Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 144: Mộ Hi trong lúc vô tình nhận điện thoại của ba chồng (3) Editor: Tuladen
"Nghỉ ngơi hai ngày thật có thể tốt sao?" Nam Cung Diệu vẫn không quá tin tưởng lời bác sỹ nói, vừa mới ở ngoài phòng khám bệnh, vẻ mặt Mộ Hi như hận không thể giết Nam Cung Diệu, thật ra, Mộ Hi hận anh đi quá nhanh, mới có thể hại cô bị trẹo chân!
"Nếu anh vẫn lo lắng, tôi có thể cắt miệng vết thương ở trên người vợ anh ra, nghiêm túc kiểm tra một chút xem bên mèo hoang edit trong có thương tổn đến bên trong không!" Bác sỹ thật sự là không có biện pháp, mới có thể nói như vậy.
"Vậy, tôi sẽ giết cả nhà ông." Mặt Nam Cung Diệu âm trầm, lạnh lùng nói.
"Ách..." Trước mắt bác sỹ một đường hắc tuyến, xem ra nên gặp bác sĩ không phải vợ ddlqd anh ta, mà là người nhà đẹp trai này, hơn nữa rất vô lễ, rất không phân rõ phải trái!
"Vậy được rồi, nếu như vợ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!" Nam Cung Diệu nói xong đi ra ngoài.
Đi đến bên cạnh Mộ Hi, ôm ngang lên.
"Em..." Mộ Hi muốn nói mình có thể đi, nhưng, chân thật sự là đau!
"Đừng nói chuyện, thành thật đợi." Mặt Nam Cung Diệu âm trầm, nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ ái ố gì.
"Nhưng..." Mộ Hi khó hiểu, vì sao anh bỗng nhiên giống như rất mất hứng, sái chân cũng không phải là anh, vì sao anh đưa mặt dài này ra, cho ai nhìn!
"Nói nữa, anh không ngại che miệng của em lại." Giọng Nam Cung Diệu khàn khàn, giống mèo con nhìn thấy cá, gắt gao nhìn chằm chằm môi đỏ mọng của Mộ Hi.
Mộ Hi nghe thấy Nam Cung diệu nói như vậy, một câu cũng không dám nói nữa, ngoan ngoãn im lặng.
Nam Cung Diệu dịu dàng ôm lấy Mộ Hi, Mộ Hi cảm thấy vòng tay ôm ấp này rất an toàn, ấm áp, mùi rất dễ chịu.
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi gọi xe, ngồi vào trong xe, vẫn như cũ ôm Mộ Hi vào trong ngực, mà Mộ Hi vẫn ngoan ngoãn bị ôm, bởi vì một ngày đi theo Nam Cung Diệu chạy tới chạy lui, quá mệt mỏi, hơn nữa chân rất đau, nếu dựa vào anh rất thoải mái, thì dứt khoát phải dựa vào, Nam Cung Diệu rất bất ngờ cô vợ nhỏ sẽ dịu dàng như vậy.
Xe chạy chưa được bao lâu, Mộ Hi cảm thấy mí mắt thật nặng, từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Rất nhanh đến khách sạn, Nam Cung Diệu biết Mộ Hi một khi đã ngủ sẽ rất khó đánh thức, cho nên liền không có uổng phí sức lực, ôm lấy cô xuống xe.
Tiếp tân thấy Diệu tổng ôm cô gái đến đây, vội vàng bước lên phía trước giúp đỡ, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu đến Mĩ đều ở đây, cho nên Nam Cung Diệu là khách quen chỗ này, hơn nữa còn thuê phòng tổng thống cố định, tiêu phí rất cao, tiền boa cho cũng rất nhiều.
"Diệu tổng, muốn giúp gì không?"
"Giúp tôi đi mở cửa." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
Thân là khách quý của khác sạn, tiếp tân đương nhiên là đích thân đi mở cửa, không chỉ có lấy được tiền boa, còn có thể chứng tỏ khách sạn phục vụ nhiệt tình.
"Bác sỹ, ông nói thật sự? Vì sao vừa rồi cô ấy rất đau?" Hai tay Nam Cung Diệu nắm lấy hai vai bác sỹ, vẻ mặt hiện ra rất rối rắm, giống như rất nghi ngờ lời bác sỹ nói, lại vẫn rất lo lắng cho vợ anh, vẫn không khỏi đau đớn!
"Thật sự không có việc gì, không phải nghi ngờ!" Bác sỹ rất bất đắc dĩ nói, bây giờ là buổi tối, bản thân bác sỹ ít thời gian, công việc rất bận rộn, lại còn gặp phải người nhà khó dây dưa như vậy, đã rất không kiên nhẫn rồi!
Cửa phòng mở ra, Nam Cung Diệu nhẹ nhàng đặt Mộ Hi đến trên giường, sau đó lấy ra một chồng đô la cho phục vụ.
"Cảm ơn Diệu tổng." Phục vụ ngoan ngoãn đi ra, thật không hổ là ông chủ giới thương nghiệp, ra tay thật sự là hào phòng.
Mộ Hi nằm ở trên giường, lập tức thay đổi tư thế thoải mái, một đôi chân nhỏ không an phận vẫn ra sức đạp, Nam Cung Diệu cuống quít đỡ lấy chân lộn xộn, bởi vì chân vừa mới bị thương, không thể lộn xộn, nâng chân vừa rồi cầm lên, nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó tự mình thay áo ngủ, cởi hết quần áo Mộ Hi xuống, lo lắng đánh thức cô, nên không mặc lại đồ ngủ, trực tiếp đắp chăn cho cô.
Đêm nay Nam Cung Diệu đều cầm lấy cái chân bị thương Mộ Hi kia mà ngủ, bởi vì cô ngủ rất không thành thật, ngộ nhỡ lộn xộn nữa chẳng phải tổn thương nặng hơn!
Ngày hôm sau, Mộ Hi nằm ở trên giường, bỗng nhiên rất nhớ hai bảo bối trong nhà, nhất là Lâm Lâm, nhóc con không lương tâm cũng không biết gọi điện thoại cho mẹ!
"Làm sao vậy?" Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt của Mộ Hi, tưởng rằng chân lại đau, cho nên quan tâm hỏi.
"Không sao, em chỉ đang nghĩ đến Lâm Lâm, nhóc con vô lương tâm không biết nhớ em, một cú điện thoại cũng không có gọi cho em, trước kia rời đi một lát con bé đã chịu không nổi, bây giờ ngược lại, đã mấy ngày, con bé cũng không nhớ em! Thật sự là khổ sở!" Thật ra là Mộ Hi nhớ con gái, cố ý nói nhảm.
Nhưng vào lúc này, ở Trung Quốc Lâm Lâm đang nói chuyện với ông nội, từ sau khi Nam Cung Vân biết Lâm Lâm là cháu gái mình, ông tạm thời ở nhà con trai, dù sao con trai không có ở đây, đúng lúc ông ở cùng với hai tiểu gia hỏa.
"Hắt xì!" Nam Nam đang ở trước máy tính bận rộn, bỗng nhiên hắt xì thật to.
