Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa
|
|
Chương 35: Vị hôn thê Trình Du Nhiên nghe những lời này của Phi Ưng, đem ly cao cổ cầm trong tay để ở một bên, khóe miệng kéo ra nụ cười lười biếng, nói: "Làm phiền anh nói cho lão đại các anh biết, tôi đang trong kỳ nghỉ phép, có tự do của mình."
Một câu nói bảo cô rời đi thì cô sẽ phải rời đi sao? Trình Du Nhiên cô cố tình không để mình bị đẩy vòng vòng, cô muốn ở lại, "Anh bận là việc của anh, tôi chơi là việc của tôi, đều không liên quan đến nhau."
Nói xong, Trình Du Nhiên xoay người, tiếp tục ăn thức ăn ngon đầy trên mặt bàn, tìm kiếm món mình thích ăn, coi như không biết Phi Ưng, Phi Ưng không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi, bản thân anh ta biết mình tới thay lão đại truyền lời, chính là có hậu quả như vậy.
Một tay Tiểu Nặc cầm khay một tay cầm nĩa, đưa một miếng bánh ngọt vào trong miệng, nhìn Phi Ưng rời đi, hỏi: "Mẹ, mẹ thật muốn chống đối với lão đại Viêm à?"
"Cái này không gọi là chống đối, đây vốn là tự do của mẹ con."
"Nhưng mà mẹ, bây giờ mẹ là người của lão đại Viêm." Tiểu Nặc bày ra một bộ vẻ mặt bất đắc dĩ, rõ ràng mang theo ý một ngày bán mình, cả đời làm nô.
"Tiểu Nặc." Trình Du Nhiên nâng cao thanh âm gọi con trai, thấy ánh mắt chung quanh nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ là mẹ con hay lão đại Viêm là mẹ con?"
"Lão đại Viêm cũng không làm mẹ được." Xem ra mẹ thật là hồ đồ, lão đại Viêm là đàn ông, làm ba thì còn kém không nhiều lắm, những lời này cu cậu không có nói ra, nhưng lôi kéo tay mẹ an ủi: "Mẹ đương nhiên chính là mẹ con."
Trình Du Nhiên lập tức lộ ra nụ cười đẹp mắt, ngồi xổm người xuống, ôm cổ con trai, vui vẻ hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con.
Tiểu Nặc thở dài ở trong lòng, phụ nữ phải dùng bộ dáng như vậy dụ dỗ mới hữu hiệu, đặc biệt là mẹ cậu, cũng không biết tại sao cô lại cố chấp đối nghịch với lão đại Viêm, rốt cuộc là bởi vì sao đây?
Trong phòng lộng lẫy xa xỉ, bị thủy tinh ngăn cách, Viêm Dạ Tước làm khách quý nhà họ Lãnh tới dự bữa tiệc nhà họ Lãnh, không có ai biết anh đến, chẳng qua là Lãnh Tuyệt biết anh trở về Newyork, sớm dịp mời anh, muốn cùng anh thương thảo chuyện hợp tác hai nhà, lại biết được anh không thích nơi như vậy, cho nên đặc biệt sắp xếp cho anh ở phòng này.
Một thân tây trang cắt xén hoàn mỹ bao quanh dáng người cao to thon dài của anh, ngồi ở trên ghế sa lon, ngũ quan khắc sâu, quanh mình là phong cách đặc biệt của anh, ánh mắt xuyên thấu qua thủy tinh, thu mọi cử động của Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc vào đáy mắt, xem ra cô không chịu rời đi như lời của anh, đây thật đúng là cá tính của cô.
Lúc này, Lãnh Tuyệt đi vào, sau lưng còn có ba người phụ nữ có số tuổi không giống nhau.
Lãnh Tuyệt cũng không phải có uy nghiêm bình thường, mặt cười nhã nhặn, nói: "Hai vị này là thông gia tương lai nhà tôi, mọi người đều là người mình, cậu đồng ý tham dự bữa tiệc của chúng tôi, thật là làm cho tôi rất bất ngờ, chi tiết hợp tác, chờ dạ tiệc kết thúc, cha con chúng tôi sẽ thương thảo tốt nhất với cậu."
Trên mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo như núi băng, khiến Vạn Tuyết Cầm và Nhã Cầm đều ngơ ngẩn, người đàn ông này là ai mà chỉ nhìn cũng làm cho người ta bắt đầu e ngại, đi, mà Nhã Cầm lại cẩn thận nhìn người đàn ông một cái, nếu như nói Lãnh Triệt là tuấn mỹ, vậy người đàn ông này chính là tuấn mỹ cương nghị, mỗi đường cong trên mặt đều rất tinh xảo vả lại cũng kiên nghị.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai, lão tiên sinh nhà họ Lãnh cũng khách khí đối với anh như vậy, hẳn là một nhân vật rất lớn mới đúng.
Lúc này, đôi tay Lãnh Triệt cắm trong túi đi vào, Nhã Cầm lập tức thu hồi suy tư, cười tiến lên, kêu: "Triệt."
"Hi, Nhã Cầm, tối nay em ăn mặc rất đẹp." Lãnh Triệt nhíu mày, chỉ tùy ý nói ra, thật ra thì căn bản cũng không cần thời gian nhìn, bởi vì, anh là cao thủ tán gái, nói chuyện gì, đương nhiên là có tính toán ở trong lòng.
Nhã Cầm nghe thế, mặt liền ngượng ngùng, nói: "Có thật không?"
Lãnh Triệt không có trả lời cô ta, lướt qua bên người cô ta, đi tới trước người Viêm Dạ Tước, nhếch miệng gợi lên vẻ tà khí: "Tước, thật nhiều năm không thấy, sẽ không quên tôi rồi chứ? Không sao, chờ tôi làm xong chính sự, chúng ta sẽ ôn chuyện."
Anh ta nhíu mày, dĩ nhiên biết người lạnh lẽo như Viêm Dạ Tước sẽ không trả lời, vì vậy, tự nói xong, xoay người nhìn ba mình.
