Cây Xương Sườn Thứ Hai
|
|
Trì Đông Chí tán phét với Tần Thanh một lát rồi hẹn thời gian và địa điểm để buổi tối gặp mặt, sau khi cúp điện thoại lại nghĩ nghĩ bấm số của Lương Hạ Mạt, vẫn giống như trước không có ai nghe máy. Buổi tối sau khi tan việc liền đi đến nơi hẹn, ngoài ý muốn là nhìn thấy Thẩm Linh đã ở đó.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở một phòng bao trong khách sạn, Trì Đông Chí đến nhưng cũng không để ý đến người khác, lười biếng vẫn không đổi, còn hai người kia trái lại dường như không biết, Tần Thanh ba hoa nước miếng tung bay, Thẩm Linh nể tình cười không ngớt.
Cô và Thẩm Linh là hai cô gái duy nhất trong khu chung cư, luôn là đối tượng để con trai theo đuổi, chẳng qua từ nhỏ Trì Đông Chí không hề giống một cô gái, cho nên tất cả mọi người đều xem cô như anh em, nhưng Thẩm Linh thì lại khác, mặc kệ là ở nhà hay ở trường học, cho đến bây giờ cô ấy vẫn chính là một công chúa, năm thứ ba tiểu học đã nhận được thư tình, cho đến bây giờ cũng không đi cùng bất cứ nam sinh nào khác, ngoại trừ Lương Hạ Mạt.
Không biết Tần Thanh đã chạy đến bên cạnh cô từ lúc nào, huơ huơ tay trước mặt cô, “Cô nương ơi, hoàn hồn nào.”
Trì Đông Chí vội vàng cắt ngang suy nghĩ ngẩng đầu nhìn, phát hiện hai người này đều đang giương cằm nhìn cô. “Xin lỗi.” Cô nói, bưng ly nước chanh lên uống để che giấu.
Hai người đối diện nhìn thấy, đều có chút không hiểu. “Hả, Đông Tử của chúng ta từ khi nào đã học được cách khách khí như vậy.” Tần Thanh đê tiện, từ bé đã như vậy, “Uống một chút, đã gọi điện thoại, lát nữa Hạ Mạt đến chúng ta sẽ bắt đầu ăn, đêm nay không say không về.”
“Đã nghe?”
“Đúng vậy.” Tần Thanh nói đùa. “Vẫn là công chúa Thẩm của chúng ta có tài, một cuộc đã nghe.”
Ngón tay thoáng qua một cái, cục đá nhỏ va vào vách ly tường kêu răng rắc, Trì Đông Chí mỉm cười. “Mình cũng cảm thấy như vậy, mình nhớ hồi nhỏ cậu luôn luôn ở lại lớp, sau này ở lại đến lớp của tụi mình ngồi bàn trên, có một lần dán một tờ giấy sau lưng cô giáo, cô vừa quay đầu lại cậu đã cúi đầu ghi chép, cô ấy tưởng là mình làm, cậu còn vụng trộm chắp tay xin mình đừng phủ nhận, kết quả cậu không bị sao, còn mình lại bị phạt ghi bài trên bảng đen, tiền cơm trưa đều đưa anh ấy cầm, anh ấy cũng không đưa cơm cho mình, cậu đi tìm cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Thẩm Linh thuyết phục anh ấy.”
Tiếng nhai cục đá nhỏ vang lên, cô còn nhớ rõ lần đó đói đến mức ngực dán vào lưng cũng không thấy Lương Hạ Mạt đến, sau đó Tô Nhượng mang cơm đến còn thay cô ghi bài trên bảng. Rốt cuộc Lương Hạ Mạt cũng đến nói là vì nể mặt Thẩm Linh, sắc mặt tối đen không kiên nhẫn, cô buồn bực không thèm ngẩng đầu nhìn anh, anh liền ném cơm trưa đến trước mặt cô, trước khi đi còn đoạt lấy cơm mà Tô Nhượng mang đến cho cô ném vào thùng rác.
“Đúng vậy đúng vậy, lần đó Hạ Mạt còn đánh mình.” Tần Thanh gãi gãi đầu cười, “Thẩm Linh nói, có phải cậu và Tô Nhượng giận dỗi gì đúng không?”
Thẩm Linh không tự nhiên liếc nhìn Trì Đông Chí một cái. “Hai vợ chồng giận dỗi bình thường thôi mà.”
“Ha ha ha, bình thường bình thường, Đông Tử không có việc gì thì khuyên nhủ Tô Nhượng đi, mình đi toilet một chút, mọi người cứ tán gẫu.”
Ở trong mắt bọn họ, cô và Tô Nhượng vĩnh viễn là bạn bè tốt không có gì giấu nhau, cũng giống như Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt, không ai biết rằng cô và Tô Nhượng nhiều năm không liên lạc rồi.
Sau khi Tần Thanh rời đi trong phòng có chút yên tĩnh, không đến một phút sau Thẩm Linh liền chuyển qua ngồi đối diện với cô. “Đông Tử, cậu nói thật sao, Tô Nhượng…..Gần đây anh ấy có tìm cậu không?”
Trì Đông Chí liếc nhìn cô, chỉ lười biếng cầm ống hút uống nước trái cây.
Thẩm Linh nhìn thấy cô như vậy, có chút nản lòng trở lại chỗ ngồi. “Gần đây mình cũng mới biết được, hồi nhỏ anh ấy thích cậu, trong lòng mình cảm thấy rất khó chịu.”
“Cậu ầm ĩ với cậu ấy? Cũng vì chuyện này mà hai người đòi ở riêng?”
“Ừ.” Thẩm Linh gật đầu.
