Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám
|
|
36. “Phù thủy nhỏ” và chàng thanh niên xinh đẹp
Cuối cùng, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng quyết định đi theo Phong Diệp Vô Nhai.
Tin tức này lập tức gây nên một cơn chấn động rồi nhanh chóng lan rộng trên kênh Thế Giới. Không khí trên kênh Thế Giới lại một lần nữa sục sôi, tam giới Tiên, Ma, Phàm bắt đầu một cuộc tranh luận mới đầy căng thẳng về vấn đề này:
[Tiên] Lãng Tử Bên Thành: “Tế Nguyệt Thanh Thanh tốt xấu gì cũng là một tiêu tiên trên Tiên giới, thế mà lại nương nhờ Ma giới, đúng là đáng khinh!”
[Ma] Quần Của Ta Mất Rồi: “Ngươi chả biết gì cả, Ma giới tuyệt lắm! Lại có tương lai nữa! Bây giờ Phong Diệp Vô Nhai đang đứng đầu bảng xếp hạng, là người “hoành tráng” nhất ta từng gặp từ hồi chơi game đến giờ, mạnh hơn lão đại của Tiên giới nhiều!”
[Ma] Thanh Phong Bất Tương Thức: “Công nhận, giờ Ma giới đều loạn lên vì Phong Diệp Vô Nhai, Tế Nguyệt Thanh Thanh tìm được chỗ dựa ngon rồi!”
[Tiên] Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Trang bị thượng đẳng, tấn công thượng đẳng, kỹ năng thượng đẳng, tiền tài thượng đẳng. Nếu ta là Tế Nguyệt thì đã sớm đi theo anh ta rồi!”
[Phàm] Cô Dâu Nhỏ: “Cô nàng Tế Nguyệt không phải ăn bám đại gia đó chứ?”@_@
[Tiên] Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!”
[Tiên] Lãng Tử Bên Thành: “Đồ đáng ghét Phong Diệp Vô Nhai! Ngày Kia ♥ Cô Đơn, mi đừng có làm mất mặt Tiên giới chúng ta nữa! Cút mau!”
[Tiên] Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Haizz! Ngươi bớt tỏ ra thanh cao đi, lần nào nhìn thấy Phong Diệp ngươi cũng bỏ chạy đấy thôi! Có bản lĩnh thì khiêu chiến đi!”
…
[Phàm] Cô Dâu Nhỏ: “Ta cũng muốn có đại gia...”
[Ma] Thanh Phong Bất Tương Thức: “Tìm đại gia đê! Tìm đại gia đê!”
[Phàm] Măng Mọc Sau Mưa: “Muốn kiếm được đại gia cũng phải có bản lĩnh đấy, người bình thường Phong Diệp Vô Nhai không xem vào mắt đâu!”
(Măng Mọc Sau Mưa trong lòng thầm tính: “Phải tìm cách sớm lôi kéo Tế Nguyệt Thanh Thanh vào bang mới được”.)
[Phàm] Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đúng vậy, đúng vậy!”
[Tiên] Ngày Kia ♥ Cô Đơn: “Ngươi có ý gì? Tân thủ muốn PK phải không?”
[Ma] Thanh Phong Bất Tương Thức: x( x( x( x( *giận xì khói*
…
Trên kênh Riêng Tư:
Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt, Tế Nguyệt, bọn họ tổ đội đánh nhau đến nơi rồi… Người, thần và ma sắp hỗn chiến!”
***
Trong văn phòng cũng đang diễn ra một trận hỗn chiến.
Mọi người tròn mắt há mồm nhìn cô nàng mặc bộ đồng phục truyền thống Kỷ Hiểu Nguyệt ghìm anh chàng mặc sơ mi kẻ sọc hồng Hoa Hồ Điệp xuống bàn làm việc trong đau đớn.
Xuất chiêu lanh lẹ, ra tay độc ác, động tác linh hoạt thật khiến người khác kinh ngạc.
Chuyện gì vậy? “Phù thủy nhỏ” đang đánh chàng thanh niên xinh đẹp?