Sắc mặt Lãnh Tuyệt trầm xuống, quát lớn: "Con vừa đi nơi nào? Không biết Nhã Cầm tới sao? Con rõ là. . . . . ."
"Ba, con biết rõ nên làm thế nào, được rồi, đi làm chuyện chính." Lãnh Triệt lười biếng hướng ba mình cười cười, xoay người đi ra khỏi phòng tiệc, mà chính sự trong miệng anh nói, chính là muốn tuyên bố hai nhà Lãnh Mộ đính hôn.
Vào lúc này, Lãnh phu nhân nhìn Nhã Cầm, nói một tiếng: "Con đi cùng Lãnh Triệt đi, hiện tại đi vào thế giới những người tuổi trẻ các con, Mộ phu nhân, bà thấy đúng không."
"Đúng vậy, Lãnh phu nhân nói đúng lắm." Vạn Tuyết Cầm mang theo nụ cười ưu nhã, gật đầu nói, trong lòng ngược lại hài lòng vui sướng, lần này thành, về sau có trợ giúp rất lớn đối với họ.
Lúc này, khóe miệng Lãnh Triệt lại dấy lên một nụ cười xấu xa, một đường đi thẳng tới sân khấu, đột ngột nhảy lên sân khấu.
"Hoan nghênh các vị đến nhà họ Lãnh chúng tôi, hôm nay ở chỗ này, tôi có một chuyện muốn tuyên bố."
Lời nói của Lãnh Triệt hấp dẫn ánh mắt tất cả người tại chỗ, mọi người chợt im lặng, giống như là biết anh muốn tuyên bố cái gì, Vạn Nhã Cầm đứng ở phía trước, mặt kích động, bởi vì, cô ta rõ ràng hơn những gì Lãnh Triệt phải nói tiếp đó, rất nhanh, cô ta sẽ trở thành tiêu điểm của hội trường.
Đèn chiếu sáng vào trên mặt Lãnh Triệt, có vẻ càng thêm tuấn mỹ, khóe miệng mang theo nụ cười tà, tiếp tục nói: "Tối nay, tôi giới thiệu, vị hôn thê của tôi, cô ấy là. . . . . ."
Lãnh Triệt cố ý dừng lại một chút, ánh mắt chợt rơi vào sau đám người, "Người mặc lễ phục dạ hội màu xanh ngọc, tiểu thư đứng ăn uống ở trước bàn ăn."
Vạn Nhã Cầm đã chuẩn bị tốt lắm, trên mặt nở nụ cười ưu nhã, sau khi Lãnh Triệt nói xong, xoay người, mặt ngó mọi người, nhưng vừa lúc đó, một chậu nước lạnh nặng nề tưới lên trên đầu cô ta, người Lãnh Triệt nói cũng không phải là mình?
Thiếu gia nhà họ Lãnh tuyên bố vị hôn thê cũng không phải Vạn tiểu thư? Mọi người theo con mắt sáng chói của Lãnh Triệt nhìn qua, thấy một người con gái đang đứng ở trước bàn, chọn thật nhiều đồ ăn đặt ở trong khay, đang hài lòng ăn, hoàn toàn không có để ý tới thế giới bên ngoài.
Cô bỗng bị con trai lôi kéo làn váy, Trình Du Nhiên cau có, đang muốn hỏi làm sao vậy, chỉ thấy ngón tay út của con trai chỉ phía sau cô, cô đem mấy quả anh đào bỏ vào trong miệng, chậm rãi xoay người. . . . . .
|
Chương 36: Ai dám động đến cô ấy Trình Du Nhiên hoàn toàn không chú ý đến tình huống chung quanh, bị con trai lôi kéo váy, cúi đầu, nhìn thấy con trai chỉ chỉ nơi sau lưng cô, cô thuận thế đem mấy quả anh đào nhét vào trong miệng, xoay người xem tình hình là xảy ra chuyện gì. . . . . .
Nhưng vừa quay đầu lại mới phát hiện, sân khấu, bất kể là khách quý hay nhân viên phục vụ, còn có người cầm nhạc cụ trên đài, mọi ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía cô.
Lãnh Triệt tuyên bố vị hôn thê của anh ta, những người này nhìn cô làm gì, Trình Du Nhiên nhai nhai anh đào trong miệng, vừa định mở miệng, lại bị Lãnh Triệt trên đài mở miệng trước: "Cô ấy chính là vị hôn thê của tôi."
Vị hôn thê của Lãnh Triệt không phải là em gái Vạn Nhã Cầm của Mộ phu nhân ư? Việc này rốt cuộc là thế nào, cô gái kia hoàn toàn không có hình tượng, hơn nữa, cô gái này là ai? Bọn họ hoàn toàn cảm thấy xa lạ.
Tuy nhiên người này đối với chị em Vạn Tuyết Cầm mà nói, cũng không tính là xa lạ, Vạn Tuyết Cầm vốn còn đang chờ đợi Lãnh Triệt tuyên bố, một khắc kia cả khuôn mặt cứng đờ, mà Nhã Cầm còn có cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, để cho cô ta không cách nào hô hấp, nắm thật chặt túi đồ dạ hội trong tay, làm sao có thể, sao lại là Du Nhiên!
Tất nhiên, Trình Du Nhiên khiếp sợ không nhỏ, thật vất vả nuốt xuống anh đào trong miệng, hình như nghẹn, không nói nên lời.
Lúc này, Lãnh Triệt đã chân thành đi tới, trong tay cầm một ly trong suốt, hết sức thân sĩ đưa cho Trình Du Nhiên.
Cô nhận lấy ly nước, uống một hớp, lúc này mới trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: "Lãnh Triệt, anh đang làm gì?"
"Chúng ta chẳng qua là đang trợ giúp lẫn nhau mà thôi." Khóe miệng Lãnh Triệt giương nhẹ, gần sát bên tai Trình Du Nhiên, nhẹ giọng nói.
