Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
|
|
Chương 155: Mỗi ngày sẽ nói một lần
Đồng Thiên Ái hừ một tiếng, cắn răng nghiến lợi. Nhìn đi! Nhìn đi! Tên biến thái đắc ý quá mà! Sắc mặt hắn nhìn thấy mà ghê tởm, nụ cười kia sao mà giống mấy con cún nhe răng quá vậy! Cô biết thế nào mọi chuyện cũng như thế này! Lần này, lại muốn trồng trên tay anh á! (câu này mình pó tay, không hỉu )
“Sao vậy? Bốn chữ em muốn nói với tôi là gì đây?” Tần Tấn Dương nhất quyết không buông tha, không thể không ép con nhím nhỏ này nói ra tâm tư trong lòng! Đồng Thiên Ái đưa tay che kín mặt, từng tiếng một nói, âm thanh là cực kỳ nhỏ “ Tôi….Thấy….Thích…..Anh”. Âm thanh vừa rồi là cực kỳ nhỏ đi, thậm chí là mơ hồ nghe không rõ. Căn bản là tên đó không có cách nào phân biệt cô đã nói những gì. Đồng Thiên Ái le lưỡi một cái, đối với lời nói của mình vừa rồi cực kỳ hài lòng.
“Tôi không nghe thấy!” Tần Tấn Dương nhất định không buông tha nói, đôi mắt hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm vào cô. Hắn cố ý! Nhất định là hắn cố ý! Cô rõ ràng là đã nói xong rồi. Được rồi! Tuy rằng cô nói có chút hơi nhỏ nhưng mà tai hắn không có bị điếc nha. Đồng Thiên Ái đưa tay, hướng anh ngoắc ngắc ngón tay “Anh không nghe được hả? Vậy tôi nói lại lần nữa nha!”
Tần Tấn Dương quả nhiên bị hấp dẫn nhích lại gần, kiên nhẫn chờ đợi.
“Bốn chữ tôi muốn nói chính là….” Đồng Thiên Ái ghé sát vào tai hắn thì thào nói, đột nhiên cô tăng thêm âm lượng, hét vào tai hắn “Tôi-----chán----ghét------anh!”
Tần Tấn Dương tái mặt, tức giận gầm nhẹ “Đồng Thiên Ái!”
Hahahaha! Biến sắc nha! Hắn ta cũng có lúc gấp gáp tức giận nha! Không phải chuyện gì hắn cũng làm được hay sao? Tần đại tổng tài như hắn cũng có lúc biến sắc nha! Thật là sảng khoái. Đồng Thiên Ái bất chợt lộ ra nhất mạt nụ cười, có chút đào khí nói “Đổi ngược lại”. Lần này đến phiên Tần Tấn Dương buồn bực, khó hiểu. Đổi ngược lại. Cái gì ngược lại? Con nhím nhỏ nhiều chuyện này, không biết có ý gì nữa đây. Sao lúc nào cũng khiến mình bận tâm nhức đầu vậy chứ? Ông trời ơi!
“Anh đúng là ngu ngốc. Nghe thế mà không hiểu sao? Tôi nói là ‘ đổi ngược lại’! Là ngược lại đó!” Đồng Thiên Ái nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở diễn giải cho hắn.
“Ngược lại?” Tần Tấn Dương lần nữa lặp lại. Đồng Thiên Ái thở dài, nguyền rủa một tiếng “Đại ngốc nghếch!”, sau đó xoay người bỏ đi. Thật là bó tay. Mình đã nói rõ như ban ngày thế rồi mà hắn vẫn không hiểu. Đúng là đại ngốc. Vậy mà cũng có chức thủ lĩnh tổng tài chứ?
Sau lưng bất chợt có bàn tay bắt lấy cổ tay cô. Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn lại, thấy hắn miệng cười đến tận mang tai, trên mặt dần dần đỏ lên.
“À! Ngược lại!” Tần Tấn Dương không muốn trêu chọc cô nữa, trực tiếp kéo cô ôm vào trong lồng ngực mình, dùng giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp nhất của mình nói chuyện với cô “Tôi thích anh ‘ Ngược lại! Thiên Ái! Về sau mỗi ngày em đều nói với anh câu này một lần nha!”
