Anh Phát Bệnh Rồi Em Đến Đây
|
|
Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
Rõ ràng nói kiểu đó mà vẫn nói ra cho được, anh còn coi đó là lẽ đương nhiên. Giọng anh trầm thấp mà không mất đi vẻ gợi cảm, nhưng cũng chẳng có bất kỳ ẩn ý sâu xa hay ám muội suồng sã nào, giống như mùi hương trên y phục anh, khiến người ta cảm thấy sạch sẽ và sảng khoái. Mùi vị lịch thiệp, không nồng, rất thuần khiết. Áo anh rất lớn, khoác lên người cô dài đến đầu gối, mang theo nhiệt độ cùng mùi hương đàn ông khiến Hứa Luật cảm thấy toàn thân như được ngâm trong dòng nước ấm áp, xông lên mặt, có chút khô nóng. Tuy rằng có lúc hành vi, cử chỉ cùng suy nghĩ của anh quá khó hiểu khiến đối phương nhiều khi không thể lý giải nổi nhưng khuyết điểm không che khuất ưu điểm, anh là người đàn ông cực kỳ ga lăng. Hứa Luật dĩ nhiên không cho rằng hành động đột ngột ngày hôm nay của anh là do anh thương hoa tiếc ngọc. Nói theo kiểu của anh, anh sẽ không trơ mắt đi nhìn người phụ nữ đứng giữa trời đông … theo anh phân tích ‘Cô thật sự đang rất lạnh’. Giả sử ngày hôm nay không phải là cô mà là người phụ nữ khác thì anh cũng làm y chang như vậy thôi, đây chỉ hành động của một người đàn ông chân chính, còn những chuyện khác không liên quan. Từ trong ánh mắt của anh có thể nhìn ra ngay anh không có bất cứ tâm tình ám muội nào, đôi mắt trong vắt, lạnh lẽo mang chút kiêu ngạo. Dưới ánh mắt như thế Hứa Luật cũng dần tỉnh ngộ, luồng khí nóng trên mặt giảm dần, không còn đỏ mặt tiếp nhận ý tốt của anh: “Cảm ơn …” “Xấu quá!” Lời cám ơn của anh còn chưa dứt, Đường Tố bất thình lình nói ra một câu không đầu không đuôi. “Sao cơ?” “Cô như thế này trông lại càng nhỏ, giống như bị nhốt trong lu vậy!” Hứa Luật: “…” Cô thu hồi toàn bộ ý nghĩ tốt đẹp vừa rồi. Bây giờ đang hoài nghi … anh khoác áo cho cô chỉ để chứng kiến bộ dạng của cô lúc này: Đây đây nhìn đi … Hứa Luật trông như một đứa trẻ con. Quăng cái gì gọi là đàn ông galant đi!!! Về nhà, cô không chần chừ chạy thẳng về phòng. Mùi xác thối lưu cửu trong người nếu bạn không làm pháp y bạn không thể cảm nhận được, đặc biệt hôm nay còn là Xác hóa sáp. Hứa Luật loay hoay trong phòng tắm hơn nửa tiếng mới ra. Trong bộ đồ ngủ rộng rãi, cô thảnh thơi bước xuống lầu … phát hiện bàn ăn đã dọn sẵn từ khi nào. Đường Tố đã tắm xong, cũng mặc quần áo ở nhà, đi dép, đang loay hoay trước bàn bếp: nào là dao giải phẫu, cân tiểu ly, bình đo … Mỗi lần nhìn anh nấu anh, Hứa Luật đều muốn phùng mang trợn má. Thế nhưng khi nhìn thành phẩm trên bàn ăn: cá hồi nướng muối, màu xanh của rau cần, màu vàng của khoai tây, hương thơm nồng của nắm hương, cà chua tỉa thành một chiếc chén đựng nước sốt trứng … ngay lập tức cô chỉ muốn quỳ xuống tôn sùng anh. Hứa Luật nuốt nước miếng cái ực: “Đường … Đường Tố … món này là anh làm hết sao?” Quả thực quá mức tinh xảo, có thể so với đầu bếp của nhà hàng năm sao. “Không phải tôi nấu! Là trời cho!”, anh lên tiếng mà không quay đầu lại. Hứa Luật sờ sờ mũi, cảm giác vừa rồi mình hỏi có hơi dư thừa, nếu anh không làm thì còn ai vào đây? Không phải bây giờ anh cũng đang luôn tay sao. “Khụ khụ! Tôi chỉ muốn khen anh quá lợi hại có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp.” “Trên thực tế nếu tôi đồng ý, thì cái danh xưng Vua đầu bếp đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.” Đường Tố dọn món mì Ý lên bàn. “Tôi tin!”, Hứa Luật không thể chờ đợi được nữa, trước tiên dùng nĩa cuốn cuộn mì ý một vòng: “Yeahhhh! Quá ngon! Đường Tố anh quả là thiên tài!” “Cám ơn!” Đường Tố không ngại khi nhận được lời ca tụng như vậy: “Năng lực ngôn ngữ của cô ngày một giảm sút.” Anh từ nhỏ đến lớn luôn tai nghe lời ca tụng là thiên tài, từ chỗ bắt đầu thiên tài cho đến cuối cùng gọi là quái vật. Được ăn ngon tâm trạng Hứa Luật hưng phấn hẳn, không thèm để ý đến lời anh nói, tiếp tục dành lời khen tặng cho anh: “Đường Tố, nếu anh mà mở nhà hàng nhất định sẽ rất phát đạt!” Nấu ngon đến thế cơ mà. “Tôi không cần thiết phải đi bán tài nấu nướng để nuôi sống chính mình.” Anh không cho rằng cô đang ca tụng anh??? Hứa Luật quyết định ngậm miệng thì tốt hơn, tốt nhất không nên làm hỏng tâm trạng đang vui vẻ của mình. Hai người yên tĩnh thưởng thức bữa tối ngon lành, Hứa Luật cho muỗng sốt trứng cuối cùng vào trong