Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám
|
|
41. Chắc là đang… khúc dạo đầu
Thật ra Nhiếp Phong dám đánh cược như vậy là có nguyên nhân.
Thứ nhất, đương nhiên là vì ba nguyên tắc lớn Kỷ Hiểu Nguyệt tuyên bố hùng hồn lúc học đại học: Không lấy người có quyền, khinh bỉ kẻ có tiền, căm ghét lũ lăng nhăng. Người có quyền, kẻ có tiền lại lăng nhăng, Tổng giám đốc Tề có đủ cả, chắc chắn không có khả năng thắng rồi.
Thứ hai, vì Nhiếp Phong biết Kỷ Hiểu Nguyệt đã có bạn trai. Một lần, khi qua tầng 46, Nhiếp Phong tình cờ nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang đè Hoa Hồ Điệp xuống bàn. Có vẻ quan hệ của hai người đó rất thân thiết. Nghe đâu cả hai đã tính đến chuyện cưới hỏi. Dù những lời đồn vốn không thể tin được nhưng Nhiếp Phong đã tận mắt chứng kiến Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cùng đi với nhau nhiều lần, chứng tỏ quan hệ của hai người này không hề đơn giản. Tổng giám đốc Tề muốn cướp đồ ăn từ tay người đàn ông khác đâu phải dễ.
Nguyên nhân thứ ba, anh biết Kỷ Hiểu Nguyệt cực kỳ ghét Tề Hạo. Sau khi Phong Tín Nhi đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt gây phiền toái, anh nghe thấy Kỷ Hiểu Nguyệt nói với đồng nghiệp khác: “Loại đàn ông bỉ ổi như gã Tề Hạo ấy mà cũng có người thích sao! Cô gái kia không bị điên thì cũng ngu ngốc!”
Nói tóm lại, Nhiếp Phong tin rằng khả năng thắng của mình rất lớn! Để “tăng 30% tiền lương”, Nhiếp Phong không ngại làm một kẻ tiểu nhân…
Một hôm, Nhiếp Phong không ngại vất vả mang tài liệu từ tầng 48 xuống tầng 46, nghiêm túc đưa đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Photo tập tài liệu này cho tôi, nhanh lên đấy, Tổng giám đốc đang cần”.
“Tổng giám đốc cần?” Kỷ Hiểu Nguyệt vốn định nói Tổng giám đốc cần thì liên quan gì đến cô, cô không phải thư ký của Tổng giám đốc. Nhưng dù sao trong công ty, Nhiếp Phong cũng được coi là “người cầm quyền thứ hai” nên Kỷ Hiểu Nguyệt lại đổi giọng: “À, được. Anh chờ một lát”.
“Nhớ là phải làm nhanh lên đấy! Tổng giám đốc đang rất bận. Cô… mười phút nữa mang lên văn phòng, có làm xong được không?” Nhiếp Phong nhìn đồng hồ, định đoán mười phút chắc là đủ.
“Được ạ”. Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu. Trong lòng cứ cảm thấy Trợ lý Nhiếp hôm nay có chút thần bí.
Nhiếp Phong đi rồi, Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi một tin nhắn cho Phong Diệp Vô Nhai: “Có việc bận, tôi ra ngoài chút đây”.
Trong phòng Tổng giám đốc, Tề Hạo cũng đã để máy ở chế độ chơi tự động.
Nhiếp Phong quả thật rất mờ ám, bởi vì Phong Tín Nhi đang ở đây. Hôm nay, cô ăn mặc khá “mát mẻ”. Nhất là lúc bỏ chiếc khăn choàng trên vai xuống, đôi gò bồng đảo nửa kín nửa hở cực kỳ cuốn hút. Bộ ngực trắng ngần, vô cùng chói mắt. Nhiếp Phong cũng bị đôi gò bồng đảo đó gây choáng mãi đến khi xuống tận tầng 46 vẫn còn thấy chưa hết sốc.
Theo kinh nghiệm trước đây, ít nhất trong vòng hai tiếng sẽ không có ai dám vào phòng Tổng giám đốc quấy rầy. Đây cũng là tính tự giác cần có của nhân viên tầng 48. Nhưng lần này, khi đi ra, Nhiếp Phong cố ý không khoá cửa.
