Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa
|
|
Chương 40: Bác sỹ không dễ làm (Thượng) Bóng đêm rực rỡ, gió như sa, trăng như móc.
Vùng ngoại ô Newyork, xuyên qua rừng cây xanh um tươi tốt, gò núi, một căn nhà phong cách cổ màu trắng, khí phái mà tràn đầy mùi quý tộc, lấy ngạo mạn và tư thái xưa và nay để tồn tại, vào ban đêm, làm cho người ta không rét mà run.
Tiếng giày da, giày cao gót giẫm lộp cộp, bước chân không lộn xộn giẫm lên sàn nhà kiên cố, lộp cộp vang dội, sau đó biến mất ở hành lang.
Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước muốn trực tiếp đi vào phòng họp, cô vội vã kéo anh một cái, nói: "Thương thế của anh cần lập tức xử lý."
Người đàn ông này, rốt cuộc coi thân thể của mình là cái gì, không thấy đầu vai anh đang chảy máu sao?
Viêm Dạ Tước dừng bước, ném một câu nói, "Cùng theo vào." Liền xoải bước đi vào phòng họp.
Trình Du Nhiên đi vào, vừa đi vào liền hối hận, lúc trước không thấy mọi người ở bên trong nên cô còn không biết, các sắc mặt xem ra đều hết sức nghiêm túc, chờ lão đại đi họp đồng thời phân phó công việc.
Lúc này, bác sỹ đi theo xách theo hòm thuốc đi tới bên cạnh Trình Du Nhiên, giao hòm thuốc cho cô, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, đây không phải là muốn cô lấy đạn ở chỗ này chứ?
Viêm Dạ Tước không nói hai lời liền cởi áo khoác xuống, bày ra da thịt màu đồng, hai cánh tay bền chắc hiện ra đường cong cương nghị, một hình xăm chim ưng giương cánh dài từ vai trái đến cần cổ, sau tai bên trái mới thu bút hoàn mỹ, trông rất sống động, còn có vết tích những tháng ngày chồng chất như bị vết máu bao trùm.
Vai trái, trúng ba phát, máu tươi đầm đìa, Trình Du Nhiên nhìn thấy không khỏi hít vào một hơi.
"Không phải phải xử lý ư?" Viêm Dạ Tước quay đầu sang hỏi, sau đó thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: "Vật tôi muốn đâu?"
Trình Du Nhiên nhìn mọi người đang ngồi xem như cô không tồn tại, cùng lão đại thương nghị người chủ mưu sự kiện lần này, cô thở dài một hơi trong lòng, bắt cô làm giải phẫu dưới tình huống như thế này, hơn nữa, còn là một bệnh nhân không an phận, người bác sỹ là cô đây quả thật không dễ làm.
Lúc này, bác sỹ bên cạnh đã chuẩn bị tốt rượu cồn, dao giải phẫu cùng băng vải, hướng cô cho một ánh mắt, Trình Du Nhiên trừ độc cái bao tay mang theo, cầm dao giải phẫu lên, trước mặt nhiều người, lưu loát cắt vết thương, dùng cái nhíp lấy đạn ra, cả động tác nhanh đến mức bác sỹ bên cạnh cũng không thấy rõ.
Lúc này, Bôn Lang đập bàn, tức giận nói: "Lão đại, khẳng định chính là những thuộc hạ còn dư lại của Kim Vạn kết hợp với người nhà Hoắc Bối Nhĩ bày mai phục."
Nhà Hoắc Bối Nhĩ? Nghe đến đó tay Trình Du Nhiên đang khâu vết thương chợt dừng lại một chút, chuyện lần này chẳng lẽ có quan hệ đến gia tộc Hoắc Bối Nhĩ?
Trình Du Nhiên nhìn bọn Phi Ưng và Bôn Lang, trong mắt hẳn là tức giận, xem ra, chuyện lần này xác thực không ổn, lập tức cúi đầu, tiếp tục khâu vết thương.
"Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ vẫn luôn muốn ma túy ở vùng Âu Mỹ, lần này tuyệt đối không thể khinh xuất, lão đại, hội nghị ngày mai chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, có phải nên chuẩn bị chút hay không."
Đan Hùng dựa vào thành ghế nói, Phi Ưng bên cạnh cũng đồng ý, "Lão đại, lần này nhất định phải cẩn thận."
"Tôi biết rõ, đừng thay đổi gì, cứ dựa theo ban đầu mà tiến hành." Viêm Dạ Tước lạnh lùng mở miệng, vừa muốn giơ tay lên, đã bị Trình Du Nhiên túm lấy, không vui nói: "Lão đại Viêm, có thể đừng động tới động lui hay không, anh không biết tôi khổ cực ư?"
Lời này vừa phát ra, người ở chỗ này đều cứng đờ, ai cũng không ngờ bác sỹ này dám nói chuyện như thế này với lão đại, xem ra muốn ăn không được lại còn ôm đùm.
Nào có thể đoán được, kỳ tích là lão đại không có nổi giận, mà làm theo lời cô nói, để tay xuống, Trình Du Nhiên tiếp tục khâu vết thương, lại không nhìn thấy một vào con mắt chung quanh song song giật mình kỳ quái, mà trong lòng cô không ngừng cằn nhằn, bác sỹ thật là khó làm.
Bệnh nhân không an phận, muốn cô trị liệu coi như xong, trong cả quá trình còn phải nghe bọn họ nói gì mà bang phái ma túy nào đó, sau đó còn đánh đánh giết giết.
Thật là ngông cuồng nghiêm trọng, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên dùng rượu cồn trừ độc ở xung quanh, thời điểm thấy ngực trái thì thấy được vết thương trước ngực trái.
Cô nhớ, đây là vết thương năm đó anh trúng đạn, mặc dù đã lấy đạn ra, nhưng vết thương quá sâu, cũng có thể để lại sẹo, chỉ là, nhìn thấy nó sẽ khiến cô nhớ tới chuyện đã xảy ra năm đó. . . . . .
"Em đang ngây ngẩn gì thế?" Tay Viêm Dạ Tước bao trùm trên đầu cô, giống như là hỏi đứa bé.