miệng, liếm môi hưởng thụ, chưa hết thòm thèm: “Nếu như mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy thì quả thật như đang sống trên thiên đường.” Đường Tố cũng ăn miếng cá hồi cuối cùng, ưu nhã lấy giấy ăn lau miệng: “Tuy rằng cô ám chỉ rất rõ ràng … tôi nghe cũng hiểu … thế nhưng tôi không dự định thỏa mãn nguyện vọng này của cô.” Anh đứng dậy, cầm mâm cơm lên: “Sau này bữa trưa và bữa tối vẫn do cô phụ trách.” Hứa Luật chẳng hề lúng túng vì bị nói thẳng toẹt ra suy nghĩ của mình, cô chỉ ước thôi mà: “Ngày hôm nay anh làm cơm rồi, bát dĩa để tôi rửa cho!” “Không cần …” Đường Tố nhìn lên bàn tay nhỏ bé đang trùm lên tay anh. Hứa Luật không để ý, vẫn tự nhiên, xoay xoay bàn tay, sau đó rút mâm cơm trong tay anh ra, thu về phía mình: “Haizzza … để tôi rửa.” Cô bưng mâm cơm, tâm trạng phấn chấn đi vào trong bếp. Đường Tố nhìn chằm lên mu bàn tay của mình, khẽ nhíu mày, rồi lại tiếp tục nhìn lăm lăm lên mu bàn tay nơi Hứa Luật vừa chạm qua, vẫn còn xúc cảm vẫn chưa tiêu tan. Ngày hôm nay anh đã tận mắt chứng kiến đôi bàn tay kia thao tác linh hoạt trên thi thể. Rất bình tĩnh, rất chuyên nghiệp, cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, ngay cả vết khâu cũng rất chăm chú. Không ngờ đến đôi bàn tay ấy lại … mềm mịn như thế!!! Tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng bàn tay anh vẫn có thể cảm nhận được sự va chạm dịu dàng này. Hứa Luật rửa sạch bát đi ra, trông anh vẫn con đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh bàn ăn nhìn chăm chăm bàn tay mình: “Tay sao vậy?” Đường Tố nhếch miệng, nhìn cô một cái không trả lời, rồi quay về chỗ cũ của mình, trong lòng đã có kết luận, tất cả đều là do hormone trên người cô tiết ra, làm ảnh hưởng đến hệ thống sinh lý của anh. Hứa Luật ngạc nhiên không hiểu ánh mắt vừa rồi nghĩa là gì, nhưng anh không nói thì cô cũng không miễn cưỡng, cả trưa nay bận tối mắt nên cô hơi mệt: “Đường Tố! Tôi đi ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon!” “… Ngủ ngon Hứa Luật!” Âm thanh của anh vẫn còn chút miễn cưỡng, ngồi trên ghế, nhắm mắt, không thèm nhìn cô. Kết quả đêm nay, Đường Tố có một giấc mơ. Trong cơn mơ, anh nằm trên bàn giải phẫu, trần như nhộng, Hứa Luật mặc chiếc áo blouse trắng toát đứng bên cạnh. Anh mở miệng nhắc cô đeo găng tay giải phẫu nhưng cô không nghe, bàn tay trần của cô chạm lên bàn tay phải của anh … không sai, chính là bàn tay cô vừa chạm tối qua. Trong văn học Trung Quốc thường có câu thế này mềm dịu nhẹ nhàng như nước, trong lòng anh đột nhiên có cảm giác như điện giật. “Đường … rốt cục anh cũng thuộc về tôi.” Đang nói chuyện, gương mặt Hứa Luật đột nhiên biến đổi, biến thành một người tóc vàng mắt xanh, xông về phía anh. Đường Tố mở choàng mắt, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu, gào thét trong lòng: Cái hormone nữ chết tiệt!
|
Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
Ngày hôm sau, vừa xuống giường bước ra khỏi cửa phòng đã nghe thoang thoảng mùi café. Ồ! Đường Tố đã thức rồi sao? Cô không thích café nhưng Đường Tố nghiện café, nào là hạt café chồn, nào là máy pha café cực đắt tiền. Cô nhìn đồng hồ, chưa đến bảy giờ, tên đàn ông này sao hôm nay dậy sớm vậy. “Meo ” Arthur ngồi trên tay nắm cầu thanh, lấy lưỡi liếm chân rồi lau mặt, trông thấy Hứa Luật xuất hiện, nó kêu meo meo như muốn chào cô buổi sáng. Từ khi Hứa Luật đến đây nó rốt cục cũng trải nghiệm được cảm giác ở nhà có người thương mèo, nên không cần lo ngày ba bữa, cũng không cần phải ra ngoài sân tìm thức ăn. Theo Hứa Luật, nó là con mèo có nhân sinh quan nhất nhà. “Chào buổi sáng Arthur!” Hứa Luật xoa xoa đầu con mèo mập, cảm giác thật mềm mại! Cái mặt béo ụ của nó, nhìn thôi cũng cảm thấy khoái. Được cô vuốt ve đáp lại, Arthur hài lòng, nhảy khỏi tay nắm cầu thang, theo chân cô xuống lầu. Dưới lầu Queen và Allen vẫn còn ngủ trong ổ, Agatha thì đang loanh quanh trong bếp. Theo lý thường, Agatha ở đâu thì có thể đoán được vị trí của Đường Tố ở đó. Hai người gặp nhau trước cửa nhà bếp. Đường Tố mặc áo len dệt kim màu xám, quần caro đen, chân vẫn là đôi dép bông hình mèo … trên tay anh là tách café nghi ngút khói. “Chào buổi sáng!” Hứa Luật cười híp mắt, quay sang chào anh, một đêm ngon giấc khiến tinh thần cô cực kỳ thoải