Hoa Hồ Điệp gào khóc thảm thiết:
“Mình sai rồi, cứu tôi với! Mình không đi cứu cậu được vì mình cắm máy không ở đó, mình cắm máy vì mình vừa mới được chuyển sang Bộ phận Khai thác game, mình được chuyển sang Bộ phận Khai thác game vì mình đã chủ động viết đơn xin, mình xin chuyển vì mình muốn làm cùng một chỗ với cậu, mình muốn làm cùng chỗ với cậu vì ngày nào mẹ cậu cùng gọi điện thoại hỏi mình khi nào thì bọn mình kết hôn... Cứu tôi với...”
Mọi người lại trố mắt ra nhìn, à, thì ra “Phù thủy nhỏ” và chàng thanh niên xinh đẹp này đã bàn chuyện cưới xin rồi!
Hoa Hồ Điệp nói năng không rõ ràng, kêu loạn hết cả lên. Cô gái này điên thật rồi! Nhưng câu nói cuối cùng của Hoa Hồ Điệp vẫn rất có hiệu quả.
“Mẹ mình? Gọi điện cho cậu?” Tay Kỷ Hiểu Nguyệt dừng lại giữa không trung, đôi mắt sáng rực phía sau cặp kính gọng đen.
Tiếng chuông điện thoại vang lên thật đúng lúc.
“Lại nữa này, lại nữa này!” Hoa Hồ Điệp nhét di động vào tay Kỷ Hiểu Nguyệt, chạy như bay ra ngoài.
“Một ngày mẹ cậu gọi cho mình đến ba cuộc điện thoại hỏi bọn mình khi nào kết hôn, mình sợ đến run cả tay, vì thế... thật sự không thể trách mình được!” Hoa Hồ Điệp cố gắng biểu lộ gương mặt chân thật nhất, giàu cảm xúc nhất, sinh động nhất. Thật sự anh chàng không cố ý! Có cho mười lá gan anh chàng cũng không dám làm vậy!
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn lướt qua màn hình điện thoại rồi ngắt máy luôn, tay nâng cặp kính bị trượt xuống vì màn bạo lực vừa rồi:
“Lần sau mẹ mình gọi tới thì cậu cứ nói là đã chia tay rồi!”
Hoa Hồ Điệp như nhận được đại ân, vui vẻ ra mặt:
“Thật hả? Là cậu nói nhé! Cậu nói đấy nhé! Sau này đừng tìm mình làm bạn trai nữa, mình đã phải đổi số di dộng hai lần, thay ba lần tên rồi đấy. Lừa đảo, bịa chuyện, nói thật, nói dối mình đều làm hết cả rồi, đừng tìm mình nữa nhé! Xin cậu đấy!”
Ánh mắt mọi người lại xoáy về phía Hoa Hồ Điệp, à à, hình như cậu thanh niên xinh đẹp này đang tìm cách hủy hôn!
Kỷ Hiểu Nguyệt đập bàn, tỏ rõ uy phong “phù thủy nhỏ”: “Cậu dám há?” Kính mắt lớn lại trượt xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt phải lấy tay nâng lên.
Cô đã nhắm trúng anh chàng rồi! Ai bảo trình độ diễn xuất của Hoa Hồ Điệp càng ngày càng cao, đến mức mẹ Hiểu Nguyệt không còn tìm đến cô nữa mà trực tiếp tìm Hoa Hồ Điệp. Người hợp tác tốt như vậy đi đâu mới kiếm được đây!
Ánh mắt mọi người lại xoáy sang Kỷ Hiểu Nguyệt, à à à, “phù thủy nhỏ” đang bức hôn đây mà!
|
37. Cảm giác thiên hạ vô địch thì ra là như vậy!
Uy lực của Kỷ Hiểu Nguyệt quá lớn, lời phản đối của Hoa Hồ Điệp vì thế chẳng mảy may có chút hiệu quả. Đây vốn là kinh nghiệm được rút ra từ lịch sử. Vì thế, sau khi bị Kỷ Hiểu Nguyệt truy đuổi, muốn chạy cũng không thoát khỏi “bàn tay Phật Tổ”, anh chàng chỉ còn cách phục tùng.