Trình Du Nhiên lập tức thu hồi ánh mắt, không biết tại sao mình phải mở miệng thử dò xét anh, "Chỗ này của anh bị thương rất nặng nhỉ, vì sao bị thương?"
"Không biết!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng trả lời, đây là một chuyện anh hết sức không muốn suy tư, đứng lên, đi ra khỏi phòng họp.
Trình Du Nhiên đứng tại chỗ thu dọn dụng cụ giải phẫu, Phi Ưng đi tới, "Cô thật rất quan tâm đến vết thương trên ngực lão đại, chẳng lẽ cô biết chuyện năm đó?"
Năm đó trừ làm giải phẫu cho anh ra, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, vấn đề là, vị lão đại Viêm này, ngay cả ân nhân cứu mạng anh mà cũng không nhớ, thật không có lương tâm, cho nên, nghĩ tới đây liền tức giận nói: "Tôi làm sao có thể biết, tôi đói chết rồi, nơi này có đồ ăn không?"
"Chị hai, thời điểm trước ở dạ tiệc không phải chị ăn rất nhiều ư? Đói bụng nhanh vậy?"
"Phát sinh chuyện kịch liệt như vậy, không hao tổn thể lực ư?" Trình Du Nhiên liếc Phi Ưng, thằng nhóc này bình thường xem ra lạnh lùng, vừa hỏi thì như đứa bé, vỗ vỗ bác sỹ bên cạnh, nói: "Nơi này giao lại cho anh thu dọn."
Nói xong cũng chuẩn bị đi tìm cái ăn, nhưng cô cũng không nghĩ đến cô sẽ lạc đường ở trong pháo đài cổ này, lúc vừa tiến vào, thấy đường rõ ràng, nhưng mà điều này cũng không thể trách cô, ai kêu chủ nhân của nơi này không có việc gì làm kiến tạo căn nhà cổ lớn như vậy làm gì, tầng này xem ra lại không có người ở, người đi ngang qua cũng không có sao?
Nói thầm trong lòng, xuyên qua hành lang dài, chợt, phát hiện gian phòng trước mặt mở cửa, bên trong vẫn sáng đèn, nói không chừng bên trong có người, vậy thì hỏi một chút vậy, bây giờ cô thật là quá đói, cần đến phòng bếp ăn sớm, sau đó ngủ.
Vì vậy, cô cất bước đi tới hướng gian phòng. . . . . .
|
Chương 41: Bác sỹ không dễ làm (Hạ) Trình Du Nhiên đi vào gian phòng, cẩn thận quan sát bố trí bên trong căn phòng, phong cách chủ nghĩa duy mỹ cổ điển mặc dù tráng lệ nhưng lại không che đậy được vẻ âm trầm.
Trong thời gian ngắn, thứ gì tựa như tia chớp chạy như bay từ trong nhà tới đây, khi Trình Du Nhiên thấy rõ ràng, vật này đã đứng chỗ cách cô không xa, nhỏ giọng kêu, ưu nhã vung vẩy cái đuôi, sau khi Trình Du Nhiên thấy rõ ràng đây là cái gì, thiếu chút nữa bị sợ đến chân nhũn ra, một con vật to lớn nhìn như Husky lại tựa như chó săn, không, nó cũng không phải chó, mà là một con sói xinh đẹp.
Nó đang nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến là cô đây, lộ ra ánh mắt kỳ quái, trừng mắt nhìn, mặc dù thoạt nhìn cũng không hung dữ hung hãn, nhưng đủ để cho hai chân Trình Du Nhiên phát run lên.
Chắp tay trước ngực, cười cứng ngắc, "Ha ha, sói đại ca, đi nhầm cửa mà thôi, chớ để ý, tôi lập tức rời đi, gặp lại ——"
Trình Du Nhiên di động từng bước một về phía sau, nghĩ thầm chỉ cần di động đến cửa thì cô sẽ lợi dụng kỹ thuật chạy trốn cao siêu của mình để lách người, vậy mà, thời điểm cô lui về phía sau đến bước thứ ba, con sói này chợt trở nên hung ác, hít hà, trong nháy mắt chuẩn bị công kích, chân sau đạp một cái, đang muốn nhào qua hướng Trình Du Nhiên.
"Lợi Ân!" Một giọng trầm thấp vang lên ở trong phòng, chỉ thấy con sói này chợt ngưng động tác, nhe răng trợn mắt nhìn cô, làm ra tư thái công kích, vòng hai vòng tại chỗ.
Lợi Ân liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên, quay đầu lại cắn cái đuôi liền chạy hướng người đi ra từ phòng tắm, người đi ra chính là Viêm Dạ Tước, tóc xanh đen hơi ươn ướt tán loạn trên khuôn mặt cao quý, khăn tắm vây quanh hông thon dài bền chắc, tản ra sức quyến rũ phái nam không cho phép người nhìn thẳng, tựa như một con dã thú đi ra từ nhà tù.
Viêm Dạ Tước đi tới ghế da đen ngồi xuống, Lợi Ân thấy chủ nhân, tinh thần vì đó mà vui vẻ, cái đuôi vỗ mạnh mà có lực vào trên thảm trải sàn, sau đó hưng phấn ngẩng cao đầu lên, đi về phía Viêm Dạ Tước, cả người còn lộ ra thú tính hung ác.
Trình Du Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, thế mới biết địa phương mình tiến vào là phòng của Viêm Dạ Tước, hơn nữa, trong phòng người đàn ông này còn nuôi một con sói nguy hiểm, nghĩ thầm, nên tế nhị tránh mau, nếu không, sợ rằng con sói này lại chạy tới.
Trình Du Nhiên xoay người, vừa mới đi một bước đã bị một giọng nói trầm thấp gọi lại, "Tới đây!"
Gọi cô qua? Hiện tại cô đói không chịu nổi, tìm cái gì ăn rồi nói, Trình Du Nhiên tiếp tục cất bước.
