Cây Xương Sườn Thứ Hai
|
|
Chương 12 (Đầu)
Khi Tô Nhượng còn bé, anh đã học đánh một đoạn dương cầm - Fur Elise.
* Tên bài hát là Fur Elise của Beethoven. Nghe bài hát tại: Link: https://www.youtube.com/watch?v=ytyqUhKZkUA
Anh đang biểu diễn khúc nhạc với niềm vui sướng, nhịp điệu thanh thoát làm cho người nghe ảo tưởng rằng mình đang nhìn gương mặt một cô gái dịu dàng và xinh đẹp, đơn thuần mà hoạt bát.
Sau đó anh gặp được Trì Đông Chí, trong một buổi chiều, trên gương mặt xinh đẹp của cô đang nở nụ cười rực rỡ, kiên nhẫn dõi theo bóng lưng của Lương Hạ Mạt. Ánh nắng như sợi tơ vàng chiếu lên bóng dáng cô, trông cô như một chú bướm nhỏ với đôi cánh mập mạp. Từ từ, cô gái trong tượng tưởng của anh và cô gái trước mặt dung hợp làm một. Cũng ở nơi này, vào buổi chiều hôm đó, anh đã lập tức có tình cảm với Elise.
Về sau anh lén lút đem thư tình giấu vào dưới bọc sách của cô, bên trong lá thư có viết: For Elise, Elise thật xinh đẹp. Sau đó anh vụng trộm đánh giá sự biến hóa trên gương mặt của cô. Nhưng làm cho người ta cảm thấy chán nản là cô đọc xong lại không hiểu.
“Là ai bỏ vào vậy? Cái này đúng là trò trẻ con mà?” Lúc đó cô đã nói với anh như vậy.
Tô Nhượng cứ lần lượt đem những bức thư tình đã được viết ân cần với giọng điệu ngọt ngào bỏ vào trong túi xách của Trì Đông Chí, thời gian dần qua, anh mới bất ngờ phát hiện, lúc đầu khi Elise nhận được lá thư thì vẻ mặt cô khó hiểu, mờ mịt sau này chuyển sang ngượng ngùng hay đỏ mặt, hơn nữa còn quý trọng nó khác thường, vừa cẩn thận đề phòng vừa hỏi anh đây có phải là gửi cho Thẩm Linh, không may lại bỏ nhầm vào sách cô hay không?
Mỗi khi đối mặt với Trì Đông Chí, tim của anh lại đập thình thịch, anh lại đàn cho cô nghe ca khúc - Fur Elise. Trong những đêm dài anh thường tượng tưởng ra hạnh phúc ấy, năm tháng như khúc sông dài có lẽ anh chỉ là một người nhỏ bé xen vào cuộc sống của cô, thế nhưng khả năng cảm nhận của Trì Đông Chí lại khiến cho Tô Nhượng càng thêm cô đơn trong thế giới của Elise.
Về sau anh phát hiện, Elise vẫn cứ là Elise, mà anh lại không giống như người gửi thư tình trong tưởng tượng của cô. Lương Hạ Mạt chẳng biết xấu hổ đúng là hỗn đản, cứ xem đó là chuyện đương nhiên, một bộ dáng hưởng thụ thành quả của anh. Anh bắt đầu đánh khúc “Nước mắt những vì sao” bi ai không gì sánh bằng.
Anh cố chấp gọi cô là Đông Đông, dùng hành động ấy để biểu hiện rằng mình không giống như những người khác. Mặc dù làm tất cả cũng không thể bằng Lương Hạ Mạt thét to một tiếng, nhưng anh vẫn cứ vui vẻ, thỏa mãn những đêm dài, ánh mắt như xuyên qua ngàn năm chiếu rọi lên gương mặt của cô. Chỉ cần cô ngoái đầu lại, cười một tiếng, khắp nơi trên thế giới nở hoa.
Hoa nở rồi, cô bé kia…
Vì vậy sau mỗi lần chịu sự đả kích anh liền đánh một khúc “Fur Elise”, ngày tiếp theo sẽ nở nụ cười tươi như ánh mặt trời mà chào hỏi cô: Buổi sáng tốt lành Đông Đông.
Buổi sáng tốt lành, cô gái nhỏ của tôi, Elise.
*****
Điều làm cho Tô Nhượng canh cánh trong lòng là Lương Hạ Mạt nhẫn tâm với Trì Đông Chí, năm đó Lương Hạ Mạt sau khi tốt nghiệp dứt khoát lựa chọn vào ngành tiêu hủy vũ khí đạn dược. Sau khi Tô Nhượng nghe được tin tức này, xế chiều hôm đó lập tức ra sân bay, lại được nhân viên phòng vé cho biết trong ngày hôm nay không có chuyến bay về nước. Anh trằn trọc, chuyển máy bay mấy lần, giây phút bước xuống máy bay mới phát hiện mình thật ngu ngốc, nếu như ngoan ngoãn chờ, sẽ về nước nhanh hơn.
Nhưng mà anh ngoại trừ cảm thấy lãng phí thời gian cũng không có tâm tình bận tâm nhiều, khi đó thậm chí đã gần đến ngày tốt nghiệp của Trì Đông Chí, cô háo hức ở trong trường học chờ nhận bằng tốt nghiệp. Cõi lòng Tô Nhượng như lửa đốt, chạy một mạch đến trường cảnh sát mà cô học để tìm cô, nhưng ngoại trừ một vài câu tiếp đãi ở cổng ra, anh cũng không nói được gì nhiều, thậm chí Trì Đông Chí còn cự tuyệt nói chuyện với anh về bất cứ vấn đề nào liên quan đến Lương Hạ Mạt.