Hoa Hồ Điệp kêu lên thất thanh: “Ôi sự trong trắng của tôi!”
Kỷ Hiểu Nguyệt bình thản vỗ vai Hoa Hồ Điệp: “Nó đã mất từ lâu rồi”.
Nhưng, điều Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ tới là những lời đồn đại còn đáng sợ hơn cả chính trận hỗn chiến. Ngay lúc cô đang vây bắt, đuổi đánh Hoa Hồ Điệp, những lời đồn đại đã lan nhanh như cỏ dại…
Phiên bản tầng 46: Sau khi từ văn phòng Tổng giám đốc đi ra, phù thuỷ nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt rơi vào trạng thái đờ đẫn. Sau đó cô nàng đã bức hôn một chàng thanh niên xinh đẹp, thậm chí không ngần ngại ra tay đánh người.
Phiên bản tầng 23: Phù thuỷ nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, tinh thần ngây dại, bức hôn không thành nên quay ra đánh người.
Phiên bản tầng 1: Kỷ Hiểu Nguyệt tinh thần đờ đẫn bức hôn Tổng giám đốc.
Cuối cùng, lời đồn đại từ tầng 1 quay trở lại truyền lên tầng 48 đã trở thành: Kỷ Hiểu Nguyệt bức hôn không thành mà trở nên đờ đẫn.
Lại một cô gái vì yêu mà phát điên, thật đáng thương!
“Phù thuỷ già” Lưu Dĩnh nghe được lời đồn, sau một hồi suy xét cẩn thận, chị ta gọi Kỷ Hiểu Nguyệt vào văn phòng, nghiêm túc nói:
“Hiểu Nguyệt à, chị biết là em nóng vội, nhưng cũng nên chú ý đến phương pháp!”
Thật ra, ẩn ý của câu nói đó là: Làm sao có thể nóng vội hơn tôi được!
Kỷ Hiểu Nguyệt sắp phát điên thật rồi!
Bực thật đấy!!! Năm nay là năm hạn chắc!!!
***
Trong khi đó, tâm trạng của Tề Hạo đang rất tốt. Anh vừa nhấm nháp cà phê, vừa nhàn nhã di chuột, đợi người nào đó đăng nhập. Đến cả chuyện Nhiếp Phong gõ của đi vào rồi lại đi ra, anh cũng không quan tâm. Nhiếp Phong cảm thấy nghi ngờ, anh không tin Tổng giám đốc đang chăm chú làm việc!
Cuối cùng, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng đăng nhập, âm thanh báo hiệu “tinh tinh” dễ nghe vang lên.
“Đến Tử Thanh Sơn!” Tề Hạo gửi một tin nhắn.
Tế Nguyệt Thanh Thanh phớt lờ. Hôm nay tâm trạng của bản cô nương rất tệ, đừng làm phiền!
Nhưng rất nhanh sau đó, Tế Nguyệt Thanh Thanh phát hiện ra sự nghiêm trọng của vấn đề… Sau một hồi hỗn chiến giữa tam giới, tất cả mọi người đều nhất loạt công nhận: Tế Nguyệt Thanh Thanh là người của Phong Diệp Vô Nhai.
Vì thế, đi đến đâu cũng không có bất cứ tên yêu quái nào dám tấn công Tế Nguyệt Thanh Thanh. Không ai muốn đối địch với Phong Diệp Vô Nhai cả.
Cảm giác thiên hạ vô địch thì ra là như thế này!! Tế Nguyệt Thanh Thanh khóc thầm, tên Phong Diệp Vô Nhai trời đánh kia, chẳng lẽ ngoài việc đi theo ngươi, ta không còn cách nào khác sao?
