Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 86: Mộ Hi đền ơn (1)
"Chao ôi, còn có mặt mũi nóng nảy, tôi thực thay con trai của cô xấu hổ, gặp phải người mẹ như vậy? Làm sao ngẩng đầu lên làm người? Nói thật dễ nghe là người đàn bà dâm đãng, nói khó nghe là đứa con hoang không ai muốn!"
"Bốp - - "
Khang Hân còn chưa kịp phản ứng liền trúng một cái tát, vẻ mặt xinh đẹp lập tức biến dạng. Mộ Hi hung hăng quăng cho cô ta một cái tát.
"Bốp - - "
Tiếp theo Khang Hân đổi lại một cái tát.
"Cô cho rằng cô là ai? Dám đánh tôi, có tin tôi làm cho cô biến mất khỏi trái đất này không."
Rất nhiều người vây đến, quản lý Mộ Hi vừa muốn đi qua ngăn lại, Nam Cung Diệu vung tay lên, người nọ lập tức lui ra.
"Hôm nay tôi liền thay cha cô giáo huấn cô một chút..." Mộ Hi giơ tay lên muốn đánh Khang Hân, tay lại bị một bàn tay mạnh mẽ khác bắt lấy tại không trung.
"Biến, dám động vào người phụ nữ của tôi, muốn chết!" Nam Cung Diệu một tay ném Mộ Hi qua một bên, đi về phía Khang Hân, ôn nhu nhìn cô ta.
"Đau không?"
"Uhm, cô ta bắt nạt người ta." Khang Hân ghé vào trong lòng Nam Cung Diệu.
Mộ Hi dường như muốn điên lên, đây không phải là thật? Người đàn ông này hai ngày trước còn nói yêu cô, nói láo, tất cả đều là giả! Cô lảo đảo đứng lên, đứng trước mặt Nam Cung Diệu, ngẩng đầu lên. Hàn%Băng&Tamdiendanlequydon
"Như thế nào? Đau lòng? Ha ha... Hừ! Một đôi cẩu nam nữ!" Nước mắt Mộ Hi chảy xuống, thế giới quá tàn khốc, người đàn ông này hôm trước còn ở trên giường cùng cô yêu đến chết đi sống lại, giờ phút này lại vì người phụ nữ này ném mình.
"Bà điên này ở đâu ra? Cút - -" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, cũng không thèm nhìn Mộ Hi.
"Cút - - bà cô đây sẽ không, phiền anh gương mẫu một chút!" Mộ Hi hung hăng nói, từ đầu đến cuối tầm mắt của cô cũng không rời khỏi Nam Cung Diệu, người đàn ông này chột dạ, vì sao anh không dám nhìn cô?
"Như thế nào câm rồi ư? Ngụy quân tử!"
"Bốp - -" Nam Cung Diệu tát Mộ Hi một cái, trên mặt cô liền xuất hiện năm ngón tay, khóe miệng Mộ Hi chảy máu, Mộ Hi liếm một chút.
"Vị máu này không tệ..."
"Nam Cung Diệu, anh ***, dám đánh người phụ nữ của tôi..."
Hàng Thiên Vũ vừa mới vào cửa, nhìn thấy trong đại sảnh có rất nhiều người, đi đến vừa nhìn là Mộ Hi, vốn là hôm nay không nghĩ đến, nhận được thiệp mời, không đến thì có phần không lễ phép, không nghĩ tới gặp được việc này, thời gian qua anh theo mắng chửi người khác, hôm nay chửi như tát nước, sớm biết Mộ Hi đi làm ở chỗ này, anh bảo đảm sẽ là người đến đầu tiên.
"Lại thêm một người muốn ăn đòn tới!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Thiên Vũ, anh đứng quan tâm, loại người này không đáng!" Mộ Hi không muốn nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau vì cô, cô không muốn làm kẻ gây tai họa!
"Hi, đau không?" Hàng Thiên Vũ ôm Mộ Hi vào trong lòng.
"Nam Cung Diệu tên khốn kiếp, anh hại cô ấy chưa đủ thảm sao? Anh có biết không Mộ Hi vì anh..." Hàng Thiên Vũ anh không phải là tiểu nhân, mặc dù Nam Cung Diệu là tình địch của anh, nhưng anh vẫn muốn đòi lại công bằng cho Mộ Hi.
"Thiên Vũ, đừng, xin anh..." Mộ Hi dùng sức bắt lấy cánh tay Hàng Thiên Vũ, khẩn cầu nhìn anh ấy, người đàn ông này muốn làm gì? Anh muốn nói ra chân tướng sao? Anh đây không phải là giúp cô, mà là hại cô nha!
"Thật không biết xấu hổ, trước mặt mọi người dụ dỗ đàn ông." Khang Hân lớn tiếng nói, hận không thể để mọi người nghe được.
|
Chương 86: Mộ Hi đền ơn (2)
"Vừa rồi cô nói con trai của tôi là con hoang, tôi hiện tại sẽ nói cho cô biết, vị này chính là cha của con trai tôi, nó không phải là con hoang, tôi thông đồng là người đàn ông của tôi, b*tch, không mượn cô xen vào! Nam Cung Diệu là người đàn ông của cô đúng không? Nói cho cô biết, bà cô đây không lạ gì, cho không tôi, tôi cũng không thèm." Mộ Hi chỉ Hàng Thiên Vũ nói, giọng nói cũng rất lớn.
Đôi mắt Nam Cung Diệu thống khổ khép lại, lập tức mở ra, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lùng, vốn là hy vọng thông qua này bữa tiệc nói cho người đứng sau kia, anh và Mộ Hi không có vấn đề gì, như vậy mẹ con Mộ Hi liền an toàn, anh có thể yên tâm bắt được người chủ mưu phía sau.
Người tính không bằng trời tính, chuyện thành như vậy, nhìn máu ở khóe miệng Mộ Hi, anh đã làm gì? Đau lòng, vẫn là đau lòng, nhưng giờ phút này anh không thể mềm lòng, nếu không, mẹ con Mộ Hi sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng bàn tay đen ở phía sau kia bây giờ đang nhìn?