Nhiếp Phong tự nhận bản thân mình rất trượng nghĩa, vì anh chỉ yêu cầu 10 phút. Lúc đó, cả hai chắc là đang trong… khúc dạo đầu. Nhiếp Phong tính toán thời gian để đặt bẫy huynh đệ.
Quả nhiên, mười phút sau Kỷ Hiểu Nguyệt lên tới tầng 48.
|
42.Động cơ đáng nghi
“Cô trực tiếp mang vào trình Tổng giám đốc cũng được, tôi đang rất bận”. Nhiếp Phong tiện tay cầm tập tài liệu lên, lật ra xem sau đó rất nhanh nói.
“Được”. Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Nhiếp Phong lật qua lật lại tập tài liệu ngược, ánh mắt lộ vẻ bán tín bán nghi. Nếu cô đoán không nhầm, chắc chắn ở đây… có gian kế!
Nhẹ nhàng thử xoay nắm cửa văn phòng Tổng giám đốc, Hiểu Nguyệt biết cửa rất dễ mở ra. Nhưng nghĩ đến thái độ mờ ám vừa rồi, cô khôn khéo cầm tay nắm cửa, xoay phải, xoay trái, lại xoay trái, xoay phải, nhưng không đẩy cửa đi vào.
“Cửa còn tốt. Chưa hỏng đâu”. Nhiếp Phong không nhịn được đưa lời thúc giục.
Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, nhíu mày nhìn khoá cửa, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Nhưng sao tôi đẩy mãi không được? Kỳ lạ thật!”
“Không thể nào!” Nhiếp Phong đặt tập tài liệu xuống rồi nhanh nhẹn đi đến, vừa rồi vẫn còn tốt mà!
Nhiếp Phong vươn tay định đẩy cửa, đột nhiên choàng tỉnh, cánh tay khựng lại giữa không trung, đẩy không được, không đẩy cũng không xong.
Cô gái này lợi hại thật!
“Trợ lý Nhiếp, có chuyện gì vậy?” Phía sau cặp kính gọng đen, ánh mắt vô tội kia có thể so sánh với chú nai Bambi ngây thơ.
“Khoá cửa hỏng rồi”. Nhiếp Phong chỉ có thể tự cắn đầu lưỡi của chính mình. Nếu lúc này đẩy cửa bước vào, không chừng anh sẽ bị Tề Hạo đẩy từ tầng 48 xuống mất.
“Thật sự hỏng rồi sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn tập tài liệu trong tay, vẻ mặt vô cùng ảo não.
“… Để tôi nộp giúp cô vậy”.
“Vậy… làm phiền Trợ lý Nhiếp rồi!” Kỷ Hiểu Nguyệt cười nụ cười cực kỳ trong sáng.
“… Không phiền chút nào”.
“Tạm biệt anh nhé!” Kỷ Hiểu Nguyệt lại tặng cho Nhiếp Phong một nụ cười rạng rỡ, vẫy vẫy bàn tay nhỏ, thoải mái quay người đi xuống.
“…”
Yêu nữ! Đúng là yêu nữ! Cô ta thậm chí còn gian trá hơn cả Tề Hạo, xảo quyệt hơn cả Tề Hạo! Khiến người ta chết mà không nói được lời nào…! Linh hồn nhỏ bé của Nhiếp Phong đang không ngừng đấm ngực giậm chân.
Cửa văn phòng Giám đốc đột nhiên bật mở.
Tề Hạo không tức giận, hoàn toàn không tức giận! Ngược lại trên gương mặt anh còn hiện lên nụ cười gian xảo đến mức Nhiếp Phong cũng phải cảm thấy run sợ.
“Việc này… Tôi còn có việc phải làm! Không làm phiền hai người!” Nhiếp Phong rụt cổ lại định quay mình bỏ chạy.
“Trợ lý Nhiếp!” Ba chữ này thốt ra từ miệng Tề Hạo thật khiến người ta nổi da gà.
Tề Hạo khoé môi cong lên, ánh mắt hấp dẫn, quyến rũ với hàng lông mi dài như vẽ:
“Hôm nay cậu được nghỉ, cậu đưa Phong Tín Nhi tiểu thư đi chuẩn bị lễ phục cho bữa tiệc tối nay ở Bạch gia nhé”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tề!” Phong Tín Nhi vui sướng siết chặt hai tay, đôi mắt xinh đẹp trong veo lấp lánh.