Điều đó là cho Tô Nhượng ngây người trong nước khá nhiều ngày, căn cứ vào lòng tốt muốn khuyên cô, nếu như có thể nói, anh càng muốn mang cô đi, kết quả là anh không được cô chào đón. Tô Nhượng cũng không phải là người ngồi đó chịu bó tay, tính tình kiên trì vừa lên đến cổng trường cảnh sát liền đứng đó đợi, cảnh vệ gác cửa thấy anh đáng thương, lần lượt giúp anh tìm người, bất đắc dĩ là người đó không chịu ra, anh tiếp tục đợi chờ, đứng đó như bất động như một pho tượng điêu khắc.
Đây là bài học vĩnh viễn không được thỏa hiệp với phụ nữ, yêu cô, muốn điều tốt nhất cho cô, tất cả điều phải chuẩn bị. Tô Nhượng luôn luôn suy nghĩ, tại sao trên thế giới có thể có một người phụ nữ ngu ngốc như Trì Đông Chí, là phụ nữ phải nên thay đổi, đứng núi này trông núi nọ, nên bị lời ngon tiếng ngọt thậm chí châu báu, quần áo sang trọng làm lay chuyển, cho nên trong khi nóng lòng chờ đợi, Tô Nhượng cũng có phần hoài nghi, người anh yêu có phải là một người phụ nữ hay không?
Nhưng mà điều anh không biết là, Trì Đông Chí đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn anh, nước mắt không ngừng chảy dài.
Tô Nhượng là người đàn ông như thế nào? Vừa yếu đuối lại vừa hay âu lo, vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ, hội đủ tất cả tính cách tốt đẹp của một người đàn ông chất lượng tốt trong phim thần tượng, nhưng mà anh không phải là ly trà của Trì Đông Chí, có lẽ nên nói như vậy. Trong tiềm thức của Trì Đông Chí không cho phép bất cứ ai khác ngoại trừ Lương Hạ Mạt trở thành ly trà của cô.
Tại sao trên thế giới này lại có người đàn ông ngu ngốc như thế? Trì Đông Chí cũng nghĩ như vậy, sau khi bị ép hôn, vào lúc bị Lương Hạ Mạt đả kích đến phòng tuyến yếu nhất trong lòng mình, cô thật muốn nói lời thỏa hiệp với Tô Nhượng, nói như vậy, hết thảy đều vui vẻ.
Nhưng mà, tại sao có thể như vậy được chứ?
Ở cùng phòng với cô, chị Tu Lập, hơn cô hai tuổi, đang đưa vẻ mặt oán hận mắng cô, nói đứa bé dưới lầu kia thật tốt! Người mà Tu Lập thấy phiền nhất là người giống như Lương Hạ Mạt, dùng lời của chị ấy mà nói đó là rất cuồng ngạo, có người đau lòng nhớ thương cô thế mà cô lại không biết vụng trộm vui mừng, còn quay đầu không tình nguyện, ai thiếu nợ của cô chứ?
Trì Đông Chí không lên tiếng, quay đầu lại nhìn thấy cả các bạn ở chung phòng một lượt, phát hiện ngoại trừ bạn học Tiểu Tịnh Sắc cũng có tính cách bướng bỉnh là ủng hộ cô, còn lại đều đưa vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô.
Trì Đông Chí kinh ngạc, không ngờ trong vài ngày ngắn ngủi thế mà Tô Nhượng đã thu phục được hết những người bạn bên cạnh cô, ngẫm lại cũng đúng, dáng vẻ của người đàn ông kia làm cho người ta rất đau lòng. Bị bỏ rơi lâu như thế cũng không lùi bước, gặp một bạn nào đó ra khỏi cổng sẽ nhét chút lễ vật vào tay rồi đó rồi chỉ tay lên lầu: Tầng năm, Trì Đông Chí, cám ơn. Về sau thì mọi người ở các phòng khác cũng thấy cô không vừa mắt, đây là con cái nhà ai mà lòng dạ sắt đá như thế, người đàn ông kia phạm bao nhiêu lỗi lầm cũng nên tha thứ đi chứ.
Trì Đông Chí thà rằng mình là người có lòng dạ độc ác, nhưng không biết trong lòng cũng có một hạn mức nhất định, trong cái đêm mưa to gió lớn, cô đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, hành động đầu tiên đó chính là vạch bức rèm cửa sổ ra xem người bên dưới thế nào. Người kia vẫn đứng bật động như núi trước cửa trường học, rõ ràng cách rất xa, rõ ràng cái gì cũng thấy không rõ, nhưng cô biết thân thể của anh đang khẽ run.
Nước mắt của Trì Đông Chí còn chảy nhiều hơn cả mưa ngoài trời, cô vừa khóc vừa đánh thức Tu Lập, cầu xin chị ấy xuống nhà khuyên nhủ vài câu.
|
Chương 12 (Kết)
Không lâu sau đó, Tu Lập thức dậy, con mắt đỏ bừng bị cô kéo xuống dưới giường, nói cô đây là muốn nhìn cái gì, vì sao lại muốn sống muốn chết làm cho người ta khổ sở, giết người cũng đâu cần chỉa đầu xuống đất như thế. Trì Đông Chí không chịu buông, nói năng lộn xộn xin Tu Lập đi khuyên anh, đã nói qua đêm nay để anh chết tâm, nên cô nhất quyết không xuống gặp anh. Cô không dám xuống dưới, không dám nhìn thấy mặt anh, như thế sẽ làm tâm cô dao động, Tô Nhượng xuất hiện không phải lúc, anh xuất hiện ngay lúc phòng tuyến trong lòng cô kém nhất.