Hiện tại Nam Cung Diệu hoàn toàn có thể xác định đứa bé kia là con của anh, Hàng Thiên Vũ này thật đúng là xem thường anh, xem ra hắn biết rõ đứa bé kia là của anh, vừa rồi phản ứng của hắn và Mộ Hi rất rõ ràng, người đàn ông này muốn nói ra chân tướng, xem ra hắn vẫn luôn giúp anh chăm sóc mẹ con bọn họ, trái tim mình quá nhỏ, khó trách ngày đó Mộ Hi nói anh lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ, hiện tại đã hiểu lúc ấy Mộ Hi nghĩ như thế nào.
Nhưng mà, diễn đã bắt đầu diễn, sẽ phải diễn hết, nếu không người xem cuộc vui sẽ thất vọng, Nam Cung Diệu tin tưởng, dám đánh vào người phụ nữ và con trai của anh, nhất định có thế lực, nếu không hắn không dám nhổ lông trên đầu lão hổ.
"Thực nhìn không ra, cô đã có con trai?" Nam Cung Diệu khom người cúi đầu, mặt của anh dường như muốn đụng vào mặt Mộ Hi, mắt ưng sâu thẳm nhìn Mộ Hi, muốn nhìn thấu cô, người phụ nữ này, anh không nhìn lầm, vậy mà âm thầm thay anh nối dõi tông đường, anh không có yêu lầm người, Mộ Hi bị anh nhìn đến sợ hãi, giờ phút này chột dạ là cô, bởi vì cô vừa nói có con trai với Hàng Thiên Vũ, tà ma này sẽ không giết người chứ?
"Vì sao tôi không thể có con trai?" Mộ Hi quật cường nói.
"Cô giống như còn chưa có kết hôn? Rất thời thượng sao? Chưa lập gia đình đã sinh con." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đôi mắt sâu thẳm còn thỉnh thoảng liếc về phía đám người, căn cứ theo suy đoán của anh, người chủ mưu kia nhất định đang ở hiện trường. HànBăngTâmdiendanlequydon
"Chưa kết hôn thì không thể sinh con sao? Có bản lĩnh, khiến người phụ nữ của anh sinh một đứa, tôi nguyện ý sinh con vì người đàn ông tôi yêu, cho dù chưa kết hôn, tôi cũng rất vui! Thiên Vũ chúng ta đi." Mộ Hi đi về một bên, đi đến trước mặt quản lý của cô.
"Quản lý, tôi đã gây họa, để tôi làm tiếp thì tôi làm, không để tôi làm tiếp, tôi cũng không oán giận, ngày mai tôi chờ điện thoại của cô." Mộ Hi kéo Hàng Thiên Vũ rời đi, ở dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng kia, người đàn ông lạnh lùng kia cũng nhìn cô, ánh mắt Mộ Hi đau lòng mang theo tia sáng nhìn Nam Cung Diệu, sau đó nghiêng đầu rời đi.
Khang Hân không nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu lúc nhìn Mộ Hi rời đi, bởi vì một lát sau cô ta vào nhà vệ sinh, vừa rồi Nam Cung Diệu nói với cô ta trang điểm có chút sặc sỡ, cho nên Khang Hân vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Đêm hôm nay Khang Hân rất vui vẻ, bởi vì người phụ nữ kia bị Nam Cung Diệu đánh, chứng tỏ giữa bọn họ không có gì, đã chơi đùa xong rồi, còn có vừa rồi người phụ nữ kia đề nghị không sai, sinh đứa bé cho anh Diệu, nhưng trong bốn năm nay Nam Cung Diệu vẫn luôn không nàng phòng với cô, làm sao có thể muốn đứa trẻ chứ? Không được, phải nghĩ biện pháp? Lần trước thuốc lấy tới còn chưa dùng, có thể suy tính cho anh dùng, không thể cứ chờ đợi như vậy.
Khang Hân và Nam Cung Diệu trở lại khu biệt thự khác.
"Diệu, tối nay em không đi, ở lại với anh." Nam Cung Diệu biết cô ta muốn làm gì? Nhiều năm như vậy mỗi lần cô ta ám hiệu anh đều hiểu, nhưng mà nếu anh liền không có kích tình, không nghĩ muốn! Anh chỉ muốn làm cùng Mộ Hi.
"Được, tôi đi tắm." Nam Cung Diệu đi tới phòng tắm.
Khang Hân lấy ra một chai rượu đỏ, lấy ra hai ly đế cao, sau đó đổ vật kia vào trong ly của Nam Cung Diệu, rót rượu đỏ.
Nam Cung Diệu sau khi tắm đi ra, vừa lau đầu, vừa đi tới.
"Tôi tắm xong rồi, tới lượt em."
"Diệu, uống rượu này đi, em phải đi tắm." Khang Hân làm nũng nói, chuẩn bị nghênh đón kích tình đêm hôm nay.
Nam Cung Diệu nhận lấy một hơi uống hết, anh biết rõ bên trong có cái, nhưng mà nhất định phải uống, thời điểm anh uống xong đặt cái ly xuống tiện tay bưng lên một ly rượu đỏ khác. HànBăngTâmdiendanlequydon
"Em cũng uống một chén, như vậy mới có tình cảm." Nam Cung Diệu dịu dàng nói, Khang Hân thật sự biết điều được uống rượu đỏ, bởi vì cô tận mắt thấy Nam Cung Diệu uống hết ly rượu đỏ kia, cho nên nhận lấy, tắm sạch sẽ chờ người đàn ông này động tình.
Khang Hân tắm xong đi ra, nhàn thấy Nam Cung Diệu làm việc ở trước bàn máy tính.
"Em lên giường trước, tôi lập tức đến." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, trong lòng Khang Hân rất vui mừng, biết thuốc mạnh mẽ tới nhanh, cho nên tự mình ngoan ngoãn nằm xuống chờ thời khắc kia.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu nghe được Khang Hân vù vù ngủ, cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài, anh lái xe tới khách sạn Mộ Hi làm việc, đi vào căn phòng cố định của mình, sau đó gọi điện thoại cho Mộ Hi.