"Mẹ ngu ngốc, mẹ với ba bồi dưỡng tình cảm thật tốt đi, làm gì phải nhớ đến con với em gái đây!" Nam Nam bất đắc dĩ lắc đầu, không biết là mẹ con liền tâm, ngay khi Mộ Hi nhớ con trai, ở Trung quốc xa xôi Nam Nam vô cùng đúng dịp hắt xì thật to.
Nước Mĩ.
"Chờ chân em lanh, chúng ta sẽ trở về." Nam Cung Diệu ôn nhu nói.
"Ừ." Mộ Hi nhu thuận ừ một tiếng.
"Gọi anh là Diệu." Nam Cung Diệu bỗng nhiên nói.
"A?" Mộ Hi giật mình.
"Hoặc gọi là thân ái bảo em, Diệu với thân ái em chon một cái?" Nam Cung diệu nghiêm túc nói.
"Vì phải lựa chọn, không chọn được không?" Mộ Hi xấu hổ hỏi, xưng hô buồn nôn như vậy làm sao gọi ra ngoài! Bình thường đùa giỡn gọi anh thân ái, thật ra, đây là chỉ ngoài miệng của cô, nếu để cho cô thật sự gọi như vậy, cô gọi không được!
"Không được." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Vì sao?" Mộ Hi khó xử hỏi.
"Anhi dám không gọi, anh sẽ xé em." Nam Cung Diệu hung tợn nói.
"Anh đây là khi dễ cô gái yếu đuối!"
"Anh chỉ thích khi dễ em, thế nào?" Dáng vẻ Nam Cung Diệu một bộ chơi xấu, lúc này dáng vẻ không giống như trùm giới thương nghiệp, lại càng không giống mọi người nói phò mã ác ma cực phẩm!
"Em có thể gọi khi không có người được không?" Mộ Hi hỏi.
"Đồng ý."
"Được rồi!" Mộ Hi buồn bực nói.
|
Chương 144: Mộ Hi trong lúc vô tình nhận điện thoại của ba chồng (4)
Editor: Tuladen
"Bây giờ thử gọi xem."
"Ừ, ừ, cái kia, cái kia..." Bỗng nhiên bảo gọi, Mộ Hi thật đúng là gọi không ra khỏi miệng một chữ, bình thường nói đùa Mộ Hi cái gì cũng dám nói, nhưng lúc này miệng giống như không nghe sai bảo!
"Nhanh lên." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Diệu, Diệu, Diệu, được chưa! Thật sự là thích sạch sẽ!" Cuối cùng Mộ Hi gọi ra miệng, mèo hoang edit chẳng qua mặt cũng đỏ. Thật không hiểu nổi lúc này da mặt mình làm sao lại mỏng như vậy!
Nhìn xem gương mặt Mộ Hi, Nam Cung Diệu nở nụ cười.
Chân Mộ Hi bị thương nghỉ ngơi hai ngày đã không có việc gì, Nam Cung Diệu cũng yên tâm, vì để cho Mộ Hi vui vẻ, anh quyết định dẫn Mộ Hi đi dạo khắp nơi.
"Hôm nay chúng ta không làm việc, đi ra ngoài chơi." Nam Cung Diệu ôn nhu nói.
"A? Thật sao?" Mộ Hi hoài nghi mình nghe lầm rồi.
"Đương nhiên."
"Tốt quá." Mộ Hi cực kỳ vui vẻ.
Đầu tiên Nam Cung Diệu dẫn Mộ Hi đi mua sắm, bởi vì phát hiện quần áo cô rất ít, cho nên, lôi kéo Mộ Hi đi đến ddlqd trung tâm thương cao nhất nước Mĩ, chọn vài bộ quần áo cho Mộ Hi, mà Mộ Hi đương nhiên chỉ phụ trách thử quần áo, Nam Cung Diệu phụ trách chọn quần áo cho co, đừng nhìn là chọn quần áo nữ, ánh mắt Nam Cung Diệu cũng rất cao.
Một bên Mộ Hi cảm thấy không bằng ...!
Những bộ quần áo này đều là thiết kế nổi tiếng thế giới, lựa chọn khéo léo, Nam Cung Diệu chọn vài bộ âu phục, lại phối hợp cho Mộ Hi hai bộ áo khoác ngoài, là đặc biệt chuẩn bị vào ban đêm, có đôi khi chơi đùa đến muộn, sẽ cảm giác có chút lạnh. Cho nên sẽ dùng tới.
Mộ Hi nhìn túi lớn túi nhỏ được đóng gói, đoán chừng trong từng túi quần áo gói to đều là giá trên trời! Mặc dù mình là hoạ sĩ có chút danh tiếng, nhưng những thứ trước mắt này đủ để cho cô quét thẻ mình mấy năm!
"Vì sao phải mua nhiều như vậy? Biết anh có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy!" Mộ Hi nhìn quần áo trước mắt nói.
Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt Mộ Hi rối rắm, trong lòng hiểu cô là đau lòng những số tiền này, nhưng những thứ này căn bản không tính là cái gì! Trong lòng không khỏi đau lòng!
Thật ra, Mộ Hi vẫn không chịu nhận thức với Nam Cung diệu, đầu tiên là vì Khang Hân có thai với Nam Cung Diệu, cô phải đợi anh xử lý việc này cho tốt về sau, mới đều suy xét có nên nhận thức anh. Thứ hai, liền là vì cảm giác chênh lệch quá lớn, cuộc sống của người đàn ông này để cho cô nhìn thấy mà giật mình, có đôi khi tiêu tiền làm cho lòng của cô run rẩy, có đôi khi lúc giết người để cho lòng của cô càng run rẩy hơn...
Tóm lại cảm thấy hai người chênh lệch rất lớn!
"Những thứ này là phần thưởng em vì công ty làm việc." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, hi vọng cô nhận đúng lý hợp tình.
"A? Em chỉ đơn giản thiết kế mấy nhân vật trò chơi, vả lại công ty đã trả thù lao cho em, cho dù là tiền thưởng cũng không thể nhiều như vậy!" Lời của Mộ Hi làm cho Nam Cung Diệu càng thêm đau lòng, mình yêu cô gái này, không thể cho cô ấy cuộc sống tốt hơn mình thật sự là vô dụng!
"Đáng chết, tại sao miệng em cứng như vậy, em là vợ của Nam Cung Diệu, em muốn anh nói bao nhiêu lần em mới có thể nhớ kỹ!" Truyện được edit miễn phí tại diendanlequydon.com Nam Cung Diệu không thể nhịn được nữa, Mộ Hi không thừa nhận cũng không có nghĩa là cô không phải, Nam Cung Diệu cho cô thời gian, đồng thời cũng cho mình thời gian, bởi vì anh đã bí mật điều tra tất cả tình hình trong lúc Mộ Hi mất tích, anh không tin không có bất kỳ manh mối gì!
"Em, thật ra, em..." Mộ Hi không biết nên nói như thế nào, ở đây là nơi công cộng, nói đề tài riêng tư giống như không thích hợp, cho nên cô ấp a ấp úng cái gì cũng không biểu đạt rõ ràng!
"Ngậm miệng, em chỉ cần tuần theo, nói nữa trêu chọc lông của anh, tốt nhất nhanh nuốt trở về!" Nam Cung Diệu nhận lấy thẻ vàng người phục vụ đưa, xách lên túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài.