Cuối cùng đêm đó, cô cũng đi xuống không cho Tô Nhượng bị mưa xối thành dạng người không ra người. Thấy cô rốt cuộc đã chịu đi xuống, tức giận và vui vẻ đều không thể kiềm chế trong đáy mắt anh, tất cả đều lộ ra ngoài. Anh nói rốt cuộc cô đã bằng lòng gặp anh.
Trì Đông Chí hung hăng cắn môi, đem nước mắt nuốt xuống.
Anh nói Hạ Mạt khi dễ người? Làm sao lại có người ngu ngốc như thế, nói cô phải chống lại, đừng để ý đến anh ta, cô phải quăng anh ta đi, nhìn anh ta quay đầu hối hận. Anh nói xong cũng tự giễu cợt mình, cười đến nước mắt cũng chảy xuống.
"Đông Đông, lý do anh về nước thật sự là không yên lòng vì em, chỉ là muốn đến an ủi em, có lẽ sẽ rộng lượng giúp hai người điều hòa mối quan hệ, nhưng việc em tránh gặp anh làm cho anh hiểu ra một chuyện, những việc kia đều là cái cớ, anh không thật sự hy vọng quan hệ của hai người tốt lên, anh chỉ muốn nói rõ với em, thừa dịp này sẽ mang em đi."
Anh nghĩ Trì Đông Chí chỉ là một người bình thường, Tô Nhượng nghĩ là tâm tình của cô dành cho Lương Hạ Mạt chưa rõ ràng, trong lòng của cô rất yếu ớt, cần có người ở bên cạnh an ủi, không thể nào chống cử lại được tình cảm hấp dẫn như thế, những ngày này anh giày vò cô với mật độ thường xuyên.
"Đông Đông, đi theo anh đi, như vậy anh sẽ không cần lo lắng có người khi dễ em. Đông Đông, tất cả mọi chuyện anh sẽ nghe theo em, anh sẽ đối xử thật tốt với em... Đông Đông, em nguyện ý đi theo anh hay không?"
Trí Đông Chí thật sự rất muốn nói, được em nguyện ý. Môi đã mở ra, nhưng câu kia lại bị bóp chết trong hàm răng của cô. Cô nghĩ, khi chúng ta phát hiện một tình cảm kiên trì nhưng lại lệch phương hướng, chúng ta phải làm gì? Phải thuận theo tự nhiên? Hay nên đợi tình cảm đó dần thay đổi?
Trì Đông Chí đã lựa chọn người kia.
"Tô Nhượng, anh hãy về với Thẩm Linh đi, coi như em van xin anh, coi như đây là lần cuối cùng em cầu xin anh, anh đừng có đến tìm em nữa?"
Tô Nhượng không thể tin mà mở to miệng, đưa vẻ kinh ngạc nhìn cô, anh muốn biết trong trái tim sắt đá của cô rốt cục chứa đựng cái gì, mà theo như anh, thì phía sau cô đang có một con ác ma nhô đầu ra, không tiếng động mở miệng: Đây chính là đồng loại của ta, đây chính là con ác ma nhẫn tâm.
Là Elise của anh, là tiểu ác ma của anh, đau đớn trong lòng, ánh mắt giao hòa nhau làm cho những giọt nước mắt liên tiếp chảy xuống, quả tim đau thắt, vì vậy anh chết tâm... thê lương... đau lòng...
"Được." Anh nghe thấy mình nói như vậy, trong giọng nói còn làm bộ làm tịch vui sướng, "Anh có trêu chọc em đâu, em đừng khóc, lúc này anh sẽ đi."
Sau đó anh đi thật, vậy... thật sự hoàn thành ý muốn của cô.
Không lâu sau đó Tô Nhượng mang theo Thẩm Linh cùng nhau về nước, trước mặt mọi người công bố anh và Thẩm Linh muốn kết hôn. Tất cả chấm dứt, anh vừa về nhà liền cự tuyệt bất cứ ai muốn nói chuyện này, tự giam mình trong phòng, đánh đàn một cách điên cuồng, những giai điệu quen thuộc của bài Fur Elise được vang lên hết lần này đến lần khác, rồi lại ‘Nước mắt những vì sao’, trời đầy mưa ánh sáng cũng không thể sánh bằng nước mắt trong lòng anh, cuối cùng anh lại đánh một đoạn bài ‘Hôn lễ trong mộng’, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, tưởng tượng thấy anh và Elise đứng bên nhau, trên người cô là chiếc áo cưới trắng tinh nguyên. Đánh đàn cả đêm, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ chạm vào Piano nữa
Về sau lại xảy ra chuyện gì? A, đúng rồi, Trì Đông Chí sảy thai, dĩ nhiên tâm anh chết lặng, anh không phải cố ý về nước nhìn cô, chỉ là đem hành trình dời lên trước vài ngày mà thôi.
Khi đó Trì Đông Chí đang trong thời gian tĩnh dưỡng, nên không gian trong phòng có chút ngột ngạt, chỉ có một mình cô ra tiếp anh, sắc mặt tái nhợt đi rót nước mời anh, nói với anh mẹ chồng đã đi làm và không nói đến Lương Hạ Mạt
Anh hỏi Lương Hạ Mạt đang ở đâu?
Cô cười cười, thần sắc ảm đạm, nói Lương Hạ Mạt đang bận rộn vài việc trong quân đội.