"Hi, mau tới..." Nam Cung Diệu nhanh chóng thở dốc, giọng nói không ổn định, anh ở nhà đã cực lực nhẫn nại, chờ Khang Hân ngủ.
Mộ Hi vừa nhìn là Nam Cung Diệu gọi, vốn là không muốn nhận, nhưng là con trai ở bên cạnh, không nhận con trai sẽ lại không ngừng hỏi vì sao?
Nghe được âm thanh và giọng nói Nam Cung Diệu, cô có chút lo lắng, âm thanh giống như thay đổi, đã xảy ra chuyện sao?
"Anh làm sao vậy?"
"Tôi bị người ta bỏ thuốc, rất khó chịu, em mau tới..." Nam Cung Diệu cố hết sức nói.
"Phiền anh gọi 120 đi bệnh viện." Vì chuyện ban ngày, Mộ Hi rất đau lòng, cho nên cúp điện thoại, ai ngờ Nam Cung Diệu gọi đến tiếp.
"Bác sĩ không cứu được tôi, tôi bị người ta bỏ chính là xuân dược, Hi, mau tới... Tôi không chịu được..." Lúc này Nam Cung Diệu đã ngâm mình trong bồn tắm, nhưng thân thể vẫn khó chịu. HànBăngTâmdiendanlequydon
"Phiền anh tìm Khang Hân, đây không phải chuyện của tôi, ban ngày tôi đã nói rất rõ ràng rồi." Mộ Hi lại cúp điện thoại, đáng ghét, coi cô là thứ gì? Kêu là tới sao?
Đáng chết, Nam Cung Diệu đã đau khổ khó nhịn, gấp đến độ ngâm đầu đến trong nước, vẫn không hiệu quả, lại cầm điện thoại di động gọi cho Mộ Hi.
"Cô gái, em muốn tôi chết thì đừng tới..." Nam Cung Diệu bị thuốc hành hạ thần chí đã mơ hồ rồi.
"Anh ở đâu?" Mộ Hi bất đắc dĩ, Nam Cung Diệu nói cho Mộ Hi ở công ty của cô, f*ck, người đàn ông này thực biết tìm chỗ.
Mộ Hi lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn, Nam Cung Diệu đã nói cho Mộ Hi anh ở căn phòng đó.
Đến trước cửa phòng tổng thống, Mộ Hi do dự, ai ngờ cửa bị người mở ra từ bên trong, một cái tay lớn mạnh mẽ kéo cô vào, tiếp theo chính là điên cuồng gặm loạn, thì ra Nam Cung Diệu vẫn luôn ở trước cửa chờ cô, nghe được tiếng bước chân của Mộ Hi, ai ngờ người phụ nữ này đứng ở cửa không vào, cho nên Nam Cung Diệu mới mở cửa ra kéo cô đi vào.
Mộ Hi phát hiện cả người Nam Cung Diệu toàn là nước, trên đầu cũng đang nhỏ giọt, thân thể cực kỳ nóng, biết là sự thật, vừa rồi ở ngoài cửa còn lo anh nói dối!
"Em thật tàn nhẫn, không để ý tới tôi, hôm nay chính là thời điểm em đền ơn, em đã quên năm đó em bị người ta bỏ thuốc là ai cứu em ư?" Nam Cung Diệu thở ra khí đều rất nóng, mặt rất đỏ, con mắt rất đỏ, toàn thân rất nóng.
"Ai làm hại anh? Nói cho tôi biết?" Mộ Hi hết sức quan tâm hỏi, rốt cuộc là ai dám hại anh? Có thể có quan hệ với người phụ nữ thần bí kia không?
"Khang Hân." Nam Cung Diệu bắt đầu xé rách quần áo Mộ Hi.
"Nói bậy, làm sao lại là cô ta? Các người là vợ chồng cần phải như vậy sao? Chẳng lẽ là cô ta nghiện quá lớn, anh không thỏa mãn được?" Mộ Hi bắt đầu suy đoán hàng loạt, chẳng phải biết Nam Cung Diệu đã nhanh không được.
~Hết chương 86~
|
Chương 87: Miễn phí, không tốn tiền "Hi, mau, tôi không được..." Nam Cung Diệu xé toang chướng ngại vật trên người Mộ Hi, nằm trên người Mộ Hi, trực tiếp xuông vào.
"A - -" Mộ Hi cắn răng chịu đựng đau đớn bất ngờ, thần chí Nam Cung Diệu đã không rõ ràng, anh giống như con mãnh thú điên cuồng chiến đấu, Mộ Hi rất thống khổ, vì người đàn ông này thật ác độc, cô không chịu nổi, nhưng mà cô vẫn chịu đựng, bởi vì cô không muốn người đàn ông này có việc gì, nếu quả thật Khang Hân hạ thuốc, vì sao anh không cần cô ta? Lại chịu đựng hành hạ chờ cô đến, Mộ Hi có chút đau lòng, dịu dàng vuốt ve vóc người rắn chắc của Nam Cung Diệu.
"Anh thật là làm cho ta vừa yêu vừa hận." Mộ Hi thâm tình nhìn Nam Cung Diệu, kỳ thật cô không biết Nam Cung Diệu đã từng nói câu này: Người phụ nữ này, em thật làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Một đôi trên giường liên tục triền miên.
Nam Cung Diệu một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng cũng bắt đầu khôi phục ý thức.
Nhìn thấy từng mảng xanh tím trên lưng Mộ Hi, Nam Cung Diệu biết mình vừa rồi có chút thô bạo, khiến Mộ Hi nằm lỳ ở trên giường không thể nhúc nhích.
"Thuốc mạnh thật đấy? Anh không chết, tôi lại muốn chết, toàn thân rã rời." Mộ Hi vô lực nói, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Cô ta cho tôi xuống bao nhiêu thuốc, toàn thân tôi vẫn còn khó chịu, người phụ nữ đáng chết!" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi mệt lả, không đành lòng làm đến lần thứ tư, nhưng bản thân vẫn không thoải mái!