Trợ giúp lẫn nhau cái gì, cô cũng không nói cần anh ta giúp một tay chuyện gì, cho tới bây giờ cô đều không thích trường hợp như vậy, đang định xoay người kéo Tiểu Nặc rời đi, vừa lúc đó, hai người nhà họ Lãnh và bọn Vạn Tuyết Cầm đều đi qua, mặt Lãnh lão tiên sinh càng thêm tức giận, quát lớn: "A Triệt, con đang làm gì thế hả?"
"Con làm chuyện mình nên làm thôi." Lãnh Triệt nhún vai không sao cả, Lãnh phu nhân kéo con trai mình, nhỏ giọng nói: "Con làm như vậy thì thật quá đáng rồi đấy, đây không phải là không cho nhà họ Mộ mặt mũi sao?"
"Mẹ, con không nói sai, cũng sẽ cho nhà họ Mộ mặt mũi." Anh nhỏ giọng nói ra, nhếch miệng cười nhạt nhòa, sau đó, giương con mắt nhìn về phía Trình Du Nhiên, nói: "Vị hôn thê của con là thiên kim nhà họ Mộ, mà cô ấy, chính là đại tiểu thư nhà họ Mộ, Mộ Du Nhiên."
"Mộ Du Nhiên? Cô bé chính là Mộ Du Nhiên?" Lãnh phu nhân nhìn cô gái trước mắt, một thân đồ dạ hội màu xanh ngọc, vóc người cao gầy, mặt tinh sảo, nhìn kỹ, xác thực có chút tương tự Trình Doanh, mặc dù trước đây hai nhà nói hôn sự, nhưng vì để cho hai người tự do lớn lên, không chỉ không nói, bởi vì bọn họ mà hai nhà cũng không qua lại ở Newyork, cũng ít gặp mặt, cho nên, bà mới kinh ngạc nhìn Mộ Du Nhiên trước mắt.
"Mộ phu nhân, cô bé chính là Du Nhiên mất tích sáu năm trước?" Lãnh phu nhân quay đầu nhìn về phía Vạn Tuyết Cầm, trên mặt đúng là nghi vấn, vốn nghĩ tới hai nhà kết thành thông gia, sau Du Nhiên lại mất tích, vì vậy không thành, lại thấy đứa nhỏ Nhã Cầm không tồi nên quyết định chọn người khác, Du Nhiên trở lại mà bọn họ cũng không báo cho một tiếng.
Nhìn thấu nghi vấn của hai người nhà họ Lãnh, nụ cười của Vạn Tuyết Cầm có chút cứng đờ, bà ta cũng không nghĩ ra, Trình Du Nhiên bỗng chạy tới nơi đây, xem ra, lần này cô trở về là có mục đích, vậy bà ta cũng không cần khách khí với cô.
Vạn Nhã Cầm nóng lòng muốn nói chuyện, lại bị bà ta kéo, cười cười, nhỏ giọng nói: "Chuyện là như thế này, việc xấu trong nhà cũng không tiện nói ra bên ngoài, Du Nhiên mất tích mấy năm, lại chưa cưới sinh chửa ở bên ngoài, ngay cả ba đứa bé cũng không biết là người nào, dẫn đứa bé về đến nhà. . . . . ."
Lời của bà ta vẫn còn chưa nói hết đã bị một giọng nói trẻ con cắt đứt, "Ai nói cháu không có ba?"
Tiểu Nặc tức giận đùng đùng, cu cậu rất rõ ràng, lời nói kia trừ nói mẹ không đứng đắn sinh cậu ra, còn nói cậu không có ba.
"Mẹ nói rồi, ba cháu rất đẹp trai, rất có bản lĩnh, chẳng qua là ba có chuyện đi xa, sẽ trở lại rất nhanh đấy!" Lúc này cu cậu đã không còn vẻ ông cụ non, không có bộ dạng gì nhưng không có chuyện gì, cu cậu nhớ, mẹ đã từng nói như vậy cho cu cậu biết, cho nên cu cậu tin tưởng.
Nhã Cầm cười nhạt, nói: "Ha ha, rất có bản lĩnh, vì sao cho đến bây giờ còn chưa trở về? Hay là mẹ cháu mang theo đứa con hoang là cháu nương nhờ nhà mẹ đẻ——"
"Nhã Cầm, không nên." Vạn Tuyết Cầm thở dài, ý bảo em gái không nên nói nữa, sau đó nhìn Lãnh phu nhân, nhỏ giọng nói: "Đây là việc riêng của nhà họ Mộ, nên cũng không tiện nói ra. . . . . ."
Tuyết Cầm muốn nói lại thôi, Tiểu Nặc kéo tay mẹ, nhìn mẹ, hình như muốn từ chỗ mẹ lấy được khẳng định.
Lúc này, Trình Du Nhiên vốn có dáng vẻ không có gì lớn, nghe được đối phương nói đến con trai mình, hung hăng đặt cái ly cầm trong tay lên trên mặt bàn, lạnh lùng trừng mắt liếc Vạn Nhã Cầm, rất nhanh, lộ ra nụ cười tà quen thuộc, đi tới trước người Vạn Nhã Cầm, nói: "Tiểu Nặc là con trai tôi, có ba hay không thì thế nào, nhưng tôi sẽ không giống một số người, mang theo con tới phá hư gia đình người ta."
Cô cũng không chỉ ra là ai, nhưng chỉ cần là người biết chuyện nhà họ Mộ, cũng sẽ biết ý tứ trong lời cô nói, Trình Du Nhiên nhìn Nhã Cầm, "Vạn Nhã Cầm, tôi cho cô ba mươi giây nói xin lỗi con trai tôi, nếu không thì đừng trách tôi không cho chị gái cô mặt mũi."
"Tôi không nói bậy, đứa bé không có ba chẳng lẽ không đúng là con hoang à? Tại sao tôi phải ——"
"Bốp" Một tiếng vang thật lớn, Trình Du Nhiên hướng trên mặt Vạn Nhã Cầm hung hăng hạ xuống một cái tát, cô đã nhắc nhở cô ta, trong vòng ba mươi giây không xin lỗi, cô cũng không cho người nào mặt mũi.