Về sau ngày nào cũng nói một lần…. lời này nghe vào tai sao giống cảm giác hai vợ chồng già lâu năm nay hồi xuân yêu nhau lần nữa quá vậy. Đồng Thiên Ái nhớ lại thời gian cùng sống chung với hắn, khuôn mặt lại ngượng ngùng đỏ lên. Ghét thật! Ở trước mặt hắn lúc nào cô cũng bị tình trạng tim đạp nhanh mặt đỏ hồng hào. Phải trấn tĩnh lại mới được! Không thế này được.
“Tôi không nói!” Đồng Thiên Ái nhỏ giọng phản kháng một câu, nhưng đôi tay lại vòng qua hông hắn, trở lại ôm lấy hắn. Tần Tấn Dương cảm giác được đôi tay cô đang vòng qua người mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ xúc động. Rốt cuộc lần này cô đã không còn trốn tránh nữa rồi. Phản ứng của cơ thể là bằng chứng thành thực đáng tin cậy nhất.
“Không được! Mỗi ngày phải nói!” Tần Tấn Dương dán lại gần sát tai cô, đe dọa “Nếu không nói thì phải làm cho anh!”
“Anh muốn làm gì?” Đồng Thiên Ái vội vàng hỏi.
Tần Tấn Dương nâng lên nụ cười đắc ý “Không có gì! Chỉ là thế này!”
Vừa dứt lời, hắn đẩy cô ra khỏi ngực, nhanh chóng cúi người xuống hôn lên đôi môi cô. Chỉ là khẽ hôn mà thôi. BỞi vì, trước mặt hai người có vô số bạn nhỏ. Bọn nhóc là đang tò mò mở to hai mắt, giật mình nhìn hai người họ đây.
“A……” bọn nhỏ đồng thanh la lên.
Đồng Thiên Ái hốt hoảng đẩy Tần Tấn Dương ra, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, lúc này mới chậm rãi nhích xa khỏi anh. Ai! Tiêu rồi! cô làm thế nào để đối mặt với nhóm người Thiên sứ có đủ mà Ác ma cũng không thiếu này đây! Mất hết cả thể diện! làm sao bây giờ? Tần Tấn Dương lại không kiêng kị gì, nắm láy bàn tay cô, trưng ra bộ dáng “Có phúc củng hưởng” đối mặt với bọn nhóc. Cúi đầu hỏi bọn nhóc “Sao nào? Thấy anh rất nghĩa khí, rất dũng cảm đi!” Lời vừa dứt trực tiếp nhận được ánh mắt trừng to của ai đó.
Đám nhóc to gan bắt đầu đặt câu hỏi “Chị Thiên Ái! Sao chị lại cùng anh đẹp trai hôn miệng vậy?”
“……”
“……”
Tần Tấn Dương, Đồng Thiên Ái đồng thời sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cậu nhóc. Thật không biết giờ phút này nên cảm thán thời đại tiến bộ, hay là cảm thán bọn trẻ bây giờ ‘trường thành sớm’ nữa đây! Đồng Thiên Ái hiện tại chỉ muốn đi chết cho xong, xấu hổ đưa tay che mặt, không biết phải trả lời thế nào.
“À! Bởi vì chị Thiên Ái là bạn gái của anh!” Tần Tấn Dương nghĩ nghĩ một lát cũng chỉ nghĩ ra được đáp án như thế thôi. Hắc Hắc! Đây đúng là lý do quang minh chính đại nhất đem danh hiệu ‘bạn gái’ đặt trên người cô.
Một cậu nhóc khác tiếp tục hỏi “Chị Thiên Ái! Đúng là thế sao?”
“……” Đồng Thiên Ái liếc Tần Tấn Dương một cái, không biết làm gì hơn ngoài mỉm cười, gượng gập nói “Hình như…. Đại khái là thế….”
Bọn nhóc bắt đầu nhí nhố nháo loạn, cùng nhau hét lên “A! Chị Thiên Ái có bạn trai kìa! Chị Thiên Ái phải lập gia đình rồi!”
“Thích quá! Chúng ta có kẹo ăn rồi! Có rất nhiều kẹo nha!”
“Không đúng! Trên TV nói bạn gái không phải là vợ. Chị Thiên Ái còn không có lập gia đình!” cậu nhóc có chút cà lăm cố gắng nói ra ý của mình.