"Một lần cuối cùng, sau lần này thì không được, đổi phía trước đi!" Mộ Hi xoay người qua, không nghĩ tới phía trước thảm hại hơn, trên ngực cô toàn là vết móng tay, khắp nơi đều mang ấn ký xanh tím, còn có ấn ký của răng, Nam Cung Diệu không đành lòng, xoay người ngồi qua một bên.
"Đứa ngốc, tôi làm em đau, vì sao không nói?" Kỳ thật cho dù Mộ Hi nói, anh cũng không nghe lọt, chẳng khác nào nói vô ích!
Mộ Hi nghe thấy Nam Cung Diệu vẫn thở dốc, vì vậy đau lòng ôm lấy anh từ phía sau, chủ động hôn thân thể anh.
"Diệu, hiện tại, tôi là của anh, đến đây đi, tôi không đau, thật mà, những dấu vết trên người này đều là huy chương anh ban tặng, rất quý gía đó." Mộ Hi nghịch ngợm cười, áp chế Nam Cung Diệu dưới thân, tự mình giúp anh giải thuốc.
Cuối cùng Mộ Hi mệt mỏi nằm ngủ thiếp đi trên người Nam Cung Diệu, cái miệng nhỏ nhắn còn áp lên lồng ngực Nam Cung Diệu, lão nhị còn chưa có lấy ra, Mộ Hi cứ vậy mơ thấy chu công, kỳ thật, Nam Cung Diệu không biết, Mộ Hi đã mê man rồi, cô quá mệt mỏi, không nghĩ tới lần thứ tư làm tới một tiếng đồng hồ, khiến thân thể mảnh mai của cô bị ăn sạch!
Trong miệng còn chảy ra nước miếng, chảy xuống thân thể Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu cũng mệt mỏi, sau khi hết tác dụng của thuốc, anh cũng thấy mệt mỏi, vì vậy, cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, cứ như vậy Mộ Hi ngay cả ngựa cũng không xuống thì đã ngáy to! di*enda^nleequydo*n-Mèo Hoang
Ngủ một mạch đến khi trời gần sáng, Mộ Hi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy bản thân nằm trên người Nam Cung Diệu thiếp đi, hơn nữa cái tư thế chọc người này!
Vội vàng xoay người leo xuống, Nam Cung Diệu tỉnh lại.
"Lợi hại quá, cưỡi tôi cả đêm." Nam Cung Diệu ha ha cười.
"Xuỵt - - đừng ầm ĩ, bị người ta nghe được không tốt, chỗ này là đơn vị làm việc của tôi." Mộ Hi bị hù dọa che lấy miệng Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu gật đầu, Mộ Hi buông tay ra, chuẩn bị xuống giường, chân mới vừa chạm đất, đã ngã đặt mông xuống mặt đất, chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, toàn thân vô lực, trải qua đại chiến tối ngày hôm qua, mặc dù không có bị thương gì? Nhưng giống như dùng hết sức lực.
Nam Cung Diệu xuống giường ôm Mộ Hi lên lên ghế sofa.
"Đừng cử động."
"Nhưng mà, anh biết tôi cần phải đi tắm, thân dưới cảm thấy không thoải mái, tất cả đều là chiến lợi phẩm." Mộ Hi tinh nghịch nói.
"Ha ha ha... Không nghĩ tới tiểu yêu tinh lợi hại như vậy, cùng tôi đại chiến tứ hiệp." Nam Cung Diệu cười nói.
"Tôi không còn cách nào, lúc ấy anh hết sức dọa người, chẳng qua, bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình cũng rất lợi hại, tối hôm qua tôi đã chinh phục một con sư tử, anh không biết đây là kỳ tích sao, bây giờ tôi còn có thể xuống giường là đã không tệ!" Mộ Hi làm nũng nói. Mau mang tôi đi nào người đàn ông kia.
"Được, đi, chúng ta đi tắm rửa." Nam Cung Diệu chuẩn bị ôm Mộ Hi tới phòng tắm, nghe thấy tiếng di động Mộ Hi kêu lên, vừa thấy là quản lý của Mộ Hi gọi tới, vội vàng tiếp máy, vì công việc quan trọng hơn.
"Chào quản lý, vâng , cám ơn, ..." Mộ Hi còn chưa có nói xong, Nam Cung Diệu đi qua, đối nói vào điện thoại.
"Mộ Hi đang làm việc ở phòng tổng thống phòng, tôi rất hài lòng, cả ngày hôm nay tôi muốn cô ấy phục vụ. Không có việc gì đừng nên quấy rầy, lập tức sai người đưa bữa sáng đến, phải cực kỳ có dinh dưỡng." Nam Cung Diệu nói xong cúp điện thoại.
"Anh, anh như vậy là hại tôi vứt mất bát cơm, tại sao anh không lễ độ như thế?" Mộ Hi bị hù dọa oán giận Nam Cung Diệu.
"Em yên tâm, đây là phòng tổng thống, mấy người quản lý còn mong tôi ở lại, đi, đi tắm rửa." Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào phòng tắm, mở nước đầy bồn tắm, hai người đều tiến vào, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi trước ngực, Mộ Hi ở phía trước, anh ở phía sau, nếu không thật đúng là không chứa nổi hai người . "Dựa vào tôi, ngâm thư giãn đi." Cứ như vậy lần đầu tiên hai người hưởng thụ chuyện tắm uyên ương.
"Này? Chúng ta đang tắm, làm ơn có thể thành thật một chút hay không?" Cánh tay Nam Cung Diệu không chịu thành thật xoa nắn ngực Mộ Hi.
"Tôi đang giúp em tắm, hiểu không?"
"Cắt! Chẳng lẽ chỗ đó rất bẩn sao? Vì sao không chà sau lưng? Chuyên chọn chỗ nhiều thịt mà chà!"
"Không bẩn, tôi muốn tắm nó thật sạch, để chốc nữa tôi còn ăn." Nam Cung Diệu không có ý định buông tay, tiếp tục xoa nắn.