Trì Đông Chí ngạc nhiên, không biết cô gái này giả ngu hay khờ thật, từ nhỏ đến lớn mặc kệ cô có ức hiếp như thế nào, cô ấy vẫn không xem cô như người ngoài, có chút không biết rằng mình bị người khác bài xích.
“Mình nói này Thẩm Linh, những lời này cậu nói với mình có thích hợp không?” Trì Đông Chí híp mắt nhìn cô. “Nếu cậu có chứng cớ mình gặp mặt Tô Nhượng thì nói, còn nếu không có thì hãy tiếp tục về làm vợ hiền đi.”
Thẩm Linh há miệng thở dốc, mắc nghẹn. “Mình không biết, mình biết cậu không có tình cảm gì với Tô Nhượng, Đông Tử mình không giận cậu, ai cũng biết cậu đối xử với Hạ Mạt như thế nào, nhưng trong lòng mình vẫn không thoải mái. Mình có tâm sự, ngoài cậu và Hạ Mạt ra thì không biết nói với ai.”
“Nói với mình cũng không có biện pháp nào hay.” Trì Đông Chí có chút buồn bực, cô cảm thấy rất hâm mộ Thẩm Linh ngờ nghệch này, chuyện như thế này mà cũng có thể chia sẻ với cô, nhưng cô thì không, Lương Hạ Mạt thích Thẩm Linh, chất vấn Lương Hạ Mạt cô lại càng không có dũng khí, càng miễn bàn việc mang ra bàn luận cùng với Thẩm Linh.
“Đông Tử, cậu nói mình như vậy mình cảm thấy rất tốt, vậy sao chuyện với Hạ Mạt lại không thể xử lý tốt? Từ nhỏ cậu vẫn như vậy, cái gì buồn đều giữ trong lòng không nói, Hạ Mạt tâm thô, cậu không nói thì anh ấy cũng không biết.”
“Có những lời đã nói ra thì không thể cứu vãn.” Trì Đông Chí mặt mày ủ rũ. “Lương Hạ Mạt đã nói cái gì với cậu à?”
“Anh ấy nói cậu giận dỗi với anh ấy, mà anh ấy cũng không biết vì sao, Đông Tử, dù sao thì quan hệ giữa cậu với Hạ Mạt cũng rất tốt, còn nữa, chuyện Tô Nhượng thích cậu cũng không liên quan đến Hạ Mạt.”
Có đôi khi, Trì Đông Chí đối với cái người đơn thuần này không có cách nào, nhưng Thẩm Linh đơn thuần như vậy cũng rất tốt, bằng không thì nhiều năm như vậy cũng không có cảm giác, luôn xem Lương Hạ Mạt như anh trai.
Trì Đông Chí vỗ vỗ vai cô chân thành nói. “Yên tâm đi, cậu đi rồi thì chúng mình sẽ tốt thôi.”
“A? Vì sao?” Thẩm Linh ngây thơ hỏi.
Trì Đông Chí nhắm mắt lại không thèm để ý đến cô ấy, có đôi khi cảm thấy số phận thật biết trêu đùa con người, Lương Hạ Mạt thích Thẩm Linh, nhưng Thẩm Linh không biết, Tô Nhượng thích cô, Lương Hạ Mạt cũng không biết, nguyệt lão cứ kết tơ hồng vào bốn người, giống như toàn bộ mọi chuyện chỉ có cô hiểu rõ nhất. Nhưng cô và Lương Hạ Mạt ở cùng nhau không phải chỉ có vấn đề tình yêu, mà còn có đứa nhỏ.
Khi Tần Thanh trở lại, đi vào cùng với Lương Hạ Mạt, rất tự nhiên đi đến ngồi bên cạnh Trì Đông Chí, mở nút cổ áo, xem ra có chút mệt mỏi.
Trì Đông Chí rót cho mỗi người một ly nước ấm, trà để bên cạnh, nhưng chưa từng nhìn đến, Tần Thanh gọi người phục vụ đến bắt đầu gọi món. Mấy năm nay anh em ra ngoài buôn bán, tiền bạc của cải cũng kha khá, thuần thục gọi món, sau đó đưa thực đơn để mọi người gọi thêm mấy món ăn.
Trì Đông Chí chỉ vào canh gà, hai người còn lại không gọi gì. Tần Thanh nhao nhao muốn đổi thành canh chua cay, nói rằng nhớ hồi nhỏ cô rất thích uống. Trì Đông Chí cười nói bao tử hơi đau, phải kiêng kị, Tần Thanh ái muội nhìn Lương Hạ Mạt cười, nói có vợ tốt, có vợ là đã có người thương yêu.
Lương Hạ Mạt cũng chỉ cười, cúi đầu nói gì đó với Thẩm Linh, giống như anh đối với cô chỉ là nhiệm vụ, ngay cả người bên ngoài đều thấy cô đối với anh đều là dịu dàng quan tâm, một chút sơ sẩy nhỏ cũng là không thể tha thứ. Trường hợp như thế này khiến cô có chút xấu hổ, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Cũng may là đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, trước mặt Trì Đông Chí là món tôm chiên, mùi lá trà quyện lẫn cùng mùi vị của tôm chiên đánh vào vị giác của cô, nơi dạ dày có chút trướng đau.
Vốn là không nên trông cậy vào việc Lương Hạ Mạt thấy cô không khỏe, anh là đàn ông, từ trước đến nay luôn là người hai mặt với cô, một mình ở chung với cô thì dịu dàng đằm thắm, nhưng ở ngoài thì cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, ít nhất cho đến bây giờ, cô cũng chưa từng nghe thấy ai khen vợ chồng cô ân ái, nhưng tất cả những điều này, sớm đã thành thói quen.