“Xem ra anh phải nhanh chóng cưới em về nhà mới được!” Tần Tấn Dương nhỏ giọng nỉ non. Đồng Thiên Ái nghe hắn nói vậy cũng không để ý đến, đưa tay dùng sức nhéo bắp đùi của hắn. Liếc mắt nhìn thấy hắn nhăn nhó chịu đau, cô mím môi, tăng thêm lực nhéo.
|
Chương 156: Hãy tin tưởng anh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Đây là chương ảnh, bạn hãy bật hiển thị hình ảnh để đọc
|
Chương 157: Tiểu tình địch xuất hiện
“Thiên Ái! Không còn sớm nữa, con mau về thành phố đi. Mọi người ở đây ai cũng nhớ con! Đi ra ngoài một mình phải nhớ chăm sóc mình cho tốt nha con!”
Đồng Thiên Ái ôm lấy tay mẹ Từ, cười cười “Con biết mà! mẹ Từ, con ở ngoài cũng rất nhớ mọi người ở đây! À! Còn có cơm ngon trong nhà nữa chứ!”
“Mèo nhỏ tham ăn! Được rồi! Không còn sớm nữa! Mau trở về đi thôi! Nơi này đều tốt cả, con không phải bận tâm nhiều đâu!” Mẹ Từ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cổng, đã thấy Tần Tấn Dương lái xe ra ngoài. Đồng Thiên Ái gật đầu, ôm mẹ Từ lần cuối “Mẹ Từ! Con đi đây!”
“Thiên Ái!” Mẹ Từ từ phía sau gọi lại. Đồng Thiên Ái ngạc nhiên quay lại, làm nũng nói “Sao vậy mẹ! Con biết rồi là mẹ Từ không nỡ xa con đúng không? Con biết mà! Con cũng thế, không nỡ xa mẹ Từ!”
“Đứa ngốc này!” mẹ Từ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói bình bình “Phải biết giữ lấy hạnh phúc của chính mình! Không được sợ hãi!”
Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, cũng cố gắng tươi cười “Con biết rồi mẹ Từ!”
Đúng thế! Cô biết hết! Chỉ có điều cô còn cần thêm một ít thời gian nữa. Chỉ một ít nữa thôi! Hiện tại tình cảm này trong cô chỉ là thích mà thôi. Chưa phải là yêu.
Đồng Thiên Ái xoay người, trong tầm mắt là sự xuất hiện của Tần Tấn Dương. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt chỉ có duy nhất mình cô mà thôi, Đồng Thiên Ái vui vẻ tươi cười, nhẹ bước hướng anh đi tới.
Tần Tấn Dương thấy cô cách mình ngày càng gần, cảm thấy cô như đang chạy hướng vào lòng mình, anh vội đưa tay mở cửa xe ra. Đồng Thiên Ái nheo mắt, cười cười ngồi vào trong xe. Ổn định lại ghế ngồi, cô bình tĩnh nói “Lái xe đi!” Chiếc xe vừa mới khởi động thì cách đó không xa một cậu bé cao gầy lon ton chạy đến, lớn tiếng gọi “Chị Thiên Ái!”
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mở to hai mắt ngạc nhiên “Là em sao? Tiểu Lượng! Sao vậy? Không nỡ xa chị Thiên Ái sao?”
“Chị Thiên Ái!” cậu bé có vẻ bất an, cúi đầu nhìn xuống, ấp úng nói “Các bạn khác đều nói chị Thiên Ái muốn kết hôn! Em nói…. Em nói…..”
“Hả? Em nói sao?” Đồng Thiên Ái kiên nhẫn hỏi lại
Cậu bé như có thêm sức mạnh, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn về phía Tần Tấn Dương “Em nói nếu như anh này dám khi dễ chị Thiên Ái, em sau này lớn lên sẽ không bỏ qua cho anh ấy!”
Ách…. Đây là tình huống gì đây? Sao trước mặt lại xuất hiện một tình dịch thế này.
“….” Tần Tấn Dương dở khóc dở cười, không hề nghĩ đến tự nhiên lại xuất hiện “người bảo hộ bé nhỏ” này!