Cô thu tay lại, giương mắt nhìn về phía Lãnh Triệt, Lãnh Triệt nhìn khuôn mặt cô mang theo tươi cười, cũng lộ ra tác phong không đứng đắn, nói: "Tôi không để ý."
"Cám ơn ý tốt của anh." Trình Du Nhiên đáp lễ anh ta bằng một nụ cười nhạt nhòa, xoay người, không muốn nhiều lời, mang theo con trai rời đi, hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Viêm Dạ Tước bảo Phi Ưng kêu cô rời đi, chẳng lẽ sớm biết tâm tư người đàn ông Lãnh Triệt nhất định muốn khơi mào chuyện phá rối bữa tiệc đính hôn này.
Vậy mà vào lúc cô đang muốn rời đi, Vạn Nhã Cầm tức giận vì bị đánh một cái tát, vươn tay, sẽ phải hướng Trình Du Nhiên đánh xuống một cái tát, lại dám đánh cô ta!
Trình Du Nhiên mải kéo con trai, hoàn toàn không có chú ý tới tay cô ta, mắt thấy bàn tay kia muốn đánh vào má trái cô——
Bàn tay chợt túm lấy cổ tay cô ta, thân hình cao lớn đứng ở sau lưng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, nói: "Ai dám động đến cô ấy? !"
|
Chương 37: Cô là người của anh Giọng nói lạnh lẽo tưởng chừng đóng băng tất cả, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người đàn ông cao lớn, gương mặt tuấn tú cương nghị, tây trang đen tuyền nhưng không cách nào che giấu hơi thở dã thú tản ra từ trên người anh, làm cho người ta không rét mà run, vóc người cao ráo gần 1m9, giống như là diều hâu vồ gà con, tay mảnh khảnh của Nhã Cầm trong nháy mắt bị nắm lấy.
Vạn Nhã Cầm bị một sức lực khổng lồ ngăn cản, bị đau vội vàng kêu thành tiếng, xoay người, thấy rõ ràng người túm mình, sắc mặt cô ta trong nháy mắt cứng đờ, hai người nhà họ Lãnh và Vạn Tuyết Cầm cũng biết thân phận Viêm Dạ Tước nên đều bị khiếp sợ.
Trình Du Nhiên giương mắt, lúc này mới thấy rõ người đứng ở phía sau Nhã Cầm, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng, giống như đứa bé làm việc gì sai, không nói lời nào, đầu cúi thấp hơn một chút, giữ yên lặng, len lén liếc mặt Nhã Cầm khổ sở một cái, trong lòng rất rõ ràng, sức lực của lão đại Viêm cũng không phải là người bình thường có thể chịu nổi.
"A, đau, chị, cứu em, anh, buông tôi ra."
Cô ta đau đến kêu to, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không ngừng giãy giụa, làm thế nào cũng không tránh thoát, không thể làm gì khác hơn là hướng chị gái cầu cứu.
Vạn Tuyết Cầm nhìn thấy bộ dạng em gái lập tức tiến lên, đang muốn mở miệng, lúc này, Lãnh Triệt nói trước.
"Tước, chuyện này để tôi giải quyết, dù sao tối nay cũng là bữa tiệc đính hôn của tôi." Khóe miệng anh nâng lên một tia tà khí, hình như nhìn ra cái gì.
Gương mặt Viêm Dạ Tước vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không có để ý tới lời Lãnh Triệt nói, một đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Nhã Cầm, trầm giọng nói: "Động cô ấy, cô còn chưa có tư cách."
Những lời này, giống như là một sợi dây xỏ qua lỗ kim xuyên vào trong lòng Trình Du Nhiên, trong lúc nhất thời khiến cô không biết nên có phản ứng ra sao.
Những lời này, cũng làm người trong hội trường kinh ngạc, đừng nói là hai người nhà họ Lãnh không biết quan hệ giữa Viêm Dạ Tước với Du Nhiên là thế nào, Nhã Cầm cũng sợ hãi tột độ, không biết nên nói gì.
Lúc này, Vạn Tuyết Cầm có chút không phục tùng mở miệng: "Hiện tại là chuyện nhà họ Mộ chúng tôi, sợ rằng không có quan hệ gì với Viêm bang các người."
Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, hất tay Nhã Cầm, cũng không nhìn người phụ nữ mới vừa nói chuyện một cái, xoay người đi đến trước mặt Trình Du Nhiên, bàn tay phủ ở trên đầu cô, quát lớn: "Càn quấy đủ rồi, trở về thôi."
Trình Du Nhiên đang muốn thoát khỏi ma trảo của anh, chợt bị anh kéo cổ tay, nghe anh giống như là đang giáo huấn đứa bé, trong lòng cũng hơi tức giận.
Nhưng dưới tình huống này, dựa vào Viêm Dạ Tước là biện pháp tốt nhất để cô thoát thân, cô cũng không muốn vô cớ có thêm một vị hôn phu nào đó, hơn nữa, người đàn ông Lãnh Triệt này tuyệt không phải đơn giản như tác phong không đứng đắn bề ngoài, giống như chuyện gì anh ta đều thấy rất rõ ràng.
Người như vậy quá nguy hiểm, giống như là hồ ly, vẫn cách xa thì tốt hơn, nghĩ tới đây, cô gật đầu một cái, cho con trai một ánh mắt, ý bảo rời đi.
Tuy nhiên cánh tay khác lại bị Lãnh Triệt kéo, sức lực không kém so với Viêm Dạ Tước.
Lãnh Triệt nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói: "Em là vị hôn thê của anh, tại sao có thể đi theo người đàn ông khác rời đi chứ?"
Trình Du Nhiên bị lôi kéo đứng ở chính giữa, có chút nổi cáu, nhíu nhíu mày, hướng Lãnh Triệt mở miệng nói: "Lãnh thiếu gia này ——"
"Không có sự đồng ý của tôi, cô ấy không phải là vị hôn thê của cậu." Giọng nói trầm thấp của Viêm Dạ Tước cắt đứt lời Trình Du Nhiên, "Cô ấy, là người của tôi." Một câu nói rõ ràng nói cho Lãnh Triệt, đừng nên có chủ kiến gì trên người Trình Du Nhiên, nếu không dù là nhà họ Lãnh, anh cũng sẽ không khách khí.