Tuy Tần Thanh nhao nhao nói không say không về, đáng giận nhất là không khí chẳng vui vẻ gì, qua loa kết thúc, mọi người đi về nhà, Thẩm Linh đề nghị Lương Hạ Mạt đưa Trì Đông Chí về, Trì Đông Chí hừ nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười, không dám, Thẩm Linh nói đã lâu không cùng nói chuyện với Tần Thanh.
Tần Thanh buồn cười xoa đầu Thẩm Linh, lôi kéo cô lên taxi, xe taxi rời đi, Thẩm Linh thò đầu ra cửa kêu Lương Hạ Mạt, nói anh phải rảnh ngày chủ nhật đó.
Cứ như vậy, vĩnh viễn là như vậy, chỉ cần Thẩm Linh xuất hiện, Lương Hạ Mạt ở xung quanh cô đừng mong người khác quấy rầy, người ngoài nhìn vào đều cho rằng tình bạn của họ rất thắm thiết, từ trước đến giờ không cảm thấy có gì không thích hợp, không có ai để ý đến suy nghĩ của Trì Đông Chí.
|
Chương 10
Trước mặt người ngoài nên nể mặt anh, một mình thì cảm thấy không quan trọng, sau khi mọi người rời đi, Trì Đông Chí xoay người bước đi. Không ngoài ý muốn Lương Hạ Mạt cũng đuổi theo, lúc trước còn lười đế ý đến vẻ mặt của cô, cười hì hì ôm cổ cô. “Em yêu, chúng ta đi đường quốc lộ về nhà đi.”
Trì Đông Chí hung hăng trừng mắt với anh, tên súc sinh này còn ra vẻ đạo mạo, vậy mà lại vô tri vô giác lộ ra vẻ mặt mơ màng, biểu cảm vô tội hỏi cô. “Sao thế? Em xem tính khí của em ngày càng không tốt rồi, anh rất sợ em đó.”
Cổ họng cũng không thể chống đỡ nổi cái giọng chua lòm này, Trì Đông Chí có chút tự giễu, vốn là tâm tư của anh luôn đặt trên người khác nên không biết rằng cô luôn ghen tị, cô tức giận cùng với…..đau lòng đến tuyệt vọng, cô thật sự muốn chất vấn mọi người, tại sao mọi người có thể cảm thấy giữa hai người ngoài tình cảm vợ chồng còn có thể có tình bạn khác phái, người bạn đời của họ không khó chịu sao? Không ai có thể cho cô một câu trả lời khách quan, bởi vì thái độ của Lương Hạ Mạt cũng giống như cái nhìn của mọi người. Lương Hạ Mạt, nhất định là một người không tim không phổi nhất mà cô từng gặp.
Trì Đông Chí hận chết cái gương mặt khốn nạn này của anh, thật sự là muốn còng tay bắt anh lại cho một đao để có một khuôn mặt hoàn toàn khác, máu mủ lẫn lộn, cho dù chia cắt như thế nào thì chỉ có chính cô mới hiểu cái người này, tên Lương Hạ Mạt khốn kiếp.
Nhưng mà mọi thứ hoàn toàn thay đổi, huyết nhục của cô dường như chỉ có tình yêu, nếu có thể, cô luôn hy vọng tình yêu của mình phải hấp dẫn ngay từ ban đầu, theo đuổi, do dự, chấp nhận, kích tình, rồi sau đó là chậm rãi chuyển biến từ tầm thường thành tình thân vững chắc. Nếu có thể, cô tình nguyện chưa từng là thanh mai trúc mã của Lương Hạ Mạt, bởi vì là thanh mai trúc mã, chỉ vì là thanh mai trúc mã mà khiến trái tim cô rung động trước, cho nên trước mặt anh cô vĩnh viễn là tôi tớ, thanh mai trúc mã khiến cho họ gặp nhau quá sớm, còn chưa kịp học được cách yêu, đã cứng rắn lôi anh chạy thẳng về phía trước, nghiêng ngả chao đảo, cuối cùng thì té ngã thay đổi một bộ mặt khác, máu mủ lẫn lộn.
Đôi khi, do đã quá quen thuộc đến từng tế bào, trái lại đều xem nhẹ việc đòi hỏi về tinh thần, nhất là Trì Đông Chí khó hiểu cùng với Lương Hạ Mạt hờ hững. Nên hiện tại, Lương Hạ Mạt không thể hiểu nổi tại sao đột nhiên Trì Đông Chí gắt gao chăm chú nhìn anh mà không nói gì, loại ánh mắt này khiến anh cảm thấy không chắc chắn.
Anh cúi đầu, anh chóng kiểm tra bản thân, nút áo đã cài tác phong đều ổn, dáng đứng thẳng lưng, vật kỷ niệm kết hôn cô mua anh cũng đeo trên cổ tay. Kiểm tra thấy không có gì sai sót, anh liền trưng ra một bộ mặt tươi cười giết người không đền mạng.
“Đẹp trai đến mức nghiêm trọng vậy sao? Vợ chồng già, em cũng không đến mức đó chứ?”
Đã từng đưa cho cô xem một tấm hình, nói rằng đây là bức đẹp nhất, trong ảnh chụp là một cậu bé trắng nõn nhưng có chút tà ác, lúc đó Trì Đông Chí lắc đầu, nói là không đẹp trai, mắt của soái ca không được quá lớn, mũi phải cao, khí chất vững vàng, tính tình phải có chút vô lại……Miêu tả kĩ như vậy, sau này nhìn lại Lương Hạ Mạt mới tỉnh ngộ ra, anh vốn là một người như vậy.