Kỳ thật anh biết rõ, sau khi Trì Đông Chí sảy thai rất cần người chăm sóc, thế nhưng cả thời gian đó Lương Hạ Mạt cứ hao tổn tâm trí với những công việc trong quân đội. Khi đó Tiết Bình rất tức giận vì cuộc hôn nhân của bọn họ, cho nên trong nhà chỉ có Vương Thục Hiền là tới lui chăm sóc Trì Đông Chí, Tô Nhượng cơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực của Trì Đông Chí không ngừng nhỏ máu.
"Đông Đông, anh yêu em như vậy!"
Anh không suy nghĩ, ngốc nghếch nói một câu nói như vậy, ánh mắt bình thản mà lưu luyến, kỳ thật cũng không cần cô có bất cứ phản ứng nào, như cho mình lần cuối được nói lên tiếng lòng, có lẽ sau này khi Trì Đông Chí nói những lời như thế với Lương Hạ Mạt cũng có tâm trạng tương tự như anh bây giờ.
Vốn tưởng rằng cô sẽ tránh né đề tài này, nhưng cô lại mở miệng. "Em như thế còn có cái gì đáng để yêu? Em đã không thể sinh con được nữa rồi, đến Lương Hạ Mạt cũng ghét bỏ em, rất có thể một ngày nào đó em sẽ buông tha cho đoạn tình yêu này, để cho anh ấy đi tìm hạnh phúc của mình. Tô Nhượng, em còn cái gì đáng để cho anh yêu?"
"Đi tìm hạnh phúc của anh ta, vậy em thì sao? Sẽ rất thương tâm sao?" Tô Nhượng nhẹ nhàng nở một nụ cười. "Anh hiểu được."
"Tô Nhượng, anh đã kết hôn rồi, từ nay về sau chúng ta không thích hợp gặp lại."
"Em nói rất đúng, anh nghe lời em."
Không lâu sau đó, truyền thông đăng tải tin tức anh và Thẩm Linh đã kết hôn ở nước ngoài. Từ đó về sau, Tô Nhượng và Trì Đông Chí không còn bất cứ quan hệ nào nữa, một chút cũng không có.
Thầm nghĩ cô sẽ sống hạnh phúc, cho rằng có thể trở thành bạn bè của cô, người yêu của cô, không nghĩ tới lại chỉ có trở thành người xa lạ mới có thể chính là cách để cho cô được hạnh phúc...
Một lần cuối cùng nói ‘Anh yêu em’ cũng không thể đáng giá bằng người đã khiến cho trái tim chưa lành sẹo của cô chảy máu, thế mà cô vẫn yêu.
Một lần cuối cùng nói ‘Anh yêu em’ cũng không sánh bằng vĩnh viễn xa cách.
Ngàn vạn lần ‘Anh yêu em’, vừa xinh đẹp lại vừa đau khổ, đau đớn đến tuyệt vọng, tuyệt vọng mà để tâm chết như tro tàn.
|
Chương 13:
“Xin hỏi ngươi có nguyện ý quyên ra một giọt nước mắt không, giọt nước mắt đó có thể trợ giúp tiểu thiên sứ Na Na phá giải câu thần chú? ” Cậu bé mang mắt kiếng hỏi.
“Ta đồng ý, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta? Đó chính là giúp ta tìm được một người thật lòng thật dạ yêu thương ta.” Yêu Vân nói.
“Nhưng ta thấy ở thế giới này, ta không thể để cho ngươi yêu một cách mù quáng.”
“Tình yêu trên thế gian này vốn chính là mù quáng, ta cũng không để ý. ”
“Nhưng ở đây mỗi người đều cố gắng kiếm tìm tình yêu, không ai muốn có một tình yêu mù quáng đâu! ”
“Có lẽ một tình yêu chân thành, cũng không chỉ muốn là tìm được...”
"Sư phụ! Sư phụ! Tỉnh lại a!"
Cả người Trì Đông Chí bị lay lay, cuối cùng đem tinh thần và ánh mắt rời khỏi bản ghi chép đang cầm trên tay, nhìn bàn tay mập mập trắng nõn của Cốc Tử đang đưa qua đưa lại trước mặt cô.
"Sư phụ, đang nhớ ai vậy? Nhớ đến mê mẩn, em chào chị mấy câu rồi mà không thấy chị trả lời."
Trì Đông Chí ổn định tinh thần lại, đem bản ghi chép quẳng trên bàn.
"Cái này của ai?"
Cốc Tử liếc một cái, không có nghĩa khí mà bán đứng Chu Nhiễm.
"Chu Nhiễm chứ ai."
Cái đứa bé Chu Nhiễm này, luôn khơi dậy cảm giác tội lỗi trong lòng của Trì Đông Chí. Giống như lúc này, cô chưa kịp nói gì, Chu Nhiễm đã chủ động đứng dậy ngoan ngoãn đi qua đây, cúi đầu, cả khuôn mặt đều đỏ ửng. Thái độ của Chu Nhiễm làm Trì Đông Chí ngượng ngùng không biết phải nói gì, Trì Đông Chí suy nghĩ không biết nếu lấy ra sức mạnh năm đó khi ức hiếp Tô Nhượng ra thì không biết có dọa cậu nhóc này sợ đến phát khóc hay không?
"Cái này là bản ghi chép nội dung buổi họp sáng nay?"
Chu Nhiễm lắc đầu, đưa cho cô một cuốn vở khác, rất nghiêm túc giải thích cho cô.
