợi tơ màu xanh ngọc mềm mại dán lên dáng người yểu điệu, cô lạnh lùng nhìn chung quanh, sau đó quay đầu lại, chỉ thấy trong xe bước ra một thân hình nhỏ, lanh lợi ngẩng đầu nhìn chung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Bóng dáng hai mẹ con bọn họ xuyên thấu qua máy theo dõi, truyền đến trên màn ảnh.
"Thiếu gia, hai người kia xem ra có chút không quen, có phải là người Viêm bang phái tới hay không? Nếu không thì mời đi ra ngoài?" Thuộc hạ người chỉ vào trên màn ảnh nói.
"Không cần." Lãnh Triệt nâng tay, bày tỏ thờ ơ, không ngờ người anh muốn tìm mình xuất hiện, đây cũng là một chuyện chơi rất khá, nghĩ tới, nhếch miệng lên vẻ đùa giỡn, xem ra, lần này lại có trò chơi chơi thật khá.
"Thiếu gia, ngài nghĩ đến chuyện gì mà cảm thấy buồn cười sao?" Lãnh quản gia đi vào, hỏi.
"Không có việc gì." Anh thu lại nụ cười, Lãnh quản gia hướng anh nói: "Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân gọi ngài qua, bảo là muốn thảo luận hôn sự cùng nhà họ Mộ."
Nghĩ đến cái hôn sự này, Lãnh Triệt liền nhíu nhíu mày, vốn không muốn đi, nhưng nhếch mày, hình như đã nghĩ tới điều gì , "Được, tôi tới liền."
Nói xong, hướng thuộc hạ nhìn màn ảnh, nói: "Theo tôi nói đi làm, cái khác không cần lo."
"Vâng" Thuộc hạ cung kính nói, Lãnh Triệt xoay người hướng đại sảnh đi tới, nhếch miệng cười đùa giỡn.
Lúc này, Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc thế nhưng không có phí quá nhiều công phu liền thuận lợi xâm nhập vào nhà họ Lãnh, lôi kéo con trai đi tới hướng bữa tiệc rực rỡ ánh đèn nhà họ Lãnh. . . . . .
|
Chương 34: Lãnh Triệt bắt chuyện Phòng tiệc, biển người nối liền không dứt theo nhau mà tới, ngồi trong bữa tiệc, tiếng người huyên náo.
Cửa chính đẩy ra, tất cả ánh mắt cô gái ở đây giống như là một đèn pha trong nháy mắt theo sát Lãnh Triệt đang xoải bước đi vào hội trường, bề ngoài hoàn mỹ mê người cùng bối cảnh hiển hách, vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Vóc người cao lớn anh tuấn toàn thân mặc tây trang thủ công màu đen, khuôn mặt đẹp trai nâng lên một tia cười ma mị, giống như là anh túc làm cho người ta mê muội, anh cũng không đi tìm cha mẹ theo lời quản gia nói, bước chân dừng lại, con ngươi thâm thúy đảo qua hội trường, giống như đang tìm con mồi, nụ cười khóe miệng sâu hơn.
"Xem ra Lãnh thiếu lại phát hiện con cừu nhỏ có thể làm thịt rồi." Người đàn ông bên cạnh hiểu rõ cầm ly cao cổ, anh ta chính là Thái tử gia của sòng bạc Las Vegas Gauss, thân thể cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, âm thanh từ tính nói.
Lãnh Triệt lộ ra nụ cười tà khí, nhìn nơi nào đó trong hội trường không chuyển mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Tối nay cũng không có con cừu nhỏ nào, ngược lại có một con mèo nhỏ."
"Mèo nhỏ?" Sở Phong có chút không hiểu, theo tầm mắt Lãnh Triệt nhìn lại.
Thấy cũng là một đôi mẹ con, trong lòng ngẩn ra, lúc nào thì, tiểu tử Lãnh Triệt này cảm thấy hứng thú đối với người có vợ có chồng.
Chỉ là, nói đi thì nói lại, không chỉ là đẹp, một bộ tư thái nhẹ nhàng, hình như là cô tới xem trò vui, giống như một con mèo hoang lười biếng, lạnh lùng nhìn tất cả quanh mình, trong cặp con ngươi trong trẻo, mang theo sắc thái đùa giỡn, gương mặt cô dịu dàng không tỳ vết, không son phấn, da trắng như tuyết, tóc đen tùy ý, dám đem những phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy hôm nay hạ thấp xuống.