Lãnh Triệt cười cười, lúc này mới buông tay ra, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bộ dáng này của Viêm Dạ Tước, vì một cô gái mà nói thật nhiều lời, thật là càng ngày càng thú vị, anh chưa bao giờ gần nữ sắc lại ở trước mặt anh ta nói Du Nhiên là người của anh.
Viêm Dạ Tước mang theo Trình Du Nhiên rời đi trước mặt mọi người, Tiểu Nặc được Phi Ưng ôm nhanh chóng đuổi theo bước chân lão đại, anh ta biết, Trình Du Nhiên không rời đi theo lão đại phân phó, cũng sẽ bị mang đi thế này, sợ rằng tiếp đó, cũng sẽ không có trái cây tốt để ăn.
Đối với mọi người mà nói, thật đúng là một bữa tiệc đính hôn đặc sắc, làm cho tất cả mọi người có chút không biết làm sao, mà mặt hai người nhà họ Lãnh hơi sa sầm, tại sao Viêm Dạ Tước lại có quan hệ với nhà họ Mộ, hơn nữa, chuyện hôm nay quả thật chính là quá hồ đồ, mặt đều sắp bị thằng ranh Lãnh Triệt này làm cho mất hết.
Mà Lãnh Triệt chỉ buông lỏng bả vai, dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng thuận lợi phá hư tiệc đính hôn, khôi phục tự do, mà Nhã Cầm và Vạn Tuyết Cầm lại là một bụng tức, ngoài tức giận còn có kinh ngạc, sao Du Nhiên biết người Viêm bang.
Mấy người ra khỏi bữa tiệc, tiến vào một chiếc xe riêng, xe rất nhanh lái rời khỏi nhà họ Lãnh.
Thân thể cao lớn của Viêm Dạ Tước ngồi ở ghế dựa, trầm mặc, Phi Ưng cũng không dám mở miệng nói chuyện, chơi trò chơi trong điện thoại di động.
Cả bên trong xe an tĩnh làm cho người ta hít thở không thông, Trình Du Nhiên cũng cảm thấy vô cùng không tự nhiên, giống như là ngồi ở thảm châm, làm thế nào đều không thoải mái.
Thế mà ở trong nơi này người duy nhất không khẩn trương chính là Tiểu Nặc, ngồi ở bên cạnh Viêm Dạ Tước, dựa vào cánh tay bền chắc của anh ngủ ở trong không khí như vậy, thỉnh thoảng còn xoay người tìm tư thế thoải mái.
Viêm Dạ Tước bị tên nhóc con này chỉnh cho nhăn mày, Trình Du Nhiên ngồi ở đối diện nhìn tình cảnh này, trong lòng âm thầm thở dài một cái, cô rất bội phục đứa con trai này, lúc này còn có thể ngủ ngon thế, mẹ nó còn không thể ngủ, suy nghĩ một chút, rốt cuộc mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Lão đại Viêm, đứa nhỏ này ngủ nông, không bằng tôi với anh thay đổi vị trí." Trình Du Nhiên cười cười cứng ngắc, cô cũng không muốn vị lão đại này phát tức giận ở trên người con trai cô.
Nhưng Viêm Dạ Tước không có ý di động, tập trung nhìn cậu nhóc ngủ say, trầm giọng nói: "Ba đứa bé là ai?"
"Đây là chuyện riêng của tôi, cũng không cần phải bẩm báo chứ?" Trình Du Nhiên ngẩn ra vì lời anh nói, tại sao anh lại hỏi ba Tiểu Nặc là người nào, chẳng lẽ anh đã biết. . . . . .
"Để thằng bé ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho thằng bé thứ tốt nhất." Viêm Dạ Tước nói thật bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc, nhưng giọng điệu này giống như là một người ba.
Phi Ưng cũng ngu ngơ, không ngờ lão đại sẽ nói như vậy, anh muốn giữ một đứa bé ở bên người làm gì, chẳng lẽ dự định làm ba đứa nhỏ này, cũng không phải chứ?
Trình Du Nhiên bị chấn động lần nữa, nghe giọng điệu này, xem ra anh biết, biết chuyện Tiểu Nặc là con anh? Không được! Coi như anh biết cô cũng sẽ không buông Tiểu Nặc ra.
"Tiểu Nặc là của tôi, tôi sẽ không giao cho bất luận kẻ nào." Nói gì phụ trách, quay đầu lại sẽ quên mất không còn một mống, cô tuyệt đối không đồng ý!
|
Chương 38: Gặp tập kích "Tiểu Nặc là của tôi, tôi sẽ không giao cho bất luận kẻ nào." Nói gì phụ trách, quay đầu lại sẽ quên mất không còn một mống, cô tuyệt đối không đồng ý!
"Giữ thằng bé ở Viêm bang, tôi sẽ coi như con mình mà bồi dưỡng, có lẽ, có thể trở thành người nối nghiệp Viêm bang." Viêm Dạ Tước nói bình tĩnh như trước, nhìn thấy cậu nhóc này, anh đã cảm thấy, có lẽ có thể nuôi dưỡng thành người nối nghiệp, bởi vì, cho tới bây giờ, anh cũng không có bất kỳ ý định kết hôn sinh con, nhưng anh lại cần một người nối nghiệp.
Mà cử chỉ thường ngày của Trình Nặc, còn có đầu óc cu cậu hết sức thông minh, đích xác là được anh coi trọng.
Trình Du Nhiên nghe anh nói lời này, mới thật sự hiểu, không phải anh nhớ ra cô, không phải biết Tiểu Nặc là đứa con của anh, mà chỉ muốn bồi dưỡng Tiểu Nặc giống như anh, trở thành người nối nghiệp, cô chỉ muốn Tiểu Nặc khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, cái gì mà trở thành người nối nghiệp Viêm bang, cái gì mà trở thành lão đại như anh, cô đều không muốn.