Mộ Hi thấy thế, khẩn trương vội vàng đi theo.
"Ai! Cô nói hai người kia có quan hệ gì?" Người phục vụ vừa rối lấy quần áo cho Mộ Hi hỏi nhân viên thu ngân.
"Ai biết được? Bọn họ nói tiếng Trung Quốc, chắc là người Trung Quốc." Hai người phục vụ ngoại quốc cười nói, Nam Cung Diệu nói chuyện với Mộ Hi bằng tiếng Trung Quốc, cùng nhân viên dùng tiếng Anh nói, thật ra, tiếng Anh của Mộ Hi Anh cũng rất tuyệt, nếu không thì cô làm thế nào ở Mĩ sinh sống hai năm!
Nhân viên thu ngân bĩu môi, ê ẩm nói:
"Vừa rồi người đàn ông kia dùng thẻ vàng của ngân hàng Thụy Sĩ số lượng có hạn, cả nước cũng chỉ có mười tấm, nhìn người đàn ông này không giàu thì cũng quý!"
"Thật vậy không? Tôi nói người đàn ông kia mua quần áo giống như mua đồ ăn, không xem giá cả chỉ nhìn số đo cùng kiểu dáng, người đàn ông tốt như vậy, có tiền, lại đẹp trai, thật sự là hâm mộ người phụ nữ kia, mệnh thật tốt!"
Người phục vụ nhìn bóng lưng Mộ Hi và Nam Cung Diệu rời đi nói.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Nam Cung Diệu lại dẫn Mộ Hi thưởng thức đồ ăn vặt số một số hai, còn mang cô ngắm cảnh một chút kiến trúc nổi tiếng, đừng nhìn Mộ Hi ở Mĩ sinh sống hai năm, thật ra chưa từng đi dạo, mỗi ngày bôn ba kiếm tiền ở trên đường, còn phải vừa chăm sóc đứa bé, làm sao có thời giờ đi dạo, cho dù là có thời gian, cô cũng sẽ lấy ra đi ngủ.
Buổi chiều, năm giờ.
Nam Cung Diệu lái xe đi tới Las Vegas, ở cửa một sòng bạc rất lớn dừng lại.
"Đây là sòng bạc?" Mộ Hi giật mình hỏi.
"Ừ." Nam Cung Diệu đơn giản trả lời một câu.
"Anh muốn đánh bài?" Mộ Hi hỏi.
"Không muốn, nhưng có đôi khi gặp khách hàng sẽ ở trường hợp này, cho nên không thể không đến!"
"Dẫn em đi vào tham quan sòng bạc cao cấp nhất như thế nào?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Em chưa bao giờ tiến vào chỗ này, nếu không đi vào nhìn ngắm chút, chỉ là nhìn ngắm thôi..., không cho phép chơi có được không?" Mộ Hi biết chỗ này rất loạn, tiền chơi bạc giống như nước chảy, vĩnh viễn không ngừng, thật ra, đối với phú khả địch quốc Nam Cung diệu mà nói, đánh bạc căn bản không làm dao động được cái gì, chỉ là, Nam Cung Diệu không có việc gì ít đến.
"Đi tới Las Vegas không tới sòng bạc nhìn xem, coi như không đến? Đi, đi vào." Nam Cung Diệu ôm eo Mộ Hi đi vào, hi vọng cho cô thêm can đảm.
Giờ phút này Nam Cung Diệu rất dịu dàng, bởi vì đối mặt anh là Mộ Hi, người phụ nữ mình yêu, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh, anh cũng đã thỏa mãn, quản chi thân phận cô là Mộ Vũ Hàn cũng không sao cả, chỉ cần có thể nhìn đến cô, Nam Cung Diệu đã cảm thấy rất hạnh phúc, nếu không được thấy cô, anh sẽ rất buồn bực bất an, trước kia chưa bao giờ có tình huống như vậy!
Sau khi tiến vào sòng bạc, Nam Cung Diệu tự nhiên ôm eo Mộ Hi, từ khi Mộ Hi tiến vào cái miệng nhỏ nhắn vẫn dài, xem một chút nơi này nhìn một chút bên kia, đây không phải sòng bạc, giống hoàng cung, xanh vàng rực rỡ, nếu không có đạo cụ sòng bạc, Mộ Hi sẽ cho rằng đây là nơi hoàng thượng ở, quá xa hoa rồi!
"Nhị vị, xin hỏi, cần chơi chút gì không?" Một nhân viên tiếp khách đi đến dùng tiếng Anh thông thạo tiếp đãi Nam Cung Diệu và Mộ Hi.
"Tùy tiện xem một chút." Nam Cung Diệu lập tức khôi phục giọng nói lạnh lùng, chỉ là tay vẫn ôm eo nhỏ Mộ Hi không chịu rời khỏi.
Mộ Hi nhìn trước mắt xuất hiện một người đàn ông, biết hắn nhất định là nhân viên tiếp khách ở đây, không ngờ làm việc ở trong này đẹp như vậy, nhìn quần áo tây không thuận tiện kia!
"Xin hỏi cần đổi thẻ thế sao?" Mộ Hi nhìn người đàn ông ở trước mắt, mặc dù hắn nói rất lễ phép, nhưng thấy thế nào trong ánh mắt dường như có một loại khinh thường.
"Anh tiếp đãi khách dùng ánh mắt này sao?" Nam Cung Diệu nhìn nhân viên tiếp khách trước mắt nói, giọng nói lạnh lùng.
|
Chương 145: Lừa gạt (1)
"Tiên sinh, xin hỏi ngài là có ý gì? Là tôi phục vụ không chu đáo sao?"
Anh ta vẫn dùng giọng điệu lễ phép nói chuyện, chỉ là trong mắt cảm giác xem thường càng thêm rõ ràng, từ lúc Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi vào anh ta vẫn chú ý tới bọn họ, hai người kia vừa nhìn đã biết là lần đầu tiên tới chỗ xa hoa như vậy, mặc dù thông qua trang phục nhìn ra được bọn họ là nhân vật có tiền, nhưng nhìn thấy người nữ vẫn miệng mở rộng, kinh ngạc không khép được miệng, cũng biết là từ Trung Quốc tới, chưa từng trải việc đời, sòng bạc cao cấp thế giới như thế không phải có tiền là có thể vào!
Vì vậy tiếp đón càng không phải lo lắng thái độ của mình, không có việc gì cho dù là khiếu nại anh ta, quản lý cũng sẽ không nhận xử lý loại chuyện nhàm chán này!
"Cậu tên gì?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trên mặt anh vốn dịu dàng trong nháy mắt nổi lên một tầng sương lạnh như băng.
"Tiên sinh xin lỗi, quy định của chúng tôi ở nơi này, công việc chính là công việc, không cần thiết nói vấn đề riêng của mình cho khách, bao gồm tên của mình."
Nhân viên tiếp khách thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu âm u lạnh lẽo, nghĩ thầm cùng lắm thì bị trách cứ, quản lý đối với loại quê mùa này, chắc là sẽ không xử lý nhân viên của mình, cho nên trong lòng nhân viên tiếp khách yên tâm không ít.