Trì Đông Chí chậm chạp cười khổ, làm gì đến nỗi như thế, nhưng quả thực là hơn cả thế, cái gương mặt khốn nạn đó, cô nhìn từ nhỏ đến lớn mà không hề thấy chán, cái ánh mắt cái mũi cái miệng, cái khí chất gì mà cô cho rằng như vậy là đẹp trai nhất, đều trùng hợp có trên khuôn mặt của Lương Hạ Mạt, cũng không biết là ai dụ dẫn ai, thẩm mỹ quan của cô cứ dựa theo khuôn mặt này, đã sớm trúng độc quá sâu rồi.
“Hạ Mạt, chúng ta nói chuyện đi.”
Lương Hạ Mạt có chút khẩn trương.
Nói? Theo ý của anh, về nhà lên giường nói chuyện là phù hợp nhất, không đồng ý cũng làm, xong xuôi đâu đấy cô lại im lặng, nhưng trước đó cô làm ầm ĩ đòi ly hôn cho nên anh không dám đề nghị ‘gặp nhau trên giường’, vì thế không tình nguyện đi theo sau Trì Đông Chí, đầu thẳng tắp, giống như cà nhiễm sương.
Trì Đông Chí chỉ già mồm cãi láo rùa đen rụt cổ, một dao đó rất sợ đưa đầu vào, rụt đầu về lại nghẹn ngào ủy khuất khó chịu, thật vất vả lắm mới có dũng khí để có ý kiến với anh, lại nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh thì rất đau lòng, cái này là bản chất của tôi tớ, đơn giản là do cô quá mức thương anh.
Cuối cùng vẫn là dẫn anh đến một tiểu đình hóng mát, Trì Đông Chí vì đột nhiên mềm lòng mà cảm thấy buồn bực, đi trong đình dạo vài vòng hóng mát cũng không muốn dừng lại, mười mấy năm ngồi buồn bã, giờ phút này cũng muốn tàn lụi.
Lương Hạ Mạt thấy bộ dạng này của cô biết ngay đêm nay sẽ không yên tĩnh, nhất định sẽ không chủ động mở miệng để bị mắng, đem hết tất cả rối rắm giao lại cho Trì Đông Chí.
Cô tìm một chỗ không xa gần góc tối ngồi xuống rồi nhìn anh, ở góc độ này, vị trí này, nhìn như vậy, có thể dễ dàng quan sát một chút trẻ con một chút trong sáng từng chút một trên khuôn mặt dày dạn này của anh.
Lương Hạ Mạt vẫn cứ nhìn xa xăm, đôi mắt với hàng mi dày rủ xuống, càng nhìn càng giống như một giống như cánh quạt Hương bồ, nhìn thấy lông mi ở đuôi mắt mềm dẻo uyển chuyển, phong lưu đến tận xương. Trì Đông Chí nhìn anh chằm chằm, còn chưa mở miệng nhưng đã không còn muốn tiếp tục, phát hiện ra rằng bản thân mình vô cùng khổ sở không thể khống chế.
|
Rất đau, rất muốn qua loa cho xong chuyện, rồi vẫn tiếp tục, bởi vì đau đớn mới chân thật, bảo vệ một thân xác trống rỗng để mọi người nhìn vào nghĩ rằng mình luôn hạnh phúc. Trì Đông Chí hoảng loạn gục đầu xuống, một vài giọt nước mắt rơi xuống vỡ tung ra như một đóa hoa. Hơn nửa đời người sống trong ủy khuất và cam chịu, như thế nào lại muốn kéo theo nửa đời sau của anh vào, với lại……Tác thành cho người người tại sao lại không tác thành cho bản thân mình.
Anh nghe thấy hô hấp của Trì Đông Chí có chút hỗn loạn, vì cô không ngẩng đầu, cho nên anh không thể xác định là có phải cô đang khóc hay không. Đột nhiên Lương Hạ Mạt cảm thấy mọi việc quá rối rắm rồi, Trì Đông Chí rất ít khi khóc, trong trí nhớ của anh chỉ có đêm cầu hôn, cô nhốt mình ở trong phòng ôm gối khóc cả một đêm.
Đột nhiên rất muốn hôn cô, Lương Hạ Mạt nghĩ rằng, anh nên cùng cách nào để diễn tả cảm xúc vừa bất chợt xuất hiện, cuối cùng là giữa hai người họ có vấn đề gì mà khiến cô phải dùng nước mắt để thổ lộ. Luôn ở cùng nhau, giống như sinh trưởng trên người anh, mà bây giờ anh đột nhiên hoảng sợ, cô gái này, có lẽ anh chưa bao giờ hiểu rõ.
Lương Hạ Mạt đến gần, xoay người ôm lấy cô, trong lòng mang những cảm xúc không tên khiến anh chỉ muốn làm một vài việc, để hai người họ có thể thân mật như xưa.
Vì thế anh vươn đầu lưỡi cẩn thận miêu tả lại bờ môi cô, mềm mại đến lạ lùng, mùi vị vẫn như trước, mà mùi vị này này có thể nói ra những lời nói tàn nhẫn, nhưng hôm nay lại có chút yên tĩnh dị thường. Cơ hội này giống như đang cổ vũ anh, Lương Hạ Mạt thô bạo hôn lên khóe môi và gò má cô, một đường để lại dấu vết, lại quay về đôi môi, cạy mở hàm răng trượt vào, cố gắng dùng sức lực lớn nhất để hút lấy, nụ hôn như vậy cũng khiến anh có chút sợ hãi.
Hô hấp, thở gấp giao hòa cùng nhau, nóng bỏng như vậy, không rõ là ai nóng hơn ai.
Bàn tay Lương Hạ Mạt di chuyển xuống dưới, dừng lại ở trước ngực, ngón tay như có mục đích khẽ nắm chặt rồi lại buông lỏng, gấp gáp mà tiến vào bên trong thăm dò.