Nhiếp Phong khóc thầm. Đi mua quần áo với con gái, lại là một cô nàng nổi tiếng khó tính, Tề Hạo, cậu đúng là giết người không cần đao mà!
Nhiếp Phong vẻ mặt như đưa đám dẫn Phong Tín Nhi rời đi, tay Tề Hạo đặt trên nắm cửa, chỗ này vẫn còn ấm. Nhớ đến đôi mắt sáng rực giấu phía sau cặp kính gọng đen, đột nhiên anh rất muốn gặp cô.
|
43. Bùng nổ trong im lặng
Kỷ Hiểu Nguyệt từ tầng 48 xuống văn phòng của mình, cô hoàn toàn bị “quay hội đồng”.
“Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, vừa rồi cậu có gặp được Tổng giám đốc không?”
“Hiểu Nguyệt! Cô nàng này! Rốt cuộc cô đã thông đồng với Trợ lý Nhiếp như thế nào vậy? Cao tay thật! Đến cả Trợ lý Nhiếp mà cũng thu phục được!”
“Hiểu Nguyệt, sao cậu xuống đây nhanh vậy, Tổng giám đốc có nói chuyện với cậu không?”
…
“Kỷ Hiểu Nguyệt!” Một âm thanh cao chót vót làm gián đoạn mọi lời bàn tán. “Phù thuỷ già” hừng hực sát khí: “Đến văn phòng của tôi!”
Những ánh mắt ghen tị giờ chuyển thành “phù thuỷ già” muốn thẩm vấn “phù thuỷ nhỏ” đây mà.
“Mau đi đi Hiểu Nguyệt, lát nữa bọn mình hỏi cậu tiếp nhé!” Một giọng nói khẽ khàng vang lên phía sau Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô đau khổ nhận ra, lỗ tai của mình lại sắp bị tra tấn.
Lưu Dĩnh hôm nay sát khí hừng hực, mỗi một câu nói ra, đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen kia đều như bắn ra tia lửa. Quá rõ ràng, chuyện Nhiếp Phong tìm cô lên tầng 48 đã kích động đến “phù thuỷ giả”. Vì thế Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có thể ngoan ngoãn đợi cho “bão táp”đi qua.
Khi Kỷ Hiểu Nguyệt từ Phòng Lưu Dĩnh đi ra, tài liệu cô ôm trong tay cao quá đầu, đủ để cô làm ba ngày ba đêm không ăn không uống.
Bực mình thật đấy! Vì sao lần nào dính đến cái gã Tề Hạo kia cô cũng gặp xui xẻo vậy!!!
“Hiểu Nguyệt…” Một tiếng gọi nhẹ, ẩn chứa sự cảm thông vang lên.
“Câm miệng! Nếu ai trong mấy người các cô còn tiếp tục hỏi tôi về tên Tổng giám đốc bỉ ổi ấy, tôi sẽ giết người đó!” Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng nổi điên.
Sau lời nói ấy của cô là sự yên tĩnh đầy chết chóc. Một sự yên tĩnh rất không bình thường.
Cuối cùng, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng đẩy được núi tài liệu trước mặt ra và… cô đã hiểu nguồn gốc của sự im lặng bất thường – một dáng người cao lớn nghiêm trang, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng, khoé môi đang mím lại vì tức giận…
“Bộp!” Tài liệu rơi xuống đất.
Cô thề, cô không cố ý làm rơi tài liệu xuống chân Tổng giám đốc. Chẳng qua là… chẳng qua là do cô bị giật mình thôi.
Sao anh ta lại ở đây?!!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chớt mắt cứ như trăm năm, đầu Kỷ Hiểu Nguyệt lúc này vẫn đang quay mòng mòng.
Trong ánh mắt kinh ngạc, đồng tình lẫn vui sướng khi có người gặp tai hoạ của mọi người, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh, cô vươn tay ra:
“Tổng giám đốc, xin chào anh, nghe nói anh tốt nghiệp ở Kiếm Nam, tôi cũng vậy!”
Tổng giám đốc sẽ phản ứng như thế nào? Nổi giận? Hay là kinh ngạc? Hay là… Tiếp theo cô nên làm gì đây? Giống như những lần trước, nhân lúc Tổng giám đốc còn chưa kịp phản ứng cô sẽ bỏ trốn luôn?