"Đây mới là ghi chép sáng hôm nay, phần chị xem là ghi chép của buổi họp ngày hôm qua."
Trì Đông Chí bị nghẹn ngang, tiện tay mở ra nhìn xem.
“Nếu như ta biết quý trọng những thứ trước mắt, ta sẽ phát hiện cái ta thu được càng ngày càng nhiều. Nhưng nếu như ta một mực không biết quý trọng, sẽ có một ngày ta phát hiện ra mình đã đánh mất nhiều thứ quý giá... ”
"Đây là một nhân tài mới nha!"
Trì Đông Chí tức giận nở một nụ cười nhưng trong lòng thì không.
"Đều là do cậu nghĩ ra?"
"Không phải."
Chu nhiễm xua tay.
"Không phải mấy tiền bối nghĩ ra sao?"
"Tiền bối nào?"
Trì Đông Chí không hiểu, gặp phải Cốc Tử quăng tới một câu xem thường “ngươi lạc ngũ” (chị thật lạc hậu), cùng nhau cộng tác đã ba năm, nhưng lúc này hai đứa bé rõ ràng đang cách xa cô cả nửa kênh rạch.
"Tôi phải nói một chút."
Chu Nhiễm lập tức đứng thẳng, dáng vẻ một lòng lắng nghe.
"Sư phụ, chị nói đi, em nghe chị, chị nói cái gì em đều nghe."
Trong nháy mắt Trì Đông Chí có chút hoảng hốt, giống như quay về rất nhiều năm trước, Tô Nhượng luôn biết điều như vậy, mặc kệ cô nói lên yêu cầu vô lý gì, người ấy cũng chỉ có một câu nói: anh nghe em, em nói cái gì anh đều nghe.
Vậy mà nhiều năm đi qua, cảnh còn người mất, chẳng biết người ấy có hối hận vì câu nói kia hay không!
Cô do dự một chút, liền mở miệng.
"Đi họp thì không lo ghi chép, không lo học tập, viết những thứ vớ vẩn này làm gì? Cậu cho rằng những thứ học ở trường cảnh sát đó đủ tính xác thực rồi sao? Quả thực là không biết sống chết. Chúng ta làm nghề này, có cao thượng, có trách nhiệm, còn có nguy hiểm, cậu không chỉ phải bảo vệ người dân, còn phải bảo vệ chính bản thân mình nữa. Chuyên ngành mà cậu học là cái gì? Lúc đi điều tra, cậu cho rằng dựa vào những thứ học trên sách vở đó là có thể phá án sao? Quá ngây thơ rồi."
Trì Đông Chí uống một ngụm nước làm trơn cổ rồi hét lên.
"Kinh nghiệm, kinh nghiệm vẫn rất quan trọng, Lý đại gia so với cậu kinh nghiệm phong phú hơn rất nhiều vẫn phải cẩn thận ngay cả khi mở cửa lớn, cậu không có nhiều kinh nghiệm nên phải cố gắng học tập, không phải đi làm là chuồn mất thì đi họp viết những thứ vô dụng này, tôi xem cậu là muốn đợi đội trưởng đạp cho một cước rồi... "
Đang kích động giảng giải, Trì Đông Chí nhìn thấy phó đội trưởng Lý Trường Hà đang đứng ở ngoài cửa vẫy tay gọi mình.
"Được rồi, cứ như vậy đi, bản thân cậu trở về suy nghĩ thật kỹ, đứa bé bao nhiêu tuổi rồi, còn phải để cho người khác đi theo quan tâm."
Trước khi đi nghe được Chu Nhiễm ấp úng phản bác.
"Em không phải đứa bé."
Cô cũng không để ý, đi đến phòng làm việc của Lý Trường Hà.
|
Lý Trường Hà đi thẳng vào vấn đề.
"Cô không nên ở trước mặt nhiều người như vậy khiến cho Chu Nhiễm bối rối."
Trong lòng Trì Đông Chí lẩm bẩm, cô mang theo người này, khó chịu này cô không mang thì ai nguyện ý muốn mang chứ?
"Tôi đây là vì tốt cho nó mà thôi, đứa bé này còn chưa giữ được bình tĩnh, cần phải dạy dỗ nhiều."
Thiếu chút nữa Lý Trường Hà đã phun ngụm trà trong miệng ra rồi.
"Đứa bé? cô bao tuổi rồi, hơn người ta bốn tuổi, bây giờ bắt đầu tự cho mình là người già rồi sao?"
Trì Đông Chí mặt dày, thực sự có chút... cậy già lên mặt rồi.
"Về sau cần phải có chừng mực, chỉ là đứa nhỏ này tâm tư ngay thẳng, tinh tế. Dạy dỗ tốt, về sau có thể gánh nửa bầu trời."
Lý Trường Hà có phần như suy nghĩ gì đó.
"Dạy không tốt cậu ta cũng có thể gánh nửa bầu trời. Đông Tử à, tôi cũng là vì tốt cho cô. Bối cảnh của Chu Nhiễm rất khó lường, chúng ta không nên không đề phòng, nói không chính xác cậu ta tính khí trẻ con một lòng ghi nhớ thù hận với cô, như vậy sẽ không tốt."
"Vậy... Vậy tôi cũng không dám dẫn cậu ta theo, trời sinh tôi là người rất thẳng tính, không thể nhìn cậu ta có lỗi mà không nói? Nếu không thì anh giao cậu ta cho người khác đi."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, cứ để cô làm phật ý người ta lại chẳng biết sẽ là phúc hay là họa, tôi nghĩ cứ để cậu ta đi trước đã, không thì cô cầm chắc cái chết.”