"Ăn cái bóng?"
"Thật sao? Vậy tôi phải tắm cho bóng của mình." Nói Nam Cung Diệu bắt đầu tẩy rửa hạ thân nhất là đôi bóng kia.
"Anh! Anh hiểu lầm!" Bình thường miệng lưỡi Mộ Hi rất lợi hại, nhưng hôm nay không hiểu làm sao, liên tục nói lắp.
"Yên tâm, miễn phí cho em ăn, không thu tiền." Nam Cung Diệu cố ý nói như vậy, bởi vì mặt Mộ Hi đã hồng như trái táo.
"Đi, đừng tắm nữa, tôi không ăn nó, tôi muốn ăn cơm, tôi đói bụng." Mộ Hi bĩu môi nói, dáng điệu này thật sự khiến người ta yêu.
"Được, đi ăn cơm đi." Nam Cung Diệu biết rõ thân thể Mộ Hi bị bản thân ép buộc lăn qua lăn lại, cho nên quyết định cho cô ăn no trước, gia tăng thể lực, rồi ôm lấy Mộ Hi ra khỏi bồn tắm, Mộ Hi thuận thế ôm lấy cổ Nam Cung Diệu, rốt cuộc mình làm sao vậy? Tại sao càng lún sâu vào, em gái phải làm sao bây giờ? Không được, không thể làm theo lòng mình như vậy!
"Dùng cơm xong, tôi sẽ đi làm, về sau anh không cần tìm tôi nữa, ngày hôm qua tôi đã lĩnh giáo sự lợi hại về vị hôn thê của anh, xin anh đừng mang phiền toái đến cho tồi nữa!"
"Hi, ngày hôm qua tôi đánh em, đau không?" Nam Cung Diệu đau lòng nhìn Mộ Hi.
"Vì sao anh đánh tôi? Tôi cảm thấy là anh cố ý, có phải anh cố ý làm vậy cho vị hôn thê xem không? Còn vì sao cô ấy bỏ thuốc cho anh?" Rất nhiều vấn đề quấy nhiễu cô, ngày hôm qua Nam Cung Diệu đánh cô, cô cảm giác được, giống như cảm thấy được người đánh còn đau hơn người bị đánh, đây là trực giác của phụ nữ, nhất định anh đang diễn trò cho ai đó xem?
"Về sau tôi sẽ nói cho em biết." Đối với Mộ Hi mà nói, biết càng ít càng tốt.
"Cắt, chị đây cũng không muốn nghe! Làm vẻ thần thần bí bí !" Mộ Hi bắt đầu cầm lấy thức ăn trên bàn ăn. di*enda^nleequydo*n-Mèo Hoang
"Đứa tới lúc nào vậy? Tại sao không nghe thấy?" Mộ Hi vừa ăn vừa xuy xét, còn cầm sushi nhét vào trong miệng Nam Cung Diệu, cũng mặc kệ anh có thích ăn hay không thích ăn, kỳ thật, chỉ cần là Mộ Hi đút thì Nam Cung Diệu đều thích ăn, miệng đầy mùi vị tình yêu, nên ăn cái gì cũng được.
Mộ Hi nhìn anh cầm lấy máy tính xách tay xem tài liệu, vì vậy, lại cầm thịt gà nhét vào trong miệng anh.
"Nam Cung Diệu để máy tính xách tay qua một bên, ngồi bên cạnh ăn cùng cô.
"Đút cho tôi, dùng miệng đút đó." Nam Cung Diệu như đứa bé chơi xấu.
Mộ Hi vội vàng ăn, không rảnh lý luận cùng anh, vì vậy, cũng ngậm một miếng thịt gà, đưa đến bên miệng Nam Cung Diệu, ngay khi Nam Cung Diệu há mồm định ăn, Mộ Hi nhanh chóng nuốt thức ăn vào trong miệng, ha ha nở nụ cười.
Nam Cung Diệu há to miệng, cái gì cũng chưa ăn được!
"Tốt, dám đùa tôi, xem tôi ăn em đây!"
"Đợi chút, làm một lần nữa." Mộ Hi chọn lấy một miếng khác, ngậm tới trước mặt Nam Cung Diệu, ai ngờ Nam Cung Diệu dùng tay ấn đầu Mộ Hi tới, trực tiếp miệng đối miệng, làm cho mặt mũi hai người dính đầy là dầu!
"Đáng ghét, dám đánh lén, hừ! Mặc kệ anh, tôi ăn đây, chút nữa ra ngoài làm việc! Không thể cứ lĩnh tiền lương không công được, đây là không đạo đức, đây chính là lười biếng." Mộ Hi tiếp tục ăn, cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy, luôn chọn thứ mình thích ăn.
"Cuối cùng cũng hiểu vì sao mông em lớn như vậy, thì ra là ăn nhiều mà lớn, xem chỗ này mập này." Nam Cung Diệu vỗ một cái lên mông Mộ Hi.
"Cẩn thận tôi dùng mông lớn đè chết anh!" Mộ Hi cũng không có mặc cái gì, bởi vì đang ngồi cho nên thấy thịt càng nhiều, eo lại rất nhỏ, vóc người đúng là cực phẩm.
"Ha ha..." Nam Cung Diệu cười vui vẻ.
Mộ Hi ăn no, mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng ra, ngó ngó nghiêng nghiêng, xác định không có người, mới dám ra ngoài, làm như yêu đương vụng trộm, ôi trời! Kỳ thật, đúng là yêu đương vụng trộm, lúc chuẩn bị đi, quay đầu lại, chỉ tay vào Nam Cung Diệu.
"Nhớ kỹ, về sau không cần quấy rầy tôi nữa, nếu không, tôi sẽ biến mất, không tin anh cứ thử xem, tôi không muốn cùng anh ở đây lén lén lút lút, như vậy không tốt, anh chớ quên anh là có người có vị hôn thê, mà tôi, cũng có người đàn ông của tôi, Hàng Thiên Vũ, tạm biệt." Mộ Hi rời đi, Nam Cung Diệu nhìn cô như có điều suy nghĩ.