"Không thể nào, Tiểu Nặc là con trai tôi, thằng bé sẽ làm thứ thằng bé muốn làm, không cần người khác tới bồi dưỡng thằng bé nên làm gì, lão đại Viêm, ý tốt của anh tôi xin nhận, anh nên tìm người khác bồi dưỡng đi." Trình Du Nhiên nghiêng về phía sau, cố gắng khiến mình khôi phục bình tĩnh, mà trong lòng lại có một quyết định, nếu anh là quý nhân hay quên, đã sớm không nhớ rõ chuyện năm đó, vậy cô tuyệt đối sẽ không nói ra, hơn nữa, mặc kệ như thế nào, cô đều sẽ đem bí mật Tiểu Nặc là con anh chôn vào trong bụng.
Hơn nữa, nghĩ biện pháp trở lại cuộc sống bình yên không cần lo lắng, kỳ thật, Trình Du Nhiên cũng không biết cái ý nghĩ này đã bị gãy hoàn toàn vào lúc gặp gỡ người đàn ông này.
Anh hỏi, chẳng qua là anh thật sự coi trọng đứa bé này, mặc dù đoán rằng Trình Du Nhiên sẽ cự tuyệt, nhưng vẫn hỏi, có điều, lúc này, lại cảm thấy cô biến hóa, trong này hình như có chút kỳ quái, mi tâm của Viêm Dạ Tước hơi tiếp giáp.
Trình Du Nhiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn xe cũng không phải lái hướng đường về nhà, mà cùng ba chiếc xe khác cùng nhau tiến vào một đường hầm.
Đây là một đường hầm núi lớn liên miên, dài mà hẹp, ánh đèn mơ hồ có vẻ mờ mờ âm u.
Tò mò quay đầu hỏi: "Lão đại Viêm, anh lại muốn dẫn mẹ con chúng tôi đi nơi nào? Đây cũng không phải là lối trở về nhà họ Mộ."
"Chúng ta đi nhà lão đại ở Newyork." Phi Ưng mở miệng thay lão đại.
Sắc mặt Trình Du Nhiên cứng đờ, "Lão đại, bây giờ tôi đang ở kỳ nghỉ phép ——"
Lời kế tiếp chuẩn bị phát ra, bị Trình Du Nhiên nuốt vào trong bụng, cô vừa nhấc mắt, xuyên thấu qua thủy tinh, liền nhìn thấy tia sáng đèn pha mãnh liệt chói mắt phía trước đường hầm, mà ánh sáng đó cũng không phải phát ra từ cửa hầm, mà là, cực nhanh vọt tới hướng bọn họ——
"Lão đại, có mai phục!" Phi Ưng hô một tiếng, sau đó lập tức nhảy lên ghế lái phụ.
Viêm Dạ Tước vội ôm lấy Tiểu Nặc, giao vào trong ngực Trình Du Nhiên, lạnh lùng nói: "Ngồi vững, đừng động."
Nếu như là một mình Trình Du Nhiên, cô căn bản sẽ không khẩn trương, nhưng bây giờ bởi vì có Tiểu Nặc ở đây nên cô ôm chặt lấy Tiểu Nặc.
Vậy mà, lúc này, Tiểu Nặc mở mắt bởi vì xe lắc lư, không biết có chuyện gì xảy ra, "Mẹ ——"
Lúc này, một chiếc xe tải chạy nhanh đến hướng bọn họ rồi chợt xoay tròn, đem đuôi xe đối mặt với xe bọn họ, cấp tốc quay ngược lại, bánh xe phía sau ma sát với mặt đất phát ra tiếng va chạm khổng lồ, đồng thời, rầm một tiếng, cửa xe hàng mở ra, vô số tay cầm súng máy đứng bên trong ——
Sắc mặt ngông cuồng tựa hồ đang nói cho bọn họ, đường hôm nay bọn họ nên đi, chính là địa ngục!
Địa ngục thật sao? Phi Ưng lạnh lùng vượt ngang, hướng bên ống nghe nói một câu, người trong ba chiếc xe khác cũng không ngồi không, đã sớm cầm súng trên tay, đem khẩu súng hướng ngay bọn họ nổ súng liên hồi ——
Pằng pằng pằng ——
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, mưa bom bão đạn, mấy chiếc xe vừa lui về phía sau, vừa triển khai phòng thủ và phản kích đối phương, ba chiếc xe tận lực bảo vệ chiếc xe của Viêm Dạ Tước, lui về sau nữa.
Tiểu Nặc lộ ra cái đầu từ trong ngực Trình Du Nhiên, hưng phấn muốn nhìn, bị bàn tay Viêm Dạ Tước đè cái đầu nhỏ của cu cậu xuống, trầm giọng nói: "An phận chút."
Vừa lúc đó, một viên đạn xuyên phá cửa thủy tinh xe màu đen, thẳng tắp bắn vào cánh tay tài xế, tay lái xe trong nháy mắt mất khống chế, xe cấp tốc lui về phía sau ——
Chỉ nghe "ầm" một tiếng ——
Đuôi xe chợt chạm vào vách tường đường hầm, Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc bị trùng kích kịch liệt, thiếu chút nữa lao về trước mặt, một cái tay của Viêm Dạ Tước túm lấy mẹ con bọn họ, một tay cầm súng tấn công hướng người nổ súng, kỹ thuật bắn nhanh mà chính xác, không ai có thể đến gần.
Nhưng bọn họ lại bị đối phương vây lại rồi, mắt thấy đã không có đường lui, tài xế bị thương, máu chảy không ngừng, trước mặt hỏa lực bảo vệ trong tay cũng giảm bớt.
Viêm Dạ Tước đem một khẩu súng lục bỏ vào trong tay Trình Du Nhiên, mở cửa xe, cùng thuộc hạ cầm súng lợi dụng xe chống đỡ trước mặt, triển khai công kích, mà Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc còn ở trong xe, cô cầm súng, nhìn bên ngoài kịch liệt công kích, lại phát hiện ở dưới sự bảo vệ của Viêm Dạ Tước, không có ai đến gần chiếc xe này của họ.