“Đủ rồi Hạ Mạt, đủ rồi.” Bàn tay Trì Đông Chí nhẹ nhàng túm lấy tay anh, nhưng Lương Hạ Mạt vẫn cố chấp tách ngón tay cô ra, năm ngón tay lần lượt đi vào, giữ thật chặt. “Đông Tử, em muốn thế nào? Đến cùng thì em muốn thế nào?”
Đây không phải là bàn tay điển hình của một cô gái, ngón tay dài và nhỏ, không có khớp xương, có chút khô cứng, cũng quật cường giống như cô, thầm nghĩ muốn thoát khỏi anh, vì thế anh đã bắt đầu nhanh hơn, trong lòng càng thêm khẩn trương. Mỗi lần anh khẩn trương thì sức lực trên tay lại không thể khống chế nổi, mà sức lực ân ái lại càng nhanh hơn.
Trì Đông Chí thuần thục mà lại trúc trắc sờ lưng anh, giống như người mẹ dịu dàng âu yếm, khiến trong lòng anh dần dần ổn định, vùi đầu vào lòng cô, hai tay vẫn cố chấp ôm lấy eo cô.
Người này luôn ỷ lại vào cô, luôn luôn ỷ lại, cho dù là không thương.
“Hạ Mạt, anh yêu em không?” Một cô gái hai mươi bảy tuổi, đã kết hôn bốn năm nhưng vẫn rối rắm vấn đề yêu hay không, cô rất khó khăn để hỏi điều này, nhưng khi lọt vào tai Lương Hạ Mạt chỉ còn lại một mảnh tan tành.
Anh bị thương, đặc biệt bị thương, anh tức giận, vô cùng tức giận. “Anh yêu em hay không? Em còn không biết sao?”
Cô lắc đầu. “Có lẽ anh yêu em.” Có lẽ không phải vì tình yêu hoặc là vì cô, mà bởi vì do thói quen và ỷ lại.
“Em muốn ly hôn với anh là vì chuyện này sao? Hả?” Vành mắt Lương Hạ Mạt đau xót, vô cùng phẫn nộ. “Con mẹ nó anh yêu em yêu em yêu em, được chưa.”
Trong lòng Trì Đông Chí có một cảm xúc nói không nên lời, ủy khuất, đè nén, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là muốn thoát khỏi cái tên hỗn đản này, trong lúc nhất thời không thể phản bác lại được.
Lương Hạ Mạt mạnh mẽ đứng lên, hung hẳng chỉ vào cô. “Em vừa lòng chưa? Không vừa lòng thì tối nay anh không ngủ, nói cả đêm cho em nghe có được không?” Giọng anh khàn khàn, khiến mọi người bên đường nhìn vào, đi loanh quanh tại chỗ, một cước đá vào hòn đá, đau đến dựng ngược, lửa giận trong lòng không ngừng lớn hơn. “Anh nói cho em biết, Trì Đông Chí, em không thể dùng lý do anh không thương em mà ly hôn, em không thể, anh yêu em hay không yêu đều do em tính toán.”
“Người nào tính toán?” Trì Đông Chí chậm rãi đứng lên. “Hạ Mạt, anh nói ai tính toán?”
“Con mẹ nó, anh đến phát điên mất khi phải thảo luận một vấn đề ngây thơ như thế này với em.” Lương Hạ Mạt vô cùng phiền chán, hổn hển ấn cô ngồi xuống, bày ra một bộ mặt dạy dỗ. “Trì Đông Chí, em bao nhiêu tuổi rồi hả? Em cũng đã hai mươi bảy tuổi, tại sao lại cũng không hiểu chuyện giống như một học sinh Trung học vậy, vào lúc mười bảy tuổi em cũng không tốn công để suy nghĩ đến những vấn đề này, huống hồ bây giờ chúng ta đã trưởng thành, sống vui vẻ qua ngày mới đúng, cả ngày em suy nghĩ đến những vấn đề vô dụng này để làm gì?”
Trì Đông Chí nở nụ cười mệt mỏi, tự giễu. “Nhưng mà Hạ Mạt, nếu bây giờ em nói em không thương anh, anh sẽ thế nào?”
Trên ngực như có một vật gì nó đâm vào xé nát, đau đến mức khó nhịn, máu chảy đầm đìa, được cô yêu hai mươi mấy năm, chỉ biết hưởng thụ thậm chí cũng không lo lắng sẽ mất đi, giả thiết này, tuyệt đối không nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của anh.
“Không chấp nhận được đúng không?” Trì Đông Chí tổng kết. “Anh xem, anh chính là người rất ích kỷ.”
Khuôn mặt Lương Hạ Mạt không có chút biểu cảm nào, không thể chấp nhận lời nói của cô, lại càng không thể phản bác, anh nghe thấy bản thân mình mở miệng, âm thanh khàn đục. “Anh yêu em! Em….Có thể đừng nói câu kia được không, anh không muốn nghe.”
Nhưng mà câu nói anh yêu em đã quá trễ, lại quá mức miễn cưỡng, Trì Đông Chí làm bộ thoải mái nhảy xuống khỏi hòn đá. “Được rồi Hạ Mạt, chúng ta sẽ sống vui vẻ qua ngày.”
Ánh mắt Lương Hạ Mạt sáng lên, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của cô làm cho thất vọng, cô nói. “Anh thề với em rằng vĩnh viễn sẽ không qua lại với Thẩm Linh.”
Lương Hạ Mạt không thể tin được. “Em nói cái gì vậy Đông Tử? Làm sao anh có thể không gặp Thẩm Linh, từ nhỏ đến lớn tụi anh đều là bạn tốt mà, bây giờ cô ấy đang gặp khó khăn, làm sao mà anh có thể không giúp cô ấy chứ.”