"Lão đại Viêm, hiện tại cũng khuya lắm rồi, tôi muốn ăn cơm, cũng muốn ngủ ——" Trình Du Nhiên còn chưa nói hết, đã dừng bước cứng ở tại chỗ, nhìn Lợi Ân đột nhiên bay đến trước mặt cô cười toe toét nhe răng nanh hướng mình, lại bị hù hú vía, cũng không dám tiến lên trước một bước, lập tức xoay người, cười nói: "Ăn cơm, ngủ, cái này đều là chuyện nhỏ, ngày mai làm cũng giống vậy, lão đại Viêm, anh có cặn dặn gì?"
Lúc này, Trình Du Nhiên cô còn có lựa chọn khác ư? Bình sinh chỉ sợ động vật dạng nhỏ, nếu có thể, cô thật muốn cho người này một viên thuốc ngủ.
Trong lòng phẫn hận, người đã đi tới trước mặt Viêm Dạ Tước, mà con sói gọi là Lợi Ân kia cũng bày cái mông, dừng ở bên cạnh Trình Du Nhiên, tựa như đang giám thị cô.
Trình Du Nhiên cúi đầu nhìn Viêm Dạ Tước, nửa người trên còn quấn băng vải, hai hàng lông mày dày đậm hạ xuống, hai mắt nhắm nghiền, dưới sống mũi cao thẳng có đôi môi mỏng hấp dẫn mím chặt thành đường thẳng, chợt động nhỏ nhẹ, nói: "Đổi thuốc cho tôi, cái hòm thuốc ở ngăn kéo thứ hai trước mặt."
Trình Du Nhiên nhìn người đàn ông không nhúc nhích một chút, lại nhìn con sói chỉ nhìn mình chằm chằm, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi tới ngăn kéo trước mặt lấy hòm thuốc ra, sau đó lộn trở lại, ngồi xuống ghế nhỏ ở bên cạnh, lấy rượu cồn cùng băng vải, nhìn vết thương dính vào nước, nhíu nhíu mày, nói nghề nghiệp: "Nếu như anh không yêu mến thân thể của mình, cho dù giữ tôi lại bên cạnh, cũng không thể nào cứu được anh, tôi cũng không phải là cái gì cũng có thể trị, cho dù có thể, bệnh nhân. . . . . ."
Trình Du Nhiên hoàn toàn biến thành một vị bác sỹ chuyên nghiệp, đang dạy dỗ bệnh nhân của mình tức trách không xong.
Nhưng còn chưa có nói xong, lời nói của Viêm Dạ Tước đã cắt ngang lời cô, "Em đang quan tâm tôi ư?"
Giọng nói của anh rất thấp, một cái tay lớn vuốt ve Lợi Ân, chậm rãi quay đầu, nâng tròng mắt mầu mực, mặt cách Trình Du Nhiên vài centimet, khiến cho cô cảm nhận được hơi thở anh phả ra, sợ hết hồn, muốn thoát đi, cười lúng túng, "Thuốc đã bôi xong, lão đại Viêm ngủ ngon."
Lúc này còn không đi, cô sợ sẽ bị không khí này làm cho thần kinh không thông, anh có yêu thân thể của mình hay không thì cũng chẳng liên quan tới cô!
Song vào thời khắc Trình Du Nhiên đứng lên, lúc xoay người rời đi, một giây kế tiếp không phòng bị chút nào đã bị anh dùng sức lôi kéo ——
Cả người ngã ngồi ở trên đùi anh, thân thể dính vào lồng ngực anh, đột nhiên thở hốc vì kinh ngạc, muốn bò dậy.
Nhưng không ngờ, bị bàn tay có lực của anh nhấn một cái, nhìn qua tựa như Trình Du Nhiên chủ động hôn, vừa vặn để cho anh hôn.
"Ưmh ——"
Trình Du Nhiên mở to mắt, đôi tay chống đỡ trước lồng ngực anh, muốn tránh thoát nhưng cô vĩnh vi đều dự tính sai, ở trước mặt Viêm Dạ Tước, hơi sức của cô giống như là Tiểu Bạch Thỏ đối nghịch sư tử, cho dù anh bị thương, cô cũng không thể địch nổi sức lực của anh.
Trong lúc anh đụng phải cô, nháy mắt cái mùi này, cảm giác này thế nhưng lại quen thuộc như vậy, bá đạo chiếm cứ cô không thả, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào chỗ sâu, mút thỏa thích vẻ trẻ trung hương vị ngọt ngào, Trình Du Nhiên bị hơi thở của anh xâm chiếm, phản kháng càng ngày càng nhỏ, cô nhíu nhíu mày, mình thật là hỗn loạn.
Lợi Ân đứng ở tại chỗ, cắn cái đuôi, trơ mắt nhìn chủ nhân, từ lúc còn rất nhỏ đã theo chủ nhân, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chủ nhân đến gần một cô gái, lần đầu tiên hôn một cô gái, ngay cả quản gia đang muốn đi tới cũng dừng bước ở cửa, đây cũng là lần đầu ông ta nhìn thấy.
Viêm Dạ Tước rốt cuộc buông lỏng Trình Du Nhiên ra, cô vô lực dính vào lồng ngực của anh, còn chưa thở gấp xong, liền nghe được Viêm Dạ Tước thản nhiên hướng cạnh cửa nói: "Đi vào."
Lúc này, quản gia bưng bữa ăn đi vào, Trình Du Nhiên lúng túng cũng không dám ngẩng đầu, quản gia cũng rất thức thời, lập tức để bữa ăn xuống rồi đi ra.
"Không phải đói bụng ư? Ăn một chút gì đi." Viêm Dạ Tước nhìn bàn ăn hình tròn cách đó không xa, nói.
Mặt Trình Du Nhiên còn hơi ửng đỏ, nhanh chóng nhảy khỏi ngực anh, đi tới chỗ bàn ăn, lòng cô bắt đầu nhốn nháo, mình thế nhưng không có tiền đồ như vậy, haizz, bác sỹ này, cô thật đúng là không dễ làm.
Khi một tay cô nắm lấy một cái đùi gà, mắt con sói gọi là Lợi Ân nhìn cô, rất rõ ràng, nó coi trọng thức ăn trong tay cô, kỳ thực, cô không biết là, sau khi chủ nhân hôn cô, nó mới có thể trở nên hiền hòa như vậy.