Nhất định người phụ nữ này đang bảo vệ ai? Nếu không cô sẽ không biểu hiện bối rối như vậy, giống như vô cùng sợ người ta biết được có quan hệ với anh. Cái người phụ nữ đáng yêu này vì anh mà sinh đứa con dễ thương, tại sao cô không dám nói đứa con trai kia là của anh? Lại tìm người cha khác cho con trai của Nam Cung Diệu anh!
Kỳ thật, ngày hôm qua Mộ Hi và Thiên Vũ rới khỏi đó, Hàng Thiên Vũ cũng hiểu Mộ Hi lấy mình chọc Nam Cung Diệu, chỉ là Hàng Thiên Vũ không hiểu, nếu Mộ Hi đã không chấp nhận anh ta, vậy thì sao không nói cho Nam Cung Diệu đó là con mình? Dù sao Nam Cung Diệu cũng không có ý buông tha cho Mộ Hi.
Về phần vị hôn thê của Nam Cung Diệu, ở trong giới thương nghiệp, ai cũng biết chỉ là người trên danh nghĩa, bởi vì Nam Cung Diệu chưa bao giờ chạm vào cô ta, anh thà rằng làm loạn với người khác, cũng không cần vị hôn thê, điểm này rất là kỳ quái! Bày đặt không ngủ với người miễn phí, lại tiêu tiền tìm phụ nữ ngủ, không hiểu nổi!
***
"Cha, việc con nhờ cha điều tra giúp con thế nào rồi?" Sáng sớm Khang Hân đã gọi điện cho cha mình, trong lòng rất tức giận, tại sao tối ngày hôm qua lại ngủ? Còn Nam Cung Diệu đã chạy đâu mất từ sáng sớm?
"Hân Hân, chuyện này, tốt nhất con đừng tra, ta lo sẽ bứt dây động rừng, dù sao cậu ta đã là vị hôn phu của con, con làm như vậy không tốt! Con phải tin tưởng cậu ta, nếu lúc trước con đã lựa chọn, con cũng đừng ngại cậu ta có nhiều hoa, mà tà ma không ngừng có phụ nữ, con đuổi được một mình Mộ Hi, còn sẽ có người phụ nữ khác xuất hiện! Thôi, mấy năm nay người phụ nữ kia có chút yên phận, con cũng đừng trêu chọc người ta, cô ta cũng là đứa trẻ số khổ!" Ba Khang Hân nhíu lông mày nói, đối với đứa con gái này ông cũng không biết làm sao, đã dạy hư nó.
|
Chương 88: Mộ Hi bị đâm bị thương, con trai cầu cứu (1)
"Cha cha vì sao mỗi một lần nhắc tới con hồ ly tinh kia cha liền che chở cô ta, rốt cuộc ai mới là con gái của anh? Con mặc kệ, con liền không để cho cô ta sống dễ chịu!"
Kỳ thật, ngay cả cha của Khang Hân cũng không hiểu nổi, vì sao trong lòng có một loại cảm giác thân thiết với Mộ Hi?
"Hân Hân, cha khuyên con một câu, con làm việc này nếu như bị Nam Cung Diệu biết, cậu ta sẽ không bỏ qua cho con, cho nên thu tay lại đi con gái, người đàn ông nào ở bên ngoài không có một người phụ nữ chứ! Nhất là cậu ta nổi danh nhiều phụ nữ."
"Cha, con không phải là mẹ, có thể dễ dàng tha thứ người đàn ông của mình tìm phụ nữ ở bên ngoài, cha, cha nhất định phải giúp con, nếu không cha sẽ không có đứa con gái này."
Cha Khang Hân tức giận đến mặt mũi trắng bệch, đây đều là lúc còn trẻ phạm lỗi, đứa nhỏ này còn canh cánh trong lòng!
"Đây đều là trước kia cha hồ đồ, làm chuyện vô liêm sỉ, cha có lỗi với các người. Nhưng mà, Hân Hân, vì sao con không thể bỏ qua cho cô ta? Làm người phải chừa đường lui cho mình, cha là vì muốn tốt cho con!" Khang tổng nhớ tới quá khứ, ông đâu chỉ có lỗi với hai mẹ con này, năm đó mình trẻ tuổi khí thịnh, làm quá nhiều chuyện vô liêm sỉ, thương tổn quá nhiều trái tim phụ nữ! Tạo quá nhiều nghiệt!
"Con sẽ không bỏ qua cho cô ta, sớm biết như vậy bốn năm trước con liền không nên giữ lại cô ta, lúc trước nhìn cô ta chính là một đứa nhà quê, không có có tư cách gì, Diệu chơi đùa một chút sẽ thôi, ai biết thời gian bốn năm người phụ nữ đáng ghét kia đảo mắt biến thành một cái yêu tinh quyến rũ người, ra cửa cũng không mang giày vải, quần áo mặc cũng không quê mùa, cha, cha là chưa gặp bộ dạng hồ ly tinh kia, đi đường cái mông uốn éo, giữa ban ngày ban mặt quyến rũ đàn ông, không biết xấu hổ." Dien*dan*le*quy*don
"Con gái, con đừng quên, năm đó là con chia rẽ người ta, bọn họ vốn là muốn kết hôn, nếu như không phải do con, làm sao Mộ Hi kia sẽ rời khỏi Nam Cung Diệu, Hân Hân, làm người không thể quá phận, chuyện này đến đây liền thôi, dù cho con khó chịu, mấy năm này trong lòng Nam Cung Diệu vẫn chứa người phụ nữ kia, mà người phụ nữ kia cũng không có tái giá, cha chỉ có thể nói con chia rẽ một đôi yêu nhau!"
"Cha - - cha rốt cuộ có phải cha ruột của con không, làm sao lại nói giúp hồ ly tinh? Con và Diệu ca quen biết từ nhỏ, trong lòng con anh ấy sớm đã là của con."
"Con gái, tình yêu là không có sớm muộn, từ nhỏ lòng Nam Cung Diệu liền không ở trên người con, con vẫn là suy nghĩ thật kỹ đi! Dù sao các con còn chưa có kết hôn, tất cả vẫn còn kịp!"