Đôi môi mỏng của Tề Hạo cong lên thành một nụ cười hấp dẫn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng thích thú gõ lên bàn phím:
“Thiên hạ đều đã biết cô là người của tôi, giờ muốn thay đổi cũng không còn kịp nữa rồi”.
Vị cà phê hôm nay đúng thật là rất ngon!
|
38. Tiểu hồ ly không chịu nổi khích tướng
Cái gì mà “Thiên hạ đều đã biết cô là người của tôi”? Kỷ Hiểu Nguyệt đau khổ rời mạng. Cô thề quyết không lên mạng, không chơi game nữa!
Nhưng… tấm thẻ 10000 điểm ngày nào cũng lấp lánh trước mắt, đúng thật là… không chịu nổi rồi!
Chết thì chết vậy!
Tài khoản Tế Nguyệt Thanh Thanh lại sáng, Phong Diệp Vô Nhai vẫn dáng vẻ ngạo nghễ:
“Đến Tử Thanh Sơn!”
Đại Thần rất nhàn rỗi thì phải, lần nào cô đăng nhập cũng thấy hắn đang đợi ở đó.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đành miễn cưỡng chấp nhận số phận.
Từ Thanh Sơn là nơi tụ tập của yêu ma, cũng là một ngọn núi ma quái.Tân thủ Phàm giới không ai dám đến, còn nhóm tiểu tiên, tiểu thần của Tiên giới dù đến cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý để bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Nhưng đi theo Đại Thần đến Tử Thanh Sơn lại hoàn toàn khác.
Đại Thần xuất chiêu không như bình thường, không đánh thì thôi, một khi đã xuất chiêu, quái chết như ngả rạ. Hơn nữa, trước đó hai người đã có kinh nghiệm đánh phối hợp nên giờ cực kỳ ăn ý với nhau. Trên đường có không ít tiểu yêu, tiểu tiên muốn tổ đội nhưng đều bị Phong Diệp Vô Nhai từ chối. Phong Diệp Vô Nhai mặc áp giáp vàng dẫn Tử Y Nữ Hiệp tay cầm tiêu ngọc đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre, tiến như vũ bão, cuối cùng cũng tới Quỷ Quái Cốc.
Số lượng yêu quái ở đây đông nhất, sức tấn công cũng mạnh nhất. Hơn nữa hệ thống còn quy định: Trước khi xuất cốc không thể thêm máu, không thể vận công, nói cách khác, phải đánh liên tục đến khi ra khỏi cốc, nếu không chỉ có con đường chết. Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ được đưa ra khỏi cốc, bắt đầu tu luyện lại. Vì vậy, trước khi tiến vào Quỷ Quái Cốc, Tế Nguyệt Thanh Thanh bỗng thấy do dự.
Có nên vào không? Nếu là trước đây, cô sẽ quyết chí lao vào, nhưng giờ nếu bị giết thêm một lần nữa cô sẽ lập tức bị giáng xuống Phàm giới, bắt đầu lại từ một tân thủ. Nếu Đại Thần vẫn ôm hận, để cô một mình ở lại trong cốc, vậy không phải cô đã tiêu tiền vô ích sao!
Nếu không vào…
“Không dám vào sao? Không ngờ nữ hiệp Tế Nguyệt cũng có lúc sợ hãi!” Phong Nguyệt Vô Nhai quay đầu lại hỏi.
“Có gì mà không dám!” Tử Y Nữ Hiệp tay cầm Ngọc Tiêu vọt lên phía trước.
Vào rồi!
Trước màn hình máy tính, Tề Hạo mỉm cười, cô hồ ly nhỏ không chịu nổi một chiêu khích tướng! Rất tốt, việc còn lại chỉ là bắt hồ ly trong chén thôi. Tề Hạo thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, rồi di chuột.
Tử Y Nữ Hiệp đi trước giết quái, Phong Diệp Vô Nhai theo sát phía sau. Nhưng Tử Y Nữ Hiệp đi trước dần cảm thấy “quá sức”. Sao đánh mãi không hết yêu quái thế này?