“Anh có đồng ý hay không?” Cô hỏi anh, rất bình tĩnh, không chấp nhận lời phản bác. “Mặc kệ vì lý do gì, sau này không gặp Thẩm Linh, chúng ta sẽ sống vui vẻ qua ngày, có thể chứ?”
Anh ngoan cố im lặng, cảm thấy chán ghét khi bị cô uy hiếp, sau một lúc lâu mới mở miệng. “Vì sao em không cho phép anh gặp Thẩm Linh?”
“Em cảm thấy cô ấy rất phiền, được không?”
Thấy cô vững vàng như núi, anh còn nói. “Qua một thời gian, chờ cô ấy và Tô Nhượng hòa thuận, sau đó………”
“Không.” Cô lắc đầu phản đối, cắt đứt lời nói của anh. “Không, Hạ Mạt, bây giờ, ngay lập tức, anh có thể đồng ý không?”
Lương Hạ Mạt phiền chán đứng lên, cào cào tóc, “Sao em lại làm vậy……Anh có trách nhiệm với Thẩm Linh.”
Vành mắt Trì Đông Chí đỏ hoe. “Còn em thì sao? Hạ Mạt, em thì sao?”
Cô không chờ được câu trả lời của anh, bởi vì theo suy nghĩ của cô câu trả lời lúc này chỉ là nói xạo, như vậy cũng đã đủ để cho cô nhìn thấu tất cả, nhìn thấu anh, nhìn thấu con đường tương lai của cô.
|
Chương 11
Lương Hạ Mạt vặn vẹo muốn tìm cách rời khỏi người Trì Đông Chí thì lại bị giữ chặt lại, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm rất buồn cười: có thật là em muốn quăng anh hay không?
Cái ý nghĩ này có chút buồn cười, trên thực tế mặc kệ trước đây Trì Đông Chí làm ầm ĩ thế nào, anh đều không để trong lòng, luôn muốn lơ cô, sau đó tìm thời gian tốt để hò hét làm hòa với cô, giống như những lần gây gổ trước kia. Cho đến sau này ồn ào càng lúc càng lớn, anh có chút không nhịn được mới chủ động tìm Tiết Bình, chính là muốn cho sóng gió sớm dừng lại, dù sao mặc kệ như thế nào, cho đến bây giờ anh thật sự không nghĩ rằng Trì Đông Chí muốn ly hôn với anh.
Trong trí nhớ, từ nhỏ đến lớn, từ trẻ trung đến thành thục, giữa hai người, anh luôn là người được người khác theo đuổi. Anh chí khí dâng trào, chiến đấu anh dũng, vì sự nghiệp, vì lý tưởng, không sợ thua, không sợ mệt mỏi và tuyệt không thỏa hiệp, dù biết rõ là có một ngày sẽ mất đi tất cả thì anh vẫn còn có cây xương sườn của anh...
Cô là cây xương sườn giấu ở trong ngực anh, mặc dù cảm giác tồn tại thấp đến có thể bỏ qua không tính nhưng cũng là cái giá giúp cho cơ thể anh giữ thăng bằng, xương sườn bị chặt đứt, cũng không thể bỏ đi, cho nên anh vĩnh viễn sẽ không lo lắng một ngày kia cây xương sườn sẽ chọc thủng máu thịt của thân thể anh tìm cách ra ngoài.
Vậy mà hôm nay, cây xương sườn này dường như muốn phản bội anh.
Lương Hạ Mạt cảm thấy chán ghét cực độ, vẫn từng nghĩ rằng tất cả mọi chuyện không phải lỗi của anh. Làm sao Trì Đông Chí có thể không muốn anh đây? Cái này không thể nào, giống như cá không thể rời khỏi nước, xác suất này còn thấp hơn hoa quỳnh thường thường hiện.
Được rồi, trở lại chuyện chính, cũng không phải là anh không có sai, Lương Hạ Mạt đột nhiên muốn cho thời gian dừng lại để anh phân tích. Anh có lỗi, anh không nên quên cô tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho anh, càng không nên nói láo, trên giường quá bạo lực cũng không đúng, nếu như có thể quay lại một năm… một năm trước, khi còn bé không nên phiền cô, nhớ đến ngày ngày hất cô ra, năm mười ba tuổi ấy cũng không nên hôn cô sau đó lại làm cho hai người không đứng vững, lúc mười lăm tuổi không nên ép buộc cô giúp mình trốn đi, lúc mười tám tuổi không nên cậy mạnh kéo quần cô sau đó liền chạy mất, cực kỳ không nên chính là, năm hai mươi ba tuổi, anh không nên cự tuyệt khi cô chết sống gì cũng quyết kết hôn với anh
***********************************************
Sau khi từng món một "không nên" được liệt kê vào, đột nhiên Lương Hạ Mạt chột dạ muốn nói lời xin lỗi. Đây đều là chuyện anh đã làm sao? Mẹ nó, anh đây cũng không phải là người rồi
"Lương Hạ Mạt, anh buông tay."
Lương Hạ Mạt có chút thẫn thờ nhìn chằm chằm cô, bị con dao trong ánh mắt kia làm cho giật mình, lập tức thẳng sống lưng, rất không chính trực xỏ lá.
"Không, đánh chết cũng không."
Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ Mạt không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như xuống Tam Bản Phủ (thuyền ba lá), đầu tiên là cùng cô xuống, sau đó lặn mất không thấy mặt, cuối cùng là đùa nghịch, chơi xấu, mà với bộ dạng này căn bản là lại muốn lăn lên giường rồi, Tam Bản Phủ này đã dùng bao nhiêu năm, cô không có sức chống cự gì, giống như khối u ác tính trong cơ thể cứ ngày càng lớn dần.