Đồng Thiên Ái sửng sốt, vươn tay ra khỏi cửa sổ, vẫy vẫy tay với cậu bé “Ngốc này! Em bây giờ phải học thật giỏi, về sau mới có thể trở thành người giỏi được! Biết không?”
“Em biết rồi! Trở thành người giỏi sau đó sẽ bảo vệ chị Thiên Ái!” cậu bé quật cường nói.
Tần Tấn Dương cười cười, cố ý kích cậu nhóc “Chờ đến khi cậu trở thành người vĩ đại rồi hãy nói! Chỉ là ông trời của Thiên Ái không cần cậu bảo vệ. Có anh đây rồi!”
“Tần Tấn Dương!” Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, háy anh một cái. Nhận được ánh mắt của cô, Tần Tấn Dương hơi nhíu lông mày, nghiêng đầu sang chỗ khác, biểu hiện như con nít một dạng, giận dỗi mím môi, không nói nhiều lời.
“Tiểu Lượng!” từ phía sau, vang lên tiếng gọi của mẹ Từ. Cậu bé nghe có người gọi mình, liền quay đầu lại “Dạ!” một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về Tần Tấn Dương, hừ lạnh một tiếng “Chị Thiên Ái gặp lại! Chị yên tâm, em nhất định sẽ học thật giỏi!”. Lời nói kiên định vừa xong, cậu bé liền xoay người chạy về phía mẹ Từ.
Chiếc xe lần nữa chậm rãi khởi động, Đồng Thiên Ái ngoái đầu nhìn lại, trong lòng chợt có chút ê ẩm, mặc dù vẫn biết, mọi người vẫn luôn ở nơi này, nhưng mỗi lần rời đi, không khỏi khiến lòng cô thương cảm. Cho nên, cô không dám trở lại đây. Cô sợ phải đối mặt với sự chia lìa. Đồng Thiên Ái trầm tĩnh ngồi trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu, dõi theo thân ảnh ngày càng nhỏ của mọi người, đến khi mọi thứ biên mất khỏi tầm mắt. Nhăm mắt lại, không muốn suy nghĩ nữa, có như thế cô mới có thể bình tĩnh lại được. Chợt, có một bàn tay đặt lên tay cô, Đồng Thiên Ái mở mắt, nhìn người bên cạnh.
Tần Tấn Dương chăm chú lái xe, ánh mắt vững vàng nhìn về phía trước, nhưng một bàn tay lại nắm lấy tay cô, tựa như lúc này người nắm tay cô không phải là anh vậy. Giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trước mặt cô sẽ phải phối hợp với tâm tình cô, cho nên anh làm như không có chuyện gì, không biết chuyện gì.
“A! Thiên Ái! Anh phát hiện ở chung một chỗ với em áp lực càng ngày càng nhiều đó! Cậu bé nhỏ tuổi như thế đã muốn bảo vệ em!” Tần Tấn Dương có chút nhức đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi, cười cười nói.
Đồng Thiên Ái tức giận trợn mắt nhìn anh một cái “Sao nào? Bọn họ đều là cùng lớn lên với tôi. Dĩ nhiên đối với tôi là tốt vô cùng!”
“Không có! Anh đâu có ý gì đâu!” Tần Tấn Dương vội vàng đổi lời, cười hì hì nói. Tần Tấn Dương nhìn về phái trước, trầm tư nói “Thiên Ái! Tiêu Bạch Minh… Em khi nào thì nói cho anh ta chuyện của mình đây?”. Lời Tần Tấn Dương lúc này tựa như một khối đá lớn đặt ngay trái tim cô. Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, không biết trả lời anh thế nào. Anh Bạch Minh….. làm sao để nói cho anh ấy biết đây… nên nói thế nào đây?
“Không biết…” cô cuối cùng cũng chỉ biết trả lời như thế mà thôi. Tần Tấn Dương im lặng không nói gì, trong lòng lại có quyết định. Nếu cô không làm được vậy thì để anh thay cô. Phải có một người đứng ra giải quyết. Tên xấu xa đó giờ để anh đảm đương. Trong lòng đã có quyết định như thế, Tần Tấn Dương rút tay khỏi tay cô, đạp chân ga, chạy thẳng về nhà trọ. Chiếc xe một đường chạy băng băng, hướng phía thành phố thẳng tiến. Bóng đêm càng lúc càng thêm thâm trầm, trên trời cao vầng trăng khuyết phát ra thứ ánh sáng vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.
|
Chương 158
Mời các bạn đọc chương tiếp theo
|
Chương 159: Anh yêu cô ấy sao?