Tế Nguyệt Thanh Thanh dốc hết toàn bộ năng lượng nhưng vẫn nhanh chóng bị tụt lại phía sau, trong khi Phong Diệp Vô Nhai đã vọt tới cửa cốc.
Không xong rồi! Không phải Đại Thần cố ý dẫn cô vào đây rồi để cô chết trong tay đám yêu ma này chứ? Cô biết Phong Diệp Vô Nhai không tốt thế đâu! Rõ ràng biết vậy mà cô vẫn cứ để mình mắc mưu? Cô đúng là ngốc!
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa ngây ra lập tức bị kẻ địch đánh trúng, còn xui xẻo bị trúng độc, độ nhanh nhẹn giảm mạnh. Tất cả động tác đánh quái giờ như cảnh quay chậm trong phim truyền hình, Kỷ Hiểu Nguyệt cuống lên, cô hận không thể lấy cốc ném thẳng vào màn hình.
Đúng lúc này, Phong Diệp Vô Nhai đã lao đến cửa cốc bỗng quay người trở lại, tung mấy chiêu giải quyết hết đám yêu quái bên cạnh Tế Nguyệt Thanh Thanh, đồng thời gửi một tin nhắn:
“Chọn “Tiếp nhận” đi”.
Tiếp nhận cái gì?
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa than thở vì cột máu sắp cạn, lại kinh ngạc nhận ra Đại Thần không muốn thừa dịp này báo thù!
Chẳng còn thời gian mà suy nghĩ nhiều, cô ấn luôn phím “Tiếp nhận”. Cơ thể Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên bay lên, rơi chính xác vào lòng Phong Diệp Vô Nhai. Cột máu cũng không giảm nữa. An toàn rồi! Tế Nguyệt Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới phát hiên ra, thì ra, cô vừa tiếp nhận lời thỉnh cầu Phong Diệp Vô Nhai gửi đến: Một cái ôm.
|
39. Một đêm cùng nhau
Một cái ôm?
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Dù chỉ là trong game, nhưng trước giờ cô chưa từng được ai ôm cả! Phản ứng đầu tiên của Tế Nguyệt Thanh Thanh là: Phải nhảy xuống.
Nhưng mà…
Yêu quái bốn phía đông nghìn nghịt, Tế Nguyệt Thanh Thanh do dự… Nhảy xuống khác nào tìm đến cái chết? Tử Y Nữ Hiệp nhìn trước ngó sau, do dự không biết phải làm gì.
Thật lòng mà nói thì, Đại Thần động tác nhanh nhẹn, ra tay dứt khoát, phòng thủ nghiêm ngặt, ở trong vòng tay anh ta rất an toàn. Ít nhất sẽ không chết.
Có nên xuống không?
Đại Thần toàn thân khoác áo giáp vàng hào quang chói mắt, mỗi chiêu thức đều vô cùng đẹp mắt khiến cả màn hình tràn ngập màu sắc sinh động. Bên trong khoảng sáng ấy, Tử Y Nữ Hiệp yếu đuối nằm trong vòng tay Phong Diệp Vô Nhai. Giữa chốn gươm đao loạn lạc, hình ảnh đó mới lãng mạn làm sao!
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn màn hình, mặt thoáng ửng đỏ.
Trước đây, Tế Nguyệt Thanh Thanh là một nhân vật mạnh mẽ, cô luôn đi trước chém giết, theo sau là một đám tân thủ yếu ớt. Thì ra… thỉnh thoảng làm một người yếu đuối cũng không phải là chuyện gì xấu. Ít nhất, cô sẽ bớt phải lo lắng, bớt việc phải làm, tiết kiệm được máu, còn có thể ngồi không mà hưởng kinh nghiệm, thật tuyệt.
Tế Nguyệt Thanh Thanh rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh. Phong Diệp Vô Nhai lúc này chỉ chiến đấu bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay Tử Y Nữ Hiệp nhanh chóng xuyên qua Quỷ Quái Cốc, đến vùng an toàn. Tế Nguyệt Thanh Thanh bắt đầu thấy điểm kinh nghiệm của mình nhanh chóng tăng vọt.