mái. “Chào!” Đường Tố gương mặt không chút biểu cảm nhìn cô, nhàn nhạt đáp một tiếng. Cười rạng rỡ như vậy làm gì, lại muốn ảnh hưởng anh sao? Đường Tố ảo não, đêm qua anh bị cái thứ hormone nữ chết tiết ảnh hưởng đến mức không tài nào ngủ ngon, hại anh mới sáng sớm đã phải tắm tắm rửa rửa. Tình huống này anh không thích một chút nào. Không phải anh chưa từng tiếp xúc người khác giới. Từ nhỏ đến lớn xung quanh đâu thiếu mấy ‘sinh vật khác giới đó’, ví như chị Đường Túc, bà mẹ Minh Hoa, … Nhưng lần này có gì đó không giống … người phụ nữ tên Hứa Luật này … có hơi kỳ quái! Anh cũng không thể nói ra được nguyên nhân … là vì cảm giác đụng chạm của cô khác với chú chuột bạch rất rất nhiều. Quả nhiên, hormone nữ là thứ phiền phức nhất, cuối cùng tối hôm qua Đường Tố cũng có thể chiêm nghiệm được chuyện này. “Này …???” Tên đàn ông này xảy ra chuyện gì vậy? Tuy rằng gương mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào nhưng không hề giống như ngày thường. Bình thường anh vẫn có dáng vẻ lạnh lùng nhưng không như hôm nay … rất lạnh lẽo. Lành lùng và lạnh lẽo tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng cảm giác mang đến khác hẳn. “… Sao vậy?” Hứa Luật không mò mẫm được câu trả lời, đành vào nhà bếp uống một ly nước ấm, múc một muỗng tinh dầu khổ qua cho vào miệng. Đây là lệnh của mẹ cô, mỗi sáng đều phải uống. Mấy năm trước vì công việc thường thường cứ ăn uống linh tinh khiến bị viêm dạ dày nặng. Cuối cùng, mẹ Hứa Luật đe nếu cô còn tiếp tục để tình trạng này xảy ra sẽ lôi cô về nhà không cho đi làm. Sau cơn bạo bệnh cô bắt đầu ý thức chú ý đến sức khỏe của mình, tinh dầu hạt khổ qua là mẹ bỏ nhiều công sức nhờ người tìm mua cho cô. Uống xong, cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng: Đậu nành đã ngâm tối qua cô xay thành sữa uống, lấy hai cái bánh bao nhân sữa trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng, rồi chiên một trứng ốp-la! Chuẩn bị đâu đấy, đang tính ăn sáng thì Đường Tố bưng tách vào lấy thêm café. “Sáng sớm uống nhiều café như vậy không tốt!”, cô vừa uống sữa đậu nành vừa nêu kiến nghị: “Có muốn uống sữa đậu nành không?” Đường Tố liếc mắt nhìn thứ chất lỏng màu trắng đục trong tay cô. Theo chứng minh mới nhất của y học, thành phần đậu tương bên trong sữa đậu nành có chứa chất isoflavone, chất này được coi như kích thích tố gia tăng hormone nữ … Damn it! (Chết tiệt!) Lại là hormone nữ! Gương mặt Đường Tố xám xịt, nhìn chằm chằm ly sữa đậu nành trong tay cô: “Rõ ràng là đã nhiều lắm rồi!” Cô muốn trải đầy hormone nữ chết tiệt ấy khắp nhà này sao? Hay muốn chiếm luôn cả thế giới? Hứa Luật cắn cắn bánh bao bơ sữa, hương thơm béo ngậy khiến cô cực kỳ hài lòng: “Hả? Anh nói gì nhiều lắm???” Ôi … bơ sữa beo béo mềm mịn … ngon tuyệt. Đường Tố hớp ngụm café lớn, nhìn bộ dáng không đếm xỉa thế giới của cô lúc này, giọng có chút bất mãn: “Hormone trên người cô!” “Hả …”, Hứa Luật bối rối, “Hormone nữ???” “Không sai! Hormone nữ! Còn có thể gọi là estrogen hoặc kích thích tố nữ” “Dừng lại!”, Hứa Luật ngắt lời anh đang thao thao bất tuyệt: “Tôi hiểu cái gì gọi là hormone nữ … nhưng … tôi là nữ có hormone nữ là bình thường thôi!” Cô không hiểu điểm nào không đúng chứ?!? Nếu như cô mà có hormone nam tính … lúc ấy mới đáng lo ngại chứ. Đường Tố: “…” Không sai … cô nói không sai câu nào … vì vậy nên anh mới không biết nên làm thế nào đây! Đường Tố không biết giải thích sao cho đúng, miệng lưỡi của anh lúc này không phát huy tác dụng, đứng như trời trồng một lúc lâu mới nói: “Phải! Tôi biết cô là phụ nữ!” Hứa Luật vẫn chưa hiểu: “Vì vậy???” “Ngoại trừ nhìn bên ngoài, tôi còn cảm nhận được cô là phụ nữ!”, Đường Tố nhìn cô. Nhìn là biết Hứa Luật là phụ nữ, từ quần áo, âm thanh … tất cả đều nhìn ra được. Nhưng xúc giác và thị giác là khác nhau. Tuy nhiên … truyền qua tai Hứa Luật … hai từ này không phải giống nhau sao? Khác nhau ở điểm nào vậy? Đường Tố nhìn dáng vẻ của cô là hiểu cô không lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa của anh: “Nhìn chỉ là một loại mức độ của cảm thụ, còn cảm nhận là dựa vào các giác quan để nhận biết, để trải nghiệm. Ví dụ: ‘Cô thật mềm mại’ và ‘Sờ cô thật mềm mại’ là hoàn toàn không giống nhau.” Nửa miếng bánh bao còn chưa nuốt xuống … nghe anh nói trắng trợn