Danh môn khách sạn, nhân viên phục vụ đi phía trước, thỉnh thỏang quay đầu lại, chỉ dẫn Tiêu Bạch Minh phía sau lưng đi đến một gian phòng Vip đã được bao trọn từ trước, cúi người hết sức cung kính nói “ Tiên sinh, xin mời ngài bên này!”
Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái “Cám ơn anh!”
Nhân viên phục vụ mỉm cười, mở cửa kính ra.
Tiêu Bạch Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong gian phòng Tần Tấn Dương đã ngồi ngay ngắn trên chiếc salon màu đỏ làm bằng da thật, sửng sốt một chút anh không do dự bước thẳng vào bên trong. Cánh cửa nhanh chóng được đóng kín lại. Tần Tấn Dương vẫn như ngày thường, khí phách hiên ngang, lẫm liệt, một cánh tay đang tựa lên trán, gương mặt tuấn tú, vẻ mặt cũng hết sức nghiêm túc. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, gật đầu một cái “Tùy tiện ngồi đi!”
“Được!” Tiêu Bạch Minh buồn buồn lên tiếng, lại một lần nữa cảm thấy chính mình thật nhỏ bé trước người này. Anh cùng người đàn ông trước mắt này căn bản không có bất cứ lực lượng nào có thể chống lại. Không bàn về tướng mạo hay là quyền thế, chỉ đơn giản về khí thế, cũng đã cách xa nhau vạn dặm. Trận đấu giữa hai người bọn họ chưa bắt đầu nhưng anh cũng biết rõ kết cục là thế nào. Thật ra thì, từ khi bắt đầu anh đã biết mình thua. Người thua đã được định sớm chính là anh.
Tần Tấn Dương đột nhiên mở miệng nói “Tôi muốn anh nên biết rõ ràng, lần này sao tôi lại muốn tìm anh nói chuyện. Mà nội dung của cuộc nói chuyện này tôi đoán là anh đã biết rõ! Anh là người thông minh!
Tiêu Bạch Minh cầm ly rượu trong tay, một hơi uống hết, mùi cay nồng của rượu lập tức xông lên cổ họng. Mùi rượu mạnh như thế ít ra cũng khiến anh có cam đảm đối diện với người này.
“Tần tổng, không biết anh muốn nói những chuyện gì đây?” Tiêu Bạch Minh đạt ly rượu xuống bàn, nẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm thúy càu Tần Tấn Dương.
Tần Tấn Dương trực tiếp nói “Tôi chỉ muốn nói một chuyện! Anh rời khỏi Thiên Ái!”. Con nhím nhỏ nhà anh, đoán chừng có đánh chết cô cũng không dám đối diện với người tên “Anh Bạch Minh” nói ra hai chữ “chia tay”. Con nhím nhỏ này vừa đơn thuần lại vừa thiện lương quá mức. Cho nên cái tên xấu xa này để anh làm cho.
Tiêu Bạch Minh nở ra nụ cười khổ, cố ý hỏi “Tần tổng, tại sao lại muốn tôi rời khỏi Thiên Ái? Thiên Ái hiện đang là bạn gái của tôi cũng chính là vị hôn thê!”
“Vậy thì thế nào?” Tần Tấn Dương lạnh lùng phản bác “Bạn gái thì sao? Vị hôn thê thì cũng đã sao? Anh nói nhiều như vậy căn bản cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Không có ý nghĩa gì….. đúng là không có chút ý nghĩa nào nhưng là anh nhất định phải hỏi như thế…. Bởi vì anh không yên lòng đem Thiên Ái giao cho một người đàn ông khác. Ít nhất hiện tại vẫn chưa yên tâm.
“Anh yêu cô ấy sao?” Tiêu Bạch Minh bất chợt hỏi, giọng nói hết sức bình tĩnh đến mức dị thường. Từ lúc mở miệng hỏi, chính anh cũng biết đây là vần đề ngu xuẩn nhất nhưng là chính mình vẫn muốn hỏi. Bời vì anh nhất định phải nghe chính miệng người đàn ông này thừa nhận anh ta yêu Thiên Ái, không bao giờ cô phụ cô ấy.