Cảm giác này đúng thật là… “Yomost”!
Kỷ Hiểu Nguyệt ôm bát mì ăn liền reo hò không ngớt.
Thì ra Đại Thần cũng không đến nỗi đáng ghét như cô vẫn nghĩ! Tối hôm đó, lần đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt thức trọn một đêm chơi game.
***
Liên thủ với Đại Thần quả là tuyệt. Lúc trước để thăng cấp, cô không ăn không uống cũng phải mất mấy ngày. Giờ liên thủ với Đại Thần mới có một buổi tối đã lên được một cấp!
Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú đến phát điên!
Hơn nữa Đại Thần còn lấy cớ “do yêu cầu nhiệm vụ” để tặng cô một bộ trang bị cao cấp. Lúc đầu cô vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh hào quang từ bộ trang bị thần cấp toả ra, con chuột trong tay cô không còn nghe đầu óc sai khiến, ấn luôn vào nút “Tiếp nhận”.
Sau ba giây tự coi thường chính mình, Tế Nguyệt Thanh Thanh liền an ủi bản thân: do yêu cầu nhiệm vụ mà thôi. Lúc Tử Y Nữ Hiệp thay trang bị cao cấp vào, dáng vẻ càng thêm mạnh mẽ, mười phần hiên ngang.
Đại Thần đúng là người tốt!
Kỷ Hiểu Nguyệt thậm chí còn không nhận ra chỉ trong một đêm thái độ của cô với Đại Thần đã thay đổi 1800.
Khi hai người hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ ở Tử Thanh Sơn cũng là lúc bình minh ló dạng. Họ đã có một đêm cùng nhau, cũng xem như thành người quen rồi.
O(╯□╰)O
“Đại Thần, anh không mệt sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt gấu mèo. Cô vốn là đứa trẻ ngoan, đây là lần đầu tiên chơi game thâu đêm thế này. Cũng may hôm nay là cuối tuần!
“Ngủ đi”. Tề Hạo chỉ gửi lại hai từ nhưng cảm giác chứa đựng rất nhiều sự quan tâm.
|
40. Mọi người đều nói Đại Thần thích cậu!
Lúc Đại Thần nói “Ngủ đi”, Kỷ Hiểu Nguyệt có chút giật mình. Ôi trời! Sao cô cứ có cảm giác kỳ lạ thế này. Cũng từ hôm đó, Kỷ Hiểu Nguyệt chính thức đi theo Đại Thần diệt quái làm nhiệm vụ thăng cấp.
Thật ra đôi lúc Đại Thần cũng rất tốt, ví dụ như khi ở công ty, Lý Nhuỵ và “phù thuỷ già” thay nhau săm soi nhòm ngó, Kỷ Hiểu Nguyệt tuy không dám công khai chơi game nhưng có thể vừa làm việc vừa online chơi game, chỉ cần tổ đội đi theo Đại Thần là có thể không cần lo lắng, lại chẳng mất chút công sức nào mà vẫn thu được kinh nghiệm. Nhưng hình như cũng có lúc Đại Thần rất bận, thỉnh thoảng mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu cả. Kỷ Hiểu Nguyệt lúc ấy lại quay về Phàm giới tìm mấy cô nàng Măng Mọc Sau Mưa tổ đội.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, cậu thăng cấp nhanh thật đấy! Đi theo Đại Thần luyện cấp chắc là thích lắm nhỉ!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: Ừ”.
Tiểu Đậu Tử: “Hâm mộ quá đi!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, Đại Thần không bắt nạt cậu đấy chứ?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: …
Bắt nạt à?... Hình như cũng có! Ví như hay tìm mấy nhiệm vụ PK khó khăn, biến thái, rồi khích tướng để cô làm tiên phong. Hiểu Nguyệt biết rõ đấy là cạm bẫy nhưng lần nào cũng tình nguyệt lao đầu vào chỗ chết! >_<
Nhưng mà… hình như cũng không có! Dù sao lần nào người kéo cô từ bên bờ cõi chết trở về cũng là anh. Mặc dù nhiệm vụ PK rất nguy hiểm, nhưng cô chưa từng bị tổn thất nào. Không, không, không, nên nói là, cô thậm chí còn kiếm được khá nhiều món hời. Bởi tất cả chiến lợi phẩm thu được sau khi đánh quái đều là của cô hết!