"Em đã quyết định, Hạ Mạt, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi". Từ trước đến giờ chưa từng có khoảnh khắc tốt đẹp bên nhau, thì làm thế nào lại nói đến tan rã. Liều chết mà đánh đến bây giờ, tại sao có thể chia tay? Trong lòng Lương Hạ Mạt không kìm nén được tức giận, quật cường đem từ "không nên" vừa mới nói ra phân tích lại một lần nữa, đem tất cả những việc trái với lương tâm từ khi bắt đầu biết chuyện đến bây giờ nói ra một lần, cuối cùng nói xin lỗi cô, vẻ mặt thì vẫn cố chấp như cũ, giống như đang nói: Anh nói xin lỗi được chưa, em nên tha thứ cho anh, hai ta vẫn là về giường đi.
Trì Đông Chí không nghĩ ra, thật sự... không nghĩ ra, đến lúc này rồi mà anh ta còn mang khí thế hung hăng như vậy, thái độ đây là sao hả trời? Nhưng mà đây cũng là nằm trong dự liệu, a... trong dự liệu, từ ba tuổi cô đã gặp anh, từ bé đã bắt đầu tán tỉnh anh rồi. Theo như những gì anh nhớ lại, Trì Đông Chí cũng trở về, ôn lại kỷ niệm một lần nữa, ngay sau đó nói ra những ấm ức của mình, tình yêu vô vọng và nhường nhịn, áy náy cũng trở về ôn một lần lại một lần nữa.
Trì Đông Chí gặp Lương Hạ Mạt phải chăng là số kiếp, một lần té ngã lại một lần té ngã, đầu cứ cắm xuống đất, bể đầu chảy máu còn chưa đủ, cần phải nát sọ mới thấm tháp, đây tuyệt đối là chân lý.
Mười mấy tuổi Vương Thục Hiền đã từng nói với cô, với Lương Hạ Mạt, cô tuyệt đối không thể thật sự tức giận, nếu không chính mình sẽ tức chết, người bên cạnh anh đều biết rất rõ điều đó. Đây là một người mẹ mà đối với cô và con trai mình luôn hiểu rất rõ. Từ rất lâu Trì Đông Chí đã cảm thấy cô với Lương Hạ Mạt còn giống mẹ con hơn Vương Thục Hiền, trong việc đối đãi với Lương Hạ Mạt, mười mấy tuổi cô đã giúp đỡ Vương Thục Hiền, chỉ là cô không thể cho anh bú mà thôi.
Nhưng mà Lương Hạ Mạt bày ra một đôi mắt vô tội, thuần khiết, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm cô, rất mãnh liệt muốn biết một đáp án, nói tha thứ tôi, nói tha thứ tôi, không tôi liền ngồi lăn lộn trên đất.
Đột nhiên Trì Đông Chí nhức đầu rất muốn rên rỉ, vì cái gì mà cô cứ phải dỗ dành anh, tại sao bọn họ không thể dùng phương thức người trưởng thành tới nói chuyện trao đổi. Lương Hạ Mạt đều là trơ mắt không để ý, cả lỗ chân lông cũng lộ ra tố cáo, tựa như làm sai một chuyện đã nói lời xin lỗi với mẹ, chuyện đương nhiên anh ta nên được tha thứ, không chiếm được tha thứ cũng thành mẹ có lỗi.
"Hạ Mạt, không phải như vậy, vấn đề giữa chúng ta không liên quan đến những chuyện đó."
"Vậy còn vấn đề gì?" Lương Hạ Mạt vò đầu bứt tóc đi qua đi lại.
|
"A, là chuyện Thẩm Linh, em đợi qua một khoảng thời gian bọn anh... Tóm lại, sau khi chuyện của cô ấy kết thúc anh bảo đảm không gặp cô ấy nữa"
Trong lòng Trì Đông Chí lạnh dần, cuối cùng hô hấp bị đóng băng. "Anh thực lòng thương cô ấy như vậy, thì cứ vì cô ấy suy nghĩ đi."
"Anh…" sắc mặt Lương Hạ Mạt khẽ đỏ lên. "Anh cũng là vì chính mình... Làm sao em lại để ý như vậy, chỉ là áy náy chuyện của cô ấy lúc còn bé, lớn lên cũng như vậy."
"Em vì cái gì mà gây khó dễ cho cô ấy chẳng lẽ anh không biết sao?"
"Sao anh biết được?"
"Cũng bởi vì anh từ nhỏ đã đối tốt với cô ấy, anh thích cô ấy, ở trong lòng anh cô ấy vĩnh viễn xếp hạng thứ nhất, em liền phải lui về phía sau, em ghen tỵ có được hay không? Mẹ nó, em cảm thấy phiền khi anh đối tốt với cô ấy có được hay không?" Trì Đông Chí đột nhiên hét lên.
"Em đừng nói nữa."
Lương Hạ Mạt nhanh chóng che miệng của cô, lại bị Trì Đông Chí đẩy ra. "Dựa vào cái gì mà cuộc đời em toàn bị cô ấy đi theo làm rối, chồng của em nhưng cô ấy cũng có quyền chiếm dụng, rốt cuộc em có lỗi gì với cô ấy, em Trì Đông Chí đời này đã làm ra một việc trái với lương tâm, chỉ thẹn với một người, Thẩm Linh chính là người được lợi trong chuyện này."
Lương Hạ Mạt có chút mơ hồ, ban đầu vẫn tưởng rằng cô vì anh mới bài xích Thẩm Linh, nói khó nghe thì anh còn từng tự đắc, nhưng hàm ý trong mắt cô lại hoàn toàn không vì anh.
"Lời này của em là có ý gì? Nói cho rõ."