Lúc này, từ bên trái bỗng nhiên xuất hiện một người dùng súng tinh vi nổ súng hướng Viêm Dạ Tước, tất cả mọi người không có chú ý tới, chỉ có Trình Du Nhiên cô xuyên thấu qua thủy tinh thấy được, trong nháy mắt, trong lúc đối phương bóp cò súng, cô đẩy cửa xe ra.
Chưa từng nổ súng, đôi tay cô cầm chặt súng lục, pằng, bóp cò súng, đạn bay vụt ra ngoài, đánh trúng cánh tay đối phương, tay chân cô đã sớm phát run vì khẩn trương, mình cư nhiên nổ súng.
Vậy mà, vừa lúc đó, Tiểu Nặc thấy người bị thương tiếp tục giơ súng lên hướng Trình Du Nhiên bóp cò súng ——
"Mẹ!" Tiểu Nặc chạy ra, hấp dẫn chú ý của kẻ địch, đồng thời nổ súng hướng bên này.
Vì vậy, nghĩ là làm ngay thời điểm như ngàn cân treo sợi tóc, Viêm Dạ Tước xoay người thật nhanh, lập tức vơ mẹ con bọn họ vào lồng ngực của anh, đẩy hướng trong xe, song trong nháy mắt này, đạn xuyên vào thân thể Viêm Dạ Tước, một viên trong đó xuyên thấu vai trái, máu tươi tung tóe lên mặt Trình Du Nhiên, anh tự tay đóng cửa xe, Phi Ưng và vài tên thuộc hạ lập tức xoay người nổ súng bắn chết người đó.
Trình Du Nhiên nhìn rất rõ ràng, thời điểm anh xoay người nổ súng, phần lưng hiện ra vết máu, nói rõ, vừa rồi anh không chỉ bị một phát súng.
Trong chớp nhoáng này, lòng cô giống như là bị xoắn chặt, nhìn tình huống bên ngoài hết sức không tốt, nếu thật sự không rút lui, nhất định sẽ trúng kế của đối phương.
Cô hạ quyết tâm, đem súng bỏ vào sau thắt lưng, hai tay chống thành ghế, khéo léo nhảy, vững vàng ngồi ở chỗ tài xế, hướng con trai giao phó một câu: "Tiểu Nặc, mở cửa xe, ngồi yên!"
|
Chương 39: Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt "Tiểu Nặc, mở cửa xe, ngồi yên!"
"Dạ!" Động tác của Tiểu Nặc cũng hết sức nhanh nhẹn, mở cửa xe ra, sau đó lui về vị trí của mình, Trình Du Nhiên hô to một tiếng: "Lên xe!"
Viêm Dạ Tước thấy cửa xe lại mở ra, chứng kiến Trình Du Nhiên ngồi ở vị trí ghế lái, thấy cặp mắt cô trợn lên nhìn chằm chằm phía trước, lập tức lạnh giọng ra lệnh: "Lên xe một lượt!"
Vài tên thuộc hạ yểm hộ Viêm Dạ Tước lên xe, Phi Ưng cũng nhanh chóng trở về đến chỗ cạnh tài xế, "Lão đại, thương thế của anh ——"
"Căn dặn làm yểm trợ, cùng nhau xông ra." Viêm Dạ Tước lạnh giọng cắt đứt lời Phi Ưng, đưa tay ngang qua ghế dựa phủ trên đầu Trình Du Nhiên, trầm giọng nói: "Chuyên tâm lái."
Ba chữ này nghe giống như anh tin tưởng cô, Trình Du Nhiên lạnh mắt nhìn phía trước, chuyên chú giống như là tiến vào phòng giải phẫu, nhẹ nhàng khạc ra: "Biết, giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Nặc."
Dứt lời, đưa tay thuần thục chuyển tay lái, chân phải chợt giẫm, gia tăng chân ga, bánh sau xoay tròn như tốc độ ánh sáng, cọ sát lên mặt đất ra bụi mù, xe khéo léo lượn vòng.
Két một tiếng, xe như súng phát ra đạn, trong nháy mắt hướng xe hàng và mặt tường, chỉ có thể dùng một nửa không gian sườn xe bắn tới.
Phi Ưng mở to mắt, vị trí trước mắt quá nhỏ, như vậy không được, chẳng lẽ cô muốn đi lên?
"Cô ——" "Câm miệng!" Lời nói cũng chưa nói ra đã bị quát lớn.
Trình Du Nhiên không thích nhất là thời điểm cô chuyên chú có người tới quấy rầy cô, Tiểu Nặc cũng hiếm khi thấy bộ dạng mẹ nghiêm túc như vậy, cu cậu biết, mẹ chỉ khốc nhất vào lúc này, thân thể nhỏ nhanh chóng nhích tới gần lão đại Viêm, lúc này, một đôi cánh tay bền chắc vững vàng nắm lấy cu cậu, cu cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Viêm Dạ Tước.
Từ góc độ này nhìn đường nét kiên nghị, khiến Tiểu Nặc không khỏi có một loại cảm giác thân cận.
Vậy mà, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên quát lớn một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm phía trước, mắt cũng không chớp cái nào, ở bên trong tròng mắt đen lộ ra vô vàn nghiêm túc cùng tự tin.
Bỗng, Trình Du Nhiên chợt chuyển tay lái, chỉ thấy đầu xe lái đến hướng tường, vào lúc sẽ đụng phải tường, vào một khoảng cách chuẩn xác thì chợt thay đổi tay lái, xe nghiêng đổ về một phía ——
Cả chiếc xe nghiêng thành một đường dọc, bánh xe bên phải trên mặt đất, bánh xe bên trái ở trên tường, mui xe cùng xe chở hàng ma sát ở mép, lóe ra tia lửa bay vào từ cửa sổ, người thấy run sợ trong lòng, Viêm Dạ Tước dùng thân thể che chắn cho Tiểu Nặc.