đến mức đó … cô …. à … ừ … ừ trông anh rất tỉnh, giống như đang giảng một vấn đề học thuật vậy. “Đã hiểu rồi chứ?”, anh hỏi. Cô gật gù: “Hình như … đã hiểu!” “Hiểu là hiểu, không hiểu là không hiểu … hình như là thế nào?” “Ý là, anh vẫn biết tôi là phụ nữ, nhưng đột nhiên bây giờ anh mới cảm nhận được tôi là phụ nữ”, Hứa Luật cảm thấy tiếp xúc với anh càng nhiều, ngôn ngữ của cô càng ngày càng có ‘chiều sâu’, nghe cô vừa nói đi …. Người bình thường không tài nào hiểu được. “Không sai! Chính là ý này!” Anh đã từng tiếp xúc nhiều dạng phụ nữ: da trắng có, da đen có, da vàng cũng có … Trong đầu anh, những người phụ nữ này tựu chung lại đều liệt vào nhóm ‘khác phái’. Trước sự việc ngày hôm qua xảy ra, Hứa Luật cũng nằm trong nhóm ‘khác phái’ này. Tuy nhiên kể từ hôm qua trở đi, một mình cô đã tách ra thành lập riêng cho mình ‘đặc khu hành chính’. “Này … khi nào thì anh ‘cảm nhận được’ vậy? Hứa Luật cân nhắc, hóa ra từ khi gặp nhau cho đến trước ngày hôm qua anh vẫn không cho cô là một người phụ nữ thực thụ sao? Liệt cô vào danh sách ‘nữ hán tử’? Anh im lặng một chút, rồi nói: “Ngày hôm qua …” “Ngày hôm qua?” Hứa Luật ngẫm nghĩ một lát, ngày hôm qua cô không có hành động gì đặc biệt, ngoại trừ lúc sau khi nghiệm thi trở về, thân thể nồng nặc mùi xác thối. Lẽ nào, lẽ nào anh khác hẳn người thường, thích mùi vị đặc biệt đó sao? “Chặn ngay cái liên tưởng vớ vẩn trong đầu của cô lại!”, Đường Tố dễ dàng đọc ra suy nghĩ trong đầu cô. Hứa Luật ngượng ngùng nở nụ cười: “Tôi thật sự không nghĩ ra ngày hôm qua mình làm gì khiến anh có thể ‘cảm nhận được’.” Lần này, anh im lặng rất rất lâu rồi mới lạnh lùng đưa ra đáp án: “Tối hôm qua, cô sờ soạng tôi …”, ngữ khí có chút lên án: “… một lúc.”
|
Chương 37: Chạm và sờ
Cô sờ soạng tôi! Là một lời lên án nghiêm trọng đến mức nào, để người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ cô giở trò đồi bại với anh. Có thể thế! Trời ơi … oan ức quá! Rõ ràng cô không hề làm gì, đừng nói ăn đậu hũ, ngay cả vỏ đậu còn chưa được đụng vào nữa cơ mà. Hứa Luật cố gắng nghĩ lại tối qua cô làm gì mà đi ‘sờ soạng’ anh. Cuối cùng, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi … thì ra là lúc đó … cơ mà chưa đến một giây đồng hồ nữa. Hứa Luật phản bác: “Cái đó quá lắm cũng chỉ là chạm một cái”. Không thể nào được coi là sờ … cô chả ‘sờ’ thấy gì cả. Còn ngụy biện?!? Đường Tố chỉnh nghĩa, nói rõ lại: “ ‘Chạm’ chỉ là touch … nhừng sờ soạng là ‘feel’!”. Anh rõ ràng cảm nhận được … vậy không phải sờ là gì, đụng chạm thế quái nào! Được rồi! Coi như việc ‘đụng chạm’ hai người không định nghĩa giống nhau. “Vì vậy … Bộ dạng quái gở của anh sáng nay chỉ bởi do tôi sờ anh ‘một cái’ mà anh không vui sao?” Hứa Luật cảm thấy rất oan ức, chẳng hề làm gì mà cũng bị buộc tội. Đường Tố phản đối cô dùng từ không chính xác: “Không phải là không vui!” Thế nhưng, nhất thời anh không tìm ra được từ nào mô tả cảm giác của mình khi ấy. “Chán ghét?”, Hứa Luật đưa thêm từ cho anh lựa chọn. “Không đúng!” Từ này lại càng sai, anh không chán ghét. Hứa Luật cho miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, ngửa đầu nhìn anh: “Không phải không vui, không phải chán ghét … vậy là cảm giác khá thích rồi!” Ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt cô, đôi mắt to đen sáng ngời rực rỡ. Lúc này trông cô tràn đầy nữ tính, lấp lánh trong ánh mặt trời. Cảm giác rất thích! Ý niệm này vừa xuất hiện, Đường Tố ngẩn ra, sau đó cau có mặt mày … tại sao anh lại có ý nghĩ điên khùng này. Quả thực quá xấu hổ! Suy nghĩ đường đột này khiến anh đau đầu. Thôi rồi kích thích tố trên người cô tiết ra càng ngày càng mãnh liệt? Uống sữa đậu nành quả thật tác dụng quá mạnh. Anh đã đứng xa như vậy mà vẫn bị ảnh hưởng. Mặc dù hormone là một thực thể không thể nhìn thấy nhưng khoa học đã chứng thực nó tồn tại đồng thời cũng sản sinh ảnh hưởng giữa người và người. Cô nói đúng, anh không hề có cảm giác chán ghét. Nửa ngày trời mà vẫn không thấy anh đáp lại. Trong khi Hứa Luật cho rằng anh sẽ không tiếp tục câu chuyện thì thanh âm đặc biệt trầm thấp và thu hút của Đường Tố truyền đến: “Không sai! Là khá tốt … Rất mềm, trơn nhẵn, mịn màng.” Dứt lời, gương mặt anh cứng đờ. Cái gì mềm, cái gì trơn nhẵn, mịn màng … mấy từ này xuất phát từ miệng của