"Không - - Nam Cung Diệu là của con, ai cũng đừng nghĩ cướp được anh ấy từ trong tay con!" Khang Hân âm hiểm nhìn về phía trước.
Con gái lớn chẳng do người, cha của cô cũng hết cách với cô, nhưng Khang Hân là nữ nhi của ông, đau lòng con gái, nên sẽ bí quá hoá liều.
***
"Mẹ, mẹ đống ý đưa con đi chơi công viên Hải Dương, nói phải giữ lời nha, mẹ là người lớn không thể chơi chơi xấu nha?" Mộ Tư Nam ôm chân Mộ Hi làm nũng nói, Mộ Hi đứng đó tu cắt sửa nhánh hoa.
"Được, ăn cơm xong, mẹ liền dẫn con đi được không, bởi vì buổi tối mẹ còn phải đi dạy kèm, cho nên chúng ta chỉ có thể đi ban ngày." Hôm nay Mộ Hi nghỉ, hứa hẹn với con trai cô sẽ làm được, mấy năm này cô vẫn luôn như vậy, không thể lỡ lời với con trai. Dieễndaànleêquyyýdoôn
Đối với thân phận chim bồ câu trắng kia, Mộ Hi rất tò mò, mỗi lần ca hát Nam Cung Diệu cũng sẽ sai người tặng hoa cho cô, hơn nữa cũng không làm khó cô, có khi ngẫu nhiên cũng sẽ tâm sự, Mộ Hi có thể trá hình nhìn anh, cũng rất hài lòng rồi, chỉ là người đàn ông này dường như có một loại tình cảm đặc biệt với chim bồ câu trắng này, không quan tâm dung mạo của cô, chỉ để ý riêng cô, Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu có tình cảm với cô, anh vẫn luôn duy trì phong cách thân sĩ, hết sức tôn trọng cô, đây là điều Mộ Hi rất bất ngờ, người đàn ông này thật đúng là kỳ quái, chạy tới đây giả trang quân tử! Nhàm chán!
"Nam Nam rất yêu mẹ nha, giống như chuột yêu gạo." Nam Nam vui vẻ nói.
"Đi - - Tiểu thí hài, học ai đó? Còn yêu nha, yêu nha, con biết yêu là gì sao?"
"Mẹ, con đương nhiên biết, yêu chính là không thể tách rời!" Mộ Tư Nam hết sức tự tin nói.
Mộ Hi dừng lại động tác trong tay, nghĩ thầm: Đúng vậy, yêu một người thật đúng là không thể tách rời, rời đi liền nhớ...
"Mẹ đang nhớ ai vậy? Có phải nhớ cha không? Nam Nam cũng nhớ cha!" Mộ Hi cảm giác rất có lỗi với con trai, không thể cho nó một gia đình đầy đủ!
"Bảo bối, mẹ có lỗi với con..." Mộ Hi ngồi xổm xuống, ôm con vào lòng.
"Nam Nam rất ngoan nha, cha sẽ trở lại, có phải không mẹ?" Nam Nam ngây thơ nhìn Mộ Hi.
"Đùng, Nam Nam rất ngoan, cha sẽ trở lại." Mộ Hi không đành lòng làm tan biến hy vọng duy nhất của con trai! HànBăngTâm
"Mẹ không cho phép khóc nhè nha? Mẹ đừng sợ, Nam Nam là đàn ông, sẽ bảo vệ mẹ nha." Mộ Tư Nam dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho Mộ Hi.
"Đi, đi ăn cơm, mẹ dẫn con đi công viên Hải Dương."
"A, quá tốt." Mộ Tư Nam nhảy dựng lên chạy đến trước bàn ăn.
*****
Công viên Hải Dương.
Mộ Hi mang theo con trai nhìn san hô ở công viên Hải Dương, cá heo biểu diễn, biểu diễn nhảy cầu trên cao, báo biển và chim cánh cụt biểu diễn, còn xem gấu mèo nhỏ và kỳ nhông, còn có cá sấu Dương Tử, cuối cùng đi sân chơi trẻ em.
Mộ Hi ngồi trên băng ghế dài nhìn con trai chơi các trò chơi trẻ con ở bên trong...
Ba giờ chiều, mẹ con hai người mới đi ra từ công viên Hải Dương.
"Mẹ phía trước có công viên, chúng ta đi qua được không? Con muốn đến chỗ đó chơi ôtô nhỏ của con một chút?" Bởi vì Mộ Hi mua cho con trai một chiếc ôtô điều khiển từ xa, nên Nam Nam muốn tìm chỗ rộng rãi chơi.
"Được, đi, xuất phát." Mộ Hi ôm lấy con trai đi đến công viên, mặc dù rất mệt, nhưng chỉ cần con trai vui vẻ, tất cả đều xứng đáng. Hàn$Băng$Tâm
Mộ Hi ngồi trên thảm cỏ, Mộ Tư Nam chơi ôtô ở đất trống bên cạnh.
Bởi vì buồn chán, Mộ Hi lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
"Mẹ..."
|
Chương 88: Mộ Hi bị đâm bị thương, con trai cầu cứu (2)
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng con trai hoảng sợ gọi, Mộ Hi vội vàng chạy tới, nhìn thấy một người đàn ông ôm con vào trong ngực, người nọ ôm con trai bỏ chạy, người xấu bắt cóc con trai.
"Nam Nam, Nam Nam..." Mộ Hi kinh hãi, rất nhanh kịp phản ứng, nổi điên đuổi tới, phẫn nộ hô to: "Đứng lại, đứng lại..."
Người đàn ông ôm Nam Nam chạy không nhanh, bởi vì Nam Nam đấm đá loạn xạ, Mộ Hi nhìn thấy phía trước có một chiếc xe, không được, nếu lên xe, hậu quả không thể tưởng tượng được.
"Không được, tuyệt đối không được." Tim Mộ Hi thắt chặt lại lập tức đứng lên, bước chân nhanh hơn chạy tới.