Lúc đó, Trình Du Nhiên hô một tiếng con trai, Tiểu Nặc liền đẩy cánh tay lão đại Viêm ra, cánh tay nho nhỏ đem một vật thể hình tròn ném ra ngoài từ trong khe hở cửa sổ xe.
Đồng thời, nhấn chốt mở trên đồng hồ đeo tay.
Vậy mà đồng nhất trong giây lát đó, xe xuyên ra khe hở, một giây kế tiếp ở chỗ khe hở xảy ra nổ tung, xe tải nát tan, ngọn lửa bắn ra bốn phía, khe hở trong nháy mắt trở nên rộng rãi.
Xe Trình Du Nhiên hứng lấy ngọn lửa thiêu đốt, dễ như trở bàn tay xuyên qua khe hở đang dần rộng, bốn bánh xe lại vững vàng trở lại mặt đất.
Sau đó xe rất đơn giản lái qua khe hở hứng lấy ngọn lửa vọt ra, nhanh chóng xuyên qua tuyến lửa.
Vào lúc cho là chuẩn bị kết thúc, phía trước đường hầm xuất hiện mấy chiếc xe thể thao, muốn bao chặt bọn họ, phía sau không có đường lui, trước mặt còn có kẻ địch, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày.
Song, vừa lúc đó, Viêm Dạ Tước đè xuống cái nút ghế ngồi, vị trí chỗ ngồi tài xế bị chuyển.
Anh tự tay nắm thắt lưng Trình Du Nhiên, thân thể nhanh nhẹn mà dũng mãnh tới chỗ ngồi tài xế, thời gian cấp bách, đợi không được đẩy Trình Du Nhiên ra.
Buông tay lái, để cho cô ngồi lên hai chân của mình, mà anh, đã nắm tay lái, Phi Ưng nhanh chóng mang ống nghe cho lão đại.
"Tất cả xe gạt ra, nhường đường!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói, chỉ thấy xe vốn theo phía sau trong nháy mắt bỗng vượt qua, nhường ra một con đường, Viêm Dạ Tước cấp tốc quay ngược xe lại, liều lĩnh đâm vào xe chở hàng.
"Yểm trợ!" Lời của anh phát ra, ba chiếc xe lập tức khởi động, hai chiếc quay đầu, không ngừng lui về phía sau, người trên xe, cũng không dừng nổ súng về phía xe tải, một chiếc che chắn phía trước.
Mọi hành động được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp càng thêm hoàn mỹ, thật không hổ là thuộc hạ của Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên ngồi ở trên đùi Viêm Dạ Tước, lại không thể nhúc nhích, chẳng qua là con mắt nhìn anh như sư tử gào thét, ngẩn người, không ngờ Viêm Dạ Tước lái xe cũng lợi hại như thế.
Lúc này, Viêm Dạ Tước nhanh chóng đổi ngăn cản, gia tốc, xoay tròn, mỗi thao tác thủ pháp đều hoàn mỹ, trong nháy mắt xe giống như là tăng thêm sức sống, chạy như bay về phía trước.
Vào lúc hai xe gặp nhau ở chính diện, Trình Du Nhiên giống như là đã hiểu ra cái gì, chợt đạp cần ga, tiếng động cơ và tiếng bánh xe trượt trên mặt đất đồng thời vang lên, Viêm Dạ Tước thay đổi tay lái, quét ngang đuôi xe giống như cây chổi, đem xe chạy như bay quét qua, mạnh mẽ đụng bắn ngược xe chở hàng.
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, vạc dầu bị đụng mở trước đó đúng lúc ma sát cùng xe đụng nhau xảy ra nổ tung, long trời lở đất, nồng nặc khói mù thiêu đốt.
Trình Du Nhiên thấy tình huống này, khóe miệng cong lên nụ cười tự tin, đạp thắng xe, Viêm Dạ Tước nhanh chóng xoay vòng, quay về, tìm được điểm chống đỡ xe.
Một tiếng cọ xát chói tai ma sát vang lên, đuôi xe quay đầu đâu ra đấy, hướng xe chở hàng trước mặt.
Hai người phối hợp hết sức ăn ý, thoạt nhìn chỉ là trong nháy mắt, bọn họ cùng liên thủ, hoàn toàn có phần thắng.
"Không chừa một mống!" Giọng nói lạnh lùng xuyên qua máy gài tai truyền tới trong lỗ tai thuộc hạ, giống như là giọng nói tới từ địa ngục, không có bất kỳ tình cảm nào.
Pằng pằng pằng ——
Vô số tiếng súng vang lên, chính là ác ma nổi giận muốn triển khai một cuộc chém giết vô tình, thật là một khúc hành quân ma quỷ làm cho người ta kinh hãi.
Đoàn xe ngay ngắn lái rời đường hầm không lâu, hai đầu cửa ra đường hầm xảy ra nổ tung mãnh liệt, tảng đá đổ sụp sắp xuất hiện bị phá hỏng hoàn toàn.
Bên trong đường hầm hoàn toàn tĩnh mịch, đây chính là hậu quả của việc chọc giận Viêm Dạ Tước! Đây cũng là hậu quả chọc giận Trình Du Nhiên!
Phi Ưng bên cạnh nhìn bọn họ phối hợp, ngoài kinh hoàng vẫn là kinh hoàng, đôi tay Tiểu Nặc ôm ngực ngồi ở ghế sau, nhìn tư thế của mẹ và lão đại Viêm hết sức mập mờ, sờ sờ cằm, nâng lên nụ cười gian, nhưng nghĩ tới quả bom cu cậu mới vừa ném ra ngoài, trong lòng không đành lòng, đây chính là đồ tốt duy nhất của cu cậu, bảo bối mà một năm trước mẹ đổi lấy ở giải phẫu chợ đen, tiêu vào trên thân mấy người kia thật là đáng tiếc, không biết có còn cách nào lấy trở lại nữa hay không. . . . . .
|