Bất chợt Kỷ Hiểu Nguyệt lại nghĩ: Rốt cuộc Đại Thần muốn làm gì? Anh ta không có lý do gì để tự nguyện làm như vậy cả!
Măng Mọc Sau Mưa: “Sao không nói gì thế? Có phải có chuyện gì đau lòng không? Không sao, gia nhập Bang Không Tưởng của bọn mình đi, bảo đảm mọi mong muốn của cậu đều thành sự thật! Tất cả thành viên trong bang mình sẽ giúp đỡ cậu!”
Với tư cách là thành viên của Bang Không Tưởng. Bánh Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử dĩ nhiên mong muốn bang mình phát triển lớn mạnh, nhưng cả hai người đều có cùng suy nghĩ: Măng Mọc Sau Mưa để Tế Nguyệt Thanh Thanh gia nhập bang đơn giản chỉ vì muốn giúp Tế Nguyệt Thanh Thanh sao? Không biết Đại Thần có đồng ý không, nghe nói rất nhiều người muốn kết bạn với hắn mà không được…
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không, mình thích đi một mình hơn”.
Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn nhất tề im lặng, câu này sao nghe quen thế, giống lời thoại trong bộ phim nào ấy nhỉ?
Rốt cuộc, kế hoạch lôi kéo thành viên trong bang phái của Măng Mọc Sau Mưa thất bại thảm hại, cô nàng quyết định đi đường vòng, lặng lẽ chờ đợi thời cơ. Phong Diệp Vô Nhai, mau đến bắt nạt Tế Nguyệt Thanh Thanh đi, hành hạ chết nàng ấy đi! Để Tế Nguyệt đến với vòng tay của tôi, à nhầm, nhầm, đến với Bang Không Tưởng!
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, bọn mình đi theo Đại Thần cùng cậu nhé”.
Tiểu Đậu Tử: “Không biết Đại Thần có đồng ý không, nghe nói có rất nhiều người muốn thêm anh ta vào danh sách bạn bè mà không được…”
Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, cậu nói với Đại Thần đi, nói là bọn mình đều muốn theo anh ta”.
Măng Mọc Sau Mưa đổi vai diễn nhanh chóng mặt, nếu đã không thể đồng hoá kẻ thù, chi bằng tự đồng hoá mình với kẻ thù vậy, “gần gũi quần chúng” luôn là cách hay. Có cơ hội cô nhất định sẽ lôi kéo cả hai người bọn họ vào bang.
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đúng vậy, đúng vậy, cậu nói nhất định anh ta sẽ đồng ý”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “>_< … Đại Thần chưa chắc đã nghe lời mình… để mình thử xem…”
Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt à, chẳng lẽ cậu không biết sao? Trong game đang lan truyền một lời đồn đấy!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Lời đồn gì?”
Tiểu Đậu Tử: “Mọi người đều nói Đại Thần thích cậu”.
口_口
***
Tề Hạo vừa lên mạng đã đọc được đoạn đối thoại này. Nhiếp Phong nhìn Tề Hạo thở dài, anh chàng này gần đây chơi game thành nghiện mất rồi.
“Trời ạ, thần tiên tỷ tỷ cũng bị cậu thu phục rồi đấy à, Tổng giám đốc Tề, cậu lợi hại thật đấy!”
“Quá khen!” Khoé môi Tề Hạo hơi cong lên.
Nhiếp Phong nghi ngờ, anh nhìn Tề Hạo, sao cứ có cảm giác nụ cười của cậu ta gian thế nhỉ? Vẫn nên mặc niệm cho Tử Y Nữ Hiệp trước thì hơn.