anh sao? Quá thô lỗ! Quá mất tiền đồ! Mấy tính từ này cũng khiến Hứa Luật kinh hãi. Những từ có tính chất khiêu khích cao độ thế này lại dễ dàng nghe được từ miệng của anh. Hứa Luật đưa tay đỡ trán. Nhìn anh đi, một thân thuần khiết, mang cảm giác cấm dục mạnh mẽ lại nói câu này, thật hay ảo đây? Có thể coi là lời khen tặng? Cô có cần cô đáp tiếng cám ơn không? Hứa Luật quýnh quáng, cảm giác như cô là người bị ăn tàu hủ. Rõ là cô ‘chạm’ anh, bây giờ cảm giác ngược lại, giống như cô mới là nạn nhân bị sờ mó vậy nè? Hứa Luật đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh trên tay vẫn đang cầm tách café. Bàn tay trắng nõn đặt trên chiếc tách đen tuyền, sức tương phản rất lớn. Các đốt ngón tay rõ rệt, rất đẹp, bàn tay của người làm nghệ thuật. Ngày hôm qua cô ‘sờ’ anh ở đâu? Là mu bàn tay??? Đúng! Không sai. Cảm giác đụng vào mu bàn tay Đường Tố thế nào nhỉ? Mẹ nó … lúc đó chỉ là vô tình chạm phải đâu kịp cảm nhận. Đột nhiên Hứa Luật giác ngộ một chuyện: Cơ hội tốt thế mà cô không biết nắm lấy, quá đáng tiếc! Khụ! Khụ! Dẹp … dẹp ngay tâm địa đen tối đó qua một bên, cô thu dọn bát dĩa trên bàn: “À … Gần đến giờ rồi … đi thôi!” Sáng thứ tư, hai người bọn họ đều có tiết, cũng như thường ngày, hai người cùng nhau chuẩn bị đến lớp. Vẫn như cũ, người trước người sau. Thật sự trong lòng Hứa Luật rất muốn biết Đường Tố sẽ giảng dạy như thế nào. Đáng tiếc, hai người bị trùng giờ nên cô không cách nào chứng kiến phong thái lên lớp của anh. Mà Đường Tố một tuần lại chỉ có một ngày đứng lớp. Ánh sáng chiếu vào thân ảnh anh, bóng người đổ về phía đằng sau, Hứa Luật dẫm chân lên bóng anh mà đi. Hứa Luật cảm thấy Đường Tố là người đàn ông rất tuyệt. Không chỉ là đẹp trai không thôi mà ngay cả khí chất cũng mang đến cảm giác rất đặc biệt. Quá mức đặc biệt chứ còn gì nữa … cô chạm một cái thôi mà đã phát điên lên như vậy rồi. Nhớ đến chuyện xảy ra sáng nay cô cười thầm, đặc biệt câu ‘Cô sờ soạng tôi!’ của anh! Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại thấy …rất đáng yêu. Đường Tố vẫn mặc chiếc áo gió màu đen, hai tay đút túi quần, đôi chân thon dài bước rất nhanh, phong thái hoạt bát. Hứa Luật chăm chăm quan sát anh, không ngờ anh đột nhiên dừng bước, suýt chút nữa cô va vào lưng anh. Đường Tố quay đầu nhìn cô, đôi mắt trong vắt như bầu trời lúc hừng đông. “Sao? Làm sao?”, vừa rồi cô đột ngột dừng bước, chưa kịp lùi về sau duy trì khoảng cách. Cô cứ như thế ngửa đầu nhìn anh. Tên đàn ông này nhan sắc quả thật mê người! Đường Tố mắt nhìn phía trước: “Đi tới đây … cùng đi!” “Hả???” Đường Tố thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ, nên anh chủ động lùi về sau mấy bước, đứng ngang bằng cô: “Đi thôi!” “… Ờ!”, được vài bước Hứa Luật phát hiện đôi chân thon dài bên cạnh rõ ràng phải giảm tốc để sóng bước cùng cô: “Đường Tố! Anh cứ đi trước đi!” Đường Tố: “Không cần!” Hứa Luật nhún nhún vai: “Được thôi … tùy anh!” Đường Tố quét mắt nhìn cô: Hừ! Đừng tưởng tôi không biết cô nhìn lén sau lưng tôi! Anh không quen có người đồng hành, lại còn phải đi bằng nhau nên có mấy lần anh bước nhanh hơn, nhưng kịp thời điều chỉnh tốc độ. Anh phân tích chiều cao, độ rộng bước chân … sau đó đã tìm được tiết tấu để chung bước với cô. Nhìn đi … chỉ cần phân tích đúng hướng việc gì cũng thành công. Đường Tố cong môi, trong lòng cực kỳ đắc ý. Còn chuyện hormone nữ kia … đợi anh phân tích được, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa. Đường Tố chắc chắn như thế. Hai người sánh vai, không nói lời nào. Hứa Luật vừa đi vừa nghĩ đến án mạng hôm qua, không biết bên Đội trưởng Lý điều tra thế nào rồi. Nguồn gốc của nạn nhân đã tìm được chưa, khoanh vùng được nghi phạm chưa? Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng còi xe máy inh ỏi. Hứa Luật bừng tỉnh, ngẩng đầu thì thấy chiếc xe máy đang lao nhanh về phía cô. Người lái xe hiển nhiên không ngờ đến có người ở giữa đường … Hứa Luật giật mình, vừa định nhảy lên. Cô quên mình đang đi giày cao gót chứ không phải đôi giày thể thao, vì thế, quýnh lên, người chưa nhảy mắt cá đã trật sang một bên. Chiếc xe máy phanh gấp, nhưng do khoảng cách quá gần … khi gần đụng trúng thì đột nhiên trọng tâm cơ thể thay đổi, chân nhấc khỏi mặt đất, bầu trời xanh lam trước mắt cô xoay một vòng.