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang quay cuồng bấn loạn, Tề Hạo đã nở một nụ cười hấp dẫn, gương mặt đẹp trai bởi vậy càng thêm rạng ngời, rực rỡ hơn.
Ngay lúc Kỷ Hiểu Nguyệt đang chuẩn bị rút tay về để bỏ trốn, Tề Hạo đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô:
“Chào em, tiểu sư muội”.
|
44. Gã ta có ý đồ gì vậy?
Tiểu sư muội...
Câu nói của Tề Hạo khiến Hiểu Nguyệt tức nổ đom đóm mắt. Cô nhớ Tề Hạo từng hỏi cô vì sao cô học quảng cáo mà lại đăng ký làm thư ký, nói cách khác, Tề Hạo đã nắm rất rõ thông tin của cô. Hẳn là bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể biết được cô đang nói thật hay nói dối.
Không ngờ anh ta lúc này lại phối hợp rất ăn ý còn gọi cô là “tiểu sư muội”! Anh ta mất trí? Hay còn có ý đồ gì khác?
Đôi mắt sáng của Kỷ Hiểu Nguyệt lần đầu tiên vì kinh ngạc mà ngây ra, khoé môi Tề Hạo lại khẽ nhếch lên. Trong đầu Tề Hạo lúc này hiện lên hai từ: Nắm tay.
Anh không ngờ mình nắm được đôi tay nhỏ bé mềm mại kia trong hoàn cảnh này, nhưng nói thật, hai từ “nắm tay” này đối với Tề Hạo vô cùng xa lạ. Ít nhất trong kinh nghiệm quá khứ của anh, bước này thường được bỏ qua!
Đây hình như là lần đầu tiên anh nắm tay người khác. Thật không ngờ anh cũng có ngày này! Nhưng... hình như cảm giác này cũng không tệ.
Khoé môi Tề Hạo lại một lần nữa khẽ nhếch lên, trong bàn tay to lớn của anh, bàn tay cô cực kỳ nhỏ bé, lại đặc biệt mềm mại. Lúc này, Tề Hạo thật không muốn buông tay cô tiểu hồ ly ra. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa lên làn da cô.
Mọi người chọn cách xem nhẹ việc Tổng giám đốc của họ không đứng đắn với nhân viên cấp dưới trước mặt nhân viên văn phòng, nhất trí đồng ý Kỷ Hiểu Nguyệt đã phạm tội ác tày trời, cô ta đã chủ động mê hoặc Tổng giám đốc độc thân siêu cấp, tình nhân trong mộng của các cô!
Mọi người xem, cô ta cứ nắm tay Tề Hạo không chịu bỏ ra!
(Linh hồn bé nhỏ của Kỷ Hiểu Nguyệt đang gào lên: “Rõ ràng là anh ta cầm tay tôi không chịu bỏ ra cơ mà! Gì mà dàn xếp! Gì mà chủ dộng? Gì mà chỉ cây dâu mắng cây hoè? Gì mà đổi trắng thay đen? Hoá ra là thế này đây!)
Kỷ Hiểu Nguyệt run rẩy, cuối cùng cô đã nhận ra rằng Tề Hạo còn xảo quyệt, vô liêm sỉ hơn cô gấp vạn lần. Đến khi ý thức được việc nên thu tay về, cô đã nhiễm nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Gần như cùng lúc, Tề Hạo cảm thấy nếu còn không buông tay ra, cô hồ ly nhỏ này sẽ bị ánh mắt từ bốn phương tám hướng giết chết.
Lập tức, hai bàn tay nhanh chóng tách rời. Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu, lùi về phía sau một bước đề phòng con sói trước mặt.
Cái gã đàn ông khó hiểu này rốt cuộc có ý đồ gì vậy?
Tề Hạo cười như một chú mèo con vừa trộm được cá, ánh mắt liếc xuống nhìn tập tài liệu rơi dưới đất:
“Đây là công việc cô được giao hôm nay sao?”
“Vâng”. Giọng Kỷ Hiểu Nguyệt tỏ rõ sự khó chịu. Tất cả là tại anh! Nếu không tôi đã không bị phạt thê thảm thế này!
Tề Hạo khẽ nhíu mày, sau một hồi im lặng mới nói: “Làm việc tốt nhé”.