Nhưng quanh thân tản ra một hơi thở lạnh lẽo, giống như là đang cảnh cáo những người xa lạ kia không được đến gần, đặc biệt là bạn nhỏ bên người cô, giống như là khí cụ cự tuyệt tùy thân, có lẽ, chính là như vậy, ngược lại đưa tới thích thú cho Lãnh Triệt.
Lãnh Triệt để cái ly trong tay xuống, đi tới hướng bên kia.
Trình Du Nhiên vốn vẫn còn xem trò vui nhìn gương mặt có chút quen thuộc đi tới hướng mình, nhưng không có bất kỳ cử động, vẫn đứng tại chỗ, mang theo nụ cười thản nhiên.
Cô phản ứng như vậy khiến trong lòng Lãnh Triệt càng thêm hào hứng bừng bừng, thân thể kiên quyết đến gần Trình Du Nhiên, cúi đầu quan sát mặt cô, "Hi, chúng ta lại gặp mặt."
Trình Du Nhiên không trốn không né, tiến lên đón ánh mắt tà khí của anh ta.
Căn cứ kinh nghiệm ngày xưa, cô gái ở cái nhìn soi mói của Lãnh Triệt còn có thể bình tĩnh như thế, chỉ có một mình cô.
Trình Du Nhiên cười cười nhàn nhạt, thật ra thì chỉ là không muốn chọc chuyện vô vị mới phải, cô xuất hiện tại nơi này, chẳng qua là tới xem hai nhà Lãnh Mộ đùa giỡn, xoay người, nói: "Chúng ta còn giống như không biết, hẹn gặp lại."
Cô nói chuyện lười biếng giống như một con mèo, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, cánh tay đưa ra, ngăn lại đường đi của cô.
"Hiện tại biết cũng được, không phải sao?" Lãnh Triệt mang theo nụ cười ma mị, ngón tay thon dài cầm hai ly rượu lên, đưa một ly cho cô, nói: "Tôi tên là Lãnh Triệt, em thì sao?"
Lãnh Triệt, thì ra anh ta chính là Lãnh Triệt, không trách được ngày đó dây dưa không rõ ở sân bay cùng Vạn Nhã Cầm, cô cười cười, nhưng nụ cười này lại mang theo một tia lạnh lẽo.
"Tôi không phải là con mồi của anh, cho nên, tôi không cần thiết nói cho anh biết tôi là ai." Trình Du Nhiên nhàn nhạt nói một câu.
"Tôi sẽ tự mình đi tìm đáp án." Lãnh Triệt buông tay ra, đôi tay cắm ở túi, trên mặt mang nụ cười đùa giỡn.
"Vậy tôi sẽ không quấy rầy anh đi tìm đáp án." Trình Du Nhiên cười cười, đang muốn xoay người đi tìm con trai, lại bị Lãnh Triệt kéo, lôi kéo cô đi vào sàn nhảy.
"Đối với cô gái am hiểu cự tuyệt, tôi bình thường chỉ biết mạnh mẽ." Lãnh Triệt mang theo nụ cười xấu xa, dưới ánh đèn càng thêm lộ ra vẻ tuấn mỹ.
Trình Du Nhiên muốn đẩy ra, lại nghiêng mắt nhìn thấy cửa hội trường mở ra, âm thanh quen thuộc lọt ra, khóe miệng cô giương nhẹ, người rốt cuộc đã tới, Lãnh Triệt khẽ cười: "Xem ra, mục tiêu của chúng tôi cũng gần giống nhau."
"Lời này của anh là có ý gì?"
"Em rất nhanh sẽ biết." Lãnh Triệt nhíu mày, buông tay Trình Du Nhiên ra, nói ở bên tai cô, "Tôi dùng phương pháp của mình tìm ra đáp án, chỉ là, tôi tìm được, cũng cần phần thưởng."
Nói xong, anh tiêu sái xoay người rời khỏi sàn nhảy, hình ảnh vừa mới dán bên tai cô nói nhỏ, giống như là cử động thân mật giữa hai người.
Cảnh tượng này vừa lúc bị Vạn Tuyết Cầm cùng em gái vừa đi vào thấy, tối nay Nhã Cầm ăn mặc xinh đẹp, lễ phục dạ hội hở vai không tay bó sát người, lộ ra vóc người cao gầy, đường cong duyên dáng, dung mạo đẹp đẽ, đem mái tóc vấn lên, đồ trang sức trang nhã, bộ dáng động lòng người.
Trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, nhưng tay lại nắm thật chặt túi dạ hội, "Chị, chị xem con tiện nhân đó cùng Lãnh Triệt kìa!"
"Dù là tức giận cũng không thể biểu hiện ra, khỏi cần quan tâm cô ta." Vạn Tuyết Cầm cũng kinh ngạc khi Du Nhiên xuất hiện tại bữa tiệc này, nhưng coi như cô xuất hiện cũng không thể có biến hóa gì đó, vì vậy, cười cười, nhỏ giọng nói ra: "Đừng quên, thân phận của em hôm nay, từng cử động của em không chỉ có người nhà họ Lãnh nhìn, còn có nhiều khách nữa."
"Chị, em biết rồi." Nhã Cầm được chị nhắc nhở, lập tức thu hồi vẻ mặt tức giận vừa nãy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp treo nụ cười ưu nhã, một đường đi theo Vạn Tuyết Cầm xuyên qua đám người.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người bọn họ, trong lòng rất rõ ràng, hôm nay còn có một chuyện quan trọng, chính là sẽ tuyên bố nhà họ Lãnh cùng nhà họ Mộ đính hôn kết thân.
Lúc này, khuôn mặt Lãnh phu nhân tươi cười tiến lên đón, một thân đồ dạ hội cao quý, bộ dáng thùy mị, "Mộ phu nhân, bà cuối cùng cũng tới."
"Lãnh phu nhân, thật là xin lỗi, trên đường đột xuất có chuyện, đã tới chậm." Nói xong, bà ta kéo Nhã Cầm, Nhã Cầm lập tức ưu nhã tiến lên, thăm hỏi: "Chào Lãnh phu nhân."
"Nhã Cầm, mới một thời gian không thấy, con lại đẹp lên rồi." Lãnh phu nhân nhếch miệng lên cười thân thiện, tiến lên kéo tay Nhã Cầm: "Về sau trở thành cô dâu nhà chúng tôi, con sẽ phải coi quản Lãnh Triệt thật tốt."
Nhã Cầm ngượng ngùng gật đầu một cái, nhưng không có lên tiếng, lúc này, Lãnh lão gia sau lưng đi tới, cằn nhằn vợ mình, "Cũng còn chưa có qua cửa, bà đã nói những thứ này, Nhã Cầm người ta thẹn thùng thế nào."
"Cái này thì cần gì thẹn thùng, gả vào nhà chúng ta, không phải chuyện sớm hay muộn hay sao." Lãnh phu nhân nói xong, nhìn về phía Nhã Cầm, nói: "Được rồi, đi thôi, chúng ta đi bên kia ngồi tán gẫu, Lãnh Triệt đã tới, tôi trước giới thiệu khách quý cho bà."
Nói xong, hai người nhà họ Lãnh mang theo nhóm Vạn Tuyết Cầm đi tới trên bậc thang tiến vào phòng khách nhỏ.
Trình Du Nhiên vẫn không có vẻ mặt như cũ, trở lại trong góc, con trai vừa đúng cầm rất nhiều đồ ăn ngon tiến đến, đưa cho cô, cô thật đúng là có chút đói bụng, thời điểm vừa muốn ăn một khối bánh ngọt, bên cạnh chợt có một người đàn ông cao lớn đứng, âm thanh trầm thấp nói: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Trình Du Nhiên nghe âm thanh kia, thiếu chút nữa đem bánh ngọt phun ra, nuốt xuống, dò xét cẩn thận Phi Ưng trước mắt, đã quen nhìn anh ta toàn thân quân trang, không ngờ dáng vẻ anh ta mặc tây trang thật đúng là có khuôn có dạng, Trình Du Nhiên liếc anh ta một cái, "Vậy anh lại tới nơi này làm cái gì?"
Hơn nữa, địa phương Phi Ưng xuất hiện, như vậy có phải Viêm Dạ Tước cũng ở gần đây hay không, cô vội vã nhìn xem chung quanh, Phi Ưng nhàn nhạt mở miệng: "Cô đang tìm lão đại sao? Lão đại bảo tôi tới nói cho cô biết, để cô rời đi trước."
|