"Được, hôm nay bất cứ giá nào em cũng sẽ nói rõ mọi chuyện với anh". Trì Đông Chí bấm một cái vào bắp đùi của mình, trầm giọng nói. "Em thật xin lỗi Tô Nhượng, ban đầu anh ta không muốn mang Thẩm Linh ra nước ngoài, là em thuyết phục anh ta, cũng bởi vì em ép nên anh ta mới ở cùng Thẩm Linh ở chung, thậm chí kết hôn... ". Lỗ mũi Trì Đông Chí đau xót, cô nói tiếp. "Tô Nhượng không hạnh phúc đều do em tạo thành, đời em không phụ lòng ai nhưng em thật có lỗi với Tô Nhượng."
Nếu như giờ phút này cô nhìn thẳng anh mà nói, sẽ phát hiện trong mắt Lương Hạ Mạt không chỉ có ngạc nhiên vui mừng mà tràn đầy lửa giận, nhìn kỹ anh sẽ phát hiện miệng anh mở to như có lời muốn nói nhưng lại thôi. Nhưng cô không nhìn, cô chỉ cúi đầu khóc sụt sùi.
"Hạ Mạt, anh không yêu em, anh căn bản không hiểu được cái gì là yêu, có lẽ trên thế giới này chỉ có một người đáng giá để anh học cách yêu, nhưng người đó không phải là em. Cho nên vấn đề giữa chúng quá nhiều, em vẫn che giấu, anh lại một mực không phát hiện, mà hiện tại em... thật sự rất mệt mỏi."
Anh nghĩ cô hiểu lầm, có lẽ anh không hiểu được yêu, nhưng người đáng giá để anh học cách yêu chỉ có một mình cô, bởi vì trừ cô ra trên thế gian này không có người anh yêu. Vậy mà cô cũng không cho anh cơ hội, thật ra thời gian thì chỉ có mấy giây nhưng lại giống như ngừng trôi, Trì Đông Chí xoay người rời đi…
"Hạ Mạt, em yêu anh như vậy!"
******************************************
Tinh thần Lương Hạ Mạt như lơ lửng giữa không trung, nửa đêm thân thể đang ngủ say đột nhiên giật mình thức tỉnh, linh hồn trở về thân thể, gió lạnh tràn vào, ánh trăng mùa hạ trải dài vô tận, anh cứ miên man suy nghĩ về việc sống qua ngày tháng. Mẹ nó, cảm giác ngủ không yên thật không dễ chịu, vừa nhắm mắt chính là cái câu nói kia của cô...
"Hạ Mạt, em yêu anh như vậy!" Khóe miệng cô hơi nhếch lên, ánh mắt lưu luyến, lưu luyến đáng sợ bởi vì lưu luyến mang theo ý vị muốn chia lìa, cuối cùng cô nói. "Anh nên suy tính thật kỹ, em rất chân thành."
Anh đương nhiên biết Trì Đông Chí thương anh, bình thường được cô yêu giống như ăn cơm, ngủ, đi nhà cầu, là một phần sinh hoạt bình thường nhưng cực kỳ quan trọng.
Hôm nay, bao giờ thì trời mới sáng đây.
Lương Hạ Mạt nằm trên ghế salon, trong không gian đen như mực tất cả đều là bóng dáng cô lay động, lúc này trong mộng cũng không bỏ qua cho anh, tỷ lệ xuất hiện trước nay chưa từng có. Không còn cách nào, anh lật người đốt lên một điếu thuốc, cùng lắm thì trợn tròn mắt chờ trời sáng vậy. Vậy mà loáng thoáng hư ảo, những vì sao đang dần dần tạo thành bóng dáng cô, khẽ cười nhẹ, đẹp như thế, khóe miệng vẫn giơ lên như cũ: "Hạ Mạt, em yêu anh!" Giọng nói vẫn như vậy, tuyệt vọng, tâm như tro tàn. Cô ấy nói cô yêu anh, sau đó còn nói cô rất nghiêm túc muốn rời khỏi anh.
Lương Hạ Mạt trầm mặc một lúc lâu, rồi chợt lật người ngồi dậy, bước mấy bước đến cửa phòng ngủ, nhưng ở trong thời khắc này phàm là người có lý trí sẽ không xông vào rống lên với cô: Cùng anh làm chuyện yêu đương. Lương Hạ Mạt không thể, anh còn chưa có ngu đến độ đó.
Trước mặt người khác đều giả bộ ân ái, nhưng thực ra họ chưa từng tìm thấy niềm vui trong cuộc sống vợ chồng giống như người khác, bọn họ có thói quen lạnh nhạt với nhau. Mà Lương Hạ Mạt tựa hồ không cảm thấy cái gì là không bình thường, ân ái cũng tốt, tự đập đầu cũng tốt, dù sao chỉ cần hai người cùng một chỗ, dù là giày vò nhau thế nào cũng chịu được.
Nhưng hình như, tất cả đều không đúng, nếu như chỉ là ghét Thẩm Linh và áy náy với Tô Nhượng thì việc này không đến mức để cho cô thấy khác thường như vậy, hình như hơn phân nửa vấn đề là do bản thân anh.
Cuối cùng không có cách nào khác, Lương Hạ Mạt thừa dịp trời chưa sáng rời đi, anh phải suy tính, còn phải suy tính thật kỹ, nếu như hơn phân nửa vấn đề đều do anh vì anh đã làm và nói sai điều gì, thì thời gian và cơ hội giải quyết để tất cả trở về như lúc ban đầu cũng không xa.
Lương Hạ Mạt không nghĩ, thật ra từ trước đến nay anh đã bỏ rất nhiều suy nghĩ và tinh lực lên người cô gái khác rồi. Tình yêu như một cánh cửa, anh không ngại học tập, điều kiện tiên quyết là cô phải tìm cho anh một người thầy thích hợp.
|