“Cậu có bản lĩnh thu phục được thần tiên tỷ tỷ, không biết có bản lĩnh thu phục “tiểu khắc tinh” của cậu không đây?” Nhiếp Phong cười nói.
“Tiểu khắc tinh?” Tề Hạo nhíu mày không hiểu Nhiếp Phong định nhắc đến ai.
“Kỷ Hiểu Nguyệt! Kỷ Hiểu Nguyệt ba lần bốn bận phạm lỗi nghiêm trọng với cậu, không phải cậu quên rồi đấy chứ?”
Tề Hạo mỉm cười:
“Làm sao có thể quên được”. Thậm chí đối với Tề Hạo mỗi việc xảy ra anh đều cảm thấy còn nguyên như mới.
“Nghe nói Kỷ Hiểu Nguyệt rất lợi hại, chỉ cần hai câu đã thu phục được tình địch”. Nhiếp Phong cười vô cùng xấu xa.
“Cậu có ý gì thế?” Có việc gì anh không biết sao?
Nhiếp Phong bật băng ghi hình của ngày hôm nay lên. Thì ra, sau khi nghe được tin đồn, Phong Tín Nhi đã chạy đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt định gây rắc rối, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ cần hai câu đã nhanh chóng thu phục được Phong Tín Nhi.
Câu đầu tiên: “Tôi… tôi… tôi chính là Kỷ… Kỷ Hiểu… Hiểu Nguyệt! Xin… xin chào…”
Câu thứ hai: “Là… là… là tôi. Tôi… tôi… tôi chính là Kỷ… Kỷ Hiểu… Hiểu Nguyệt! Phong… Phong… Phong… Phong tiểu thư, có… có… có, có việc gì thế?”
Sau đó thì không cần nói gì, Phong Tín Nhi chán nản bỏ đi.
Hiển nhiên, so với Phong Tín Nhi, Kỷ Hiểu Nguyệt ăn mặc lỗi thời, nói chuyện lắp bắp, lại ở tầng lớp quá thấp, thật không đáng để so sánh với cô ta. Kỷ Hiểu Nguyệt nhờ thế dễ dàng qua ải, sau khi Phong Tín Nhi bỏ đi, Hiểu Nguyệt còn nghịch ngợm giơ hai ngón tay hình V chiến thắng.
“Thế nào? Tổng giám đốc Tề, cậu có tự tin thu phục được cô nàng này không?” Nhiếp Phong chế nhạo.
“Cậu nói thử xem?” Tề Hạo ung dung đáp.
“Hay là, chúng ta cược một ván nhé!” Nhiếp Phong cười gian trá.
“Cược cái gì?” Tề Hạo nhíu mày, chỉ cần liên quan đến cô gái ấy, đối với anh tất cả đều tự nhiên mang lại hứng thú.
“Trong một tháng phải khiến cô ấy yêu cậu. Có dám cược không?” Nhiếp Phong cố ý làm khó.
Thấy Tề Hạo do dự, Nhiếp Phong lập tức đi thêm một nước cờ:
“Với kinh nghiệm tình trường của Tổng giám đốc Tề, chắc cũng không đến mức sợ thua chứ!”
Khoé môi Tề Hạo thoáng cong lên.
“Được, nếu tôi thắng, cậu phải đi Malaysia đón Tiểu Bạch về, không cần biết cậu dùng cách gì. Nếu tôi thua, sau này tiền lương hàng tháng của cậu sẽ được tăng 30%”.
Nhiệm vụ đón Tề Tiểu Bạch về đúng là rất khó khăn, nhưng lại nghĩ đến tiền lương hàng tháng được tăng 30%... Nhiếp Phong buột miệng: “Đồng ý!”
Mới chỉ tưởng tượng đến lúc Tề Hạo nếm mùi thất bại trước cô nàng Kỷ Hiểu Nguyệt, Nhiếp Phong đã bắt đầu nôn nóng chờ được xem trò vui sắp xảy ra.
|