Nam Cung Diệu cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lãnh Đông.
"Bây giờ tôi đang ở sòng bạc ở Las Vegas, cậu lập tức bảo người phụ trách bên này tới gặp tôi, cho cậu năm phút, tôi đang chờ anh ta ở cửa." Nam Cung Diệu dặn dò xong liền cúp điện thoại.
Lãnh Đông rất bất ngờ, Diệu tổng rõ ràng bảo hôm nay nghỉ một ngày, sau đó anh và Mộ tiểu thư đi chơi, làm sao sẽ ở Las Vegas? Nghe giọng nói vừa rồi, ngàn vạn lần đừng có chuyện, nếu không tất cả mọi người chịu không nổi! Nghiệp vụ ở bên này vẫn luôn là anh ta quản lý, Diệu tổng rất ít tới, cho nên bên này rất ít người có người biết Diệu tổng, chỉ là mọi người cũng đều biết tổng giám đốc của sòng bạc tên là Nam Cung Diệu, không có ai chân chính gặp qua Diệu tổng, chẳng lẽ có người gây khó khăn cho Diệu tổng?
Mẹ nó, tên nào không biết sống chết!
Lãnh Đông không kịp cẩn thận ngẫm nghĩ nữa, vội vàng gọi điện thoại tìm người phụ trách bên kia, cho tổng quản lý qua đó, tổng quản lý nói không ở nước, đi công tác rồi! Bất đắc dĩ, Lãnh Đông lại gọi cho phó quản lý.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông hốt hoảng vội vội vàng vàng đi vào từ cửa chính, trực tiếp chạy đến trước mặt nhân viên tiếp khách, cũng chính là nhân viên tiếp khách vừa rồi tiếp đãi Nam Cung Diệu.
"Có một nam một nữ mới vừa đi vào hay không, nam rất tuấn tú, nữ rất đẹp? Đúng rồi, nam mặc cả người tây trang màu trắng." Người phụ trách sòng bạc run run rẩy rẩy hỏi, đây là Lãnh Đông nói cho anh ta biết, bởi vì sợ bọn họ không nhận ra Diệu tổng, cho nên nói cho anh ta biết Diệu tổng mặc tây trang màu trắng.
"Quản lý, có một, ở bên kia." Nhân viên tiếp khách chỉ Nam Cung Diệu nói, thật tò mò quản lý đây là làm sao vậy? Tựa như rất lạnh? Toàn thân phát run? Thật ra thì, vị phó quản lý này là sợ, cộng thêm phải gặp tổng giám đốc càng khẩn trương, bởi vì giống như cấp bậc như anh ta muốn gặp tổng giám đốc căn bản là không thể nào!
"Nơi đó, má ơi, trời ạ, ngàn vạn lần đừng có chuyện!" Quản lý vội vàng hấp tấp đi về phía Nam Cung Diệu. Hàn Băng Tâm dien.dan*le_quy+don
Đi tới bên cạnh Nam Cung Diệu, thấy Diệu tổng đang giới thiệu vấn đề kiến trúc cho người nữ bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn có chút luống cuống tay chân, rốt cuộc là cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, hay là chờ bọn họ nói xong, nhưng trợ lý Lãnh của tổng giám đốc rõ ràng nói rồi, bảo anh ta trong năm phút đồng hồ xuất hiện trước mặt Diệu tổng, nếu chậm trễ nữa, thời gian liền vượt qua rồi!
Vì vậy, bất chấp khó khăn.
"Tổng, tổng giám đốc, ngài đã tới." Nam Cung Diệu đang trò chuyện rất vui vẻ với Mộ Hi, bị cắt đứt khó hiểu, rất không vui mừng, quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mắt.
Nam Cung Diệu vừa rồi vốn là gương mặt vui sướng, một khắc quay đầu lại, trên mặt không có bất kỳ nét mặt nào, làm cho người ta đoán không ra đang suy nghĩ gì?
Mộ Hi thấy vẻ mặt âm u lạnh lẽo của Nam Cung Diệu, không biết anh muốn làm gì?
"Cái đó, các anh nói chuyện đi, em muốn tùy ý xem một chút?" Mộ Hi vốn tưởng rằng Nam Cung Diệu với người đàn ông này là người quen, có lẽ có chuyện cần bàn, cho nên Mộ Hi thức thời tránh đi.
"Đợi chút em yêu." Nam Cung Diệu chợt dịu dàng nói, người lạnh lão vừa rồi giống như tan chảy trong nháy mắt.
"Cái gì?" Mộ Hi bị Nam Cung Diệu xưng hô buồn nôn, em yêu? Mình tự dưng trở thành em yêu của anh? Người đàn ông lãnh khốc như vậy lại có thể nói em yêu? Chỉ là Mộ Hi cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Quản lý bên cạnh sợ đến không dám ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu, vừa rồi nhân viên tiếp khách tiếp đãi Nam Cung Diệu ở một bên, thấy quản lý một mực cung kính với đôi nam nữ này như thế, chẳng lẽ đôi nam nữ này có địa vị? Đang lúc ấy thì.
"Cậu qua đây." Nam Cung Diệu phất tay về phía nhân viên tiếp khách kia, ý bảo anh ta qua, chỉ thấy người đàn ông chạy qua, anh ta không dám chậm trễ! Ngay cả quản lý của bọn họ đều sợ người ta, bọn họ lại càng không dám chọc!
"Đưa vị tiểu thư này đi dạo một chút, nếu như cô ấy muốn chơi thì cho cô ấy đồng xu, tất cả chi phí ghi lại ở sổ sách của sòng bạc." Giọng nói Nam Cung Diệu trở lại lạnh lẽo trước sau như một lần nữa.
Nhân viên tiếp khách lúc ấy trợn tròn mắt, cái gì? Tất cả chi phí ghi vào sổ sách của sòng bạc, anh cũng không có đặc quyền lớn như vậy!
"Quản lý?" Nhân viên tiếp khách bày ra ánh mắt cầu cứu quản lý, ý là làm sao bây giờ?
"Nhìn cái gì, mau đưa vị tiểu thư này đi." Quản lý sòng bạc sợ đến đầu đầy mồ hôi, tổng giám đốc bảo ghi sổ, dĩ nhiên liền ghi sổ, sòng bạc này vốn chính là tài sản của tập đoàn Nam Cung, chủ nhân nói làm sao thì liền làm vậy? Nhân viên phục vụ không có mắt này là đang gây chuyện cho anh ta sao!
"Dạ dạ." Nhân viên tiếp khách cuống quít đưa Mộ Hi rời khỏi nơi thị phi này, nếu quản lý lên tiếng, anh ta cũng không lo lắng.
Nhân viên tiếp khách nhìn Mộ Hi, nhìn quản lý của bọn họ, chẳng lẽ là người quen?
Nhân viên tiếp khách đưa Mộ Hi đi dạo. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Xin hỏi, ngài và quản lý của chúng tôi có quen biết sao?" Nhân viên tiếp khách tò mò hỏi Mộ Hi.
"Người kia sao?" Mộ Hi chỉ người đang nói chuyện với Nam Cung Diệu.