Tất cả đau khổ đều nổi cả lên mặt của Trì Đông Chí.
"Tôi nghĩ như thế này đi, đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng có triển vọng, sau này nói ra cô là giáo viên của cậu ta, đó cũng là chuyện vinh dự. Cô cứ lấy những nhiệm vụ ra dạy dỗ cậu ta, chia sẻ thêm nhiều kinh nghiệm cho cậu ta, về phần kỷ luật gửi cấp trên, mắt nhắm mắt mở cho qua thôi."
Cô không thế nào vui lòng, nhưng hiểu chỉ có thể làm như thế, gật đầu đi ra. Đến tận trưa tâm tình của cô cũng không tốt lên chút nào, trong lòng có chuyện cần suy nghĩ, đến đi bộ cũng ngơ ngẩn cả người, bị Cốc Tử kéo một mạch đến ngoài cửa lớn cục cảnh sát mới kịp phản ứng.
"Không phải em đi ăn cơm trưa sao? Tại sao còn không đến phòng ăn?"
"Chu Nhiễm muốn nói lời xin lỗi với chị, cơm trưa cậu ta mời đi ra ngoài ăn, em chọn Vương Ký."
Cốc Tử cười hì hì, khiến trong nháy mắt Trì Đông Chí hiện ra hai ý niệm trong đầu: Một là, cô cũng không dám để cho Chu Nhiễm xin lỗi. Hai là, rốt cuộc là cậu ta xin lỗi ai? Chẳng lẽ là trước mặt cô bé này?
Tới nơi, vừa ngẩng đầu Trì Đông Chí cũng có chút bối rối, cô cho là Vương Ký chẳng qua chỉ là một quán nhỏ, không ngờ là một nơi rất xa hoa, ăn xong một bữa cơm đoán chừng Chu Nhiễm sẽ mất nửa tháng tiền lương. Thật là phải dạy dỗ lại nha đầu Cốc Tử này một chút rồi, như vậy chẳng phải là người lừa bịp sao.
Mặc dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng khi thấy thực đơn cô vẫn có chút giật mình, chính xác là rất đắt, đắt đến nỗi cô không đành lòng xuống tay. Chu Nhiễm có thể là thấy cô do dự rất tốn thời gian nên nhận lấy thực đơn thuần thục chọn mấy món, sau lại đến gần cô một chút nói." Cốc Tử nói chị thích ăn hải sản, em chọn *Long Tĩnh Hà Nhi."
* Long Tĩnh Hà Nhi: là Tôm hấp với lá trà Long Tĩnh, một loại chè xanh được trồng ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc
Thật là đắt a, chỉ là mùi vị món ăn thật là ngon, Trì Đông Chí coi hai người như những đứa bé, cũng không nên để Chu Nhiễm bỏ tiền, cơm nước xong lấy cớ đi toilet để đi ra ngoài trả tiền trước.
Nhân viên quầy thu tiền hỏi cô có muốn lấy hóa đơn hay không, Trì Đông Chí nói muốn lấy.
"Các người đi ra ngoài ăn cơm, đơn vị có thanh toán lại không?"
Giọng nói xa lạ đã lâu không nghe thấy khiến Trì Đông Chí nhanh chóng ngẩng đầu lên, hai tờ hóa đơn trên tay bỗng rơi xuống.
Có người tới nhặt hóa đơn lên trả lại cho cô, một ánh mắt dịu dàng điềm tĩnh, nhìn cô khẽ cười.
"Đã lâu không gặp." Anh ta nói.
Trì Đông Chí cảm giác không thể tin được, đã qua bốn năm, có lẽ hiện giờ anh đang ở bên kia bờ Đại Dương, có lẽ anh đã từng trở lại cái thành phố này, nhưng thật sự anh đã giữ lời hứa với cô, chưa từng gặp mặt, không có một cuộc điện thoại, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không ngoại lệ.
Nghĩ lại, cô cảm thấy cái này là trong dự đoán của mình, ngay từ lúc cô biết Thẩm Linh trở về, cô cũng biết rõ sớm muộn rồi cũng có một ngày cô và Tô Nhượng sẽ gặp mặt, nhưng cô không thể ngờ rằng họ lại gặp nhau trong trường hợp này.
Hôm nay gặp lại, trên mặt anh đã sớm không thấy được bộ dáng trẻ trung hay thẹn thùng của năm xưa, chỉ có tao nhã, chỉ có nho nhã, cùng với khí thế bức người.
Trì Đông Chí có chút đờ đẫn, đưa mắt nhìn cặp mắt kia, trầm tĩnh, trắng đen rõ ràng, giống như mây trắng đọng lại trên trời cao xanh lam chói mắt, cô lên tiếng, giọng nói có chút khàn lại hết sức bình tĩnh.
"Đã lâu không gặp."
"Giống như em không hề biết anh."
Tô Nhượng nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười, trong nụ cười kia đã không còn có kích động thời niên thiếu, chỉ còn lại giọng nói thâm trầm làm cho tất cả mọi người đều không dám xem nhẹ.
"Rất khó hình dung khuôn mặt em khi còn bé."
Anh nhìn thấy cô đứng thẳng tắp, giống như một cây trúc non, anh cảm thấy cũng hiểu rõ hơn, mặc kệ trải qua bao nhiêu năm tháng thử thách, cô vẫn là người phụ nữ không thỏa hiệp như trước đây.