Trình Du Nhiên bị nó giật dây ba phát bằng ánh mắt, cuối cùng bỏ thứ yêu thích ném đùi gà cho nó, "Tao cho mày ăn, mày cũng đừng xấu với tao nữa nhé."
Nó giống như nghe hiểu được lời cô nói, bắt lấy đùi gà xong thì đi tới ổ của mình.
Trình Du Nhiên thở dài một cái, rốt cuộc cũng rời đi, tự mình lấy thêm một bát cháo uống, lúc này, Viêm Dạ Tước cũng đến ngồi bên cạnh, nhìn cô, hỏi: "Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau?
|
Chương 42: Lời hứa của anh Nghe nói như thế, tay Trình Du Nhiên dừng lại ở giữa không trung, ngẩng đầu lên nhìn về phía Viêm Dạ Tước, tròng mắt như mực cũng đang nhìn mình, giống như là tìm kiếm cái gì, bóc tróc thứ gì trên mặt cô. Thời điểm cô lấy đạn ra cho mình, vẻ mặt cô nhìn thấy miệng vết thương cũ, cùng phấp phỏng trong lòng mình, còn nữa, lúc hôn cô, loại cảm giác đó khiến anh không khỏi khạc ra những lời này.
Trình Du Nhiên thật vất vả nuốt xuống cháo trong miệng, cẩn thận nhìn Viêm Dạ Tước, lại không nhìn ra tại sao anh hỏi câu này, chẳng lẽ muốn chính cô nói cho anh biết bọn họ biết nhau, bọn họ còn có con, vậy chỉ khiến người ta cảm thấy dùng mặt nóng của mình đi dán cái mông lạnh của người khác, Trình Du Nhiên cô không làm được.
Rất nhanh, tiếp tục cầm cái muỗng trong tay, uống một hớp cháo, cười nói: "Sao chúng ta có thể từng gặp, người tiếp xúc với anh cũng có thể đếm được, trước kia tôi làm sao có thể có cơ hội này."
Cô tiếp tục uống cháo, nhưng trong đầu đều là hình ảnh anh mới vừa hôn mình, còn có đêm ấy, câu anh nói "Tôi sẽ phụ trách" kia, nhưng còn bây giờ thì sao, anh chạy đến hỏi mình bọn họ có phải biết hay không, đây coi là cái gì? Mất trí nhớ? Loại tình tiết trên phim truyền hình cũng không xảy ra ở chỗ này chứ, hơn nữa, cô thấy anh đều nhớ rất rõ ràng chuyện đã qua.
Viêm Dạ Tước không nói thêm gì nữa, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc đã lâu, là cái gì chính anh cũng không rõ, anh cũng có thể khẳng định, lúc trước anh cũng chưa từng gặp Trình Du Nhiên, nghĩ vậy, anh quay đầu nhìn về phía cô.
Trình Du Nhiên bưng bát cháo uống xong, thả lại mặt bàn, sờ bụng một cái, lần này rốt cuộc không đói bụng nữa, giương mắt thấy Viêm Dạ Tước nhìn mình, vội vàng lấy tốc độ nhanh như tia chớp nhanh chóng nhảy khỏi cái ghế, cô cũng sẽ không ngu đến mức lại để anh hôn lần nữa, vừa rồi chính cô bị thua thiệt lớn.
"Tôi tin tưởng lão đại Viêm cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với một người phụ nữ đã có một đứa con đâu nhỉ, vừa rồi xem như chưa từng xảy ra, thương thế của anh cũng cần nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon nhé." Vừa đi ra cửa, Trình Du Nhiên lại xoay trở lại, hướng Viêm Dạ Tước hỏi: "Lão đại Viêm có thể tìm người mang tôi về phòng hay không?"
Bộ dáng này có thể có chút mất thể diện, nhưng cô vừa được dạy dỗ, trong căn nhà cổ lớn thế này, cô có thể lại lạc đường, nói không chừng lại có con sói gì đó vọt ra, trái tim nhỏ của cô không thể chịu đựng thêm nữa.
"Gian phòng bên trái đó." Giọng Viêm Dạ Tước lại khôi phục lạnh lẽo, đứng lên, hướng bên trong phòng đi tới.
Trình Du Nhiên thiếu chút nữa hoá đá tại chỗ, ở bên trái, chuyện này. . . . . .
Ngao ~
Lợi Ân hướng cô khẽ kêu một tiếng, cô mới lấy lại tinh thần, trừng mắt liếc Lợi Ân, nhấc chân đi ra ngoài, đẩy cửa bên trái ra, vào phòng.
Chỉ để lại Lợi Ân ngồi cạnh nơi nào đó, trơ mắt nhìn cô biến mất, sau đó đứng lên, chậm rãi đi trở về ổ của mình.
Trình Du Nhiên không ngờ đi tới gian phòng lớn như vậy, thoạt nhìn giống như là hai phòng, Tiểu Nặc ở trong một gian phòng nghỉ ngơi khác, cửa không có khóa, cô đi vào.
Tiểu Nặc ôm chăn ngủ ngay ngắn, bên giường để túi cu cậu thường mang theo bên người, bên trong là những thứ đồ ngổn ngang còn có laptop, hồi nhỏ đứa bé này đã thích những thứ này, Trình Du Nhiên chỉ muốn cho cu cậu một tuổi thơ tốt đẹp, cho nên, cu cậu thích sẽ để cho cu cậu đi học, tự mình đi làm.
Có điều vào tuổi cu cậu mà có năng lực làm ra những thứ này, xác thực khiến cô rất kinh ngạc, Trình Du Nhiên nhẹ nhàng sờ sờ đầu cu cậu, lấy máy tính bảng ra từ trong tay cu cậu, lại chính là hình cô và cu cậu ở bờ biển, khi đó cu cậu mới bốn tuổi, kéo cô nói, mẹ, con không muốn ba, sau khi Tiểu Nặc lớn lên sẽ bảo vệ mẹ.