"Đúng vậy." Nhân viên tiếp khách lễ phép trả lời, giờ phút này anh ta cũng không dám xem thường Mộ Hi nữa.
"Không biết." Mộ Hi nhàn nhạt trả lời, nhân viên bỗng yên tâm, không phải người quen là tốt rồi, nếu không đắc tội với người quen của quản lý cũng không hay!
"Chỉ là, có thể anh ta và Nam Cung Diệu là bạn bè?" Mộ Hi vẫn nhàn nhạt trả lời, mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn đánh bạc.
"Nam, Nam, Nam. . . . . ." Người đàn ông lặp lại nói.
"Là Nam Cung Diệu." Mộ Hi cho rằng anh ta không nghe rõ tên của Nam Cung Diệu, cho nên lại lặp lại một câu.
"Có phải Nam Cung Diệu tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung không?" Nhân viên tiếp khách run rẩy hỏi, mặc dù là chưa từng thấy qua tổng giám đốc, nhưng mà tên của tổng giám đốc là gì anh ta vẫn biết.
"Đúng vậy, anh còn biết tập đoàn Nam Cung, lợi hại." Mộ Hi nghĩ thầm đây chính là ở nước Mĩ, lại có thể có người biết tập đoàn Nam Cung, xem ra danh tiếng của tập đoàn Nam Cung rất hot.
"Thật sự là Nam, Nam Cung. . . . . ." Nhân viên phục vụ hóa đá, anh ta vừa nghe được thật sự là Nam Cung Diệu sao?
"Ừ, là Nam Cung Diệu, làm sao vậy?" Mộ Hi nghi hoặc, không phải là Nam Cung Diệu sao? Ánh mắt anh ta nhìn cô, giống như mình là khủng long, tại sao nhìn anh sợ hãi như vậy?
"Thật sự là Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung?" Nhân viên phục vụ không cam lòng hỏi lại một lần, dù sao cái tên này đối với loại tiểu lâu la như anh ta mà nói chính là giống như truyền thuyết, có thể thấy cơ hội trước mặt dường như là không, không nghĩ tới hôm nay anh ta nhìn thấy còn vô lễ như vậy, thật là hối hận muốn chết!
"Đúng vậy, chẳng lẽ nơi này còn có ai là Nam Cung Diệu sao?" Mộ Hi nhìn vẻ mặt nhân viên phục vụ rất là nghi ngờ, là mình biểu đạt không rõ, hay là thính giác của anh ta có vấn đề?
"A!" Nhân viên phục vụ sợ đến tè ra quần, hung hăng tái mình vài bạt tai!
"Anh?" Mộ Hi sợ hết hồn, người này lớn như vậy lại có thể tè ra quần, gcòn là trước đám đông.
"Tôi có mắt không nhìn thấy núithái sơn, tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, van cầu cô giúp tôi cầu xin tổng giám đốc, đừng sa thải tôi, van cầu cô, nói giúp tôi, đừng sa thải tôi?" Nhân viên phục vụ ảo não thẳng tay tát mình ba cái. Cúi đầu khom lưng, đã không còn bộ dáng vừa rồi lúc vào cửa kia.
"Anh... tại sao anh cầu xin tôi...tôi không giúp được anh!" Mộ Hi khó hiểu nói, người này tại sao phải sợ đến tè ra quần như vậy? Bọn họ chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, không có nói gì thêm?
"Ngài giúp tôi cầu xin tổng giám đốc, tôi không phải là người, tôi không phải là người, có mắt như mù. . . . . ." Nhân viên phục vụ ăn nói khép nép.
"Tổng giám đốc cái gì? Tổng giám đốc nào?" Mộ Hi chỉ bên kia, một là Nam Cung Diệu, một là người đàn ông không quen biết!
"Chính là Diệu tổng, ngài giúp tôi một chút, đừng để Diệu tổng sa thải tôi, van cầu ngài, van ngài?" Nhân viên phục vụ cầu xin Mộ Hi.
"Anh nói Nam Cung Diệu là tổng giám đốc nơi này? Làm sao lại như vậy? Nơi này lớn như vậy, là của anh ấy?" Mộ Hi không thể tin được, mặc dù là biết anh rất có tiền, nhưng mà, không thể nào ở nước Mĩ cũng có nhiều tài sản như vậy chú! Thật không thể tưởng tượng nổi!
"Diệu tổng chính là tổng giám đốc nơi này, van cô giúp tôi một chút?" Người đàn ông tiếp tục cầu xin.
"A, thật sự là của anh ấy, tôi biết rồi, anh...anh có cần đi thay quần áo trước hay không?" Mộ Hi chỉ quần của anh ta nói, đây coi là hình tượng gì!
|
Chương 145: Lừa gạt (2)
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi đi liền, tôi đi liền. . . . . ." Người đàn ông đi như chạy về phía cầu thang.
Mộ Hi vừa nhìn nhân viên phục vụ rời đi, mình cứ tùy tiện đi dạo một chút, dù sao đây là vùng đất của Nam Cung Diệu, người đàn ông này thật là lợi hại, vậy mà ở chỗ này còn có sòng bạc lớn như vậy!
Mộ Hi ngó bên này, xem bên kia, cảm giác rất hiếu kỳ, đây chính là sòng bạc, trước kia chỉ từng thấy trên ti vi, trực tiếp vẫn là lần đầu tiên.
"Tiểu thư cần giúp gì sao? Tôi là nhân viên phục vụ nơi này?" Một cô gái xinh đẹp khiêu gợi đi tới, mặc rất ít, trên đầu còn mang theo hai tai thỏ.
"Cám ơn, tôi chỉ là tùy tiện xem một chút." Mộ Hi mỉm cười nói.
"Nơi này không có gì vui, trong phòng mới thú vị, cô nhất định chưa từng thấy qua đi?" Nhân viên phục vụ cũng mỉm cười nói, Mộ Hi nghe cô ta nói như vậy, trong lòng nhất thời rất tò mò.
Nhưng mà, không nên có lòng hại người, nhưng nên có lòng phòng bị người, cẩn thận quan sát cô gái này, đôi mắt thật to, lông mày cong cong, da rất trắng, ánh mắt vô cùng thành khẩn, không giống như là người xấu, hơn nữa nơi này là địa bàn của Nam Cung Diệu, sẽ không có chuyện, vì vậy hạ quyết tâm.
"Được, đưa tôi đi xem một chút."
"Mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ đưa Mộ Hi đến chỗ thuê phòng.
"Cô là tới từ Trung Quốc sao?" Thỏ tiểu thư hỏi.
"Ách, Đúng vậy." Mắt Mộ Hi nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, cảm giác rất mới mẻ, không chú ý ánh mắt kỳ thị của cô gái phía trước, thật ra thì, cô gái đi phía trước là đang chê cười Mộ Hi chưa trải việc đời, vừa nhìn đã biết là nhà quê! Hàn Băng Tâm dien?dan!le^quy~don
Mộ Hi bị cô gái đưa đi quẹo tới quẹo lui, trong lòng có chút không kiên định nổi.
"Cái đó, nơi này cũng không tệ, tôi chỉ tùy tiện xem một chút, cô đi làm việc đi." Mộ Hi muốn sai nhân viên phục vụ kia đi.