Tô Nhượng cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, vẫn không nói gì thêm, lát sau, một tiếng la lên khiến anh như bừng tỉnh. Trì Đông Chí cũng liếc nhìn về nơi phát ra âm thanh kia, đưa mắt nhìn về phía sau, vừa liếc nhìn, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt người đó, ngay sau đó đáy mắt dấy lên ngọn lửa nhỏ. Đúng! Một ngọn lửa nhỏ nhưng là một ngọn lửa tức giận.
Tô Nhượng không có giới thiệu bọn họ với nhau, cũng không có một chút ngượng ngùng, nói mình còn có việc, mang người vội vã rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, dạ dày Trì Đông Chí bắt đầu đau, chậm rãi tựa vào bên cạnh quầy thu tiền, người đó đã từng rất thấu hiểu cô, rất khó tưởng tượng nhiều năm sau, anh sẽ trở thành cái dạng gì, có thể đã bỏ qua sẽ không thể lặp lại, không thể bình tĩnh lặp lại trật tự, điều có thể làm, chỉ là không được mắc thêm lỗi lầm nữa.
"Sư phụ, chị làm sao vậy? Có phải người kia bắt nạt chị hay không?"
Làm sao có thể, Trì Đông Chí bật cười, trên thực tế cũng không còn người nào trên thế giới này đối tốt với cô giống như anh. Xưa nay Cốc Tử nổi danh tiểu mỹ nữ bát quái (nhiều chuyện), chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, chỉ là lần này có chút ngạc nhiên, nắm cánh tay Trì Đông Chí dùng sức lay động.
"Sư phụ đó là người nào, sao lại giống Chu Nhiễm của chúng ta vậy.”
Trì Đông Chí nhìn một chút, người đứng ở một bên vẻ mặt có chút ngang ngược, giống như Chu Nhiễm sao? Thật ra thì không quá giống, gương mặt mỗi người đều như vậy, có lẽ là ánh mắt, có lẽ là miệng, luôn có thể gặp phải người có chiều cao giống nhau, mà Trì Đông Chí không có phát hiện ra sớm, bây giờ Chu nhiễm và Tô Nhượng năm đó, cũng có vẻ mặt trẻ trung xấu hổ, trong hành động cũng tồn tại tính trẻ con như nhau, luôn để cho cô có cảm giác quay về nhiều năm trước đây.
"Giống nhau cái đầu ngươi, trở về cục cảnh sát đi."
Trên đường đi tâm trạng Chu Nhiễm cũng không tốt, Cốc Tử nhỏ giọng hỏi Trì Đông Chí có phải là mỗi tháng đàn ông cũng có mấy ngày gì đó tâm tình phiền não hay không?
Trì Đông Chí thật muốn bổ đầu cô bé này để nghiên cứu một phen, xem là tại sao cô ấy có thể có nhiều ý tưởng kỳ cục đến như vậy.
Đến trước cục cảnh sát, Chu Nhiễm liền kéo cô, Trì Đông Chí kêu Cốc Tử đi lên trước, quay đầu lại hỏi cậu ta.
"Làm sao vậy?"
Cả khuôn mặt Chu Nhiễm đỏ bừng, nín môi nửa ngày mới nói ra được một câu.
"Em không phải đứa bé."
"Tất nhiên chị biết."
Trì Đông Chí cười.
"Cao hơn chị một cái đầu đấy."
"Em đang nghĩ, em mời hai người ăn cơm, em có khả năng chi trả, tại sao chị phải tính tiền?"
Thì ra bởi vì chuyện này mà giận dỗi, thật giống như đứa bé. Trì Đông Chí buồn cười, nhưng cố gắng hết mức để lại cho hắn mặt mũi của đàn ông.
"Cậu và Cốc Tử đi theo chị hơn mấy tháng rồi, vẫn chưa làm tiệc chào mừng cho hai người, lần này coi như cho chị cơ hội đi."
Vừa nói xong, quả nhiên sắc mặt Chu Nhiễm đã khá nhiều, đứa bé này vốn là hướng nội ít nói giờ lại lộ ra vẻ mặt cười đến ngây ngô. Trì Đông Chí lắc đầu cười, quả nhiên là đứa bé, tuổi trẻ thật tốt!
|
Chương 14:
Buổi tối, khi cô xong việc tại cục cảnh sát cũng đã gần chín giờ, nhận được điện thoại của Vương Thục Hiền, nói là buổi chiều bà bị trật cổ chân, Trì Đông Chí cố gắng kết thúc hết công việc sau đó thuê xe đi về nhà mẹ chồng.
Phòng khách rất tối, chỉ mơ hồ thấy trên ghế sa lon có một bóng dáng ngả nghiêng, Trì Đông Chí lo lắng tình trạng vết thương của Vương Thục Hiền, cũng không còn lưu ý vật dưới chân, đi mấy bước liền đụng vào một cái gì đó khiến cho cô mất thăng bằng, cảm giác có vật nặng rơi xuống đất, sườn ngoài bắp đùi lập tức trở nên đau rát .
Đèn phòng khách được bật sáng lên, Lương Hạ Mạt vừa tỉnh ngủ, một đôi mắt đang nhìn thẳng vào mắt cô, thật lâu sau mới hoàn hồn lại vội đi tới kiểm tra vết thương của cô.
"Có bị thương ở đâu không? Cho anh nhìn xem."
"Không cần."
Trì Đông Chí hất tay của anh ra, đứng lên, thân thể có chút không vững.
"Đụng cái gì, lại bướng bỉnh rồi, nghe lời anh."