Trình Du Nhiên nghĩ tới đây, trên mặt nâng lên nụ cười đẹp mắt, đưa tay sờ sờ đầu cu cậu, nhẹ nhàng đắp chăn cho cu cậu, quay người ra khỏi gian phòng.
Màn đêm vô tận, cách cửa sổ có thể cảm nhận được gió đêm nhẹ nhàng, sau khi Trình Du Nhiên tắm xong đứng ở ban công, ngắm nhìn cảnh sắc trong đêm tối, từng cơn gió nhẹ thổi vào gương mặt, không khỏi làm tim trôi giạt.
Cô cũng không ngờ sáu năm sau, cô tạm biệt người gặp phải năm đó, cô đưa tay sờ qua lớp y phục, sờ sờ dây chuyền đeo trên cổ, cũng không có lấy ra. Cô nhớ, anh nói sẽ phụ trách, hơn nữa để lại một sợi giây chuyền cho cô, lúc ấy cô giận đến vứt bỏ tại chỗ, cuối cùng, cô cầm trở lại từ trong thùng rác, giữ sáu năm, chẳng lẽ mình vẫn mong đợi lời hứa anh đã nói ư?
Nhưng khi anh xuất hiện, căn bản không nhớ rõ cô, qua sự việc nhà họ Mộ, cô đã sớm không tin vào tình yêu, cũng không tin tưởng một người đàn ông sẽ vĩnh vi nhớ cô gái nào, giống như là ba cô, nói không chừng đã sớm quên mất dáng vẻ mẹ cô.
Cho nên, cho tới bây giờ cô đều không hy vọng xa vời về sự xuất hiện của anh, đối với vấn đề phụ trách, bởi vì lúc Tiểu Nặc ra đời, nhìn y tá ôm bé con ở trước mặt cô, cô hôn bé con đầu tiên, cô hiểu đây là người thân trời cao ban cho cô.
Trình Du Nhiên cười cười, buông lỏng tay, xoay người đi vào gian phòng, vậy mà, ngay tại ban công bên cạnh, bóng dáng cao lớn đứng sừng sững, yên lặng nhìn cô biến mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Trình Du Nhiên đang nằm ngủ say ở trên giường, lật người, tìm tư thế thoải mái hơn, tiếp tục mộng đẹp của cô.
Bên tai giống như là có tiếng hít thở khẽ, khiến cho cô nhíu nhíu mày, làm cô cảm thấy hơi ngứa, lấy tay giơ giơ ở trước mặt, hơi mở mắt. . . . . .
Không mở ra cũng may, vừa mở ra liền nhìn thấy mặt một con chó, bị sợ đến lật người, ngã ngồi trên mặt đất, không, đây không phải là chó, mà là con sói gọi là Lợi Ân!
Lợi Ân nhanh nhẹn nhảy lên giường, muốn xem xem có phải cô té hay không, lại dọa Trình Du Nhiên sợ đến vội vàng lui về phía sau một bước, vào lúc này cơn thèm ngủ đã bị hù dọa mất tiêu.
"Mày...mày muốn làm cái gì! Đừng tới đây." Từ nhỏ cô đã sợ chó, chớ nói chi là con sói còn hung ác hơn chó, vội vàng muốn xua đuổi nó rời đi.
Nhưng Lợi Ân lại nghiêng đầu, hình như không nghe hiểu lời cô nói, cũng rất tò mò cô tại sao sợ mình đến thế, vì vậy, nó đến gần từng bước một.
Trình Du Nhiên hoàn toàn bị dọa sợ, đã không còn đường có thể lui, vậy mà, vừa lúc đó, một giọng nói trẻ con phá vỡ không khí, "Lợi Ân, tới đây."
Nghe giọng nói đó, Lợi Ân lập tức quay đầu, chỉ thấy Tiểu Nặc bưng một cái khay, bên trong là một con gà nóng hổi.
Lợi Ân nhảy vèo xuống giường, chạy như bay đến chỗ Tiểu Nặc, Trình Du Nhiên sợ Lợi Ân tổn thương con trai, lập tức lấy dũng khí tiến lên, Lợi Ân chợt dừng bước ở trước mặt Tiểu Nặc, ngồi chồm hổm xuống, nâng đầu lên nhìn Tiểu Nặc.
Tiểu Nặc đưa tay nhỏ bé ra sờ Lợi Ân, Trình Du Nhiên lập tức kêu lên: "Tiểu Nặc."
Tiểu Nặc cũng không có dừng tay lại bởi vì mẹ kêu lên, sờ sờ nó, sau đó dùng tiếng Anh nói: "Này, đây là bữa ăn sáng của mày."
Đem một khay thịt gà bỏ trên đất, cu cậu đi tới, nói với mẹ: "Mẹ, Lợi Ân rất hiền lành, nhưng nó chỉ nghe hiểu tiếng Anh."
|
Chương 43: Bệnh nhân không an phận Trình Du Nhiên còn đứng chỗ cách Lợi Ân xa nhất, đây cũng không phải là Tiểu Nặc nói một đôi lời nó rất hiền lành thì cô sẽ không sợ, cô chỉ nhìn Lợi Ân bên cạnh đang ăn sung sướng, kéo kéo mặt cứng ngắc, sói chỉ biết nghe tiếng Anh, không trách được cô vừa nói gì, nó đều nghe không hiểu.
Tiểu Nặc cực kỳ thích Lợi Ân, tiến lên sờ sờ đầu nó, Lợi Ân cũng ngoan ngoãn cúi đầu cho cu cậu sờ, một con sói lớn hơn so với Tiểu Nặc đang cúi đầu ở bên cạnh cu cậu, Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nói với mẹ: "Mẹ, lão đại Viêm nói, sau này Lợi Ân chính là của Tiểu Nặc, Lợi Ân, tao nhất định sẽ chăm sóc mày thật tốt."
Nói xong, cu cậu yêu thích ôm lấy Lợi Ân, Lợi Ân cũng dán lên Tiểu Nặc, nó thích mùi trên người Tiểu Nặc, bởi vì từ nhỏ nó đã lớn lên ở bên người Viêm Dạ Tước, mùi trên người Tiểu Nặc rất giống chủ nhân của nó, nó nhìn Tiểu Nặc, phát ra tiếng kêu vui vẻ.