"Nơi này là chơi rất vui, nhưng mà thuê phòng chung chơi càng vui, thiết kế rất khác biệt, bảo đảm cô chưa bao giờ thấy, cô rất không dễ dàng mới tới được nước Mĩ, không mở mang kiến thức sao được? Đó không phải là đến không, tôi thấy cô là người Trung Quốc, tôi mới giúp cô, nếu không, người bình thường không vào được, chỉ có VIP cao cấp mới có thể vào phòng nha."
Trên mặt cô gái mỉm cười ngọt ngào, vẻ mặt chân thành nhìn Mộ Hi.
"Thật sự bên trong còn tốt hơn?" Mộ Hi cảm thấy rất hứng thú hỏi.
"Ừ, thiết kế trong phòng còn lộng lẫy hơn ở đại sảnh. . . . . ." Cô gái kiên nhẫn giải thích cho Mộ Hi.
"Vậy tôi muốn xem một chút, đi thôi." Mộ Hi nhớ tới thiết kế ở đại sảnh vừa rồi giống như hoàng cung, chẳng lẽ thiết kế trong phòng kia còn xa hoa hơn? Mộ Hi cảm thấy rất hứng thú, ngoan ngoãn đi theo cô gái về phía trước.
Mộ Hi vừa đi vừa xem xét thiết kế trong hành lang, quả nhiên rất tuyệt, thiết kế có phong cách của Trung Quốc, còn có phong cách của Châu Âu, rất đặc biệt.
Mộ Hi vui mừng đi tới đây, tranh vẽ trên tường này đều là bút tích của học sĩ lớn, quả thực là xinh đẹp rực rỡ vô cùng.
Đại sảnh của sòng bạc.
Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn người phụ trách trước mặt.
"Biết tại sao tôi gọi anh tới không?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi.
"Tổng, tổng giám đốc, xin căn dặn. . . . . ." Người đàn ông sợ đến cả người run cầm cập, thật ra thì, anh ta căn bản không biết xảy ra chuyện gì? Nhận được điện thoại của trợ lý Lãnh, chỉ nói bảo anh ta năm phút sau xuất hiện tại cửa đại sảnh của sòng bạc, tổng giám đốc muốn gặp anh ta, càng chưa kịp hỏi chuyện gì! Liền vội vã chạy đến!
"Anh đào tạo nhân viên của anh như thế nào, thời điểm tiếp đãi khách phải làm như thế nào? 《quy định nhân viên》của công ty đều là trang trí?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông sợ đến mồ hôi đầm đìa, không dám nói lời nào, khí thế vương giả trên người tổng giám đốc, khiến anh ta không rét mà run.
Anh ta chưa bao giờ nói chuyện với tổng giám đốc, cảm giác rất sợ hãi, lúc trước nghe lời đồn đãi nói tổng giám đốc của sòng bạc rất lợi hại, hơn nữa người bên ngoài đều gọi anh là tà ma, điều này làm người đàn ông càng khẩn trương.
"Bây giờ anh lập tức đi tra rõ vì sao tôi gọi anh đến? Nguyên nhân của anh hi vọng mình có thể tự hiểu rõ! Một lát nữa trả lời chắc chắn cho tôi." Nam Cung Diệu bởi vì không yên lòng Mộ Hi cho nên chuẩn bị đi tìm cô, lát nữa tới đây xử lý.
"Vâng, vâng Diệu tổng, tôi đi làm liền, Diệu tổng mời ngài." Người đàn ông khom lưng, làm dấu tay xin mời.
Nam Cung Diệu tìm đi tìm lại vài lần, đi tới đi lui ở đại sảnh, tìm kiếm bóng dáng của Mộ Hi.
"Đáng chết!"
Nam Cung Diệu tìm đi tìm lại nhiều lần, vẫn không tìm được bóng dáng của Mộ Hi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Mặc dù sòng bạc là tài sản của anh, nhưng nơi này dù sao cũng là sòng bạc, một cô gái một thân một mình quả thật không an toàn, cho nên anh mới phái người đi theo Mộ Hi, nhưng mà, tại sao vẫn không có bóng dáng của cô?
Thấy một bảo vệ đứng cách đó không xa, Nam Cung Diệu chỉ tay về phía anh ta, ý bảo anh ta tới đây.
Bảo vê ở đây đều là người Mỹ, anh ta lễ phép đi tới trước mặt Nam Cung Diệu, khom người chào, dùng tiếng Anh hỏi Nam Cung Diệu.
"Tiên sinh cần gì sao?" Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Có thấy một cô gái Trung Quốc đi qua đây không, bên cạnh là một nhân viên phục vụ." Nam Cung Diệu dùng tiếng Anh hỏi.
"Có một người, nhân viên phục vụ kia hình như là mắc vệ sinh không kiềm được, nên rời đi trước, cô gái kia sau đó không biết đi đâu?"
Nam Cung Diệu vẫy tay, ý bảo bảo vệ có thể rời đi, bảo vệ lễ phép cúi người chào, sau đó trở lại vị trí làm việc của mình, tuần tra an ninh của sòng bạc.
Nam Cung Diệu lại tiếp tục tiến về phía trước mấy bước, gọi tới một bảo vệ, hỏi vấn đề giống như vậy, kết quả trả lời giống nhau, Nam Cung Diệu hỏi liên tiếp ba bảo vệ, kết quả dĩ nhiên là giống nhau!
Nam Cung Diệu một phát bắt được cổ áo bảo vệ, rống to.
"Nói, cô gái kia rốt cuộc đi đâu?"
Phản ứng đầu tiên của bảo vệ là có người gây chuyện, đối với vị tổng giám đốc của sòng bạc này, nhân viên làm việc ở đây dường như đều không biết anh, cho nên giờ phút này anh chính là khách bình thường, phàm là tới gây chuyện, đương nhiên là dạy dỗ một trận.
Nam Cung Diệu được gọi là hoàng đế trên trời cao, hiểu rất ít về nơi này, trừ thời điểm khai trương tới mấy lần, cũng chỉ là khảo sát đơn giản, căn bản không quan sát cẩn thận chi tiết cấu trức của sòng bạc.
Bởi vì anh vẫn luôn ở trong nước, người phụ trách nơi này cũng thoải mái thành lão đại nơi này.
Nếu nơi này thật sự có giao dịch không đứng đắn, Nam Cung Diệu cũng không thể biết.
"Tiên sinh, xin buông tay, chúng tôi không phụ trách trông phụ nữ cho anh, chúng tôi chỉ phụ trách duy trì trật tự nơi này!" Bảo vệ nhẫn nại nói.
Thấy tên bảo vệ này bị nắm cổ áo, những bảo vệ khác cũng vây lại, thấy là có người gây chuyện.
"Tiên sinh, xin buông tay, nơi này là sòng bạc văn minh, không cho phép đánh nhau." Một gã bảo vệ khác nói, anh ta hi vọng có thể cùng giải quyết vấn đề, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không đánh.
"Nói mau, cô gái kia rốt cuộc ở đâu?" Tay Nam Cung Diệu nắm cổ áo càng dùng sức, anh mới mặc kệ sòng bạc rắm chó gì, giờ phút này anh chỉ cần nhanh tìm được Mộ Hi, những thứ khác đều không quan trọng.