|
Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
Dĩ nhiên chiếc xe máy sẽ không đụng vào Hứa Luật, vì cô đã được Đường Tố trực tiếp bế bổng lên. Chính xác là vậy! Bế theo kiểu công chúa! Chuyện này vượt ngoài sức tưởng tượng. Từ lúc trưởng thành đến giờ, Hứa Luật chưa từng có bất cứ tiếp xúc thân mật nào với người khác phái, đến khi làm pháp y, bên cạnh cô toàn là đồng nghiệp, không thì chỉ có thi thể. Nói trắng ra, cơ hội tiếp xúc với người khác giới không nhiều. Quen với Tô Tử Khiêm nhưng chỉ duy trì ở mức xã giao. Vậy mà bây giờ … Đến khi cô ý thức mình và Đường Tố quá thân mật, hai người sát đến mức không có một kẽ hở nhỏ, chưa kịp thẹn thùng hay lúng túng, thanh âm Đường Tố đã vang lên: “Hứa Luật! Cô là kẻ ngốc sao, cô ngốc sao, ngốc sao!”. Tốc độ nhanh gấp đôi ngày thường. Hai người gần đến mức tai cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh phun trên tai mình, nóng hôi hổi. Hứa Luật sờ sờ lỗ tai, không nhịn được chậm rãi nói: “Đường Tố! Anh là con vẹt sao?”, lặp đi lặp lại. Đường Tố mím mím môi, nhận ra mình vừa rồi có hơi thất lễ: “… Xin lỗi! Tôi không nên nói với cô như vậy!” “Ối! …”, câu trả lời lịch thiệp này khiến Hứa Luật chột dạ. Dù thế nào chăng nữa cũng nhờ có anh, nếu không chắc giờ cô đã đo đường rồi. “Tôi không nên nói cô ngu ngốc!”, Đường Tố trịnh trọng giải thích cho cô một cách nghiêm túc: “Chỉ do thần kinh cô phản ứng quá chậm chạp, sức chứa bộ não khá ít, tay chân kém kinh hoạt, cách ngu ngốc một khoảng cách nhỏ nữa thôi” Hứa Luật nghiến răng nghiến lợi: “… Đường Tố! Cám_ơn_anh!” Lần đầu tiên được bế bổng lại ở trong tình huống thế này khiến tim Hứa Luật đập liên hồi. Khi còn đi học cô đọc không ít mấy quyển ngôn tình kiểu thanh xuân vườn trường. Trong truyện miêu tả kiểu ôm công chúa rất lãng mạn, rất đẹp, quả thật khiến nữ sinh ngày đêm mơ mộng; nhưng hôm nay cô hiểu rồi, khi giấc mơ thành hiện thực, khi lãng mạn gặp phải Đường Tố … hết thảy đều là phù vân, đều vô nghĩa. Đường Tố chính là sát thủ của lãng mạn. Lúng túng? Thẹn thùng? … quăng lên chín tầng mây. Hứa Luật giãy giãy khỏi tay Đường Tố, nhảy xuống. Aaaaaa! Chân vừa chạm đất, một cơn đau nói từ mắt cá chân truyền đến. Ui cha … pà nó. Hứa Luật rủa thầm trong bụng. Mắt cá chân vừa rồi chịu lực mạnh đã bị tổn thương nay lại đụng phải hành động này nên dễ dẫn đến trật khớp. “Đừng nhúc nhích!” Đường Tố trầm giọng ra lệnh, cánh tay giương ra, đem Hứa Luật vừa chạm đất chưa được năm giây bế bổng đi về phía chiếc ghế, đặt cô xuống. Anh ngồi xổm nhanh tay cởi giày cô ra. “Không cần!” Hứa Luật ngẩn người, phản xạ rụt chân lại. Đối với cô bàn chân là vị trí ‘tư mật’, không nên để người khác chạm vào. Đặc biệt theo tính chất công việc của cô, vốn dĩ càng quan tâm đến cơ thể, đặc biệt là bàn chân, nơi được coi là quả tim thứ hai của con người móng tay có sạch sẽ hay không? Bàn chân thô ráp hay nhẵn nhụi, móng chân có sạch sẽ hay không đều có thể nói lên được cuộc sống sinh hoạt của một người. Bây giờ nơi tư mật nhất đang nằm trong tay anh. Nếu anh là tên dê xồm thì chắc cô đã cho một cước rồi; nhưng không phải, anh là một chính nhân quân tử, quân tử đến mức Hứa Luật thầm nghĩ nếu cô rụt chân về cô mới là kẻ tiểu nhân, dám khinh thường hành động của ‘Thần thánh’. Ánh nắng soi chiếu nửa bên mặt anh, bàn tay trắng nõn đang nắm mắt cá chân cô, các khớp ngón tay rõ ràng. Trong lòng bàn tay anh, bàn chân cô đi một chiếc vớ mỏng, các ngón chân cắt tỉa gọn gàng, mắt cá chân thì chẳng chút phối hợp sưng tấy. Đường Tố cúi đầu, tỉ mỉ kiểm tra mắt cá chân của cô. Một cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh, Hứa Luật không khỏi rùng mình, giật giật đầu ngón chân, bàn chân hơi rụt lại liền bị anh dùng sức nắm lại. “Đừng nhúc nhích”, ngón tay Đường Tố nhẹ nhàng xoa phần mắt cá chân sưng đỏ: “Có đau không?” “Không …” Thật sự là không còn đau một chút nào, cảm giác toàn bộ dây thần kinh tê dại như được tiêm ma túy. “Chắc không tổn thương đến xương”, lông mày Đường Tố khẽ nhếch: “Tình huống này cô là người rõ hơn ai hết!” “À!”, Hứa Luật chậm rãi trả lời: “Trước đây đã từng bị tổn thương nên rất dễ bị bong gân, không có gì đáng lo …” “Không có gì đáng lo?!?”, nghe giọng điệu giải thích hời hợt của cô Đường Tố hơi tức giận, “Vậy thì cô nghĩ chuyện gì mới đáng lo, đợi cho mắt cá của cô bị hoại tử, không thể đi lại, phải thay khớp, phải phẫu thuật mới coi là nghiêm trọng sao?” Hứa Luật bị anh la một tràng, sững người: “Không nghiêm trọng như thế chứ!”, chân của cô, cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Những năm