Trình Du Nhiên đứng một bên hoàn toàn cứng đờ, cái gì, Viêm Dạ Tước đem con sói này cho Tiểu Nặc, này, này, đây không phải là đùa giỡn chứ.
"Mẹ, mẹ tới đây sờ Lợi Ân đi, nó rất biết điều." Tiểu Nặc hướng mẹ kêu lên, Lợi Ân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Du Nhiên, đang muốn đi tới hướng cô, Trình Du Nhiên lập tức nhảy lên giường, lập tức dùng tiếng Anh quát lớn: "Ngừng, đừng tới đây."
Tiểu Nặc vội vàng chạy tới bên người Lợi Ân, an ủi nói: "Lợi Ân, chớ khổ sở, từ nhỏ mẹ đã sợ chó cùng sói, đợi mẹ quen sẽ tốt hơn."
Lúc này Tiểu Nặc giống như là đại nhân nhỏ, Lợi Ân quay đầu, hình như nghe hiểu lời chủ nhân nhỏ nói.
Tiểu Nặc vẫy vẫy tay, nói: "Lợi Ân, đi, tao dẫn mày đi xem bảo bối của tao."
Lợi Ân đi theo chủ nhân nhỏ ra ngoài, bây giờ mới khiến Trình Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bước xuống giường, đi ra ngoài, vết thương của Viêm Dạ Tước đã đến lúc thay thuốc rồi, không đúng, anh muốn đổi thuốc hay không thì liên quan gì tới cô, tại sao cô phải can thiệp nhiều như thế, nhưng bước chân vẫn đi tới hướng phòng Viêm Dạ Tước, thở dài một cái, tự nói với mình, bởi vì mình là bác sỹ, không thể làm việc không có trách nhiệm.
Lúc này, đã tới cửa phòng Viêm Dạ Tước, gõ cửa, bên trong không có phản ứng, gõ lại gõ, vẫn không có phản ứng, sớm tinh mơ đã không ở đây, cô còn quan tâm làm cái gì, nếu không có ở đây, quên đi, đi tìm người ăn chút điểm tâm.
"Trình tiểu thư, cô tìm tiên sinh à?" Câu hỏi của quản gia Viêm Trung đang đi tới hành lang, vốn theo sự phân phó của tiên sinh đưa bữa ăn sáng cho Trình tiểu thư, lại thấy cô gõ cửa phòng tiên sinh, cho nên mở miệng nói: "Tiên sinh ở sân sau, khoảng năm phút đồng hồ nữa sẽ phải lên đường rời đi."
"Muốn lên đường đi đâu?"
"Hôm nay là ngày hội nghị mấy gia tộc." Quản gia Viêm Trung mở miệng nói, sau đó nhìn cái khay trong tay, nói: "Tiên sinh bảo tôi chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô, sau khi ăn xong sẽ đưa hai người trở về nhà họ Mộ."
Ngày hôm qua đi họp cô cũng có nghe được, Viêm Dạ Tước đi hội nghị gia tộc này có thể sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa bây giờ anh còn bị thương trong người.
Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên thuận tay cầm một cái bánh bao trên khay rồi chạy về phía sân sau, nhíu chặt lông mày, Viêm Dạ Tước, cái bệnh nhân này thật đúng là không an phận.
Lúc này, mấy chiếc xe dừng ở sân sau, Viêm Dạ Tước mang theo Phi Ưng ra khỏi nhà cổ, tiến vào trong xe.
"Lão đại, đã chuẩn bị xong, hiện tại lên đường." Phi Ưng ngồi ở ghế cạnh tài xế, quay đầu lại, nói.
Viêm Dạ Tước gật đầu một cái, Phi Ưng mang theo thuộc hạ tiến vào trong chiếc xe thứ hai, chiếc xe thứ ba cũng ngồi đủ người, xe đang muốn khởi động.
"Chờ một chút!" Trình Du Nhiên chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất, thế nào cũng không mở được cửa xe, vì vậy, gõ cửa sổ xe.
Lúc này, Viêm Dạ Tước thấy cô xuất hiện, nhíu nhíu mày, nhưng nhấn mở khóa, cửa xe liền bị Trình Du Nhiên mở ra, cả người cô ngồi vào.
Sau khi ngồi xuống, cô mới ăn nốt bánh bao còn dư lại trong miệng, quay đầu nhìn Viêm Dạ Tước, muốn nói chuyện, bởi vì vừa chạy tốc độ quá nhanh, lại bị nghẹn, chợt ho hai tiếng.
"Chuyện gì?" Viêm Dạ Tước khẽ hỏi.
Trình Du Nhiên vỗ ngực, thật vất vả thuận giọng, mới mở miệng nói: "Tôi nói này lão đại Viêm, bây giờ người anh có thương tích, còn phải đi ra ngoài bôn ba?"
Lời này nghe càng giống như là quan tâm, nhưng Trình Du Nhiên biết, nếu như xử lý không tốt, vết thương này sẽ lưu lại hậu họa về sau, làm sao người này lại xem như không có việc gì, Trình Du Nhiên mở hòm thuốc ra, đây là thứ lúc cô chạy thẳng tới tiện tay túm theo.
Viêm Dạ Tước nghe nói như thế, mi tâm dần dần giãn ra, nhìn Trình Du Nhiên, trầm giọng hỏi: "Em đang quan tâm tôi ư?"
Cô quan tâm anh? Làm sao có thể!
Trình Du Nhiên liếc Viêm Dạ Tước, mạnh miệng nói: "Đối với một bệnh nhân không an phận mà nói, tôi làm bác sỹ, đây chỉ là lời khuyên. Anh đã không thương tiếc mình, vậy tôi cũng không cần thiết xen vào việc của người khác."
Nói xong, Trình Du Nhiên khép hòm thuốc lại, để xuống trên ghế, chuẩn bị mở cửa xe rời đi, cô mới không thèm quan tâm.