Không nói lời nào, Lương Hạ Mạt cúi xuống bế cô vào phòng ngủ, gần như cởi quần của cô ra, kiểm tra khắp cơ thể một lần. Sườn phía ngoài đùi đã hơi sưng lên, có vết bầm tím rất to.
Trì Đông Chí có chút dở khóc dở cười, động tác này anh làm như rất thân quen, giống như là bọn họ đã quên đi việc hai người đang suy nghĩ đến vấn đề ly hôn .
Cho tới bây giờ Lương Hạ Mạt cứ như vậy, chỉ cần anh nguyện ý, sự dịu dàng đó của anh có thể giết chết người, mặc kệ việc cô khước từ hay không quan tâm, anh đều có thể trưng bộ mặt vô lại mà nắm lấy, tính trẻ con có thừa, làm cho người ta ngay cả cự tuyệt cũng không nhẫn tâm.
"Ngoan nào, để anh giúp em."
Lương Hạ Mạt cố ý đem kéo dài âm thanh của chữ cuối, mặt cười đểu, anh liền kết luận Trì Đông Chí không có sức chống cự lại anh. Quả thật như thế, cô gái này không hề lên tiếng nữa, thật ra thì Trì Đông Chí là không dám ở nhà Vương Thục Hiền gây ra động tĩnh quá lớn, huống chi trên tấm ga trải giường này họ đã lăn lộn mười năm, coi như vứt tấm ga trải giường này đi thì cũng đã bị anh nhìn hết cả trong lẫn ngoài rồi, huống chi giờ lại chưa ly hôn, nói thêm nữa thật sự là không cần thiết.
"Vừa rồi để trong phòng khách là gì hả ?"
"Hành lý, anh chuyển về ở mấy ngày, cổ chân mẹ bị trật khá nghiêm trọng."
Lương Hạ Mạt giống như là chột dạ, cúi đầu, tay vân vê bắp đùi mềm nhũn của cô, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn cô.
Vậy nên Lương Hạ Mạt thu hồi hết sự khó chịu cùng móng vuốt lại, khiến Trì Đông Chí không cầm được sự chua xót trong lòng.
"Anh trở về đơn vị đi, em tới đây chăm sóc mẹ."
"Vậy thì chúng ta cùng nhau chăm sóc mẹ."
Lương Hạ Mạt nói nhỏ, đầu cúi thấp hơn, giống như là đứa bé làm chuyện sai lầm rốt cuộc hiểu rõ mẹ không để ý tới mình nữa, tất cả quật cường và cứng rắn đều thu vào, chỉ còn lại sự dè dặt. Trì Đông Chí phỏng đoán, qua lâu như vậy có lẽ anh đã nghĩ thông suốt, hơn nữa bên cạnh anh còn có một người tự xưng là Gia Cát Lượng, cho nên thái độ của anh mới mềm như vậy.
"Thế nào tự nhiên nghe lời như vậy? Có phải anh lại nghĩ ra biện pháp gì đó hay không? Hạ Mạt, vấn đề giữa chúng ta không nên để người khác can thiệp vào."
"Không phải vậy, không phải vậy, là... Anh, nhớ em."
"Hạ Mạt... "
"Chắc em chưa ăn cơm tối? Đợi anh đi làm cho em một bát mì."
Lương Hạ Mạt nói xong dường như lẩn tránh cái gì đó, anh chạy đi, vành tai, chóp mũi đột nhiên đỏ ửng. Trì Đông Chí xoa xoa ngực, nơi đó nảy dữ dội, thật là mấy chục năm cũng như một ngày, không có tiến bộ.
Nhân lúc này cô lặng lẽ vào phòng ngủ của Vương Thục Hiền, bà ngủ không yên, chân mày hơi nhíu lại, Trì Đông Chí đi tới nhẹ nhàng chà xát chỗ chân mày. Bà đối với cô so với mẹ ruột mình còn đào tim móc phổi (đối xử thật lòng từ trong tim), Trì Đông Chí thường xuyên suy nghĩ, nếu như không phải là bởi vì bà, cô và Lương Hạ Mạt có thể kiên trì kéo dài cuộc hôn nhân này đến tận bây giờ không?
Nhớ đoạn thời gian cô bị sảy thai, Lương Hạ Mạt luôn lấy cớ bận bịu ở lại đơn vị không trở về nhà, chỉ có một mình bà bên cạnh chăm sóc cô, cái gì cũng không cho phép cô làm, hận không thể đến băng vệ sinh cũng tự mình giúp cô đổi. Quả thật một lần sảy thai là còn phải được chăm sóc kỹ hơn những người ở cữ. Hơn nữa, cũng không còn nói một câu nào tốt giúp cho Lương Hạ Mạt. Cho nên hiện tại, nếu như ly hôn, cô không biết mình nên mở miệng nói với bà thế nào?
Sức tay vô cùng nhẹ, nhưng vẫn là đánh thức Vương Thục Hiền, mắt bà không có mở ra, lại kéo tay Trì Đông Chí nói:
"Đông Tử, con tới rồi à."
"Mẹ."
Trì Đông Chí đỡ Vương Thục Hiền ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, đem gối đầu nhét vào phía sau bà.
"Trừ thương tích ở chân, còn có nơi nào mẹ bị thương không?"
"Sau lưng có chút xây sát, Hạ Mạt đã giúp mẹ bôi thuốc, không có việc gì lớn ."
"Về sau trong nhà có việc gì thì mẹ gọi điện thoại cho con với Hạ Mạt, đừng tự làm một mình."
"Các con cũng bận, sao chuyện gì mẹ cũng có thể gọi các con tới."
|