Nói xong, đôi chân dài lướt qua đám tài liệu rơi dưới đất, đi thẳng lên tầng. Bước chân nhẹ nhàng chứng tỏ tâm trạng rất tốt.
Thật ra, trong nháy mắt, kể từ lúc anh yên lặng, bộ não đáng giá ngàn vàng đã bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề rất ngu ngốc: Có vẻ vì mình mà cô nhóc ấy bị bắt nạt rồi!
Có nên cứu không?
Nếu cứu, một lần chắc không đủ. Cứu lần này sẽ còn có lần sau. Mỗi lần anh tới gần lại càng khiến cô bị ức hiếp.
Cứ tiếp tục cứu như vậy hình như cũng không phù hợp với phong cách của Tổng giám đốc Tề anh, xưa này chỉ có phụ nữ tranh giành tình cảm của anh, chứ chưa bao giờ có chuyện anh chủ động bảo vệ người phụ nữ nào.
Vậy cứu hay không đây?
Tề Hạo cứ suy nghĩ về vấn đề này mãi trên đường đến buổi yến tiệc xa hoa của Bạch gia, nhưng mãi mà vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Nếu Nhiếp Phong biết anh rối loạn cả một ngày vì vấn đề ngu ngốc này, nhất định sẽ cười từ tầng 48 xuống tận tầng trệt mất.
Tổng giám đốc Tề ơi là Tổng giám đốc Tề, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay!
Lúc Phong Tín Nhi mặc bộ lễ phục mới màu phấn hồng tới lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả đám đàn ông trong bữa tiệc, nhưng trước mắt Tề Hạo vẫn chỉ hiện lên đôi mắt sáng long lanh kia.
Công việc của cô nàng hôm nay rất nhiều, chắc sẽ phải tăng ca.
Nếu tăng ca... vậy trong văn phòng chắc chỉ có một mình cô ấy.
Nếu một mình thì...
Nghĩ đến đây, Tề Hạo đặt chén rượu trong tay xuống, lặng lẽ rời đi bằng cửa sau.
|
45. Tuyệt sắc thế gian, siêu cấp đẹp trai!
Trong văn phòng tầng 46, chỉ có bóng đèn trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt còn sáng.
“Nhanh lên! Còn cái này nữa!” Kỷ Hiểu Nguyệt đang bóc lột sức lao động của Hoa Hồ Điệp.
“Vì sao mình lại phải ở đây với cậu cơ chứ!” Hoa Hồ Điệp hối hận, đáng lẽ không nên nhất thời mềm lòng, bị chiêu “mỹ nhân kế” của cô gái này lừa gạt, anh chàng không thích con gái mà sao vẫn mắc bẫy thế nhỉ?
“Bởi vì cậu là người bạn hào hiệp nhất của mình! Nào, đánh máy cái này đi, làm xong mình mời cậu ăn khuya!” Kỷ Hiểu Nguyệt tiếp tục “dụ lợi” (dụ dỗ + lợi dụng).
“Vậy đến bar Thanh Thuỷ được không?” Hoa Hồ Điêp ra điều kiện.
“Không được! Làm nhanh lên! Nếu không cả cửa hàng ăn nhanh cũng không có đâu!” Kỷ Hiểu Nguyệt lộ nguyên hình, bắt đầu đe doạ.
“Thật chẳng công bằng gì cả!” Hoa Hồ Điệp vẻ mặt đau khổ tiếp tục than vãn.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân có chút gấp gáp, trong hành lang gấp khúc, vắng vẻ nghe càng rõ. Ai thế nhỉ? Muộn vậy mà còn đến đây!
Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cùng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa.
Một dáng người cao lớn đang đứng ngược dáng trước cửa văn phòng. Dù không nhìn được rõ mặt nhưng chỉ cần thấy mái tóc dài mềm mại rối tung trên vai cùng cách ăn mặc cũng đoán được người này chỉ có thể là An Húc Dương.
“An Húc Dương! Chào anh! Anh đến có việc gì vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt đứng dậy lễ phép chào hỏi, đồng thời đá cho Hoa Hồ Điệp ở bên cạnh đang trợn mắt há mồm một cái.
Cái tên ngu ngốc này cứ thấy trai đẹp là nổi cơn háo sắc!