"Tiên sinh, xin tỉnh táo." Bảo vệ tiếp tục nhẫn nại nói.
"Gọi quản lý của các anh tới." Nam Cung Diệu hung hăng chỉ vào phục vụ bưng nước ở một bên nói.
Ai ngờ, nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy là gây chuyện, nhìn cũng không nhìn Nam Cung Diệu, tiếp tục đưa rượu, căn bản không tính đi tìm quản lý.
Nhìn một hồi không thấy Mộ Hi anh dường như muốn điên, nghĩ đến Mộ Hi gặp nguy hiểm, liền muốn giết người!
"Mẹ nó, buộc ông đây đại khai sát giới." Nam Cung Diệu buông bảo vệ ra, lùi về phía sau một bước, một cú đá bay bảo vệ.
Những bảo vệ khác nhìn thấy người mình bị đá bay, vì vậy, đồng loạt xông lên, nơi này có quân nhân giải ngũ, còn có một số là chuyên môn đấm bốc, tóm lại là rất lợi hại.
Bọn họ cũng nhẫn tâm đánh tới phía Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu tránh thoát một quyền, sau đó từ bên phải hung hăng đánh về phía thắt lưng của bảo vệ, tiếp theo là một tiếng kêu rên, bảo vệ té xuống đất, sở trường của Nam Cung Diệu chính là một kích trí mạng, bởi vì đây là vùng đất của mình, nên Nam Cung Diệu không cần tính mạng của anh ta, mà chỉ đánh ngã anh ta xuống đất.
Những bảo vệ khác, bắt đầu trái phải công kích Nam Cung Diệu, không cho anh cơ hội đánh lén, bởi vì người đông thế mạnh, Nam Cung Diệu trước sau bị mấy quyền, tiếp theo chính là lại quật ngã hai bảo vệ, bảo vệ té xuống đất bị đánh sưng mặt sưng mũi, ôm bụng kêu rên, không ngờ sức lực của người đàn ông Trung Quốc này mạnh như vậy, chỉ là một quyền, liền không đứng lên nổi! Giống như là gãy xương sườn, đau gần chết.
|
Chương 145: Lừa gạt (3)
Một tên bảo vệ trong đó vung mạnh quyền vào bụng Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu tay mắt lanh lẹ, một phát bắt được đòn tấn công bất ngờ, rắc rắc, cổ tay lập tức gãy, tiếp theo Nam Cung Diệu nhấc chân một cước đạp về phía thắt lưng của người đàn ông, một tiếng âm thanh của xương đứt gãy.
"A ——"
Bảo vệ a một tiếng té xuống đất, trong mắt lộ ra biểu cảm không thể tin được.
"Lý Tiểu Long của Trung quốc?" Một người nước ngoài giật mình nói.
"No No No, không phải Lý Tiểu Long, đây là kungfu Trung Quốc." Một người nước ngoài khác còn nói, bởi vì Lý Tiểu Long đã sớm không còn.
"Chi¬ne¬se kung¬fu Really¬ good." Người nước ngoài còn nói, kungfu Trung Quốc thật lợi hại.
Người vây xem không hẹn mà cùng nói.
Thời điểm Nam Cung Diệu đánh nhau với bảo vệ, quản lý ở đại sảnh, đã biết tại sao tổng giám đốc gọi anh ta tới? Chuyện rốt cuộc làm rõ ràng.
Anh ta biết tổng giám đốc đang chờ anh ta hồi báo, cho nên đi tới đại sảnh, vừa mới bước vào đại sảnh liền phát hiện rất nhiều người đứng xem gì đó?
"Nhường đường, nhường đường, nhường đường. . . . . ."
Dùng sức chen vào, đưa đầu nhìn vào bên trong.
"Ôi trời ơi!! ——" Quản lý dùng sức chui vào trong, bởi vì tổng giám đốc của bọn họ đang đánh nhau với đám bảo vệ, những người này thật là không sợ giết chết anh, vẫn chưa xong, vừa rồi là nhân viên tiếp khách chọc tới tổng giám đốc, lúc này làm sao bảo vệ cũng động thủ với tổng giám đốc, trời ạ.
"Dừng, dừng tay, dừng tay, đừng đánh. . . . . . A ——" Lúc quản lý liều mạng tiến lên kéo bảo vệ ra, những người này đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thời điểm quản lý còn chưa đến gần liền bị một cước đá ra ngoài.
"Ôi —— các anh mau dừng tay. . . . . ." Quản lý bị ném xuống đất, đau đến nhe răng nhếch mép, hai tay che bụng, trong miệng còn kêu to dừng tay, bảo vệ khác té xuống đất vừa nhìn là quản lý bị đá bay, cuống quít tới đây đỡ.
"Đừng động vào tôi, nhanh, mau kéo bọn họ ra, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!" Quản lý nhanh chóng một tay đánh mặt đất, phải làm sao bây giờ? Ở vùng đất của mình, đánh lão tổng của mình, đây không phải là không muốn sống sao!
Những người hộ vệ này thật là có mắt không tròng, người nào không chọc, lại chọc tà ma rung trời chuyển đất, xong rồi, lần này tất cả xong rồi!
Bảo vệ nhận được mệnh lệnh, xông lên, tiêu hao sức lực rất lớn mới có thể kéo những người đang đánh nhau ra.
"Tổng tổng giám đốc, ngài không sao chứ?" Quản lý khom lưng đi tới trước mặt Nam Cung Diệu. Hàn Băng Tâm <<dien-dan-le-quy-don>>
"Bảo nhóm người khốn kiếp này nói ra cô gái đi chung với tôi đi đâu rồi?" Nam Cung Diệu rống giận, giờ phút này anh chỉ muốn mau tìm được Mộ Hi, những thứ khác sau này hãy nói.
"Các anh nói mau, vị tiểu thư đi cùng tổng giám đốc đi đâu rồi?" Quản lý nói với bọn họ, người phụ nữ của tổng giám đốc ở trong mảnh đất của anh ta không thấy nữa vậy còn nói được gì!
Những người bảo vệ anh nhìn tôi...tôi nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì? Thì ra vừa rồi đánh nhau với bọn họ chính là tổng giám đốc nơi này, nghe thấy quản lý gọi, cũng sợ đến phát run!
"Các anh mau nói đi?" Quản lý lo lắng nhìn chằm chằm những người bảo vệ bị Nam Cung Diệu đánh sưng mặt sưng mũi, trong lòng càng khẩn trương, nhiều người như vậy lại không thể quật ngã một người, còn bị tổng giám đốc đánh cho thương tích khắp người, có thể thấy được tổng giám đốc không phải người dễ chọc.
"Cái này, quản lý chúng tôi thật sự không biết!" Bảo vệ run sợ nói, bọn họ đã lĩnh giáo được sự lợi hại của tổng giám đốc, nên không dám nói láo.
"Cô ấy có nói chuyện với ai hay không?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói,
"Tôi thấy cô ấy và một cô gái thỏ thuê phòng nói chuyện với nhau, sau đó rời đi." Một bảo vệ cúi đầu nói.