Lúc này, cô đang muốn mở cửa xe, liền nghe “cạch” một tiếng, cửa xe bị khóa, cô không cách nào mở ra được, quay đầu, đang muốn hỏi Viêm Dạ Tước, lại bị anh mở miệng trước.
"Em đã là bác sỹ, vậy thì đi theo chăm sóc bệnh nhân này." Bỏ lại một câu nói như vậy, Viêm Dạ Tước quay đầu, hướng người phía trước nói: "Lái xe!"
Một lát sau Trình Du Nhiên mới biết mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, không có chuyện gì để làm à mà tự mình nhảy vào trong hố lửa.
"Còn thất thần, không làm sạch vết thương?" Viêm Dạ Tước quay mặt sang nhìn Trình Du Nhiên.
Ai kêu mình không có việc chạy tới gây sự, ban đầu có thể ăn xong điểm tâm, sau đó mang con trai trở về nhà họ Mộ, hiện tại. . . . . .
Trình Du Nhiên thở dài một cái, cầm hòm thuốc lên, mở ra lần nữa, ở trong xe thay thuốc cho Viêm Dạ Tước, hơn nữa dùng băng vải bó chặt cánh tay, vậy là có thể cử động mà sẽ không làm vết thương nặng hơn, Viêm Dạ Tước thủy chung không nhúc nhích, để cho cô xử lý, dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngồi ở ghế cạnh tài xế, Phi Ưng nhíu mày, anh ta đương nhiên nhìn thấu lão đại khác thường, chỉ là rất rõ ràng, khác thường này chỉ có thể xuất hiện ở trước mặt vị bác sĩ Trình này.
Hoàn thành xong, Trình Du Nhiên và bọn họ tiến đến hướng một rừng núi vắng vẻ.
Rừng núi vây lượn chung quanh, con đường lần lượt thay đổi giống như là mê cung, mặc dù từng đường liên thông, lại không nhìn thấy lối ra.
Băng qua con đường quanh co, nhìn thấy rừng cây, âm trầm không thấy một tia ánh mặt trời, không lâu sau xe dừng lại, Trình Du Nhiên vừa xuống xe liền bị cảnh sắc trước mắt kinh động.
|
Chương 44: Hội nghị Năm gia tộc lớn (Thượng) Cây phong cành lá rậm rạp, lay động ở trong gió thu, tiếng cành lá xào xạc như sóng biển xao động, khí thế vô vàn, gió nổi lên, cây phong lênh đênh giống như là mưa lá, êm ái mà rớt xuống, lưu luyến không rời, tán lạc trên cây rơi xuống trên đường nhỏ, làm bậc thang dọn sạch sẽ biến thành một tầng đỏ rực.
Dưới lá cây đỏ rực, kiến trúc đồ sộ tọa lạc ở đó, có vẻ cực kỳ yên tĩnh ở giữa rừng.
Trình Du Nhiên bình thản đi sau lưng Viêm Dạ Tước, bước lên bậc thang, Phi Ưng và Bôn Lang theo sau, khi bọn họ đi qua, gió nổi lên lá cây bay lả tả, khí thế lên ùn ùn, trong không khí, hình như tràn ngập sát khí.
Đi vào đại điện Trình Du Nhiên mới phát hiện đây là nhà thờ, ánh sáng bên trong u ám, làm cho người ta cảm giác không khí tôn giáo thần bí, trang trọng cùng cảm giác bị áp bức, trang trí chủ yếu sử dụng bích hoạ* cùng điêu khắc, ngay mặt tường bên ngoài nhà thờ hòa cây cột được điêu khắc đa dạng, những hình tượng điêu khắc đều cùng một khối với kết cấu kiến trúc, cuối là Thập Tự Giá khổng lồ.
*Bích họa: tranh vẽ trên tường.
Viêm Dạ Tước chợt dừng bước, tay phải cử động nhỏ nhẹ: "Các người đều chờ ở đây!"
"Lão đại, em đi vào chung với anh." Bôn Lang tiến lên nói.
Viêm Dạ Tước xoay người, một tay lấy mũ lưỡi trai của Bôn Lang xuống, "Không cần, cậu dẫn người chờ ở chỗ này, Phi Ưng và em đi vào cùng tôi."
Một câu nói lạnh lùng, anh đi tới trước mặt Trình Du Nhiên, bàn tay đem mũ lưỡi trai đè một cái hướng trên đầu cô, đến gần nói: "Mang nó, theo tôi đi vào."
Thuộc hạ không một chút chấn động khi thấy lão đại muốn mang Trình Du Nhiên đi vào tham gia hội nghị gia tộc, mà bản thân Trình Du Nhiên lại khiếp sợ, muốn cô đi vào cùng? Nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu đồng ý, thật ra thì, trong lòng cô trái lại rất tò mò, nói không chừng còn có thể xem chút.
"Đừng rời khỏi tầm mắt của tôi." Giọng nói trầm thấp giống như là cảnh cáo, càng giống như là đã sớm nhìn thấu Trình Du Nhiên không an phận, Viêm Dạ Tước nói xong xoay người, xoải bước đi vào trong nhà thờ thần thánh, thấy trên ghế ngồi hai bên đầy người, đều mặc tây trang màu đen, trên mặt không chút biểu cảm, sau khi thấy người đi tới, đều thống nhất đứng lên, cung kính nói: "Viêm tiên sinh."
Viêm Dạ Tước gật đầu ra hiệu, đi về phía trước mấy bước, dừng lại đứng trước giá sư tử, chia ra điểm cái trán, trước ngực, vai trái, vai phải, cặp mắt khẽ nhắm giống như là một giáo đồ thành tín cầu nguyện.
Mặc dù Trình Du không biết tại sao Viêm Dạ Tước muốn cô mang theo mũ lưỡi trai, nhưng lúc tiến vào nhìn rõ tất cả đều đàn ông, cô thấy rất may mắn vì mình có đội mũ, đem đầu tóc giấu ở bên trong, lấy tay đè ép cái mũ, làm nó mang vững hơn, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Viêm Dạ Tước.