Tần Tấn Dương không chần chờ chút nào, kiên quyết nói, "Yêu!" Lời nói thoát ra trong lòng anh giờ này có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Anh ngày trước chưa từng mong muốn sẽ có ngày mình yêu thương một người khác, nhưng là không nghĩ đến người này thực sự đã xuất hiện. Trước mặt dường như hiện lên ánh mắt thơ ngây cùng khuôn mặt tươi cười như ánh mắt trời của cô. Ảo ảnh trong phút chốc liền phai nhòa.
Nghe được giọng nói kiên quyết khẳng định của Tần Tấn Dương, Tiêu Bạch Minh cảm thấy sứ mạng của mình vào lúc này đã có thể hoàn thành. Anh biết Tần Tấn Dương là người đàn ông hết sức cao ngạo, nếu như không phải thật sự là yêu, tuyệt đối sẽ không kiên quyết trả lời như thế.
Thiên Ái…. Thiên Ái… tình cảm này của em không phải sai lầm… người đàn ông này cũng rất thích em. Không! Không! Không! Anh ta chính là yêu em.
“Anh sẽ mãi yêu cô ấy sao?Anh có thể làm bạn cùng cô ấy đến già không? Anh có thể kết hôn với cô ấy? Anh sẽ không bao giờ rời xa cô ấy?” Tiêu Bạch Minh liên tịc hỏi, tựa như đem hết tất cả ưu tư trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài. Những vần đề này không chỉ mình anh muốn hỏi mà còn thay Thiên Ái hỏi người này.
Tần Tấn Dương cười nhạt một tiếng, đối với tình cảm của Tiêu Bạch Minh có chút động lòng. Đồng dạng là người đàn ông, cùng yêu một người con gái, như thế này mặt đối mặt với nhau anh ta còn có thể giữ vững tâm trí, cực kì trấn tĩnh, anh ta quả thật là một người đàn ông đúng nghĩa. Nhưng người yêu của Thiên Ái chỉ có một người.
“Tôi sẽ mãi mãi yêu cô áy, sẽ làm bạn đến giàvới cô ấy, đối với cô ấy không xa không rời!” Tần Tấn Dương nhìn Tiêu Bạch Minh tứng câu từng chữ trầm giọng trả lời. Giờ phút này, anh nói những điều này cho tình địch mình nghe, như thế sau này, sẽ nói cho người mà anh yêu thương nghe. Từ giờ phút này, trong sinh mệnh anh đã có người cùng anh đi cả đời.
Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái, có chút cảm khái, nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài, tự nói với chính mình không được dừng lại “Tôi____Buông____Tay”
“Cám ơn anh!” Tần Tấn Dương chân thành nói, trên mặt lộ ra sự khâm phục. Chính anh cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như thế này. Chỉ đơn giản mấy câu nói cư nhiên có thể khiến đối thủ lựa chọn thối lui! Như thế nào yêu một người, mới có thể làm đến"Buông tha" hai chữ đây?
Tiêu Bạch Minh từ trên ghế đứng lên, nhìn Tần Tấn Dương, bình tĩnh nói “Không cần cám ơn tôi! Hi vọng anh có thể thực hiện được lời hứa ngày hôm nay. Luôn bên cạnh Thiên Ái. Nếu không tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh!” – đây là tối hậu thư của anh. Cho dù sau khi anh chết đi rồi, có làm quỷ cũng từ âm tào địa phủ tìm Tần Tấn Dương tính sổ. Anh tuyệt đối không tha thứ cho người làm tổn thương Thiên Ái.
Tần Tấn Dương lúc này cũng đứng lên, đối mặt với Tiêu Bạch Minh nói “Không cần anh bỏ qua cho tôi! Ngay cả tôi cũng không bỏ qua cho chính mình.”
“Cho tôi thêm một ngày nữa… tôi sẽ chủ động nói chia tay với Thiên Ái” Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái, xoay người đi khỏi phòng ăn.
Yêu hời hợt chính là gặp dịp thì quen, còn yêu hết tâm can chỉ hi vọng đối phương được hạnh phúc.
|