Mắt thấy người đàn ông mở cửa xe, muốn lên xe, Mộ Hi còn chưa kịp phản ứng, đã tự mình ngăn trước cửa xe, một tay gắt gao cánh tay bắt lấy người kia, đoạt con trai.
"Thả con trai tôi ra, thả con trai tôi ra..." Người đàn ông một tay ôm Nam Nam, một tay bắt đầu đánh nhau cùng Mộ Hi, Nam Nam vừa thấy mẹ không phải là đối thủ của người xấu, vì vậy. diendanlequydon
"A - - đồ ranh con, mày dám cắn tao." Nam Nam dùng sức lực lớn nhất cắn lên cánh tay người xấu, người đàn ông bởi vì bị đau, tay ôm Mộ Tư Nam buông lỏng ra.
"Con trai, chạy mau, di động của mẹ để trên ghế, chạy nhanh một chút, gọi điện thoại, gọi điện thoại..." Mộ Hi bị người đàn ông gắt gao nắm tóc, trên mặt đất đã rớt một vài cọng tóc, lúc này, người đàn ông nghe được bảo con trai gọi điện thoại, có chút hoảng sợ, muốn xoay người đi bắt Mộ Tư Nam, Mộ Hi sao có thể để cho con trai gặp nguy hiểm, liều mạng ôm lấy người đàn ông, lớn tiếng gọi: "Nam Nam, Nam Nam, chạy mau, chạy mau..."
Dưới tình thế cấp bách người đàn ông lấy ra một con dao nhọn đâm Mộ Hi, Mộ Hi nhìn thấy hắn lấy ra dao nhọn, vì vậy thân thể tránh sang một bên, dao nhỏ thuận thế đâm vào cánh tay.
"A - -" Mộ Hi vẫn không buông tay, người đàn ông kéo Mộ Hi lên xe, tiếp theo xe nghênh ngang rời đi.
Đầu Nam Nam cũng không dám quay lại vẫn luôn chạy, đến chỗ mẹ ngồi vừa rồi, cầm điện thoại di động lên tiếp tục chạy, chợt nghe âm thanh xe rời đi, Mộ Tư Nam sợ hãi quay đầu lại, phát hiện không thấy mẹ, người xấu cũng không thấy, khóc cầm điện thoại di động, cũng không biết là số ai liền gọi qua. diendanlequydon
"Mẹ... Mẹ... Bị người xấu bắt đi rồi... Hu hu... Mẹ... Hu hu... Mẹ..." Mộ Tư Nam ngồi dưới đất khóc lớn.
Vốn là Nam Cung Diệu đang lái xe nhìn thấy điện thoại gọi đến là Mộ Hi, trong lòng rất vui mừng, cô gái nhỏ biết gọi điện thoại cho anh nha, ai ngờ điện thoại vừa nghe chính là con trai khóc lớn.
"Con đừng khóc, nói cho chú biết con ở đâu?" Nam Cung Diệu đè nén trái tim sắp nhảy ra ngoài, dụ dỗ con trai nói ra địa chỉ, không hổ là con trai Nam Cung Diệu, tiếp theo ngừng khóc, lớn tiếng trả lời.
"Con ở trong công viên gần công viên Hải Dương, chú chú mau tới, con sợ lắm..." Mộ Tư Nam dù sao cũng còn là trẻ con, nghĩ đến không thấy mẹ, lại bắt đầu khóc lớn.
Nam Cung Diệu nghe thấy con trai nói sợ, sốt ruột anh hận không thể một bước liền bước đến bảo vệ con trai, nghe thấy tiếng khóc của con, mũi chua, anh rất có lỗi với hai mẹ con!
Cũng may vị trí của Nam Cung Diệu cách nơi này rất gần, vài phút đã đến, anh dường như là chạy như bay tới, nhảy xuống xe nhanh chân chạy tới công viên, nhìn thấy con trai ngồi dưới đất, một phen ôm vào trong lòng, Mộ Tư Nam nhìn thấy người quen, hay tay ôm lấy cổ Nam Cung Diệu òa khóc.
"Chú... Cứu cứu mẹ... Hu hu... Chú... Cứu cứu mẹ... Người xấu... Hu hu... Người xấu bắt mẹ đi rồi..." Mộ Tư Nam áp mặt trên bờ vai Nam Cung Diệu, không dám rời khỏi, cậu còn là con nít, một màn vừa rồi đã dọa cậu rồi.
"Chú đồng ý với con chú nhất định cứu mẹ, nhất định cứu mẹ về, không khóc, không khóc, ngoan." Nam Cung Diệu ôm Mộ Tư Nam đi tới phía trước, nhìn thấy một chiếc xe hơi điều khiển từ xa, đoán được mẹ con chơi ở chỗ này, sau đó lại nhìn thấy một con dao nhọn, máu? Trên đó có máu? Bên cạnh còn một vài cọng tóc, đáng chết, Mộ Hi bị thương rồi.
Nam Cung Diệu nhặt dao lên, ôm Mộ Tư Nam rời đi, đặt con ở hàng ghế trước, thắt dây an toàn.
"Chú, muốn đi cứu mẹ sao? Con cũng muốn đi, mẹ không nhìn thấy con tới sẽ khóc, Nam Nam vô dụng, không bảo vệ tốt mẹ!" Mộ Tư Nam hối hận không nên rời khỏi mẹ.
Nam Cung Diệu lái xe, xe lái rất nhanh, anh nhất định phải nắm chặt thời gian, bởi vì Mộ Hi bị thương, nghe thấy con trai nói.
"Đứa nhỏ, con tên gì?" Nam Cung Diệu ôn nhu hỏi.
"Chú, con tên Mộ Tư Nam, ngài có thể gọi con là Nam Nam, nhưng mà mẹ thích gọi con - - Tiểu Tiểu Yêu!" Nam Cung Diệu nghe được con trai giới thiệu, tất cả đều phải hiểu, nắm tay lái thật chặt, Mộ Hi gọi Tiểu Tiểu Yêu, nhất định là: Tiểu Tiểu Diệu.
@Hết chương 88@
|