"Anh theo tôn giáo?" Trình Du Nhiên nhìn cử động của anh có chút kinh ngạc, loại người đàn ông tay dính đầy máu tanh như anh, luôn duy ngã độc tôn, thật là chênh lệch vạn dặm so với tín đồ lễ giáo thành kính, thật đúng là vô cùng không hài hòa.
Viêm Dạ Tước cũng không trả lời cô..., nhanh chóng để tay vào trong túi quần, nhìn Trình Du Nhiên.
Vừa lúc đó, cửa bên trái chợt mở ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang thủ công màu đen đi ra, tóc màu nâu pha lẫn tóc trắng, trên mặt cười cười đi lên, vệ sĩ theo sát sau lưng ông ta cũng không ít, bọn chúng đều là người da đen cao lớn.
Hàng năm đều sẽ tiến hành hội nghị gia tộc một lần ở nơi này, dù giữa vài gia tộc từng có xích mích, cũng đều sẽ tham gia, mà vị gọi Địch Nhĩ Ngải Diehl trước mắt đúng là người gia tộc Diehl tham gia Năm gia tộc lớn Newyork, đi tới trước mặt Viêm Dạ Tước, nói: "Tước, đã lâu không gặp, nghe nói gần đây cậu đi Hongkong? Chơi vui chứ?"
Mặt cười nham hiểm, tuyệt không phải người lương thiện, đây là cảm giác duy nhất của Trình Du Nhiên khi nhìn thấy ông ta, lấy kinh nghiệm Trình Du Nhiên học y từ nhỏ, nhìn khí sắc mặt ông ta không tốt lắm, trong mắt mang tia máu, xem ra gần đây là túng dục quá độ gây ra.
Đồng thời, Diehl cũng đem mắt rơi vào trên thân người mang mũ lưỡi trai sau lưng Viêm Dạ Tước, ngắm thấy ngược lại như người đàn ông gầy yếu, không có uy hiếp gì, không ngờ Viêm Dạ Tước sẽ mang theo người gầy yếu thế.
"Tàm tạm." Viêm Dạ Tước trả lời một câu lạnh lùng, cắt đứt suy tư của Diehl, ngước mắt nhìn Viêm Dạ Tước cao lớn trước mắt, con trai của Viêm Lệnh Thiên, người đàn ông hoàn toàn không có địa vị chỉ vài năm ngắn ngủn đã ngồi lên vị trí người đứng đầu Viêm bang, trở nên máu lạnh như vậy.
Ông ta biết rõ Viêm Dạ Tước máu lạnh là do biến chuyển sáu năm trước, nhưng anh như vậy, cùng ba anh là Viêm Lệnh Thiên gần như in ra từ khuôn, phong cách đều làm cho người ta sợ sệt, thậm chí so với Viêm Lệnh Thiên thì càng thêm đáng sợ.
Ông ta cười cười, lại hỏi: "Tước, gần đây ba cậu thế nào?"
"Cái vấn đề này, ông có thể tự đi hỏi ông ấy." Những lời này còn lạnh lẽo hơn so với lúc nãy, mỗi lần Viêm Dạ Tước nghe được có người hỏi ba anh, sắc mặt của anh đều khó coi cực độ, xoay người, sải bước đi tới vào bên trong.
Hai vệ sĩ đứng ở bên ngoài phòng hội nghị lập tức đẩy cửa ra thay Viêm tiên sinh, không người nào có thể tưởng tượng ra, tại nhà thờ thần thánh, ấy vậy mà có một phòng họp khí thế uy nghi, trên vách tường tất cả đều là bút họa điêu khắc, tinh xảo mà mỹ lệ, một cái bàn hội nghị hình tròn được chạm trổ tinh tế ở giữa, tăng thêm một loại nghiêm túc.
Trình Du Nhiên ngây ở cửa ra vào, nhìn người ở bên trong, Năm gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy đang ngồi vây quanh cái bàn, một người đàn ông trung niên cầm gậy chống, có người da đen di chuyển, mang theo mắt kinh, xem ra ngược lại càng giống là thương nhân, vị này chính là người của gia tộc Ni Áo, cô biết người đàn ông ngồi bên cạnh, chính là Lãnh Triệt thiếu gia Lãnh thị, nhà họ Lãnh tham gia hội nghị lần này là hiển nhiên, Lãnh thị là người thành lập Hoa bang, dù đã tẩy trắng, trở thành tập đoàn tài chính tiếng tăm lừng lẫy, nhưng thế lực bóng tối vẫn luôn tồn tại.
"Tước, cậu rốt cuộc tới." Lãnh Triệt một thân tây trang hưu nhàn rộng mở, còn có bộ dáng công tử, thân thể nghiêng về phía sau, ánh mắt rơi vào người mang mũ lưỡi trai bên cạnh Viêm Dạ Tước, nhíu mày, hình như nhìn thấu người này là ai.
Trình Du Nhiên nhanh chóng cúi đầu, đứng ở sau lưng Viêm Dạ Tước, cô rất ghét ánh mắt Lãnh Triệt, nếu như có thể, cô thật muốn châm cho anh ta hai cái.
"Tước, nói thế nào thì Viêm bang cũng đứng đầu Năm gia tộc lớn, lần này Hoắc Bối Nhĩ thật sự là lấn hiếp người quá đáng rồi!" Nói chuyện là Morgan của gia tộc Ni Áo, nhất thời tức giận nói, dùng sức đập cây gậy trong tay.
Diehl cũng xụ mặt xuống, nói: "Coi như phải làm cửa buôn bán này, tất cả mọi người có thể thương lượng, không cần thiết làm tuyệt như vậy ——"
Lời nói chưa dứt, cửa bị đẩy ra lần nữa ——
"Hội nghị lại bắt đầu sớm như vậy?" Một giọng nói mềm mại vang lên từ ngoài cửa, ngay sau đó thấy cô gái ăn mặc già dặn đi vào, trên mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười mê người, nhìn Viêm Dạ Tước, khóe miệng giương nhẹ, tiếp tục nói: "Xem ra đến muộn cũng chỉ có tôi, thật xin lỗi, mọi người đều biết, con gái ăn mặc rất tốn thời gian."
|