Hoa Hồ Điệp bị đá lập tức choàng tỉnh, anh chàng đứng bật dậy: “Xin chào anh, An Húc Dương!”
Lạ thật, đối phương không thấy lên tiếng trả lời, có phải Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn nhầm không? Hoa Hồ Điệp vừa cố mở to mắt ra nhìn, vừa thầm hỏi trong lòng.
Đối phương cuối cùng cũng có phản ứng, thân hình cao lớn thanh lịch từ từ tiến lại. Đúng là An Húc Dương.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhíu mày. Lạ thật! Nghe nói gần đây anh ta bận lắm, lịch trình kín mít, sao lại rảnh rỗi chạy đến đây nhỉ, còn vào giờ này nữa?
An Húc Dương hai tay đút túi áo da, đôi mắt sâu yên lặng nhìn thẳng Kỷ Hiểu Nguyệt, nụ cười trên môi có chút thờ ơ. Vạt áo nhẹ lay theo mỗi bước chân, làn da nâu sáng bóng khoẻ mạnh.
Hoa Hồ Điệp lại ngây người. ‘ Tuyệt sắc thế gian, siêu cấp đẹp trai! Thân hình phải nói là chuẩn của chuẩn!’
“Anh đến đây có việc gì không?” Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn cảm thấy An Húc Dương có gì đó kỳ lạ. Lúc trước cô có gặp anh ở công ty hai lần, ánh mắt anh nhìn cô luôn khiến cô cảm thấy có chút gì đó... quen thuộc đến nổi da gà! Lần trước khi gặp rắc rối với Lý Nhuỵ, anh đã không ngần ngại mà ra tay tương trợ, vì thế Kỷ Hiểu Nguyệt cũng có chút thiện cảm.
Đúng lúc này, An Húc Dương đã đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt, không đợi cô kịp phản ứng, anh nhanh chóng gỡ cặp kính của Kỷ Hiểu Nguyệt xuống, để lộ đôi mắt long lanh sáng bừng.
“Anh...” Tất cả thiện cảm dành cho An Húc Dương từ trước đến giờ trong nháy mắt hoàn toàn tan biến, Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nhìn thẳng tên lỗ mãng đang đứng trước mặt mình.
“Em không đeo kính nhìn là đẹp nhất!” An Húc Dương khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu loé lên tia sáng màu lam. Kỷ Hiểu Nguyệt còn chưa kịp nói được gì, An Húc Dương đã tuôn ra một tràng những lời vô cùng lãng mạn:
“Đôi mắt em là ngôi sao sáng trong đêm đen u ám, mang lại hy vọng cùng sức mạnh. Chỉ khi thấy em, cuộc sống của anh mới có hy vọng”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm An Húc Dương, hồi ức rực rỡ sắc màu nhanh chóng ùa về. Rất nhiều năm về trước, có một chàng trai cô thầm mến từ lâu đã tươi cười, nháy mắt với cô trong đám đông, làm thế giới của cô phút chốc nở đầy hoa. Khi đó, anh đã từng nói với cô:
“Đôi mắt em là ngôi sao sáng trong đêm đen u ám, mang lại hy vọng cùng sức mạnh. Chỉ khi thấy em, cuộc sống của anh mới có hy vọng. Hãy làm bạn gái anh nhé?”
Kỷ Hiểu Nguyệt khi ấy bất ngờ đến choáng váng, cô chỉ nói được đúng một câu duy nhất:
“Em... em... ngày mai em trả lời được không?”
Nhưng ngày hôm sau, khi Kỷ Hiểu Nguyệt sung sướng, hạnh phúc đến tìm “người bạn trai” thì anh chàng đã đột nhiên biến mất, hơn nữa còn biệt tăm biệt tích luôn từ đó đến giờ.
Chuyện cũ lại một lần nữa tái hiện một cách vô cùng chân thực, An Húc Dương đang đứng trước mặt cô lúc này buông một câu ngắn gọn:
“Làm bạn gái anh nhé?”
Không sai một chữ! Thế giới này thật kỳ diệu!
Miệng Hoa Hồ Điệp vẫn chưa kịp khép lại. Nhưng lần này, phản ứng của anh chàng nhanh hơn Kỷ Hiểu Nguyệt một chút:
“Bạch... Bạch... Bạch...”
“Anh chính là Bạch Sùng Tước”. An Húc Dương trả lời rõ ràng.
|