vừa qua cô cũng đều rất cẩn thận không để xảy ra tình trạng như vậy. Đường Tố không biết có phải bàn chân của mọi phụ nữ đều … dễ nhìn như nhau không! Anh chỉ biết bàn chân trước mắt anh đây rất hợp nhãn, to nhỏ vừa phải, khuôn bàn chân cũng rất hợp mắt, đầu ngón chân đang co co lại kia nhìn cũng rất thích. “Aaaa … Đường Tố, sau này tôi sẽ chú ý!”, Hứa Luật nhìn hàng lông mày nhíu chặt của anh còn nghĩ anh đang lo lắng cho vết thương trên chân cô. Vừa dứt lời, bàn chân truyền đến cảm giác khó tả khiến cô run bật lên một cái: “Á! Đường Tố … anh làm gì vậy?”, Hứa Luật la thất thanh, mắt trợn tròn, đột nhiên rút chân về, không tin được, thật sự không thể tin được! Anh vừa làm gì vậy? Là ngắt một cái à? Phải không vậy??? Một loạt động tác của Hứa Luật khiến Đường Tố bừng tỉnh, ý thức được mình đang làm gì, gương mặt trắng nõn chuyển sang hồng: “Tôi …”, thanh âm của anh mất tự nhiên, giống như đứa trẻ tinh nghịch bị người lớn phát hiện. “Sao anh nắm chân tôi lung tung vậy.” Mặt Hứa Luật cũng đỏ, cô nhanh chân mang giày vào. Dây thần kinh bàn chân vốn đã mẫm cảm, anh đụng vào đã tê tê, không ngờ lại còn ngắt còn nhéo … bây giờ cô cảm giác bàn chân không phải là của mình mà như bị ma ám, xung quanh chỉ phảng phất một cảm xúc tê dại. Cô vô thức cạ cạ mu bàn chân này lên bàn chân kia, chỉ muốn đánh bay hết cảm giác bất thường vừa nảy sinh. Động tác này lọt vào mắt Đường Tố, anh lại giải thích theo ý khác … Là ghét bỏ! Đường Tố hơi buồn một chút … Hừm! Chỉ nhéo có một cái thôi mà, rõ ràng tối qua cô cũng sờ anh một cái đó thôi, anh cũng đâu tính toán chi li với cô, vậy mà đến cô thì cô lại ghét bỏ. Mà anh có quá đáng gì đâu cơ chứ, rõ ràng là có khống chế sức lực cả rồi! Giáo sư Đường chẳng còn vui vẻ, anh mím môi, đỏ mặt, hùng hổ giải thích hành vi của mình: “Có qua có lại!” Hả??? Có qua có lại? Hứa Luật nhìn gương mặt ửng hồng, một lúc lâu sau mới hiểu ý anh nói ‘Có qua có lại là gì’: “Anh … anh … Lưu manh!” Có chuyện thế này nữa sao? Cô ‘mò’ tay anh là cô vô tình thôi … còn anh, rõ ràng là cố ý. Nếu như Đường Tố đọc được suy nghĩ của Hứa Luật lúc này, chắc chắn anh nhất định sẽ chỉnh lại: Tôi cũng vô tình, được chưa? “Tôi chỉ đòi công bằng thôi!”, Đường Tố không thừa nhận ‘danh hiệu’ này, cực liệt phản đối: “Nếu nói là lưu manh tôi đã tính cả vốn lẫn lời rồi.” Nói như thế nghĩa là không chỉ nắm có một chút thôi đâu. Vô liêm sỉ! Hứa Luật nhìn anh khăng khăng giải thích cho hành động của mình, càng không tìm ra cách nào bật lại anh … “Đường Tố! Tôi không nói chuyện với anh nữa!” Hứa Luật tức muốn chết! Lưu manh không đáng sợ, lưu manh có văn hóa mới đáng sợ, đáng sợ hơn là Đường Tố lại giở trò lưu manh … Đã lưu manh mà còn lời lẽ hùng hồn như thế nữa chứ!
|
Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
Trong giờ nghỉ giải lao, Hứa Luật chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra lại mắt cá chân của mình, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng nhưng mang giày cao gót đứng giảng bài, mắt cá chân phải chịu áp lực khiến nó sưng hơn so với sáng nay. ‘Không được rồi lát nữa phải ngồi giảng bài thôi’, Hứa Luật vừa đi vừa suy nghĩ, bước khỏi cửa gặp phải hai người đàn ông mặc âu phục đen, họ lễ phép nói với cô: “Hứa Luật! Xin mời đi theo chúng tôi!” Phòng vệ sinh ở tầng này cách khá xa giảng đường, không biết có phải do ý trời hay không mà lúc này quanh đây cũng chẳng thấy bóng dáng đứa sinh viên nào. “Cô Hứa đừng hiểu lầm, chỉ là ông chủ của chúng tôi muốn gặp mặt cô mà thôi!” Hứa Luật cảm nhận đối phương không có ác ý, trái lại, trong câu nói của bọn họ còn mang theo sự tôn trọng. Không còn cách nào khác: “Vậy xin dẫn đường!” “Mời cô Hứa đi lối này!” Hai người đàn ông, một trước một sau dẫn Hứa Luật đi hướng ngược lại với giảng đường. Đều là người luyện võ. Từ tiếng bước chân của bọn họ, Hứa Luật suy đoán. Bước chân trầm ổn, yên tĩnh, nghe qua là biết đã được huấn luyện, nhìn tư thế bước đi của bọn họ cũng nói lên được điều đó. Hai người này tuyệt đối không phải là vệ sĩ bình thường. Thêm vào đó cách dẫn đường của bọn họ cũng rất có kỹ xảo, một trước một sau, khoảng cách nhất định, dành cho một khoảng trống để cô không cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không để cô có cơ hội thoát thân. Hứa Luật cân nhắc, từ lúc đến thành phố Giang cô cũng chẳng gây ra chuyện gì. Đối phương không thể là nhà họ Hàn, vệ sĩ nhà họ Hàn cô đã từng gặp qua, không lễ phép với người ngoài như thế này. Vậy là ai đây? Đến cửa thoát hiểm phía cuối hành lang: “Cô Hứa, xin mời!” Ra khỏi cầu thang