"Mau dẫn tôi đến chỗ cô gái thỏ thuê phòng." Nam Cung Diệu lớn tiếng nói, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, dưới mắt là nắm chặt thời gian tìm được Mộ Hi, suy nghĩ một chút Mộ Hi có thể là bị cô giá thỏ đó lừa bán, anh nghiến răng ngoan độc, thật là người phụ nữ ngốc, vậy mà dễ dàng bị lừa gạt như vậy!
Quản lý ngoan ngoãn dẫn Nam Cung Diệu tới chỗ thuê phòng, đi tới hành lang, Nam Cung Diệu có một dự cảm xấu, không khí nơi này khiến anh hiểu đây là chỗ nào, không ngờ trong sòng bạc của mình lại có phục vụ sắc tình, tại sao anh không biết?
Tài sản của anh rất nhiều, nhưng kiêng kỵ nhất chính là không cho phép làm phục vụ sắc tình, dĩ nhiên tổ chức Độc Dược là một ngoại lệ, phụ nữ nơi đó là đặc biệt phục vụ cho các anh em của mình, người ngoài không nhận, hơn nữa tất cả phụ nữ đều có tiền lương, giống như là nhân viên của mình, không phục vụ bên ngoài.
Mộ Hi vừa rồi vẫn đi theo cô gái thỏ về phía trước, chợt phát hiện có cái gì không đúng, bởi vì các cô đã rời khỏi khu vực của sòng bạc rồi, Mộ Hi chuẩn bị xoay người rời đi, lại phát hiện phía sau xuất hiện hai bảo vệ ngăn cản đường đi của cô, vừa quay đầu nhìn về phía cô gái vừa rồi đưa cô đi, ai ngờ cô gái kia đã sớm không thấy!
Hai tay cô nhanh chóng giơ lên, chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn, mặc dù mình có chút võ, nhưng hai người đàn ông trước mặt này rất cường tráng, chỉ sợ mình không phải đối thủ của bọn họ!
"Các anh muốn làm gì?" Mộ Hi dùng tiếng Anh nói lớn tiếng.
"Làm gì? Một lát nữa cô sẽ biết!" Một tên bảo vệ trong đó nói.
"Anh đã đến rồi?" Mộ Hi chỉ vào phía sau kêu, thật ra thì phía sau chẳng có cái gì cả.
Hai người bảo vệ đồng thời quay đầu lại nhìn về phía sau, Mộ Hi thừa dịp này, thật nhanh chạy tới chỗ bảo vệ, hi vọng có thể lợi dụng khe hở ở giữa hai người xông ra.
Động tác của Mộ Hi rất nhanh, khoảnh khắc hai người phát hiện mắc lừa, Mộ Hi đã chen ra ngoài, thật nhanh chạy về một đầu khác của hành lang. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"A ——"
Ai ngờ Mộ Hi chưa chạy được mấy bước, liền bị bắt lại, một người đàn ông bắt được tóc của cô dùng sức túm về phía sau, một người khác chợt nâng chân của Mộ Hi lên, sau đó cứ như vậy hai bảo vệ nước ngoài mang Mộ Hi vào bên trong, Mộ Hi kêu lớn cứu mạng, chợt bị người che miệng lại, ngay sau đó mí mắt mình nặng trĩu, tại sao buồn ngủ quá? Không cam lòng nhắm mắt lại.
Mộ Hi bị đưa đến một gian phòng, bảo vệ đặt cô lên ghế sofa liền đi ra ngoài, một người đàn ông mập mạp đi từ bên trong ra, sắc sắc đi về phía Mộ Hi.
"Anh, người em đưa đến, phí vất vả của em?" Cô gái thỏ hỏi.
"Con điếm thối tha, không thiếu công của em, mặt hàng lần này không tệ, ông đây cho em hai phần, về sau cho lưu ý cho anh, không bạc đãi em đâu." Người đàn ông mập mạp nói đi về phía Mộ Hi, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
"Anh, đi cùng cô gái này còn có một người đàn ông, không biết sau đó người đàn ông kia đã chạy đi đâu? Anh cô gái này sẽ không gây phiền phức chứ?" Cô gái thỏ lo lắng hỏi.
"Phiền phức gì? Người đàn ông kia nhất định là đi đánh bạc, nếu không chính là đi thuê phòng hưởng lạc đi!" Người đàn ông mập nhìn cơ thể Mộ Hi không rời mắt.
"Anh, thuốc mê kia còn không? Cho em thêm chút." Thỏ cô nàng cười hì hì nói.
"Con điếm lại muốn chơi đàn ông phải không? Được rồi, xem hôm nay em lập công lớn, cho em một chút, chỉ là em đừng quên này trong thuốc mê có trộn một chút thuốc kích dục, đến lúc đó cẩn thận bị người ta giết chết!" Người đàn ông mập đi qua cầm thuốc mê nói.
Nam Cung Diệu cùng đám người quản lý tìm khắp chỗ thuê phòng, vẫn không có bóng dáng của Mộ Hi.
"Có còn phòng khác hay không?" Lúc này mặt của Nam Cung Diệu đã lạnh đến không thể hình dung được, giọng nói đã sắp muốn chết rét người, khiến người bên cạnh sợ đến không rét mà run.
"Không có, không có!" Quản lý run sợ trả lời, nhân viên phục vụ bên cạnh rất khó hiểu, bởi vì các cô còn chưa biết thân phận của Nam Cung Diệu, nhìn dáng vẻ của quản lý có chút dáng vẻ của nhân viên phục vụ, người có quyền lực thấy cũng nhiều, có tiền có thế thấy cũng nhiều, chưa bao giờ thấy như vậy, quản lý sợ đến khom lưng khụy gối! Thật không biết người đàn ông này có lai lịch gì, khiến quản lý phục vụ đến như vậy!
"Mấy người các cô mau nghĩ xem còn nơi nào chưa kiểm tra?" Quản lý quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ sau lưng, không tìm được cô gái kia, thật lo lắng hôm nay sẽ chết ở chỗ này, không cần nhìn cũng biết tổng giám đốc đã nhẫn nại đến cực hạn, chỉ sợ tổng giám đốc giận, giết anh ta thôi!
"Quản lý còn có phòng làm việc của Tổng quản lý trước mặt chưa kiểm tra, những phòng khác toàn bộ đều đã kiểm tra." Một nhân viên phục vụ chỉ về chỗ không xa đằng trước, Nam Cung Diệu không đợi quản lý dẫn đường, liền đi thật nhanh tới bên kia.
Thật ra thì, tối hôm nay quản lý theo Nam Cung Diệu kiểm tra cũng không phải là chính, chỉ là Phó quản lý, Tổng quản lý chân chính còn chưa lộ diện.
Tên đàn ông mập mạp kia chính là Tổng quản lý chỗ này, là người rất háo sắc, thường chơi gái, hơn nữa thích chơi tươi sạch, nhất là khách nữ tới nơi này chơi, hắn ta thích nhất, bảo người chụp hơn mấy tấm hình, đe dọa người ta nếu dám lộ ra liền đem hình công khai, cho nên dường như không có người dám đối nghịch với bọn họ, coi như là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng khó nói!
|