là một balcon nhỏ hình vòng cung. Lúc này có một người đứng đó, xoay lưng về Hứa Luật, chỉ là bóng lưng nhưng cũng tạo nên một áp lực vô hình. Trong không khí phảng phất một mùi hương … hình như là mùi đàn hương. Không gian yên tĩnh, Hứa Luật không nói gì, đối phương chậm rãi cất lời: “Chào cô Hứa!” Anh xoay người chào cô một tiếng, lịch sự nhưng xa cách. “Chào anh!” Hứa Luật không hề giấu giếm, quét mắt nhìn anh ta một lượt. Người đàn ông khá trẻ, cao hơn một mét tám, ăn mặc không theo kiểu hiện đại mà chọn kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, lộ ra dáng người cao ráo. Trên y phục những cúc áo được kết thủ công, khá tinh xảo. Quần tây dài màu đen tôn lên đôi chân thẳng tắp. Trên túi áo trước ngực có một chiếc bút máy màu bạc, ngoài ra trên người anh ta không còn trang sức nào khác. Lịch thiệp và cao quý. Người đàn ông này rất thích hợp mặc kiểu Tôn Trung Sơn, giống như Đường Tố hợp với áo khoác vậy. Mái tóc đen dày được chải rất tỉ mỉ, lộ ra vầng trán cao, hàng lông mày gọn gàng, ngũ quan kiên định, lại không mất đi vẻ tao nhã, đôi mắt màu nâu đậm, sóng mũi cao … nhìn quen quen. Nhưng mà những người đàn ông đặc biệt như thế này cô gặp một lần sẽ không quên. “Mạo muội mời cô Hứa đến đây, mong cô bỏ qua!” Giọng anh ta rất chân thành, không khó nghe, lại còn rất êm tai, du dương như tiếng đàn violon. Câu chữ của anh ắt hẳn là muốn xin lỗi … nhưng sao Hứa Luật cảm giác không hề có ý này, trái lại mang hàm nghĩa Tôi đây chịu gặp mặt cô, chính là vinh hạnh cho cô! “Tôi còn phải lên lớp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra!”, Hứa Luật cũng chẳng muốn dây dưa. Ngón tay anh ta phiết nhẹ trên lan can, bây giờ Hứa Luật mới chú ý trên đó có một chiếc khăn tay trắng. “Vậy chúng ta nói về người ở cùng phòng với cô!” Đường Tố? Hứa Luật ngẩn người, hơi căng thẳng, nhìn người đàn ông đầy cảnh giác. “À! Cô đừng hiểu lầm!”, anh ta nhận ra cô đang đề phòng, anh ta nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi chỉ muốn quan tâm nó dạo này thế nào thôi!” “Anh ấy rất khỏe!” Hứa Luật không tin câu giải thích này của anh ta cho lắm, nếu như quan tâm cứ trực tiếp tìm Đường Tố là xong, cần gì phải đi vòng vèo thế này làm gì. “Cô Hứa đừng coi tôi như kẻ thù như vậy!”, giọng điệu như thế nghĩa là anh ta cũng nhìn ra được thái độ phòng bị coi anh như kẻ thù của Hứa Luật: “Tất cả mọi chuyện chỉ xuất phát từ tình yêu thôi!” Đáp án ngoài ý muốn. Hứa Luật trợn tròn mắt: “Yêu?” Chữ ‘Yêu’ thốt ra từ miệng người đàn ông trước mắt cô mang theo chút ảo diệu, cũng nhận thấy chữ ‘yêu’ mang áp lên người Đường Tố lại càng vi diệu hơn. Nhưng ngữ khí của người đàn ông đầy chân thành, rất tự nhiên khiến tim cô nhất thời đập mạnh. “Đúng thế! Tất cả chỉ bởi vì yêu!”, anh ta khẽ cười, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Xem ra cô Hứa không biết người ở cùng phòng cô là người như thế nào đâu nhỉ?” Đường Tố là hạng người thế nào? Thông minh, kiêu căng, quan hệ xã giao kém, thích ăn cá, chán ghét mèo … Người đàn ông cười cười: “Là một con quái vật nguy hiểm mà mê hoặc.” “Đường Tố không phải là quái vật!”, Hứa Luật dù muốn hay không cũng phải giải thích cho Đường Tố: “Anh đừng nói về anh ấy như thế!” Câu bào chữa này của Hứa Luật khiến cặp mắt nâu đen của người đàn ông ánh lên tia do dự: “Đó là do cô không hiểu nó!” Hứa Luật nhướn mi, không biết do khẩu khí của anh ta quá tự nhiên hoặc do cách anh ta nói chuyện như hiểu rõ Đường Tố trong lòng bàn tay hay không mà khiến cô thấy khó chịu, âm lượng lớn hơn nhiều: “Nói như anh hiểu anh ấy lắm vậy!” “Dĩ nhiên, cả thế giới này không thể tìm được người thứ hai hiểu nó hơn tôi!” Giọng điệu quá mức phách lối! “Có đúng không?”, Hứa Luật nhếch miệng: “Cái thế giới của anh hơi bé rồi đó!” Cách thức nói chuyện này của Hứa Luật không khiến người đàn ông cảm thấy khó chịu, ngược lại, gương mặt anh ta tràn đầy ý cười: “Cô Hứa, chẳng hay cô với nó có quan hệ thế nào?” Hứa Luật: “Làm gì? Cái này gọi là hỏi thăm hay chất vấn đây.” “À … tôi thắc mắc thôi”, anh ta bày ra bộ mặt đăm chiêu: “Theo tôi được biết Đường nhị không phải là người bạn cùng phòng tốt!” “Đó là do anh ta chưa hiểu rõ về anh ấy”, Hứa Luật muốn nhại theo dáng vẻ của đối phương nhưng được nửa chừng ngẫm lại mình cũng chưa đạt đến trình độ đó nên thôi. “Vì lẽ đó…”, anh ta nói tiếp, “… cũng chỉ là người bạn cùng phòng bình thường thôi sao?” Giọng điệu nói chuyện của anh ta thật khiến người nghe nổi điên. Hứa Luật: “Ngoài ra, chúng tôi còn là bạn bè.” “Bạn bè?”, người đàn ông nở nụ cười chế giễu: “Cô sao?”
|